1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 4 : Thân phận

      thời chính là bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, tràn ngập toan tính cùng mưu mô

      Mười năm sau.

      đường lớn, tiếng vó ngựa hỗn độn khi xa khi gần, đoàn người ngựa dùng cách rất phô trương thanh thế xuất đường lớn, lá cờ trắng thêu rồng bay phượng múa nổi bật lên chữ “ Thương” bay phần phật theo gió .

      Đoàn ngựa từ xa đến khí thế bức người, ngồi lưng ngựa đều là quan binh cầm trong tay đại đao sắc bén, khuôn mặt mỗi người đều tản ra sát khí làm người khác dám đến gần.

      Đội ngũ uốn lượn bao vây chiếc xe ngựa hồng nhạt ở giữa, buồng xe rất lớn, bốn phía xe ngựa đều có hộ vệ vây quanh, cảnh giác nhìn bốn phía. giống như áp giải tội phạm!

      Đội ngũ đến đâu, người dân đều sợ hãi tránh né, dường như rất sợ va chạm vào bọn họ.

      “Đây là theo Thương quốc mà đến ?” người qua đường trốn ở bên cẩn thận nghị luận.

      Lại có người chỉ tay vào cỗ xe ngựa kia mà : “Thiên hạ đều đồn ầm lên, năm nay Thương quốc gửi đến Đông Việt chất nữ, ta nghĩ chính là người trong xe ngựa kia.”

      (Chất nữ hiểu đơn giản giống như hạt nhân ấy, là nước chư thần gửi con cái của mình sang nước lớn làm con tin)

      “Chất nữ?” Có người kinh ngạc hô lên, “Bao năm qua chưa từng có chuyện như vậy? Đông Việt quốc đồng ý à?”

      “Ta làm sao mà biết! Tóm lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ yên ổn ở Tây Sở này là tốt rồi. »

      « Nghe nàng là công chúa thất lạc nhiều năm Thương vương vừa mới tìm được. Đáng tiếc, cái kim chi ngọc diệp như vậy ! »

      « Vinh hoa phú quý cũng phải có mệnh đẹp mới hưởng được. »

      ***

      Bên trong xe ngựa, nữ tử lười biếng tựa vào tháp, thân y phục tuyết trắng, nàng tay chống đầu, ống tay áo tùy ý chảy xuôi xuống dưới lộ ra ngoài da thịt trắng noãn. Mái tóc đen dài thế nhưng chỉ đơn giản vén lên bằng sợi lụa trắng, bên búi tóc nho thấp thoáng cây trâm ngọc bích. Toàn bộ thân ảnh của nàng hoàn toàn là màu trắng tinh thuần, màu lục của ngọc bích thế nhưng phá lệ nổi bật.

      bàn tay khác của nàng cầm mảnh gương đồng trong suốt, gương kia chiết xạ ánh sáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của nàng. Tại gương mặt nàng, đôi phượng mâu sắc bén khiếp người híp lại, giống như tu la nhẫn thông báo ngày cuối cùng còn sống của nhân loại.

      Chất nữ ?

      Khóe môi nữ tử chậm rãi giơ lên độ cong, che giấu chút nào châm chọc của mình, mắt nàng dừng lại hình ảnh phản chiếu trong gương đồng kia, đáy mắt lập tức xuất tia mê mang.

      Năm đó nàng từ trong rừng rậm kia thoát ra liền cứ hề có mục đích, nàng mình du đãng khắp nơi. ngờ vì bản thân sở hữu vật này mà làm cho quỹ đạo cuộc sống của nàng thay đổi nhiều như vậy.
      đường qua Thương quốc, bởi vì người nàng có Linh Lung kết, liền bị Thương vương nhận định là cốt nhục thất lạc nhiều năm của Lệ Phi nương nương. Cũng chính vì cái Linh Lung kết, sau ngày Thương vương liền phong nàng làm Tích công chúa của Thương quốc, thân phận nàng liền thay đổi hoàn toàn như vậy. Nhưng, nàng ở vị trí Tích công chúa kia đủ quá tháng, liền bị đạo thánh chỉ ban cho thân phận chất nữ đưa Đông Việt quốc.

      « Ha ha… » Khúc Nhi cười lạnh, tùy tay vứt gương đồng, rồi thu lại Linh Lung kết, nghĩ nghĩ muốn nhắm mắt dưỡng thần chút. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh thanh thúy của chim chóc, hơi thở bùn đất tự nhiên cùng cỏ cây tràn ngập tươi mát quanh quẩn.

      Đầu xuân, hết thảy cảnh vật đều như được sống lại, mọi thứ đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Mùa xuân, căn bản chính là thời gian vô cùng sinh động với hầu hết sinh vật, nhưng đối với nàng mà nói___

      « Khụ khụ khụ___ » Đột nhiên, Khúc Nhi mở ra hai mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt trong nháy mắt. Nàng nhanh chóng đem khăn kìm hãm lại khóe miệng, thanh ho khan kịch liệt theo cổ họng thể nào kìm chế xuống, mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt vô ba chút nào để ý xung quanh kia rốt cuộc bị đánh vỡ.

      « Công chúa ! » Cung nữ đợi lệnh bên ngoài buồng xe lập tức tiến vào, nhìn thấy tình cảnh của nàng mà tràn ngập kinh hãi, lập tức hướng ra bên ngoài kêu đoàn xe dừng lại.

      « Công chúa điện hạ ! » Lại có thêm cung nữ vào bên trong xe, tay nàng bưng chén thuốc đen ngòm, « Công chúa có cần ở lại nghỉ chút hay ? »

      Khúc Nhi bỏ ra tấm khăn tay, nàng cầm lên chén thuốc uống hơi cạn sạch, đối với cung nữ kia xua tay : « cần vì ta trì hoãn lộ trình, cứ tiếp tục chạy ! »

      Hai cung nữ nghe vậy liếc nhau, mặt lộ vẻ chần chờ, hai nàng nhìn đến bộ dáng Khúc Nhi nhắm mắt muốn chuyện, liền dám tiếp tục mở miệng, chỉ là lặng lẽ rời khỏi. Sau đó xe ngựa vẫn tiếp tục về phía trước, nhưng tốc độ so với trước giảm rất nhiều.

      Khóe môi Khúc Nhi tia đùa cợt, tuy rằng nàng có thể sống sót sau khi rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng cái thân thể này thể phủ định là quá mức rách nát, cả ngày đều bị cơn đau như thủy triều tra tấn. Nhớ đến mỗi lần bệnh tình phát tác, nàng ngay cả muốn ngủ cũng đều ngủ được, sắc mặt lập tức dữ tợn dọa người, giấc ngủ ngon đối với nàng giờ là ước mơ xa vời.

      Xuyên qua rèm cửa nhìn trời cao xanh ngắt ngoài kia, thống khổ người mới xem như giảm bớt chút.

      Mặc kệ như thế nào, tóm lại nàng vẫn còn sống, chỉ cần còn sống có hi vọng, còn sống kì tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Ngay cả thân thể của nàng muốn tàn tạ chịu nổi, nhưng chỉ còn tia hi vọng cứu chữa, nàng đều buông tay ! Ở thế giới này, nàng muốn chính mình lại làm Ngư, vô ưu vô lo.

      mặt Khúc Nhi lộ ra hoàn toàn kiên cường cứng cỏi, cả người như tiên nhân thoát thai hoán cốt, quanh người đều là ngạo khí ai bì kịp.

      Nếu nàng chấp nhận trọng sinh mà sống trong thân thể này, vậy từ này nàng chính là _ Liễu Thần Phong.

      Đây chính thức là cuộc sống mới của riêng mình nàng.

      ***

      Đến khi chạng vạng, đoàn xe mới dừng lại tạm nghỉ trong trấn .

      mặt Liệu Thần Phong bịt kín cái mạng che, được tỳ nữ cẩn thận nâng xuống xe ngựa, chân nàng vừa chạm xuống mặt đất thân thể suy yếu lập tức muốn lay động !

      Nàng ngẩng đầu đánh giá trạm dịch trước mặt, cánh cửa lớn tiếp đón người mà cũng theo gió đong đưa, thi thoảng còn phát ra tiếng vang chi nha, phòng ốc bên trong cũ nát chịu nổi. Quả thực là đơn sơ đến đáng thương.

      Trong lúc nàng đánh giá nơi này, mọi người trong đại sảnh cũng bị thân ảnh trắng thuần đột nhiên xuất giữa đám người thô kệch mà quên hô hấp.

      Liễu Thân Phong đảo mắt qua tất cả đại sảnh, đem hết thảy xung quanh thu vào trong đáy mắt, nơi này loại người nào cũng thiếu : có quan nhân, có người giang hồ, cũng có dân chúng bình thường nghỉ lại, thẹn với câu long xà hỗn tạp. Đáy mắt nàng lên chút duệ quang, lập tức bước lên lầu hai.

      « Bẩm báo công chúa điện hạ, bước vào trong Nhạn trấn, chúng ta liền chính thức bước vào lãnh địa của Tây Sở quốc. Trạm dịch này tuy có chút đơn sơ nhưng tương đối an toàn ! Mọi điều sơ sót mong công chúa đừng để ý trong lòng. » thị vệ tiến lên cùng Liễu Thần Phong chuyện, tuy rằng hành vi khiêm tốn nhưng Liễu Thần Phong cảm giác được chút kính ý nào từ !

      Thần sắc nàng mặn nhạt, đơn giản mấp máy môi trả lời : « Mọi việc đều theo trưởng thị vệ an bài ! » Bất quá chỉ là nanh vuốt của Thương vương phái tới giám thị nàng mà thôi ! Liễu Thần Phong nàng lười để ý . Tầm mắt nàng xẹt qua cung nữ bên cạnh, người này cũng có ngoại lệ đâu !

      « Ta mệt mỏi. » Liễu Thần Phong vừa dứt lời, ma ma lớn tuổi ở bên thế nhưng lập tức mở miệng.

      « Công chúa điện hạ nên cẩn thận trong từng lời , ra khỏi Thương quốc, công chúa chính là người đại biểu cho toàn bộ quốc gia, mỗi tiếng cử chỉ của người đều bị chúng nhân nhận thức, uy nghiêm của hoàng tộc thể để người nào khinh miệt… » Lời lải nhải kia của bà ta thế nhưng thành công làm đau nhức màng tai của Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong thở dài, đây chính là ma ma giáo huấn trong truyền thuyết sao, quả thực là vượt quá nhận thức của nàng, nàng ta nhiều như vậy thấy mệt sao ?

      « Bản cung tự biết ! » Liễu Thân Phong mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Thị vệ trưởng kia hướng đến ma ma vẫn kia trao đổi cái ánh mắt, rồi sau đó mọi người cùng nhau giọng lại lui ra ngoài.

      « Bảo hộ công chúa an toàn.” Thị vệ trưởng hướng đến hai thị vệ canh giữ ở bên ngoài cửa rồi mới cất bước rời .

      Nghe tiếng tiếng bước chân, Liễu Thần Phong mới mở to mắt, đáy mắt xẹt qua đạo thú vị.

      An toàn? Chỉ có trời mới biết ở đây phát sinh ra cái chuyện tình thể tưởng tượng gì.

      Liễu Thần Phong đứng dậy, bước đến giường, nàng thả lỏng người nằm xuống, tại có thời gian để ngủ cũng là loại hưởng thụ tồi.
      Last edited: 26/10/16
      Halie.hp, PhongVy, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 5 : Ám sát

      Liễu Thần Phong qua rèm lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, hộ vệ bên ngoài xe ngựa của nàng hôm nay tăng lên gấp đôi. đường qua Tây Sở quốc, tuy rằng đoàn xe ngựa các nàng đều cố ý tránh những trung tâm phồn hoa náo nhiệt, nhưng vẫn như trước theo đường lớn mà . Quá nửa tháng bôn ba, rốt cục cũng rời khỏi Tây Sở, đường tuy rằng bình an vô nhưng nàng biết, con đường phía trước mới chính là khảo nghiệm chân chính của bọn họ.

      “Công chúa điện hạ, ngài nên chịu đựng, nơi này địa hình phức tạp, giặc cỏ chắc chắn ít, chúng ta thể nào trì hoãn!” Thị vệ trưởng ở bên ngoài xe báo cáo tình hình với Liễu Thần Phong.

      “Tùy ngươi!” Liễu Thần Phong nâng lên khóe môi, cả người lười nhác nằm nhuyễn tháp, để mặc cho hai cũng nữ lúc trước vì nàng hầu hạ. Liễu Thần Phong nằm nghiêng người tựa như ngủ, tốc độ xe ngựa tiếng động tăng lên cũng ảnh hưởng đến tâm tình nàng chút nào.

      Trong đầu tự động sắp xếp lại số tin tức. Đại lục nàng xuyên đến này cùng Trung Quốc cổ đại khác nhau là bao, nhưng mà cấu tạo bên trong nó lại hoàn toàn bất đồng. Thiên hạ được con người biết đến được chia làm sáu phần, ba phần lớn ba phần , mà mỗi phần đều nước đứng ra cai quản, tất nhiên còn rất nhiều quốc gia lẻ đáng nhắc tới.

      Tây Sở quốc, Đông Việt quốc cùng Bắc Tề là ba nước lớn hùng mạnh nhất, mà Thương quốc, Yến quốc cùng Nam Cương chỉ là tiểu quốc phụ thuộc vào ba nước kia. Mấy năm gần đây, Yến quốc cùng Nam Cương đột nhiên bị người ta lãng quên, mai danh tích, giao thiệp với bên ngoài.

      Còn lại tứ quốc lấy Đông Việt làm quốc gia đứng đầu, địa vị bá chủ của Đông Việt quốc qua bao nhiêu năm qua có quốc gia nào lay động được, việc Đông Việt thu nạp con tin của các nước chư hầu là quy củ tồn tại lâu đời ai ai cũng biết.

      Thương quốc gửi đến hạt nhân từ trước đến nay đều chưa từng có, lần này thế nhưng bị Liễu Thần Phong phá vỡ rồi. Liễu Thần Phong thân phong Tích công chúa, làm chất nữ, theo quy định nàng chỉ có thời hạn ba tháng để đến Đông Việt mà thôi, nếu chính là bất kính với cường quốc! tại thời gian nhiều, bọn họ chỉ còn nửa tháng.

      Liễu Thần Phong mở mắt, khoát tay cho hai cung nữ kia lui ra ngoài, đáy mắt rất nhanh xẹt qua đạo ánh sáng lạnh __rốt cuộc cũng bắt đầu!

      Vừa đúng lúc, vó ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến từng đợt thanh ồn ào, còn có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang vào trong xe ngựa của nàng.

      “Là đạo phỉ!” cung nữ có chút lớn tuổi sác mặt trắng bệch hô lên, nàng dám chần chờ, trực tiếp tỏ vẻ kiên cường đem Liễu Thần Phong bảo hộ phía sau.

      “Hộ giá!” Nàng kia vừa mới hô lên liền có lợi kiếm xuyên qua thành xe cắm vào trước mặt các nàng, lợi kiếm sắc bén làm cho người ta rét mà run.

      Thanh đánh giết ở bên ngoài càng ngày càng phát ra kịch liệt. Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, khuôn mặt tái nhợt tia sợ hãi, nàng theo màn che nhìn ra bên ngoài, hộ vệ còn nhiều lắm, đối phương nhìn qua biết có chuẩn bị kĩ càng mà đến, bên mạnh bên yếu quá ràng rồi. Nhìn thị vệ trưởng gian nan kháng địch, Liễu Thần Phong lộ ra chút nào đồng tình.

      Nhìn hai cung nữ run rẩy trước mắt, Liễu Thần Phong tiếng động cười cợt, đối phương cũng đến để lấy mạng các nàng, các nàng sợ hãi có phải thừa quá rồi hay !

      “Các người là loại người nào?” Thị vệ trưởng lòng đầy căm phẫn chất vấn người trước mặt, thị vệ cùng chết nhiều vô số kể, chính mình tại cũng chịu trọng thương mà làm gì được.

      “Người nào sao?” Giữa đám người bỗng nhiên có tiếng cười lãnh đáp lại lời , “Tự nhiên là người muốn mạng của các ngươi.” Nhìn lo lắng dưới đáy mắt thị vệ trưởng, người kia càng phát ra cười lớn hơn, “ cần đợi, cứu binh của ngươi đến đâu, thời điểm cứu binh của các ngươi đến nơi này, các ngươi là đống tử thi mà thôi! Lên!” Dứt lời, lợi kiếm vung lên, người phía trước lại tràn lên chém giết.

      “Bọn họ đây là muốn__” Tiểu cung nữ bị dọa cho muốn tiểu ra quần, thân thể mất khống chế mà ngã mặt đất, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, làm sao bây giờ, ô ô, ta muốn chết, ta muốn chết!” Tiểu cung nữ khóc thút thít.

      Đại cung nữ nghe được đối thoại của hai cung nữ bên ngoài xe, sắc mặt cũng muốn trắng bệch, nhưng dù sao nàng vẫn giữ được lí trí chính mình.

      “Câm miệng!” Đại cung nữ hướng về phía tiểu cung nữ vừa la khóc quát lớn, nhìn đến thân hình trưởng thị vệ phía trước muốn lung lay sắp đổ, đại cung nữ trong lòng đều tràn ngập đau đớn.

      …” Trong mắt chứa đầy thể tin, nàng la lớn lên, ngay sau đó trơ mắt nhìn lợi kiếm sắc bén cắt qua yết hầu thị vệ trưởng.

      Rèm cửa hồng nhạt nháy mắt bị nhuốm đỏ màu máu, đại cung nữ bị dọa cho ngây người. Bỗng nhiên, cửa xe bị người chém nát, sát khí cũng theo bên ngoài mà ùa vào làm cho người ra nghẹt thở, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, trong xe ngựa lúc này đều là huyết tinh tanh nồng.

      Người cầm đầu kia sử dụng kiếm đẩy ra thi thể cung nữ đè vào người Liễu Thần Phong, nhìn người nằm nhuyễn tháp đeo mạng che mặt nhắm chặt hai mắt kia nở nụ cười trầm.

      “Giết tất cả sao?” người đến bên cạnh xe ngựa hỏi .

      “Lưu lại nàng.” Tiếng khàn khàn đáp lại, “Xử lí nhanh gọn rồi rút lui .”

      Đến cũng nhanh, cũng mau, công phu thoát thân bậc này đạt đến mức vô tung vô ảnh !

      ***

      Ngay khi đám người rời còn bóng, từ trong bụi cỏ thân hình lưu loát ra, nàng chạy đến trước xe ngựa, nhíu mày hô : “Tiểu thư!”


      Liễu Thần Phong mở to mắt, nhìn hoàn cảnh chính mình trong xe, đáy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh rồi cười : “ lâu thấy ngươi, tiểu Nô Nhi! Chậc chậc chậc, càng ngày càng đẹp! Ngươi hưởng thụ ở nơi nào rồi?” Dứt lời bàn tay liền hướng mặt đối phương dày xéo phen, ý từ đùa dai nồng đậm.

      Nhìn đến Liễu Thần Phong bộ bình yên vô , đáy mắt nữ tử lên tia thả lỏng, nhưng mà gương mặt vẫn như cũ trưng ra vô cảm như bao công, cuối cùng câu cũng , chỉ đơn giản nâng Liễu Thần Phong xuống xe ngựa.

      thú vị!” Thoáng nhìn gương mặt than ngàn năm đổi của Nô Nhi, Liễu Thần Phong bĩu môi, nàng bước xuống đất liền vô lực tựa người nữ tử đánh giá ‘chiến trường’ trước mặt.

      “Hừ! Giặc cỏ? Giặc cỏ có thể huấn luyện thành như vậy! Hiếm có!” Phượng mâu u như địa ngục, phảng phất làm người ta liên tưởng đến bộ dáng vui đùa phía trước là ảo giác mà thôi.

      “Xử lí rất lưu loát!” người cũng lưu lại, trường đều bị người sắp xếp dàn dựng, quả thực là chủ tử kín đáo cẩn trọng, Liễu Thần Phong thầm nghĩ.

      “Nô Nhi đến chậm làm kinh động tiểu thư.” Nô Nhi cúi đầu thỉnh tội với Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong rất nhanh hồi phục lại tinh thần, “ muộn, đúng giờ mới đúng chứ.” Liễu Thần Phong ho khan vào tiếng, sắc mặt càng phát ra xanh mét, nàng tóm chặt lất cổ tay của Nô Nhi ổn định chút hô hấp chính mình. Nô Nhi lập tức lo lắng dìu nàng ngồi xuống tảng đá nghỉ tạm.

      “Tiểu thư, người…” Gương mặt cứng ngắc của Nô Nhi nhăn lại, vừa muốn cái gì lại đột nhiên dừng lại nhìn về hướng.

      “Quả thực là đúng giờ !” Liễu Thần Phong ôm ngực nhìn về đội nhân mã ở phía xa xa, nàng nhu nhược tựa vào người Nô Nhi. Nô Nhi cũng đồng thời thu liễm hơi thở, cúi đầu cùng Liễu Thần Phong ngã về hướng, nhắm mắt lại.

      “Đại nhân, toàn bộ chết!” Chợt có tiếng vang lên, rồi sau đó là từng đạo tiếng bước chân. “ còn ai ngoài hai người này, hơn nữa trường đều bị người thu dọn, tìm ra được chút chứng cớ.” Có người tiến lên tra xét rồi quay trở lại đội nhân mã kia bẩm báo.

      “Người này chính là Tích công chúa sao! Quả thực là người bất hạnh! Chúng ta đích thực là chậm bước.” Người đầu kia bộ dáng tiếc hận thay cho Tích công chúa.

      “Xem ra nàng bị dọa ngất.” Nhìn hai má tái nhợt dưới mạng che mặt của Liễu Thần Phong, người nọ lại lên tiếng, “Đem người nâng lên xe ngựa, lưu lại người thu thập lại nơi này, cũng phái người truyền tin về kinh bẩm báo cùng điện hạ.”


      “Thuộc hạ tuân mệnh.

      ***

      Liễu Thần Phong biết chính mình tại an toàn, nàng thả lỏng thần kinh chân chính vào giấc ngủ. Liễu Thần Phong được người an trí xe ngựa, tất cả đoàn người cũng theo sau đó rời .

      Xe ngựa vạn phần đơn sơ, Liễu Thần Phong theo giấc ngủ mà tỉnh lại vài lần, trong xe ngựa người hầu hạ đều có hơn nữa đệm chăn cũng đều cũ rích bốc mùi, xe ngựa lại chạy như bay nữa, quả thực là chút cố kị chút nào vị ‘công chúa’ ngủ này.

      Liễu Thần Phong mím môi cười lạnh, những thứ này đủ để cho nàng nhận thức được thái độ khinh thị của đối phương.

      Tốt lắm!
      Last edited: 26/10/16
      Halie.hp, PhongVy, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 6 : Được cứu vớt

      Sắc mặt Liễu Thần Phong vàng như nến, hai gò má tái nhợt càng ngày càng tỏ ra gầy yếu, nàng yên tĩnh nằm ở giường lớn, hô hấp thuận. Bên cạnh giường là lão nam nhân mặc triều phục ngồi, lão nhân thăm dò mạch tượng của Liễu Thần Phong nhất thời cau mày, đáy lòng nổi lên từng tầng từng tầng khiếp sợ.

      Qua lúc lâu, đứng dậy làm cái lễ với nam tử vẫn theo dõi ở bên cạnh : “Tại hạ theo nghề y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải chứng bệnh quái dị như này! Điện hạ thứ tội, hạ thần vô năng thể trị được chứng bệnh này của công chúa.”

      “Trần ngự y cần khiêm tốn, y thuật của ngươi đến Phụ hoàng cũng chưa từng nghi ngờ qua, nếu ngươi như vậy bệnh của vị Tích công chúa này hẳn là vô phương rồi!” đạo thanh nam tử ràng vang lên, trong giọng của tràn đầy đáng tiếc, nhưng nếu nhìn chút sắc mặt của chỉ thấy lạnh lẽo thấu xương.

      “Nghe vị công chúa này thất lạc từ , sợ là gặp phải ít khổ sở, bệnh này theo nàng từ lớn lên, cách nào trị tận gốc nữa rồi, giờ chỉ còn cách hết sức tĩnh dưỡng mà thôi!” Trần ngự y thở dài , “ Thần tại chỉ có thể kê đơn thuốc bổ giúp nàng thoái mái hơn chút, muốn khỏe lên còn cần điều dưỡng nhiều. Thần nghĩ nàng vừa mới trải qua kinh hách, rất có thể để lại di chứng.” Trần ngự y lần nữa khom người đối với nam tử kia hành lễ.

      “Bản điện hạ biết, ta bẩm báo lại đến Phụ hoàng, thân thể nàng suy nhược như vậy, vẫn là tĩnh dưỡng tốt, cần diện kiến Phụ hoàng.” Vị điện hạ này xoay người, cùng với nô tài bên cạnh phân phó mấy câu rồi rời .

      Trần ngự y quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Thần Phong, khẽ lắc đầu rồi lại mang theo tiếc hận rời .

      Sau khi mọi người đều hết, trong phòng mảnh an tĩnh, cũng tại giờ phút này thiên hạ còn hôn mê bỗng nhiên mở ra hai mắt, đôi mắt nàng sáng ngời có thần , chút nào mê mang, nơi nào giống người suy yếu sắp chết đâu?

      Liễu Thần Phong hướng tới bên giường của mình nhìn lại, nàng vừa mới cảm nhận được đạo ánh mắt nóng bỏng của người kia, vị điện hạ trong lời lão nhân kia, khóe môi nhất câu, tựa hồ đối với kết quả việc vừa diễn ra thực vừa lòng. Liễu Thần Phong chậm rãi thở dài hơi, lại nhắm hai mắt như cũ.

      Cùng lúc đó, tin tức Tích công chúa của Thương quốc đến Đông Việt gặp ám sát liền nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ , lời đồn đãi muốn hình muôn trạng, dân chúng thế nhưng đều dành cho Tích công chúa này tất cả thương cảm sâu sắc của mình.

      Ở trong tiệm rượu ưu nhã thành Vĩnh Thịnh, có vài vị nam tử diện mạo suất chúng nâng chén đối ẩm với nhau, mỗi người thần sắc, mỗi người tâm tư.

      “Vị Tích công chúa này đến đúng lúc !” gã nam tử ở trong đó buông ra chén rượu mở miệng , “Thân phận chất nữ, ở Đông Việt nhanh chóng nổi tiếng như vậy, còn phải chỉ là tạp chủng thấp kém thôi sao!” ta cười lạnh vài tiếng, ngẩng đầu nhìn nam tử khoác thân áo dài vàng nhạt .

      “Căn cứ vào nguồn tin tức rất đáng tin cậy, nữ tử này phải công chúa chân chính nha, nàng vốn quen thuộc đối với Thương vương, chính là Lệ Phi nương nương Thương quốc dựa vào tín vật gì đó mà nhận thức nàng, dung mạo nàng cùng Lệ phi sai biệt lắm đâu.” nam tử khác ở bàn đối diện bình tĩnh mở miệng.

      “Nếu đây là , vậy vị Lệ Phi nương nương kia bỏ được nữ nhi của mình?” Nam tử chuyện đầu tiên châm chọc bĩu môi, lại quay về hướng nam tử mặc người hoàng sam : “Nhị hoàng tử phải trước giờ đều thương hương tiếc ngọc sao? Tại sao lần này làm rùa đen rút đầu vậy? Với tác phong làm việc trước giờ quả thực giống!”

      “Hồng Giang, chú ý chút thái độ của ngươi.” Ở bàn khác, nam tử mặc áo vàng nhạt có chút nhíu mi, “Bất luận ta với ngươi như thế nào, nhưng lễ tiết quân thần tuyệt thể quên! Ngươi trước nay ăn đều biết suy nghĩ, nếu chính mình thu liễm chút, đến khi chọc vào tai họa cũng đừng chạy đến tìm bản điện hạ.” Nam tử thân vàng nhạt nghe vậy quát lớn.

      “Ta là với Tam điện hạ cơ mà? Tam điện hạ, ngươi ?” Nam tử bị quát ủy khuất nhìn về phía hoàng sam nam tử ngồi cùng với mình.

      Hoàng sam nam tử rốt cục có phản ứng, dưới đáy mắt duệ quang chợt lóe, “ có cách nào, bất quá là người sắp chết!”

      lập tức khoát tay, “ Vị ca ca này của bản điện hạ thường ngày vẫn nóng tính như vậy!” Ngữ điệu trào phúng làm cho người ta rét mà run, chứng tỏ nam tử này vốn đem Tích công chúa để trong mắt, quả thực là trực tiếp a, bất quá là người sắp chết!

      “Việc của ngươi có tiến triển?” để ý đến những người xung quanh, trực tiếp hỏi người bên cạnh mình.

      “Đừng có nhắc đến! Điều này làm ta tích bụng oán khí rồi đây này!” Trử Hồng Giang trong lòng tràn đầy căm phẫn, “Ngươi giao cho ta cái đầu trư như vậy làm sao dễ giải quyết, ta cùng lão cha của giống y hệt nhau, vừa thối vừa cứng, mềm rắn đều ăn, hừ hừ!” Trử Hồng Giang kêu to, “Ta ngay cả tâm can chính mình đều đưa đến trước mặt ta, vậy ta dám chút động tâm?”

      Hoàng sam nam tử cười : “Ngươi cần nóng nảy, mọi việc phải từ từ mới tốt, vài ba con ruồi này tính làm uy hiếp cái gì đâu? Chỉ cần tìm, cuối cùng cũng phải thấy.” nhấp ngụm rượu, “Theo tình hình này, vị công chúa Tây Sở quốc cũng rất nhanh đến đây?”

      Tam hoàng tử nhìn về phía nam tử vẫn trầm mặc gì nãy giờ, “Thư Văn, lần này ngươi chính mình điều tra chút!”

      “Ta biết.” Dương Thư Văn lên tiếng, “Điện hạ hướng vào vị công chúa Tây Sở này sao?” Dương Thư Văn nhíu mày, “Thương quốc cùng Tây Sở quốc đồng thời gửi người đến, hoàng thượng bên kia chắc chắn bỏ qua động tĩnh này đâu.”

      Tam hoàng tử như cũ đùa nghịch chén rượu của mình : “Náo nhiệt như vậy mới có trò hay để xem! Đông Việt quốc chúng ta sớm trở thành miếng thịt béo hấp dẫn lũ chó tham ăn biết cái gì là sợ, bất quá, cho dù chúng ta thực là thịt béo, cũng dễ ăn như vậy!” tiếng ‘ba’ lớn vang lên, chén rượu vỡ tan mặt đất, tam hoàng tử sắc mặt đột nhiên dữ tợn, đáy mắt là tận cùng ngoan.

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang ở đối diện lên tiếng, mặt ràng toát ra tia hàm xúc .

      ***
      Truyền khẩu dụ của thánh thượng, Tích công chúa nhiều ngày tàu xe mệt nhọc, thân thể suy yếu, hoàng thượng ân chuẩn tạm thời ở lại nơi này tĩnh dưỡng tốt, đến khi thân mình khỏe lại lại tiến cung yết kiến! Khâm thử.” Thanh vịt trời vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến tiếng hô vạn tuế rất to.

      Liễu Thần Phong nghe tiếng động ồn ào ngoài cửa, ý cười mặt càng phát ra ràng, khẩu dụ này đễn cũng quá đúng lúc !

      Nhìn thấy Nô Nhi đẩy cửa vào, Liễu Thần Phong lúc này mới ngồi xuống : “Có để lại người sao?” Nàng nhìn Nô Nhi hỏi.

      Nô Nhi gật đầu, trầm giọng : “Bất quá là hai bà tử thô sử thôi!” Nô Nhi tiếng động tiến lên giúp Liễu Thần Phong kéo chăn, “Đông Việt quả thực quá keo kiệt.” Nô Nhi quan sát sắc mặt Liễu Thần Phong rồi thối lui sang bên.

      Nàng nhiều ngày nay đều nhân cơ hội ra bên ngoài vòng vo rất nhiều, nơi ở của hạt nhân các quốc gia khác, so với nơi này tốt hơn gấp trăm ngàn lần! Nhìn lại nơi này xem, giống nhà hoang người ở.

      “Như vậy cũng tốt!” Liễu Thần Phong mi tâm ngược lại tràn đầy ý cười,nàng nhìn sân viện thừa thãi ra bộ đồ dùng nào : “Xem ra bọn họ đối với ta thực yên tâm, ngay cả thị vệ giữ cửa cũng cần lưu lại! Bất quá, Tích công chúa vô năng có vô năng hay ?” Liễu Thần Phong nhìn tình cảnh bày bố nơi ở chính mình, quả thực nàng dám khen tặng bừa.

      “Ngày mai ngươi tiếp tục ra bên ngoài, xem có thể nghe được tin tức gì hữu dụng hay !” Liễu Thần Phong , đáy mắt lộ ra tinh quang, “ Nếu có thể nên đến trà lâu, nghe chút người ở đó nghị luận cái gì!”

      Liễu Thần Phong nhéo nhéo mặt mình : “Ta nằm dài mấy ngày nay, quả thực là đau hết cả lưng rồi đấy. Ân…” Liễu Thần Phong trầm tư lúc lâu rồi dặn dò quá cho Nô Nhi : “Ngươi lui xuống , nhớ tiếp đón hai bà tử kia chu đáo đấy!”

      “Tiểu thư yên tâm.” Nô Nhi lĩnh mệnh lập tức rời .
      Last edited: 26/10/16
      Halie.hp, PhongVy, SiAm2 others thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 7 : Quỷ mị

      Hai bà tử được phái tới ở trước sân phòng mình lại vòng, trong mắt tràn đầy thần sắc thất vọng tột cùng. Các nàng vẫn nghĩ được phái ra cung được làm cái trò gì vui lắm, ngờ, lại bị sai đến đây trông giữ công chúa hạt nhân thể rời khỏi giường.

      là tám đời xui xẻo.” bà tử trong đó đặt mông ngồi nền đất, “Ta sớm nghe người ta qua, thân thể rách nát thể làm chuyện gì!” Bà ta hùng hùng hổ hổ , để ý chút nào người trong phòng có nghe được hay .

      “Ngươi chút , muốn sống nữa sao?” Bà tử còn lại lên tiếng, ý bảo đối phương thu liễm, đáy mắt đồng thời lóe lên đạo tinh quang.

      Nhưng bà tử kia vốn thèm để ý chút nào, bà ta khinh thường hừ mũi : “ có việc gì! Vị này có bệnh tiện ra, phỏng chừng sống được bao lâu nữa, nếu tại sao hoàng thượng lại an trí nàng đến nơi như thế này!” Bà ta khoát tay, nhưng vừa mới dứt lời, bà ta đột nhiên ngậm miệng, trong mắt toát ra cỗ hàn ý.

      “Làm sao vậy?” Bà tử còn lại sợ tới mức từ dưới đất đứng lên, nhìn trái nhìn phải hồi, “Bị phát …bị phát sao?”


      “Yên tâm! Ta sớm kiểm tra, nơi này trừ bỏ nha hoàn câm điếc còn bất cứ người nào khác! Ngay cả gã sai vặt trông cửa đều có.” Bà tử nhếch miệng càng thêm khinh người.

      “Ngươi làm ta sợ muốn chết.” Bà tử kia vỗ ngực chính mình, thở dài nhõm hơi.

      “Ta rốt cục hiểu được cái này.” Nhìn đến đồng bạn của mình còn mờ mịt hiểu, bà ta tiến tới giải thích, “Ngươi thử nghĩ xem, đường đường là công chúa của quốc gia, cho dù được vào cung diện thánh đãi ngộ vẫn thể bỏ qua như vậy? Đông Việt chúng ta thu nạp hạt nhân, có hạt nhân nào được hảo hảo chiêu đãi đâu.”

      “ Ý của ngươi là?” Bà tử vừa mới thoáng thả lỏng tinh thần lại lần nữa căng thẳng lên.

      Bà tử kia đột nhiên hạ thấp tiếng , sau đó ghé vào tai đồng bạn : “Ta đoán, vị công chúa này nhất định là bị lao thể nào chữa được.”

      “Cái gì?” Bà tử kia vừa nghe, vẻ mặt trắng bệch, “ có khả năng?”


      “Tại sao có khả năng? Ai chẳng biết Nhị hoàng tử của chúng ta là người thương hương tiếc ngọc, nhưng ngươi nghĩ kĩ lại xem, điện hạ chỉ theo Trần thái y đến đây lần, liền bao giờ đến nữa, biệt viện này cũng còn người thứ hai đến thăm.” Nhìn đối phương sợ hãi lắc đầu, bà tử này hừ lạnh, “Quá ràng rồi, nhất định là mắc chứng bệnh gì đó dễ lây lắm nên mới phái chúng ta đến canh chừng.”

      “Nếu như thế, ta, ta muốn chết, ta còn có…” Bà tử kia đánh cái rùng mình, càng nghĩ càng cảm thấy bà tử kia có lí, “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      “Bất quá cũng chỉ là đôi chủ tớ sắp chết!” Bà tử kia nhàng với đồng bạn của mình, “Ta nghĩ, chúng ta liền xa địa phương này, dù sao nơi này cũng có ai để ý tới… Chỉ cần các nàng rời khỏi biệt viện này…” Hai bà tử cứ như vậy phối hợp với nhau, rất nhanh liền định ra kế sách.

      Nô Nhi đứng ở góc tối đem câu chuyện của hai bà tử kia nghe xót chữ, khóe môi nhất câu rồi xoay người rời , hai bà tử kia phát dị thường dù chỉ chút.

      ***

      Liễu Thần Phong thưởng thức Linh Lung kết trong lòng bàn tay, ngón tay mềm mại vuốt ve bề mặt của nó, ánh mắt nàng thâm thúy nhìn ra bầu trời bên ngoài, cả người lộ ra cỗ hơi thở thần bí mông lung. Thời gian của nàng còn nhiều lắm, có lẽ chỉ còn khoảng hai tháng! Động tác Liễu Thần Phong đột nhiên dừng lại, nàng cúi đầu ho tiếng, khi nàng ngẩng đầu mở ra đôi mắt, đáy mắt xuất chút tối tăm. Chuyện này, nàng sốt ruột cũng giải quyết được.

      Ngón tay nàng gõ ở mặt bàn, biết trong bụng lại tính kế cái gì nữa.

      “Tiểu thư!” Nô Nhi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Liễu Thần Phong nhắm mắt dưỡng thần, liền tiến lên đem đối thoại của hai bà tử cho Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong rất nhanh hồi phục tinh thần, cười , “Coi như là thức thời!”

      “Mấy ngày nay trong cung phái người tới nữa, ngươi ở lại đây ổn định hai bà tử kia được chứ!”


      “Tiểu thư muốn ra ngoài mình sao?” Nô Nhi nhíu mày, “Rất nguy hiểm! Nếu có việc cần làm, tiểu thư phân phó cho Nô Nhi là tốt rồi, Nô Nhi cố hết sức làm thỏa đáng.”

      Liễu Thần Phong lắc đầu : “Ta thấy vẫn ổn, ngươi nếu thời gian dài xuất chỉ sợ dẫn đến người khác hoài nghi. Ta quyết định rồi.” Liễu Thần Phong dứt khoát với Nô Nhi.

      Nô Nhi tự nhiên hiểu được chút tính tình của Liễu Thần Phong, tiểu thư đối nàng cả ngày cười cười, nhưng chẳng có ai thấy được khuôn mặt khác phía sau nụ cười kia đâu. Nô Nhi dám thêm cái gì nữa, chỉ đem vài bộ quần áo chuẩn bị từ trước đặt giường Liễu Thần Phong.

      “Tiểu thư ra ngoài mình, tất cả phải thực cẩn thận.”

      “Chậc chậc, Nô Nhi, ta thế nhưng biết ngươi trở thành lão bà bà đâu.” Liễu Thần Phong gợi lên khóe môi, vuốt vuốt chút mu bàn tay Nô Nhi, giống như hoa hoa công tử đùa giỡn nhà lành.

      Nô Nhi sắc mặt nhất thời đen kịt, bị Liễu Thần Phong làm cho nổi hết da gà rụng đầy đất : “Nô Nhi muốn nấu thuốc.” Dứt lời liền vội vàng rời , giống như phía sau mình có sói xám đuổi theo vậy.

      “Mặt cương thi! thú vị.” Nhìn Nô Nhi chạy trốn, Liễu Thần Phong lúc này mới thu liễm tươi cười, lật tới lật lui đống y phục kia, mặt hoàn toàn là bộ dáng thâm trầm bí .

      ***

      Đêm lạnh như nước, gió từ từ thổi.

      Tất cả mọi người đều như nhau nằm trong mộng đẹp, mà cửa sau của toàn nhà cũ kĩ có bóng dáng xuất , cẩn thận xem xét bốn phía rồi nhanh chóng rời . Người này xuyên qua con phố, vào địa phương yên lặng, nơi đó có gã sai vặt sốt ruột đứng chờ.

      “Công công, ta đến chậm, xin ngươi thứ lỗi.” Bà tử đuổi lên phía trước, chào hỏi gã sai vặt.

      “Ta còn vội trở về báo cáo kết quả đây!” Giọng giống hệt tiếng vịt trời vang lên, xác thực là thái giám trong hoàng cung, “Chủ tử chờ đến nóng nảy cả người, ngươi còn chậm chạp cái gì, mau mau báo cáo tình huống!”


      “Chính là cùng lời đồn đãi giống nhau, bị bệnh lao, cả ngày chỉ có thể nằm giường, cách mấy canh giờ lại phải uống lần thuốc…” bà tử dám chậm trễ bẩm báo hết thảy.

      “Chủ tử , nếu quả thực giống đồn đãi, vậy cần ngày ngày đế đây hồi bẩm, bất quá khi phát chỗ khả nghi, cần phải nhanh chóng đưa vào cung, chưa?” Tiểu công công đem lời của cấp phân phó cho bà tử.

      Bà tử nghe xong trong lòng đắc chí, nhưng dám biểu chút nào ra ngoài : “Tiểu nhân nhất định theo dõi cẩn thân, thỉnh chủ tử yên tâm.”

      Nô Nhi ở chỗ tối nghe hai người chuyện, đáy mắt xuất tia lãnh ý, tiểu thư quả thực sai chút nào! Theo vị trí bên kia nhìn lại, phát có người khác nấp ở phía sau từng đám cây cối, nhất định là người theo dõi tiểu thái giám này.

      Hai người phía dưới tách nhau mỗi người đường, tiểu công công kia rời , người nấp cũng theo đó thu liễm hơi thở, Nô Nhi cảm nhận được ràng, những người nấp ở xung quanh cũng đồng thời rời . Từ xà nhà hạ xuống, Nô Nhi nheo lại ánh mắt nguy hiểm.

      “Bất quá là tên cẩu nô tài, lại có nhiều nhớ thương.” Đông Việt này, quả thực là đầm rồng hang hổ! Nô Nhi khởi động khinh công, biến mất ở trong bóng đêm.

      Bà tử trở lại biệt viện, nhìn đến đồng bạn ngủ say như chết mỉm cười. Bà ta đem mê hương còn cháy bóp nát, rồi cũng nằm giường ngủ.

      ***

      “Khụ khụ khụ” Đèn trong phòng Liễu Thần Phong vẫn cháy, trong tay bưng chén thuốc, nghe xong lời kể của Nô Nhi, nàng liền nhếch miệng uống cạn chén thuốc rồi dùng khăn tay lau miệng : “Xem ra, Hoàng đế Đông Việt cũng ngu ngốc giống như trong lời đồn.”


      “Ý của tiểu thư là người của Đông Việt vương phái tới sao?” Nô Nhi trừng lớn mắt, hiển nhiên nàng dự đoán đến người này.

      Liễu Thần Phong buông xuống chén thuốc, ngáp cái rồi nhắm lại mắt phượng.

      “Quả thực là có ý tứ!”
      Last edited: 26/10/16
      Halie.hp, PhongVy, thienbinh23884 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :