1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sủng Phi Nhân Sinh - Thanh Thiển Chi Thượng Tuyết (Full+eBook))

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tiep di ban oi.hay wa a

    2. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      cầu chương mới,,ra tiếp người ơi

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26

      Ân Như Tuyết nghĩ tới ở đây có nhiều người như vậy, Vĩnh Dạ đế chỉ vừa liếc mắt thấy nàng có vấn đề, huống hồ chi nàng còn đứng ở góc khuất.

      Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng, nhìn về phía Vân mỹ nhân ở trong góc phòng.

      Ân Như Tuyết còn cách nào, khụy gối, trả lời: “Tay của tần thiếp sao.”

      Vĩnh Dạ đế nghe xong lời này, càng thấy khó chịu, mày cũng nhíu chặc hơn, chỉ nhìn Ân Như Tuyết lâu rồi liếc mắt sang Dung phi.

      Dung phi cố gắng kìm chế sợ hãi trong lòng, cố gắng khống chế bản thân, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của Hoàng thượng.

      “Hoàng thượng, nô tì thỉnh thái y đến.”

      Vừa nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến.

      Thái y nhìn thấy cung nhân hoảng loạn chạy tới gọi, cũng dám trễ nãi, vội vội vàng vàng ôm hòm thuốc chạy theo cung nhân đến đình Bích Hà.

      Lúc lão thái y chạy đến đình Bích Hà, thở ra hơi, hơn nữa cả người mồ hôi nhễ nhại, giống như là mới vớt lên từ dưới nước. Thấy ở trong đình ngoài mấy vị chủ tử nương nương còn có thánh thượng. Càng kinh hoảng hơn, vội vã hành lễ.

      Vốn dĩ khí trời nóng bức, mặc dù thỉnh thoảng có vài cơn gió từ hồ sen thổi vào, nhưng tóm lại vẫn nóng. Huống chi Vĩnh Dạ đến còn đứng cùng với tất cả các phi tần từ lớn đến trong đình Bích Hà.

      Vĩnh Dạ đến rất phiền muộn, thấy thái y run rẩy lời, lời cũng ràng càng khó chịu hơn. Nhưng nét mặt lại thề thay đổi, vẫn bình thường như trước đợi thái y hành lễ xong mới lên tiếng.

      Thái y hành lễ xong, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi hồi sức, rồi bước đến trước mặt vị tài nhân bị nổi ban đỏ xem xét chuẩn đoán.

      “Thái y, rốt cuộc là bị sao vậy?”

      Dung phi thấy thái y chẩn nửa ngày, cũng lên tiếng, nhưng lại dám nổi nóng. Tiệc thưởng hoa lần này do nàng tổ chức, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ có Hoàng hậu, chỉ sợ đến Hoàng thượng cũng hỏi tội nàng.

      Thái y trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng và các vị nương nương, vị nương nương này chỉ là bị dị ứng với phấn hoa thôi, nên mặt mới bị nổi đỏ.”

      Dung phi ngeh xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn, chỉ là dị ứng phấn hoa thôi, có liên quan gì với nàng cả.

      Dung phi vui vẻ tươi cười, bảo thái y kê đơn rồi mới cho cung nhân hộ tống vị tài nhân kia hồi cung.

      Vĩnh Dạ dến thấy thái y có gì đáng lo, phất tay cho lui, để thái y trở về phủ bốc thuốc.

      Lệ mỹ nhân và Dung phi hợp nhau, thấy thái y lui xuống cũng làm bộ xin cáo lui:

      “Hoàng thượng, Dung phi nương nương, tần thiếp xin phép lui xuống trước, nếu lát nữa cũng bị dị ứng phấn hoa hay lắm.” ngẩng đầu lên còn quên ném cho Dung phi ánh mắt khiêu khích.

      Nụ cười của Dung phi có chút cứng đờ, nhưng vẫn duy trì vẻ đoan trang.

      “Lệ muội muội sao lại vậy chứ, nhưng mà nếu mệt mỏi rồi hãy trở về nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Lệ mỹ nhân khiến Dung phi phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nụ cười mặt càng xán lạn, sóng mắt long lanh dịu dàng chuyển sang nhìn Hoàng thượng.

      Từ lúc có người mới vào hậu cung, Hoàng thượng lâu có tới chỗ của nàng nữa. khó khăn mới có được cơ hội đế gặp Hoàng thượng, sao có thể lãng phí chứ?

      Nhưng mà nàng phải thất vọng rồi, Hoàng thượng hoàn toàn hề chú ý tới nàng.
      Lệ mỹ nhân thể làm gì hơn là dẫn theo Đại cung nữ rời khỏi.

      Các phi tần khác cũng ôm loại suy nghĩ này, ánh mắt mờ mịt nhìn Vĩnh Dạ đế. Chỉ là ai ngờ, Vĩnh Dạ đế lại đứng dậy sửa lại áo bào, tựa như muốn khỏi.

      Chúng phi tần đều có chút thất vọng.

      Nhưng mà Vĩnh Dạ đế lại xoay người lại, nhìn Vân mỹ nhân đứng trong góc phòng : “Trẫm muốn đến Ngự Hoa viên chút, vừa hay lại tiện đường với Vân mỹ nhân.”

      Ánh mắt của mọi người đều nhìn đến chỗ góc phòng Vân mỹ nhân đứng, đố kị có, nhưng hận chiếm đa số.

      Trong lòng Ân Như Tuyết biết, đây là cơ hội. Cho nên do dự mà bước ra, hôm nay nàng mặc bộ váy hoa xòe màu xanh, theo động tác của nàng, chân váy tựa nụ hoa e ấp nở rộ, từng tầng từng tầng .

      Động tác của mỹ nhân luôn luôn là cảnh đẹp ý vui a, huống chi còn là mỹ nhân ăn mặc xinh đẹp, động tác lại duyên dáng nữa. Nếp nhăn giữa hai chân mày của Vĩnh Dạ đế cuối cùng cũng giãn ra ít.

      Đính Bích Hà cách Cẩm Tú Hiên xa.

      Dọc theo đường , Ân Như Tuyết vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào để tăng độ hảo cảm, thuận nước đẩy thuyền.

      Mà Vĩnh Dạ đế hình như suy nghĩ gì đó, trong nhất thời hai người đều im lặng.
      Mãi cho đến lúc vào trong Cẩm Tú hiên, cung nhân hầu hạ Vĩnh Dạ đế và Ân Như Tuyết rửa mặt, thay y phục và giày xong, Vĩnh Dạ đế mới lên tiếng: “Đưa tay ra.”

      Ân Như Tuyết cố gắng thích ứng với căn phòng lạnh lẽo, nghe xong lời này, nhất thời phản ứng kịp, ngơ ngác chìa tay ra.

      Vĩnh Dạ đế thấy bàn tay nhắn trước mặt sưng đỏ mảng, chân mày lại nhíu chặt.

      “Vừa nãy trẫm hỏi sao nàng lại ?”

      Lúc này Ân Như Tuyết mới thấy tay rất ngứa, thấy Vĩnh Dạ đế cầm chặt tay mình, thể nào rút lại, chỉ có thể dùng sức cọ mạnh vào lòng bàn tay Vĩnh Dạ đế. Vĩnh Dạ đế từ luyện võ cưỡi ngựa bắn cung tay có nhiều vết chai, nên có chút thô ráp, chạm vào rất dễ chịu.

      Vĩnh Dạ đến thấy người trước mặt trả lời, chỉ mím môi im cọ tay vào lòng bàn tay mình, vốn có chút tức giận muốn mắng lại thấy dở khóc dở cười.

      Vì vậy cất giọng : “Tân Xuyên, thỉnh thái y đến đây.”

      Tân Thuyên trả lời rồi .

      Mặt Ân Như Tuyết bỗng có chút hồng hồng: “Ta muốn . Dù sao cũng có gì đáng .”

      xong đột nhiên cảm giác được hình như mình có hơi trẻ con, vì vậy lại bổ sung thêm câu: “Tần thiếp nghĩ quay về rồi gọi thái y cũng được.”

      Vĩnh Dạ đế biết xuất thân của Ân Như Tuyết, bông nhiên thấy có chút đau lòng.

      “Hệ thống thông báo, độ hảo cảm của Vĩnh Dạ đế với người chơi +20, tại là 73. Thỉnh người chơi hãy ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng, tranh thủ đột phá đoạn hảo cảm này, vào bước chân tình.”

      Ân Như Tuyết nghe được thông báo của hệ thống, tâm tình tốt, ánh mắt thỏa mãn.
      Vĩnh Dạ đế thấy vậy, càng đau lòng hơn.

      Hoàng thượng cho gọi, tất nhiên thái y dám trễ nãi, lập tức chạy đến Cẩm Tú hiên.

      Thái y vừa nhìn thấy là Vân mỹ nhân chạm vào vật sạch . Nhưng mà sao, bôi thuốc mỡ vài ngày khỏi.

      Về phần vật sạch kia, thái y cũng là gì. Việc xấu trong hậu cung từ trước đến nay luôn ngấm ngầm xảy ra rất nhiều.

      Hoàng thượng thấy Đại cung nữ tỉ mỉ bôi thuốc lên tay cho Ân Như Tuyết, còn nàng lại vô ưu vô lo, chút hoảng hốt, trong lòng khẽ thở dài.

      Từ trước đến nay, nữ tử trước mặt luôn tạo cho cảm giác lạnh lùng trong trẻo lại khó gần, cao cao tại thượng, thể với tới, nhưng ra lại hết sức đơn thuần, mơ hồ. Nàng chưa bao giờ kết bạn với các phi tần khác, đến cả việc ra khỏi Cẩm Tú hiên cũng rất ít, hôm nay chính mắt nhìn thấy nàng ở tiệc thưởng hoa cũng chỉ có mình, lặng lẽ ngồi góc ngắm hoa. giống như thế giới náo nhiệt đó là của người khác, còn nàng chỉ tịch mịch đứng bên ngoài.

      Nhưng trong lòng Vĩnh Dạ đế lại thoáng mừng rỡ, giống như này trước mặt giống với ở trước mặt người khác, thế giới của nàng chỉ có mình .

      Mà thôi, chăm sóc nhiều hơn chút sao? Chẳng qua cũng chỉ là nữ tử nhu nhược nơi nương tựa mà thôi.

      Hôm sau, Vĩnh Dạ đế đến Cẩm Tú hiên phân phó Tân Thuyên: “Điều tra chuyện hôm qua chút.”

      Chương 27

      Mấy ngày nay, hậu cung có chút náo nhiệt.

      Đầu tiên là mấy ngày trước Dung phi tổ chức tiệc thưởng hoa xảy ra cố, làm cho vị tài nhân bị nổi ban đỏ đầy mặt.

      Mấy ngày sau lại nghe là Tiễn tài nhân gặp Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên, bị Hoàng thượng quở trách, sau đó còn bị cách chức xuống thành thải nữ bé. Sau đó, Hoàng hậu còn phạt Tiễn tài nhân cấm túc ba tháng.

      Trong nhất thời, mọi ánh mắt trong hậu cung đều đổ dồn về Dung phi.

      Trong Vịnh Xuân cung.

      Dung phi ngồi ở chủ vị, nghe Bàng tiệp dư và các phi tần chuyện, nhưng trong mắt lại phiền chán và nôn nóng.

      Từ sau kiện thưởng hoa, Hoàng thượng chưa từng đến Vịnh Xuân cung. Huống hồ mấy ngày trước, còn xảy ra chuyện của Tiễn tài nhân xông đến chỗ thánh giá, Tiễn tài nhân là người của nàng, toàn bộ hậu cung đều biết .

      Dung phi khỏi suy nghĩ nhiều, có phải Hoàng thượng trách tội nàng .

      Tuy lúc trước, Cẩm Tú hiên Vân mỹ nhân và những tiệp dư mới tới độc sủng, thế nhưng Hoàng thượng vẫn còn đến chỗ lão nhân các nàng ngồi chút.

      Thế nhưng từ sau ngày thưởng hoa, Hoàng thượng vẫn đến chỗ các nàng kia như cũ nhưng lâu rồi có đến chỗ nàng.

      Nghĩ đến đây, Dung phi càng thêm nóng lòng, cẩn thận đụng phải ly trà bàn, nước trà nóng hổi dính ướt tay áo, thấm vào da thịt mềm mại.

      “Nương nương.” Cung nữ bên cạnh và các phi tần trò chuyện bên dưới thấy Dung phi nương nương làm đổ ly trà dáng vẻ chật vật, đều xông tới, quan tâm hỏi.

      Dung phi nương nương càng thêm khó chịu, vẫy lui mọi người.

      “Các vị muội muội, Bổn cung thay xiêm y khác.” Dung phi nương nương đứng lên, che cánh tay, tư thái xinh đẹp, giống với dáng vẻ chật vật khi làm đổ trà lúc nãy.

      Nghe được Dung phi nương nương có ý đuổi khách, các phi tần bên dưới cũng tìm lý do để hồi cung hoặc là trở về thiền điện.

      Bàng tiệp dư tuy có chút oán giận, nhưng nhìn thấy mọi người đều lui ra, cũng lui xuống.

      Chỉ là lần này nàng phải hồi cung mình, Tiễn tài nhân, à , bây giờ là Tiễn thải nữ vẫn còn bị cấm túc.

      Dung phi thay bộ quần áo màu xanh nhạt, ngồi tháp thượng.

      Đại cung nữ Minh Nguyệt tâm phúc quỳ bên cạnh nàng.

      Minh Nguyệt vừa cẩn thận bôi thuốc vào chỗ bị bỏng của Dung phi, vừa đau lòng vị nương nương nhà mình.

      Minh Tâm đứng bên cạnh phe phẩy quạt, tiếp lời.

      “Nương nương, ngài đừng lo lắng, thánh thượng chỉ trách tội chuyện xảy ra hôm thưởng hoa thôi, cho nên chỉ là chuyện nhất thời.” Minh Tâm thông tuệ, luôn có thể suy đoán được tâm tư của nương nương nhà mình.

      Dung phi cũng giận vì cung nữ đoán được tâm tư của mình, dù sao Minh Tâm và Minh Nguyệt cung lớn lên với nàng, trung thành thà lại đáng tin. Nhìn cánh tay của mình, lên tiếng. Mặc dù như vậy, nhưng thánh tâm khó dò.

      Minh Nguyệt bôi xong thuốc mỡ, lại tiếp tục quỳ bóp chân cho nương nương nhà mình.

      Nghe Minh Tâm an ủi nương nương, nhưng nương nương vẫn cứ ưu sầu. Cũng thêm vào: “Nương nương, Vân mỹ nhân kia được sủng ái khá lâu rồi, sao nương nương kết giao với Vân mỹ nhân. Để cho Vân mỹ nhân nhớ kỹ ngài rất tốt với ấy, giúp ngài vài câu với Hoàng thượng, chừng Hoàng thượng hết giận ngài.”

      Dung phi nghe Minh Nguyệt xong, suy nghĩ.

      Minh Nguyệt và Minh Tâm thấy nương nương nhà mình suy tư, nhất thời cũng im lặng, người quạt, người bóp chân.

      Tháng sáu là lúc trời nóng nhất trong mùa hè, chỉ cần vừa bước ra ngoài trời nắng, trán lấm tấm mồ hôi, Hoàng hậu nương nương là đau lòng các phi tần phải tới lui, cho nên đổi việc thỉnh an từ mỗi ngày thành ba ngày lần.

      Ân Như Tuyết vui, nàng vốn rất sợ nóng, trời vừa chuyển nóng hận thể trốn luôn trong phòng ra ngoài. Tuy bình thường nàng cũng ỷ lại vào ý chỉ của Hoàng thượng, thị tẩm xong thỉnh an. Nhưng nàng độc sủng cho nên vẫn có ngày phải thỉnh an.

      Ý chỉ này của Hoàng hậu ban ra, giống như ban bảo bối cho nàng, nàng rất cao hứng.

      Vừa lúc đó Vĩnh Dạ đế thay y phục ở bên cạnh, cung nữ nhắc nhở người rất tình nguyện thức dậy ở giường rằng hôm nay cần thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Quả nhiên, người ở giường rất nhanh nhẹn quấn chăn ngã lại xuống giường ngủ tiếp.

      bảo cung nữ chỉnh lý áo bào thối lui sang bên, bước đến bên giường, đưa tay thả rèm giường màu đỏ tím xuống.

      là mê ngủ.” Vĩnh Dạ đế tiếp xúc với tiểu nữ nhân này lâu ngày, càng hiểu nàng là người mê ngủ, hồ đồ lại còn hiểu đạo lí đối nhân xử thế, càng có nhiều hành động thể quan tâm với tiểu nữ nhân này.

      Đào và Nguyệt Nha thấy hành động này của Hoàng thượng, đều rất vui vẻ thay cho nương nương nhà mình. Hoàng thượng sủng ái nương nương nhà mình lâu, chuyện này cả hậu cung ai cũng thấy . Các nàng thân là cung nữ thiếp thân của nương nương, càng thấy hơn.

      Nếu như vui vẻ trong lòng Đào chỉ đơn thuần là vì tiểu thư nhà mình, vui vẻ của Nguyệt Nha còn vì cảm thấy may mắn, may là chọn đúng chủ nhân.

      Thoáng cái ba ngày, lại đến lúc phải Phượng Tảo cung thỉnh an Hoàng hậu rồi.

      Túy Cẩm Tú hiên của Ân Như Tuyết cách Phượng Tảo cung xa nhưng, nhưng địa vị của nàng chỉ là tần vị, nên thể ngồi kiệu đến thỉnh an, cho nên nếu xuất phát sớm đến Phượng Tảo cung muộn mất.

      Hôm nay Ân Như Tuyết mặc áo lụa trắng thêu hoa màu hồng phấn, bên trong là váy dài màu hồng nhạt. tóc cày cây trâm có tua dài gắn trân châu, đung đưa ở bên tai. Điềm đạm mà ưu nhã, tinh khiết, non nớt, tựa như búp sen vừa hé nở nhiễm bụi trần. Da trắng như tuyết, mặt mày tỏa sáng. Vừa bước vào Phượng Tảo cung thu hút ánh mắt của mọi người, đầy rẫy chán ghét và ghen tị.

      “Ôi, hôm nay là hiếm thấy nha, có thể gặp được Vân mỹ nhân đến đây thỉnh an cùng chúng ta.”

      Lệ mỹ nhân mở miệng làm khó dễ đầu tiên. Nàng ta trước đây được ca tụng là người có dung nhan xinh đẹp nhất hậu cung, nhưng từ khi Vân mỹ nhân nhập cung, gặp phải địch thủ lớn, tất nhiên Vân mỹ nhân trở thành cái gai trong mắt nàng, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

      Bàng tiệp dư cũng hùa theo: “Cho dù Vân mỹ nhân có đến thỉnh an cũng khó gặp.”

      Hôm nay Bàng tiệp dư cũng mặc cung trang màu hồng nhạt, nhưng so với Ân Như Tuyết trẻ tuổi hơn nàng, nhan sắc cũng hơn nàng rất nhiều, kết quả tất nhiên là cung trang hồng nhạt của nàng ta mà so với váy hồng của Ân Như Tuyết thua xa rồi.

      Các phi tần ngồi ở hai bên cũng phụ họa theo hai vị này.

      Ân Như Tuyết còn chưa kịp mở miệng trả lời Dung phi nương nương mở miệng giải vây cho nàng.

      Hơn nữa người luôn ra vẻ là hiền lành như Đức phi nương nương cũng đứng ra giải hòa.

      Bàng tiệp dư và Lệ mỹ nhân tuy cam lòng nhưng cũng dám gì.

      Ân Như Tuyết biết hai vị nương nương này có ý gì, nhưng vẫn theo lễ nghi mà lời cảm ơn với hai vị phi tần nương nương.

      Sau đó bước đến ghế trống bên phải Lệ mỹ nhân ngồi xuống.

      “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

      Các phi tần nghe thông báo, đều đứng lên thỉnh an Hoàng hậu nương nương mặc áo đỏ sẫm.

      Lúc Hoàng hậu ngồi xuống cũng giơ tay lên cho mọi người miễn lễ.

      Hoàng hậu quan sát các phi tần hôm nay đến thỉnh an, đoan trang cười, mở miệng:

      “Hôm nay mọi người đều đến đủ, vừa hay, hôm trước Hoàng thượng và Bổn cung có thương lượng chuyện, các tỷ muội nghe thử chút, thượng lượng chọn người.”
      honglak, thuytAliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28

      “Chọn người sao?”

      “Nhưng mà chọn ai đây?”

      “…”

      Các phi tần bên dưới vừa nghe Hoàng hậu nương nương , lập tức xôn xao, bắt đầu suy đoán, trong nhất thời cái gì cũng ra.

      Còn những phi tần có địa vị như Dung phi, Đức phi, Thục phi đương nhiên là tự giữ thân phận rồi, cho dù trong lòng có thắc mắc cũng tiện ra, cho nên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

      Ân Như Tuyết cũng mở miệng tham dự, cũng trưng ra bộ dáng lạnh nhạt. phải là nàng hiếu kỳ, mà là lúc trước khi nàng oán giận trời nóng nực Vĩnh Dạ đế qua, trong cung có truyền thống khoảng giữa tháng sáu nghỉ hè ở sơn trang.

      Nếu như nàng đoán lầm hôm nay Hoàng hậu muốn sắp xếp chuyện đến sơn trang nghỉ hè.

      Hoàng hậu ngồi ở chủ vị thấy các phi tần đều ghé tai hóng chuyện, nâng chung trà lên hớp ngụm, che khóe môi giương lên.

      Mãi đến khi đa số phi tần chịu nổi Sầm tu nghi mở miệng hỏi Hoàng hậu:

      “Nương nương, rốt cuộc là chọn người làm gì nha? Bọn tần thiếp đều rất hiếu kỳ đó?”

      Sầm tu nghi là người đứng dưới cây to bóng cả Hoàng hậu nương nương, tất nhiên là khác với các phi tần khác, có mấy phần thân cận.

      Nghe Sầm tu nghi , đại đa số các phi tần cũng xì xào bàn tán nữa, chỉ im lặng quan sát Hoàng hậu nương nương uống trà.

      Hoàng hậu thấy thế, để ly trà trong tay xuống, cầm khăn lụa lên nhự nhàng lau khóe môi, chậm rã mở miệng: “Năm nay thời tiết nóng bức hơn năm trước, năm rồi đến lúc này cũng có nóng như vậy.”

      Hoàng hậu câu, đa số các phi tần ở đây đều hiểu ý Hoàng hậu, chọn người lần này này là muốn chọn người nghỉ hè ở sơn trang a.

      Mọi người đều ngóng trông Hoàng hậu nương nương .

      Nhưng Bàng tiệp dư lại nhanh miệng thốt ra câu: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc là ai được chọn vậy?”

      Rất nhiều ánh mắt đều hướng về Bàng tiệp dư, người vừa đặt câu hỏi.

      Bàng tiệp dư đâu nghĩ đến, chẳng qua nàng chỉ hỏi có câu mà thôi, sao mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn trào phúng như vậy chứ. Nàng đỏ mặt, lầm bầm gì đó.

      Dung phi nương nương ngồi ở phía trước nhìn chằm chằm vào Bàng tiệp dư, trong lòng mắng ngu xuẩn.

      Hoàng hậu nương nương lại như hề thấy những gì vừa diễn ra, tiếp tục : “Cứ đến mùa hè trong cung tổ chức nghỉ hè ở sơn trang trở thành lệ cũ, năm nay thời tiết đặt biệt nóng nực. Bổn cung với Hoàng thượng, có thể cho phép nghỉ hè sớm hơn hay . Hoàng thượng cũng đau lòng mọi người chịu nóng, đồng ý.”

      Hoàng hậu đến đây, dừng chút, thấy các phi tần đều trông ngóng chờ đợi, cười cười, lại mở miệng: “Về phần chọn ai sơn trang Hoàng thượng chọn mấy người trước, sau đó Bổn cung cũng chọn thêm vài người nữa. Nhân dịp thỉnh an hôm nay mọi người đến đầy đủ, Bổn cung thông báo trước tin tước này, cũng muốn xem ý của các vị muội muội như thế nào.”

      Phần quan trọng nhất tới, phi tần phía dưới cũng nín thở chờ xem.

      “Hoàng thượng dặn dò, Nhu Gia chịu được nóng, cho nên Đức phi muội muội nhất định phải nha.”

      Đức phi nương nương mỉm cười, tiếng tuân chỉ.

      Công chúa Nhu Gia luôn luôn được thánh sủng, mặc dù mọi người cam lòng nhưng cũng đành chịu.

      “Mặt khác, Hoàng thượng còn , Hàn tiệp dư, Lý tiệp dư và Vân mỹ nhân đều vừa mới tiến cung, năm nay cũng nên đến sơn trang nghỉ hè lần.”

      Mọi người đều cười, nhưng biết trong lòng có tư vị gì.

      Hàn Thanh Hà, Lý Dạng, Ân Như Tuyết đứng dậy hành lễ tạ ơn với Hoàng hậu nương nương.

      Hoàng hậu nương nương chờ mọi người yên tĩnh lại mới tiếp: “Bổn cung có với Hoàng thượng, Thục phi muội muội cũng nên sơn trang nghỉ hè lần này.”

      Thục phi nương nương đứng dậy hành lễ: “Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu tỷ tỷ, nhưng mà muội thể được.”

      Thục phi từ chối nằm trong dự liệu của Hoàng hậu nương nương, tuy Thục phi cũng được Hoàng thượng sủng ái, nhưng lại có thai. Đức phi tiến cung cùng lúc với nàng có con năm tuổi, vậy mà nàng vẫn có tin tức gì. Lần trước tuyển tú muội muội của Thục phi tiến cung, mấy tháng trước có tin vui, Thục phi sao có thể chứ, chỉ sợ muội muội trúng chiêu.

      Hoàng hậu nghe Thục phi xong, gật đầu.

      “Nếu những tiệp dư mới tới đều được Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm cùng những người mới tới đều được chọn.”

      Nhóm Lưu Thiến và Đổng Ngọc tất nhiên là đứng dậy tạ ơn Hoàng hậu nương nương.

      Thỉnh an nhanh chóng kết thúc, các phi tần đều mang tâm tư của riêng mình mà hồi cung. Trong đó tâm tư Dung phi là phức tạp nhất.

      Nghỉ hè những năm trước nàng đều có phần, năm nay lại có nàng, cả muội muội của nàng cũng được suất nghỉ hè, còn do Hoàng hậu chủ động nhắc đến, nàng thể nghĩ là Hoàng hậu cố ý tạo xích mích, thủ pháp đơn giản, nhưng lại rất hữu dụng.

      cần đến chuyện tâm tư Dung phi phức tạp, ở Cẩm Tú hiên lúc này cũng long xà hỗn tạp.

      Thỉnh an xong hồi cung bao lâu, Ân Như Tuyết vừa mới thay xiêm y nằm tháp thượng nghỉ ngơi chút có người đến gõ cửa muốn gặp.

      “Mỹ nhân chủ tử, Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm cầu kiến, là đến thăm ngài.”

      Ân Như Tuyết nhịn được, hôm nay trời nóng như vậy, chịu ở yên trong cung mà chạy đến Cẩm Tú hiên làm cái gì. NHưng cũng thể tiếp đãi hai vị khách mời mà tới này, đành phải sửa sang chút ra ngoại điện tiếp khách.
      Ân Như Tuyết nhập điện cung nhân dâng trà cho Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm rồi, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau.

      “Ngọc nhi thỉnh an Như Tuyết tỷ tỷ.”

      “Tần thiếp thỉnh an Vân mỹ nhân.”

      Hai người thấy Như Tuyết bước vào, đều đứng dậy hành lễ.

      Đổng Ngọc mở miệng trước: “Tỷ tỷ, trà của tỷ là tốt nha, muội chưa từng uống qua trà nào ngon như vậy.” Ân Như Tuyết cười cười.

      Thấy Ân Như Tuyết tiếp lời, mắt Đổng Ngọc lóe lên tia lúng túng, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục : “Như Tuyết tỷ tỷ, ta và Thiến Nhi tỷ tỷ đến thăm tỷ, cũng muốn chuyện nghỉ hè chút.”

      Lúc này Lưu tài nhân mới chen vào: “Mỹ nhân cùng chúng ta đều được nghỉ hè, đến lúc đó mọi người cũng nên chiếu cố tương trợ nhau chút.”

      Ân Như Tuyết nhướng mày, bưng ly trà lên, thổi hơi, tự tiếu phi tiếu câu: “Phải vậy ?”

      Nghe như thế, sắc mặt của Đổng bảo lâm và Lưu tài nhân đều có chút khó coi.

      Trong điện hoàn toàn yên tính, thanh đặt ly trà xuống lại trở nên rất ràng. im lặng này cũng duy trì quá lâu, bị tiếng thông báo “Hoàng thượng giá lâm” phá vỡ. Ân Như Tuyết thấy vui mừng lộ ra mặt của hai vị kia.

      Vĩnh Dạ đế hạ triều, vẫn còn mặt triều phục. Vào điện thấy Ân Như Tuyết đứng bật dậy mang khăn đến như thường ngày, trái lại rất quy củ hành lễ, liền hiểu ra có lẽ có khách trong nội điện Cẩm Tú hiên.

      Quả nhiên hai phi tần bước ra từ sau lưng Ân Như Tuyết, hành lễ thỉnh an.

      là hiếm thấy nha, tiểu hồ đồ này hiểu đời, ở đây lâu, Cẩm Tú hiên chưa từng có ai đến thăm.

      Uống ngụm trà do mỹ nhân đưa tới, cười : “Hôm nay là hiếm thấy nha, Cẩm Tú hiên lại có khách.”

      Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm thấy Hoàng thượng nhắc tới mình, đều tiên là thấy vui vẻ, vốn dĩ các nàng khó có dịp được gặp Hoàng thượng. Nhưng sau đó lại thấy Hoàng thượng đối với Vân mỹ nhân rất thân thiện, động tác cũng tự nhiên, hơn nữa câu kia của Hoàng thượng cũng vui hay giận, trong lòng có chút mờ mịt.

      Cuối cùng Đổng Ngọc đành mở miệng, ngọt ngào : “Hồi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp chỉ đến thăm Như Tuyết tỷ tỷ chút.”

      xong cũng làm thêm gì thừa thải nữa, trái lại còn rất nhanh nhẹn kéo Lưu tài nhân hành lễ cáo từ với Hoàng thượng và Vân mỹ nhân.
      honglak, Winter, sanone21122 others thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      mừng quá có chương mới rồi, cám ơn bạn @Nyanko129 nhiều nhiều. Chúc bạn buổi tối ngủ ngon.:yoyo57: cho mình hỏi nữ 9 kết thúc có lên làm hoàng hậu hay chỉ là sủng phi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :