[Xuyên không - Tận thế] Nhật kí thăng cấp của nữ phụ ở tận thế - Thủy Qủa Mộ Tư

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 22:
      Editor: coki


      đêm trôi qua, tất cả đều bình an vô .

      Sáng sớm, mọi người ăn qua loa chút gì đó rồi chuẩn bị khởi hành, tối hôm qua lúc trò chuyện Dịch Thao biết được mục đích của Đường Yên cũng là đến căn cứ Thanh Long nên liền đưa ra cầu cùng nhau và Đường Yên cũng từ chối.

      Đám người Dịch Thao ở phía trước mở đường, Đường Yên và Miêu Trạch theo phía sau, sau khi ra khỏi huyện Nghiễn Sơn suốt dọc đường cũng coi như là yên bình, tuy có xuất mấy tên tang thi nhưng bị tiêu diệt rất nhanh nên cũng làm chậm trễ bao nhiêu thời gian.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Yên nhíu mày hỏi.

      Miêu Trạch lái xe còn Đường Yên mở bản đồ ra xem, thỉnh thoảng nhìn biển báo giao thông bên đường và tính toán thử chạy xe đến thành phố Thanh Ninh mất khoảng bao nhiêu thời gian, xe chỉ có thùng dầu nên phải tính toán cẩn thận, vì dọc đoạn đường này có trạm xăng dầu nào cả nên có cách nào thu gom xăng.

      Miêu Trạch mở cửa xuống: “Phía trước bị lở đất, đường quốc lộ hỏng rồi ." Miêu Trạch nhíu mày, lúc này mà phải đổi đường rất phiền toái hơn nữa đường vòng quá xa.

      Đường Yên cũng xuống xem thử. Dịch Thao lạnh lùng nhìn đống đất đá chắn ngang đường quốc lộ, vẻ mặt cực kì u ám, nán lại càng lâu càng bất lợi đối với bọn họ vì trang bị đủ, súng ống đạn dược cũng có cách nào bổ sung thêm, hơn nữa thời gian càng kéo dài tinh thần càng căng thẳng và thân thể cũng chịu nổi, cho dù là dị năng giả cũng ngã quỵ, nếu cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm!

      " Dịch, làm sao bây giờ?" Tiếu Đức Huy hỏi.

      Dịch Thao cau mày, tinh thần có chút hoảng hốt, biết nên làm thế nào cho phải.

      "Chị Yên, hay rồi, có tang thi biến dị." Miêu Trạch giơ súng lên, nhanh chóng bắn hai phát súng vào bóng đen vừa lướt qua chỗ đường cái phía trước.

      Việt Kỳ để lại cho Đường Yên hai cây súng và hai trăm viên đạn cùng với ống hãm thanh. Chừng đó thể coi là ít được, ở tận thế tiền thể lưu thông, trước kia khi còn ở căn cứ có thể dùng các đồ vật có ích để đổi lấy đồ vật khác hoặc là đồ ăn, sau khi tất cả mọi thứ vào nề nếp mọi trao đổi đều tuân theo quy định tích điểm, căn cứ treo nhiệm vụ, sau đó dựa theo mức độ khó dễ của nhiệm vụ để đặt ra mức điểm, phần lớn nhiệm vụ là giết tang thi, quét sạch tang thi đường hoặc là thu thập vật tư.

      Đường Yên và Dịch Thao hẹn mà cùng xoay người lại, đề phòng nhìn chằm chằm bóng đen xông đến, bóng đen đó có da, móng vuốt rất dài, não lộ ra ở bên ngoài còn cái lưỡi dài gần hai mét: “Thiểm thực giả..."

      chậm mà xảy ra nhanh, Đường Yên rút kiếm ra, phủ dị năng lôi điện điện lên kiếm sau đó chém thiểm thực giả giơ móng vuốt, Dịch Thao cũng chịu yếu thế, khởi động dị năng biến dị hệ băng phóng ra trái cầu băng làm cho thiểm thực giả thể lùi về sau vài bước.

      Đám người Hầu Tích Hoa sợ tới mức hai chân run rẩy, Chu Nhã nắm chặt cánh tay Hầu Tích Hoa, cả người núp sau lưng gã, sắc mặt trắng bệch nhìn thiểm thực giả với cặp mắt lồi trắng dã mặt đất. Thân thể bé của Hầu Húc Kiêu hơi run lên nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn thẳng vào thiểm thực giả, hai mắt của nó dầy đặc mây đen.

      Đường Yên kinh ngạc, vốn tưởng rằng thiểm thực giả ngày ngủ đêm ra nhưng tại nó lại ra ngoài săn người vào ban ngày, xem ra thiểm thực giả ngày càng tiến hóa theo xu hướng hoàn mỹ, hơn nữa nó còn sợ ánh nắng mặt trời nữa. Đường Yên nhạy bén nhận ra thiểm thực giả trước mắt có chút khác biệt với hai thiểm thực giả mà gặp, da thịt của nó bị hư thối, kích thước hơn nhưng xương cốt lại rất cứng, nhìn thoáng qua dáng vẻ của nó càng giống loài người hơn, ngay cả tốc độ và sức mạnh cũng đều nhanh và mạnh hơn hai thiểm thực giả trước.

      "Tang thi biến dị?" Dịch Thao nhìn tang thi vừa bò vừa gào thét mặt đất rồi hỏi cách kinh ngạc, sau khi bị mắc bệnh độc tang thi ánh mắt của tang thi ngoài đỏ trong trắng nhưng ánh mắt của thiểm thực giả trước mặt lại nửa đỏ nửa trắng, chắc hẳn là sau này tiếp tục biến dị nữa.

      "Tiếu Đức Huy, dùng lửa ..."

      "Ừ!"

      Tiếu Đức Huy ném quả cầu lửa tới, thiểm thực giả nhận thấy được nguy hiểm nên lắc mình tránh , nó nhảy lên mui xe của chiếc xe bị bỏ lại ven đường, sau đó dùng móng vuốt sắc bén của mình đâm thủng thân xe rồi nâng chiếc xe lên quăng về phía Tiếu Đức Huy.

      Tiếu Đức Huy nhanh nhẹn kéo Hầu Húc Kiêu tránh sang bên.

      Dịch Thiến che chắn cho Hầu Tích Hoa và Chu Nhã còn Tiếu Đức Huy đứng bên cạnh kéo Hầu Húc Kiêu ra phía sau mình.

      Sau khi thiểm thực giả tấn công Tiếu Đức Huy khựng lại khoảng rất ngắn, Đường Yên tinh tế nhận ra điều này nên vung tay tạo thành “Lôi bạo” (có bạn nào còn nhớ cái này . Là sấm sét nổ tung nhé), Dịch Thao cũng liên tục phóng ra quả cầu băng.

      Dịch Thiến là dị năng giả hệ phong nên rất hạn chế trong việc đối phó với thiểm thực giả vì vậy cầm súng đứng ở bên bảo vệ cho đám người Hầu Tích Hoa còn Đường Yên muốn để lộ mình là dị năng giả cấp ba quá sớm cho nên cẩn thận khống chế dị năng phát ra. định tập luyện cho Miêu Trạch vì lúc dị năng giả quyết đấu phải cứ cấp cao là chiếm ưu thế, điển hình là lúc ở cấm địa Miêu Trại thất bại trước Lưu Thấm Nhã. Lẽ ra dựa vào việc là dị năng giả cấp hai chắc chắn chế được Lưu Thấm Nhã cấp nhưng cuối cùng lại thiếu chút nữa mất mạng, quả tác giả hổ là mẹ ruột của Lưu Thấm Nhã, đúng là vận cứt chó mà, đâu giống như , chỉ thức tỉnh dị năng thôi mà xém mất nửa cái mạng...

      "Miêu Trạch, cậu làm chủ công."

      Đường Yên tiếp tục sử dụng dị năng lôi điện nữa mà cẩn thận dùng tinh thần lực bao trùm lên thân kiếm, lần này sau khi hấp thu tinh hạch cảm thấy tinh thần lực đột ngột tăng vọt cách ràng, vì tăng quá nhanh cho nên vẫn chưa thể khống chế tốt dị năng của mình, cũng may là Đường Yên điều chỉnh kịp thời nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể bị sét đánh trong ngày trời quang mây tạnh.

      Miêu Trạch lập tức dùng dị năng bao trùm lên toàn thân, tay phải hóa thành cánh tay sắt, Đường Yên nhanh chóng vọt tới chỗ thiểm thực giả, tung cú đá mạnh trúng vai trái của nó làm cho nó lảo đảo mấy bước. Thiểm thực giả thấy mình có cách nào bắt được con mồi nên gào thét càng hung tợn sau đó... lùi về núp dưới gầm những chiếc xe, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.

      Miêu Trạch khởi động dị năng hệ kim, trong nháy mắt hút những chiếc xe lại quanh mình làm lộ ra nơi trốn của thiểm thực giả cách đó khoảng mười mét.

      Đột nhiên thiểm thực giả kêu lên mấy tiếng quái dị làm Đường Yên khỏi nhíu mày: “Miêu Trạch, đừng nương tay, có khả năng là nó gọi các tang thi khác đến đây đấy."

      Đường Yên sực nhớ lại tình tiết trong tác phẩm, lúc Ba hành giả đánh lén căn cứ Thanh Long chúng nó cũng phát ra những tiếng gào rất quái dị vang vọng toàn bộ căn cứ, đêm hôm đó chỉ có những người bình thường tử thương vô số mà dị năng giả cũng tổn thất ít, dù căn cứ Thanh Long chưa bị tang thi phá hỏng nhưng vẫn bị tổn thương nặng nề. Bây giờ nghĩ lại tiếng kêu này của thiểm thực giả rất giống như kêu gọi tang thi ở những vùng lân cận, con người có ngôn ngữ của con người, loài chim có ngôn ngữ của loài chim chắc chắn tang thi cũng có ngôn ngữ độc đáo riêng của chúng nó.

      Những lời này của Đường Yên làm cho Dịch Thao và Tiếu Đức Huy nhìn nhau, cũng bàng quan đứng ở ngoài xem xét nữa.

      Mọi người đều dốc toàn lực ra tay, Dịch Thao dùng tám lưỡi dao băng chặt đứt đường lui của thiểm thực giả, Tiếu Đức Huy ném cầu lửa còn Miêu Trạch đánh cận chiến. Đường Yên phủ dị năng lôi điện lên thân kiếm, nhún người cái lấy đà nhảy lên mui xe sau đó đâm kiếm xuyên qua đầu thiểm thực giả, khéo léo tăng thêm lực xoay ngang thang kiếm: “Răng rắc!" Lập tức có tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, đầu thiểm thực giả bị chém thành hai nửa.

      chết thể chết được nữa, Đường Yên rút mũi kiếm ra, ngay sau đó thò tay vào lấy viên tinh hạch trắng muốt, trong suốt trong đầu tang thi: “Viên tinh hạch này, đợi đến khi tới căn cứ Thanh Long tính tiếp, Dịch Thao, thấy thế nào?"

      Dịch Thao cũng từ chối, bây giờ còn cách căn cứ Thanh Long khoảng năm ngày đường nữa, chắc chắn đoạn đường này được bình yên: “Có thể, ngờ ngoài căn cứ Thanh Long vẫn có người biết được tồn tại của tinh hạch." Dịch Thao kinh ngạc nhìn Đường Yên, vốn ta cho rằng bọn họ biết tồn tại của tinh hạch, ngờ là tính sai rồi!

      Đường Yên cất tinh hạch, trả lời Dịch Thao.

      tồn tại của tinh hạch luôn bị tầng cao của căn cứ Thanh Long giấu kín nên được công bố ra ngoài. Hơn nữa tinh hạch cũng chỉ có ích với dị năng giả, còn với người bình thường nó chỉ là thứ vô dụng vì vậy người ở tầng cao của căn cứ Thanh Long lo lắng người thường vì muốn thức tỉnh dị năng mà liều lĩnh hấp thu tinh hạch, đến lúc đó tình càng thể cứu vãn được nên mới che giấu tồn tại của nó. Đường Yên cười lạnh, tồn tại của tinh hạch có khả năng giấu giếm lâu dài, nhất là về sau, khi phát được huyết hạch trong đầu động vật biến dị mọi chuyện càng trở nên điên cuồng.

      Đúng là tinh hạch vô dụng đối với người bình thường nhưng mọi thứ đều là tương đối, sau khi người bình thường hấp thu tinh hạch tỷ lệ nhất định thức tỉnh dị năng, tuy nhiên lúc đầu số lượng tinh hạch nhiều lắm, đủ cung cấp cho dị năng giả chứ gì đến người thường, cho cùng bản tính con người đều là ích kỷ cả.

      " phải đường vòng sao?"

      " có dị năng giả hệ thổ, chỉ có thể đường vòng mà thôi." Đường Yên nhún vai, cũng muốn đường vòng, thứ nhất là mất rất nhiều thời gian, thứ hai trong túi của chỉ có hai trăm phát đạn, dùng viên thiếu viên nên thể tính toán tỉ mỉ được, giây phút hao hết dị năng súng ống đạn dược là thứ thể thiếu.

      Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Chu Nhã trở nên hết sức khó coi, suốt dọc đoạn đường này ta chịu đựng rất nhiều chuyện kinh khủng, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng tới căn cứ Thanh Long, nghĩ đến lại gặp phải chuyện này, nhất thời khuôn mặt đẹp đẽ trở nên dữ tợn làm cho người ta sợ hãi!

      "Đường vòng….tại sao lại phải đường vòng, mấy người biết dùng dị năng để tạo đường sao?" Chu Nhã càn quấy quát.

      Lời vừa ra khỏi miệng bị Dịch Thiến tát cho môt bạt tai, suốt dọc đường bọn họ phải chịu đủ soi mói, kiêu căng của Chu Nhã rồi: “Câm miệng! Chẳng lẽ muốn dẫn tang thi biến dị tới đây sao?"

      Lần này, Hầu Tích Hoa cũng lười an ủi Chu Nhã, còn Tiếu Đức Huy im lặng thèm để ý, xem như đồng ý với lời Dịch Thiến . Chu Nhã biết bây giờ mình có khóc lóc om sòm thế nào nữa cũng chiếm được đồng tình cho nên ôm má trái, đờ đẫn đứng ở phía sau Hầu Tích Hoa, ta cúi đầu nhưng tàn nhẫn oán độc trong mắt vẫn hề giảm.

      "Rẽ đường này sau đó thẳng tới quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn, dù là đường vòng nhưng đây là con đường gần nhất để đến thành phố Thanh Ninh." Miêu Trạch chỉ vào bản đồ mà Đường Yên mở ra sau đó vẽ phác thảo đường . Miêu Trạch học đại học ở thành phố Thanh Ninh cho nên cũng có thể xem như hiểu đường ở nơi này.

      "Cậu chắc chắn ?" Dịch Thao nhìn Miêu Trạch, Miêu Trạch chỉ vào lối rẽ cách chỗ tại của bọn họ xa, lui về phía sau khoảng hai trăm mét.

      Miêu Trạch gật đầu, cách nghiêm túc: "Tôi học đại học ở thành phố Thanh Ninh nên tương đối quen thuộc những con đường ở đây, đây là đường gần nhất để đến thành phố Thanh Ninh, nếu những con đường khác phải mất ít nhất ngày nhưng nếu theo lối rẽ này đến quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn tới thành phố Thanh Ninh chỉ cần bốn giờ mà thôi."

      Dịch Thao ngẩng đầu nhìn Đường Yên, hỏi: "Đường tiểu thư, thấy thế nào?"

      "." Đường Yên gật đầu khẳng định, thể ở chỗ này tiếp tục lãng phí thời gian được nữa.

      Lần này Miêu Trạch trước dẫn đường, đám Dịch Thao theo phía sau, vẻ mặt Chu Nhã u ám, ngồi ở ghế sau, ánh mắt dừng ở lại người Hầu Húc Kiêu, sau đó lại nhìn Đường Yên ngồi ghế trước của chiếc xe bên cạnh, toàn bộ cảnh này rơi vào mắt Dịch Thiến làm hơi nhíu mày. Dịch Thiến thích Chu Nhã, người phụ nữ này quá tham lam lợi ích nhưng lại thích ra vẻ, ngoại trừ khuôn mặt Dịch Thiến thể tìm được ưu điểm nào của Chu Nhã nữa, vậy mà Hầu Tích Hoa lại giống bị mù, giữ người phụ nữ có lòng dạ rắn rết như vậy ở bên người, sớm muộn gì rồi cũng hỏng việc.

      "Chị Yên, phía có cái trạm xăng dầu." Miêu Trạch kinh ngạc và vui mừng .

      Xăng của đám người Dịch Thao cũng còn nhiều, có khả năng san ra phần cho bọn họ. Miêu Trạch lái xe rất thành thạo, suốt dọc đường nghiền nát ít tang thi nên trước đầu xe dính đầy vết máu nhưng lúc này lại có khả năng xuống xe để chùi rửa được cho nên chỉ chà lau sơ qua để cản trở tầm nhìn là được.

      Đường Yên bảo Miêu Trạch dừng xe lại ngã ba, sau đó xuống tìm kiếm nhưng phải gần nửa tiếng sau mới tìm được. Trạm xăng dầu này nằm ở huyện Tân Địa, cách huyện Nghiễn Sơn khảng giờ xe, diện tích của huyện Tân Địa này hơn huyện Nghiễn Sơn hơn, hơn nữa cũng phồn hoa, sầm uất bằng.

      "Phía trước là trạm xăng dầu, bên có muốn vào xem hay ?" Đường Yên xuống xe, chỉ vào trạm xăng dầu phía trước rồi nhìn Dịch Thao, mở miệng hỏi.

      " xem thử." Dịch Thao gật đầu, xăng của bọn họ cũng còn nhiều nữa, sau khi bảo Dịch Thiến ở lại trông chừng Dịch Thao, Tiếu Đức Huy, Miêu Trạch và Đường Yên chậm rãi tới gần trạm xăng dầu, xung quanh trạm xăng có vài tên tang thi du đãng (nhắc lại xíu là rông đó, nó có ngủ nghỉ, cứ qua lại vậy thôi) nhưng cũng phải là chuyện gì lớn cho nên bọn họ giải quyết việc này rất nhanh.

      Sau khi mọi người vào trạm xăng dầu mới phát xăng bị lấy hết từ lâu nên tiếp tục tới siêu thị bên trong trạm xăng, ở đây cũng vậy, phần lớn thức ăn bị lấy hết, chỉ còn lại chút nước tinh khiết và những đồ ăn dễ mang theo. Cho dù như vậy đám người Đường Yên cũng khách khí mà quét sạch những thứ còn lại, cái gì có thể dùng được đều lấy hết.

      Bọn họ quyết định nghỉ lại tại trạm xăng dầu này rồi thuận tiện giải quyết cơm trưa luôn.

      Dịch Thao mở tấm bản đồ của Đường Yên ra, đột nhiên lông mày nhíu chặt : “Miêu Trạch, quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn qua huyện Tân Địa, bây giờ chúng ta vào huyện Tân Địa chẳng phải là xa hơn sao?"

      Nghe vậy, Đường Yên uống hớp nước rồi tới nhìn kỹ dưới đồ sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm Miêu Trạch.

      "Quả quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn qua huyện Tân Địa hơn nữa cũng vì nơi này quá hẻo lánh cho nên nếu phải là người địa phương chắc chắn biết nơi này có con đường tắt, có thể trực tiếp từ Tân huyện đến quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn." Miêu Trạch chỉ vào chỗ tiếp giáp giữa quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn và huyện Tân Địa bàn đồ, vốn chỗ đó có đường quốc lộ, tuy nhiên trước đây ở chỗ này có rất nhiều xe vận tải qua lại, các lái xe vận tải lại muốn mất thời gian và công sức để đường vòng từ huyện Nghiễn Sơn đến quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn cho nên mới mở con đường đất này vừa hết là tới quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn.

      Năm trước tuyết lớn lấp kín mặt đường.

      Xe vận tải bị ngăn ở quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn, tiến lùi đều được cho nên về sau người dân ở huyện Tân Địa lên làm con đường đất nối với quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn cho nên từ đây có thể về huyện Nghiễn Sơn vì vậy Miêu Trạch mới nhớ con đường này.

      "Nếu con đường này chúng ta phải qua huyện Tân Địa, dân cư ở huyện Tân Địa nhiều cũng ít, nên có khả năng có rất nhiều tang thi."

      Tiếu Đức Huy hút khói, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn huyện Tân Địa bản đồ, chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà bọn họ ra tay đến năm lần, đất có hơn mười xác tang thi chồng chất lên nhau, nếu dựa theo tốc độ này khi đến huyện Tân Địa tang thi càng nhiều, lúc đó nếu chỉ dựa vào súng đạn trong tay bọn họ có thể chịu đựng cho tới khi đến được thành phố Thanh Ninh hay vẫn là chuyện khó .

      "Huyện Tân Địa tính là , nhất định là có căn cứ và có người sống sót, như vậy bọn họ phải ra mặt quét sạch vài lần, vì vậy tôi đoán rằng số lượng tang thi trong huyện Tân Địa nhiều như chúng ta nghĩ, chỉ cần xe xảy ra trục trặc chúng ta có thể tới nơi này sau đó đường đất, trực tiếp đến quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn." Dịch Thao nghiêm túc .

      "Được, vậy chọn con đường này, ai hiểu biết về cơ khí máy móc kiểm tra hai chiếc xe, những người còn lại nghỉ ngơi mười phút sau đó khởi hành đến quốc lộ Thượng Thanh Nghiễn." Đường Yên gấp bản đồ lại. Tiếu Đức Huy cất súng ống, mở mui xe ra bắt đầu kiểm tra.

      Chỉ cần tới được thành phố Thanh Ninh căn cứ Thanh Long còn xa nữa!

      Xe vừa lái vào huyện Tân Địa tang thi ven đường dần dần nhiều hơn.

      "Cứu mạng, cứu mạng với..." Ở phía trước có trẻ tuổi bị tang thi đuổi theo, sau khi đó thấy xe của Đường Yên liều mạng kêu cứu.

      "Chạy lên ." Đường Yên lau chùi thanh kiếm sau đó cất kiếm ở bên người, tay phải cầm súng để chắc chắn bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản ý định tấn công xe của tang thi, đám người Dịch Thao bảo vệ Hầu Tích Hoa, xem như là mang theo ba cục nợ, cho dù lúc này có muốn cứu người cũng chỉ là tăng thêm gánh nặng cho đồng đội mà thôi, đáng tiếc là huyện Tân Địa cách căn cứ Thanh Long quá xa, nếu gần đây Đường Yên còn có thể mạo hiểm mang này theo, đáng tiếc là nguy hiểm chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

      Miêu Trạch đạp mạnh chân ga, lập tức bánh xe cán qua tên tang thi đuổi sát đó.

      Miêu Trạch bình tĩnh, giữ im lặng, cậu cũng phải là tên thanh niên choai choai biết gì như lúc trước nữa, sau những chuyện mà cậu trải qua ở Miêu Trại cậu càng hiểu được tận thế tàn khốc đến mức nào, ai lo lắng cho tính mạng của mình trừ mình cả... Đường Yên cũng lên tiếng giải thích gì, hiểu tận thế hơn bất cứ người nào, nếu thực lực đủ mạnh đừng tùy tiện bố thí thiện lương nếu đến cuối cùng chính là hại mình hại người, cứu Hạ Phân vài lần nhưng phải cuối cùng ta vẫn chỉa súng vào mình đó sao...

      Đường Yên nhìn ngắm hai ven đường, thị trấn nhộn nhịp ngày xưa sớm bị tang thi phá nát, khắp nơi đều có vết máu đỏ sậm cùng với những đoạn tay chân bị cụt, cảnh tượng này làm cho người ta thấy ghê người đồng thời cảm thấy địa ngục trần gian chắc là cái này đây!

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 23:
      Editor: coki


      Có mấy tang thi chắn ở phía trước đường, kế bên là trường trung học cho nên học sinh đều có người nhà đưa đón, tuy nhiên đại đa số người đưa đón các em đều lớn tuổi cho nên tang thi chắn đường ở phía trước là bốn đứa con nít, sáu người già. Mấy đứa con nít áo quần tơi tả, tay chân xơ cứng, có hai ba đứa khóe miệng còn dính vết máu đỏ sậm còn mấy người già lưng còng, mặt đầy nếp nhăn trông cực kì đáng sợ, mắt mở to đục ngầu, miệng phát ra những tiếng kêu làm người ta rợm tóc gáy. Xe Đường Yên được cải tiến nên gầm xe rất cao, cho dù đụng phải tang thi cũng lo bị kẹt lại nhưng xe của bọn Dịch Thao lại được như vậy, đoạn đường này bọn họ cán nát rất nhiều tang thi nên có lẽ xác bọn chúng mắc kẹt ở dưới gầm xe làm xe Dịch Thao tiến lùi đều được.

      Vì thế bọn họ chỉ có thể xuống xe.

      Khi nhìn thấy những tang thi trẻ con cao chưa tới mông mình gào thét dữ tợn mặt Miêu Trạch lên vẻ đành lòng.

      "Thế nào, nỡ sao?" Đường Yên liếc Miêu Trạch cái, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo, cách hờ hững: "Em giết chúng nó chúng nó giết em, chúng nó đâu có quan tâm em là ai, nếu muốn chết... phải tàn nhẫn cho chị."

      xong tay Đường Yên dừng lại ở bụng, chạm vào chỗ lần trước bị Lưu Thấm Nhã làm bị thương, trong mắt thoáng qua vẻ ảm đạm khó nhìn thấy, chỉ chút nữa thôi, chút nữa thôi là chết rồi! Thế giới này tàn nhẫn, ác độc thể sống nổi.

      Đồng tình, thương hại... Đều là trò cười! Tận thế chỉ có người sống và tang thi, có người già và trẻ con.

      xong Đường Yên giơ kiếm chém chết hai tang thi trẻ con ở gần đó, gian vào được, tinh thần lực đột ngột tăng vọt nên việc điều khiển dị năng được ổn định nên gần đây Đường Yên hay dùng tinh thần lực cẩn thận khống chế dị năng bao trùm thân kiếm, dần dần có thể cảm giác việc sử dụng dị năng càng ngày càng thuần thục.

      Nghe vậy, Miêu Trạch nhịn được lui về sau hai bước, mặt trắng bệch, lúc sau khi nhìn thấy Đường Yên ra tay Miêu Trạch cũng bắt đầu ra tay, cậu hiểu được nếu muốn sống sót phải học cách vứt bỏ số thứ, người sống chỉ có thể nhìn về phía trước mà thôi.

      Thấy Đường Yên và Miêu Trạch xuống xe đám nguời Dịch Thao cũng xuống xe sau đó ra tay thanh lí tang thi tụ tập ở ven đường, Đường Yên chỉ vẽ cho Miêu Trạch cách sử dụng dị năng hợp lý mà lãng phí, Miêu Trạch có lợi thế nào khác, chỉ là dị năng giả thuần túy cho nên nếu như tiêu hao hết dị năng thể làm được gì nữa, vì vậy giao tính mạng cho cậu ta là việc cực kì nguy hiểm! Đường Yên hi vọng Miêu Trạch có thể nhớ kỹ chuyện nữa. Dựa vào được, dựa vào người khác….lại càng được!

      Dịch Thao và Tiếu Đức Huy đều lần lượt ra tay, nhanh chóng dọn dẹp hơn nửa số tang thi bao vây mặt đường nhưng càng lúc càng có nhiều tang thi nghe thấy tiếng động mà đến, từ những con đường và nhà dân xung quanh có ít tang thi ra, thấy thế, Đường Yên nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy bao lâu nữa bọn họ bị tang thi bao phủ...

      "Tiếu Đức Huy, dùng lửa thiêu xác tang thi để chặn đường, đừng chậm trễ nữa nếu hấp dẫn nhiều hơn tang thi tới hơn." Đường Yên cách lạnh lùng, động tác tay càng nhanh hơn, mỗi chiêu đều tàn nhẫn trí mạng khiến đám người Hầu Tích Hoa ngồi trong xe cảm thấy cực kì lạnh lẽo. Chu Nhã sợ hãi, rụt cổ lại, mất tự nhiên sờ sờ sau gáy.

      Ánh mắt Miêu Trạch đỏ lên, ra tay cũng lưu tình nữa.

      Tiếu Đức Huy gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp xác tang thi mặt đường, Đường Yên và Dịch Thao liên tục đối phó với đám tang thi ngừng tụ lại xung quanh bọn họ, mùi máu nồng nặc làm đám tang thi hôi thối dữ tợn này điên cuồng. Tang thi có cảm giác đau chỉ còn lại cố chấp với máu thịt.

      Nhìn càng ngày càng có nhiều tang thi vây lại, Đường Yên mất kiên nhẫn nhìn Dịch Thiến đứng ở bên cạnh xe, con ngươi đen lạnh như băng liếc nhìn Dịch Thao: “Vì sao cho Dịch Thiến ra tay? Tang thi đâu có hiểu kính già trẻ, cho dù là nguyên thủ quốc gia trong mắt nó cũng chỉ là đồ ăn, hơn kém, nếu muốn chết mau ra tay ."

      Sắc mặt Dịch Thao cứng đờ, hiểu được lời này Đường Yên là cho đám người Hầu Tích Hoa ở trong xe nghe, tang thi bình thường hành động rất chậm chạp, người thường cũng có thể giết chết dựa vào cái gì mà đám người Hầu Tích Hoa có thể yên ổn ngồi ở trong xe hưởng thụ? Ở tân thế, vai vế đáng được nhắc tới, đồng ý hợp thành đội với Dịch Thao là vì coi trọng thực lực của Dịch Thao chứ phải địa vị của nhà họ Hầu.

      Giọng của Đường Yên , tất nhiên là Hầu Tích Hoa ở trong xe cũng nghe được, gã kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu, miệng cứ mở ra rồi khép lại nhưng vẫn được câu nào. Chu Nhã rúc vào lòng gã nghe được lời này sắc mặt lập tức thay đổi: “Bọn họ là bảo vệ mà Tích Hoa mời tới, bảo vệ cho chúng tôi là nhiệm vụ của bọn họ, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi ra tay?"

      Đường Yên khinh thường nhìn Chu Nhã, đây là loại phụ nữ tự luôn cho mình là đúng.

      Chu Nhã vừa xong sắc mặt Dịch Thao cũng thay đổi, ta lạnh lùng : "Tôi đồng ý với thượng tướng Hầu là dẫn Hầu tiên sinh về, bất kể chết sống." Ngụ ý chính là có đồng ý mang theo Chu Nhã đến căn cứ Thanh Long, lại càng có đồng ý khi đến nơi bọn họ vẫn còn sống. Suốt dọc đường Chu Nhã gây khó dễ khắp nơi, đến bồ tát còn tức giận chứ gì đến Dịch Thao, nếu bận tâm đến Hầu Tích Hoa Dịch Thao ra tay giết chết người phụ nữ này từ lâu rồi. Hơn nữa Chu Nhã cũng cảm thấy mình được chiều chuộng nên cái này được, cái kia tốt, việc gì cũng kiếm cớ gây chuyện, cũng nhìn lại thử thân phận của mình là gì? " cái gì?" Sắc mặt Chu Nhã tái xanh, khủng hoảng nhìn biểu tình lạnh lùng cứng rắn của Dịch Thao ở ngoài xe.

      Khóe miệng Hầu
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 24:
      Editor: coki


      Nghe thấy vậy, lông mày Đường Yên nhíu lại, kiếm để ngang trước người, ánh mắt lạnh như băng liếc tên đàn ông cầm đầu, cách lạnh nhạt: "Dựa vào cái gì?" Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo giống như người chết của Đường Yên, tên đàn ông cầm đầu tự chủ run lên, trước khi tận thế, là quản lí của công ty sản xuất đồ điện tử nên quen với việc nịnh bợ ton hót người khác, đồng thời cũng biết lúc nào tiến lúc nào lùi, nhưng mà bây giờ nhịn đói ba ngày rồi, sau tận thế, trốn ở trong xưởng, nhìn công nhân trong xưởng biến thành tang thi ăn thịt người sống, tuy phải là người địa phương nhưng cũng may là lăn lộn ở đây mười mấy năm nên nắm từng ngọn cây cọng cỏ ở những vùng quanh nhà xưởng, lúc bệnh độc tang thi bùng nổ co đầu rút cổ ở trong xưởng hơn mười ngày, sau đó mới ra ngoài.

      Ỷ vào chút bản lĩnh của mình, lung lạc những người này theo chiếm lấy công ty điện tử rồi sau đó cướp đoạt ở những chỗ xung quanh đó để sống. dám cướp bóc những đội xe, chỉ dám cướp của những người lẻ hoặc tiểu đội như thế này. Khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đường Yên lá gan giống như lại nhưng khi quay đầu nhìn thấy Mạnh Lộ bị trói ở phía sau nhất thời tinh thần phấn chấn hơn hẳn, bên cạnh còn có người siêu năng lực sợ gì phụ nữ? Hơn nữa trong đám người của có lấy người phụ nữ, mấy tháng được giải quyết, 00 của nhịn đến phát đau rồi ( trong cv là tròn tròn, hai cái tròn tròn, mấy bạn tự tưởng tượng nha  )... Nghĩ đến đây lá gan của lại to ra khôg ít.

      vung bàn tay to lên: “Lấy hết, lấy hết toàn bộ cho tao, bắt hai em này về luôn. Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau vui vẻ, haha..."

      Bỗng nhiên có đám cầu băng bắn tới chỗ tên đàn ông đó, Dịch Thao sẳng giọng, trong ánh mắt ngưng tụ sát khí, nếu nhìn lầm thiếu niên bị bọn họ bắt trói kia là dị năng giả hệ thổ. Là dị năng giả lại nhưng lại bị người bình thường bắt trói làm cho Dịch Thao tức giận đến cả người phát run.

      "Siêu năng lực?" Tên đàn ông cầm đầu căng thẳng nhìn Dịch Thao, lúc trước khi bọn họ cướp bóc đều ỷ vào siêu năng lực Mạnh Lộ. chưa nhìn thấy dị năng giả bao giờ nên biết chuyện về dị năng giả, khi phát Mạnh Lộ có thể điều khiển đất dùng kế bắt mẹ của Mạnh Lộ ép Mạnh Lộ đồng ý cho bọn sai khiến.

      "Siêu năng lực?" Lông mày Đường Yên nhíu lại, nhìn tên cầm đầu cách đầy hài hước, xem ra những người này biết tin tức về dị năng giả mà cũng lười vòng vo với đám người này: “Hầu thiếu, những người này giao cho em xử lý, mặc kệ sống chết."

      Ác nhân tự có ác nhân trị, giống như tên cầm đầu này, giữ lại cũng chỉ là mối họa, vốn lúc đầu Đường Yên có ý định lấy mạng những người này, tóm lại chính là bỏ qua, nhưng nghĩ tới tên cầm đầu này lại hiểu được, còn dám đánh chủ ý lên người mình. Đương Yên ôm kiếm, dựa vào cửa xe, ý bảo Hầu Húc Kiêu ra tay.

      Dịch Thao hiểu được Đường Yên tạo cơ hội cho Hầu Húc Kiêu luyện tập. Dịch Thao vung tay lên, lưỡi dao băng màu trắng sáng lóe lên sau đó xẹt qua cánh tay tên đàn ông cầm đầu.

      "A... Tay của tao!"

      Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, tên cầm đầu cúi xuống nhìn cánh tay trụi lủi của mình, sau mấy giây chết lặng thần kinh hồi phục sau đó gào lên thê lương.

      "Câm miệng!" Dịch Thao quát lên lạnh lẽo, tiếng gào này quá to, nhất định hấp dẫn càng nhiều tang thi tới đây, Dịch Thao lập quyết định thể để cho những người này còn sống trở về, gương mặt non nớt Hầu Húc Kiêu cũng trầm xuống, giơ súng lên: “Bang bang .... ", lập tức có vài phát súng được bắn ra, có Dịch Thiến ở bên cạnh canh chừng tang thi nên Hầu Húc Kiêu lo bị đánh lén.

      "Em là ai?" Đường Yên .

      Tầm mắt Đường Yên dừng ở người thiếu niên đứng bên cạnh tên cầm đầu, áo T-shirt rộng thùng thình ôm lấy thân hình gầy làm cho cậu thiếu niên càng trở nên gầy yếu, ở cỗ có nhiều vết bầm tím do dây thừng làm cho người ta sợ hãi, xương gò má lõm xuống, ánh mắt xám xịt.

      Nghe được câu của Đường Yên, cả người Mạnh Lộ hơi run rẩy, môi mấp máy cách bất an, chỉ khi nhìn thấy tên cầm đầu gào thét lăn lộn đất trong đôi mắt xám xịt mới thoáng qua chút cảm xúc: “Mạnh, Mạnh Lộ... Em tên là Mạnh Lộ!"

      "Mạnh Lộ, thôi!" Đường Yên giơ kiếm, cắt đứt dây chừng trói cổ Mạnh Lộ, tự động thức tỉnh dị năng sau này tăng tiến rất nhanh, khi nhìn Mạnh Lộ Đường Yên đột nhiên nhớ đến kiếp trước của mình.

      "Có thể để lại cho em được ?" Mạnh Lộ chỉ vào tên cầm đầu, khuôn mặt thanh tú mặt tràn đầy dữ tợn, ánh mắt khẩn cầu nhìn Đường Yên: “ bắt mẹ của em, em muốn báo thù cho mẹ."

      "Tùy em!" Dứt lời, Đường Yên lên xe, rất nhanh Hầu Húc Kiêu giải quyết xong đám người còn lại, thân thủ gọn gàng linh hoạt, từ đầu đến cuối đều giốn đứa trẻ mười tuổi, nếu như thức tỉnh dị năng sau thời gian nữa nhất định trở thành bá chủ phương, thời loạn tạo nên hùng, từ xưa đến nay là như thế, tận thế chính là thời loạn, thế lực khắp nơi đều chiến đấu tranh giành, ai tài năng trở thành bá chủ cuối cùng.

      Mạnh Lộ nhặt cái xẻng sắt ở mặt đất lên, vẻ chậm chạp, sợ hãi lúc trước được thay bằng biểu tình trầm mang theo chút tàn nhẫn, nện từng bước, chầm chầm tới gần năm người đàn ông kia sau đó đập mạnh cái xẻng xuống: “Á…á!" Tiếng thét chói tai vang lên: “Lý Dân, nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay..."

      "Mạnh Lộ, mày muốn làm cái gì? Đừng quên nếu phải là tao cứu mày mày bị tang thi ăn sống từ lâu rồi..."

      Người đàn ông tên là Lý Dân ngừng lui về phía sau, vẻ mặt khủng hoảng, năng lộn xộn: “Đừng quên mẹ mày còn ở trong tay tao, tao cho mày biết nếu như mày xuống tay với tao tao sai người giết chết mẹ mày."

      "Đồ khốn kiếp..."

      Nghe vậy, hai mắt Mạnh Lộ lập tức đỏ bừng, nâng xẻng sắt lên đập xuống người Lý Dân. Nếu phải là do tên khốn kiếp có nhân tính
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 25:

      "Đại ca, trong công ty điện tử này có giấu ít thứ tốt." thanh niên vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít vui sướng ra từ bên trong, với Hoàng Lão Tam, hưng phấn trong mắt lên hết sức ràng.

      "Tang thi du đãng ở quanh đây nhiều lắm, hẳn là có người thường xuyên thanh lí, hơn nữa trong công ty điện tử này còn cất giấu nhiều thứ tốt như vậy, chỉ sợ nơi này có người chiếm cứ." Người là Hoàng Mô đứng ở phía sau người đàn ông cao lớn vui sướng cầm lấy đống thịt nướng nhét vào trong miệng, suốt đoạn đường này, số lần gã chịu đói cũng ít.

      Hoàng Lão Tam ngồi ở ghế sofa, vẻ mặt uể oải, im lặng ăn cái gì đó nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn chằm chằm những thứ trong phòng, người phụ nữ ngồi bên cạnh gã ta vẫn còn sợ hãi, để mặc cho Hoàng Lão Tam tùy ý ôm trong ngực giở trò. Sau khi lấp đầy bụng Hoàng Lão Tam mới nhanh chậm cất tiếng : "Tiểu Mô, phát cái gì rồi?"

      " có gì, bảo Kiều Yến thu hết mấy thứ đồ này lại thôi." Vẻ mặt Hoàng Mô rất thản nhiên, ý bảo Kiều Yến ở trong lòng Hoàng Lão Tam cất hết những thứ đồ thu được ở công ty điện tử vào gian. Kiều Yến là do Hoàng Lão Tam cướp đoạt được, sau này thức tỉnh dị năng gian lập tức bị Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô giấu rất kĩ, ngoại trừ vài người tâm phúc ai biết bên cạnh bọn họ có dị năng giả gian, tuy nhiên dị năng gian mà Kiều Yến thức tỉnh có năng lực công kích đồng thời gian chỉ có hai mươi mét vuông nên chỉ có thể chứa ít đồ vật.

      Công ty thiết bị điện tử Thẩm thị, mắt Hoàng Mô lóe sáng, tay đặt ở ghế sofa nắm chặt, giọng cực kì lạnh lùng: "Nơi này còn cách Thành phố Thanh Ninh đoạn, đêm nay mọi người phải cảnh giác cẩn thận, đừng có gây ra phiền toái gì nữa. Chắc hẳn là chủ nhân nơi này quay về được nhưng cẩn thận vẫn an toàn hơn."

      Hoàng Mô xoa cằm, biết bên Hạ Thiên Vũ như thế nào? So với Đường Yên kiêu căng điêu ngoa Hoàng Mô càng đề phòng Lưu Thấm Nhã hơn, trực giác cho Hoàng Mô biết Lưu Thấm Nhã dễ chọc, đoạn thời gian ở căn cứ quan hệ của Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã luôn lạnh nhạt, thân thiết nhưng cũng quá xa cách. Nhóm người của Hoàng Mô có chừng trăm người cùng rời khỏi căn cứ nhưng đến bây giờ còn thừa lại đến hai mươi người, biết lúc đến căn cứ Thanh Long còn bao nhiêu người có thể sống sót, chính Hoàng Mô cũng biết lúc trước mình quyết định vứt bỏ căn cứ là đúng hay là sai nữa.

      "Nghe bên trong Thanh Long có gì khác so với trước khi tận thế, biết có phải là hay ?" Gã đàn ông cao lớn nọ cầm súng máy trong tay, mặt lên vẻ tham lam, gã tự tin dựa vào bản lãnh của gã lo gì đứng vững ở đó cho nên ham muốn trong mắt càng ngày càng ràng.

      " vậy sao?" Tên thanh niên có vóc dáng như con nít hỏi.

      "Đúng vậy, căn cứ Thanh Long là trong bốn căn cứ lớn nhất, bao trùm cả bốn tỉnh lớn là Quảng Nam, Hán Ninh, Giang Chiết và Hải Tây, cũng có căn cứ có thực lực mạnh nhất trong bốn căn cứ, được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, đóng ở huyện Vân Thương, tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Thanh Ninh đến hai ngày đường, nếu có thể cao tốc Tương Quảng chỉ cần ngày mà thôi." Hoàng Mô gật đầu, giọng cũng nhàng ít.

      “Được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, bao trùm cả bốn tỉnh lớn... Đây chẳng phải là trong căn cứ Thanh Long người mạnh như mây sao? Nếu như vậy chúng ta có đất đặt chân sao?" Kiều Yến hơi sầu lo, yên lòng nên mở miệng hỏi. bằng bọn Hoàng Lão Tam, liệu bọn họ tiến vào căn cứ có thể làm ra được sóng gió gì đây?

      "Kiều Yến, em đừng có lo lắng hão huyền, Mô là dị năng giả hệ kim, sức chiến đấu rất mạnh, nếu Mô đến đó, nhất định bọn họ tìm cách lôi kéo Mô, đến lúc đó chức vị Tướng quân gì đó phải là chuyện quá đơn giản sao." Gã đàn ông cao lớn dương dương tự đắc, nhất định là trong đầu nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.

      "Đúng vậy, Mô lợi hại như vậy, chừng người đứng đầu còn có mạnh bằng Mô đâu, hơn nữa thân thủ của vài người trong đám chúng ta cũng kém, nếu những người đó hiểu chuyện chúng ta lôi kéo số người, giết tên cầm đầu sau đó giành lấy vị trí đó là được." Ánh mắt của tên thanh niên có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít tràn đầy tham lam, hận thể lập tức xách súng đến căn cứ Thanh Long gây dựng nghiệp phen. (Em nó ảo tưởng sức mạnh quá, chưa kịp thấy cao thủ, nhìn thấy cái góc của căn cứ ngủm củ tỏi mất tiêu rồi)
      Sau khi nghe xong hai người này sắc mặt của Kiều Yến trầm xuống, liếc mắt nhìn Hoàng Mô im lặng ở bên cạnh, đáy mắt có đăm chiêu, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy tốt rồi! Nhưng nếu có thể thức tỉnh dị năng tại sao người khác lại thể? Tận thế, người mạnh làm bá chủ, chỉ cần tranh đoạt cần mở miệng, nhưng mà... Chỉ bằng đám đến hai mươi người như bọn họ có thể ở đứng vững ở căn cứ Thanh Long sao? Đừng quên nơi đó từng là quân khu Quảng Nam, tất cả đều là quân nhân, có người thức tỉnh dị năng quỷ cũng tin nữa là.

      Hoàng Lão Tam vung tay lên, khóe miệng hơi nhếch lên chứng tỏ gã rất vừa lòng, : " vội, chúng ta còn cách căn cứ Thanh Long xa, tới nơi biết, Tiểu Mô, đến lúc đó em làm việc cẩn thận chút, đừng để cho người ta tóm được nhược điểm, có tin gì bên chỗ Thiên
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 26:
      Editor: coki


      "Làm sao bây giờ?" Dịch Thao bĩu môi, nếu muốn đến tòa nhà trung tâm phải từ nơi này lên lầu ba sau đó qua cây cầu. Nhưng mà .... tại bọn Hoàng Lão Tam chiếm cứ lầu hai và lầu ba.

      muốn kinh động đến bọn họ ở lầu ba ràng là có khả năng.

      "Ai?" Đột nhiên trong phòng vang lên giọng , khi nhìn thấy ba người Đường Yên nhất thời hét to tiếng sau đó bóng dáng Dịch Thao lướt qua: “Răng rắc .... " thanh giòn tan vang lên, cổ người nọ bị Dịch Thao vặn gãy.

      "Dịch Thao, ra tay quá nhanh!" Đường Yên khẽ, nhíu mày, muốn kinh động đến đám người Hoàng Lão Tam, lúc này Dịch Thao ra tay rất có khả năng rước lấy phiền toái.

      "Bang bang ...” tiếng súng vang lên ở ngoài cửa, Đường Yên lăn vòng né tránh, rất nhanh tiếng súng dẫn đám người Hoàng Lão Tam, Hoàng Mô đến.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Mô tiến vào, khi nhìn thấy người chết ở trong góc lập tức hỏi: “Bọn mày là ai?" Ánh trăng mờ ảo, Hoàng Mô dám ra tay bừa nên nghiêng người chắn cho Hoàng Lão Tam ở phía sau, nhìn ba người Đường Yên đứng bên cửa sổ.

      "Tiện đường ngang qua thôi." Đường Yên chậm rãi ra, ngưng tụ lôi điện trong lòng bàn tay đồng thời mượn ánh sáng của lôi điện để nhìn đám người Hoàng Mô ở trước mặt.

      "Đường Yên, là !" Hoàng Mô run lên, thân mình hơi khựng lại, làm sao cũng thể ngờ đến lại gặp Đường Yên ở chỗ này hơn nữa còn giết đàn em của mình: “Lưu Thấm Nhã và Hạ Thiên Vũ đâu? Lúc ấy phải và bọn họ cùng rời khỏi căn cứ sao?"

      Lông mày Đường Yên hơi nhếch lên, lôi điện trong lòng bàn tay lớn dần, nóng lạnh : "Tách ra rồi."

      Mạnh Lộ đỏ mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Mô: “Mẹ tôi ở đâu? Mấy người có thấy mẹ tôi hay ?"

      "Có ý gì?" Hoàng Mô nhíu mày, nghi ngờ nhìn Mạnh Lộ, Mạnh Lộ cái gì.

      "Cách đây lâu công ty điện tử này là địa bàn của Lý Dân, mẹ Mạnh Lộ bị Lý Dân nhốt ở trong này, mấy người có nhìn thấy hay ?" Đường Yên lên tiếng giải thích đồng thời cũng thể dị năng lôi điện để uy hiếp Hoàng Mô, làm cho Hoàng Mô kiêng dè, dám tùy tiện ra tay.

      " có, chúng tôi tới đây vào lúc hoàng hôn, tới thời điểm này vẫn phát nơi này có người. Tuy nhiên lại nhìn thấy ở phía sau có thi thể chết được vài ngày." Hoàng Mô lắc đầu, liếc nhìn lôi điện trong lòng bàn tay Đường Yên, từ đầu tới cuối đều có nhắc đến người chết nằm trong góc kia.

      "Làm sao có thể?" Mạnh Lộ chấn động, dám tin, mắt mở to, đẩy Hoàng Mô ra sau đó lảo đảo chạy về phương hướng mà Hoàng Mô chỉ.

      Hoàng Lão Tam gật đầu ý bảo tên thanh niên có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt con nít bên cạnh dùng đèn pin dẫn Mạnh Lộ ra phía sau nhìn thử còn mình đứng chuyện với Đường Yên, cố gắng hỏi về tung tích của Hạ Thiên Vũ. Câu nào Đường Yên cũng trả lời nhưng câu trả lời nào giải đáp được vấn đề mà bọn họ muốn biết.

      Hai người chuyện đột nhiên ở chỗ sân rộng trước tòa nhà trung tâm của công ty điện tử truyền đến tiếng nổ lớn rồi sụp xuống tạo thành cái hố rộng khoảng hai mươi mét, ngay sau đó ở dưới hố truyền đến tiếng động vật gầm thét.

      "Thú biến dị..."

      Mọi người nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tới chỗ miệng hố rồi mở đèn pin soi xuống dưới hố để xem xét, dưới hố trống , đen thui làm mọi người biết nó sâu bao nhiêu nhưng theo ước đoán khoảng chừng mười mét.

      Lúc này Mạnh Lộ ôm thi thể từ bên trong ra, vẻ mặt tối tăm tản ra sát khí nồng đậm.

      Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, thản nhiên : "Mạnh Lộ, em trở về bảo bọn Dịch Thiến tới đây..." Mạnh Lộ cúi xuống, gật đầu sau đó ôm thi thể kia biến mất ở trong bóng đêm.

      " xuống ?" Hoàng Mô .

      "Mấy người sao?" Đường Yên hỏi lại, dựa theo phản ứng của Hoàng Mô vừa rồi nhất định là biết được bên trong đầu của thú biến dị có huyết hạch tồn tại nên mới có thể vui mừng như vậy, tại bất kể tinh hạch hay là huyết hạch đều rất hiếm, có thể gặp nhưng thể cầu nên tất nhiên khi gặp được bỏ qua.

      Chuẩn bị đèn pin xong Dịch Thao dẫn đầu nhảy xuống.

      "Có người, cẩn thận." Dịch Thao đỡ lấy Đường Yên, hai người nhanh chóng lui qua bên, đám người Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô cũng nhảy xuống ngay sau đó.

      Đường Yên đứng lại, rất nhạy bén nhận ra được bên trong có người, nghĩ tới phía dưới công ty điện tử lại là cái hang khổng lồ, hơi thở u ám lạnh lẽo ngừng ập tới từ bốn phương tám hướng. Đường Yên ngẩng đầu nhìn đoàn người cách đó xa, khóe miệng co giật liên tục, đúng là cẩu huyết... Vì sao mà ở đâu cũng đụng phải Lưu Thấm Nhã vậy?

      Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã giống như bạch ngọc, dịu dàng nhu nhược, con ngươi đen bóng bị phù lớp hơi nước mỏng để lộ ra khí chất mềm mại uyển chuyển làm cho người ta tự chủ mà thất thần rồi lưu luyến dứt ra được.

      Thấy cảnh này, khóe miệng Đường Yên lại co rút hai cái, tình cảnh này cũng xa lạ gì, phải lúc trước ở căn cứ Lưu Thấm Nhã cũng bày ra dáng vẻ này làm cho mọi người chạy theo ta như vịt đó sao. Ánh mắt Đường Yên hơi khó hiểu liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã cẩn thận che chở cho ta, chắc hẳn người này là nam chính trong tiểu thuyết - Hình Liệt Phong, nho nhã nhưng từ thủ đoạn.

      Hình Liệt Phong quan sát Đường Yên, đôi mắt chớp cái sau đó thu hồi tầm mắt, đặt lên người Lưu Thấm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :