1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 18 : Hận thù kéo dài

      Bầu trời Đông Việt quốc, đêm nay phá lệ nhiều sao.

      Bên trong gian phòng, nam tử thần sắc nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân biết vì nguyên nhân gì mà tản ra cỗ bi thương cùng phẫn hận tột cùng.

      nâng tay phải cẩn thận từng chút đụng chạm cánh tay trái của chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác đều chạm vào khối cứng ngắc sức sống, giống như vật chết, có cảm giác, có cảm xúc, y như khúc gỗ có linh hồn.

      Trong căn phòng rộng lớn như vậy mà có bất cứ ngọn nến nào, gian mảnh tối đen, ánh trăng ánh sao lạnh lẽo thê lương chiếu xuống bao quanh người nam tử đó. linh đứng trước cửa sổ, hô hấp mỏng manh phiêu đãng như hòa với bóng đêm. Đôi con ngươi phức tạp chăm chú nhìn những vì sao ngừng chiếu sáng bầu trời, cứ đứng như vậy, mãi nhúc nhích.

      Đột nhiên, trong đầu lên khuôn mặt làm cho vô cùng sợ hãi, khuôn mặt này xấu xí bẩn thỉu vô cùng nhưng lại sở hữu đôi phượng mâu đen láy, lạnh lẽo bức người.

      Tê____

      Nam tử đột nhiên khống chế được run rẩy, đột nhiên hít thở dồn dập si ngốc nhìn về phía trước, khuôn mặt tuấn tràn đầy hoảng sợ, giống như ở trước mặt nữ tử tay cầm chủy thủ ngày tiến lại gần , nàng lại sắp xuống tay động thủ với sao?

      “Cút!” Nam tử đột nhiên hét lớn tiếng, xua tan mọi sợ hãi trong lòng, cũng làm tan biến cái ảo ảnh vừa lên trong đầu .

      Loảng xoảng___

      Tiếng ghế dựa bị người đá gãy, tiếng chén sứ mặt bàn rơi xuống đất tan nát, ở giữa đêm khuya yên tĩnh, thanh vỡ vụn vang lên đặc biệt chói tai.

      “Thiếu gia!” Gã sai vặt trực đêm nghe được động tĩnh liền từ xa chạy lại, tay chân cuống cuồng thắp lên ngọn nến, lúc này tình hình hỗn loạn bên trong căn phòng liền được sáng .

      Căn phòng bừa bộn, mảnh vỡ văng khắp nơi, bàn ghế cùng tràng kỉ cũng tránh khỏi đổ ngổn ngang mặt đất, mà thiếu gia của lúc này lại suy sụp đứng tựa ở bên, cho đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn của thiếu gia nhà mình là đôi mắt nhiễm sát khí đỏ bừng nhất thời bị dọa cho kinh tủng dám lên tiếng gì nữa.

      “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu quản gia vừa vào trong nhìn quanh tình huống liền nhíu mày quát lớn : “Còn thất thần ở đấy làm gì, còn mau thu thập sạch cho ta!”

      “Cút!” Nam tử đảo ánh mắt trống rỗng qua từng người trong phòng, xoay người lần nữa nhìn ra ngoài, cánh tay trái run run nhấc lên đặt lên bệ cửa, tại chỉ hận thể chặt đứt luôn cánh tay tàn phế này mà thôi.

      “Đều cút xéo hết ra ngoài cho ta.” Lời lạnh như băng từng chữ từng chữ nhấn mạnh với bọn họ.

      Động tác thu thập của gã sai vặt nghe thấy vậy lập tức dừng lại, đem những mảnh vỡ mình vừa thu thập được chạy nhanh rời .

      “Thiếu gia, ngài tội vì phải hành hạ mình như vậy?” Lưu quản gia thở dài, rời như gã sai vặt kia mà lại từng chút bước lên phía trước, “Nếu ngài xảy ra chuyện gì phải phụ nỗi khổ tâm bao năm qua của tiểu thư sao? Ta chỉ hi vọng ngài phụ kì vọng của lão gia, cũng làm lãng phí những hi sinh bao lâu này của tiểu thư! Ngài từ là người nhất mực thông mình như vậy, ắt hẳn hiểu được ý này của lão nô.”
      Dứt lời, Lưu quản gia liền phúc thân mình xoay người rời .

      Nam tử nghe những lời đó xong phản ứng dù chỉ chút, trong trí nhớ từ trước đến giờ của , cuộc sống của trải qua đều rất thê thảm, bị người đuổi đánh khi dễ chửi rủa bỡ cợt, đều có quyền được phản kháng mà đều phải chấp nhận. Tình thân sao?

      “Tính là cái gì chứ?” Thanh khàn khàn từ cổ họng nam tử phát ra, cười cách vô cùng châm chọc, “ người tàn phế như ta còn có thể làm cái gì, các ngươi cuối cùng vẫn lôi ta vào trong vòng xoáy này!”

      Dưới ông tay áo chính là vết sẹo vô cùng dữ tợn xấu xí, đầu xương trắng bệch bên trong từ đó đến giờ vẫn vậy lành lại được, vết sẹo này ghim sâu vào trong đầu óc , đuổi thế nào cũng được, nó giống sỉ nhục cả đời của . Lúc trước cho dù bị người đười cười nhạo, bị đám trẻ thế gia trong Ngọc Ân tự cười đùa khi dễ cũng hân thù như bây giờ.

      “Tiện nhân.” Nam tử nghiến răng kêu rang rắc, “Ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối !” Nam tử tựa như hóa thân thành con sói độc trong đêm thảo nguyên, ở trong màn đêm điên cuồng gầm rú, cũng tựa như lên án vì tất cả những đãi ngộ bất công mà phải gánh chịu bấy lâu nay.

      Ở rất xa nơi đó, Liễu Thần Phong đột nhiên rùng mình, nàng ngẩng đầu khỏi thư án bắt gặp ánh mắt chăm chú của Nô Nhi nhìn mình. Liễu Thần Phong buông chén trong tay, khoác thêm áo rồi đứng dậy ra cửa phòng. Nàng tựa lưng lên cột nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thần bí của Đông Việt quốc, khóe môi tự giác gợi lên chút độ cong. Cảm giác hô hấp thông thuận thoải mái như vậy, Liễu Thần Phong quả thực có chút tham luyến.

      Từ trong lòng lấy ra phong thư hoàn hảo chút sứt mẻ, đầu ngón tay nghiền ngẫm vuốt ve tín thư, nương theo ánh trăng bàng bạc, tầm mắt Liễu Thần Phong dừng lại ở đồ án kì quái in mặt sáp phong ấn tín thư, nàng nhớ rất , đồ án này với đồ án khắc cây phất trần của Linh trí đạo nhân giống nhau như đúc.

      Nàng chạm lên đồ án kia, khống chế thở dài hơi.

      Thân thể nàng vẫn suy nhược như trước, tuy có Linh Trí áp chế độc tố trong người, nàng còn bị những cơn ho tê tâm liệt phế hành hạ nữa nhưng cổ họng cùng yết hầu vẫn khó chịu như cũ.

      Ngay cả tại nàng sở hữu mặc liên trong tay đều thể sử dụng, với tình trạng thân thể này của nàng tại , dùng bất cứ cái gì đều phải cẩn thận vạn phần.

      Bồ đề tử! Bồ đề tử! Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?

      Liễu Thần Phong cau mày, dưới ánh nến lờ mờ sắc mặt tái nhợt của nàng càng phát ra khó coi, nàng mân khởi cánh môi, phượng mâu lóe ra duệ quang vô cùng thâm thúy. Xem ra, nàng cần phải bái phỏng lão hòa thượng kia lần nữa rồi!
      -----------------------------------

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi cải trang ra khỏi nhà. Liễu Thần Phong mặc nam trang trắng thuần, đầu đội mạng che, trong tay còn cầm thêm cây chiết phiến. Nô Nhi đương nhiên thân thường phục trong vai tiểu nô tài sai vặt, diện mạo có sửa sang khác chút, bất quá được ra ngoài khiến Nô Nhi cáo hứng. Liễu Thần Phong nhận ra được, tuy khuôn mặt than của nàng ngàn năm đổi nhưng dưới khóe mắt kia lại tràn đầy ý cười.

      “Thiếu gia, núi hôm nay thực náo nhiệt a!” Nô Nhi nhìn đám người ở phía trước thản nhiên , “Xem ra là có quý nhân đến trước rồi!”

      “Phiền phức!” Liễu Thần Phong nhìn phía trước đông nghịt toàn là đầu người, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu muốn lên núi, chen qua đám người này sợ là đến sáng mai mới tới nơi được . Suy nghĩ hồi, Liễu Thần Phong liền xoay người mang theo Nô Nhi đến bên sườn khác của ngọn núi, cũng chính là con đường lúc trước Ngộ cố ý tiết lộ cho nàng.

      Thời điểm hai người vừa đặt chân đến nơi liền nghe được thanh hờn giận vang lên : “tỷ tỷ, ngươi quả thực rất chậm nga, ta chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi đó!” Vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ngay Ngộ thần người ngồi bờ tường, Nô Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình có phản ứng đặc biệt gì liền lên tiếng, chính là chỉ đứng phía sau quan sát con người này.

      “Ngươi chờ ta?” Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng, khóe miệng tự giác giơ lên.

      Ngộ lưu loát nhảy xuống đến trước mặt Liễu Thần Phong, móc từ bọc quần áo trong ngực thứ gì đó đưa cho Liễu Thần Phong, “Trái cây nga, ta để lại nhiều trái cây để cấp tỷ tỷ.”

      lấy ra hai trái nữa đưa cho Nô Nhi đứng phía sau rồi cười, “Còn lại ta phải mang sang chỗ sư phó!” Ngộ xoay người ra vẻ phải ngay, trước khi còn quay lại cảnh báo Liễu Thần Phong : “ cần loạn, hôm nay bên trong xuất rất nhiều con ‘rệp’ xấu xí.”

      lắc lắc cái đầu trọc lốc của mình, nghiêm trang thở dài, “Đáng tiếc, khí tốt đẹp như vậy, còn chưa kịp thưởng thức sắp bị đám rệp này phá hư rồi…Haiz…”

      Phốc xuy____

      Nô Nhi phá thanh mà cười, còn đâu bóng dáng của thần chết mặt than hàng ngày nữa, khóe miệng nàng run rẩy chỉ vào bóng lưng Ngộ biến mất ở phía ra : “Kẻ dở hơi này ở đâu ra vậy?”

      Nô Nhi nhìn về phía Liễu Thần Phong, nhận thấy được mặt Liễu Thần Phong tràn đầy ấm áp liền cúi đầu nhìn trái cây trong tay, trong đầu rất nhanh suy nghĩ chút…..
      PhongVyBé Bi thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 19 : Mưu kế thâm sâu

      “Ngươi thăm dò chút xem người đến là người nào?”

      Đứng trước gian liêu phòng dành cho khách nhân, Liễu Thần Phong nghiêng đầu phân phó Nô Nhi, lĩnh mệnh, Nô Nhi hai lời liền lắc mình biến mất.

      Nhìn cửa lớn liêu phòng rộng mở, Liễu Thần Phong đột nhiên thất thần, yết hầu bị Tiễn Hào Duy siết chặt truyền đến đau đớn.

      Theo trí nhớ, Liễu Thần Phong dễ dàng tới gian phòng hẻo lánh bên trong hậu viện Ngọc Ân tự.

      Nàng mình phía sau hòn non bộ bên ngoài gian phòng đó, nhìn thị nữ người đến người vô cùng khẩn trương căng thẳng khỏi nhíu mày. Chỉ chốc lát sau, lão đại phu tuổi tác tương đối cao từ bên trong ra ngoài, lão đầu vừa vừa thở dài bất lực vuốt ve chòm râu bạc phơ của mình.

      “Tâm mạch bị hao tổn, bệnh tình nguy kịch, người thế nhưng muốn tỉnh lại, thần tiên cũng vô phương cứu chữa!” biết khi nào Ngộ đứng ở cạnh Liễu Thần Phong, đột nhiên lên tiếng, nhưng nhìn thần sắc của Liễu Thần Phong có quá nhiều kinh ngạc, hiển nhiên nàng đoán được thân phận của người bên trong kia.

      “Hắc hắc…” Ngộ nhếch miệng cười với Liễu Thần Phong, vẻ mặt mười phần là nịnh nọt lấy lòng, “dù sao ta tại thực nhàm chán có việc gì làm, vừa vặn có thể bồi tỷ tỷ ngoạn chơi, tỷ tỷ thấy sao?” Ngộ mặt đều viết thấy thiên hạ loạn vui, dù sao người nằm nguy kịch bên trong kia có quan hệ gì với .

      Cách Liễu Thần Phong tấm mạng che mặt nhưng vẫn như cũ cảm nhận được vẻ lạnh lùng xa cách từ người nàng, vấn đề là trực tiếp làm như nhìn thấy quay mặt , điều này cũng gây ảnh hưởng đến thích vị tỷ tỷ này đâu!

      Liễu Thần Phong nhìn nhìn tiểu tử trước mắt, mày hơi nhíu lại nhưng cũng từ chối : “Phiền phức!” Ngộ này tuy là hòa thượng trong chùa, cũng là người thân thiết với Nhất trí đại sư nhất, nhưng nhìn thế nào cũng thấy chút phong phạm đáng có của hòa thượng người , ngược lại còn suốt ngày thích bát quái chuyện, bám lấy Liễu Thần Phong buông, giống như thực thích cùng nàng tiếp xúc!

      Nàng vừa dứt lời phía xa xa liền có tiếng bước chân gấp gáp về bên này.

      Ngộ đột nhiên nắm lấy vạt áo Liễu Thần Phong ngồi xuống núp, né tránh cùng phản ứng rất nhanh sau đó hí mắt cười với nàng, cũng lên tiếng giải thích tiếp chuyện kia.

      Đến khi ổn định nhìn thấy người tới, Liễu Thần Phong càng nhịn được nhíu càng chặt lông mày. Đây còn phải nhị hoàng tử Kim Kì sao, phía sau lẽo đẽo theo lão giả tầm năm mươi tuổi, còn có, nhìn lão rất quen mắt. sai biệt lắm chính là vị Trần ngự y lúc trước bắt mạch cho Tích công chúa !

      Đoàn người Kim Kì trực tiếp dẫn người kia vào trong phòng.

      đám người thối mà! Hừ!” Ngộ trốn sau người nàng đột nhiên hì cái mũi của , khẩu khí hờn giận cực độ nhìn đám người kia rời .

      Liễu Thần Phong hơi chút quay đầu lại nhìn , tầm mắt liền dừng lại ở bàn tay nắm quần áo chính mình, đáy mắt dấu vết lên chút lưu quang.

      “Hắc…tỷ tỷ được khi dễ tiểu hài tử nha, ta thực ra rất biết nghe lời đó!” Ngộ nhìn sắc mặt Liễu Thần Phong, nghĩ nghĩ nàng muốn vứt bỏ mình ở đây liền có chút sợ hãi, vừa giựt giựt quần áo Liễu Thần Phong vừa điềm đạm đáng nhìn nàng làm nũng.

      Khóe miệng kịch liệt run rẩy, Liễu Thần Phong còn nghi ngờ mình nghe nhầm, Tiểu hài tử? Tuổi tác hai người họ cũng hơn kém nhau là bao đâu? Người qua đường nhìn bọn họ có khi còn phân biệt được người nào lớn hơn người nào nữa! Liễu Thần Phong vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy có người thứ ba đến gần, lập tức tâm tư xoay chuyển.

      “Nhị điện hạ” Vừa ra bên ngoài, vị Trần ngự y kia nhìn Kim Kì có vẻ rất ngưng trọng, khẩu khí mười phần nghiêm túc : “Bệnh tình của tiểu thư, này, xin thứ cho lão thần bất lực! Thân thể thiếu dưỡng chất cực kì nghiêm trọng, tình trạng kéo dài ít thời gian rồi, cho dù tại uống thuốc bồi bổ hiệu quả cao, huống hồ…”

      Kim Kì chắp hai tay sau lưng, giống như thực để tâm lời của Trần ngự y, nhưng nhìn ánh mắt vô thần tan rã chưa lấy lại tiêu cự của liền biết còn chưa phục hồi lại tâm thần sau khi nhìn tình cảnh của người bên trong phòng kia, “Còn có cái gì?” Kim Kì tại cảm thấy màng nhĩ mình ong ong, dường như chẳng muốn nghe cái gì, cũng biết mình cái gì nữa.

      Trần ngự y thở dài : “Tinh thần tiểu thư sớm suy sụp, thể tác động bất cứ cái gì đến nữa. Cho dù là thần tiên e rằng cũng cách nào cải tử hồi sinh!”

      vang-----

      Kim Kì cảm thấy như có sấm vang đầu, đinh tai nhức óc, cả người đều cảm thấy choáng váng đứng vững.

      “Nhị hoàng tử!” Thị vệ bên cạnh thấy vậy nhanh chóng tiến lên nâng trụ, xác thực đều vì lo lắng.

      Trần ngự y tiến lên xem xét, liên tục lắc lắc đầu với họ : “Nhị điện hạ là kích động quá nên cảm xúc công tâm, có gì nghiêm trọng!” Trần ngự y làm cho Kim Kì nuốt xuống viên dược rồi mới lui ra phía sau câu : “Điện hạ cần quá tuyệt vọng, đời này kì tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào, lão thần nhìn tiểu thư kiên cường chống đỡ như vậy, trời cao có mắt ắt phụ lòng người.”

      Nhìn đoàn người nối đuôi nhau rời Liễu Thần Phong mới từ trong chỗ tối ra, phượng mâu lạnh như băng xuyên qua sa mỏng nhìn bóng lưng Kim Kì, sau đó nàng liền thu lại tầm mắt vào trong thiền phòng .

      Xem ra Kim Kì để ý người này cũng phải là giả.

      Căn phòng tương đối lớn nhưng cũng thực đơn giản, khí bên trong tràn ngập mùi thuốc trầm lặng, giường lớn có người nằm, nhìn lồng ngực kia nặng nề hít thở có lẽ là vật sống sinh động nhất ở đây!

      Liễu Thần Phong đến trước giường, nhìn thứ tựa như khối tử thi nằm đó thầm suy nghĩ. Rất nhanh đưa ra quyết định.

      Nàng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai khối thi thể kia : “Ngươi dùng tính mạng mình đổi về ý thức của Tiễn Hào Duy, lại bị gia tộc vô tình vứt bỏ nơi này, ngươi dùng tính mạng mình che chở đệ đệ, lại có bất cứ người nào đối ngươi cảm kích, ngươi là quý nữ thế gia vô cùng danh giá, ngày ngày trải qua ô nhục thê lương như vậy, ngay cả tiện nô cũng thê thảm như ngươi…”

      Từng câu từng chữ Liễu Thần Phong ra đều vào trong vành tai Tiễn Tiệp Hương. Khuôn mặt vốn dĩ đần độn vàng như nến tia sinh khí đột nhiên nảy sinh biến hóa, hàng mi dài cong cong khép chặt cũng bắt đầu run rẩy, ngón tay cứng ngắc xanh xao thế nhưng cũng có phản ứng…..

      “wow!” Ngộ nhìn màn này từ đầu đến cuối mà sợ hết hồn, mắt chữ A mồn chữ O dám thốt lên lời nào, cả người lâm vào mờ mịt.

      Nhìn phản ứng ngoài dự đoán của người giường, Liễu Thần Phong tà tứ câu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mi run rẩy của Tiên Hiệp Hương, nàng nhấc lên sa mỏng, lần nữa ghé vào bên tai Tiễn Tiệp Hương : “Ngươi trả giá oán hối như vậy, tại lại muốn nằm đây chờ chết, ngươi cam tâm sao? Ngươi mộng tưởng điều gì vậy?”

      Thân thể Tiễn Tiệp Hương hiểu sao run rẩy kịch liệt hơn, khóe miệng còn tràn ra bọt mép. Liễu Thần Phong vừa lòng đứng dậy, đảo mắt đánh giá Ngộ bên cạnh lạnh lùng mở liệng : “Ngươi muốn làm bạn cùng nàng ở trong này?”

      Nhìn thân người run rẩy giường, khóe môi Liễu Thần Phong gợi lên nụ cười tàn nhẫn. Ngộ nhìn thấy vậy sống lưng lạnh toát, cảm giác gió hôm nay đặc biệt lạnh, từng đợt hàn khí sưu sưu cắt qua da thịt mười phần kinh tủng a.

      “Ta mới cần đâu!” Dứt lời tựa như làn khói chạy theo bóng lưng Liễu Thần Phong.

      Hai người vừa ra ngoài lâu, bên trong phòng đột nhiên phát ra thanh đồ sứ đổ vỡ, sau đó là tiếng thị nữ hét chói tai vang lên.

      đời này, kì tích muốn xảy ra cũng phải quá khó!
      ------------------------------------------------

      “ Tỷ tỷ, ngươi vừa gì với người đó vậy?” Ngộ cẩn thận theo sau Liễu Thần Phong, quả thực nhịn được tò mò hỏi nàng, những lời Liễu Thần Phong khi ở trong phòng còn nghe được chữ nào. Rốt cuộc nàng có bùa mê thuốc lú gì mà có thể làm cho người hôn mê sâu như vậy, gần như sắp lìa đời phản ứng kịch liệt?

      Liễu Thần Phong nghe hỏi như vậy dừng chân : “Ngươi muốn biết?”

      Ngộ suy nghĩ gật đầu liên tục như băm tỏi, hung phấn nhìn Liễu Thần Phong.

      “Chờ đến thời điểm nào đó bất tỉnh nhân sư, ta cho ngươi biết!”

      Yết hầu giựt giựt, cổ họng như có người kháp trụ được lời nào, Ngộ lập tức đưa tay nâng niu trái tim sắp bị tổn thương của mình _ đùa cái gì vậy, tại sống tốt lắm, có ham muốn biến thái như vậy đâu!
      --------------------------------------------------

      “Ngươi đến đúng lúc!” Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi từ nơi bí mật gần đó đến bên cạnh mình, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, tràn ra nụ cười vô cùng kinh dị.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 20 : Có trò hay để xem

      Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi tựa như hai làn gió lạnh vào gian thiền phòng yên lặng, các nàng bước tiếng động, tựa như hai hồn để thế xung quang vào mắt.

      Ngộ hoàn toàn bị bỏ quên ở bên, hai con mắt hắc bạch phân minh mờ mịt vô thố, vừa mờ mịt vừa ái oán trừng mắt bóng lưng hai người xa.

      Ngộ chút hình tượng đặt mông ngồi mặt đất, gương mặt non nớt trắng hồng lộ ra rối rắm biết phải làm sao. gì chỉ nhìn lên trời, ai thán liên tục, tỷ tỷ thực xấu tính nha, theo tình hình nhìn thấy hôm nay nàng làm cho nơi này long trời lở đất nhất định bỏ qua a!

      Nghĩ nghĩ lại liên quan gì đến đâu! Ngộ đứng phắt từ đất lên, phủi phủi lần nữa hai bàn tay mình, vừa tiến về phía trước vừa nở nụ cười hiểm gian trá__ Phương trượng quả thực đáng thương a, hôm nay mong lão chuẩn bị tốt tinh thần chút!
      ----------------------------------------

      Hai bên đường lên Ngọc Ân tự chật ních người dân xếp hàng muốn chiêm ngưỡng đoàn người quý nhân hôm nay viếng thăm Ngọc Ân tự.

      Trong khí thập phần chật chội căng thẳng, từ xa xa có đoàn người nhanh chậm tiến vào. Ở giữa hai hàng thị vệ dài tắp chính là cỗ kiệu vô cùng tinh xảo, phô trương thanh thế như vậy thân phận người ngồi bên trong ắt hẳn . Dân chúng hai bên đều to ồn ào thảo luận với nhau, nhưng tiếng xôn xao nhanh chóng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của đoàn hộ vệ làm im bặt.

      Ở bên trong đám người hỗn loạn này, có hai gã nam tử mặc vải thô bắt mắt đứng. Hai người này dùng vải bố che kín đầu, quần áo mặc cổ cao che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén bức người, đúng là chủ tới hai người Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi.

      “Là Hoàng quý phi! Nhìn xem, kia, người bên trong kiệu chính là Hoàng quý phi đó!” Đột nhiên có người cảm khái liên tục, trong mắt tràn đầy hâm mộ đến cực hạn.

      “Hoàng quý phi a! Phái đoàn lớn như vậy, hổ là phi tử được sủng ái nhất hậu cung, đãi ngộ như vật muốn cùng hoàng hậu nương nương so sánh cũng kém mấy phần đâu!”

      “…”

      Dân chúng càng ngày càng phát ra hâm mộ trầm trồ, khóe môi Liễu Thần Phong càng tràn ra độ cong trào phúng, Hoàng quý phi? Liễu Thần Phong đùa cợt lắc đầu, cho dù ngươi đẹp đẽ quý giá như thế nào, được người tiền hô hậu ủng ra sao, ngươi cũng chỉ mang danh ‘phi’ mà thôi, phải sao, là thiếp, mà phải thê! trắng ra theo Liễu Thần Phong nhận thấy thiếp thất vẫn là thiếp thất, dù có cố xoay sở ra sao cũng chẳng ngóc đầu lên lâu được đâu! Nhưng với Liễu Thần Phong nàng, nếu lợi dụng tốt đều có tác dụng cả, nàng quan tâm người tới là ai, thân phận hiển hách như thế nào, chỉ cần người đó mang lợi ích cho nàng là đủ rồi.

      Tầm mắt lưu lại này quá lâu, ngược lại trực tiếp khóa trụ lên kiệu màu hồng kém phần tinh cảo ở phía sau. Ở trong đám đông ồn ào, Liễu Thần Phong thầm gật đầu với Nô Nhi, Nô Nhi liền biết mình phải làm cái gì, nhanh chóng lặng yên chạy hướng đại điện .

      “Hà công chúa! Là Hà công chúa!” Mọi người kinh hoảng la lên, thậm chí còn khoa trương đến mức xúc động té xỉu, mắt thấy thể khống chế được tình huống phát sinh nơi này nhưng người bên trong cỗ kiệu liền vẫn có phản ứng.

      Lúc này, đại môn rộng lớn của Ngọc Ân tự nặng nề mở ra, nguyên bản ầm ĩ tranh cái hai bên đường cũng nhất thời an tĩnh lại. Từ bên trong, phượng trượng lão hòa thương nhanh chậm bước ra, theo hai bên người lão là hai hàng hòa thượng kiêu nịnh xếp hàng. Nhìn thấy đoàn người của Ngọc Ân tự đến nghênh đón phượng giá, dân chúng thế nhưng đâu vào đấy liền lục tục rời , người ngoại lệ.

      Ở giữa dòng người lũ lượt rời kia, hai hàng hộ vệ làm hết trách nhiệm của mình, họ ngẩng đầu mà đứng, khí thế hiên ngang cho phép người đến gần cỗ kiệu nửa bước, vì vậy mọi người rời dù xô đẩy thế nào cũng lưu ý mà xa ra ngoài.

      Liễu Thần Phong rất nhanh tách khỏi đám người vào con ngõ . Ngay tại thời điểm nàng xoay người, thanh lợi kiếm tựa như độc xà tiếng động gác lên cổ nàng. Liễu Thần Phong bất động tại chỗ, đáy mắt lập tức lên tia giảo hoạt, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh nàng khàn khàn run run, tựa như bị hoàn cảnh trước mắt dọa cho vô cùng sợ hãi.

      “Xoay người lại?” Nam tử cầm kiếm mở miệng , vừa vừa uy hiếp nàng, lực tay khẽ động làm cho lưỡi kiếm gần như xé rách da thịt nàng, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, tựa như muốn xuyên qua mạng che mặt đánh giá nàng.

      Liễu Thần Phong 'run rẩy khiếp sợ' xoay người lại, “Ngươi, ngươi___” Lời còn chưa xong liền cảm giác trước mắt sáng ngời, mặt chợt lạnh, mạng che mặt cùng lúc bị người tháo xuống.

      cần!” Nàng lập tức kinh hoảng đưa tay lên che mặt mình.

      “Sưu!” Người đến dĩ nhiên bị ‘dung nhan’của Liễu Thần Phong dọa sợ, chỉ nghe mắng tiếng, liền ngay sau đó sát khí vây quanh nàng nháy mắt tiêu tan, người kia rồi.

      tiếng động hạ xuống cánh tay che mặt, lộ ra khuôn mặt Liễu Thần Phong vô cùng, vô cùng xấu xí. mặt tràn đầy mụn lớn mụn , có chỗ thành sẹo để lại vết rỗ sâu,có chỗ còn đẻ lại mưng mủ, thế tay cổ cũng thiếu, là quá dọa người mà, bảo sao người kia đối với nàng tia sát khí cũng muốn xuất. Liễu Thần Phong nhìn phương hướng người nọ rời , đáy mắt đột nhiên lãnh ý tăng vọt_Nguyên lai lại chính là ngươi!

      gương mặt làm thần khóc quỷ sầu đột nhiên nở ra tươi cười, rốt cục nàng đoán sai a!

      Trò hay còn ở chưa lên sân khấu, nàng cũng thể phí nhiều thời gian ở đây được. Suy nghĩ vừa xong liền tiếp tục hướng đến cái sườn khác mà .
      -----------------------------------

      “Mẫu phi, Hà công chúa vừa đến Đông Việt quốc chúng ta cũng chưa biết cái gì, ta muốn mang nàng xem Ngọc Ân tự!” Lễ bái xong, nữ tử vẫn theo bên cạnh Hoàng quý phi đột nhiên ngẩng đầu hỏi, nữ tử này so sánh với Hoàng quý phi chính là có đến bảy phần giống nhau, hiển nhiên là nữ nhi của nàng.

      Đáy mắt xẹt qua tia hờn giận , ánh mắt nhìn đến phương hướng khác, Hoàng quý phi từ ái cười : “Nhớ canh giờ trở về, đừng ham chơi quá!”

      Nhanh tiếng đáp ứng, hai nữ tử liền kết bạn rời . Hoàng quý phi lần nữa nhắm lại hai mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập bắt đầu nghe lão hòa thượng tụng kinh, trong phòng tràn ngập thanh gõ mõ quanh quẩn.

      “Ta làm phiền tứ công chúa rồi!” Sở Mộng Hà mở miệng, cách tầng sa che mặt mỏng lời cảm tạ với nữ tử vừa rồi, thanh quả mềm mại dễ nghe, cũng êm tai vô cùng.

      “Mẫu phi khi ngồi thiền liền ngồi cả ngày, nhàm chán chết được, vừa vặn ta có thể loanh quanh với ngươi chút, trong cung rất buồn, ngươi mới đến chắc vất vả nhiều.” Tứ công chúa Đông Việt quốc Kim Lệ cười đến ngây thơ khả ái,nhưng đôi con ngươi toan tính giả tạo lại làm phá hư tất cả. Kim Lệ nắm tay Sở Mộng Hà, cười cười càng phát ra sáng lạn, “Ta mang ngươi địa phương này, là nơi tốt lắm!”

      Kim Lệ quay đầu với hộ vệ đằng sau : “Các ngươi cần theo, chúng ta liền ở phía trước rồi!” xong liền túm tay Sở Mộng Hà đến hướng rừng trức.

      Trong mắt xẹt qua tia lo lắng, trong lòng Sở Mộng Hà thở dài, đến Đông Việt mấy tháng mà hôm nay nàng mới chân thực cảm thấy thoải mái như vậy, có nhân mã theo, có trói buộc, cần phải cả ngày cười giả tạo này nọ… cuộc đời quả thực trêu đùa người a!

      Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mảnh xanh biếc, hô hấp Sở Mộng Hà liền cứng lại__Đẹp quá!

      Nhưng mà ở thời điểm nàng tận tình đắm chìm đột nhiên cảm thấy sau gáy đau xót, nhanh chóng lâm vào hôn mê ngã xuống, trước lúc lâm vào bóng tối nàng còn nghe thấy thanh kinh hô của Kim Lệ.

      --------------

      Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi đối với mình ra hiệu gật đầu, biết được mọi chuyện gần như sắp đặt xong, hai người liền ăn ý tiếng động trốn ở nơi ít người để ý, yên lặng xem xét.

      “Tiểu thư, người đoán quả sai, quả thực có cỗ thế lực tại nơi này, mục tiêu chính là vị kia Hà công chúa!” Nô Nhi chỉ tay đến cái phương hướng hung phân : “Người ngài muốn!”
      Liễu Thần Phong hí mắt nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy y phục thượng hạng hé ra ngoài bao tải, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, liền ở thời điểm Ngộ chạy tới bên này, ba người liền chút che giấu đứng lên.

      Nô Nhi tiến lên, trực tiếp kéo lên khăn che mặt của Sở Mộng Hà.
      Halie.hp, PhongVyBé Bi thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 21 : Cuộc chơi bắt đầu

      Thiên kiều bá mị, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tuyệt luân,… những từ như vậy cũng tài nào khắc họa được hết dung nhan của người trước mặt.

      Dung nhan như vậy rốt cuộc phải miêu tả như thế nào đây? Từng tấc da tấc thịt khuôn mặt cứ như được người ta tinh tế mài giũa mà thành, hoàn hảo. gương mặt, hai hàng lông mi dài dài cong cong tựa như được lông vũ xếp thành theo từng lần hô hấp mà rung động, đôi mắt nhắm chặt như có như làm tang thêm phần quyến rũ. Dưới cánh mũi là đôi môi đỏ như liệt hỏa, môi ỏng ướt át, giống như đóa nhị hoa chờ người thu thập. Kia đôi tay ngọc tùy ý đặt người, thon dài sáng bóng giống như được chuỗi Pearl khảm bên , làm cho hồn người ta miên man bất định. Mà nhìn thân thể mảnh mai sau lớp y phục, hản là làm cho người ta nhịn được them dãi thôi.

      “Tiểu thư!” Nô Nhi vậy mà thất thần, hai má đột nhiên lên hai rặng mây hồng vô cùng mờ ám, hồi lâu sau khi lấy lại tâm thần nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong cười như cười đánh giá nữ nhân trước mặt, phượng mâu trong suốt bình tĩnh tràn đấy trấn định cùng thong dong. Thế nhưng Nô Nhi có thể nhận thấy được giờ phút này đáy mắt Liễu Thần Phong nổi lên từng trận hàn khí.

      “Quả là vưu vật!” Liễu Thần Phong ra tiếng khen ngợi, từng tấc da tấc thịt hoàn hảo với danh xưng đệ nhất mỹ nhân ah, Tây Sở dám mang ra vật thế như vậy, Đông Việt quốc vậy mà vui vẻ chấp nhận? Vậy hợp với suy nghĩ Liễu Thần Phong nàng rồi!

      Liễu Thần Phong đưa viên thuốc cho Nô Nhi, khóe môi vẽ lên nụ cười lạnh như băng.

      Sống lưng Ngộ đột nhiên lạnh toát, còn cảm giác được phong thấu xương sượt qua bên tai mình, đáng sợ a! Hai tay ôm chặt thân thể, Ngộ cẩn cẩn dực dực đứng bên cạnh Liễu Thần Phong, dựa vào quan sát của cùng với thời gian tiếp xúc với tỷ tỷ vừa qua , nữ nhân nằm mặt đất kia hẳn là sắp gặp chuyện hay ho!

      Nô Nhi đưa viên thuốc vào miệng Sở Mộng Hà, rồi sau đó bộ dáng chút ‘thương hương tiếc ngọc’ kéo nàng ta vào trong gian phòng xa….

      Căn phòng phía trước có gì xa lạ với Ngộ , nhìn nhìn rồi nhịn được trừng mắt với Liễu Thần Phong, khuôn mặt đáng lúc này lại kịch liệt run rẩy, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi lẩm bẩm : “A di đà phật, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, thị phi, thị phi!” Nhưng là thế, chứ nhìn cặp mắt ti hí của nhìn cửa phòng kia liền biết, Ngộ bộ dáng chờ xem kịch vui.

      Cước bộ chậm chậm hướng phía trước đến, Ngộ chỉ e thiên hạ loạn a.

      Liễu Thần Phong nào để ý đến Ngộ , nàng vào trong phòng rồi đến cạnh giường, người giường vẫn động.

      Nàng chăm chú nhìn hồi lâu rồi cúi người : “Tiễn Tiệp Hương, kiên trì của ngươi bị phản bôi rồi… Lời đầu môi cũng chỉ là dối trá mà thôi, cái gì thủy chung, cái gì là , chỉ có ngốc tử mới tin mà thôi… Ngươi tỉnh dậy, mở to mắt ngươi xem chuyện gì kia….” Lời lạnh lùng của Liễu Thần Phong bay vào trong tai Tiễn Tiệp Hương còn hôn mê, thẳng đến khi khuôn mặt gầy yếu rốt cục có biến hóa, Liễu Thần Phong mới ngừng lại.

      Ngộ vốn dĩ vào trong phòng đột nhiên dừng lại, đứng đối diện Liễu Thần Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười to lấy lòng : “Hoàn hảo tỷ tỷ nổi thiện tâm, khởi giết chóc ở tại trong này!”

      “Bọn họ quả thực nên thấy may mắn!” Nô Nhi khinh thường nhìn hai nữ nhân hôn mê.

      Liễu Thần Phong mân môi dưới, nếu phải Linh Trí lão hòa thượng còn có quen biết với Nhất Trí đạo nhân, nàng đường vòng như vậy đâu! Lão hòa thượng kia dường như cùng Linh Trí là hảo hữu cùng nhau, là hảo hữu coi trọng nhau, nàng liền muốn nơi này nhiễm huyết. Tối thiểu, nàng tận lực, tận lực ngăn chặn thị huyết của chính mình, này coi như là tấm lòng coi trọng nàng với lão đạo trưởng thối kia !

      Ba người Liễu Thần Phong rời , hai người hôn mê trong phòng đột nhiên có phản ứng, mà phản ứng của bọn họ lại in sâu vào trong mắt Tiễn Tiệp Hương tỉnh lại từ lâu. Tiễn Tiệp Hương ngờ, nàng vừa mở mắt lại nhìn thấy màn này làm mình chịu nổi, thân ảnh quen thuộc kia làm tim Tiễn Tiệp Hương đau đớn vạn phần.

      Kim Kì bị hương thơm mê người hấp dẫn mà chậm rãi mở ra hai tròng mắt, đến khi ánh mắt ràng, liền kinh ngốc quá độ. Mùi thơm kia càng ngày càng phát ra mê người, mà nữ tử nằm trong đống quần áo hỗn độn kia càng làm cho ý loạn trầm mê, hơn nữ chạm vào xúc cảm mềm mại trơn bóng càng làm cho đáy lòng Kim Kì xao động mãnh liệt. Dung nhan thiên kiều bá mị mơ màng kia, vưu vật trong tay hô hấp càng ngày càng dồn dập, sở động lòng người. Suy nghĩ Kim Kì muốn đình trệ, trước mắt chỉ có nữ tử này, trong lòng tràn ngập suy nghĩ muốn đem người này là của mình!

      “Hà nhi?” Thanh vì động tình mà khàn khàn mê hoặc, cổ họng Kim Kì khô khốc, bàn tay chịu khống chế mà di động tới : “Thơm quá!”

      Toàn bộ hành vi của đều bị đôi con ngươi uất giận nhìn hết thảy, đôi mắt đen láy nguyên bản mất ánh sáng bắt đầu sống lại, giống như thoát thai hoán cốt. Tiễn Tiệp Hương nghe những lời khiến người ta buồn nôn từ miệng người kia phun ra, trong lòng lạnh toát. Người kia mới hôm trước còn đối với mình quyến luyến cầu khẩn, nàng cần nàng như thế nào, tại bộ mặt ra, làm cho nàng kinh tởm đến buồn nôn!

      “Ân__” Cả người Sở Mộng Hà đều nóng rực khó nhịn, bàn tay kia ở người nàng di động mát lạnh, nhịn được càng muốn gần sát người kia hơn. Kim Kì tại như con mãnh thú mất kiểm soát, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt con mồi của mình, kia mái tóc mềm mại, kia xúc cảm ngọt ngào, kia thanh nũng nịu ướt át, càng phát ra càng kích thích xúc quan .

      “ Băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết a! sai sai!” Ngộ nghiền ngẫm nhìn nhìn rồi ra quan điểm của mình, nó ‘ta nghiêm túc nghiên cứu a, có nhìn chuyện xấu!’

      “Phi lễ chớ nhìn.” Lời lãnh đạm của Nô Nhi truyền đến, tức tâm mắt của bị bàn tay lưu tình che lại, Ngộ trừu trừu khóe miệng nhưng cuối cùng cũng phản bác.

      “Thời gian vừa đúng!” Lời của Liễu Thần Phong vừa dứt, Nô Nhi ngay lập tức cầm lên viên đá , đánh vào sau gáy của Kim Kì.

      Thần trí Kim Kì giờ phút này hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng vẫn như cũ muốn buông ra vưu vật ở trước mắt, cũng còn đủ thần trí xem mình ở nơi nào nữa, thân thể phút chốc lại cương cứng lên. Hai tròng mắt bắt đầu đục ngầu, trong lòng ngừng có thanh truyền tới __Làm của riêng, làm của riêng! chút lí trí cuối cùng còn sót lại, Kim Kì lưu luyến bờ môi đỏ mọng kia : “Bản điện hạ tại thề, nhất định thú ngươi làm chính thê!”

      Lời thề trịnh trọng như vậy, vọng vào tai Tiễn Tiệp Hương lại như thế nào quen thuộc, quả thực là giống với quá khứ như đúc . Nhìn màn thể tưởng tượng trước mắt, Tiễn Tiệp Hương chết lặng. Nàng chẳng lẽ là người dễ dàng lừa gạt như vậy? nàng thừa nhận nàng nhu nhược thế nhưng cũng nguyện để cho người khác khi nhục như vậy, cho dù ngươi quý vì hoàng tử sao? Đôi mắt tham luyến tràn ngập dục vọng kia làm tâm Tiễn tiệp Hương buộc chặt đau đớn, hận ý tràn đầy, Tiễn Tiệp Hương lúc này lại lần nữa lâm vào hôn mê.

      Đến cuối cùng Kim Kì đều có phát , cho đến khi thoát li khỏi trường cũng ý thức được mình bị người gài bẫy, chỉ nhanh nhanh muốn tìm người của mình đễn xử lí chuyện này.

      Nhưng bước chân Kim Kì vừa ra khỏi phòng, Nô Nhi thần biết quỷ hay xuất , mặc dù Tiễn Tiệp Hương hôn mê nhưng hô hấp so với lúc trước hữu lực hơn nhiều lắm. Nô Nhi cấp Sở Mộng Hà viên thuốc, mặc xong quần áo cho nàng ta rồi nhanh chóng đưa người ra ngoài.


      canh giờ sau, tiếng gõ mõ nơi Hoàng quý phi mới dừng lại, nàng được tăng nhân dẫn thăm thú cảnh trí trong chùa, bất quá ngoài ý muốn lại đến sân đầy yên tĩnh : Đây là địa phương nào vậy?” Hoàng quý phi nâng ngọc thủ mở ra cửa phòng, từ bên trong phả ra toàn là mùi thuốc, gay mũi đến nàng cũng phải nhíu mi.

      theo phía sau nàng còn có Kim Ngạn, từ đầu đến cuối đều thầm quan sát bốn phía, đáy mắt vì nhìn thấy xuất của Dương Thư Văn mà lên chút ánh sáng, nhưng rất nhanh bị cái lắc đầu của Dương Thư Văn làm thay đổi.

      “Mẫu phi.” thanh quen thuộc vang lên, dáng vẻ của khiêm tốn của Kim Kì rất nhanh tới trước mặt.

      Nhìn thấy Kim Kì thân hoàn hảo trước mặt, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, mâu quang Kim Ngạn liền lên tia thâm trầm nguyên nhân.
      Last edited: 4/11/16
      Halie.hp, PhongVyBé Bi thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 22 : Có thể ngủ yên .

      Sắc mặt Kim Ngạn ngày càng thâm trầm, cả người đều tỏa ra cỗ hàn khí làm người khác dám đến gần, nhìn hắc y nhân mình phái làm việc ‘té xỉu’ nằm mặt đất tức giận nên lời. Mọi chuyện đều được sắp xếp tốt từ trước, kế hoạch tuy thể là quá tinh vi nhưng mọi tình huống tính tính lại nhiều lần vô cùng cẩn thận. Hôm nay ràng có thể làm cho Kim Kì thân bại danh liệt ngóc đầu dậy được, nhưng là, đến cuối cùng kế hoạch đều thất bại ở bước cuối.

      Đáng tiếc, cũng đáng giận!

      “Như thế nào?” Kim Ngạn nhìn về phía Trử Hồng Giang xem xét tình huống hắc y nhân hôn mê, nắm đấm Kim Ngạn muốn nắm thể chặt hơn, xương khớp ngón tay đều lên hết sức ràng :


      còn người nào tỉnh táo sao? Dám ở dưới mí mắt bản điện hạ động thủ, hảo cuồng vọng!”

      “Bị hạ mê hồn hương, phân lượng .” Trử Hồng Giang đến bên người Kim Ngạn hồi bẩm lại, mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, “Những người này đều là tinh điện hạ chọn lựa ra, có khả năng chịu được kích như vậy, rốt cuộc đối phương là ai? Ai có năng lực lớn như vậy, có thể tiếng động lược đố nhiều người như vậy?”

      Trử Hồng Giang nhìn về phía Dương Thư Văn, hai người liếc nhìn nhau sắc mặt càng phát ra ngưng trọng, “Chẳng lẽ…”


      “Có gì liền thẳng!” Kim Ngạn nhìn bộ dạng Trử Hồng Giang ấp a ấp úng kiên nhân hỏi.

      Trử Hồng Giang chần chờ, xác định mở miệng , “Có lẽ là lực lượng thần bí kia cũng chừng.” nhìn về phía Kim Ngạn, “Điện hạ, ngài thử nghĩ xem ai có thể có năng lực lớn như vậy? Chúng ta nhưng chút manh mối cũng tra được…”
      “Bất luận như thế nào, cũng may đối phương có ác ý!” Kim Ngạn buồn bực nhíu mi, “Nơi này giao cho hai người xử lí, bản điện hạ thể rời khỏi lâu được.”

      Dặn dò thêm vài câu, Kim Ngạn liền xoay người rời .

      Hoàng quý phi dạo trong khuôn viên chùa, đột nhiên nhìn thấy hai người Kim Lệ cùng Sở Mộng Hà cả người lầy lội chịu nổi về phía mình. Sở Mộng Hà bước chân còn có chút khập khiễng, nhưng dù hình tượng như vậy nàng ta vẫn quên che dấu dung mạo chính mình.

      “Mẫu phi~!” Kim Lệ tràn đầy sợ hãi nhìn Hoàng quý phi, đem toàn bộ tình đều kể lại lần, “ Nhi thần đâu ngờ ở nơi đó có cái hố lớn như vậy, Hà công chúa vô ý rơi xuống, nhi thần tình thế cấp bách biết tại sao lại ngã xuống đất ngất … Thời điểm nhi thần tỉnh lại, Hà công chúa may mắn được tang nhân cứu lên…Ô ô ô…” Kim Lệ sợ hãu, cầm lấy bàn tay Sở Mộng Hà ngừng run run.

      “Đều có việc gì là tốt rồi.” Hoàng quý phi phục hồi lại tinh thần, lập tức gọi tới tỳ nữ hầu hạ, “ Truyền gấp ngự y đến kiểm tra thân mình cho Lệ nhi cùng Hà công chúa, đừng để lại vết thương.” Nhìn hai người được tỳ nữ nâng về phía sương phòng, Hoàng quý phi đối với tâm phúc của mình cho cái ánh mắt, liền tiếng động tách ra khỏi đám người.

      “Kỳ nhi?” Hoàng quý phi gọi vài tiếng đều nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn thấy nhi tử của mình nhìn chằm chằm bóng lưng người phía trước đến thất thần, mi sắc hơi trầm xuống.

      “Mẫu…Mẫu phi!” Kim Kì đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mâu quang mơ hồ có chút xác định, bình tĩnh trong lòng trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mộng Hà liền quay cuồng biến hóa, cứng ngắc hành lễ với hoàng quý phi.

      Nàng ta nhưng lại gì nữa, chỉ nhìn sâu lần rồi dẫn người rời .

      “Nhị hoàng huynh, người là do huynh cứu ra, nếu nàng chẳng may bị thương gì phụ hoàng liền trách tội xuống dưới đó, huynh nên lo lắng chút a.” Kim Ngạn bước lên bước cười như cười lên tiếng, “Bất quá, đệ có chút hiểu được vị Hà công chúa này, rốt cuộc là có chuyện gì mà thành bộ dạng như vậy, hoặc nàng giả có việc?”

      mặt Kim Kì chút gợn sóng, trừng mắt nhìn người trước mắt, “Tam hoàng đệ vẫn nên ăn cẩn thận chút.” hừ lạnh tiếng rồi phất áo rời , chính là lười chuyện với Kim Ngạn này.

      Kim Ngạn nhìn theo bóng dáng bỏ đầy tức giận của Kim Kì, suy nghĩ rồi nheo lại ánh mắt, có phải bỏ lỡ mất trò hay gì vậy?

      “Tỷ tỷ muốn rời sao?” Ngộ nhìn hai người trước mắt, thanh đầy đè nén, “Sư phụ tại có trong chúa, nhưng là, nhưng là ở nơi này….” Hai hàng mày của Ngộ tiểu đại nhân dường như nhíu thành hình chữ ‘xuyên’, trong đầu ngừng sưu tầm ý đồ lưu lại Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong nhìn Ngọc Ân tự phía sau nhàng lắc đầu, giống như mọi thứ đều được ông trời định sắn, nàng vẫn là chậm bước! Lần này Nhất trí đại sư thế nhưng nguyên nhân xuất môn!

      Quay đầu lại liền nhìn thấy thần sắc rối rắm của Ngộ , Liễu Thần Phong nhịn được gợi lên khóe môi : “Nếu như ta lưu lại nơi này, đảm bảo với ngươi nơi này có tai ương nhiễm huyết!”

      Liễu Thần Phong quay người, theo hướng cửa sau xuống chân núi. Đứng ở nơi này, nhìn Ngọc Ân tự sừng sững treo giữa sườn núi mà ai thán lắc đầu, đúng là tốn công mà đạt được gì mà!

      thôi!” Nhưng mà Liễu Thần Phong cũng hồi Vĩnh Thịnh, mà lại theo hướng ngược lại mà .

      được đoạn thời gian, khi hai người đến rừng cây yên tĩnh, Liễu Thần Phong tùy ý nâng tay nắm mảnh lá rụng, thanh mặn nhạt, “Theo sau lâu như vậy, các hạ cảm thấy rất phiền phức sao?” Đem lá cây trong tay nghiền nát, mặc cho chất lỏng màu xanh kia chảy ra nhiễm lục đầu ngón tay, Liễu Thần Phong xoay người nhìn thẳng vào nam nhân đứng cách đó xa.

      “Các hạ theo ta từ Ngọc Ân tự đến tận đây, phải chăng là chỉ vì đột nhiên cảm thấy hứng trí?” Lúc này Liễu Thần Phong dùng mạng che khuôn mặt xấu xí của mình, nhưng nàng phát đối phương có phản ứng khác thường nào.

      “Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Lẻn vào bên trong tự có ý đồ gì?” Nam tử cầm lên lợi kiếm trong tay, ánh mắt mang khí thế bức chân nhìn Liễu Thần Phong rời, “ nghĩ như vậy để ngươi trốn thoát như vậy?” Nam tử rút kiếm từng bước về phía Liễu Thần Phong.

      nghĩ ngươi lại là người thông minh! Bất quá khi ngươi hiểu được muộn. Ngươi đủ khôn khéo, đáng tiếc lần này người gặp sai người rồi.” Liễu Thần Phong cuồng vọng đáp lại, lá cây bị chà đạ thê thảm kia nháy mắt bị ném xuống đất.

      “Ta nhưng muốn nhìn xem ngươi là thần thánh phương nào?” Kiếm quang lên phản chiếu lên hai gò má tái nhợt của Liễu Thần Phong, trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông này đột nhiên có cỗ chưởng phong sắc bén chặn hết đường tiến công của nam tử.

      “Ám vệ hoàng cung? Cũng chỉ như thế mà thôi.” Nô Nhi cầm trong tay nhuyễn kiếm, thân kiếm linh hoạt như rắn quấn lấy lợi kiếm của đối phương, “Hoàng đế thế nhưng đau lòng Nhị hoàng tử, chính là đáng tiếc, phần quan tâm này rất mong manh!” Nô Nhi rất ít khi cùng ngoại nhân nhiều như vậy, tuy diện mạo bị khăn đen che nửa nhưng lại thể nào ngăn được tầng tầng sát ý tràn ra người nàng.

      Cả thể xác lẫn tinh thần nam tử đều nhịn được run lên, cỗ dự cảm tốt dâng lên ngập tràn trong lòng, nhưng cũng có thời gian nghĩ nhiều liền phải xuất chiêu tiếp kiếm của Nô Nhi. Sau đó cùng Nô Nhi quấn lấy nhau chỗ.

      Càng giao thủ qua thời gian, nam tử càng cảm thấy hối hận, ngờ được nữ tử gầy yếu trước mắt này lại có công lực kỹ càng như thế. Cánh tay đau nhói, đến khi ý thức được né tránh mới biết được cánh tay mình bị chém kiếm, đưa tay lên che miệng vết thương, nam tử nghiến rang dám khinh thường nửa phần.

      Nhưng dù cố gắng thế nào đều rơi vào thế hạ phong, mắt thấy tình hình ổn liền nhanh chosnh muốn đào tẩu, nhưng đường lui của đều bị Liễu Thần Phong phá hỏng.

      “Ngươi nghĩ trở về báo tin cho chủ tử?” Liễu Thần Phong phủi phủi vạt áo có dính chút bụi bẩn, “Để cho ngươi sống lâu như vậy, xem như lấy hết kiên nhẫn của bản nương rồi!” Liễu Thần Phong từng bước về phía nam tử, áp lực bá chủ cưỡng bức nam tử từng bước lùi ra phía sau, chính ngươi tự mình tìm đến đây, há có thể để ngươi toàn mạng trở về sao?

      “Muốn chết!” Nam tử phục hồi tinh thần, thầm khinh bỉ khiếp đảm thoáng qua trong lòng mình, trừng mắt nhìn thân hình yếu đuối của Liễu Thần Phong vọt lại đây.

      Nguy hiểm nheo lạnh ánh mắt, mâu quang Liễu Thần Phong xẹt qua đạo hàn quang rất nhanh rồi biến mất… Ngay sau đó, thanh chủy thủ dấu vết đâm vào chính giữa trái tim nam tử, mà khi đó cánh tay cầm kiếm của nam tử còn chưa kịp động dù chỉ chút. Nam tử trừng lớn mắt thể tin nhìn về phía trước, dù có chết cũng thể ngờ được có ngày chính mình chết tay nữ tử chút nội lực nào.

      Liễu Thần Phong rút ra khăn gấm lau máu tươi bắn tung tóe mặt, lãnh lên tiếng, “Những người vô tội theo ta từ Thương quốc mà đến đây, tại có thể ngủ yên !”
      Khóe miệng Nô Nhi giật nhẹ__Tiểu thư đường hoàng a, đây bất quá chỉ là vì trả thù trả thù nha, trả thù cho cái xe ngựa cũ nát tả tơi kia a…..
      Halie.hp, PhongVyBé Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :