[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Có mấy ý kiến góp ý cho nàng nè.
      Xưng hô nén là nàng - ta, chàng - thiếp / ta=> nghe thuận tai hơn ta - ngươi.
      " nàng mệt mỏi ngày...." => cái này nên là "chàng " mới đúng. Cảm ơn bạn edit.

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương ms đây mý t.iu ^^
      Chương 58

      "Việc vui gì?"

      Trần Nguyên Hương kêu lên sợ hãi, trừng lớn mắt nhìn Triệu Thanh Trạch, Thái Hậu cũng mở mắt, chống hai tay vô lực ngồi dậy giường, mắt chăm chú nhìn lại.

      Triệu Thanh Trạch lại chỉ cười, mở miệng : "Xem ra đổi đề tài này các ngươi cảm thấy hứng thú?"

      Trần Nguyên Hương cắn cắn môi, cố nén phẫn nộ trong lòng, để cho mình quá mức kích động.

      "Chuyện Hoàng Thượng phải là chuyện Phong Quý phi và Thái Tử..."

      Ngược lại phải Trần Nguyên Hương tự mình hiểu lấy, biết việc vui trong miệng Triệu Thanh Trạch phải chuyện phong nàng làm Hậu, bây giờ nàng dám ôm hy vọng xa vời, trước lúc bị quyển cấm tuy rằng Hoàng Thượng lãnh đạm, nhưng từ trước đến giờ việc quản lý hay quy củ, nàng làm chính thê cũng quá kém. Sau khi Thái Tử hồi cung, liền thay đổi thành người khác, xem quy củ lễ nghi là gì.

      Nàng biết là Thái Tử vốn như thế, trước kia che dấu quá tốt! Cũng Hay là do lúc ở ngoài cung thay đổi quá nhiều?

      Trần Nguyên Hương dừng chút, nâng dũng khí lên nhìn Triệu Thanh Trạch, mở miệng : "Lúc này Hoàng Thượng sắc phong Trần thị và... Đại hoàng tử, chỉ sợ thích hợp!"

      "À..." Sắc mặt Triệu Thanh Trạch thay đổi, chỉ nhìn Trần Nguyên Hương, chờ nàng tiếp.

      "Trần thị xuất thân cung nữ hèn mọn, mà Đại hoàng tử phải đích tử (con chính thất), Hoàng Thượng nên biết, nước ta từ trước đến giờ có tiền lệ lập cung nữ làm phi, về phần phong Quý phi, trước đó càng chưa từng có, mà phong nhi tử phi tần làm Thái Tử, phù hợp chính thống." Trần Nguyên Hương càng càng lưu loát, điều lệ trong đầu cũng càng thêm ràng, cuối cùng mặt mang theo tươi cười mở miệng : "Hơn nữa, lúc này đưa ra, thêm địa chấn vừa xảy ra, đám triều thần có thể cho là là Hoàng Thượng có ý nghĩ này, mà là trời cao đưa cho cảnh báo?"

      " tiếp."

      Triệu Thanh Trạch bình tâm tĩnh khí nghe, Trần Nguyên Hương nhìn thoáng qua thần sắc Triệu Thanh Trạch, chút ý tứ tức giận, nàng khỏi chống đỡ lớn gan hơn, mặt lộ ra tươi cười: "Hoàng Thượng, phải như như vậy, trước phong Trần thị thành Quý nhân Chính Tứ phẩm, mà Đại hoàng tử, trước nuôi dưỡng dưới danh nghĩa thần thiếp, ngày sau đợi mọi chuyện bình thường, lại tăng vị phần Trần thị, Đại hoàng tử phong làm Thái Tử cũng danh chính ngôn thuận."

      "Ngược lại ngươi có tâm!" Triệu Thanh Trạch cười nhạo nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương, Quý nhân Chính Tứ phẩm, vừa vặn là vị trí tần vị bên dưới, vừa vặn bị ép dưới phi tần địa vị cao, tần vị bên đều có danh ngạch (tên gọi), mà tần vị phía dưới, chỉ cần Hoàng Đế thích có thể phong liền mấy người, cho nên, tần vị, cũng là đường ranh giới của nữ nhân hậu cung.

      "Sau địa chấn, ngươi suy nghĩ bao lâu?"

      Triệu Thanh Trạch chậm rãi bước tới trước mặt Trần Nguyên Hương.

      "Hoàng Thượng..."

      "Chẳng lẽ ngươi quên mất ba đạo thánh chỉ lúc trước trẫm với ngươi?"

      "Hoàng Thượng, tuy thần thiếp là nữ nhân Trần gia, thế nhưng, thần thiếp cũng cách nào khiến tổ phụ và phụ thân thượng tấu việc này..."

      Lời này của Trần Nguyên Hương ngược lại ngôn chân ý cắt ( hoàn toàn đúng). sai, nàng làm Hoàng Hậu, đối với Trần gia quả có lợi, nhưng trả giá lại cũng quá lớn, mà mẫu nàng vốn cũng đồng ý, tin tưởng ý kiến của mẫu ở Trần gia càng hữu hiệu hơn so với nàng.

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy gật gật đầu, cười : "Trẫm biết, cho nên trẫm cũng có ý định để ngươi làm Hoàng Hậu."

      "Hoàng thượng có ý gì?"

      Nháy mắt, Trần Nguyên Hương ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm nhìn Triệu Thanh Trạch.

      "Kỳ nếu ngươi có thể khiến tổ phụ và phụ thân ngươi thượng tấu, trẫm còn có thể suy xét chút, chung quy ngươi còn chút tác dụng, chẳng qua, giống y như trẫm đoán, ngươi vẫn luôn vô dụng như vậy?"

      Trần Nguyên Hương cảm giác bản thân như chìm trong hầm băng, làm cho cả người nàng phát lạnh.

      Thái Hậu nhìn Trần Nguyên Hương ngây người, trong lòng mắng to ngu ngốc, lại mở miệng giúp: "Hoàng Thượng gì vậy, Nguyên Hương là chính thê của ngươi, dù nàng đủ thông minh, nhưng toàn tâm toàn ý vì ngươi. Nếu Hoàng Thượng chỉ đùa giỡn, vậy chuyện phong cung nữ kia làm Quý phi đừng nhắc đến nữa!"

      "Toàn tâm toàn ý vì trẫm?"

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy lại nhịn được bật cười, "Trẫm còn chưa đùa giỡn cùng mẫu hậu, mẫu hậu lại vui đùa với trẫm trước."

      Tầm mắt sắc bén nhìn về phía Trần Nguyên Hương, giọng : "Bỏ thuốc tránh thai lẫn trong lá trà, phân cho nữ nhân hậu viện uống, chỉ vì cho nữ nhân khác sinh hài tử cho ta, đây là toàn tâm toàn ý vì ta? Chính nàng sinh được, còn cho người khác sinh, hậu viện ta hơn mười năm có hài tử, nàng còn làm được !"

      "Hoàng Thượng gì vậy?"

      Thái Hậu mở to hai mắt nhìn, cực lực phủ nhận. Mà Trần Nguyên Hương, ngay lúc Thái Tử ra lời này, cũng sợ tới mức cả người phát run.

      Sao Hoàng Thượng biết việc này, làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?

      Tay Trần Nguyên Hương gắt gao nắm cùng chỗ, hận thể hôn mê bất tỉnh vào lúc này, để cho mình làm bộ như nghe được việc này.

      "Thái Hậu còn muốn gì nữa, chẳng lẽ muốn là trẫm oan uổng nàng!"

      Triệu Thanh Trạch nhìn Thái Hậu, giọng : "Vậy Thái Hậu tiếp tục với trẫm!"

      "Hoàng Thượng, ngươi có thể tra lại chút, Nguyên Hương vẫn chưa từng đụng tay chân vào lá trà? Chuyện này, là ngươi oan uổng nàng!"

      Thái Hậu tin tưởng bình tĩnh, mặt cười nhạt.

      Mà Trần Nguyên Hương sau khi nghe lời Thái Hậu ra, trong nháy mắt phục hồi tinh thần. Lúc này, nàng nhìn mẫu trong mắt đầy cảm kích, nếu phải mẫu sai Lan Trân thay lá trà, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi kiếp nạn này!

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy lại lắc lắc đầu: "Mẫu hậu, sao người cũng ngu ngốc như vậy? Người cho rằng người thay nàng đổi lá trà, nàng vô tội! Hơn nữa thủ đoạn của mẫu hậu người cũng trong sạch ! Nữ nhân hậu viện của trẫm, ngoại trừ nữ nhân người ban cho trẫm, đều thân phận thấp, ngay cả Diệp lương đệ, cũng khó tránh được tay chân của mẫu hậu người?"

      "Mẫu hậu từng dùng thủ đoạn này lên hậu cung của phụ hoàng còn chưa tính, thế nhưng còn dùng đến hậu viện của trẫm!"

      "Ngươi cái gì, ai gia hiểu!"

      Thái Hậu chột dạ chuyển mắt, ôm đầu nguyện ý tiếp.

      Nhưng đến mức này, làm sao Triệu Thanh Trạch lại ngừng, như chuyện gì đó bình thường, nhàng : "Tử Phong Lan? Chẳng lẽ mẫu hậu muốn giả vờ biết?"

      Trần Nguyên Hương trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Triệu Thanh Trạch, lại nhìn Thái Hậu, lửa này vốn dĩ cháy người nàng, thế nào lại lan tràn đến người Thái Hậu.

      "Tử phong lan là loại dược liệu sinh trưởng ở Tây Bắc, cũng là hương liệu, có hiệu quả cầm máu, bởi vì ở Tây Bắc tương đối nhiều, được dân bản xứ sử dụng phổ biến, cũng có dân bản xứ hái phơi khô bán cho quân đội địa phương. Chỉ là, ngoại trừ sử dụng trong quân đội, bình thường dân bản xứ cho nữ nhân dùng, đặc biệt nương tử mới gả, bởi vì Tử phong lan tính hàn dễ dựng dục (hoài thai). Mà trẫm phát , trong son nội vụ phủ phát ra, có bộ phận có chứa Tử phong lan, mẫu hậu cũng đừng , người cái gì cũng biết?"

      "Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi muốn hãm hại mẫu hậu ngươi!"

      Thái Hậu ngoài mạnh trong yếu hô câu.

      "Mẫu hậu thừa nhận cũng có gì, đừng trong tay trẫm có đầy đủ chứng cứ, trẫm cho triều thần, cũng làm cho dân chúng trong thiên hạ thừa nhận việc này. Chính là mẫu hậu làm qua, bây giờ trẫm là Hoàng đế, toàn bộ hoàng cung trẫm đều nắm trong tay. Người , trẫm muốn oan uổng các người, giả cũng có thể trở thành !"

      "Hoàng Thượng cần hù dọa ai gia, ai gia là Thái Hậu, là mẹ đẻ của ngươi, ngươi muốn đem chuyện này ra, chẳng lẽ mặt ngươi vinh dự?"

      Thái Hậu ngạnh cổ chịu nhận thua như cũ, Triệu Thanh Trạch chỉ cười nhạt lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Trần Nguyên Hương.

      Trần Nguyên Hương "Phịch" tiếng quỳ gối xuống đất.

      "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi. Người nể tình chúng ta phu thê nhiều năm, đừng đem việc này ra."

      Trần Nguyên Hương cũng lạc quan như Thái Hậu, tựa như lúc trước Hoàng Thượng , mà nay, có chuyện gì dám làm, các nàng mạnh mẽ đối kháng với Hoàng Thượng, chính là lấy trứng chọi đá.

      Huống hồ, lúc này, các nàng đều làm, các nàng vốn chột dạ.

      Tuy rằng đến giờ Thái Hậu chưa thừa nhận, nhưng Trần Nguyên Hương vẫn có thể hiểu Thái Hậu, nếu Thái Hậu làm, bị Hoàng Thượng oan uổng như vậy, tuyệt đối phải dáng vẻ này.

      Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương quỳ dưới gối, Trần Nguyên Hương là sợ, nàng cẩn thận cầu xin tha thứ, dáng vẻ thập phần chật vật đáng thương, muốn ôm chân Triệu Thanh Trạch cầu xin tha thứ, rồi lại sợ bị cước đá văng ra, cũng dám đụng chạm, chỉ có thể chầm chậm dập đầu, từng cái từng cái , chỉ chốc lát sau, trán liền thâm tím.

      "Hoàng Thượng, thần thiếp muốn làm Hoàng Hậu, nể tình tình cảm phu thê chúng ta nhiều năm, người buông tha thần thiếp lần này !"

      Trần Nguyên Hương biết, lúc này, chuyện này chỉ cần từ trong cung truyền ra, đời nàng liền xong rồi, cho dù phải ba thước vải trắng hay ly rượu độc ban chết, cũng là ở lãnh cung suốt phần đời còn lại.

      "Ngươi muốn trẫm buông tha ngươi, nhưng chỉ dựa vào tình cảm phu thê đáng cười mười mấy năm, cứ như vậy bỏ qua món nợ của ngươi, khỏi cũng quá dễ dàng!"

      Trần Nguyên Hương nuốt ngụm nước bọt, nhìn về phía Thái Hậu, nhưng lúc này Thái Hậu sớm tự thân khó bảo, nàng nhắm mắt lại, muốn dựa vào việc xem thường và thèm để ý vượt qua chuyện này.

      Trần Nguyên Hương trong lòng cười lạnh, trong mắt bi ai, xem như nàng nhìn thấu, mẫu tốt của nàng ngày thường luôn tự nhận là thủ đoạn đa đoan, tự nhận là thông minh, nhưng thực còn ngu ngốc hơn nàng.

      Đến lúc này rồi, còn muốn duy trì tôn vinh Thái Hậu, còn muốn cao ngạo. Cũng chịu suy nghĩ, tôn vinh Thái Hậu là ai cho? Lại càng chịu nghĩ đến, Hoàng Thượng, tuyệt đối phải là nhi tử ngu hiếu.

      Thái Hậu đều làm đến bước này, nàng còn vọng tưởng nhi tử có thể hiếu thuận với nàng.

      Trần Nguyên Hương biết mình thông minh, cũng thường bị mẫu mắng ngu ngốc, nhưng ưu điểm duy nhất của nàng, lại là tự mình hiểu lấy.

      Lúc này, kiêu ngạo, mặt mũi, vị trí Hoàng Hậu so với tính mạng tính là cái gì?

      Bảo vệ tính mạng, mới có thể tiếp tục suy xét việc khác.

      Nàng cắn chặt răng, mở miệng : " phải Hoàng Thượng muốn Trần gia thượng tấu thỉnh lập Trần thị làm Quý phi, lập Đại hoàng tử làm Thái Tử sao? Thần thiếp tận lực thuyết phục tổ phụ và phụ thân ... , thần thiếp cam đoan!"

      Nàng hít hơi mạnh, trừng lớn mắt kinh hoàng .

      Triệu Thanh Trạch gì, chỉ đứng thẳng.

      Trần Nguyên Hương ngửa đầu, thấy được biểu tình mặt vẫn chưa thay đổi, biết mình ra lợi thế này, đả động được Triệu Thanh Trạch, là tin sao?

      Người nàng run lên, cũng biết mình lời này, xuất phát từ đáy lòng nàng. Nhưng mà, nàng là chân tâm chân ý cam đoan.

      Toàn bộ tẩm cung yên tĩnh, nàng có thể nghe được tiếng trái tim mình đập liên hồi và cánh mũi hít thở phập phồng, trong lòng nàng càng ngày càng hoảng, mắt nhanh đỏ, nước mắt chảy xuống.

      "Hoàng Thượng, cầu người, về sau cái gì thần thiếp cũng nghe người, tuyệt đối sinh bất cứ tâm tư nào, tuyệt đối... tuyệt đối tiếp tục có chuyện như vậy!"

      Rốt cuộc, Triệu Thanh Trạch cúi đầu, nhìn Trần Nguyên Hương quỳ ngửa đầu nhìn , mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, mở miệng : "Ngươi đúng, tốt xấu cũng là phu thê, trẫm quá mức tuyệt tình, tóm lại tốt!"

      "Đúng! Đúng vậy!"

      Trần Nguyên Hương liên tục gật đầu, biết khi nào, nước mắt rơi đầy mặt, trang dung mặt sớm tan, nàng cũng thèm để ý.

      "Về sau đều nghe trẫm?"

      "Vâng, cái gì thần thiếp cũng tuyệt đối... tuyệt đối nghe theo Hoàng Thượng!"

      Trần Nguyên Hương tiếp tục gật đầu, mắt chăm chú nhìn Triệu Thanh Trạch, sợ hãi ngay sau đó liền thay đổi chủ ý.

      Triệu Thanh Trạch hỉ nộ vô thường, lúc này, ngược lại xuất , ngồi xổm xuống, giọng mở miệng : "Ngươi hiểu chuyện như vậy, trẫm cũng bạc đãi ngươi, vị trí Hoàng Hậu..."

      "Thần thiếp dám tưởng tượng xa vời!"

      Trần Nguyên Hương vừa nghe đến hai chữ Hoàng Hậu, thân thể đột nhiên cứng ngắc, nàng lắc đầu liên tục, nàng dám tưởng tượng xa vời.

      "Xem ra ngươi hiểu chuyện!"

      Khóe miệng Triệu Thanh Trạch lên nụ cười thanh nhã, đối diện với ánh mắt hàm chứa mong chờ của Trần Nguyên Hương, tiếp tục : "Ta có thể suy xét cho ngươi vị trí Phi! Đương nhiên, ngươi phải làm được hết những gì người , , cho dù cho ngươi, ta cũng có thể thu hồi."

      "Thần thiếp biết."

      Tuy rằng trong lòng Trần Nguyên Hương có cảm giác sống sót sau tai nạn, nhưng cũng dám thả lỏng cảnh giác, cúi đầu xuống cam đoan.

      "Trẫm biết chỉ dựa vào ngươi, cũng thuyết phục được Trần gia. Trẫm cho ngươi chủ ý, ngươi có thể việc này cho ngoại tổ phụ và cậu ngươi, bọn họ biết được quan hệ lợi hại, chung quy nếu chuyện này ra, hủy hoại danh dự Trần gia chỉ trong chốc lát, mà tất cả nữ nhi chưa gả của Trần gia, bao gồm cả gả phỏng chừng cũng dễ chịu."

      "..."

      Trần Nguyên Hương gì, trong mắt lộ ra giãy dụa, đối với việc có thể thuyết phục Trần gia hay căn bản nàng nắm chắc, chủ ý của Triệu Thanh Trạch, quả chủ ý tốt, ít nhất hiểu lợi hại, khi Trần gia biết việc này, nhất định y như lời Hoàng Thượng , nhưng mà... nàng cũng muốn trở thành tội nhân Trần gia!

      "Tự ngươi ngẫm lại , trẫm có đủ kiên nhẫn."

      "Vâng!"

      Trần Nguyên Hương buông đầu xuống, đưa mắt nhìn Triệu Thanh Trạch rời .

      Cả người nàng xụi lơ dưới đất, ánh mắt lại nhìn về phía người vừa mới được Triệu Thanh Trạch tiết lộ chuyện Tử phong lan, Thái Hậu vẫn chưa từng chuyện.

      mặt nàng lên nụ cười lạnh, khóe miệng giơ lên quỷ dị.

      Nàng sợ cái gì, còn có mẫu nàng à!

      ra việc này, nàng là tội nhân Trần gia, nhưng mà, mẫu tốt của nàng cũng trốn thoát!

      Nàng chậm rãi từ mặt đất đứng lên, cũng để ý dáng vẻ chật vật của mình, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thái Hậu vẫn nằm giường động đậy như cũ. Cười lạnh tiếng, rời khỏi tẩm cung.

      Thị tật (thị =hầu hạ, tật=bệnh tật, thị tật hiểu nôm na là chăm sóc người bệnh)? mẫu nàng còn chuyện có kết quả phía trước, chỉ sợ vẫn bệnh ! Dạng này, mới duy trì được tôn vinh và tôn nghiêm Thái Hậu của nàng.
      Last edited: 17/3/16

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Nàng đã trở lại:Cheerleader::hoan ho:
      Byn.Small thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      yeahhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!
      nàng trở lại :)))
      Byn.Small thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Oi ta mừng, lại có chương rồi, bộ này ta đợi là lau.
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :