Chương 31: Thiệp mời.
Editor: Mèo coki
Trải qua việc Quân Mẫn Đình ầm ĩ như vậy, Tô Tử Bội cũng cảm thấy bụng sôi lên sùng sục.
Mặt trời lên rất cao, nóng bức ập đến. Hai người ở trong phòng yên tĩnh ăn điểm tâm.
Quân Nhược Thủy ăn uống rất tùy ý, cắn miếng lớn, vẻ mặt vui thích, giống như ăn là chuyện vui lớn nhất của đời người. Tô Tử Bội mỉm cười len lén nhìn nàng chút, ăn từng miếng từng miếng , khóe miệng tự chủ được nhếch lên.
Điểm tâm rất phong phú, có bánh bao quán thang*, cao táo đỏ, bánh cuốn rán, sủi cảo hấp, cháo thịt. Hiển nhiên là Quân Nhược Thủy ăn uống cực kỳ vui vẻ.
*bánh bao quán thang: loại bánh bao này khi ăn phải cắn lỗ , hút nước canh trong đó ra rồi sau mới ăn bánh. Cắn cẩn thận là nước canh chảy tè le vậy đó.
"Ngươi thử xem...... Tại sao nhạc mẫu lại có thể mời được Lưu tri phủ Lưu đại nhân?" Tô Tử Bội suy nghĩ chút, nhíu mày hỏi.
Quân Nhược Thủy thèm động đậy mí mắt, cắn bánh rán, ràng: "Nàng ta cho rằng chỉ bằng mấy phần quan hệ của nàng ta và Lưu tri phủ là có thể mời được Tri phủ đại nhân. ra là do người sau lưng nàng ta có năng lực mà thôi."
"Ngươi biết người sau lưng là đó ai ?" Tô Tử Bội tò mò hỏi.
Quân Nhược Thủy lắc đầu cái: " biết." Đoán thôi, chưa có chứng cứ ràng thể nào lung tung được. Họa đều là từ miệng mà ra.
Tô Tử Bội có chút nghi ngờ nhìn nàng.
Quân Nhược Thủy cười với tiếng: "Ăn nhanh , nếu ta ăn hết đấy."
"Ngươi thích cứ ăn , chẳng lẽ ta lại giành với ngươi sao?" Tô Tử Bội hất cằm lên, khinh thường .
Quân Nhược Thủy cười trêu ghẹo: "Nếu ta ăn hết rồi đợi lát nữa ngươi có khóc cho ta xem cũng chỉ vô ích thôi, ta phải là người biết thương hương tiếc ngọc đâu!"
"Ta khóc lúc nào?" Tô Tử Bội tức giận nhìn nàng chằm chằm, buồn bực .
Quân Nhược Thủy cười hì hì bỏ cái sủi cảo hấp vào miệng, lời nào, khí định thần nhàn nhìn bộ dạng tức giận của Tô Tử Bội.
Lúc này Tử Trúc đột nhiên chạy vào, vẻ mặt vui sướng, lớn tiếng la hét: "Tiểu thư, tiểu thư, chủ tử tỉnh!"
"Phụ thân ta tỉnh rồi hả ?" Quân Nhược Thủy vừa nghe xong vui mừng vội vàng đứng dậy: ", qua nhìn chút." xong liền cùng với Tử Trúc gấp gáp ra khỏi phòng.
Tô Tử Bội ở sau lưng bĩu môi, trong lòng có chút đơn khi bị bỏ rơi nhưng mà ngay sau đó đứng dậy đến phòng khách nơi Liễu Miên ở tạm.
"Phụ thân, người tỉnh rồi hả?" Quân Nhược Thủy vừa vào cửa thân mật kêu lên.
"Thủy Nhi, là con? Ta ở nơi nào vậy?" Liễu Miên ngồi ở giường, vẻ mặt vui mừng nhìn Quân Nhược Thủy tới, có chút dám tin, nắm tay khẽ run, chỉ sợ đây lại là giấc mộng hư ảo.
"Phụ thân, đúng là con." Quân Nhược Thủy lên phía trước, ngồi ở mép giường, giang hai cánh tay ôm chặt lấy Liễu Miên giống như được trở lại bến cảng ấm áp, mặt đều là hạnh phúc và thỏa mãn: "Về sau nữ nhi chăm sóc người, con muốn làm cho người trở thành người hạnh phúc nhất thế giới."
"Có con chính là hạnh phúc lớn nhất rồi." Liễu Miên từ ái sờ sờ đầu của nàng, nàng tựa như cún được chủ nhân vuốt ve, dùng sức cọ cọ cổ Liễu Miên, chọc cho Liễu Miên khỏi bật cười: "Được rồi, biết làm nũng như vậy từ khi nào? Giống y như con chó ."
"Phụ thân, chó rất đáng , con làm chó của phụ thân nha!". Quân Nhược Thủy ngẩng đầu lên, cười híp mắt . Cổ nhân còn có thể hóa trang thành bươm bướm bảy màu, nàng hóa trang thành chó chắc cũng có thể được khen rằng có hiếu chứ?
"Con đó." Liễu Miên lắc đầu cười, nhàng gõ xuống đầu nàng.
Tô Tử Bội vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh phụ nữ tình thâm ấm áp tốt đẹp như vậy, trong lòng có vui sướng, có phiền muộn cũng có hơi ghen tuông. Phụ thân của ngay từ lúc còn bé vì mẫu thân có mới nới cũ, buồn bực sầu não mà chết. Hôm nay là nhi tử muốn phụng dưỡng phụ thân mà thể được nữa rồi.
lẳng lặng nhìn Quân Nhược Thủy, nàng luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp hiền hòa, làm cho người ta giống như ở trong tháng ba hoa nở, gió mát phe phẩy, lòng lâng lâng muốn say.
Mà nàng lại với Liễu Miên "Con muốn làm cho người trở thành người hạnh phúc nhất thế giới” khiển tự chủ được nổi lên ghen tuông. Còn sao đây? Trong lòng nàng có chỗ cho hay ? Có phải nàng cũng muốn phụ trách đối với hạnh phúc của ?
Những ngày gần đây hình như càng trở nên mềm yếu rồi. Hạnh phúc của phải nên tự nắm giữ ở trong tay mình sao? làm như vậy, cố gắng để cho mình được hạnh phúc mà phải ngây ngốc mong đợi người khác bố thí hạnh phúc.
"Thủy Nhi, tại sao ta lại ở chỗ này?" Liễu Miên lôi kéo tay Quân Nhược Thủy, hỏi kỹ.
Quân Nhược Thủy cười nhàng, nũng nịu : "Con đón phụ thân tới Tô gia ở, phụ thân ở cùng với con có được hay ?"
"Tất nhiên là tốt rồi." Liễu Miên trìu mến nhìn Nhược Thủy, sắc mặt mang chút ưu sầu: "Chỉ là mẫu thân con......"
"Con thay phụ xin mẫu thân thư từ hôn, phụ thân trách con chứ?". Quân Nhược Thủy dùng cặp mắt mong đợi nhìn Liễu Miên: "Con chỉ là muốn phụ thân hạnh phúc."
Liễu Miên ngẩn người, xác định hỏi: "Nàng ta viết thư từ hôn?"
"Phụ thân, đừng trách con có được ?" Quân Nhược Thủy rũ mí mắt, ngay sau đó hai giọt nước mắt trong suốt xuống, nhàng rơi vào mu bàn tay thon gầy của Liễu Miên.
Liễu Miên hoảng sợ, vội vàng vươn tay lau nước mắt mặt Nhược Thủy: "Nữ nhi ngốc, khóc cái gì? Làm sao phụ thân trách con được. Mẫu thân con đối với ta mà sớm trở thành người xa lạ rồi; mà con mới là bảo bối ta trân ái nhất. Chỉ cần ta liên lụy đến con......"
"Phụ thân, người cái gì vậy!" Quân Nhược Thủy ngẩng đầu giận trách nhưng lại hàm chứa nước mắt mà cười.
Liễu Miên cười gãi gãi cái mũi của nàng: "Vừa khóc vừa cười, là biết ngượng ngùng!"
Hóa ra là nàng cũng biết rơi nước mắt. Lúc đầu nàng chịu đựng roi quất có rơi lệ, nàng bị hạ nhân xem thường cũng chưa từng rơi lệ, mà giờ khắc này vì Liễu Miên, vì thương quá tha thiết cho nên nước mắt cứ chảy ra, trong suốt mà đáng quý. Tô Tử Bội đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng nhen, càng ngày càng tính toán chi li, càng ngày càng kỳ quái, thế mà lại ghen tỵ Liễu Miên, lại hi vọng có ngày nước mắt của nàng cũng vì mà chảy.
Quân Nhược Thủy bị Liễu Miên trêu chọc có chút ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn thấy Tô Tử Bội đứng sững sờ ở cửa, vội vàng cười : "Công tử, mau tới đây gặp phụ thân."
Tô Tử Bội phục hồi lại tinh thần, mỉm cười vội tới: "Tiểu tế bái kiến phụ thân."
"Đừng khách khí, Tử Bội." Liễu Miên kéo cùng ngồi ở mép giường, từ ái : "Chớ gò bó, cứ giống như Thủy Nhi , xem ta như phụ thân của mình là được."
"Dạ." Tô Tử Bội gật đầu cái, nụ cười bên môi nhàng lại ngượng ngùng.
Quân Nhược Thủy nhìn chút, ở trước mặt nàng luôn tùy hứng điêu ngoa nhưng thỉnh thoảng có đôi khi lại xấu hổ khiến nàng đáng .
"Tiểu thư, chủ tử, thuốc sắc xong rồi." Tử Trúc vui vẻ bưng chén thuốc vào.
Liễu Miên vừa thấy nước thuốc đen sì sì khỏi nhíu mày.
"Nhất định phải uống... " Quân Nhược Thủy nhìn vẻ mặt của , cho phép nghi ngờ : " có lý do gì để từ chối cả."
Liễu Miên cố làm ra vẻ cười khổ với Tô Tử Bội: "Tử Bội, thường ngày thê chủ nhà con rất ấm áp nhưng đến thời khắc mấu chốt liền lộ ra bộ mặt ."
Tô Tử Bội nhìn chút nàng, buồn cười gật đầu phải.
"Con có bộ mặt gì?" Quân Nhược Thủy làm bộ gian ác , xong chính mình cũng nhịn cười được đưa chén thuốc tới bên môi Liễu Miên, dụ dỗ : "Phụ thân nghe lời, uống ực cái xong rồi có mứt hoa quả ăn nha."
Liễu Miên hết cách với nàng, cười cười, uống hơi hết nước thuốc trong chén. Mới uống xong, Quân Nhược Thủy liền nhét miếng mứt táo vào trong miệng , cười tủm tỉm: " đắng chứ?"
" đắng, chỗ nào có Thủy Nhi chỗ đó khổ." Liễu Miên cắn mứt táo, khẽ cười .
*Giải thích chỗ này xíu: trong tiếng Trung từ đắng cũng có nghĩa là khổ. Nguyên văn là: khổ, chỗ nào có Thủy Nhi khổ nhưng để hợp ngữ cảnh Mèo dịch thành đắng nên mấy bạn đừng thắc mắc tại sao trước đắng rồi sau lại chuyển qua đau khổ gì đó. Câu này tác giả chơi chữ nha.
Cả phòng hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Uống thuốc xong, Liễu Miên hơi mệt mỏi. Quân Nhược Thủy biết trong đó có thuốc an thần liền đỡ Liễu Miên nằm xuống nghỉ ngơi lát, dặn dò Tử Trúc nửa canh giờ sau đánh thức Liễu Miên dậy ăn chút gì đó còn mình và Tô Tử Bội ra ngoài.
chậm rì rì, đột nhiên Tô Tử Bội buồn buồn : "Từ thân thể của ta rất tốt, chưa từng uống thuốc gì."
Quân Nhược Thủy buồn cười nhìn , chẳng lẽ rất muốn ngã bệnh sao? “ Như vậy rất tốt, ngã bệnh chính là việc khó chịu."
Tô Tử Bội mím môi cái, cúi đầu .
"Thế nào?" Quân Nhược Thủy dừng lại, dịu dàng hỏi. nha, trong đầu biết lại rối rắm cái gì nữa rồi. Tâm tư của nam tử nơi này quả là cẩn thận, thiên hồi bách chuyển*, khó có thể đoán được.
*Thiên hồi bách chuyển: dạng như sáng nắng, chiều mưa, trưa hâm hấp.
" có gì." Tô Tử Bội vẫn buồn buồn như cũ. Làm sao có thể muốn ngã bệnh, muốn nàng cũng dịu dàng dụ dỗ uống thuốc như vậy được?
Lúc này, Thanh Phong cầm tấm lịch thiệp mời thanh nhã tới đây, do do dự dự nhìn Tô Tử Bội và Quân Nhược Thủy.
"Thiệp mời của người nào?" Tâm tình Tô Tử Bội uất ức, tất nhiên là sắc mặt tốt.
Thanh Phong nhìn vẻ mặt lạnh lẽo lại ngang ngạnh của thiếu gia, dám do dự nữa, ngập ngừng : "Là thiệp mời của Tam vương gia đưa cho thiếu gia.."
Tô Tử Bội nhận lấy mở ra nhìn cái, là mời ba ngày sau chèo thuyền hồ Minh Tuyết du ngoạn thưởng hoa sen. Đây là tập tục của thành Lâm Giang, hàng năm vào tháng Bảy, nam nữ trẻ tuổi ước hẹn chèo thuyền du ngoạn hồ, cổ tay mang hoa sen trắng là chưa thành thân, nam nữ chưa cưới còn có thể mượn hoa sen hồng để ước định chung thân cả đời. Năm ngoái vào thời điểm này cùng Long Hạo Vân nắm tay nhau đứng mũi thuyền hoa, tay áo đón gió bồng bềnh, điều khiển chiếc thuyền lá vào ở sâu trong đám ngó sen, hái lá sen, đài sen, tiếng tiếng cười nhu tình mật ý giống như mới ngày hôm qua. Tim khỏi hơi đập mạnh, loạn nhịp cùng buồn bã.
Quân Nhược Thủy hơi hơi nhíu mày. Ở vương triều Kim Bích, nữ tử thể đưa thiệp mời cho nam tử thành thân, cho dù muốn mời nam tử đến dự tiệc cũng phải đưa thư thiệp mời này cho thê chủ của nam tử đó và phải do thê chủ dẫn người đến dự tiệc. Nếu như vậy nam tử thành thân mang tội bất trung, thậm chí còn có thể bị gán cho tội danh đồi phong bại tục, cùng người thông dâm. Tam vương gia này cũng quá trắng trợn rồi! Nàng ta đăth Tô Tử Bội ở chỗ nào? Quân Nhược Thủy che giấu nụ cười vui.
Tô Tử Bội nghiêng đầu nhìn Quân Nhược Thủy chút: "Hình như ngươi vui vẻ?"
" có." Quân Nhược Thủy cười hòa nhã với : "Nếu như ngươi muốn ta với ngươi!"
Trong lòng Tô Tử Bội lạnh lẽo nhìn hai mắt thản nhiên trong vắt của nàng, khỏi tự giễu cười cười. mong đợi cái gì? Mong nàng mình vui vẻ sao? Mong nàng cho phép mình sao? Ha ha, nàng hoàn toàn quan tâm đến việc mình và nữ tử khác có lui tới thân thiết hay . Nàng đối với là hào phóng hay là có lòng?.
"Tất nhiên là ta . cần ngươi cùng, người Tam vương gia mời là ta." Tô Tử Bội nghiêng đầu, tức giận .
Quân Nhược Thủy hiểu nhìn chút, người này lại bi sao rồi hả? Suy nghĩ chút, nàng : "Nếu như ngươi muốn cùng cố nhân ôn chuyện, ngược lại sao nhưng mà ta phải cùng với ngươi, cũng tránh được những lời đồn đãi nhảm nhí, tốt hơn chút. Ngươi yên tâm, ta gây trở ngại cho ngươi."
Tô Tử Bội nhíu chặt chân mày, khẽ cắn răng, chỉ cảm thấy trong lòng thắt chặt khó chịu, hừ lạnh tiếng, thở phì phò : "Thanh Phong, chúng ta !"
"Thiếu gia, đâu?" Thanh Phong đồng tình nhìn Quân Nhược Thủy cái, hấp ta hấp tấp theo.
"Làm sao vậy?" Quân Nhược Thủy nhìn bóng lưng của lầm bầm lầu bầu, chân tướng. Bốn phía yên lặng tiếng động, người nào có thể giải đáp nghi vấn của nàng.
-------------------
Chương 32: Hiệp vương.
Editor: Mèo coki
Quân Nhược Thủy trải qua ba ngày này cực kỳ bận rộn mà phong phú.
Nàng và Thanh Văn dọp dẹn tiểu viện bên cạnh Tố Tâm Cư, tỉ mỉ bài trí phen, đề tên là "Thanh Tâm tiểu trúc" làm chỗ ở cho Liễu Miên.
Rồi lại cùng Tôn Minh Huân thảo luận thương nghị các bước hoạt động kế tiếp của y quán, xác định chút thuốc mới và cách điều chế rồi bắt đầu sản xuất mà Vương Hân ở phương Bắc mở chi nhánh của Tế Thiện Đường, cũng rất là náo nhiệt.
Từ sau ngày đó Tô thiếu gia bắt đầu đối với nàng mắt to trừng mắt lạnh lùng xa cách. Haiz, tâm nam nhi như kim dưới đáy biển. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, giống như con lừa quật cường, chỉ có cách sờ thuận lông mới ngoan ngoan ngoãn ngoãn, vốn cảm giác rằng mình đại khái sờ thuận tính tình của , tại xem xem, là nàng quá coi trọng mình rồi.
Thời tiết hôm nay có chút nóng bức trầm, sợ rằng ngày mai mưa. Ngày mai là ước hẹn thưởng sen, Tô Tử Bội có hay đây? Hài tử ngốc kia nha, ràng Tam vương gia là loại người chịu nổi mà vẫn còn nhìn , còn phải giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình nhào tới, dù là cuối cùng là tự đả thương mình. Trong mắt người tình là Tây Thi, tuyệt đối phải là giả.
Nằm trong sương phòng ở phía sau Tế Thiện Đường, Quân Nhược Thủy lười biếng phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng nàng đều lấy danh nghĩa tới đây châm cứu để nằm ỳ lười biếng. Người người đều biết thiếu phu nhân Tô gia nữ sinh nam tướng, thân thể yếu đuối, khí huyết thông, vì vậy thân thể suy yếu cũng là chuyện đương nhiên.
Quân Hiểu Phù cũng nằm tháp mềm, học dáng vẻ lười biếng của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ biết hưởng thụ đó, ngay cả ngủ ở giường cũng làm cho người ta hâm mộ thôi."
"Haha, say những lúc khi ta hả hê, dưới trăng vàng chớ để chén . Cuộc đời ngắn ngủi, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt." Quân Nhược Thủy uống trà hoa lài, mỹ mãn .
Quân Hiểu Phù lật người, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy chuyện vui lớn nhất cuộc đời này là cái gì?"
"Phu lang, hài tử và chăn ấm, ha ha." Quân Nhược Thủy khỏi nhớ tới câu thịnh hành của kiếp trước "Bà xã, đứa và lò sưởi đầu giường", vui vẻ .
"Tỷ tỷ, tỷ chuyện nghiêm túc chút ." Quân Hiểu Phù sẳng giọng: "Nếu cho tỷ quan to lộc hậu, được cả danh và lợi tỷ có vui hơn tại ?"
Quân Nhược Thủy cười : "Danh lợi đều là độc dược, đều là thứ hại người. Nếu có thể khống chế được danh lợi quả có thể xem đó là chuyện vui nhất còn nếu như bị danh lợi bó buộc có thể cuộc sống quá bi thảm rồi."
Suy nghĩ chút, nàng tiếp: "Tương lai nhất định tốt đẹp hơn tại cho nên chúng ta cũng thể xác định được tại và tương lai cái nào vui sướng hơn nhưng chắc chắn vui vẻ vì quan tước lợi lộc. Có câu : cùng người có tình làm chuyện vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay là duyên. Tựa như chuyện tỷ và muội gặp nhau, bây giờ là duyên, là chuyện vui nhưng tương lai cũng có thể là kiếp, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy? Bây giơg vui vẻ là đủ rồi."
Quân Hiểu Phù thâm sâu nhìn nàng, nàng luôn có thể ở lúc nào đó ra những lời sâu sắc, triết lý."Tỷ tỷ rất đúng."
Quân Nhược Thủy bật cười, : "Đừng như vậy làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, tỷ ấy à, có lúc chỉ thích bịa chuyện mấy câu, chớ bị tỷ dọa sợ."
"Đúng vậy: " Quân Hiểu Phù nở nụ cười, nửa nửa giả : " Có lúc tỷ tỷ là rất đứng đắn đấy."
Hai người chuyện đột nhiên bên ngoài y quán truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng ủng hộ.
"Chuyện gì vậy?" Quân Nhược Thủy thò người ra: "Là mải võ sao?"
Quân Hiểu Phù lắc đầu cái: " biết."
" xem chút." Quân Nhược Thủy rất có hứng thú đứng dậy.
tới đại sảnh, Quân Nhược Thủy và Quân Hiểu Phù thấy bên ngoài Tế Thiện Đường có rất nhiều người ngừng vỗ tay, sùng bái và ủng hộ tình lời nào có thể miêu tả được. Ở giữa đám người chính là Tam vương gia Long Hạo Vân văn thái phong lưu xuất chúng, lúc này nàng ta nhàng tung hứng hài tử ước chừng bốn năm tuổi, đôi tay đứa bé ôm cổ của Long Hạo Vân cười khanh khách, vui vẻ : "Chơi rất vui, di di, chơi nữa lần có được hay ?"
Long Hạo Vân cười ôn hòa, sờ sờ đầu của nó : "Trò chơi này rất nguy hiểm, về sau được chơi nữa, nghe ?" xong nàng ta ngẩng đầu nhìn nữ tử cường tráng trước mặt, nghiêm túc : "Làm mẫu thân của đứa bé nên biết để đứa bé mình ở lan can rất là nguy hiểm, nên cẩn thận chăm sóc nó, là phụ mẫu phải chịu trách nhiệm với nó."
Mẫu thân đứa trẻ gật đầu liên tục, lôi kéo đứa bé quỳ phịch xuống trước mặt Long Hạo Vân, lệ nóng doanh tròng, khóc thành tiếng: "Tạ ân vương gia, Tạ ân vương gia!"
Đám người chung quanh nhất thời nghị luận ầm ĩ.
"Vương gia là hiệp nghĩa, khí phách!"
"Đúng vậy, Vương gia thế nhưng lại bình dị gần gũi như thế, vì dân suy nghĩ, là phúc khí của dân chúng chúng ta!"
......
"Vương gia phong lưu phóng khoáng, văn võ song toàn, hiền năng vì nước, đức trị thiên hạ, là phúc đức của vương triều chúng ta?” Đúng là bọn nhà nho nghèo kiết , hủ lậu. Long Hạo Vân hiền ở nơi nào? Đức ở nơi nào? đúng là nhìn ra.
"Vương gia Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!" biết người nào hô to tiếng, mọi người như ở trong mộng tỉnh loại cùng hô to, quỳ xuống dập đầu, ủng hộ dứt.
Long Hạo Vân vội ôm quyền với mọi người, khí độ ung dung: "Mời các vị đứng lên, Tiểu vương cũng chỉ là nhấc tay thôi, làm sao dám đến? Chuyện hôm nay cũng là cho mọi người lời nhắc nhở, đứa bé còn hiểu chuyện, thiếu hụt ý thức an toàn cùng với năng lực tự bảo vệ mình, rất dễ dàng xảy ra chuyện bất trắc tổn thương, về sau mọi người nên cẩn thận chú ý nhiều hơn."
"Tạ ân vương gia!" Mọi người nghe mà trong lòng cảm thấy ấm áp vui vẻ, cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu khấu tạ.
Hiệp vương? Có lầm hay ? Quân Nhược Thủy cau mày lặng lẽ lui về bên trong Tế Thiện Đường, bên ngoài đều là tiếng tung hô vang trời, mình nàng ta giống như là hạc đứng trong bầy gà, rất dễ dàng nhìn thấy. Trở lại nội đường, nàng mới phát Quân Hiểu Phù sớm vào, dửng dưng ngồi dành nghỉ ngơi ở ghế thái sư cho bệnh nhân.
"Làm sao muội lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ vậy?" Quân Nhược Thủy ngạc nhiên .
"Muội lại có ngốc, chẳng lẽ đợi ở bên ngoài rồi quỳ xuống theo sao?" Quân Hiểu Phù khinh thường : "Dưới đầu gối nữ tử là vàng, muội chỉ lạy trời, lạy phụ mẫu."
"Dân thấy quan luôn phải quỳ." Quân Nhược Thủy thở dài .
Qua lúc lâu mới thấy đám người dần dần tản , lúc này Tôn Minh Huân vẫn chưa thỏa mãn, cam lòng từ bên ngoài vào.
"Tôn đại phu, ngươi làm tròn trách nhiệm của mình." Quân Nhược Thủy cười trêu : " tuân theo quy định của y quán."
Sắc mặt Tôn Minh Huân thoáng lúng túng: "Trong y quán có ai sao?"
"Ah, chúng ta phải là người sao?" Quân Hiểu Phù chịu buông tha cho người ta.
"Được rồi." Quân Nhược Thủy cười, trợn mắt nhìn Quân Hiểu Phù cái: "Tôn đại phu, bên ngoài mới vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôn Minh Huân nghe Quân Nhược Thủy hỏi chuyện này, lập tức hăng hái, thần thái phấn khởi: "Mới vừa rồi hả, nhi tử năm tuổi của lão bản ở tiệm trà đối diện chơi đùa lầu hai, đứa này đúng là con quỷ bướng bỉnh, thường ngày hay leo cây bắt chim lấy trứng, ai có thể nghĩ tới hôm nay lại cẩn thận trật chân ở lan can, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống rồi. Đứa bé như vậy mà ngã xuống, thương gân động cốt, nặng bị mất mạng tại chỗ như chơi, chậc!"
"Cái này cần ngươi rồi chúng ta cũng biết." Quân Hiểu Phù liếc nàng ta cái, tức giận : "Lúc sắp rơi như thế nào?" Tôn đại phu này chuyện luôn là nhăng cuội, có trọng điểm.
"A, chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong thời khắc như chỉ mành treo chuông, chỉ thấy Tam vương gia đột nhiên nhún người nhảy lên đỡ lấy đứa bé kia rồi nhàng rơi xuống đất, áo trắng bồng bềnh, phong thái tuyệt đẹp giống như là trích tiên." Tôn Minh Huân xong, như si như say vô cùng mê mẩn: " đúng là Hiệp vương mà!"
"Đúng vậy! Lập gia đình là phải gả cho nữ nhân oai hùng, khí, tư thế ung dung như vậy." đám sai vặt trong y quán tiếp lời, mê luyến dứt.
Quân Hiểu Phù chầm rì rì : "Nghe Tam vương gia thường hay lưu luyến chỗ chỗ phong nguyệt, lại có quan hệ mật thiết với các hoa khôi đầu bài trong các thanh lâu lớn ở thành Lâm Giang còn trong Vương phủ cũng thiếu phu hầu, phu thị."
"Vậy thế nào?" gã sai vặt hừ tiếng : "Nữ tử xuất chúng giống như Vương gia tất nhiên có vô số nam tử khuynh tâm ái mộ, nếu có ba phu tứ lang cũng là chuyện rất bình thường."
là lời rộng lượng hiền huệ! Quân Nhược Thủy im lặng. Là do quan niệm phu thế của nàng quá lạc hậu rồi sao?
Xem ra Tam vương gia này còn là sát thủ nam tử đây! chỉ Tô Tử Bội, chỉ sợ toàn bộ nam nhi chưa đính hôn ở thành Lâm Giang đều vì nàng ta mà ở trong khuê phòng hoài xuân, mong đợi làm người bên gối.
Hiệp vương? Từ những chuyện mà nàng ta làm với Tô Tử Bội nàng ta cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi. người nếu như ngay cả đối xử tử tế với người mình cũng có làm sao có lòng hiệp nghĩa cho được?
"Tỷ tỷ, tỷ nghĩ cái gì vậy?" Quân Hiểu Phù khó hiểu nhìn nàng.
Quân Nhược Thủy phục hồi tinh thần lại mới phát ra là mình chau mày, sắc mặt tối tăm. Ngay sau đó nàng nở nụ cười, nhàn nhạt : " có gì."
" ra Tam vương gia có tên là Hiệp vương cũng phải là chuyện ngày ngày hai." Quân Hiểu Phù đột nhiên .
Ánh mắt Quân Nhược Thủy thoáng nhìn sang, hình như Quân Hiểu Phù có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng? Vì vậy nàng lẳng lặng nhìn Hiểu Phù, chờ nghe tiếp.
"Năm ngoái Giang Nam nạn hạn hán, nàng ta nổ lực chống lại ý của số đông, mở kho phát lương làm cho mọi người cảm động."
Quân Nhược Thủy gật đầu cái, bất luận mục đích của chuyện này là vì cái gì đây cũng là việc có lợi cho dân. Người làm quan tất nhiên là phải lấy muôn dân thiên hạ làm trọng.
"Nàng ta đối với dân chúng rất hiền hòa, vui vẻ, hay cải trang tuần, trừng gian trừ ác, rất được dân tâm."
Trừng gian trừ ác? Nàng ta chính là gian ác có. Người càng đại gian đại ác ngược lại càng giả bộ lương thiện, làm cho người ta ủng hộ kính ngưỡng, giả bộ từ chối danh lợi những ở sau lưng lại tận sức sử dụng tất cả các mánh khóe để hại người.
"Nghe qua hình như muội có vẻ đồng ý?" Quân Nhược Thủy biến sắc hỏi.
"Muội chỉ là cảm thấy việc quá hoàn mỹ đều là giả dối." Quân Hiểu Phù cười .
Quân Nhược Thủy cười híp mắt : "Giống như ta vậy, hoàn mỹ ngược lại lại là chân nhấ,t có thể tin, đúng ?"
"Tỷ tỷ." Quân Hiểu Phù cười to: "Tỷ xấu hổ. Muội muốn xem xem rốt cuộc da mặt của tỷ dầy bao nhiêu! Khó trách những ngày gần đây quan hệ của tỷ và Tô thiếu gia càng ngày càng tốt lên, xem ra nữ nhân vẫn là da mặt dày mới tốt!"
"Muội đó, dám trêu chọc tỷ!" Quân Nhược Thủy cười, véo gò má phấn của nàng ta, oán hận .
Last edited by a moderator: 2/7/16
tiji và linhdiep17 thích bài này.