1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      là bị kick động nên hết ngốc đó ạ

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 15 : Cố nhân

      Đau, cốt tủy tràn ngập đau đớn như sắp vỡ vụn hết cả, cảm giác thống khổ giống như bị nghiền nát thậm chí làm linh hồn nàng đều phải run rẩy bất an.

      Phốc xuy---

      ngụm máu đen loãng đậm mùi tanh hôi theo trong yếu hầu phun ra, Liễu Thần Phong từ từ mở ra mắt phượng, hình ảnh đầu tiên lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là mái nhà màu thạch bích lạnh như băng.

      Tim co rút kịch liệt đau đớn, toàn thân nàng nóng bức như nằm trong lò hỏa thiêu vậy, tấm vải bông đệm bên dưới người nàng ướt sũng máu cùng mồ hôi từ lâu. Nhiệt lượng như vậy giống như ngồi trong lòng núi lửa sắp phun trào, từng tầng nham thạch nóng chảy mênh mông rít gào thèm muốn nhấn chìm chính mình.

      Hô hấp trở nên dồn dập, Liễu Thần Phong trợn tròn hai mắt, đây chính là mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết sao?

      “Nín thở! Tập trung vào!”

      Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hệt như tiếng gõ chuông buổi sớm Ngọc Ân tự, thanh này quá nỗi bình yên, cứ như vậy làm cho Liễu Thần Phong trấn định xuống.

      Liễu Thần Phong chậm rãi khép lại hai mắt, rất nhanh thả lỏng tâm tình chìm vào mê mang vô tận. Mặc dù hôn mê, nhưng Liễu Thần Phong vẫn sâu sắc cảm nhận được từng dòng khi lưu nóng bỏng lần lượt chạy qua thân thể mình, khuếch tán đến tứ chi bách hải.

      Ngay tại thời điểm nàng cho rằng mình có thể thả lỏng toàn thân như vậy đột nhiên, gân xanh khắp người bắt đầu co rút đau đớn, vầng trán, cần cổ, hai má, cánh tay, cổ chân...cảm giác như có thiên quân vạn mã xé rách thân thể của mình vậy, trong vô thức, Liễu Thần Phong có cách nào chế được tiếng rên rỉ đau đớn bật ra khỏi miệng.

      “Haiz…” tiếng thở dài trầm trọng từ người kia phát ra, con người này, đúng là chính cũng bất lực mà.

      Thời gian rất dài trôi qua, Liễu Thần Phong có cảm giác thân thể này còn là của mình nữa, linh hồn nàng phiêu khởi trong trung tối tăm vô định, giống như con thuyền dập dềnh trong nước mà biết về đâu, như cánh bèo lênh đênh mặt sông gợn sóng, thư sướng thoải mái. Nàng bắt đầu cảm nhận được từng tế bào gần như chết trong cơ thể bắt đầu sinh động có sức sống, toàn thân thả lỏng, nàng có thể cảm nhận được sống lần nữa tràn về trong cái thân thể này….

      ***

      thanh líu ríu ngừng truyền vào tai mình, Liễu Thần Phong trong lúc mê man bất giác nhíu chặt lông mày, con ngươi phía dưới mi mắt có dấu hiệu chuyển động, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai cánh môi khô nứt cũng chậm rãi mấp máy mở ra. Nàng cố sức mở ra hai mắt, ánh sáng chói lòa bên ngoài nhất thời đánh úp làm Liễu Thần Phong có chút thích ứng được, dù sao nàng cũng chìm trong bóng tối thời gian dài rồi, nàng theo bản năng muốn nâng cánh tay lên che lại luồng ánh sáng kia, nhưng cánh tay vừa nhúc nhích chỉ cảm thấy toàn thân toàn thân yếu ớt vô lực. nàng nghiêng đầu sang hướng khác, đến khi hoàn toàn thích ứng được ánh sáng này mới lần nữa mở mắt ra.

      Liễu Thần Phong đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, trước mắt là gian nhà tranh, phòng ốc bài trí đơn giản, ở giữa gian nhà chính là khối cự thạch lớn, nơi nàng tỉnh lại lúc trước, dường như chính là khối cự thạch này.

      Bố trí kì quái như vậy!

      Rất nhanh nhận thấy thay đổi khác biệt, Liễu Thần Phong thầm hít sâu, tuy nàng lúc này vô phương đứng dậy lại, nhưng nàng lại có thể ràng cảm nhận được cảm giác hô hấp thông thuận của người bình thường, khí theo lỗ mũi tiến vào thanh quản vào trong lồng ngực nàng, cái cảm giác lưu thông dễ chịu này thế nhưng làm cho nàng sảng khoái gì sánh kịp.

      Cảm giác này nàng tha thiết ước mơ bấy lâu nay, ngờ nhanh như vậy được cảm nhận! Đường cong khuôn mặt bất giác thả lỏng, rồi sau đó bắt đầu ngó nhìn xung quanh, nàng quả thực ngạc nhiên, này rốt cuộc là ai cứu nàng mạng?

      Đúng lúc này, cửa lớn bị mở ra, người ngược hướng mặt trời vào, cũng bởi vì ngược hướng ánh sáng nên Liễu Thần Phng nhất thời thể thấy được đối phương.

      “Ngươi tỉnh?” Thanh đổi, người tới thân đạo bào ( y phục lão đạo sĩ đó ạ), tay cầm cây phất trần! ra là cố nhân!

      “Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

      Liễu Thần Phong nhìn đạo nhân đứng ở trước mặt mình, đáy mắt khỏi lên chút kinh ngạc, “Là ngươi?”

      ngờ mới có mấy tháng gặp ngươi lại lâm vào thẳm trạng như thế này!” Đạo trưởng buông cây phất trần, nâng cổ tay Liễu Thần Phong thăm dò lại mạch đập của nàng, rồi sau đó còn cẩn thận rót ly nước ấm đút cho Liễu Thần Phong uống.

      Chỉ hành động nuốt xuống ngụm nước cũng làm cho Liễu Thần Phong khó chịu thôi, giống như có lưỡi dao sắc bén ở yếu hầu nàng đưa qua đưa lại vậy.

      Nuốt xuống chút nước, cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng nhất thời được giảm bớt, Liễu Thần Phong lần nữa nhìn người ở trước mắt, đáy mắt che giấu chút nào ánh sáng u ám, nàng há miệng muốn gì nhưng cuối cùng đành im lặng nhắn mắt lại, nàng cũng có gì để mà chuyện với tên đạo sĩ thối này.

      Đạo trưởng kia thấy vậy cũng lên tiếng, giúp Liễu Thần Phong xếp lại đệm chăn rồi tiếng động rời .

      *****
      Sáng sớm hôm đó, Liễu Thần Phong ra khỏi nhà tranh hít thở chút khí mới mẻ, mấy ngày này được lão đạo sĩ thối trực tiếp chiếu cố, tình trạng cơ thể nàng tốt lên ít. Nhưng vừa ra ngoài liền bắt gặp ngay lão đạo trưởng từ phía dưới núi đến, ánh mặt trời chiếu rọi xuống cây phất trần ngân bạch của chói lóa làm đau đớn đôi mắt Liễu Thần PHong.

      “Đến đây, tiểu nha đầu.” Đạo trưởng đem cái bọc sau lưng đặt lên cọc gỗ, màu sắc của loại thảo dược này so với bình thường giống a.

      Thân mình Liễu Thần Phong tuy thực suy yếu, nhưng so với lúc trước tốt hơn nhiều lắm.

      “Ta cho ngươi biết, lão hòa thượng kia được rồi! Sao ngươi chết luôn . Xấu chết được!" Gương mặt Liễu Thần Phong lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, thanh chút rầu rĩ vang lên. Nàng lên phía trước ngồi đối diện lão đạo trưởng, với như vậy.

      “ Lão hòa thượng kia ta còn tưởng là bồ tát tái thế chứ, ngờ cũng chỉ có như vậy thôi, cái gì mà liều chết cứ người chứ? Đúng là lừa người mà” Liễu Thần Phong hé miệng hỏi, nhìn lão đạo trưởng lấy từ trong bọc ra miếng ngọc bội nữa.

      “Xem ra xú hòa thượng kia nuốt lời rồi!” Đạo trưởng đem ngọc bội đưa cho Liễu Thần Phong, nhưng nàng căn bản là chút ý tứ tiếp nhận cũng có, đạo trưởng cũng vì vậy mà tức giận ngược lại còn đem ngọc bội kia ném đến trước mặt Liễu Thần Phong, “Tiểu nha đầu, ta hao tổn bao nhiêu công lực mới cứu được ngươi, ngươi là dùng thái độn gì báo đáp ta vậy?” Lão đạo trưởng nhíu mày, nhìn Liễu Thần Phong đạm cười .

      “Linh Trí đạo nhân nổi danh khắp thiên hạ, ta dù thế nào cũng dám đắc tội a!!!” Liễu Thần Phong nhìn lão nhân phía trước đầy phức tạp, nàng căn bản là nhận ra được trong thanh của mình xen lẫn bao nhiêu trách cứ cùng đau lòng.

      “Tự nhiên là vậy! Ta vẫn với ngươi này tiểu nha đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Linh Trí lão đạo gật đầu , nhếch môi nở nụ cười như có như , “Ngày ấy ta gặp ngươi bị thương gần chết, coi như là hai chúng ta có duyên. Tính ra từ đó đến nay cũng phải được ba tháng rồi đó…”

      qua tháng năm rồi? tại là tháng tám! Liễu Thần Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh cao rộng, nội tâm dao động thôi.

      “Bỏ lão hòa thượng chết bầm đó thôi. Thực chất, ta ngày đó cũng được coi là cứu ngươi mạng, sống chết của ngươi vốn là do ông trời định đoạt như vậy.” Linh Trí đạo nhân bình tĩnh giải thích với nàng. “Thân mình ngươi vốn suy nhược từ , nay vừa có bệnh cũ lại cộng thêm kịch độc này. Ta vốn muốn thay ngươi áp chế độc tố trước, chính là đáng tiếc, ngoan tật của ngươi luôn luôn chống phá, thành ra cả bệnh cũ cả kịch độc đều cùng nhau bộc phát….” Giọng vân đạm phong khinh, nhưng cũng đủ để cho Liễu Thần Phong ý thức được tình trạng nguy kịch của mình.

      giờ trong cơ thể ngươi, hai thứ đó đều có biến mất, nguy hiểm vẫn tồn tại như trước. Bất quá cũng may hôm nay ta tạm thời giữ được của ngươi mạng này.”

      Liễu Thần Phong tự ý thức được, nàng tuy rằng tại còn sống, nhưng lại giống như đeo lưng trái bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể tạo ra kết cục thảm cảnh của chính mình.

      "Còn về phần báo đáp ân cứu mạng này" Linh Trí thầm liếc lại nhìn sắc mặt Liễu Thần Phong , " Ngươi chỉ cần giúp ta chuyện ta liền coi như thanh toán xong. Hơn thế, nếu ngươi may mắn, bồ đề tử cũng thành vấn đề.” nhanh chậm chờ nàng ra đáp án.

      “Được!” Liễu Thần Phong khồng hề do dự dù chỉ chút, trực tiếp đáp ứng .

      "Tốt lắm nha đầu, ta vẫn thực thích tính cách này của ngươi." Linh Trí đạo nhân lấy từ trong ngực ra phong thư đưa cho Liễu Thần Phong, “Từ nay đến cuối tháng, ngươi phải “tự mình” giao thư này cho…”

      Liễu Thần Phong kinh ngạc nhìn phong thư tay, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ bi thương cùng phẫn nộ, nàng cắn môi, mặc cho vệt máu đỏ tươi hằn đó.

      Liễu Thần Phong có nghe đến lời của Linh Trí nữa, nàng cẩn thận đem thư để vào trong lòng, lần nữa thu hồi ngọc bội rồi đứng dậy rời .
      Last edited: 30/10/16
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 16 : Trở về

      Liễu Thần Phong rời khỏi thành Vĩnh Thịnh ngót nghét cũng 3 tháng, hôm nay cuối cùng cũng quay trở lại. Nàng thân trường bào trắng thuần,nàng ung dung bình tĩnh bước chân vào cổng thành,cơn gió mùa hạ bay qua làm lay động mạng che mặt của nàng, để lộ dung nhan tuyệt thế có chút trắng bệch lâu ngày, bàn tay vô thức đặt lên phong thư giấu trong ngực, Liễu Thần Phong chậm rãi vào trong cửa thành.

      Ở phía xa xa vẫn có thể nghe được thoang thoáng tiếng chuông chiều vang ra từ Ngọc Ân tự. Liễu Thần Phong nghiêng đầu nhìn lại núi non trùng điệp phía sau, bước chân ngừng lại.

      Linh Trí trước khi quên để lại cho nàng rất nhiều bạc vụn, nhìn bạc vụn trong tay, khóe môi Liễu Thần Phong tiếng động nhếch lên. Gần trưa, người qua đường lại tấp nập, Liễu Thần Phong liền tìm tửu lâu dừng chân,nàng ngồi ở trong góc khuất thu hút chú ý, lẳng lặng uống trà.

      loạn tiếng gót sắt băng qua đường lớn, rất nhiều quán hàng rong và người đường đều bất ngờ kịp lẩn tránh, sạp hàng nơi nơi đổ ngổn ngang, người đường bị thương rất nhiều. Mọi người đối với đoàn người ngựa kia ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, lắc đầu thở dài.

      “Hoàng thành dưới chân thiên tử còn có người kiêu ngạo đến bực này sao, coi vương pháp ra gì nữa.” Bàn bên cạnh có vài thư sinh ngồi cùng nhau, cùng cúi đầu thở dài , sinh ra cùng là con người, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy đây!

      “Ngươi tốt nhất chút ! Ngươi biết sao, đòan xe vừa mới qua là gia quyến Tả tướng đại nhân đó, ta nghe chính là trưởng tử Tiễn Hào Duy.”

      “Là ngốc tử kia trở lại sao?” người trong đó cười xuy tiếng, trong khẩu khí tràn đầy châm chọc, “Ta ông trời bất công quả sai chút nào mà!” Dứt lời liền đặt mạnh chén trà lên bàn, tiếng động rất lớn, nước trà cũng bị tác động làm cho bắn hết ra ngoài.

      “Ngốc tử cái gì chứ! Ta có nghe đồn tháng trước ta gặp ám toán, xung đột lần này thế nhưng làm công tử si ngốc tỉnh lại rồi…” Mọi người giọng nghị luận, “ tại hết ngốc rồi đó, ta còn nghe , tật nguyền ở hai chân từ khi sinh ra đến bây giờ cũng khỏi luôn…”

      “Đúng là gặp vận cứt cho mà! Ông trời có mắt tròng sao? Cứ thế để cho tên hỗn…”

      “Ưm ưm…” Nhưng lời còn chưa xong bên cạnh liền có người chạy lên, bịt chặt miệng ,ngăn cản những lời đại nghịch bất đạo phía sau, “Ngươi muốn sống nữa à! Nếu những lời này lạc đến tai Tả tướng đại nhân, cái mạng chó của ngươi và của chúng ta, cũng đừng mong giữ được.” Người này nhanh chóng lên tiếng cảnh báo rồi sau đó chuyển hướng đề tài chuyện khác.

      Liễu Thần Phong từ đầu đến cuối đều ngồi yên chỗ theo dõi tình hình, nghe đến đây trong đầu nàng lên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn của nam nhân kia, khóe môi ở dưới khăn che mặt gợi lên tia lãnh. Nàng nhìn về phương hướng đoàn xe ngựa biến mất, đáy mắt che giấu đạo hàn quang sắc bén, ‘ coi như mạng ngươi lớn, nãi nãi tha cho ngươi lần, lần sau gặp lại nãi nãi nhất định trả lại ngươi gấp đôi.”
      -------------

      Từ giờ đến cuối tháng còn thời gian nửa tháng, đưa phong thư kia, nàng tạm thời gấp.

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Thần Phong theo trí nhớ tìm đến gian nhà mấy bắt mắt ở giữa phố xá sầm uất. Cửa lớn căn nhà đóng chặt nhưng có khóa, nàng đẩy cửa vào trong, vừa được mấy bước Liễu Thần Phong liền nhìn đến thân ảnh quen thuộc.

      “Tiểu thư!” Gương mặt người kia nguyên bản như cánh hoa héo rũ đột nhiên được sống lại như hoa tươi , “Tiểu thư!” Nàng kia để ý hình tượng từ thềm đá bật dậy phi thân đến trước mặt Liễu Thần Phong, ở cách Liễu Thần Phong 5 bước chân quỳ mặt đất, tiếng đầu gối nàng va chạm vào mặt đất phá lệ ràng, “Nô Nhi thất trách, Nô Nhi có tội!”

      Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi tự hành hạ chính mình khỏi thở dài “ Đứng lên !” rồi vào trong phòng.

      Nô Nhi đứng dậy lảo đảo theo sau, vừa vào trong phòng, Nô Nhi lại lần nữa quỳ phịch xuống trước người Liễu Thần Phong, tựa hồ như nàng làm vậy mới có thẻ làm vơi tâm trạng hối lỗi của nàng.

      Liễu Thần Phong đưa tay nâng lên khuôn cằm của Nô Nhi, nang nhàng vuốt ve hai cánh môi nứt nẻ trắng bệch, lại nhìn dung nhan suy yếu như người bệnh lâu ngày khỏi nhíu mày:

      “Nô Nhi ngốc!” Liễu Thần Phong nâng thân thể Nô Nhi đứng dậy, hướng nàng ngồi lên ghế dựa “Ta phải trở lại rồi sao? Ngươi hà tất phải tự hành hạ chính mình.”

      Thân mình Nô Nhi run lên, nàng cắn môi cúi đầu, rồi sau đó lấy từ trong người cái trap đưa lên Liễu Thần Phong : “Tiểu thư, đây là Mặc liên!”

      Nô Nhi nặng nề xong, lại ủy khuất nhìn về phía Liễu Thần Phong cố chấp : “Nô Nhi phải về sớm hơn mới đúng, nếu Nô Nhi về sớm hơn, tiểu thư phải mình lưu lạc bên ngoài!”
      Liễu Thần Phong mỉm cười nhéo nhéo hai má Nô Nhi : “Ngươi cả ngày trưng ra khuôn mặt cương thi như vậy, theo bổn tiểu thư phải là phá hỏng hết việc sao?” Liễu Thần Phong đưa ngón tay đụng chạm đôi mắt Nô Nhi, “Ngươi hoàn thành việc ta giao là tốt rồi, cần suy nghĩ nhiều.”

      Nô Nhi nghe vậy trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong : “Nếu như hôm nay gặp tiểu thư về kịp, ta nhất định tìm tiện loại kia tính sổ!” Nô Nhi phẫn uất , ngày đó nàng tìm được Mặc liên liền gấp rút trở về nhưng thấy tiểu thư nhà mình đâu, ngược lại nghe ngóng được tin tức con trai Tể tướng gặp chuyện đường. Nàng nghe xong vốn để trong lòng, nhưng trong lúc vô tình lại phát được vô số mảnh bình sứ đựng thuốc viên của tiểu thư lăn lóc đường, còn bị người qua đường qua nghiền thành bột phấn….

      “Coi như ngươi hành động lí trí!” Liễu Thần Phong nhận tráp từ tay Nô Nhi, cảm nhận được hơi lạnh theo đầu ngón tay truyền đến, nàng mở ra màn che, màn sương mù trắng thuần đập vào mắt, sương mù lạnh lẽo qua để lộ ở giữa hòm đóa hoa sen trắng xinh đẹp nở rộ, “Cũng chỉ có huyền băng mới có thể giữ tươi được lâu như vậy” Đóng nắp hòm lại, Liễu Thần Phong liền xoay người rời .

      “Chính mình nghỉ ngơi cho tốt.”

      Nô Nhi nhìn theo hình ảnh tiểu thư rời , lúc này mới dám thở ra hơi, đáy mắt lóe ra tia ấm áp, nàng nghe lời tiểu thư đến nhuyễn tháp nằm xuống, rất nhanh liền nặng nề chìm vào mê man.
      ------------------------------

      Liễu Thần Phong mục đích dạo đường lớn, trong đầu ngừng quanh quẩn lời của Linh Trí đạo trưởng với nàng, độc tố trong người nàng chỉ tạm thời được áp chế xuống dưới, bệnh tình cũng vậy, thân thể nàng vẫn suy yếu như cũ, cách khác nàng vẫn cần tìm bồ để tử để cứu sống tính mạng. Linh Trí đạo nhân chẳng qua là cho nàng thêm nhiều thời gian hơn mà thôi.

      Bồ đề tử! Liễu Thần Phong nghiền ngẫm cười, ngày đó nàng ràng nhìn thấy bồ đề tử rơi ra từ trong tráp của Tiễn Hào Duy, vì vậy mới phi thường tức giận phế cánh tay của . Bồ đề tử đó cũng chính là quả bồ đề duy nhất mà Nhất Trí đại sư tặng cho ngoại nhân lúc trước. Chính là đáng tiếc, bồ đề tử đó là quả thực, phải thứ Liễu Thần Phong cần! Nàng cần chính là bồ đề tử nguyên vẹn, xấy khô tẩm dược, bồ đề tử kia mà nàng ăn vào nghi ngờ gì chính là con đường khác đến gặp Diêm vương.

      Liễu Thần Phong híp lại đôi mắt, Nhất Trí lão hòa thượng kia nhất định là cũng biết điểm này, nhưng hôm đó lại cho nàng! Đây chẳng lẽ là cái mà người ta gọi là thiên mệnh? Liễu Thần Phong dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên thiên , đột nhiên nở nụ cười tinh sáng như ngọc _ Mạng của ‘ ngư’ nàng, từ trước cho tới bây giờ đều thuộc phạm vi ông trời có thể điều khiển.
      -----------------------------------------

      “Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!” Đúng lúc này, tiếng vó ngựa hỗn độn từ phía xa chạy đến gần, mới nghe thấy tiếng chưa nhìn thấy người đến là ai mà mọi người cuống quýt tìm chỗ núp, cả con đường lớn trong nháy mắt chỉ còn lại duy nhất Liễu Thần Phong chút di chuyển.

      Người lưng ngựa nhìn Liễu Thần Phong chút ý tứ né tránh kinh hãi lắc trụ dây cương, tiếng hô đinh tai nhứ óc điều khiển ngựa dừng lại, vó ngựa suýt nữa đạp lên thân thể Liễu Thần Phong. Bởi vì đột nhiên bị người giật cương nên con ngựa hí lên tiếng dài rồi vọt dậy, làm người ở phía cũng phản ứng kịp mà rơi xuống.

      “Ngươi muốn chết? nghe thấy bản thiếu gia kêu tránh đường sao?” Người bên nổi giận đùng đùng đến trước mặt Liễu Thần Phong, rất nhanh muốn động thủ đánh nàng.

      Đúng lúc này, bàn tay xuất vừa vặn ngăn cản động thủ.
      Halie.hp, PhongVyBé Bi thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      @Bé Bi đọc đến đây chắc c cũng hiểu được phần nào rồi chứ
      Ta thấy mấy chương đầu đa phần là tiền để để phát triển về sau thôi nên tác giả miêu tả rất mập mờ và khó hiểu, cũng khó liên kết nữa.
      Mọi người cùng theo rõi về sau đều ràng hết đó.
      ps : Còn ai hóng truyện vậy, có gì tốt xin ý kiến đóng góp nha

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 17 : mưu đầy rẫy


      Liễu Thần Phong nghiêng đầu nhìn lại người vừa đến, nhìn thân trường bào xanh nhạt, dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn tú, ngờ với dáng vẻ thư sinh như lại có thể hóa giải động tác của nam tử cưỡi ngựa kia chỉ trong chiêu.

      Chăm chú nhìn lại Liễu Thần Phong cảm giác có chút quen mắt, trong đầu bỗng xẹt qua số hình ảnh, vị này phải là nam tử hộ tống công chúa Tây Sở quốc tiến vào Đông Việt sao?

      “Hồng Giang!” Thư sinh mãi vẫn chỉ là thư sinh thôi, nhìn động tác thô bạo có đạo lí của nam tử cưỡi ngựa nhất thời phát hỏa tức giận
      Nam tử được gọi là Hồng Giang kia bị thư sinh giận dữ giống lớn lập tức mất tự nhiên thu hồi tay lại, hừ lạnh nhìn Liễu Thần Phong rồi quay người rời .

      thất lễ quá, vị bằng hữu của ta tính tình quái gỡ xin công tử chớ trách.” Thư sinh cũng quay người bước đến trước mặt Liễu Thần Phong, sắc mặt mười phần áy náy.

      Liễu Thần Phong căn bản mảy may quan tâm tới dù chỉ chút, trực tiếp xoay người ngược lại, người này, nàng lười phải lãng phí thời gian của mình!

      Nhưng mà, ngay tại thời khắc Liễu Thần Phong quay người kia, cơn gió mạnh thổi qua làm mạng che mặt của nàng bay bay, để lộ ra sườn khuôn mặt lạnh lẽo như đao tạc của nàng, nổi bật làn da trắng nhợt nhạt là đôi phượng mâu thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ thế gian.
      --------------------------------

      “Này, này, mọt sách, người xa rồi ngươi còn đứng đây làm gì vậy? Bị câu mất hồn rồi à?” Nam tử vừa mới còn nổi giận quay đột nhiên xuống ngựa vỗ vỗ đầu vai bằng hữu tốt của mình, khi xuống tay còn cố ý tăng thêm chút lực đạo, ai bảo chỉ nữ nhân mới biết thù dai chứ, cũng biết a!

      Nam tử thư sinh quay đầu liếc mắt nhìn Trử Hồng Giang, câu cũng , rồi sau đó tiếng xoay người lên ngựa của mình rời .

      “Đùa cái gì vậy? Phi__” Trử Hồng Giang nhìn bóng lưng Dương Thư Văn càng ngày càng xa nhổ ra ngụm nước bọt, câu nào liền bỏ mặc như thế này à, bằng hữu kiểu gì vậy, nhưng rồi sau đó thể làm gì khác là giục ngựa đuổi theo sau.

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang cứ như vậy trước sau vào Túy Di hiên.

      Túy Di hiên nổi tiếng là tửu lâu phồn hoa nhất thành Vĩnh Thịnh này, khách ra người lại ngừng tấp nập, nơi này chỉ có địa thế giữa ngã tư đường lớn nhất cả thành, mà đồ ăn thức uống bên trong cũng đều hảo hạng hiếm có. Tuy mới mở ra chưa lâu nhưng chỗ đứng vững chắc ở nơi đô thành Đông Việt quốc này, người có thể tùy ý ra vào Túy Di hiên phú tức quý, tốt nhất nhìn người nên có nhãn quan chút.

      Dương Thư Văn vừa bước chân vào trong nhã gian liền nghe thấy giọng kể lễ của Trử Hồng Giang :

      “Ai nha nha, người ta đều xa, hai tròng mắt của con mọt sách kia vẫn còn nhìn chằm chằm, chậc chậc chậc, thần thái như vậy, biểu tình như vậy, dáng vẻ kia mười phần ai oán, ta thấy so sánh với oán phụ….” Trử Hồng Giang thêm mắm thêm muối thao thao bất tuyệt với viễn cảnh mình xây dựng lên bị thân ảnh đứng ở cửa dọa cho hết hồn.

      Liếc mắt liền thấy đôi mắt hẹp dài của Dương Thư Văn từng chút híp lại đầy nguy hiểm, Trử Hồng Giang hình tượng sờ soạng hai cánh tay của mình ngăn cho da gà rơi rụng đầy đất, “Ngươi đừng có nhìn bản thiếu gia như vậy!” Miệng như vậy nhưng lại tiếng động chạy trốn đến phía sau người thứ ba trong gian phòng, muốn sống tiếp, “ cho ngươi biết, bản thiếu gia phải người đoạn tay áo, lão gia tử nhà ta còn trông chờ ta nối dõi tông đường đấy, làm ơn đừng có nhìn bản thiếu gia lưu luyến quá mức như vậy___”

      “Ta biết bộ dạng ta lớn lên tuấn bức người, phong lưu phóng khoáng…”

      Dương Thư Văn cuối cùng đành mặc kệ Trử Hồng Giang ngồi đó thao thao bất tuyệt mình, bước vào trong kính cẩn hành lễ với người kia, “Điện hạ!”

      Trong khi nam nhân Trử Hồng Giang vẫn trong trạng thái tự kỉ về bản thân Dương Thư Văn được đối phương đáp ứng, nhanh chóng ngồi tràng kỉ, bình tĩnh rót cho mình ly trà.

      “Thiết, đúng là chút thú vị!” Trử Hồng Giang đến lúc này chợt nhận ra chính mình nãy giờ đều là chuyện với khí liền bực bội, ngồi ngay người nhìn về phía tam hoàng tử Kim Ngạn : “Điện hạ dạo gần đây rất nhàn hạ sao? Sao ta lại nghe chuyến phật đường cầu phúc sắp tới, Nhị hoàng tử tự mình tiến cung cầu hoàng thượng đáp ứng cho Hà công chúa cùng vậy?!” Trử Hồng Giang vuốt cằm rồi nhíu mi tiếp : “Bất quá, hành động như vậy giống tác phong vốn có của cho lắm!”

      " giống tác phong vốn có thế nào, ngươi đừng quên mục đích của lần này!" Kim Ngạn vì chuyện này mà tỏ ra chút tự nhiên nào, ngược lại phi thường bình tĩnh gạt gạt ly trà trong tay, rất lâu mới khinh mân ngụm, “Hoàng quý phi muốn Ngọc Ân tự dâng hương cầu phúc, vị hoàng huynh lúc nào cũng đặt chữ hiếu lên hàng đầu đương nhiên cúc chung tận tụy.

      Vỗn dĩ Trử Hồng Giang chuyện như vậy phạm vào tội bôi đen nhân phẩm hoàng thất, nhưng nhìn thái độ Kim Ngạn thấy có bất cứ để ý nào: “ Cơ hội tốt như vậy bên cạnh Hoàng quý phi, lại có thể tiếp cận Hà công chúa…”

      “Còn có vị Nhất Trí đại sư đức cao vọng trọng luôn luôn tọa ở bên trong Ngọc Ân tự gặp người lạ, biết lần này như thế nào…” Kim Ngạn ngẩng đầu nhìn hai người bạn tốt lớn lên cùng mình, ngón tay từng nhịp gõ mặt bàn, đột nhiên ra câu liên quan như vậy.

      Dương Thư Văn cúi đầu xuống ly trà trong vắt trong tay mình, trong lòng khỏi hoảng hốt, từ khi vô tình nhìn đến ánh mắt lạnh lùng quá mức khác thường của người kia trong đầu liền như bị ám ảnh, thể nào quên được. Bất quá cũng chỉ là người xa lạ, vì sao bản thân lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?

      Trong lòng Dương Thư Văn tràn ngập nghi hoặc!

      “Đối với hôn của vị Hà công chúa này, ta thấy Hoàng thượng vẫn chưa có quyết định chọn người chính thức, còn có ta nghe mấy ngày trước hoàng thượng có triệu kiến qua vị công chúa này rồi? Chắc chắn có đề cập qua chuyện này?”

      sai!” Kim Ngạn nguy hiểm nheo mắt, khóe miệng đột nhiên tràn ra nụ cười vô cùng quái dị, “ Xét theo tính tình của Phụ hoàng mà bây giờ vẫn chưa hề động thủ, như vậy chúng ta cũng đành phải chờ thôi! Nếu rêu rao quá mức khoa trương ngược lại còn gì thú vị nữa.”

      “Điện hạ đúng!” Dương Thư Văn gật đầu, “Còn có chuyện kia điện hạ sở liệu quả thực sai, cái chết đột ngột của Tích công chúa quá mức quỷ dị. Hơn nữa thái độ của hoàng thượng đối với chuyện này cũng quá kì lạ rồi. Chung quy lại đều là có chứng cớ , có manh mối.”

      “Tang lễ đến giờ vẫn chưa được bất kì ai để tâm đến, chỉ sợ trong lòng hoàng thượng ràng từ lâu, vị Tích công chúa này căn bản có chết dễ vậy đâu!” Trử Hồng Giang trực tiếp đưa tay phá nát cửa sổ làm bằng giấy của gian tửu lâu, ngây ngô cười, “Có lẽ phương diện này chúng ta đoán được huyền cơ rồi! Nếu Tích công chúa quả thực chết, tại nàng nơi nào rồi. Ta thấy mặc kệ như thế nào chăng nữa chúng ta cứ ngồi xem diễn là tốt nhất!”

      “Chuyến Ngọc Ân tự lần này, bản điện hạ thỉnh cầu phụ hoàng rồi, tất cả mọi người đều có thể cùng, đến lúc nó liền nhờ các ngươi lưu ý nhiều hơn chút!” Kim Ngạn mở miệng đánh gãy lời của Trử Hồng Giang, “Về phần vị Hà công chúa này___ Bản điện hạ tất nhiên ngại ngùng dùng chút biện pháp!” đáy mắt lướt qua tia sắc bén, Kim Ngạn đứng dậy, “Chiếm được hay đối với ta mà quan trọng, nhưng, nếu bản điện hạ chiếm được, tất nhiên bản điện hạ thể cho phép nhị hoàng huynh được thoải mái.”

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đứng dậy tiễn Kim Ngạn rời , hai người ngốc lăng nhìn nhau hồi rồi đồng loạt thởi dài hơi.

      Trử Hồng Giang ngã ngồi ghế : “Ta chắc chắn về sau có náo nhiệt cho mọi người nhìn rồi!” nâng cằm nhìn Dương Thư Văn, nháy mắt mỉm cười tươi rói : “Bất quá mọt sách à, ta còn nghe như vầy, phủ Tả tướng gần đây hình như thập phần vui vẻ sinh động, chúng ta định góp vui chút sao?”

      “Nghe sau trận ám sát đó, Tiễn Tiệp Hương vì bị kinh hách quá độ mà bệnh dậy nổi, nàng ta quay lại Ngọc Ân tự tĩnh dưỡng…, ngươi xem, Nhị hoàng tử này cùng Tiễn Tiệp Hương quan hệ mập mờ bao nhiêu năm, người khác nhưng chúng ta còn lạ sao?”

      Dương Thư Văn chần chờ nhìn Trử Hồng Giang, nhìn đôi má lúm đồng tiền gian trá đáng đánh đòn của , tâm hiểu sao đôt nhiên nhảy dựng. Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh : “Ta thấy đây cũng là biện pháp tồi!”

      Bốn mắt song song nhìn nhau, tâm tư đều hiểu .

      “Ai ô ô, mỹ nữ a, tuy rằng ta mới liếc nhìn qua chút nhưng khẳng định với ngươi, Hà công chúa kia là vưu vật trời ban ma, đáng tiếc cho vưu vật như vậy, hắc hắc…” Trử Hồng Giang cười gian nịnh dị thường, “Ai, bản thiếu gia mà có năm phần của vưu vật kia cũng cảm thấy mãn nhãn…Á, Dương Thư Văn, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, này, chớ nhanh…” Trử Hồng Giang ôm cái ót đau đớn đuổi theo đối phương ra ngoài.
      Last edited: 30/10/16
      Halie.hp, PhongVyBé Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :