[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Bạn ơi, trở lại .

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 71

      Triệu Thanh Trạch ôm Như Ý, Như Ý lại ôm A Mãn. Ba người thân thiết như chỉ còn lại nhà ba người bọn họ. Vậy cũng vừa đủ khiến đám người Lý quý tần đứng sau bọn họ đỏ mắt.

      "Quý tần tỷ tỷ, chúng ta thôi?"

      Thường tại đứng phía sau Lý quý tần giọng mở miệng .

      Mặt Lý quý tần hơi sững sờ, lát lại cười : "Nếu Hoàng Thượng bảo chúng ta tự an bài, vậy chúng ta liền Cẩu quyển xem chó con!"

      Nàng dẫn đầu trước, tiến vào bên trong Lộc Uyển.

      Những người khác nghe vậy, đều có vài phần ngầm hiểu, cười theo đuôi mà .

      Tuy các nàng cùng đường với Hoàng Thượng, nhưng đường đến Cẩu quyển vẫn còn đoạn có thể chung đường.

      Triệu Thanh Trạch bước hai bước, nhìn thấy đám người theo phía sau cũng lên tiếng ngăn cản, vẫn tự mình dẫn Như Ý như cũ, nửa phần ánh mắt cũng đặt vào đám người đó.

      Vừa vào Lộc Uyển thấy ít lồng chim treo cây hai bên đường, quả trong lồng nhốt ít các loài chim đủ loại màu sắc, chim vẹt được các thái giám nuôi dạy chẳng những lông vũ sáng còn làm cho người ta thích.

      Nhìn thấy Triệu Thanh Trạch và Như Ý đến, cũng biết do thái giám dạy hay dùng thủ đoạn gì, vẫn là chim chóc sắc bén, con vẹt lông xanh liền há miệng lên tiếng dẫn đầu: "Bái kiến Hoàng Thượng! Bái kiến nương nương!"

      "Này..."

      Trước đây Như Ý từng nghe vẹt biết tiếng người, nhưng tại gặp được, vẫn ngạc nhiên hồi!

      Nàng nhịn được dừng bước, mà ánh mắt A Mãn sớm bị lông vũ sáng người con vẹt xanh này hấp dẫn rồi, vung tay , hưng phấn vô cùng, thân mình mềm mềm chỉ kém chưa xông đến mà thôi.

      "Bẩn, cho qua."

      Như Ý đè tay của A Mãn lại, để vươn qua. Nhưng biết có phải A Mãn ăn thức ăn quá tốt hay , trẻ nít mới bao lớn, lại làm Như Ý thở hồng hộc. Cuối cùng Triệu Thanh Trạch nhìn vừa mắt, phen bế A Mãn từ trong lòng Như Ý ra, ném về tay nhũ nương, phân phó: "Để nó nhìn, đừng làm cho nó sờ."

      "Dạ." Nhũ nương vội vàng trả lời ôm lấy A Mãn.

      Triệu Thanh Trạch trở lại bên cạnh Như Ý, nhìn thấy Như Ý như có hứng thú với con vẹt này, mở miệng : "Nếu thích, liền mang về!"

      Như Ý nghe vậy có chút động lòng, mà tiểu thái giám theo hầu bên cạnh nghe vậy vội vàng lấy quả hạch tay đút cho con vẹt Như Ý nhìn chằm chằm.

      Vẹt ăn ngụm, lại mở miệng hô "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến nương nương!" .

      Như Ý nhịn được cười, nàng nhìn tiểu thái giám kia hỏi: "Con này vẹt còn có thể cái gì?"

      "Hồi quý phi nương nương, tại con này vẹt chỉ biết cái này."

      Như Ý nghe vậy có chút thất vọng, nhưng nàng biết, muốn dạy con chim chuyện phải là chuyện dễ dàng.

      Tiểu thái giám nhìn thấy thất vọng mặt Như Ý, vội vàng tiếp: "Quý phi nương nương, con vẹt này còn , vừa được đưa đến Lộc Uyển lâu, nô tài cũng chỉ dạy hai câu. Nếu nương nương muốn nghe câu khác, nô tài lập tức dạy nó!"

      Như Ý nghe vậy, nhịn được cũng muốn cho con vẹt này ăn chút gì đó, tiểu thái giám vô cùng thông minh, hai tay cầm cái muỗng dâng lên Như Ý, bên trong muỗng thả ít quả hạch.

      Vẹt nghiêng đầu suy nghĩ chút rồi cúi xuống ăn quả hạch trong muỗng, sau đó mở miệng câu "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến nương nương!"

      "Con vẹt này nịnh nọt!"

      Như Ý cười với Triệu Thanh Trạch. Mà Triệu Thanh Trạch nghe vậy cũng cười, lên tiếng phân phó tiểu thái giám: "Từ hôm này ngươi bắt đầu đến Chiêu Dương điện phụ trách chăm sóc con vẹt này!"

      Từ tiểu thái giám trong Lộc Uyển nhảy thành tiểu thái giám trong Chiêu Dương điện, tuy rằng vẫn làm công việc cũ, chăm sóc chim chóc, nhưng hoàn toàn là bước lên trời a!

      Tiểu thái giám mừng tả xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn, gần như còn muốn lau nước mắt.

      Như Ý nhìn dáng vẻ này của tiểu thái giám, vốn dĩ muốn tự mình đến Lộc Uyển nhìn lại ra miệng được. Nàng thò tay bỏ muỗng qua bên, lập tức có cung nữ bưng chậu nước trong lên giúp Như Ý rửa tay.

      Nàng rửa tay xong, lúc muốn lau tay, đột nhiên đôi tay non mịn cầm khăn mềm giúp nàng lau vệt nước tay. Nàng cần ngẩng đầu lên nhưng nhìn vào đôi tay và chất liệu y phục của đối phương có thể nhìn ra, người này tuyệt đối phải cung nữ. Quả tay của đối phương còn đẹp hơn tay nàng, gần như là tác phẩm nghệ thuật. Mà chất liệu y phục, cũng là gấm mà chỉ có chủ tử trong cung mới có thể mặc.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên, tuy nhìn rất quen nhưng trong lúc nhất thời, khó mà nhớ nổi. Suy nghĩ hồi lâu nàng mới nhớ lại thân phận trước kia của đối phương, là Phùng thị thiếp trước kia cùng tiến Đông cung với nàng.

      Nay, nàng ở phẩm cấp gì, Như Ý nghĩ ra được. Nàng chỉ có thể cười : "Sao có thể phiền toái ngươi tới hầu hạ ta?"

      mặt đối phương cười ôn nhu, lại : "Có thể hầu hạ Quý phi nương nương, là vinh hạnh của thần thiếp, có thể nương nương là quý nhân nên hay quên, nhớ thần thiếp, thần thiếp là Phùng tài nhân, lúc trước cùng tiến Đông cung với nương nương."

      Như Ý nghe vậy chỉ cười cười, thu hồi tay mình, thêm gì nữa.

      Mà ánh mắt Triệu Thanh Trạch càng cho nàng ta, có thể xem như Phùng tài nhân tự rước lấy nhục.

      Mà ánh mắt các phi tần đứng phía sau đều giễu cợt nhìn Phùng tài nhân, vội vàng tìm mất mặt!

      Phùng tài nhân cũng lưu tâm, nhìn thấy Như Ý để ý, chỉ cúi đầu lui xuống, chẳng qua trong lòng nhịn được hơi hơi ghen tị. Lúc đầu chưa tiến đến gần nên phát , vừa mới đến gần, nàng mới thấy được ràng.

      Tuy rằng người vị Chiêu quý phi nương nương này rất mộc mạc, nhưng cung trang màu trắng đều dùng gấm, sờ lên vô cùng mềm nhẵn, tuy nàng nhìn được hàng, nhưng cũng biết là đồ tốt hay đồ xấu, phỏng chừng gấm kia tốt hơn gấm áp đáy hòm người nàng biết bao nhiêu. Mà tay trái nàng đeo cái Dương chi ngọc bàn, tính chất nhẵn nhụi, quả thực vô giá, càng đến chuỗi trân châu nàng đeo thắt lưng, hạt châu tròn tròn còn lớn hơn cả ngón cái, mượt mà trắng nõn, tản ra từng trận u quang...

      Suy cho cùng cũng là Quý phi, lại được Hoàng Thượng ân sủng.

      qua lối vào Điểu lâm, Triệu Thanh Trạch dẫn Như Ý vào Hổ quyển, vừa vừa cười với Như Ý: "Vừa lúc Đông Bắc tiến cống ba con Bạch Hổ, là thợ săn địa phương tìm thấy trong hàng động trong núi. Ba con hổ cùng mẹ, lông đều trắng, đúng lúc trẫm đăng cơ, các đại thần bên dưới liền xem là điềm lành mà tiến cống lên đây!"

      "Ba con tiểu Bạch Hổ."

      Như Ý nghe vậy liền hứng thú, nàng cảm thấy cái Lộc Uyển Hoàng gia này quả thực giống như cái sở thú cỡ lớn, bên trong động vật gì cũng có, ngay cả hổ cũng có, biết có gấu trúc hay .

      Nghĩ vậy, miệng nàng nhịn được hỏi ra: " biết chỗ này có gấu trúc ?"

      "Gấu trúc?"

      Triệu Thanh Trạch kỳ quái liếc mắt nhìn Như Ý, dường như khó hiểu.

      "Gấu cũng có, mèo cũng có... nhưng gấu trúc là cái gì?"

      "Ách..." Như Ý có chút á khẩu trả lời được, biết nên như thế nào, chỉ có thể mở miệng : "Ta chỉ nghe người ta qua, có loại động vật ăn trúc, lớn lên vừa giống gấu vừa giống mèo, lông màu trắng đen!"

      "Nàng , là Thực thiết thú !"

      Triệu Thanh Trạch có chút xác định, mở miệng : "Vài năm trước có mấy con Thực thiết thú được tiến cống, bất quá nuôi nhốt ở Lộc Uyển, Thái Thượng Hoàng sai đưa đến Ngự Thiện phòng, nếu nàng thích, ta bảo nước Thục lại tiến cống cho nàng nuôi!"

      Quốc bảo bị giết thịt!

      Trong đầu Như Ý quanh quẩn cái ý nghĩ này, nhất thời thể chấp nhận.

      Nàng nhịn được mở miệng : "Ta ăn nó!"

      "Được, cho nàng nuôi! Bất quá thứ đó biết cắn người, nàng phải chú ý chút!"

      Triệu Thanh Trạch cười theo, mang Như Ý vào bên trong Hổ quyển.

      Đám người Lý quý tần còn nhìn thấy bóng dáng Hoàng Thượng nữa, biểu tình mặt có chút bất mãn, Lý quý tần lại ngược lại, là người bình tĩnh nhất, mở miệng với các phi tần khác phía sau: "Chúng ta đến Cẩu quyển thôi!"

      Các khác phi tần đều gật gật đầu.

      Chó trong Cẩu quyển tổng cộng sinh được tròn mười chó con, trắng, nâu, lông dài, lông ngắn đều có, lớn chỉ lớn cỡ bàn tay nam tử trưởng thành, bất quá mới sinh được hơn tháng, lớn chút cũng khoảng mấy tháng, thân mình thịt thịt, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

      Biết được vài vị quý nhân muốn đến xem chó con, thái giám trong Cẩu quyển chọn lựa mười con chó con phẩm chất thân hình tốt nhất xử lý sạch sẻ bế ra.

      Đám người Lý quý tần lại hoàn toàn hề có chút hứng thú, đám chó con dáng vẻ dễ thương cũng có chút đả động tâm các nàng.

      Giọng Thường tại trong đám người mang theo vài phần chua chát giễu cợt con chó trong đó, mở miệng : "Người ta nuôi đứa , còn chúng ta chỉ có thể nuôi chó suông!"

      Người ở đây ai cũng nghe ra ý tứ vị Thường tại này, vốn dĩ mặt Lý quý tần lúc nào cũng treo nụ cười chuyên nghiệp cũng nghiêm mặt, quát lớn: " cẩn thận!"

      Thường tại kia tuy có chút phục, nhưng trong lòng vẫn có chút e ngại, cũng gì nữa.

      Ngược lại Ngu thường tại lạnh lùng : "Nàng cũng sai. Người ta bây giờ được Hoàng Thượng mang xem tiểu hổ, chúng ta a, cũng chỉ xứng xem tiểu cẩu."

      Ngu thường tại , tay bất giác thêm vài phần khí lực, ngón tay bàn tay mềm mại trắng nõn nà được sơn đỏ bấu vào người chó bên dưới, bởi vì bị bấu đau người, chó phát ra tiếng ô ô bé yếu ớt, vô cùng đáng thương.

      Ngu thường tại bị tiếng chó kêu làm cho tâm phiền ý loạn, nàng tuỳ tay ném chó màu nâu mới hơn tháng xuống đất, cầm khăn lau tay, mở miệng : "Ta về cung trước!"

      Chó bị quăng dưới đất, may mắn cũng cao. Hơn nữa Ngu thường tại cũng có khí lực gì. Nhưng dù sao vẫn là chó , nó phát ra tiếng kêu bén nhọn sau đó thân mình nho run lên.

      Tâm tình Lý quý tần vốn cũng tốt, thấy Ngu thường tại vừa làm như vậy, trong lòng càng thêm phiền muộn.

      Nàng cũng buông chó trong tay, cầm khăn lau tay, giọng với thái giám đứng hầu bên cạnh: "Đáng thương, chăm sóc tốt !"

      Dứt lời, ánh mắt thương xót nhìn thoáng qua chó nằm mặt đất, cũng thêm gì, liền rời Cẩu quyển .

      Các phi tần còn lại thấy vậy, vốn cũng có tâm tình gì, đều buông chó con trong tay, theo rời .

      Trùng trùng điệp điệp đến, lại có bắt con nào , lòng vài thái giám hầu hạ bên cạnh mất mát, tiểu thái giám trong đó đau lòng tiến đến ôm lấy chó bị Ngu thường tại ném xuống đất lên.

      Lúc Lý quý tần trở lại cung của mình chính là lúc ánh chiều tà ngả về phía tây, cung nữ bên người nàng mở miệng hỏi: "Nương nương, sắp tới bữa tối, người muốn dùng những gì?"

      Lúc này Lý quý tần cũng có chút khẩu vị nào, lại dựa người vào tháp, giọng : "Hôm nay có khẩu vị lắm, ngươi lấy bạc Thiện phòng lấy ít món chính ! Lấy cho ta thịt nguội tứ trân, vây cá tam tiên, dê nướng cắt miếng, ít rau xanh, ngươi xem rồi làm !"

      "Dạ, nương nương!"

      Cung nữ cười cười, giọng : "Ít món chính này của nương nương, cũng có chút khó khăn , có thể nương nương phải đợi chốc lát, nô tỳ lấy đồ ăn theo phân lệ trước cho nương nương!"

      " có việc gì, bây giờ ta có khẩu vị lắm, đồ ăn đó các người chia nhau, ta chờ cũng được!"

      mặt Lý quý tần tươi cười ôn hòa, vô cùng ôn hòa.
      amandatruc, heartheart788, td2n27 others thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Bạn ơi đỡ bận hơn chưa?

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      1tháng 2 ngày vắng bạn. Nhớ bạn quá. Hóng chương mớiX﹏X

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :