1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Tam cứu nhân duyên - Tiếu Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9

      Tiểu trấn 1

      Edit: Mạc Tiếu -漠笑

      Trời sáng, ta cẩn thận dìu đứng lên, đỡ ra ngoài, tay chống tường, nhờ thế ta cũng dễ hơn. Ta thầm quyết định, bất luận thế nào, ta cũng phải thay đổi bộ dạng khác, sau đó thiết kế cùng chế tác ra bồn cầu. nhà vệ sinh sạch ta thể chịu được.

      Tuy rằng hai ngày nay ta ăn uống tử tế, nhưng bởi vì hưng phấn quáđộ nên cũng có khó chịu cho lắm. Vốn định đểđồăn lâu thêm vài ngày, nhưng bây giờ ta lại muốn ăn nhiều chút, đểđến lúc vào trấn nếu có xảy ra vấn đề ta cũng phải hối hận.

      Ta đưa đến bên cạnh ngựa, lại mở miệng, "Vẫn là...."

      "Dừng!" Ta giơ tay chặn lời , "Ta lần nữa đâu". lại kéo tay ta xuống, "Nếu gặp chuyện may ....", "Cảm phiền ngươi hủy ta phải ".

      Ta mở ba lô, lấy ra cái bánh cuối cùng, bẻ nửa ngồi ăn. Lại lấy ra lon nước tăng lực, ta giơ lên cho xem lon nước, : "Đây làđồ uống tổng hợp các loại dinh dưỡng tinh hoa, nếu ngươi thông cảm cho ta trăm phương ngàn kế giữ cho ngươi sống sót, vậy uống hết cho ta". Ta mở lon nước, đưa cho .

      lắc đầu, "Cùng nhau uống".

      Ta đáp lời: "Ngươi uống , ta còn phải thay quần áo". lại mở miệng định , nhưng bị ta chặn lời, "Nghe ta ".

      nghe lời, uống hết nước trong lon, đợi xong, ta lại thả nó vào ba lô (lúc này cái gì cũng là bảo bối), tự mình ăn ít sô la viên. Thu dọn xong mọi thứ, ta lại thả ba lô xuống đất. báo có người mỗi ngày chỉăn sô la, sau ba tuần sút mất 19 cân. Ta cứ như vậy mà làm, tuần là có thể giảm 19 cân, nếu biết rằng có ngày chỉăn bánh mì cùng sô la để sống, ở Bắc Kinh ta ăn nhiều đồăn như vậy, rồi lại phải thường xuyên tập luyện giảm béo.

      Ta kéo khóa chiếc áo lông người , giúp cởi ra rồi lại đưa cho : "Cầm giúp ta". Sau đó kéo chiếc áo trong qua đỉnh đầu, chiếc áo trong bằng lông dê lại bám vào mặt trong của chiếc áo bông, làm lộ ra áo ngực của ta. A!!! Cái này khác nào ở trước mặt người ta múa thoát y? Đúng là càng xóa càng đen, ta nhanh chóng cởi áo lông dê, xong lại tỉnh bơ như có gì xảy ra, tay lấy qua áo lông, tay kia đưa cho chiếc áo lông, tiếp nhận nhưng lại cúi đầu, lên tiếng.

      Ta khoác lên người chiếc áo lông, lại cầm áo lông dê, choàng qua đầu . nghiêng , có vẻ muốn tránh, ta thèm mắng , chỉ duỗi tay, cố mặc vào cho , lúc sau cũng mặc chỉnh tề. Ta giúp kéo phẳng những nếp nhăn, cũng lôi kéo mớ tóc đầu ra, chiếc áo mặc người hơi ngắn, tay áo cũng vậy. Ta thểđợi lâu, mau chóng đeo ba lô cho , buộc đám dây móc lằng nhằng vào cơ thể , tư thế này .... sao giống như ta làm nha hoàn cho ?

      Ta xoay xoay cổ, co duỗi hai vai, chuẩn bị lên đường. Ta nhìn , nghiêm túc : "Chúng ta vào trấn, bất kể có xảy ra vụ gì, ngươi, được cười! được ! được lộn xộn! được cãi lời ta! Nhớđấy!" Sau đó đợi tiếp lời, ta nâng dậy, vịn vào yên ngựa, giúp đặt chân lên bàn đạp rồi nằm sấp ở đó. Ta tháo dây cương, dắt ngựa về hướng trấn .

      Chúng ta cứ thẳng đường lớn màđi, lúc này vẫn còn sớm, đường có người lại, tốt, ta phát có người đuổi giết. Lặng lẽ hít hơi dài, toàn bộ lồng ngực ta đều tràn ngập khí ban mai vẫn còn vương mùi bùn đất cùng hơi nước khiến ta cực kì phấn chấn. Hai người chúng ta vào trong trấn, thấy ngã tưđường vẫn còn vắng vẻ, nhưng bên vệđường có quán ăn mở, mùi nhà bếp bắt đầu lan tới. Ta nheo mắt nhìn kỹ, là người già tầm dưới 50 lại lại trong quán, cũng tốt, thử vận may lần xem sao. Ta quay đầu, hạ giọng với : "Nhớ kỹ lời của ta!"

      Ta nhanh chậm về phía quán , ông chủ nhìn thấy ta, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Ta mỉm cười cách thân thiện, chắp tay vái chào kiểu nhà sư, mở miệng : "Lão trượng, xin chào ngài, ta là hòa thượng mới hoàn tục(tóc ta rất ngắn) đến từ phương bắc, ngã phật từ bi, cầu mong ngài làm ăn phát đạt, mọi nhưý. Tiểu đệ của ta chẳng may ngã bị thương, xin hỏi lão trượng, vịđại phu tốt nhất trấn này ở nơi nào?"

      Hữu Sinh lại rên lên khe khẽ.

      Chủ quán có vẻ hiểu ra gìđó, vội làm lễđáp trả, "Tiểu hòa thượng ngài khách sáo rồi (ta là hoàn tục rồi, nghe thấy sao), ngài chỉ cần tìm Lí lang trung (thầy lang), ở cuối phố phía đông, là nhà có cửa sơn son màu đỏ, rất dễ tìm thấy".

      Ta lại cúi đầu: "Đa tạ lão trượng. Xin hỏi Lí lang trung phải chăng ham thích y lý, say mê học tập kiến thức mới?"

      Chủ quán mỉm cười: "Đúng vậy, tiểu hòa thượng ngài thế nào lại biết được?"

      Ta cười: "Nếu làm sao thành được lang trung giỏi nhất trong trấn đây?"

      Ông lão gật đầu: "Tiểu hòa thượng nhanh trí. Nhưng Lí lang trung này lấy tiền trị bệnh hề rẻ, ngài tốt nhất là chuẩn bị nhiều ngân lượng chút". Ta mỉm cười cúi đầu: "Ngã phật từ bi, tất cảđã có an bài". Sau đó xoay người dẫn ngựa tiếp, phía sau ông lão vẫn nhìn theo chúng ta.

      Hữu Sinh ở ngựa lại mở miệng muốn , lại bị ta chặn đứng: " cho phép ".

      Cửa lớn sơn đỏđãở trước mắt, đóng chỉ khép hờ, rất tốt. Ta tiến lên đập đập vào vòng đồng cửa, lúc sau có người trung niên, tuổi tầm 40, đầu để trần, quần áo lộn xộn ra, vẻ mặt cau có, hình nhưđang khó chịu. Nhìn thấy ta, lập tức sửng sốt.

      Ta nghiêm túc cúi đầu: "Xin hỏi ngài có phải Lí lang trung đại danh nổi tiếng khắp vùng hay ?" Thấy gật đầu, ta liền tiếp: "Ta là hòa thượng mới hoàn tục, đến từ Phật tựở phương bắc, tên là Nhâm Vân Khởi, Vân Khởi tuy bất tài nhưng cũng từng theo sư phụđi du lịch tứ phương. Lần này đến đây, ta cóđem theo y thuật bí truyền của Phật gia, chính là kỹ thuật làm cho trái tim ngừng lại đập trở lại (còn gọi là CPR[1]). người hơi thởđã tắt sắp sửa chết đến nơi, nếu được áp dụng thuật này có thể giữđược tính mệnh, thuật này vô cùng kì diệu, có thể cứu người chết thành người sống, làm cho trái tim hồi phục như cũ. Tuy làđạo học thô thiển, nhưng ở thời điểm nguy cấp cũng cứu được vô số tính mạng, Lí lang trung ngài chắc cũng hiểu được giá trị của nó?"

      chằm chằm nhìn ta, ta cũng nghiêm túc nhìn . lúc sau, chậm rãi hỏi: "Quần áo của ngươi ...."

      Ta đáp: "Đây là quần áo vận động đặc chế trong chùa (cũng may áo lông của ta là màu đen, thời cổđại hòa thượng đều mặc y phục sẫm màu), chuyên môn dùng khi đường xa".

      hỏi: "Ngươi muốn đổi lại cái gì?"

      Ta cúi đầu: "Chỉ xin Lí lang trung chữa trị cho tiểu đệ của ta, sau đó cấp cho bộ quần áo mới. Nếu có thể, xin ngài tặng chúng ta hai lượng bạc ròng".

      ngạc nhiên : "Ta làm nghề y bao năm nay, giờ mới thấy có người muốn ta chữa bệnh, xong lại còn phải cấp bạc cùng quần áo!"

      Ta ngửa mặt cười lớn (nghe là ghê rợn). ngây người nhìn ta, lúc này ta mới dừng lại, thẳng thắn : "Lí lang trung cóđiều biết, tại hạ từng qua vô số quốc gia, từng gặp qua vô số việc người đời chưa bao giờ thấy. Chỉ nghe ta lần tương đương mười năm ròng đọc sách. Cơ hội gặp được ta phải ai cũng có, ngàn vàng cũng cầu được. Hôm nay ta vì tục gia tiểu đệ mới có cơ duyên gặp được Lí lang trung. Hồi tâm thuật này truyền lại, lúc nào rảnh rỗi ngài cứ cẩn thận suy ngẫm, tất hiểu được cái tinh diệu bên trong, so sánh với nó những điều ngài học được đáng kể".

      nhìn ta hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Bản lĩnh đến đâu mà dám ăn ngông cuồng như vậy?"

      Hừ, cho ngươi xem chút lợi hại ngươi còn khinh ta bản lĩnh. Ta mở khóa ba lô, lấy ra quả chuối, to đẹp, lại lấy ra viên sô la. Đưa quả chuối cho , ta : "Lí lang trung có thể cho ta đây là vật gì?"

      ngắm nghía lúc lâu, mãi trả lời.

      Ta mỉm cười: "Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên[2], người thểđo tướng mạo, biển thể dò nông sâu. Vật này tên gọi hương tiêu (chuối), vỏ có thể trị thương, ngăn chặn mưng mủ (IT'S TRUE), thịt quả bên trong ngọt lành thuần khiết, thường xuyên ăn vào cũng ngừa được nhức đầu choáng váng (phòng cao huyết áp), tốt tiêu hóa (nhuận tràng)".

      Ta lại cho xem sô la, "Xin hỏi đây là vật gì?" cầm, lại xem xét, đặt ởđầu lưỡi nếm thử, sau đó cũng ăn vào. Sức hút của sô la quả là vôđịch, ta thường xuyên cũng như vậy, chỉđặt ở miệng liếm liếm, rồi bất tri bất giác nuốt vào.

      "Còn đây là sô la viên, tác dụng bổ máu, nâng cao tinh thần, tăng cường khí lực. Vạn lượng hoàng kim cũng mua được, ngay cả hoàng đế cũng được dùng". Lí lang trung mặt mày trắng bệch, có lẽ do ta vừa đụng phải từ cấm.

      Ta cười: "Nếu Lí lang trung chữa trịđược cho tiểu đệ của ta, vậy hai thứ này liền tặng cho ngài".

      Cuối cùng cũng nở nụ cười: "Được! Nhâm tiên sinh xin mời vào". rồi mở rộng cửa.

      Ta dắt ngựa tiến vào. ra hiệu ý bảo ta buộc ngựa ở gốc cây trước sân, sau đóđi vào sảnh chính.

      Ta đỡ sau lưng Hữu Sinh, giúp xuống ngựa, lại run lên trận. Ghé vào bên tai , ta giọng thầm: "Nếu ngươi dám chữ, ta bóp chết ngươi".

      Xoay người dìu vào phòng, ở lưng ta, lại càng run lên như tàu lá khô trước gió.

      ————————-

      *Chú thích:

      [1] CPR: là thủ thuật hồi sinh tim-phổi. Nếu bạn thấy người đột quỵ sau khi bị cơn đau tim, hãy gọi 115 ngay, rồi ấn mạnh và nhanh ngay giữa ngực người đó cách liên tục, cho đến lúc xe cấp cứu đến nơi hoặc có xe hơi đểđưa bệnh nhân cấp cứu ( đường vẫn phải nhồi tim liên tục). Hồi sức tim phổi tăng đáng kể cơ hội cho người ngừng tim có thể tiếp tục sống.

      [2] Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên:

      Câu đúng phải là: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân tất hữu cao nhân trị" )

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10

      Tiểu trấn 2

      Edit: Mạc Tiếu - 漠笑

      Bước chân vào phòng, ta mới hiểu vì sao Lí lang trung quần áo xộc xệch. Mọi thứ trong phòng lộn xộn, khắp nơi đều ngổn ngang các loại sách thuốc cùng dụng cụ lớn , làm cho người ta có chỗ màđặt chân. Chỗ trống duy nhất chính là chiếc giường ở góc phòng, nhưng cũng chỉđể trống nửa.

      Lí lang trung ngồi chiếc ghếđầu giường, tay vẫn cầm quả chuối xem xét tỉ mỉ, hít hít ngửi ngửi lúc. Quả nhiên là si mê y thuật. Nghe thấy chúng ta tiến vào, mới nhàn nhạt ra hiệu tiến đến. Ta dìu Hữu Sinh tới giường, chầm chậm đặt ngồi xuống. Lí làng trung : "Cởi quần áo".

      Ta quay lưng về phía , tiến đến trước mặt Hữu Sinh, nhìn vẻ mặt bối rối, lúng túng nhíu mày nhìn lại, ta nhe răng cười, giống cảnh mấy công tử nhà giàu cướp đoạt dân nữ trong phim cổ trang. biết thể làm gì, đành cúi đầu chịu trận. Ta tháo ba lô lưng, giúp cởi chiếc áo lông dêđể sang bên. Tiếp đó kéo khóa, muốn cởi bộđồ thể thao người , nhưng đến lúc đó ta mới phát rất nhiều chỗ vải dính vào miệng vết thương, muốn cởi ra cũng dễ. Ta nhíu mày, cẩn thận kéo vạt áo , nhưng tay lại run run, mãi cởi được áo. ngẩng đầu nhìn ta, hơi hơi sửng sốt, có lẽđương bất ngờ vì ta nhân lúc người gặp họa mà hôi của.

      lại cúi đầu, gạt tay ta, tự mình cởi từng lớp áo. Tuy kêu ra tiếng, nhưng hơi thở cũng gấp hơn, lưng cũng run lên trận.

      Lí lang trung liếc thấy cởi quần áo, rốt cục đặt quả chuối sang bên, quay đầu nhìn lại rồi kinh sợ mà : "Loại thương tích gì thế này?" Ta : "Tiểu đệ của ta đường bị kẻ xấu bắt , chịu biết bao nhiêu khổ nhục, vậy mà lại thể ra, chỉ mong Lí lang trung ra tay cứu giúp".

      " ra là kẻ câm điếc, số cũng khổ". thở dài, ta cũng thở dài. Hữu Sinh lại run lên.

      Mọi người đều thầy thuốc cùng mấy kẻ cảđời chỉ lo thiên hạ bất loạn có chỗ tương tự, cái này ta cực kìđồng ý. Trước kia có lần ta đến tìm chuyên gia, chỉ vì cái bệnh nho đáng ngại, chuyên gia vài câu qua loa rồi tống ta ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa phòng, ta còn nghe thấy : "Loại bệnh vớ vẩn này cũng đến hỏi bác sĩ, là..." Ta lúc ấy cực kì xấu hổ, hận có chỗ mà chui, tự hỏi tại sao mình bệnh đến thập tử nhất sinh, mà lại mắc cái thứ bệnh cỏn con đó, tự nhiên làm lãng phí thời gian của người ta.

      Gặp được Hữu Sinh thương tích thành như vậy, hẳn là mộng đẹp của Lí lang trung thành . Vẻ mặt hoảng sợ kia chỉ duy trì trong giây lát, đến giây tiếp sau trở nên cực kì hưng phấn, giống như mới bắt được vàng, rung đùi cực kìđắc ý, mạch kể ra thương thế người Hữu Sinh sót tí gì, cứ nhưđã thuộc nằm lòng vậy. "A, chỗ này là bịđóng dấu, chỗ này là roi quật, kia làđao chém, rất đơn giản. Đây là dao cùn chậm rãi cắt mà thành, chỗđó là bị mài qua, kia là cắn, đây là chích, chỗ xương ngón tay này bị chặt đứt, giống như bị cắt, này giống như khâu lại, đây lại giống xé mở ra ....", huyên thuyên hồi dứt, cứ như thể bình phẩm món hàng giá trị.

      Ta càng nghe, lông mày nhíu lại càng chặt, cả người lạnh toát, nhịn được mà run rẩy, Hữu Sinh ngẩng đầu nhìn ta, nhàng lắc đầu, đại khái muốn cho ta biết có việc gì. Cho đến khi Lí lang trung bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm thuốc, ta mới hồi phục lại.

      CMN! Tự nhiên Hữu Sinh lại thành giáo cụ trực quan miễn phí, Lí lang trung lãi to còn gì, là mệt chết ta! Đáng ra nên đòi năm lượng mới phải.

      Lí lang trung cẩn thận xử lí các vết thương, băng bóđầu, bả vai, ngực, bụng, cổ tay, ngón tay cho Hữu Sinh. vừa định đứng dậy, ta liền : "Xin lang trung nhìn xem hạ thân".

      sửng sốt: "Còn nữa?", lại quay đầu nhìn Hữu Sinh, "Vậy mà ngươi vẫn còn sống được!".

      Ta thiếu chút nữa phang quyền vào mặt .

      Ta lên giúp Hữu Sinh nằm xuống, nhàng đẩy ta, ta biết muốn ta ra ngoài. Ta gật đầu, vỗ vào bàn tay rồi quay đầu với Lí lang trung, "Ta xem ngựa chút". Lí lang trung khoát tay, lầm bầm lầu bầu: "Còn có cái gì nữa đây ...."

      Ta xoay người chạy nhanh ra ngoài.

      Cho tới khi đến chỗ ngựa, ta mới dừng lại thở dốc. Trước giờ ta vẫn cho rằng chính mình đủ nhẫn tâm, vậy mà hôm nay hiểu vì sao lại tim đập chân run? Là dám nhìn đến vết thương đó sao? Hay bởi vìđó là Hữu Sinh? rốt cục đắc tội với loại người nào? Những vết thương chằng chịt người khiến chết ngay, mục đích chỉ là muốn chịu khổ. Dám làm ra loại chuyện đó, chứng tỏ hận thù phải cực kì sâu đậm. Loại cừu hận này tám chín phần là vì cha mẹ vợ con mà báo thù. bình thường ngay cả chuyện đều thong thả chậm rãi, thế nào lại gây thù chuốc oán thành như vậy?

      Phòng trong loáng thoáng có tiếng Hữu Sinh kêu lên đau đớn, nghe tiếng ta liền vội vàng chạy đến bên cửa, lại dừng lại, dựa lưng vào tường. muốn ta nhìn, vậy ta nhìn. Bên tai ta luẩn quẩn thanh đứt quãng thống khổ, lúc này ta chỉ thấy thời gian trôi chậm.

      Đợi đến khi Lí lang trung : "Xong rồi", ta mới hồi tỉnh lại, tự trấn định chút mới vào phòng. Hữu Sinh mặc quần áo, nhưng áo có kéo khóa. cúi thấp đầu, hai tay chống ở mép giường, người hơi run.

      Lí lang trung lau lau vết máu dính tay, vô cùng đắc ý mà : "Nếu phải ta biết cách làm thế nào để trị tụ huyết ....". chưa hết câu, ta ngắt ngang: "Tiểu đệ của ta có thể cưỡi ngựa được ?" chau mày : " nên. Ta vừa mới băng lại vết thương, nếu cưỡi ngựa chỉ sợđộng đến chỗđau, khi vết thương vỡ ra chỉ sợ nguy hiểm cho nội tạng. Dù sao cũng may là dùng nước lạnh xối qua, rửa sạch vết bẩn cũng ngừng chảy máu, nếu là nguy hiểm. Cóđiều ta thể trịđược cái chân kia. Gân cốt hỏng toàn bộ, sớm muộn gì cũng phát độc. Lâu năm rưỡi, nhanh nửa năm năm (cóý gì???), đến lúc đó cực kì nguy hiểm, chỉ sợ.... Mạng của đành phó mặc cho trời ". đến góc phòng, nơi đóđặt sẵn chiếc bồn sứđể rửa tay.

      Phát độc? A, cái này ta vẫn còn nhớ, cơ chân nếu có máu tuần hoàn dần dần hoại tử, dẫn đến ung thư máu .... Đột nhiên ta cảm giác vô cùng ảo não, đưa mắt nhìn về phía Hữu Sinh, ta thấy ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta. đầu quấn vòng băng gạc trắng, nhưng đều bị mồ hôi thấm ướt.

      Chúng ta nhìn nhau hồi lâu.

      "Ngươi đến đây, mau cho ta thế nào là hồi tâm thuật ". biết từ lúc nào, Lí lang trung trở lại, ngồi xuống xem xét ta.

      Nể mặt ngươi trị tốt cho Hữu Sinh, ta dạy ngươi.

      "Được, ta truyền cho ngài Phật gia mật truyền Đại Bi Phật Đà hồi tâm thuật. Trước khi ta cho ngài thủ pháp thực , ta muốn ít kiến thức ảo diệu bên trong, nếu ngài chỉ biết phần nổi bên ngoài, đương nhiên hiểu được giá trị!"

      Ta chọn chỗđất trống, dùng chân gạt gạt mấy cái bình lăn lóc lộn xộn. Sau đó thong dong qua lại, tay vòng ra sau lưng, tay kia vung lên trời khoa tay múa chân, "Chúng ta có hai hệ thần kinh khống chế toàn bộđộng tác cơ thể, hệ là do chúng ta chủđộng điều khiển, tỷ như giơ tay nhấc chân, chúng ta phải cóý thức chỉđạo, động tác mới có thể sinh ra. Cái này chắc ngài cũng biết?"

      Lí lang trung gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt.

      Ta lại tiếp: "Mà có hệ khác, chịu chi phối của đầu óc, tỷ như trái tim đập lên cùng phổi hô hấp. Ngài chắc cần phải sai khiến tim mình chứ?"

      Lí lang trung lại gật gật đầu.

      Ta vỗ tay cái, lại dọa nhảy dựng, "Đây là chỗ xảo diệu của hồi tâm thuật! Bởi vì hệ thần kinh thứ hai này, liên can đến suy nghĩ của ngài, chỉ cần có dưỡng khí ( đúng, còn biết cái gì là dưỡng khí) .... khí, hoạt động đó có thể diễn ra liên tục! cách khác, nếu tim vừa mới ngừng đập, hô hấp vừa mới đình chỉ, lập tức đưa khí vào thân thể, hệ thần kinh thứ hai này nghĩ là người chết, hết thảy đều bình thường, cần biết thần trí ngươi còn hay mất! Giống như thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy, lấy động tác bên ngoài để dẫn dắt thần kinh hoạt động trở lại. Ngài hiểu chưa?" Ta nhìn sang Lí lang trung, đột nhiên hiểu , đồng thời thở dài: "Quả là mới nghe lần đầu!" (này là thành quả ta vắt óc suy nghĩ nhớ lại giờ huấn luyện CPR đấy).

      "Như vậy làm sao đểđưa khí vào thân thể, lừa gạt hệ thần kinh thứ hai này, làm cho chúng hoạt động lần nữa?" Ta lại nhìn , Lí lang trung cũng tập trung: "Đúng vậy, đúng vậy".

      Ta cười: "Chính làđèép trái tim theo tốc độ mà nó bình thường vẫn đập, lấy tần suất hô hấp bình thường màđẩy khí vào hệ hô hấp, khiến cho người chết sống lại". Ta vung tay, xốc lên tay áo : "Ta đến làm mẫu".

      đến bên giường, ta : "Tiểu đệ nằm xuống". Ta từ từ dìu nằm xuống, để nằm ngửa. Lí lang trung cũng đứng lên theo.

      Ta quay đầu với : "Trái tim của chúng ta nằm ở phần ngực bên trái, nằm phía sau và hơi lệch về bên trái xương ức, cho nên giết người thực ra cũng cần phải dùng lực quá lớn, chỉ cần chiếc trâm cài cũng có thế dồn người vào chỗ chết, căn bản cần lấy đao đâm chém lung tung".

      Lí lang trung run giọng : "Ngươi làm sao biết được điều đó".

      Ta trừng mắt: "Nên hỏi hãy hỏi, nên hỏi thìđừng hỏi".

      Ta quay đầu chỉ vào ngực Hữu Sinh: "Lấy điểm giữa hai bên ngực làm tâm, đại khái làở chỗ này , dùng tay đè lên, tay kia đặt bên tay này. Đây đúng là vị trí tim của ", ta ấn lên ngực làm mẫu, bỏ ra mới cảm thấy là đúng, dưới tay ta, trái tim của Hữu Sinh khoảng cách quá gần, cách tầng vải bó nhảy lên từng hồi. Ta vừa dời mắt, lập tức nhìn thấy Lí lang trung khẩn trương nhìn ta, ta vội : "Lấy tốc độ tim đập, ấn mạnh khoảng tấc, liên tục 30 lần lại dừng, cứ thế làm 10 lượt".

      đợi trong chốc lát, : "Ngươi sao ấn ?"

      "Tiểu đệ bị thương, ta sợ ....."

      "Vậy ấn ta ". Vừa Lí lang trung vừa muốn cởi áo nằm xuống.

      Ta chỉ cảm thấy có cái gìđó chạm vào tay, cúi đầu nhìn xuống, ra là Hữu Sinh, nâng tay phải nhẹđặt ở tay ta, ta quay đầu với Lí lang trung: " cần, nhìn xem cho kỹ, ta chỉ làm hai lần!"

      Ta cúi đầu nhìn Hữu Sinh: "Ngươi cố chịu chút". Sau đóđại khái ấn xuống hai lần, mỗi lần đều rên lên tiếng, làm ta cũng lo lắng theo.

      Lí lang trung : "Ta cũng đến thử xem". Ta ngăn lại, " được, đè mạnh quá hỏng!" Trong lúc sửng sốt ta thêm: "Tuy rằng ấn mạnh càng sâu càng gần đến trái tim, nhưng cần quá sức, nếu ngài làm xương sườn người ta đứt, người đó sống lại cũng cảm ơn đâu".

      liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy".

      Ta nâng tay : "Động tác đèép vừa rồi có thể làm cho trái tim đẩy được hai đến bốn phần lượng máu bình thường, sau đó trái tim có thể dựa vào năng lượng ít ỏi này mà sống lại hay , còn phải xem vận may của người đó. Nhưng làm vậy còn hơn là ".

      Ta lại vỗ tay, "Tiếp theo chính là làm thế nào đẩy khí vào phổi. Ở đất nước bên kia biên giới ta từng qua, mọi người dùng loại công cụ giống như bơm đểép khí vào buồng phổi, nhưng đến lúc khẩn cấp, chúng ta chỉ có thể dùng miệng". xong ta mới hoảng hồn, ý thức được việc cực kì nghiêm trọng, sắc mặt ta bây giờ nhất định là kỳ dị chịu nổi.

      Lí lang trung đợi lâu, sốt ruột : "Dùng miệng như thế nào?"

      Ta ủ rũ mà : "Tất nhiên là miệng đối miệng, dùng sức mà thổi khí rồi".

      "Nghĩa là sao?" Lí lang trung mặt mày hớn hở hỏi ta.

      Ta quay nhìn Hữu Sinh, làm bộđau thương mà : "Tiểu đệà, vi huynh phải mạo phạm chút. Vì sinh linh vô tội trong thiên hạ, ngươi đành chịu khó vậy!" Hữu Sinh trợn mắt nhìn ta, run kiềm chếđược, có lẽ là sợđến choáng váng rồi.

      Ta với Lí lang trung: "Đầu tiên là nâng cằm, cho đầu ngửa ra sau, tiếp đó bịt mũi nạn nhân như thế này". Ta lấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái nâng cằm Hữu Sinh, tay phải bịt mũi , trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ cảm giác khác thường, ngược lại Hữu Sinh hề run rẩy, chỉ yên lặng nằm ởđó.

      Ta tiếp tục : "Hít sâu hơi, để miệng kề sát miệng nạn nhân, chừa ra khe hở, dùng sức thổi khí vào lồng ngực! Thổi như vậy hai lần theo tốc độ hô hấp bình thường, sau đóấn tim 30 lần, cứ liên tục mà làm".

      Lí lang trung chăm chăm nhìn ta, hai mắt sáng ngời, ta thở dài tiếng : "Xem kĩ, ta làm lần thứ hai!" Ta hít sâu hơi, nhanh che lại miệng Hữu Sinh, dùng sức thổi vào, lập tức rời ra, lại hít hơi, kề sát, thổi lần.

      Bờ môi vẫn có chút lạnh, nhưng mềm mại động lòng nười. Ta vội thả hai tay, đứng bật dậy : "Đó, cách làm chính là như thế". Mặt ta hơi nóng.

      Lí lang trung có chút đăm chiêu, hỏi ta: "Cóđiều ổn ...."

      Ta cũng thở dài : "Đúng vậy, nơi này nam nữ thụ thụ bất thân, lễ giáo rất nghiêm ngặt, làm vậy nếu như gặp phải vị nữ tử chưa xuất giá, ngài đại khái phải cưới nàng, nếu là kết hôn rồi, này là nguy đến tính mạng, nếu là nam tử, ngài đương nhiên thể tránh trận hành hung". Lí lang trung cùng Hữu Sinh đồng thời cùng run lên trận (Hữu Sinh: ta xác thực nên ....)

      Lí lang trung hỏi: "Lúc nãy ngươi đến máy móc, ra cái đó cũng quá khó khăn, chúng ta có thể sửa lại ống bễ chút cũng được ..."

      Ta đáp: "Đúng vậy, chỉ cần chúý nặng , cần quá mạnh mẽ, nếu sẽđẩy khí vào quá sâu, xuyên qua lá phổi vào đến trong dạ dày, làm nạn nhân bị sặc, như vậy rất phiền toái ...." Lí lang trung lại lâm vào trầm tư.

      Ta bắt chéo hai tay ở sau lưng, quay ra nhìn bốn phía, khỏi xúc động : "Ngày sau Vân Khởi nếu phát đạt xây dựng y đường ở khắp nơi cả nước. Sưu tầm sách thuốc trong thiên hạ, khuyến khích ngành y phát triển. Trong y đường lập nên các nhóm chuyên gia nghiên cứu, những người say mê y thuật như Lí lang trung, thường ngày chỉ cần xem những ca bệnh khó chữa, thời gian còn lại có thể chuyên tâm nghiên cứu phát triển phương pháp chữa bệnh cùng công cụ mới, như vậy có thể ban ân cho dân chúng". (chẳng qua là sao chép hệ thống bệnh viện cùng đội ngũ chuyên gia mà thôi)

      Quay người lại, ta thấy Lí lang trung vẻ mặt hưng phấn, nhìn về phía ta, "Nhâm tiên sinh quả nhiên giống người bình thường, gặp được ngươi đúng là cơ duyên của ta! Vừa rồi cũng là ta mong muốn cảđời! Ta hổ thẹn vì lúc trước tin tưởng ngài! Sau này ta nhất định nghe theo ngài sắp xếp".

      Ta cười : "Được, quyết định vậy . Nếu ta thành tựu, Lí lang trung nơi này chính làđệ nhất trong bách gia y đường của tại hạ!"

      Ta tại chỉ có hai lượng bạc, còn phải chờ lúc mới lấy được tiền, nhưng trong lòng vẫn cực kì cao hứng, chỉ cảm thấy thiên hạ này sớm muộn gì cũng nắm ở trong tay, ta chỉ cần đợi thời cơ mà thôi.

      Hữu Sinh vẫn nằm ở chỗ cũ nhìn ta, sắc mặt kì lạ đoán ra được cảm xúc bên trong.

      Ta tới nâng dậy, giúp kéo khóa, cũng mặc áo lông vào cho . Bên kia Lí lang trung đem tới bộáo dài, ta thay mặc vào. Lại giúp chải đầu, buộc tóc, sau đóđội mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt .

      Lí lang trung lại : " chính làđệđệ ruột của ngươi?" Ta : " phải". Lí lang trung : "Tiên sinh đối với mọi người có tình có nghĩa, ngày sau nhất định có thể tạo phúc cho thiên hạ". Ta ha ha cười lớn: "Ta nếu làm như vậy, phải là mệt chết sao?"

      Lí lang trung tiếp: "Vừa rồi ta chính là vì tiếng cười của tiên sinh mà xúc động, vô cùng tự nhiên tươi sáng .... Hôm nay gặp được tiên sinh, là phúc lớn ba đời của ta".

      Ta xoay người mở ba lô, lấy ra viên sô la, nghĩ nghĩ hồi lại lôi ra thỏi sô la lớn. Lại với Lí lang trung: "Quả chuối kia nhất định phải mau chóng ăn vào, bỏ hết vỏ ngoài chỉăn phần bên trong. Nhớ kĩ lời ta , vỏ quả có thể làm lành vết thương. Đây là sô la viên, cũng mau chóng ăn, cần phải để lâu. Còn đây là thỏi sô la, giờ trong thiên hạ chỉ có ta sở hữu (trừ phi lại cóđộng đất, đưa đến đây thêm kẻ xui xẻo nữa) ngươi dùng kéo cắt lớp giấy gói là có thể dùng, cũng phải để dành, lâu quá hỏng mất. Nhưng giấy gói này cần phải vứt , coi như tín vật của Vân Khởi ta! Về sau bất kể là ai, chỉ cần đem vật này tới gặp, , Vân Khởi nếu như giúp được chối từ, sẵn sàng đem hết sức ra mà tương trợ, giống như hôm nay Lí lang trung tương trợ ta vậy!". Ta đem các thứđưa cho , cúi đầu ôm quyền chào.

      Lí lang trung nhận lấy đồ, cũng muốn thi lễ với ta, trong mắt hình nhưóng ánh lệ quang. xoay người ra ngoài, lúc sau quay trở lại cầm theo bạc, đặt ở trong tay ta : "Ta vốn muốn ra tay tương trợ, nhưng lại sợ như vậy bôi nhọ tiên sinh. Chỗ này là 12 lạng bạc ròng, hai lạng là ta theo thỏa thuận màđưa, mười lạng là ta cho ngươi mượn, ngươi cần phải chối từ, ngày sau trả lại cho ta làđược.

      Ta cảm động thốt lên: "Hiểu người đến bực này, quả thực là lương y danh chấn phương! Gặp được Lí lang trung, Vân Khởi ta cũng là phúc phận ba đời".

      Phải biết là ai thích cảm giác bị người làm ơn, cái gọi làơn huệ nếu làơn, nếu lớn thành thù. Lí lang trung thấy ta nguyện ý cóân tất báo, muốn lấy tư thế ban ơn để giúp ta, cũng cho ta quá nhiều tiền khiến ta khó xử, là dụng tâm lương khổ[1].

      Ta lại đeo ba lô lên lưng Hữu Sinh, sau đóđỡ đến trước ngựa, lại giúp ngồi lên yên. Lí lang trung từ trong nhà chạy ra, đưa cho ta hai cái bình ". Đây là cho tiểu đệ của ngươi, mỗi ngày bôi lên có thể giảm chút đau đớn". Ta vội vàng cảm tạ, nhận lấy bỏ vào ba lô. đứng ở tại chỗ, hình như vẫn cóý muốn níu kéo.

      Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô to: "Lí lang trung có nhà ?" thèm nhìn ra cửa, há mồm đáp lại: "Phí xem bệnh 12 lạng". Ngoài cửa cũng hô lên: "Được, được, mau lên ...."

      Ta cười : "Lí lang trung cần tiễn".

      "Vân Khởi mạnh khỏe".

      Ta dắt ngựa, ra khỏi cửa.

      ——————-

      *Chú thích:

      [1] Dụng tâm lương khổ: đắn đo suy nghĩ, gần nghĩa với lao tâm khổ tứ.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11

      Lời Edit giả: Ta trở lại, lợi hại hơn xưa

      Tiểu trấn 3

      Edit: Mạc Tiếu -漠笑

      Tâm trạng ta lúc này chỉ có thể tóm gọn bằng chữ: nản, thậm chí càng càng thấy trầm trọng. Lí lang trung Hữu Sinh nên cưỡi ngựa, vậy thểđể mạo hiểm, tuy rằng có thểđi bộ, nhưng ta biết đó là chuyện thể. Nhưng muốn mua cỗ xe ngựa, dễ mà làm khó, cho dù là cái xe kéo mui tầm thường giá cũng hơn 10 lượng bạc.

      Ta dắt ngựa chậm rãi bước đường, đương lúc đau khổ suy tư, Hữu Sinh lại lên tiếng: "Ngươi học được hồi tâm thuật đóởđâu?" Ta ngẩng đầu nhìn quanh, bốn phía có người, đầu lại dựa vào vai ta mà giữ thăng bằng, đáng thương. giọng hơn chút, ta trả lời, "Khi còn học, từng tham gia khóa huấn luyện".

      lại hỏi: "Ngươi, như thế nào, lại học được phương pháp thổi khí kia?" Ta giật mình chột dạ, lờ mờ hiểu được trong đầu suy nghĩ cái gì, liền cắn răng mà : " thực là, hồi đó khi ta tham gia, cả lớp chỉ có mình ta là nữ. Lúc học đến cách thổi khí, thầy giáo giao cho ta cùng nam sinh cùng nhau tập luyện. Đầu tiên là ta làm hô hấp cho , sau đóđến lượt thổi hơi cho ta. Nhưng đến khi ta ghé miệng vào hà hơi cho , vừa thổi xuống hơi, liền bất tỉnh nhân , thầy giáo làm được gì, đành phải chỉđiểm nam sinh khác. Ai ngờ ta vừa thổi xuống, cũng lăn đùng ra ngất. Kết quả hôm đó ta hô hấp nhân tạo cho 49 nam sinh, tất cảđều hôn mê, đến người thứ 50, cũng chính là người cuối cùng trong lớp, ta lúc đóđã mệt đứt hơi, đủ sức làm cho ngất xỉu, thầy giáo mới hài lòng, cho phép ta xuất môn. Nhiều năm dùng đến, ta cũng quen cho lắm, biết vừa rồi hô hấp nhân tạo, ngươi có thấy mắt hoa đầu váng ?"

      ngây người tại chỗ, nửa ngày cũng mởđược miệng, cuối cùng run giọng : "Đúng là như vậy?". Ta thầm cười khẩy trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới Lí lang trung chân sớm muộn gì cũng phát độc, có lẽ chỉ khoảng ....... Trong lòng dần cảm giác khó chịu, ta cắn môi , "Cái gì màđúng. Chúng ta chỉ là làm mẫu, nếu bắt buộc phải thổi cho ngực nâng lên tấc mới được, nhưng 30 lần là mệt chết người, đâu có tùy tiện thổi chút dễ dàng như vậy!"

      ngừng lát, lại nhàng hỏi: "Ngươi là muốn dối sao? Vậy vừa rồi là...."

      Ta cười : "Ngoại trừ việc ta là nhà sư hoàn tục thìđâu có chỗ nào là dối trá? Hồi tâm thuật đích xác là công hiệu như ta , công dụng của chuối cũng sai, còn sô la ở nơi nó sinh ra có thời giáđắt hơn vàng, ngươi xem, hoàng đế của các ngươi có bao giờđược dùng qua chưa?"

      cười khẽ, : "Đúng là chưa từng. Ngươi sai, đọc sách mười năm cũng bằng nghe ngươi giờ, ngàn vàng cũng khó cầu".

      "Ha, ngươi đem ta đổi thành tiền mặt phải ?"

      trả lời, lại hỏi tiếp: "Vậy tại sao ngươi ta câm điếc, còn ta là tiểu đệ của ngươi?"

      Ta : "Chỉ cần ngươi mở miệng, mọi người biết người phải người thường, chỉ sợ lộ ra dấu vết. Về phần tiểu đệ...... về phần tiểu đệ, hiểu biết của ta rộng hơn ngươi, gọi ngươi làđệđệ cũng thiệt tí nào".

      bất bình phản bác: "Ngươi ......", nhưng lại bị ta cướp lời: "Ta đây là lo nghĩ cho ngươi", lại dừng chút rồi : "Tiểu đệđệ yếu ớt đáng thương lại càng dễ chiếm được cảm tình cùng tín nhiệm của mọi người". MN, ta nương tay lắm rồi đấy.

      im lặng cười khẽ tiếng, thêm điều gì.

      Ta thở dài: "Kỳ thực nơi ở ta sống, mọi người đều phải dùng hết học vấn của mình, lao lực vất vảđểđạt được mục tiêu, ai là ngoại lệ. Ta chẳng qua là dùng chút kiến thức đổi lấy thuốc trị bệnh cho ngươi, hơn nữa ta còn ......"Đột nhiên trong đầu ta nảy ra ý tưởng, vỗ tay cái, ta hào hứng : "Ta còn có thể kể chuyện xưa màđổi được xe ngựa!".

      cố ngẩng đầu nhìn ta, : " thể tùy tiện! Thương người ta đãđược xử lý, bây giờ......" Ta vung tay ngắt lời , " nhiều lời, ý ta quyết. Thời gian chuyện của ngươi hết, giờ ngươi là kẻ câm điếc". xong, ta ấn nhẹđầu hạ xuống.

      Hai ta đến trước quán ăn lúc trước, gọi hai bát cháo trắng cùng mì nước linh tinh gìđó. Đây là bữa cơm đầu tiên của ta ở thế giới này, nhưng bởi vì có việc cần làm, nên ta cũng đểý rốt cuộc mình ăn cái gì. Hữu Sinh ăn được rất ít, cả bát cháo chỉăn được non nửa. Nghĩđến đại sắp làm trước mắt, ta ngửa đầu, dốc hết chỗ thức ăn còn thừa vào trong miệng.

      Sau khi ăn xong, ta lại mua ít bánh bao dự trữ, cũng hỏi thăm lão bản nơi nào bán xe ngựa cùng nơi nào là náo nhiệt nhất trong trấn, dìu Hữu Sinh rời .

      Ta bên dắt ngựa, bên dìu Hữu Sinh, chậm rãi đến chỗ bán xe, ngắm chuẩn chiếc xe tiện nghi nhất, thương lượng giá cả với chủ nhà xe, sau đó lại về hướng khu vực đông người qua lại. Dọc đường cũng gặp thêm nhiều người, tất cảđều nhìn chúng ta với vẻ hiếu kì. Ta nhìn thẳng phía trước, sắc mặt ngưng trọng.

      Nơi chúng ta đến là cái sân rộng và bằng phẳng, bên cạnh có gốc đại thụ lớn, xung quanh cóđủ loại quán trà tiệm cơm cùng hàng quán lớn . Nhìn qua nơi này đại khái là chỗ mọi người tụ họp, chính là chỗ buôn bán sầm uất nhất trong trấn.

      đám trẻăn mày ngồi chơi dưới gốc cây, tất cảđều chăm chú nhìn hai ta đến. Ta dẫn ngựa qua đó, lấy ra túi bánh bao, chia cho mỗi đứa cái, mỉm cười : "Các ngươi giúp tiểu thúc thúc (thực tự nhiên a) việc nhỏđược ? Tối nay ta lại mời các ngươi ăn". Đám trẻđều gật đầu, ta tiếp: "Các ngươi khắp nơi loan tin, nhà sư hoàn tục đến từ phương xa, tên là Nhâm Vân Khởi, từng du ngoạn ngũ hồ tứ hải, hiểu biết vô số diệu kỳ văn. Hôm nay giờ ngọ ba khắc (12h45), giảng kỳ dưới gốc cây này, giảng chuyện chiến phong ba, chuyện xưa ít người thông thuộc, vô cùng đặc sắc. Kể chuyện lấy tiền, về sau muốn nghe có thểđi. Các ngươi làm việc cho ta, lát nữa có thểđến duy trì trật tự, cũng miễn phí nghe ta diễn thuyết, xong việc còn được đãi cơm chiều". Bọn chúng lập tức tản các nơi.

      Ta giữ lại đứa trông khá lanh lợi, với nó: "Ngươi đến nhà Lí lang trung, người tên Nhâm Vân Khởi sắp diễn thuyết ởđây, ông ta mang theo giấy bút, cái bàn cùng ghế dựa, lại mang khúc gỗđến nhỏđến đây". Ta muốn nhờ thêm lần nữa, muốn gọi người khác.

      Ta xoay người ôm Hữu Sinh, để ngồi xuống dựa gốc cây, sau đóđi buộc ngựa rồi cùng ngồi xuống chờ Lí lang trung.

      Ta cũng nên chút về bối cảnh gia đình, cha ta là ông già si mê kinh kịch hết thuốc chữa, mà phải mê tất cả các vở diễn, ông chỉ thích Mã Liên Lương[1] cùng Đàn Tá Hoa[2](Quần Hội, TáĐông Phong, Hoa Dung Đạo[3]). Hồi đó ta ngày ngày đều phải nghe phụ thân quý giảng giải tình kinh kịch vĩđại, đúng là bị"Bạo hành tinh thần" cực độ. Hai lỗ tai thường xuyên bị tra tấn vì phải nghe Đàn Tá Hoa liên tục ngừng. Đáng giận hơn nữa là, cha ta đối với mấy thứâm nhạc bình thường chữ bẻđôi cũng biết, thế nhưng rất biết cách nhái lại giọng ca thích, nhiều đến nỗi khiến ta gần như phát điên. Như người khác trong nhà cóđủ các loại máy hát nhạc cao nhã linh tinh gìđó, còn nhà của ta suốt ngày chỉ có mấy giọng ca eo éo cùng chiêng trống xập xèng đinh tai nhức óc.

      Ta càng lớn tính tình càng trở nên tàn bạo, có lẽ phần là do lao lực tinh thần từ thủa bé! Nhưng ai biết được đến hôm nay, ta lại nhờ vào những kinh nghiệm đau thương đó màđổi được cỗ xe đâu! Cha ta mà biết được nhất định là rung đùi đắc ý muốn ta cảm tạ a.

      đến đây, mọi người chắc hiểu ta muốn làm gì, đúng vậy, ta lát nữa sẽđăng đàn diễn thuyết, giảng giải đại chiến Xích Bích! Tuy ta đọc nhiều Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng cảm thấy nếu phải kể lại chuyện xưa, Đàn Tá Hoa là thích hợp nhất. Câu thoại có sẵn, chỉ cần kể lại bằng cách thông thường làđược.

      Mọi người đừng nên xem thường đại chiến Xích Bích. Ta vẫn nhớ khi mới 10 tuổi, lần đầu tiên đọc đến đoạn này làđêm khuya. Lúc đó ta trốn trong chăn, cầm đèn pin đọc được mấy chương, lại phải căng tai ra đề phòng cha mẹ phát . Đối với những người chưa từng nghe qua, đây chính là chuyện hấp dẫn nhất!

      Đương lúc ta chăm chỉôn lại mấy câu thoại hùng hồn nhàm chán cùng đủ loại cảnh tượng kia, chợt thấy Hữu Sinh đưa tay nhàng cầm tay ta. Ta nghiêng đầu nhìn , gương mặt sưng phù nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng ta biết lo lắng cho ta, nội tâm nhất thời cảm thấy ấm áp, vỗ tay , ta : "Đừng sợ, hôm nay cho ngươi thấy chút kiến thức của Nhâm Vân Khởi ta, thân bản lĩnh hô phong hoán vũ, mây mưa thất thường, mượn gió bẻ măng". Tay nắm càng chặt, lại run lên từng hồi.

      Đột nhiên ta nhớ ra nếu muốn kể chuyện kiếm ăn, ắt thu hút chúý của mọi người, như vậy rất dễ khiến bị lộ. Nghĩ vậy liền : "Hữu Sinh, lát nữa ởđây rất đông người tụ tập, ngươi vẫn nên tránh hơn, để ta nhờ Lí lang trung đưa ngươi nơi khác tránh tạm". đưa tay giữ lấy ta, lại cúi đầu, giọng : "Ta ".

      "Vậy ngươi bị phát làm sao? Nếu có chuyện ......"

      vội ngắt lời ta, " việc gì, ta đâu hết". Ngừng chút, lại : " ai chạy trốn lại nghe diễn trò. Ta ở lại đây ngược lại còn tốt hơn. Hơn nữa, ta cũng muốn nghe ngươi thuyết giảng ....... Nếu gặp chuyện may, bất kể thể nào ngươi cũng được nhận mình có quen biết ta".

      Ta tức giận mà : "Ngươi thực đáng ghét! Bao nhiêu lần rồi! Ngươi nhớ ta , chúng ta là cào cào cùng sợi dây, chết cùng chết sao?"

      Hữu Sinh : " được! Vậy rất nguy hiểm ......"

      Nguy hiểm? Tương lai phía trước, có cái gì là nguy hiểm? Ta lại : " đời này có cái gì nguy hiểm hơn chết đây? Ta rồi, ngày hôm qua, ta vào cột sáng lớn, lúc đóđã nghĩ mình chết, , cảm giác rất dễ chịu ........."

      : "Ta thểđể ngươi chết ........."

      Ta thở dài : "Đây phải chuyện ngươi muốn làđược. Dù sao ta cũng biết tới nơi này để làm gì, rời khỏi quê hương, có thân nhân bằng hữu, sống được là may, chết cũng chẳng phải việc vẻ vang gì. Ngươi là huynh đệ duy nhất của ta ở chỗ này, chúng ta gặp chuyện tốt, ngươi cũng cần nhiều lời. Hữu Sinh, nếu ta nhớ lầm, từ lúc mới gặp mặt, ngươi vẫn mực giữ cái ý kiến vớ vẩn đó, người biết nhìn ta cũng vừa mắt, có cơ hội liền chê bai, hạ thấp ta, người biết nhất định cho ta bẩm sinh bội bạc, từ thủđoạn tính kế ngươi. Ngươi như vậy có phải muốn làm ta mất mặt ? Đúng là chưa đủ làm bằng hữu".

      , đối với chuyện chết chóc ta còn sợ hãi, nhưng việc tới trước mắt, ta vẫn liều mạng tìm được sống, cái này có lẽ gọi là bản năng. Nhưng Hữu Sinh còn là người xa lạ với ta, bất kể có chuyện gì, ta cũng thể bỏ mặc màđi. Nếu như có chuyện, ta rất có thể bị dọa đến sống dở chết dở, nhưng vì ta liều chết xông lên.

      Nghĩ xong, ta cười gian xảo, quay mặt nhìn Hữu Sinh. lại cúi đầu, nắm tay ta, thèm lại, có lẽ vui vì ta đủ tốt. Lại nghĩ tới chân của ...... Có lẽ ta nến tới chết, liền vội lay bàn tay nắm lại của , : "Hữu Sinh, bằng hữu tốt bỏ qua được ? Vốn là ngươi sai trước, ngươi nhìn xem chúng ta bây giờ là ai với ai? Ta tức giận, ngươi cũng đừng khó chịu". giờ ta buôn lỗ vốn rồi, làm sao còn có chí khí khua môi múa mép đây?

      cũng ngẩng đầu, thấp giọng : "Ta có, tức giận".

      Đương lúc chúng ta chuyện, Lí lang trung vội vàng chạy đến, dẫn theo vài người cùng , người xách ghế dựa, hai người nâng cái cáng, đỡ người khác theo đến đây. Người kia chắc hẳn là kẻ vừa đến cầu xem bệnh!

      đến trước mặt ta, tóc tai vẫn rối tung như cũ, quần áo hỗn độn, ta vội đứng lên ôm quyền, nhưng chưa kịp câu cảm tạ, vung tay chỉ huy mọi ngươi: "Bỏ xuống, bỏ xuống, ngươi, ra kia, ghế dựa đểđó, giấy và các thứđặt bàn ......."

      quay đầu lại nhìn ta: "Ngươi muốn viết cái gì?" Tốt, mấy câu khách sáo toàn bộ miễn. Ta cẩn thận suy tính, thong thả : "Ngài cứ viết lên đó: Thiên cổ lưu danh đại chiến Xích Bích! Xích trong xích lỏa (trần trụi, che đậy), bích trong tường bích (vách tường)". cầm bút, quay sang người bệnh nửa sống nửa chết kia ra lệnh: "Ngươi mài mực!" A, người ta ốm thập tử nhất sinh mà, Lí lang trung này là biết bóc lột người khác.

      Bút trong tay vung lên, ta vừa nhìn liền choáng váng, đúng là Mông Cổ văn, ra thầy thuốc từđời xưa giống nhau, viết chữ ra ai xem cũng hiểu được. Ta nhìn người kia mài mực mà chẳng có tí sức sống nào, đành ngán ngẩm mà : "Cái này, tiểu đệ của ta cũng có thể viết".

      Ta đỡ Hữu Sinh đứng dậy, rồi vừa ôm vừa kéo tha đến trước bàn, : "Ngươi viết! Nghiêm chỉnh thẳng thắn làđược, ta viết ra chỉ sợ chẳng khác gà bới là bao". rên tiếng, đáp ứng ta. Cứ như vậy, chân phải đứng, chân trái kéo lê đất, ta ôm lưng đỡ đứng thẳng, tay khoác lên vai ta. Cả người run lên, tay phải cầm bút, viết cho ta ba tờ quảng cáo. Chữ viết thanh tú cao ngất, đầy đủ chí khí kiên cường, trông vô cùng đẹp mắt (ba tờ giấy đó sau này trở thành báu vật vô giá, bị người người đổ xô tranh đoạt, nhưng bây giờ chưa).

      Ta nhờ Lí lang trung đem quảng cáo dán tại xung quanh sân bãi, đem bàn đặt yên ổn chỗ. Ta đột nhiên nhớ ra, Hữu Sinh cũng là người bệnh, liền quay lại với Lí lang trung: "Ta cần tấm ván gỗ cùng đệm giường, tiểu đệ của ta dùng". lập tức quay lại, mặt dữ tợn nhìn mấy người theo: "Có nghe thấy ? Mau tìm , các ngươi trở về ta mới xem bệnh cho !"Được, lão già còn độc địa hơn ta.

      Ván cửa đãđem đến, ta bảo họđặt ởđối diện bàn viết, để cho ta có thể trông coi . Ta cẩn thận đỡ nằm xuống, sau đóđắp chăn, cũng đem mũ che gần hết khuôn mặt .

      Người đến càng lúc càng đông. Ta đến ngồi sau bàn, Lí lang trung cũng ngồi xuống, Hữu Sinh ở bên cạnh, đám khất cái chia nhau ngồi bốn phía. Còn lại là những người lạ mặt, trong đó có người trẻ tuổi nhưng thần sắc có chút ngạo mạn, nhìn qua có vẻ rất coi trọng hình thức.

      Ta mỉm cười, hít sâu hơi, "Ba" tiếng, đập khối gỗ xuỗng mặt bàn, mọi người giật mình nhìn ta.

      ————————————

      *Chú thích:

      [1] Mã Liên Lương: diễn viên kinh kịch nổi tiếng Trung Quốc.

      [2] Đàn Tá Hoa: vở kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc, nội dung lấy từ truyện Tam Quốc Chí.

      [3] Quần Hội: đại hội quan văn võ tướng Đông Ngô diễn ra đêm trước trận Xích Bích

      Tá Đông Phong (mượn gióđông): Gia Cát Lượng bày mưu mượn gióđông sông Trường Giang, chỉ huy thủy quân đả bại quân Tào Tháo.

      Hoa Dung Đạo: trò chơi xếp hình cổ của Trung Quốc, gồm nhiều mảnh hình vuông vẽ hình các nhân vật Tam Quốc có thể xếp thành vô số hình dạng khác nhau, được coi là trong 3 trò chơi khó nhất trong lịch sử.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 12

      Tiểu trấn 4

      Edit: Mạc Tiếu -漠笑

      "Thưa chư vị hương thân phụ lão, Vân Khởi ta từng đến nhiều nơi, qua thiên sơn vạn thủy (có hai giờđi máy bay thôi), xem khắp ngũ hồ tứ hải (cảm tạ TV ca ca), thấy qua vô số kỳ văn dị , nhưng chuyện ta muốn kể sau đây, lại là kì trung chi kì, dị trung chi dị[1], nhưng hoàn toàn là chuyện ! Ở bên ngoài biên cương, có nước tên gọi Trung Hoa, non sông tú lệ, quốc thổ phì nhiêu. Trong lịch sử nước này, từng có trận đại chiến cực kì vĩđại, khiến cho người người ngưỡng mộ, gọi làđại chiến Xích Bích. Chuyện này lưu truyền ngàn năm, nhân dân đời đời truyền tụng, tán dương ca ngợi mãi thôi, ta hôm nay đến đây chính là muốn thuật lại lần cố !"

      Năm đó bắc phương Tào Tháo quân lực hùng hậu, đường tiến thẳng về nam, lấy 20 vạn tinh binh gộp chung với quân binh từ các xứ chư hầu, tổng cộng 83 vạn nhân mã, hỏa lực tập trung ở bờ bắc Trường Giang, muốn tiến đánh vùng Giang Nam trù phú. Ở phía nam, bên Lưu Bị chỉ có 2 vạn bộ binh, bề ngoài lên thành 5 vạn, bên kia Tôn Quyền cũng chỉ có 3 vạn thủy quân. Giới thiệu qua bối cảnh, ta dừng lại mỉm cười nhìn mọi người, "Các vị, bên là 83 vạn, bên chỉ có 2 vạn cùng 3 vạn, trận này còn có thểđánh được ?" Ai nấy đều nghi hoặc nhìn ta.

      Ta đập đập thanh gỗ, "Đáng tiếc mọi đời, đều là do người làm ra, phải chỉ trông vào lượng nhiều hay ít. Trước tiên ta cũng nên đến hai nhân vật".

      người là Thủy sưđôđốc thống lĩnh thủy quân Đông Ngô Chu Du Chu Công Cẩn, mới 17 tuổi lãnh binh, hơn 20 tuổi thăng làm thống soái đạo quân. Trong trận Xích Bích, mới 30 có lẻ. Người này tướng mạo đường đường, phong thái ung dung nho nhã, giáp trụ trắng lóa, nhìn xa dễ tưởng tiên nhân. Người này còn am hiểu luật, "Ngàn năm sau còn lưu truyền câu: Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố[2], chính là mấy vị tiểu thư khuê các vì nhìn thấy Chu Lang tuấn đứng bên mà cốýđàn sai nốt nhạc". Bên dưới mọi người đồng thanh cười rộ.

      Người kia là quân sư của Lưu Bị, Gia Cát Lượng Khổng Minh tiên sinh, người nảy chí lớn trải khắp gầm trời, thần cơ diệu toán, am hiểu thiên thư huyền pháp, mọi vào tay đều trở nên dễ dàng. Lúc này mới chỉ có 25 tuổi. Ta dần dần có cảm xúc, bắt đầu thuật đến Đông Ngô quan văn muốn hàng, quan võ muốn đánh, Tôn Quyền do dự dám quyết. Gia Cát tiên sinh đơn thương độc mãđấu khẩu giữa triều đình.

      Ta : "Các vị, Khổng Minh tiên sinh trước khi theo Lưu Bị từng ở trong nhà tranh, đám quan thần kia chỉ coi kẻ thảo dân chân lấm tay bùn, quyền thế. Trong lòng chỉ nghĩ làm sao nhục mạ , lại chỉ thấy tiên sinh mình xuất , ung dung tự tại nhưđi giữa chốn người. thân y phục sáng màu đơn giản, tay cầm quạt lông đưa qua phẩy lại. đường đến dáng dấp quang minh lỗi lạc, tự nhiên phóng khoáng. Hai mắt sáng ngời, thần sắc bình tĩnh, đưa mắt nhìn đều hiển lộ uy vũ, nhưng cử chỉ lại khiêm nhường lễđộ. Chưa cần mở lời làm cho người ta phải kiêng nể ba phần!" Ta lại gõ thước, mọi người đồng loạt thở dài. Lại tiếp Gia Cát Lượng làm sao ra lời hay lẽ thiệt, phân tích tình thế, khẩu chiến với đám hủ nho, thuyết phục Đông Ngô cùng Lưu Bị bắt tay, hợp sức phá Tào.

      OK, đến lúc đòi tiền rồi. " biết hai nhà liên thủ, vậy làm sao để giành được thắng lợi, xin hãy nghe ta từ từ tới. Kế sách điều binh, mưu lược khiển tướng, lời khó được ràng. Nếu muốn biết toàn bộđại chiến diễn ra thế nào, mỗi người bạc ròng ba lạng, ta tiếp bảy đoạn, mỗi đoạn ta lấy 50 đồng. Giữa mỗi đoạn có thời gian nghỉ chừng chén trà". Gõ gõ thước gỗ, ta bỏ nốt câu cuối rồi ngừng.

      Đảo mắt nhìn lượt mọi người, ta thấy Lí lang trung hai mắt rưng rưng, kích động cực kì, như sắp khóc đến nơi, còn người trẻ tuổi ngạo mạn kia cũng thu lại bộ mặt khóưa, ngược lại còn nhìn ta có vẻ cung kính. Hữu Sinh cũng đẩy mũ lên nhìn ta, mắt vẫn sưng vù như trước, nhưng ta có thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Lí lang trung lập tức nhảy dựng, "Giao tiền, giao tiền! Nhanh lên!" Người trẻ tuổi đưa bạc rồi nhanh chóng quay . Lí lang trung mình xông xáo giữa đám người, miệng hô lớn: "Tiền đâu, tiền đâu! Chuyện xưa hay như vậy, muốn nghe sao?!" tựđộng làm công tác quyên tiền, ta cũng đỡ phải mệt nhọc. Bạc đó giao cho quản lý cũng tốt.

      Các ngươi nên biết con người có thể tự mình bồi bổ thân thể khuyết thiếu (chỉ cần ăn cơm làđược), nhưng tinh thần khuyết thiếu lại phải dựa vào người khác. Ta tới đây mới hôm trước hôm sau muốn phát điên, nếu lúc trước đọc bao nhiêu sách cùng tiếp xúc các loại phương tiện truyền thông, cuộc sống của ta biết buồn tẻđến cơ nào! Đừng tưởng chỉ có phần tử trí thức mới có nhu cầu này, quần chúng nhân dân lao động cũng cần giải trí tinh thần. Màđã gọi là giải trí, có cái gì ngoài chuyện chiến tranh cùng các loại hùng mỹ nữ có tác dụng giải trí tốt hơn đâu?

      Nếu đến tài ăn , bằng tiếng Trung đại học B cũng phải là hư danh. Năm đó cả lớp ta chỉ có chưa đến chục người thuộc loại giỏi. Những người này mỗi lần xuất , ai mà mặt mũi thanh cao, khinh bỉ mọi người, cứ như thể cả thiên hạ chỉ có mỗi mình ta vậy. Cuối cùng cái nhiệm vụ quấy rối mấy đại nhân vật này cứ tự nhiên rơi xuống đầu kẻ mãn đời cũng được làm thủ khoa là ta.

      Ta quyết tâm thèm sánh vai với đám nhân vật thượng đẳng kia. Hồi đóđứng đầu bọn họ chính là vị người vùng Đông Bắc, mọi người đều gọi là"Tứ Oai", bởi cả người chỉ có thể dùng chữ"oai (lệch)"để miêu tả. Người này mặt lệch, mũi lệch, mắt lệch, mồm lệch. Nhưng mở miệng thôi, khi mở miệng, tất cả mọi người đều cười sặc sụa, cười rũ rượi, cười đau cả bụng, đến khi nước mắt giàn giụa, mặt cũng lệch theo mới thôi. Bạn bây giờ rất xinh đẹp, ngoài ra còn đám mỹ nữ thường xuyên dính chặt lấy chỉđể nghe vài câu. Đáng giận, tại sao ta thể ra được câu nào hay ho như ?!

      là ông trời phân biệt đối xử, nhưng cho dù ta có kém cỏi đến đâu bản thân vẫn là kẻ mồm mép lợi hại. Chỉ cần có người nguyện ýđem lỗ tai ra cho ta thuyết giáo, ta năng loạn xạ, vung tay múa chân, thao thao bất tuyệt, làm cho phát điên lên mới thôi. Ta nhớ có lần ở ký túc xá mất điện, mọi người trong phòng rủ nhau tán gẫu, ta cũng có tham gia, lúc ta đến chuyện tâm đắc cũng say sưa như vậy. Sau này có người cho ta, lúc đó hai mắt ta sáng như sao, nếu ta có thể duy trì tình trạng đó, vậy ký túc xá cần dùng đèn điện nữa rồi.

      Lại có người thừa hơi tổng kết những thứ ta chưa đủ: nếu bộ dạng ta quyến rũ hơn chút, ta có thể trở thành cơ[3] hại nước hại dân, uốn ba tấc lưỡi gièm pha trung thần; nếu ta có chút tiên khí, ta có thể trở thành giáo chủ Ma Giáo mê hoặc lòng người; nếu bộ dạng ta gầy mảnh mai chút, ta có thểđi làm tiểu thư bán hàng xinh đẹp ; nếu ta là nam nhân, ít nhất có thể làm phong lưu công tử, rong chơi khắp chốn, lấy hoa ngôn xảo ngữ mua vui cho chúng mỹ nhân ..... Cuối cùng sao, ta là cái gì cả, chỉ có thể tình nguyện để dòng đời xôđẩy, làm trợ lý văn phòng nho .

      Nhưng ai mà ngờđược, hôm nay ta lại ởđây, mang cái chí khí cỏn con ra mà kiếm ăn, thoải mái phát huy cái tinh thần vốn bị chôn sâu dưới ba tầng đất! Từ nay ta bao giờ phải bất mãn với kẻ lệch lạc kia, là công bằng chịu nổi, bao giờ phải lựa từ chọn chữ, e sợ dùng từ đủđúng mực. Xem ra chỉ cần ta mở miệng, mọi người đều nghe theo, thực là hãnh diện a! Nhìn đám người trước mắt, lòng ta sung sướng vô hạn, nhiệt huyết sôi trào, hai tay xoa xoa, nóng lòng muốn thể (Tứ Oai: đồ thô bỉ! Làm xấu mặt cả lớp chúng ta)

      Lí lang trung lại ngồi về chỗ cũ, người kia cũng quay về, còn dẫn theo ba người cùng, nhìn qua có vẻăn mặc tồi, bọn họđều ngồi ở phía trước, ba người kia mỗi người rút ra thỏi bạc lớn, Lí lang trung cứ tự nhiên tiếp nhận, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ, tỏý: "Ta cầm bạc giúp là cho ngươi mặt mũi rồi đấy!"

      Ta càng lúc càng an tâm, xem ra xe ngựa sắp về tay đến nơi rồi, vì vậy tâm tình cũng thoải mái hơn, thản nhiên như , tiếp tục diễn thuyết. VởĐàn Tá Hoa nếu muốn diễn toàn bộ phải mất ba ngày. Hôm nay ta chỉ giảng bốn giờ, cho nên chỉ chọn những chỗ quan trọng, cẩn thận tỉ mỉ tường thuật.

      Tưởng Cán lần thứ nhất qua sông, muốn thuyết phục Chu Du đầu hàng, Chu Du viết bức thư giả, cốýđể Tưởng Cán trộm được, đem về dâng cho Tào Tháo. Tào Tháo mắc mưu, cho người chém hai tướng Thái Mạo, Trương Doãn, đến lúc đầu người trình lên mới ý thức được chính mình mắc mưu, hối hận thìđã muộn, cúi đầu phủ phục xuống bàn, hồi lâu dậy nổi, kẻ ngu Tưởng Cán biết hay dở chạy tới tranh công. Tào Tháo cả giận mắng to: "Ngươi là con mọt sách ngu đần vô tích !" Mọi người đều bật cười ha hả, chỉ cóđiều ai biết ta từ nhỏđã bị cha ta dùng câu này giáo huấn vô số lượt.

      Gia Cát Lượng chịu cược nội trong ba ngày phải đem vềđủ 10 vạn mũi tên, Chu Du bắt phải lập lời thề sinh tử, đồng thời lệnh cho công binh được trợ giúp, ai ngờ họ Gia Cát thần cơ diệu toán, sớm có mưu lược, dùng thuyền cỏ dụđịch, bản thân lại ngồi trong khoang thuyền uống rượu, làm cho bên kia quân Tào khua chiêng gõ trống báo động, tên bắn ra như mưa. Nhưng tên bắn ra đều cắm thuyền cỏ, nhờđó mà nộp tên đúng hạn.

      Mọi người thở dài nhõm.

      Chu Du cùng Gia Cát Lượng cùng nhau bàn thảo kế sách, cuối cùng hai người đều tự viết chữ tay, mở ra, ngờđều là chữ"Hỏa".

      Mọi người cùng gật đầu tán thưởng.

      Trong doanh trướng sáng lờ mờ, Chu Du làm bộ biết Hoàng Cái ở bên, hạ giọng thở dài, "Bên Tào có người dám trá hàng về với ta, đáng tiếc Đông Ngô ta kẻ nào can đảm làm vậy". Hoàng Cái bước ra từ chỗ tối, tóc dài trắng xóa, khí thế hiên ngang, kiên định mà : "Ta nguyện vìĐông Ngô trá hàng!"

      Mọi người đồng thời cảm động.

      Chu Du giận đánh Hoàng Cái, chúng tướng đều quỳ lạy xin tha, chỉ có mình họ Gia Cát vẫn bình thản uống rượu, cúi đầu thèm đểý. Sau đó Hoàng Cái vìđền nợ nước, nguyện mình người đến trước trại quân Tào dâng thư xin hàng. Trước mặt Tào Tháo dù có chết cũng sợ, chậm rãi ra, rốt cuộc làm cho Tào Tháo tin tưởng .....

      Mọi người đều thán phục.

      Trong lúc nghỉ ngơi ta rảnh tay đứng dựa vào gốc đại thụ, ngẫm nghĩ, còn có ba chương nữa là xong việc, người đến xem cũng rất đông, bạc cũng đãđủ nhiều, có Lí lang trung chăm sóc cho Hữu Sinh, ta cũng yên tâm phần nào. Đến giờ này cũng chưa có người đến gây phiền toái, là may mắn. Ta quay đầu nhìn Hữu Sinh, bất ngờ cười rộ lên với .....

      Chợt nghe tiếng hô: "Tiểu huynh đệ khá lắm, đáng đểđại gia ta thưởng thức ....." Ta giương mắt nhìn lên, hừ, muốn sống đây mà! Người say khướt, tay chân loạng choạng, nghiêng trái ngã phải, có lẽ mới từ tiệm ăn ra, cũng thèm đểý xung quanh có bao nhiêu người, giang tay lao bổ về phía ta. May quá, đến tìm Hữu Sinh. Ta vội xoay người đưa lưng về phía , nữ tử phòng thân chỉ có chiêu này là mạnh nhất (mà cũng là cách duy nhất ta biết), nhưng chỉ có thể quay lưng về phía người. Hai tay khoanh lại trước ngực, hít khí vận lực tập trung vào cùi chỏ. Chỉ thấy Lí lang trung hoảng hốt đứng dậy, cả mấy người y phục dễ nhìn kia cũng nhảy dựng lên, Hữu Sinh cũng giãy dụa muốn giúp. Nhưng mùi rượu đãđến sát sau gáy, mắt liếc thấy đãđến sau lưng, ta liền cúi đầu, hơi khom người về phía trước, dùng hết sức lực vung khuỷu tay huých mạnh về phía sau, đập trúng phần bụng của . Gã say thét lên tiếng, lùi lại vài bước, ta liền xông lên định bồi thêm nhát cuối kết liễu đời , nhưng chưa kịp động thấy người trẻ tuổi chạy tới, tống thẳng cước làm tên kia ngã thẳng cẳng, gục mặt đất, lầm bầm lẩm bầm gìđó, mãi cũng đứng lên được.

      Ta cười nhìn , ôm quyền ý muốn cảm tạ, ngây ngốc nhìn ta, cũng vội ôm quyền đáp lại.

      Lí lang trung tức giận mắng to: " muốn sống hả! Vân Khởi, tiếp ! Đừng đểýđến , ta nhớ kỹ rồi, sau này tính sổđàng hoàng!"

      Lí lang trung tức giận mắng to: " muốn sống hả, lần sau ta tự mình tìm ngươi. Vân Khởi, tiếp ! Đừng đểýđến , ta nhớ kỹ rồi, sau này tính sổ sau!"

      Ta cảm thấy lo lắng thay cho người nọ. Nhìn hướng Hữu sinh, vẫn ngồi đó nhìn ta chằm chằm. Ta nhíu mày với , cũng chậm rãi nằm xuống, kéo lại chăn, nhưng vẫn rời mắt khỏi ta. Ta cười gật đầu với .

      về trước bàn, ta lại gõ thước lần nữa, cao giọng tiếp tục: Tưởng Cán lần thứ hai qua sông, lại bị Chu Du gài bẫy (ta thở dài: "Xui xẻo, chung quy vẫn là xui xẻo a:" Mọi người đều cười to), đuổi theo tiếng người thổi tiêu mà gặp được Bàng Thống. cực kì vui sướng, lập tức kéo Bàng Thống chạy đến bờ sông, lén trộm chiếc thuyền , trở lại Tào doanh.

      Bàng Thống hiến Liên Hoàn Kế, Tào Tháo dùng xích sắt kết thuyền lại với nhau, 20 cái hàng, 30 hàng thành nhóm.

      Chu Du lên thuyền, nhìn sang bờ bắc, thấy chiến thuyền buộc chặt, khỏi cười lạnh. Bất ngờ trận gió nổi lên, góc tinh kỳ (lá cờ) phất qua mặt . Chu Du bỗng dưng tức ngực, phun ra ngụm máu tươi, ngã xuống bất tỉnh (mọi người sợ hãi). ra lúc này là mùa rét đậm, gió lạnh từ phương bắc thổi mạnh màđến, nếu như dùng hỏa công, chỉ sợ đốt được người mà còn hại chính mình (mọi người thở dài).

      Lỗ Túc ngừng kêu khóc, "Đông Ngô ta thế là hết!" Gia Cát tiên sinh vẫn mỉm cười, mình đến thăm bệnh Chu Du. bệnh nặng nằm liệt giường, tâm tư hỗn loạn. Gia Cát tiên sinh cầm bút, viết ra mấy chữ, lưu danh thiên cổ, "Muốn phá Tào binh cần dùng hỏa công, mọi sựđã chuẩn bị, chỉ thiếu gióđông!" Chu Du kia đọc xong tờ giấy, ngửa mặt cười dài, đứng dậy thi lễ cảm tạ. Gia Cát tiên sinh đãđoán trước khí tượng biến ảo, nhưng chưa vội ra, chỉ sai người đem theo màn trướng bình phong lên núi lập đàn, cầu khấn trời xanh, ngày này tháng này lúc này nhất định có gióđông, hơn nữa còn thổi ba ngày ba đêm. Chu Du cười : " ngày làđủ!"

      đến đây, ta ngửa mặt lên trời thở dài, "Đáng tiếc Vân Khởi ta chưa từng sinh ra ở thời đại đó. Nếu có thể nhìn xem Gia Cát tiên sinh lập đàn cầu đảo, đứng núi mà xem Giang Bắc địch quân hùng mạnh, cầm kiếm chỉ hướng trời xanh, gọi gióđông tới trợ giúp mà thắng địch. Xem tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn Chu Công Cẩn Chu tướng quân, phất tay hướng bắc, vạn quân dũng mãnh xông lên. Xem Hoàng Cái lão tướng quân tóc bạc trắng như tuyết, nhịn đau chịu khổ nhục kế, chiếc thuyền con thuận gió mà , dẫn theo đội thuyền chứa đầy rơm cỏ, thẳng hướng bờ bắc. Tào binh kia chỉ nghe lão tướng quân tới đầu hàng, kịp ngăn cản, tiếng hô vang, thuyền thuyền nổi lửa, gió mạnh lửa lớn, lao thẳng khối chiến thuyền liên kết với nhau, lửa thiêu sáng rực góc trời! Tào binh gặp lửa lớn chỉ biết quăng mũ bỏ giáp, bốn phía đào tẩu. Đáng tiếc 83 vạn binh Tào Tháo, quá nửa là hàng binh, vừa họp tan, hai mươi vạn tinh nhuệ thoát được hỏa thiêu chiến thuyền, cũng trốn được mưu của Gia Cát tiên sinh, đường chạy nơi nơi đều gặp quân mai phục ngăn trở, tiêu hao gần hết! Tào Tháo cùng vẻn vẹn hơn trăm tùy tùng mởđường thoát chạy!"

      Ta thu hồi ánh mắt, nhìn lại mọi người, "Chư vị chắc còn nhớ lúc đầu ta gì? bên là 83 vạn, bên kia là 2 vạn cùng 3 vạn, trận này biết đánh thế nào?"

      Ta nghĩ có lẽ mắt ta lại sáng rực như bóng đèn, nếu sao cảđám người đều trợn mắt há mồm nhìn ta.

      Ta thở phào nhõm, cuối cùng xong, quay lại nhìn Hữu Sinh, ta nháy mắt cười với , ý chúng ta hợp tác thành công, lại mỉm cười gõ gõ thước gỗ, thở dài: "Sau này có người tên TôĐông Pha có viết thơ bình:

      Đại giang đông khứ,

      Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.

      Cổ luỹ tây biên,

      Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích .

      Loạn thạch băng vân,

      Nộđào liệt ngạn,

      Quyển khởi thiên đồi tuyết.

      Giang sơn như hoạ,

      Nhất thời đa thiểu hào kiệt.

      Dao tưởng Công Cẩn đương niên,

      Tiểu Kiều sơ giá liễu,

      Hùng tư phát.

      Vũ phiến luân cân,

      Đàm tiếu gian,

      Cường lỗ hôi phi yên diệt.

      Cố quốc thần du,

      Đa tình ưng tiếu ngã,

      Tảo sinh hoa phát.

      Nhân sinh như mộng,

      Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt."[4]

      Ngâm hết bài thơ ta lại nhìn xuống mọi người, cảđám vẫn như say như túy, ai chuyện. Nhìn sang Hữu Sinh, cũng nhúc nhích chằm chằm nhìn ta. Ta sốc, ổn rồi, phải mau gọi bọn họ tỉnh lại, ta ôm quyền hướng về phía bọn họ, "Vân Khởi đa tạ mọi người ủng hộ, ta ....."

      Lí lang trung như vừa mới tỉnh mộng, "Ngươi nữa sao?" Ta cười đáp lại: "Trận này như vậy là xong" . "Vậy ngươi còn có chuyện khác nữa ?", tất cảđều đồng thanh kêu gào đòi hỏi. Ô hô, đây là khán giả mến ca sĩ sao, làm ơn , để cho ta sống với, ta còn có việc nha.

      Ta cười vẻ khó xử, "Vân Khởi còn phải mua xe ngựa ....."

      "Chỗ nào bán?"

      " thẳng rồi rẽ trái, nhà thứ hai ....."

      "A, lão Trương, ngươi, mau gọi đến, giao tiền mua hàng ngay tại đây, bảo nhớđem luôn xe ngựa lại đây. đến, ngươi lần sau tìm người khác chữa cho con !" Lí lang trung này cũng là cường hào ác bá a!

      Ta lại vội từ chối: "Vân Khởi trước khi ra khỏi thành còn phải tìm chỗ qua đêm, cũng phải mua cỏ cho ngựa ....." Giữa đám đông lão nhân đứng lên, "Mời Nhâm tiên sinh đến quán trọ Duyệt Lai của ta nghỉ qua đêm, miễn phí phòng hảo hạng cùng cỏ khô". Lí lang trung vung tay lên, "Cứ như vậy , tên kia, ngươi mau dẫn ngựa ăn trước, ta lát nữa sẽđưa Vân Khởi đến quán". xong lại quay về nhìn ta.

      Xem sắc trời muốn về chiều, ta : "Trời sắp tối, mọi người còn chưa ăn cơm ....."

      Kẻ thay ta tống khứ con ma men lúc trước lập tức nhảy dựng lên : "Ta XX tứ thiếu mời Nhâm tiên sinh hạ cốđi qua Khinh Phong Lâu phía trước dự tiệc!" Lí lang trung vỗ tay cái ( bắt chước ta) : "Đúng rồi, ngươi cùng ta ăn cơm, đưa cả tiểu đệ nhà ngươi cùng nữa. Còn các vị cứ về nhà trước". lại nhìn trời, "Tối nay mọi người lại đến đây, Vân Khởi giảng truyện ở Khinh Phong Lâu!" Sau này ta có làm nghề diễn kịch, nhất định phải cho chân quản lý.

      Ta nhìn sang Hữu Sinh, thấy che mặt, hai vai run run, ta tức nha, dám cười ta cơđấy! còn cách nào khác, ta đành ôm quyền : "Đa tạ chư vị".

      Lí lang trung lập tức huy động người lại khiêng bàn ghế, nâng Hữu Sinh. Chỗ bánh mì còn lại ta đều đem cho đám tiểu khất cái, mọi người chậm rãi về hướng Khinh Phong Lâu.

      ————————-

      *Chú thích:

      [1] Kì trung chi kì, dị trung chi dị: ý chuyện lạ lùng, kì dị nhất trong các chuyện lạ.

      [2] Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố: khi nốt nhạc đánh sai, Chu Lang liền ngó về phía đó.

      [3] cơ: những người phụ nữđẹp làm các ông vua mất nước, vd: Đát Kỷ.

      [4] Bài thơ Niệm Nô Kiều của TôĐông Pha:

      Dịch nghĩa:

      Sông lớn chảy vềĐông,

      Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu nhân vật.

      Thành lớn ở phía Tây,

      Người bảo là Xích Bích thời Chu Du Tam Quốc.

      Ðá loạn sụt mây,

      Sóng gầm vỗ bến,

      Cuốn lôi ngàn đống tuyết.

      Núi sông như vẽ,

      thời ít nhiều hào kiệt.

      Nhớ Công Cẩn thời đó,

      Tiểu Kiều khi mới cưới,

      hùng tư cách,

      Quạt lông khăn là.

      Lúc cười ,

      Giặc mạnh tro bay khói hết.

      Cố quốc hồn về,

      Ða tình chắc cười ta tóc đà sớm bạc.

      Ðời người như mộng,

      Chén này để tạ trăng nước.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13

      Tiểu trấn 5

      Edit: Mạc Tiếu -漠笑

      Cái gọi là Khinh Phong Lâu, chẳng qua chỉ là căn nhà hai tầng được ngăn thành các gian, tầng dưới phần lớn là nhà bếp, bên ngoài chỉ có phòng lớn kê vài bộ bàn ghế. Cả tầng đều là phòng ăn, so với tầng tốt hơn chút, đây chính là tầng cao cấp. Bên trong có người, cũng tốt, ta đỡ phải lo đề phòng giang hồ sát thủ. Ta để bọn họ khiêng Hữu Sinh đến đặt ở góc tường, đặt chiếc ghếđến ngồi bên cạnh , cũng coi như ngăn trở . Lí lang trung ngồi bên phải, còn người mời ta ăn cơm ở bên trái. Ba người còn lại đến ngồi phía đối diện.

      Mọi người cùng nhau giới thiệu danh tính, ra cảđám người đó tên tuổi thế nào ta cũng chưa nhớ . Cuối cùng đành phải gọi người bên trái ta là Tứ Thiếu A, còn lại là B,C,D, cũng tự nhiên phân huynh đệ mà xưng hô.

      Người ta thường nếu loại giác quan phát triển loại khác yếu . Giống như người mù tai nghe rất thính, kẻđiếc ánh mắt cực kì tinh.

      Bản thân ta có trí nhớ thị giác rất tốt, nhưng trí nhớ thính giác lại tồi tàn thảm hại. Lúc còn trẻ (ngươi giờđược mấy tuổi?!), mỗi khi vào phòng thi, ta có thể nhắm mắt lại, trong đầu tựđộng hình dung ra trang sách giáo khoa, từng câu từng chữđều nhớ như in, thậm chí cả số thứ tựở góc trang. Cái gìđã nhìn lần bao giờ quên, thành tích có cao cũng chẳng liên quan gìđến việc học hành chăm chỉ. Cái gọi làđọc thuộc làu làu chẳng qua làđọc lại lần hình ảnh trang giấy trong đầu mà thôi, chẳng có gì tài hoa. Ta cho ngươi bí mật, ngươi về sau nếu gặp được kẻ tự xưng có thểđọc thuộc lòng thi từ ca phú, ngươi cứ bắt mở mắt to, sau đó làm mặt quỷ dọa , ta cam đoan sao đọc được, chỉ còn chờ ngươi đến trừng phạt mà thôi.

      Giờ tuổi cao, chữ giấy cũng còn nhìn , chỉ thấy đoạn hình ảnh mơ hồ (đầu óc ta cũng cận thị rồi sao?), cũng may còn nhớđược số trang ở góc, cho nên mới tra được tài liệu, lừa gạt được mọi người.

      Nhưng mặt khác, những thứ ta từng nghe qua rất ít khi nhớđược lâu (điển hình là mấy câu kịch này, may nhờ cha ta suốt ngày tụng kinh niệm phật mà nhớđược), mà tên người là thứ ta quên nhanh nhất. Ta chỉ sợ lúc nào đó, có người nào đó tiến đến bắt tay tự giới thiệu, tay còn chưa có rời ta quên phứt tên người ta. Đây là nỗi đau lớn nhất trong quãng đời làm trợ lý của ta. thời gian dài thường xuyên bị lãnh đạo phân công nghênh đón nhiều thìít khách khứa đến công ty, báo hại ta lần nào cũng nơm nớp lo sợ, y nhưđi buôn hàng cấm! mặt lúc nào cũng treo lên điệu cười muôn thuở, trong lòng lại cầu trời khấn phật, chỉ mong lặp lại tên lần nữa, hoặc làđưa ta tấm danh thiếp vv, nhưng ai lại đưa danh thiếp cho trợ lý quèn như ta? nhớđược tên cho ngươi chết! Thế nên cuối cùng ta đành phải gộp chung tất cả mấy vịđồng nghiệp nam, nếu ngoài 30 gọi là lão tổng, dưới 30 gọi là soái ca ( chàng đẹp trai). Còn mấy đồng chí nữ thìđều gọi chị xưng em, cho dù bộ dạng ai đó chẳng khác nào bà côế chồng. Ai! khó a! Làm người khó, làm phụ nữ khó, làm trợ lý khó, làm tên trợ lý nhớ nổi tên người khác lại càng khó! thời gian dài như vậy, cuối cùng ta trở thành con người thô bỉ như bây giờ.

      Ta nhìn tứ thiếu gia cùng mấy bằng hữu đằng kia, cẩn thận đánh giá. Thực ra bộ dạng đó chẳng khác tên tiểu lưu manh ở thành Bắc Kinh là mấy, chỉ hơi thuần khiết hơn chút. Lại nhớđến lúc ta còn học đại học, mấy bác nhà bên có khi lại cốý mời ta đến nhà chơi, mục đích là làm gương cho mấy câu lười học, nhân tiện dạy cho bọn họ chút kiến thức, coi như làđi làm gia sư miễn phí. Bộ dạng Tứ Thiếu nhìn ta lúc này giống y mấy đứa đầu gỗ hàng xóm xưa kia.

      Lí lang trung gọi đồăn, Tứ Thiếu chỉ thưa dạ mà thôi. lúc sau vị chủ tiệm xe ngựa có mặt, Lí lang trung đợi ta mở miệng, lập tức lớn giọng kì kèo mặc cả, ép giá xuống thấp nhất, xong xuôi liền vung tay ra lệnh cho lão bản kia đem xe đến trước quán trọ Duyệt Lai, cũng đem ngựa buộc vào càng xe chờ sẵn, xong hồi mới quay lại nhìn ta: "Ngươi còn cần gì nữa nhân tiện sai mua luôn". là lợi hại!

      Ta nghĩ, để bảo toàn cho Hữu Sinh, xe phải có chăn chiếu, thanh đao để phòng thân, ít dây thừng, chính mình cũng cần có quần áo cùng khăn trùm đầu. Lí lang trung tự nhiên đưa bạc, sai người làm.

      Đồăn đưa lên, ta vừa nhìn hết hứng thú muốn ăn, tất cảđồăn đều có màu đen, đen sẫm, đen nhạt, đen bóng, vv... ngay cả mấy thứ rau xanh cũng bị xao thành đen sẫm. Ta lấy ổ bánh mì, bẻ nửa đưa cho Hữu Sinh, mình cầm đũa gắp thử mấy món trông có vẻ giống đồăn. Còn mấy người kia ăn ngon miệng, Tứ Thiếu còn nốc từng ngụm rượu lớn, ta liên tục phải chối từ, lấy cớ uống rượu vào thể kể chuyện xưa. Sau cùng chỉ có bọn họ ngồi uống với nhau.

      Rượu quá ba tuần, miệng lưỡi bắt đầu năng lộn xộn. Mấy câu cung kính khách sáo kiểu như tiên sinh kiến thức rộng rãi, xuất khẩu thành văn linh tinh, đều chậm rãi thay đổi, tiên sinh thành Vân Khởi, mấy câu khen ngợi hoa mĩ cũng thành ngôn từ thông thường bình dân.

      Tứ Thiếu A ngồi bên cạnh ta, vỗ mặt bàn lớn, "Vân Khởi, ngươi bộ dạng rất khá! Có lúc nhìn ngươi cười với ta, ta còn tưởng ngươi là nữ nhân cơđấy!"

      tia bất an dâng lên từđáy lòng, ta tự nhủ thầm từ sau này nên tỏ ra tốt quá nữa, ngay cả cười mà còn gây phiền toái, là phiền phức, sau này phải dữ tợn chút mới được.

      Lại nghe tiếp: "Sau ta lại nghĩ phải, nữ nhân nào lại có kiến thức như vậy chứ?!"

      Ta cười nhạt, "Ta nghĩ ngươi muốn khen ta, đúng ?" Nếu phải cần duy trì hình tượng, xem ngươi có còn mặt mũi ra khỏi đây nữa ?

      người khác cũng : "Vân Khởi ngươi sao có thể là nữ? Cóđiều ngươi đúng là kẻ hại người. Ta bình sinh vốn thích nữ nhân, đến khi nhìn thấy ngươi, ta lại cảm thấy hình như ta thích nam! Nhìn ngươi ta lại muốn cùng nữ nhân ....."

      Các ngươi điên hết rồi! Ta cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, đám nhãi ranh miệng còn hôi sữa suy nghĩ lăng nhăng bậy bạ cái gì! Đằng sau ta, Hữu Sinh tay che mặt, cố nín cười đến phát run.

      Chợt nghe Lí lang trung : "Các ngươi bậy bạ gìđấy?!" Tốt quá, cuối cùng có người giải vây cho ta, lại nghe tiếp, "Ta thích nam thích nữ, ta chỉ thích Vân Khởi!"Ông trời ơi, muốn chọc chết ta sao!

      Cơm canh bàn ta ăn được bao nhiêu, Hữu Sinh cũng chỉăn vài miếng bánh rồi trả lại cho ta, trong lòng ta lúc này vừa bực mình vừa ảo não, đành phải trút giận lên miếng bánh, từng miếng từng miếng ăn hết. Làm thần tượng cũng thực khổ, ai nhìn thấy ngươi cũng muốn bắt tay, căn bản thèm quan tâm ngươi có biết bọn họ hay . Đến lúc này ta mới hiểu tâm trạng của Lưu Đức Hoa lúc chụp ảnh chung với em Dương gìđó, nhìn bộ dạng nàng kinh dị ngang với khủng long, đến con chuột còn dễ thương hơn, vậy mà vẫn phải cắn răng ôm ta, tươi cười nhìn vào ống kính. là thiên cổ kì oan, Lưu Đức Hoa cùng Dương gìđó chụp ảnh chung! Thiên vương mà phải làm như vậy bằng tên tiểu lưu manh. Nếu là ta, đầu tiên là cho nàng cái mo che mặt, sau đó bảo nàng đừng đến sỉ nhục ta! Ít nhất mấy vị này cầu ta ôm ấp bọn họ, hơn nữa Lí lang trung cũng là người thành , nếu ....

      Khi ta xuống lầu, bên dưới đãđông chật toàn người là người, còn chỗ mà chen vào. Lí lang trung đành phái người kê bàn ra ngoài, còn ta ngồi trước cửa diễn thuyết. Lát sau trong phòng chỉ còn mình Hữu Sinh, cũng tốt, có thể tránh được tầm mắt mọi người.

      những đông hơn, mà còn đa dạng đủ kiểu đủ loại, từ giàđến trẻ, nam thanh nữ tú, ngay cả tên ma men cũng nghiêm túc đứng bên. Cẩn thận cân nhắc chút, lúc sáng ta giảng chiến tranh có thực thời cổđại, như vậy lần này chuyện tương lai, kể chuyện khoa học viễn tưởng . Kẻ hủy diệt 3 có vẻđược đấy! Hai tập đầu coi như bỏ, trực tiếp đến phần 3, đoạn nam chính mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết .

      Gõ gõ thước vài lần, ta : "Thưa các vị, ta Nhâm Vân Khởi hôm nay mới đặt chân đến thành trấn này, cảm thấy nơi đây là tươi đẹp hoàn mỹ, cảm thấy hương thân phụ lão cũng là hiền lành lương thiện. Lúc này ta ởđây giảng ít chuyện hay trong thiên hạ, các vị ngồi nghe cần phải lo lắng, có giao bạc hay cũng thành vấn đề, chỉ cần mọi người thấy hay đối với ta thế làđủ (dù sao xe kiếm được, giờ làm việc tốt )".

      "Chuyện kể rằng, ở tương lai vô cùng xa xôi phía trước, nhân loại phát minh ra rất nhiều máy móc đại, vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, có thể làm thay rất nhiều công việc cho con người. Nhưng có ngày, máy móc thế gian bị ma tính hóa, muốn làm việc cho con người, bắt đầu nổi loạn, đối với loài người đại khai sát giới. Nhân loại kịp trở tay, trong thời gian ngắn, vô số sinh linh vô tội bỏ mình, bất kể là nam phụ lão ấu, tất cảđều trong nháy mắt bỏ thây nơi rừng đao biển lửa, thê thảm sao kể xiết!

      Mọi người đồng loạt thở dài.

      Nhưng đúng thời khắc nhân loại sinh tử tồn vong như ngàn cân treo sợi tóc, thế gian xuất vị chiến lược gia kỳ tài, chúng ta gọi là Trương tướng quân (JOHN). Khi máy móc mới bắt đầu manh nha nổi loạn, chỉ mới 18 tuổi, là thanh niên trẻ tuổi, nhưng lại có dũng khí ngất trời, vạn người thểđịch, so với mưu trí của , vô số máy móc tối tân cũng phải chịu thua. dẫn theo những người may mắn sống sót, mang theo tinh thần bất khuất, thề cùng máy móc chiến đấu tới cùng.

      Nhiều ngày rồi nhiều năm, qua vài thập niên, tên của đối với loài người là hy vọng, còn đối máy móc lại là hủy diệt. Đội quân của dần dần phản công, dần dần đẩy lui đội quân máy móc. Chủ tướng của đội quân máy biết thể thắng , liền phái ra người máy vượt thời gian trở lại quá khứ, trở về thời điểm chưa trở thành tướng quân để giết . Nhưng quân kháng chiến cũng đồng thời phái người máy đầu hàng bảo vệ tướng quân, hồi tranh đấu từđó bắt đầu!"

      Mọi người ngừng thở.

      Ta tiếp tục , thuật lại mởđầu, phân tích diễn biến, diễn lại cao trào, cuối cùng là kết thúc (lúc này thể tỉ mỉ, sợ Hollywood kiện ta vi phạm bản quyền)

      Mọi người dám thở mạnh.

      Tới hồi kết cục, ta nhìn đám phụ nữ trong thôn, nhớ lại lúc trước Tứ Thiếu A tỏ vẻ khinh thường nữ tử, nội tâm tự nhiên thấy khó chịu, được, cho các ngươi nghe đoạn Vân Khởi ta tự suy diễn.

      "Các vị, kháng chiến thắng lợi, loài người thắng máy móc, ta xin bổ sung phần truyền kỳ về tướng quân cùng tướng quân phu nhân. Hai người khi mới gặp mặt lần đầu, nghe người máy kia hai người sau này trở thành vợ chồng, cả hai đều cực lực phản đối, thèm tin tưởng lời (Mọi người cười rộ). Chàng trai nhìn , cảm thấy nàng xinh đẹp mỹ miều, tính cách cũng quá mức ương ngạnh. Còn nhìn chàng trai, cảm thấy cà lơ phất phơ, còn có phần nghèo túng.

      Nhưng trong khi họ trốn trong hầm ngầm sâu cách mặt đất hàng trăm trượng, bên ngoài chủ tướng của đám máy móc phát động chiến tranh, nhân loại cầu cứu khắp nơi, thanh cứu viện theo đường dẫn truyền đến hầm ngầm, xung quanh hai người có ai giúp đỡ, thân thế , đành phải nắm tay nhau, cùng nhau đối diện với kẻ thù

      , cũng từ lúc đó hai người đều coi đối phương là bầu bạn cảđời, vĩnh viễn chia lìa! Chàng trai nhìn thấy trong mắt trung thành cùng lòng phẫn nộ, chịu khuất phục. cũng nhìn thấy trong mắt chàng trai bình tĩnh cùng can đảm khác hẳn với người thường. Hai người ở thời điểm tuyệt vọng nhất của thế giới đồng thời nảy sinh tình cảm. Từđó về sau cả hai cùng tiến cùng lui, chưa từng chia lìa. Hơn 30 năm cùng nhau vào sinh ra tử, xả thân cứu giúp, trở thành bầu bạn cùng chiến hữu thân thiết.

      Đến thời điểm quyết định, chiến dịch bắt đầu, tướng quân tự mình chỉ huy quân đội, bất ngờđến lúc cuối cùng, đạo quân người máy đột phá tầng tầng lớp lớp vòng vây thoát ra ngoài, tướng quân cũng bị thương nặng! (Mọi người kinh hãi). Tướng quân phu nhân cho ai đến gần, mình ở bên tướng quân, nhìn người bạn đời máu nhuộm đỏ thẫm ngực áo, còn sức nên lời. Tướng quân nhìn người làm bạn bên mình nhiều năm, nghĩđến mục tiêu cảđời cuối cùng vẫn chưa thành, hai mắt khỏi rưng rưng muốn khóc. Tướng quân phu nhân cố nén đau đớn, nhìn thẳng vào mắt tướng quân, chỉ vẻn vẹn ba chữ: " yên tâm!". Tướng quân nghe vậy, mỉm cười lần cuối, nhắm mắt ra . (đâu đó có tiếng sụt sịt)

      Tướng quân phu nhân ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ tướng quân trọng thương, ngoại trừ bà ai được vào quấy rầy, nhiệm vụ chỉ huy do bà nắm giữ. Mọi người nghe vậy đều thuận theo, sách lược chiến dịch kia phải đều do tướng quân cùng phu nhân nhiều lần bàn luận mà ra sao? Còn ai ởđây có thể hiểu rõýđồ của ngài hơn phu nhân đâu? Ai nấy vốn lo lắng tướng quân bị thương nặng, lúc này nhìn thấy phu nhân thần sắc trấn tĩnh, có vẻ sợ hãi thìđều an tâm, tin tưởng vôđiều kiện. Tướng quân phu nhân tự mình ra trận, ngừng nghỉ, liên tục chiến đầu, chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm tướng quân. Bà chỉ huy tướng sĩ, chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, rốt cục toàn thắng, phá hủy hoàn toàn trung tâm chỉ huy đội quân máy móc, diệt trừ vĩnh viễn hậu họa!

      Đại chiến kết thúc, trước mắt gió yên sóng lặng. Tướng quân phu nhân cùng mọi người đưa tướng quân đến chiến trường, nhìn lần cuối cùng thắng lợi của loài người, cảm thấy linh hồn tướng quân cũng được an ủi. Mọi người đặt tướng quân mặt đất, tướng quân phu nhân khoanh chân quỳ xuống, ôm lấy thi thể tướng quân cứng ngắc, kề sát ở trước ngực, hai hàng lệ nóng chầm chậm rơi xuống, theo đó mà chết! (có người bật khóc nức nở)

      Rất nhiều năm sau, hòa bình lập lại, loài người an cư lạc nghiệp, có người lập pho tượng ởđúng chỗ tướng quân phu nhân qua đời. Chính là người phụ nữ già khoanh chân ngồi, trong tay ôm chặt vị lão binh trọng thương mà chết. Người phụ nữ hai mắt nhòa lệ, còn vị lão binh mặt mỉm cười mãn nguyện (tiếng khóc ai oán vang nổi lên bốn phía)

      Rất nhiều người còn thề thốt, vào đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng thấy bọn họđứng lên từ bức tượng, dắt tay sóng bước, dần dần trẻ lại, dần dần khôi phục hình dáng năm xưa khi mới gặp nhau, hai người cùng tươi cười bên nhau, cho đến tận sáng sớm cũng thấy trở lại bức tượng.

      Rất nhiều thanh niên nam nữđều tìm đến pho tượng đểước hẹn cảđời, cho dù phú quý nghèo hèn, khó khăn gian khổ, cả hai đều đồng lòng, quyết chia lìa ....." (Hollywood, nếu ngươi dám sao chép, ta đây sống chết với ngươi!)

      Ta thở dài tiếng, mọi người cũng bình tĩnh trở lại (xem ra chiến tranh, tình , tử vong ba yếu tố kết hợp lại sẽđạt kết quả tốt nhất). Ta gõ thước lần nữa, "Các vị nghe xong truyện Vân Khởi ta hôm nay, ngày sau nếu gặp việc nhưý muốn xin hãy nhớ kỹ, cho dù thế gian này cóđau khổ cỡ nào, chỉ cần chúng ta trong tim có hy vọng cùng tình , lại đối nhân xử thế tốt đẹp, như vậy ngày sau cuộc sống có thể cóđược hạnh phúc. thế gian tình là vô giá, hy vọng mọi người biết cách trân trọng!"

      Lại tiếp: "Vân Khởi ta lúc này vô cùng cảm kích mọi người nhiệt tình giúp đỡ. Về sau nếu có duyên, ta nhất định trở về, đem hết sức mình ra mà báo đáp tấm lòng các vị!" Ta đứng dậy ôm quyền, : "Núi cao nước xa, Vân Khởi ngày mai còn phải sớm, các vị cũng nên về nhà nghỉ ngơi, chúng ta sau này còn gặp lại".

      Lời còn chưa dứt, cả đám người tranh nhau vọt tới ôm chầm lấy ta (Lưu Đức Hoa, cứu mạng!). Ta cả kinh, vội trốn vào trong nhà cùng Hữu Sinh, hoàn toàn quên mất nhỡ có thích khách trà trộn vào giữa đám người sao. Cuối cùng may nhờ Lí lang trung cùng Tứ Thiếu giải vây, đuổi đám người kia khỏi, ta mới thoát nạn, phải chịu chung số phận với lão Lưu.

      Những người còn lại khoác vai ta, nâng Hữu Sinh, reo hò nhảy múa thẳng tới quán trọ Duyệt Lai. Đưa chúng ta vào phòng hảo hạng, đặt Hữu Sinh lên giường, còn đem đến những thứ ta cần, sau cùng lại phen lời từ biệt. Cuối cùng Lí lang trung cũng lùa hết đám thiếu gia kia ra ngoài (cho dù có cùng ta ăn cơm, nhưng quan hệ cũng bằng ta với Lí lang trung) hai mắt lão rưng rưng, đưa cho ta bao bạc, là tiền mua xe ngựa cùng vật phẩm còn thừa, còn có tiền mọi người để lại cho ta. Tứ Thiếu cũng luyến tiếc rời , trước lúc còn ngày sau nếu có việc chỉ cần câu, bọn họ tới tìm ta, tận lực giúp đỡ. Ta rất muốn biểu lộ lòng biết ơn, nhưng sức cùng lực kiệt, chỉ có thể gật đầu mà thôi.

      Sau khi bọn họđi khỏi, ta đóng cửa lại, thả người ngã phịch xuống cạnh Hữu Sinh, nhưng chưa kịp mở miệng lại nghe tiếng người gọi cửa, ta bất lực chỉ muốn khóc thét. Cuối cùng đành đứng dậy, cửa mở, là tiểu nương đứng cúi đầu, bé tháo ở cổ tay ra chiếc vòng, hai tay đưa đến trước mặt ta. Quá sợ hãi, ta liền vội chối từ, còn đống câu từ linh tinh, kiểu như: "Vân Khởi biết sau này thế nào, thể...." Nàng vừa khỏi ta liền đóng cửa, vừa đặt lưng nằm xuống, lại có người đến, lại là vịđến tặng ta vòng tay! Quá bất lực, ta đành mở rộng cửa, khoanh chân ngồi xếp bằng đất, chờđón các vị nương có nhu cầu đến gặp, cho bọn họ ngồi xuống, ôm quyền cúi chào bọn họ rồi lặp lại lần câu trả lời lúc trước, từ chối hết thảy vòng cổ, vòng tay hoặc trâm cài tóc.

      Rốt cục đến đêm khuya ta mới được tha, thở hơi dài, đứng lên đóng cửa. Lảo đảo đến bên giường, cả người đổ sấp xuống mặt đệm, kiệt sức gục xuống. Làm diễn viên chẳng khác nào tù khổ sai!

      Hữu Sinh đầu tiên là cười khẽ, sau là cười thành tiếng, thở dài với ta: "Vân Khởi, người như ngươi có thể ngửa tay gọi mưa, lật tay gọi gió, nếu tiếp tục phát huy, thực có thể chiêu binh mãi mã". Ta nhấc tay, làm ra vẻ muốn đánh . Vậy mà kẻđó còn biết hối cải, còn thủng thẳng : "Ngươi cần phải lập gia đình, với bản lĩnh của ngươi, lấy vài tấm chồng là có thể".

      Ta giơ bàn tay, ngón cái cùng ngón trỏ tách ra, cong cong thành hình cái kìm, hung hăng : "Ngươi xem, ta có thể bóp ngươi chỗ nào?"

      cười cười, chậm rãi : "Chỗ nào cũng được, chỉ sợ ngươi dám xuống tay" Ahhh! Là ta mềm lòng quá mới bị nắm thóp đây mà! Ta ảo não kêu khổ tiếng, buông tay, xoay người đối mặt với : "Lần tới nếu ta muốn diễn thuyết, ngươi cứđè mông ta ra mà đánh! Ta thà rằng hết ăn lại nằm, cho dù có phải đem ngươi bán cũng bao giờ hành nghề này. là quá mệt mỏi! Lưu Đức Hoa khổ a!" xong ta liền ngủ.

      Đây là lần duy nhất ta công khai đăng đàn diễn thuyết. Rất nhiều năm về sau, việc ta làm còn được dân gian tán dương lưu truyền. Gốc cây nơi ta ngồi được dựng tấm bia, trở thành địa điểm tham quan du lịch. Chỗ ta ăn cơm từ Khinh Phong Lâu đổi thành Vân Khởi Lâu, Duyệt Lai quán biến thành Vân Khởi quán. Ta thấy mấy tên gọi đó so với tên cũ còn dễ nghe hơn, đáng ra nên thu ít phí bản quyền mới đúng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :