[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ca khoái trá là đây...... muhâhhâhha.....giang Sơn mỹ Nhơn...... :059:.......chẳng. thiếu được

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Bộ này có phiên ngoại về kiếp trc của n9 ko nàng, ta thấy tò mò wá hà

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      trả thù quá chuẩn luôn

    4. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      hay quá thâm

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 54

      Trần Nguyên Hương bị thị vệ Chiêu Dương cung kéo về Đông cung, đường , gần như mất hết mặt mũi.

      Nàng bị giam trong tẩm cung của mình, xung quanh tẩm cung đều là thị vệ canh chừng nàng, Lưu cung nhân sầu lo nhìn thị vệ bên ngoài, lại nhìn người nằm giường, gần như từ lúc trở về Trần Nguyên Hương liền mất hồn, trong lòng bà vừa khổ sở, lại vừa sầu lo.

      Lưu cung nhân ngồi xuống bên giường Trần Nguyên Hương, tay vuốt ve đầu của nàng, giống như dỗ dành nàng lúc , giọng : "Nương nương, dậy ăn chút gì !"

      Từ hôm qua trở về đến giờ, Trần Nguyên Hương ăn uống lâu.

      Trần Nguyên Hương chớp mắt, lại gì, vẫn đơ như khúc gỗ.

      "Nương nương, đừng làm nô tỳ lo lắng được ?"

      Trần Nguyên Hương nghe vậy chỉ hơi nâng khóe miệng cười trào phúng, rốt cuộc mở miệng câu đầu tiên sau khi trở về: "Còn ai quan tâm đến ta?"

      "Nương nương..."

      "Bây giờ Hoàng Thượng chỉ quan tâm con tiện nhân kia, muốn con tiện nhân kia làm Hoàng Hậu, mẫu, chính bà làm Thái Hậu, làm gì còn quản ta chết hay sống?"

      "Nương nương, ."

      Lưu cung nhân thấy Trần Nguyên Hương kích động, vội vàng giọng an ủi.

      Mà trong mắt Trần Nguyên Hương lên kích động, nàng nắm chặt tay Lưu cung nhân, lớn tiếng chứng thực: "Nhũ nương, ngươi cho ta biết, ta nhìn thấy, đều là giả! Chỉ là ta nằm mơ có phải ?"

      "Nương nương..."

      Tay Trần Nguyên Hương dùng lực lớn, dường như là dùng hết sức lực toàn thân, Lưu cung nhân tránh thoát, chỉ có thể cố nén đau đớn, ôn nhu an ủi: "Nương nương đừng kích động!"

      "Căn bản Hoàng Thượng có ôm đứa ! Cũng có nữ nhân, đúng hay ?"

      Mắt Trần Nguyên Hương trừng lớn, khuôn mặt dữ tợn.

      "Nương nương, Trần thị xuất thân cung nữ, có khả năng làm Hoàng Hậu, người bình tĩnh chút!"

      Lưu cung nhân thấy mặt Trần Nguyên Hương lộ vẻ điên cuồng, vội vàng lớn tiếng với nàng.

      "Trần thị?"

      Trần Nguyên Hương lại giống như tỉnh ra, mắt ngơ ngác nhìn Lưu cung nhân: "Ngươi Trần thị?"

      "Đúng vậy!" Lưu cung nhân thấy nàng bình tĩnh lại, cẩn thận : "Chẳng lẽ nương nương quên? Nữ nhân người thấy, chính là Trần thị lúc trước."

      Tròng mắt Trần Nguyên Hương giật giật, nhìn về phía Lưu cung nhân, Lưu cung nhân lại vội vàng tiếp: "Trần thị, xuất thân cung nữ ti tiện, tạo thành uy hiếp gì đối với nương nương, cho dù nàng sinh Hoàng tử, được vinh sủng của bệ hạ, nhưng mà đời, ngồi vào phi vị cũng là đến đỉnh!"

      "Nhũ nương nhận sai?"

      Trần Nguyên Hương vội vàng xác nhận.

      "Làm sao nô tỳ nhận sai được, tuy rằng Trần thị kia có chút đẫy đà, nhưng đích là nàng."

      Lưu cung nhân gật đầu cam đoan, lại làm cho lòng Trần Nguyên Hương nhả ngụm lớn khí.

      Là Trần thị, nàng cần lo lắng nữa. Triều đại này tuy có tiền lệ phi tử là dân thường, nhưng đa số địa vị được cao, ở hậu cung, rất coi trọng gia thế phi tử. Mà cung nữ sinh hạ Hoàng tử, tuy cũng là Hoàng tử, nhưng thoát khỏi địa vị hèn mọn, đa số triều thần đều cho rằng con của cung nữ đều tầm thường.

      Trong lịch sử triều đại cũng từng có người xuất thân cung nữ ngồi vào phi vị, nhưng vẻn vẹn chỉ có vị như vậy. Nghe vị này dung mạo xuất chúng, giọng hát động lòng người, lúc đó Hiển Văn đế gần như độc sủng mình nàng, ban hào Trân mỹ nhân. Bụng vị Trân mỹ nhân này cũng chịu thua kém, liên tiếp sinh ba con trai cho Hiển Văn đế, có thể tiến phong Trân phi, nhưng chỉ như thế mà thôi. Lúc đó Hiển Văn đế bị mỹ nhân mê hoặc, muốn phong Quý phi cho Trân phi, lại vì hậu cung và triều thần nhất trí phản đối, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

      Sau này, Hiển Văn đế cũng muốn lập đại nhi tử Trân phi làm Thái Tử, kết quả lại bị Ngự Sử triều thần thẳng công kích, phàm là làm Hoàng Đế, rất cần vây cánh, Hiển Văn đế cũng muốn mang danh hôn quân, cuối cùng, chỉ có thể lập Thái tử con của Hoàng Hậu lúc đó lên làm vua.

      Lúc Hiển Văn đế còn sống, tuy Trân phi được hưởng vinh sủng, độc sủng hậu cung, ngay cả Hoàng Hậu cũng phải tránh mũi nhọn, nhưng khi Hiển Văn đế rồi, Thái Tử thượng vị, tuy Trân phi có ba con trai, thế nhưng cuối cùng vẫn bị bắt tới Thái Miếu Hoàng gia cơ khổ mà chết, mà ba người con của nàng, còn vì Thái Tử lúc ấy nhân từ, mới bị phong đến địa phương cằn cỗi làm Vương gia.

      Chẳng qua, vừa nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Trần Nguyên Hương vẫn khó nén tức giận trong lòng.

      "Trần thị!" Nàng cắn răng nghiến lợi gọi ra, "Sớm biết nàng hồ ly như vậy, lúc ấy bản cung đưa nàng Đông Hạng Khẩu."

      "Nương nương phải nhẫn nại, về sau còn nhiều cơ hội thu thập nàng!" Lưu cung nhân sợ Trần Nguyên Hương xúc động, vội vàng mở miệng khuyên bảo.

      "Nhũ nương, ta biết." Trần Nguyên Hương gật gật đầu, từ giường ngồi dậy, xuống giường mở miệng : "Nhũ nương trang điểm cho ta, ta muốn đến chỗ Thái Hậu."

      "Nương nương..." Lưu cung nhân có chút do dự, mở miệng ngăn cản, "Nương nương đến chỗ Thái Hậu làm gì?"

      "Nếu Hoàng Thượng có Hoàng tử, vì tốt cho Hoàng tử, cũng nên nuôi dưỡng ở chỗ Trần thị thân phận hèn mọn, nhũ nương cảm thấy, ta là thê tử Hoàng Thượng, mới là lựa chọn thích hợp nhất?"

      "Nhưng mà..." Lưu cung nhân hề cảm thấy bây giờ Trần Nguyên Hương đến đoạt quyền nuôi nấng Tiểu Hoàng tử là ý kiến hay, lúc trước thái độ Hoàng Thượng đối với Trần Nguyên Hương ở ngoài Chiêu Dương điện, bà nhìn thấy ràng, lúc này, phải càng nên an an phận phận chờ nộ khí của Hoàng Thượng tiêu mất, đợi đến khi giành được vị trí Hoàng Hậu, sau đó mới cân nhắc việc khác sao?

      Hơn nữa, sắc mặt Lưu cung nhân tốt lắm giọng : "Nương nương, cửa tẩm cung..."

      "Làm sao?" Trần Nguyên Hương tới cạnh cửa sổ, nhìn đến từng vòng thị vệ đứng yên ngoài cửa, sắc mặt lập tức đại biến: "Hoàng Thượng muốn cấm cửa ta?"

      " tại Hoàng Thượng tức giận nên nóng nảy, đợi Hoàng Thượng hết giận, những người này nhanh chóng rời ..." Lưu cung nhân xong lời này, suy nghĩ muốn thêm vài câu nữa, khuyên nhủ Trần Nguyên Hương bình tĩnh lại, suy nghĩ nên sửa chữa quan hệ với Hoàng Thượng như thế nào.

      Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến trận xướng truyền: "Thái Hậu nương nương giá lâm!"

      " mẫu đến!"

      Trần Nguyên Hương chỉ cảm thấy buồn ngủ muốn đưa đến gối đầu (gần giống nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới), vội vàng ra cửa nghênh đón.

      Vương cung nhân nâng tay Thái Hậu, theo phía sau là đám cung nữ thái giám, phượng liễn song song, hết sức phô trương. Nàng mặc thân cung trang màu xanh, gấu váy thêu hoa văn phượng hoàng muốn vỗ cánh bay, phối hợp ăn ý với phượng trâm cài đầu.

      Trần Nguyên Hương cực kỳ hâm mộ nhìn Thái Hậu đến, vội vàng chống lên tươi cười, quỳ xuống hành lễ với Thái Hậu: "Bái kiến mẫu hậu."

      Thái Hậu nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật của Trần Nguyên Hương, cũng gì, nhất thời thần sắc nàng có chút buồn rầu, chỉ thản nhiên : "Đứng lên ! Ngươi cũng ngồi !"

      Trần Nguyên Hương ngồi xuống chỗ tay Thái Hậu vừa chỉ, trong lòng có lời , muốn nhanh chóng ra.

      Ai biết, Thái Hậu lại giành trước bắt đầu : "Tám đạo tội chiếu sáng nay, ngươi thấy thế nào?"

      "Ách..." Trần Nguyên Hương hiểu nhìn thoáng qua Thái Hậu, lại liếc nhìn Lưu cung nhân phía sau.

      "Chuyện lớn như vậy ngươi cũng biết?" Thái Hậu mở to hai mắt, nhìn chất nữ ngu ngốc của mình, biết nên gì cho phải.

      " mẫu, chuyện triều, ta ở hậu cung, nên xen vào!"

      Cả ngày nay Trần Nguyên Hương đều bị giam trong phòng, làm sao có thể biết việc này, thế nhưng nàng cũng ngại kiếm cớ biện giải cho mình.

      "Ngươi..." Gần như Thái hậu muốn thốt ra hai chữ ngu ngốc, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống yết hầu, chỉ lạnh giọng : "Nay Hoàng thượng liên tục thay người, ngươi cũng biết để ý!"

      Trần Nguyên Hương nghe xong lời này, trong lòng hồi hộp chút, lại nghĩ tới những lời mình muốn lúc trước, nàng từ ghế đứng lên, quỳ xuống trước mặt Thái Hậu.

      đợi Thái Hậu chuyện, bắt đầu lau nước mắt khóc kể: " mẫu, lần này người nhất định phải giúp ta."

      "Đây là thế nào?"

      Tuy rằng Thái Hậu biết chuyện gì, nhưng thấy Trần Nguyên Hương khóc lóc, nàng hiểu rất tính cách của đứa chất nữ này. Vẻ mặt chỉ nhàn nhạt phân phó Vương cung nhân đứng bên cạnh: "Ngươi nâng người dậy, quỳ chuyện như vậy, còn ra thể thống gì."

      "Mẫu hậu, người phải đáp ứng ta, nếu người đáp ứng ta, ta đứng dậy." Trần Nguyên Hương mặc kệ lời này nghe có giống uy hiếp hay , bên lau nước mắt bên đẩy Vương cung nhân ra : "Mẫu hậu còn nhớ cung nữ Trần thị lúc trước ban thưởng cho Thái Tử?"

      Thái Hậu có chút vui, lạnh lùng : "Ai gia tuổi lớn, làm sao còn nhớ chuyện đó."

      "Sao Mẫu hậu lại nhớ , sau này nàng bị phái đến Đông Hạng Khẩu chiếu cố Hoàng Thượng." Trần Nguyên Hương lau nước mắt khóc kể, "Con hồ ly đó, nay câu hết tâm Hoàng Thượng rồi, lại còn sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng Thượng."

      "Đợi chút..." Ngược lại Thái Hậu bị tin tức Trần Nguyên Hương làm cho sửng sốt, nàng nhìn Trần Nguyên Hương hỏi, "Tin tức này của ngươi là chính xác?"

      phải Thái Tử vẫn có hài tử sao, sao lần này hồi cung, lại có thêm đứa con.

      "Là Nguyên Hương tận mắt nhìn thấy." Trần Nguyên Hương nức nở.

      "Ta thấy có phải chuyện lớn gì đâu? Hoàng Thượng có hài tử, là chuyện tốt, về phần hài tử kia, tự nhiên phải giao cho ngươi là mẹ cả giáo dưỡng, Trần thị xuất thân cung nữ, cho dù bây giờ Hoàng Thượng sủng ái hơn vài phần, ngươi cũng đâu cần phải ghen tỵ. Nếu nhìn vừa mắt, xử trí là được!" Thái Hậu vô cùng nhàng, tiếp đó lại phân phó Vương cung nhân, "Nâng nàng đứng lên, dáng vẻ khóc sướt mướt, còn ra cái gì nữa!"

      Vương cung nhân sụp mí mắt, nghe được lời Thái Hậu , sửng sốt chút, mới đến nâng Trần Nguyên Hương dậy.

      "Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho ta."

      Trần Nguyên Hương nghe được lời này, mới lấy khăn tay ra bắt đầu nước mắt.

      Thái Hậu kiên nhẫn liếc mắt nhìn Trần Nguyên Hương, muốn mở miệng tiếp, ngoài cửa đột nhiên vang lên trận thông truyền.

      "Hoàng Thượng giá lâm!"

      Trần Nguyên Hương nghe được tiếng thông truyền này, theo bản năng vội vàng lấy khăn nhanh chóng lau mặt, lại chỉnh sửa búi tóc.

      Thái Hậu nghe thấy lại buồn rầu càng sâu, bất quá hai người vẫn tới cửa nghênh đón.

      Triệu Thanh Trạch nhìn thấy Thái Hậu cũng ở chỗ này, mặt lại giống như có gì kinh ngạc, chỉ cười : "Mẫu hậu cũng ở đây."

      Thái Hậu miễn cưỡng cười chút, với Triệu Thanh Trạch: "Ai gia nghe Nguyên Hương bị bệnh, lại đây thăm chút."

      "À!" Khóe miệng Triệu Thanh Trạch nâng lên nụ cười nhạt, nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương, mở miệng : "Ngươi bị bệnh?"

      "Thần thiếp có việc gì!" Trần Nguyên Hương thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội vàng ngẩng đầu trả lời, lại thấy Hoàng Thượng chuyển tầm mắt, nhìn về phía Thái Hậu.

      Triệu Thanh Trạch cười ngồi xuống thượng thủ, mở miệng : "Mẫu hậu ở đây, vừa vặn bớt việc trẫm phải thông tri mẫu hậu tiếng."

      "Hoàng thượng có chuyện gì ?"

      Mặt Thái Hậu cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Trạch, lên tiếng hỏi.

      "Tất nhiên trẫm có chuyện mới đến nơi này." cười lạnh chút, cũng khiến mặt Trần Nguyên Hương cứng đờ: lời này có ý gì, chẳng lẽ chỗ này của nàng Hoàng Thượng nguyện ý đến như vậy sao?

      Bất quá, đợi nàng nghĩ nhiều, liền nhìn thấy tay Đặng Tiên cầm ba đạo thánh chỉ lên.

      Nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua Triệu Thanh Trạch ngồi thượng thủ, lại liếc nhìn Thái Hậu sắc mặt khó coi, khuôn mặt cứng nhắc, tò mò trong lòng nhịn được xông ra.

      "Mẫu hậu còn nhớ lời trẫm lúc đến cung mẫu hậu?"

      "Hoàng Thượng, ngươi lại muốn làm gì!" Tay Thái Hậu gắt gao nắm chặt, mắt gắt gao nhìn ba đạo thánh chỉ kia, "Đường đường là quốc gia đại , ngươi lại xem như trò đùa!"

      Triệu Thanh Trạch cười nhưng , chỉ nhìn Trần Nguyên Hương, giọng : " phải ngươi vẫn muốn làm Hoàng Hậu sao? Trẫm cho ngươi cơ hội này, ở đây có ba đạo thánh chỉ..."

      "Hoàng Thượng!" Thái Hậu lớn tiếng kêu, "Rốt cục ngươi muốn làm gì! Ngươi bất kính với ta người làm mẫu thân, ta nhịn. Nguyên Hương là thê tử của ngươi, sao ngươi lại có thể làm như vậy?"

      Triệu Thanh Trạch thu hồi nụ cười mặt, đứng lên, lạnh lùng : "Mẫu hậu nhiều lần đánh gãy lời trẫm, tâm tình trẫm rất tốt!"

      Trần Nguyên Hương vốn bị cuộc tranh luận của Thái Hậu và Triệu Thanh Trạch làm cho sợ tới mức dám lời nào, nhưng khi nghe được những lời này của Triệu Thanh Trạch, nàng rất hoảng sợ. Luôn miệng : "Hoàng Thượng, người có lời gì, cùng Nguyên Hương, Nguyên Hương chăm chú nghe là được."

      Đây chính là chuyện phong Hậu của nàng, mẫu lắm miệng cái gì! Nàng nghĩ đến những lời ngày đó Hoàng Thượng với nàng cùng Thái Hậu, nếu tâm tình Hoàng Thượng tốt, phong Hậu cho nàng làm thế nào!

      Triệu Thanh Trạch dừng bước lại, cười chút: "Chỗ này có ba đạo thánh chỉ, ngươi có thể xem chút."

      Trần Nguyên Hương nâng khuôn mặt tươi cười lên, kết quả Đặng Tiên đưa cho nàng ba đạo thánh chỉ, nhìn đến đạo thứ nhất, mặt nàng lập tức khống chế được mừng như điên: "Đây là..."

      Sắc mặt nàng xuân sắc nhìn Hoàng Thượng, thánh chỉ phong nàng làm Hậu, nàng nắm chặt đạo thánh chỉ kia, luyến tiếc buông ra, nhưng vẫn cầm hai đạo khác lên, mở ra...

      Tươi cười, nháy mắt biến mất, mặt hồng nhuận bởi vì đạo thánh chỉ vừa rồi kia, cũng biến mất còn mảnh.

      "Chiêu Quý phi..."

      Nàng gắt gao nhìn chữ thánh chỉ, nhìn về phía Triệu Thanh Trạch: "Hoàng Thượng, người muốn phong Trần thị làm Quý phi, hơn nữa còn là Chiêu Quý phi."

      Sau khi Triệu Thanh Trạch thượng vị, niên hiệu Chiêu Võ. Nay, lại muốn phong chữ "Chiêu" chữ nữ nhân nên kiêng dè.

      Triệu Thanh Trạch gì, chỉ nhìn Trần Nguyên Hương luống cuống tay chân mở đạo thánh chỉ cuối cùng. Tiếp đó mới lạnh lùng : "Lúc trước, ta cho Thái Hậu hai đạo thánh chỉ, nhưng chỉ cho phép Thái Hậu chọn đạo. Nay, ta đưa cho ngươi ba đạo thánh chỉ, trong đó đạo thánh chỉ phong ngươi làm Hậu, tất yếu hai đạo thánh chỉ kia phải có hiệu lực trước, mới có thể ban bố."

      "Hoàng Thượng cần gì phải hỏi ý kiến thần thiếp, Hoàng Thượng muốn phong nữ nhân kia làm Quý phi, phong con trai nàng làm Thái Tử, vì sao trực tiếp ban bố trước mặt triều thần."

      Trần Nguyên Hương cười lạnh, cố nén phẫn uất, nhưng trong lòng trào phúng: "Hoàng Thượng, cho dù ta đồng ý, triều thần cũng đồng ý!"

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy cũng phẫn nộ, chỉ sai Đặng Tiên thu hồi ba đạo thánh chỉ, sau đó thản nhiên : "Cũng phải trẫm tới hỏi ý kiến của ngươi, mà là cho ngươi... hoặc Trần gia các ngươi thượng tấu khiến trẫm ban hạ hai đạo thánh chỉ này."

      " có khả năng!"

      Trần Nguyên Hương đáp lại, Thái Hậu lại cười lạnh cự tuyệt.

      Muốn phong nữ nhân kia làm Quý phi, có thể! Nhưng muốn phong nhi tử nữ nhân kia làm Thái Tử, chuyện này tuyệt đối được, cho dù cho Trần Nguyên Hương ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu, cũng có ý nghĩa gì.

      "Trẫm chỉ tới báo cho biết, cũng phải tới thương lượng, chính các ngươi suy xét , nếu nghĩ ra, trẫm cũng ngại phiền toái."

      Triệu Thanh Trạch xong lời này, liền ra ngoài, Đặng Tiên vội vàng cầm ba đạo thánh chỉ theo.

      Trần Nguyên Hương ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Đặng Tiên, mà Thái Hậu đứng phía sau nàng, lại phen lôi kéo Trần Nguyên Hương mở miệng : "Ai gia cho ngươi biết, đừng có ngốc! Nếu Trần thị làm Quý phi, nhi tử nàng làm Thái Tử, cho dù ngươi lên làm Hoàng Hậu, Hoàng cung to như vậy cũng có chỗ cho ngươi sống yên ổn. Nếu Hoàng Thượng kiên trì muốn như thế, ngươi thà rằng làm Hoàng Hậu!"

      Trần Nguyên Hương gì, chỉ buông xuống đầu.

      "Ngươi nghe lọt tai, ai gia là vì tốt cho ngươi. Bây giờ Hoàng Thượng vừa muốn bất cứ việc gì cũng phải theo ý đến, lại muốn có thanh danh tốt, thế nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu muốn có thanh danh tốt, đối ngoại tuyệt đối bạc đãi thê tử ."

      " mẫu, người dễ nghe, nếu ngôi vị Hoàng Hậu..."

      "Ngươi là thê tử Hoàng Thượng cưới hỏi đàng hoàng, cũng có phạm sai lầm quá lớn, sớm hay muộn ngươi là Hoàng Hậu, Thái Tử, trừ phi ngươi nhận nuôi con dưới gối có mẹ đẻ hèn mọn, chỉ có thể chảy huyết mạch Trần gia."

      Trần Nguyên Hương trầm mặc đầu buông xuống.

      Tác giả có lời muốn : chương tiếp theo, là biến chuyển lớn.

      Mặt khác, nếu ta , Hoàng Thượng chưa từng nghĩ tới việc đưa Như Ý lên làm Hoàng Hậu linh tinh, các nàng có đánh ta . . . tâm lý Hoàng Thượng có chút biến thái. . . Nhưng các nàng phải tin tưởng, là sủng văn độc sủng văn, tác giả ngược.
      Layla06, amandatruc, heartheart78828 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :