1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 38 : Trừng phạt



      Liễu Thần Phong cười như cười nhìn hai gò má làm người ta nhìn muốn điên cuồng kia của nam nhân, ngón tay nhịn được hướng lên trêu chọc đụng chạm da thịt mềm , “Làm ra loại dược này, ta mất ít tinh lực đâu.” Liễu Thần Phong cố ý khoe khoang vất vả của chính mình, “Bí dược độc nhất vô nhị do chính tay ta phối ra, cho dù là tiên nhân đến đây cũng cách nào giải được!”

      Đáy mắt Liễu Thần Phong lên đạo duệ quang, ở kiếp trước công nghệ khoa học đại tiên tiến như vậy đều chưa có người nào giải được bí dược của Ngư nàng đâu! Ngư hiểu quá y thuật, nhưng việc điều phối chế dược liệu lại tinh luyện vô cùng đấy! Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Thần Phong gợi lên độ cong đáng mềm mại, “Yên tâm! Người của ngươi tại thể quấy rầy!” Tay Liễu Thần Phong vỗ vỗ hai má nam nhân, “Hôm nay ngày lành tháng tốt, nếu phụ phải rất đáng tiếc!”

      Nếu cứ như vậy xong tiện nghi cho ngươi quá rồi! Suy nghĩ vừa chuyển, ánh mắt Liễu Thần Phong liền dừng lại phiến đá, sau đó đến “Mua bán có lời đối với ta lần là đủ rồi!” Liễu Thần Phong dùng hết sức bình sinh kéo người nam nhân đến khối cự thạch kia.

      Chính giữa ôn tuyền này là khối cự thạch lớn, nhẵn bóng, chỗ này cũng vừa vặn tránh né tầm mắt địch nhân, Liễu Thần Phong kéo nam nhân đến giữa trung tâm, kiên nhẫn khoác y phục từng kiện lên người . Nàng ngưng thần nhìn nhìn chút, tự động bỏ qua đôi con ngươi giận dữ như cũ của , bàn tay lại phen làm các tạo dáng người nam nhân, “Chậc chậc, đây chính là nghệ thuật!” Liễu Thần Phong cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiên , trời muộn rồi trăng cũng dần nhô lên, thời gian Thượng Quan Lãnh Vũ tỉnh lại cũng sắp đến rồi, nàng phải nhanh rời .

      Liễu Thần Phong lại cúi đầu nhìn lại y phục của mình, bạch y trong bóng tối quá mức bại lộ, nàng tùy ý cởi ra áo choàng hắc y của nam nhân, rồi sau đó đeo lên cái mạng che mặt kĩ toàn bộ thân người. Chờ cho Liễu Thần Phong quay đầu lần nữa liền biến thành thiếu niên thần bí với khí chất khác trước hoàn toàn.

      giống như vừa xem màn ảo thuật, nam nhân vẫn nhìn chằm chằm nàng cũng giấu được kinh ngạc phen, phượng mâu toát ra chút thâm ý sâu.

      “Thời tiết cuối thu cảnh vật đều đẹp, chính ngươi tự mình thưởng thức cảnh đêm , nãi nãi ta bồi ngươi!” Liễu Thần Phong xốc lên áo bào hắc y của mình, nhặt lên cây chủy thủ rơi ra từ y phục nam nhân lúc trước, hướng tới nam nhân làm cái thủ thế ‘bye bye’ rồi xoay người rời .

      Tiếng bước chân càng ngày càng xa, vậy mà nam nhân kia nửa người trần trụi thực bị vứt bỏ mình cự thạch người để ý, tư thế của cực kì liêu nhân, làm cho người ta nhìn vào chết tiệt muốn phun máu___một chân hơi gấp gác lên chân, tiết khố nửa mở nửa khéo để lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng, bàn tay chống đầu mà bàn tay kia đặt tay trước lồng ngực săn chắc, càng làm người ta thể bỏ qua là hai bên gò má đều là…dấu răng…


      Khuôn mặt trắng bệch gầy yếu kia thực cân xứng với thân thủ của nàng, Liễu Thần Phong nắm chặt chủy thủ trong tay, lại lần kéo chặt áo choàng của mình, nàng dựa vào ánh trăng về phía trước, trong mắt che giấu chút nào vui sướng nhàng, bởi vì nàng lấy được bồ đề tử!

      Sưu sưu……sưu sưu….

      Đúng lúc này Liễu Thần Phong đột nhiên dừng lại bước chân, ý cười chợt lóe qua đáy mắt, thân thể đều phát ra đề phòng để ý bốn phía. Nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy mấy đạo hắc y nhân phi thân về phía nàng, công phu trong nháy mắt chặt chẽ bao vây quanh người.

      vòng toàn hắc y nhân che mặt nắm trường kiếm sắc bén trong tay, người nào đều đằng đằng sát khí, chỉ có thể là sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt mới có! Liễu Thần Phong mân khởi môi, nắm chặt chủy thủ trong tay, cũng may mắn công phu đối phương tựa hồ quá cao, “Tìm lầm người ?” Liễu Thầm Phong đè thấp tiếng , trầm giọng mở miệng.

      “Hừ! Sai? thân y phục này! Chính là ngươi!” hắc y nhân trong số đó cười gian trá “Bất quá là tiểu tử suy nhược, dám làm chúng ta phung phí công phu lớn như vậy…Con mẹ nó!”

      Liễu Thần Phong vừa nghe trong phòng suýt chút nữa bạo phát, những người này là hướng đến nam nhân kia , chính là ngờ, nàng mặc y phục của lại biến thành kẻ chết thay? trách hôm nay lại mang theo thị vệ! Liễu Thần Phong linh quang chợt lóe, lúc này mới suy nghĩ kĩ nguyên nhân chút, “Nhận sai người rồi!” Tuy rằng vậy, nhưng chủy thủ trong tay cùng người giao thủ tại chỗ.

      Sát thủ che mặt hề quan tâm Liễu Thần Phong là ai, hai hắc y nhân trong đó liền tiến lên công kích Liễu Thần Phong , bước chân di động từng chút, ngay tại lúc hai thanh kiếm kia hướng đến thân thể mình, Liễu Thần Phong thở dốc cái, đột nhiên nghiêng người cùng lúc tránh thoát, chủy thủ trong tay giống như có sinh mệnh đảo qua hai đối phương, sát khí bộc phát.

      Nàng thu hồi chủy thủ trong nháy mắt, vài giọt máu lưỡi đao lóe ra hàn quang thị huyết lạnh lẽo trong bóng đêm, ngay sau đó liền nghe hai tiếng ‘phịch’ vang lên, tuyết hoa đầy trời phun ra, ở động mạch cổ đều xuất vết nứt, hai người sống sờ sờ phút chốc biến thành xác chết.

      Liễu Thần Phong thầm hít vào hơi, tay lặng lẽ đè lại lồng ngực, động tác quá kích động này thân thể nàng ăn có chút tiêu rồi.

      “Lên!” Lại ba người nữa tiếp tục xông lên.

      Liễu Thần Phong lui về phía sau từng bước, nghe thanh của gió liền nhanh chóng nghiêng người, né tránh chưởng phong của đối phương, cả người nàng lại giống như con cá trạch thoát cái đều tránh thoát mọi công kích đối phương tung ra, đảo tay đâm vào tử huyệt của chúng, quá thời gian bên người lại xuất ba cỗ thi thể.

      đến đánh giáp cận chiến, nàng nếu nhận thứ hai ai dám nhận lại thứ nhất. Ám sát? Càng phải gọi nàng tiếng sư tổ! Cho dù Ngư nàng tại là hổ lạc xuống đồng bằng cũng để bọn đạo chích vớ vẩn này khi nhục.

      Liễu Thần Phong mân khởi môi, con ngươi thị huyết đảo qua mấy người còn lại, nàng phải đánh nhanh thắng nhanh! đến thể lực của nàng có thể chống đỡ bao lâu, bên kia chờ tới khi Thượng Quan Lãnh Vũ tỉnh lại nàng muốn chạy thoát cũng được.

      Liễu Thần Phong cởi ra áo choàng hắc y làm vướng víu tay chân kia, nhìn bọn họ, “Tất cả cùng lên !” Liễu Thần Phong nheo lại phượng mâu đầy toan tính, nàng phải làm cho mấy người sử dụng nội lực này ‘ kích mất mạng’! Hít sâu hơi, áp chế xuống yết hầu khỏe, lực đạo trong tay nháy mắt trở nên sắc bén, từng động tác nước chảy mây trôi giải quyết sát thủ từng bước đến gần.

      Đến khi mùi máu tươi nồng nặc mảnh, đôi con ngươi thị huyết lãnh khốc nhìn con cá lọt lưới cố sức phi thân rời , Liễu Thần Phong cúi người cầm lên áo choàng bao bọc thân thể chính mình, lảo đảo tiến lên phía trước. Nhưng xa chưa được mười thước, Liễu Thần Phong đột nhiên phát ho tiếng, bàn tay giữ chặt lồng ngực, mi tâm nhíu chặt thống khổ, nàng phải cố gắng vịn vào thân cây mới miễn cưỡng chống đỡ thân mình.

      Phốc xuy__

      ngụm máu từ trong ngực tràn ra khoang miệng, cái loại đau đớn vô cùng quen thuộc ngày trước càn quét mà đến. Lau mồ hôi lạnh trán, lại quệt vết máu vương lại môi, Liễu Thần Phong tiếp tục lảo đảo tiến về phía trước.

      Cứ như vậy có mục đích gì hồi lâu, bên tai mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng chuông đinh đinh xác định, tầm mắt mông lung cố gắng nhìn cát đá lập lòe trước mắt, Liễu Thần Phong chỉ cảm nhận được trước mắt tối đen, rồi sau đó liền mềm nhũn ngã xuống vách đá.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Có ai đọc truyện ko ạ, nếu ko có t chuyển sang làm Lê Quý Đôn đây hic hic, hảo tủi thân ah

      :021::021::022::022:
      Du Khương thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      có chứ sao ko a. hihi. ngóng chương mới a.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Haiz, mog mai moi co chuog moi cua bn do, sao lau wa k thay bn edit truyen nay z???
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 39 :



      Bình thường người trúng phải loại dược này nạn nhân bị tê liệt ít nhất là canh giờ, ngờ hắc y nam nhân này chỉ cần thời gian quá nửa ly trà hồi phục như lúc ban đầu. Nam tử có chút lõa lồ đứng ở giữa ôn tuyền ngập tràn sương mờ, ánh mắt thâm thúy lại thần bí, đầu ngón tay mềm nâng lên đụng chạm những dấu răng nông cạn gò má mình, trong đầu đột nhiên nhớ đến những hành vi lớn mật của Liễu Thần Phong. Khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân đột nhiên toát ra tia hiểu .

      Dùng nội lực xua tan bọt nước người, lưu loát cầm lên y phục cự thạch mặc lên người, tự nhiên áo choàng cùng chủy thủ của thấy từ lâu. Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiên , bước chân chậm rãi đến phương hướng. Chính là càng đến gần vị trí kia, mùi máu tươi trong khí càng phát ra dày đặc.

      Cho đến khi nam tử hắc y nhìn thấy thi thể nhiễm máu ngã đầy đất, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh vô ba bỗng xuất vết nứt dễ nhận ra.

      Liếc mắt nhìn tình trạng hỗn loạn kia liền đoán được tình hình lúc chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt! Nam tử đứng trước khối thi thể đầy người dính máu, đôi con ngươi thi thể trừng lớn, gương mặt còn lưu lại hoảng sợ cùng dám tin, chính là người nhìn từ xuống dưới chỉ có vết thương chí mạng,máu từ động mạch cổ tràn ra ngừng… Nhìn miệng vết thương kia có thể đoán người ra tay ngoan lệ như thế nào, thủ đoạn chút lưu tình.

      Nhìn lần thi thể đất, hai tay nam tử chắp sau lưng, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía trước, chỉ thấy mảnh lá cây nháy mắt từ trong tay phi ra, trực tiếp bắn về phương xa. lâu sau, Thượng Quan Lãnh Vũ mang sắc mặt vội vã chạy đến, nhìn chủ tử vẫn bình yên vô mới dám thở phào nhõm hơi, nhưng lúc chú ý đến dấu vết gương mặt chủ tử cố ý dùng tóc dài che trụ kia, đáy lòng nguyên bản bình tĩnh lại nổi lên sóng gió.

      “Thỉnh thiếu chủ tha lỗi!” Thượng Quan Lãnh Vũ nhìn xung quanh vòng, rồi sau đó quỳ xuống trước người nam tử cầu xin tha thứ, nhíu chặt chân mày nhìn, tự nhiên có thể khẳng định chút, tử thi kia phải do chủ tử nhà động thủ.

      “Bại trong tay Liễu Thần Phong, ngươi cảm thấy mệt!” Nam tử hắc y đạm mạc mở miệng, nhưng trong giọng của lãnh khí làm tâm Thượng Quan Lãnh Vũ chấn động thôi. Chủ tử nhà mình nhìn như có chuyện gì, nhưng tự nhiên hiểu, kỳ chủ tử rất tức giận! đột nhiên hoài nghi, có phải nữ nhân Liễu Thần Phong kia làm gì rồi ?

      Hắc y nam tử quan tâm tiến về phía trước, nhưng vừa chưa đến mười bước liền bỗng dưng ngừng lại, nhìn nhìn thân cây bên cạnh người , đó dính mảnh máu đen còn chưa khô. Chóp mũi nam tử nhạy bén phát hương vị độc dược, phượng mâu liền nguy hiểm nhíu lại, trong con ngươi tỏa ra cỗ ánh sáng sắc bén ngoan lệ.

      “Thiếu chủ, là sát thủ đánh thuê, chết là kích mất mạng! Vết thương như vậy là do chủy thủ gây ra, hàn khí miệng vết thương còn chưa tiêu tan, là___” Thượng Quan Lãnh Vũ ngập ngừng chút, lại tiếp tục, “Là Băng Nhận gây ra, hơn nữa, người ra tay tuyệt đối là cao thủ cận chiến!” Thượng Quan Lãnh Vũ nhìn tình hình đánh giá cách khách quan nhất, nhưng dù vậy đáy mắt vẫn che giấu được khiếp sợ khó hiểu.

      Hắc y nam tử vừa nghe vừa về phía trước, mùi máu tươi càng lúc càng mờ nhạt, đến khi đến trước vách đá mọi dấu vết đột nhiên biến mất! Nheo lại phượng mâu nguy hiểm, nam tử xoay người, tại khoảnh khắc này, nương theo ánh trăng chiếu xuống, nam tử trùng hợp nhìn thấy nhánh cây bám vào vách đá mắc miếng vải đen.

      Ngón tay đưa lên bắt được, làn gió thổi qua làm miếng vải kia ngừng lay động. Hắc y nam tử vuốt ve vật trong tay, cảm xúc lạnh lẽo quen thuộc truyền vào đầu ngón tay làm chân mày nam nhân mân chặt chỗ.

      Thượng Quan Lãnh Vũ đứng ở bên, trừng mắt nhìn nam tử, nhìn thấy miếng vải rách kia tròng mắt suýt chút nữa cũng trừng ra ngoài. Đây là vải dệt thượng hạng của áo choàng thiếu chủ ! Loại vải này dùng loại tàm ti vô cùng quý hiếm dệt thành, đời này độc nhất vô nhị, chỉ có chủ tử mới có.

      Hắc y nam tử đứng vách đá hồi lâu, mặc cho gió lạnh lướt qua gương mặt mình, mâu quang chỉ tập trung nhìn về mảnh tối đen phía trước.

      “Tìm!” Hồi lâu, nam tử đột nhiên phun ra chữ băng liệt lành lạnh, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

      Dứt lời liền xoay người rời .

      Thượng Quan Lãnh Vũ cúi đầu theo ở phía sau, tận mắt nhìn thấy gân xanh mu bàn tay thiếu chủ nhà mình căng chặt, miếng vải trong tay nháy mắt bị bóp nát.

      Thượng Quan Lãnh Vũ nhíu mày, đáy mắt che giấu được kinh ngạc.



      Đau đớn kinh người kích thích thần kinh Liễu Thần Phong, nàng bất lực dãy dụa với màn đêm tối đen bao vây chính mình, cho đến khi cỗ đau đớn thể chịu đựng đánh úp lại, Liễu Thần Phong mới gian nan mở mắt, tròng mắt nổi đầy tơ máu, bộ dáng tại thực khiến người ta sợ hãi.

      Thống khổ lại làm cho Liễu Thần Phong tỉnh táo lại, đột nhiên cảm nhận có người như muốn cởi bỏ y phục của mình? Liễu Thần Phong mím môi, dùng toàn bộ sức lực của mình hất ra ngón tay của đối phương.

      Nàng nằm trong cỗ xe ngựa, xe ngựa chầm chậm , gian của nàng có chút chật chội.

      “Công….. nương chớ sợ, ta chỉ muốn kiểm tra miệng vết thương của ngươi!” Đối phương kiên nhẫn giải thích, giơ lên bình dược trong tay, “Chúng ta từng gặp mặt, ta có ác ý gì!” Thanh có chứa nhiều ôn hòa, khẩu khí khẳng định chắc chắn, “Ngày đó, ngươi suýt chút nữa bị ngựa của huynh đệ tại hạ làm bị thương…”

      Liễu Thần Phong nhíu chặt mi tâm, kiên quyết lắc đầu như trước. Đặt bàn tay kìm chặt lồng ngực, ánh mắt nàng cố chấp nhìn chằm chằm gương mặt đối phương gian nam suy nghĩ, thẳng đến ký ức dần dần ràng lúc này mới gắt gao mân khởi môi__Dĩ nhiên lại gặp Dương Thư Văn! ngờ hai người nhìn thấy nhau đúng lần, lúc đó nàng còn cố ý mang che mặt, vậy mà vẫn có thể nhận thức được nàng.

      viên thuốc từ trong ống tay áo Liễu Thần Phong văng ra, nàng cầm lấy nó lập tức nhét vào trong miệng nuốt xuống, đợi lúc cơn đau trong ngực mới giảm bớt chút. Lúc này nàng chẳng còn sức lực, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dương Thư Văn cứ ngồi ngây ngốc nhìn Liễu Thần Phong chìm vào mê man, vui sướng cùng thỏa mãn trong mắt đều chưa thoát lui hết. Thời điểm nàng mở ra phượng mâu kia, bất quá muốn thử chút vận may trong chấp niệm của mình mà thôi, ngờ nàng cũng có phủ nhận lời của .

      mòn hài tìm thấy, đến lúc tìm được lại tốn chút công phu! Khóe môi Dương Thư Văn tự giác giơ lên cái độ cong, đáy mắt tỏa ra vô vàn ánh sáng, lão thiên gia thế nhưng đối với rất tốt, lại có thể đem người tặng cho mình. Hơn nữa, nàng này là nữ tử!

      Dương Thư Văn nhớ đến khoảnh khắc hôm đó đối phương ngoái đầu lại nhìn , chỉ ánh mắt thoáng qua lại làm cho lòng ngừng rung động.

      “Đến y quán trước !” Dương Thư Văn đối với xa phu hạ lệnh, rồi sau đó ngưng thần đánh giá Liễu Thần Phong.

      Nhìn khuôn mặt suy nhược trắng bệch kia, mi tâm tự giác nhăn thành đoàn, lần này hai người gặp lại bất ngờ nhưng kinh hỉ, nháy mắt quên mất nghi vấn trong lòng.

      Lần đầu tiên, Dương Thư Văn cảm tạ ông trời ban ân huệ này cho .

      lần đầu tiên phát ra, nguyên lai cảm giác kì diệu này cỗ lực lượng thần kì biết bao. Chính vì vậy lần này rất muốn làm theo cảm giác của chính mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :