[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      tuần này k có chương mới à nàng

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      @meomeoconmeo hì hì...có nàng a, ta đăng trễ xý ý mà, tks nàng ủng hộ <3
      Chương 60

      Sao lại như vậy!

      Diệp lương đệ cố gắng đuổi cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.

      Trần Nguyên Hương là người vụng về, dáng vẻ lại quá bình thường, làm sao có khả năng Hoàng Thượng động tình với nàng.

      Hơn nữa, trước kia ở Đông cung ràng người Hoàng Thượng sủng ái nhất là nàng!

      Diệp lương đệ hít hơi sâu, áp chế phẫn uất trong lòng, nét mặt biểu lộ tươi cười, ôn nhu : "Hoàng Thượng như vậy, Thục Dung nhất định nghe lời Hoàng Thượng."

      xong lời này, nàng nhẫn lại ủy khuất nhìn về phía Triệu Thanh Trạch, muốn biểu mình hào phóng, lại muốn Triệu Thanh Trạch cảm thấy ràng là nàng chịu ủy khuất, làm cho an ủi nàng.

      "Được. Trẫm biết, ngươi luôn luôn là người hiểu biết nhất." Triệu Thanh Trạch giọng câu.

      Diệp lương đệ nghe vậy giả vờ xấu hổ cúi đầu xuống, mặt lại khống chế được lộ ra tươi cười, nàng chờ Hoàng Thượng xuống an ủi nàng, nàng cũng suy nghĩ, nàng nên nắm lấy cơ hội thế nào, thế nhưng lại nghe giọng Triệu Thanh Trạch vang lên: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"

      Tươi cười mặt nàng ngưng bặt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, mặt có chút ngốc trệ nhìn về phía Triệu Thanh Trạch.

      Hoàng Thượng, phải hẳn nên an ủi nàng sao?

      Mỗi lần, nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, Hoàng Thượng luôn giọng trấn an nàng.

      Nàng cố gắng để cho khuôn mặt mình có vẻ cứng ngắc, giọng vẫn ôn nhu như cũ: "Hoàng Thượng, Thục Dung có việc gì, chỉ là..."

      "Nếu có việc gì, ngươi trở về !"

      Giọng Triệu Thanh Trạch nhàn nhạt, cầm bản tấu chương bên cạnh bàn lên, mở ra xem.

      Diệp lương đệ ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Trạch, lại thấy thái độ của , nàng cắn răng, kiên trì mặt dày nhắc nhở: "Hoàng Thượng, quốc bận rộn, nhưng người... cũng đừng quên dùng bữa, nếu , ảnh hưởng đến thân thể của người."

      Nàng đủ ràng! Hoàng Thượng hẳn vì nàng nhắc nhở mà chú ý đến lúc này chính là thời gian dùng bữa tối, sau đó giữ nàng lại dùng bữa! (ẻm lại mơ tưởng =.= )

      "Trẫm biết, sắc trời cũng còn sớm, ngươi trở về dùng bữa !"

      Triệu Thanh Trạch ngẩng đầu, ngữ khí thản nhiên .

      Lần này, Diệp lương đệ bị tức đến sắp bóc khói rồi, chẳng qua, nhìn thấy Triệu Thanh Trạch vẫn luôn thờ ơ, nàng có loại cảm giác có cách cũng cách nào xuống tay được, nàng cam lòng khom người hành lễ, mở miệng : "Hoàng Thượng, vậy Thục Dung cáo lui."

      Nàng bước bước, lại quay đầu nhìn ba lần, thái độ lưu luyến rời.

      Chỉ là, phen này biểu , toàn bộ bị Triệu Thanh Trạch cúi đầu thấy. (hehe…đáng)

      Thược Dược tới cửa Ngự thư phòng, liền nhìn thấy Đặng Tiên đứng trước cửa canh chừng.

      mặt nàng lên tươi cười, tới trước mặt Đặng Tiên, mở miệng cười chào hỏi: "Đặng công công!"

      "A, là Thược Dược nương!"

      Đặng Tiên xoay đầu, nhìn thấy Thược Dược, mặt cũng lộ ra tươi cười. Hai người vốn cũng thập phần quen biết, cũng có gì khách sáo.

      Đặng Tiên cười mở miệng : "Ngươi hầu hạ phu nhân nhà ngươi, đến tiền điện làm gì?"

      Thược Dược cười giòn tan : "Đặng công công, ngươi cũng xem là giờ nào, phu nhân nhà nô tỳ đợi Hoàng Thượng dùng bữa lâu cũng thấy Hoàng Thượng trở về, cho nên mới phái nô tỳ tới hỏi công công chút xem Hoàng Thượng có bận quốc gì hay . Nếu bận rộn, phu nhân liền đợi nữa, người sai Trù phòng làm cái khác đưa đến cho Hoàng Thượng."

      xong những lời tiền căn hậu quả này (trước là nguyên nhân, sau là kết quả), nàng cười hỏi: "Đặng công công, bây giờ Hoàng Thượng làm gì?"

      Thược Dược cũng là vì phu nhân nhà mình mà thuận nước dong thuyền, chút cũng cảm thấy trực tiếp hỏi thái giám tổng quản bên người Hoàng thượng về chuyện của Hoàng thượng có cái gì đúng.

      Đặng Tiên cũng cảm thấy đúng, chẳng qua bây giờ muốn vào trong Ngự Thư Phòng chỉ hàm hồ : "Ngươi trở về phu nhân nhà ngươi dùng bữa trước ."

      "Hoàng Thượng bận quốc , vậy nô tỳ trở về với phu nhân, sai Thiện phòng làm cái khác đưa đến."

      Thược Dược tự nhiên ấn theo suy nghĩ của mình mà ra.

      Mà sắc mặt Đặng Tiên có chút quái dị, lại cười : " Trần phu nhân đừng bận rộn, tự mình dùng bữa là được, nếu cần, Hoàng Thượng tự sai nô tài phân phó Trù phòng."

      Trong lòng Đặng Tiên thầm nghĩ: Diệp lương đệ là nữ nhân Hoàng Thượng sủng ái nhất lúc còn ở Đông cung, cũng là nữ nhân duy nhất được triệu kiến sau khi hồi cung, buổi tối chỉ sợ Trần phu nhân còn thấy mặt Hoàng Thượng. Chẳng qua, bằng tâm mà , tâm tự nhiên càng thiên về Trần phu nhân thời gian ở chung nhiều hơn, cho nên vẫn đừng ra khiến nàng thương tâm.

      Đương nhiên Thược Dược biết suy nghĩ lúc này của Đặng Tiên, nghe vậy lại cười cười, mở miệng : "Khó mà làm được, phu nhân nhà ta phân phó riêng Thiện phòng làm canh bổ khí cho Hoàng Thượng, nếu lại để Đặng công công phân phó Thiện phòng mang thiện thực (thức ăn) lên, phải phụ phen tâm ý của phu nhân nhà ta."

      Dứt lời, nàng cười, muốn rời đột nhiên cửa Ngự Thư phòng được mở ra.

      Thược Dược còn tưởng là Hoàng Thượng ra, vội vàng đứng vào bên cạnh Đặng Tiên, chuẩn bị khom người hành lễ.

      Chẳng qua khi ngẩng đầu lên nhìn, Thược Dược lại sợ ngây người.

      Đây... đây phải là Diệp lương đệ sao? Tại sao nàng lại ở chỗ này?

      Mặc dù Diệp lương đệ bị Hoàng Thượng đánh bại, nhưng lúc ra Ngự Thiện phòng, nét mặt khôi phục như thường, lúc này Thược Dược nhìn thấy, lại giống như là đắc ý toại nguyện sau khi được Hoàng Thượng sủng hạnh, đặc biệt, y phục người nàng càng khiến lòng Thược Dược cảm thấy thoải mái.

      Nàng nghẹn khí ngẩng đầu nhìn Diệp lương đệ từ từ qua trước mặt nàng, trong lòng xuất chút khó chịu. Nhưng tôn ti có khác, nàng cẩn thận khống chế để mình biểu lộ chút cảm xúc, phu nhân nhà nàng luôn rất dè chừng, cũng thể khiến nàng trêu chọc phiền toái.

      Diệp lương đệ cũng chỉ nhìn thoáng qua Đặng Tiên, về phần Thược Dược, nàng tự nhiên nhìn vào trong mắt, cũng nhận ra đây là cung nữ bên người Như Ý.

      Đợi Diệp lương đệ rời , Thược Dược đứng thẳng người, ngữ khí có chút cứng ngắc với Đặng Tiên: "Nếu Hoàng Thượng có chuyện, nô tỳ trở về phu nhân tự mình dùng bữa!"

      "Thược Dược, ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện này, vẫn nên đừng để phu nhân biết."

      Thược Dược chỉ khẽ gật đầu, có trả lời, chân lại vội vàng chạy về phía hậu điện.

      Bên này Thược Dược vừa rời , bên khác, cửa Ngự Thư phòng lần nữa được mở ra, Triệu Thanh Trạch ra.

      "Hoàng... Hoàng Thượng!"

      Đặng Tiên quay đầu nhìn lại, vội vàng hành lễ.

      Triệu Thanh Trạch mang theo biểu tình có vài phần kỳ quái nhìn thoáng qua Đặng Tiên: "Ngươi làm sao?"

      "Hoàng Thượng, mới vừa rồi Thược Dược nương đến, vừa vặn nhìn thấy Diệp lương đệ."

      Đặng Tiên kiên trì trả lời. Trong lời chứa ý tứ, trái lại Triệu Thanh Trạch lại nghe ra.

      " có chuyện gì." cười cười, mở miệng , "Đến hậu điện thôi!"

      "Dạ!"

      Đặng Tiên cố nén kinh ngạc trong lòng, vậy mà Hoàng Thượng hề bị Diệp lương đệ câu dẫn , trong lòng khỏi có chút hối hận, sớm biết như vậy, liền trực tiếp với Thược Dược để Trần phu nhân chờ chút!

      Thược Dược đường chạy về hậu điện, lúc này Như Ý ngồi ở bàn chờ, bàn là thức ăn được hâm lại lần nữa, đều là thức ăn buổi chiều nàng đến Thiện phòng tỉ mỉ phân phó nhóm Ngự trù làm ra, bên cạnh bàn là bếp còn đỏ lửa, lửa còn hơi đượm, tuy rằng đậy nắp, nhưng vẫn tỏa ra cỗ hương vị, đây là canh Như Ý sai nhóm Ngự trù làm riêng cho Triệu Thanh Trạch.

      "Hoàng Thượng bận rồi sao?"

      Như Ý thấy Thược Dược thở hổn hển chạy về, vội vàng sai người mang cho nàng ly trà, lúc này mới mở miệng hỏi.

      Thược Dược nghe vậy, khỏi nắm chặt ly trà trong tay, nghĩ tới lời Đặng Tiên vừa dặn dò nàng, sai, nếu ra Hoàng Thượng tới đây dùng bữa, kỳ là cùng Diệp lương đệ ở trong Ngự Thư Phòng... nhất định phu nhân thương tâm.

      "Đúng vậy."

      Giọng nàng lưu loát trả lời.

      Như Ý cũng phát ra nàng có gì thích hợp, chỉ cười mở miệng : "Nếu Hoàng Thượng bận rộn, vậy ta liền đợi nữa!"

      Nàng cầm đũa lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại mở miệng : "Thiện thực của Hoàng Thượng chắc Thiện phòng còn chưa đưa , ngươi Thiện phòng làm đưa , mặt khác, chén canh này cũng đưa cho Hoàng Thượng."

      "Phu nhân..."

      Thược Dược càng nghe càng khổ sở, cũng càng vì Như Ý mà cảm thấy đáng giá.

      Nàng nhịn được ra lời : "Phu nhân, kỳ Hoàng thượng cùng Diệp lương đệ trong thư phòng... căn bản, căn bản phải là..."

      "Diệp lương đệ..."

      Như Ý tự chủ buông lỏng đôi đũa cầm trong tay, mắt nhìn về phía Thược Dược.

      "Phu nhân..." Thược Dược lo lắng nhìn Như Ý.

      " có việc gì."

      Như Ý ngẩn ra chút, mặt lại mỉm cười nhàn nhạt, phân phó cung nữ hầu hạ bên cạnh: "Ngươi lại nhặt đôi đũa cho ta."

      Dứt lời, mỉm cười nhìn Thược Dược : "Nếu Hoàng Thượng dùng bữa cùng Diệp lương đệ, vậy ta liền tự mình dùng bữa!"

      Tươi cười mặt nàng có chút cứng ngắc, lại thêm vài phần miễn cưỡng.

      Khi đũa tay gắp đến đồ ăn trong đĩa, nàng lại cảm thấy có chút ngẩn ra...

      Vậy mà nàng lại khổ sở, đây là nàng... ghen?

      Chẳng lẽ nàng Triệu Thanh Trạch?

      Như Ý ngừng động tác ngơ ngác nghĩ, nàng còn chưa từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, lại nghe được giọng Triệu Thanh Trạch: "Sao hôm nay lại đợi trẫm về, liền dùng bữa trước?"

      "Hoàng Thượng..."

      Như Ý ngẩng đầu, mặt có vài phần kinh ngạc, nàng buông đũa xuống, vội vàng đứng lên muốn hành lễ, lại bị Triệu Thanh Trạch ngăn lại.

      "Hôn nay nàng làm sao vậy?"

      Triệu Thanh Trạch có chút kỳ quái nhìn nàng cái.

      Như Ý theo bản năng sờ mặt mình, lại phát mặt mình cứng đờ có chút miễn cưỡng, nàng che giấu mở miệng : "Sao Hoàng Thượng lại đến?"

      " phải trẫm buổi tối trở về dùng bữa sao?"

      "Nhưng mà, Diệp lương đệ..." Như Ý muốn lại thôi.

      Mà Triệu Thanh Trạch nghe vậy, ngược lại nhìn thoáng qua Đặng Tiên và Thược Dược. Hai người Đặng Tiên và Thược Dược hẹn mà cùng cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, còn tưởng rằng Hoàng Thượng trách tội bọn họ, lại nghe Triệu Thanh Trạch lên tiếng : "Các ngươi lui ra."

      Chân hai người Đặng Tiên và Thược Dược có chút cứng ngắc lui ra ngoài cùng với cung nữ thái giám canh giữ trong phòng, mới rời khỏi phòng, Đặng Tiên liền nhịn được đánh vào tay Thược Dược cái, mở miệng : "Thược Dược, miệng ngươi có cửa mà, thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!"

      "Ta chỉ muốn phu nhân lại hao tổn tinh thần." tay Thược Dược che chỗ bị Đặng Tiên đánh, giọng , "Lại , phải Hoàng Thượng cũng muốn làm gì được chúng ta sao?"

      "Ngươi là..."

      Đặng Tiên có chút khó thở ra lời.

      Trong phòng, Triệu Thanh Trạch cầm đôi đũa Như Ý vừa buông xuống, mặt có chút buồn cười nhìn về phía Như Ý, cười hỏi: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta cùng dùng bữa với Diệp lương đệ?"

      Sắc mặt Như Ý có chút cứng ngắc, lại trả lời, nhìn ngón tay thon dài của Triệu Thanh Trạch cầm đũa lên, gắp miếng đồ ăn bỏ vào miệng: "Buổi chiều bận rộn hồi lâu, là đói a!"

      "Hoàng Thượng, kỳ ..."

      Như Ý cảm thấy lúc này mình nên mấy câu, quá kỳ quái.

      "Nàng nha, còn mau đến dùng bữa, phải Thược Dược nàng đợi ta hồi lâu, đói bụng sao?"

      Triệu Thanh Trạch thấy Như Ý còn đứng bên cạnh bàn, mở miệng .

      Như Ý lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch cầm lấy đôi đũa mới, đưa tới tay Như Ý, cười chút, lại suy đoán: "Chẳng lẽ, nàng nghe thấy Diệp lương đệ, lại ghen a!"

      Như Ý lại giống như bị giẫm phải đuôi, liên tục lắc đầu: "Ta có."

      "Còn có..."

      Triệu Thanh Trạch thấy dáng vẻ nàng cực lực phủ nhận, nhịn được lấy tay ký lên trán nàng cái, nở nụ cười: "Diệp lương đệ tìm ta có chuyện, cũng giống như nàng và Thược Dược suy nghĩ!"

      Như Ý che trán có chút ngây ngốc, lại thấy Triệu Thanh Trạch vừa cười đứng lên: "Như Ý, kỳ , dáng vẻ vừa rồi của nàng, ta rất thích."

      Như Ý kinh ngạc, Triệu Thanh Trạch lại lắc đầu cười, hề giải thích.

      "Hoàng Thượng, kỳ ..."

      "Sao lúc này có ai còn gọi ta Hoàng Thượng, phải về sau phải gọi Thanh Trạch sao?"

      Như Ý nuốt nước miếng chút, giọng : "Thanh Trạch..."

      Nàng hơi thở dài hơi: "Kỳ , vừa rồi ta đúng, ta nên suy nghĩ miên man, Thanh Trạch, chàng là Hoàng Thượng, mà mấy người Diệp lương đệ là thê thiếp của chàng, ta nên khó chịu!"

      Đúng a, nơi này phải đại, nơi này chính là cổ đại, người nam nhân trước mắt này, đối đãi ngươi đủ tốt rồi. Nhưng quan hệ nam nhân và nữ nhân cổ đại, giống như quan hệ giữa ấm trà và chén trà, ấm trà, có thể phối với rất nhiều chen trà... Làm sao nàng có thể nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều lại tưởng tượng xa xôi, chính là tự hại chính mình.

      "Lại sai lầm!"

      Triệu Thanh Trạch thở dài hơi, mở miệng : "Lúc trước, ta từng với nàng, muốn cùng nàng làm phu thê gia đình bình thường, ta vẫn cố gắng làm, mà Như Ý, nàng lại phối hợp ta." (đây là lý do chính ta luôn để n9 xưng hô ta-chàng với n9, lại thêm n9 xuyên mà, để như vậy thấy chút chủ kiến của phụ nữ đại, các nàng ai ko thic cũng thông cảm vs ta nhớ, hehe…)

      "Những người đó, đều ảnh hưởng đến chúng ta, nàng chỉ cần làm nữ nhân của ta là được!"

      Như Ý phản ứng chậm mấy giây, có chút trì độn nhìn Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch vừa cười vừa : " bếp là hâm canh cho ta sao?"

      Như Ý gật gật đầu.

      "Múc cho ta chén!"

      "Được."

      Như Ý cầm lấy chén , dùng bao bố mở nắp ra, lúc nàng cầm thìa khuấy canh, trong đầu còn suy nghĩ chuyện vừa rồi...

      Ý Triệu Thanh Trạch vừa , là... muốn toàn tâm toàn ý sống cùng nàng?

      Nhưng mà, có phải bản thân nàng suy nghĩ nhiều hay , như vậy a! Như Ý đặt chén canh xuống bên tay Triệu Thanh Trạch, như có đăm chiêu nhìn cái.
      Last edited: 31/3/16
      amandatruc, heartheart788, td2n34 others thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 61

      Cổ nhân mê tín, chú ý Thiên Nhân hợp nhất, thích đem tượng tự nhiên và kẻ chấp chính đức hạnh kết hợp lại.

      Địa chấn lần này, tuy rằng lan đến kinh thành rất , nhưng huyện gặp tai ương, lại bị ảnh hưởng rất lớn. Mà chuyện lại vừa vặn phát sinh sau khi Đương kim Hoàng thượng đăng cơ lâu.

      Các đại thần ràng Đương kim Hoàng thượng thượng vị như thế nào, trong lòng đều thầm : chẳng lẽ trời cao trừng phạt Đương kim Thánh Thượng mưu triều soán vị. Nhưng tất cả , cũng chỉ ở trong lòng, ai dám ra, ngay cả quan Ngự Sử, ở triều cũng ai dám kiến nghị Hoàng thượng hạ chiếu Tự tội (ý là chiếu giải thích á) với dân chúng trong thiên hạ.

      Đương kim Hoàng thượng, nguyện ý nghe đám đại thần bọn họ nhiều lời.

      Thủ đoạn mưu phản và thủ đoạn với Vinh Thân vương ngày ấy, vẫn còn làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm. Càng trọng yếu hơn là, sau khi địa chấn phát sinh, triều đình còn thương lượng chuyện cứu viện, huyện gặp tai ương có hơn vạn binh lính đến cứu viện.

      Phục sức người đội ngũ binh lính là của quân đội triều đình, nhưng lại giống như từ trời rơi xuống, căn bản thuộc biên chế của bất cứ khu quân doanh nào, lại huấn luyện hoàn mỹ, nhiều thanh niên thanh tráng (khỏe mạnh+cường tráng).

      Lúc này, đám triều thần chỉ cảm thấy Hoàng thượng ngồi long ỷ cao cao, càng thêm sâu lường được.

      Rốt cuộc trong tay Đương kim Hoàng thượng dấu bao nhiêu con bài chưa lật, tựa như quân đoàn lần này, phải ngày mà bồi dưỡng nên, hơn nữa bồi dưỡng quân đoàn như vậy, muốn bao nhiêu hao phí... Càng trọng yếu hơn là, quân đoàn như vậy, thế nhưng có thể trong thiên hạ, nếu Hoàng thượng chủ động cho bọn họ thân, căn bản người nào biết.

      Mỗi triều đại thần tử đều có chỗ bất đồng, nếu quân chủ yếu sức, vậy thần tử cường thế, nhưng nếu quân chủ cường thế mà có năng lực, thần tử liền thuận theo. Kỳ , bản chất thần tử và thương nhân là giống nhau, suy nghĩ tính toán, đều là mưu lợi vì bản thân.

      Lúc này, bọn họ biết, tuy Đương kim Thánh Thượng mưu phản thượng vị, nhưng cũng phải dựa vào đám đại thần bọn họ mới có thể ngồi lên vị trí này, cho nên bọn họ hẹn mà gặp, đều lựa chọn thần phục.

      Thánh Thượng thánh minh hay , cái này tạm thời còn đến lượt bọn họ suy xét, đa số bọn họ vẫn nghĩ tới việc đánh bạo thẳng khuyên can, bọn họ làm trung thần là được rồi!

      Mặc dù Đương kim Thánh Thượng có rất nhiều khuyết điểm: tỷ như quyết giữ ý mình, rất ít nghe theo ý kiến thần tử; tỷ như thủ đoạn làm việc quá mức cường ngạnh, đủ ôn hòa; lại tỷ như đến lúc này hậu cung trống , dưới gối con...

      Nhưng mà, ít nhất cũng phải hôn quân.

      Hôm nay lâm triều, thuận theo lệ thường, sau khi thần tử lễ bái xong, liền cùng Hoàng thượng thương thảo đại trong ngoài triều đình, mà ngày gần đây xảy ra địa chấn, tất nhiên là trọng yếu nhất.

      Tuy Quốc khố trống rỗng, nhưng lập tức điều động nhiều chuyển đến vùng gặp nạn, vẫn có chút khó khăn.

      Huống chi, thời tiêu trừ hoang mang trong dân chúng, yên ổn dân tâm cũng là chuyện quan trọng, cho dù có quân đội cứu viện cũng đủ.

      Tuy đám triều thần ngẫu nhiên phát biểu ý kiến, nhưng đa số ý kiến, đều là phụ họa theo ý tứ của Triệu Thanh Trạch.

      Lúc này, Trần tể tướng đứng tại thượng thủ lại đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống, mở miệng : "Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, địa chấn lần này, là trời cao cho cảnh báo."

      Toàn bộ ánh mắt của đám triều thần đều nhìn về phía Trần tể tướng, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tể tướng hồ đồ! Tuy rằng là ngoại tổ phụ Hoàng thượng, là gia gia chính thê Đương kim Hoàng thượng, nhưng lời này thể lung tung nha!

      Bọn họ cẩn thận nhìn về phía Hoàng thượng ngồi chủ vị, lại thấy thần sắc mặt Hoàng thượng ôn hòa trái lại có ý tứ giận dữ, nhịn được thở ra hơi, ánh mắt lần nữa sáng ngời nhìn về phía Trần tể tướng, trong lòng thầm: này Tể tướng, đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ!

      Thế nhưng, Triệu Thanh Trạch lại ôn hòa mở miệng hỏi: "Lời đó của Tể tướng là có ý gì?"

      Tuy Trần tể tướng già, nhưng thân mình lại quỳ thẳng tắp, ngạnh cổ mở miệng : "Cựu thần cảm thấy, địa chấn ở phía đông, tại chủ vị Đông cung chưa có, trời cao cho rằng triều chính bất ổn, muốn Hoàng thượng sớm ngày lập người đứng đầu Đông cung."

      Đám triều thần nghe vậy, đều khỏi rụt cổ, Trần tể tướng này bị hỏng não điên rồi! Nay ai chẳng biết Đương kim Thánh Thượng dưới gối con, đây là muốn Thánh Thượng nhận con thừa tự? Cũng đúng a! Cháu Tể tướng là chính thê của Hoàng thượng, làm như vậy có chỗ nào tốt cho Trần gia?

      Chẳng lẽ bọn họ nhận cháu nhà mình thể sinh, cho nên dứt khoát nhận làm con thừa tự cũng tốt hơn so với được nữ nhân khác sinh ra?

      "Tể tướng tiếp?"

      Triệu Thanh Trạch tươi cười ôn hòa, càng khiến đám người phía dưới cảm thấy sâu lường được.

      "Cựu thần nghe , lúc Hoàng thượng ở ngoài cung, từng cùng thị thiếp Trần thị sinh hạ hài tử, mặc dù triều đại có truyền thống lập dòng chính, nhưng cũng phải thể đổi lại, tại có trưởng tử, mà lập ra trưởng tử, cũng hợp lễ pháp."

      Mặt Trần Tể tướng chút thay đổi, lần này nghiêm túc gần như khiến triều đình khiếp sợ.

      Hoàng thượng có con... thị thiếp Trần thị, người này và Trần gia, Trần Tể tướng có quan hệ gì?

      Cũng trách triều thần khác biết, bọn họ tin Trần gia dưới tình hình nữ nhân nhà mình là chính thê Hoàng thượng, thỉnh lập đứa do nữ tử có bất cứ quan hệ nào với nhà bọn họ sinh ra làm chủ Đông cung, trừ phi, đứa này, là muốn ôm nuôi dưới gối Thái Tử phi.

      Nhưng câu tiếp đó, lại làm cho tất cả mọi người đều bỏ cái suy đoán trong đầu.

      "Cựu thần nghe lúc Hoàng thượng bệnh nặng mẹ đẻ Đại hoàng tử Trần thị từng túc trực bên cạnh người, dốc lòng chiếu cố, lại cùng Hoàng thượng chung hoạn nạn, còn vì Hoàng thượng sinh hạ trưởng tử, tuy xuất thân hèn mọn, nhưng thể có công, phi vị bình thường quả đủ để nàng vì xã tắc, vì Hoàng thượng lập công lớn như vậy, cố cựu thần ở đây thỉnh Hoàng thượng lấy vị trí Quý phi để tướng đãi."

      Trần tể tướng vừa dứt lời, Trần Thượng Thư đứng bên cạnh Trần tể tướng cũng quỳ xuống, mở miệng : "Thần tán thành lời Tể tướng ."

      Này hôm nay đột nhiên xuất Trần thị, phải là con riêng của Trần gia !

      Đám triều thần thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn thấy nét mặt Hoàng thượng coi như là biểu tình sung sướng, biết đây là biểu rất hợp tâm ý với đề nghị của Trần tể tướng.

      Đa số bọn họ quan trọng, mà quan trọng là, người ta tương lai là nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, đều ý kiến, mấy người bọn họ còn có thể có ý kiến gì.

      Cho nên tốp năm tốp ba cũng đều quỳ xuống thỉnh Hoàng thượng cho phép lập Thái Tử Đông cung, ít nhất vị Trần thị Quý phi này, có cũng được mà có cũng sao.

      Sau khi các đại thần trong điện đều quỳ xuống hơn phân nửa, mặt Triệu Thanh Trạch lên nụ cười nhàn nhạt, mở miệng : "Nếu Tể tướng và các đại thần khác cũng cho rằng như vậy, trẫm liền chuẩn, sớm ngày hạ chỉ lập Đông cung. Các vị đại thần mời đứng lên!"

      Các đại thần khom người đứng lên, nhưng Trần Tể tướng và Trần Thượng Thư vẫn quỳ như cũ.

      "Tể tướng còn có chuyện gì?"

      Dường như Triệu Thanh Trạch sớm đoán trước, tuy rằng hỏi, nhưng mặt lại xuất chút biểu tình khác thường.

      "Cựu thần có tội." Trần Tể tướng khấu đầu xuống từng cái, mà Trần Thượng Thư cũng dập mạnh từng cái theo.

      "Cháu cựu thần được Hoàng gia coi trọng, gả vào Đông cung, nhưng hơn mười năm nay, lại có chỗ nào xuất sắc, phụ ưu ái của Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, cũng phụ coi trọng của Hoàng thượng, thể làm chính thê Hoàng thượng, cũng thể làm Hậu."

      Thần sắc Triệu Thanh Trạch khó lường, mặt lại tươi cười: "Lời Tể tướng hơi quá!"

      "Hoàng thượng, cựu thần vì việc này, thường xuyên hoảng sợ khó an, đêm thể say giấc, cảm thấy phụ Hoàng gia nhìn trúng Trần gia, cháu Nguyên Hương, từ nuông chiều quá độ, khó có thể mẫu nghi thiên hạ, chịu nổi trọng trách Hậu vị, thỉnh Hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu của cựu thần, đừng lập cháu cựu thần làm Hậu! Mặt khác, cựu thần tuổi tác cao, thể vì xã tắc tạo phúc, thỉnh Hoàng thượng cho phép cựu thần cáo lão hồi hương."

      "Tể tướng quá khiêm nhượng!"

      Triệu Thanh Trạch ngồi long ỷ, đối với lời làm cho người ta khiếp sợ của Trần Tể tướng, cũng có phản ứng quá lớn, chỉ đưa mắt nhìn về phía các triều thần khác, lên tiếng hỏi: "Các khanh thấy lời Trần tể tướng thế nào?"

      Toàn bộ đám triều thần biến thành đầu gỗ, cúi đầu dám lên tiếng.

      Rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì, bọn họ nhìn ra, còn Trần tể tướng là chân ý hay giả ý bọn họ cũng nhìn ra, vạn nhất người ta lấy lùi làm tiến, lúc này chạy đến phụ họa, đó là muốn chết a.

      Biện pháp tốt nhất, chính là đừng có mà mở miệng chuyện, như vậy tốt xấu cũng vô công vô quá (ý là cái j cũng ko liên quan đến mình).

      Ai , người đó chính là ngu ngốc.

      Chỉ là, người trong triều, ai cũng ngờ tới, có người chạy ra làm chuyện ngu ngốc.

      Định Quốc hầu tiến lên vài bước, quỳ rạp xuống đất, mở miệng : "Hoàng thượng, nếu Tể tướng thỉnh cầu như thế, người liền ân chuẩn !"

      mặt Định Quốc hầu khó nén vui sướng, đây phải là buồn ngủ được cho gối đầu sao? Nữ nhi vừa truyền tin ra muốn đoạt Hậu vị, người nhà Trần Nguyên Hương lại bước lùi lại muốn nàng làm Hoàng Hậu, Trần Nguyên Hương làm, nữ nhi thân phận cao nhất, ân sủng đứng đầu, vậy chỉ có thể là nàng!

      Về phần vị Quý phi Thái Tử kia, hoàn toàn lo lắng, dựa vào mưu trí và thủ đoạn của nữ nhi mình chẳng lẽ ứng phó được.

      Triệu Thanh Trạch nghe xong lời Định Quốc hầu , lại cười cười, gì.

      Đám triều thần có chút hiểu ý tứ của Hoàng thượng, nhưng đối với Định Quốc hầu còn vui sướng quỳ mặt đất trong lòng đều lắc đầu, thầm nghĩ ngu ngốc!

      Ai chẳng biết con ngươi là Lương đệ Đông cung, ngươi biểu mơ ước vị trí Hậu vị làm gì a.

      Việc này, đến lúc bãi triều, Triệu Thanh Trạch bày tỏ còn muốn suy xét nhiều lần như cũ.

      Mà sau khi bãi triều, lúc tất cả mọi người đều rời , Triệu Thanh Trạch tự mình xuống long ỷ, đỡ Trần tể tướng quỳ mặt đất dậy, mở miệng : "Ngoại tổ phụ cùng trẫm tới Thư phòng từ từ chuyện? Cậu cũng cùng đến !"

      Trần tể tướng dị nghị, mà Trần Thượng Thư cũng theo đuôi mà .

      Giữa trưa ngày hôm đó, Trần tể tướng kinh sợ bị giữ lại dùng ngọ thiện, mà lúc ra Ngự Thư phòng, cũng là được Trần Thượng Thư đỡ ra, mà đầu , bỏ mũ quan.

      P/s: chương này ta chết cười vs mý bạn triều thần...
      amandatruc, heartheart788, td2n30 others thích bài này.

    4. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      :yoyo56:hahaha buồn cười mấy bạn đại thần quá
      Tóc XùByn.Small thích bài này.

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 62

      Hôm sau, Triệu Thanh Trạch hạ xuống mấy đạo thánh chỉ, đại phong hậu cung.

      Đặng Tiên cầm thánh chỉ đến Đông cung, lúc này vốn là lúc nên thỉnh an, chẳng qua, bắt đầu từ ngày hôm qua, Trần Nguyên Hương lấy lý do thân thể khỏe miễn mọi người thỉnh an.

      Lúc Đặng Tiên cầm thánh chỉ tới tẩm cung Trần Nguyên Hương, nàng lấy tóc che vết thương trán, chẳng qua vị trí máu bầm quá mức nổi bật, vẫn là vừa nhìn liền hiểu ngay.

      "Đặng công công!"

      Lúc nàng nhìn thấy Đặng Tiên, thái độ thập phần khách khí, sai người nhanh chóng dâng trà, lại mời ngồi.

      "Đa tạ nương nương!"

      Đặng Tiên kiêu ngạo siểm nịnh hành lễ, mở miệng : "Có thể thỉnh nương nương mời các vị tiểu chủ Đông cung cùng nhau đến hay , để nô tài tuyên chỉ."

      "Được."

      Có vẻ Trần Nguyên Hương hết sức dễ chuyện, vội vàng sai hạ nhân đến các viện mời người.

      Viện của mỗi người trong Đông cung giống nhau, người tới cũng là tốp năm tốp ba, tốc độ cũng khác nhau. Sau khi tiến vào, mọi người cũng có chút yên lòng thỉnh an Trần Nguyên Hương, mà lúc nhìn đến vết thương trán Trần Nguyên Hương, mặt các nàng tuy rằng giật mình, lại đều làm bộ như nhìn thấy, tất cả mọi chú ý đều đặt người Đặng Tiên, chính xác mà , chính là mấy đạo thánh chỉ mang đến.

      Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, gần giống với dự đoán của các nàng rồi lại có chút ngoài dự đoán.

      Đặng Tiên bắt đầu mở thánh chỉ ra đọc, tất cả thị thiếp, cơ bản đều là từ Tần vị tam phẩm trở xuống, thấp nhất là Mỹ nhân ngũ phẩm, căn cứ chủ yếu vào thân phận bối cảnh của từng thị thiếp, cùng với thời gian theo Thái Tử.

      Hoàng Thượng, dường như thập phần keo kiệt với vị phần, dựa theo lẽ thường, những thị thiếp này, thời gian theo Thái Tử ngắn, rất nhiều người được xưng là lão nhân, Tần vị cũng phải thể cho, chỉ là Hoàng Thượng cứng rắn phân các nàng ở dưới Tần vị, điều này cũng biểu thị, tương lai nếu các nàng may mắn được Hoàng Thượng coi trọng và ân sủng, hoặc vì Hoàng Thượng sinh hạ hài tử linh tinh, đời này đừng mong trèo lên được Tần vị.

      Có mấy người năng lực thừa nhận kém, tay cầm thánh chỉ nhưng mặt chống đỡ tươi cười.

      Mà trong những người này, người khiến người ta giật mình nhất lại là Ngu bảo lâm, trong tất cả thị thiếp đứng ở đây, Ngu bảo lâm được phong là Thường tại tứ phẩn.

      Tuy rằng mọi người đều cảm thấy Ngu bảo lâm tự mình tìm chết, chỉ sợ do chuyện thị tật Thái tử lúc trước, Ngu bảo lâm cự tuyệt, nhưng phong Thường tại tứ phẩm, thậm chí bằng những thị thiếp được phong Quý nhân chính tứ phẩm, quá mất mặt.

      "Đặng công công, ý chỉ này, chẳng lẽ là..."

      Sắc mặt Ngu bảo lâm tái nhợt, dường như sắp khóc, nàng đứng lên, muốn chứng thực lại thôi.

      "Ngu Thường tại có lời gì muốn ?"

      Mặt Đặng Tiên nghiêm túc, giống như muốn hỏi Ngu thường có phải có ý kiến gì với đạo thánh chỉ này hay .

      "... có!" Ngu thường tại gượng cười, ánh mắt lại có chút căm giận bất bình.

      Tần vị bắt đầu phong từ Hà bảo lâm, từ đuôi đến đầu, cho đến Quý tần là Lý bảo lâm ngừng lại.

      Lúc Lý bảo lâm tiếp nhận thánh chỉ trong lòng cũng có chút thất vọng, Hoàng Thượng phân vị phần, quá keo kiệt, nàng vốn nghĩ rằng lần này Hoàng Thượng thượng vị, chức quan của cha nàng được thăng lên, nàng lại tuổi trẻ mỹ mạo, lúc trước theo Hoàng Thượng cũng có vài phần vinh sủng, Phi vị cũng phải thể hi vọng.

      Ai biết, lại được phong làm Quý tần, nhưng mà, nàng nhìn những Bảo lâm khác, trong lòng cũng có chút an ủi, ít nhất xem như địa vị của nàng cao, bên nàng, cũng chỉ có Lương đệ có thể đè ép nàng.

      Cho dù sau này Hoàng Thượng tuyển tú, tuyển người mới vào, cũng có khả năng lập tức phong đến Phi vị, chỉ cần mấy vị trí này ngày chưa công bố, như vậy nàng vẫn có hi vọng có thể trèo lên.

      "Diệp lương đệ, mời tiếp chỉ!"

      tay Đặng Tiên tay còn sót lại ba phần thánh chỉ, Diệp lương đệ ngồi vững như núi, thản nhiên uống trà, chuyện triều ngày hôm qua, nàng có nghe thấy, chỉ cảm thấy mình nhất định có vị phần cao nhất, Hoàng Hậu... cũng phải thể hi vọng.

      Nhưng mà ai ngờ đến, sau Lý quý tần, vậy mà lại đến nàng.

      Nàng có chút luống cuống tay chân đặt chén trà xuống, tuy rằng thần sắc khó nén kinh ngạc, nhưng tốt xấu có sai lầm.

      "Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết:

      Trẫm chiếu theo Điển Tư Cung Giáo, thuận theo Cửu Ngự Thừa Hưu. Kế thừa lễ nghi, ứng bốn sao mà thực . Kính Ưng Di Điển, tiếp tục ân luân. Diệp lương đệ thục thận tuệ nhã, đức uẩn tính nhàn, tấn phong Lệ phi nhị phẩm. Khâm thử!"

      "Lệ phi..." Chỉ là từ Lệ phi nhị phẩm, Diệp lương đệ tâm cao khí ngạo có chút đứng vững.

      Hôm qua, phải cha nàng truyền tin tức, Trần gia cự tuyệt vị trí Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng đáp ứng, nàng Diệp Thục Dung nhất định có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Tay nàng mau chóng siết chặt thánh chỉ tiếp nhận từ tay Đặng Tiên, mắt gắt gao nhìn về phía Mục lương đệ, lúc này còn chưa đến phiên Mục lương đệ tiếp nhận thánh chỉ phong phi, chẳng lẽ là vị phần còn cao hơn nàng.

      Tại sao có thể như vậy, đây chẳng qua là nữ nhi tội thần.

      Lúc này, trong lòng Mục lương đệ cũng có vài phần lo sợ bất an, nàng chưa từng nghĩ tới vị phần cao hơn Diệp lương đệ, chung quy, nàng còn mang gia thế như vậy.

      Thế nhưng, kế tiếp, lại hoàn toàn ngoài dự đoán của Mục lương đệ, cũng ngoài dự đoán của mọi người ở đây.

      Phần thánh chỉ tiếp theo, là dành cho Trần Nguyên Hương.

      Nàng được phong làm Đức phi nhất phẩm, mặc dù là chính nhị phẩm, nhưng vẫn là chính nhị phẩm đứng sau, mà nàng là thê tử được Hoàng Thượng cưới hỏi đàng hoàng, ngồi lên vị trí Hoàng Hậu là ra ngoài dự đoán, thế nhưng ngờ lại hạ xuống Phi vị chính nhị phẩm.

      Mà lúc Trần Nguyên Hương tiếp chỉ, sắc mặt hết sức bình tĩnh, thậm chí tình chân ý thiết dập đầu tạ ân.

      Như vậy tốt hơn rất nhiều so với nàng nghĩ, Hoàng Thượng ban nàng chết, cũng biếm nàng vào lãnh cung, còn cho nàng Phi vị chính nhị phẩm, ít nhất, nàng bị đặt dưới Diệp lương đệ.

      Về phần Mục lương đệ, nhất thời trong mắt Trần Nguyên Hương có chút phức tạp, ngược lại chưa bao giờ nghĩ qua vị phần của nàng còn cao hơn mình.

      Từ lúc gia tộc Mục lương đệ bị định tội, trong mắt bọn họ Mục lương đệ là người có chút uy hiếp, cũng là người yên lặng nhất. sủng cũng tranh, tưởng được nàng lại là nữ nhân có vị phần cao nhất ở đây.

      Mục lương đệ tiếp nhận thánh chỉ trong tay Đặng Tiên, cố nén để cho mình quá vui mừng mà khóc, trong lòng loạn tao tao, nàng có loại cảm giác hư ảo, dựa vào người ở phía sau nâng đỡ, nàng mới miễn cưỡng đứng lên được.

      Vậy mà vị phần Hoàng Thượng phong nàng cao nhất hậu cung, còn cho nàng chưởng quản công việc lớn trong hậu cung.

      Nàng chỉ cảm thấy giống như bị bánh thịt trời rơi xuống đập vào người.

      "Hiền phi nương nương, chúc mừng!"

      Tân Lệ phi dương quái khí mở miệng với nàng.

      mặt Mục lương đệ còn có vài phần kinh hãi, lại nghe Trần Nguyên Hương cười mở miệng : "Về sau chỉ sợ nên gọi ngươi là Hiền phi tỷ tỷ!"

      "Thái Tử phi tỷ tỷ, muội muội dám!"

      Mục lương đệ cũng biết lời này của Trần Nguyên Hương là có ý gì, liên tục khiêm tốn xua tay.

      "Đây là phải, tại vị phần của ngươi cao nhất."

      Thoạt nhìn nụ cười mặt Trần Nguyên Hương thập phần bình thản, Mục lương đệ nhìn như thế nào cũng nhìn ra đối phương ngược.

      "Nô tài ở trong này chúc mừng các vị chủ tử nương nương trước, nô tài còn phải nơi khác tuyên chỉ, cáo lui trước!"

      Đặng Tiên khom người làm lễ, tựa như muốn nhanh chóng rời .

      "Đặng công công xin chờ chút."

      Đột nhiên Trần Nguyên Hương lên tiếng gọi lại, lấy hà bao từ tay Lưu cung nhân đứng bên cạnh nhét vào tay .

      "Đa tạ Đức phi nương nương!"

      Đặng Tiên cũng từ chối, nhận cái hà bao này.

      "Đặng công công, kế tiếp là muốn tuyên thánh chỉ Quý phi nương nương và Thái Tử điện hạ sao?"

      Trần Nguyên Hương cười mở miệng hỏi.

      Đặng Tiên gật gật đầu, lại nghe Trần Nguyên Hương cười hỏi: "Ngày mai, có cần Hiền phi tỷ tỷ mang chúng ta thỉnh an Quý phi nương nương ?"

      "Chuyện này, nô tài cũng biết? Hoàng Thượng chỉ phái nô tài với các vị tiểu chủ nương nương, mau chóng thu xếp chuyển cung. Cái khác, bởi nay quốc khố eo hẹp, có thể tiết kiệm nên tiết kiệm, điển lễ thụ phong đơn giản hóa, hi vọng các vị tiểu chủ nương nương có thể thứ lỗi!"

      "Đây là phải!"

      Mọi người nghe vậy, liền vội vàng khom người dám để Hoàng Thượng tiêu phí vì các nàng.

      Đặng Tiên rời , vốn dĩ mọi người trong đại nên rời như ong vỡ tổ, lại đều kỳ quái nhìn về phía Trần Nguyên Hương mở miệng hỏi: "Đức phi tỷ tỷ, tỷ Quý phi nương nương là người phương nào, còn có Thái Tử là ai vậy?"

      phải các nàng có tin tức, mà là chuyện này được giấu diếm quá tốt, ngay cả nhóm thần tử đến hôm qua cũng vừa mới biết chuyện này, mà hậu cung, bị Hoàng Thượng nắm trong tay, tin tức lại càng khó truyền ra.

      "Quý phi nương nương tương lai, ai ai cũng biết, là thị thiếp Trần thị từng từ Đông cung ra ngoài thị tật, Lý bảo lâm... phải, là Lý quý tần, chắc ngươi nhớ ! Lúc ấy nàng ở Hương Chỉ viện của ngươi. Bất quá, ngày hôm qua ở triều, do nàng thị tật và sinh dục có công, được thỉnh phong làm Quý phi nương nương. Mà nàng sinh Đại hoàng tử, cũng nhanh chóng trở thành Thái Tử Đông cung!"

      Trần Nguyên Hương hài lòng nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng khỏi vui sướng trận, tuy rằng nàng hề thoải mái, nhưng nay lại dám nghĩ nhiều, chỉ là, tư vị này vẫn nên để mình nàng chấp nhận a!

      Khiến nữ nhân xuất thân cung nữ hèn mọn đặt đầu các ngươi, chỉ sợ các ngươi cũng thể dễ chịu!

      " ra là nàng, bất quá Trần... Quý phi tỷ tỷ vất vả công lao càng lớn, nên được! Nên được!"

      Gương mặt Lý quý tần cứng ngắc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, mở miệng như thế.

      Trần Nguyên Hương chỉ đưa mắt nhìn sang Hiền phi sắc mặt cũng cứng ngắc, mở miệng hỏi: "Hiền phi tỷ tỷ, tuy rằng Hoàng Thượng chưa chúng ta phải thỉnh an Quý phi tỷ tỷ, nhưng chúng ta cũng thể thất lễ đúng !"

      Hiền phi chớp mắt, dường như trong giọng mang theo vài phần mất mát, mở miệng : "Đây là phải."

      Nàng cũng biết, tại được phong Phi, là vô cùng may mắn, chỉ là, trong lòng nàng vẫn nhịn được có chút mất mát. Nàng còn nghĩ rằng vị phần của mình cao nhất hậu cung... Nay, nữ nhân xuất thân cung nữ đặt đầu, làm sao lòng nàng có chút bất bình.

      Đương nhiên, nàng cũng biết, nếu sắp xếp dựa theo gia thế, chỉ sợ nàng cũng xếp cuối cùng, nàng chỉ là nữ nhi tội thần...

      Chẳng qua, như thế nào trong lòng nàng cũng vẫn bất bình!

      Sau khi Lệ phi rời tẩm cung Thái tử phi, liền thể khống chế được biểu tình mặt!

      Nàng quay sang cung nữ bên cạnh giọng chất vấn: "Hôm qua, rốt cuộc triều xảy ra chuyện gì? Phải chăng cha ta gạt ta chuyện gì, ngươi hỏi thăm, đem tất cả tình, đều tra từ đầu tới cuối, chữ cũng được bỏ sót!"

      Lệ phi siết chặt khăn tay, ấn theo cách hôm qua cha nàng truyền tới, quả vị trí Hoàng Hậu chắc chắn nàng có thể ngồi lên, nhưng đến hôm nay, nàng chỉ là Lệ phi nhị phẩm, chuyện này nàng càng nghĩ càng cảm thấy cha nàng gạt nàng.

      tình triều ngày hôm qua, cũng phải chuyện cơ mật gì, Lệ phi tiến cung nhiều năm, tổ mẫu nàng là trưởng công chúa Trường Nhạc lưu cho nàng nhân mạch, đợi đến lúc nàng trở lại Hương Hành viện, cung nữ bên cạnh nàng liền ra tất cả mọi chuyện hỏi thăm được.

      "Chỉ mình quỳ xuống phụ họa..."

      Lệ phi nghe xong tất cả mọi chuyện, biểu mặt khó có thể tin tưởng.

      " ngu xuẩn!" Lệ phi hít hơi sâu, cố nhịn xuống xúc động muốn ném này nọ, lúc này, nếu nàng có biểu khác thường gì, truyền chỉ sợ biến thành nàng bất mãn với ý chỉ của Hoàng Thượng, bất mãn với vị phần Lệ phi này.

      Nàng chỉ có thể cố gắng kìm nén xả tất cả vào khăn tay.

      "Lúc nào cũng thể cản trở ta, còn kém chút, còn kém chút nữa, có thể ta chính là Hoàng Hậu!" Lệ phi chỉ cảm thấy ruột gan đều bắt đầu đau.

      "Người ta đều biết khi đó nên đứng ra chuyện, ngược lại, trực tiếp quỳ, sợ Hoàng Thượng biết nữ nhi mơ ước vị trí Hoàng Hậu."

      "Sao ta lại có người cha như vậy!"

      Lệ phi che ngực ngừng tới lui trong phòng, "Nhất định Hoàng Thượng cảm thấy ta an phận, mơ ước vị trí Hoàng Hậu, cho nên mới phong ta làm Lệ phi để cảnh cáo!"

      Trần Nguyên Hương phong Đức phi, nàng cũng kỳ quái, chung quy Trần Nguyên Hương phạm vào sai lầm lớn như thế, mà Như Ý trở thành Quý phi, tuy rằng nàng ghen tị, nhưng nghĩ đến Như Ý thị tật lúc Hoàng Thượng bệnh, lại sinh nhi tử đầu tiên cho Hoàng Thượng, chuyện này, nàng cũng nghĩ nhiều, nàng nghĩ đến Mục lương đệ là nữ nhi tội thần, nay lại là Hiền phi! Nếu phải cha nàng bước ra bước, nàng đâu phải nghẹn khuất ở vị trí Lệ phi này, ít nhất nàng là Quý phi, Hoàng quý phi, thậm chí là Hoàng Hậu...

      "Nhũ nương, ngươi , lúc trước nếu ta Đông Hạng Khẩu cùng Bệ Hạ, người Đông Hạng khẩu thị tật là ta. tốt bao nhiêu!"

      Trần Nguyên Hương ngồi trước bàn trang điểm, rốt cuộc trong lòng cũng khó nhịn tiếc nuối.

      "Nương nương, đừng nghĩ nữa!"

      Lưu cung nhân tới bên cạnh Trần Nguyên Hương, thở dài hơi, kỳ , chuyện này đều xảy ra, bây giờ nghĩ như thế nào cũng thể thay đổi, hơn nữa, tình huống lúc đó, ai lại nguyện ý !

      Ai có thể nghĩ đến dưới tình huống lúc đó, Thái tử lại có thể lên làm Hoàng Thượng. Lúc đó Thái Tử bị quyển cấm lại mắc phải bệnh dịch, ai muốn a!

      Giống như Hà bảo lâm và Mục lương đệ, bất kể lúc trước là ai cố ý bước hụt, ngã xuống cầu thang, nhưng tóm lại, hai người này đều nguyện ý .

      "Vốn dĩ cũng nên là Trần thị, nếu phải Ngu bảo lâm ngu xuẩn, cũng đâu cần để Trần thị , nàng cũng có phong cảnh ngày hôm nay. Chiêu quý phi... mẹ đẻ Thái Tử, từ cung nữ đến vị trí ngày hôm nay, xưa nay chưa từng có!"

      Trần Nguyên Hương cười khổ, nhìn mình trong gương: "Mà Thái Tử phi thể làm Hoàng hậu, chỉ là Đức phi, chỉ sợ cũng có mấy người!"

      "Nương nương..."

      Lưu cung nhân lắc lắc đầu, muốn khuyên bảo.

      Trần Nguyên Hương lại nở nụ cười: "Nhũ nương cần khuyên ta, ta cũng chỉ oán trách thôi, chỉ sợ, lúc này người oán trách cũng phải chỉ có mình ta!"

      Như Ý tiếp nhận hai đạo thánh chỉ, A Mãn quá , thánh chỉ phong làm Thái Tử cũng là nàng người làm mẹ này tay tiếp nhận.

      Đặng Tiên cười chúc mừng: "Chúc mừng Chiêu quý phi nương nương, nay người là phi tử có phần vị cao nhất hậu cung!"

      "Tạ Đặng công công."

      Như Ý kinh hỉ, Hoàng Thượng giấu diếm, căn bản nàng cũng nghĩ đến mình được phong Quý phi, phong hào chữ "Chiêu", càng khiến nàng thể tưởng tượng đó là, Hoàng Thượng hề phong Hoàng Hậu, cũng có phong Hoàng quý phi, thậm chí ở vị phần Quý phi, cũng chỉ có mình nàng.

      Thược Dược sớm cao hứng hỏng rồi, thậm chí còn cao hứng hơn Như Ý, nàng quá vui mừng mà khóc, cùng tất cả thái giám cung nữ trong hậu điện Triêu Dương cung quỳ xuống: "Bái kiến Chiêu quý phi nương nương!"

      "Đều đứng lên !"

      Như Ý chớp mắt, gọi đứng lên, lại sai người thưởng cho tất cả mọi người trong hậu điện Triêu Dương cung.

      Lúc Thược Dược đứng lên, liền bắt đầu lau nước mắt, nàng nghẹn ngào mở miệng : "Nương nương, nô tỳ chỉ biết, theo người, nô tỳ hối hận."

      Lời Thược Dược , cũng khiến Như Ý nhớ lại tình huống lúc đầu rời Đông cung.

      Nàng tới trước mặt Thược Dược, vỗ vỗ tay nàng, mở miệng : "Thược Dược, lâu như vậy, vẫn chưa cám ơn ngươi!"

      "Đây là nô tỳ nên làm!"

      Thược Dược dùng mu bàn tay xoa xoa mặt mình, cố gắng khiến mình tiếp tục chảy nước mắt.

      Như Ý chỉ cười, vỗ vỗ tay nàng.
      amandatruc, heartheart788, td2n28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :