1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45 : Sống lại (3)


      Chăm chú nhìn lên, người đến ai khác chính là Tứ công chúa Kim Lệ.

      Kim Lệ mặc người thân vái dài đỏ thẫm, trước ngực và sau lưng đều thêu hai đóa mẫu đơn nở rộ, đầu cắm đủ loại trâm vàng trâm ngọc, dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường. Theo động tác di chuyển chuyện của nàng, trâm dài đong đưa, phát ra từng tiếng đinh hỗ độn.

      “Ngươi nghe tiếng bản cung gọi đứng lại sao?” Kim Lệ đứng trước mặt Liễu Thần Phong, ngón tay chỉ thẳng người Liễu Thần Phong nổi giận , “Ngươi cuối cùng bị điếc hay ánh mắt bị mù? Muốn tìm cái chết phải ?” Kim Lệ trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong.

      “Chính là ngươi!” Tiếng Kim Lệ đột nhiên bén nhọn chói tai, chim chóc ngủ yên cành cây cũng bị nàng dọa cho bay hết.

      “Khất cái Dương Thư Văn mang về thành hôm đó, nguyên lai là ngươi!” Kim Lệ nghiến răng nghiến lợi , “Ngươi rốt cuộc là cái gì? Nghe trong cung xuất quái nhân, bản công chúa còn mong được gặp lần…” Ánh mắt phẫn hận của Kim Lệ buông tha Liễu Thần Phong, “Lấy khăn che mặt của nàng xuống cho bản công chúa!”

      “Công chúa bớt giận! Tích công chúa…” Tỳ nữ sau Liễu Thần Phong muốn mở miệng cái gì, lập tức bị Kim Lệ đạp cước lùi ra xa, “Cút ngay, nô tài chết tiệt! Các ngươi còn thất thần làm cái gì, xốc cái khăn kia lên cho bản công chúa!” Bị cấm túc mấy ngày, rốt cục cũng được thả ra ngoài, tức giận dồn nén mấy ngày nay tìm được chỗ phát tác, hôm nay vừa gặp được chỗ chút tốt như Liễu Thần Phong, Kim Lệ sao có thể buông tha dễ dàng?

      Vài cung nữ lên vây quanh người Liễu Thần Phong, sau đó đưa tay ý đồ kéo xuống khăn che mặt của nàng.

      Trong mắt Liễu Thần Phong lên đạo sắc bén, muốn chế? Ngón cái dấu trong tay áo đẩy ra chủy thủ, lưỡi dao sắc bén…chỉ cần ngón tay kia dám hạ xuống gần nàng, nàng cho nàng ta chỉ có có về!

      “Tứ công chúa, tứ công chúa!” Đúng lúc này, trận tiếng gọi ầm ĩ đánh gãy khí khẩn trương, cung nữ thở hổn hển chạy tới, “Tứ công chúa, hoàng quý phi có lệnh người lập tức hồi cung!”

      Kim Lệ nhìn thấy người tới, thần sắc trầm xuống trong nháy mắt, mặt nàng xẹt qua tia cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong, “Ngươi cứ chờ xem! !” Dứt lời nàng ta liền mang theo người chậm rãi rời .

      Thu hồi chủy thủ, Liễu Thần Phong tiếp tục chậm rãi thu thập tình cảnh hoàng cung vào trong mắt, ngẫu nhiên hỏi hai tỳ nữ theo mình số câu hỏi, thực lơ đãng nhưng Liễu Thần Phong lại chiếm được ít tin tức, đem tình hình nhớ ở trong lòng, lúc này nàng mới đồng ý trở về.

      Ban đêm, Liễu Thần Phong nằm giường vô cùng nhàm chán, vừa nghe bên ngoài có tiếng động, nàng lập tức ngừng thở, tính tế lắng nghe kĩ, nguyên lai là hai tỳ nữ vẫn hầu hạ mình.

      Ngoài cửa, hai tỳ nữ dựa vào vách tường, trong đó có người lệ rơi đầy mặt ngừng khóc thút thít, người còn lại ngừng an ủi, lấy khăn nước mắt mặt đối phương, “Đừng khóc! cần thương tâm! Ngươi thương tâm cũng vô dụng! Trong thâm cung nay chúng ta đều là tiện mệnh.”

      “Nhưng mà…ô ô…tỷ ấy đối với ta chiếu cố rất nhiều, hôm qua vẫn mạnh khỏe như vậy, như thế nào, như thế nào hôm nay liền còn nữa!” Tỳ nữ đó càng càng khóc lóc nhiều hơn, “Ta lén nhìn qua, tỷ ấy rất thảm, địa phương nào nguyên vẹn cả, người thiện lương như vậy bị hành hạ đến chết…ô ô…tỷ tỷ là cung nhân cấp bậc cao, vậy mà vẫn có người dám phát rồ như vậy….” Thanh hít thở của tỳ nữ dồn dập cùng tiếng khóc thút thít che dấu được phẫn nộ.

      “Haiz….muốn sống lâu ở địa phương này, tốt nhất giả vờ câm điếc.”

      Liễu Thần Phong lẳng lặng nhe, có chút nheo lại ánh mắt, xuyên thấy qua màn đêm nhiên về phía cánh cửa, thần sắc nàng mịt mờ , càng nghe hai tỳ nữ kia càng cảm thấy thú vị, lập tức nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, nhìn trong hai tỳ nữ ngừng dấu giếm ánh mắt sung đỏ, bộ dáng sốt ruột né tránh ánh mắt của nàng, Liễu Thần Phong lười để ý.

      quá thời gian, Kim Ngạn đột nhiên xuất mang người vào Thệ Thủy các, rốt cục làm cho viện tử yên lặng có ít hơi người.

      Kiểm tra lần cho Liễu Thần Phong, Trần ngự y gật gật đầu, “Tốt rồi, miệng vết thương khép lại rất nhanh!” Xong xuôi lão ta dặn dò số chuyện cần lưu ý với Liễu Thần Phong mới xoay người rời .

      Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đều theo sau Kim Ngạn, thời điểm nhìn gương mặt khủng bố xấu xí của Liễu Thần Phong, Dương Thư Văn lập tức sững sờ tại chỗ, “Tại sao có thể như vậy?” Dương Thư Văn thào tự hỏi chính mình, ánh mắt né tránh .

      Liễu Thần Phong liếc mắt nhìn Dương Thư Văn cái, bắt được khúc mắc bên trong đôi mắt , trong lòng ngừng châm biếm. Nàng quay đầu nhìn Kim Ngạn, xác định hỏi, “Ta, là Tích công chúa?” giọng nàng tràn ngập nghi vấn, “ sai ?” Liễu Thần Phong giống như thực chú ý sắc mặt Kim Ngạn, buông tha chút biểu cảm nào của .

      Kim Ngạn cười , chỉ gật gật đầu với nàng.

      Trử Hồng Giang nhìn vậy nuốt nuốt nước miếng, thầm ho khan, “nếu chiếu cáo thiên hạ, tự nhiên mười phần chắc chắn.”

      Liễu Thần Phong cúi hạ con người, tiếp tục chuyện, nàng biết ý đồ đến đây lần này của ba người trước mặt.

      Trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thấy Kim Ngạn phân phó hay tỳ nữ kia hầu hạ Liễu Thần Phong tốt, liền đứng dậy rời .

      Ba người ra đại môn, thân mình Trử Hồng Giang bất giác run lên, giống như muốn xua tất cả ác hàn trong người , “Khuôn mặt của nàng ta, dùng chứ xấu đều cảm thấy đủ!” lại lắc lắc đầu , “Ta phải tìm tâm can bảo bối của ta an ủi đây, miễn cho buổi tối gặp phải ác mộng, đáng sợ, đáng sợ!”

      Dương Thư Văn vừa vừa dừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt lên buông tha cùng cam lòng.

      “Thư Văn, hôm nay ta muốn gọi ngươi vào cung là muốn ngươi suy nghĩ cẩn thận, nhận ! Giấc mộng này của ngươi, nên tự tỉnh lại !” Kim Ngạn nhìn bộ dáng Dương Thư Văn thất hồn lạc phách, hờn giận nhíu mi, hỏi, “Đây là nữ nhân ngươi muốn sao?”

      Trong đầu Dương Thư Văn đột nhiên lên đôi con ngươi đen tuyền lãnh lệ, nhưng lập tức bị dung mạo xấu xí quái vật thay thế, lắc đầu theo bản năng, Dương Thư Văn suy sụp nhìn về phía Kim ngạn, trong mắt lại lên mất mát.

      “Đất rộng nơi nào có cỏ! Huynh đệ, là phác ngọc hay phế vật (Ngọc chưa được mài giữa hay đồ bỏ ), lựa chọn ràng rồi!” Trử Hồng Giang vỗ bản vai Dương Thư văn, “Thưởng thức đơn giản thưởng thức thôi, cần lún quá sâu, nếu ảnh hưởng đến cả tính mạng ngươi!"


      “Các ngươi cần tấc cũng rời, nơi này bé như vậy có thể làm ra chuyện gì chứ! xuống nghỉ ngơi ! Nếu gặp chuyện gì, ta tự kêu các ngươi!” Nhìn hai môn thần đứng trước cửa, Liễu Thần Phong bĩu môi .

      Nhìn hai người đó rời , Liễu Thần Phong đem gói dược giấy trong lòng lấy ra, bột phấn bên trong còn nhiều lắm, nàng lấy ra ít, đầu ngón tay nghiền nghiền thành bột mịn, đáy mắt lên đạo duệ quang.

      Màn đêm lại buông xuống, Liễu Thần Phong ngồi uống trà trong phòng nhìn hai tỳ nữ đứng ngoài cửa, nàng câu môi cười, trong lòng nhẩm nhẩm tính thời gian. Đến khi nhìn hai người kia đột nhiên ngã xuống, nàng mới đẩy cửa ra ngoài.

      Liễu Thần Phong đem hai người dựa vào vách tường, giống như hàng nàng dựa vào nhau ngủ quên trong giờ trực đêm vậy, sau đó lẳng lặng ra đại môn.

      Ít người hầu hạ, lại có thị vệ canh giữ, quả càng tiện lợi cho nàng. Liễu Thần Phong cảnh giác nhìn quanh vòng, lập tức cả người vào trong bụi cỏ.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46 : Rình coi (1)



      Nhờ ánh trăng, lại nấp trong bụi cỏ, Liễu Thần Phong đường thuận lợi tiến vào nội cung, theo con đường nàng thăm dò lúc trước, chậm chậm hướng về phía đông. lúc nàng phân vân xem có nên tiếp hay loạt thanh khả nghi hấp dẫn chú ý của nàng.

      Liễu Thần Phong quay đầu nhìn về phía phương hướng kia, phát có vài tên thái giám ôm cuộn chiếu vội vàng chạy qua, cái chiếu kia vừa vặn lộ ra đôi giày thêu. Nhớ đến chuyện hai tỳ nữ canh chừng nàng chuyện, lại nhìn phương hướng ước lượng nơi này, Liễu Thần Phong quyết định phải xem đến tột cùng là chuyện gì.

      Thời điểm Liễu Thần Phong đến nơi, sâu sắc cảm nhận được hơi thở hỗn tạp xung quanh, nàng lập tức đình chỉ bước chân nấp vào góc tối. Liễu Thần Phong ghé vào cái khe hở, lẳng lặng nhìn động tĩnh trong sân cách mình xa.

      Dựa theo ánh trăng mông lung, Liễu Thần Phong phát cuốn chiếu nàng nhìn thấy bị đặt dưới gốc cây xa, vái cái thái giám kia đặt chiếu ở đó liền rời , qua thời gian nửa ly trà có hắc y nhân từ trời giáng xuống, khiêng cuộn chiếu kia bay vào tòa tháp hoang vắng trong sân.

      Hai canh giờ trôi qua, Liễu Thần Phong cảm giác chính mình sắp ngủ đến nơi bên trong truyền ra tiếng bước chân làm nàng bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong tòa tháp dần dần xuất cỗ nhuyễn kiệu được tám hắc y nhân nâng ra ngoài, kiệu phu bước chân nhàng, động tác chỉnh tề lưu loát, bọn họ căn bản giống thị vệ bình thường trong cung chút nào.

      Chờ lúc, bóng đen đầu biến mất thấy tung tích, Liễu Thần Phong mới từ góc tối ra ngoài. Xoa bóp cơ bắp cứng ngắc người, nàng lập tức vào sân viện đổ nát kia, cúi người quan sát từng dấu chân để lại, đo đạc suy nghĩ chút, dấu chân này so với người thường thâm hơn ít, Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, nhìn phương hương nhuyễn kiệu kia rời hồi lâu.

      Trầm mặc hồi lâu, Liễu Thần Phong liền quay người trở về, dược hai tỳ nữ kia cũng sắp tan thuốc rồi.

      Về phong, nàng cởi ra ngoại bào nằm giường, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuyện.

      “Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, như thế nào lại ngủ?” Thanh ảo não giọng vang lên.

      “Ta, ta như thế nào lại ngủ vậy?” tiếng khác nghi ngờ đáp lại.



      Liễu Thần Phong câu môi cười, động động thân người chút, lập tức nhắm mắt lại hô hấp nặng nề.

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Thần Phong ra ngoài bộ như hôm trước, thời điểm nàng đến địa phương cũ nát đêm qua, hai tỳ nữ phía sau lập tức ngăn cản.

      " Công chúa dừng bước ! " người chắn ở trước mặt Liễu Thần Phong, " Mong người thứ lỗi, phía trước thể ! " giọng giống như rất bức thiết.

      " Vì sao ? " Liễu Thần Phong nhíu mày, " Thoạt nhìn có gì đặc biệt ! "
      Tỳ nữ chần chờ lát, cuối cùng lên tiếng giải thích, " Nơi đây là cấm địa, là nơi của môt vị sủng phi lúc tiên hoàn còn tại vị. Vị phi tử ấy vẫn luôn ở nơi này, nghe kết cục chết thảm, mọi người đều bên trong có ma quái, được đến gần. "

      " đời này làm gì có quỷ thần. " Liễu Thần Phong lắc đầu thèm để ý.

      " đúng, đúng ! " Tỳ nữ còn lại dường như rất sợ Liễu Thần Phong tin chuyện này, chạy nhanh , " Cũng từng có người tin vào, đều có trở ra, hơn nữa mất tích thời gian có người nhìn thấy thi thể thối giữa của bọn họ. Nghe , vì đắc tội vị phi tử kia mà chết ! .. " Thân mình tỳ nữ run run, nên lời.

      mặt Liễu Thần Phong lộ vẻ kinh ngạc, đáy mắt còn làm ra tia sợ hãi, " khi như dậy, chúng ta mau rời thôi ! " Tuy rằng như thế, nhưng khóe môi lại câu ra chút tươi cười thản nhiên.

      Nhìn thấy Liễu Thần Phong sợ hãi, hai tỳ nữ liếc nhau cái, đều thầm thở dài nhõm hơi.

      Buổi tối, Liễu Thần Phong tăng liều lượng thuốc mê, sau đó tiếng động ra ngoài. Lần này vì có mục đích, nàng đường vừa thân vừa lén lút đến tòa viện cũ nát kia, cỏ dại trong viện mọc nhiều đếm xuể, trước cửa có cây đại thụ lớn, phong thê lương thổi qua nghe sưu sưu khiến người ta dễ dàng hoảng sợ.

      Liễu Thần Phong trực tiếp tìm góc chết thân mình.

      Rất nhanh, hắc y nhân liền khiêng cuộn chiếu bay vào trong sân, ném cái chiếu vào trong phòng rồi lập tức rời .

      lát sau, nhuyễn kiệu kia lại xuất như đêm qua, bởi vì trời có hơi tối nên Liễu Thần Phong chỉ cảm giác được nguồn nhiệt con người di chuyển cùng số bóng dáng mờ mờ.

      Nàng có thể phát , cỗ kiệu kia đáp xuống cửa viện, sau đó có thanh đóng cửa vang lên, ánh sáng trong phòng lập tức xẹt lên rồi tắt ngúm, Liễu Thần Phong cái gì cũng kịp nhìn.

      Hai canh giờ qua , ánh sáng kia lại lần nữa lên,, Liễu Thần Phong cảm giác kiệu có người. Người lên mà cỗ kiệu rời ngay như trong dự kiên, Liễu Thần Phong đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lợi hại như dã thú bắn về phía mình.

      Mũi nhọn trữ tiếp dừng ở lưng nàng, Liễu Thần Phong ngừng thở, che dấu cả ánh mắt của mình, chỉ sợ đối phương phát ra mình.

      Meo, meo….

      Bỗng nhiên, con mèo ở trong bụi rậm nhảy ra, giải quyết nguy cấp cho nàng.

      Nhưng sau đó, nàng nghe đến tiếng kêu thảm, con mèo kia lập tức đầu lìa khỏi cổ…

      Sau khi nhuyễn kiệu rời , hắc y nhân thị vệ vẫn ở lại canh chừng hồi lâu, xác định có gì khả nghi mới phi thần đuổi theo.

      Liễu Thần Phong thấy vậy mân khởi môi, nàng ngờ đối phương cảnh giác như vậy, xem ra nàng nên đến đây nữa.



      Sâu trong rừng trúc, gió đưa sàn sàn rung động, người chơi cờ mình, ván cờ kia hỗn độn, hai quân cờ trắng đen phức tạp rắc rối quấn quýt cùng nhau.

      Ngón tay thon dài trắng noãn miết viên cờ trắng, chậm chạp đặt xuống, đôi đồng tử đen sâu như hắc diệu thạch, có chút làm người ta đoán ra.

      " Tích công chúa được Kim Ngạn phát đưa vào trong cung, người mất trí nhớ, lại bị hủy dung. Vị này là nữ tử được Dương Thư Văn cứu ở dưới vách núi, chính Kim Kì nhận định thân phận nàng… "

      " Hủy dung ? Mất trí nhớ ? " Hắc y nam tử nhìn người trước mặt, " Lãnh Vũ, gần đây có phải ngươi rất nhàn dỗi? "

      Lời hắc y nam tử vừa ra, sắc mặt Thượng Quan Lãnh Vũ lập tức biến sắc, biết , đây là thiếu chủ nghi ngờ năng lực của , Thượng Quan Lãnh Vũ lập tức quỳ xuống đất cúi đầu cung kính, " Thiếu chủ bớt giận. "

      Viên cờ trắng bị hắc y nam tử nháy mắt miết thành bột phấn, mảnh vỡ bị gió thổi mặt bàn cờ, phân tán đến từng góc cạnh, " Gọi Thiên Diệp lại đây. "

      Hắc y nam tử đứng dậy rời đến thư phòng, lưu lại Thượng Quan Lãnh Vũ quỳ mặt đất như cũ.

      Ảo Mộng bị Thiên Diệp trách phạt ngày đó, mỗi ngày đều ngồi chép ‘tâm kinh’ ba canh giờ, ngòi bút từng nét viết trễ giấy Tuyên thành, thế nhưng trong tâm nàng phút bình tĩnh được. Ảo Mộng vụng trộm đem ngăn kéo dưới bàn mở ra, cẩn thận lấy ra cái hòm .

      Mềm vuốt ve từng góc cạnh của hòm , sau đó Ảo Mộng mở nó ra, bên trong là đóa hoa khô héo từ lâu. Ảo Mộng lại coi nó như bảo bối, cẩn thận đụng chạm đoa hoa, trong mắt nhu tình như nước, sóng tình cuồn cuộn.
      Halie.hp, PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 47 : Rình coi (2)



      Thời tiết cuối thu tốt lắm, trời trong nắng ấm.

      Liễu Thần Phong rất ít khi dậy sớm như hôm nay, nàng tản bộ vài vòng ở trong sân của mình, sau dó thản nhiên nằm ghế dài tắm nắng. Gió thổi qua giống như làn suối thanh lương chảy qua gương mặt nàng, làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng yên tĩnh. Chính là yên bình này kéo dài được lâu lắm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ đập cửa ầm ầm đánh vỡ toàn bộ thanh tịnh vốn có.

      Người đầu tiên xông vào ai khác chính là nữ nhân ngu xuẩn Kim Lệ, nàng ta vẫn mặc người bộ y phục khác gì con khổng tước cái, vừa bắt mắt lại tục tĩu chịu được, làm cho người khác có cảm giác giống như con nhà giàu mới nổi vậy.

      Liễu Thần Phong thở dài, lại là nữ nhân này!

      Vừa đánh giá Kim Lệ, Liễu Thần Phong khỏi nhớ đến Hoàng quý phi thịnh sủng suy, trong lòng bỗng nổi lên nghi ngờ, Kim Lệ thực chui ra từ trong bụng Hoàng quý phi ra sao ?

      " Nhìn thấy bản công chúa còn mau quỳ xuống ? " Kim Lệ lên phía trước, vênh mặt hất hàm trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong, " Ngươi cái chất nữ ti tiện này, dám coi rẻ Đông Việt vương triều ta như thế ? " Kim Lệ thể ngừng đối địch với nàng phải.

      Liễu Thần Phong ngồi dậy ghế dài, chút quan tâm đến Kim Lệ khua môi múa mép, nàng chỉ quan tâm đến mình nên nghỉ ngơi tốt, tội tình gì quan tâm người đàn bà chanh chua trước mặt.

      " Tiện nhân ! Bản công chúa muốn nhìn, rốt cuộc ngươi có gương mặt đáng sợ thế nào, Dương Thư Văn vậy mà chưa từng quên ngươi. " Kim Lệ lên đứng trước mặt Liễu Thần Phong, hơi hơi cúi người che khuất ánh sáng chiếu người nàng, nàng ta cười hiểm vài tiếng, ma trảo vươn đến khăn lụa che mặt của Liễu Thần Phong. Liễu Thần Phong giống như có ý ngăn cản động tác của nàng.

      lúc sau, trong sân lặng ngắt như tờ, hơi thở của những người đứng trong này giống như nháy mắt ngừng hết lại, khăn lụa trong tay Kim Lệ vô lực rơi đất, gương mặt vốn vênh váo tự đắc lập tức tái mét. Đôi con ngươi trừng lớn của nàng tại phản chiếu gương mặt xấu xí chịu nổi, vết sẹo dài khiến người ta nhìn vào mà buồn nôn.

      Ọe___

      Môi Kim Lệ mấp máy mấy cái, cuối cùng xoay người bắt đầu nôn mửa, hai cánh tay run lẩy bẩy kia tiết lộ cảm xúc chân chính sau bộ dáng vờ trấn định của nàng ta. Mấy cung nữ theo nàng ta cũng nhìn thấy gương mặt của Liễu Thần Phong, đều phát ra biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy, mặt mỗi người đều in hai chữ ‘căm hận’ ràng.

      " , mau " Kim Lệ nguyên bản muốn đến gây chuyện với Liễu Thần Phong, tại bị gương mặt này dọa sợ đâu còn tâm tình gì nữa.

      Trở lại tẩm cung, gương mặt xấu xí đáng ghê tởm kia ngừng quanh quẩn trong đầu của nàng, xua cũng được, mỗi khi nhớ tới ngày hôm nay, Kim Lệ đều ngừng nôn mửa, ngay cả ngủ cũng được yên ổn.

      Đêm khuya, Kim Lệ lo sợ yên bị ác mộng làm cho tỉnh lại, đôi mắt hỗn loạn mở to, cảm thấy chính mình đói bụng đến khó chịu, cả ngày hôm nay nàng đều chỉ biết nôn và nôn, lúc này làm gì còn cái gì trong bụng nữa, đành tự mình dậy tìm cái gì đó ăn. Ôm cái bụng trống rỗng, Kim Lệ mơ mơ màng màng ra ngoài, chính là phòng bếp còn chưa tìm được, chợt nghe từng đợt thành quái dị truyền đến.

      đến nơi thanh phát ra, bất tri bất giác nhưng lại đến tẩm điện của mẫu phi, Kim Lệ trừng mắt cánh cửa có ai canh gác, trong lòng mắng lũ nô tài lười biếng. Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu bén nhọn như quỷ, thanh đó vừa vặn xua tan cơn buồn ngủ của Kim Lệ.

      Nàng mờ mịt đứng trước cửa, nhíu mày nhìn vào trong cánh cửa, trong lòng mười phần đều là tò mò, bên trong rốt cuộc là có chuyện gì ?

      Cố gắng lấy lại dũng khí, Kim Lệ nhàng đến trước, xuyên thấu qua hai cánh cửa khép hờ, nhìn màn kỳ quái qua lại bên trong, Kim lệ mắc cỡ đỏ mặt, trong lòng khắc chế được run động.

      " cần, hoàng thượng….a… "

      Hô hấp Kim Lệ dồn dập, nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ hoàng cùng mẫu phi như vậy ! Nàng cũng chưa bao giờ nhìn phụ hoàng có tinh thần như hôm nay ! Hai má nàng đỏ bừng, ôm chặt lấy bụng, giữa hai chân đột nhiên cảm thấy căng thẳng dị thường, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, nàng thế nhưng muốn nhà xí.

      Khung cảnh trong phòng hấp dẫn chịu nổi, nàng biết rằng nàng phải nhanh chóng rời , nhưng là hai chân của nàng làm thế nào cũng chịu di động, hai mắt cứ như bị mê hoặc nhìn vào trong khe cửa mà quan sát tình hình bên trong, nàng muốn nhìn gần chút nữa, lại chút nữa. Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân, Kim Lệ lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, chạy như bay về tẩm phòng của mình.

      Kim Lệ làm sao cũng phát , ngay tại khoảnh khắc nàng xoay người kia, đôi mắt dữ tợn như dã thú ở trong phòng nhìn ra vị trí của nàng.

      Nằm ở giường, Kim Lệ đắp chăn quá đầu, cả người nóng bỏng như phát sốt, trong đầu nàng lúc này ngừng xuất nhưng hình ảnh làm người ta tim đập nhanh.

      Sáng sơm hôm sau, Kim Lệ đến thỉnh an Hoàng quý phi, nhưng nàng cứ đứng ở ngoài cửa dám vào, cứ nghĩ đến màn đêm qua, trong lòng nàng lại dâng lên trận khiếp đảm. Bước qua cánh cửa, trong khí tựa hồ còn lưu lại hơi thở sau cơn mê loạn kia, tâm chợt xoắn lại cái mạnh, ánh mắt nàng lập tức dừng lại người Hoàng quý phi nửa nằm nửa ngồi giường. Thần sắc Hoàng quý phi khác mọi ngày, nhưng là hai gò má hồng nhuận khác thường, cánh môi sưng đỏ, cần cổ được y phục che hết còn lưu lại những dấu vết mơ hồ.

      Trong lòng Kim Lệ thế nhưng rung động bất thường, nàng thầm mắng chính mình ngu dốt biết điều, mọi lần nhìn thấy mẫu phi như vậy nàng còn tưởng mẫu phi bệnh nặng, ngờ đều là có nguyên nhân. Kim Lệ đứng tại chỗ ngừng chần chờ, biết nên làm cái gì mới tốt.

      " Lệ Nhi sao vậy ? " Tâm tình Hoàng quý phi hôm nay tựa hồ rất tốt, từ ái ngoắc tay với Kim Lệ, " Lại đây ! "

      Thân mình Kim Lệ cứng ngắc, bước chân lay động đến trước cửa sổ, " Mẫu phi mạnh khỏe ! " Nàng khúm núm cẩn thận hành lễ.

      Hoàng quý phi thở dài hơi, vươn tay kéo Kim Lệ đến gần mình , " Mẫu phi biết được tâm tư của ngươi, nhưng Lệ Nhi, thân là nữ nhi hoàng gia, từ xưa đến nay đều thân bất do kỉ. "

      Hương vị mê người kia càng đến gần giường càng phát ra nồng đậm, lúc trước Kim Lệ còn có phát ra a, hai gò má nàng đỏ bừng, cảm thấy chính mình càng ngày càng quái dị, nàng cứng ngắc cúi đầu, im lặng nghe những lời dạy bảo của Hoàng quý phi.

      Khó có dịp Kim lệ nghe lời như vậy, Hoàng quý phi nghĩ Kim Lệ có lẽ ý thức được thân phận của mình, vui mừng vỗ vỗ bàn tay bé của nàng , " Phụ hoàng ngươi có việc muốn gặp ngươi đấy, bây giờ qua giờ lâm triều rồi, ngươi qua đó . "

      Kim Lệ vừa nghe đến hai chữ phụ hoàng, thân mình cứng đơ, ngạc nhiên vô cùng nhìn mẫu phi của mình, " Phụ__Phụ hoàng, tìm nhi thần ? " Kim Lệ giật giật khóe môi, " Có chuyện gì vậy ? "

      " Ha ha, xem ngươi sợ hãi kìa ? Là chuyện tốt, mau ! " Hoàng quý phi mỏi mệt ngáp cái, làm cho cung nữ hầu hạ mình nghỉ ngơi, tiếp tục đề tài cùng Kim Lệ nữa.

      Chính là sau khi Kim Lệ vừa rời khỏi, Hoàng quý phi bỗng nhiên mở to mắt, mày nhíu chặt, đêm qua sau khi khoái cảm qua , nàng nhân cơ hội đến việc hôn của Kim Lệ, tâm tình hoàng đế luôn luôn khó đoán, nàng quả thực biết mọi chuyện như thế nào.

      Rốt cuộc sao lại thế này ? Cả người Hoàng quý phi mềm nhũn, cảm giác tê dại làm ánh mắt nàng mệt mỏi, chống lại được con buồn ngủ hành hạ, Hoàng quý phi lập tức gạt bỏ phiền muộn, rốt cục ngủ.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 48 : hiểu ban cho



      Liễu Thần Phong thân là công chúa Thương quốc, thân phận bên ngoài xem như tôn quý, kì giống như những lời của đám cung nữ hôm trước, địa vị của nàng còn bằng cung nhân trong hoàng cung, hơn nữa nàng lại mang theo thân phận chất nữ, giống như tự hạ xuống bậc. Mà đãi ngộ của nàng, nhìn cái Thệ Thủy các liền biết, Đông Việt quốc ràng đối với vị Tích công chúa này có bao nhiêu quan tâm, nhiều hơn là khinh mạn.

      Nhưng cũng thể là hoàn toàn bỏ qua được, bởi vì chất nữ/hạt nhân có thể ở trong hoàng cung cũng chỉ có mỗi Tích công chúa.

      Liễu Thần Phong nhìn về phía trước đến xuất thần, mảnh xanh biếc làm tâm tư nàng chậm rãi chuyển động, nàng dò tra ý đồ của hoàng đế Đông Việt mấy ngày nay. Thương quốc ở mãi vùng xa Tây Bắc, nước dân nhược, căn bản có bất cứ đe dọa nào tới Đông Việt cả, hơn nữa ở giữa hai nước còn có Bắc Tề cùng Tây Sở, nếu Đông Việt muốn mình sưng bá quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng nếu phải, còn ý đồ gì đằng sau.

      Rốt cuộc là nguyên nhân gì a? Hay ở giữa có bí mật gì thể cho người biết ? Liễu Thần Phong nhíu mi suy nghĩ sâu sa, cuối cùng vẫn tìm ra đầu mối.

      Ngay lúc này, đại môn đột nhiên mở ra, Kim Kì thân y bào hoàng tử vào. Mặt Kim Kì thối cực kì, tràn đầy sắc thái chán ghét nàng, ràng muốn bước vào nhưng là cước bộ có ngừng chút.

      " Nhị điện hạ cát tường. " Hai cung nữ canh cửa nhìn thấy Kim Kì đến, sắc mặt vui vẻ chạy nhanh đến trước thỉnh an.

      Nhưng là Liễu Thần Phong vẫn như cũ ngồi ở ghế dài, chớp mắt nhìn Thiên , căn bản có ý tứ muốn quan tâm .

      Kim Kì nhìn Liễu Thần Phong đối mình làm như thấy, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng chỉ nắm chặt hai bàn tay biểu lộ cảm xúc chính mình, sợ chính mình kiềm chế được kích giết người mất, " Tích công chúa ! " Kim Kì lên trước mặt Liễu Thần Phong, vừa vặn che ánh sáng chiếu người nàng.

      Ánh sáng đột nhiên bị ngăn trụ, Liễu Thần Phong lập tức nhíu lại mi tâm, hai người này hổ là thân huynh muội với nhau, cái địa phương này thực thích đứng như vậy ! Khóe môi dưới khăn lụa của Liễu Thần Phong gợi lên chút chê cười, kiên nhẫn đợi người nào đó mở miệng.

      " ra ngoài ! " Kim Kì nhìn hai cung nữ vẫn giữ tư thế hành lễ bên cạnh, nổi giận quát, " Cút ra ngoài. "

      Hai cung nữ liếc nhìn lẫn nhau, đáy mắt lên thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng dám làm ra phản bác cái gì, lập tức ngoan ngoãn rời .

      Liễu Thần Phong nheo mắt nhìn bóng dáng hai người nọ rời , đáy mắt lên chút lãnh ý, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kim Kì che hết ánh sáng của mình, nàng ràng cảm nhận ràng người Kim Kì phóng ra loại phẫn nộ vô cùng áp bức người, chỉ là nàng khi nào quan tâm đến loại áp lực này ?

      " Tích công chúa ? " Kim Kì bỗng nhiên chụp lấy cần cổ Liễu Thần Phong.

      Sắc mặt Liễu Thần Phong lập tức trầm xuống, nghĩ nàng là con mèo mặc làm gì làm ? Mũi nhọn chợt lóe, Liễu Thần Phong tay đè lại cánh tay , nháy mắt liền trượt ra khỏi ma trảo đó, khách khí , " Ngươi làm cái gì ? "

      Trong lơ đãng lại đánh rơi khăn che mặt xuống đất.

      Sắc mặt Kim Kì đen lại, nhìn gương mặt xấu xí của Liễu Thần Phong trước mắt, cả người đều cảm thấy khỏe, ghê tởm thu hồi lại tay của mình, trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong , " Ngươi bất quá là cái nữ nhân xấu xí đê tiện, đừng mơ tưởng bản điện hạ cùng ngươi. " nghiến răng nghiến lợi, " Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, Thương quốc là cái thá gì ? Muốn bước vào hoàng thất Đông Việt ta, nữ nhân ti tiện ngươi sao xứng ? "

      xả ra tràng từ đầu đến cuối, sau đó nổi giận đùng đùng rời .

      biết có phải quá mức tức giận hay , thời điểm bước qua cửa liền vấp phải cái gì đó, thiếu chút nữa nằm úp sấp ở đó.

      Mặc danh kì diệu !

      Liễu Thần Phong châm biếm cười lạnh nhạt nhìn cung nhân nâng Kim Kì dậy , rồi sau đó lại lần nữa ngồi trở về ghế, thân thủ nhịn được vuốt vuốt cằm, Kim Kì đột nhiên chạy tìm nàng phát tiết vậy là xảy ra chuyện gì rồi ?

      " Công chúa, công chúa ! " Bỗng nhiên, cung nữ hoang mang chạy vọt tới chỗ nàng, mặt tràn đầy thần sắc vui mừng, " Công chúa, mau, mau, mau tới tiếp chỉ. "

      Liễu Thần Phong vừa đứng lên, liền nhìn thấy đội cung nhân chậm rãi đến, cầm đầu là tiểu thái giám giơ cao cuốn trục màu vàng kim, thánh chỉ ?

      Liễu Thần Phong có ý quỳ xuống, đơn giản trực tiếp ngồi mặt đất, đầu gối vừa vặn được làn váy che cũng ai phát ra nàng, đến khi tiểu thái giám kia đọc xong thánh chỉ, nàng vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

      " Tích công chúa, hạt nhân nhận được vinh sủng bậc này, chắc chỉ có mình người đó ! " Tiểu thái giám đưa thánh chỉ cho Liễu Thần Phong, người bên trong đem đồ này nọ để vào trong phòng của nàng, sau đó đồng loạt xoay người rời .

      Liễu Thần Phong ngưng mi nhìn thánh chỉ trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn mân trân trâu mã não, lung linh tơ lụa trước mặt, mí mắt nàng khỏi nhảy dựng lên. Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo a ! Hai chuyện trước sau lần lượt đúng lúc như vậy, hay là___Liễu Thần Phong nắm chặt cuốn trục trong tay, nguy hiểm nheo lại mắt.

      " Thực đủ náo nhiệt ! " Chỉ chốc lát sau, Thệ Thủy các của nàng lại tiếp đón hai vị khách quen nữa, ngẩng đầu vừa thấy đúng là Kim Ngạn cùng Trử Hồng Giang.

      Trử Hồng Giang ở trong sân quanh vòng, nhíu mày nhìn Liễu Thần Phong, cuối cùng vui mừng mở miệng, " Chúc mừng công chúa, những đồ như thế này, ngay cả Hà công chúa cũng chưa từng được ban cho. "

      Kim Ngạn cầm trong tay hai khối lục bảo nho ngừng di chuyển, câu môi cười : " Quả thực có ý tứ ! "

      nhìn về phía Liễu Thần Phong vẫn trầm mặc nãy giờ : " Sợ là Tích công chúa còn chưa hiểu được, mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi tuổi của phụ hoàng, thiết nghĩ đây là trang phục và đạo cũ cung cấp cho Tích công chúa ngày tới " còn muốn gì đó tên thái giám đến, ghé vào lỗ tai thầm, Kim Ngạn liền ừ tiếng rồi lại nhìn Liễu Thần Phong, " Tích công chúa, bản hoàng tử thực chờ mong biểu của ngươi ở thọ yến ! Cáo từ. "

      Đầu tiên là Kim Kì đến nổi giận phát tiết, sau là Hoàng đế ban cho đống châu báu, sau đó trực tiếp được Kim Ngạn nhắc nhở…

      Liễu Thần Phong cho rằng Kim Ngạn tốt như vậy đâu, thọ yến ? Mấy ngày nữa là ngày sinh của Đông Việt hoàng đế a ?

      Nàng quay đầu nhìn hai tỳ nữ của mình, thản nhiên hỏi, " Đều phải tham dự sao ? "

      Tỳ nữ tuổi hơn chút mở miệng thầm, " Đương nhiên a, nô tỳ nghe , thọ yến hôm đó, bất luận là hoàng thân quốc thích, hay quan to quý nhân gì, bọn họ cùng gia quyến đều phải tiến cung chúc thọ… Bởi vì có Thái hậu, mọi người đối với ngày sinh của Hoàng thượng vô cùng chú trọng. Hơn nữa a, đến lúc đó các sứ thần của quốc gia khác cũng tới… "
      Sinh thần ?

      Liễu Thần Phong dần dần nhắm mắt lại, nhàng làm cho đầu óc mình ổn định xuống, cuối cùng trong phượng mâu lóe ra cỗ ánh sáng lạnh thấu xương___Yêu Ngư ra tay, chết ắt trọng thương.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay wa ad oi, tiep tuc nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :