1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 23 : Trò chơi chưa kết thúc

      Lúc này Kim Kì đột nhiên nhận được mật báo của ám vệ, cả người bỗng lâm vào trạng thái si ngốc nên lời, thần khí cả người cũng lập tức suy sút rất nhiều, hai gò má cao nguyên bản vốn hồng nhuận cũng xám tro thâm trầm :

      “Người ở đâu?” lâu sau mới tìm lại được thanh của chính mình, dưới chân khẽ động vài cái, lúc này mới lảo đảo ra ngoài, …

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang bàn luận cái gì đó, vô tình phát thần sắc hoảng hốt của Nhị hoàng tử, hai người đều nhíu mày liếc nhìn đối phương.

      “Ta tìm điện hạ, ngươi ở lại xem xảy ra chuyện gì?” Trử Hồng Giang thấp giọng với Dương Thư văn, rồi lập tức xoay người rời .

      Dương Thư Văn ngập ngừng chút rồi liền đuổi theo bóng lưng Kim Kì.

      Kim Kì tùy người tới mảnh rừng hoang cách Ngọc Ân tự xa, nhìn đến chính là khối thi thể cả người nhiễm đầy máu. Gương mặt kia là cỡ nào quen thuộc, tại cho dù chết nhắm mắt vẫn thấy được hoảng sợ cùng bướng bỉnh. Yết hầu khó chịu, ngay cả lồng ngực đều cảm giác bế tắc, Kim Kì nghĩ muốn mình phải cái gì đó, nhưng thế nào cũng ra.

      “Điện hạ, hãy nén bi thương.” Có người tiến lên lo lắng nhìn Kim Kì.

      , có khả năng.” Mặc dù chính mình tận mắt chứng kiến nhưng Kim Kì vẫn thể nào chấp nhận này, “Đây phải , tuyệt đối phải.” Kim Kì mím môi, sắc mặt trắng bệch, cúi người xuống nắm chặt lấy vạt áo của khối thi thể nằm mặt đất, “Đứng lên, bản điện hạ mệnh lệnh ngươi đứng lên! Ngươi cấp bản hoàng tử đứng lên!” Kim Kì vô thức giống lớn, nhưng đáp lại chỉ là yên tĩnh lạnh lùng như băng.

      biết qua bao lâu, Kim Kì mới chấp nhận nhắm mắt lại, cơ hồ cơ bắp người đều buộc chặt lại, nghiến răng nghiến lợi : “Hậu tang!”

      Kim Kì đứng dậy, nắm chặt hai nắm đấm, gân xanh nổi lên đầy cánh tay , “ to gan!” Kim Kì dần dần khôi phục bình tĩnh, khoát tay cho thuộc hạ ý bảo đem thi thể kia nâng . Lúc này mới bắt đầu phân tích việc.

      “Người có công phu vượt qua Thao tại thành Vĩnh Thịnh này đếm quá mười đầu ngón tay! Mà vết thương lại ở vị trí ngay tại trái tim như vậy, nhất định là Thao phát cái gì bí mật quan trọng, nên bị người diệt khẩu.” gã nam nhân đứng bên cạnh Kim Kì nghiêm túc .

      “Tra, cấp bản hoàng tử tra kĩ, Nơi này cách xa Ngọc Ân tự, liền theo từ đây bắt đầu , nhất định phải tìm bằng được manh mối cho bản hoàng tử!” Kim Kì chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tăm tối nhìn về phía trước. Răng nanh cơ hồ bị nghiến chặt đến mức kêu ken két, nhất định phải bắt được tên đầu xỏ nào làm ra chuyện này!

      ----------------------------------------

      “Thao? Ngươi xác định là Thao chết?” Kim Ngạn rời mắt khỏi gương mặt Dương Thư Văn, sợ bỏ qua biểu tình ngập ngừng nào đó, lại nhìn thấy Dương Thư Văn mười phần khẳng định gật đầu, lúc này Kim Ngạn kiềm chế mà cười to : “Tốt! là trời cũng giúp ta.”

      “Thao vừa chết, cũng giống như bẻ gẫy cánh tay phải của Kim Kì a!” Kim Ngạn vui sướng cười lạnh, “Thao ở trong đội ngũ ám vệ hoàng gia nhưng là trong những cây mầm tốt nhất, lúc trước phụ hoàng đem người ban cho Kim Kì ta thấy đủ bất công rồi.”

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đều bảo trì trầm mặc, đề cập đến chuyện tư mật của hoàng gia, bọn họ tiện phát biểu ý kiến. Chỉ có thể chuyển hướng đề tài, “Công phu của Thao kém, là ai lại có năng lực bậc này?” Trử Hồng Giang nhíu mày nêu ý kiến, người cứ như vậy bị giết ngay địa bàn của mình, có phải làm người khác nên sốt ruột chút ?

      Dương Thư văn trầm tư ngưng thần, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ dự cảm tốt, nhìn thần sắc hưng phấn quá độ của Kim Ngạn thể ra suy nghĩ chính mình : “ Điện hạ, thế cục lúc này nhìn qua có vẻ như bên ta có lợi, kì thực vẫn còn tồn tại rủi do phía sau."

      Nhìn ra được Kim Ngạn có ngăn cản chính mình, Dương Thư Văn kính cẩn mở miệng, “Lúc trước ám vệ bên ta bị người đánh lén, tại tâm phúc của Nhị hoàng tử bị giết, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy nhất định có người muốn ở giữa châm ngòi ly gián!” Trong giọng của giấu được lo lắng, “ tình chỉ sợ kết thúc dễ dàng như vậy!”

      Tươi cười mặt Kim Ngạn lập tức cứng đờ, đáy mắt lập tức lên tia hờn giận, nhưng may mắn vẫn còn giữ lại được lí trí của mình. Kim Ngạn đặt tay lên phía trước của sổ, nhìn ra quang cảnh bên ngoài rồi nhắm mắt lại, “ Trong lòng chắc chắn bình tĩnh như mặt ngoài như vậy. Chỉ sợ tại mới lo lắng muộn!”

      “Ta nghe thế nào cũng cảm thấy lắm?” Trử Hồng Giang nhìn hai người trước mặt, giống như nghe hai lão hòa thượng ngồi thiền vậy, làm cho mờ mịt hiểu, cho đến khi Dương Thư Văn viết cho lại lượt, lúc này mới hiểu ra trong nháy mắt, “Ta hiểu rồi, như vậy…”

      Nhưng lời của còn chưa dứt bên ngoài liền truyền đến từng trận ồn ào.

      “Nhị hoàng tử, điện hạ nghỉ ngơi, xin để cho nô tài thông báo….”

      “Cút ngay….. cẩu nô tài chết tiệt…cút…” thanh tranh mắng cãi ầm ĩ, sau đó có người phá cửa mà vào, lãnh ý sau đó liền theo thanh cửa mở kia mà tràn vào.

      Chỉ thấy Kim Kì sắc mặt đen thui bước vào, thế tới rào rạt, lãnh ý thâm trầm nhìn ba người trong phòng.

      Kim Ngạn thu liễm tâm tình, nhìn Kim Kì kiêng kị xông vào trong nhíu chặt mi tâm, “Ngọn gió nào đem Nhị hoàng huynh thổi tới nơi này vậy? Ngươi bên cạnh bồi Hoàng quý phi, lại đến nơi nghỉ ngơi của bản hoàng tử là có chuyện gì?” Kim Ngạn vuốt vuốt chút trường bào dính chút bùn đất của mình, trừng mắt cảnh cáo Kim Kì.

      “Nhị hoàng huynh, cũng phải lại, nơi này nhưng là cổ tháp, phải là chỗ cho ngươi dương cung tùy ý dương oai như vậy.”

      “Kim Ngạn!” Kim Kì chỉ thẳng tay vào mặt Kim Ngạn, bộ mặt dữ tợn, khẩu khí lạnh giá cứng rắn mười phần, “Ngươi to gan!”

      Tâm Kim Ngạn lập tức trầm xuống, “Nhị hoàng huynh, thỉnh ngươi ăn cẩn thận.” nhìn Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang lui sang bên, tính chọc người khác chú ý mới nhìn Kim Kì, “Tuy ngươi thân phận là hoàng huynh của bản hoàng tử, nhưng cũng thể đến hồ nháo như vậy! Nơi này thuộc địa phận hoàng cung, nếu để dân chúng nhìn thấy ta còn ngại bị người chê cười!”

      “Ba” Kim Kì đánh chưởng lên mặt bàn, “Tốt, tốt lắm, Kim Ngạn, ta xem ngươi lợi hại! Chúng ta chờ xem! Lộc về tay ai còn chưa nhất định đâu!” Kim Kì càng rống lớn, cuối cùng mới mang theo người rời .


      “Làm sao có thể?” Im lặng hồi lâu, Trử Hồng Giang kêu thảm nhảy dựng lên, hai tay siết chặt cạnh bàn, dường như muốn làm cho cạnh bàn nghiền nát mới thôi, “này như thế nào ở trong tay ?” Thân thủ Trử Hồng Giang nâng từ mặt bàn khối ngọc bội phỉ thúy vô cùng tinh xảo, hận thể trừng ra lỗ thủng đó.

      Dương Thư Văn vừa nhìn khối ngọc bội kia, sắc mặt ngày càng u ám, quay đầu nhìn về phía Kim Ngạn. Kim Ngạn lúc này thể làm gì hơn, phun ra ngụm chọc khí, “Xem ra, cũng có người nhớ thương đến ngươi!” Ánh mắt Kim Ngạn hiển lộ ra đạo sát ý hung ác, tầm mắt lúc này cũng dừng lại khối ngọc bội trong tay Trử Hồng Giang.

      “Điện hạ, Hồng Giang bị người tính kế!” Trong lòng Dương Thư Văn căng thẳng, vội vàng mở miệng.

      “Bản hoàng tử ngốc!” Kim Ngạn ổn định cảm xúc chính mình, “Bất luận là trùng hợp hay bị người tính kế khi tấm giấy này bị xé rách, lại thể khôi phục như lúc ban đầu.” Kim Ngạn nghiến chặt hàm răng, “Nếu bản điện hạ biết ai ở sau dở trò quỷ, nhất định đem xương nghiền thành tro.”

      ---------------------------------------------

      “Phốc…” Nô Nhi vốn là uống trà, đột nhiên chút hình tượng nào văng hết mặt đất, cơ bắp mặt tránh được run run, “ Tiểu thư! Ngài….” Biểu cảm của Nô Nhi càng ngày càng phát ra phong phú, cái này có thể gọi là mèo mù vớ phải cá rán ? Tùy tiện đem vật vứt ở đường , liền có tác dụng như vậy! Trử Hồng Giang, chính là người ngu xuẩn đầu óc kia? Gặp phải tiểu thư, coi như số mệnh hay ho!


      Liễu Thần Phong phía trước bỗng ngoái đầu lại cười, “Tiểu Nô nhi, người đàn bà chanh chua có nam nhân thương nha!” Liễu Thần Phong chút ý tứ nể mặt người nào đó đều có, nàng cười lạnh rồi rời .

      Làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nàng chẳng qua chỉ trợ giúp chút. Dám tính kế nàng, cho bọn họ biết cái gì là sống bằng chết! Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu chút thôi, chuyện này, vạn lần thể để kết thúc sớm như vậy!

      Liễu Thần Phong sờ sờ tín thư vẫn giữ cẩn thận trong lòng, tại là thời điểm nàng làm chính !


      (Ôi chị em ơi, chương sau nam chính xuất thế nha, trông chờ chị gặp mặt quá à)

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 24 : Gặp lại

      [​IMG]

      Liễu Thần Phong theo lời lúc trước của Linh Trí đạo nhân, theo lời miêu tả của hết đường này, qua đường rừng hoang liền nhìn thấy mảnh trời tràn ngập màu hồng nhạt. Tuy rằng được bao quanh bốn phía bằng sa trướng màu xanh lục nhưng vẫn làm cho người ta nhìn vào thấy được quý khí thể xâm phạm, nhìn nhìn giống tiên cảnh. tại thời tiết của tháng tám, ngờ được hoa đào ở nơi này vẫn nở rộ rực rỡ sinh động như này!

      Toái chi toàn diệp (@@)! Phượng mâu rất nhanh lóe qua đạo tinh quang, bàn tay đặt dưới y phục hoàn toàn vào trạng thái đề cao cảnh giác, Liễu Thần Phong híp lại ánh mắt, lắng nghe yên tĩnh làm người khiếp sợ ở bốn phía. Khi nàng qua khu rừng hoang còn có thể nghe được vài tiếng kêu vang của côn trùng này nọ, nhưng tại toàn bộ đều sa vào tĩnh mịch bất thường. Áp lực vô hình làm thần kinh Liễu Thần Phong trầm trọng chịu nổi.

      Đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt Liễu Thần Phong liền nhìn về phía trước, ở đáy mắt lúc này để lộ ra tia chần chờ hiếm thấy. Trong đầu nàng đột nhiên sinh ra loại cảm giác muốn quay đầu rời , hơn nữa chấp niệm phải chạy trốn này càng ngày càng phát ra mãnh liệt. Từ khi nàng trọng sinh đến thế giới này lần đầu tiên có loại chấp nhất như vậy!

      ! mau! Chạy….

      Đến khi Liễu Thần Phong hạ quyết định quay đầu, khí vốn bình tĩnh đột nhiên truyền đến tia dao động. Tâm đột nhiên trầm xuống, chậm bước!

      Nắm chặt ống tay áo, thân thể nghiêng sang bên, khuôn mặt Liễu Thần Phong vô cùng bình tĩnh, tâm tình xao động lúc này cũng bị nàng áp chế xuống.

      “Ngươi là ai?” đạo bóng đen xẹt qua, công phu chỉ trong nháy mắt liền xuất trước mặt Liễu Thần Phong. Đáy mắt xẹt qua ám quang, đối phương thân y phục tối màu ngắn gọn, trong tay cầm trường kiếm, khuôn mặt hé ra dung mạo hết sức đáng , ngũ quan tinh xảo lộ sắc mặt vui mừng, miệng giống như trời sinh ra biết cười, nhưng vì thế mà Liễu Thần Phong xem đáy mắt xơ xác tiêu điều kia….

      Che dấu tốt lắm, đáng tiếc giấu được tinh nhuệ của Liễu Thần Phong,

      “Ta đến gặp chủ tử ngươi!” Liễu Thần Phong thẳng vào vấn đề, “ Truyền tin!” Tuy rằng đến mục đích của mình nhưng Liễu Thần Phong cũng đem phong thư trong lòng xuất ra.

      Đối phương mang bộ dáng tươi cười như oa nhi của Phật di lặc, lưu quang nơi đáy mắt có chút dao động:

      “Đủ đảm lượng!” Bỏ lại ba chữ này, giống như quỷ ảnh biến mất ở bên trong rừng đào.

      Người này vừa , áp lực chung quanh nháy mắt bị phóng thích, Liễu Thần Phong cảm nhận được từng đóa hoa đào kiều diễm cũng có chút run rẩy.

      Thở ra hơi, nàng thầm mắng cảm giác bất an của chính mình . Liễu Thần Phong ngưng mi, ngẩng đầu nhìn vào thiên .

      =========================

      Vài cái thở dốc, khuôn mặt oa nhi liền xuất ở chỗ sâu nhất ở trong Đào Lâm. Đào hoa ở chỗ này cùng đào hoa ở chỗ Liễu Thần Phong đứng hoàn toàn bất đồng, nơi này hoa đào nở rộ vô cùng diễm lệ, thi thoảng cánh hoa hùa theo gió mà phi vũ rơi xuống…. Ở phía trước có bãi đá Mặc Ngọc , mặt đá được mài giũa nhẵn mịn thành bàn cờ, từng quân cờ đen trắng được khắc từ phỉ thúy ngừng phân bố ở các góc đó.

      bãi đá còn thấy nam nhân ngồi xếp bằng, thân trường bào bao bọc lấy dáng người thon gầy, dính nhiễm chút bụi bậm, liền ngay cả những cánh hoa đào rơi xuống cũng vòng đường khác mà rơi. Nam tử được ngàn cánh hoa đào vây quanh kia chăm chú nhìn bàn cờ, thần bí mà quỷ dị.

      “Thiếu chủ! Có nữ tử tiến vào Đào Lâm, là truyền tin!” Mặt oa nhi từ xa tới, quỳ gối xuống trước nam tử kia bẩm báo, kính cẩn mà cẩn thận.

      Hai ngón tay trắng nõn ngừng di động, viên hắc tử tay đột nhiên theo từng nước cờ mà chiết xạ ánh sáng đâm sâu vào trong đồng tử nam tử, khiến cho động tác dấu hiệu bị kiềm hãm.

      “Nữ nhân?” Thanh bình thản vô ba từ miệng nam tử phun ra, vốn tia tình cảm nhưng lại làm cho người ta cảm giác giống như cảnh báo của Tử Thần.

      Bàn cờ hỗn độn như ma, hai phía trắng đen đều lần lượt thay đổi vô cùng ảo diệu, tựa như vẽ ra mảnh tử cục. Đường giống như kéo tơ bát kiến nhưng nhìn kĩ, bàn này nhìn như ván cờ hỗn loạn nhưng đều có tuần tự, giống như thế cục của Đông Việt quốc nay.

      “Tổng thể, ngày càng thấy có ý tứ!” Ánh mắt tà quang thưởng thức quân cờ trong tay, “Thế nhưng còn có người giúp bản thiếu chủ chơi cờ!” Khẩu khí lạnh lùng vô tình làm cho người đối diện hoảng loạn.

      Mặt oa nhi nhìn thấy vậy liền lĩnh mệnh đứng dậy, xoay người rời .

      “Kim Kì mất cánh tay phải, huynh đệ hai người trở mặt, nước cờ này thế nhưng đủ ngoan!” Phía sau nam tử này còn có hắc y nam tử cầm chiết phiến trong tay, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ván cờ trước mắt đánh giá : “ thể quay lại đường sống.”

      ------------------------------------------

      Liễu Thần Phong tiến về phía trước theo sau tên mặt oa nhi kia, phát những gốc đào quanh đây thỉnh thoảng có biến hóa, tại nàng tin tưởng nếu nàng mình vào chỉ có con đường chết. Đây chính là trận pháp trong truyền thuyết? Phượng mâu giấu diếm tia cười lạnh, nhưng nàng càng ngày càng sâu vào bên trong, đáy mắt càng nổi lên sóng to gió lớn, liền ngay cả khí xung quanh mình nháy mắt cũng đều biến hóa.

      Loại cảm giác này ràng rất quen thuộc với Liễu Thần Phong, đây chính là bá khí cùng sát khí. Bước chân Liễu Thần Phong dừng chút, mi tâm tự giác nhíu chặt, loại cảm giác này nàng duy nhất lần cảm thấy, đó chính là ở Ngọc Ân tự, khi chiếc xe ngựa đen thui kia qua nàng chính là cảm giác được như thế này. Cơ bắp mặt Liễu Thần Phong nháy mắt cứng ngắc, oán niệm trong lòng ngày càng nặng, phiền toái! Nàng lần này phải làm chính , mà chính là trêu chọc phiền toái!

      “Thỉnh!” Mặt oa nhi xoay người nhìn thấy Liễu Thần Phong dừng lại, tủm tỉm ngang ngạnh mở miệng.

      Liễu Thần Phong mân khởi môi, mặt chút thay đổi qua lướt qua gắn, nhanh về phía trước. Nhìn bóng dáng Liễu Thần Phong, gương mặt vốn dĩ tươi cười như thiên thần của thiếu niên toát ra tia nghiền ngẫm.

      Rất xa Liễu Thần Phong liền nhìn thấy hình ảnh như tranh, dưới trời cánh hoa đào phi vũ, giống như tinh linh cười khẽ, vây quanh vị trí trung tâm, mà ở giữa chỉ có duy nhất nam tử chơi cờ. Nam tử thân huyền y, tóc đen như mực tùy ý xõa tung ở sau lưng, hai ngón tay trắng nõn cầm viên cờ ánh màu xanh lục, cả người toát ra cỗ hơi thở thần bí, sâu thẳm mà tịch mịch.

      Liễu Thần Phong đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nàng ràng cảm nhận được khí bao quanh người trước mặt ngưng kết lại, tuy rằng nhìn thấy, sờ được, nhưng Liễu Thần Phong hiểu được trước mắt nàng tại thanh lợi kiếm, có thể làm nàng mất mạng chỉ trong nháy mắt.

      Biểu mặt ngoài của nàng cũng hoàn toàn thản nhiên, từ mặt nàng đều nhìn ra tia khẩn trương cùng hoảng sợ.

      Cho đến thời điểm Liễu Thần Phong muốn nhìn diện mạo đối phương lại đột nhiên phát mình cách nào tập trung tinh thần, nàng thấy ràng lắm khuôn mặt , giống như quanh lúc nào cũng có tầng sương mù bao quanh vậy, ngăn trở tầm mắt của nàng. Trong lòng Liễu Thần Phong biết đây chính là tác dụng thần kì của nội lực trong truyền thuyết.

      Liễu Thần Phong vẫn mặc nam trang như lúc trước, nhưng nàng có ý che giấu nên chắc chắn đối phương nhận thức được mình là nữ nhân. Trong óc Liễu Thần Phong lúc này chỉ nghĩ phải nhanh đưa tín thư rồi thoát khỏi nơi này. Đây mười phần đều là phiền toái! Đầu nàng chắc bị lừa đá hư nên mới chịu đáp ứng nhận điều kiện của Linh Trí đạo nhân, Liễu Thần Phong lúc này đều muốn kêu lên hối hận.

      “Đưa thư cho ngươi!” Liễu Thần Phong từ trong lòng lấy ra phong thư, còn chưa rút hoàn toàn ra ngoài trước mắt liền có cỗ lệ khí đánh úp lại, đầu ngón tay mất cảm giác, nàng còn chưa kịp hình dung xảy ra chuyện gì thấy tín thư ở trong tay đối phương.
      Last edited: 9/11/16
      Halie.hp, PhongVyElise Tuyen thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 25 : Dám đào hầm ta

      Bàn tay trắng nõn của hắc bào nam tử bắt lấy phong thư, ngón tay vuốt ve ấn tín in đó, xúc cảm gồ ghề cảm nhận ràng, đây là dấu hiệu của thứ duy nhất. Nam tử hắc bảo tuy vẫn giữ nguyên tư thế kia, nhưng viên quân cờ phỉ thúy kẹp giữa hai ngón tay sớm bị nghiền thành tro tàn.

      Liễu Thần Phong đứng bình tĩnh tại chỗ, nàng cảm giác được cỗ phong xẹt đến đập vào mặt nàng, hơn nữa còn ngập tràn hàn khí. Cho dù nàng đối diện với áp lực này quen thuộc lắm rồi nhưng trong lòng vẫn khó lòng bảo trì được bình tĩnh như mặt. Liễu Thần Phong nheo lại mắt, lực đạo năm đầu ngón tay nắm chặt tựa hồ lại tăng lên, phượng mâu che dấu lệ quang tràn ngập đề phòng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

      “…”

      Hồi lâu qua Liễu Thần Phong nhận được công kích như trong suy nghĩ, nàng nhìn thấy nam nhân phía trước kia dùng bàn tay mở phong thư, rút tín thư bên trong ra, chỉ dùng bàn tay mà có thể lưu loát nhanh chóng như vậy. Chỉ trong nháy mắt, Liễu Thần Phong có cảm giác như có mũi nhọn vô hình đâm vào lưng mình.

      Mân mân khóe môi, nàng làm xong việc rồi, giờ có thể cấp cái công đạo cho lão đạo sĩ thối kia. chút để ý đến xung quanh, nàng lúc này chỉ muốn rời . Nhưng ngay thời khắc nàng xoay người cất bước, lại ngoài ý muốn nghe được tiếng gầm giống như tiếng gầm của dã thú. Chân trái vừa mới nâng lên còn chưa hạ xuống, liền cảm giác cả người như lông hồng, sau đó toàn bộ thân thể Liễu Thần Phong liền trực tiếp phi cách mặt đất.

      Giống như có dây thừng vô hình buộc chặt người nàng, nàng tại có cảm giác mình giống diều, chỉ có thể tùy ý cho đối phương thích làm gì làm mà có cách nào phản kích. Liễu Thần Phong nhanh mím môi, điều chỉnh tư thế bất lợi của mình, đầu ngón tay giấu ở trong tay áo muốn động chạm đến chút lạnh lẽo.

      mặt chút hoảng sợ, nàng cảm giác yết hầu chính mình bị người kháp trụ, cỗ cảm giác hít thở thông như mây đen kéo đến làm nàng bị đè nén đến hít thở thông, cỗ áp lực này làm cho người nàng muốn phát điên! Nhưng đến khi nàng ràng thấy bản thân chết thể nghi ngờ đột nhiên có luồng khí mới mẻ theo cổ họng truyền vào bên trong tâm phế của mình.

      “Khụ, khụ, khụ…” thanh ho khan kịch liệt phát ra, đồng thời cũng đem thống khổ cực độ kia áp chế cuống, Liễu Thần Phong ôm cổ ngẩng đầu lên, phượng mâu lạnh lùng tràn ra vô hạn hàn quang. Nhưng mà, ngay tại thời điểm muốn lấy ra chủy thủ giấu trong tay áo, động tác của nàng thế nhưng bị kiềm hãm.

      Tròng mắt Liễu Thần Phong trừng lớn, ngay cả chớp mắt cũng muốn, nàng nhìn phía trước chằm chằm. Khoảng cách gần như vậy, nàng cùng nam tử mặc hắc bào kia dường như cách nhau chưa đến khoảng cách thước! Khuôn mặt vốn mông lung trước kia tại ràng, đây là khuôn mặt như thế nào? Liễu Thần Phong tìm tòi vốn từ ngữ trng lòng, thế nhưng vẫn tìm được từ xứng đáng để hình dung .

      Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn, hoàn mỹ… Đối với khuôn mặt này mà , mọi từ ngữ ở trước mặt có vẻ như đều vô dụng. Sống mũi thẳng cao đẹp, cánh môi hồng nhuận ướt át, da thịt trắng trong như tuyết, nhẵn mịn phấn nộn làm người ta nhịn được muốn cắn ngụm. Hung ác nham hiểm lại nhiễm tia tà tứ, lạnh lùng nhưng đẹp mắt, chỉ cần ánh mắt của liền làm người ta luân hãm… Nhưng cố tình cả người lại lộ ra cỗ hơi thở quỷ bí đến cả Diêm Vương đều sợ tránh xa, này, hai hơi thở bất đồng như vậy sao lại hợp thành tổng thể như này vậy ?

      Thân mình Liễu Thần Phong run lên, hai mắt mị hoặc mê mang phục hồi tinh thần trong nháy mắt, đối điện với đối mắt trống rỗng vô ba, vô tình giống con người kia, Phượng mâu của Liễu Thần Phong thể tin, nàng suýt nữa nghĩ rằng mắt bản thân có vấn đề ! Tâm tình bình tĩnh bao nhiêu năm nay của nàng rốt cục nổi lên từng luồng gợn sóng.

      Đùa giỡn cái gì vậy ! Liễu Thần Phong có loại xúc động muốn mắng chửi người.

      Phượng mâu chống lại phượng mâu, lãnh khốc chống lại vô tình, hàn phong chống lại lãnh….

      Liễu Thần Phong ở gương mặt tuấn mỹ tỳ vết kia tìm được hai mắt của chính mình ! Gặp quỷ ! Liễu Thần Phòn lại mắng tiếng, trong mắt nàng đây là lần đầu tiên toát ra vẻ khiếp sợ kia….. Nam nhân này thế nhưng cũng sở hữu đôi phượng mâu ! Hơn nữa so với của nàng càng sâu lường được.

      Phiền toái ! Phiền toái !

      Trong đầu Liễu Thần Phong ngàn chuyển vạn chuyển, mọi thứ cứ như ong vỡ tổ loạn hết thành đoàn. Liễu Thần Phong vuốt vuốt yếu hầu bị đau, ổn định tâm thần, trực tiếp liền thu lại tầm mắt nhìn nữa.

      « Tín thư hoàn hảo tổn hao gì, nhiệm vụ hoàn thành ! » Ngôn ngoại ý toại, việc xong nàng liền muốn ở địa phương quỷ quái này nữa, nàng muốn rời khỏi !

      Ở nơi nấp xa có nam tử mặc y phục xám cầm chiết phiến trong tay đứng, cảm xúc gương mặt có chút dao động, vẫn mực chú ý tình hình bên này, thấy động tĩnh lớn như vậy lại càng thêm cẩn thận che giấu hơi thở của mình.

      Nam tử hắc bào vừa nghe lời của Liễu Thần Phong, ngón tay xinh đẹp của vừa miết tín thư kia nhăn nhúm chịu nổi, nhưng cũng vò nát nó, chính là thanh nếp uốn kia làm cho Liễu Thần Phong cảm thấy thực chói tai. Liễu Thần Phong đứng thẳng thân mình, tay ôm cổ, tay kia vẫn nắm chắc chủy thủ như cũ, nàng từng bước lùi về phía sau kéo ra khoảng cách giữa mình với .

      Nam tử thế nhưng nhìn nàng, nhàn rỗi nhặt từ trong chén xứ viên quân cờ màu xanh thẫm, đôi mắt sâu thẳm quỷ dị nhìn về phía trước, « kêu ngươi là Tích công chúa… »

      Chỉ nghe tiếng ‘ba’ vang lên, đầu ngón tay nam tử tùy ý đem quân cờ đặt ở bàn cờ bạch ngọc, chỉ động tác gần như tùy ý của , ít quân cờ ở bàn đột nhiên có chút sai vị trí.

      Liễu Thần Phong nguyên bản đứng thẳng người, đôi mắt sắc bén nhìn người trước mặt, đối với lực lượng cường hãn của Liễu Thần Phong chút để ý, Liễu Thần Phong biết, nam nhân ra tình bậc này liền có ý nghĩa đồng ý cho nàng rời .

      « Dựa vào cái gì ? » Liễu Thần Phong nguy hiểm nheo lại ánh mắt, giống như con báo vận sức chờ phát động, trực tiếp muốn hướng móng vuốt sắc bén của mình chọc thủng yếu hầu đối phương… Nàng đáp ứng với người đến truyền tin, chứ đáp ứng chính mình chôn cùng với nó.

      « Bồ đề tử ! » Bạc môi nam tử mân ra ba chữ này, ngữ khi băng hàn vô cùng nhưng lại châm đúng điểm chết của Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong nhìn nam tử, chống lại đôi phượng mâu tà mị kia, nàng giận ngược lại cười lớn, khóe môi tràn ra tia nghiền ngẫm, nhưng trong tâm nàng lúc này sớm ba đào mãnh liệt ---- Lão đạo lỗ mũi trâu chết tiệt, lão nương nên mềm lòng với ngươi ! ngươi dám đào hố dụ lão nương nhảy vào, ngươi muốn chết…

      Liễu Thần Phong nghiến răng, thanh hít thở thông khí dường như lớn đến mức nghe thấy tiếng, chứng tỏ nàng cực lực áp chế xúc động trong người…

      Tốt, tốt lắm… Liễu Thần Phong tại hận thể cắn đứt hàm răng chính mình.

      Mà đối diện với thần sắc biến ảo của Liễu Thần Phong, nam tử căn bản chỉ có thờ ơ, đôi mắt giống như nhìn vật chết, « Kỳ hạn làm người giúp việc ba tháng, làm cho bản thiếu chủ vừa lòng ! » Nam tử vô tình bỏ lại câu liền biến mất trong màn mưa hoa đào phi vũ…

      Mà ngay tại thời điểm nam tử rời , rừng hoa đào nguyên bản nở rộ sáng lạn lập tức như biến thành rừng mưa hoa bay, từng cánh hoa đào thoát li nguồn dinh dưỡng của cơ thể mẹ, trong khoảnh khắc bóc ra những đóa hoa, phi vũ theo gió rồi trơ trọi mình dưới nền đất lạnh. khắc trước còn phồn vinh vô hạn, mà ngay sau đó liền héo rũ.


      =============================

      còn nhớ câu năm xưa của vị lão đạo :

      « Mười năm sau nếu có duyên, bần đạo tìm gặp ngươi ! »

      Bất quá cũng chỉ là nếu !
      Halie.hp, PhongVyDu Khương thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 26 : Yếu nhân

      Hương bị hoa đào tràn ngập trong khí, phóng mắt nhìn xa cũng có gì ngoài màu xanh lục bao quát hết thảy rừng đào này, người trước mắt biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương đào cùng cỗ thanh u vẫn còn lưu lại thoang thoảng, đủ để khắc trong tâm khảm Liễu Thần Phong.

      Phục hồi lại tinh thần, Liễu Thần Phong cảm nhận được trong tay áo có chút khác thường làm bàn tay nàng run run.Chợt nhìn thấy vô số ánh bạc vụn vỡ theo ống tay áo Liễu Thần Phong rơi xuống, rồi theo cơn gió cuốn xa. Ba tiếng, thanh chủy thủ lủi thủi chọn vẹn bị nàng đánh rơi mặt đất, mặt Liễu Thần Phong đen xì, hung hang nhìn chằm chằm cán chủy thủ của mình, trơ trọi dưới đất, chỉ hận thể trừng cho nó thủng ra vài cái lỗ.

      Lại ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh đều lặng ngắt như tờ, bóng người cũng có. Liễu Thần Phong liền đến trước bàn cờ kia, đầu ngón tay chạm vào những quân cờ lạnh lẽo, cỗ mát mẻ thoải mái đột nhiên chảy xuôi vào trong lòng. Nàng nhìn bàn cờ vốn mờ mịt kia, mặt bàn bạch ngọc chính là thế trận trắng đen giao nhau, nhìn như rất hỗn loạn nhưng lại tạo ra hình tròn lối thoát, khóe mắt ra tia châm chọc tự giễu, ra có lẽ ai tin được. kiếp trước là ‘ Ngư; hay vẫn là kiếp này, đối với chơi cờ nàng đều biết cái gì cả, mấy thứ này chắc chắn có liên quan nàng nhưng nàng nhận thức được chúng nó!

      Liễu Thần Phong mân miệng, thân thủ tay đảo loạn hết bố cục của bản ờ kia, rồi sau đó bắt đầu hạ cờ lại từ đầu. Nàng bắt đầu bố trí chút, chỉ chốc lát sau liền hài lòng vỗ vỗ tay, khóe môi giơ lên độ cong vô cung gian trá. Rồi sau đó nàng liền hướng đến phương mà . Bước trong Đào Lân trụi lủi như vậy, có hơi thở nguy hiểm gì, nàng đương đều bình bình an an.

      Đợi cho Liễu Thần Phong rời , hắc bào nam tử vừa mới li khai lại lần nữa quay trở lại bãi đá, hai tay chắp sau người, phượng mâu thâm thúy quỷ dị chiết xạ ánh sáng của những quân cờ màu trắng lên những điểm tinh mang. mặt bàn bạch ngọc kia, những quân cờ màu trắng xếp hàng theo thứ tự, chẳng qua tương đối hấp dẫn ánh mắt người khác chính là những quân cờ bằng phỉ thúy xanh thẫm kia, vòng lên thành khuôn mặt tươi cười, tuy rằng sắp xếp vô cùng đơng iarn, nhưng độ cong vừa văn gợi lên kia làm cho người ta thấy cảm giác tà ác nên lời.

      Phượng mâu lạnh như băng đảo qua bàn cờ, tay áo bào ở trong trung vung lên tạo thành đường vòng cung, tín thư từ trong tay áo bay ra ngoài, mà ngay tại thời điểm ở trong trung đó bị đạo lực lượng đánh tan thành tro bụi. Nam tử nhìn về phương hướng Liễu Thần Phong rời , phượng mâu nheo lại:

      “Yếu như vậy.” Bỏ lại ba chữ lãnh khốc như vậy, liền biến mất hoàn toàn ở trong Đào Lâm.

      Liễu Thần Phong trở về căn nhà trước đó, sắc mặt buộc chặt như trước, vừa bước vào trong phòng liền sâu sắc nghe thấy có gì đó dị thường.

      “Tiểu thư!” Nô Nhi kính cẩn đứng ở bên, nhìn ánh mắt Liễu Thần Phong liền cúi đầu trốn tránh, sắc mặt cũng dường như khỏe.

      Liễu Thần Phong ngồi xuống ghế, đánh giá Nô Nhi, liền chú ý đến cánh tay trái của Nô Nhi, “Như thế nào?” Liễu Thần Phong nhíu mày, “Là vì mặc liên sao?” Tuy hỏi nhưng ngữ khí nàng khẳng định mười phần, Nô Nhi thay đổi sắc mặt, Liễu Thần Phong càng phát ta nghiền ngẫm.

      “Lần này là ai?”

      Khuôn mặt cứng ngắc của Nô Nhi toát ra tia hung tàn, “Nhi tử Tả tướng, Tiễn Hào Duy!” Nô Nhi quyết tâm kiềm chế hung phấn của mình, nhìn về phía Liễu Thần Phong, “Tả tướng treo cái giá trời muốn mua mặc liên, nghe là vì chân của Tiễn Hào Duy…” Đây chính là cơ hội tốt nha!

      Liễu Thần Phong gõ ngón tay mặt bàn, nhìn Nô Nhi, “Cho nên liền tự mình động thủ, làm cho chính mình biến thành như vậy?” Ngữ điệu thanh đều vô cùng uyển chuyển bình thường, nhưng mà Nô Nhi vừa nghe đến liền biến sắc. Liễu Thần Phong lại để ý đến thần sắc biến hóa của Nô Nhi, lập tức khẽ cười tiếng, “Coi như thông minh.” Nô Nhi nghe được lời của Liễu Thần Phong, thần kinh khẩn trương buộc chặt từ nãy đến giờ mới lơi lỏng buông xuống.

      Chỉ có đả thảo kinh xà, như vậy bước tiếp theo của nàng mới dễ dàng. Nhưng nhớ đến nam tử mặc áo bào phiền toái hôm nay , lại nghĩ đến điều kiện trong lời của , Liễu Thần Phong liền cảm thấy đau đầu! Nâng tay vuốt chút mi tâm chính mình, mà động tác này vừa động liền đem cổ tay nàng hoàn toàn bày ra.

      “Tiểu thư!”” Nô Nhi nguyên bản ngoan ngoãn như mèo con nháy mắt biến thành báo tử, “Đây là người nào muốn sống!” Khí thế Nô Nhi nháy mắt thay đổi.

      cổ tay trắng nõn vừa vặn có vết dây màu đỏ, hiển lộ ra vết xanh tím ràng vô cùng chói mắt, nhìn qua liền đoán được đối phương ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

      Liễu Thần Phong muốn về vấn đề này, liền chuyển đề tài khác, “Động tác của Kim Kì cùng Kim Ngạn như thế nào?”

      Nô Nhi mím môi, tuy cam lòng nhưng lại dám hỏi lại, rầu rầu rĩ rĩ , “Hủy của cánh tay, tại có thể làm được cái gì?” Nô Nhi miết miết chút khóe miệng, “Đội danh dự hộ tống Hoàng quý phi trở về trước, khí rất là nghiêm túc. Sáng sớm hôm nay, Tiễn Tiệp Hương cũng trở về phủ Tả tướng…”
      Liễu Thần Phong đình chỉ ngón tay, khóe môi liền giơ lên, Kim Kì, Kim Ngạn, Tiễn Hào Duy, Tiễn Tiệp Hương, cộng thêm cái Sở Mộng Hà… trăm ngàn lần đừng coi thường thực lực của nữ nhân nha! Liễu Thần Phong thoải mái thở ra hơi, “Tính nhẫn nại của con người đại khái là được lâu lắm, nhất là tính tình nam nhân, càng đối với nhục dục tránh thoát!”

      Liễu Thần Phong lắc đầu thở dài, “Chính là đáng tiếc, nàng có cơ hội chính mắt nhìn chút!”

      Thời điểm cuối của tiếng thở dài còn chưa biến mất, trước cửa liền trực tiếp xuất thân ảnh.

      Nô Nhi lập tức đem Liễu Thần Phong ra sau người bảo hộ, cầm chặt binh khí trong tay, cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm. Hô hấp Nô Nhi ổn trọng chút bối rối, con người có chút nheo lại nhìn đối phương là ai.

      “Thiếu chủ nhà ta cho tại hạ đến hỏi câu!” Nam tử bước qua cửa, lời phun ra đều tràn ngập khí phách nhìn chằm chằm vào người Liễu Thần Phong, “Kỳ hạn ba tháng muốn bắt đầu hay chưa?”

      Liễu Thần Phong cười như cười đánh giá nam tử nham hiểm trước mắt, lại nhìn phản ứng biến hóa của Nô Nhi, Nô Nhi cũng phải đối thủ của người nam nhân này.

      “Tự nhiên!” Trong lòng bế tắc đoàn ác khí, liền đem nam nhân nghiệt kia ra mắng cơ số lần, Liễu Thần Phong lúc này mới đứng dậy về phía trước.

      Nô Nhi liền tính theo, nhưng thời điểm gần nam tử kia liền bị nâng tay cản lại, “Chỉ có người!” Nam tử cười tủm tỉm nhìn thần sắc căm tức của Nô Nhi, chính là ánh mắt lạnh như băng trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Nô Nhi liền vỡ tan.

      sao?” Liễu Thần Phong nghiêng đầu xua tay với Nô Nhi “ làm chuyện của ngươi !” Liễu Thần Phong dứt lời liền ra ngoài, ngoài cổng chiếc xe ngựa bình thường đợi sẵn, xa phu thân tử y nhìn thẳng về phía trước, nhưng con ngựa kéo xe kia lại im lặng đến thần kì, đợi như vậy mà gây ra chút động tĩnh. Liễu Thần Phong liền biết người trước mắt thâm tang bất lộ.

      Xe ngựa cất bước vững vàng, tốc độ nhanh chậm, cuối cùng biến mất ở ngã tư đường……
      Halie.hp, PhongVyDu Khương thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 27 : Giao phong (1)

      Nô Nhi nghiêng đầu nhìn ống tay áo thấm đẫm máu, chân mày khẽ nhíu lại nhưng sắc mặt biến đổi chút. nghĩ đến lần nữa băng bó lại miệng vết thương, khí lại đột nhiên tràn ngập hơi thở nguy hiểm làm cho nàng cảnh giác đứng lên. Sắc mặt Nô Nhi trầm xuống, thần sắc vô ba nhìn nam nhân ma xui quỷ khiến gì đứng trước cửa phòng, đối phương khí thế bức người, nhưng Nô Nhi cảm giác được có sát khí.

      Tầm mắt bị ngăn trở, Nô Nhi muốn tiến tới gần để thấy hơn người đến, chớp mắt cái thế nhưng người kia cứ biến mất như vậy. Ngoài cửa trống , mặt Nô Nhi lúc này đột nhiên lộ ra lo lắng nhìn phương hướng Liễu Thần Phong rời , bất tri bất giác thế nào lại xé rách vết thương chính mình.

      Xe ngựa vững vàng đường, Liễu Thần Phong yên tĩnh ngồi bên trong toa xe, nhắm mắt dưỡng thần. Qua thời gian chừng nửa nén hương, xe ngựa rốt cục dừng lại, xuống xe ngựa, nhìn màu xanh biếc trải dài bất tận làm cho đáy mắt Liễu Thần Phong lên đạo kinh ngạc, rồi rất nhanh biến mất. Ở giữa từng túc tía, quanh mình đều bị những cây gậy trúc xanh biếc bao quanh, trong khí cũng tràn ngập hương vị, thấm vào ruột gan.

      theo vị mặt oa nhi lúc trước vào trong, Liễu Thần Phong có thể nhận thấy được hơi thở những người nấp quanh đây, khóe mắt tràn ra tia khác thường, đây chính là phương pháp cảnh cáo chính mình ! Khóe môi khẽ nhếch, Liễu Thần Phong nở nụ cười châm chọc, thế nhưng biết nàng phải thiếu nữ tay trói gà chặt gì đó!

      Hoảng thần trong nháy mắt, nàng liền đến tòa nhà, Liễu Thần Phong nhíu mày dừng lại cước bộ, đáy mắt nhìn căn nhà kia càng phát ra nghiền ngẫm. Nhà cửa trầm thấp nội liễm, có kết cấu đặc thù phức tạp gì, có mấy nơi ở đều thu hết vào mắt, nhưng khắp nơi cơ hồ đều bị tạo ra từ màu đen, làm cho người ta có loại áp lực trầm trọng. Phòng ở, vách tường, cửa, thậm chí nóc nhà đều là màu đen, đủ để nhìn ra vị chủ nhân kia có tính khiết phích nha ( Ưa sạch )

      Liễu Thần Phong buồn cười nhìn xuống y phục của mình, ham mê của mình so sánh với vị này quả thực là gặp sư phụ!

      Vừa bước vào cửa lớn, Liễu Thần Phong liền cảm giác được có đạo ánh mắt lăng duệ tập trung vào người mình, ánh mắt này lóa mắt dị tường, dán chặt chẽ vào người nàng vô cùng quỷ mị.

      vào trong sân, đình đài lầu cắc lẫn nhau ra liên tiếp, tất cả đều lộ ra cỗ hơi thở thần bí, thế lực thần bí uy hiếp người này e rằng bậc đế vương cũng phải hoảng sợ. Liễu Thần Phong qua vườn hoa cũng phải thâm líu lưỡi, trong này đều trồng kì hoa diệu thảo vô cùng hiếm thấy, mà đa số đều là loại cực độc. Tránh được khi nàng tiến vào liền cảm giác được quái dị, nguyên nhân là ở trong này. Liễu Thần Phong cười đạm, Hương trúc Diệp Thanh ở bên ngoài có thể che giấu được hương vị hoa cỏ, nhưng ngăn được độc tố, nàng có thể lớn mật đoán chút, đây hẳn là tòa nhà toàn độc .

      Mặt oa nhi nham hiểm kia nhìn Liễu Thần Phong đường hoàn hảo chút hao tổn gì, má lúm đồng tiền kia xẹt qua đạo ánh sáng mờ mịt, “Chờ!” xong liền vào trong căn phòng.

      Liễu Thần Phong nhìn qua hai gã nam tử canh giữ ở bên ngoài, ánh mắt bọn họ vô hồn nhìn thẳng phía trước, tuy rằng cực lực áp chế nhưng thể nào che giấu sát khí, loại cảm giác này rất quen thuộc, bởi vì chỉ có ra từ nơi luyện ngục mới có thể sở hữu khí thế thuần túy như thế.

      Liễu Thần Phong cười như cười đánh giá xung quanh mình, ánh mắt trong lúc đó lại để lộ ra tia trầm, giờ phút này trong đầu nàng tràn ngập hai cái chữ to___Phiền toái.

      thanh chi nha vang lên, cửa phòng vẫn đóng chặt rốt cục mở ra, tựa hồ là triệu hồi Liễu Thần Phong tiến vào. Liễu Thần Phong chần chờ, trực tiếp cất bước vào, đúng là phòng khách. Nội thất bên trong cũng tính là sa hoa, ổn trọng đáng hoàng, bá khí đế vương quanh quẩn tràn ngập trong đó, đây là loại cuồng vọng đem vạn vật trong thiên địa này vào trong mắt.

      Liễu Thần Phong ngẩng đầu nhìn vị trí chính giữa, đối diện với ngọn nguồn áp lực kia, nhìn phượng mâu lạnh lùng gần giống chính mình kia cực kì chói mắt, hai người liền nhìn nhau như vậy, căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh mịch. Tên mặt oa nhi đứng bên, bên kia đứng tên nam tử tay cầm chiết phiến.

      Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp kia ở cự li gần như vậy, cho dù là khuôn mặt kia bình tĩnh dị thường, nhưng nội tâm bình tĩnh vô ba của Liễu Thần Phong vẫn khống chế được nhộn nhạo đứng lên. Sở Mộng Hà làm người ta điên cuồng kia, căn bản dám đánh đồng cùng , đây là khoảng cách rất xa, trời ở dưới đất! Người này mới chân chính là nghiệt.


      đầu tóc đen tùy ý tản ra, người bộ hắc y vô cùng hòa hợp, tay trống cái chán, tay chống khuỷu tại bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống làm lộ ra da thịt trong suốt, mà ngoại bào buộc có chút lỏng, theo góc độ của Liễu Thần Phong mà nhìn, chính là làm cho người ta mơ màng vô hạn.

      “Hoàn hảo có tổn hao?” Tiếng lãnh khốc đầy từ tính vang lên làm cho căn phòng vốn lạnh như băng càng thêm hàn khí bức người. Mí mắt hờ hững từ từ mở ra, con ngươi kia có bất cứ gợn sóng gì, có ánh sáng cũng tựa hồ có hứng thú.

      Tầm mắt nam tử nhìn chăm chú vào mặt Liễu Thần Phòng, “Bẩn!” dương quái khí bỏ lại câu như vậy, liền đứng dậy xoay người rời .

      Liễu Thần Phong đứng ở tại chỗ, cơ bắp khóe miệng kịch liệt run rẩy, bẩn? Máu trong người cứ như sôi trào mãnh liệt, nàng loại xúc động xông lên đánh giá lại người này phen. Nhưng lập tức bị loại hàn ý trong lòng xua tan ý tưởng này. Trong lòng Liễu Thần Phong lên tức giận muốn run lên.

      Hai nam nhân khác trong phòng liếc nhìn nhau, đáy mắt lên tia khác thường.

      theo ta!” Nam nhân mặt oa nhi kia đến trước mặt Liễu Thần Phong, đưa nàng ra phòng khách.

      Nam tử cầm chiết phiến trong tay kia nhìn theo bóng lưng Liễu Thần Phong cẩn thận đánh giá, đến khi thân ảnh nàng biến mất thấy nữa vẫn hề thu hồi tầm mắt.

      “Có ý tứ!” mặt lộ ra nụ cười, nhưng mà nụ cười này cũng đạt đến đáy mắt.
      Last edited: 14/11/16
      Halie.hpDu Khương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :