Lam vợ phải hiền lương thục Đức, ta cũng ủng hộ cái suy nghĩ của hoàng thượng nay, như ý chỉ hợp lam sủng phi, tính cách đó ko làm được hoàng hậu đau, vị trí bù nhìn dó dành cho u người khác .
Hì hì....các nàng cứ bình tĩnh, diễn biến còn gay cấn nhìu nhìu! Chương 55 Như Ý tỉnh lại, phát mình nàng ngủ trong phòng, Triệu Thanh Trạch chẳng biết sớm rời lúc nào, nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút mờ mịt xuống giường. Thược Dược canh giữ bên cạnh thấy vậy, vội vàng cầm lấy kiện áo khoác thay Như Ý trùm lên. "Phu nhân, nô tỳ cho người đưa nước vào." Như Ý gật gật đầu, tay giấu bên miệng đánh cái ngáp nho : "Thược Dược, bây giờ là lúc nào? Lúc nào Hoàng Thượng rời ?" " là giờ Thân, Hoàng Thượng rời giờ Mùi, còn dặn dò nô tỳ chăm sóc phu nhân." Thược Dược vắt khăn mặt đưa cho Như Ý, Như Ý gật gật đầu, tiếp nhận đưa lên mặt xoa xoa, nhất thời thần chí ràng rất nhiều. "Ngươi giúp ta vấn búi tóc đơn giản, chút nữa ta xem A Mãn trước, sau mới Trù phòng xem hôm nay ăn gì?" Thược Dược gật gật đầu, tới cạnh Như Ý, tay linh hoạt vấn trụy mã kế thay Như Ý, tiếp đó chọn hai trâm ngọc cài lên búi tóc. "Tay nghề của nguơi càng ngày càng tốt!" Như Ý cười khen câu, thu hồi tầm mắt từ bàn trang điểm, "Chúng ta xem A Mãn! Cũng biết lúc này tiểu tử làm gì?" Thược Dược cười gật đầu đuổi theo. Bởi vì Triệu Thanh Trạch cho phép A Mãn ngủ chung phòng với bọn họ, A Mãn phòng liền được sắp xếp ở gian phòng ngủ bên cạnh tẩm cung bọn họ, rất gần, cũng tiện lúc bế qua bế lại đến mức khiến A Mãn bị trúng gió lạnh bên ngoài. Lúc Như Ý đến phòng A Mãn, 2 nhũ nương ngồi ở gian ngoài tán chuyện, nhìn thấy Như Ý vào, mặt liền xuất thần sắc luống cuống, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Vẻ mặt Như Ý có chút vui, bất quá cũng tức giận, mặt chút thay đổi hỏi: "A Mãn ngủ trong phòng?" Nàng suy đoán, tuy rằng trong lòng có chút vui về việc hai vị nhũ nương trộm lười, nhưng nàng biết nhìn đứa hoài cũng nhàm chán, A Mãn ngủ, các nàng trộm lười chút, cũng phải thể. "Tiểu Hoàng tử ở trong phòng, Hoàng Thượng bế rồi." nhũ nương đánh bạo trả lời. Như Ý nghe xong trong lòng kỳ quái, khỏi hỏi lại: "Sao Hoàng Thượng lại bế A Mãn lúc này?" Nhũ nương lên tiếng, cũng gì hơn, đột nhiên Như Ý lại như nghĩ đến gì đó, vội vã rời khỏi phòng. Thược Dược vội vàng theo, còn chưa đứng vững, lại nghe Như Ý mở miệng phân phó: "Ngươi đến phía trước hỏi thăm chút, bây giờ Hoàng Thượng ở chỗ nào?" "Phu nhân, người muốn hỏi thăm hành tung của Hoàng Thượng..." Thược Dược do dự, bước chân luẩn quẩn tiến lên được. "Quên !" Như Ý khoát tay, thở dài hơi. "Phu nhân?" Thược Dược hiểu nhìn Như Ý. Lại thấy mặt Như Ý đột nhiên trầm xuống, mở miệng : "Chúng ta Triêu Dương điện." "Triêu Dương điện?" Thược Dược càng thêm khó hiểu, nhưng nhìn đến dáng vẻ ân trầm của Như Ý, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ này của chủ tử nhà mình, nàng liền im lặng theo Như Ý. Triêu Dương điện cũng xa Chiêu Dương điện, nhưng cũng tính là gần, Như Ý và Thược Dược bộ tới, cũng mất hồi lâu. Vốn Thược Dược muốn đề nghị cho người nâng kiệu lại đây, nhưng nhìn đến vẻ mặt Như Ý, nàng lại dám chuyện. Trong lòng thầm suy đoán, phu nhân làm sao vậy? Như Ý gấp, cũng chỉ có mình Thược Dược theo. đường , Như Ý trầm mặc ít lời chỉ bước bay nhanh, mà Thược Dược, cẩn thận theo đuôi. Thẳng đến khi đến trước bậc thềm Triêu Dương điện, lúc này Như Ý lại đột nhiên dừng bước. "Phu nhân?" Thược Dược nhìn vẻ mặt Như Ý như đè nén cái gì, mở miệng kêu tiếng. Như Ý hít sâu hơi, chậm rãi bước lên bậc thềm. Triêu Dương điện trước đây là chỗ đại thần vào triều mỗi ngày, tự nhiên rộng lớn sáng sủa, còn nay tuy rằng vẫn như cũ nhưng thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, cửa lại đóng chặt, lộ ra cỗ khí tức suy tàn. Như Ý bước lên bậc thang, lúc tới cửa, thị vệ canh giữ ở cửa liền ngăn cản Như Ý. "Lớn mật!" Thược Dược vừa thấy đối phương rút đao, vội vàng chắn trước mặt Như Ý, lên tiếng quát lớn. Như Ý lại đẩy Thược Dược ra, tới trước mặt đám thị vệ kia, mở miệng : "Hoàng thượng có ở trong ?" "Trần phu nhân, có mệnh lệnh của Hoàng Thượng, thể để người vào." Thống lĩnh thị vệ cung kính hành lễ, lại có nề nếp mở miệng . "Các ngươi biết thân phận phu nhân, còn muốn ngăn cản phu nhân?" Thược Dược vừa nghe lời này, nóng nảy, vội vàng lên tiếng . "Thỉnh Trần phu nhân trở về, đừng khiến bọn thần khó xử." Thống lĩnh thị vệ cùng các thị vệ còn lại cung kính hành lễ, nhưng lại có ý mở cửa. Như Ý nhấp môi, mở miệng : "Ta để các ngươi khó xử, các ngươi vào thông bẩm Hoàng Thượng tiếng, ta chỉ muốn mang con ta về." "Trần phu nhân..." Thống lĩnh thị vệ có chút do dự. Như Ý chỉ nhàn nhạt cười: "Hoàng Thượng chỉ , có mệnh lệnh, ta thể vào. Các ngươi vào thông bẩm, trách tội các ngươi." "Nếu Hoàng Thượng trách tội, ta thay các ngươi gánh chịu." "Trần phu nhân quá lời." Thống lĩnh thị vệ nghe vậy vội vội vàng vàng cúi đầu, nhưng bước chân lại hề di động. Ngược lại Như Ý cũng có gì ngoài ý muốn, nàng biết lời của mình trước mặt những thị vệ ở đây, căn bản coi là gì. Nàng chỉ bình tĩnh thêm câu: "Các ngươi vào bẩm báo, vậy ta chờ ở chỗ này, Hoàng Thượng cũng ra tới." "Chuyện này..." Thống lĩnh thị vệ thấy thái độ Như Ý kiên quyết, giống như tính chờ ở chỗ này , chỉ có thể nhắm mắt : "Phu nhân chờ, thần vào." Thị vệ kia tới trước cổng Triêu Dương điện, thái giám mở cổng khóa ra, cổng được mở ra, ánh mắt Như Ý nhìn vào bên trong, lại ngoài ý muốn nhìn thấy phía bên trong cổng, đứng hơn mười nữ nhân. Hơn mười nữ nhân kia ăn mặc cũng giống cung nữ, nữ nhân đứng trước nhất trang điểm thập phần hoa lệ, lúc nàng muốn nhìn kỹ là lúc, nàng đột nhiên bị người đứng giữa đám nữ nhân hấp dẫn ánh mắt, mà nữ nhân kia cũng nhìn thấy Như Ý, mặt lộ ra biểu tình giật mình, giống như trong nháy mắt đó, xuất phản ứng. "Như Ý! Như Ý... Ta là Xuân Lan!" Nàng kêu to chạy ra từ trong đám nữ nhân kia, muốn chạy đến trước mặt nàng, phía sau lập tức có cung nhân tiến lên giữ nàng lại. Như Ý chớp mắt, nàng về phía trước hai bước, lập tức có thị vệ cảnh giác ngăn cản nàng. "Như Ý, cứu ta! Như Ý, cứu ta!" Xuân Lan bị cung nhân bắt lấy, thể động đậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Như Ý, vẻ mặt kinh hoảng, trong mắt lộ ra mong chờ: "Như Ý, ta muốn bị giam trong này, ta từng cứu ngươi, ngươi cũng phải cứu ta!" "Đóng cửa." Thị vệ lúc nãy vào thấy tình cảnh này, mở miệng hạ lệnh với người giữ cổng. Cổng bị đóng lại, tách biệt bên trong và bên ngoài thành 2 thế giới. Thế nhưng, trong tai Như Ý vẫn còn quanh quẩn thanh vừa rồi. "Vì sao các nàng lại ở chỗ này?" Như Ý nuốt nước miếng, mở miệng hỏi thị vệ ngăn cản nàng. "Trần phu nhân, những người này đều là gia quyến Vinh thân vương." "Gia quyến Vinh thân vương..." Như Ý có chút kinh ngạc, nàng rời Hoàng cung năm, chẳng lẽ Xuân Lan bị Hoàng Hậu nương nương ban cho Vinh thân vương. Nay Vinh thân vương bị quyển cấm, gia quyến bị mang đến đây, nàng cũng cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, vừa rồi giọng Xuân Lan gọi nàng to như vậy, lại khiến lòng nàng có chút sợ hãi. Từ trước, hai người xem như tỷ muội tốt, phải là có cảm tình, lần cuối nàng nhìn thấy Xuân Lan, là lúc Xuân Lan đến Đông cung khuyên nàng đừng Đông Hạng Khẩu. Mặc dù ra về vui, nhưng nàng cũng hiểu lúc ấy Xuân Lan đến khuyên nàng là vì nàng. Nay, tưởng được, Xuân Lan cũng bị quyển cấm, nghĩ đến mấy lời Xuân Lan với nàng lúc đó, lòng nàng cũng có chút khổ sở... "Nương nương đừng quản việc này." Thược Dược nhận ra Xuân Lan, mắt thấy sắc mặt Như Ý tốt, e sợ Như Ý lại quản những việc này rước đống chuyện linh tinh vào người, vội vàng giọng khuyên can. "Ta biết." Như Ý nhíu nhíu mày, lại mở miệng , "Việc này là chuyện triều, phải việc ta nên quản." Tuy rằng Xuân Lan và gia quyến vô tội trong đó bị liên lụy, nhưng Vinh thân vương phạm phải tội lớn, ở cổ đại này người phạm tội cả nhà có tội, căn bản có biện pháp Xuân Lan vô tội. Như Ý hề nghĩ đến việc mình đến Triêu Dương điện gặp phải chuyện này, trong lòng khỏi có chút rối loạn, sắc mặt lại càng tốt. Thẳng đến khi cổng Triêu Dương điện được mở ra lần nữa, hơn mười nữ tử đứng phía trong cổng cũng còn thấy nữa, ánh mắt Như Ý rơi vào A Mãn được Triệu Thanh Trạch bế ra. A Mãn nho được Triệu Thanh Trạch bế, ngược lại khóc, chỉ là vẻ mặt có chút ngốc ngốc, thỉnh thoảng nghẹn miệng nhắn. Hiển nhiên là dáng vẻ thập phần thoải mái. Như Ý hít sâu hơi, cưỡng chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, tới trước mặt Triệu Thanh Trạch. "Như Ý..." Triệu Thanh Trạch có chút chột dạ, giọng kêu nàng tiếng. Như Ý lại lên tiếng, phen ôm A Mãn qua, tay ôm, tay kia, lại nhàng vuốt lưng A Mãn: "A Mãn, đừng sợ, nương ở đây." A Mãn xẹp xẹp miệng nhắn, giống như bị ủy khuất, đột nhiên khóc lớn. Như Ý ôm A Mãn đến ngực của mình, bản thân cũng nhịn được đỏ mắt. "Như Ý, ta..." Triệu Thanh Trạch thấy Như Ý nghiêng người, ôm A Mãn, liền biết nàng tức giận, có chút đuối lý, cũng giải thích ra. Như Ý nghe thấy giọng Triệu Thanh Trạch, trong lòng liền phẫn nộ. Nàng cố nhịn xuống tâm tình của mình, để mình phát tiết ra ngoài, cuối cùng, chỉ xoay người lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Thanh Trạch, ôm A Mãn bước nhanh rời . "Như Ý..." Triệu Thanh Trạch kêu tiếng, lại giữ chân Như Ý lại được. "Phu nhân..." Thược Dược chưa phát sinh chuyện gì, mắt thấy Như Ý rời , lại thấy sắc mặt Hoàng Thượng xanh mét, nàng biết mình nên ở lại hay nên đuổi theo Như Ý. Phu nhân lại quăng mặt mũi Hoàng Thượng . Xem ra Hoàng Thượng cũng rất tức giận... Nàng rụt cổ, sợ Hoàng Thượng nhất thời tức giận lấy nàng khai đao. Ai biết, ngay cả nhìn Hoàng Thượng cũng liếc nhìn nàng cái, liền đuổi theo hướng phu nhân vừa mới rời . Thược Dược thở dài nhõm hơi. Như Ý đường bế A Mãn về Chiêu Dương điện, tiếp đó đuổi hết đám cung nhân trong tẩm cung đuổi ra ngoài, cửa gắt gao đóng lại. Chỉ bằng trận tức giận vừa rồi, nàng bế A Mãn trở về, giờ đặt A Mãn lên giường, nàng mới cảm thấy hai tay mình đều tê rần. Tiểu A Mãn khôi phục rất nhanh, ngừng khóc, được Như Ý đặt lên giường, còn y nha y nha phát ra tiếng nỉ non, Như Ý ngồi xuống cạnh , còn há to miệng, lộ ra lợi hồng hồng, ngây thơ cười với nương mình. Như Ý nhìn A Mãn thế này, trong lòng biết nên cười hay nên tiếp tục tức giận. "Vi nương ngươi lần đầu tiên trở mặt với cha ngươi, trái lại ngươi lại tim phổi!" Như Ý nhàng nhéo nhéo mũi của A Mãn, oán trách. A Mãn bất mãn giơ giơ tay trắng nõn tròn tròn của mình lên, há to miệng, rớt cằm nước miếng. Như Ý lắc lắc đầu, cầm khăn sạch bên cạnh lên, lau sạch miệng nhắn của A Mãn, bên khóe miệng lộ ra tươi cười: "Nước miếng gì mà chảy cả ngày, nên mang yếm cho ngươi." Cũng chính là vì Hoàng tử kim tôn ngọc quý, cảm thấy cổ đeo yếm mất hình tượng, cho nên cũng để ý việc phải thay y phục thường xuyên. Như Ý nhàng sờ tóc mai mềm mại của A Mãn, lại ngồi phát ngốc. Đột nhiên, cửa phòng bị gõ. "Như Ý, mở cửa!" Giọng Triệu Thanh Trạch truyền vào từ ngoài phòng, cũng khiến Như Ý lập tức ngừng tươi cười, nghĩ tới chuyện vừa rồi. lần nữa nàng ôm lấy A Mãn, tới cạnh cửa, gì. "Như Ý, mở cửa!" Giọng Triệu Thanh Trạch mang theo vài phần mệnh lệnh, lúc này Như Ý lại hề sợ hãi, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nàng hít hơi, về phía Triệu Thanh Trạch: "Hoàng Thượng, chúng ta tự mình yên lặng chút! Ta biết ta có quyền chàng phải, nhưng ta làm mẫu thân, cũng muốn bảo vệ con của mình." "Như Ý, đừng làm rộn ..." Giọng Triệu Thanh Trạch thêm chút kiên nhẫn, mở miệng : "Nếu nàng mở cửa, ta sai người phá cửa!" "Chàng..." Như Ý đè nén lửa giận lập tức bị dấy lên trong lòng. Nàng biết mình có bản lĩnh phản kháng cường quyền của , nhưng chuyện này, Triệu Thanh Trạch làm sai chính là làm sai, muốn phá cửa, nàng vẫn phải kiên trì. Nàng ôm A Mãn ngồi trở lại giường, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, vạn nhất cửa bị phá, thái độ ngỗ nghịch của nàng khiến Triệu Thanh Trạch tức giận làm thế nào? Nàng có chút bất an ôm chặt A Mãn. Cuối cùng, cửa cũng bị phá, Như Ý trong phòng nghe thấy tiếng Tào nhũ nương ngoài phòng, Tào nhũ nương khuyên Triệu Thanh Trạch rồi. Như Ý khẩn trương ôm A Mãn tới cạnh cửa, lại nghe Tào nhũ nương ngoài phòng giọng : "Trần phu nhân, mở cửa ! Điện hạ thư phòng rồi." "Tào ..." Như Ý có chút khiếp đảm. "Trần phu nhân, cũng đến lúc Tiểu hoàng tử điện hạ ăn sữa, ta phái nhũ nương tiến vào. Bệ Hạ bên kia, ta ." Tào nhũ nương giọng an ủi. Như Ý gật gật đầu, rồi lại kiên trì mở miệng : "Tào , chuyện hôm nay, ta rất giận..." "Trần phu nhân cần nhiều lời, lão nô hiểu." Tào nhũ nương cười chút, đứng ngoài phòng lắc lắc đầu. Vị Trần phu nhân này kỳ quái, ràng gan như chuột, hôm nay lại cố tình vì đứa dám nhổ lông đầu lão hổ!