1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Sắc đẹp?

      Editor: demcodon



      Ăn ngon, ngủ ngon còn phải gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy đúng là lần đầu tiên chịu khổ như thế. Nếu phải là trong lòng nghĩ muốn tranh hơi, muốn bị Phong Lăng Hề xem thường, cũng muốn thua Vân Tư Vũ phỏng đoán sớm chống đỡ nổi.

      Mà Lăng Nguyệt sớm ở trong lòng thầm thề: 'sau khi ra ngoài chuẩn bị trở lại kinh thành, cũng muốn cùng những người này chơi nữa, đây quả là muốn mạng người ta mà'. cảm thấy Nhàn vương điện hạ là cố ý chỉnh bọn họ, hơn nữa chỉ xong như vậy.

      núi đào mặc dù ngẫu nhiên phát hồ nước , nhưng mà thân nam tử tự nhiên có thể tùy ý ở ngoài trời cởi áo nới dây lưng. Cho nên mấy người nam tử chật vật khác thường, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, ngay cả tiểu thị cũng chịu nổi đến ba vị công tử tôn quý kia.

      Cũng chỉ có Vân Tư Vũ lớn mật cái gì cũng dám làm, có Phong Lăng Hề hộ giá hộ tống , tìm được nước tự mình tắm rửa sạch .

      Nữ nhân mặc dù có nhiều kiêng kỵ như vậy nhưng mà vẫn rất dơ như cũ. Bởi vì mỗi lần đều là Phong Lăng Hề phát có nước trước, sau đó lại dẫn Vân Tư Vũ vọc nước. demcodon-lqd Nam nhân dùng nước để tắm qua Hoàng Vũ Mặc và Tô Vân cũng thẹn thùng lại dùng lần, hơn nữa cho dù bọn họ mặt dày mày dạn muốn tắm cái cũng thể. Bởi vì tên tiểu nhân Phong Lăng Hề kia cái gì thể để cho người khác chiếm ô nước tắm mà Vương quân nhà nàng dùng qua, cho nên cho rắn bạc băng vào trong hồ nhổ nước miếng.

      Rắn bạc băng cũng chỉ có loại độc, Phong Lăng Hề tự nhiên để cho nó ói ra nọc độc như thấy máu là chết , nơi này mặc dù có gặp người nào nhưng mà có nghĩa là có người tới, tạo thành ngộ thương tốt.

      Cho nên cho dù hồ nước cũng bị độc chết, nhiều nhất là tê dại hai canh giờ. Bất quá ai nguyện ý có việc gì bị ma nhập mà nhảy vào tắm, hơn nữa bọn họ còn muốn mau sớm ra núi đào này đây. Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

      Cho nên nhóm người này đến khách sạn, chuyện thứ nhất phải là ăn bữa no đủ mà là tắm trước cái.

      Có lẽ là cuối cùng tới địa phương có người sinh hoạt nên tâm tình của Ninh vương điện hạ rất tốt, thấy Phong Lăng Hề lười biếng lên lầu khỏi hỏi: “Ngươi ?” Vừa vừa kéo kéo tà áo, mặt mũi tràn đầy bộ dáng ghét bỏ.

      Nếu phải là bởi vì có quần áo dư thừa thay đổi Ninh vương điện hạ sớm đem tầng da người kia lột ra ném , mới mặc nhiều ngày như vậy.

      Phong Lăng Hề liếc nàng cái, nhìn xem động tác bất nhã của nàng nhíu mày : “Ninh vương điện hạ phải là ngấp nghé sắc đẹp của bản vương chứ?” Hiển nhiên tâm tình của Phong Lăng Hề cũng tốt như vậy, bất quá là bị đám theo đuôi chật vật lấy lòng.

      Hoàng Vũ Mặc sửng sốt chút, sau đó phục hồi lại tinh thần sắc mặt khỏi tối sầm. Nàng khó được có ý tốt hỏi nàng ấy câu lại ràng thành ngấp nghé sắc đẹp của nàng ta rồi? Ai muốn xem nàng ta chứ? người nàng ta có gì đó người nàng cũng thiếu được. đúng, nàng vừa rồi có ý mời nàng ta cùng tắm làm sao lại ngấp nghé sắc đẹp của nàng ta chứ?

      Phong Lăng Hề cũng mặc kệ sắc mặt nàng biến hóa thế nào mà ôm Vân Tư Vũ : “Tư Vũ, chúng ta tắm uyên ương .”

      Hoàng Vũ Mặc nhìn bóng lưng của nàng hừ : “Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, coi chừng miệt mài quá độ.”

      Phong Lăng Hề quay đầu lại đánh giá nàng cười : “Phủ Ninh vương điện hạ nhiều mỹ nhân như vậy cũng thấy Ninh vương điện hạ ngươi miệt mài quá độ, bản vương chẳng lẽ còn kém hơn ngươi sao?” Ánh mắt kia có chút khinh thường. chỉ có người là tiểu mèo hoang nhà , chuyện miệt mài quá độ như vậy căn bản cần cân nhắc đến.

      xong đợi Hoàng Vũ Mặc phản ứng dẫn Vân Tư Vũ lên lầu.

      * * *
      Trong thùng tắm to, Phong Lăng Hề trừng mắt nhìn rắn bạc băng nằm ở bên mép thùng tắm làm cho rắn bạc băng run rẩy ngoan ngoãn ra cửa chơi, thuận tiện thay chủ nhân canh chừng.

      Phong Lăng Hề lúc này mới hài lòng, bình thường cho nó quấn ở cổ tay Tư Vũ tệ, tại cũng thể làm cho con rắn ngu xuẩn chiếm tiện nghi của Tư Vũ.

      Đây là tắm uyên ương sao, tắm rửa khó tránh khỏi tâm cuồng ý loạn. Khuôn mặt nhắn của Vân Tư Vũ đỏ bừng, cũng biết là bị nước nóng hun hay là bị Phong Lăng Hề khiêu khích.

      Phong Lăng Hề lơ đễnh cọ cọ lên người của , ra: “Thịt thịt ôm thoải mái.”

      Vân Tư Vũ duỗi chân ra đạp nàng cái: “Sắc lang!”*

      (*sắc lang = tên già dê)

      Phong Lăng Hề vô tội chớp mắt mấy cái: “Ta chỉ là ôm thoải mái, lại muốn làm cái gì, làm sao lại sắc?”

      Vân Tư Vũ còn muốn điều gì Phong Lăng Hề đột nhiên nghe được chút động tĩnh khỏi nhíu nhíu mày. demcodon-lqd Vân Tư Vũ ràng cũng nhận ra cau mày : “Là bạc băng.” Rắn bạc băng có thể phát ra tiếng rất đặc biệt, hơn nữa tiếng có thể truyền rất xa rất thích hợp dùng để cảnh báo, chỉ là loại thanh này người rất khó nghe được tiếng của nó.

      Phong Lăng Hề thở dài bước ra thùng tắm lại ôm Vân Tư Vũ ra.

      Bọn họ cũng nên ra ngoài, trong thùng tắm thêm qua lần nước nóng nhưng giờ nguội lạnh hơn nữa cũng nên ăn chút gì.

      Phong Lăng Hề nghe thấy tiếng có người lên lầu, nếu rắn bạc băng nhắc nhở bọn họ phỏng đoán người nọ là đến tìm bọn họ. Bất quá vẫn lười biếng như cũ thấy chút hoảng loạn nào.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Sắc đẹp?

      Editor: demcodon



      Ăn ngon, ngủ ngon còn phải gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy đúng là lần đầu tiên chịu khổ như thế. Nếu phải là trong lòng nghĩ muốn tranh hơi, muốn bị Phong Lăng Hề xem thường, cũng muốn thua Vân Tư Vũ phỏng đoán sớm chống đỡ nổi.

      Mà Lăng Nguyệt sớm ở trong lòng thầm thề: 'sau khi ra ngoài chuẩn bị trở lại kinh thành, cũng muốn cùng những người này chơi nữa, đây quả là muốn mạng người ta mà'. cảm thấy Nhàn vương điện hạ là cố ý chỉnh bọn họ, hơn nữa chỉ xong như vậy.

      núi đào mặc dù ngẫu nhiên phát hồ nước , nhưng mà thân nam tử tự nhiên có thể tùy ý ở ngoài trời cởi áo nới dây lưng. Cho nên mấy người nam tử chật vật khác thường, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, ngay cả tiểu thị cũng chịu nổi đến ba vị công tử tôn quý kia.

      Cũng chỉ có Vân Tư Vũ lớn mật cái gì cũng dám làm, có Phong Lăng Hề hộ giá hộ tống , tìm được nước tự mình tắm rửa sạch .

      Nữ nhân mặc dù có nhiều kiêng kỵ như vậy nhưng mà vẫn rất dơ như cũ. Bởi vì mỗi lần đều là Phong Lăng Hề phát có nước trước, sau đó lại dẫn Vân Tư Vũ vọc nước. demcodon-lqd Nam nhân dùng nước để tắm qua Hoàng Vũ Mặc và Tô Vân cũng thẹn thùng lại dùng lần, hơn nữa cho dù bọn họ mặt dày mày dạn muốn tắm cái cũng thể. Bởi vì tên tiểu nhân Phong Lăng Hề kia cái gì thể để cho người khác chiếm ô nước tắm mà Vương quân nhà nàng dùng qua, cho nên cho rắn bạc băng vào trong hồ nhổ nước miếng.

      Rắn bạc băng cũng chỉ có loại độc, Phong Lăng Hề tự nhiên để cho nó ói ra nọc độc như thấy máu là chết , nơi này mặc dù có gặp người nào nhưng mà có nghĩa là có người tới, tạo thành ngộ thương tốt.

      Cho nên cho dù hồ nước cũng bị độc chết, nhiều nhất là tê dại hai canh giờ. Bất quá ai nguyện ý có việc gì bị ma nhập mà nhảy vào tắm, hơn nữa bọn họ còn muốn mau sớm ra núi đào này đây. Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

      Cho nên nhóm người này đến khách sạn, chuyện thứ nhất phải là ăn bữa no đủ mà là tắm trước cái.

      Có lẽ là cuối cùng tới địa phương có người sinh hoạt nên tâm tình của Ninh vương điện hạ rất tốt, thấy Phong Lăng Hề lười biếng lên lầu khỏi hỏi: “Ngươi ?” Vừa vừa kéo kéo tà áo, mặt mũi tràn đầy bộ dáng ghét bỏ.

      Nếu phải là bởi vì có quần áo dư thừa thay đổi Ninh vương điện hạ sớm đem tầng da người kia lột ra ném , mới mặc nhiều ngày như vậy.

      Phong Lăng Hề liếc nàng cái, nhìn xem động tác bất nhã của nàng nhíu mày : “Ninh vương điện hạ phải là ngấp nghé sắc đẹp của bản vương chứ?” Hiển nhiên tâm tình của Phong Lăng Hề cũng tốt như vậy, bất quá là bị đám theo đuôi chật vật lấy lòng.

      Hoàng Vũ Mặc sửng sốt chút, sau đó phục hồi lại tinh thần sắc mặt khỏi tối sầm. Nàng khó được có ý tốt hỏi nàng ấy câu lại ràng thành ngấp nghé sắc đẹp của nàng ta rồi? Ai muốn xem nàng ta chứ? người nàng ta có gì đó người nàng cũng thiếu được. đúng, nàng vừa rồi có ý mời nàng ta cùng tắm làm sao lại ngấp nghé sắc đẹp của nàng ta chứ?

      Phong Lăng Hề cũng mặc kệ sắc mặt nàng biến hóa thế nào mà ôm Vân Tư Vũ : “Tư Vũ, chúng ta tắm uyên ương .”

      Hoàng Vũ Mặc nhìn bóng lưng của nàng hừ : “Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, coi chừng miệt mài quá độ.”

      Phong Lăng Hề quay đầu lại đánh giá nàng cười : “Phủ Ninh vương điện hạ nhiều mỹ nhân như vậy cũng thấy Ninh vương điện hạ ngươi miệt mài quá độ, bản vương chẳng lẽ còn kém hơn ngươi sao?” Ánh mắt kia có chút khinh thường. chỉ có người là tiểu mèo hoang nhà , chuyện miệt mài quá độ như vậy căn bản cần cân nhắc đến.

      xong đợi Hoàng Vũ Mặc phản ứng dẫn Vân Tư Vũ lên lầu.

      * * *
      Trong thùng tắm to, Phong Lăng Hề trừng mắt nhìn rắn bạc băng nằm ở bên mép thùng tắm làm cho rắn bạc băng run rẩy ngoan ngoãn ra cửa chơi, thuận tiện thay chủ nhân canh chừng.

      Phong Lăng Hề lúc này mới hài lòng, bình thường cho nó quấn ở cổ tay Tư Vũ tệ, tại cũng thể làm cho con rắn ngu xuẩn chiếm tiện nghi của Tư Vũ.

      Đây là tắm uyên ương sao, tắm rửa khó tránh khỏi tâm cuồng ý loạn. Khuôn mặt nhắn của Vân Tư Vũ đỏ bừng, cũng biết là bị nước nóng hun hay là bị Phong Lăng Hề khiêu khích.

      Phong Lăng Hề lơ đễnh cọ cọ lên người của , ra: “Thịt thịt ôm thoải mái.”

      Vân Tư Vũ duỗi chân ra đạp nàng cái: “Sắc lang!”*

      (*sắc lang = tên già dê)

      Phong Lăng Hề vô tội chớp mắt mấy cái: “Ta chỉ là ôm thoải mái, lại muốn làm cái gì, làm sao lại sắc?”

      Vân Tư Vũ còn muốn điều gì Phong Lăng Hề đột nhiên nghe được chút động tĩnh khỏi nhíu nhíu mày. demcodon-lqd Vân Tư Vũ ràng cũng nhận ra cau mày : “Là bạc băng.” Rắn bạc băng có thể phát ra tiếng rất đặc biệt, hơn nữa tiếng có thể truyền rất xa rất thích hợp dùng để cảnh báo, chỉ là loại thanh này người rất khó nghe được tiếng của nó.

      Phong Lăng Hề thở dài bước ra thùng tắm lại ôm Vân Tư Vũ ra.

      Bọn họ cũng nên ra ngoài, trong thùng tắm thêm qua lần nước nóng nhưng giờ nguội lạnh hơn nữa cũng nên ăn chút gì.

      Phong Lăng Hề nghe thấy tiếng có người lên lầu, nếu rắn bạc băng nhắc nhở bọn họ phỏng đoán người nọ là đến tìm bọn họ. Bất quá vẫn lười biếng như cũ thấy chút hoảng loạn nào.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: Hoàng tử điện hạ bốc đồng

      Editor: demcodon



      Chờ hai người mặc quần áo tử tế vừa mở cửa phòng gặp rắn bạc băng ở cửa nhìn về phía Ninh vương điện hạ nhe răng nhe lưỡi, ý kia rất ràng: ' cho phép tiến gần thêm chút nữa, nếu rắn ta phát huy.'

      Thấy hai người ra rắn bạc băng cao ngạo ngẩng cao đầu nhìn Hoàng Vũ Mặc can đảm, ánh mắt có ý tứ xem thường Ninh vương điện hạ. Sau đó ‘oạch’ cái quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, nịnh nọt cọ xát tay Vân Tư Vũ lại dè dặt nhìn về phía Phong Lăng Hề, bộ dáng muốn tranh công nhưng lại dám.

      Đối đãi khác nhau như vậy làm cho Ninh vương điện hạ vô cùng căm tức. Phong Lăng Hề là quái thai, sau đó cưới Vương quân cũng là quái thai, nuôi động vật bên mình toàn bộ đều là quái thai, cái khác gì kẻ ăn trộm láu lỉnh. demcodon-lqd

      Đạp Tuyết Vô Ngân cơ trí thôi, người ta đó là ngựa quý hiểu tiếng người. tại con rắn kỳ quái này ràng cũng quỷ dị như thế, đối với thái độ của nàng còn như thân thiện thế kia, là đáng hận! Nghĩ tới khỏi híp mắt nhìn về con rắn , ánh mắt lạnh như băng bén nhọn, kết quả rắn bạc băng càng dùng thêm mắt rắn u lạnh lẽo nhìn trở về, còn dùng lưỡi mềm khè ra khiêu khích.

      Ninh vương điện hạ tức giận đến thiếu chút nữa hơi nhịn chết mình.

      “Ninh vương điện hạ có việc gì?” Phong Lăng Hề hỏi lời này nhưng cũng chờ nàng trả lời mà trực tiếp kéo Vân Tư Vũ từ bên người nàng qua chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì.

      Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày đuổi kịp bước chân của nàng hỏi: “Kế tiếp ngươi định nơi nào? Trước lộ ra chút !” Nàng cũng muốn trải cuộc sống của người rừng lần nữa.

      Phong Lăng Hề tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi vài món Vân Tư Vũ thích ăn mới chậm chạp : “Ninh vương điện hạ có phải quá quan tâm bản vương rồi hay ?”

      Những người khác ăn xong nhưng cũng chưa lên lầu. Lúc này Tô Văn, Vân Dật, Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng ngồi xuống bên này. Phong Lăng Hề nhíu nhíu mày nhưng cũng chưa thêm cái gì.

      Chỉ là phản ứng tất cả bốn người có chút kỳ quái. Tô Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, Vân Dật hơi đỏ mặt cúi đầu xuống, ánh mắt có chút hơi phức tạp.

      Lăng Nguyệt đỏ mặt cúi đầu xuống, rồi lại nhịn được len lén liếc về phía Vân Tư Vũ. Sau đó rất nhanh chuyển mắt , mặc dù còn chưa lập gia đình nhưng phải là hoàn toàn biết gì. Lăng gia là gia tộc lớn, gia tộc lớn của nữ nhân tự nhiên hậu viện nhiều người, tranh đoạt tình cảm gay gắt. Ngoại trừ Chính quân muốn thể dáng vẻ của mình các Thị quân khác đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quyến rũ người kia, duy nhất chính là xuân dược. Cho nên cẩn thận trông thấy ít cũng là chuyện bình thường.

      Hoàng Ngọc Ngạn kinh ngạc nhìn Vân Tư Vũ, sau đó giống như là đột nhiên phục hồi lại tinh thần cũng cúi đầu tư vị trong lòng lại chua xót khó tả, khỏi đưa tay vuốt ngực cái. Trong lòng có chút mờ mịt, hiển nhiên biết tâm tình của mình từ đâu mà đến.

      Bốn người họ có phản ứng kỳ quái như vậy hoàn toàn là bởi vì dấu vết là quá ràng cổ của Vân Tư Vũ, làm cho người muốn bỏ qua cũng được, cũng chỉ có Ninh vương điện hạ có thể làm như thấy, đây là chuyện tự nhiên hay là bởi vì Nữ hoàng bệ hạ cảnh cáo.

      Vân Tư Vũ tự nhiên cảm thấy tầm mắt rơi vào người mình, hơn nữa còn biết ra vấn đề nằm ở cổ khỏi đưa tay sờ sờ cổ, đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Sau đó khi mấy người cho là mắt cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt Vân Tư Vũ đột nhiên kêu lên: “Tiểu nhị tỷ, nhanh mang thức ăn lên!”

      Vốn là Ninh vương điện hạ rất bĩnh tĩnh, lòng chỉ quan tâm kế tiếp đâu nhưng lại khỏi giựt giựt khóe miệng, trong lòng khỏi thầm: 'quả nhiên da mặt đủ dày!'

      Khóe miệng Phong Lăng Hề khẽ nhếch lên, tiểu mèo hoang nhà dĩ nhiên là giống người thường.

      Hoàng Vũ Mặc có quên mục đích mình tìm tới Phong Lăng Hề chưa từ bỏ ý định hỏi thăm, ngay cả khi Phong Lăng Hề lời lạnh nhạt châm chọc khiêu khích cũng có thể hoàn toàn thấy, có thể thấy được Hoàng Vũ Mặc là rất thương Hoàng Ngọc Ngạn, vì người đệ đệ này chịu ít khổ đó là co được giãn được. Lúc này nàng ngược lại có vài phần quyết đoán của Hoàng Vũ Hiên.

      Vì vậy Phong Lăng Hề có lòng tốt báo cho nàng biết bỏ xuống cái mục đích, mặc dù là có chút phiền Hoàng Vũ Mặc nhưng là cũng đến mức muốn chỉnh chết nàng, mà Tô Văn cũng là trợ thủ đắc lực của Hoàng Vũ Hiên. Nếu là nàng xảy ra chuyện, đối với có thể có lợi. Bên cạnh Hoàng Vũ Hiên có thể có nhiều người mới nhàng rãnh rỗi.

      Cho nên khi lúc Hoàng Vũ Mặc giơ chân mà chuẩn bị rời Phong Lăng Hề là rất hài lòng, rốt cuộc có thể vứt bỏ cái đuôi chán ghét.

      Đáng tiếc Hoàng tử Ngọc Ngạn lần nữa phát huy tinh thần bướng bỉnh, nhất định phải theo Phong Lăng Hề, coi như là núi tuyết nguy hiểm cũng chút nào lùi bước. Mà Hoàng Vũ Mặc lần này cũng thỏa hiệp chút, núi tuyết rét lạnh khác thường lại khó khăn, nam tử yếu ớt chỗ đó quả chính là tự mình chuốc lấy cực khổ. Huống chi nếu như gặp tuyết lở làm sao bây giờ? Nếu Ngọc Ngạn xảy ra chuyện gì nàng phải làm sao ăn khi Hoàng tỷ và Phụ hậu dặn dò đây?

      Nhưng mà kiên trì của nàng căn bản vô dụng, Hoàng Ngọc Ngạn cũng cùng nàng tranh, nhìn như là thỏa hiệp. Lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ rời lén lút theo. Kết quả có thể nghĩ, Ninh vương điện hạ cũng chỉ có thể theo sau, cho dù có chút tức giận cũng thể trông nom sống chết của .

      * * *
      Trong xe ngựa, Vân Tư Vũ cắn băng tang hồ lô vén rèm cửa sổ lên, hưng trí bừng bừng nhìn xem khung cảnh bên ngoài. Khởi Vân ngồi bên cạnh , nho thầm: “Vị Hoàng tử điện hạ này biết nặng .”

      Vốn là ngay cả Tô Văn còn do dự, muốn tiếp tục theo Phong Lăng Hề. Dù sao nàng chỉ người, còn mang theo Vân Dật. Nhưng mà Hoàng Ngọc Ngạn này muốn cùng, Hoàng Vũ Mặc yên tâm đuổi theo, Tô Văn tự nhiên cũng chỉ có thể theo. Cho dù có ý chỉ của Hoàng Vũ Hiên, Ninh vương điện hạ và Hoàng tử Ngọc Ngạn chỗ nguy hiểm như vậy nàng cũng thể làm như thấy.

      Nếu như đến lúc đó xui xẻo gặp tuyết lở, nhiều người như vậy cho dù Phong Lăng Hề bản lĩnh tày trời cũng thể có thể bảo đảm hề thương vong. Cho nên Khởi Vân đối với vị Hoàng tử điện hạ này càng thêm có cảm tình tốt.

      Cũng may Lăng Nguyệt trải qua trong khoảng thời gian hành hạ này biết chuyến chơi này là quá mệt mỏi, thức thời phái thị vệ bảo vệ trở lại kinh thành. demcodon.lequydon

      Vân Tư Vũ nghe được lời Khởi Vân thu hồi tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề bĩu môi : “Chỉ có thể trách có vài người sức quyến rũ quá lớn.”

      Khởi Vân Nghe vậy vội vàng câm miệng, ra là Vương quân phát nha!

      Hai ngày này Hoàng Ngọc Ngạn ràng yên lòng, tầm mắt thỉnh thoảng luôn rơi vào người Phong Lăng Hề, hồi lâu cũng đảo mắt. Vân Tư Vũ cho dù chậm chạp cũng nên phát vấn đề, huống chi đối với người ngấp nghé Phong Lăng Hề căn bản cũng chậm chạp.

      Phong Lăng Hề bỏ qua quyển sách tay đặt cánh tay ngang hông căng thẳng của Vân Tư Vũ, kéo vào trong ngực rồi mở miệng cắn xuống miếng băng tang hồ lô.

      Vân Tư Vũ mở trừng hai mắt tranh thủ gặm được miếng dư lại rồi ném cây tăm bằng trúc mới phồng má : “Bất quá cũng xác biết chút nặng .”

      Vì đuổi theo nữ nhân ngay cả sống chết đều để ý, cho dù muốn mạng của mình nên ngẫm lại tỷ tỷ của mình thương chứ.

      Đây cũng thể trách Hoàng Ngọc Ngạn, bất kể là Hoàng Vũ Hiên hay là Hoàng Vũ Mặc đều thương . Thái hậu cũng bảo vệ rất tốt, dần đà trong xương khó tránh khỏi sinh ra vài phần tùy hứng. Bình thường tốt, trong lòng lại nghẹn hơi tự nhiên là rốt cuộc cố chấp hơn nữa, người Hoàng tử từ lâu nuôi ở trong thâm cung cũng biết núi tuyết mù mịt tồn tại nguy hiểm thế nào.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Người so với người làm người ta tức chết

      Editor: demcodon


      Mặc dù biết tâm tư Hoàng Ngọc Ngạn, Vân Tư Vũ cũng sợ: 'Hoàng tử thế nào, Phong Lăng Hề ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều nể mặt, chẳng lẽ Hoàng tử còn có thể cưỡng bức nàng? Chẳng qua nếu như Phong Lăng Hề dám thấy sắc nảy lòng tham, hừ hừ, độc nàng gần chết phải người!'

      Phong Lăng Hề biết tâm tư tiểu mèo hoang nhà có ý tạo phản, nhìn xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Vân Tư Vũ chỉ cảm thấy đáng . demcodon-ddlqd Về phần Hoàng Ngọc Ngạn căn bản có để ở trong lòng, đối với người Hoàng Vũ Hiên quan tâm chỉ nhiều thêm mấy phần thân mật, nhưng lại đối tốt với người nào lau mắt mà nhìn.

      Bởi vì Vân Tư Vũ thầm muốn linh hồ núi tuyết nên đường cũng có dừng lại nhiều. Nửa tháng sau bọn họ cuối cùng tới chân núi tuyết, ở trong trấn mua chút ít vật phẩm quan trọng sau đó xuất phát về phía núi tuyết.

      Hoàng Vũ Mặc cũng là khôn khéo, vừa nhìn núi tuyết lớn kéo dài kia dứt khoát để lại tiểu thị của Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn mà chỉ dẫn theo hai người thị vệ, người tay chân giỏi, người hiểu tình hình núi tuyết.

      Loại tình huống này tiểu thị theo có cống hiến cái gì ngược lại cần người chăm sóc, chỉ mang Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn. Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn còn có thể chăm sóc qua lại, mà mang thêm hai người thị vệ là phòng ngừa vạn nhất, hai là vì để tránh chút nguy hiểm cần thiết.

      Mặc dù Hoàng Vũ Mặc lần này quyết định tệ nhưng mà Phong Lăng Hề cũng thế nào thưởng thức, so với Hoàng Vũ Hiên Hoàng Vũ Mặc còn non nớt chút. Nếu như là Hoàng Vũ Hiên nàng cưỡng chế để Hoàng Ngọc Ngạn lại, mang nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước mà phải tùy ý hồ nháo. Hoàng Vũ Hiên mặc dù thương Hoàng Ngọc Ngạn nhưng chỉ mặt thương .

      Phong Lăng Hề cũng lười quản bọn họ làm khỉ gió gì, ôm Vân Tư Vũ bao thành cục nhung trắng vào núi tuyết.

      Mặc dù là tháng tư khí trời nóng nhưng nơi gần núi tuyết vẫn như trời đông giá rét như cũ. Mấy người sớm trang bị đầy đủ, ăn mặc kín kẽ hở. Vân Tư Vũ mặc dù có nội lực nhưng mà vẫn bị Phong Lăng Hề dùng áo choàng cáo trắng bọc lên, chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn, con ngươi đen bóng chuyển động, ra được đáng thế nào.

      Cũng muốn biết ở núi tuyết ngây ngốc bao lâu, cho nên Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc cũng ăn mặc rất chắc chắn. Nội lực gì trong thời gian ngắn tốt, nếu như ngây ngốc hơn mười ngày nửa tháng cũng thể liên tục dựa vào nội lực chống lạnh chứ?

      Mà Phong Lăng Hề tại thích vướng víu, như cũ là thân y phục đơn bạc, theo lời của chính : ' người mang theo ngọc ấm, cho nên sợ rét lạnh.'

      Ở trong kiến thức mọi người Nhàn vương điện hạ nhiều bảo bối như vậy nên những người khác cũng liền tin ; mà thực tế người vật kia bất quá là ngọc bội bình thường. Mặc dù cũng là giá trị liên thành nhưng lại phải là ngọc ấm có thể chống cự được gió tuyết kỳ lạ. Nếu quả có đồ tốt như vậy, thế nào còn có thể để cho Vân Tư Vũ bọc thành bánh chưng chứ?

      Vân Tư Vũ nhìn thân nhàng của Phong Lăng Hề mặt mũi tràn đầy hâm mộ ghen ghét. Phong Lăng Hề phải là người biết cao thấp, cái dạng nàng vừa tiến vào núi tuyết đó chính là sợ rét lạnh. Bởi vậy có thể thấy được nội lực của Phong Lăng Hề cao thâm hơn biết bao nhiêu. muốn ở bên trong ngây ngốc chừng mười ngày cũng là vấn đề gì nhưng mà thời gian lâu dài phỏng đoán cũng cảm lạnh, quan trọng nhất là phải giữ nội lực lúc gặp được nguy hiểm mới chạy tốt. Nhưng mà Phong Lăng Hề lại hoàn toàn có lo lắng như vậy, giống như nội lực của nàng dùng hết. Còn nhớ lúc trước sau khi giúp giải độc Phong Lăng Hề chút phản ứng xấu cũng có. Vân Tư Vũ khỏi thở dài, là người so với người làm người ta tức chết!

      Vân Tư Vũ mặc dù che phủ lông mềm như nhung ngược lại cũng ảnh hưởng hành động, áo choàng cáo trắng kia hoàn toàn là do da lông mềm mại nhất dưới nách cáo trắng chế thành, mềm mại và mỏng tuyệt đối nặng.

      Lúc trước Nữ hoàng bệ hạ có được món bảo bối như vậy đôi mắt trông mong đưa tới phủ Nhàn vương. Mặc dù biết thứ này thả vào chỗ kia của phủ Nhàn vương lại coi là bảo bối gì nhưng mà Nữ hoàng cầm ít bạc của Phong Lăng Hề dù sao vẫn bày tỏ chút.

      Phong Lăng Hề vừa thu đồ ném, lần này ra cửa mới cố ý lục lấy ra ngoài, tại cuối cùng có thể lấy ra sử dụng lâu dài.

      Khởi Vân cõng lương khô theo phía sau hai người, Hoàng Vũ Mặc nhìn khỏi nhíu nhíu mày ngược lại cũng gì thêm. Dù sao nàng phỏng đoán Phong Lăng Hề cũng làm ra chuyện gì.

      Tiến vào núi tuyết nhìn xem khung cảnh tuyết trắng xóa kia. Trong khoảng thời gian này Hoàng Ngọc Ngạn vẫn có chút rầu rĩ vui, mặt cũng khó mà lộ ra nụ cười khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Phong Lăng Hề thấy nàng cúi đầu gì đó với Vân Tư Vũ, đáy mắt mang theo tia sáng mềm mại, nụ cười khóe miệng lười biếng mà dịu dàng.

      Cũng biết nàng gì làm cho hai mắt Vân Tư Vũ sáng lên, hiển nhiên rất là hưng phấn. Chỉ thoáng tâm tình tốt khó được biến mất dấu vết. Cảnh tuyết vẫn xinh đẹp như cũ mà lại có quá nhiều tâm tư thưởng thức. Trải qua trong khoảng thời gian này cũng suy nghĩ ràng tâm ý của mình, chỉ là cảm giác có đẩy mây đen ra gặp trăng sáng, ngược lại càng phát ra buồn bực.

      bao lâu đột nhiên tuyết rơi xuống, ở núi tuyết mà đây là chuyện hết sức bình thường. Bất quá cảnh tượng tuyết bay vạn dặm này bình thường còn là khó khăn nhìn thấy được.

      Trong lòng Vân Dật cũng nhiều thêm vài phần mừng rỡ nhưng lại bởi vì dưới chân lại vất vả mệt mỏi thở nổi, trong miệng ngừng phun ra sương mù màu trắng, tim mệt đến mức thấy đau. cũng là luyện qua chút võ nghệ, tại cũng khó chịu như vậy. Hoàng Ngọc Ngạn tự nhiên càng mệt, toàn dựa vào Hoàng Vũ Mặc đỡ.

      như vậy trong chốc lát hoàn toàn nhàng như lúc mới vào.

      Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc chăm sóc hai người nam tử bước thong thả, sắc mặt nhiều hơn phần nghiêm nghị. Mà giống như bọn họ là Phong Lăng Hề chuyến ba người vẫn giống như là chơi tiết thanh minh nhàng bình thường như cũ.

      Tên tiểu thị Khởi Vân này Hoàng Vũ Mặc vốn cho là người vướng víu nhưng căn bản cần người chăm sóc, đeo túi xách y phục mặc dù thể là như giẫm đất bằng nhưng mà cũng tính vất vả.

      Mà Vân Tư Vũ lại càng quá đáng, thỉnh thoảng lại đưa chân đá đá tuyết, nhìn tất cả tuyết tròn trịa mặt đất đều vui vẻ, hai mắt sáng như hai giọt nước, chóp mũi hồng hồng, nhìn qua vô cùng đáng , lại thấy bên cạnh có nửa người chết mệt mỏi lòng cũng tràn đầy ấm áp hơn.

      Phong Lăng Hề cần phải như cũ bày ra bộ dạng lười biếng kia. Nếu Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc phải liên tục chiếu cố Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn có lòng dạ chú ý . Nếu nhất định phát nơi qua dấu chân rất cạn. thực tế, nếu như tình nguyện hoàn toàn có thể như Đạp Tuyết Vô Ngân. demcodon-ddlqd

      Phong Lăng Hề đưa tay nhéo nhéo mặt Vân Tư Vũ, trong mắt mang theo mềm mại vui vẻ ít phần mị hoặc, nhưng mà phần dịu dàng kia lại càng thêm động lòng người. “Thích?”

      Vân Tư Vũ gật đầu , đưa mắt nhìn về phía xa sau đó thở dài: “ có thể tìm được linh hồ hả?” Ở đây liếc nhìn qua lại đều là cảnh tuyết trắng, linh hồ trốn ở trong đống tuyết căn bản là nhìn ra.

      Đây cũng là nguyên nhân khó có được linh hồ, khó có thể phát giác, hơn nữa tốc độ của linh hồ rất nhanh, muốn bắt được phải dễ. Bất quá điểm này Vân Tư Vũ cũng phải lo lắng, đối với võ công của Phong Lăng Hề rất có lòng tin.

      “Chàng quên bạc băng rồi sao?”

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Sát ý của Nhàn vương

      Editor: demcodon



      Vân Tư Vũ nghe vậy nhìn về cổ tay của mình, bạc băng bình thường ở cổ tay căn bản lười nhúc nhích tại có tinh thần di chuyển đầu đánh giá bốn phía.

      Rắn bạc băng thích lạnh, ở trong băng tuyết ngập trời này hoạt động tự nhiên, so với lúc ở ngoài tinh thần tốt ít, bất quá làm cho nó tìm đồ gì cũng tốt hơn.

      Vân Tư Vũ cảm thấy tại việc này giao cho bạc băng thích hợp, vì vậy đưa tay lấy bạc băng xuống, trực tiếp quăng trong tuyết để cho nó tự do hoạt động. demcodon-lequydon

      Bạc băng ở trong đống tuyết lăn hai vòng, buồn rầu giận hờn liếc nhìn Vân Tư Vũ cuối cùng cảm thấy thể đắc tội chỗ dựa này. Vì vậy quyết định muốn nỗ lực tìm kiếm linh hồ lập đại công.

      Cũng biết nó có phải quá mức để giải tâm ý của chủ nhân hay , hết lần này tới lần khác bò dạo quanh vòng đằng sau bốn người mới 'oạch' cái thấy.

      Mặc dù rắn bạc băng rất xinh đẹp nhưng đó cũng là rắn nha! Hoàng Ngọc Ngạn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn. Nếu như phải là Hoàng Vũ Mặc đỡ phỏng đoán có thể ngồi đất. Bất quá ngược lại có luống cuống kêu la tiếng lớn, có thể thấy được nuôi dạy tốt.

      Vân Dật lớn gan hơn chút, nhưng là cũng khó tránh khỏi thân thể cứng đờ, nắm chặt y phục người Tô Văn.

      Hoàng Vũ Mặc thấy Hoàng Ngọc Ngạn hù dọa sắc mặt khỏi có chút khó coi: “Nhàn vương điện hạ ngay cả súc sinh bên cạnh mình cũng thể trông nom cho tốt ư?”

      Súc sinh? Lần này Vân Tư Vũ là nổi giận, mặc dù đối với bạc băng dịu dàng nhưng cũng là rất quý trọng bạc băng, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân chứ! Quan trọng nhất là cái người Ninh vương này luôn tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái, sớm xem nàng ta vừa mắt. Những người khác cũng thích, cho nên lúc này càng biểu đó là lưu tình chút nào, ai cũng lưu mặt mũi: “Ninh vương điện hạ tôn quý lại so đo với súc sinh, biết còn tưởng là đồng loại đấy!” Vân Tư Vũ híp mắt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn hừ lạnh : “Ngay cả súc sinh cũng sợ, cũng bằng súc sinh.”

      Lời này cũng đủ độc rồi, chút nào bởi vì đối phương là Hoàng tử điện hạ mà lúc chuyện chừa chút tình cảm, cũng thèm để ý lời của mình ngay cả Vân Dật cũng bị mắng vào, bởi vì Vân Dật cũng sợ.

      Hoàng Ngọc Ngạn là Hoàng tử chưa từng có người dám mắng như vậy. Lập tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lại biết nên phản bác như thế nào, hốc mắt đỏ ửng tự chủ được nhìn về phía Phong Lăng Hề thấy mặt mũi nàng tràn đầy màu sắc trang nhã nhìn Vân Tư Vũ, khỏi cho rằng Phong Lăng Hề là bất mãn với hành vi quá đáng của Vân Tư Vũ, trong lòng thầm có chút mừng rỡ, ủy khuất trong lòng trong nháy mắt biến mất.

      Nhưng là nhất định thất vọng rồi. Chỉ thấy Phong Lăng Hề kéo Vân Tư Vũ vào trong ngực an ủi ôm vai , sau đó nhìn về phía Hoàng Vũ Mặc lạnh lùng : “Hoàng Vũ Mặc, cần nghĩ bản vương dễ dàng tha thứ với ngươi trở thành tài sản riêng để ngươi lớn lối. Nên biết, trong núi tuyết có thứ ngoài ý muốn là chuyện rất bình thường.” Hoàng Vũ Mặc tìm phiền toái căn bản cũng để ý, cho nên cũng lười so đo với nàng. Nhưng mà Vân Tư Vũ để ý thể để ý.

      Hoàng Vũ Mặc bị tầm mắt bén nhọn của Phong Lăng Hề quét qua khỏi cứng đờ, trong nháy mắt xuất phát từ bản năng đề phòng làm cho nàng hiểu Phong Lăng Hề là động sát ý, trong lòng tức giận đồng thời cũng kinh hãi.

      Hoàng Vũ Hiên từng chỉ lần nhắc nhở nàng, cần phải đụng vào ranh giới cuối cùng của Phong Lăng Hề. Đây cũng là nguyên nhân cho tới nay nàng cũng chỉ là lên cơn miệng lưỡi khoái trá nhưng lại chưa bao giờ làm ra cái gì tổn hại lợi ích của Phong Lăng Hề.

      Nhưng mà tại Phong Lăng Hề ràng động sát ý, bình thường lời quá đáng thế nào nàng cũng từng qua. Nhưng mà Phong Lăng Hề vẫn đều hợp tác, lúc này đây ràng động sát ý. Mắt nhìn Vân Tư Vũ vẫn tức giận nàng cuối cùng hoàn toàn ý thức được: 'người nam nhân này là vảy ngược của Phong Lăng Hề, đụng vào được.'

      Hoàng Vũ Mặc mặt lạnh gì thêm nữa. Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn lại tái nhợt lòng tràn đầy ủy khuất, ràng chuyện này chính là Vân Tư Vũ đúng. Tuy thích đánh nhau nhưng Phong Lăng Hề ràng duy trì mặt, cái tâm lý này cũng là quá đè nén chút.

      Muốn thể nào vật họp theo loài sao? Phong Lăng Hề có thể cùng Nữ hoàng bệ hạ ngưu tầm ngưu - mã tầm mã* tự nhiên là có nguyên nhân. Huống chi chuyện này cũng phải là Vân Tư Vũ kêu bạc băng làm. Đương nhiên, coi như là Vân Tư Vũ dặn dò cảm thấy có cái gì đúng.

      (*ngựa tìm đến ngựa - trâu tìm đến trâu.)

      Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ tiếp tục về phía trước mở miệng : “Về sau muốn ra tay ra tay, cần sợ chọc phiền toái cho ta.” Mặc dù quen biết bao lâu nhưng Phong Lăng Hề đối với tính tình Vân Tư Vũ rất là hiểu .

      Vân Tư Vũ cũng phải là lần đầu nổi giận, nhưng à mỗi lần đều giải quyết được gì, nhìn như hung hãn nhưng thực tế bất quá là ngoài miệng châm chọc đôi câu, cũng giống như tính tình tiểu mèo hoang. Lúc trước đối với cũng có thể hai lời xuống độc, lực ở bên trong hoàn toàn biến mất, biết dưới tình huống mình chống cự lại cũng sợ chút nào. sao có thể biết là bởi vì thân phận của đám người Hoàng Vũ Mặc mà sợ hãi ư?

      Vân Tư Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên tia ấm áp mềm mại vui sướng, mặt lộ ra nụ cười xá lạn gật đầu : “Ừ.”

      Phong Lăng Hề nhìn xem cặp mắt sáng ngời kia đáy lòng cũng là mảnh mềm mại, nhìn thấy vui vẻ tâm tình tựa như cũng thay đổi tốt hơn, loại cảm giác kỳ diệu này làm cho người mê muội.

      Vân Tư Vũ đột nhiên bổ nhào về phía lưng nàng, cười càng thêm vui vẻ: “Hề, nàng cõng ta !”

      Nụ cười khóe miệng Phong Lăng Hề vẫn lười biếng như cũ, lại nhiều thêm vẻ sủng ái: “Được.”

      lưng thêm người Phong Lăng Hề vẫn nhàng như cũ. Mặt Vân Tư Vũ có chút ít lạnh buốt áp vào trong cần cổ nàng, thầm : “Kỳ ta sớm ngứa tay, chỉ là nàng và Nữ hoàng bệ hạ quan hệ tốt như vậy cần thiết vì những người đáng ghét này làm ảnh hưởng đến tình cảm của các nàng. Bất quá ta đột nhiên suy nghĩ ràng, ta muốn chỉnh người cũng bị phát , xem Nữ hoàng bệ hạ phải là chán ghét phân biệt người cao, ta bảo đảm bọn họ chết tàn.” dám cam đoan có thể làm lưu lại dấu vết gì.

      Mặc dù lúc trước ở nơi nào đó Phong Lăng Hề nhận lấy cản trở nhưng mà Vân Nhị công tử vẫn có lòng tin với mình giảm.

      Phong Lăng Hề đột nhiên quay đầu lại hôn cái ở khóe môi . Vân Tư Vũ chép chép miệng, thấy những người khác rơi lại phía sau căn bản có nhìn thấy làm cái gì. Vì vậy nhích tới gần hôn lại, sau đó cười đến mặt mũi tràn đầy đắc ý.

      Bởi vì trò khôi hài lúc trước nên khí có chút lúng túng. Mấy người Hoàng Vũ Mặc đều ở xa xa phía sau, tự nhiên nghe thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ những gì. Đương nhiên, coi như là nghe thấy được bọn họ phỏng đoán cũng để ở trong lòng, càng phòng bị nam tử nhìn qua vô hại ‘yếu ớt’. demcodon-lequydon

      Tuyết càng rơi xuống càng lớn, lại ở trong tuyết lại ràng lý trí. Phong Lăng Hề tìm nơi có thể tạm thời che gió tuyết, cái sơn động phải rất lớn nhưng mà mấy người muốn ở bên trong như vậy là cũng đủ rồi.

      Mặc dù nhiều người nhưng trong sơn động lại yên tĩnh khác thường, có thể thấy được Phong Lăng Hề phát giận vẫn rất có lực uy hiếp.

      núi tuyết chỉ có thực vật và động vật đặc thù mới có thể sinh trưởng, cho nên muốn tìm đồ ăn có chút khó khăn. Điểm này sớm trong dự liệu, cho nên người bọn họ đều mang theo lương khô.

      Lúc này trong sơn động chỉ có tiếng thở mệt mỏi của mấy người cùng tiếng gặm lương khô đăm chiêu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :