tem tem nha. đọc quả phong vị phi tần hậu cung này mình ong hết tủ chả hiểu gì hết. cơ mà nữ 9 phong quý phi là mình rồi. vậy mới bạn edit giỏi . tks
@Tranglinh0808 nàng ta, ta cũng rất đau khổ vs chương này nàng ak. tks nàng cmt ủng hộ tinh thần "bất khuất" của tar ^^
Chương 63 Sau khi Như Ý cất thánh chỉ xong, lúc xoay người, lại thấy A Mãn vừa mới được thăng cấp làm Thái Tử tựa vào lòng nhũ nương ngủ mất. Có thể là do tư thế ôm ngủ quá thoải mái, co người thành khối, miệng khẽ nhếch, nước miếng từ miệng chảy ra thấm uớt cả cổ áo. Như Ý cầm khăn xoa xoa cái miệng nhắn, dường như A Mãn bị quấy rầy giấc ngủ, còn bẹp bẹp cái miệng nhắn, cau cau cái mũi . "Quý phi nương nương, nô tỳ thay Thái Tử điện hạ đổi xiêm y khác?" Nhũ nương bế A Mãn nhìn thấy hành động của Như Ý, cho rằng Như Ý có ý kiến với chuyện chăm sóc A Mãn, cảm thấy nàng chuyên tâm, vội vàng mở miệng . Nàng muốn bị thay thế, ra cho rằng có thể lên làm nhũ nương tiểu Hoàng tử đủ vinh hạnh, tưởng tượng được, tiểu Hoàng tử lại biến thành Thái Tử, nhũ nương Thái Tử. Giống như Tào nhũ nương, trước kia cũng là nhũ nương Thái Tử, nay tôn vinh (tôn quý và tự hào) cỡ nào. "Chỉ ướt bên ngoài, bên trong chắc chưa thấm vào, ngươi đợi lúc nữa lúc đặt lên giường, thay áo ngoài cho được rồi, cần thay nguyên bộ." Như Ý còn chưa quen với cách nhũ nương xưng hô, bất quá nàng cũng điều chỉnh sắc mặt, mở miệng . "Vâng, nương nương!" Nhũ nương nghe vậy liên tục gật đầu nhận lời, động tác càng thêm cẩn thận bế A Mãn trong lòng. A Mãn ngủ say sưa, trong lúc ngủ dường như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng tươi cười, tay huơ huơ hai lần. Mà nhũ nương bế A Mãn, cảm thấy cỗ nóng ướt từ tã lót dưới mông A Mãn... "Thái Tử điện hạ tiểu!" Nhũ nương khẽ cười, dường như vì A Mãn tiểu người nàng mà cảm thấy vinh hạnh. "Lại tiểu!" Như Ý cũng đưa tay sờ phen, mở miệng : "Ngươi bế A Mãn vào phòng thay tã , động tác chút, đừng đánh thức !" "Dạ!" Nhũ nương cung kính lui xuống, mà trong lòng Như Ý chỉ cảm thấy buồn cười, mặt cũng lên tầng ý cười. Vẫn là đứa bé còn tè đầm, như thế nào liền thành Thái Tử! Nàng lắc đầu cười, muốn vào trong phòng, lại nghe thấy giọng Triệu Thanh Trạch. "Sao nàng vừa cười còn vừa lắc đầu?" Như Ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Thanh Trạch vẫn thân long bào màu vàng, dường như vừa thượng triều trở về. " có gì, chỉ cười A Mãn vẫn là đứa bé chỉ biết tè dầm, vậy mà liền thành Thái Tử!" Như Ý mở miệng : "Ta sai người lấy thường phục đến cho chàng thay." "Được." Triệu Thanh Trạch cười chút, theo Như Ý vào trong phòng, đột nhiên ra câu đầu đuôi: "A Mãn là trưởng tử của ta và nàng, tự nhiên là Thái Tử, nên được thứ tốt nhất." "Hả?" Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu, vừa rồi Triệu Thanh Trạch gì, nàng nghe . " có gì!" Triệu Thanh Trạch chỉ nắm Như Ý tay lên vân vê, mặt lại cười nhạt. Đối với A Mãn thái độ của Triệu Thanh Trạch hết sức phức tạp, nhưng thể nghi ngờ là thương , đối với mà , càng muốn phó thác những tiếc nuối của mình lên người đứa này, A Mãn cũng là trưởng tử giống , tuy phải đích tử, nhưng lại do Như Ý sinh ra, ở trong lòng , cũng khác đích tử. hi vọng nhìn thấy A Mãn có thể trưởng thành trở thành Thái Tử ưu tú, cũng hi vọng nhìn thấy nó có thể thuận thuận lợi lợi, danh chính ngôn thuận ngồi vị trí này của , mà , cũng vì A Mãn mà dọn đường, để lại cho nó giang sơn tươi đẹp. Lúc ngồi lên vị trí này, quả trong lòng có quá nhiều mê mang, cũng có quá nhiều hư vô. Cho tới nay, suy nghĩ đều là ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chưa từng làm Hoàng Đế, nhưng cũng hiểu được vị trí này có được những gì, nó có thể chi phối mọi người, tựa như , từng là Thái Tử... vẫn cảm thấy bản thân vô cùng tôn quý, nhưng phải quyển cấm liền quyển cấm, nháy mắt khiến rơi vào trần ai. Chỉ là, đến khi ngồi ngôi vị Hoàng đế, lúc bắt đầu chi phối tất cả, lại cảm thấy thoải mái, trừ nhìn những người đó bị chi phối, trêu đùa, dường như còn phát ra bất kỳ lạc thú nào, giống như hơi bị nghẹn ở ngực. nhịn được nhìn về phía Như Ý, buổi tối hôm xảy ra địa chấn, lời Như Ý với , khiến lòng đột nhiên xuất lỗ hổng, đột nhiên cảm thấy dường như bản thân lâm vào chấp niệm. tại vẫn có chút mê mang như cũ, lại mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ câu Như Ý , là Hoàng Đế tốt. Đúng, có thể làm Hoàng Đế tốt, mà cũng khiến A Mãn trở thành Thái Tử ưu tú, làm Hoàng tử ưu tú. Việc có thể làm được rất nhiều. Mà và A Mãn, cũng giẫm lên vết xe đổ của và phụ hoàng. cúi đầu nhìn Như Ý giúp thay y phục, thay buộc đai lưng, tầm mắt nhìn xuống, vừa lúc nhìn đến cần cổ trắng nõn của nàng, nhịn được đem mặt mình dán vào. "Thanh Trạch..." Như Ý bị hoảng sợ, lại kháng cự, chẳng qua cảm thấy khí tức ấm áp từ cánh mũi lúc thở ra khiến nàng có chút ngứa, nàng cười cũng dán mặt mình vào mặt Triệu Thanh Trạch, mở miệng : "Sao chàng cũng học A Mãn, ngày thường ta bế A Mãn, A Mãn thích nhất là dán vào ta như vậy!" Trong lòng Triệu Thanh Trạch vừa xuất tia kiều diễm, lại bị lời này của Như Ý làm cho tiêu tán. cười ngẩng đầu lên, sờ sờ nàng mặt, dường như trong giọng mang theo chút bất mãn: "Nàng lại mang ta so sánh với tiểu tử A Mãn chỉ biết bú sữa!" Như Ý nghe vậy lại là vụng trộm cười cười, lại dừng miệng mình lại được, chút về chuyện nàng vừa suy nghĩ với . "Lúc trước nhũ nương xưng A Mãn là Thái Tử, biết như thế nào, ta liền nghĩ đến chàng, trước kia chính ta cũng gọi chàng là Thái Tử điện hạ." Triệu Thanh Trạch nghe vậy mặt là vừa tức giận vừa buồn cười, lại nghe Như Ý tiếp: "Ta liền nhịn được nghĩ đến lúc chàng còn , có phải cũng giống A Mãn hay ... Chàng xem, A Mãn vẫn là đứa bé chỉ biết bú sữa, vừa rồi còn tè lên người nhũ nương..." Như Ý vẫn chưa hết, đột nhiên Triệu Thanh Trạch lại mập mờ cười, đến gần Như Ý, vài câu, khiến sắc mặt Như Ý nháy mắt đỏ bừng. "Chàng lại… như vậy." Ba chữ đứng đắn, còn chưa ra khỏi miệng, Như Ý lại nhớ đến mấy câu Triệu Thanh Trạch vừa với nàng, sắc mặt lại đỏ bừng. "Nàng muốn ta đứng đắn sao?" Triệu Thanh Trạch tươi cười mập mờ, ôm lấy Như Ý, dường như muốn bế nàng về phía giường. Như Ý vội vàng giùng giằng bắt đầu tìm lý do: "Thanh Trạch, ta còn có chuyện muốn với chàng, đừng..." "Có chuyện gì?" Triệu Thanh Trạch yên lòng. Trong đầu Như Ý hoàn toàn mơ hồ, có việc, cũng là do nàng thuận miệng tìm cái cớ, muốn nàng hai, đúng là khó xử nàng. Bình thưởng đầu óc nàng hơi mơ hồ chút, đừng đến việc ra suy nghĩ trong đầu mình: "Cái kia... Chàng cho ta phong hào Chiêu, đây phải niên hiệu của chàng sao..." Triệu Thanh Trạch chỉ cười hôn từ mặt đến bên tai nàng, sau đó tựa vào lỗ tai nàng giọng : "Đây phải là khiến hai chúng ta thân mật chút sao?" "Nhưng mà..." Như Ý còn muốn điều gì, lại bị Triệu Thanh Trạch cười dùng tay bụm miệng lại: "Quý phi nương nương, có chuyện gì, chờ lát nữa nàng tỉnh lại rồi !" Lúc Như Ý tỉnh lại quả thực khóc ra nước mắt. Đợi hồi, nàng đợi hồi, tỉnh lại là buổi tối. Thược Dược cười trộm cùng đám cung nữ mang ngọ thiện bị bỏ lỡ và vãn thiện lên, mở miệng : "Quý phi nương nương, lúc Hoàng Thượng phân phó nô tỳ, nếu nương nương tỉnh lại, liền để Thiện phòng đưa thức ăn đến đây." Như Ý oán trách nhìn nàng cái, tùy Thược Dược đỡ nàng đứng lên. "Quý phi nương nương, người có muốn tắm ? Trong Dục phòng chuẩn bị nước rồi." Như Ý cũng thấy người dính dính, vì thế gật gật đầu. Chẳng qua, trong mắt nàng có chút kỳ quái nhìn về phía Thược Dược, mở miệng : "Thược Dược, ngươi gọi Quý phi nương nương, tại sao ta cảm thấy có chút kỳ quái?" "Kỳ quái sao?" Thược Dược hơi nghịch ngợm thè lưỡi, cười cười: " phải đến lúc này nô tỳ cũng chỉ gọi vài tiếng thôi sao, nô tỳ còn cảm thấy nằm mơ đây!" Như Ý nghe vậy nhịn được cười, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò câu: "Về sau liền gọi nương nương, cần gọi Quý phi nương nương, ngươi gọi giống như ngươi phải cung nữ của ta vậy!" "Vâng, nô tỳ hiểu!" Thược Dược nghe vậy cười cười, sau đó nghiêm túc sửa lại câu: "Nương nương!" Như Ý tắm rửa xong bắt đầu dùng bữa tối, có thể do quá đói, lúc này nàng lại có khẩu vị gì, nàng sai người múc chén canh từ từ uống. chén canh uống vào, ngược lại thức tỉnh vị giác trong dạ dày, đột nhiên bắt đầu có khẩu vị. Vì thế liền cầm chén cơm lên bắt đầu ăn, nửa bát cơm vừa vào bụng, Triệu Thanh Trạch cũng đến. Nhìn thấy Như Ý ăn có vẻ ngon như vậy, cười : "Phê tấu chương cũng có chút đói bụng, vừa vặn dùng bữa tối!" Dứt lời, liền sai người mang bộ chén đũa lên. Như Ý nghe lời Triệu Thanh Trạch hơi mang trêu chọc, ngược lại da mặt dày hơi hất mày, mở miệng : "Hoàng Thượng dễ đói, bữa tối dùng bây giờ lại đói bụng!" Triệu Thanh Trạch nghe thấy lời Như Ý , tươi cười mặt càng sâu, ngữ khí sung sướng : "Bữa tối, phải nàng còn ngủ sao? người dùng ngon." Như Ý á khẩu trả lời được, bại dưới miệng lưỡi của Triệu Thanh Trạch. Đương nhiên, cũng do sức chiến đấu của Như Ý quá yếu, Triệu Thanh Trạch còn chưa dùng vài phần, nàng liền bại trận. Dùng bữa xong, hai người đều ăn hơi no, tuy rằng sắc trời tối, nhưng lại thể lập tức ngủ. Vì thế hai người liền dạo bước trong Chiêu Dương điện. Tuy trời có chút lạnh, nhưng ánh trăng vừa sáng, trong viện thắp đèn lồng, thái giám cung nữ hai bên và trước sau cũng cầm đèn lồng, ngược lại khiến trong viện sáng trưng. Như Ý nắm tay Triệu Thanh Trạch, đầu ngửa ra sau, mắt xuyên qua bóng đêm nhìn bầu trời đầy sao, bước chậm rì rì. Đối với việc này Triệu Thanh Trạch rất có ý kiến: "Tản bộ nên nhìn đường, nếu muốn thưởng thức cảnh đêm, liền ngồi xuống rồi thưởng thức! người hai việc, cẩn thận kẻo ngã!" Như Ý lại lưu tâm, lại vẫn ngẩng đầu nhìn, miệng cười : " phải có chàng đỡ ta sao, sợ!" "Nàng như vậy, lại khiến ta nhớ lại chuyện lúc nàng mang thai! Cũng là ta dìu nàng như vậy." Đột nhiên Triệu Thanh Trạch cười . Như Ý nghe vậy xoay đầu, mắt nhìn về phía Triệu Thanh Trạch, dường mặt cũng mang theo vài phần hồi ức: "Đúng vậy, lúc ấy ta luôn đùa giỡn lười chịu , chàng liền kéo ta ." "Trở lại trong cung, ngược lại hồi lâu chưa rồi!" Triệu Thanh Trạch hơi hơi thở dài hơi, trong đầu Như Ý cũng nhịn được nhớ lại chút, đích là hồi lâu chưa . Sau khi hồi cung, nhiều chuyện! Triệu Thanh Trạch phải xử lý chuyện triều, lại phải xử lý các loại chuyện loạn thất bát tao trong cung, mà nàng, ngược lại nhàn rỗi, suốt ngày ngoại trừ A Mãn, thời gian còn lại có việc gì làm, nhưng chưa bao giờ hai người nghĩ đến dạo như vậy. Cho dù dùng xong bữa, phần lớn thời gian, nàng cũng chỉ tới phòng A Mãn, theo chơi đùa xem như vận động. Hay là tự mình dạo chút. Duy nhất lần, vẫn là A Mãn làm nũng muốn ra ngoài, ba người cùng , nhưng cũng sống chết mặc bay, bởi vì gặp được Trần Nguyên Hương. Kỳ , hai người dùng bữa, đa số hay cùng nhau ăn, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua lẳng lặng vừa vừa suy nghĩ như vậy, thậm chí tán gẫu đôi câu. "Về sau, chúng ta thường xuyên dạo được ?" Như Ý cười ngẩng đầu đề nghị, lúc ra lời này, trong lòng nàng có bao nhiêu khiếp đảm vì mình lớn mật. "Về sau, hẳn là ngày ngày dùng bữa xong, hai người chúng ta cũng phải dạo lúc." Triệu Thanh Trạch cười dắt tay Như Ý, câu, lại để lộ ra vài phần ai oán: "Chỉ cần trong mắt nàng đừng suốt ngày chỉ có A Mãn là được!" Như Ý nghe vậy nhịn được cười lên, gật gật đầu. Cam đoan chỉ tồn tại trong chốc lát, tản bộ xong hồi tẩm cung, Như Ý vẫn lôi kéo Triệu Thanh Trạch đến phòng nhìn A Mãn. Mà Triệu Thanh Trạch cũng quên mất chuyện mình oán giận Như Ý lúc trước, hề dị nghị theo đến phòng A Mãn. Ban ngày A Mãn ngủ nhiều, lúc này thức, tay đặt trong miệng, gặm có vẻ ngon lắm. Nhũ nương tiến lên nhàng cầm tay ra, muốn sửa đúng, A Mãn còn bất mãn a a hai tiếng. Nhũ nương canh chừng nhìn thấy Triệu Thanh Trạch và Như Ý vào liền vội vàng tiến lên hành lễ, cứ hồi công phu như vậy, A Mãn lại đem tay bỏ vào trong miệng. Như Ý tiến lên thò tay bắt lấy tay của A Mãn, giọng thầm : "Tiểu bại hoại, con lại ăn tay, sạch !" A Mãn nhìn thấy mẹ mình, chút cũng vì mẹ mình ngăn cản mà thu liễm, tay phì nộn giùng giằng muốn đưa vào miệng như cũ. "Ăn ngon như vậy? Để mẫu thân cũng nếm thử." Như Ý cười đem tay còn đầy nước miếng của A Mãn bỏ vào miệng mình. Tuy rằng tay của A Mãn phì phì thịt nhiều, nhưng rất , miệng Như Ý lớn, lại dễ dàng ngậm lấy toàn bộ. A Mãn ngửa đầu nhìn tay mình đột nhiên biến mất, cái miệng nhắn nghẹn khuất, đột nhiên a a hai tiếng, khóc lên. Như Ý có chút kinh ngạc, vội vàng lấy tay của A Mãn từ trong miệng ra, sai người mang khăn đến lau tay, sau đó bỏ vào bên miệng A Mãn, mở miệng : "Tay vẫn còn, đừng khóc!" Triệu Thanh Trạch đứng bên, mắt hàm chứa thú vị nhìn, đợi đến khi A Mãn khóc, mới tới bên cạnh A Mãn, bế từ giường dậy, cười trêu ghẹo: "Đến, phụ hoàng ôm con, đừng để ý mẫu phi con!" A Mãn hít hít cái mũi , tay lần nữa nhét vào miệng, ngừng khóc. Lúc Triệu Thanh Trạch muốn đắc ý khoe với Như Ý, đột nhiên, người cảm nhận được trận nóng ướt, cúi đầu nhìn xuống, khỏi ngạc nhiên. Bởi vì A Mãn vừa tỉnh ngủ, nhũ nương vừa thay tã mới, lúc này vẫn chưa quấn lại, lúc tè ra, trực tiếp vẽ bản đồ long bào màu vàng của cha .
Chương 64 nửa nước tiểu đồng tử của A Mãn tưới lên long bào của Triệu Thanh Trạch, nửa nữa giọt tí tách xuống dưới chân . Như Ý thấy cảnh tượng này, nhịn lại nhịn, rốt cục cũng nhịn được bật cười tiếng. Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Như Ý, lại nhìn nhìn A Mãn làm chuyện xấu mà vẫn tỉnh tỉnh mê mê gặm tay của mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Như Ý nhanh chóng gọi nhũ nương tới bế A Mãn thay y phục, nhìn y phục người Triệu Thanh Trạch bị ướt hơn phân nửa, nàng giương miệng cười : " lau được, trực tiếp tắm rửa thay đồ thôi!" "Con trai nàng làm chuyện xấu, nàng làm mẹ còn nhanh tới thu dọn!" Triệu Thanh Trạch nhìn thấy mặt Như Ý vẫn mang theo ý cười, nhịn được nhắc nhở câu. "Xem chàng , làm như A Mãn phải con của chàng vậy!" Như Ý cười hai bước lên hai bước, muốn theo Triệu Thanh Trạch vào phòng thay đồ. Ai ngờ, Triệu Thanh Trạch lại bất ngờ ôm cổ nàng, Như Ý sửng sốt chút, lại thấy mặt đối phương treo vài phần tươi cười tinh nghịch, nàng mới theo bản năng cúi đầu nhìn xuống người mình. Nhất thời có chút bất đắc dĩ, nàng cũng bị cọ thân nước tiểu đồng tử của A Mãn. Buổi tối tắm xem như bị tẩy sạch. "Chàng bao lớn rồi? Còn trẻ con như vậy!" Như Ý bất đắc dĩ nhìn, lại nhịn được cười cười. "Vừa vặn cùng nhau tắm, dù sao chỗ tắm cũng lớn." Triệu trả lời có chút vô lại. "Muốn bế A Mãn đến tắm !" Như Ý nhịn được đáp câu. Ai ngờ, Triệu Thanh Trạch nghe vậy chỉ nở nụ cười, trong mắt mang theo vài phần có hảo ý: "Mang A Mãn đến sợ là thích hợp, ta sợ thời gian tắm quá dài bị lạnh!" Như Ý ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Thanh Trạch tươi cười ái muội. Buổi sáng ngày hôm sau, vì hôm qua Như Ý nghỉ sớm cho nên thức dậy trễ, nhưng trễ cũng tương đối gần như ngày thường. Sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, Thược Dược nhẫn nại : "Nương nương, sáng nay mấy người Hiền phi nương nương đến tỉnh an người!" "Hiền phi nương nương?" Như Ý phản ứng lại được trong đầu chỉ nhớ tới tổ hợp hậu cung của Thái Thượng Hoàng. "Hiền phi nương nương là Mục lương đệ ở Đông cung trước đây, lần này trừ nương nương, nàng là người có vị phần cao nhất." Thược dược vừa búi tóc cho nàng vừa mở miệng . "Người đâu, ngươi cũng là, sao gọi ta." Như Ý nhịn được nhìn thoáng qua Thược Dược, lại với cung nữ đứng bên cạnh: "Các ngươi nhanh mời người vào hầu hạ cho tốt!" Tuy rằng bây giờ nàng là Quý phi, vị phần cao nhất, nhưng cũng thể để người ta chờ bên ngoài. "Nương nương đừng gấp, các nàng về!" Thược dược thấy dường như Như Ý ra ngoài tiếp đãi, vội vàng ngăn cản : "Buổi sáng Hoàng Thượng phái Đặng công công mời người về rồi, về sau các nàng chỉ cần trực tiếp đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, cần đến đây!" "Vậy cũng tốt." , Như Ý cảm thấy bản thân leo lên được mặt bàn, để các nàng đến thỉnh an mình, nàng còn biết nên tiếp đãi các nàng như thế nào. Như Ý ngồi trở lại bàn trang điểm, suy nghĩ lời Thược Dược vừa , giọng hỏi: "Các nàng đều thỉnh an Thái Hậu nương nương, ta có nên hay ? " " tại hẳn là cần ! Bây giờ Thái hậu nương nương còn bệnh, phỏng chừng cũng có tinh thần đứng lên tiếp đãi." Thược Dược cũng xuất thân là tiểu cung nữ, khả năng hiểu biết còn nhiều bằng Như Ý, cuối cùng chỉ có thể đủ xác định : "Nếu nương nương thử hỏi Hoàng Thượng xem sao?" "Được." Như Ý gật gật đầu, trong lòng lại có chút do dự, tại Triệu Thanh Trạch có rất nhiều việc, chuyện gì nàng cũng hỏi , thích hợp sao? "Nếu ta hỏi Tào chút!" Bản thân Như Ý biết ít cung quy, cũng chính là quy củ lúc làm tiểu cung nữ, tuy rằng sau này vào Đông cung làm thị thiếp, nhưng khi đó Lâm cung nhân chỉ huấn luyện gấp cho các nàng chút, căn bản được biết gì nhiều, bên người nàng lại có cung nhân lớn tuổi, người có thể hỏi cũng chỉ có mình Tào nhũ nương! "Ta nghe nghe nếu như các tiểu thư nhà quan lại được chọn tiến cung, người nhà thỉnh giáo dưỡng đến, trong cung cũng phái người đến? Mà nếu phi tần xuất thân cung nữ như ta, bên người cũng hai cung nhân lớn tuổi theo dạy bảo, nếu ngươi tìm mấy bộ sách cung quy đến cho ta xem trước, buổi tối ta hỏi lại Hoàng Thượng! " Đến lúc này, Như Ý mới mơ hồ phát bản thân có lỗ đen, cái gì cũng biết. Tuy rằng Chiêu Dương Điện cũng có cung nhân lớn tuổi, nhưng tất cả đều là hầu hạ gần nàng, càng miễn bàn đến việc mời các bà đến dạy nàng. "Nương nương đừng vội đừng vội, nô tì mời Tào đến." Thược Dược nghe vậy vội vàng buông lược mở miệng . "Chân Tào còn bị thương, ngươi nhanh hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, ta thăm Tào !" Sau địa chấn, chân Tào nhũ nương bị thương, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng lớn tuổi, bị thương cũng đủ khiến bà nằm giường hồi lâu. tại Tào nhũ nương ở trong Triều Dương Điện, là ở bên sườn nội điện. "Hôm qua là chuyện mừng của Quý phi nương nương, nhưng lão nô lại chưa chúc mừng nương nương! " Khóe mắt Tào nhũ nương khi khẽ cười xuất vài nếp nhăn, có vẻ thập phần hòa ái dễ gần. "Thân thể quan trọng hơn." Như Ý nhìn nhìn chân của Tào được băng bó tốt, nhưng lại có chút do dự biết nên mở miệng như thế nào. "Ngươi xuống !" Tào nhũ nương nhìn ra Như Ý khác thường, bà lên tiếng phân phó tiểu cung nữ ra ngoài đổi thuốc. Đợi người lui xuống, cửa phòng đóng lại, Tào nhũ nương mới nhìn về phía Như Ý, hòa ái cười: "Nương nương có chuyện gì cứ việc ?" "Tào , vốn nên tới phiền toái người, nhưng ta cũng biết nên hỏi ai mới tốt?" Như Ý có chút khó xử mở miệng, xong liền đem chuyện tình hoang mang hôm nay gặp được với Tào nhũ nương. " cũng biết, ta vốn xuất thân từ tiểu cung nữ, căn bản biết chủ tử làm việc như thế nào, ta nghĩ sai Thược Dược tìm mấy bản cung quy đến cho ta xem, nhưng xem cung quy cũng chưa đủ, cho nên tốt nhất là có ai đó có thể dạy ta." Tào nhũ nương nghe vậy cũng kinh ngạc với giác ngộ của Như Ý, bà còn tưởng rằng chỉ cần bà và hoàng thượng nhắc đến, có lẽ Như Ý chỉ biết phong bế bản thân trong thế giới , hoàn toàn biết đến chuyện bên ngoài. Chẳng qua, bà nhìn nhìn dáng vẻ này của Như Ý, trong lòng cũng suy nghĩ, nếu tìm người đến dạy, biết nhiều chưa hẳn là chuyện tốt. "Quý phi nương nương, đây cũng phải chuyện trọng yếu!" Tào nhũ nương nghĩ nghĩ, mở miệng chậm rãi : "Lão nô câu tốt, người là Quý phi, toàn bằng ân sủng của Hoàng Thượng mới đến được. Cung quy cung nhân khác dạy cho người, người đều cần nghe, cũng cần tìm hiểu, người chỉ cần nghe Hoàng Thượng an bài cho người! Nếu người gặp vấn đề hiểu, người liền hỏi Hoàng Thượng! " "Nhưng mà..." Như Ý đoán được nhận được đáp án như vậy từ miệng Tào nhũ nương. "Lão nô hại người!" Tào nhũ nương cười nhìn Như Ý, trong mắt lộ ra chân thành và hiền lành, khiến Như Ý ra được lời khác. "Tất cả nghe Hoàng Thượng..." Như Ý nhắc tới câu, bản thân cũng nhịn được thở dài hơi. Sao nàng lại có loại cảm giác tốt, nhưng Tào nhũ nương hại nàng. Đến ngọ thiện, lúc Như Ý hầu hạ Triệu Thanh Trạch thay triều phục xuống, nhìn thấy dường như Như Ý có chút yên lòng, mở miệng hỏi câu: "Nàng làm sao vậy? Có chuyện gì sao? " Như Ý chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, lại há miệng thở dốc, nhưng ra cái gì. "Có việc gạt ta?" Mắt Triệu Thanh Trạch nhìn thẳng khuôn mặt Như Ý, dường như muốn tìm ra đáp án. "Cũng phải thê tử. Nhưng mấy người Hiền phi nương nương đến thỉnh an..." "Các nàng, nàng cần để ý, ta giúp nàng đuổi người, về sau cũng cần tiếp kiến." Triệu Thanh Trạch nghe vậy nhịn được nở nụ cười, dường như cười Như Ý lo sợ đâu. "Cũng hẳn là việc này, ta nghĩ ta có nên thỉnh an Thái hậu hay , nghe Thái Hậu bị bệnh, ta cũng muốn nhìn cái..." Như Ý cau mày ra suy nghĩ trong lòng. "Chỗ Thái Hậu, nàng cần !" Triệu Thanh Trạch cũng chán ghét nhíu mày cái, nhưng ánh mắt nhìn Như Ý cũng thập phần ôn hòa, "Tất cả mọi chuyện bên ngoài, ta xử lý thay nàng, nàng cần suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cần thủ tại chỗ này là được!" "Chung quy ta đây thể tiếp xúc với bất hòa bên ngoài!" Lúc này, đột nhiên Như Ý hiểu ra cảm giác quái dị trong lòng mình từ đâu mà đến, Triệu Thanh Trạch muốn nàng tiếp xúc với bên ngoài, muốn nhốt nàng trong thế giới nho ? Tuy rằng nàng cũng muốn cùng tiếp xúc với hậu cung, nhưng thế nào nữa nàng cũng cảm thấy như vậy kỳ quái. " tại thân phận nàng cao nhất, ai tìm nàng phiền toái. Nếu xử lý xong còn có ta che chở nàng." Triệu Thanh Trạch lại thừa nhận, cười sờ sờ khuôn mặt Như Ý, lại tiếp tục : "Việc này, nàng đừng nghĩ nhiều. Ta thương lượng với Khâm Thiên Tư, ngày mai liền tiến hành điển lễ sắc phong thái tử cho A Mãn." Tuy rằng là vì tiết kiệm, giảm bớt chi phí, điển lễ phong đều miễn, nhưng lập thái tử bất đồng với phong phi, lập thái tử liên quan đến đại quốc gia, phải tế cáo trời cao, bái cáo tông miếu, sai biệt nhiều với điển lễ đăng cơ của hoàng thượng. "A Mãn như vậy, có việc gì sao? " Như Ý cau mày có chút lo lắng. "Đừng lo lắng, ngày mai trẫm bế A Mãn hoàn tất tất cả nghi thức cử hành." Như Ý nghe thế, trong lòng được trấn an ít, cũng đừng trách nàng nghĩ nhiều, lúc cử hành điển lễ, thời gian dài, người nhiều loạn, vạn nhất A Mãn như vậy xảy ra chuyện gì cũng chừng. Trong lòng nàng yên tâm, cũng có tâm tình trêu ghẹo Triệu Thanh Trạch: "Xem ra, ngày mai phải nhũ nương mang thêm vài cái tã, vạn nhất nước tiểu ở người chàng..." "Nghịch ngợm." Triệu Thanh Trạch nhéo nhéo mũi Như Ý. Điển lễ sắc phong thái tử của A Mãn, Triệu Thanh Trạch cũng muốn ủy khuất con trai của mình, càng muốn lấy điển lễ long trọng chiêu cáo thiên hạ, chẳng qua, sau điển lễ chúc mừng, Triệu Thanh Trạch cũng nghĩ qua, theo , loại chuyện này, chẳng bằng và Như Ý ở Chiêu Dương Điện cùng nhau chúc mừng A Mã thích hợp hơn. Điển lễ sắc phong lần này quyết định thời gian cử hành nghi thức, phải là rất ngắn, rất nhanh chóng. Vốn dĩ trong lòng Triệu Thanh Trạch cũng có ý làm lễ mừng khác. Chẳng qua, nghĩ tới, Hiền phi người quản lý cung vụ tại còn ở cửa Chiêu Dương Điện chờ ra. Triệu Thanh Trạch chỉ ngại các nàng nhiều chuyện, nhưng thương lượng cung vụ, lại vẫn tiết kiệm. Đợi đến khi Hiền phi vào, nhìn đến sắc mặt khó xử của nàng, cùng với Đức phi và Lệ phi theo phía sau, mơ hồ hiểu ra chuyện này phỏng chừng cũng phải Hiền phi đề ra. Hiền phi kiên trì mở miệng: "Hoàng thượng, điển lễ sắc phong thái tử là điển lễ trọng đại, trong cung có cần làm vãn yến ?" Mắt Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Đức phi cúi đầu, lại nhìn thoáng qua Lệ phi ngẩng đầu ánh mắt sáng rực nhìn , trong lòng cũng có vài phần ràng. " tại Thái tử tuổi , lễ mừng lần này tiến hành nhanh chóng, nếu đêm mai còn mời các vị đại thần và gia quyến tiến cung tham gia tiệc tối, quá mức vội vàng." Triệu Thanh Trạch cự tuyệt ý kiến này. Hiền phi nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút cảm giác thở dài nhõm hơi. Nàng chưởng quản cung vụ, căn bản còn chưa bắt đầu, tuy rằng Hoàng Thượng có phái vài cung nhân đến cho nàng, nhưng muốn nàng trong khoảng thời gian ngắn tổ chức buổi yến hội cung đình, là làm khó nàng. Mà Lệ phi đứng bên nghe vậy, có chút thất vọng rồi. Nàng nhịn được câu: "Hoàng thượng, sắc phong thái tử chính là việc trọng đại..." " tại quốc khố eo hẹp, lại gặp thiên tai, Thái tử cũng là Thái tử, tự nhiên phải làm gương. Tổ chức vãn tiệc tiêu phí, dùng để kiến thiết vùng bị nạn, phải là để tích của cho Thái tử." Triệu Thanh Trạch chút lưu tình đánh gãy lời Lệ phi , sắc mặt Lệ phi trận xanh trận đỏ, tổ chức vãn tiệc, đương nhiên nàng nghĩ vì Thái tử, cũng phải nàng sinh. Nàng tưởng ban ngày tổ chức đại điển sắc phong nữ quyến hậu cung các nàng thể tham dự, nhưng vãn yến buổi tối, là cơ hội để các nàng với thân phận phi tần của hoàng thượng lần đầu tiên lộ diện trước mặt gia quyến các vị đại thần. Hoàng thượng lấy tiết kiệm hủy bỏ ý kiến của các nàng về đại điển, chỉ làm phong thưởng nho , cũng có lễ mừng gì, quá mức đơn giản. Hiền phi liếc mắt nhìn sắc mặt Lệ phi liếc mắt cái, lại nhìn thoáng qua Hoàng Thượng ngồi thượng thủ, đột nhiên mở miệng : "Hoàng thượng vì dân chúng, nô tì cũng nguyện ý theo hoàng thượng vì dân chúng góp phần tâm, ngay từ hôm nay nô tì nguyện ý giảm bớt nửa chi phí trong cung mình, tiết kiệm quyên cho dân chúng vùng tai ương." Triệu Thanh Trạch đoán được Hiền phi lại đột nhiên lời này, nhât thời trong mắt lên vài tia khác thường, cũng cười : "Hiền phi có tâm!" "Đây là nô tì phải làm." Mặt Hiền phi khẽ mỉm cười. "Nô tì cũng giống vậy!" Lệ phi thấy Hiền phi đột nhiên mở miệng đoạt nổi bật của nàng, vội vàng cam lòng yếu thế xong, "Nô tì thể so với Hiền phi tỷ tỷ chưởng quản hậu cung, nhưng bản thân nô tì vẫn có thể tiết kiệm." Căn bản Trần Nguyên Hương muốn liên hợp việc này, nhưng thấy trong ba người hai người đều mở miệng, nàng mở miệng ngược lại có vẻ dị thường, vì thế nàng cười mở miệng : "Nô tì cũng cảm thấy tại hậu cung chi tiêu quá mức xa hoa lãng phí, rất nhiều việc đều có thể tiết kiệm, nô tì cũng nguyện ý noi theo Hoàng Thượng góp chút sức lực." "Đức phi muội muội phải, gần đây nô tì chưởng quản cung vụ, phát nhiều chỗ tồn tại cần thiết tiêu phí xa hoa lãng phí, lúc này dân chúng chịu tai ương, đám người nô tì thân là phi tử của Hoàng Thượng, nên cắt giảm chi phí, cầu phúc vì muôn dân thiên hạ." Triệu Thanh Trạch vẫn ngồi thượng thủ như cũ, sau khi đợi ba người xong, miệng nâng lên nụ cười nhạt: " khi như vậy như vậy, việc này liền giao cho ba ngươi phụ trách." "Vâng!" Ba người cung kính quỳ xuống, trong lòng hai người Lệ phi và Đức phi hơi có chút kích động, đây là ý tứ cho phép các nàng tiếp xúc cung vụ? Mà trong lòng Hiền phi mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến bản thân mới vừa lanh mồm lanh miệng, vốn dĩ chỉ mình mình cắt giảm chi phí trong cung lại kéo theo mọi người trong hậu cung, vẫn chưa lo lắng cắt giảm chi phí, lại kéo bao nhiêu câu oán hận của mọi người hậu cung, may là ba người cùng nhau gánh vác việc này, cũng cần mình nàng gánh lấy oán khí, ra trong lòng cũng giảm vài phần vui vì bị lệ phi và Đức phi chia quyền quản lý cung vụ.