Ten tén ten... chương mới đây các nàng! Chương 59 Trần Nguyên Hương tùy Lưu cung nhân đỡ, ngồi bố liễn hồi Đông cung. Lưu cung nhân cực kỳ đau lòng, cũng dám nhắc lại chuyện vừa rồi. Ngược lại, lúc này Trần Nguyên Hương lại hết sức bình tĩnh, nàng cười vỗ vỗ tay Lưu cung nhân, mở miệng : "Nhũ nương, ta sao." có việc gì, lúc nãy nàng còn tưởng rằng bảo toàn được tính mạng, so sánh với kết cục dự đoán lúc trước, tốt lắm rồi, nàng chỉ bảo vệ tính mạng, hơn nữa chỉ cần về sau an an phận phận nghe lời Hoàng Thượng, nàng còn có cơ hội ngồi lên phi vị. Nàng ngồi bố liễn vụng trộm sửa sang lại trang dung, trang dung tóc tai còn có thể sửa sang lại, nhưng mảng thâm tím trán, trong chốc lát, lại có khả năng biến mất, nàng chỉ có thể lấy khăn che trán. Ai ngờ, bố liễn vừa tiến vào cổng Đông cung, nàng chợt nghe thấy trận tiếng động thỉnh an phía trước bố liễn. "Muội muội thỉnh an Thái Tử phi tỷ tỷ." Nàng nghe ra đây là giọng hai người Diệp lương đệ và Mục lương đệ, trong lòng nhịn được thầm cảm thán hay ho. Tuy rằng cách tầng bố liêm (rèm che), người bên ngoài nhìn thấy động tĩnh bên trong, nhưng nàng vẫn theo bản năng cầm khăn cẩn thận che trán lại. "Bọn muội muội miễn lễ !" Trần Nguyên Hương ngồi trong kiệu, lên tiếng kêu đứng dậy, lại có chút ý tứ ra ngoài. Diệp lương đệ và Mục lương đệ uyển chuyển đứng lên, mặt đều xuất chút dị sắc, trong lòng Diệp lương đệ càng oán thầm: Trần Nguyên Hương như vậy là thế nào? Ngày trước nếu gặp tình huống như vậy, tất nhiên nàng muốn hạ kiệu dạo với nhóm các nàng trận, để cho các nàng và các tiểu cung nữ cùng theo nàng phía sau, vừa biểu tôn vinh của nàng, lại vừa biểu thân thiết của nàng. phải là nhiều ngày nay náo loạn xảy ra chuyện gì ! Diệp lương đệ có hảo ý suy đoán, từ lúc Thái Tử biến thành Hoàng Thượng, tuy rằng các nàng thường ra cửa, nhưng chuyện Trần Nguyên Hương vào trong cung làm ầm ĩ, cùng chuyện nháo ầm ĩ với Hoàng Thượng, nàng lại nghe thấy ít! lâu trước, Hoàng Thượng còn phái thị vệ vây quanh tẩm cung của nàng, cấm nàng ra ngoài. Diệp lương đệ nhớ tới chuyện này, trong lòng liền nhịn được khinh thường lại trào phúng. Trực giác cho Diệp lương đệ, lúc này phỏng chừng có thể chê cười Thái Tử phi, nàng che khăn khẽ cười mở miệng : "Thái Tử phi tỷ tỷ, hôm nay ngày xuân cảnh đẹp, bằng xuống dưới dạo cùng bọn muội muội chút!" Mục lương đệ nhìn thoáng qua Diệp lương đệ, có chút tại sao bỗng dưng Diệp lương đệ lại nhiệt tình, nhưng thấy nàng lên tiếng như vậy, nàng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười theo: "Đúng a, Thái Tử phi tỷ tỷ, tuy hoa viên Đông cung so được với Ngự hoa viên, nhưng nay cũng là trăm hoa đua nở, người xuống dưới chút!" Trần Nguyên Hương ngồi trong bố liễn nghe thấy hai người bên ngoài kẻ xướng người hoạ, gần như hận đến mức nghiến nát cái răng, nhưng vẫn nhàng chậm rãi : "Trước đó lâu vừa xảy ra địa chấn, chỉ sợ bên ngoài cũng quá tốt!" xong lời này, đợi hai người Diệp lương đệ và Mục lương đệ chuyện, lại vội vàng : "Bản cung vừa thị tật (thị =hầu hạ, tật=bệnh tật, thị tật hiểu nôm na là chăm sóc người bệnh) từ Từ An cung trở về, hơi mệt chút, muốn trở về nghỉ ngơi!" Dứt lời, phân phó hạ nhân : "Hồi tẩm cung!" "Ai, Thái Tử phi tỷ tỷ, vừa thị tật trở về, càng nên chút, xem cảnh đẹp ý vui, tiêu trừ mệt mỏi a!" Diệp lương đệ nghe Trần Nguyên Hương như thế, trong lòng càng cảm thấy có quỷ, khuôn mặt mĩ lệ càng thêm tươi cười, dứt khoát lên phía trước hai bước, chắn phía trước bố liễn. "Diệp lương đệ, bản cung , rất mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi! Ngươi ngăn kiệu là có ý gì?" Trần Nguyên Hương cũng phát hỏa rồi, ngồi thẳng người, lên tiếng chất vấn. Trần Nguyên Hương nguyên muốn nhân nhượng để tránh được phiền toán, chung quy nàng mất cơ hội ngồi lên hậu vị, về sau cũng còn có thể ở trước mặt những nữ nhân này bày ra gương mặt Thái Tử phi cao ngạo. Chỉ là, lúc này, hành động của Diệp lương đệ, lại khiến nàng cảm thấy mất hết mặt mũi. Nay nàng vẫn là Thái Tử phi, là đích thê Hoàng Thượng! Diệp lương đệ cũng biết hành động của mình có chút thích hợp, mà Mục lương đệ đứng bên cạnh mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Nhưng nàng cũng kinh hoảng, chỉ bướng bỉnh thè lưỡi, làm ra dáng vẻ tiểu nữ nhi làm nũng, mỉm cười với Trần Nguyên Hương trong kiệu: "Thái Tử phi tỷ tỷ đừng nên tức giận, muội muội chỉ giỡn với người chút, nếu tỷ tỷ muốn nghỉ ngơi, vậy muội muội liền giữ lại!" Trần Nguyên Hương hơi giấu tại ngực, chỉ cảm thấy nếu tiếp lại sượng mặt, nếu là trước kia, tất nhiên nàng bắt lấy sai lầm này, mắng Diệp lương đệ trận, chỉ là, lúc này nàng lại đè nén xuống sâu, lạnh lùng : "Diệp muội muội là người lớn, còn muốn đùa giỡn! Làm việc có chút quy củ." Dứt lời, liền phân phó hạ nhân nhanh chóng nâng bố liễn rời . Diệp lương đệ bị răn dạy, nụ cười mặt lại càng sáng lạn, đưa mắt nhìn đám người rời , nàng mới thu hồi tầm mắt. Quay đầu thấy Mục lương đệ nghi hoặc khó hiểu nhìn nàng, lòng nàng liền vui vẻ, sờ khuôn mặt cười hỏi: "Sao Mục muội muội nhìn ta như vậy, mặt ta có gì ổn sao?" Mục lương đệ lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, cười : "Tỷ tỷ có cái gì ổn, vẫn xinh đẹp như hoa. Muội muội chỉ kinh ngạc, tại sao lúc nãy tỷ tỷ muốn cản bố liễn của Thái Tử phi tỷ tỷ, hơn nữa..." Hơn nữa bị răn dạy còn vui vẻ như vậy. Diệp lương đệ liếc mắt đánh giá Mục lương đệ, trong lòng lại mạc danh (khó hiểu) lên cỗ khinh thường cùng cảm giác về ưu việt. " với Mục muội muội cũng vô dụng, Mục muội muội tiếp tục dạo chơi hoa viên , tỷ tỷ mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi!" Mục lương đệ chớp mắt, bị Diệp lương đệ chê cười như thế, mặt vẫn đeo tươi cười như cũ, còn nghiêm túc cười : "Nếu tỷ tỷ mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi , muội muội còn muốn dạo lúc nữa." Diệp lương đệ nhàng hất đầu chân mày, cười chút, được cung nhân bên cạnh nâng đỡ, tới đường , chậm rãi trở về Hương hành viện của mình. mặt nàng thủy chung mang theo cười khẽ: chỉ sợ vừa rồi Hoàng Thượng nổi giận với Trần Nguyên Hương! Nàng sớm biết, Trần Nguyên Hương ép buộc như vậy, sớm hay muộn cũng đem vị trí Hoàng Hậu ép buộc đến có! Đến nơi này lát, cho dù Trần Nguyên Hương còn có hi vọng ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, nàng cũng để nàng ngồi lên. Nếu Trần Nguyên làm được Hoàng Hậu, nữ nhân trong hậu viện Thái Tử, còn có ai có tư cách hơn nàng (mẹ này mơ tưởng hão huyền, y chang mẹ Hương). Diệp lương đệ tới trước cửa Hương hành viện, lại đột nhiên dừng bước, phân phó cung nữ bên cạnh: "Ngươi nghĩ biện pháp truyền tin ra bên ngoài, cho cha ta, tại là thời điểm mấu chốt liên quan đến việc ta có thể lên làm Hoàng Hậu hay , ngoài cung trăm ngàn lần đừng xảy ra sai lầm nào." "Hầu gia hiểu." Cung nữ bên cạnh giọng , "Lần này Hoàng Thượng đăng vị, tuy rằng Hầu gia xuất lực, nhưng Hầu gia là nhóm đại thần đầu tiên ủng hộ Hoàng Thượng, tin tưởng Hoàng thượng quên." "Hi vọng vậy!" Đối với chuyện này Diệp lương đệ lại có tin tưởng quá lớn. Nàng tin tưởng chỉ có chứng cứ trong tay và gia thế của nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp lương đệ khỏi có chút ấm ức, tuy cha nàng là Định Quốc hầu, nghe quyền cao chức trọng, kỳ , căn bản là hạng người vô năng, tước vị là kế thừa từ đời tổ tiên, nếu ngoại tổ mẫu nàng thỉnh cầu Thái Thượng Hoàng, phải bây giờ ngoại tổ mẫu nàng còn sống, có điều liên hệ với Hoàng gia, nhà nàng phỏng chừng cũng xuống dốc như những công hầu thế gia khác trong kinh thành. Nếu tổ phụ nàng còn khoẻ mạnh, phụ thân nàng có khả năng như phụ thân Trần Nguyên Hương, sao nàng phải hao hết tâm tư vạch kế hoạch vì bản thân như vậy. Trần Nguyên Hương vô tài vô mạo lại có thể lấy chức Thái Tử phi đè ép nàng, khiến nàng nuốt trôi. Bất quá, tại tốt, Trần Nguyên Hương tự mình tìm chết, cũng dám kê đơn với nữ nhân hậu viện, đây chính là tuyệt (cắt đứt) con nối dòng của Hoàng gia, chỉ cần Hoàng Thượng biết, nàng chết cũng bị biếm lãnh cung. Diệp lương đệ chậm rãi nghĩ, mặt lên tầng tươi cười đắc ý. Nàng trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, phân phó cung nhân: "Thay ta trang điểm búi tóc, ta muốn gặp Hoàng Thượng!" "Bây giờ Lương đệ muốn ?" Cung nhân bên cạnh có chút kỳ quái hỏi. Giờ cũng sắp đến vãn thiện (bữa tối), Diệp lương đệ lại muốn gặp Hoàng Thượng? Diệp lương đệ nhìn dung nhan mỹ lệ trong gương, mặt lên tươi cười nhàn nhạt: "Chính là bây giờ ." Thái Tử lên làm Hoàng Thượng nhiều ngày, lại chưa bao giờ triệu kiến bất kỳ nữ nhân nào trong Đông cung, có lẽ là bận rộn triều chính, nhưng nàng lần này, chỉ là muốn cáo trạng, càng muốn nhân cơ hội này đạt được thương tiếc của Hoàng Thượng, hơn nữa tranh thủ ân sủng. Đến lúc đó, vị trí Hoàng Hậu của nàng, mới có bảo đảm. Bữa tối là thời điểm tốt, xong với Hoàng Thượng, vừa vặn ở lại Chiêu Dương điện dùng bữa, thuận lý thành chương ở lại Chiêu Dương điện... Diệp lương đệ cầm lấy son môi, dùng ngón út chấm , thoa tầng mỏng lên môi mình, đôi môi hồng nhuận phảng phất tản ra mùi thơm mê người. "Diệp lương đệ cầu kiến?" Triệu Thanh Trạch vừa tiếp kiến triều thần xong, muốn trở về hậu điện, lại nghe Đặng Tiên vào phòng cầu kiến. chút do dự : "Mời nàng trở về." "Dạ." Đặng Tiên cũng nhiều, tuy rằng Diệp lương đệ nhét ít ngân phiếu cho , lại ngừng cường điệu là có chuyện quan trọng bẩm báo Hoàng Thượng, nhưng cảm thấy, trang điểm như vậy đến đây, chỉ sợ là vì mời sủng . Nếu Hoàng Thượng muốn gặp, vậy liền đuổi . Đặng Tiên vừa mới lui về phía sau hai bước, đột nhiên lại nghe Triệu Thanh Trạch lên tiếng : "Cho nàng vào!" Đặng Tiên hơi sửng sốt chút, nhưng vẫn nhận lời lui xuống. Diệp lương đệ đường theo Đặng Tiên chậm rãi vào Ngự Thư phòng, nàng cũng đánh giá, biểu mặt trầm trọng, nhưng cung phục hồng đan sắc (màu hồng đỏ) người cùng trang dung tinh xảo mặt, lại khiến nàng thêm tầng xinh đẹp sáng rọi. Gần như lúc Diệp lương đệ vừa tiến đến, Triệu Thanh Trạch liền nhìn thấy da thịt trắng nõn nơi cổ áo mở rộng của nàng. Triều đại này đối với phục sức (trang sức & quần áo) của nữ nhân, tuy rằng trói buộc, nhưng cũng buông thả, ít nhất, cung phục của Diệp lương đệ này, xem như lớn mật. "Thục Dung bái kiến Hoàng Thượng!" Diệp lương đệ khom mình hành lễ, mà Triệu Thanh Trạch ngồi sau bàn, ngữ khí thản nhiên kêu đứng dậy. Diệp lương đệ hơi hơi buông đầu xuống đứng lên, vừa điềm đạm đáng , vừa mang theo sắc thái động lòng người. "Đặng Tiên ngươi có chuyện quan trọng muốn với trẫm, chuyện gì?" Triệu Thanh Trạch mở miệng hỏi. Diệp lương đệ nghe vậy, trong lòng nhịn được xuất chút mất mát, nàng và Hoàng Thượng lâu gặp, phải Hoàng Thượng hẳn nên vài câu nhớ nhung với nàng sao? Sao lại gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề của nàng. Nhưng nàng biết nặng , ít nhất, vào lúc này, vặn ngã Trần Nguyên Hương trước mới là chuyện quan trọng. Nghĩ đến đây, nàng chớp mắt, ngẩng đầu, trong mắt xuất thủy quang nhàn nhạt, biểu mặt thập phần đáng thương. "Hoàng Thượng, vốn Thục Dung cũng muốn đem việc này cho Hoàng Thượng, nhưng mà... nhưng mà Thái Tử phi tỷ tỷ làm quá đáng!" Triệu Thanh Trạch hạ mi, vẻ mặt biến, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Nàng làm cái gì?" "Thái Tử phi tỷ tỷ, thế nhưng lại phân phát trà trộn dược tránh thai cho Thục Dung cùng các muội muội khác, khó trách... khó trách lâu như vậy, Đông cung vẫn có tin vui truyền ra. Thục Dung khổ sở thay Bệ Hạ!" Triệu Thanh Trạch nghe vậy ngược lại nhịn được quan sát Diệp lương đệ lần, trong mắt lộ ra vài phần khác thường. "Hoàng Thượng..." Diệp lương đệ nghe thấy giọng Triệu Thanh Trạch, trong lòng nhịn được có chút lo sợ bất an, mở miệng muốn lại thôi kêu tiếng. "Việc này ngươi làm thế nào phát ? Tại sao vẫn ?" Rốt cuộc Triệu Thanh Trạch mở miệng hỏi, mà Diệp lương đệ cũng thẳng lưng, đem đáp án sớm chuẩn bị trong lòng thê thê lương lương ra: " năm trước Thục Dung trước mới biết được, thân mình Thục Dung luôn tốt, Hoàng Thượng người cũng biết. Ngoại tổ mẫu Thục Dung liền cầu Thái Thượng Hoàng ân điển, tìm cho Thục Dung cung nữ hiểu y thuật, kết quả cung nữ Thục Dung bị người hạ dược tránh thai, hơn nữa nếu dùng nhiều, khả năng cả đời Thục Dung cũng thể hoài thai hài tử của Hoàng Thượng, cũng may cung nữ kia y thuật cao minh, rốt cuộc trong khoảng thời gian năm, điều dưỡng thân thể cho Thục Dung!" Nàng ngẩng đầu, lộ ra biểu tình vui mừng mà khóc. Triệu Thanh Trạch rũ mắt xuống. Chỉ nghe nàng tiếp tục : "Mới đầu Thục Dung cũng dám lộ ra, bởi vì sợ hiểu lầm Thái Tử phi tỷ tỷ, liền vụng trộm tra, kết quả là Thái Tử phi tỷ tỷ làm, khi đó Hoàng Thượng cũng ở trong cung, trong lòng thần thiếp rất sợ, cũng dám lung tung, vẫn giấu trong lòng. tại tốt rồi, rốt cuộc Hoàng Thượng trở lại, Thục Dung cũng có thể chuyện này ra!" Triệu Thanh Trạch nghe giọng Diệp lương đệ mềm mỏng đến chảy nước, trong lòng khỏi trận khó chịu, muốn mở miệng với Diệp lương đệ việc này ngươi tra sai rồi, muốn đuổi nàng . Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý niệm. mặt lên nét mặt ôn hòa, ôn nhu : "Việc này, ngươi chịu ủy khuất?" Diệp lương đệ vội vàng cầm khăn lau khóe mắt, mở miệng : "Có những lời này của Hoàng Thượng, Thục Dung... chút cũng ủy khuất." "Việc này, trẫm điều tra , ngươi đừng lộ ra." Triệu Thanh Trạch đứng lên, lại : "Nếu Nguyên Hương phạm phải việc này, trẫm nhất định bắt nàng giải thích với ngươi. Chỉ là, trẫm và nàng, tốt xấu cũng là phu thê nhiều năm, ngươi nể mặt mũi trẫm, đừng đem việc này truyền ra ngoài." Đây là... có trừng phạt ý tứ! Giải thích! Giải thích với nàng có tác dụng gì! Diệp lương đệ có chút kinh ngạc, tay nàng siết khăn chặt. Phu thê, phu thê, chẳng lẽ đích thê đối với nam nhân mà , trọng yếu như vậy? Ngay cả sai lầm như vậy cũng có thể nhàng buông tha, vẫn là ... Hoàng Thượng đối với Trần Nguyên Hương có tình!
Đọc nhiều bộ cung đấu, nhận thấy rằng cái gọi là tình của đế vương phải kèm với thiên tjoiwf địa lợi nhân hoà. Nếu n9 ở đây ko trọng sinh, như ý ko xuyên ko, có thể họ ko được như bây giờ. nàng yếu đuối sợ chết lại có thể là người chiếm được trái tim của đế vương.