1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 33 :



      vào trong căn phòng cách vách, đập thẳng vào mặt nàng là lãnh khí vô cùng áp bức người, khí trong phòng nháy mặt ngưng kết lại. Liễu Thần Phong ngẩng đầu, nhìn bộ mặt lạnh lùng của hắc y nam tử nhìn mình chằm chằm. Liễu Thần Phong nhìn quanh phòng lần, trong này chỉ có hai người, Thiên Diệp cùng Thượng Quan Lãnh Vũ.

      Liễu Thần Phong lần này vô cùng phối hợp, dựa vào thân phận tùy thị của mình kiêu ngạo siểm nịnh đứng ở bên. Nàng cảm nhận được đạo tầm mắt lãnh khốc lạnh thấu xương dừng người mình lát rồi rời , lúc này nàng mới trầm thở phào hơi.

      “Thiếu chủ!” Tư Đồ Lôi cùng Tư Đồ Vân từ bên ngoài vào, kính cẩn hành lễ. Sau dó Tư Đồ Vân trình vật vẫn cầm ở trong tay mình đặt ở mặt bàn, “ ngoài dự tính của thiếu chủ, những người đó chính là người phủ Tả Tướng!” Tư Đồ Vân trầm giọng bẩm báo, “Bọn họ muốn tìm Mặc Liên đến phát điên, gần như bất chấp tất cả rồi!”

      “Tiễn Hào Duy nhìn bên ngoài vào giống như đến cực hạn, rất cần Mặc Liên…” Thiên Diệp vững vàng mở miệng, “Chính là ta thấy chuyện này đơn giản như vậy.” Thiên Diệp dứt lời liền nhíu chặt hai hàng chân mày, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi vị trí chủ vị.

      Liễu Thần Phong nhướng mày, tâm có chút trầm xuống, nhìn cái Tráp Tư Đồ Lôi mang vào kia, lại thấy đối chính mình nhìn qua, đoán chắc đồ này có liên quan đến mình.

      Liễu Thần Phong hai lời, trực tiếp ra phía trước, cầm cái tráp lên nhìn. Bên trong cái tráp, lại là đạo mũi tên đen.

      Nàng còn nhớ Tư Đồ Lôi từng lúc trước, mũi tên đen này thuộc sở hữu của đội hắc vũ vệ, chỉ có hoàng tộc Đông Việt quốc mới được dùng, bất quá hắc vũ vệ là được chia đều cho các hoàng tử….

      cách khác, kẻ ra tay với nàng lần đó là trong ba hoàng tử của Đông Việt. Nàng đoán sai!

      Nhìn đầu mũi tên lần nữa, nàng nhớ ràng, Linh Trí đạo nhân kia từng cho nàng nhìn mũi tên được lấy ra từ bả vai mình, đó là mũi tên đặc biệt.

      đúng! Liễu Thần Phong nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt lên đạo sắc bén lạnh lẽo, đột nhiên nàng đưa mũi tên đến trước ánh nến nhìn , tầm mắt liền bị kiềm hãm, trong người nàng như có bạo lực kích động. Đây chính là mũi tên đâm vào người nàng hôm đó.

      “Ngươi từng gặp qua lỗ mũi trâu đạo sĩ kia?” Liễu Thần Phong đột nhiên trừng mắt nhìn nam nhân đối diện mình, giọng của nàng lạnh lẽo vô cùng.

      Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu?

      Hắc y nam nhân ngẩng đầu, khuôn mặt uy nghiêm nghiệt kia lóe ra cỗ khí tức iu hiếp ràng, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì Linh Trí muốn bảo hộ ngươi.” Nam nhân câu mặc danh kì diệu như vậy, ánh mắt nhìn Liễu Thần Phong rời, rồi đứng dậy từng bước đến trước mặt Liễu Thần Phong.

      Thân mình Liễu Thần Phong cứng đờ, nắm chặt nắm tay mình, nàng cực lực áp chết xúc động muốn bạo hành của mình xuống, “Ta hẳn là phải cảm tạ ?”

      Liễu Thần Phong mở miệng đầy châm chọc, sau đó nàng thầm bổ sung trong lòng mình___Cảm tạ ban tặng cho ta tình cảnh hôm nay! Làm thịt bò nằm thớt, để mặc người chém giết!

      Mắt thấy nam nhân nguy hiểm tới gần, Liễu Thần Phong liên tục lui bước về phía sau, đề phòng cùng nhìn chằm chằm. Bất quá đối phương chỉ đến trước mặt Liễu Thần Phong rồi dừng lại. Hai người cứ đứng đối diện nhau rằng co qua lại, đen trắng, hai bên hoàn toàn đối lập nhau. Trong phút chốc, khí trong phòng trở nên khẩn trương cực độ, mọi người trong phòng đều thầm cúi mắt xuống, tận lực thu liễm hơi thở của mình để tránh bị người phát giác ra tồn tại.

      “Nhớ kỹ thân phận của mình!” Bạc môi lạnh lẽo hé ra rồi hợp lại, giống như độc xà phun độc vậy, “Thời gian ba tháng!” Hắc y nam tử cầm bồ đề tử trong tay đưa đến trước mặt Liễu Thần Phong, “Nếu ngươi dám đổi ý, bản thiếu chủ ngại bóp nát nó!” Tầm mắt nam nhân ngừng ép sát Liễu Thần Phong, bắt nàng phải đưa ra câu trả lời hợp ý .

      Liễu Thần Phong mân khởi cánh môi, nhắm mắt lại hít hơi sâu, sau đó lại bình tĩnh mở ra, “Ba tháng, là làm!” Trong lòng nàng nghẹn uất cỗ tức giận, nhưng cách nào phát tiết ra. Nhưng nam nhân hiển nhiên chưa vừa lòng với đáp án của nàng, Liễu Thần Phong nhìn , chần chờ lát, cuối cùng chịu đựng đau đớn hiểu trong lòng tiếp tục , “Tùy thị.”

      Nam nhân bước qua người Liễu Thần Phong ra ngoài, mới được vài bước lại dừng lại, gì nhưng hơi thở ngoan tỏa ra trực tiếp bao vây ngươi Liễu Thần Phong.

      Liễu Thần Phong gắt gao năm chặt đầu ngón tay rồi chậm rãi thả lỏng buông ra, lại năm vào, lại buông ra, lặp lại vài lần như thế, Liễu Thần Phong cuối cùng thỏa hiệp xoay người đuổi theo hắc y nam nhân, đứng ở phía sau chậm rãi tiến về phía trước. Hắc y nam nhân thấy vậy mới ra ngoài.

      Nam nhân ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình này, cứ từng bước cưỡng ép Liễu Thần Phong, ép nàng từng chút cúi đầu với , muốn dùng tàn khốc của mình để đả bại thủ đoạn của nàng?

      Nhưng được như ý sao? Tuyệt đối nằm mơ. Liễu Thần Phong nhìn nam nhân thân hắc y phía trước, ánh mắt lộ ra cỗ tà nịnh độc ác, có phẫn nộ nhưng cũng có nhẫn nại. Nàng chính là nở nụ cười tùy ý, chờ mong tương lai phát sinh tình gì nha!
      Halie.hp, PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 34 : Thượng Quan Lãnh Vũ


      Liễu Thần Phong trút bỏ toàn bộ y phục người, bàn chân nhàng bước vào trong nước, nhiệt khí đất trời bao vây lấy thân hình của nàng, giúp nàng tẩy mệt mỏi của cả ngày.

      Tay phải theo làn nước di động, dư quang nhìn đóa mạn châu sa hoa diễm nở rộ đầu vai, Liễu Thần Phong nâng lên ngón trỏ, kìm lên phía đóa hoa kia, hai làn môi bạc nhếch lên độ cong lạnh lùng.

      Lộn người vòng, Liễu Thần Phong đem toàn bộ người mình ngụp sâu vào trong nước, mặc cho nước ấm tùy ý bao vây lấy toàn bộ người nàng
      .
      Rầm…

      Sau vài hơi thở dốc, Liễu Thần Phong đột ngột phá nước mà ra, hít hơi tràn đầy khí mới mẻ, tùy ý lắc đầu cho nước gương mặt toàn bộ văng , nàng nâng tay vén làn tóc dài ướt đẫm ra sau người, chớp chớp mắt, phượng mâu có chút nheo lại, khóe môi cũng nâng lên nụ cười nghiền ngẫm. lên bờ đá cầm lên khăn tắm chùm lấ cơ thể mình, Liễu Thần Phong tùy ý ngồi ở ghế dài, cầm lấy quả táo mâm hoa quả tùy ý cắn cái.

      Ngồi im chờ chết, từ trước cho đến bây giờ đều phải tác phong của ngư nàng! Bồ đề tử sao? Liễu Thần Phong cắn quả táo ngụm, tinh tế nghiền nát rồi mới nuốt xuống. Nàng tìm cơ hội lấy là được!

      --- --------

      Nàng mặc quần áo lại người rồi trở lại phòng ngủ, Liễu Thần Phong ở trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận được cỗ khí mát mẻ ẩm ướt lướt qua gương mặt. Linh Trí đạo nhân kia rốt cuộc viết gì ở tín thư đó, nếu nghe như lời của nam nhân chết tiệt này nàng là người của Linh Trí mới đúng, có liên quan gì đến đâu? Hơn nữa, nam nhân này giống như rất chán ghét nàng…

      Tuy rằng bắt nàng làm tùy thị của , nhưng cứ đến việc gì quan trọng liền bắt nàng ra ngoài.

      Lúc này, Liễu Thần Phong nhàm chán đứng thẳng ngoài cửa phòng, bên cạnh có duy nhất Thượng Quan Lãnh Vũ canh chừng, tử y vệ ngạo nghễ đứng hai bên, làm cho người khác đừng dám tới gần.

      Tầm mắt Liễu Thần Phong dừng lại tay Thương Quan Lãnh Vũ, tay giống như chưa từng rời chiết phiến kia, nếu là chiết phiến bình thường cũng có gì là lạ, nhưng Liễu Thần Phong nhìn kĩ lại thầm kinh ngạc. cái chiết phiến này, thiên kim khó cầu.

      Xương quạt đen tuyền, sáng bóng tì vết, dưới ánh ánh ánh mặt trời còn lên tầng sáng mỏng manh. Liễu Thần Phong khẳng định nhất định là hi thế trân bảo, thế gian ít gặp.

      Bởi vì kiếp trước nàng may mắn nhìn thấy loại xương này lần, loại cá này sinh trưởng ở rất sâu dưới đáy biển, quanh năm thấy ánh mặt trời, nhưng mà xương sống của nó cứng cỏi bậc nhất, nhìn có vẻ tầm thường nhưng lợi hại khác gì bảo kiếm. Dùng làm vũ khí rất tốt. Nhìn hành động bước rời chiết phiến kia của Thượng Quan Lãnh Vũ, Liễu Thần Phong hiểu được, đây nhất định là vũ khí của .

      Nhóm người này rốt cục có thân phận gì? Thiếu chủ mà bọn họ luôn gọi bên miệng lại là thân phận gì? Trong đầu Liễu Thần Phong luôn tồn tại dấu hỏi to, nàng từng nghe qua rất nhiều chuyện tình giang hồ, nhưng mấy người nàng tiếp xúc này chưa bao giờ nghe .

      Trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, Liễu Thần Phong đột nhiên đánh vỡ im lặng bên ngoài, “Thượng Quan Lãnh Vũ, tên cũng thực đặc biệt.” Nàng nhìn nam tử bên cạnh, thanh thanh thúy, “Ngươi tựa hồ rất có ý kiến với ta?” Liễu Thần Phong lại tà tà liếc vào cửa phòng cái, “Rất bất mãn ta đứng ở chỗ này?”

      Thượng Quan Lãnh Vũ mâu sắc vi thiểm, nhưng có ý muốn cái gì với Liễu Thần Phong.

      “Dùng xương cá làm xương quạt, thủ pháp này rất ít gặp.” Nhìn thấy quan tâm chính mình, Liễu Thần Phong lại bỏ thêm câu, “ đời này, chỉ sợ mấy người nhận biết được thứ này!”

      Liễu Thần Phong vừa dứt lời, cây quạt kia nháy mắt để trước mặt nàng, từ trước ập đến là cỗ sát khí lãnh liệt vô cùng. Liễu Thần Phong chẳng những sợ hãi mà còn cười cười, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích,
      “Kiến thức của Tích công chúa, rộng!” Khẩu khí Thượng Quan Lãnh Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe qua chứa dị thường ràng .

      “Muốn giết ta?” Liễu Thần Phong với tay chạm vào mặt quạt kia, “Ngươi dám sao?” Nàng tùy ý nhìn vào cửa phòng đóng chặt.

      Thượng Quan Lãnh Vũ nắm chặt chiết phiến trong tay, mặt lên chút châm chọc hờ hững, “chỉ có hai loại người có tư cách vào nơi này, ngươi xem, ngươi thuộc loại người nào?” Thượng Quan Lãnh Vũ ‘ba’ tiếng xòe ra nam quạt sắc bén, sát khí làm lòng người phải run sợ, “Là tâm phúc? Hay là người chết?”

      Trong lòng Liễu Thần Phong trầm xuống, sắc mặt lại thay đổi chút nào, nàng xoay người tới hướng vườn hoa, “Hai loại người đó, phải ?” Liễu Thần Phong cúi người, thèm để ý vò nát cánh hoa trong tay, ngón tay hướng tới hướng người Thượng Quan Lãnh Vũ miết miết, “Ta, đương nhiên thuộc loại…” Liễu Thần Phong bóp nát cánh hoa kia, mặc cho chất lỏng tràn ra đầu ngón tay, nháy mắt chất lỏng kia chảy xuống đất rơi vào người con kiến, con kiến giãy dụa vài cái liền hề nhúc nhích, “Ta đương nhiên thuộc loại, loại thứ ba.”

      Lúc này cửa đồng thời bị người mở ra, Tư Đồ Lôi cùng Tư Đồ Vân từ bên trong ra, hai người liếc mắt nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ cái, lại đảo qua Liễu Thần Phong, cuối cùng vội vàng rời .

      Liễu Thần Phong đến trước mặt Thượng Quan Lãnh Vũ, cầm tán cánh hoa kia ném đến mặt , rồi sau đó cười thản nhiên bước vào trong cửa phòng.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 35 : Ở chung



      Trong thư phòng tại diễn ra cảnh tượng vô cùng quỷ dị, chủ vị ngồi ghế chủ vị, tay tựa vào chỗ tay vịn, tay chống đầu, tay kia cầm quyển sách, nhưng mà trang sách này nhìn hơn nửa ngày rồi cũng có dấu vết muốn lật trang khác, đôi mắt kia cứ khép hờ, cả người tựa như con sư tử lười biếng vào giấc ngủ. Cả bộ trường bào đen tuyền khoác người, đem toàn bộ dáng người hoàn mỹ che lấp . Khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ tại yên tĩnh mà thâm trầm, mị hoặc xinh đẹp, cả người tràn ngập hơi thở mẫu thuẫn mà phức tạp.

      ở bên cạnh người , đứng thẳng tắp vị bạch y thiếu niên, chính là Liễu Thần Phong. Hai tay Liễu Thần Phong chắp ở sau lưng, nắm chặt, đôi phượng mâu có tiêu cự nhìn về phía trước, giống như thất thần suy nghĩ cái gì. lát sau, Liễu Thần Phong rốt cục đem tầm mắt thu lại, dư quang quan sát nam nhân lười biếng bên cạnh mình.

      Bồ để tử, nam nhân này rốt cục là dấu ở chỗ nào? Mâu quang Liễu Thần Phong lóe lóe ra ánh sáng, tựa hồ là điềm báo nàng sắp đến thắng lợi.
      Nếu lấy được bồ đề tử, nàng phải làm như thế nào mới thuận lợi chạy thoát được địa phương này? Làm thế nào tránh thoát được ám vệ truy tung? Trong lòng Liễu Thần Phong tính tính lại toàn bộ khả năng có thể xảy ra.

      “Liễu Thần Phong.” Đúng lúc này, vị thiếu chủ thần bí ngồi ghế đột nhiên mở miệng, nam nhân tùy ý ném quyển sách tay lên mặt bàn.

      Liễu Thần Phong thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn nam nhân đưa lưng về phía mình mà chíu chặt chân mày, tiếng này, là chết tiệt làm cho người ta say mê. Hưn nữa trong lòng nàng lại sinh ra mâu thuẫn khi nghe thanh này, tựa hồ nàng mơ hồ nhận ra ảnh hưởng của nam nhân này đối với chính mình.

      “Chạy trốn, đối với ngươi có chỗ nào tốt.” Lời cảnh cáo của nam nhân lãnh khốc vô tình truyền vào tai nàng.

      Đuôi lông mày khẽ động, khóe miệng Liễu Thần Phong nhịn được run rẩy, nam nhân này có thuật đọc được tâm tư người khác à? làm sao biết được mình suy nghĩ cái gì? Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp? Liễu Thần Phong tự an ủi bản thân mình, nhưng nàng cũng đáp lại lời nam nhân kia. Nàng tại đưa ra quyết định, kỳ chuyện với người ngoài cứ dùng thái độ của Nô Nhi là lựa chọn tệ.

      “Ngươi nghĩ trở thành câm điếc?” Nam nhân bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên xoay người, trực tiếp kháp trụ cần cổ Liễu Thần Phong, đem Liễu Thần Phong đặt vách tường. Khuôn mặt có chút tình cảm gì kia, liền ngay cả đuối mắt đều tràn ra lạnh lùng.

      Liễu Thần Phong dùng sức bắt lấy cổ tay nam nhân, vẻ mặt nàng quật cường, mặc dù bị nam nhân làm cho bị nghẹn mà sắc mặt trắng bệch nhưng phát ra bất cứ thanh cầu xin tha thứ nào. Hai đôi phượng mâu lãnh khốc nguy hiểm giằng co nhau, dao động bên trong mắt nàng từ từ thẩm thấu ra ngoài.

      “Hừ!” Nam nhân buông lỏng Liễu Thần Phong, nhưng đôi mắt vẫn khóa chặt hai gò má Liễu Thần Phong như cũ, vẻ mặt u lạnh giá làm cho người ta thể nào đoán được tâm tư.

      Tay Liễu Thần Phong nhàng đụng chạm nơi cần cổ đau đớn của mình, mím chặt môi, dấu vết lần trước gây ra rất lâu sau mới tiêu tan, lần này biết lại cần thời gian bao lâu! Bạo quân! Trong lòng Liễu Thần Phong thầm mắng, ngón tay vuốt ve cổ để giảm bớt đau đớn, con ngươi buông xuôi của nàng lóe ra cỗ tà nịnh___Sớm muộn gì ta cũng đòi lại gấp bội.

      Dược? Linh quang Liễu Thần Phong chợt lóe, trong óc đột nhiên nảy ra ý tưởng vô cùng táo bạo, ánh mắt lướt qua toàn thân cao thấp của nam nhân trước mặt, rồi sau đó thu hồi. Tròng mắt nàng vừa chuyển, trong lòng từng bước vẽ ra bản thảo kế hoạch, Khóe môi lập tức giương lên, đáy mắt quên xẹt qua đạo ánh sáng kiên định.

      Đột nhiên Thượng Quan Lãnh Vũ mở cửa vào, nhìn thấy Liễu Thần Phong cũng mở miệng chuyện. Liễu Thần Phong thấy vậy liền bĩu môi, trực tiếp ra ngoài. Nhưng khi thời điểm nàng qua Thượng Quan Lãnh Vũ, nàng cảm giác ràng cỗ hàn khí lướt qua cần cổ mình.

      “Thiếu chủ, xe chuẩn bị tốt, hết thảy cũng thỏa đáng.”

      Khoảnh khắc bước ra cửa, Liễu Thần Phong mơ hồ nghe được Thượng Quan Lãnh Vũ bẩm báo. Xe ngựa? Muốn ra ngoài sao? Trước mắt Liễu Thần Phong bỗng nhiên sáng ngời, nàng xoay người bước về phòng của mình, đem bao giấy ở dưới gối lấy ra nhét vào trong ống tay áo. Đợi cho nàng lần nữa ra ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy Ảo Mộng đến cửa sau.

      Nhìn thấy Liễu Thần Phong tới, thân mình Ảo Mộng lập tức cứng đờ, ánh mắt né tránh vô cùng mất tự nhiên, dường như nàng ta rất muốn nhìn thấy Liễu Thần Phong phải.

      tiếng chi nha vang lên, cửa căn phòng được mở ra từ bên trong, hắc y nhân tiếng động đến, đôi mắt lạnh như băng dừng lại người Liễu Thần Phong lát rồi ngay lập tức rời , hắc y nhân động người để cho Liễu Thần Phong lối , Liễu Thần Phong thấy vậy liền chạy nhanh lên phía trước, chính là ngón út của nàng thầm đụng chạm chút tay áo, trong mắt lên đạo tinh quang.

      Nhìn chiếc xe ngựa đen thùi rời , sắc mặt Thiên Diệp trầm xuống, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt ai oán của Ảo Mộng liền lớn tiếng mở miệng, “Ảo Mộng.”

      Thân mình Ảo Mộng run lên, nàng thu hồi tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa kia, cúi đầu đối với Thiên Diệp, “Thiếu gia.” Trong lòng nàng tại run sợ, giống như bị người ta phát ta cái bí mật của mình, rất sợ hãi.

      Thiên Diệp lắc đầu thở dài, “Ngươi trở về núi , ngươi thích hợp với nơi này.
      Ảo Mộng khống dám tin trừng mắt nhìn Thiên Diệp, “Thiếu gia, ngài đừng đùa ta.” Ảo Mộng tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thiên Diệp, nàng ta lập tức im miệng quỳ hai đầu gối xuống đất, “Ảo Mộng biết sai, cầu thiếu gia cho Ảo Mộng cơ hội.” Ảo Mộng liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.

      Thiên Diệp trầm tư lúc lâu.

      “Tự mình giải quyết cho tốt.” Bỏ lại câu như vậy liền xoay người vào.

      Ảo Mộng quỳ gối mặt đất vẫn cúi đầu như vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn đầu gối mình, gắt gao ấn chặt mặt đất, mặc cho đá sỏi găm sâu vào da thịt vẫn biết đau đớn gì.

      = = =

      Bên trong xe ngựa, Liễu Thần Phong còn chưa phục hồi tinh thần của mình từ trong khiếp sợ, toa xe nàng ngồi cùng với xe ngựa nàng gặp ở Ngọc Ân tự giống nhau như đúc ! Mà vật dụng trang bị trong xe quả thực khiến người ta lóa mắt, giá sách, giường, trà cụ, các loại bộ sách…đến ngay cả nữ trang, tủ quần áo…cái gì cần có đều thiếu.

      Nhìn nam nhân nhắm mắt dưỡng thần nằm giường mềm, trong lòng Liễu Thần Phong thầm lắc đầu, nàng từng gặp qua loại người phá gia chi tử, nhưng chưa từng gặp qua người nào phá gia đến mức xa xỉ như này. Tùy ý cầm lên đồ dùng trong xe này đều là vô giá, kỳ trân dị bảo rực muôn mày, đến Liễu Thần Phong nhìn cũng cảm thấy thôi đủ rồi.

      Liễu Thần Phong chưa bao giờ nghĩ đến, nguyên lai trong xe ngựa còn có thể bày đồ như vậy. Tầm mắt của Liễu Thần Phong cuối cùng nhìn đến tháp thượng, người kia nằm đó vô cùng yên tĩnh, môi mỏng vô tình, sống mũi cao, đôi lông mi dài cong như cánh quạt, còn có đôi mắt nhắm lại…nam tử ngủ say kia thế mà lại có phen ý nhị khác hẳn.

      Nhưng ngay tại thời điểm Liễu Thần Phong thưởng thức vẻ đẹp của nam nhân, đôi con ngươi kiêng nể gì mở ra bắt trụ tầm mắt của nàng.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 36 : Ra tay


      Liễu Thần Phong sửng sốt phen, hiển nhiên dự đoán được đúng lúc mình nhìn trộm người ta vừa vặn bị bắt gặp, “Ta và ngươi có cừu oán gì? Hay nợ nần cái gì?” Hai hàng lông mày Liễu Thần Phong nhíu cùng chỗ nhìn nam nhân đối diện, nàng vẫn luôn cảm giác được mình cùng nam nhân này phải có điểm chung là cùng quen biết Linh Trí, nhưng cụ thể là hai người còn có khúc mắc ở chỗ nào nàng lại thể nào đoán ra.

      cừu, có nợ!” Đôi môi mỏng khẽ mở, nam nhân phun ra đáp án khiến Liễu Thần Phong vô cùng kinh ngạc. ra bốn chữ, lại lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, chính là hai cánh môi kia ý thức được hơi nhếch lên, làm ra độ cong lạnh lùng vô cùng hoàn mỹ.

      Trong phượng mâu Liễu Thần Phong lên tia mê mang, nhưng rất nhanh bị nàng đá ra khỏi đầu, đem nghi hoặc trong đầu trở thành hư .
      Nàng nhìn chăm chú nam nhân nằm nghiêng tháp thượng, ngón tay giấu trong tay áo ngừng giật giật, rồi sau đó nàng tựa lưng vào vách xe ngựa, híp lại đôi mắt. Nhìn nàng giống như nghỉ ngơi, kì thực trong lòng ngừng tính toán.

      Xe ngựa màu đen ngừng lắc lư xuyên qua rừng trúc, người đánh xe là Thượng Quan Lãnh Vũ, bên cạnh có thêm bất cứ người hộ vệ nào khác, cả ba người cứ hướng con đường núi mà . Xe ngựa đều theo đường lớn, bọn họ chọn theo những con đường tắt hẻo lánh vô cùng.

      Liễu Thần Phong đột nhiên mở to mắt, xuyên thấu qua màn xe nhìn cảnh trí xẹt qua hai bên đường. Nhìn thấy dãy núi cao vô cùng quen thuộc, đáy mắt Liễu Thần Phong lóe lên tinh quang, lại nhìn nam nhân nhắm mắt dưỡng thần trước mắt, đuôi lông mày Liễu Thần Phong tự giác được nhếch lên__Trời cũng giúp ta!

      vào chân núi, xe ngựa trực tiếp tiến vào đường núi vô cùng uốn éo gập ghềnh. Liễu Thần Phong vén lên màn xa nhìn ra ngoài cửa sổ, phát bên ngoài toàn là vách đá, nàng lại cúi đầu nhìn bánh xe đột nhiên giật mình thấy gió lớn từng lát cắt qua da mặt nàng.

      Cũng may nàng tránh né kịp lúc, ngoảnh đầu lại thấy nam nhân bắt lấy cánh tay của nàng, vừa giúp nàng tránh thoát lần bất cẩn này.

      Nguy hiểm ! Liễu Thần Phong nhíu mày, nhưng mặt chút kinh hách nào, ngược lại còn toát ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, bởi vì trong nháy mắt nhìn ra ngoài kia nàng dĩ nhiên mơ hồ nhìn thấy bánh xe cách xa mặt đất.

      “Muốn chết?” Nam nhân nắm chặt cổ tay Liễu Thần Phong, mặt chút thay đổi nhìn nàng.

      “Đằng vân giá vũ, nguyên lai chỉ tồn tại trong truyền thuyết.” Liễu Thần Phong chút để ý , nhưng mà ánh mắt nhìn bàn tay người kia chằm chằm, ngón tay người kia tinh tế thon dài, chọc cho tâm tư Liễu Thần Phong nhịn được nhộn nhạo, “Bàn tay có thể đẹp như vậy, làm cho thân nữ tử ta đúng là ghen tị đấy!”

      Liễu Thần Phong giọng thở dài, sau đó liền cảm nhận được bàn tay buông nàng ra, trong lòng nàng còn phát ra chút tiếc nuối. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng nghiệt kia, suy nghĩ trong lòng Liễu Thần Phong nháy mắt tiêu tan còn.

      Đột nhiên lay động cái, Liễu Thần Phong chưa kịp ngồi vững tư thế, cả người liền lao tới trước giường, mắt thấy mình sắp đè lên người nam nhân lập tức nàng bị cỗ lực đạo trực tiếp bao vây lấy. Liễu Thần Phong chỉ cảm thấy cỗ lực đạo mạnh mẽ đẩy nàng va chạm lên vách xe, người vừa đập mạnh lên đó lại vừa vặn chạm vào miệng vết thương vừa mới khép miệng, bả vai Liễu Thần Phong run lên, nàng cũng kêu đau, chỉ đơn giản thu liễm tinh thần của mình, dù sao ngày tốt đến, nàng cần so đo thiệt hơn với .

      Tuy rằng đường núi nhưng lại tiến vào trong Ngọc Ân tự như Liễu Thần Phong vẫn nghĩ, bọn họ đến địa phương xa lạ vô cùng, xuống xe ngựa, Liễu Thần Phong nhìn quang cảnh mờ mịt xung quanh, cuối cùng nhìn địa phương sương mù mờ mịt bao quanh phía trước.

      Nam tử thân hắc y dẫm đá vụn, trực tiếp vào trung tâm đám sương mù kia, lưu lại Thượng Quan Lãnh Vũ cùng Liễu Thần Phong ở ngoài.

      Liễu Thần Phong nhìn đám sương mù kia đến thất thần, mà Thượng Quan Lãnh Vũ làm như rất nhàn rỗi rung rung chiết phiến. Nhìn Liễu Thần Phong thất thần kia, ngón tay tự động vuốt ve chiết phiến trong tay ngày càng mềm , mặt lên đạo dị quang mịt mờ .

      “Ngươi nghĩ cứ như vậy giết được ta?’ Sau hồi lâu trầm mặc, Liễu Thần Phong đùa nghịch ống tay áo của mình, tùy ý hỏi Thượng Quan Lãnh Vũ.
      Nàng tà tà liếc chiết phiến trong tay , đuôi lông mày tràn ra tia ngoan dễ dàng nhận ra.

      Thượng Quan Lãnh Vũ mân khởi cánh môi, cố gắng che dấu sát ý ngày càng phát ra nồng đậm của chính mình, con ngươi trầm trừng Liễu Thần Phong, trong mắt lúc này tràn đầy lệ khí.

      Liễu Thần Phong có chút kinh ngạc nhìn biểu quá khích của Thượng Quan Lãnh Vũ, nàng cười trào phúng, “Ta là cái tiểu nữ tử, có thể ăn thiếu chủ nhà ngươi chắc?” Liễu Thần Phong nhíu mày, trong lúc chuyện bất tri bất giác nàng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

      Thượng Quan Lãnh Vũ nhìn thân mình suy nhược của Liễu Thần Phong, nhìn hai gò má bệnh trạng trắng bệch của nàng, lại nhìn đôi con người trong trẻo lạnh lùng nhưng sâu thẳm thể nắm bắt, phát Liễu Thần Phong cười cười mị hoặc với chính mình, lộ ra hai lúm đồng tiền kia trong nháy mắt biết phản ứng như thế nào.

      Ngón tay vừa động, Liễu Thần Phong chớp lấy thời cơ này, đột nhiên ném bột phấn vào mặt Thượng Quan Lãnh Vũ. Bàn tay vừa động, nàng cũng quay đầu lại nhìn xem người kia có bị trúng độc hay , ngay lập tức che lại mũi miệng của mình lui về sau.

      “Ngươi…” Phản ứng của Thượng Quan Lãnh Vũ nhưng ra chậm, động tác rất nhanh, nhưng đáng tiếc, mất lợi thế chủ động của mình rồi. Bàn tay vung lên chiết phiến còn ở trung, đáy mắt tràn ra tia hoảng sợ cùng dám tin.

      Liễu Thần Phong hạ tay áo xuống, khẽ cười tiếng, nàng tiếng động tới người ngã xuống đất kia, “Yên tâm, dược này chỉ làm ngươi mê man canh giờ mà thôi!”

      Thượng Quan Lãnh Vũ vô cùng cam lòng ngất . Lúc này Liễu Thần Phong mới thu liễm hơi thở đứng dậy, chạy vào trung tâm đám sương mù.
      Càng về phía trước, hơi nước càng nhiều, sương mù càng dày đặc.
      Lúc này trờ bắt đầu ngã về chiều, ánh nắng chiều đỏ tươi rơi xuống khắp bầu trời đại địa.

      Cước bộ lát, tầm mắt nàng bị ôn tuyền hấp dẫn, dĩ nhiên ở đây có ôn tuyền! Liễu Thần Phong nhếch lên khóe môi, mặt tràn đầy thần sắc kinh dị, ngọn núi này quả thực là ngọa hổ tàng long nha!

      Nhưng nàng cũng thưởng thức được bao lâu, Liễu Thần Phong lập tức cảm giác được cỗ khí tức nguy hiểm lao thẳng đến người mình. Liễu Thần Phong căn bản chút cơ hội ra tay nào, cuối cùng cổ họng của mình lại phải hứng chịu tai ương!

      Bất quá lúc này Liễu Thần Phong cảm thấy hô hấp của mình có nhiều quá trở ngại.

      Ngẩng đầu nhìn kĩ, đối diện nàng là ngọc nhan xinh đẹp nghiệt động lòng người, cái người này thản nhiên đứng lên ở giữa ôn tuyền làm cho Liễu Thần Phong có cảm giác muốn phun máu. Da thịt tựa như bảo ngọc trắng noãn co dãn, ở bề mặt làn da còn lên ánh sáng oánh oánh, giọt nước tùy ý chảy xuôi dọc theo hai gò má trước, cũng ngực , chảy xuôi xuống dưới…

      Hô hấp Liễu Thần Phong có chút dồn dập, thân thể giống như bị người ta trêu chọc vậy, thế nhưng có phản ứng! Cũng may đối phương phải trần chuồng đối diện nàng, dưới thân còn mang tiết khố. Liễu Thần Phong thầm cúi mắt, trong ánh mắt đột nhiên lóe ra mũi nhọn chớp động như ngọc lưu ly.

      “Liễu Thần Phong!” Nam nhân hé mở cánh môi, tiếng lại có chút khàn khàn, hơi thở nguy hiểm như vậy chết tiệt làm người ta tim đập nhanh.

      Hai gò má có chút nóng, Liễu Thần Phong ở trong lòng thầm mắng mình tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi vô cùng thần bí kia, “Bỏ tay ra!” Tay trái Liễu Thần Phong bắt lấy tay nam nhân, chẳng những lùi mà còn phát lực công kích, cả người dính sát vào đối phương.

      Tình huống cực độ bất ngờ, làm cho phượng mâu của nam tử lóe ra hàn quang vô cùng thần bí.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 37 : Trêu chọc


      Liễu Thần Phong khống để ý đến cổ mình bị nam tử uy hiếm chút nào, cả người nàng lập tức hướng đến lồng ngực trần trụi của , vừa ra tay khóe môi vừa gợi lên cụ cười tà tứ nhàn nhạt, “Nam nhân!” Hai cánh môi Liễu Thần Phong mở ra đóng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi phượng mâu thâm thúy khó lường của , “Ta có thể nhịn lần hai lần, cũng thể nhịn mãi!”

      Liễu Thần Phong ngay lập tức muốn ra sát chiêu, cánh tay rảnh rỗi của nàng nhắm thẳng đến gương mặt của nam nhân, bột phấn dính trong lòng bàn tay cũng theo gió mà .

      “Liễu Thần Phong!”

      Liễu Thần Phong đột nhiên nghe được thanh dị thường nguy hiểm, lập tức lực đạo áp trụ cổ họng nàng buông lỏng. Nàng ràng cảm nhận được cỗ chưởng phong áp về phía sau lưng mình, hiểu sao trong nháy mắt biến mất. Nàng chưa tự phụ đến mức cho rằng dược của mình phát tác nhanh như vậy, bởi vì kích kia hoàn toàn có khả năng giết chết chính mình.

      Tại sao? Tại sao lại thu tay lại? Đáy mắt Liễu Thần Phong lên đạo nghi hoặc.

      tiếng ‘Phịch’ vang lên, nam nhân cường tráng vừa mới đứng hiên ngang trước mặt nàng, tại liền như ngọn núi đổ, đổ liền đổ.

      Liễu Thần Phong nhìn nam nhân trước mặt mình ngã xuống, ánh mắt che giấu được ý cười, “Đây là ‘bí dược’ ta tự mình điều chế cho ngươi!” Liễu Thần Phong ngồi xổm trước mặt nam nhân, ánh mắt gian tà ánh lên tia hả hê, đây có lẽ là lần đầu tiên Liễu Thần Phong nở nụ cười thuần túy như thế .

      Gương mặt vô tình của nam nhân rốt cục bị Liễu Thần Phong phá vỡ, tại tràn đầy hàn khí lãnh khốc, ràng chung quanh đều được bao bọc bởi hơi nước ấm nóng nhưng Liễu Thần Phong vẫn như cũ cảm nhận được lạnh lẽo.
      Nhìn thấy y phục của nam nhân được cẩn thận đặt bên, Liễu Thần Phong trực tiếp bỏ qua sắc mặt của người nào đó, lắc mình đến tìm kiếm.

      Cho đến khi nhìn thấy khối tròn tròn khô khốc văng ra từ trong bọc quần áo kia, Liễu Thần Phong suýt nữa mừng quá mà khóc ra tiếng! Cầm lên vật kia, đưa lên miệng hôn cái kêu, sau đó nàng lập tức thu vào trong người.

      lần nữa quay lại chỗ nam nhân ngã xuống, Liễu Thần Phong tìm mặt đá bằng phẳng ngồi xuống, ngồi đối diện gương mặt vô cùng xinh đẹp nghiệt kia làm tâm nàng thể động. Oán khí nàng đè nén lâu như vậy, rốt cục có thể kiêng nể gì phát tiết! Liễu Thần Phong cười tà nịnh cái, sau đó đột nhiên cúi người, há mồm cắn ngụm gương mặt nam nhân.

      Liễu Thần Phong nương ‘miệng’ chút nào, răng nanh nàng nghiến mạnh, cho tới khi cảm giác được mùi máu tươi lan tràn trong miệng mới buông ra. Khoảnh khắc Liễu Thần Phong ngẩng đầu liền trực tiếp đối diện đôi con ngươi như muốn ăn thịt người.

      Cả thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có Liễu Thần Phong ăn gan hùm mật gấu mới dám đối đãi vị nam tử trước mặt như vậy! Nếu những người từng chết dưới tay mà biết vị thiếu chủ này có ngày rơi vào cảnh ngộ như vậy, nhất định là muốn đạp quan tài sống dậy.

      Liễu Thần Phong nhìn dấu răng chỉnh tề của mình in sâu mặt người nào đó gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, rồi sau đó nàng vươn tay, vuốt ve đôi phương mâu giống mình y như đúc kia. Ngón tay nàng lướt qua hình dáng mềm của viền mắt, chạm qua hàng lông mi, cuối cùng mới dừng lại ở đuôi lông mày. Liễu Thần Phong lấy tay mình che nửa khuôn mặt của nam nhân, cả khuôn mặt chỉ chừa lại đôi mắt kia làm nàng nhìn đến mức thất thần, đáy mắt nhịn được tràn ra chút hoài niệm : “Rất giống, thực giống Ngư sát phạt quyết đoán!”

      Thân mình nam nhân cứng ngắc thể cử động, chỉ có thể tùy ý Liễu Thần Phong muốn làm gì làm, thề chưa bao giờ từng nghĩ tới, chính mình có thể bị thiếu nữ đùa giỡn như vậy. Nữ nhân chết tiệt này! Đáy mắt nam nhân muốn phun hỏa, bởi vì cảm giác được mỗ nữ nào đó càng ngày càng lớn mật người .

      Bàn tay Liễu Thần Phong ở gương mặt nam nhân dần dần di chuyển xuống dưới, nàng nheo lại ánh mắt dừng ở vị trí dấu răng mình vừa lưu lại kia, nhìn nhìn nam nhân rất tức giận, “Ngươi chắc chắn chưa biết ta!” Dấu răng kia tuy mờ tan nhưng vị trí của nó Liễu Thần Phong vẫn nhớ rành mạch ràng.

      Liễu Thần Phong luôn cảm nhận được phong sát khí quanh quẩn cần cổ mình, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, nghĩ như vậy dọa được nàng rồi? Nghĩ làm cho người từ nơi luyện ngục chất đầy thi thể ra như nàng sợ? Nàng chẳng những đối với sát khí của chẳng những sợ, ngược lại còn sinh ra cỗ cảm giác thân thiết.

      Càng được nước Liễu Thần Phong càng lấn tới, tiếp tục bừa bãi, ngón tay chạm vào cơ bụng nam nhân, cánh môi nhịn được than khẽ, “Quả thực là nam nhân lạnh bạc!” Nàng càng càng trêu chọc xuống dưới, ở trước lồng ngực trần trụi của nam nhân làm đủ loại động tác, chắc chỉ có nam nhân bên dưới mới cảm nhận được ràng bàn tay như ma quỷ kia của Liễu Thần Phong rốt cục có bao nhiêu uy lực.

      “Chậc chậc chậc, đây là cơ bắp của mỹ nam nha, vết sẹo lồi cũng có!” Liễu Thần Phong nỉ non mình, thanh vừa vặn lớn chính là đủ cho người nào đó nghe được, “Này cho dù là hoa khôi đầu bẳng của tiểu quan quán cũng thể so sánh được!” Nàng hiển nhiên muốn chọc cho người nào đó tức giận.

      Dám lấy bản thiếu chủ so sánh với đám kỹ tử ti tiện kia! Nữ nhân gan lớn chết tiệt này, muốn chết! Phượng mâu tràn ngập thịnh nộ nhìn Liễu Thần Phong chằm chằm, ngờ làm cho đáy lòng Liễu Thần Phong dâng lên cỗ cảm giác rất quái dị, nàng xác định lắm nhưng có cảm giác mình vị chúa tể còn nam nhân là con mồi mặc nàng xử trí vậy….

      Liễu Thần Phong nhíu mày có chút hờn giận, nàng ghé vào người nam nhân, hai người đối mặt song song với nhau, mà bàn tay nàng vẫn chạy qua chạy lại người , đương nhiên bỏ qua hầu kết chuyển động kia. Liễu Thần Phong bỗng nhiên cúi đầu, giọng mở miệng bên tai , “Ngươi mị như vậy, thế gian làm gì có chỗ đứng cho nữ nhân nữa?”

      Dứt lời nàng còn quên thổi ngụm nhiệt khí vào trong vành tai.

      Trong mắt lên đạo ánh sáng nhu mị hoặc, nam nhân như vậy mặc cho nàng thích làm gì làm, nàng đúng là giải hận được rồi!
      Loại tiện nghi như thế này phải ai cũng có cơ hội được nhận! Nàng có nên ăn thêm chút phúc lợi hay đây? Liễu Thần Phong nghiêng người, tầm mắt chút che giấu nhìn chằm chằm vào hạ thân của .

      Ngón tay di động cuống phía dưới người nam nhân, thời điểm nàng sắp động đến tiết khố của liền dừng lại, nàng quay đầu lộ ra khuôn mặt quỷ dị khó lường lại tiếc hận lắc đầu, “Đáng tiếc, nếu lúc trước ngươi từng đụng vào nữ nhân khác phải nãi nãi lây bệnh hoa liễu này nọ khi đụng ngươi sao? đáng giá, rất đáng giá!” Liễu Thần Phong lại lắc đầu thở dài, nhưng mà ngón tay lại cởi ra tiết khố của .

      “Ngươi trừng mắt ta làm cái gì?” Liễu Thần Phong mê mang nhìn ánh mắt quái dị của , lộ ra khuôn mặt vô cùng vô tội, “Chẳng lẽ ta đúng?” Liễu Thần Phong động người cái thay đổi tư thế, khuỷu tay chống đỡ lồng ngực nam tử nhìn lên.
      Halie.hpPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :