1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sủng Phi Nhân Sinh - Thanh Thiển Chi Thượng Tuyết (Full+eBook))

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi muon nammmmmm

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @Aliren truyện mình sưu tầm nên hông biết sau này nữ chính thành hậu vẫn là phi nữa :'(

      Chương 29
      Edit: Lei Hino

      Vĩnh Dạ đế thấy hai người kia cáo lui mới cười tiếng, vào nội điện, để cung nhân hầu hạ thay quần áo khác.

      Vĩnh Dạ đế thay xong y phục ra ngoài thấy tiểu nữ nhân ngồi tháp thượng vui vẻ ăn băng oản (trái cây dầm với nước đá). Khối băng nổi mặt chén bạch ngọc, còn có “Tôm cá tươi ”, tỏa ra hương vị ngọt ngào, quả óc chó tươi, hạnh nhân, dưa hấu, hồ đào.

      Còn có khí lạnh nhè tỏa ra mê người, Vĩnh Dạ đế cũng ngồi vào tháp, cầm lấy chén băng oản khác bàn cắm vúi ăn.

      Trong nhất thời hai người đều vùi đầu ăn.

      Băng oản ăn rất sướng miệng, Vĩnh Dạ đế khoái chí ăn ngụm lớn, chén rất nhanh thấy đáy. Lại phân phó cung nhân chuẩn bị thêm chén nữa, Ân Như Tuyết ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng nuốt miếng hồ đào xuống, quay qua gọi với theo cung nhân: “Làm hai chén nha.”

      Cung nhân lĩnh mệnh. Vĩnh Dạ đế nghe vậy chỉ nhướng nhướng mày, cũng gì.

      Cung nhân chuẩn bị rất nhanh, lát sau bưng hai chén băng oản lên.

      Ân Như Tuyết thấy hai chén băng oản mới bưng lên hai mắt sáng lên, vừa định bưng đến trước mặt mình thấy hai chén băng oản bay đến phía đối diện.

      Bất mãn ngẩng đầu, trừng mắt hỏi.

      Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân ngẩng đầu, mở to hai mắt thắc mắc. Nhịn được đưa tay xoa đầu tiểu nữ nhân, giải thích: “Thân thể nàng yếu đuối, ăn hai chén băng oản liêng tục như vậy, dạ dày chịu nổi.”

      Đầu Ân Như Tuyết đầy hắc tuyến, thân thể của nguyên chủ nhu nhược đúng là ai ai cũng biết, chỉ Vĩnh Dạ đế, ngay cả nha hoàn Đào của nàng cũng luôn luôn lo lắng. Lẽ nào mọi người phát , lâu rồi nàng có bị bệnh, uống thuốc hay sao?

      Ân Như Tuyết biết thế nào, chỉ có thể nhìn người đối diện vừa lo lắng cho nàng vừa ăn hết hai chén băng oản.

      Trong lòng thầm oán: “Hệ thống đại nhân à, ta nghi ngờ Vĩnh Dạ đế có thuộc tính phúc hắc.”

      Hệ thống cho ý kiến gì, chỉ có thể dùng thanh khô khan nhàm chán trả lời.

      “Hệ thống thông báo: Hệ thống có tính năng kiểm tra thuộc tính nhân vật.”

      Ân Như Tuyết méo miệng, thể làm gì khác là dời chú ý của mình vào thứ khác.

      Chớp mắt, chú ý tới tấm vải xanh trùm cổ cầm.

      Tiếng đàn lượn lờ, phảng phất như vẽ thành bức tranh thủy mặc, nhàng, nhàn nhạt nhưng lại cực kì lịch , tao nhã. Lắng nghe, dường như khí nóng cũng bị xua , làm cho lòng người yên tĩnh lại, tiếng ve kêu nhánh cây ngoài cửa sổ cũng từ từ biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng cổ cầm thanh nhã. Tiếng đàn như khóc như tố, chậm rãi lưu loát.

      Vĩnh Dạ đế say mê thưởng thức giai điệu bên tai, từ sau khi tay Ân Như Tuyết bị thương, lâu rồi nghe tiếng đàn của nàng. Lúc đầu có chút tiêc nuối, nhưng sau đó cũng dần quên .

      Hôm nay lại được nghe, tiếng đàn lại càng hoàn mỹ hơn, hề mới lạ, nhưng lại lại càng xúc động hơn.

      Tiếng đàn dần rồi dừng lại, Ân Như Tuyết hài lòng đặt hai tay lên mặt cổ cầm, nàng cũng bình tĩnh hơn nhiều. ra lúc còn ở đại nàng cũng rất thích cổ đại, nhất là cổ cầm, chỉ là có thời gian để học. Bây giờ lại có cơ hôi, nàng còn được Hệ thống giúp đỡ, bình thường có chuyện gì làm cũng thích đánh đàn, luyện tay chút, thỏa mãn sở thích của bản thân.

      “Ngón đàn của nàng càng ngày càng tuyệt vời.” Vĩnh Dạ đế hài lòng tán thưởng.

      Như Tuyết cười tươi, hề có ý khiêm tốn gì cả. Vĩnh Dạ đế tập mãi cũng thành thói quen, lại đổi đề tài.

      “Hôm nay Hoàng hậu chuyện sơn trang nghỉ hè với các nàng chưa?”

      Mặc dù Vĩnh Dạ đế đặt câu hỏi, nhưng trong giọng lại khẳng định.

      “Vâng, Hoàng hậu nương nương có . À, hôm nay Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm đến Cẩm Tú hiên cũng vì chuyện này.”

      Vĩnh Dạ đế nằm tháp thượng, cầm lấy quyển sách địa lý Ân Như Tuyết thường đọc giải khuây xem.

      “À, gì?” giọng vô tâm, thèm để ý tới.

      là khi đến sơn trang nghỉ hè, mọi người đều là tỷ muội, muốn chiếu cố nhau.”

      Nghe thế, Vĩnh Dạ đế lại hứng thú, rất hiếu kì là giai nhân rửa tay trước mặt này trả lời như thế nào.

      ” Vậy nàng trả lời thế nào?”

      “Như Tuyết gì, chỉ cười cười.” Ân Như Tuyết lau sạch tay, nhận khăn mặt do Đào đưa tới, tùy ý trả lời.

      Vĩnh Dạ đế khỏi bật cười, chỉ biết là nàng hiểu đời, người ta tìm kiếm đồng minh, nàng lại chế giễu.

      “Hoàng thượng ngài làm sao vậy?” Ân Như Tuyết bôi thuốc mỡ xong, trở về tháp thượng ngồi.

      Vĩnh Dạ đế vẫy tay bảo cung nữ thái giám phục vụ trong phòng lui ra ngoài, bàn tay to chụp tới, kéo Ân Như Tuyết vào lòng, xoa xoa cái đầu an phận trong lòng.

      “Sau này nếu có người đến nữa, nàng cứ trả lời qua loa trước , nên có phản ứng gì như vậy.”

      Đây là tình hình gì vậy? Lẽ nèo Hoàng đế dạy nàng làm thế nào trong cung đấu sao? Ân Như Tuyết hiểu chớp chớp mắt. Nhưng vẫn tiếp tục làm nũng.

      muốn, ta . nhất định phải làm.”

      xong rồi, làm nũng quá lố rồi, quên mất, xưng ta rồi.

      Nhưng mà Vĩnh Dạ đế có phản ứng gì cả, Ân Như Tuyết cũng yên tâm hơn.

      Vĩnh Dạ đế vuốt vuốt mái tóc đen dài của mỹ nhân nhu thuận nằm trong lòng, dừng tay chút, trong lòng có chút phức tạp, chậm rãi mở miệng: “Nàng như vậy cũng tốt.”

      Ân Như Tuyết lại nghe Hệ thống thông báo độ hảo cảm của Vĩnh Dạ đế tăng thêm 10 điểm, cảm thấy khó hiểu. Vĩnh Dạ đế lại đề cập đến chuyện nghỉ hè.

      “Cảnh sắc ở sơn trang nghỉ hè rất đẹp, cũng rất mát mẻ, nàng sợ nóng như vậy, đến lúc đó, trẫm cho nàng ở Như Ý châu có được ?”

      “Như Ý châu?” Ân Như Tuyết hơi ngạc nhiên.

      “Như Ý châu đảo Kim Sơn, bên cạnh có hồ Kính Nguyệt. Như Ý châu còn có núi giả, chòi nghỉ mát, cung điện, miếu thờ, công trình thủy tạ, mỗi khi có trăng đến đó ngắm trăng là đẹp nhất.”

      Ân Như Tuyết hôm nay làm nũng rất thuận miệng: “Thiếp muốn ở Như Ý châu mình. muốn ở cùng người khác.”

      “Được.” Vĩnh Dạ đế trả lời rất nhanh. Cho nên Ân Như Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

      “Trẫm được.” Vĩnh Dạ đế rất kiên trì.

      Ân Như Tuyết cọ cọ vào ngực Vĩnh Dạ đế, cực kì thỏa mãn. Bây giờ có chút trông chờ kì nghỉ hè.

      “Hoàng thượng, khi nào chúng ta ?”

      “Hai ngày sau , chờ trẫm sắp xếp chuyện trong cung xong .”

      Cẩm Tú hiên nùng tình mật ý, còn những nơi khác có yên lành như vậy.

      Đức Hoa cung của Đức phi nương nương là náo nhiệt nhất, hai Đại cung nữ của Đức phi là Mộ Vũ và Khinh Yên tích cực chỉ huy cung nữ thái giám trong cung tìm cái này cái kia.

      Đức phi ngồi ở chủ vị, ôm công chúa Nhu Gia ăn điểm tâm ngọt.

      Còn ở chỗ Vĩnh Yên cung của Thục phi nương nương chiêu đãi “Khách nhân” – bào muội của Thục phi – An tu viên là người mang thai nghe tỷ tỷ nhà mình “Giáo dục”.

      “Gần đây thân thể vẫn tốt chứ?”

      “Vẫn tốt, ma ma tỷ tỷ phái tới chăm sóc muội rất tốt.”

      “Tiểu hoàng tử vẫn khỏe chứ?”

      An tu viên xoa bụng, biểu tình hạnh phúc, ra dáng người sắp làm mẹ tươi cười rạng rỡ, ý mọi chuyện đều rất tốt.

      Căng thẳng trong lòng Thục phi cũng buông lỏng chút, nhưng lại nhìn đến bụng của em , bàn tay cầm quạt khỏi siết chặt. Nàng hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy lại chưa từng có tin vui. Nếu hài tử này là của nàng tốt biết mấy.

      Vậy đông thiền điện của Vĩnh Yên cung có chuyện gì đây?

      “Chủ tử, danh sách được nghỉ hè năm nay lại có tên của nàng, phải làm sao đây?” Tử Vân có chút lo lắng.

      Lệ mỹ nhân nhìn móng tay sơn đỏ, biểu của nàng lúc này hề giống với vẻ ngoài ngốc nghếch kiêu ngạo thường ngày, trái lại là thông tuệ.

      “Yên tâm, Hoàng hậu nương nương của chúng ta chắc chắn để bản tần , bằng với vị Vân mỹ nhân kia, hậu cung này còn có ai có thể tranh sủng ngoài ta chứ?”

      Giọng đầy chế giễu.

      Vừa nháy mắt đến ngày xuất phát sơn trang nghỉ hè rồi.
      thuyt, aaabAliren thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      @Nyanko129 chờ đợi kết quả cũng rất phấn khích. Có chương mới bạn tag mình với. Cám ơn bạn rất nhiều. Ước gì bạn sưu tầm nhiều nhiều
      Nyanko129 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @Aliren

      Chương 30

      Đường đến sơn trang nghỉ hè rất bình yên, chẳng qua là lúc chuẩn bị khởi hành có thêm tiết mục xen vào thôi.

      Vốn dĩ Lệ mỹ nhân có tên trong danh sách, nhưng lại xuất trong đội ngũ xuất hành.

      Ân Như Tuyết quả nhiên được phân đến ở Như Ý châu, theo như lời của Vĩnh Dạ đế.

      Cảnh sắc ở Như Ý châu quả thực rất đẹp, mát mẻ, Ân Như Tuyết vừa đến đây lập tức thích nơi này.

      Nàng chỉ mang theo hai đại cung nữ, những cung nhân hầu hạ khác ở sơn trang có. Các cung nhân đều rất có quy củ, dọn dẹp Như Ý châu gọn gàng sạch từ sớm.

      Đào và Nguyệt Nha cẩn thận quét dọn các gian phòng lần nữa, sửa sang lại giường chiếu, đổi rèm giường thành màu chủ tử thích, xoay giường hướng về phía cửa sổ, cắm hoa sen mới vừa hái từ hồ Kính Nguyệt vào bình hoa.

      Gian phòng rực rỡ hẳn lên, Ân Như Tuyết rất hài lòng với năng suất làm việc của họ.

      “Nô tài Triệu Tuần thỉnh an mỹ nhân chủ tử.” Người tiểu thái giám làm việc ở sơn trang rất lâu rồi.

      Triệu Tuần này cũng là người trong cung, hoạt bát khéo léo, làm người cũng tệ. Chẳng qua vì vận khí tốt, nên mới bị phân đến làm việc ở sơn trang.

      Sơn trang này quanh năm chủ tử ở, tất nhiên cung nhân phục vụ ở nơi này có cơ hội thăng tiến. Huống chi các chủ tử cho dù đến đây, cũng chỉ là trường hợp đặc biệt, nếu đến đây nhất định mang theo tâm phúc của mình, cho nên cung nhân phục vụ ở đây có thể được quay lại trong cung ngày càng ít.

      Năm nay vừa nghe tin các quý nhân và chủ tử trong cung muốn đến nghỉ hè sớm, cung nhân ở sơn trang cố gắng nghĩ hết cách.

      Triệu Tuần rất thông minh, bỏ ra rất nhiều công sức mới biết được Vân mỹ nhân là người rất được sủng ái.

      “Triệu Tuần sao?”

      Triệu Tuần thấy mỹ nhân chủ tử phía trước nhớ tên của mình, tranh thủ vài lời để làm Ân Như Tuyết hài lòng:

      “Hôm nay nô tài may mắn được nương nương nhớ kỹ tên, tổ tiên của nô tài phù hộ rồi.”

      Ân Như Tuyết bị động tác và ngôn ngữ khoa trương của tiểu thái giám chọc cười.

      Triệu Tuần thấy Vân mỹ nhân nở nụ cười, lập tức giới thiệu bản thân:

      “Nô tài sống ở đây lâu, trí nhớ cũng tệ lắm. Tất cả cảnh trí lớn ở sơn trang này nô tài đều biết.”

      Ân Như Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi:

      “Vậy ngươi chút xem, bên trong sơn trang này cảnh trí chỗ nào đẹp nhất?”

      Triệu Tuần vuốt mông ngựa: “Cảnh trí ở Như Ý châu này là tinh xảo, đẹp nhất, ngoài ra ở đây ngắm trăng là tuyệt nhất.”

      “Còn gì nữa ?”

      Triệu Tuần thấy Vân mỹ nhân quan tâm chuyện này, cũng dẹp bỏ chuyện nịnh bợ qua bên, thao thao bất tuyệt:

      “Ngoại trừ Như Ý châu, còn có Bích Liễu viên phong cảnh cũng rất đẹp. Cây lá sum xuê, xanh um tươi tốt, nước hồ trong xanh, rất đẹp. Được rồi, trong Bích Liễu viên còn có đình Bích Liễu nữa…”

      Ân Như Tuyết thấy Triệu Tuần thuộc phong cảnh sơn trang như lòng bàn tay, miêu tả cảnh trí rất sống động, đặc biệt là Bích Liễu viên. Nàng chưa bao giờ ủy khuất chính mình, cho nên quyết định lập tức đến Bích Liễu viên.

      Còn rất hăng hái bảo Đào mang theo hộp đàn màu xanh.

      Vừa bước vào Bích Liễu viên, nhiệt độ như giảm xuống, nhưng Ân Như Tuyết rất vừa lòng, cảnh trí ở chỗ này so với miêu tả càng đẹp hơn.

      Hai hàng liễu ven đường thẳng tắp, cành liễu cao la đà mặt nước. Từng cành liễu xanh mướt, là liễu um tùm rũ xuống, tư thế ôn nhu dưới ánh mặt trời.

      Ân Như Tuyết dẫn theo cung nhân, chậm rãi bước theo đường dẫn vào đình Bích Liễu.

      Hoàn cảnh tốt như vậy, tâm tình tất nhiên cũng vui hơn.

      Ân Như Tuyết gảy khúc thanh tâm, giai điệu đơn giản, thanh lịch tao nhã, hòa với cảnh sắc của Bích Liễu viên càng làm tăng thêm hoàn hảo của điệu nhạc. Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng sáo.

      Tiếng đàn trong suốt, tiếng sáo thanh thúy, hòa vào nhau càng thêm hoàn hảo, khúc thanh tâm càng sâu vào lòng người hơn.

      Tề vương gia Liên Cẩn vừa bước ra từ chỗ Vĩnh Dạ đế vừa vặn nghe được tiếng đàn. vốn rất thích nhạc, khỏi dừng chân lắng nghe. Khúc nhạc đơn giản, phong cách lại tươi mát, nghe xong nửa nhịn được lấy sáo ngọc luôn mang theo bên người kề lên môi thổi hòa theo.

      khúc kết thúc, hai bên cầm sáo đều rất thỏa mãn.

      Dù sao tri cũng rất khó tìm.

      Liên Cẩn vội vã quay lại chỗ Vĩnh Dạ đế. Vĩnh Dạ đế phê duyệt tấu chương, thấy người vừa mời khỏi chưa bao lâu vội vàng chạy về, buông bút trong tay xuống, hỏi câu:

      “Sao vậy?”

      “Hoàng huynh, ta vừa nghe được khúc nhạc, bài nhạc rất đơn giản, nhưng lại làm người nghe tâm bình khí hòa. Người đánh đàn này là cao thủ.”

      Chỉ cần nghe Tề vương miêu tả, Vĩnh Dạ đế đoán được người này là ai. Vĩnh Dạ đế biết tính tình của đệ đệ, cực kỳ nhạc. Cũng có gì kỳ lạ, trả lời: “Theo lời ngươi người đó chính là Vân mỹ nhân vừa mới tiến cung của trẫm.”

      Mặc dù Tề vương nhạc, nhưng đến mức u mê, sớm đoán được người diễn tấu ở sơn trang hôm nay nhất định là nữ nhân của Hoàng huynh. Hỏi như thế, chẳng qua là vì nhịn được cùng hòa tấu với tiếng đàn, tìm đến báo với Hoàng huynh tiếng mà thôi, dù sao cũng rất khó mới tìm được tri như thế.

      Bên này Ân Như Tuyết vừa thưởng phong cảnh xong, tấu khúc xong, thấy rất thỏa mãn trở về Như Ý châu.

      Bên trong Như Ý châu, Đào mang đàn cất , Nguyệt Nha châm trà.

      Ân Như Tuyết được cung nữ hầu hạ thay quần áo, sau khi rửa mặt nằm tháp thượng, hưởng thụ cung nhân xoa bóp chân và quạt. Chợt nhớ đến tiếng sáo kia, trong lòng thấy hiếu kỳ:

      “Các người có biết tiếng sao lúc nãy là của ai ?”

      Cung nữ xoa bóp chân vốn luôn ở sơn trang, ngẩng đầu, trả lời: “Nô tỳ nghe Tề vương gia là cao thủ thổi sáo. Hơn nữa Tề vương gia cũng hay đến sơn trang tìm Hoàng thượng lúc nghỉ hè.”

      Ân Như Tuyết tò mò hỏi tiếp: “Tề vương gia sao? Sao ta chưa từng nghe qua vậy.”

      Nguyệt Nha sớm sống trong cung, mặc dù phải cực kỳ tinh thông các tin tức, nhưng cùng có nghe qua. Nghe được câu hỏi của Ân Như Tuyết, ra những điều mà mình biết.

      “Tề vương gia quanh năm sống ở Kinh Thành, cho nên chủ tử mới biết.”

      Thấy Ân Như Tuyết có ý muốn nghe tiếp, Nguyệt Nha bảo các cung nhân khác lui xuống rồi mới tiếp tục.

      “Tề vương gia là đệ đệ ruột của thánh thượng, thân phận tôn quý, diện mạo tuấn lãng, mi thanh mục tú, là người ôn nhu đa tình, từng là nam nhân được hoan nghênh nhất Kinh Thành. Trước đây, vị trí chính phi của Tề vương gia còn trống, rất nhiều quý nữ ở Kinh Thành đều có ý với Tề vương gia, cho dù Tề vương gia có nhiều thê thiếp xinh đẹp, nhưng các quý nữ đều nguyện ý.”

      “Thế nhưng Tề vương gia này trong lần Giang Nam gặp được vị nương nhất kiến chung tình. nương kia chỉ là nữ nhi của vị huyện lệnh, thân phận địa vị đó còn đủ tư cách để làm thiếp của Tề vương gia. Nhưng Tề vương gia lại quan tâm, dám cầu xin thánh thượng. Thành thượng chịu được khẩn cầu của Tề vương gia, đồng ý.”

      “Lúc đó, chỉ là con của huyện lệnh lại bay lên cành cao thành Vương phi, tất cả mọi người đều cảm thán thôi. Tề vương gia thành hôn với vương phi xong cũng rất gắn bó, có người con , tên là Minh Châu, luôn được thương như hòn ngọc quý tay. Nhưng cuộc vui lại ngắn ngủi, địa vị nhà mẹ đẻ của Vương phi thấp, nên luôn bị tiểu thiếp trong phủ ức hiếp, Tề vương gia lại ôn nhu đa tình thành tính. Vương phi dần bị thất sủng. Vài năm sau, Vương phi cũng qua đời.”

      “Vậy quận chúa sao?”

      Đào tiếp lời của Nguyệt Nha: “Chỉ nghe tình cảm của quận chúa Minh Châu và Tề vương gia tốt lắm.”

      Nguyệt Nha bận rộn, thấy chuyện này khá riêng tư, nên cung nữ quạt ra ngoài, tự mình quạt, tiếp tục : “Tề vương phi tính tình nhu nhược, Tề vương gia đoái hoài đến chuyện ở nội viện. Tề vương phi phải chịu rất nhiều ủy khuất, tích tụ lâu ngày thành tâm bệnh.”

      “Nhưng mà sau khi Tề vương phi qua đời, nghe Tề vương gia rất đau khổ, sau đó thay đổi tính tình còn đa tình nữa, chỉ muốn vui vẻ. Cũng ở lại Kinh Thành đầy thương tâm đó nữa, ngay cả những mỹ nhân ở hậu viện cũng giải tán.”

      “Quận chúa Minh Châu từ luôn bên cạnh mẫu thân, vừa lên 8,9 tuổi hiểu chuyện. Từ khi còn bé mẫu thân và mình luôn được sủng ái nhưng về sau lại được hỏi thăm, mẫu thân qua đời, sớm cảm nhận được nhân tình nóng lạnh, cho nên có hiềm khích với phụ thân, còn thân cận với phụ thân nữa.”

      “Đúng vậy. Đúng vậy.” Đào : “Nô tỳ cũng có nghe người khác , quận chúa Minh Châu là người kỳ quái. Chưa bao giờ chuyện với Tề vương gia câu, ngay cả chuyện ngồi cùng bàn ăn cơm cũng rất hiếm.”

      Ân Như Tuyết chỉ cười cười, lời đồn đại trong Kinh Thành đến tột cùng là có mấy phần chân , mấy phần là giả dối chứ?
      honglak, thuyt, aaab 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :