1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 40 : Oan gia ngõ hẹp (1)

      Xe ngựa vừa muốn vào trong thành Vĩnh Thịnh, đột nhiên bị đội thị vệ nhảy ra ngăn chặn, xa phu kìm lại dây cương quá đột ngột làm con ngựa bị hoảng sợ lảo đảo hồi, xa phu cuối cùng mất khí lực rất lớn mới làm cho con ngựa kia bình tĩnh lại.

      Trán bị va chạm mạnh làm Liễu Thần Phong mê man lập tức thanh tỉnh lại, cũng may có Dương Thư Văn ra tay kịp lúc, nếu Liễu Thần Phong chỉ đơn giản va vào thành xe như vậy.

      Nhìn Liễu Thần Phong nhíu mi, sắc mặt Dương Thư Văn lập tức trầm xuống : “Chuyện gì?” lớn tiếng hỏi bên ngoài.

      “Thiếu gia, có thị vệ chặn đường!” gã sai vặt nhịn được kích động đáp.

      “Dương Thư Văn, ngươi ra ngoài cho bản công__bổn nương!” Đúng lúc này, thanh nữ tử tràn đầy chanh chua đanh đá vang lên ở bên ngoài xe, “Ngươi đúng là con rùa đen chỉ biết rụt đầu, ra cho bổn nương! Ta biết ngươi ở bên trong.”

      Dương Thư Văn vừa nghe thấy giọng này sau gáy trận tê dại, “ cần để ý tới!” trầm giọng phân phó xa phu, đồng thời cẩn thận giữ lại thân hình Liễu Thần Phong muốn đứng dậy:

      “Làm ngươi sợ!” Giọng này so với khẩu khí chuyện với người bên ngoài ôn hòa hơn nhiều.

      Liễu Thần Phong quan tâm Dương Thư văn, nàng chính là dựa người vào vách xe, hai đầu lông mày nhanh chóng nhíu chặt chỗ, công chúa? Đột nhiên trước mắt sáng ngời, Liễu Thần Phong chợt nhớ đến người có giọng như này, trách được nàng cảm thấy quen tai như vậy, nguyên lai là nữ nhân ngu xuẩn kia!

      Liễu Thần Phong nhắm mắt lại, bi ai thay cho Dương Thư Văn, gặp phải người vừa ngu ngốc vừa háo sắc như nàng ta, cả đời này của liền hay ho.

      “Các ngươi, thay bổn nương mang người bên trong ra ngoài!” Lời bén nhọn mạnh mẽ của nàng ta nhanh chóng hấp dẫn người vây quanh tò mò vây lại, châu đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Liễu Thần Phong nhắm mắt làm Dương Thư Văn ảo não trận, vén lên góc màn xe nhìn đến nữ tử đứng bên ngoài, chán ghét nơi đáy mắt che dấu chút nào, “Thỉnh cầu tránh ra!” Mặt mũi Dương Thư Văn đầy trầm, làm gì cón chút bộ dáng công tử ôn nhuận lúc trước?

      “Dương Thư Văn, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?” Nữ tử nhìn thấy Dương Thư Văn chịu lộ diện ra hung phấn dị thường, nhưng đến khi nàng ta xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy trong xe ngựa còn có người, thần kinh mẫn cảm lập tức buộc chặt, cảm giác cho nàng biết tồn tại của người bên trong kia cực kì nguy hiểm.

      “Người bên trong là ai?” Nữ tử khó chịu chất vấn, giống như thê tử đanh đá bắt được trượng phu mình cùng kẻ thông dâm, vậy còn chưa chịu dừng, nàng ta tiến lên phía trước muốn nhìn hơn vào bên trong.

      Dương Thư Văn mân khởi môi, “ nương thỉnh tự trọng, tại hạ cùng nương xưa nay có giao tình gì.” Dương Thư Văn nhìn đội thị vệ phía sau nữ tử, lãnh ý nơi đáy mắt càng sâu, “Ban ngày ban mặt dám tự ý rời khỏi vị trí của mình, xem ra chư vị quan tâm đến cái đầu cổ mình!”

      “Ngươi!” Nữ tử lần đầu tiên nhìn thấy Dương Thư Văn đối với mình quyết tuyệt như vậy, trong quá khứ cho dù thích nàng, Dương Thư Văn đều chưa từng lộ ra quá nhiều cảm xúc! Tâm nữ tử run lên, nàng muốn nhìn xem người trong xe ngựa rốt cuộc là ai, loại ý tưởng này càng ngày càng bức thiết, “Các ngươi, đoạt người trong xe lại đây cho bổn nương! Thất thần cái gì? Muốn chết sao?”

      Dương Thư Văn nhìn đối phương có ý muốn từ bỏ ý đồ, tức giận vạn phần, “Ngươi nếu biết xấu hổ, tại hạ cũng cần thiết lưu lại cho ngươi thể diện!” Dương Thư Văn trầm giọng xuống xe ngựa, căm tức nhìn nữ tử che mặt trước mắt, “Ngươi thân là công chúa nước, thân phận kiều diễm tôn quý, thứ cho tại hạ có phúc, cho dù nữ tử thiên hạ này đều chết hết, tại hạ cũng dám nhận phân ưu ái này của công chúa.”

      “Công chúa? Nữ nhân này dĩ nhiên là công chúa?” Mọi người vừa nghe thấy lời của Dương Thư Văn, tâm tư bát quái lập tức phát huy, vố ố đạo ánh mắt bắn đến người nữ tử dường như muốn cân nhắc lời kia của Dương Thư Văn là hay giả.

      “Nga, ta đột nhiên nghĩ ra nha, ba năm trước quả vị công chúa thề phải Dương Thư Văn lấy chồng, biết là vị nào?”
      “Tứ công chúa, là tứ công chúa!”

      “Đúng, đúng, chính là tứ công chúa Kim Lệ!” Dân chúng vây xem bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời những chuyện thích thú xưa kia đều bị đào lại ra lần…

      Đáy mắt Kim Lệ ra chút kinh hoảng, sắc mặt nàng ta trắng bệch giống như gà bị lột da. Nhìn mọi người đối mình chỉ trỏ, Kim Lệ nhìn Dương Thư Văn càng phát ra ai oán, nàng nghĩ chính mình có ngày rơi vào tình cảnh tại, cũng ngờ Dương Thư Văn dám đối với nàng như thế!

      “Dương Thư Văn! Hôm nay ngươi giao người bên trong ra đây, đừng mơ tưởng qua nơi này!”

      Nghe lời đối phương, Liễu Thần Phong suýt nữa nhịn được cười, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua màn xe nhìn mọi người bên ngoài, thầm lắc đầu, “ sợ địch thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Có muội muội bảo bối cực phẩm như vậy, có thể thấy ngôi vị Thái tử đối với Kim Kì xa vời như thế nào!” Liễu Thần Phong thầm bỏ qua áp lực đè nén trong lồng ngực mình, khóe môi nhếch lên ý cười trào phúng.

      Ánh mắt Dương Thư Văn lúc này tràn đầy lạnh lẽo, giận mà cười : “Giữa thanh thiên bạch nhật, thiên tử trứng giám, Tứ công chúa xem trọng thể diện, da mặt dày có thể so với tường thành giống nhau, tại hạ bội phục!” Lời như vậy cộng với ánh mắt trào phúng kia đều in sâu vào đáy mắt Kim Lệ, ghen tức trong lòng càng dâng.

      “Còn chưa động thủ!” Kim Lệ ra lệnh cho thị vệ động thủ.

      Những người này sao dám nghe theo, trong lúc nhất thời xuất ra đao kiếm vây quanh xe ngựa. Nhưng người nào tình nguyện xông lên đầu tiên, cứ trao đổi thần sắc lẫn nhau, tựa như kéo dài thời gian chờ đợi cái gì.

      Đát đát đát___

      Đúng lúc này, trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, nhìn đến người ngồi lưng bảo mã chạy đầu tiên, khuôn mặt quật cường của Kim Lệ lập tức lệ rơi đầy mặt.

      “Hoàng huynh!” nàng nức nở đầy ủy khuất!

      “Đúng là mất mặt xấu hổ!” Kim Kì cưỡi ngựa vừa tới, trừng mắt nhìn Kim Lệ cái đầy căm tức, lại ngẩng đầu nhìn Dương Thư Văn thể nể mặt, “Xá muội gần đây tinh thần tốt, nếu có chỗ nào đắc tội thỉnh Dương công tử thứ lỗi!”

      “Hoàng__” Kim Lệ vừa nghe huynh trưởng thoái thác chính mình, há mồm muốn phản bác, nhưng lập tức nhìn đến sắc mặt Kim Kì, lập tức câm như hến. Giống như con chuột nhắt nghe lời, ngoan ngoãn trốn ở sau Kim Kì dám lại ló mặt ra.

      Dương Thư Văn chắp tay hơi cúi người chút hành lễ, “Nhị hoàng tử đùa, tại hạ chỉ hi vọng chuyện như vậy cần lại xảy ra lần nào nữa, cho dù người thân phận tôn quý đến đâu cũng nên bận tâm thể diện thế gia…” Dương Thư Văn nhìn như tao nhã, thực tế lời đủ ác độc.

      “Công tử!” Đúng này, xa phu nhìn Liễu Thần Phong ở trong xe ngựa ra, chần chờ hô lên.

      Dương Thư Văn giật mình xoay người, nhìn đến Liễu Thần Phong muốn tự mình xuống xe lập tức chạy qua, cẩn thận nâng nàng, giống như sợ hãi Liễu Thần Phong có thể ngã xuống, “Sao lại xuống?” Khẩu khí của lập tức chuyển biến trăm tám mươi độ.

      Trong lòng Liễu Thần Phong cười lạnh tiếng, cũng mở miệng gì, chỉ là lúc sau trong xe ngựa đột nhiên truyền ra tiếng vanh răng rắc vô cùng thanh thúy, Dương Thư Văn lập tức ôm lấy Liễu Thần Phong liên tục lui về phía sau. Hai người còn chưa đứng vững, xe ngựa sụp xuống trong nháy mắt, bánh xe đứt đoạn, thùng xe bị chẻ thành năm mảnh.

      Đáy mắt Liễu Thần Phong xẹt qua lệ quang, sao xuống? Vì nàng chưa muốn chết sớm như thế!

      Vừa vặn quay đầu liền vừa vặn bắt giữ đáy mắt thất vọng mất mác của Kim Lệ.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 41 : Oan gia ngõ hẹp (2)



      “Dương Thư Văn, ngờ ngươi lại thích nam nhân!” Kim Lệ nhìn Dương Thư Văn cẩn thận che chở tên khất cái toàn thân ô bẩn, ghen tuông trong lòng nhịn được phun trào.

      Liễu Thần Phong phát cánh tay Dương Thư Văn ôm chính mình càng ngày càng chặt, có chút ý tứ buông tay nào, nàng bất mãn nhíu mày, “Buông ra!” Tiếng khàn khàn vô tình vang lên, sau đó nàng tránh ra khỏi vòng tay đối phương đè thấp tiếng của mình, “Ta với ngươi quen biết!”

      Ngôn ngoại ý toại, đối với ân cứu mạng của Dương Thư Văn, Liễu Thần Phong có chút ý cảm kích nào.

      Đáy mắt Dương Thư Văn khỏi lộ ra tia mất mát, nhưng khi ánh mắt dừng chiếc xe ngựa vỡ vụn kia trong lòng lại dâng lên cỗ sợ hãi. tự nhiên có thể đoán được là ai động tay động chân, nhưng làm gì có chứng cớ, tạm thời hành động thiếu suy nghĩ.

      “Đứng lại!” Kim Lệ nhìn Liễu Thần Phong đẩy Dương Thư Văn ra, nhân lúc Kim Kì chú ý lập tức chạy ra ngăn cản đường của nàng, “Bản công chúa ra muốn nhìn chút, người ti tiện như ngươi làm sao có thể làm Dương Thư Văn ưu ái!” Kim Lệ vừa vừa bật cười, lập tức xuất ra chưởng bức thẳng đến trái tim Liễu Thần Phong.

      Đối với hành vi của Kim Lệ, Kim Kì thế nhưng trực tiếp để ý, nếu muốn ngăn cản hoàn toàn có khả năng.

      “Dừng tay!” Dương Thư Văn hoảng hốt, lo lắng thân thể Liễu Thần Phong mang tật trong người, lập tức ra tay ngăn cản, nhưng dù sao đều chậm bước.

      Chỉ trong nháy mắt, Liễu Thần Phong đem phản ứng mọi người chung quanh thu hết vào trong đáy mắt, sâu trong phượng mâu lên tia sáng mờ mịt, khóe môi nhanh chậm giơ lên cái độ cong nghiền ngẫm. Nàng chẳng những lùi lại tránh mà trực tiếp tiến tới đón nhận công kích kia của Kim Lệ. Nhưng ở trong mắt thế nhân, Liễu Thần Phong là vì bị hành động này dọa cho khiếp sợ, lòng bàn chân đứng vững mà ngã xuống.

      Mắt thấy Kim Lệ có thể chạm vào người Liễu Thần Phong, Liễu Thần Phong thả lỏng yết hầu, ngụm máu đen đè nén hồi lâu trực tiếp phun ra ngoài, vừa vặn bắn đến gương mặt ngoan của Kim Lệ. Máu tươi tanh nồng chảy dọc theo gương mặt Ki Lệ xuống, vừa vặn rơi đầy vào mu bàn tay.

      “A__” Kim Lệ đột nhiên bộc phát thét chói tai, chân tay luống cuống vung vẩy, hoảng sợ nhìn người trước mặt.

      Thần sắc Kim Kì lập tức trầm xuống, chạy nhanh đến mang Kim Lệ lui xuống, ánh mắt thủy chung rời khỏi người Liễu Thần Phong, trong lòng tràn đầy nghi hoặc từng bước tiến tới gần.

      Dương Thư Văn lập tức vươn tay đỡ thấy thân thể lảo đảo của Liễu Thần Phong, lo lắng hỏi : “Thế nào rồi?”

      “Chúng ta có phải từng gặp qua hay ?” Kim Kì đứng trước mặt Liễu Thần Phong, căn bản tính cho hai người rời , “Các hạ là người nơi nào?” Kim Kì nheo lại ánh mắt, thẳng nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, quan sát kĩ.

      “Ngươi nhận thức ta?” Liễu Thần Phong vốn muốn phủ định cự tuyệt, nhưng suy nghĩ vừa chuyển liền thay đổi quyết định, nàng có thể cảm nhận sát khí phóng ra từ người Kim Kì.

      Dương Thư Văn là người của Kim Ngạn, Kim Kì cùng Kim Ngạn là tử địch đối đầu nhau, như nước với lửa, tất nhiên bỏ qua cơ hội làm đối phương suy sụp. Nàng chắc trở thành vật dẫn lửa chứ!

      “Ngươi thế nào còn sống!” Kim Kì nhìn người trước mặt bị bụi bẩn che lấp, nhưng đôi mắt kia bao giờ quên.

      Lời này vừa ra, hàn ý trong lòng Liễu Thần Phong dâng lên, ra con giun này quả thực vẫn nhớ thương chính mình!

      “Ngươi, thực nhận thức ta?” Liễu Thần Phong giống như rất bức thiết truy vấn.

      Kim Kì nheo lại ánh mắt nhìn về phía Dương Thư Văn: “Xem ra lần này Tam hoàng đệ được khen ngợi hết lời!” vừa vừa cười lạnh, “ ngờ, tam hoàng đệ vẫn chưa từng dừng lại động tác tìm kiếm Tích công chúa, trời quả phụ người có lòng!”

      Kim Kì xoay người, sắc mặt như có việc gì nhìn Kim Ngạn xuất ở phía sau, còn làm ra vẻ mặt chúc mừng, “Chúc mừng ngươi!” Đáy mắt Kim Kì ngừng tràn ra ngoan, vẫy tay mang theo người của mình rời .

      Kim Ngạn nghe vậy lập tức giương mắt đánh giá Liễu Thần Phong, đuôi lông mày vừa động, thần sắc phức tạp , “Trở về rồi chuyện sau!”

      Liễu Thần Phong cự tuyệt động tác quan tâm của Dương Thư Văn, mình lảo đảo leo lên xe ngựa, vừa vặn nhìn trong xe xuất thêm người, Trử Hồng Giang. Trong mắt lóe ra chút ánh sáng, nàng gì trực tiếp ngồi vào góc xe nhắm mắt dưỡng thần, để ý đến ai.

      Nhìn nàng hô hấp đều đều, giống như mệt mỏi ngủ say.

      “Là sao?” Trử Hồng Giang vuốt cằm, hai mắt nghiên cứu biểu cảm của Dương Thư Văn, “Huynh đệ, chuyến ra ngoài này của ngươi là gặp vận cức chó rồi!” Trử Hồng Giang dám tin nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong .

      Tuy rằng Liễu Thần Phong vẫn nhắm mắt, nhưng nàng có thể cảm nhận ràng đạo ánh mắt sắc bén đảo qua chính mình, chưa từng rời .

      “Mặc kệ nàng có phải hay , Thư Văn, người này ngươi đừng chạm vào!” Kim Nhạn lời cảnh báo, Trử Hồng Giang nguyên bản muốn mấy lời vui cười lập tức ngậm miệng.

      Nhìn bộ dạng Dương Thư Văn muốn lại thôi, cứ ngẩn người nhìn Liễu Thần Phong, Trử Hồng Giang thế nhưng ai thán liên tục : “Tảng đá cũng có ngày nở hoa, tai quái tai quái! Việc lạ mỗi năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều!” Tuy rằng lời của toàn là giỡn, nhưng là mặt Trử Hồng Giang chút ý đùa.

      Xe ngựa vào phủ đệ ngoài cung của Kim Ngạn, Dương Thư Văn lập tức đem Liễu Thần Phong vẫn hôn mê an trí thỏa đáng, rồi đến thư phòng của Kim Ngạn, đem toàn bộ việc mình làm sao gặp được Liễu Thần Phong kể lại lần.

      “Mặc kệ là có phải mưu gì hay , nhưng Nhị điện hạ câu rất đúng, các ngươi thế nào cũng thể có kết quả!” Trử Hồng Giang nghiêm túc thẳng với bằng hữu lâu năm của mình.


      Hắc y nam tử nhìn áo choàng rách nát của mình được thuộc hạ mang về, lâu gì, ngón tay gõ gõ có tiết tấu mặt bàn, duệ quang trong phương mâu ngừng lóe lóe. Trầm mặc hồi, thanh gõ gõ mặt bàn cuối cùng dừng lại, “ thăm dò điều tra xem trong thành gần đây có động tĩnh gì đặc biệt hay , đặc biệt lưu ý chỗ Kim Ngạn cùng Kim Kì!”

      chậm rãi nheo lại phượng mâu, khóe môi dễ nhận ra gợi lên cái độ cong, nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất vẫn lưu lại vòng dấu vết như như , là dấu răng a.

      Nữ nhân chết tiệt này nếu muốn báo thù, đương nhiên điều tra chút hung thủ là ai, xem ai mới là người sở hữu hắc vũ tên kia, mà muốn điều tra hoàng gia con đường đơn giản nhất chính là khôi phục thân phận công chúa! Ba tháng làm nô còn chưa hết, chưa được chủ nhân cho phép dám tự ý rời , Liễu Thần Phong, ngươi cho là có thể chạy ra khỏi bàn tay của bản thiếu chủ!

      Từ Đồ Lôi nhìn bóng dáng hắc y nam tử, cảm thụ được trong phòng nháy mắt tràn ngập hơi thở làm người ta tim đập nhanh, cả người lập tức cứng ngắc lạnh như băng.

      Thượng Quan Lãnh Vũ cho Tư Đồ Lôi cái ánh mắt, hai người liền lặng yên lui ra ngoài.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?” Vừa ra khỏi cửa, trái tim chói chặt nháy mắt thả lỏng ra, Từ Đồ Lôi nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ hỏi, lại nhìn đáy mắt Thượng Quan Lãnh Vũ cảm xúc giận tái mặt, “"Sao tự nhiên lại rơi xuống vách núi?"

      Tư Đồ Lôi nghĩ đến cái gì, đột nhiên hoảng sợ nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ, “Ngươi muốn sống nữa à!”

      Thượng Quan Lãnh Vũ cho cái ánh mắt xem thường, lười quan tâm tên não nào đó, cất bước rời .
      Halie.hp, PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 42: Oan gia ngõ hẹp (3)



      Kim Ngạn lập tức cho người vào cung mời Trần ngự y, người từng bắt mạch cho Tích công chúa trước kia về phủ, muốn kiểm chứng xem nàng là người hay giả. Chính lúc bắt mạch cho Liễu Thần Phong, mặt Trần ngự y tràn đầy kinh ngạc, rất nhanh lại biến thành suy nghĩ sâu sa.

      “Trần ngự y, như thế nào?” Nhìn Trần ngự y chần chờ, Kim Ngạn trực tiếp mở miệng, “Có việc cứ , cần ngại.”

      “Tuy rằng biết rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra, nhưng loại chứng bệnh này lão phu mới nhìn thấy lần.” Trần ngự y vuốt vuốt chòm râu, tham đạm mở miệng, :v nương này cùng chứng bệnh của Tích công chúa sai biệt lắm….Chẳng qua…”

      Dương Thư Văn vừa nghe kết quả của Trần ngự y, đầu ầm ầm nổ tung, trong lúc nhất thời biết suy nghĩ cái gì, cả người đều ong ong choáng váng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm người giường.
      “Chẳng qua như thế nào?”

      Trần ngự y đứng dậy về phía trước vài bước, lại xoay người nhìn về phía ba người, “Chứng bệnh mặc dù giống nhau, nhưng vị nương này hiển nhiên kém may mắn hơn rất nhiều, trong người từng chịu nội thương trầm trọng, thương cập phế phủ…”

      “Theo như Trần ngự y suy đoán, vị này cùng Tích công chúa có phải cùng người hay ?” Trử Hồng Giang nhíu mi hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

      “Nếu ở vách núi rơi xuống bị thương não bộ, quả có thể làm người ta tạm thời mất trí nhớ, bất quá, có phải cùng người hay lão phu dám loạn ngôn!” Trần ngự y để lại đơn thuốc liền thẳng thắn rời .
      “Làm sao bây giờ?” Trử Hồng Giang nhìn hai người trong phòng, “Phải xử lí người này như thế nào?”

      “Lập tức tiến cung!” Kim Ngạn bỗng nhiên cười cười, mở miệng phân phó xuống, “lão hồ ly này, Hừ! có đáp án rồi!” Kim Ngạn xoay người ra khỏi phòng.

      “Có ý tứ gì? Ta như thế nào hiểu gì vậy?” Trử Hồng Giang nhìn Kim Ngạn rời , lại nhìn bộ dáng dại ra của Dương Thư văn, tâm máy động, “ trùng hợp thế chứ? Là ?”

      Dương Thư Văn nhắm lại mắt, lảo đảo ra khỏi phòng, cả người vô lực tựa vào cột đá, mờ mịt nhìn phía trước. rất khó tưởng tượng được nữ tử có đôi mắt kim diễm kia cùng vị Tích công chúa sắp chết là cùng người, bàn tay bất giác nắm chặt.

      Trử Hồng Giang đứng bên cạnh Dương Thư Văn, nhịn được thở dài, “Thiên hạ này thiếu nhất là nữ nhân, ngươi cần gì vì quân cờ như nàng mà phiền lòng?” Trử Hồng Giang nhìn thấy Dương Thư Văn đột nhiên lộ ra căm tức, con ngươi vằn lên tơ máu giật mình, thần sắc bất cần ngả ngớn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “huynh đệ, ngươi là người thông minh chắc chắn ràng hơn ta, vạn vạn thể để chính mình hồ đồ.”

      “Ngươi nghĩ kĩ, nếu nàng là nữ nhân bình thường chăng nữa, Dương gia có khả năng thu giữ nữ nhân lai lịch sao? Huống chi, nàng tám chín phần là Tích công chúa Thương quốc mất tích lâu nay, trong lòng ngươi hẳn biết, thân phận của nàng càng thể tương xứng với ngươi…” Trử Hồng Giang cảm nhận được cảm xúc của Dương Thư Văn dần dần bình ổn lại nhõm thở hơi, gì nữa chỉ vỗ vỗ bả vai đối phương, rồi xoay người rời .

      Thân là trưởng tử Dương gia, cơ duyên của đều liên quan đến vinh nhục của bá phủ! Đâu phải cứ muốn đạt được đâu! Dương Thư Văn lúc này giống như xương, mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đôi môi rối rắm mân thành đoàn, ngây ngốc nhìn cửa phòng khép hờ trước mặt, rồi chậm rãi nhắm lại mắt.

      Khóe môi gợi lên nụ cười tự giễu, bàn tay vuốt ve lồng ngực chính mình, cảm nhận được trái tim mình hữu lực nảy lên…. Đến khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy quang mang kiên định.



      Hoàng quý phi nghe tin Kim Lệ ở cửa thành làm loạn tức giận dị thường, chỉ hận mình rèn sắt thành thép. Nhìn Kim Lệ quỳ ở đất nhịn được lắc đầu thở dài, “Ngươi rốt cục khi nào mới có thể hiểu chuyện đây! Còn muốn sống như thế này bao lâu nữa?”

      “Mẫu phi, nhi thần từng qua chỉ muốn gả cho Dương Thư văn! càng như thế nhi thần càng muốn gả cho !” Kim Lệ bướng bỉnh khó chịu, “Nhi thần là công chúa nước, thân phận tôn quý, dựa vào cái gì kém tên khất cái ti tiện.”

      “Câm miệng cho bản cung!” Gương mặt Hoàng quý phi lộ vẻ dữ tợn, trực tiếp văng cái tát lên má Kim Lệ, “Ngươi, ngươi nhìn lại mình xem, nơi nào giống công chúa lá ngọc cành vàng! Ngươi còn biết thân phận chính mình?” Hoàng quý phi tức giận đến cực điểm, khẩu khí cao hơn bình thường mấy phần, giận đến mức cười ra tiếng, “Bản cung lo lắng cho hoàng huynh của ngươi, làm cái gì đều phải tính trước lo sau, sợ phạm chút sai lầm bị đối phương bắt được, ngày ngày trong cung đều run sợ đề phòng. Ngươi nhìn ngươi làm cái gì.”

      “Mẫu phi, tức giận cũng làm được gì.” Kim Kì cười khổ lắc đầu, “ tại việc cấp bách là tìm ra đối sách giải quyết.” Kim Kì thần sắc phức tạp nhìn phía Kim Lệ, đáy mắt chợt lóe lên hàn ý, chỉ hận thể vứt bỏ .

      “Đưa công chúa về tẩm cung, cho phép của nương nương được bước ra ngoài nửa bước!” Kim Kì cứng rắn mở miệng, “lệ nhi, ta mặc kệ ngươi giả vờ hay thực ngu ngốc như vậy, nhưng ngươi vẫn nên nhớ kĩ, vinh quang hôm nay ngươi có là do đâu.”

      Kim Lệ đáy mắt tràn đầy khủng hoảng, bị người mang rời .

      Hoàng quý phi ngồi lại ghế, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn bóng dáng Kim Lệ mất mát rời trào phúng : “Chẳng lẽ đây là báo ứng?” Ông trời thế nhưng ban cho nàng nữ nhi ngu xuẩn như vậy!

      “Thôi thôi, nữ đại bất trung lưu” Hoàng quý phi dùng khăn lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Kim Kì, “ nhiều ngày ngươi chú ý chút, đứa đó có thích hợp hay .” mặt bà ta tràn đầy lạnh lẽo cứng rắn, làm gì có chút bộ dáng từ mẫu nào, “Chúng ta bây giờ mất tiên cơ, phải ứng phó như thế nào bây giờ?”

      “Mẫu phi yên tâm!” Kim Kì đột nhiên gian trá cười, “Nhi thần chắc chắn bẩy phần người kia là Tích công chúa, hiển nhiên Kim Ngạn có chút cảm kích nào, nhi thần bất quá thuận tiện nhắc nhở chút thôi, chỉ sợ Tam hoàng đệ lúc này đường tiến cung..” Kim Kì ngoan nhìn về phía trước, bàn tay nắm chặt, “ ta hủy cánh tay của ta, ta phải làm cho trả lại.” Kim Kì xoay người, “Phòng trường hợp xấu xảy ra, mẫu phi vẫn là lưu ý tốt Lệ Nhi, miễn cho nàng lại làm ra cái gì.”

      Hoàng quý phi vừa lòng nhìn nhi tử của mình, sắc mặt trầm : “Ngươi yên tâm, bất quá, Sở Mộng Hà cũng thích hợp..”

      “Mẫu phi an tâm, nhi thần biết chính mình làm cái gì.” Kim Kì đánh gãy lời Hoàng quý phi muốn , cáo lui rời .
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 43 : Sống lại (1)


      Liễu Thần Phong mở mắt đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, bài trí trong phòng này thực làm cho nàng phát ngán, hoa lệ khoa trương đến mức chút thưởng thức nào! Nàng thầm lắc đầu, từ trong lòng lấy ra viên thuốc, , thần sắc mờ mịt nhìn bên ngoài, niết niết viên thuốc đó trong lòng bàn tay chút rồi đột nhiên nhíu mày, khóe môi tràn ra tia lãnh ý vô cùng quỷ bí.

      Nhét viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, rất nhanh nàng cảm nhận được thân nhiệt của mình dần tăng lên, nhiệt lưu trong đan điền cũng bắt đầu luân chuyển. Cảm giác ấm áp dần dần kích thích các tế bào dưới da, động đến từng dây thần kinh gương mặt. Nhưng mà, cảm giác này kéo dài quá mấy giây, nắm tay Liễu Thần Phong rất nhanh nắm chặt, thân thể cương cứng, đau đớn như thủy triều lập tức đánh úp toàn thân.

      Liễu Thần Phong cắn chặt môi dưới, toàn thân cuộn thành đoàn, hai tròng mắt đầy tơ máu, hô hấp dồn dập, cổ họng phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề, giống như con thú hoang bị người ngược đãi.

      Thời gian nửa ly trà trôi , thân mình cuộn chặt của Liễu Thần Phong đột nhiên giãn ra, tứ chi sớm cứng ngắc chết lặng tự động nhúc nhích, ngực phập phồng kịch liệt. Giống như quá trình này đều được nàng chuẩn bị từ trước, quệt giọt mồ hôi còn vương trán, Liễu Thần Phong lạnh lùng cười, cuối cùng biết từ lúc nào nàng thiếp .

      Liễu Thần Phong lần nữa nhịn khó chịu mở ra phượng mâu, tầm mắt mơ hồ dần dần ràng, xung quanh tràn đầy hoàng kim ánh vào mi mắt làm mắt nàng có chút chói, nàng cảm nhận ràng có hơi thở xa lạ trong phòng, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt ngưng trọng già nua của Trần ngự y. Nghiêng đầu nhìn xa chút nữa, người trong phòng ra ít, Kim Kì cùng Kim Ngạn đều thiếu.

      “Tỉnh!” Trần ngự y khua khua tay vài cái trước mặt Liễu Thần Phong, nhìn Liễu Thần Phong nhíu mi lại phản ứng mới quyết định dò hỏi phen “ nương là người ở đâu? Tại sao lại rơi xuống vách núi?”

      Liễu Thần Phong ra vẻ mịt mờ nhìn Trần ngự y, yếu ớt lắc đầu, “Ta là ai? Ngươi nhận thức ta?” Liễu Thần Phong khàn khàn , trong thanh xen lẫn tia run run giống như bị kinh hách : “Ta là ai? Tên gọi là gì?”

      Trần ngự y quay đầu nhìn hai vị tôn phật vẫn đứng ở sau mình, lắc đầu thở dài, rồi sau đó đứng lên phân phó tỳ nữ bên cạnh, “Rửa măt chải đầu cho nàng .” Dẫn đầu Kim Ngạn Kim Kì ra ngoài phòng, lặng lẽ cúi người : “Nhị điện hạ, Tam điện hạ, vị nương này đúng là bị thương ở đầu rồi, sợ là khi bị ngã xuống núi bị thương trong não bộ, quên hết chuyện tình trong quá khứ, hơn nữa…” Trần ngự y khó xử nhíu mi.

      “A…..quỷ….” Đúng lúc này, hai tỳ nữ được gọi vào chăm sóc thân thể cho Liễu Thần Phong đột nhiên thét chói tai ngã mặt đất, sợ hãi đến mức ném khăn bông trong ta, thau đồng đựng nước cũng rơi loảng xoảng mặt đất, nước bắn tung tóe.

      Mấy người đứng bên ngoài phòng nghe được tiếng thét chói tai này bất mãn quay đầu, khi nhìn theo tầm mắt thị nữ đến người nằm giường, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

      “Nàng là ai?” Kim Kì ghê tởm nhíu mi, đáy mắt toát ra chán ghét vô cùng, “Làm sao thành quái vật như này.”

      Kim Ngạn cúi trầm con ngươi, tuy rằng có phản cảm như Kim Kì, nhưng chứng kiến màn kinh người như vậy trong khoảng thời gian ngắn đều biết làm sao.

      Chỉ có Trần ngự y, có lẽ biết ít nguyên nhân nên cảm xúc dao động quá lớn, tựa hồ biết sớm xảy ra tình huống này.

      Liễu Thần Phong nháy nháy mi mắt, khó hiểu nhìn phản ứng của mọi người trong phòng. Nàng nâng tay vuốt ve gương mặt của mình, khi bàn tay truyền đến cảm giác thô ráp khó chịu, Liễu Thần Phong đột nhiên trừng to mắt, “Mặt của ta, mặt của ta!” Nàng thất kinh đụng chạm mặt mình, rồi sau đó giãy dụa muốn đứng dậy, có thể vì bị kích động quá mức khoa trương nên đột nhiên cả người nàng ngất xỉu, ngã xuống.

      Trần ngự y lên phía trước, kiểm tra gương mặt Liễu Thần Phong lần nữa, đáy mắt che giấu được thương hại, “Là bị vật bén nhọn cắt qua, mặt muốn bị hủy rồi!” lắc đầu thở dài, “ cứu được rồi! là rất đáng tiếc!” Dung mạo có tầm quan trọng như thế nào với nữ tử, nữ tử bị hủy dung mạo đó là sỉ nhục bậc nào? Khuôn mặt còn sống ở đời còn ý nghĩ gì nữa?

      “Phụ hoàng còn chờ đợi kết quả!” Đáy mắt Kim Ngạn lên chút châm chọc, nhếch miệng với Kim Kì, “Nhị hoàng huynh nhận định chính xác chút, trăm nghìn lần đừng nhận sai.”

      Kim Kì trừng lớn mắt nhìn Kim Ngạn, phất tay áo tiến lên vài bước, mím môi nheo lại ánh mắt nhìn gương mặt ghê tởm như quái vật của Liễu Thần Phong, đáy mắt đột nhiên lên chút ánh sáng gian nịnh, xoay người nham hiểm nhìn Trần ngự y : “Trần ngự y, ngươi là ngự y được hoàng gia tin tưởng, đôi hỏa nhãn kim tinh hẳn có kết luận ?” Kim Kì cười nhạo ra ngoài phòng, “Nên phục mệnh phụ hoàng rồi!” Dứt lời liền nghênh ngang rời , cũng ra bất cứ đáp án xác minh nào.

      “Hừ!” Kim Ngạn hừ lạnh tiếng, “Thu thập sạch !” Kim Ngạn nhìn hai tỳ nữ trong phòng quát lớn, rồi sau đó xoay người ra ngoài.

      Trần ngự y nào dám phí phạm thời gian ở nơi này, lập tức sách theo hòm thuốc tùy thân đổi theo.

      Để mặc hai tỳ nữ còn lại trong phòng kinh ngạc nhìn nhau biết phải làm cái gì.



      Kim Kì vào trong ngự thư phòng, kính cẩn hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Kim Ngạn cùng Trần ngự y đều theo sau.

      nhuyễn tháp hoàng kim sang quý, nằm cái quả cầu phình to, nhíu mày nhìn kĩ mới nhận ra đó là con người. Nhờ hầu hạ của vô số cung nữ, nam nhân béo mập kia rốt cục gian nan chuyển động thân mình, theo động tác của từng tầng núi thịt chồng chất lên nhau chảy xuống, dù là nhuyễn tháp kia được thiết kế đặc biệt dành riêng cho cũng có chú chịu nổi mà phát ra những tiếng kẽo kẹt.

      về rồi à? Kết quả như thế nào?” Theo từng câu chữ của , chân giường lại phát ra rung động, giống như sắp sập đến nơi vậy.

      “Hồi bẩm phụ hoàng, nàng ta bị hủy dung rồi, thê phân biệt được dung mạo.” Kim Kì mở miệng, “Bất quá, nhi thần tin tưởng bản lãnh của Trần ngự y, chút việc này làm khó được .”

      Thân mình Trần ngự y run lên, vội vàng mở miệng, “Nhị điện hạ đùa, lão phu đâu phải là người toàn năng gì! Thỉnh hoàng thượng tha lỗi, vị nương này thân mình tổn hại nghiêm trọng, cách nào khôi phục nữa, còn có nàng bị thương ở đầu, quên hết mọi chuyện xảy ra, quên hết chính mình….”
      Trần ngự ý đem mọi chuyện phân trần ra ràng.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 44 : Sống lại (2)


      “Nghĩa là thể xác định?” Thanh hữu khí vô lực thoát ra từ trong lồng ngực, khuôn mặt béo phì ra tia hờn giận, “Nếu vậy có chút đáng tiếc!”

      Nhìn vẻ mặt này của Hoàng đế, Kim Ngạn rất nhanh nhíu nhíu mày, che dấu thần sắc phức tạp trong ánh mắt.

      “Phụ hoàng, nhi thần tuy nắm chắc mười phần, có thể nhận ra tướng mạo của nàng, nhưng bất luận như thế nào ánh mắt người dễ dàng thay đổi, nhi thần cảm giác được người này cùng Tích công chúa có ánh mắt rất tương tự nhau, có thể dựa vào đây làm căn cứ xem sao!” Kim Kì nhìn lướt qua Kim Ngạn, khóe môi gợi lên chút lãnh ý, “Còn nữa, nếu nàng có trí nhớ, phải vừa vặn giúp chúng ta làm việc sao?” nhíu mi, đối mắt cùng Hoàng đế.

      đôi mắt chuột kia đột nhiên trừng lớn, sau đó híp híp vào cái chỉ để lại cái khe hở, “ sai! Đầu óc có chút linh hoạt đấy! Trẫm có ý nghĩ như vậy từ trước!” Hoàng đế khẽ ừ tiếng rồi quay đầu, “Trần ngự y, ngươi cần quá chú ý,trẫm tin tưởng y thuật của ngươi .”

      Trong mắt chuột đột nhiên lóe ra tia sáng khác thường, : “Nếu nàng có trí nhớ, vậy làm cho nàng cách nào nhớ ra luôn ! Nếu có thể sử dụng, nàng chính là quân cờ của trẫm! Chuyện này trẫm giao cho huynh đệ hai người lo liệu! Trẫm tại mệt mỏi rồi!” Màn thủy tinh lay động kêu đinh , thân hình béo ụ của hoàng đế lại ngã lại tháp thượng, tiếng ngáp dài vang xa toàn bộ đại điện.

      Đợi cho ba người lui xuống hết, đôi mắt nhắm hờ lại chậm rãi mở ra, “Nóng!” nhíu mi hừ tiếng, làm cho các cung nữ đứng phía sau ngừng dùng sức lay lay cây quạt….



      Lúc Liễu Thần Phong mở mắt, trong phòng thập phần im lặng, gian trước mặt mảnh tối đen, cúi đầu nhìn thấy mình vẫn mặc y phục ô bẩn như cũ, nàng thầm thở hơi. Thân thủ dùng sức đứng dậy đến trước gương đồng, thời điểm nhìn thấy gương mặt xấu xí khủng bố kia, Liễu Thần Phong suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.

      Đưa tay vuốt ve vết sẹo dài mặt, cảm giác thô ráp gập ghềnh che kín gần hết khuôn mặt, giống như vô số con rết bò đó, Liễu Thần Phong đụng tiếng liền nhếch miệng cười__Nơi đó của Thiên Diệp quả thực có thứ tốt, chính mình mượn gió bẻ măng lấy được mấy viên thuốc, ngờ lại có công dụng bậc này.

      Lại nhàng chạy ngón tay mặt, Liễu Thần Phong nheo lại mắt mỉm cười, người vừa mất trí nhớ vừa bị hủy dung, hơn nữa lại mang thân phận chất nữ vô cùng ti tiện, dựa vào đây nàng vừa có thể được đưa vào trong cung, vừa giảm rất nhiều phiền toái bên ngoài, cớ sao làm a?

      Bước chân chậm rãi trở lại giường, vừa nắm xuống liền nhìn thấy có tỳ nữ vào trong phòng.

      Đối phương giống như ngờ Liễu Thần Phong hồi tỉnh, nhìn thấy nàng ngồi ở giường cả kinh, vội vàng nắm chặt y phục sạch tay ngăn cho chính mình xúc động. Cũng may, có lẽ nàng ta chuẩn bị tinh thần từ trước nên hét lên sợ hãi, sắc mặt chỉ trắng bệch chút rồi thôi.

      nương, nô tỳ tới hầu hạ người!” tỳ nữ khác thầm nắm chặt ống tay áo mình đè nén xúc động, miễn cưỡng nở nụ cười vô cùng khó coi, cẩn thận tiến lên trước “ nương nên tắm rửa!”

      “Cút ngay!” Liễu Thần Phong đột nhiên kêu to, hai bàn tay tự che kín mặt mình, “Cút ngay, các ngươi cút hết! cần lại đây!” Liễu Thần Phong cuống quýt xoay sở giường, cả người lui thành đoàn, đem mặt mình hoàn toàn che trụ.

      Hai tỳ nữ liếc nhìn nhau, nuốt nuốt nước miếng, “ nương chớ sợ, chúng ta đến hầu hạ ngươi, nước nóng nô tỳ sai người mang đến trong phòng rồi…”

      ra ngoài, cút!” Liễu Thần Phong mãnh liệt phản đối như cũ, giống như mãnh thú dù bị thương cho phép nguy hiểm đến gần.

      “Vậy nương, chúng nô tỳ đứng ở ngoài cửa chờ, người có cái gì phân phó cứ việc mở miệng, thái y , người phải tắm rửa, nếu ảnh hưởng đến thân thể!”

      Hai tỳ nữ đem quần áo đặt mặt bàn, giọng rời .

      Đợi cho cánh cửa khép lại hoàn toàn, hồi lâu sau, Liễu Thần Phong mới hạ cánh tay để lộ ra dung mạo, mặt làm gì có chút sợ hãi nào? Con người nàng tràn đầy châm biếm, diễn trò sao, nàng ngại bồi bọn họ!

      vào trong bồn tắm, nhìn làn nước nóng hổi bốc lên sương mù, Liễu Thần Phong nhoẻn miệng cười, nhanh chóng thoát ra y phục rồi ngồi vào trong bồn. Nước ấm lập tức bao quanh thân thể xua tan thân mỏi mệt, nàng thoải mái thỏa ra hơi.

      Đến khi nàng đứng dậy, thay ra thân y phục sạch , tuy rằng đồ này phải đồ nàng thích cho lắm, nhưng dù sao so với quần áo rách nát dính đầy máu cùng bịu bẩn kia tốt hơn nhiều, xong xuôi Liễu Thần Phong lại trở về giường ngủ. bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng bước chân người tiến nào, nâng thùng gỗ kia rời .

      Tiết mục thét chói tai điên cuồng kia của Liễu Thần Phong diễn diễn lại mấy lần sau đó, thẳng đến khi nàng cũng thấy chán mới dừng lại. Cũng trong thời gian như này, nàng lấy được ít tin tức. ngoài dự tính của mình, địa phương nàng ở này chính là chỗ của hoàng cung Đông Việt quốc, có thể khẳng định, Đông Việt hoàng đế nhận định nàng là Tích công chúa rồi!

      Liễu Thần Phong đeo khăn che mặt, nằm giường ngẩn người, ngón tay nàng nắm vật, nhìn kĩ cái liền nhận ra đây là bồ để tử ngày ấy nàng lấy ra trong đống quần áo của hắc y nam tử kia.

      Sau lúc suy nghĩ, Liễu Thần Phong quyết định như mọi lần, nàng có ăn nó, càng nhìn nàng càng cảm thấy trong lòng nghi hoặc, cuối cùng vẫn đem nó cất vào trong lòng.

      Liễu Thần Phong vừa ra cửa, hai tỳ nữ đứng chờ ở đó lập tức hoảng sợ, “Công chúa, người đây là…” Vừa vừa hành lễ với Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong cong môi, từ mấy ngày trước, Đông Việt hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, Tích công chúa tưởng chết mà sống lại, mặc dù vậy nhưng trong người nàng có thương thế phải nhập cung tĩnh dưỡng, khôi phục thân phận chất nữ thấp hèn như trước.

      Liễu Thần Phong để ý lời của hai tỳ nữ, chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng, đây có vẻ là lần đầu tiên nàng ra khỏi phòng, đứng bậc thang nheo lại ánh mắt nhìn lên bầu trời, nhìn thiên thi thoảng xuất những chú chim bay bay, đáy mắt Liễu Thần Phong tự giác ôn hòa xuống.

      Quay đầu nhìn biển chữ trước viện của mình, ba chữ ‘Thệ Thủy các’ viết to, nét chữ nhu nhược xương, giống như truyền ra vô hạn thê lương cùng bất đắc dĩ, người viết ra ba chữ này chắc chắn là người thất bại!

      Trong viện mảnh hoang vắng, cùng ánh sáng rực rỡ hoàng kim bên ngoài hoàn toàn tương phản, thích hợp nhau. Cả tòa viện tử tràn đầy phong sưu sưu, oán khí ngập trời, bên trong ngoài nàng cũng chỉ vẻn vẹn hai tỳ nữ đứng trước cửa! cái thị vệ chông chừng cũng có.

      Liễu Thần Phong vô cùng tiêu sái cất bước, mỗi khi có người sắp đụng phải nàng bọn họ lại tránh xa đoạn dài, giống như người nàng có ôn dịch vậy.

      xui xẻo, nàng ta sao lại ra ngoài rồi!”

      giọng chút, tốt xấu gì nàng cũng là công chúa!”

      “Công chúa cái gì, phải nàng là chất nữ sao? Còn bằng thân phận chúng ta!”

      qua rồi, ngươi đừng nữa…”



      Từng tiếng nghị luận của mọi người truyền vào trong tai, Liễu Thần Phong nghe mà ngại, ngẫu nhiên thầm quan sát cảnh vật chung quanh, trong mắt lóe ra ý vị thâm trường.

      “Đứng lại!” Ngay tại thời điểm Liễu Thần Phong qua bụi hoa , bên tai lập tức truyền đến thanh tức giận, đạo ánh mắt phẫn nộ đầy oán hận dừng ở người mình, giống như muốn đục đó hàng nghìn cái lỗ, “Tiện nhân! Đứng lại cho bản công chúa!” Sau đó, trận thanh tiếng bước chân truyền đến, rất nhanh bóng dáng xinh đẹp chặn mất đường của Liễu Thần Phong.
      Halie.hp, PhongVyElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :