1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không]Sủng phi của Nhiếp chính vương-Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 82: GIÂY PHÚT SINH TỬ ()

      Editor: Mộc Du

      "Ha ha, hỗ là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, thế nhưng lại có thể tới cuối cùng, chỉ là đáng tiếc, các ngươi có lợi hại hơn nữa cũng phải chết ở nơi này!"

      con Cự Mãng lớn gấp hai lần con ma mãng lúc nãy nằm bãi cỏ phía trước cách hai người khoảng xa, người tỏa ra ngân quang, mà ở mặt cỏ có vùng ánh sáng kì quái, mà toàn thân nó đều cuộn tròn nằm ở trong vùng ánh sáng kì quái đó.

      "A, con xà tầm thường mà cũng dám ở nơi này ồn ào, vừa rồi chúng ta có thể giết chết con tại lẽ lại sợ ngươi?" Mộ Lương cười như cười nhìn Cự Mãng này, lúc đầu khi chưa biết nam nhân này biến thành cái gì, ít nhiều có chút lo sợ nhưng tại nhìn thấy được bộ dạng của , tâm tình ổn định rồi. biết kẻ địch của mình như thế nào mới là đáng sợ nhất, khi biết, đối với Mộ Lương khí phách hơn người làm sao có thể e ngại nó?

      "Hừ, tiểu tử phách lối, cái loại phàm vật như ngươi mà cũng dám lấy ra so cùng lão phu, vô tri!" Cự Mãng thè thè lưỡi, hừ lạnh .

      Mộ Lương nhíu mày: "Phàm vật? Chẳng lẽ ngươi là thần?"

      Di=[email protected]&.q#y.d%n


      "Hừ, lão phu ngày nào đó trở thành thần!" Dường như Cự Mãng bị lời này của Mộ Lương chọc cho nổi giận, liền có chút nóng nảy ngóc đầu lên, đuôi rắn vặn vẹo.

      "Ngu xuẩn, chỉ bằng cái loại như ngươi mà có thể thành thần, ta nhổ vào!" Thiêu Hồng lóe hồng quang, miệng đầy khinh thường.

      "Xích kiếm, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngày nào đó chúng ta thu thập ngươi!" Cự Mãng nhìn về phía Thiêu Hồng trong tay Hoa Khấp Tuyết rống lên.

      Hoa Khấp Tuyết thấy ánh mắt của Cự Mãng bí hiểm khó lường, "Chúng ta", vậy tức là nam nhân này phải chỉ có mình, mà là có cả nhóm người ở đằng sau, ở Vân Huyễn đại lục có đám người cường đại như vậy tồn tại, vậy tại sao bọn họ lại biết chút gì cả, chẳng lẽ là những người mai danh tích, mà nếu mai danh tích lúc này bọn họ vì sao lại xuất nữa?

      “A Noãn, chớ suy nghĩ quá nhiều, bước tính bước”. Mộ Lương vẫn là như cũ tùy ý buông nụ cười, vận khởi lực lượng bí mật của Liệp Tử truyền cho Hoa Khấp Tuyết, nàng suy nghĩ cái gì đều nghe được, những việc này cũng nghĩ tới, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải giải quyết cho xong tên này .

      "Hừ! chủ tử của Thiêu Hồng ta há lại là cái loại người vô dụng như ngươi muốn giết cứ giết, nghĩ là chúng ta ngủ say vạn năm, sinh khí?" Thiêu Hồng hừ lạnh .

      Vạn năm? Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cùng nhau nhíu mày, hai bảo vật ngủ say vạn năm này làm sao lại theo mình? So với thân phận của Cự Mãng bọn họ lại càng tò mò về thân phận của mình hơn.

      Cự Mãng nghe thấy vậy, hồi lâu sau cũng gì.

      "Thức thời hãy thả chúng ta ra, chủ tử có lực lượng của chúng ta, ngươi còn muốn trông cậy vào cái gì." Liệp Tử so với Thiêu Hồng trầm ổn hơn nhiều, người chớp động tử quang.

      "Hừ! Đừng hòng ở trước mặt ta mà ra vẻ, mặc dù bọn họ có lực lượng của các ngươi thế nào, bộ dạng tại của bọn họ căn bản là vẫn chưa hấp thu và sử dụng được, nhiều lắm là chứa đựng ở trong người, vậy cùng với việc có đâu có khác biệt gì!" Đột nhiên Cự Mãng lãnh cười lên, trong giọng điệu đều là tự tin.

      "Ngươi rất thông minh nhưng chúng ta cần lực lượng đó cũng có thể giết ngươi." Mộ Lương hừ lạnh tiếng, khí phách vương giả hiển thị , uy áp cường đại áp bách bốn phương, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ngạo khí thiên thành.

      "Tuy tuổi còn nhưng khí thế ngược lại tệ, đúng là vội vàng muốn chết, ha ha ha ha!" Cự Mãng cười lớn, đột nhiên huy động cái đuôi hướng về hai người, lực lượng cường đại khiến bốn phía trong nháy mắt bị hủy diệt.

      Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vận đủ mười phần huyễn thuật nhảy lên cao, cùng nhau kết thành phòng hộ tráo.

      Di=[email protected]&.q#y.d%n


      Thiêu Hồng cùng Liệp Tử lúc này cũng chớp động ánh sáng, gia cố thêm cho phòng hộ tráo, nếu chỉ với lực lượng của hai người Cự Mãng muốn đánh rách nó là chuyện rất dễ dàng, nhưng cộng thêm lực lượng thượng cổ của chúng, vậy có dễ dàng như thế, nếu như phải lực lượng của chủ tử còn chưa đủ mạnh làm hạn chế năng lượng của bọn nó, cần lằng nhằng cùng với Cự Mãng này, chỉ hai người là có thể trực tiếp diệt .

      Quả nhiên, sức lực này đánh lên phòng hộ tráo, chỉ là làm cho thân hình hai người hơi chuyển động, chứ cũng có tạo thành sát thương nhưng việc này cũng để cho bọn họ biết được thực lực của Cự Mãng, ma mãng lúc nãy so với Cự Mãng màu bạc này, quả chính là tiểu oa nhi!

      Cự Mãng cũng nhiều, vùng ánh sáng dưới thân chợt lóe, đầu nó lại mọc ra thêm cái đầu rắn khổng lồ, mỗi cái đầu hướng về phía công kích Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết né tránh công kích của nó, đúng lúc huy động Thiêu Hồng trong tay ở khóe miệng của nó chém lên mấy kiếm, cũng có mấy lần chém rách da thịt của nó rồi lại thấy miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, thấy vậy, trong lòng Hoa Khấp Tuyết nặng nề, năng lực tự chữa khỏi của nó khỏi quá mạnh mẽ , dù có đả thương nó như thế nào đều vô dụng.

      Mộ Lương cũng phát điểm này, sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, lại ở hàm của nó lưu lại đạo huyết ngân, chỉ thấy vùng ánh sáng đất chợt lóe, vết máu này lại biến mất thấy đâu.

      Vùng ánh sáng này? Mộ Lương hơi phân thần liếc nhìn ánh sáng bên dưới, ánh mắt chuyển động.

      ‘A Noãn, trước tiên chúng ta phải phá hủy trận thế đó, nếu chúng ta thể nào đánh chết nó’! Mộ Lương bí mật truyền , phát mỗi lần Cự Mãng bị thương vùng ánh sáng dưới chân nó chợt lóe, chữa khỏi miệng vết thương cho nó, cho nên, nếu muốn giết Cự Mãng này, trước hết phải phá bỏ cái trận thế đó.

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy cúi đầu, khẽ nheo mắt lại, đây phải là trận thế ở trong bữa tiệc chúc thọ của Mộ Lê sao, lúc Phong Vụ Niên đưa lễ vật?

      ‘Mộ Lương, chàng muốn ta phối hợp thế nào’? Hoa Khấp Tuyết biết Mộ Lương có thể phá được trận thế này, lập tức biết là muốn mình cùng phối hợp.

      ‘Nàng phân tán lực chú ý của hai đầu rắn, ta lẻn vào bên dưới’. Mộ Lương hóa ra hơn mười đạo quang nhận, cùng nhau đánh về phía đầu con rắn kia, thấy nó tránh cũng tránh, trực tiếp tiến lên, vết thương trong nháy mắt liền khỏi hẳn, nhưng ít nhiều nó cũng bị đau mà nghiêng đầu , ngay khắc này, Mộ Lương chợt bay về phía dưới thân của nó.

      Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương vô cùng ăn ý, thấy Mộ Lương hành động, động tác của nàng cũng có chậm lại nửa phần, lập tức trung ngừng xoay người, múa ra mấy chục đạo quang nhận, tất cả nàng đều dùng mười thành sức lực, hướng cái đầu rắn nhìn Mộ Lương chằm chằm công kích, cái đầu rắn kia còn chưa kịp phát Mộ Lương còn ở đây, liền bị quang nhận kia đánh cho bị thương, tự chủ được nghiêng đầu qua bên này, lần công kích này của Hoa Khấp Tuyết là liều cả mạng của nàng, làm sao giống như những vết thương trước kia nữa, trong nháy mắt là liền khỏi hẳn, lần này thời gian nó chữa thương có chút dài hơn.

      Hoa Khấp Tuyết công kích đầu rắn bên kia cũng có quên mất đầu rắn bên cạnh mình, bạch quang bao quanh toàn thân, Hoa Khấp Tuyết chấp tay thành chưởng ngưng tụ thành quang cầu khổng lồ, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp nàng thần thánh thể xâm phạm của nàng.

      Quang cầu khổng lồ ném vào trong miệng Cự Mãng, Cự Mãng bị đau ngậm miệng lại, bạch quang từ trong miệng nó tràn ra, chỉ nghe tiếng kêu rên, trong miệng của nó tuôn ra máu tươi, năng lực tự chữa khỏi của có mạnh hơn nữa, cũng cách nào trong nháy mắt chữa khỏi, chỉ có thể ngừng huy động đuôi rắn, hướng Hoa Khấp Tuyết công kích.

      Hoa Khấp Tuyết cũng đánh trả, nhìn bóng dáng của Mộ Lương xuyên qua trận thế, nàng ngừng né tránh công kích của Cự Mãng, đem cái đuôi Cự Mãng tách ra, để cho nó trở ngại Mộ Lương phá trận.

      Mộ Lương trầm mặt xuyên qua bên dưới thân rắn khổng lồ, thần biết quỷ hay phá bỏ bảy chỗ cực kỳ trọng yếu trong trận pháp, chỉ còn sót lại chỗ liền có thể hoàn toàn phá bỏ trận thế này.
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Cũng ở thời điểm này, Cự Mãng phát động tác của Mộ Lương, lập tức giận dữ huy động cái đuôi hướng Mộ Lương đánh tới.

      Mộ Lương động thủ hủy trận, trong lúc nhất thời thân thể của cách nào di chuyển, mắt thấy đuôi rắn kia đánh tới mình, sắc mặt của lạnh đến cực hạn, nhưng biết ở khắc phá hủy trận pháp kia, nếu như động tác của đủ nhanh chóng, liền có thể né ra, mà luôn luôn rất tự tin với tốc độ của bản thân, cho nên kích này, làm chết được.

      Nhưng Hoa Khấp Tuyết có thấy vẻ mặt biểu lộ tự tin của Mộ Lương, chỉ biết là nếu nàng động thủ Mộ Lương bị cái đuôi của Cự Mãng đáng thành thịt vụn, lập tức lắc mình dời đến trước người Mộ Lương, bức ra toàn bộ lực lượng của nàng, chặn lại công kích của Cự Mãng.

      Cái đuôi to bị lực lượng kia đánh lui, mà lực lượng kia hoàn toàn có biến mất, mà là hướng đến trong hai
      [​IMG]

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 82: GIÂY PHÚT SINH TỬ (HAI)

      Editor: Mộc Du

      Hoa Trảm Lãng tính lên cởi quần áo của Mộ Lương ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết chưởng đẩy ra, Hoa Trảm Lãng mất toàn lực mới làm cho mình bị đánh bay, kinh ngạc nhìn Hoa Khấp Tuyết, lại thấy nàng đề phòng nhìn mình, khỏi hồi đau lòng, Tuyết Tuyết lúc này là vì chuyện Mộ Lương bị thương làm cho nàng trông gà hoá cuốc rồi hả?

      Bạch Thánh Diêu bị Mộ Lê ôm, nên mới xông lên.

      Mộ Hỏa Nhân ở tẩm cung dưỡng thai, có ở đây, nếu nàng khẳng định lại gấp đến độ động thai khí.

      May là bọn Trạch Linh đều ở đây, nếu sợ rằng loạn thành đoàn.

      Ở trong mắt bọn họ, hai người kia cho tới bây giờ đều là làm được, mà nay lại máu me khắp người, bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao mà bọn họ khiếp sợ đây.

      Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết là người thân của họ, hôm nay Mộ Lương bị thương nặng như vậy, trong lòng mỗi người đều gấp gáp và đau lòng, nhìn hai người gắt gao nắm chặt tay nhau, mặt Hoa Khấp Tuyết là loại bi thương lại cố kìm nén cho nó bộc phát ra, mọi người càng thêm nóng lòng.

      Trong lúc nhất thời, bên trong Linh Việt cung có loại yên tĩnh đến đáng sợ.

      người Mộ Lương ngừng tản ra tử quang, Thiêu Hồng ngừng rót lực lượng vào cho Liệp Tử ở trong cơ thể Mộ Lương, rồi Liệp Tử lại ngừng truyền lực lượng vào cho Mộ Lương, vết thương ở người Mộ Lương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần khép lại, lâu sau, da thịt liền lành lại như lúc ban đầu.

      "Mộ Lương?" Trong mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua vui mừng, giọng kêu, nhưng Mộ Lương lại nhúc nhích, có chút phản ứng nào.

      "Chuyện gì xảy ra, tại sao Mộ Lương còn chưa tỉnh!" Đột nhiên Hoa Khấp Tuyết quát to lên, lạnh lùng mặt bị đánh vỡ, hôm nay linh hồn của nàng bi thương đến tột cùng, nàng quăng Thiêu Hồng xuống mặt đất, căm tức nhìn nó.

      "Ô ô, chủ tử, chúng ta chỉ có thể giúp chữa trị ngoại thương nhưng độc mà trúng lại là độc từ thời Thượng Cổ, chúng ta có năng lực thanh trừ, nam chủ tử phải giống như chủ tử vậy, mở ra lực lượng chứa đựng ở bên trong cơ thể, như vậy mới có thể triệt tiêu độc tính, tự cứu mình!"
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      thanh của Thiêu Hồng ràng mang theo tiếng khóc nức nở.

      Liệp Tử chợt lóe tử quang, trở lại xương quai xanh của Mộ Lương : " nương, Thiêu Hồng sai, chủ tử chỉ có thể tự cứu lấy mình."

      "Mộ Lương hôn mê bất tỉnh, ngươi muốn chàng khai phá năng lực đó như thế nào hả?" Hoa Khấp Tuyết nhìn chằm chằm Thiêu Hồng, hơi thở trầm thấp quát, sau đó lại ôm lấy Mộ Lương, khổ sở nhắm hai mắt lại.

      "Chủ tử, nếu như nam chủ tử có ý chí muốn sống mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể kích phát lực lượng trong cơ thể, là được rồi!" Thiêu Hồng .

      "Ý chí muốn sống. . ." Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn phía trước, ôm chặt Mộ Lương, giống như đứa trẻ còn sức sống, máy móc lặp lại những lời này.

      "Tuyết Tuyết!" Hoa Trảm Lãng thu hết phản ứng này của nàng vào trong mắt, cực kì sợ hãi, lúc nào Hoa Khấp Tuyết lại có loại vẻ mặt này, xem ra nếu như Mộ Lương gặp chuyện may nàng hoàn toàn suy sụp.

      "Hoàng thẩm, vì ngươi hoàng thúc nhất định sống sót, người đừng như vậy!" Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nhìn thấy cái bộ dáng này của Hoa Khấp Tuyết sốt ruột vô cùng, đè nén bi thương ở trong lòng, an ủi nàng, hoàng thúc ngã xuống, hoàng thẩm thể cũng ngã xuống!

      "Tiểu thư, Lưu Nguyệt chuẩn bị quần áo cho người, tắm rửa sạch !" Lưu Nguyệt tiến lên quỳ rạp xuống trước người Hoa Khấp Tuyết, trước đây lâu nàng vừa mới bị thương, tại sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nàng nhìn thấy bộ dạng này của Hoa Khấp Tuyết, đau lòng chịu được.

      "Cút!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, giơ tay lên liền muốn đánh về phía nàng.

      "Dừng tay!" Hoa Trảm Lãng tiến lên muốn ngăn Hoa Khấp Tuyết lại, bây giờ thần chí của nàng , nhận ra ai!

      "Tiểu thư, ta là Lưu Nguyệt đây!" Lưu Nguyệt khóc to lên, liều mạng ôm lấy tay của Hoa Khấp Tuyết.

      "Lưu Nguyệt. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi thu tay, ngay sau đó trong mắt lại chảy ra huyết sắc, giọng khàn khàn : "Lưu Nguyệt, Mộ Lương xảy ra chuyện, ta phải làm như thế nào đây. . . . . ."

      "Mộ Lương. . . . . . Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết run giọng gọi, bi thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Lương, trong lòng là bất lực trước nay chưa từng có.

      "Tuyết Tuyết, việc muội nên làm bây giờ chính là tắm sạch vết bẩn người của muội và Mộ Lương, sau đó muội ở cùng với , cho đến khi tỉnh lại!" Hoa Trảm Lãng tiến lên kéo Lưu Nguyệt ra, tại có lo lắng cho Mộ Lương mà ngược lại là lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết, tin tưởng có Tuyết Tuyết ở đây, ý chí muốn sống của Mộ Lương nhất định kích phát được lực lượng trong cơ thể , tại lo lắng nhất chính là Tuyết Tuyết, nước mắt đều là máu, có thể thấy được nàng có bao nhiêu bi thương.

      "Thủy Thủy. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bất lực nhìn Hoa Trảm Lãng, biết nên làm cái gì.

      "Tuyết Tuyết, muội tỉnh táo lại, trước hết để cho Lưu Nguyệt dẫn muội tắm rửa , ta và Mộ Lê tắm rửa cho Mộ Lương." thanh của Hoa Trảm Lãng hết mức có thể, chỉ sợ hù dọa nàng, bây giờ năng lực chịu đựng của Tuyết Tuyết sợ rằng so vói đứa bé có cao hơn bao nhiêu.

      " cần, ta muốn cùng Mộ Lương tách ra!" Hoa Khấp Tuyết nghe muốn nàng và Mộ Lương tách ra, sắc mặt lập tức lạnh đến dọa người, phòng bị nhìn .

      "Nếu các ngươi vẫn bẩn như vậy, bất lợi cho việc hồi phục của Mộ Lương, Tuyết Tuyết, nếu như vầy , muội và Mộ Lương cùng tắm, có được hay ?" Hoa Trảm Lãng hít hơi sâu, nhịn xuống hốc mắt ẩm ướt, giọng .
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      "Được." Hoa Khấp Tuyết gật gật đầu, ôm cánh tay Mộ Lương lưu luyến chút cũng muốn buông ra.

      Hoa Trảm Lãng thở phào nhõm, quay đầu lại hướng Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nháy mắt.

      "Hoàng thẩm, chúng ta đưa người và hoàng thúc vào trong bồn tắm ." Mộ Lê gật đầu cái, lôi kéo Bạch Thánh Diêu tiến lên, giọng .

      Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn bọn họ, sau nhận ra bọn họ là Mộ Lê và Bạch Thánh Diêu, mới thả lỏng đề phòng, gật đầu.

      Bạch Thánh Diêu thấy vậy, thiếu chút nữa liền nhịn được khóc lên.

      Giằng co nửa ngày, cuối cùng là đưa hai người bọn họ vào trong bồn tắm, ở hồ tắm tháo bỏ quần áo xong, bốn người liền tới gian phòng khác ở trong Linh Việt cung.

      "Hai người Tuyết Tuyết rốt cuộc là trải qua chuyện gì, làm sao lại biến thành như vậy?" Nước mắt Bạch Thánh Diêu đè nén nửa ngày rốt cuộc cũng chảy ra, khàn giọng hỏi.

      "Ngươi kêu là Thiêu Hồng đúng ?" Hoa Trảm Lãng nhìn cây trâm trong tay, hỏi.

      "Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra, ta có thể cho các ngươi biết." Thiêu Hồng đột nhiên lóe lóe hồng quang bay ra, ở phía
      [​IMG]
      mailinh thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :