1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tôi mà anh cũng dám yêu?...Anh ngu sao? - Mèo Biến Thái

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 74 (Kết phần I) 1.1: Giải cứu

      Khi Tiếu Vi tỉnh lại, thấy mình bị trói chặt chiếc dựa bằng gỗ, xung quanh im lặng tiếng động, ánh sáng le lói của mặt trời hắt vào từ của xổ, yếu ớt mà u ám.

      cố gắng lắc lắc đầu thoát khỏi cơn choáng váng do tác dụng của thuốc mê, hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá mọi thứ trong căn phòng, đây là nhà kho trữ hàng cũ bị bỏ hoang, chất đầy những hộp giấy và giá sắt gỉ sét, còn có thùng container cỡ lớn chiếm phần lớn diện tích của nhà kho.

      Tiếu Vi giật giật tay, mấy tên này cũng là chuyên nghiệp, trói bằng cả dây xích sắt chứ thèm chọn dây thừng, ngay cả chân cũng bị cố định chặt bằng xích, nhìn cách thắt dây này dễ dàng nhận thấy lũ người bắt phải dạng tầm phào, chúng ràng được huấn luyện bài bản. Tiếu Vi cố gắng suy nghĩ xem mình đắc tội với nhân vật to lớn nào mà người ta dám bỏ vốn lớn như thế để bắt .

      …………………………………………..

      “Thế nào rồi, có thấy ?” Diệp Phi nét mặt trầm chưa từng có hỏi Lam An

      thấy, tôi huy động người của tôi tìm xung quanh toàn bộ khu vực trường học nhưng đều thấy bất cứ dấu vết nào!” nếu Tiếu Vi có mặt tại đây chắc chắn giễu cợt Lam An phen, cái người suốt ngày cợt nhả đâu rồi? Người nghiêm túc lạnh lùng, hương vị quân nhân bao phủ quanh người này là ai vậy?

      “Rốt cuộc con nhóc này đâu!?” Diệp Phi nét mặt càng trầm xuống

      “Thiếu gia chúng tôi tìm thấy cái này!” người mặc comple đen đưa cho Lam An tấm huy hiệu đỏ viền bạc có hình con báo màu xanh vô cùng tinh xảo.

      Lam An chưa kịp đưa tay nhận lấy Diệp Phi dành trước, sau khi xem xét kĩ tấm huy hiệu nét mặt cậu bỗng nhiên trở nên xanh mét. trần trừ cậu rút điện thoại gọi luôn cho lão Chu

      “Sư phụ, nhóc Linh bị bắt rồi, là tổ chức Báo Xanh….. dạ, người tới đây , chúng con ở trường thi... dạ!”

      “Chuyện gì xảy ra sao lại nghe thấy tổ chức Báo Xanh ở đây? Ngọc Linh có liên quan gì tới tổ chức này?” giọng trầm lạnh vang lên sau lưng Diệp Phi và Lam An

      họ, sao lại tới đây?” Diệp Phi hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tuấn tay xách hộp bánh ngọt chocolate mặc quần áo thoải mái thản nhiên đứng đó.

      hỏi… tại sao lại xuất tổ chức Báo Xanh ở đây!” Diệp Tuấn cau mày nghiêm túc nhìn Diệp Phi

      bé lần trước em giới thiệu với đó… có khả năng ấy bị tổ chức này bắt rồi!” Diệp Phi đành phải ra, có biện pháp người họ này chính là người cậu kính trọng nhất trong gia tộc, cậu thể chối từ ta.

      “Làm sao xảy ra việc này, bao lâu rồi?”

      “Ba tiếng trước!” Diệp Phi ra khoảng thời gian Tiếu Vi bị bắt

      “Bây giờ tôi lập tức huy động mọi lực lượng, tổ chức Báo Xanh đùa được đâu!” Lam An đứng bên bây giờ mới xen vào , mặc dù biết người đàn ông mà Diệp Phi gọi là họ là ai nhưng mà tại điều quan trọng phải là cái này.

      ……………………………………………..

      tổ chức chó con thôi mà cũng muốn động đến người của ta? Mộng tưởng!” nét mặt Xuân Cung An xuất sát khí mười phần. Rút điện thoại, đơn giản ném ra câu “Đến đây .”

      “Tổ chức Báo Xanh cũng phải dạng tầm thường, tuy thực lực của bọn chúng bằng cậu, nhưng cũng coi như đứng hạng hai ba. Người trong giới e sợ chúng hơn cả bởi vì chúng ra tay tàn độc, xảo quyệt, việc gì làm để đạt đến mục tiêu chúng muốn. Cậu thử xem… nếu rơi vào tay chúng chuyện gì xảy ra… quan trọng là chúng bắt ấy vì mục đích gì?” ông Chu mặc dù biết đồ đệ mình bị bắt nhưng vẫn bình chân như vại, an nhàn ngồi uống trà

      “Nghe ông , tôi thấy có vẻ như ông rất coi trọng tổ chức này, vậy tại sao ông lại ngồi đây mà chuyện uống trà thảnh thơi vậy?” Xuân Cung An nhìn như để ý nhưng ra trong lời có dấu ý sắc bén, nếu ông ta cho câu trả lời hợp lí đừng có vọng tưởng tiếp tục cho mèo của ở tại nơi này!

      “Haha, ta là nếu là , chứ đồ đệ của lão Chu này! Hơn nữa phải cậu cũng thảnh thơi ngồi đây sao?” lão Chu cười ý vị .

      “Để cho ấy chơi đùa chút cũng có vấn đề gì, hơn nữa….” Xuân Cung An nhếch miệng, nụ cười ngạo nghễ như chúa tể trị vì thiên hạ

      “Có tôi ở đây… ai có can đảm đụng vào người của tôi Xuân Cung An này!”

      …………………………………..

      Quả đúng như lời hai người dự đoán, Tiếu Vi hề có chút lo lắng nào của người bị bắt cóc nên có, ngược lại vô cùng thảnh thơi, chuyện cùng người… à phải là cùng con mới đúng ^^.

      Chương 75: Giải cứu (Kết 2)

      Tiếu Vi mãi đánh giá xung quanh, lên kế hoạch tìm cách thoát khỏi nơi này đột nhiên “Cạch…” cửa nhà kho mở ra khe sáng. con báo to lớn khoan thai bước vào, ánh mắt tím hiếm có trong như nước, hơi híp lại, dáng báo thon thả, bộ lông bóng mượt đen tuyền mềm mại như tơ.

      Nó nhìn chăm chú vào Tiếu Vi, Tiếu Vi cũng nhìn chằm chằm vào nó, thú người cứ thế nhìn nhau, cho đến khi Tiếu Vi nhắm mắt hạnh lại… hết cách, mỏi mắt quá rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách rời khỏi đây chứ phải ngồi nhìn con báo xinh đẹp hơn so với những con khác.

      “Đúng là con người ngu si!”

      “Bị trở thành vật nuôi của con người ngu si chắc giống vật đó còn ngu hơn!” Tiếu Vi hơi hé mắt

      “Hừ nếu phải do tên đó dùng thủ đoạn ta còn lâu mới ở lại đây làm mấy trò này…. A chờ chút, ngươi hiểu được lời ta ?!” con báo mở to mắt, hai tai vểnh cao, còn vẻ vô tâm biếng nhác như vừa rồi.

      “Ngươi xem?!” Tiếu Vi để ý

      “Làm sao có thể chứ?” Con báo gầm lên.

      Ngoài nhà chứa

      “Chắc con bé đó sợ đến vãi ra quần rồi nhể, chúng mày?!” tên buôn người A

      lại chẳng, đến chúng ta còn phải vã mồ hôi khi gặp con báo đen ấy huống chi là con bé chưa tốt nghiệp cấp 3” tên buôn người B

      “Tao hiểu, vì sao cứ mỗi lần có hàng mới, lão đại đều phái người đưa con báo này tới, nhét chúng nó với hàng giờ liền?” tên buôn người C


      “Mày ăn gì mà ngu thế hả con, đơn giản như thế mà mày nghĩ ra hả?” tên B vỗ đầu tên C

      “Thế mày thử xem?!” tên C tức tối, gương mặt đen đen nhẻm gầy nhom vặn vẹo

      “Lão đại làm như thế để dọa hàng, mày thấy mỗi lần các món hàng gặp con báo kia đều la hét thảm thiết, ngất xỉu rồi vân vân, kết quả là ai dám bỏ trốn khỏi chỗ này, nghĩ nghĩ lại tao lại càng thấy lão đại chính là thiên tài, mày thấy có đúng ?” tên B với vẻ ngưỡng mộ

      “Lão đại tất nhiên vô cùng tài giỏi rồi, nhưng nếu chúng ta được nhìn mặt lão đại tốt.” tên A

      “CHúng mày câm miệng lại, mặt lão đại là để cho chúng mày nhìn à! Mau mau canh chừng , còn ở đấy mà ăn bậy bạ coi chừng cái lưỡi của chúng mày!” tên đàn ông cao lớn, gương mặt dữ dằn nãy giờ ngồi im lặng hút thuốc lên tiếng.

      “Vâng thưa Mã” cả bọn A, B, C cung kính vâng lời.

      Mã, món hàng thứ hai của chúng ta đến rồi!” tên khác từ ngoài chạy vào báo tin

      “Được, vậy đưa ta vào đây, tuyệt đối thể để lộ bất cứ sơ hở gì trước khi con đó cắn câu.” Tên Mã trầm

      yên tâm, dù cho nó có phát ra điều gì cũng thể thoát khỏi bàn tay của chúng ta!” rồi tên đó ra ngoài.

      "Tốt nhất là như thế!"

      Ngọc Lam ngàn vạn ngờ đến rằng mình trăm phương ngàn kế hại người lại bị người khác cắn ngược lại....

      Ngọc Lam ngồi taxi đến chỗ bọn buôn người, điều này khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, tiểu thư đài các như ta cũng có ngày tù túng đến mức phải ngồi taxi để đây đó. Tâm trạng càng trở nên tốt, ta càng hạ quyết tâm phải hành hạ Tiếu Vi đến sống dở chết dở!

      "Các người bắt được ta rồi chứ?" Ngọc Lam dường như rơi vào trạng thái điên cuồng, điên cuồng này khiến kẻ thông minh như ta nhìn thấy nụ cười tính toán ti tiện của lũ buôn người kia.

      "Tất nhiên, xem chúng tôi là loại người gì, có chút chuyện như vậy mà làm được còn sống đời để làm gì nữa?" tên ngả ngớn

      Ngọc Lam chán ghét cau mày, trong lòng thầm mắng, lũ ch* này!

      Dù sao người đẹp vẫn là người đẹp, dù có cau có vẫn đẹp, phải rằng Ngọc Lam cau mày trưng ra gương mặt lạnh lùng càng khiến cho thú tính của lũ buôn người lên cao. Phải biết rằng hàng nguyên tem được động đến nhưng hàng mở bọn chúng được thoải mái hưởng thụ, miễn là hành hạ đến chết là được. Chơi bao nhiêu lâu làm sao bọn chúng biết Ngọc Lam này mất từ lâu, chưa kể đến dáng người cùng gương mặt của ta đều là cực phẩm, chỉ cần nghĩ đến lát nữa được hưởng thụ cực phẩm này thôi là bụng dưới của chúng nóng ran.

      "Dù thế nào cho tao gặp người trước nếu đừng mơ đến cắc!"

      "Được được! Mời!...."

      ... ...... ...... ..........ta là đường phân tuyến.... ...... ...... ...... ...... ....

      "Ngươi làm ơn đừng kích động như thế có được , điếc tai quá!"

      "Ta tại sao ngươi có thể hiểu tiếng của ta chứ, lẽ nào ngươi phải là người?" con báo vẫn thể tin, nó vòng quanh chỗ Tiếu Vi tra hỏi.

      "Ngươi mới phải người, cả nhà ngươi phải người!" Tiếu Vi trợn mắt , con báo thầm nghĩ 'Điều này còn gì nghi ngờ sao?!'

      "Dù sao nữa, cởi trói cho ta!" Tiếu Vi chợt nghĩ đến mình bị trói chặt bởi xích sắt, những mắt xích to siết chặt vào cổ tay, chân khiến vô cùng khó chịu.

      "Vì cái gì chứ!?" con báo ngạo mạn , bây giờ người ở chiếm lợi thế là nó, dù cho loài người trước mắt có hiểu được tiếng của nó thế nào..... cũng vẫn chỉ là con người bé yếu ớt mà thôi!

      "Dựa vào việc ta có thể giúp ngươi thoát khỏi cái tên giam cầm ngươi, ngài báo bị phong ấn!" Tiếu Vi tênh , quan tâm tới việc con báo dựng lông đuôi lên vì kích động.

      "Làm sao ta có thể tin ngươi?!" con báo kiềm nén cảm xúc, bình tĩnh hỏi

      "Ngươi còn lựa chọn nào tốt hơn sao, cũng bị giam cầm lâu như vậy, muốn thử lần?" Tiếu Vi trả lời mà hỏi ngược lại, biết dù thế nào chăng nữa nó cũng đồng ý.

      "Được ta giúp ngươi mở khóa nhưng nếu ngươi dám lừa ta .... hừ... hừ..." con báo quên lời đe dọa


      "Tách.... tách..." con báo dùng răng nanh sắc nhọn gặm nát xích sắt, gương mặt vênh váo tự đắc nhìn Tiếu Vi như thể với "Ta rất mạnh đúng ?!"

      "Quả tồi" Tiếu Vi tiếc lời khen ngợi dành cho con báo lớn trẻ con kia.

      "Aaaa....."

      "Chúng mày muốn làm gì? Thả tao ra, lũ ch* này...." Ngọc Lam bị bọn buôn người dẫn vào căn phòng trống trải, trong phòng chỉ chứa duy nhất chiếc giường lớn, vừa mới bước đến gần cửa phòng, ta bị bọn chúng lôi xềnh xệch vào. ta ngừng chửi rủa, quẫy đạp muốn trốn thoát nhưng tiểu thư cả năm động nước làm sao có thể thắng được lũ đàn ông này được. Ngọc Lam dần dần cảm thấy tuyệt vọng, ta bắt đầu khóc lên và xin xỏ lũ buôn người

      "Ta cầu xin các người, thả tôi ra, tôi cho các người rất nhiều tiền." trông Ngọc Lam lúc này muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, quần áo vì bị lôi kéo mà trở nên xộc xệch, nước mắt cộng thêm nước mũi hòa vào nhau khiến cho mái tóc xõa rũ rượi dính bết vào khuôn mặt nhắn trắng bệch sợ hãi.

      "Nhìn xem, chưa gì cầu xin rồi, ngoan để đợi lát nữa cho em tha hồ cầu xin vì sung sướng hô hô hô...." gã buôn người cất nụ cười thô bỉ, lộ ra hàm răng ố vàng xấu xí

      "Hehehe....e" lũ còn lại cũng nở nụ cười dâm uế theo.

      "Chúng mày đừng có động vào tao, tao cho chúng mày biết, ba tao là chủ tịch tập đoàn XX nếu chúng mày dám đụng vào tao chúng mày chỉ có nước tù chung thân..... tao chúng mày đừng có đụng vào tao, cút...... cút.... .... AAaaaa...." mặc kệ Ngọc Lam đe dọa, bọn chúng vẫn lao vào vồ vập lấy ta.....

      Tiếu Vi vừa được cởi trói, chợt nghe được tiếng hét thất thanh của gian nhà chứa bên cạnh

      "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" lên tiếng hỏi báo lớn

      "À, chắc lũ người ti tiện kia vừa bắt được hàng mất tem" báo lớn để ý

      ", dẫn ta cứu người!" Tiếu Vi dẫn đầu trước

      "Tại sao ta phải dẫn ngươi , thích tự mà cứu, chuyện này liên quan đến ta!" báo lớn lười biếng gầm

      dừng bước, quay đầu lại, cười như cười nhìn báo lớn, hỏi "Ngươi ?"

      "Biết rồi, ta là được chứ gì, đồ con người thối!" báo lớn bất mãn gầm lên.

      Tiếu Vi cười thầm, ngờ chiêu này lại hiệu quả đến như vậy, Xuân Cung An dạy những thứ này, ánh mắt của có khả năng gây áp lực cho người đối diện khi mà nghiêm túc nhìn họ, điều này cũng coi như lợi thế để khi bước chân vào thế giới ngầm ai dám coi thường , mặc dù còn phải luyện tập nhiều mới có thể đạt tới cảnh giới của Xuân Cung An. Bởi trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ ánh mắt thôi cũng quyết định đến tồn vong của người.

      Khi mà Tiếu Vi cùng bao lớn phá cửa nhà kho kế bên Ngọc Lam trần như nhộng nằm co rúm ở giường, hai má đỏ lừ lên vì bị đánh đập do nghe lời, nước mắt nước mũi đầm đìa, miệng ngừng chửi rủa.

      "Con mẹ nó, đứa nào dám phá chuyện tốt của bố mày!" tên buôn người đè người của Ngọc Lam tức tối vì bị phá chuyện tốt, chỉ chút nữa tôi là thành công cưỡng hiếp NGọc Lam, cái thứ kinh tởm bên dưới vẫn dương cờ dưới lớp quần lót, thậm chí nó chỉ còn cách Ngọc Lam vài cm.

      "Mày cứ thử manh động thêm chút nữa xem, xem tao có rạch nát chỗ đó của mày " Tiếu Vi nhếch miệng, đời này chính là ghét nhất cái loại đàn ông ngược đãi phụ nữ "Tiểu Báo! Lên, chọc nát cúc của bọn chúng cho ta!"

      "Ai là Tiếu Báo!?" báo lớn gầm lên với , nhưng vẫn quơ cào mấy cái để đuổi lũ buôn người

      Tiếu Vi nhặt quần áo dưới đất lên lại gần nằm co ro giường, vì tóc tai bù xù che hết mặt nên Tiếu Vi nhất thời nhận ra đây là NGọc Lam cất giọng hỏi "Này, sao chứ?" Tiếu Vi biết mình hỏi như thế là rất thừa thãi nhưng mà phải trong tivi, những lời thoại sau khi hùng cứu mỹ nhân xong đều là như vậy sao?

      Ngọc Lam có lẽ vẫn còn vô cùng sợ hãi, cũng phải người như ta, chưa từng bị đối xử tàn bạo luôn sống trong chăn gấm lụa là làm sao có thể sợ, sau khi Tiếu Vi hỏi, biết mình an toàn ta mới òa khóc, ôm chầm lấy Tiếu Vi.

      kịp phản ứng cứ như vậy bị ông cứng người, Tiếu Vi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nên nhớ ta còn mặc gì nha.

      "Bịch bịch bịch..... pa pa.... pằng pằng....." thanh của trận chiến vang lên, tiếng bước chân ngày hơn "Ầm..." cánh cửa nhà kho bị đạp nát, Diệp Phi, Lam An cùng Diệp Tuấn lao vào.

      "Linh, Linh, có sao , tới cứu đây!" Lam An to mồm, vừa vào cửa hét lên, to muốn thủng màng nhĩ.










    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :