1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 28 : Giao phong (2)

      “Về sau đây chính là nơi ở của ngươi.” Tên mặt oa nhi với Liễu Thần Phong, “Thiếu chủ ở ngay phòng cách vách, ngươi tùy thời đều phải phụng dưỡng.” cười vừa gian trá vừa hiểm, “Ngươi là người thông minh, cái gì nên làm cái gì nên làm hẳn là rất .”

      Nam tử đến trước chậu rửa mặt, rắc vào trong đó chút bột phấn, “Thiếu chủ thích nhất là mặt nạ, sau này mong công chúa vân là dùng diện mạo của mình .”

      Tuy rằng giải thích nhưng Liễu Thần Phong nghe ràng ý tứ cảnh cáo trong đó, nhìn gương mặt nham hiểm phía trước, trong lòng nàng cười lạnh, bẩn?

      Đưa tay lên sờ sờ mặt mình, ánh mắt đủ tốt! Nam nhân này rốt cục là ai?

      “Ngươi chắc muốn chúng ta kêu ngươi Tích công chúa?” Người trước mặt đem khăn bông ẩm ướt cho Liễu Thần Phong, “Tắm rửa sạch liền tiền thính gặp thiếu chủ! Người thông minh mới có thể sống lâu.” Dứt lời liền vui cười rời .

      Liễu Thần Phong nhìn khăn mặt ẩm ướt trong tay, đưa lên mũi tinh tế ngửi, nhíu mày rồi lập tức giãn ra. Liễu Thần Phong đến trước chậu nước rửa mặt, lại thấm ướt khăn, trực tiếp lau mặt, dung nhan mặt đều bị nàng lau lượt, hơn nữa chính là ‘sạch ’ dị thường.

      Liễu Thần Phong đến trước gương đồng, nhìn người được phản chiếu trong gương, càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt. Đầu ngón tay đụng chạm vào gương mặt, nàng giống như rất lâu thưởng thức khuôn mặt này.

      Bỏ qua làn da hơi chút trắng nhợt vì bệnh tật, Liễu Thần Phong quả mỹ nhân. Nâng hai tay che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt dần dần toát ra loại sắc bén hung ác khiếp người. Hô hấp cứng lại, trong gương đồng giống như cũng phản chiếu đôi phượng mâu thâm thúy vô ba, chính là nam nhân độc ác hung tàn kia!

      Hô! Liễu Thần Phong nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn người trong gương đồng kia vẫn là chính mình. Ngón tay đụng chạm vết thương vẫn còn nguyên cổ tay, phượng mâu đột nhiên nheo lại, nụ cười tràn đến tận đuôi lông mày đều là hàn khí.

      Chờ xem!

      = = =

      Mặt trời càng ngày càng xuống thấp, màn đêm buông xuống từ lúc nào hay. Từ bên ngoài nhìn lại, nơi này chính là đống nhà cửa tối đen, nhưng khi vào mỗi gian phòng ngập tràn ánh sáng. Dạ minh châu vây quanh, trong phòng lặng ngắt như tờ, nam nhân mặc thân hắc y nhắm mắt dưỡng thần tà tà nghiêng người nhuyễn tháp, nam tử cầm chiết phiến cùng nam nhân mặt oa nhi cung kính đứng ở bên. Đây là hoàn cảnh quỷ dị bất thường mà Liễu Thần Phong bắt gặp khi bước vào trong phòng.

      Liễu Thần Phong mặc thân áo dài trắng phiêu dật, cùng màu đen hắc ám xung quanh hoàn toàn hợp nhau. Ông tay áo dài che vết thương nơi cổ tay của nàng, cả người nhìn nhìn lại chính là cái bệnh nhân vô cùng thảm đạm. Tuy rằng tinh thần cùng khí chất hơn người nhưng sắc mặt gầy yếu kia vô tình phá tan hết thảy, làm người ta muốn nhìn đến. Dù vậy, vẫn thể nào xem thường hơi thở lạnh như băng làm người chớ đến gần của nàng.

      Nô tài? Đây là phản ứng của nô tài nên có? Đây ràng là loại khiêu khích đối nghịch đối với chủ nhân!

      “Đủ can đảm!” Nam tử híp nửa con mắt đánh giá người trước mặt, tay chống đầu, tay kia đùa giỡn con vẹt. Theo động tác buông lỏng của , con vẹt lao thẳng ra thoát khỏi, ý đồ của nó muốn thoát hơi thở nguy hiểm kia, liền lập tức vỗ cánh bay tới phương của Liễu Thần Phong, mà theo quán tính là muốn bay vào gương mặt nàng.

      Liễu Thần Phong nhìn con vẹt ngốc nghếch chật vật kia liều mạng hướng tới chính mình, chỉ trong khoảnh khắc liền nghe ‘phịch’ tiếng, con vẹt mạnh khỏe sống sót như vậy liền bị chém thành năm đoạn. Liễu Thần Phong lùi lại bước, vừa vặn tránh được ô bẩn bắn tung tóe đến mình.

      đạo mâu quang sắc bén tập trung người Liễu Thần Phong, phong đột nhiên nổi lên, Liễu Thần Phong lại lần nữa chịu cảm giác trôi nổi theo gió. Ngay sau đó nàng liền xuất ngay cạnh nhuyễn tháp kia, người kia vươn tay nâng lên nắm vào tay áo của Liễu Thần Phong. Liễu Thần Phong cử động được hai đầu gối, nửa người vừa vặn rơi ở người nam tử, còn cánh tay tự do kia trực tiếp rơi cánh tay chống đầu của !

      Tê___

      Hai nam tử trong phòng nhìn thấy vậy đều kìm nén được hít ngum khí lạnh, giường kia cỗ đen cỗ trắng, đối lập ràng.

      Hàn khí trong phòng tăng lên nhanh chóng, khí gần như có thể kết thành băng. Nam tử hờn giận nhíu chặt chân mày, dư quang nhìn chút cánh tay bị mình nắm lấy, cánh tay chút dấu hiệu run rẩy nào, kiên định dị thường.

      Chóp mũi Liễu Thần Phong tràn ngập hương khí nồng đậm của nam tử, cỗ mùi hương này làm bản thân nàng say mê, nhưng mà cánh tay bị hành vi của nam tử chạm vào vết thương, đau đớn truyền đến làm nàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.

      Chống lại đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, nhìn thấy ống tay áo chính mình có dấu hiệu được giải thoát, Liễu Thần Phong nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, nhìn khuôn mặt khiến nhân thần đều phải căm phẫn kia, người vừa động, liền há miệng táp tới gò má của , động tác nhanh chóng lại vô cung hung ác, lưu tình chút nào.

      Phượng mâu vô tình lên ánh sáng tàn nhẫn, cánh tay nhàn rỗi chuẩn xác năm lấy hàm dưới của Liễu Thần Phong, ngòai dự đoán của mọi người là sử dụng lực đạo lớn lắm. Ngón tay mềm đụng chạm hàm dưới Liễu Thần Phong, độ ấm truyền đến đầu ngón tay làm cho sắc mặt nam tử nhúc nhích, nhưng nhúc nhích rất làm người ta thể nhận ra.

      Liễu Thần Phong cảm nhận được đối phương buông ra, dùng hết sức mình thoát ra bàn tay ma quỷ của , lảo đảo lui về phía sau. Khóe môi còn lưu lại đạo vết máu, con người nheo lại đầy khiêu khích nhìn chằm chằm nam tử.

      Nam tử cầm chiết phiến cùng mặt oa nhi kia vẫn giữ bộ dạng phục tùng đứng ở bên, mắt nhìn thấy mặt chủ tử nhà mình lây dính nước miếng cùng dấu răng, khóe miệng run rẩy, cực kì khiếp sợ. Trong mắt hai người tràn ngập nghi vấn, đây là thiếu chủ nhà mình?

      “Xem ra ngươi có tự giác thế nào là nô tài?” Nam tử cách chộp tới tấm khăn, chà lau hai má mình, bộ dáng giận mà uy kia làm người ta rét mà run, “Bồ đề tử, ngươi muốn!” Thanh trầm thấp từ tính của nam tử tựa như tu la địa ngục .

      Khóe miệng Liễu Thần Phong khẽ mân, mắt lạnh nhìn nhau, ở nơi sâu nhất trong đáy mắt có gì đó run rẩy, nguyên nhân là vì trong tay nam nhân kia đột nhiên xuất quả bồ để tử, xứt mẻ chút, lại đúng là bồ để tử mà nàng cần.

      “Ngươi muốn như thế nào?” Liễu Thần Phong bình tĩnh mở miệng, nếu bởi vậy mà ủy khuất chính mình, ngư nàng bằng tự mình đập đầu chết !

      Uất ức! Nàng nhịn.

      Nàng vẫn còn thời gian, chỉ cần bảo toàn tính mạng, nàng tìm cơ hội báo tù. Cúi đầu có nghĩa nàng chịu thua, Liễu Thần Phong nháy mắt lấy lại bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt, nhìn dấu răng của mình in mặt , mâu quang vi thiểm.

      “Lại đây!” Trong mắt nam tử lòe ra cỗ tĩnh mịch, giống như nhìn người chết với Liễu Thần Phong, người loại khí thế làm cho người ta trong lòng run sợ. trán mặt oa nhi cùng nam tử cầm chiết phiến mồ hôi lạnh dày đặc, hai người đều bị khí thế kia làm cho kinh sợ có chút run run. Nhưng Liễu Thần Phong vẫn như trước bất vi sở động, nhìn nam nhân ở trước mặt.

      ….

      “Cút!” Đột nhiên ở ngoài tưởng tượng của mọi người, Liễu Thần Phong lại bị cỗ tà phong kia nâng ra ngoài gian phòng. biết có phải đối phương hả thủ lưu tình nhưng Liễu Thần Phong tiếp được mặt đất rất bình yên vô . Nàng nhìn phía sau mình cái, mùi máu rất truyền vào chóp mũi, trừng mắt cửa phòng đóng chặt cái rồi cười lạnh:

      “Bệnh thần kinh!”
      Last edited: 14/11/16
      Halie.hpDu Khương thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 29 :


      Liễu Thần Phong bị trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, nàng cực độ hờn giận mở ra mắt phượng, đáy mắt lên chút thần sắc mỏi mệt, tối hôm qua trở về nàng còn phải cẩn thận băng bó vết thương nơi cổ tay, hơn nữa lần đâu đến nơi lạ lẫm như thế này, nàng ngủ đều an ổn. Khó khăn lắm mới ngủ được chút lại bị người nháo tỉnh.

      Đến lúc nàng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn mặt bàn liền nhìn thấy bộ y phục màu trắng. Liễu Thần Phong thầm nhíu mày đến trước bàn, bàn tay vuốt ve lên bộ y phục kia, đáy mắt lên chút ánh sáng lạnh__ Mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, đây là thuộc loại bá đạo lại còn kiêu ngạo. Nam nhân kia đây là làm cho nàng thấy kiêu ngạo của , khiết phích a.

      Chỉnh tề lượt nàng mới ra cửa phòng, bên ngoài có người đứng đầy lo lắng : “Tích công chúa, ngươi tại mới tỉnh!” Nhìn thấy cửa mở, mặt oa nhi cuối cùng thở phào nhõm hơi, “Thiếu chủ chờ ngươi lâu!” Mặt oa nhi nhìn Liễu Thần Phong đầy thương hại, tựa như chờ đợi nàng phía trước là cảnh ngộ vô cùng bi thảm.

      “Liễu Thần Phong!” Liễu Thần Phong ra tên của mình, sau đó đánh giá nam nhân trước mắt, khóe môi gợi lên nụ cười mịt mờ tà ác, ánh mắt nhìn thẳng vào con người trong trẻo nhưng lạnh lùng của , tựa hồ chờ đợi đáp lại.

      Nam nhân mặt oa nhi sửng sốt chút, lập tức phản ứng lại, “Tư Đồ Lôi!” ra tên của mình, trong lòng Tư Đồ Lôi oán thầm chính mình, tựa hồ cảm thấy vẻ mặt Liễu Thần Phong làm tim đập nhanh cách khó hiểu.

      “Ngươi thế nhưng biết cười, tốt nhất là cứ cười nhiều chút, tránh cho bị già nhanh.” Dứt lời, Liễu Thần Phong cười đạm về phía trước, Tư Đồ Lôi thần sắc sững sờ tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc đen, thập phần thú vị. Nhưng mà câu cuối cùng vọng lại của Liễu Thần Phong làm cho Tư Đồ Lôi nghiễn răng nghiến lợi, phẫn nộ dị thường : Lão bà mặt than bình thường đều có người thú đâu!

      Đây là mắng giống lão bà sao! Tư Đồ Lôi tức giận lôi đình, nhưng thể áp chế cảm xúc của mình xuống.

      Vừa bước vào cửa, Liễu Thần Phong liền cảm nhận được hơi thở trong phòng dao động, hắc y nam tử tựa lưng vào ghế ngồi, phượng mâu quỷ bí như hắc động nhìn Liễu Thần Phong chằm chằm.

      “Nếu ngươi có tự giác của phận nô tài…” Quả bồ đề lại lần nữa xuất trong tay nam tử, hai ngón tay thưởng thức nhưng khẩu khí uy hiếp kia làm người ta rét mà run.

      Tầm mắt Liễu Thần Phong nhìn chằm chằm bồ đề tử kia, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, lập tức nhìn thấy gò má người nào đó còn lưu lại vết sưng đỏ, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, “Tự nhiên, quyền quyết định của ngươi!”
      Liễu Thần Phong bình tĩnh mở miệng, nhưng máu trong người nàng sôi sục từ lâu, bồ đề tử ở ngay trước mắt a, nhưng nàng thể nào hành động thiếu suy nghĩ được.

      Tùy ngươi? Cái gì là tùy ngươi? Này là chấp nhận chính mình hầu hạ ? Liễu Thần Phong mân khởi môi, đối diện đôi con ngươi lạnh lùng kia, nàng thở dài a. Đứng dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu! Ai bảo mình có việc nhờ , ai bảo có thứ nàng rất cần đây!

      Liễu Thần Phong hít hơi sâu lên phía trước, cầm lấy đôi đũa, mà cánh tay nàng vừa động liền cảm giác cổ tay nhói nhói, vết thương của nàng dường như được tốt cho lắm.

      Liễu Thần Phong đem đồ ăn mặt bàn nhất nhất đặt trong chén cơm của nam nhân, nhưng mà nam nhân có ăn ngụm nào, mắt phượng cứ nhìn hàng loạt động tác máy móc của Liễu Thần Phong.

      Thẳng đến khi đồ ăn trong chén của xếp thành núi , đến mức cánh tay nàng có chút run run! Chán chảy hai giọt mồ hôi, tần suất cổ tay phải run bắt đầu tăng lên, dường như vết thương này rách miệng phải, Liễu Thần Phong ràng sắp hết kiên nhẫn.

      Nam nhân tùy ý nâng tay, rồi sau đó liền có người vào lưu loát dọn sạch mộ bàn đồ ăn, “Nguyên lai có chút thông minh, đáng tiếc__ nếu là nô tài, liền phải cùng quy củ nơi này thực chuẩn nhất.” Bồ đề tử ở đầu ngón tay nam tử biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức Liễu Thần Phong nhìn được động tác đối phương.

      Nhìn mặt bàn bị người dọn sạch , đáy mắt Liễu Thần Phong lên đạo ánh sáng lạnh lẽo, nam nhân hiểm! trừng phạt nàng, hay là cảnh cáo nàng?

      Nghe ý tứ trong lời của , Liễu Thân Phong kém chút nữa tức muốn hộc láu, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, ngươi tốt nhất đừng bao giờ rơi vào tay nãi nãi.
      Halie.hp, PhongVyElise Tuyen thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779



      Chương 30 : Nam nhân chết tiệt



      Từ đó về sau ở trong tòa nhà bằng trúc kia ngày ngày đều xuất cảnh tượng quái dị như vậy, hắc y nam tử cước bộ nhàng đằng trước, lúc túc đằng sau thiếu niên bạch y, hai màu đen trắng đối lập với nhau lại lúc nào cũng như hình với bóng dính lấy nhau buông. Thời gian hai người chuyện với nhau rất ít, nhiều nhất chính là dạo cùng nhau ở trong sân.

      Liễu Thần Phong buồn chán giống như sắp chết đến nơi trừng mắt nhìn người nào đó phía trước, nàng quá buồn bực rồi có được , nếu nàng đếm nhầm hai người lòng vòng quanh sân này cũng dưới mười vòng rồi đâu. Cầm ống tay áo lên lau vệt mồ hôi trán, khuôn mặt suy nhược tái nhợt của Liễu Thần Phong lên tia hờn giận, lưng của nàng, mồ hôi lạnh trộn cùng máu tươi cơ hồ lẫn lộn thành đống, làm cho cả người nàng đều cảm thấy thoải mái, vạt áo phía sau mơ hồ nhìn thấy vệt máu thấm ra.

      Trước khi trở về phòng, nam tử đột nhiên quỷ mị xoay người, con ngươi tập trung nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, lãnh liệt phun ra ba chữ : “Liễu Thần Phong!” Tầm mắt vô tình, thần sắc hờ hững, tiến từng bước về phía Liễu Thần Phong, mang theo khí thế ép sát, thẳng đến khi ép Liễu Thần Phong đến vách tường còn chỗ trốn, mới : “Làm nô tài thời gian ba tháng, cần có chủ ý phản kháng gì, nếu bản thiếu chủ ngại ra tay hủy ngươi!”

      Tuy rằng cách nhau chút, Liễu Thần Phong đều có thể cảm nhận được ràng ý tứ uy hiếp của , làm cho tóc gáy nàng dựng đứng, đây là nàng đối với rất bài xích, “Phải ?” Liễu Thần Phong mỉm cười, đáy mắt xẹt qua hàn quang lạnh thấu xương, “Ta cũng ngại tự tay hủy diệt ngươi!” Lời trầm đồng dạng phát ra, hai đôi mắt nhìn nhau bắn ra ánh lửa bốn phía.

      Nam nhân ra tay vô cùng độc ác, tốc độ cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi Liễu Thần Phong phải líu lưỡi. tiếng động bắt lấy đầu vai nàng, dùng sức bóp chặt xương bả vai.

      thế nhưng cố ý đụng chạm vết thương của nàng, cỗ đau đớn từ trong xương truyền tới toàn bộ cơ thể, Liễu Thần Phong hít ngụm khí lạnh, mồ hôi trán lại lần nữa xuống. Toàn thân nàng run rẩy, cánh tay phải run run muốn sờ vật gì đó ở trong tay áo, nhưng trong ống tay áo trống , điều này làm nàng khỏi nhớ đến chủy thủ của nàng bị nam nhân trước mắt này hủy nát rồi.

      Liễu Thần Phong ngẩng đầu, loại đau đớn tận xương này với nàng mà giống như cơm bữa vậy, mặt chỉ xuất chút mồ hôi mà thôi. Mí mắt nhíu lại, biểu ra chút thống khổ. Lão hổ phát uy, ngươi lại cho rằng lão tử là bệnh miêu?

      Liễu Thần Phong nở nụ cười quỷ dị, để ý đến đau đớn ở bả vai, đột nhiên nàng dựa người vào tường nữa mà trượt đến gần người nam nhân, cánh tay trái nắm chặt, ngón tay cái lộ ra ngoài ấn vào nơi nào đó cột sống nam nhân, lực đạo rất , dường như có chút lực sát thương.

      Nhận thấy động tác của nàng, nam nhân cúi đầu nhìn Liễu Thần Phong, mặt có bất cứ biểu tình gì, cũng có vì phản ứng của Liễu Thần Phong mà tỏ ra kinh ngạc, giống như nàng vốn nên như thế mới đúng.

      sai!” Mặc danh kì diệu câu như vậy, rồi sau đó cũng buông lỏng lực đạo, hai cánh tay kia nhưng lại có buông ra hai đầu vai của Liễu Thần Phong.

      Nàng trừng mắt đề phòng nhìn nam nhân trước mắt, buông lỏng tay mà thả lỏng chút cảnh giác nào, hơi thở quỷ dị khó lường của làm nàng cảm thấy bất an. Cũng may hơi thở bức người của nam nhân bắt đầu suy yếu, tay cũng chậm rãi buông đầu vai nàng ra. Thấy tình huống như vậy, Liễu Thần Phong cũng thu hồi lực đạo tay trái của mình, nhưng là ngay lại thời điểm Liễu Thần Phong thả lỏng cảnh giác này, bàn tay vốn buông tha của lại rất nhanh chụp được nàng.

      Liễu Thần Phong kịp phản ứng, đau đớn nóng rực ở đầu vai lần nữa lan khắp toàn thân, giống nhưu có bàn ủi nóng rực qua, liền ngay cả xương cốt cũng thoát. Tay trái nàng muốn công kích lần nữa, nhưng đau đớn lần này nàng cách nào thừa nhận được, tay trực tiếp nắm chặt quần áo của nam nhân, thế này mới ngăn cho bản thân té ngã xuống đất.

      Đầu đầy mồ hôi, Liễu Thần Phong ngừng thở dốc, cả người đều run rẩy kịch liệt, cho đến khi cánh tay kia buông nàng ra Liễu Thần Phong cũng cảm giác được. Toàn thân nàng tại chỉ có cảm giác, giống như có ngọn đại hỏa vây quanh, trước mắt tối đen, cả người cũng lâm vào bóng tối vô tận, thân mình nàng ngã xuống lại vừa vặn bị đôi cánh tay hữu lực tiếp được.

      ..

      Thiên Diệp được người gọi đến, người nằm giường kia nhìn qua vô cùng thê thảm: cả người thân mồ hôi ướt đẫm, máu tươi muốn nhuộm đỏ đầu vai, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy có chút huyết sắc nào, hai hàng lông mày vì thống khổ mà cau lại chỗ, thân thể cũng theo bản năng nàng run run. Nhưng mà, làm cho Thiên Diệp cảm thấy giật mình đó là người giường ràng là chịu thống khổ đến cực điểm, nhưng lại mặc danh kì diệu phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.

      Thiên Diệp bắt mạch cho nàng, khuôn mặt là vẻ khiếp sợ thể nghi ngờ, “Ảo mộng!” Thiêp Diệp trầm giọng ra lệnh, nhíu mày nhìn hai gò má Liễu Thần Phong.

      Nữ tử phía sau Thiên Diệp lên, cầm kéo cắt ra ống tay áo của Liễu Thần Phong, ngay tại thời điểm cắt rách hết vải bọc để lộ ra vết thương chảy máu, nhìn miệng vết thương chọc đau mắt người khác kia, Ảo Mộng sững sờ tại chỗ kinh sợ kêu lên tiếng, ngay cả nàng cũng nhận thấy được, bàn tay cầm kéo dùng sức chút, lại đục đạo vết thương đầu vai Liễu Thần Phong.

      “Sao lại thế này?” Thiên Diệp phản ứng bất thường của Ảo Mộng, đứng dậy nhìn lại, càng nhìn sắc mặt càng trầm xuống, ngay sau đó mặt đều phát ra thận trọng cùng nghiêm túc. Gạt Ảo Mộng ngây người sang bên, chính mình tự lấy viên thuốc được giấu kín trong tay áo, đút vào miệng Liễu Thần Phong.

      Ảo Mộng nhìn thấy hành vi của Thiên Diệp, hai hàm răng cắn chặt, nàng nhìn chằm chằm hai má bệnh trạng của Liễu Thần Phong, thần sắc phức tạp.

      “Ảo Mộng!” Thiên Diệp kêu tiếng lôi thần trí Ảo Mộng trở về, Ảo Mộng buông kéo, để ý tới bàn tay thấm đầy máu, trực tiếp mang băng gặc đến xử lí miệng vết thương cho Liễu Thần Phong, động tác nhìn như mềm nhưng kì thực nàng dùng mười phần khí lực.

      Liễu Thần Phong hôn mê, nàng mơ thấy chính mình ở trong gian nham thạch nóng chảy, nàng bị vây quanh đốt cháy, mỗi tấc da thịt đều giống như bị lửa nướng chín, tan chảy thành vũng máu loãng.
      Đột nhiên nam thạch chảy xuôi theo dòng kia lại cuộn trào lại xoắn thẳng tới chỗ của nàng…

      Liễu Thần Phong đột nhiên mở to mắt, đối diện với khuôn mặt vô cùng xa lạ, phượng mâu lành lạnh thị huyết làm cho đối phương bị dọa hoảng sợ.

      Ảo Mộng nhìn đôi mắt kia, hét lên tiếng rồi trực tiếp ngã ngồi từ giường xuống, tay nàng còn cầm tấm băng gạc nhiễm đầy máu. Đôi mắt kia giống như ma quỷ khắc sâu vào trong đầu óc của Ảo Mộng.

      ra ngoài!” Thiên Diệp nhìn thấy Ảo Mộng vô cùng khác thường, nhíu mi quát lớn. Ảo Mộng liền phục hồi lại tinh thần, vất tấm khăn trong tay xuống bỏ chạy ra ngoài, giống như đằng sau có ma quỷ đuổi theo nàng, thậm chí nàng còn quên thân phận của mình tại là gì.

      Thiên Diệp nhìn Liễu Thần Phong, vì nàng lần nữa bắt mạch, nhưng càng bắt mạch mi tâm càng nhăn thành đoàn.


      Bao giờ nó mới qua mấy cái đoạn mờ nhạt này để đến đoạn gay cấn đây nhỉ?????

      Halie.hp, PhongVyElise Tuyen thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 31 : Ấn kí


      “Như thế nào?” Trong phòng, nam nhân thân hắc y cúi đầu nhìn mật chiết (@@) trong tay, thanh bình thản mà có nhiều từ tính hỏi người đứng ở dưới, cỗ khí thế đế vương giận mà uy trực tiếp xuất ra.

      “Xin thứ tội cho thuộc hạ thẳng, theo lẽ thường, vị nương này hẳn là sớm rời xa nhân thế rồi.” Lời này của Thiên Diệp vừa ra, lập tức cảm giác được cỗ áp lực sắc bén bắn về phía mình, làm cho cổ họng căng thẳng, sửa soạn lại lời muốn ra, Thiên Diệp cố gắng kiên trì chính mình tiếp tục : “Bất quá, tuy thân thể nàng bị tàn phá như vậy, nhưng được cỗ nội lực thuần dương duy trì tính mệnh, cũng nhờ cỗ nội lực này mới áp chế được ngoan tật trong người nàng…”

      Nghe đến đó, động tác xoay xoay mật chiết của nam tử dừng lại chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, phượng mâu lãnh khốc sâu thẳng bắn ra cỗ mũi nhọn tràn ngập hàn khí quỷ bí : “Phế nhân?”

      Trong lòng Thiên Diệp liên tục thở dài, quả làm cho người ta thương tiếc, ngay cả khi nàng có trong người có cỗ nội lực thâm hậu như vậy, nhưng bất quá cũng chỉ giống kính hoa thủy nguyệt mà thôi (Nôn ma là nhìn chứ dùng được đó), “Nàng có thể sống được đến bây giờ, có thể xem như kì tích.” Thiên Diệp cảm khái ngàn vạn.

      Nhưng mà, ngay tại thời khắc Thiên Diệp dứt lời, cảm giác được thân thể mình run lên, cả người nháy mắt quỳ gối sụp xuống dưới sàn, trong khoảnh khắc này mồ hôi lạnh túa ra ướt hết sau lưng, phong dày đặc kia quả thực làm cho người ta cảm thấy mao cốt tủng thiên, “Thiết chủ tha lỗi.” Sắc mặt Thiên Diệp hoảng sợ vô cùng.

      “Ngươi biết nên làm như thế nào?” Lời băng liệt của nam tử làm cho cả người Thiên Diệp như xuất vết nứt, liên tục gật đầu.

      Cả người giống như bị chết chìm trong biển máu, hô hấp mỏng manh, mệt mỏi vô lực, cỗ hàn khí ở trong cốt tủy từng tấc lan tỏa khắp toàn thân.
      Lại đột nhiên từ đâu đó, có cỗ nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể, giằng co cùng chỗ với hàn khí, lạnh nóng ở trong cơ thể làm cho cả người nàng giống như có ngàn vạn con kiến ngừng gặm cắn.

      Hô__

      Liễu Thần Phong mở mắt, trước mặt mảnh mông lung, xương cốt toàn thân nàng tại giống như bị người dùng sức nghiền nát qua, cả người mềm nhũn như cái túi da. Đau đớn nơi đầu vai kéo đến từng đợt đánh vào thần kinh Liễu Thần Phong.

      “Ngươi tỉnh rồi.” chìm trong mê mang, đột nhiên có đạo tiếng xa lạ đánh vỡ suy nghĩ của Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong nhíu mày lại, hai tròng mắt dần dần nhìn thấy nam tử đứng trước giường, nam tử tuấn mỹ, từ người có thể ngửi thấy hương thảo mộc thơm ngát.

      “Ngươi?” Liễu Thần Phong khàn khàn phun ra chữ, khoang miêng khô cạn nóng bỏng làm nàng nhanh chóng ngậm chặt miệng.

      “Ngươi hôn mê hai ngày rồi, thân thể rất yếu.” Nam tử tránh ra vị trí vừa rồi, gọi vào nữ nhân. Trong tay nữ tử bưng chén dược, nàng từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu dám trực tiếp nhìn ánh mắt Liễu Thần Phong.

      Nàng ta cẩn thận dùng thìa uy dược giúp Liễu Thần Phong, nước thuộc cực kì chua sót tràn vào trong miệng, kích thích lưỡi nàng, bất quá mặt Liễu Thần Phong biến sắc dù chỉ chút. Thực chất nàng từng uống nhiều loại thuốc khó uống hơn thế này nhiều, chén dược này mà gặp số dược kia chắc phải gọi bằng sư phụ.

      chén thuốc trôi qua yếu hầu, khoang miệng Liễu Thần Phong tốt hơn nhiều, đau đớn trong cơ thể cũng giảm ít. Thần trí dần ràng, tầm mắt cũng sáng sủa hơn nhiều, Liễu Thần Phong đánh giá hai người trước mắt, ánh mắt lạnh như băng của nàng dừng lại người nữ tử kia lúc lâu.

      “Ảo Mộng, ngươi xuống nhìn chút nấu thuốc .” Nhìn được cảm xúc Ảo Mộng tốt lắm, Thiên Diệp liền để cho nàng rời , “Tại hạ là Thiên Diệp, là thiếu chủ mệnh lệnh cho tại hạ trị liệu cho nương, thứ cho ta thẳng, thân thể nương thiếu hụt nghiêm trọng, hơn nữa còn trúng kịch độc.”

      Liễu Thần Phong cho ánh mắt xem thường vô cùng, cái này nàng biết từ lâu, tại mới ra căn bản là tự mình tốn nước miếng, vô nghĩa.

      “Cũng may thiếu chủ hạ thủ lưu tình, người làm gì ảnh hưởng đến ngoan tật trong người nương.” Thiên Diệp chú ý đến biểu tình của Liễu Thần Phong, tiếp tục , “Chống lại thiếu chủ có cái gì tốt…”

      Thiên Diệp giúp Liễu Thần Phong bắt mạch lại lần, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt như trước, chưa từng buông lỏng.

      Liễu Thần Phong để ý , nhìn bên ngoài trời sớm tối đen, lại tiếp tục nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Cho đến khi nàng tỉnh dậy là sáng sớm ngày hôm sau, sâu thở ra hơi, rốt cục cảm thấy thân thể có chút khí lực.

      Ảo Mộng bưng chậu nước vào trong phòng, nhìn thấy người giường nhìn mình chằm chằm sợ tới mức suýt nữa quăng chậu nước chạy ra ngoài.

      nương tỉnh rồi.” Ở trong kích động, Ảo Mộng tìm được giọng của mình, mượn câu này che giấu dị sắc bất thường của mình. Ảo Mộng đặt chậu nước lên kệ đầu giường, ở giữa chậu nước là bát dược còn bốc khói nữa, đây là dược cấp Liễu Thần Phong dùng ngay.

      Ảo Mộng nâng Liễu Thần Phong ngồi dậy, làm cho nàng tựa người vào đầu giường, rồi sau đó dùng khăn tẩm ướt chà lau hai tay giúp Liễu Thần Phong, trong phòng im lặng đến cực điểm, thẳng đến khi Ảo Mộng bưng chậu nước rời vẫn ai mở miệng.

      Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại kia, thần sắc thay đổi liên tục. Nàng muốn nâng tay nhưng bả vai lập tức truyền đến đau đớn, nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy những lớp băng gạc dày. Mân khởi môi, Liễu Thần Phong cắn chặt răng nanh, nàng suy yếu nâng lên cánh tay trái, bóc từng lớp từng lớp băng gạc kia ra.

      Tê….

      Nhìn thấy ràng tình huống bả vai của mình, Liễu Thần Phong chậm rãi hít luồng khí lạnh, vết máu dài bả vai, mơ hồ nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Toàn thân nàng phẫn nộ đến mức run rẩy, miết chặt lấy băng gạc trong tay, móng tay cơ hồ đâm thủng cả bàn tay mình.

      vết thương bả vai mình, chính là đóa mạn hoa châu sa đỏ chói nở rộ xinh đẹp, máu của nàng nuôi nụ hoa kia. Nụ hoa kia dường như có sinh mệnh ở bên trong, nàng có thể cảm nhận được linh hồn run rẩy của nó tương liên với bản thân mình, đó là loại cảm giác xuyên thấu xương cốt.

      Vết thương do mũi tên găm sâu vào da thịt, tiến nhập xương cốt này Liễu Thần Phong bao giờ quên, vì mỗi mũi tên này nàng phế tay Tiễn Hào Duy, thiết kế bẫy rập cho hai huynh đệ Kim Kỳ nhảy vào... Vết thương chưa lành lại chút nào, tại bị người hung hăng rạch ra nhiều đường máu loang lổ....

      Trước mắt mảnh hỗn loạn, hai cánh môi gần như bị nàng cắn nát nhưng vẫn ngăn lại hết đau đớn.

      “Nam nhân chết tiệt!”

      Đột nhiên, cửa bị người đẩy ra, khí lạnh lãnh theo bên ngoài tràn vào trong phòng. Liễu Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp nam nhân thân hắc y đứng ở xa nhìn nàng chằm chằm. Liễu Thần Phong nhìn tràn đầy hàn khí, năm ngón tay bám chặt bả vai mình, dùng sức, tựa hồ như nàng muốn đem nụ hoa Mạn Châu Sa kia xé rách khỏi da thịt mình.

      Nhưng nàng vừa đụng đến nó lại bị cỗ khí tức cường ngạnh khống chế thân thể. Nam nhân lên phía trước, nâng cằm Liễu Thần Phong, “Ngươi là nô tài của bản thiếu chủ, phải có giác ngộ thân phận của mình.”

      Thanh trầm thấp chứa tia tình cảm, “Muốn đổi ý?” Ngón tay cái của lướt qua cánh môi Liễu Thần Phong, dùng sức nắm chặt cằm nàng, “Muộn rồi.”

      Trước mặt Liễu Thần Phong tối sầm, nàng thực tức giận, người này quả là đủ hiểm bá đạo.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 32 : Hung khí


      Liễu Thần Phong tựa người vào đầu giường, trầm mặc nhìn gian im lặng ngoài cửa sổ, nàng có thể ngửi được cỗ mùi thuốc chua sót từ bên ngoài truyền tới. Băng gạc ở đầu vai bị nàng giật xuống toàn bộ, đóa hoa địa ngục tại khắc da thịt nàng cách nào bỏ được, trừ phi nàng bóc da phần nửa thân da thịt, bằng , dù nàng làm cách gì nữa cũng bỏ được ấn kí này.

      Nam nhân này so với tưởng tượng của nàng cường đại hơn nhiều, khủng bố, dù về năng lực này công lực, nàng căn bản cách nào địch lại với . Giờ phút này ngoài đầu óc minh mẫn ra, thân thể suy nhược này liền đủ là tử huyệt của mình! Nàng có thể rời nơi này, nhưng nếu làm vậy đồng nghĩ lần nữa giao tính mạng cho ông trời.

      Nằm mơ!

      Liễu Thần Phong nhìn thiên , mây trắng bay lượn tùy ý trêu chọc tròng mắt của nàng, nó khoe ra với nàng chúng nó cường đại, hèn mọn của nàng là biết tự lượng sức mình.

      Mơ tưởng! Các ngươi quá coi thường Ngư rồi! Mâu quang Liễu Thần Phong lên giận dữ, ngọn lửa này đủ để thiêu đốt cả cánh đồng cỏ bao la, từng chút từng chút bén hơi, rồi thiêu trụi. Liễu Thần Phong hít hơi sâu, chậm rãi nhắm lại hai mắt, hơi thở có chút dao động dần dần trở nên vững vàng.

      Liễu Thần Phong bắt đầu tích cực điều trị thân mình, tốc độ khôi phục của nàng làm cho người ta phải líu lưỡi.

      Thiên Diệp kiểm tra lại thương thế Liễu Thần Phong lần nữa, thăm dò mạch tượng phen, nhíu mày cười cười, “Như ngươi…là người thứ hai!” Thiên Diệp đưa viên thuốc tới trước mặt Liễu Thần Phong, “Trải qua nhiều ngày như vậy, ta còn chưa biết tên của ngươi!” Thiên Diệp cùng nàng chuyện vốn nhiều, nhưng Liễu Thần Phong phát được, ở trước mặt nàng nam nhân này càng ngày càng thích nhiều.

      “Thiếu gia, công tử gọi người.” Ảo Mộng đẩy cửa vào, mở miệng , vừa vừa thầm vụng trộm quan sát Liễu Thần Phong, đến khi tầm mắt chạm đến bả vai Liễu Thần Phong, thần sắc chợt biến, lại rất nhanh cúi đầu cắt chặt môi đứng yên.

      Đợi hai người rời , Liễu Thần Phong mới đứng dậy, chậm dãi đến trước bàn, tự rót cho mình ly trà tinh tế thưởng thức, chậm rãi nâng lên cánh tay phải, tuy rằng nàng chưa khỏe lại hòan toàn nhưng đau đớn toàn thân giảm bớt rất nhiều. Thiên Diệp? Liễu Thần Phong nhắc lại tên người này trong lòng, y thuật của tựa hồ tệ.

      Thùng thùng…

      Có tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó Tư Đồ Lôi mang vẻ mặt tươi cười vui sướng liền xuất ở cửa, khi nhìn đến Liễu Thần Phong tự ngồi phẩm trà mình gợi lên khóe môi, “Xem ra thiếu chủ dự đoán sai.”

      Tư Đồ Lôi nheo lại ánh mắt, giống như con mèo kêu ngao ngao.. “ Thiếu chủ lệnh ngươi tại tùy thị.” (Tùy thị tức là hầu hạ ở nên người, tùy lúc nào sai cái gì làm cái đấy, cố định ở làm cái gì)

      Liễu Thần Phong buông ly trà liếc mắt nhìn Tư Đồ Lôi, cho sắc mặt tốt liền xoay người về phía giường. Tư Đồ Lôi sờ sờ cái mũi, đuôi lông mày vừa động, ngoan ngoãn xoay người rời .

      Liễu Thần Phong đánh giá tủ quần áo vô cùng phong phú của mình, đáy mắt nguyên bản cứng rắn có chút ngạc nhiên, nàng tùy ý cầm kiện bạch y mặc vào, đầu tóc cũng tùy ý cột ở sau lưng, sửa sang dưới chút mới mở cửa bước ra ngoài.

      Tư Đồ Lôi nhìn người ra, Liễu Thần Phong thân bạch y khóe miệng nhịn được giật giật, suýt chút nữa chế được suy nghĩ…..Màu trắng cùng nơi này hoàn toàn đối lập nhau như vậy, nhưng vì sao, nàng mặc lên người lại phối hợp cách chết tiệt như vậy?

      Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lợi hại lạnh giá của Liễu Thần Phong, Tư Đồ Lôi hoàn hồn, chần chờ nữa, vội vàng dẫn Liễu Thần Phong rời .

      Trong phòng tại có ba người, trong đó có người giống Tư Đồ Lôi như đúc, cũng mặc thân y phục xám tro, hai người này thế mà lại là song bào thai. Chẳng qua nhìn người này so với Tư Đồ Lôi lạnh nhạt hơn nhiều, hơn nữa chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liễu Thần Phong cái rồi có thêm bất cứ phản ứng gì, người cầm chiết phiến trong tay vẫn đứng bên như cũ, Thượng Quan Lãnh Vũ. Liễu Thần Phong ràng cảm giác được ánh mắt bất thiện của người này rơi người mình.

      Thu hồi ánh mắt, Liễu Thần Phogng trực tiếp đến trước mặt hắc y nam tử, cũng chính là người mà nàng thể thừa nhận, chủ tử! mà tầm mắt của nàng ngay lập tức bị mũi tên đen ở bàn hấp dẫn.

      Liễu Thần Phong hai lời, trực tiếp cầm lên mũi tên nhìn.

      Đối với hành động có chút lễ độ nào này của Liễu Thần Phong, với nàng nó là loại hành vi tùy ý, nhưng trong lòng mỗi người ở đây đều mang thần sắc khác.

      Mũi tên này quả thực đủ quen thuộc, Liễu Thần Phong lành lạnh quan sát đến đạm mạc, đầu ngón tay chạm lên thân tên đều có chút kích động. Vì mũi tên này, nàng suýt nữ mất mạng, cánh tay phải thiếu chút nữa còn bị phế. Trong tình cảnh bả vai bị thương còn bị người lợi dụng khắc lên đóa hoa ấn kí….

      Nhìn thấy thứ này ở trước mặt, Liễu Thần Phong đột nhiên hỏi . “Làm sao có?”

      Nhìn ánh mắt Liễu Thần Phong xao động, nam tử híp lại ánh mắt, nhưng cũng có mở miệng. Chính là trong đầu nhớ lại lời của Thiên Diệp lúc trước…..vết thương ở bả vai của nàng là do loại mũi tên đặc biệt đả thương, hung hiểm vạn phần.

      Liễu Thần Phong tập trung nghiên cứu mũi tên này, đầu mũi tên được mài đến mức bén nhọn vô cùng, theo đầu mũi xuống dưới còn hàng loạt răng cưa li ti, còn có cơ quan che giấu chất độc.

      Liễu Thần Phong cầm lầy mũi tên bàn, dưới ánh nến lập lòe nàng nhìn thấy loại ánh sáng thâm trầm phát ra, ngay sau đó nàng động cái, ở giữa mũi tên liền xó loại chất lỏng biết tên phun ra.

      Sau lưng Liễu Thần Phong lạnh toát, hô hấp cứng lại, loại đau đớn thống khổ truyền tới tận cốt tủy giống như sống lại ở bả vai nàng.

      “Mũi tên đen có chất độc được giấu bên trong, khi đâm vào cơ thể phun ra cắm vào cơ bắp người, nếu người biết gì mà ương ngạnh rút ra, hẳn là phải chết thể nghi ngờ.” Từ Đôi Lôi mở miệng, “Cái này chỉ có ám vệ hoàng cung mới có, chỉ có hoàng tử mới có thể sở hữu loại mũi tên này.”

      Liễu Thần Phong ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên , “Có ý tứ gì?” Nàng hiểu hành động của , vì sao muốn những cái này cho nàng nghe? Nàng tự kỉ cho rằng muốn vì nàng báo thù!

      “Lấy ra được rồi!” Đúng lúc này, cửa bị người mở ra, thanh thoải mái của Thiên Diệp ở phòng bên cạnh truyền đến, ngay sau đó cũng truyền đến tiếng rên rỉ tràn ngập thống khổ.

      Nguyên lai phòng bên cạnh có người! Liễu Thần Phong quay đầu nhìn lại, cũng ngửi được cỗ mùi tanh hôi từ bên ngoài truyền vào, đây là mùi của độc! Thần sắc Liễu Thần Phong hơi trầm xuống, nàng tựa hồ đoán ra chút ý đồ của đối phương rồi.

      Thiên Diệp tay dính đầy máu ra, đầu đầy mồ hôi, “Mũi tên lấy ra được rồi, bất quá độc tố khuếch tán rất nhanh, giải dược bình thường căn bản áp chế được!” Mâu quang Thiên Diệp thấy Liễu Thần Phong chợt lóe.

      Lúc này, nam nhân mới ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Thần Phong mở miệng vô cùng thản nhiên, “Giao Mặc Liên ra đây.”

      “Dựa vào cái gì?” Hai hàng lông mày Liễu Thần Phong nhíu chặt, đây hình như là đồ của nàng.

      “Dựa vào ngươi là nô tài của bản thiếu chủ!” Ánh mắt ép bức của nam nhân khóa trụ thân hình Liễu Thần Phong.

      Vì ngươi là nô tài, là vật sở hữu của chủ nhân, ngươi là của chủ nhân, đồ củ ngươi cũng là đồ của chủ nhân.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :