1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Tam cứu nhân duyên - Tiếu Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 4

      Bên dòng nước 3

      Edit: Tử khíđông lai

      Ta rời khỏi , lôi kéo ba lô, mở khóa lấy ra bộ quần áo thể thao, biết cất trong đó từ bao giờ. Trở lại bên cạnh , ta mở rộng áo, khoác lên vai , lại giúp vắt khô mái tóc dài ướt sũng. Trong lúc ta làm, chỉ cúi đầu nhúc nhích. Ta chờ trong chốc lát mới cúi người nhàng cầm lấy bàn tay nhét vào tay áo. có hơi chút chống cự, nhưng đối với ta đó là châu chấu đá xe. Ta nhanh chóng chinh phục cánh tay , bắt nó bỏ vào trong áo. Tay kia dễ dàng hơn, gắng sức, ta từ từ kéo áo lên. Phải thế chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tranh được bỏ thôi. Vừa làm ta vừa nghĩ, cái này sao giống như chính mình .... chăm con vậy, vừa nghĩđến đó, ta liền sốc toàn tập. Mình nghĩ ngợi lung tung gì vậy?! Tuy nhiên mặt vẫn lộ ra điều gì, thản nhiên kéo vạt áo, lại ngồi xuống giúp kéo khóa. Trong lúc vô tình tay ta chạm phải đống vải rách kia, vừa ướt lại dính, khóe miệng thầm cười trộm chút.

      Ta vốn định ra đằng xa cởi quần, nhưng nghĩđến chính mình xem hết người ta, lúc này làm ngụy quân tử cũng ổn cho lắm. Thôi, vì tự tôn của ngươi, ta đành hi sinh vậy! Nghĩ vậy liền đứng ngay cạnh mà mở khóa, tuột giày, cởi xuống chiếc quần bòđang mặc, chỉ chừa lại chiếc quần lót trắng, hai chân dài thẳng tắp hoàn toàn bại lộ dưới ánh nắng hoàng hôn, tự nhiên ta cũng cảm thấy mình cực kì vô sỉ. Ta hiểu được vì sao lúc ta muốn kéo đứng lên, vì sao lại chần chừ. Mà thôi, hỏng cho hỏng hẳn, ta kéo ra chiếc quần thế thao bên trong rồi để sang bên, sau đó mặc lại quần bò. Trước khi xỏ chân vào giày ta đột nhiên do dự, nghĩ nghĩ chút rồi cởi tất. Thực là hơi lạnh.

      Từ lúc ta bắt đầu đến giờ, vẫn im lặng cúi đầu, tiếng nào, hai tay chống lên tảng đá, giống nhưđang ngồi thiền vậy. Được đấy, định làm Liễu Hạ Huệ sao, vấn đề, chúng ta coi như là huề nhau! Có nhìn hay tùy ngươi.

      Ta lại đến trước mặt , ngồi xổm xuống, tất cho . Cũng như hai bàn tay, móng chân cũng đều bị người ta rút sạch. Trước tiên ta cẩn thận, từng chút lồng chiếc tất vào bàn chân bị thương kia, vô cùng nhàng mà bọc vào, vẫn gì, chỉ có hô hấp nhất thời ngưng lại, ta nghĩ có lẽ rất đau. xong tất lại đến quần, chiếc quần vẫn còn lưu lại hơi ấm người ta, tốt, này có thể giúp đỡ lạnh. Sau hồi mệt mỏi, cẩn thận từng li từng tí , ta cũng kéo được quần đến tận gốc đùi, ta dừng lại, cũng nhúc nhích.

      thểđứng dậy, cho nên mặc được hoàn chỉnh. Ta muốn giúp nhưng cũng biết càng lúc càng xấu hổ cùng bất an. Người thời cổđại tư tưởng rất bảo thủ. Bỗng nhiên ta nổi hứng trêu đùa , mỉm cười nhàng hỏi: "Ngươi có thê thiếp chưa?" Người như tất nhiên là thê thiếp thành đàn, chắc chắn phải chỉ có bà vợ. nghe vậy sửng sốt, chăm chú nhìn ta lúc, ta cũng nhìn lại , lát sau : "Có, thê hai thiếp...."

      chưa kịp xong bị ta ngắt lời, "Vậy ngươi yên tâm, ta gả cho ngươi đâu! Ngươi cũng đừng sợ hãi!" xong ta vươn tay, kéo tấm khố rách người , đứng dậy đưa tay ôm ngang hông , nâng dậy chút, tay kia vô cùng cẩn thận kéo quần lên cho . Toàn bộ quá trình cũng chỉ có vài giây, sau đó ta lại từ từ thả xuống, vỗ vỗ tay : "Xong rồi! Ta nên mời ngươi ăn cơm". ngây người, đờ mặt ngước nhìn ta, thêm câu gì, haizz, để ngươi chịu thiệt rồi.

      Ta cười cười, quay , cảm thấy chính mình rất giống thổ phỉ, cướp của mà còn bịt miệng người ta. Cũng may là nam ta là nữ, nếu nhưđổi lại ta phải chịu trách nhiệm sao?

      Đột nhiên ta cảm thấy đói cực kì, bao lâu ăn cơm rồi? Lôi ra túi nilon đựng bánh mì, ta thở dài ngao ngán: "Sao mình lại ngốc thế chứ! Sao lại mang có ba cái? Vì sao mang nhiều hơn chút! —- là ngu quáđi!"

      Ta cầm bánh mìđịnh đem cho , đột nhiên nhớ ra người nhịn đói lâu thểăn nhiều. Nghĩ vậy ta liền mở túi, chia bánh mì thành hai nửa, đưa phần cho , "Tính ta rất keo kiệt, đây là phần cơm ta mời". Tay khẽ run, lúc tay chạm vào bánh, ta mới nhìn nó còn trắng hơn cả miếng bánh kia.

      Ta ngồi xuống tảng đá gần đó, cắn miếng hết phân nửa phần bánh mì, sau đó nhắm mắt, ngậm miệng, tỉ mỉ mà thưởng thức mỹ thực của thế giới kia. , cho tới bây giờ ta chưa bao giờ coi bánh mì là cao lương mỹ vị, đối với ta, cao lương mỹ vị phải là vịt nướng, thịt kho tàu, gà chiên bơ, lợn sữa nướng .... Nếu cũng là thịt xào tương, cá kho...

      "Ngươi là, thần tiên từ trời giáng xuống sao?" Câu hỏi đột ngột kéo ta khỏi dòng suy tưởng, hỏi ta? Ta nhìn , thấy phần bánh trong tay vẫn chưa hềđụng đến liền nổi giận, sẵng giọng : "Ngươi còn đợi gì mà ăn? Ta đương nhiên phải thần tiên, thần tiên liệu có tính cách khóưa như vậy ? Này cũng phải linh đan diệu dược, chỉ là cái bánh mì, ngươi ăn có phải là khinh thường ta ?!" vội vãđưa bánh mì bỏ vào mồm, trước khi ăn còn hỏi câu: "Vậy rốt cuộc ngươi từ chỗ nào tới?"

      Ta nhìn , chỉ cười thầm. Ta muốn trả lời câu hỏi này, nhưng ngữđiệu của lại khiến cho người ta vô cùng cảm động cùng quan tâm, cuối cùng ta đành thở dài mà : "Vấn đề này đáp án luôn luôn tầm thường đến chịu nổi. Đều là— quê của ta ở xứ khác, tuy nhàm chán nhưng lại làđáp án đúng nhất! Cái này dễ khiến cho người ta buồn bực thôi!" Ta đem miếng bánh còn lại nhét cả vào miệng, tâm trạng tạm thời có thể thỏa mãn đôi chút.

      "Vậy ngươi có gia đình ?" Ta nhăn mặt, vội cắn miếng bánh. Nhưng ăn rất chậm, chỉ có thể cắn từng miếng từng miếng , có lẽ bởi vì cái môi sưng vù.

      Ta nhoẻn miệng cười: "Trả thù ta sao? Biết ta là từ trời rơi xuống, liệu có thể mang theo gia đình được sao?" Sau đó ta dừng lại, chờđợi, biết còn chưa hỏi xong.

      ăn lúc nữa lại hỏi tiếp, "Vậy quê hương của ngươi ởđâu?"

      Ta cười gian, "Có phải vì ta vừa trêu chọc ngươi, nên mới đuổi tận giết tuyệt như thế ?"

      lại cúi đầu, haizz, người này nhất định là chịu được người khác trêu đùa quáđáng. Người cổđại phần lớn là biết chuyện linh tinh.

      Ta đùa nữa, : "Thôi được, nể ngươi là người đầu tiên ta gặp ở thế giới này, ta cho ngươi biết số việc. Sáng sớm hôm nay ta đứng ở tầng 16 của chung cư gặp phải động đất. Ta nhìn thấy cột ánh sáng liền vào, đến lúc quay ra thìđãởđây rồi. Cha mẹ ta, có lẽđã bỏ mình trong trận động đất". Ta ngừng lại chút, rồi tiếp, rất nhanh, như muốn ngăn cho chính mình bật khóc, "Mà phu quân của ta (coi như là phu quân , dù sao chúng ta cũng từng lên giường rồi mà)....." Ta nhìn sang , người nọ vẫn cúi đầu như trước, tay cầm bánh mì, thân mình hơi run chút, quả nhiên đây làđiều muốn nghe, ta mỉm cười : "Ngày hôm qua vừa mới bỏ ta, cho nên sống chết thế nào cũng liên quan tới ta".

      lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi: " vì sao lại bỏ ngươi?" Ta cầm bánh mìđưa lên, cũng ngoan ngoãn đưa lên miệng, ta mỉm cười, "Ha ha, trẻ dễ dạy".

      Ta ngừng chút, thấy vẫn dõi theo ta, nhìn mặt mũi bầm dập đáng thương, nhưng ta vẫn nhịn được mà tiếp tục trêu chọc . "Vì sao bỏ ta? Bởi vì ta bỏ trước nha (phải rồi, cứđể ta định đoạt ), nhưng ta bỏ vì sợ bỏ ta, cho nên phải tiên hạ thủ vi cường, bởi vì hậu hạ thủ tao ương*. Nhưng ta cũng biết sau khi ta đuổi , lại thực bỏđi, ta vốn nghĩ nếu như ta bỏ , biết điều mà quấn lấy ta, bỏ rơi ta. Ta bỏ là giả, nhưng ngờ cũng muốn như vậy. Sau khi chúng ta chia tay, ta muốn rời cũng được, đành phải từ , nhưng dù sao cũng chậm bước, ta vẫn muốn chính mình mới là người bỏ , nhưng thực tế mới là kẻ thực bỏ ta. là khổ a".

      (*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước kẻ khác chiếm lợi thế.

      Hậu hạ thủ tao ương: ra tay sau kẻ khác gặp họa. )

      vẫn giơ miếng bánh ở bên miệng, hơi hơi há mồm, là nghẹn hay là thở dốc. lúc lâu sau, chậm rãi : "Ngươi đùa ta phải ?" Ta lắc đầu, thực nghiêm túc.

      cẩn thận ra từng câu từng chữ: "Ngươi khẳng định, bỏ ngươi, phải bởi vì ngươi chuyện làm cho người ta nghe hiểu?"

      Cằm ta lập tức rơi xuống, lập tức đứng dậy, tức giận thôi. lại vội cúi đầu, cầm bánh mì bỏ vào miệng, người hơi hơi rung động. Ta ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt , đầu lại cúi thấp hơn nữa. Thấy như vậy ta nhịn được mà cười rộ lên, "Đúng là trò giỏi hơn thầy, ngươi được đấy! Đầu óc cũng thông minh, miệng lưỡi cũng tốt lắm, cố lên! Ngươi sắp bằng ta rồi!" hơi lắc đầu, ra lời. Lúc này ta có thể khẳng định thực còn trẻ, chắc cũng chỉ tầm tuổi ta mà thôi.

      Ta cười cười, lại ngồi xuống, cũng ngẩng đầu, nhàng : " sao cả, ởđây, cho dù ngươi, năng điên đảo lẫn lộn, cũng vẫn có người, lấy ngươi".

      Trong lòng ta đột nhiên cóâm thanh cảnh báo, phải giữ vững lập trường của bản thân, quyết thể dây dưa với kẻđã có vợ như , chỉ mà là ba bà vợ. Ta đểý, ngược lại chán nản mà : " dễ vậy đâu. Chỗ ta ở trước kia, mỗi người chỉ có vợ hoặc chồng. ai muốn chia xẻ tình của mình cho kẻ khác. Ở chung tốt có thể thoải mái mà chia tay - như lúc nãy ta , nhưng nên chân bước lên mấy chiếc thuyền (bắt cá hai tay), ăn trong bát lại nhìn đến trong nồi. Tốt nhất là hai người nhau rồi cùng nhau kết hôn, bằng lòng vềở chung nhà".

      Ta lại thở dài, "Con người sống đời, số người gặp được ngàn cũng tám trăm, thực trở thành bạn tốt cũng chỉ hơn chục người. Trong đó số người có thể liệu được bao nhiêu? Mà người cũng thương ta lại càng khó kiếm! Hữu duyên vô nhân, hữu nhân vô duyên*, đời mọi người đều là vậy. Có thế cùng người thương bên cạnh làm bạn cảđời, thế gian này có mấy đôi được như vậy? Ai chẳng hi vọng hôn nhân hạnh phúc, nhưng ai cũng biết đây là có thể gặp mà thể tìm! Ta dám hi vọng xa vời, chỉ có mong muốn duy nhất, nếu ta lập gia đình, phu quân của ta nhất định chỉ có mình ta. Ta 22 tuổi, ở nơi này những nam tử cùng tuổi với ta có ai là chưa kết hôn đâu? Vậy nên tương lai của ta vô cùng mờ mit".

      (Hữu duyên vô nhân, hữu nhân vô duyên: có duyên lại được lấy nhau, lấy nhau rồi lại có tình )

      im lặng, hồi lâu thêm lời nào, chỉ mong hiểu được ý ta.

      rốt cục cũng ăn hết được miếng bánh, lại tiếp tục hỏi: "Ngươi xuất giá, vậy sau này định sống thế nào?" ra lo ta kiếm sống được! "Đúng vậy, ta cũng vì thế mà buồn bực thôi đây!"

      Ta bắt đầu tới lui, vung tay múa chân, "Ta phải thầy thuốc, biết trồng trọt, biết đánh đàn, thể làm xiếc mà sống. Lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thể làm cho người ta trả tiền để nhìn thấy mặt (cổ họng hơi ngắc ngứ). Tuổi cũng lớn, vào được thanh lâu ( lại nghẹn chút). thể bán mình làm nô bộc, bởi vì ta hết ăn lại nằm, thích làm việc, hơn nữa càng bị người khác ép buộc, ta lại càng muốn làm ngược lại (lần này nghẹn ). có võ nghệ, thích dối, cho nên thể lừa gạt người giang hồ. Thân là nữ tử, thể vào triều làm quan. Thích chu du bốn biển, muốn vào cung, đương nhiên người ta cũng cho ta vào ( lại nghẹn lần nữa). muốn vào làm thiếp nhà giàu, chịu được ngươi tranh ta đoạt, thích làm những việc khiến ta phiền lòng. hiểu kinh dịch bát quái, xem tướng đoán chữ, hội chùa chợđêm dựng nổi cái quầy hàng. Học hành qua loa đại khái, bình sinh nhất làăn với chơi, ngươi nghĩ ta có thể làm gìđây?!" Ta đột nhiên nhìn về phía , lại vội cúi đầu, chuyện.

      "Nhưng mà!" Ta lại đổi giọng, thần thái cực kì nghiêm túc, lời ra đều ngời ngời đạo lý: "Cổ nhân : trời sinh ta tất dùng, ngàn vàng tan hết còn hồi lại được. Mọi sựđều định ở lẽ trời! Ta xuyên qua hai thế giới chắc chắn phải là ngẫu nhiên. Bây giờ ta chưa biết nên làm gì, nhưng chỉ cần có thời gian, ta tìm ra được chỗđứng cho bản thân!" Ta vung nắm tay, bừng bừng phấn chấn. Ta những lời này vốn là làm ra vẻ bề ngoài, nhưng xong chính mình cũng tin, cảm thấy cuộc sống là cóý nghĩa. Tâm tình vô cùng tốt, ta nắm chặt tay, vung lên trung, miệng hô YES, YES mấy lần mới buông tay.

      Nhưng vừa quay lại, ta thấy ngây ngốc nhìn ta chòng chọc, hình như bị dọa cho choáng váng, có lẽ nghĩ ta bị thần kinh.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 5

      Bên dòng nước 4

      Edit: Tử khíđông lai

      Ta đến ngồi xuống trước mặt ., "Được rồi! Ngươi mau cho ta biết, đây là triều đại nào, quốc gia nào !" định thần lại, chậm rãi cho ta đây là Thiên Thịnh vương triều. Ta hỏi trước kia có những triều đại nào, kể ra lượt Xuân Thu Chiến Quốc cùng nước Tần, chỉ cóđiều nước Tần diệt vong sau đó phải Hán mà là Sở. Ta hỏi có nghe đến Lưu Bang hay , có nghe qua, Lưu Bang cùng Sở Cao Tổ Hạng Vũđồng thời khởi binh diệt Tần, sau này tại Hồng Môn Yến, Hạng Vũ chém Lưu Bang, nhờ vậy mà có nước Sở.

      (Hồng Môn Yến: bữa tiệc tại Hồng Môn)

      Ta sốc cực kì, càng nghĩ càng thấy giận, trước kia mỗi lần ta đọc Hồng Môn Yến đều muốn tay đem Hạng Vũ chẻ ra thành từng mảnh. Xem ra mỗi người thế gian chỉ cần lựa chọn khác nhau đều hình thành những thế giới khác nhau. Rất nhiều gian song song tồn tại, biết có khi nào giao cắt với nhau . Tuy rằng triều đại giống, nhưng bối cảnh cũng khác lịch sử ta được học là bao, phần lớn là hoàng đế ngu ngốc, dẫn đến nông dân nổi dậy, cứ thế lặp lặp lại. Đạo Khổng Mạnh vẫn là gốc rễ của tư tưởng xã hội. Vương triều này trải qua trăm năm, lúc này cũng được coi là hưng thịnh. Tuy nhiên vùng biên cương vẫn có người Hồ làm loạn, phía nam cũng hoàn toàn bình ổn. Ta nghĩ thầm, ta thân mình lạc đến thế giới này, chỉ hi vọng đừng gặp phải cảnh hỗn loạn làđược.

      nơi đây là phương bắc, bởi vì kinh thành lúc này thời tiết ấm áp hơn nhiều. Ta hỏi có phải muốn tới kinh thành? , ta mới thở phào nhõm. Ta cũng muốn bị lôi kéo vào cuộc tranh giành quyền lực của hoàng gia.

      Ta cũng tò mò vì sao lại bị bỏ tù, nhưng muốn ra thôi vậy, đừng làm xúc động vẫn tốt hơn.

      lúc do dự, lại hỏi ta: "Xin hỏi nương, tên họ là gì?" Ta hỏi lại : "Vậy ngươi giới thiệu trước ". chậm rãi : "Hãy gọi ta là Hữu Sinh ". Ta biết đây là cái tên giả, có lẽ bởi khi sắp chết lại được ta cứu mạng, ta cũng cố gượng ép, cũng khó chịu, liền với : "Ta cũng muốn dùng tên , như vậy chỉ làm ta nhớđến gia đình". Ta đứng lên, vươn vai : " gian mới, trời đất mới, ta cũng phải là con người mới! (sao giống như khẩu hiệu quảng cáo vậy), bắt đầu tìm cái tên khác !" Ngươi giả danh ta cũng giả danh, mọi người đều bằng nhau.

      Ta lại bắt đầu qua lại, lầm bầm lầu bầu: "Nên là Vô Danh trong vô danh hỏa* cùng vô danh tiểu tốt, hay Mạc Danh trong mạc danh kì diệu*? Là Hồ Man trong hồ giảo man triền*, hay là Hồ Ngôn trong hồ ngôn loạn ngữ* đây? Là Cam Cường trong ngoại cường trung can, hay là...."

      *Chú thích:

      Vô danh hỏa: tức giận vô cớ

      Mạc danh: hiểu

      Mạc danh kì diệu: sao hiểu được, ù ù cạc cạc

      Hồ man: dân tộc Hồ man di mọi rợ

      Hồ giảo man triền: càn quấy, nhiễu loạn

      Hồ ngôn: năng lộn xộn

      Hồ ngôn loạn ngữ: ăn xằng bậy

      Cam: ngọt, cường: mạnh

      Ngoại cường trung can: miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu, nhát gan mà còn làm bộ.

      Trong lúc ta nghĩ ngợi, đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, " nương vì sao lại, chọn cái tên của nam tử?" Ta đáp: "Bởi vì ta phải cải trang nam tử a. đời này, nếu phải là nam tử, làm sao có thể ngao du bôn tẩu khắp nơi?"

      chăm chú nhìn ta, hỏi lại: "Ngươi vì sao muốn, công khai, lại khắp nơi?" Hừ, sửa cái tên thôi mà, có gì mà hợp chứ?

      Ta xua tay ngắt lời , "Phí công ta với ngươi nãy giờ! Ta phải tìm kiếm vị trí của ta ởđây, tất nhiên việc gì cũng phải làm, thiên hạ nơi nơi đều qua, trông thấy đủ kiểu đủ loại người, xem đủ phong cảnh khắp nơi khắp chốn. Là nữ nhân sao có thế làm vậy, đường cẩn thận còn bị giật tiền cướp sắc a".

      hơi nghẹn chút, : "Nhưng ngươi, chính là nữ nhi, sao có thể làm nam tử?"

      Ta giơ hai tay: "Đừng như thể lập gia đình thể sống được vậy, ta tin ngoài bán mình ta còn cách nào khác để kiếm sống".

      : "Sao ngươi lại , lấy chồng chính là, bán mình?" Giọng kia vẫn đều đều bình thản, chỉ cóđiều mang theo tia xao động rất , thoáng qua như có như .

      Ta đểý, tiếp tục : "Lập gia đình rồi ta còn có thể làm những việc sao, đương nhiên là rồi!" lặng im, tiếng nào.

      Ta lại tiếp: "Tự do làđiều kiện đầu tiên phải có. có tự do, ta làm sao có thể tìm ra vị trí của mình đâu" Ta vừa xong, trong đầu liền lóe lên ý tưởng, vỗ tay cái, ta to: "Tên ta Nhâm Ngã Du!" (nghĩa là mặc ta )

      ho sặc sụa, hai vai run lên, ta nhàng vỗ lưng , lại sợ bịđau. Ta lại tiếp: "Có vẻ hơi tùy tiện phải, hàm súc chút tốt hơn. Uhm, người xưa có câu thơ: hành đáo thủy tận xử, tọa khán vân khởi *. Nghĩa là thuận theo thời thế mà sống, rộng rãi mà lạc quan. Ta giờ coi như cũng cùng đường mạt lộ*, vậy gọi Nhâm Vân Khởi !"

      *Chú thích:

      Hành đáo thủy tận xử, tọa khán vân khởi : đến nơi tận cùng trời đất, ngồi xem mây bay lượn.

      Cùng đường mạt lộ: còn đường nào khác để .

      ngẩng đầu nhìn ta, hô hấp có chút khó khăn, trong đôi mắt sưng óng ánh lệ quang, xem ra ho khan quáđộ. lẩm bẩm: "Nhâm Vân Khởi, tên rất hay, Vân Khởi, Vân Nhi", ta vội xua tay: "Gọi ta Vân Khởi , nếu người khác biết ta là nữ mất".

      "Nhưng ngươi chính là...."

      "Dừng!" Ta ngắt lời , nghiêm mặt chỉ tay vào , khiến cho im miệng.

      Bình thường ta vốn để kiểu tóc ngắn sát da đầu, trán chỗ mép tóc còn muốn dựng cả lên. Rất nhiều lần khi ta vào toilet nữ, có nhìn thấy ta liền hét ầm lên, cho rằng ta muốn quấy rối. Cũng có lần ở trong cửa hàng, người bán gọi ta là ngài. phải ta muốn để tóc kiểu nữ giới, chỉ là tóc ta mọc vô cùng dày, nếu để tóc dài phải buộc thành búi tóc, bằng xù tung ra như cái bờm sư tử, mỗi khi gội đầu rất mệt mỏi. Nghe trước kia, khi ta chưa được 1 tuổi, cha ta có việc gì làm, nhàn cư vi bất thiện mới đem đầu ta ra cạo ít nhất 10 lần, các ngươi xem, ông ta có phải bị thiểu ... ta dám . Cuối cùng sao, ta ngày nào cũng chỉ muốn cạo sạch đầu, nhưng lại sợ bị công ty đuổi việc, vậy nên đành phải cắn răng mà để kiểu đầu đàn ông này vậy. Nhìn tóc mới thấy, so với ta còn dài hơn gấp nhiều lần.

      Ta : "Kiểu tóc như vậy chỉ có thể cải trang nam nhi thôi. Chúng ta nên làm gì bây giờ nhỉ? Trời tối, có nên nhóm lửa ?"

      cũng giật mình nhận ra, đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi : ", chúng ta ban ngày thểđi, chỉ có thểđi ban đêm, giờ này cũng nên khởi hành thôi".

      Ok, ta nhanh chóng nhặt nhạnh các cành cây, hỏi : " nơi nào?" chút do dự trả lời: "Hướng nam". Ta nhìn lần nữa, khoác người bộ quần áo sẫm màu của ta, trông lại càng gầy trơ xương. Người nọ dường như cũng biết ta nghĩ gì, chỉ thản nhiên : "Ta được".

      Ta nghĩ chúng ta ởđây cả ngày cũng có người tìm tới, là may mắn. Có lẽ bọn họđang vội vàng chém hết với những tù nhân khác. Nhưng sau khi động đất xảy ra cần phải nhanh chóng rời . Cũng được tùy tiện uống nước, vì nhỡđâu còn có bệnh dịch. Nhưng biết lấy gìăn bây giờ? Ta thầm than .

      Đưa tay kéo ba lô, ta lôi ra túi sô la viên. Ta thường ăn đồ ngọt, chỉ là thích sô la, nhưng nếu mua cũng chỉ là loại ít đường. Vừa đúng lúc, người bị mất máu nên ăn thực phẩm nhiều đường. Trong sô la lại có rất nhiều chất sắt, có thể bổ máu.

      Ta trở lại trước mặt , đưa cho ba viên sô la, lại ra lệnh cho "Ăn ngay cho ta". cũng ngoan ngoãn bỏ viên vào miệng, vâng lời thế là tốt. Ta cũng tự lấy cho mình viên, rồi đem gói kẹo bọc lại, bỏ vào trong ba lô. Ta đưa bình nước, cũng chỉ lắc nhẹđầu, có lẽ vừa ngồi trong nước cả ngày, nên cũng cảm thấy khát.

      Ta đến bờ suối, múc đầy bình rồi đem bỏ vào ba lô, trong lòng thầm nghĩ, hai người chúng ta làm thế nào để cưỡi được con ngựa. chân bị phế, thể cưỡi mình, nhưng cũng thể giống như lần trước, để nằm vắt ngang lưng ngựa, như vậy là khổ sở.

      Trong lúc bận rộn kéo khóa ba lô, ta bất chợt nảy ra ý, cúi đầu nhìn lại móc đeo cùng quai xách. Chiếc balô này là loại đặc chế, trước đây vì hay dã ngoại nên mới mua về. Quai đeo ở hai vai đều cóđệm xốp dày, hơn nữa dây cũng rất dài, chính là thiết kế dành cho những người thân cao 2m, thể trọng gần 200 cân cũng có thểđeo vừa. Ngoài ra còn có đống dây nhợ lằng nhằng, ví dụ như mấy sợi dây chăng ngang trước ngực, lại ở thắt lưng cũng có, từ từđã. Ha! Ta biết!

      Lại chạy đến trước mặt , ta : "Ta biết làm sao để ngươi ngồi ngựa được rồi, chính là dùng chiếc balô này!" muốn bỏ viên sô la cuối cùng vào miệng, nghe ta vậy dừng lại. "Cái này, làm sao có thể giấu ta được", hơi do dự hỏi ta, sau đó nhìn thoáng qua viên sô la trong tay liền vứt , chắc nghĩ ta vìăn thứ này nên mới ngốc nghếch như vậy.

      Ta giơ tay định đánh , nhưng giữa đường lại dừng, chỉ câu gọn lỏn: "Ngươi coi ta làđồ hâm sao?!" trốn, ta cũng dám đánh , người ta thương tích nặng nề như vậy, làm sao chịu được đánh mạnh, cuối cùng ta chỉ nhàng chọc chọc ngón tay vào bờ vai , : "Ăn mau , chúng ta phải lên đường".

      Chạm qua lần mới thấy quần áo người mỏng manh thế nào, chỉ có bộđồ thể thao mà thôi. Ta chán nản buông balô, cởi áo lông ra. Thực ra ta cóý muốn cởi, nhưng có cách nào khác, có người từng , lương tâm là thứ rất tốt nhưng lúc nào cũng khiến ngươi thoải mái, điều này chính xác. Ta cởi áo khoác, tuy rằng rất lạnh, nhưng cũng có phần thoải mái.

      xua xua tay tỏý cần. Nhưng ta mực đem áo lông khoác lên người , vừa làm vừa : "Ta vừa rồi vác đá nhiều lần như vậy, cả người cũng nóng lên rồi. Lát nữa cưỡi ngựa cũng là vận động. Ngươi coi như là móc treo quần áo cho ta, lúc nào thấy lạnh ta lấy lại".

      cũng nhiều, vấn từ chối như trước. Ta trừng mắt, chộp lấy tay nhét vào trong áo, tay là lạnh, vừa làm ta vừa lớn tiếng : "Ngươi nghe câu thuận ta sống, chống ta chết chưa? Đây là câu của thê tử của Lưu Bang, cũng chính là câu ta muốn . Thứ ta đưa cho ngươi, nhận tốt, nhận cũng phải nhận, còn thứ ta muốn của ngươi, ngươi đưa cũng được mà đưa cũng phải đưa. Mặt khác, ngày sau trước mặt mọi người, đừng có thoái thác như vậy, người biết cho ngươi là cóý chí, muốn độc lập tự chủ, kẻ biết lại cho là ta áp bức ngươi, chẳng biết xấu hổ, Bá Vương cường thượng cung*, trâu bắt chóđi cày. Như vậy làm tổn hại hình tượng của ta, ngươi phải chúýđấy!" Ta chẳng đểý mình gì, cứ thế luôn tràng lộn xộn.

      Trong lúc đó, câu gì, chỉ im lặng nhìn ta, sửng sốt thôi.

      Ta khoác ba lô lên lưng , buộc kĩ quanh người , giúp chậm rãi đứng lên. Sau đó xoay người, đưa lưng về phía , ý bảo úp sấp lên lưng ta. đương nhiên chần chừ, nhưng lại bị ta thúc giục, "Đừng để ta phải bắt buộc ngươi!". thở hơi dài, đành phải kề sát vào người ta.

      Cẩn thận đứng lên, ta : "Ngươi a, lát nữa ngồi ngựa đừng để gió thổi bay mất đấy". hơi bật cười chút.

      Ta đến bên ngựa, cẩn thận giúp ngồi xuống. Quai đeo ba lôđều bị ta kéo dãn ra đến mức tối đa, làm cho ba lô lập tức muốn rơi xuống, ta giữ lấy bó dây, : "Đừng để rơi". cũng hiểu được, vội vàng đè chặt đai lưng, ta cười xấu xa với : "Ta vừa muốn chọc ghẹo ngươi đó". lúng túng, quay mặt nhìn đến ta, thấy vậy ta càng cười rộ lên, càng lúc càng thấy giống như công tửăn chơi đùa giỡn con nhà lành, mà ta chính là công tửăn chơi, còn là con nhà lành.

      Ta nhìn ngựa, xúc động mà với nó: "Chúng ta đúng là may mắn, đúng lúc gặp được ngươi, lại được ngươi cứu mạng! Ngươi tốt quá! biết ngươi là thần mã hay thiên mãđây?"

      bất ngờ cười rộ lên, lại thấy ta hiểu giọng : "Con ngựa này, vốn là... ngựa của ta". Nghe vậy ta kinh ngạc trợn mắt, khó trách vừa giữ dây cương, con ngựa liền đứng im nhúc nhích. Ta còn tưởng nó cảm kích ta nữa! ra nguyên nhân là vậy!

      lúc sau ta mới bình tĩnh lại, thản nhiên : "Ra vậy, xem ra ta phải lời cảm tạ ngươi mới phải". "Cái này, cần", vội .

      Ta hỏi: "Ngựa này tên là gì?" dường như hơi thở dài tiếng, : "Nó nếu nghe lời ngươi, vậy là ngựa của ngươi, ngươi tự mình đặt tên cho nóđi". Ta lắc đầu : "Phải xem linh cảm của ta ! Chúng ta lên ngựa !"

      Ta giúp xoay người đối mặt với con ngựa, đặt tay lên yên, ta lại đến phía sau, hỏi : "Chuẩn bị chưa?". hơi gật đầu. Ta ôm lấy thắt lưng , ra sức nâng lên, chân phải đãđặt lên bàn đạp, nhưng chân kia lại trọng thương, dù cố thế nào cũng nhấc lên được. Ta dù sao sức lực vẫn là yếu ớt, rốt cuộc thể nâng lên được, sau khi vật lộn hồi cùng sốđộng tác khó coi, ta cũng thành công đưa ngồi lên yên. kêu lên tiếng, có vẻ rất đau đớn, nhưng sau đó im bặt, hai tay nắm chắc yên ngựa, thân mình lại run lên kịch liệt.

      Ta vốn xấu hổđến mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, tay cũng run run, nhưng nhìn như vậy liền giữ chặt chân , sợ lại ngã xuống lần nữa (bản nương còn lâu mới chịu nhục thêm lần nữa nha), có thời gian mà e thẹn. Ta biết đau phần là do cái chân bị thương, phần khác là những vết thương người. Vậy nên càng cảm thấy xấu hổ, biết nên mở miệng thế nào. Trong lòng lại dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ, đường xóc như vậy, sao có thể chịu được.

      Nhưng chỉ trong chốc lát trở lại bình thường, bình thản : "Được rồi"

      Ta biết nhiều lời cũng vôích, đành vòng qua bên kia chiến mã, tháo cương, hai tay vịn yên cũng đu lên ngựa. hiểu quá trình, nên ta cũng vội vàng, hơi bật người lên, co chân phải vắt ngang qua yên, chậm rãi ngồi trước mặt .

      Ta với tay ra sau, sờ sờ trước ngực , tìm được quai đeo bên phải, kéo nó về phía trước. Tiếp theo đem quai đeo bên trái kéo sang, khóa vào chỗ. Ta với : "Cúi người ra trước chút". Hai tay lôi kéo hai quai buộc chặt ở trước ngực. Hai dây đai ôm chặt cả hai người, hoàn hảo, rộng quá cũng chật quá, tiếp theo móc từng chốt khóa lại với nhau cách thuần thục. Hai tay lại lần về bên hông , kéo sợi dây ra phía trước, gắn chặt ở trước bụng. Như vậy cả người hoàn toàn dán vào lưng ta. Trong lúc đó, hai tay chỉ cứng ngắc buông ở hai bên, chạm đến người ta, nhưng mặt lại kề sát vào gáy, hô hấp cũng dồn dập hơn lúc trước.

      Ta biết ngượng ngùng, ngay cả các đại cũng có lúc tim đập chân run, chi đến cổ nhân phong kiến. Nhưng giờ quan trọng nhất là tìm đường sống sót, vậy nên thể câu nệ tiểu tiết. Ta dứt khoát đem hai tay ôm vào người, lại chọc ghẹo : "Ôm chặt đấy, kẻo ngày sau ta lấy chồng ngươi còn cơ hội nữa đâu".

      bám chắc vào ta, thào ở bên tai: "Ngươi phải , bán mình làm vợ người sao". Ta thở dài, "Ta hề là vĩnh viễn. Lúc này lúc khác có thể sửa lại. Mua ! Mua ! Ta đợi người đến mua đây! (sách Luận Ngữ, Khổng Tử mĩ ngọc, bán , bán , ta đợi người tới mua), bật cười ha hả, sau đó liền ho sặc sụa.

      Ta cười : "Xem ra ngươi cũng là phần tử trí thức!" ngừng lát rồi : "Ngươi lại làm ta nghe hiểu".

      khí dần dần dễ chịu hơn hẳn, còn cứng nhắc như trước. Ta nghĩ nghĩ lát, lại tháo khăn quàng xuống, đem cái chân đau của buộc chặt vào đùi ta, bởi khi ngựa chạy có thểđộng đến vết thương.

      rút chân khỏi bàn đạp, nhường chỗ cho ta dẫm vào. Chân giờđã buộc cùng chỗ với bắp chân ta, nhưng khi chạy nhanh, chịu được.

      Ta chỉ có thể làm như vậy, mặc dù biết chịu khổ, lại cũng muốn bảo lúc nào chịu nổi cho ta biết, nhưng ta cảm thấy làm như vậy ngược lại là coi khinh . Cuối cùng chỉ thở dài hơi, vỗ lên tay . Aiz, gì vẫn là tốt hơn cả. như cảm thấy ta khích lệ, cũng ôm thắt lưng ta chặt hơn chút.

      Ta ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao mới mọc, sáng lấp lánh cả bầu trời đêm, "Sao trời rạng rỡ xinh đẹp kia, cảm ơn ngài phù hộ cho chúng ta sống được đến bây giờ. Ngày sau xin tiếp tục giúp đỡ chúng ta. Giúp Hữu Sinh an toàn vềđến nhà, giúp hoàn thành tâm nguyện, giúp ta thực sứ mệnh ở nơi này". Ta lại vuốt ve cổ tuấn mã, cảm khái mà : "Bạn tốt, cám ơn ngươi. Giờđưa ta về hướng nam ".

      Ta hơi giật dây cương, tuấn mã hiểu được liền cất vó lên đường, đường thẳng về phương nam. Ở sau lưng ta, khẽ hít sâu hơi, vòng tay ôm ta càng chặt, thân mình cũng run rẩy thôi. Trong lòng ta cũng rất đau, lại càng lo cho , nhưng biết sao được, ta chỉ có thể nhàng mà ngâm khúc quân ca: "Về phía trước, về phía trước, về phía trước......."

      tựa đầu vào vai ta, cố gắng bật ra tiếng rên rỉ.

      Dưới ánh sao sáng, cây cối hai bên như tách ra nhường lối cho chúng ta, tựa như cảnh đẹp trong thơ cổ, mông lung huyền ảo mà phải là đêm hiểm nguy rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng nhưđêm nay.

      *Chú thích: Bá vương cường thượng cung

      Câu chính xác là Bá vương ngạnh thượng cung "霸王强上弓".

      Bá vương: Sở bá vương Hạng Vũ

      Ngạnh: cứng rắn, kiên quyết

      Cung: cung tên

      Thời cổ đại khi căng dây cung phải buộc dây ở đầu, sau đó dùng chân kẹp lấy, dùng sức kéo cung khom xuống, làm vậy mới có thể buộc được hai đầu dây cung.

      Mà theo truyền thuyết Sở bá vương Hạng Vũ vô cùng dũng mãnh, khi căng dây cung chỉ cần dùng hai tay là có thể uốn cong cánh cung, hoàn toàn dùng lực tay mà buộc được hai đầu dây, bởi vậy mới có câu "Bá vương ngạnh thượng cung".

      "Bá vương cường thượng cung" ý chỉ cưỡng ép người khác làm việc gì đó.

      Chữ "cường" ở đây cũng có nghĩa là cường bạo, nghĩa là ép người ta xxx

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 6

      Hành trình 1

      Edit: Tử khíđông lai

      Vừa ta vừa khe khẽ ngâm nga những giai điệu khác nhau, từ những bài đồng dao của trẻ con, đến nhạc trẻ thịnh hành, cứ như vậy liên tục ngừng. Những bài hát này ta thể nhớđược ca từ, chỉ lần lượt ngâm nga giai điệu, chỉ hy vọng dời chú ý của Hữu Sinh, giúp phần nào quên đau đớn, giảm bớt nỗi thống khổ cho .

      Hữu Sinh cũng kêu thành tiếng, có chết cũng muốn chịu đựng mình, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng lại rên lên nho , nhưng như vậy lại càng khiến người khác khó chịu.

      Vó ngựa lọc cọc gõ nền đất, chạy theo con đường mòn giữa rừng, ta biết phương hướng, chỉ hy vọng ngựa quen đường cũ, có thểđưa chúng ta tới nơi yên ổn.

      Có những lúc, Hữu Sinh lặng im lên tiếng, có lẽđã lâm vào hôn mê. Như vậy cũng tốt, tránh được cơn đau lúc. Mồ hôi đầu thấm xuyên qua hai lớp áo của ta, khiến vai ta có cảm giác lành lạnh. Ta bỗng nhiên cảm thấy, dường như ta tự nguyện chiếu cố bảo hộ , như thểđóđã thành phần nghĩa vụ, dù cho....

      Ta nhất thời hoảng hốt, thê thiếp thành đàn, ta căn bản nên nghĩđến mới phải. Nghĩđi nghĩ lại, ta cho rằng bản thân làm vậy chẳng qua chỉ là bản năng mẫu tử của phụ nữ mà thôi. Đây là lý do y tá thường kết hôn với bệnh nhân, nữ sinh viên có tình cảm với quân nhân tàn tật.

      Nếu bị thương có thể làm cho ta nảy sinh cảm tình với , vậy nếu như sau này có kẻ bịđánh cho gãy hết hai đùi, thoi thóp bòđến trước mặt ta, chẳng lẽ ta phải hiến thân cho ? Buồn cười!

      Nhưng chính vì cái cách ra vô cùng bình thản, cộng thêm ngữ khíôn hòa cùng dáng vẻ kiên cường của lại khiến ta cảm động, nhưng ta tin đây chỉ làảnh hưởng ngoài ý muốn, sau khi ta trải qua ngày tận thế mà thôi. thểđem thứ cảm xúc đó với tình gộp chung làm được.

      Trước đây ta từng đọc qua vô số tác phẩm về tình nam nữ, đến giờ còn hiểu tình bạn, tình thân cùng tình khác nhau sao? Chăm chỉ học hành, rồi lên đại học cái gì cũng biết, sau khi ra trường tiền lương cũng chẳng khác công nhân là mấy, còn phí hoài mất 4 năm tuổi trẻ........

      Đương lúc ta miên man suy nghĩ, tuấn mãđã tới bên rìa đường lớn, hai bên là ruộng vườn bằng phẳng. Ta ngửa đầu, nhìn tới nhìn lui, rốt cục cũng tìm được chòm sao Bắc Đẩu, chính là chòm sao ở vị trí chính bắc của bầu trời, cũng là chỉ về phương bắc. Như vậy chúng ta chỉ cần ngược lại làổn. Ta khỏi thốt ra khen ngợi: "Ngựa , ngươi thông minh, ta biết chắc ngươi là do thần linh phái xuống giúp ta (tuy làngựa của , nhưng nếu có cơ duyên, làm sao lại ởđúng chỗđúng lúc màđợi ta, coi như là trời phái tới ), vậy ta gọi ngươi Lộ Lộ, bởi vìđường sáởđây người còn rành hơn ta".

      Tuấn mã dường như cũng cao hứng, xì xì mấy hơi, bỗng nhiên tung vó chạy , ta vội vàng khom lưng, hai chân đè chặt hông ngựa, toàn thân chuyển động hòa theo nhịp lên xuống của nó.

      Hữu Sinh im lìm ghé vào người ta, trong lúc hôn mê cánh tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng ta, đại khái người dán sát vào ta, hềđộng đậy. cao hàng vạn ngôi sao lấp lánh soi sáng dọc đường, gió cũng quất qua mặt, luồn qua quần áo ta, mái tóc dài của Hữu Sinh cũng bay theo gió, giống như đôi cánh đen nho . Suy ngẫm chút, ta đột nhiên cảm thấy cực kì sung sướng, cảm thấy bản thân có gì làm được, đánh đến đâu thắng đến đó, gì cản nổi!

      Thôn xóm hai bên chậm rãi lùi về phía sau, đâu đó vang lên tiếng chó sủa, ta cũng dừng ngựa, tiếp tục chạy tới. Đêm càng lúc càng khuya, giờ có lẽđã là nửa đêm. Ban ngày ta ngủ cũng đủ giấc, cho nên giờ cũng đến nỗi chật vật. Mùa xuân tiết trời lạnh lẽo, nhưng hiểu sao khi cưỡi ngựa, toàn thân ta lại toát mồ hôi. Ta đưa tay chạm vào bàn tay , vẫn lạnh băng như trước. Chẳng lẽáo lông dê của ta cũng phải dâng lên cho sao?...... Thôi bỏ! Lương tâm gì chứ! Tha ta !

      Cuối đường là thành trấn tương đối lớn nhưng địa hình hề bằng phẳng, dọc hai bên đường rừng cây cùng đồi núi trùng điệp. Mặc dù chắn hết tầm nhìn ra thành thị phía trước, nhưng ta cũng thể nhìn ra được cái gìởđó. Ven đường mọc lên tấm biển , ra thành thị trước mắt tên Lãng Châu Thành. Aizz, mặc kệ, dù sao ta cũng biết đường lối lại ở thế giới này. Nhưng đường lớn lại thẳng tắp về nơi đó, còn cách nào khác, ta đành phải với Lộ Lộ: "Chúng ta thể vào thành, chỉ có thểđi đường vòng mà thôi". Ngựa dần dần chậm lại, cũng hiểu được ý người, đúng là tri kỷ của ta.

      Ta muốn gặp chuyện bất trắc, sợ tới càng gần gặp phải người lạ. Cây cối đồi tuy quá rậm rạp, nhưng cũng là chỗ trốn an toàn. Ta nghĩ nếu ta là thổ phỉ, nhất định mai phục ở ven đường cái, cho nên ở nơi sơn thôn dân dã này, càng gần đường cái lại càng nguy hiểm. Cổ Long từng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, loại lý luận này tuyệt đối thểáp dụng được ởđây. Nếu như ta nghênh ngang con đường an toàn "cực kì nguy hiểm" này mà gặp cướp, bọn thổ phỉ nhất định ta làđồ ngu, mà ta thể đồng ý với bọn họ.

      Coi như ta làđạo tặc, vào trong rừng .

      Ta phóng ngựa vào lối tối đen như mực, trong đêm nay đây là lần thứ hai ta vào rừng cây, nhưng hề có cái gọi là tình cảnh lãng mạn phong lưu, chỉ có hết hồn mà thôi. Ta để cho ngựa tự mình tới, chính mình cảnh giác cao độ, phải để tìm đường, mà là lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

      Lá cây khô rơi xào xạc, thỉnh thoảng lại có tiếng động vật di chuyển, cộng thêm tiếng gió lướt qua như có như ...... biết qua bao lâu, đột nhiên có người ho tiếng. Lại im bặt. Ta thầm lạy trời đó chỉ làảo giác, nhưng linh tính mách bảo đó là . Tim ta nhảy loạn trong lồng ngực, giống như trống trận đập liên hồi, ngày xưa nếu nghe được câu này ta đều là vô lý, nhưng giờ mới biết câu cửa miệng dân gian sai bao giờ, cái này giống như 1 cộng 1 bằng 2 vậy, thể dùng cách khác đểbiểu đạt. Trần Cảnh Nhuận[1] 1 cộng 1 bằng 2 là cứng nhắc, vậy biết bằng bao nhiêu mới tốt..........

      Hữu Sinh hơi động chút, hắc, ngươi đợi lúc khác tỉnh lại được sao? Định luật Murphy[2]thực chuẩn - tình huống xấu nhất có xác suất xảy ra lớn nhất. Ta vội vươn tay về phía sau, vòng qua bả vai, ngón trở vô tình chạm vào môi , nhàng đặt tại nơi đó. Sựđụng chạm này làm run lên chút.

      Ngựa đột nhiên hắt xì tiếng, ta lập tức nhảy dựng lên, tim muốn vỡ ra mà chết (tim phổi ta bình thường vốn rất khỏe mạnh, nhưng suốt 24 giờ nay ta lúc nào cũng bấn loạn, cho nên tự chẩn đoán là bệnh tim tạm thời), xong rồi, chúng ta bị phát . Quả nhiên chung quanh mới rồi cực kì yên tĩnh, giờ loạt xoạt tiếng chân người giẫm lá, chậm rãi tới. Ta buông tay, được rồi, cần phải lo lắng, ngựa bằng hữu sẽđem chúng ta ra an toàn.

      giờ rất may làđịch trong tối ta cũng trong tối. Tuy rằng bên ta chỉ người ngựa, , hai người, , là kẻ có võ công cùng tên thương binh nặng, thực tế bằng , nhưng đối phương cũng biết. Tuấn mã lại hắt hơi lần nữa, ngựa tốt a, ngươi sợ bọn tìm được chúng ta sao? uổng công ta vừa rồi coi ngươi làân nhân cứu mạng, đợi , ta nghe thấy tiếng ngựa đáp lại, tốt quá rồi, bọn người kia toàn là bộ binh, là binh chủng cấp thấp, chúng ta là kỵ binh, cao hơn họ bậc. Chỉ cần chúng ta tăng tốc lao ra thìđám người kia đuổi kịp. May mắn đường lớn, nếu có bị chặn lại cũng được.

      Cánh rừng phía trước dần trở nên thoáng đáng, tiếng bước chân cùng tiếng người chuyện dần chuyển ra trước mặt chúng ta. Thành bại chính làở lúc này!

      Tay bống nhiên chuyển đến trước ngực ta, "Làm gì vậy, muốn sàm sỡ ta sao?"

      lần tìm móc khóa, giọng : "Để ta lại, ngươi mình chạy ".

      Ta gạt tay , tức giận: "Ngươi ngoài việc chăm chăm vu cho ta tội bất nhân bất nghĩa ra, còn biết làm gì khác ?" Ta còn trông mong ngài là chân nhân bất lộ tướng, vung tay cái liền dẹp tan thổ phỉ a, giờ xem ra thể trông cậy được nữa rồi.

      gằn từng tiếng, giọng lần đầu tiên lộ ra ý tức giận: "Đừng cóđùa nữa".

      Ta nghiêm túc trả lời : "Hữu Sinh, hứa với ta".

      : "Cái gì? Ngươi để ta xuống dưới a!"

      Ta : "Chúng ta nếu ra khỏi được nơi này ....."

      : "Ngươi , ta đáp ứng ngươi".

      Ta tiếp tục : "Vậy ngươi đổi tên thành Hựu Sinh " (Hựu Sinh: lại sống ). im bặt, thốt nên lời, đại khái là ngây dại.

      Ta cố nhịn cười, liếc nhìn tới trước, chúýđến dáng người mong manh sau tán lá cây. Vươn tay cởi bỏ chiếc khăn buộc chặt đùi ta với , ta : "Ôm chặt, đừng sợ!" Sau đó ra sức thúc mạnh vào bụng ngựa, đồng thời hít hơi dài, gồng mình gầm lên thứâm thanh cực kì quái dị, thăng chín tầng mây, thanh vang cùng trời đất, tựa như Trương Phi ra trận, dạ xoa xuất trần, ma quỷđội mồ sống lại. Trong nháy mắt, đầu ngựa đãđến gần hai ba kẻ chặn lối, trong bóng đêm ánh đao lấp loáng, ta hét lên dữ tợn: "Ma quỷ triệu hồn, để mạng lại!" Khăn quàng trong tay vung lên, quất qua mặt bọn họ. kẻ trong đó a lên tiếng, ngã vật ra đất, tên còn lại quay đầu bỏ chạy, chỉ còn kẻ nữa ta nhìn thấy mặt. Tuấn mã bất ngờ tung vó phóng vụt qua đầu , trong nháy mắt đem chúng ta bình an thoát khỏi bọn thổ phỉ.

      Hai ta chạy khỏi rừng, để lại sau lưng đám người hò hét. Ta quay đầu lại, thành trấn đãở phía sau, trước mặt tuy cóđường, lại thêm gò đống ngổn ngang nhưng tầm nhìn coi như cũng trống trải.

      Ta thở phào nhõm, nhìn lên sao trời, lại thở dài: "Cảm tạ các vị giúp đỡ, nhưng lần sau có thểđừng cho ta tái ngộđại đao ?" Ta lại vỗ vỗ cổ ngựa, vui mừng khen ngợi: "Ngựa tốt ngựa tốt, so với ta còn thông minh hơn. Biết đánh tiếng đúng lúc, dụđịch xuất , hảo kế sách!" Lại vỗ bàn tay Hữu Sinh, ta : "Vừa rồi ta kêu ra thanh kì dị, về sau đừng cho người khác, đổi lại ngươi cần cải danh nữa".

      —————————-

      *Chú thích:

      [1] Trần Cảnh Nhuận (1933-1996), dân tộc Hán, người Phúc Kiến, là nhà toán học nổi tiếng Trung Quốc. Năm 1966, ông cho ra đời định lý Trần thị (họ Trần), năm 1978 được trao giải thường khoa học tự nhiên Trung Quốc. Tháng 10 cùng năm, đài thiên văn Tử Kim Sơn lấy tên ông đặt cho hành tinh, gọi là ngôi sao Trần Cảnh Nhuận.

      [2] Định luật Murphy: còn gọi là "Định luật đầu độc" do người Mỹ tên là Edward Aloysius Murphy,Jr nêu ra, dựa "nền tảng của ngẫu nhiên". Định luật này chỉ có câu ngắn gọn:

      "Nếu có hai hay nhiều cách để làm việc, mà trong các tình huống có thể đến thảm họa việc thường xảy ra theo chiều hướng đó" (If there are two or more ways to do something, and one of those ways can result in a castatrophe, then someone will do it)

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7

      Hành trình 2

      Edit: Tử khíđông lai

      Hữu Sinh khẽ nâng tay phải, nhàng bắt lấy tay ta, lúc này ta mới nhận ra, tay run kiềm chếđược, cả người cũng theo đó mà rung lên, cơ hồ thể nắm lấy. Bàn tay trái nắm chặt quần áo ta, giống như dốc toàn lực để níu lấy ta, chỉ là thể nên lời. Aizz, ta rút khăn quàng cổ, vết thương ở chân lúc lúc , nhất định làđau đớn cực độ.

      Ta cho ngựa chạy chậm lại, hơi xoay người, lại đem buộc cái chân bị thương của vào cùng với đùi ta. Vừa chạm tay vào chân , ta liền cảm thấy ươn ướt, dưới ánh mặt trời lộ ra màu đen sẫm. Máu thấm ướt qua lớp vải! Ta cả kinh, đúng là nên cưỡi ngựa như vậy, chẳng khác nào tra tấn .

      Mặt đặt sát sau vai ta, chỗ tiếp xúc dần ướt nhẹp, do đổ quá nhiều mồ hôi, cơ thể cũng mất nhiều máu, cần phải dừng chân uống nước nghỉ ngơi. Ta quyết định, đến thành trấn phía trước phải vào thôi, thà thử thời vận còn hơn để chết gục dọc đường.

      Nghĩđến sắp chết, trong lòng ta mềm nhũn.

      Trước giờ ta thể chịu được việc nhìn sinh linh yếu ớt chết trước mặt mình, cảm giác giống như bản thân ta cũng sắp xong. Khi còn , mỗi khi nhìn thấy những chú mèo hay chó con bị vứt dọc đường, ta đều đem chúng về nhà, nuôi cho lớn lên chút rồi mới để cha mẹ ta nhìn thấy. Bọn họ cực kì phẫn nộ, đều muốn đưa đến trại thú hoang, ta chỉ đừng để cho ta biết làđược, dù sao cũng là họ làm. Kết quả bọn họđều nỡđuổi chúng , cũng giống như ta vậy.

      A, ta so với chó mèo sao?

      Ta quay lại cầm tay , nhàng : "Đừng khó chịu, ta nên trêu ngươi. Nhưng lần sau đừng lời vô dụng như vậy, mà tốt nhất làđừng có lần sau. Nhớ kỹ, chúng ta là hai con châu chấu cành, phải cùng tiến cùng lui, đừng để nội bộ lục đục, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, như vậy chỉ càng ngày càng sa sút, hiểu chưa?"

      dường như cóừ tiếng, lại giống như nghẹn ngào, tiếng chỉ giữ nguyên trong lồng ngực thể phát ra.

      Ta lại vỗ vỗ cổ ngựa: "Lộ Lộ, chúng ta tìm chỗ thành trấn màđi thôi". Nó xì tiếng, lại phóng tiếp. Trong chốc lát, thân thể lại mềm , ta biết lại hôn mê, ta rất lo cho . Giữa nơi hoang vu bóng người, ta dám dừng lại nghỉ ngơi, vạn nhất bị kẻ xấu phát , chúng ta ngay cả lên ngựa cũng kịp. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, ngay cả mạng cũng khó lòng giữđược, chỉ sợ chết lưng ta!

      Ta đột nhiên thấy khổ sở, còn cách nào khác. Ta mới quen biết ngày, , đến rạng sáng 6 giờ mới được ngày, lại mạo hiểm hết lần này đến lần khác, lo âu phiền não, lúc nào yên ổn. Nhưng nếu được chọn giữa việc gặp hay gặp , kì lạ là, ta vẫn mong tay hướng đến ta.

      Có người , gánh nặng lưng thực ra là chỗ dựa vững chắc. Lúc này ta mới thực hiểu được câu đó. Giờ khắc này, hôn mêở lưng ta, nhưng ta lại cảm kích vì có làm bạn ở nơi xa lạ này. đau đớn cùng bất lực lại khiến ta càng mạnh mẽ. Nếu , ta vô cùng mất mát a.

      Chậm , ngươi cười nỗi đau khổ của người khác sao? sai! Cho nên bề ngoài là ta đỡ , nhưng thực tế hình như là chống đỡ cho ta! Đúng là ta nợ quá nhiều. biết nếu ta đạo lý này cho nghe, liệu có nổi giận, cho rằng ta đùa cợt ?

      Con người sống đời, tri kỷ khó tìm, qua hai thế giới lại càng khó gấp đôi. Hay là cùng xác suất? Bởi vì ngươi càng gặp được nhiều người hơn? , bối cảnh khác nhau, trình độ giáo dục khác nhau, càng khó hơn mới đúng. Khó trách những người tha hương còn phải trở về tìm đối tượng, ở nước ngoài lại càng khó tìm được bằng hữu, ta cùng bạn trai cũ vậy mà lại chia tay.

      Mặc kệ, tại sắp chết, cho nên, nếu gặp được ta, có lẽở nơi này, ta thể tách rời được, như vậy tốt sao?..... Ta đây thểđỡ lưng cho Hữu Sinh, loại cảm giác hạnh phúc này .....

      Ta giật mình, như thế nào là hạnh phúc? Đây là cái tình tiết quỷ quái gì vậy? Ta ngay cả diện mạo của cũng chưa thấy, tên cũng chưa biết, sao có thể quyến luyến đến vậy? Nhất định là do ta mới đến nơi này, cho nên tâm tư mới rối loạn. Cái này khác nào tiểu nương bị trói thương kẻ bắt cóc, tội phạm trong tù có lòng với quản giáo đâu? Có lẽ bởi vì lẻ loi mình, có chỗ nào để dựa vào . phải kẻ bắt cóc, cũng chẳng phải tội phạm, nhưng ta có thể cảm thấy, khi ta ở cùng chỗ với , ta càng muốn coi .... Ta nghĩ cái gì vậy?! Đều tại trăng sao làm hỏng đầu óc! sắp chết đến nơi, ta làm sao bây giờđây .....

      Ta mải mê nghĩ ngợi biết bao lâu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng thành thịởđằng xa, tốt quá, lập tức ta vỗ vỗ ngựa, : "Chúng ta mau tới đóđi". Nhưng nó chịu nhanh, chỉ thong thả chậm bước đến đó, ta vội : "Ngươi mệt mỏi, ta biết, chúng ta tới đó liền nghỉ ngơi". Nó gật gật đầu.

      Ta nhìn lại vết thương của , đè chặt bàn tay lạnh như băng kia, lại tiếp: "Cố nhịn lúc nữa, đừng bỏ cuộc, chúng ta đãđi xa như vậy, ngươi nên cố gắng. Đừng quên chính ngươi muốn . Ta thực hối hận vìđã tin ngươi, ngươi như vậy làm ta sợ gần chết. Về sau ngươi nhất định là giả, ta mới là ....." biết có nghe thấy hay ?

      Chúng ta lúc tới bên rìa trấn , ta dám vào, lại nghĩ thời cổđại ngoài thành thế nào cũng có miếu thờ, nơi này chắc cũng vậy ? Thúc ngựa vòng quanh thị trấn, quả nhiên tìm thấy cái miếu hoang rách nát, cửa mở rộng, bên trong tối đen như mực.

      Thu hết dũng khí trong người, ta há miệng gọi to: "Có ai ởđây ? Chúng tôi muốn vào tá túc?" ai trả lời, ta thở phào nhõm, hôm nay ở lại nơi này .

      Vừa hạ xong quyết tâm, cả người ta như bị rút hết sức lực. Ta lập tức thẳng người, nghĩ thầm bây giờ chỉ cần cúi đầu là lăn luôn xuống ngựa (thảo nào trong phim ảnh hay miêu tả như vậy, đúng là rất dễ rơi xuống nha), mà sau lưng còn đeo thêm người nữa.

      Ta nhàng gọi: "Hữu Sinh, tỉnh tỉnh". trả lời. Ta sờ sờ mạch cổ , vẫn còn đập. Xem ra ta chỉ còn cách cõng xuống dưới.

      Hai cánh tay ta đương mỏi nhừ, xương sống cùng thắt lưng đau như bịđánh, nhưng ta đành cắn răng, chống chân phải, tay níu chặt dây cương, cùng với tay kia giữ chặt mỏm yên thửđứng dậy, nhưng làm vậy lại khiến trượt về phía sau, cuối cùng ta đành phải ngồi lại chỗ cũ.

      Bốn phía xung quanh chỉ toàn màu đen u ám, những đốm sao sáng cũng mờ dần, đây là khoảng thời gian u ám trước khi mặt trời mọc. Ta ngồi yên ngựa, trông ta lúc này có lẽ là mỏi mệt chịu nổi, có lẽ là biết thế nào mới xuống được ngựa, ta bỗng nhiên thấy lòng mình ảm đạm, cúi đầu hồi lâu .

      Hữu Sinh nhàng động đậy, hành động đột ngột của lại khiến ta thêm lo lắng. Loại lo lắng này khiến ta khỏi mỉm cười, bừng tỉnh lần nữa. Ta tự cười nhạo chính mình, ràng phải lưng hổ, làm sao lại muốn xuống cũng thể xuống?

      Ta lại tháo chiếc khăn buộc ở chân, ngờ chiếc khăn này lại hữu dụng đến thế. Ta tách hai tay Hữu Sinh bị buộc trước bụng ra, chặt. Ta thở dài, giọng với : "Ta lại đắc tội với ngươi rồi".

      Ta kéo tay trái chuyển lên vai trái, lại dùng sức buộc chặt cùng tay phải bằng chiếc khăn kia. Chiếc khăn buộc chặt tới nỗi cổ tay cũng chuyển thành màu trắng bệch, ta cắn răng buộc nó lại thành cái nút thòng lọng, sau đó buông ra. tiện, hai tay bị trói đặt đúng ở trước ngực ta, đè chặt lên đó, việc này nếu ở đại cũng có thể thành scandal ảnh nóng. Ta sợ hết hồn, chỉ mong đừng chọn đúng lúc này đề tỉnh lại.

      Lại lần nữa, ta nắm dây cương, chống yên, đứng lên, vẫn trượt xuống như cũ, nhưng nút buộc trước ngực ta giữ lại. Ta nâng đùi phải, đồng thời nhấc đùi phải theo, chậm rãi dò dẫm nền đất bên dưới, rốt cuộc cũng xong, áp lực trong lòng nhờ vậy mà giảm nửa. Cả thân hình mềm nhũn, phủ lên lưng ta, đầu ngửa về phía sau. Dây cương vẫn nắm chặt trong tay, ta rút chân trái, đặt xuống đất, hoàn toàn trút được gánh nặng.

      Hơi khom lưng, ta đỡ tiến về phía trước, hơi rên lên chút, đầu lại ngả xuống vai ta. Toàn thân ta toát mồ hôi lạnh, thừa dịp tỉnh, phải nhanh nhanh cởi trói cho , hủy diện dấu vết việc làm mất mặt lúc trước. Nhưng còn ngựa? Cũng thểđể bên ngoài. Ta tay dắt ngựa, tay đè lại nút buộc hai tay , khom người đến cạnh cửa. Hai chân kéo lê mặt đất, tạo thành từng tiếng sột soạt lá khô.

      Ta chần chừ, có chỗ buộc ngựa sao? May mắn cánh cửa có gắn cái vòng đồng. Ta cố hết sức lôi lên phía trước, đưa tay nâng đùi lên, lại rên lên lần nữa. Cổ họng ta đau rát vì hít thở quá mức, cả người cũng khô nóng, trong lòng cũng cực kì hoảng sợ. A, tự mình trong lòng có quỷ mà. Thôi kệ, ta qua được ngưỡng cửa, bước tới trước vòng gõ cửa, nâng cánh tay run run đem dây cương xuyên qua vòng. Có thể là hôm qua nâng đá tảng quáđộ, hoặc do ta mệt muốn chết đến nơi, hơn nữa đây là tay trái, cho nên mới run lẩy bẩy như vậy, làm thế nào cũng buộc dây cương vào được, chỉ có thể xỏ xuyên qua, vừa mới buông tay lại rơi xuống, đành thở dài ngán ngẩm. Đột nhiên lên tiếng, nhàng bên tai ta: "Ngươi thả tay ta ra, ta có thể giúp ngươi".

      Ta run run, giật mình, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngãđập mặt xuống đất. Nhưng ta bình tĩnh lại rất nhanh, ta sớm trong sạch, cần quan tâm.

      Xốc lại tinh thần, ta : "Ngươi lúc nào cũng chọn nhầm lúc mà tỉnh lại, sớm chút hay muộn chút có phải tốt hơn ?" thản nhiên cười làm lòng ta hoảng hốt, chỉ nghe : "Ta cảm thấy lúc này rất tốt".

      Ta tháo nút buộc, đem khăn quàng khoác lên vai trái, vươn tay tới trước mặt ta, có hơi run run. Ta đưa dây cương qua, nhận lấy, giúp ta buộc thành khối.

      Hai tay nâng chân , ta vào trong miếu.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 8

      Hành trình 3

      Edit: Mạc Tiếu-漠笑

      Ta ngừng lát, đưa mắt nhìn quanh, xác định tình cảnh của chính mình. Chỗ này là gian thờ của ngôi miếu đổ nát, nền đất gồ ghề. đến trước bàn thờ, ta nhàng đặt ngồi xuống, đầu tiên làđùi phải chạm đất, sau đó cả người dựa vào bàn thờ.

      Ta loay hoay lúc, nhanh chóng cởi dây buộc cùng khăn quàng, lại lấy diêm cùng mấy mẩu giấy rồi quay lại với : "Ngươi chờ chút, ta tìm thứ gì đó nhóm lửa". hơi gật đầu, cũng cóậm ừ vài tiếng.

      Ta hơi khom lưng, lần mò tìm kiếm ít cành cây cùng mẩu gỗ rồi vun lại thành đống mặt đất, thào tự : "Chỉđược phép thành công, cho phép thất bại". Cuộn giấy lại bọc quanh cành cây khô, sau đó mở hộp diêm, lấy ra que. Tay ta vậy mà lại run run, mãi thểđánh diêm.

      Hữu Sinh đột ngột lên tiếng, trong lời mang theo ý cười lộ liễu : "Ngươi bây giờ, giống như, có kiêu ngạo như lúc trước".

      Mặt ta lập tức nóng lên, cũng may đây là ban đêm, nếu nhất định thấy mặt ta đỏ như khối than hồng. Cũng phải thôi, làm sao ta có thể giải thích được, tâm trạng kinh hoàng cùng xấu hổ thế nào khi đột nhiên tỉnh lại, nhận ra đôi tay buộc ở trước ngực ta đâu. Đến hùng cũng phải thoái chí a.

      Ta căm hận mà : "Dám trêu chọc ta, cẩn thận ta trị ngươi". Đây chẳng qua là uy hiếp vớ vẩn, từ lúc học mẫu giáo đến khi lớn lên, ta chỉ biết mỗi câu này, đúng là miệng cọp gan thỏ, vốn từ nghèo nàn, đầu óc lại ngu ngốc chậm chạp, ra chỉ kéo dài thời gian, ngẫm nghĩ câu từđể xỉ vả người, chỉ mong biết.

      cười cười, chậm rãi : "Xem cũng xem qua, buộc cũng buộc qua ...." Xong, biết hết rồi.

      Ta còn gì để , phất tay xin hàng: "Được rồi được rồi, ta sợ làđược chứ gì". Kỳ quái, thấy sắc mặt của ta, cũng nhìn nhiều đến ta, nhưng ta cảm giác biết ta suy nghĩ cái gì, cho dù là che giấu sâu trong tư tưởng, ha, định dọa người sao.

      dựa vào bàn đá, lại run lên kịch liệt, tựa hồ lúc nào cũng có thể gục xuống, ngữ khí bình tĩnh lúc nãy giờ hoàn toàn tiêu biến. Ta hít hơi, người này nhẫn nhịn cũng tốt, ra người khác thấy được đau.

      Ta vội đứng dậy đỡ lấy , xem ra bước cũng thểđi được, nhưng lúc này ta dám chọc ghẹo như trước. Trong lúc ta do dự, lại khe khẽ cười, "Ngươi cũng có lúc này?"

      Đúng rồi, sao có thể trái ngược như vậy?!

      Ta vẫn còn thông minh, nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh. Aaaa! Ta bị sao vậy? có ba bà vợ a!

      Ta cười lớn, lảng tránh : "Ngươi chờđi!"

      Vòng tay ôm trọn thắt lưng , ta xoay người đến bên đống lửa, lại thả ngồi xuống. Xong xuôi ta phủi tay, đến sau lưng , tháo ba lô ra, lấy bình nước cùng miếng bánh mìđưa cho . Ta lại nhoẻn miệng cười, nhìn : "Ngươi trông lửa, ta tìm cành khô". lại như cũ, hề hé răng.

      Ta nhặt lên cành cây cháy dở, ra ngoài. Hừ, ta vẫn còn là ta!

      Bên ngoài trời vẫn còn tối đen, ta cầm ngọn lửa soi kĩ xung quanh, cỏ hoang mọc thành bụi, còn có cái giếng , gốc cây đổ xiêu vẹo. ta vội vàng tới xem xét, tốt quá, bên cạnh giếng có cái thùng cũ, tuy thủng đôi chỗ nhưng vẫn dùng được. Lửa dần dần tắt, ta đợi lát, chờ cho mắt thích ứng với bóng đêm rồi mới thả thùng xuống giếng, lúc kéo lên cũng được nửa thùng nước. Đem thùng đặt xuống cạnh gốc cây, ta trở lại trước cửa, tháo dây cương dắt ngựa tới đó, để cho nóăn cỏ uống nước. Trước khi lại vỗ về nó, giọng : "Cảm ơn ngươi".

      Quờ quạng lúc, ta kiếm được ôm cành cây mang về phòng, thả dần từng cành vào trong lửa. Ta dám để lửa quá lớn, nhỡđâu lại đốt sạch miếu khổ. Sau đóđến ngồi bên cạnh , : "Ngươi có thể dựa vào ta!" Xem chúng ta ai sợ ai!

      gì nhưng lại nghiêng người, dựa vào người ta. Trong khi làm chỗ dựa cho , ta cũng thấy vui sướng cùng thỏa mãn. Đại khái là có người dựa vào ta khiến cho ta cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn hẳn.

      Thấy vẫn cầm bình nước cùng bánh mì, ta biết chờ ta trở về, trong đầu thầm nghĩ: Cổ hủ! Cầm lấy bình nước uống ngụm, ta đưa lại cho : "Ngươi phải uống từ từ, nhưng phải uống nhiều chút". gật đầu, lại đưa bánh mì về, ta cũng muốn nhiều, cầm lấy mở túi ra, bẻ nửa đưa cho , hai chúng ta cứ im lặng màăn.

      uống mấy ngụm nước rồi trả lại bình, ta : "Uống thêm ! Ngươi mất máu nhiều, phải uống nước nhiều". rất biết nghe lời, uống thêm vài ngụm lớn mới trả lại cho ta. Dựa vào vai ta, giọng : "Ta muốn nằm chút".

      Ta chậm rãi tránh , dìu nằm xuống đất, đầu gối lên đùi ta.

      lát sau, chậm rãi : "Ngươi, sợ, gìđó sao?" Ha, vẫn còn nhớ lúc nãy ta thất thần sao, là tiếc, chuyện đó là quá khứ rồi.

      Ta thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là có! Ta chỉ sợ dính vào kẻ thê thiếp đầy nhà. Nếu như bắt ta tranh giành tình cảm với đống nữ nhân, ta thà bỏđi còn hơn, chỉ nghĩ thôi mà ta sợ run cả người". Cái này phải là giả, từ ngày xưa khi mới xem "Đèn lồng đỏ treo cao"[1],ta nghĩ nó là kinh dị, càng về sau càng căm ghét.

      chuyện, dường nhưđã ngủ. lúc lâu sau, thấp giọng : "Ta , khâm phục ngươi, Vân Khởi". Ta hơi sửng sốt, ngờ nhớđược tên mới của ta, cái này là lạ a. ràng là người cổđại, vậy mà hề giận ta ra câu vừa rồi. Chỉ nghe tiếp: "Tuy tuổi còn trẻ, nhưng có thể can đảm như vậy, thế gian hiếm thấy, huống chi, ngươi chỉ là nữ tử".

      "Đừng nhắc chuyện ta là nữ tử nữa! Ta cố gắng quên việc đóđây. Ngươi cũng tập quên dần , như vậy là giúp ta đó".

      nhàng mỉm cười. A? người này ngày càng thích cười, muốn bị mắng sao?!

      đột nhiên tiếp: "Có thể là, nữ trung hào kiệt". (tinh trong đám nữ nhân)

      Hào cái con khỉ, buồn nôn! Muốn nịnh bợ cũng biết cách , để ta đến dạy cho ngươi a.

      Ta lắc đầu, : "Hào kiệt gì chứ, ta làm mọi chuyện chỉđể bảo vệ mình, chẳng qua là chó cùng rứt giậu, bất đắc dĩ mới phải động não mà thôi. Ngay cả bây giờ ta vẫn còn sợ hãi. Biết đâu đến lúc nào đó thể làm gìđược, ta chết vì sợ mất. Cái danh hào kiệt này ta gánh nổi, bởi vì ta sợđau. Chỉ cần hơi chút thống khổ, ta chịu nổi, nội tâm hề có cái gọi là nghị lực cùng kiên cường. Nhưng ngươi khác, Hữu Sinh, ra ngươi mới chính là hùng". Ta thở dài, lại tiếp tục : "Ngươi nhận hết tra khảo mà vẫn còn sống được, cái này cần rất nhiều nghị lực! Những lời ngươi ra đúng mực, kiêu ngạo tự ti, cũng nôn nóng hấp tấp, mặc dù trọng thương nhưng vẫn có thể năng bình thản nhàng như xuân phong ấm áp, đó mới thực là quật cường. Ta phải khâm phục ngươi mới đúng". Dừng lại dừng lại! Ta nhiều vậy làm gì, tâng bốc nhau sao?

      Đầu khẽ nhúc nhích, quay mặt đối diện ánh lửa, từ từ nhắm mắt, mà có mở cũng thế thôi, đằng nào cũng sưng mở ra được. Ta theo bản năng đưa tay nhàng gạt những lọn tóc vương trán , nhưng đến giữa đường lại dừng, bàn tay lại buông trở lại bên người, tốt hơn làđừng trêu chọc người ta, cũng đừng dung túng chính mình.

      Chỗđầu gối lên ta lại hơi ươn ướt, lại đổ mồ hôi sao? Ta nghiêng đầu nhìn phía sau lưng , chỉ thấy màu quần thâm đen, cũng nhìn được ràng. Haizz, có thầy thuốc xong.

      "Chờ trời sáng, chúng ta vào trong trấn, tìm thầy thuốc băng bó cho ngươi, dù sao cũng thểđể ngươi cưỡi ngựa như vậy được".

      hơi lay động đầu, có lẽ muốn lắc". ! có ngân lượng cùng quần áo, cũng quá nguy hiểm". Xem ra là kẻ mang thù oán. Ta cũng hơi run, làm sao lại dính vào vụ này, là xui xẻo. Nhưng lúc này nếu có thầy thuốc chữa trị, mạng của cũng xong. Ta chỉ chọn lúc vắng người đểđi vào, nếu có kẻ thù lảng vảng quanh đây, chỉ cần ta để cho quá nổi bật, mọi chúý chỉ tập trung vào mình ta, như vậy có lẽ sao. Thôi vậy, quyết thếđi, phó mặc cho ông trời xem sao".

      dừng chút, lại giọng : "Chúng ta cứ..... thẳng hướng nam mà chạy, ta được". Đáng giận, ngươi chỉ biết vậy thôi sao?

      Ta trả lời: " cái gì?! Ta rồi, ta mới được . Ngươi , nhất định toi mạng. Lúc trước ngươi lừa ta, làm ta kinh sợ thôi, trong đầu tế bào não cũng chết mấy trăm vạn, ngày sau giàđi đầu óc ta lại lẩn thẩn làm sao? Ngươi '', thàđừng còn hơn".

      vừa mở miệng định , lập tức bị ta chặn ngang: "Nơi này cũng có Phật giáo chứ?"

      hơi sửng sốt, "Đúng vậy, có gì sao?"

      Ta cười: "Thiên cơ hể tiết lộ".

      Xem ra ở thời đại nào, gian nào, tôn thờ thần thánh đều thay đổi, hai thế giới bất đồng nhưng vẫn chung nhau loại tôn giáo.

      lại mở miệng, " thể vào trấn ......"

      "Việc này đãđịnh, cần nhiều lời. Ngươi từ nay nhớ kỹ cho ta, ta làđi, cũng phải , , muốn thìđừng trách ta. Ngươi hay cũng vôích. Trời sáng liền vào trấn, ngươi dám , ta trói lại rồi vác ngươi vào!" Xem ai ác độc hơn.

      im lặng trong chốc lát rồi lại cười, chậm rãi : "Có trói lại, ta cũng sợ....". Ta toát mồ hôi, hỏng rồi, đúng là kỳ phùng địch thủ, ngờ lại biết tử huyệt(điểm yếu) của ta. Mau chạy thôi, chuồn là thượng sách, trốn . Ta vội đưa tay sờ người , thò tay vào trong áo lông, lấy ra túi tiền rồi : "Ta cho ngươi xem tiền dùng ở quê hương ta nha". lại cười khẽ làm mặt ta cũng nóng lên theo. Ngươi cười làm người ta có cách nào chống cự.

      Ta thả thêm nhiều nhánh cây giữ cho lửa lớn chút, sau đó mở túi tiền. Thở dài tiếng, giờ này ngày hôm qua ta cũng vừa bỏ ví tiền trong ba lô, haizz, mới ngày màđãđi xa vạn dặm.

      Ta lấy ít tiền trong túi đưa xem, cái gì là tiền giấy, tiền xu, vé xe, biên lai, các loại thẻ tín dụng linh tinh, giờ mở ra ta mới biết ra trong đó cóđủ loại thượng vàng hạ cám. chốc lại hỏi cái này, lát lại hỏi cái kia, cực kì hứng thú. Mọi chuyện trước kia ta đều có thể kể cho . Hai người chúng ta ngươi câu ta câu, thấp giọng trò chuyện, giống như trước đây ta chơi đùa cùng lũ trẻ nhà hàng xóm.

      cầm xem chứng minh thư của ta, nhìn chăm chú giống nhưđang xem ảnh tội phạm truy nã (ảnh chụp chứng minh thư cái nào cũng giống nhau, đều chẳng khác gìảnh tội phạm bỏ trốn, nếu như vậy phải ảnh chứng minh thư. Nhưng cũng có người nhìn qua giống tội phạm, giống người bị hại hơn. Ta vẫn cho là giống tội phạm hơn, ít nhất vẫn là người sống) Đột nhiên tấm ảnh từ trong túi rơi ra, ngây người, nhìn nó rời mắt.

      Ta cầm lấy ảnh chụp, mặt mũi tối sầm. Trong ảnh là bạn trai cũ của ta đương tươi cười vui vẻ, bộ dạng đúng là thư sinh điển hình, khuôn mặt trắng trẻo, đường nét mặt ràng. Lúc này nhìn lại, khuôn mặt đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ta mang theo ảnh hai người chụp chung, bởi vì cảm thấy làm vậy rất khoe khoang, tấm ảnh này cũng biết đãđểđó bao lâu .... Trong đầu ta đột nhiên trống rỗng, chỉ còn mảnh mờ mịt, trước kia làm bạn ba năm, lên đại học cũng phút rời, thường ngày hai người song song cùng bước đường, cùng nhau khắp nơi mua sắm, từng món quà trao cho nhau, rồi từng đêm triền miên vô tận .... Tất cảđều vô nghĩa sao? cái visa liền chặt đứt tất cả? phải vì người khác mà chỉ vì cái lí do ta hề lường trước mà bỏ rơi ta, xem ra ta đối với hề có chút ý nghĩa nào. Hay có lẽ từ rất lâu rồi, còn ưa thích ta, tâm tư cũng chôn sâu dưới lớp băng dày, chỉ có mình ta hềđểý bất mãn, cho nên khi dần dần rời , ta cũng hề hay biết.

      ..... Cổ họng ta biết từ lúc nào tự nhiên đau rát.

      "Là chồng cũ của ngươi sao?" Rất lâu mới cất giọng hỏi. Ta gật đầu, đưa ảnh chụp cho . dám lời nào, chỉ vì sợ bại lộ giọng của ta.

      nhìn hồi lâu, ta cũng nhiều, chỉđăm chiêu suy nghĩ.

      " là vì sao?" hỏi.

      Ngươi vẫn từ bỏ sao, ta giờ cả tâm lẫn thân đều lao lực quáđộ, vì thế chỉ đơn giản: "Vì sao ư? Bởi vì cảm thấy có thể tìm được người tốt hơn ta".

      " thể nào!" lập tức phản bác lại.

      Ta thở dài hơi, nhàng : "Sao lại thể, cái này gọi là thay lòng đổi dạ. Nếu tâm đặt người ta cái gì của ta cũng đều tốt, tốt cũng thành tốt. Nếu còn tình cảm với ta, vậy mọi thứđều là tốt, thứ tốt cũng thành tốt".

      yên lặng nhìn ta lát rồi : "Ta hiểu!"

      Ta lập tức phì cười, đoạt lại bức ảnh, vung tay ném luôn vào lửa. Nhìn bức ảnh từ từ bị ngọn lửa đốt sạch, tâm trạng ta vừa mới tốt lên ít, giờ lại trầm xuống, khỏi suy nghĩ: đời này thực có gìđáng tin, lại càng đáng tin, ta sao? Cũng hợp nhau chia tay sao?

      lại hỏi: "Ngươi hận ?"

      Lòng ta rất đau, suy nghĩ nhớ lại lúc ta ngồi bên vệđường khóc thảm thiết, trong lòng thầm hạ quyết định, sau này bao giờ khóc nữa. Vươn thẳng người hít hơi dài, ta : " nếu có thể thay lòng đổi dạ, vậy phải lúc trước ta tìm nhầm người rồi sao! Ở chỗ ta mọi người vẫn thường hay - người thông minh mới có thể tìm được bạn bè tốt. Ta lựa chọn sai lầm, uổng phí thời gian cùng sức lực, giận bằng giận chính bản thân ta! Hơn nữa chẳng có ai lấy dây buộc ta vào với . Hoàn toàn là tự làm tự chịu, uổng công ta 13 năm học. Nước vào đầy óc nên mới làm như vậy! Người biết ta nhất thời hồđồ, kẻ biết cho ta cực kì ngu xuẩn! Ta có mặt mũi nào nhìn cha mẹ ta, mặt mũi nào gặp vật cưng của ta, cũng có lỗi với bạn bè thân thiết, ta quá mệt mỏi. Ngày sau loại buôn bán lỗ nặng này ta cũng bao giờ dám làm nữa!"

      hồi lâu, lại cầm lấy chứng minh thư của ta, : "Ai cũng đều có quá khứ.... Lần tới, ngươi nhất định gặp vụđi buôn có lời".

      Hắc, trông vậy mà cũng biết nhảm. Ta lắc đầu: "Ta sợ, bản thân có mắt nhìn người, sau này ta muốn buôn nữa, rửa tay gác kiếm, quy giang hồ".

      giọng : "Người trong giang hồ, thân cũng thuộc về mình".

      Ta quay nhìn về phía : "Ngươi có thể tranh luận với ta, ngờ a, ngày mà tiến bộ nhiều ghê".

      mỉm cười, thèm lại.

      Ta yên lặng thu dọn đồđạc, lấy lại chứng minh thưđem cất , cũng bỏ ví tiền vào sâu trong ba lô. Vừa làm ta vừa hỏi : "Ngươi có lạnh ? Đừng ngủ nữa, trời sắp sáng rồi". thả tay đến trước ngực, cúi đầu : "Ngươi hát , ta thích nghe".

      Ta nhìn ra bên ngoài, thấy trời cũng còn tối tăm như trước, lại quay đầu với : "Vậy ta hát bài hát cũđi, từng nổi tiếng rất nhiều năm trước".

      Ta nhàng cất giọng hát.

      Khi còn trẻ chỉ đuổi theo giấc mộng, lòng mơ mộng bay về phía trước, khắp nơi trăm sông nghìn núi, mãi cho đến khi thể quay về. Bỗng nhiên quay đầu tình xa, thân đãở nơi chân trời mới hiểu được hận tình thù, nhất thương nhất là hận nhất. Nếu ngươi chưa từng tan nát cõi lòng, ngươi hiểu được ta bi thương. Khi ta trong mắt có lệ, đừng hỏi ta là vì ai, khiến cho ta quên hết thảy. A, cho ta ly vong tình thủy, để cho ta còn rơi lê, tất cả chân tình ý, cứđể cho gió cuốn mây trôi, chân tình thể quay lại! Cho ta ly vong tình thủy, để cho ta cảđời còn bi thương, cho dù chìm trong cơn say, cho dù cõi lòng tan nát, ta cũng còn rơi lệ....

      Lời bài hát tựa như tâm trạng ta lúc này. Giọng ta càng lúc càng , đùi cũng càng lúc càng ướt đẫm, vậy mà vẫn nhúc nhích.

      Bên ngoài, mặt trời mọc.

      —————————-

      *Chú thích:

      Đèn lồng đỏ treo cao là bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu. Nội dung phim về Tùng Liên - sinh viên 19 tuổi xuất thân từ gia đình trung lưu nhưng khi vừa bước chân vào đại học cha bị phá sản phải tự tử. Dưới áp bức của người mẹ ghẻ, nghỉ học và bước vào nhà họ Trần làm hầu thiếp thứ tư cho chủ nhân Trần Tả Thiên, ông già nhiều tuổi nhưng giàu có.

      Với những khát khao và kiêu hãnh của thiếu nữ xinh đẹp và trí thức, tin rằng mình khó khăn con đường tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng trong gia đình Trung Hoa giàu có cổ truyền bị nền tư tưởng phong kiến đè nặng, hạnh phúc của những người phụ nữ phụ thuộc vào rộng lượng của người đàn ông, vốn là những người rất ích kỷ về tình cảm, thêm vào đó là đố kỵ lẫn nhau của những người hầu thiếp, họ tìm mọi cách hãm hại nhau để tranh giành sủng ái của người chồng đa thê. Tùng Liên bị thất sủng và phải dùng đến mưu mô để được treo "đèn trường minh" vì theo quy định của Trần phủ, mỗi đêm Trần lão gia muốn ghé qua phòng của người thiếp nào người đó phải treo đèn lồng đỏ cao trước cửa phòng. Kết cục của những người đàn bà cam chịu số phận mà tư tưởng phong kiến hà khắc quy định là cái chết hoặc trở thành kẻ điên loạn, đó là "trừng phạt" tất nhiên và thường tình.

      Phim thuộc loại kinh điển, xem cũng chẳng sao :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :