1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 11 : Tại sao muốn họ Tôn

      Liễu Thần Phong lúc này đứng dưới chân núi, híp mắt đánh giá những bậc thang từng bậc từng bậc xếp thẳng đứng lên tận đỉnh núi, cảm giác muốn ho khan lúc nào cũng chờ trực trong cổ họng. Nàng cau mày, khuôn mặt vốn muốn khó chịu càng phát ra khó coi hơn nữa, nàng tay vuốt cằm, tay vân vê ống tay áo, biết trong đầu suy nghĩ cái gì.

      “Ngươi thể lên!” Phía sau, thanh ngây thơ của tiểu hài đồng nào đó truyền đến hấp dẫn chú ý của Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong tao nhã quay người lại. Phía sau nàng có ít người tới lui nhưng có ai chú ý tới nàng. Nàng nguy hiểm híp lại hai tròng mắt, chính là có người ở phía sau cột đá lớn ngoắc tay với nàng, còn có, tay của còn cầm trái gì đó màu xanh bị cắn nửa. Dường như cũng có kiên nhẫn đợi phản ứng của Liễu Thần Phong, liền nhanh chóng thò đâu ra ngoài cười với nàng : “Nếu ngươi muốn lên đó, ta biết có con đường gần hơn …”

      Lúc này Liễu Thần Phong liền nhìn , người đến chính là tiểu hòa thượng, coi bộ còn tuổi hơn cả nàng.

      “Ngươi là ai?” Liễu Thần Phong bước về phía trước, cũng nhìn thấy ràng đối phương là người như thế nào, tiểu hòa thượng này thế nhưng ngồi dưới đất, tựa mình vào cột đá ăn trái cây, bên cạnh có rất nhiều hạt thừa….

      “Này, cho ngươi!” Tiểu hòa thượng đó cầm trái cây tay đưa cho Liễu Thần Phong, “Là trái cây dại, có độc, ngươi có thể yên tâm! Ăn rất ngon, cầm lấy !” Tiểu hòa thượng cười hì hì chuyện với Liễu Thần Phong, “ Ngươi muốn lên núi, ta biết đường gần hơn, chắc chắn tốn nhiều thể lực của ngươi!” Tiểu hòa thượng hết nhìn trái cây lại nhìn sang Liễu Thần Phong, tựa hồ rất chờ mong nàng đồng ý với .

      Liễu Thần Phong dừng lại chút, cuối cùng đưa tay tiếp nhận trái cây tay , nàng cũng chút khách khí cắn ngụm lớn, lập tức cảm giác ngọt lành bao phủ toàn bộ đầu lưỡi kích thích vị giác của nàng, đáy mắt giấu được kinh ngạc, nàng ngờ, nhìn bề ngoài trái cây này bình thường như vậy, bên trong ngờ ăn lại ngon như vậy a!

      “Ngon đúng ?” Tiểu hòa thượng nhướng mi tự hào , “Đây chính là bí mật của ta, các sư huynh của ta mong muốn hồi lâu ta đều đưa cho bao giờ đâu!” ta đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất người mình, lần nữa ngoắc tay với Liễu Thần Phong, ra hiệu nàng theo , đường vậy vẫn quên lải nhải, “ Ta đưa ngươi đến đó nhưng ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật cho ta, được cho bất kì ai khác biết được!”

      Vừa vừa quay đầu lại nhìn về phía Liễu Thần Phong.

      theo sau , thần sắc Liễu Thần Phong có chút dao động, tiểu tử này dường như cố ý chờ nàng ở chỗ này? vòng qua chân núi, lúc này Liễu Thần Phong mới nhận ra chính mình theo tiểu hòa thượng kia đến địa phương có người qua lại, tuy cũng ở chân núi nhưng chỗ này hoang tàn vắng vẻ hơn những chố khác rất nhiều.

      “Ngươi sơ ta động thủ với trốn dung thân của ngươi à?” Liễu Thần Phong nhìn tiểu hòa thượng thoải mái sôi nổi phía trước, nàng cảm thấy thực buồn bực, nhìn chẳng khác nào cái tiểu bạch thỏ ngu ngốc!

      “Ngươi á?” Tiểu hòa thượng đột nhiên xoay người, buồn cười nhìn Liễu Thần Phong, tựa như những lời nàng vừa là những lời thiên hạ đều chê cười bình thường, tiểu hòa thượng dùng sức lắc đầu, “Ta biết ngươi !” Tiểu hòa thượng vô tư chỉ vào đường núi phía trước , “Từ nơi này lên , ngươi có thể đến hậu viện đó, cam đoan với ngươi con đường này chỉ bằng nửa con đường chính diện kia, tuyệt đối hao phí thể lực!” hướng đến Liễu Thần Phong phóng cái nhãn tình, rồi trong nháy mắt chạy vào trong rừng cây rậm rạp bên cạnh đường, biến mất thấy.

      Liễu Thần Phong nhíu mày nhìn rừng cây trước mắt, hiểu cười cười, nhìn dây leo chằng chịt bám víu nhau nối liền lên tận đỉnh núi, vừa vặn trợ giúp sức lực cho nàng ít!

      Thân thủ vừa chuyển nắm chặt lấy dây leo, từng bước giẫm lên đá núi mà leo lên . Nơi này quả thực ít người qua, đá từng tầng rêu dày, chỉ cần sơ ý chút ngay lập tức sảy chân trượt xuống dưới. Liễu Thần Phong dám khinh thường, nàng phá lệ cẩn thận.

      Thời gian quá nén nhang, Liễu Thân Phong bước đến hậu viện Ngọc Ân tự.

      sai! sai! Ngươi quả thực muộn!” Bước chân vừa ổn định, liền nghe được thanh quen thuộc kia. Ngẩng đầu nhìn về phía trước liền gặp tiểu hòa thượng vắt chéo chân ngồi đầu tường, tủm tỉm cười nhìn chính mình.

      “Ta lừa ngươi ?” có chút hình tượng nào chu môi : « Ta được gọi là Ngộ , tỷ tỷ ngươi tên gì vậy ? » Tiểu hòa thượng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Liễu Thần Phong.

      Ngộ ?

      « Ngươi họ Tôn ? » Liễu Thần Phong kịp nghĩ ngợi gì bật thốt lên như vậy, tựa hồ nàng bài xích cùng tiểu hòa thượng này chuyện, cũng để ý đối phương có biết thân phận mình hay .

      Tiểu hòa thượng nghe vậy liền cau mày nghi hoặc nhìn Liễu Thần Phong, « Ta tại sao lại có họ Tôn ? Họ Tôn có cái gì tốt à ? » khinh thường bĩu môi với nàng.

      Khóe môi Liễu Thần Phong mềm mại kéo lên, nàng hề lên tiếng giải thích cùng nữa mà quay người tới cửa viện rộng mở phía sau mình.

      Nhìn theo bóng lưng Liễu Thần Phong, khuôn mặt Ngộ đột nhiên phát ra ủy khuất, « Ngươi còn chưa cho ta biết tên của ngươi mà, uổng công ta gọi ngươi tiếng tỷ tỷ a ! » Ngộ ngồi than thở, rồi trực tiếp từ tường cao nhảy xuống đất, « Tôn ? Họ Tôn làm gì ? Tôn Ngộ à? Đúng là quái dị ! » Vừa thở dài vừa về phía khác, chẳng mấy chốc thấy bóng dáng nữa.

      Liễu Thần Phong vào bên trong Ngọc Ân tự, tránh những tăng nhân tuần tra quanh chùa, theo trí nhớ lần trước nàng đến đây tìm được căn phòng kín. Căn phòng này người ra vào ít, y phục người Liễu Thần Phong lại quá mức khác biệt, nàng tính có lẽ nên tìm chỗ đợi đến trời tối xuống rồi tiếp tục tính.

      ***

      Đổ từ bình sứ ra viên thuốc nhét vào trong miệng, áp chế xuống cảm giác muốn ho khan trong yết hầu, Liễu Thần Phong tìm được chỗ trong rừng trúc ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe được tiếng bước chân tiến dần đến nơi này. Liễu Thần Phong lập tức che giấu hơi thở của mình, ngồi yên chỗ nhúc nhích.

      « Điện hạ nếu có chuyện quan trọng, cần thiết lại đến nữa ! » Thanh nữ tử nặng , oán hối, vừa nghe qua liền biết chủ nhân của nó là người tu dưỡng lâu ngày, vô dục vô cầu với thế nhân.

      « Hương nhi ! Ngươi vì giữ chọn chữ hiếu với mẫu thân, bản điện hạ có gì phản đối nàng. Ngươi vì mẫu thân cầu phúc năm, bản điện hạ cũng chưa từng lời ! Nhưng tại sao nàng từ chối qua lại với bản điện hạ, nàng quên giữa chúng ta vẫn còn tồn tại hôn ước ? » Thanh vội vàng chứa đầy bất đắc dĩ của nam tử vang lên ngay sau đó.

      Liễu Thần Phong nhận ra thanh kia, hô hấp nàng cứng lại, u quang lập tức xẹt qua nơi đáy mắt. ngờ là nhị hoàng tử Kim Kì a !
      Liễu Thần Phong nghiêng người nhìn lại, hai ngươi kia đều quay ngược lại hướng nàng ngồi.

      Nam nhân thân trường bào vàng nhạt, hai tay chăp ở sau người, hai bàn tay nắm chặt thành quyền kia tiết lộ cảm xúc của , nữ nhân đứng bên cạnh bộ tăng y màu xám, tay khép lại đặt trước ngực, tay kia cầm phật châu, nhìn qua tưởng chừng như tăng ni vậy. Nhưng nếu để ý thấy những lọn tóc đen mềm kia được gói trong chiếc mũ xám Liễu Thần Phong liền nghĩ như vậy nữa.

      « Hậu viện của điện hạ nữ nhân nhiều vô số kể , điện hạ tội gì làm cho tại hạ cùng khó xử ? » Nữ tử kia nghe vậy lắc đầu, thở dài , « Nghe Tích công chúa Thương quốc vừa uổng mạng, là người đáng thương. »

      « Hương nhi…ngươi ? Tại hạ ? Ngươi muốn đối với ta khách khí như vậy ? » Kim Kì khởi môi hỏi người trước mặt mình, « Rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới có thể hiểu trái tim này của bản điện hạ dành cho nàng ? »

      « Thê tử kiếp này của điện hạ, khẳng định phải tại hạ rồi ! » Nữ tử nhìn khuôn mặt kích động của nam tử trước mắt mình, bình thản : « Nghe Tây Sở quốc cũng đưa đến Đông Việt ta vị công chúa ? Nàng này tài mạo song toàn, nhất định có thể trở thành tri kỉ kiếp này của điện hạ. » Khẩu khí của nữ tử này trước sau đều bình tĩnh, nhưng cũng để cho Kim Kì có cơ hội mở miệng, « Ta muốn gửi gắm bản thân nơi cửa phật thanh tịnh này, vì mẫu thân phụ thân cùng vi huynh cầu phúc. Cũng nguyện cả đời này đều ở tại nơi này, A di đà phật, cáo từ ! »

      Kim Kì nghe vậy liền sững sờ đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn nữ tử dần dần ra xa chính mình, bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh từ trước, mặc dù cực lực kìm nén cảm xúc nhưng quả thực có bước lên ngăn cản nàng kia dù chỉ bước.

      « Điện hạ ! » Từ phía sau ra gã hộ vệ, « Hà công chúa muốn vào cung, các vị hoàng tử về cung từ sớm, chỉ còn… »

      « Như vậy, vẫn là thiếu bước ! » Kim Kì ngẩng đầu, xuyên thấu qua lá trúc rậm rạp nhìn trời cao, « thôi ! » Dứt lời rồi hướng đến phương hướng khác mà .

      Liễu Thần Phong vò nát mảnh lá trúc trong tay, đáy mắt lập tức lên chút cười nhạo quỷ dị. Tình ? ? Đúng là thứ chó mà đáng chê cười nhất thế gian ! Từ xưa đến nay đều thể thay đổi được.
      Last edited: 30/10/16
      Halie.hp, PhongVyChris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      quay trở lại và ăn hại hơn xưa a...
      Ps : nam chính của chúng ta ở trong xe ngựa á hihi

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 12 : Si nhi

      Liễu Thần Phong khó khăn di chuyển ra khỏi rừng trúc, miệng ngừng ho khan, thanh phát ra từ cổ họng đều là khàn khàn trầm thấp, có lẽ bị nàng đè nén quá nhiều nên lần này bệnh tình bộc phát có chút lợi hại. Bàn tay nàng vịn chặt vào thân cây, càng bước cơn ho càng dữ dội, thân hình cũng bởi vì nhẫn đau đớn mà run run…

      Đúng lúc này từ phía sau tiếng xe ngựa kẽo kẹt chạy đến,cỗ xe rất lớn, cấu trúc phức tạp đồ sộ. Toàn bộ thùng xe nhìn qua liền biết được đúc từ huyền thiết ngàn năm, theo đó luồng tử khí trầm nguy hiểm bao quanh người Liễu Thần Phong.

      Nhưng nó cũng vì tình cảnh của Liễu Thần Phong tại mà ngừng lại.Trong nháy mắt thùng xe lướt qua người nàng, Liễu Thần Phong chân thực cảm giác được cỗ cốt khí lạnh thấu xương trực diện vây lấy cơ thể mình, hàn khí theo lòng bàn chân lan thẳng lên đến khắp dọc sống lưng, khiến trong lòng nàng mảnh lạnh lẽo. Liễu Thần Phong rất ràng, người ngồi trong xe ngựa kia chính là nguyên nhân cảm giác này.

      Thân thể Liễu Thần Phong suy yếu tựa vào thân cây nhìn xe ngựa xa, hai tay vô lực buông thõng xuống bên người. Liễu Thần Phong nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt lần nữa xẹt qua đạo tinh quang, phương hướng xe ngựa vừa rời , kia phải là nơi ở của Nhất Trí đại sư sao?

      Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi lát, đến khi lần nữa mở ra, bên trong hoàn toàn sạch ràng, lần sau nếu có gặp phải xe ngựa kia nàng nhất định quay lại đường vòng!

      Lảo đảo bước về phía trước, nàng lần lại lần nhắc nhở chính mình, đó chắc chắn là cái đại phiền toái, nhất định nên đụng vào làm gì.

      ***
      Màn đêm buông xuống nuốt trọng Ngọc Ân tự, thanh gõ mõ liên tục vẫn chưa hề ngừng lại.

      Liêu Phòng.

      Hậu viện Ngọc Ân tự được bố trí giống như hệ thống phòng riêng, nơi này là nơi ở của tăng nhân, cũng là dân chúng đến chùa bái phật nghỉ tạm qua đêm, tầng lớp quý tộc đến Ngọc Ân tự tu hành ở đây cũng ít người.

      Liễu Thần Phong trực tiếp mình trong chỗ tối, từ khi nàng bước vào trong Liêu phòng đến giờ nửa canh giờ trôi qua, vậy mà gặp chỉ toàn lũ ruồi bọ lại linh tinh, gương mặt nàng đen lại từ lâu, thầm thở hổn hển trong lòng.

      “Tiện loại! Ngu ngốc! Đánh cho ta, hung hăng đánh cho ta! Cái gì gọi là quý công tử, cũng chỉ là cái người ngu mà thôi!”

      Bất ngờ, từ xa truyền đến thanh chửi mắng, ánh mắt vừa động, Liễu Thần Phong liền chạy theo tiếng động đến, cuối cùng bắt gặp cảnh tượng đám hài đồng cầm trong đá cầm gậy cầm roi đánh đập thứ gì đó nằm dưới đất.

      phải, cút ngay, cút ngay! phải ngốc tử, các ngươi mới là ngốc tử, cút , cút …” Tiếng rống lớn của nam tử bỗng nhiên vang lên, trong khẩu khí có chút ngốc, nhưng cũng đủ cho hơn mười đứa này bị dọa cho sợ hãi.

      hồi lâu sau trong đám người mới có người phản ứng lại, thẹn quá thành giận hét lên : “Ngốc tử tàn phế nhà ngươi cũng dám dọa bản thiếu gia, ngươi muốn chết!” Đứa kia thần sắc dữ tợn, giương lên gậy gộc trong tay kiêng nể đập đến người nam tử kia.

      Xuyên thấu qua khe hở, Liễu Thần Phong mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn giữa đám người. Người nọ người dính đầy nước bùn đất, muốn từ trong vũng buồn thoát ra nhưng vì ngoại lực ngăn cản chung quy vẫn thể làm được. Gậy gộc, roi da vô tình quật người , đau điếng vạn phần, suy yếu nức nở, hai tay ôm đầu mình cuộn chặt người lại, toàn thân đều phát ra run rẩy.

      “Tránh ra…” Đột nhiên, người nằm úp sấp mặt đất hướng tới đứa chộp tới, trực tiếp đem hài tử đó quăng ra ngoài, những đứa khác thấy vậy lần nữa sững sờ tại chỗ. Nam hài bị túm lấy kia nhanh chóng đứng lên, lại bắt gặp đôi con ngươi căm tức nhìn mình chằm chằm, cả người lập tức run rẩy bất an, biết làm sao.

      Liễu Thần Phong híp mắt, đá vụn nắm sẵn trong tay lập tức ném văng ra vang lên những tiếng đá nện nặng nề tường, cũng văng lên bậc thang phía xa, thanh thanh thúy kia làm cho bọn tiểu tử kia kinh tủng trong nháy mắt.

      “Có người đến đây! Có người đến đây, chạy mau, chạy mau…..” Bọn chúng hoảng sợ dị thường, lập tức bỏ hết hung khí trong tay chạy ra bốn phía thoát thân.

      Chốc lát qua , nam nhân si ngốc kia vẫn cuộn mình run run giữa đám bùn đất lầy lội hòa chút máu tươi, miệng còn ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ cùng với tiếng khóc rống đau đớn. Cách đó xa, chiếc xe lăn bị đánh nghiêng sang bên.

      Chừng qua nửa nén nhang đột nhiên có động tĩnh, cào cào đất bùn ý muốn thoát khỏi hố bùn đó, nhưng có thể do khắp mình đau đớn, cũng có thể do tay chân bị hạn chế, giờ nhìn khác gì con chó bị đánh cho tả tơi, tay chân đều bị phế, muốn trốn cũng cách nào làm được. vũng bùn nho thế nhưng cũng thực khó khăn với .

      Liễu Thần Phong ở trong bóng tối ra, nhìn từng chút màn thê thảm chật vật trước mắt. nam tử tuổi tác lớn, hai chân tàn phế thể cử động, dùng sức lực của cánh tay cùng thân mình cố gắng leo ra khỏi cái hố kia.

      “Các ngươi tất cả đều ngốc, ta có ngốc! phải!” vừa nỗ lực leo lên. Vừa tâm tâm niệm niệm như vậy, xuất của Liễu Thần Phong chút phát giác nào.

      Liễu Thần Phong cúi xuống nhìn , gương mặt nàng có chút biểu tình, chỉ lạnh nhạt nhìn , chút ý tứ ra tay giúp đỡ cũng có. Nhìn nam tử lê kéo thân mình đến chỗ chiếc xe lăn kia, nhìn cố gắng vịn xe lăn muốn đứng dậy, lại nhìn mỗi lần cố gắng lại kết thúc bằng thất bại. Cả người lầy lội bẩn thỉu chịu nổi, toàn thân còn rách nát lộ ra những vết roi dài do bọn nam hài kia để lại….

      “Ngươi cũng khi dễ ta! Ngươi cũng khi dễ ta ! Ô ô ô…Oa… ! » Lúc này, sau lần nữa làm mình đứng dậy thất bại, nam tử kia oa oa kêu to lên như oa nhi, phen nước mũi, phen nước mắt gào khóc lên.

      Khóe miệng Liễu Thần Phong run rẩy nhìn màn quái dị trước mắt, lại vẫn như cũ có chút ý tứ giúp đỡ nào.

      Dường như lúc này nam tử khóc kia mới chú ý đến tồn tại của Liễu Thần Phong, đột nhiên ngừng khóc, trừng mắt rưng rưng nhìn về phía Liễu Thân Phong, vẻ mặt thực ủy khuất.

      « Ca ca..oa… » Dừng chút, nước mắt lại bắt đầu ngừng rơi xuống, giống như thể nào cầm lại được, miệng cũng ngừng hô khóc. ngờ lại bỏ ý định leo lên xe lăn, xoay người bò về phía hướng Liễu Thần Phong, tấc gần lại tấc.

      Liễu Thần Phong đứng tại chỗ, híp lại phượng mâu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đầu nàng lúc này lên đôi con người trong suốt sạch , đôi mắt kia như vầng trăng lưỡi liềm cong cong, tựa như rất vui vẻ. lần nữa mở mắt ra, lại nhìn thấy đôi mắt ngập tràn nước mắt, thở dài hơi, Liễu Thần Phong rốt cuộc đến trước người .

      « Ca ca, có người khi dễ Duy nhi… » Thân ảnh cao lớn của nam tử nằm trước người Liễu Thần Phong tràn ngập ủy khuất, Liễu Thần Phong cũng nhìn được trong mắt đối phương hoàn toàn là tin tưởng, đôi con ngươi trong sáng tựa như ánh sáng rạng đông.

      Liễu Thần Phong cúi xuống nâng thân mình nam tử đứng lên, cũng giúp đối phương ngồi lại lên xe lăn.

      « Đại ca ! » Lúc này, thanh vội vàng truyền đến, người đến là nữ tử mặc y phục tăng y, nàng vừa đến liền bổ nhào đến trước người nam tử kia, « Đại ca, ngươi thế nào. Làm sao đau ? Làm sao bị thương ? » Nữ tử kia bức thiết kiểm tra dưới nam tử lượt, giọng nàng mang chút run rẩy bình thường.

      « Hương nhi ngoan ngoãn, ca ca cứu, ca ca cứu… » bàn tay nam tử mềm vuốt đầu nữ tử, tay kia rời ống tay áo Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong nhìn bàn tay kia trắng nõn nắm chặt ống tay áo mình rời, nhíu mày.

      Nữ tăng y kia dùng khăn tay cẩn thận lau sạch những vết ô bẩn mặt nam tử, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Thần Phong, đây phải là nữ nhân vừa mới cùng Kim Kì chuyện trong rừng trúc sao !

      Xinh đẹp động lòng người, đúng là tiểu mỹ nhân nha !

      « Cám ơn ân cứu giúp của công tử ! » Nàng làm cái lễ trong phật môn đối với Liễu Thần Phong.

      « Chỉ là tiện đường qua mà thôi ! » Liễu Thần Phong chút nào để ý, nàng muốn rút lại ống tay áo của mình nhưng nam tử kia dùng sức quá lớn, nàng căn bản thể nào rút ra được. Cũng chính lúc này, Liễu Thần Phong mới nhìn diện mạo của , ngũ quan ràng sắc nét như điêu khắc, tuy rằng còn chút bùn đất làm mất phong thái nhưng thể nào che lấp được ánh sáng tinh thuần trong đôi mắt kia dù chỉ chút.

      Nữ tăng y cười , nàng cũng ghét bỏ bộ dạng như tên ăn mày của Liễu Thần Phong chút nào, « Nếu công tử chê liền có thể để đại ca ta nắm tay áo chút, đại ca ta lâu rồi có vui vẻ như vậy. » Nàng nhìn đại ca mình ngây ngốc cười cười, cũng cảm nhận được đại ca mình khẩn trương, liền vỗ vỗ tay đại ca an ủi, "Công tử chắc cũng biết, đại ca ta giống được người bình thường, nếu ngươi muốn, chúng ta cũng thể cưỡng cầu. »

      « cần như vậy ! » Nam tử kia cố chấp hất tay nữ tử kia ra khỏi vai mình, tội nghiệp nhìn về phía Liễu Thần Phong, « Ca ca, Duy nhi thực ngoan, ca ca đừng , ca ca ở lại… » thực sốt ruột, hệt như đứa trông ngóng được thưởng kẹo đường.
      Last edited: 27/10/16
      Halie.hp, PhongVy, Bé Bi2 others thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      mọi người quên truyện của ta rồi ạ, chẳng có ai hỏi thăm gì cả ý, buồn đấy

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 13 : Rời

      Nghe đồn nhi tử duy nhất của Tả tướng sinh ra vốn dĩ si si ngốc ngốc, trong thân mang thêm trọng bệnh....

      Liễu Thần Phong nhìn nam tử ngồi đối diện mình, trong đầu xẹt qua số tin tức ám vệ gửi về cho nàng, đáy mắt xẹt qua đạo hắc quang, chuyến lần này của nàng quả thực uổng phí.

      “Có phải Duy nhi rất ngoan ?” bàn tay cầm lấy điểm tâm, đưa miếng bánh não ô vào trong khoang miệng, chẳng những nhuốt xuống mà lại nhìn về phía Liễu Thần Phong cười ngây ngô, câu này của làm cho những mảnh vụn bánh từ trong miệng văng vãi ra ngoài, “Ca ca, ca ca ngươi ăn...” đem đĩa điểm tâm hướng đến trước mặt Liễu Thần Phong.

      Nếu nam tử trước mắt yên lặng ngồi chỗ, ràng hoàn toàn có phong thái của đại công tử, nhưng mà đáng tiếc, ông trời vốn thích trêu ngươi! Khóe môi nàng khẽ động, nàng phủ nhận khi nhìn đôi mắt trong suốt của , nàng có chút hoài niệm, cũng có chút mềm lòng!

      Trước kia cũng từng có cái tiểu hài đồng đơn thuần, cũng ngu ngốc cười với nàng như vậy, mỗi khi thấy nàng bị người khi dễ đều là người đầu tiên bênh vực và bảo vệ nàng, cho dù thương tích người nhiều như thế nào.

      Chính là đáng tiếc, chung quy đều là phải...

      ban đêm, Liễu Thần Phong được người an bài ở biệt viện của Tiễn Hào Duy, nàng ngồi tựa nửa người giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua cửa sổ, ngắm những ngôi sao bầu trời đêm, ngón tay nàng ở đùi gõ theo tiết tấu, cả người lâm vào khoẳng lặng thinh tới cực điểm.

      Nghe tả tướng rất quan tâm đứa con trai si ngốc này của mình, nhưng nếu thực coi trọng, tại sao lại để cho Tiễn Hào Duy bị hạ nhân tùy ý khi nhục như vậy? Vậy nếu là coi trọng, tại sao...

      “Khụ, khụ, khụ...” còn ở trong dòng suy tư, Liễu Thần Phong đột nhiên ho khan kịch liệt, nàng vội vàng lấy khăn tay từ trong lòng ra bưng kín miệng mình, thân thể buộc chặt, bàn tay kia gắt gao nắm lấy đệm chăn. khắc sau, cho đến khi cơn ho qua , lúc này nàng mới buông ra bàn tay của mình, màu máu đỏ tươi còn in tấm khăn làm cho con ngươi nàng co rụt lại, năm chặt lấy khăn tay lau máu nơi khóe môi, cả người suy yếu nằm xuống giường. Thân thể thi thoảng còn phát ra chút đau đớn run rẩy, nếu nơi này có người chắc cảm nhận được hơi thở quanh người nàng lạnh hơn vài phần.

      Liễu Thần Phong vẫn như cũ khoác thân áo quần rách nát, Tiễn Tiệp Hương có mang quần áo sạch cho nàng nhưng bị nàng từ chối. nhiều ngày nay nàng ở cùng chỗ với tên công tử ngốc Tiễn Hào Duy, nghe nhìn cười. Hai người cũng có trao đổi chuyện với nhau cái gì nhưng mọi người đều cảm nhận được Tiễn Hào Duy mấy ngày nay vui vẻ vô cùng. Tựa hồ như trong mắt Tiễn Hào Duy, Liễu Thần Phong là cứu tinh của , là thân nhân bằng hữu của .

      Trời còn chưa sáng , Tiễn Hào Duy đều như thường lệ đến gõ cửa phòng Liễu Thần Phong, bởi vì căn bản biết cách chế lực đạo của mình nên mỗi lần đều giống như muốn phá tan cánh cửa phòng nàng. Mà mỗi khi nàng mở ra cánh cửa phòng đầu tiên đều nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền cười của .

      Tiễn Hào Duy ngây ngô lấy từ trong lòng ra bọc gì đó được bao quanh rất kĩ lưỡng, “Ca ca, cho ngươi ”. cẩn thận đưa bọc đó vào trong tay Liễu Thần Phong, “Ca ca ăn, ăn…” Ở bên trong có gì nàng lắm, nhưng nàng có thể nhận ra được hương vị bên trong đó là mùi vị của thịt mỡ. Ở nơi như Ngọc Ân Tự…

      Mỗi ngày đều diễn ra như vậy, chưa từng gián đoạn.

      Ý tưởng của ngốc tử này cũng rất đơn giản, Liễu Thần phong hiểu được tâm tư đơn thuần của .

      Hôm nay, nàng ngồi nhìn Tiễn Hào Duy chơi đùa, đột nhiên có đám người xông vào trong phòng đánh vỡ tất cả im lặng lâu ngày nay. Cầm đầu đám thị vệ này là gã nam tử trung niên.

      “Quản gia!” Tiễn Hào Duy là người đầu tiên nhận ra đối phương, dứt lời lại lập tức đem bùn đất cầm trong tay mình chát lên mặt, hướng về phía quản gia cười cười.

      Tiễn Tiệp Hương ra ngoài cửa phòng, nhìn đám người tới đôi mắt nhanh chóng co rụt lại, rồi gật đầu với người vừa tới : “Lưu bá!”

      Trung niên nam tử này nhìn thấy hai người lập tức tươi cười hành lễ thỉnh an, “Tiểu thư! Thiếu gia! Hai người đều mạnh khỏe là tốt rồi, lão nô theo lệnh lão gia đến đón thiếu gia hồi phủ.”

      mặt , mặt quên đánh giá Liễu Thần Phong : “Vị này là..?” Thần sắc Lưu bá này tốt chút nào, nhíu mi hỏi.

      “Quản gia tốt, tránh gia…” Đúng lúc này, Tiễn Hào Duy tay cầm bùn đen hung hăng ném vào người Lưu Bá, “Ca ca sợ nga, sợ..” Tiễn Hào Duy nhanh chóng cầm tay áo Liễu Thần Phong, thở phì phì trừng mắt với Lưu bá.

      Lưu bá né đầu, tránh thoát công kích từ Tiễn Hào Duy, nhìn ra được thiếu gia đối với người lạ này rất để ý, đáy mắt liền phát ra bất mãn. Mắt thấy Tiễn Tiệp Hương đối với mình lắc đầu ngăn cản, Lưu bá lúc này mới miễn cưỡng áp chế tất cả nghi hoặc trong lòng xuống.

      “Đồ dùng đại ca ta đều thu thập tốt, tại chỉ cùng phương trượng bái biệt là có thể lên đường.” Tiễn Hiệp Hương nhìn về phía Liễu Thần Phong, “ Đại ca ta nếu như vừa ý công tử, xin mời công tử cũng cùng chúng ta hồi phủ thôi.”

      Liễu Thần Phong ra vẻ chần chờ : “Tại hạ…”

      “Đúng rồi, cùng nhau, cùng nhau về nhà…” Liễu Thần Phong chưa kịp hết câu, Tiễn Hào Duy hốt hoảng lên tiếng trước, đột nhiên nắm chặt tay Liễu Thần Phong, hưng phấn kêu lên .

      Lưu bá ngưng mâu, dường như rất lâu rồi nhìn thấy thiếu gia vui vẻ như vậy. nhìn Liễu Thần Phong, rồi sau đó thầm xua tay với những người phía sau.

      Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Liễu Thần Phong nhanh chóng chú ý gã thị vệ đứng sau Lưu bá vừa thu đao trở về.

      ----

      Xe ngựa to lớn chạy đường.

      Nội thất xe ngựa hết sức xa hoa, mỗi góc cạnh bên trong đều được điêu khắc mài giũa vô cùng cẩn thận tinh tế, cây đàn hương phá vỡ quy tắc đặt ở giữa, khói trầm hương kỉ án lượn lờ vây quanh ánh sáng thâm trầm u ám của viên ngọc đen khảm nó, phía mặt bàn, vô ý nhìn đều thấy khảm dạ minh châu sáng loáng…

      tháp thượng lót lông cáo mềm mại, huyền y nam tử nhắm hờ mắt, nghe tiếng hít thở của , thực tình nhìn ra ngủ hay là tỉnh .

      “Tiến vào” Bạc môi hé mở, ngữ điệu lãnh khốc vô tình, con mắt vẫn nhắm hờ kia lúc này toát ra tia liễm diễm.

      hắc y nhân biết từ đâu xuất , dâng lên nam tử mật thư rồi sau đó kính cẩn lui xuống.

      Cánh tay vừa chuyển, mật thư ở giữa những ngón tay trắng nõn của nam tử liền bị đốt hết sạch, khóe môi nhất câu, từ ánh mắt toát ra hàn quang ... ngờ có người mình sâu như vậy đây. khi muốn như vậy, cũng nên giúp đỡ chút mới phải :
      quân cờ này, phế!” Lời lạnh lẽo tuyệt tình truyền ra trung, hắc y nhân bên ngoài liền lĩnh mệnh rời .
      Last edited: 27/10/16
      Halie.hp, PhongVy, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :