1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không]Sủng phi của Nhiếp chính vương-Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 67.2 : Mỗi người đều có bản lĩnh riêng (2)




      Hỏa Hồ vẫn thân ở chỗ tối trong sân, lúc lâu sau cuối cùng cũng đợi được bóng đen kia từ trong phòng ra, rồi nhìn đến trước mặt nàng.

      “Loại chuyện này dọa những người gan như ta mà, ngươi chắc nữ nhân kia là ngũ công chúa? Thủ đoạn quyến rũ của nàng so với nữ tử thanh lâu còn phóng đãng hơn mấy phần đấy! Chậc chậc!” Nam nhân vừa vừa cười khẽ, mặt tràn đầy thần sắc hưởng thụ thỏa mãn.

      Hỏa Hồ ném cho ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ, xuất ra ngân phiếu trực tiếp ném qua : “Xong việc làm cho cái miệng sạch chút, nếu có người tra ra cái gì từ miệng ngươi…”

      “Được rồi, được rồi, tuyệt với người khác, bản lãnh làm hái hoa tặc của ta đâu phải chuyện bình thường. Bất quá, nếu Văn Nhân Mặc biết nữ nhân của bị hái hoa…”

      Hỏa Hồ nghe vậy chỉ thờ ơ: “Văn Nhân Mặc nếu để ý sao có thể để nàng ta ở mình bấy lâu nay? Ta hảo tâm tìm người hạ hỏa cho nàng, tại phải thỏa mãn mới đúng. Bản lĩnh của ngươi làm cho nữ nhân kia dục tiên dục tử, có khi càng thêm thích ngươi đấy!”

      Cùng bóng đen kia giao dịch hồi, cuối cùng khi rời , Hỏa Hồ bưng nước chờ ở ngoài cửa, thẳng đến khi trời sáng mới lần nữa gõ gõ cửa phòng, nàng đẩy cửa vào, sau đó ‘a’ tiếng thét chói tai___

      Long Mộ Hi tỉnh lại liền phát bản thân trần trụi nằm giường, hồng ngân người nhiều đến nỗi đếm xuể, khoa trương nhất là dấu vết ở đùi nàng, làm cho mỗi khi nhìn đến đến cực kì ngượng ngùng.

      màn đặc sắc đêm qua chậm rãi xuất trong đầu mình, sắc mặt Long Mộ Hi dần dần trắng bệch.

      Hỏa Hồ nhìn biểu cảm nữ nhân nằm giường biến hóa vô cùng đặc sắc, trong lòng giống như trăm hoa đua nở, nhưng vẫn làm bộ như thực hoảng sợ. “Công chúa, ngài?”

      Đêm qua Văn Nhân Mặc tới, mà Long Mộ Hi lại như thế, hiển nhiên cùng người ta vụng trộm nha!

      Sắc mặt Long Mộ Hi lạnh lùng nhìn Hỏa Hồ, “Việc này tuyệt đối được cho người thứ ba biết, bằng ngươi đừng mong sốt tốt.”

      Hỏa Hồ sợ hãi khúm núm gật đầu, hầu hạ Long Mộ Hi thay y phục, phen qua lại cuối cùng mới tìm được cơ hội chuồn .

      Long Vân Thấm lần thứ hai nhìn thấy Hắc Hổ ở công chúa phủ, biểu cảm vô cùng phòng phú, ràng mấy cam nguyện đến nơi này, nhìn thấy nàng trực tiếp giao cho nàng phong thư còn mình chỉ ngồi đối diện uống rượu.

      Nàng nghi hoặc tiếp nhận thư kia sau đó mở ra, mặt giấy bất quá viết mấy câu, nét chữ xinh đẹp ràng, là nét chữ của Hỏa Hồ. Long Vân Thấm đọc xong nội dung, trong lòng liền dở khóc dở cười, Hỏa Hồ cư nhiên làm ra loại tình này?

      Hắc Hổ nằm úp sấp bàn, tay cầm bầu rượu lắc lắc : “Chủ tử, ngươi nha đầu Hỏa Hồ kia có phải quá nhàn rỗi nên biết làm chuyện gì hay ? Cư nhiên tìm hái hoa tặc làm giao dịch gì đó, ta còn tưởng có nguyên nhân gì nên chạy đến nhìn phen, nào biết hái hoa tặc kia…. Chính là tối hôm qua đủ để người tiêu hồn, Hỏ Hồ, nàng ta ngồi ở xó tường xem diễn cả đêm, lão tử thấy xấu hổ!”

      Long Vân Thấm nheo mắt, trong lòng yên lặng nghĩ, Hắc Hổ ngươi phải cũng ngồi xem cả đêm à!

      để nàng theo bên người Long Mộ Hi, bản cung tin ở nàng, loại tình như vậy cứ làm theo ý nàng .”

      Qua chuyện lần này, cảm giác của nàng với Long Mộ Hi lại thêm chán ghét vài phần, mặc dù bởi vì tác dụng của thuốc nhưng nàng ta cư nhiên có chút lí trí khống chế bản thân đều có, lại có thể kích tình cùng nam nhân xa lạ như vậy! là phóng đãng từ trong xương.

      “Hắc hắc, ta nghe Hỏa Hồ qua, mị dược thuật kia chính chủ tử kêu nàng hạ?”

      Trong lòng Hắc Hổ đột nhiên nổi lên vui vẻ, vốn cho rằng Long Vân Thấm là chủ tử đứng đắn, thủ đoạn ràng lưu loát hơi hơi giống với vương gia, nghĩ tới cư nhiên chủ tử lại thích loại trò chơi vòng vèo giày vò người ta này, cũng trực tiếp giết chết đối phương. Hắc Hổ thích nhất như thế, chỉ tiếc vương gia luôn luôn đè nén có chỗ phát huy, sau đó hứng trí cũng bị chôn vùi mất.

      thời, Long Vân Thấm hành động vô tình như vậy, làm cho Hắc Hổ cảm thấy trong lòng vui sướng, giống như nhìn thấy đồng loại của mình, chỉ hận thể bắt tay cùng nhau nghĩ ra ‘chỉnh nhân đại pháp’ (Biện pháp chỉnh người)
      Long Vân Thấm bị Hắc Hồ nhìn đến mặc danh kì diệu, làm nàng nổi cả da gà, ánh mắt kia nhìn nàng giống như thấy được bảo bối vậy.

      “Ngạch…” Long Vân Thấm cảm thấy mình nên kéo ra chút khoảng cách an toàn, “Như thế nào?”

      “Chủ tử, cái kia! Hắc hắc…. về sau những biện pháp giày vò người khác như vậy chủ tử cứ hảo hảo thảo luận cùng thuộc hạ như thế nào? Nếu còn có những chuyện thú vị như thế này cứ giao cho thuộc hạ làm là được! Nha đầu Hỏa Hồ kia thuộc hạ tay dạy dỗ, bàn về công phu chỉnh người, Hắc Hổ ta nếu nhận đứng thứ hai, người trong Thanh Y vệ có ai dám nhận đứng thứ nhất…”

      lúc lâu sau, nhìn Hắc Hổ mang theo bình rượu ngon rời , Long Vân Thấm cuối cùng mới có cảm giác sống lại, há to miệng hít thở luồng khí mới mẻ.

      Hôm nay Hắc Hổ hành động hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, nàng cho rằng đại hảo hán cao to chính trực, ai ngờ bề ngoài của chỉ che đậy cho nam nhân thích gây rối loạn ở trong xương?

      Ni mã, làm cho nàng giống như bị thiên lôi đánh cho ngoài khét trong sống! Người Thanh Y vệ quả thực tồn tại nhiều kì ba nha.

      “Ảnh, ngươi có vẻ quên giao đãi cái gì?”

      Nhìn đến nam tử ở góc tối ra, khuôn mặt than bình thường hiếm khi lộ ra tia nghi ngờ làm tâm tình nàng chuyển tốt lên ít, lúc trước Lăng Triệt đem Thanh Y vệ giao cho nàng, nàng chỉ biết người bên trong tất cả đều có bản lĩnh, nhưng ai cho nàng khả năng gây rối của bọn họ mới là hạng nhất a… làm nàng quẫn.

      Ảnh nắm trường kiếm đứng thẳng, cẩn thận mở miệng : “Vương gia thích khả năng tôm tép này, Hắc Hổ trừ bỏ khinh công rất cao được vương gia ưu ái, những cái khác tính có bản gì.”

      “Nga? Vậy ngươi có thể , ngươi ngoài khả năng làm người dẫn đầu Thanh Y vệ ra, cái gì khác đều có?”

      Ảnh nghe vậy run cái, sau đó cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc lâu mặt đột nhiên lên chút hồng hồng vô cùng khả nghi, cứ nhìn Long Vân Thấm, giống như rất khó mở miệng.

      Làm cho Long Vân Thấm nhất thời nổi lên hứng thú, có khả năng gì khác?

      “Ảnh, ngươi ta liền hỏi người khác, nếu hỏi Hỏa Hồ hoặc là Mị, hoặc là Hắc Hổ cũng có thể…” Nàng nhất thời liệt kê từng người từng người, mỗi khi ra cái tên mặt Ảnh lại đỏ thêm phần, đến khi nàng đến tên của Lăng Triệt, Ảnh rốt cuộc chịu nổi nữa giơ tay đầu hàng.

      “Chế dược.”

      Chế dược? Đó là bản lãnh !

      “Chế dược gì? Bị thương dược, gây tê tán…”

      Môi Ảnh khống chế được run run, nửa ngày mới phun ra ba chữ….Làm cho Long Vân Thấm hứng chỉ đều phải sửng sốt cả người, biết nên cái gì mới phải.

      “Nữ nhân dược.”

      Nhìn biểu cảm của Ảnh giống như lấy hết sức lực mới được ba chữ đó, Long Vân Thấm sững sờ hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, rồi sau đó hề để ý hình tượng ngã ngồi nhuyễn tháp, cứ nằm sấp xuống cười vô cùng khoa trương, càng cười nàng càng cảm thấy ngừng được.

      Quả nhiên, toàn là những người tài năng bất thường a, mỗi người trong Thanh Y vệ đều làm cái gì ‘bình thường’. Nữ nhân dược, đó phải là thuốc đau bụng kinh sao? Nam nhân băng sơn mặt than đứng đầu Thanh Y vệ cư nhiên chế ra thuốc đau bụng kinh…

      “ha ha…”

      “Cười cái gì?”

      Long Thanh dương vốn có chút thời gian rảnh rỗi muốn đến nhìn muội muội cái, liền bị bộ dáng muội muội cười đến được tự nhiên, ánh mắt nàng giống như dừng rất lâu nghiên cứu người , làm nhịn được mở miệng.

      Long Vân Thấm rốt cuộc ngừng cười, tam ca thân dạy dỗ nên Thanh Y vệ, nàng cực kì muốn biết tam ca của nàng có cái khả năng ‘dị thường’ gì. Nhưng ngẫm lại, nàng làm gì dám trực tiếp hỏi vấn đề này chứ?

      “Tam ca hôm nay thế nào lại đến đây?”

      “Theo ý tứ của phụ hoàng, mấy ngày nữa sứ giả hai nước tiến vào biên giới Nam Hoàng quốc, hai ba ngày đường tiến vào kinh thành, việc tiếp đãi hai đoàn sứ giả này phụ hoàng giao cho ta và ngươi phụ trách, tất nhiên phải thương lượng trước chút.”

      Long Vân Thấm nhận lời, ngược lại hỏi ngược Long Thanh Dương, “Theo ý phụ hoàng, bắt đầu cho ngươi xử lí chính ?” Đây có nghĩ là cuộc chiến tranh đoạt này, Tam hoàng tử cũng phải tham gia.

      Long Thanh Dương cười khổ tiếng, loại tình này căn bản có tâm tình tham gia náo nhiệt, nhưng vì Long Vân Thấm tham dự, cũng nguyện ý chen chân vào chút.

      “Lục muội muốn tham dự rồi, tam ca há có thể bỏ mặc ngươi, có thể ở giữa che chở phần là tốt rồi.”

      ham muốn cái vị trí kia, nhưng nếu nàng muốn, ngại vì nàng mở ra con đường, con đường này ít nhiều giảm bớt chướng ngại vật cho nàng.”

      Yết hầu Long Vân Thấm căng thẳng, hốc mắt có chút hồng. Nàng biết Long Thanh Dương rất tốt, vô điều kiện quan tâm giúp đỡ nàng, thậm chí làm cho nàng ngừng cảm nhận được tình thân ấm áp, nhưng thực làm nhiều lắm, nhiều đến nỗi nàng đều dám làm phiền.

      Nàng tình nguyện cứ tiêu sái tự tại.

      “Tam ca, ta đáng giá để ngươi làm vậy!”
      thienbinh2388Abby thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 67.3: Mỗi người đều có bản lãnh riêng (3)



      “Tam ta, ta đáng giá để ngươi làm như vậy!”

      Long Thanh Dương nghe vậy liền biến sắc mặt, vẻ mặt chút vui, thực thích Long Vân Thấm bài trừ tình cảm này, “Ngươi nếu coi ta thực là tam ca của ngươi nên những lời này. Lục muội, nếu Lăng Triệt làm những việc này vì ngươi, ngươi từ chối như vậy sao?”

      Long Vân Thấm sửng sốt, cách nào trả lời . Nhưng chính chần chờ này của nàng cho Long Thanh Dương biết đáp án, “Lục muội, ngươi xem, ngươi cự tuyệt giúp đỡ của Lăng Triệt, vậy tam ca giúp ngươi sao lại được? Phải biết rằng chúng ta là huynh muội, là thân nhân huyết thống tương liên, chính ngươi từng , thân tình trong hoàng gia vốn đạm bạc, chỉ có ta ngươi là huynh muội nhà sao?”

      Từ đầu đến cuối, Long Vân Thấm chỉ nghe mà câu gì, chính là tận lực ghi nhớ những lời của Long Thanh Dương trong lòng, về sau nếu nàng có thể làm tất cả vì .

      “Đúng rồi, còn có việc tốt nhất nên lưu ý.” Long Thanh Dương đối với người tự sung là quốc sư kia tránh khỏi lo lắng, nhất cử nhất động của đều tùy thời chú ý, hơn nữa việc này liên lụy đến Long Vân Thấm nên càng thể bỏ qua, “Quốc sư giống như nghiên cứu ngươi.”

      Long Thanh Dương tìm được từ ngữ phù hợp, cuối cùng nghẹn ra hai chữ nghiên cứu xem như phù hợp nhất mới ra, quốc sư giống như rất chú ý đến lục muội, dường như vượt qua cả bổn phận làm quốc sư của rồi.

      Trong đầu Long Vân Thấm rất nhanh lên gương mặt có đặc điểm gì nổi bật, nhưng chỉ cần gặp qua khiến ngươi dễ dàng gì quên . Quốc sư Dịch Tương chính là loại người như vậy, bọn họ bất quá chuyện với nhau vài câu mà thôi nhưng khắc sâu trong đầu nàng từ bao giờ.

      “Quốc sư?” Long Vân Thấm đột nhiên nhớ tới rừng hoa đào của mình, “ phải ở trong cung chuẩn bị cho đại tế sao?”

      “Đúng là như thế, nhưng mấy ngày trước đây ta trùng hợp gặp phải , hỏi ta tình hình của ngươi, cảm thấy có điều cổ quái sao?”

      Long Vân Thấm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, nàng quản được chuyện người khác, trước mắt nàng chỉ có thể che dấu tốt bản thân mình, người đối địch nàng rất nhiều, cần thiết phải lưu ý đến người còn chưa biết xấu tốt ra sao.

      Tuy rằng Tống Miễn Quốc sư có khả năng lựa chọn ra người kế vị, hi vọng nàng có giao tình tốt với , nhưng nàng cùng Dịch Tương vừa chạm mặt nhau liền cảm giác từ trường đúng, nàng có thể cảm nhận được nam nhân này sâu lường được.

      “Chuyện này tạm thời cần để ý đến, ta có chuyện muốn hỏi tam ca, ngươi biết phụ hoàng muốn ta tiếp đón đại tướng quân Bắc Tề quốc, người tên Phong Hạ kia, những tài liệu ghi chép về rất ít, tam ca có biết nhiều thêm cái gì hay ?”

      Long Thanh Dương tự nhiên biết ít chuyện về Phong Hạ, chút ngại ngần liền cho nàng nghe, “Phong Hạ là đại tướng quân Bắc Tề quốc, địa vị của ở Bắc Tề giống như Tả Tây tướng quân ở Nam Hoàng ta, tay cầm trọng bình, nhưng rất trung thành với Bắc Tề. Mười mấy năm trước Bắc Tề cùng Nam Hoàng chiến loạn với nhau, nếu phải vì Phong Hạ, Bắc Tề quốc có lẽ cầu hòa mà tổn thất thêm ba năm tòa thành cũng nên.”

      Chính vì như thế, Phong Hạ mặc dù thua trận nhưng trong lòng người dân Bắc Tề quốc, chính là đại tướng quân bảo vệ thổ địa quốc gia họ, là kiêu ngạo của Bắc Tề quốc. Mà đám hỏi ngày trước của Bắc Tề đều do Phong Hạ đích thân hộ tống, lần hộ tống Trưởng công chúa đến Nam Hoàng quốc, kí kết được đạo hiệp ước hòa bình.

      “Lại nhắc đến hai quốc gia chúng ta sống chung yên ổn mười mấy năm qua, vì Nam Hoàng có Tả Tây tướng quân, Bắc Tề quốc có Phong Hạ.”

      Long Thanh Dương đối với hai người này giống như rất bội phục, tài năng quân của bọn họ phải luyện thành trong sớm chiều, là do tích lũy trong quá trình tòng quân gian nan khó khăn chồng chất.

      ra giữa hai người họ có những điểm tương đồng nhau, Phong Hạ cùng Tả Tây tướng quân đều chưa thú thê, Tả Tây tướng quân dưới gối chỉ thu người con nuôi, chúng ta từng gặp q
      ua ở đại hôn Quân đại thế gia, Tả Vân.”
      đến nam nhân tên Tả Vân này, Long Thanh Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      Long Vân Thấm nhìn , thử đoán , “Tam ca cùng Tả công tử có quan hệ với nhau?”

      Long Thanh Dương lại cười mắng nàng, “ ta cả ngày ăn chơi trác tang, cà lơ phất phơ, làm cái gì đều hướng đến lười biếng nhàn tản. Nếu phải Tả Tây tướng quân cả ngày bận rộn việc quân vụ, sớm bị quăng đến doanh trại huấn luyện rồi.” Nơi nào còn để ở kinh thành dạo chơi như vậy, thành danh vị công tử phong lưu phóng khoáng.

      Long Vân Thấm lú này mới xem như hiểu , hai người xem như là bằng hữu của nhau nha, có thể làm cho Long Thanh Dương về nhiều như vậy, ngoài Lăng Triệt ra, Tả Vân chính là người thứ hai.

      Tam ca như vậy là báo cho nàng biết, Tả Vân là người nàng có thể kết giao.

      “Mấy ngày trước ta có gặp qua .”

      Long Thanh Dương sửng sốt, nghĩ đến gương mặt hoa hoa công tử của Tả Vân mà thầm lắc đầu, “Mấy ngày nay bận rộn nên để lắc lư chút, chờ đại tế qua , nhất định bị lôi tòng quân.”

      Trong lòng Long Vân Thấm vừa động, hỏi, “ theo quân danh của Tả Tây tướng quân sao?”

      Long Thanh Dương vậy mà lắc đầu, “Tự nhiên được như vậy, nhập vào doanh trại của Văn Nhân Mặc.
      thienbinh2388Abby thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 68.1: Tự mình uy dược, chấp nhận đối xử (1)



      Từ khi đem vấn đề đặt tên chuỗi cửa hàng cho Nghiêm Cẩn suy nghĩ, ta đều chưa lần xuất , chỉ sai người mang đến cho nàng tin tức, mọi chuyện đều ổn.

      Long Vân Thấm nhận được tin chỉ bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên đều làm được rồi. Long Vân Thấm vốn dĩ lười làm việc này, cũng mau Xuân Lan là nữ nhân rất có năng lực, giao việc còn lại cho Xuân Lan, nàng tại tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tiếp đón sứ thần Bắc Tề quốc.

      Tin tức được đưa đến kinh thành, người của Xích Viêm quốc cùng Bắc Tề quốc tiến vào cảnh nội Nam Hoàng, thêm hai ngày đường, ngày mai vào thành.

      Hôm nay phải tiến cung, Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương cùng nhau chuẩn bị an bài mọi chuyện.

      Bắc Tề, Nam Hoàng cùng Xích Viêm quốc là ba quốc gia có thực lực quân cũng như kinh tế gần tương xứng nhau, thế chân vạc này tồn tại đại lục kém thời gian trăm năm là mấy.

      Việc duy trì đám hỏi qua lại giữa các nước làm mối quan hệ này càng ngày càng rắc rối phức tạp. Cho nên việc sứ các nước qua lại với nhau mấy hiếm lạ.

      Dẫn đầu đoàn sứ thần Xích Viêm quốc là tiểu hoàng tử được Xích Viêm đế sủng ái nhất, Thượng Quan Phược Vân, lớn hơn Long Vân Thấm tuổi. Lệ phi là của , tuy Long Thanh Dương được giao cho phụ trách tiếp đón, nhưng tránh khỏi việc Long Hách Tường khi nào chen ngang chân vào.

      Mà trách nhiệm của nàng là tiếp đón vị này, với nàng thân cũng chẳng quen.

      Nàng cùng Long Thanh Dương xác định lại lần thời gian cùng lịch trình cho toàn bộ lễ nghi ngày mai, cuối cùng Long Vân Thấm mang theo Hạ Vũ cùng Đông Mai hồi Trọng Hoa cung.

      Chợp mắt lát, sắc trời có chút tối, thời trời sang thu, ban ngày so với mùa hè ngắn hơn nhiều.

      Nhìn thế giới có khói bụi ô nhiễm, bầu trời trong vắt, Long Vân Thấm khỏi cảm thán, nàng đến nơi này được ba tháng, lúc đầu còn cảm thấy xa lạ nhưng càng ngày càng cảm thấy bản thân dung nhập được, bây giờ bản thân nàng giống như cùng nơi này hòa nhập làm ! Nếu phải trong tư tưởng của nàng còn những kí ức của người đại, Long Vân Thấm thực hoài nghi thực ra nàng vốn sinh ra ở thời đại này.

      Bữa tối Hạ Vũ đích thân xuống bếp, Long Vân Thấm quen với trù nghệ của nàng,mỗi lần đều cảm thấy rất hợp khẩu vị.

      Bàn ăn thực ra rất đơn giản, ít rau dưa cùng cháo thịt, Hạ Vũ chỉ đứng ở bên chia thức ăn, nhưng Long Vân Thấm chỉ ăn bát liền cảm thấy thể nuốt nổi nữa.

      Hạ Vũ nhìn Long Vân Thấm khỏi lo lắng, “Công chúa, khẩu vị của người so với bình thường giống như thiếu rất nhiều? Là nô tì làm tốt sao?”

      Long Vân Thấm lắc đầu, hương vị giống với mọi ngày, chính là hôm nay nàng muốn ăn, còn chưa được mấy câu Long Vân Thấm liền cảm giác cả người bủn rủn, bụng đau lợi hại.

      Chỉ trong nháy mắt như vậy, mồ hôi Long Vân Thấm ngừng chảy xuống cái trán trơn bóng, khuôn mặt trắng bệch dọa người, Hạ Vũ bị dọa sợ lập tức buông đĩa xuống đỡ nàng vào nội thất, chờ Long Vân Thấm nằm xuống liền chạy ra bên ngoài gọi người, lại bị Long Vân Thấm gọi lại, “Trở về, ngươi làm cái gì?”

      Hạ Vũ dừng bước chân, chỉ ra bên ngoài , “Nô tỳ thỉnh thái y!”

      cần, gọi Đông Mai lại đây.”

      Nàng chưa bao giờ tin tưởng thái y trong cung, nhất là trong thân thể này có hàn chứng, nàng càng phải cẩn thận.

      Đông Mai từng là người của Thái y viện, tuy rằng rời khỏi nhưng mấy năm nay nàng đều ngừng học tập thêm, nếu thực so sánh, y thuật của Đông Mai kém đám người đó.

      Đông Mai rất nhanh liền chạy vào, dò xét chút mạch đập của nàng, lập tức đứng dậy đuổi Hạ Vũ ra ngoài, miệng quên phân phó, “Mang nước nóng lên đây.”

      “Này, này, ngươi còn chưa công chúa điện hạ như thế nào?” Hạ Vũ chưa hiểu chuyện gì người bên trong đóng sầm cửa, Đông Mai đường quay lại thấy Long Vân Thấm tựa ở đầu giường , “Sao lại thế này?”

      Trong lòng nàng có suy đoán, nhưng muốn chứng thực chắc chắn. Quả nhiên, lời Đông Mai chứng minh nàng có lầm.

      “Là hàn chứng…Tuy rằng nguyệt công chúa chưa tới, nhưng hàn chứng tích lũy trong cơ thể càng lâu càng có nguy cơ biến chứng thành loại bệnh khác. Công chúa, nô tỳ có câu biết có nên hay ?”

      !” Long Vân Thấm xoa xoa mi tâm, tâm tình của nàng càng ngày càng chuyển phức tạp.

      “Công chúa còn thời gian ba năm tìm ra phương pháp chữa trị, nhưng theo tình hình hôm nay, nếu hàn chứng này cách nào trị tận gốc, chỉ sợ đến mùa đông này áp chế được nữa. khi bộc phát, có phương thuốc chỉ sợ tình huống …”

      như thế nào? Có phải vĩnh viễn thể sinh dục?”

      Đông Mai gật đầu, hốc mắt hồng lợi hại, quả nhiên trong lòng công chúa ràng, “Nô tỳ tại kê thuốc giảm đau cho công chúa.”

      Long Vân Thấm khoát tay, để Đông Mai xuống sắc thuốc.

      Chốc lát sau Hạ Vũ mang nước ấm tiến vào, Long Vân Thấm miễn cưỡng đứng dậy vào trong bồn nước, dòng nước ấp áp mềm mại bao phủ cái bụng của nàng, xua tan bớt chút đau đớn…

      Xong xuôi, Long Vân Thấm mặc áo ngủ nằm xuống giường, nàng nhìn màn trướng đỉnh đầu, lụa mỏng vờn quanh, càng nhìn mắt nàng càng thanh tỉnh, ngủ được.

      Trước kia nàng luôn cảm thấy thờ ơ, cho dù sinh dục được cũng chẳng sao, dù sao nàng xác định vướng vào loại tình cảm đương gì đó, chỉ cần có thể sống là tốt rồi!

      Nhưng thời, nghe được tin tức lại làm nàng có chút cam lòng.
      Nàng có người trong lòng, có những lúc nàng ngồi tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người, cùng sinh nhi dục nữ, cả đời vui vẻ về sau.

      Nghĩ đến Lăng Triệt, nam nhân cường thế bá đạo như vậy, nàng thế nào cam tâm được, cảm tình giữa nàng và chỉ mới bắt đầu lại gặp phải hoàn cảnh này. Nếu biết chuyện, dựa vào tính cách của , khẳng định ngại cực khổ tìm cách trị liệu cho nàng.

      Hốc mắt đỏ lên, Long Vân Thấm động động thân người, chậm rãi phục hồi tâm tình của mình.

      Trong phòng bếp, Đông Mai cầm quạt hương bồ quạt quạt bếp lửa, tâm tư sớm bay tới nơi nào hay. Đến khi cảm giác được trước mặt có người, thế này mới kích động đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người cầm ấm thuốc kia, nàng lập tức choáng váng.

      Hôm nay Long Vân Thấm tiến cung, Lăng Triệt tự nhiên hiểu , nghĩ đến mì trường thọ hôm trước còn chưa hoàn thành, liền nghĩ làm cho nàng đồ ăn khuya. nghĩ đến nhìn thấy thị nữ của nàng ở đây sắc thuốc.

      Thuốc này tự nhiên nấu cho Long Vân Thấm, tâm thần Lăng Triệt căng thẳng, lập tức muốn xác nhận, nàng chẳng lẽ sinh bệnh?

      Nhưng những vị thuốc nhận biết trong ấm thuốc có gì đó thích hợp, cẩn thận ngửi ngửi phân tích kĩ, sắc mặt nhất thời thay đổi, ánh mắt lãnh liệt đảo qua Đông Mai, “Hàn chứng của nàng phát tác?”

      Đông Mai kích động xua tay, gật đầu rồi lại lắc đầu, cứ khóc nức nở, “, phải, là bệnh biến chứng.”

      “Lần thứ mấy!”

      Bàn tay Lăng Triệt khỏi nắm chặt, nghĩ cách tìm dược liệu trị tận gốc hàn chứng giúp nàng, lòng nghĩ trước khi hàn chứng của nàng phát tác tìm ra. ràng năm nữa mới đến thời gian phát tác, vì sao lại là giờ?

      Ngực đau xót, Lăng Triệt nghĩ đến những thống khổ Long Vân Thấm phải chịu đựng, khuôn mặt kia nhẫn cùng quật cường như thế nào, chắc chắn dù đau muốn chết nàng cũng kêu tiếng. Cái nha đầu ngốc kia, chưa bao giờ thẳng thắn cho , hay bất cứ ai khác về chuyện tình của nàng.

      “Tiếp tục nấu , lát nữa mang cho nàng.”

      Dứt lời, Lăng Triệt nhanh chóng rời .
      thienbinh2388, Abbymailinh thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 68.2 : Tự mình uy dược, chấp nhận đối xử (2)



      Nội điện Trọng Hoa cung, cửa khép hờ, Lăng Triệt nhanh bước đến đây liền dừng lại. Xuyên thấu qua khe cửa mở nhìn vào bên trong, nghĩ nhìn thấy nàng liền rời ngay.

      Lăng Triệt cuối cùng chống lại được ý muốn gặp nàng, liền đẩy cửa vào, cẩn thận phát ra tiếng vang. Vừa vào trong nội thất nhìn thấy Long Vân Thấm nằm cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra bên ngoài mái tóc đen bóng, mái tóc cũng che lấp mất khuôn mặt nàng làm khó xác định biểu cảm lúc này của nàng.

      Bước chân dừng lại ở khoảng cách xa gần, cứ đứng như vậy nhìn nữ tử giường, mãi cho đến tiếng mở của bên ngoài làm cho Long Vân Thấm bừng tỉnh.

      Lăng Triệt ngăn lại Đông Mai bưng dược vào, vẫy tay làm cho nàng rời , chính mình cầm lấy khay gỗ vào đặt bàn trà.

      Long Vân Thấm khó chịu mở mắt, cũng quay người, thanh hơi khàn khàn, “Để đó, ngươi ra ngoài .”

      Phía sau có động tĩnh, Long Vân Thấm nhíu mi , “Bản cung biết khả năng trị bệnh lớn, ngươi cần tự trách bản thân làm gì, cũng cần băn khoăn lo lắng cho bản cung…. Mặc dù, nếu chuyện đó xảy ra….bản cung cũng thể trách tội ngươi.”

      đến việc có gan hay , Đông Mai là thị nữ nhát gan nhất của nàng, nhưng cũng là người rất thận trọng. Nếu Đông Mai muốn tìm phương pháp giúp nàng nhất định toàn tâm toàn ý nghĩ cách, nhưng chắc chắn có lo lắng, nàng sợ y thuật của mình tinh, thể trị khỏi cho nàng.

      phen trấn an, Long Vân Thấm nhịn được nhắm mắt, bát thuốc này thực ra nàng thể nào tự mình uống được, tâm tình cố áp chế làm cho bình tĩnh lúc này lại dần nổi lên gợn sóng, nghĩ đến Lăng Triệt, nàng thực rất muốn gặp nhưng bộ dáng lúc này của bản than nàng tuyệt đối cho nhìn thấy. Vừa rồi Đông Mai ra ngoài nàng thử ngắm mình trong gương, sắc mặt rất kém.

      “Còn ra?”

      Đợi lúc lâu, Long Vân Thấm khỏi mất kiên nhẫn, muốn xoay người nhìn tình huống sau người mình, đệm bên cạnh đột nhiên lún xuống, cảm giác được hơi thở quen thuộc ập đến, tim đập nhanh lợi hại.

      Long Vân Thấm kịp phản ứng, Lăng Triệt cúi người đẩy ra mái tóc rối bời của nàng, khuôn mặt nàng tiều tụy, khó khăn lắm mới dưỡng được chút thịt lúc này lại hao tổn xuống, Lăng Triệt vô cùng đau lòng , “Biết bản thân bị bệnh, cư nhiên dám uống thuốc?”

      Cầm lên chén thuốc, Lăng Triệt kéo Long Vân Thấm tựa vào lòng mình, đưa bát dược đến, “Muốn tự uống hay để ta uy ngươi?”

      Nàng nào dám để uy, chính là Lăng Triệt đột nhiên xuất làm nàng có chút sững sờ, chỉ biết giương mắt ngây ngốc nhìn .

      Sao lại đến đây?

      Lăng Triệt lại nghĩ nàng chịu uống thuốc, trong lòng trầm xuống, trực tiếp uống ngụm dược đen ngòm kia, chọc cho Long Vân Thấm hét lên kinh hãi.

      “Ngươi, đừng....!”

      Tiếng hô của Long Vân Thấm còn chưa kịp thốt ra, ngón tay nam nhân chế trụ hàm dưới của nàng nâng lên, cúi đầu tìm đúng môi của nàng, cứ như vậy truyền dược từ miệng qua miệng. Lăng Triệt thừa dịp này nhàng miết cánh môi khô nứt của nàng, đem những giọt thuốc muốn rơi xuống toàn bộ nuốt hết.

      khuôn mặt tuấn dật lúc này tràn đầy tà tứ, “Còn cần ?”

      Long Vân Thấm lập tức tránh thoát, đỏ mặt nhìn chăm chú, lập tức tiếp nhận bát thuốc hơi uống hết, ngay cả mày cũng nhăn cái.

      Lăng Triệt lúc này mới thả lỏng tâm tình, luyến tiếc ôm nàng vào trong ngực, hít vào hương thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về nàng. hồi lâu mới , “Tại sao tiến cũng cũng bảo Ảnh báo cho ta biết.”

      “Ngươi chẳng lẽ biết?”

      Vẻ mặt Lăng Triệt đổi, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn, “Việc hàn chứng, bản vương nhất định có biện pháp.”

      Long Vân Thấm cười khổ, “Biện pháp sao? Hàn chứng này tuy rằng phải bệnh nan y, nhưng cũng ngoan cố khó trị, sư phụ từng qua, thuốc dẫn thôi cũng cần ba loại hiếm có đời, Tàng hoa hồng Tây Vực, Thiên Sơn Tuyết Liên, Vô Cực Nam Khương....đều là bảo vật của ba cường quốc đấy!"

      Long Vân Thấm càng trong lòng càng nhịn được cảm thán, hàn chứng của nàng phải chữa được, chỉ cần có thuốc dẫn những chuyện phía sau liền vô cùng đơn giản, nhưng thuốc dẫn quả thực quá trân quý.”

      Ba loại dược này, trân quý khó tìm đời, người bình thường đâu có cơ hội có được.

      Lăng Triệt nghe vậy liền trầm mặc, luôn luôn thầm cho người tìm ba loại thuốc này, đơn giản những thứ này cũng là thuốc dẫn giải trừ độc tố trong người . thời trong tay thứ, Vô Cực Nam Khương.

      nghĩ thuốc dẫn cho hàn chứng lại đồng dạng với của , đối với nhận thức của có chút quỷ dị.

      “Ta có Vô Cực Nam Khương. Về phần hai loại kia, có đầu mối tìm kiếm, lúc này hai nước kia phái người đến đây là cơ hội lấy thêm thông tin cho ngươi.”

      Theo như biết, Tây Sơn Tuyết Liên được ban cho người ở Bắc Tề quốc, người đó là Bắc Tề đại tướng quân Phong Hạ. Trong lòng Lăng Triệt sớm có định đoạt, Phong Hạ lần này đến đây nhất định phải làm cho lấy ra Tuyết Liên.

      Sáng sớm hôm sau, Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương gặp nhau chuẩn bị, hai người toàn bộ nghiêm chỉnh đứng thành lầu chờ nghênh đón sứ thần hai nước bạn.

      Nhìn bố trí trong hoàng cung, bởi vì đại tế sắp tới mà sinh lực dồi dào, mảnh sinh động vui sướng…. Long Vân Thấm để ý nhìn về phía cửa cung, giữa khung cảnh đẹp đẽ quý giá ngàn vạn lúc này có hai đội ngũ dài nối đuôi nhau vào.

      Long Thanh Dương cũng vừa thấy, ra tiếng : “Đến đây.”

      Long Vân Thấm lập tức quay người nhìn phía trước, chỉ thấy đoàn xe ngựa dừng lại, sau đó từ bên trong đó xuống hai người, đội ngũ hộ vệ lập tức tách ra hai hàng, ngự tiền thị vệ lên dẫn đường, tới chỗ hai người kia.

      Ánh mắt Long Vân Thấm dừng lại ở đội ngũ bên phải, nam tử cầm đầu ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thân y phục bình thường, mi mày nồng liệt lãnh ngạo, gương mặt nổi bật đôi mắt bình thản vô ba che dấu đáy mắt lợi hại, cả người làm cho người ta nghĩ đến loại mãnh thú ngủ đông.

      Long Thanh Dương nhìn theo tầm mắt Long Vân Thấm, ngại lên tiếng giới thiệu, “Đó chính là Phong Hạ. Người đứng đầu đoàn xứ giả bên này cũng là hoàng tử Xích Viêm quốc, Thượng Quan Phược Vân.”

      Long Vân Thấm gật gật đầu, cười cười nhìn Long Thanh Dương, “ xuống , nên đợi quý khách phương xa đợi lâu.”

      Hai người lúc này mới xuống thềm đá, đón đầu hai đội ngũ chầm chậm đến.

      Bốn người gặp mặt, Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương lập tức lấy thân phận làm chủ dẫn sứ giả hai quốc gia bước qua hành cung, vừa vừa quên hàn huyên.

      Long Vân Thấm phụ trách tiếp đãi Phong Hạ, nàng cũng thêm cái gì.

      Bất quá quá đoạn đường, nàng lại cảm giác ánh mắt nam nhân bên cạnh có chút kì quái, cố ý hay vô tình đều dừng ở người nàng, vài lần qua lại làm lòng nàng nổi lên nghi hoặc.

      Long Thanh Dương dẫn Thượng Quan Phược Vân trước bước, nàng mượn cơ hội kéo ra chút khoảng cách với ba người bọn họ, nào ngờ Phong Hạ cũng đồng dạng nghĩ như nàng, hai người nhất thời giống như cố tình cùng nhau.

      Ánh mắt Phong Hạ sâu thẳm phức tạp, vài lần thất thần nhìn khuôn mặt Long Vân Thấm.

      Long Vân Thấm cuối cùng nhịn được hỏi, “Phong tướng quân tại sao nhìn bản cung như vậy?”
      thienbinh2388, Abbymailinh thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 69.1 : Thần con bói toán (1)



      Đoàn người vào hành cung, Long Vân Thấm cùng đoàn người của Long Thanh Dương tạm thời tách nhau ra, Long Vân Thấm mang người về Trọng Hoa cung.

      Bởi vì lần này nàng trực tiếp đứng lo tiếp đãi sứ thần, nên ở lại trong cung thời gian, thực biết nên vui hay nên buồn nữa. Đại khái niềm vui duy nhất của nàng chính là được nhìn thấy Lăng Triệt nhiều hơn.

      Lời của Phong Hạ vừa rồi làm nàng cảm thấy chú ý nhiều, có thể Phong Hạ có liên hệ gì đến mẫu thân nàng chăng?

      “Cong chúa điện hạ cùng Trưởng công chúa quả thực rất giống nhau.”

      Giống chỗ nào? Nếu là gương mặt nàng ý kiến, dung mạo của nàng quả thực tương tự tiên hoàng hậu, nhưng cái Phong Hạ chắc chắn là tính tình!

      Càng làm Long Vân Thấm chú ý hơn cả, là nam nhân tên Phong Hạ kia khi nhắc đến mẫu thân nàng mặt lộ ra phiền muộn bi thương, loại cảm súc nồng liệt sâu.

      phải đường xuất giá, Trưởng công chúa Bắc Tề cùng Đại tướng quân phát sinh cái quan hệ chặt chẽ gì đó chứ?

      Bất quá, đó chỉ là suy đoán.

      Long Vân Thấm đột nhiên bật cười, thân là nữ nhi lại đoán mẫu thân cùng nam nhân khác có quan hệ, chắc cũng chỉ có mình nàng…

      “Đông Mai, sao lại ra ngoài.”

      Suy nghĩ Long Vân Thấm bình tĩnh lại, nhìn Đông Mai cầm cái bình chầm chậm vào, liền ra tiếng hỏi.

      Đông Mai dừng chút, trực tiếp lên phía trước, giọng , “Mị thị vệ vừa đến, muốn nô tì đến Ngọc Tuyền lấy đồ, nô tì nguyên bản muốn bẩm báo người, nhưng người ra ngoài mất nên nô tì cả gan qua mình a.”

      Đem này nọ đặt ở bàn, biểu cảm Đông Mai cẩn trọng nhìn nữ tử trước mặt, nàng lần đầu tiên có dũng khí tự mình quyết định như vậy, có chọc giận công chúa điện hạ hay ?

      Long Vân Thấm chút cũng để ý, tính tình Đông Mai vốn ngại ngùng, nàng nhất thiết phải so đo thiệt hơn.

      “Đây là lấy lấy chỗ Nhiếp Chính vương sao?”

      “Vâng, Mị thị vệ muốn nô tì cầm đến làm thuốc, là cấp công chúa điện hạ bồi bổ thân mình.”

      Long Vân Thấm mặt tò mò, hẳn là Lăng Triệt làm ? Rốt cuộc dây là cái gì, nhìn giống giống bình rượu hoa đào mọi lần nhưng hơn chút. Đột nhiên nghĩ tới bình cao dược, khóe miệng Long Vân Thấm run rẩy, nhịn được mở ra nắp bình.

      Quơ quơ cái bình, có chút nặng, nhưng nàng quan sát hồi lâu đều xác định được cái gì bên trong.

      xem là cái gì vậy?”

      Đông Mai nghe vậy cúi đầu xem, nhìn bên trong mảnh tối om, nhưng có mùi tràn ra làm nàng nhíu mày thôi, sau đó cầm lên kim châm nhúng vào trong, chốc lát sau kim châm liền rung động thôi. Đông Mai đem kim châm lấy ra, vật dài dài như cái đũa liền xuất mặt bàn, hương rượu lạnh lẽo tràn ra, cảm giác ướt sũng.

      Tê tê rung động, sắc mặt Đông Mai lập tức tái nhợt, nàng sợ tới mức đem kim châm ném ra xa, cả người ngã ngồi đất.

      " Rắn…rắn.. "

      Cư nhiên là rắn sống !

      Nhịp tim Long Vân Thấm theo đó đập thình thịch, tuy rằng bị dọa thất sắc như Đông Mai, nhưng cũng ngồi yên, nhìn con rắn xanh biếc bị kim chân ghim qua người, cả người nó ngừng ngọ nguậy, cái lưỡi thò ra lại thụt vào, nàng nhìn đến mức cả người đều nổi da gà.

      Đem Đông Mai nâng dậy, sắc mặt Long Vân Thấm thể là tốt, " Mị có cái gì ? Cái bình này là đồ làm thuốc à ? " Ngâm rắn vào trong rượu, tính bắt nàng ăn đấy chứ ?

      Ni mã, đây là muốn trêu nàng sao ? Nàng thích nhất loài bò sát này !
      Đông Mau chuyển động cái cổ cứng ngắc, run run chuyện, " Là.. là…bộ dáng này… "

      Long Vân Thấm nhìn con rắn xanh kia hồi lâu, cuối cùng ra câu, " Bắt con rắn này bỏ vào trong bình . "

      Hốc mắt Đông Mai hồng hồng tha thiết nhìn nàng, căn bản bị dọa sợ dám cử động, bảo nàng bắt con rắn kia có chút miễn cưỡng.

      Cuối cùng vẫn là nha đầu Hạ Vũ lúc nào cũng tùy tiện gan lớn vào bắt rắn trở về, vẻ mặt còn mang theo hưng phấn cười khanh khách ngừng, " Công chúa, thứ tốt như vậy ở đâu lấy ra vậy, đây là loài ‘trúc diệp thanh’ hiếm có nha ! Xem ra chúng vừa nở ra lâu, dùng rượu ngâm vào trị hàn chúng rất công hiệu đó ! Nếu cho nô tỳ biết bắt nấu vài món canh đặc biệt cho người ! "

      Long Vân Thấm nghe đến suýt buồn nôn, trực tiếp ra tiền viện.

      Sắc trời vừa vặn, nàng từ Trọng Hoa cung ra ngoài, tản bộ ở vùng phụ cận bên ngoài.

      Bất tri bất giác ra ngoài phạm vi của mình, chờ đến lúc nhìn trong mắt mảnh hoa đào xán lạn, mới dừng lại.

      Nếu nàng nhớ xa, nơi duy nhất trong cung có rừng đào như vậy là Đào cung.

      Nàng sao lại đến đây.

      Long Vân Thấm nghĩ nhiều xoay người trở về, sợ lại đụng mặt quốc sư Dịch Tương.

      Nhưng kịp rồi, nàng vừa nhấc chân được bước phía sau liền vang lên tiếng , " Công chúa điện hạ gặp quỷ sao ? Chạy nhanh như vậy ? Hay Đào cung là cái địa phương có gì đó làm ngươi tránh kịp. "

      Dịch Tương nhìn bóng lưng cứng ngắc cách mình xa, tâm ý coi như sung sướng. Nàng vừa xuất ở gần Đào cung liền chú ý tới, cũng nghĩ quấy rầy nàng, nhưng đến lúc nàng kinh ngạc quay đầu muốn rời khỏi, nhịn được gọi lại.

      Trong lòng Long Vân Thấm ảo não, bản thân quả nhiên nên loạn ra ngoài, nhất thời thấy phong cảnh đẹp liền ngu ngơ đến. Quốc sư Dịch Tương, nàng đồng ý tiếp xúc với .

      " Quốc sư, khéo. " Long Vân Thấm mỉm cười chào hỏi.

      Dịch Tương lại lắc đầu, ở giữa tiết trời hoang vắng tới trước mặt nàng, " khéo, là ta chú ý tới ngươi lâu rồi. "

      Nhất thời Long Vân Thấm xấu hổ vô cùng, nàng giống như người xông vào địa phương của người ta a.

      Dịch Tương xoay người, chỉ vào chạc cây hoa đào vươn ra đầu tường, " Công chúa điện hạ vào xem chút mảnh rừng đào này có bao nhiêu sức sống, chuyển chuyển lại hai lần đều ảnh hưởng đến nó. "


      " tiện quấy rầy quốc sư. "

      " Công chúa điện hạ chẳng lẽ tò mò nguyên nhân ra chú ý đến ngươi? Tam hoàng tử đại khái ta hỏi về ngày sinh tháng đẻ của công chúa ? "

      Long Vân Thấm sửng sốt, Tam ca khi nào cho nàng ? Long Thanh Dương có vấn đề Dịch Tương tìm hiểu nàng chứ đâu cái gì ngày sinh tháng đẻ đâu.

      Nhìn biểu tình của Long Vân Thấm, Dịch Tương vô tội nhún vai, " Xem ra là ta lắm miệng, Tam hoàng tử đại khái cũn . "

      Trong đầu Long Vân Thấm khỏi suy nghĩ, cuối cùng nửa bước về phía Dịch Tương, " Bản cung tò mò, quốc sư vì sao muốn biết ngày sinh tháng đẻ của bản cung. "
      thienbinh2388Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :