Làm sao.......làm sao......đụng tỷ rồi tỷ hậu sẽ biết......tỷ thuộc loại. kim ốc tàng kiều, hehe
Chương 53 Triệu Thanh Trạch ôm A Mãn, còn chưa nhìn thấy Trần Nguyên Hương, thấy Như Ý phía sau dừng bước, khỏi xoay người, cười kéo tay nàng qua, mở miệng : "Sao tiếp, cẩn thận A Mãn bỏ nàng lại." Như Ý theo bản năng tới phía sau Triệu Thanh Trạch, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trần Nguyên Hương cách đó xa. "Sao vậy?" Triệu Thanh Trạch nhìn theo tầm mắt Như Ý. Vừa lúc nhìn thấy Trần Nguyên Hương nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ, vẻ mặt lên nhàn nhạt chán ghét, nắm chặt tay Như Ý an ủi: "Đừng sợ." Vốn dĩ cũng có ý định giấu diếm tồn tại của Như Ý và A Mãn, nữ nhân và đứa của , tất nhiên muốn quang minh chính đại, mà phải giấu giấu diếm diếm, chẳng qua cảm thấy cần thiết phải báo cáo cho những người đó mà thôi, nay các nàng tự mình phát , càng tốt. hề che giấu lưu tâm đối với Như Ý và A Mãn, ánh mắt lãnh đạm nhìn Trần Nguyên Hương mở miệng : "Ngươi tới làm gì?" Giữa bọn họ cách tầng tầng thị vệ, Trần Nguyên Hương lại chỉ biết ngây ngốc nhìn Triệu Thanh Trạch đứng đó, nàng nghe thấy câu hỏi của đối phương, theo bản năng ngơ ngác trả lời: "Ta đưa canh cho Bệ Hạ!" xong lời này, giỏ tự mình mang tới cầm trong tay, oành tiếng rớt xuống đất, giỏ bị lật úp, khiến canh bên trong cũng bị lật theo, nhuộm đầy đất. tiếng này, khiến Triệu Thanh Trạch càng thêm chán ghét, nhíu mày, mà cả người Trần Nguyên Hương run lên, gần như khống chế được tâm tình của mình. Nhất định là giả! Nhất định là giả! Trần Nguyên Hương tự an ủi bản thân, hai tay giấu dưới tay áo, nắm chặt thành quyền. Nàng nằm mơ cũng nghĩ đến, nhìn thấy cảnh tượng này. đường đến đây, nàng nghĩ Hoàng Thượng cự tuyệt tiếp kiến nàng. Như vậy cũng có quan hệ, nàng yên lặng chờ ở cửa Chiêu Dương điện, Hoàng Thượng bị thành tâm của nàng cảm động. Dù sao bọn họ cũng là phu thê kết tóc, nàng luôn tỉ mỉ hầu hạ Hoàng Thượng, có lẽ Hoàng Thượng trách nàng lúc quyển cấm sinh bệnh nàng tới bồi , thế nhưng cũng có quan hệ. Chung quy nàng có đưa y phục mình tự may tới cho Hoàng Thượng, chỉ cần với Hoàng Thượng, kỳ nàng là vì Đông cung, vì Hoàng Thượng, cho nên mới ở lại Đông cung bồi Hoàng Thượng, kỳ trong lòng vẫn lo lắng nhớ mong, như vậy Hoàng Thượng tha thứ cho nàng. ràng kế hoạch tiến hành rất tốt, lúc thị vệ ngăn cản nàng cũng nháo, ngoan ngoãn ôm giỏ canh giữ trước Chiêu Dương điện, thế nhưng, ràng lòng nàng tràn đầy vui vẻ chờ đợi, vì sao lại nhìn thấy cảnh tượng này. Trong tay Hoàng Thượng ôm đứa , là ai! Còn có, người theo phía sau Hoàng Thượng, tại được Hoàng Thượng nắm tay, lại là ai? Tại sao nàng ta có thể mặc màu đỏ thẫm thêu viền vàng. Tim nàng lạnh như băng, chỉ cảm thấy mình bị suy đoán trong đầu làm cho sợ tới mức choáng váng. Nàng chỉ có thể gắt gao bấm lòng bàn tay mình, khiến mình vẫn duy trì thanh tỉnh. "Hoàng Thượng, đây đứa nhà đại thần nào?" Môi nàng tái nhợt, muốn cầu câu trả lời khẳng định thuyết phục, nhưng ngờ rằng, dáng vẻ này của nàng, lại khiến Triệu Thanh Trạch càng thêm chán ghét nhìn nàng. Triệu Thanh Trạch đáp lại, nắm tay Như Ý, dường như muốn trở về nội điện. Trần Nguyên Hương ngốc lăng đứng tại chỗ, đột nhiên lại giống như bị điên rồi, chạy về phía Triệu Thanh Trạch. "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!" Nàng vừa chạy vừa gọi to, "Chàng lại đối xử với ta như vậy! Chàng lại đối xử với ta như vậy!" Thị vệ đứng bên nhìn thấy Trần Nguyên Hương hành động như thế, đợi Triệu Thanh Trạch lên tiếng, vội vàng nâng đao ngăn cản, chẳng qua Trần Nguyên Hương giống như điên rồi, cho dù bị ngăn lại, nàng cũng gắt gao nhìn Như Ý, hét to với Triệu Thanh Trạch: "Hoàng Thượng, chàng muốn phong ta làm Hậu, có phải chàng muốn phong tiện nhân này phải ?" Lúc này, tất cả lý trí của nàng, toàn bộ bị đánh mất, trong đầu chỉ toàn là những lời châm chọc thái độ lúc trước Triệu Thanh Trạch đối xử với nàng. nàng xứng làm Hoàng Hậu, ôm đứa , còn nắm nữ nhân kia, vẻ mặt , chưa bao giờ ôn nhu như vậy... "Đồ điên!" Triệu Thanh Trạch lạnh lùng hừ tiếng, mắt thấy A Mãn trong tay bị tiếng hét và tình cảnh lúc này làm cho sợ tới mức nín nghẹn miệng, dường như muốn khóc, vội vã đặt A Mãn vào tay Như Ý tay, phân phó thị vệ phía dưới: "Lôi người về Đông cung quản chặt chút! Từ nay về sau, Chiêu Dương điện này, đừng để nàng tiếp cận." Trần Nguyên Hương giùng giằng, miệng vẫn hét to. Mà thị vệ bên cạnh dám dùng sức, nhất thời còn chế phục được Trần Nguyên Hương. Biểu tình chán ghét mặt Triệu Thanh Trạch sâu hơn, lớn tiếng phân phó thị vệ: "Chặn miệng kéo ! nữ nhân yếu đuối các ngươi cũng bắt được, trẫm dưỡng các ngươi chỉ nhìn được mà dùng được có ích lợi gì!" Thị vệ nghe vậy, trong lòng rét run, sợ hãi câu chỉ nhìn được mà dùng được trong miệng Hoàng Thượng, tay cũng dám lưu tình, gần như lời Triệu Thanh Trạch vừa hạ xuống, Trần Nguyên Hương liền bị lôi kéo ra ngoài. Triệu Thanh Trạch quay đầu, muốn cùng Như Ý trở về, lại thấy Như Ý có chút ngơ ngác nhìn chỗ Trần Nguyên Hương vừa đứng. "Như Ý, sao vậy?" Vẻ mặt Như Ý giống như vừa bị dọa, nàng lắc lắc đầu, mở miệng : " có việc gì." " cần lo lắng." Triệu Thanh Trạch tiến lên trấn an vỗ vỗ lưng Như Ý, "Lúc trước, là ta sơ sót. Về sau, việc này phiền đến nàng." Như Ý ôm A Mãn gật gật đầu, trong lòng, lại nổi lên vài phần lo lắng. Tuy rằng thái độ của Triệu Thanh Trạch đối với Trần Nguyên Hương khiến nàng nhịn được có chút thương xót, nhưng nàng cũng phải là người thiện tâm, trái lại nàng rất ích kỷ, Triệu Thanh Trạch càng lãnh đạm với Trần Nguyên Hương, đối với nàng và A Mãn mà , lại càng tốt. Ít nhất nàng cần lo lắng Triệu Thanh Trạch nhớ đến thê tử bế đứa của nàng . Thế nhưng, tại Trần Nguyên Hương thấy A Mãn, có thể đánh chủ ý gì lên A Mãn ? Mặc dù nàng biết sớm hay muộn nàng và A Mãn lộ diện, nhưng đến thời khắc này, lòng nàng vẫn nhịn được có chút kinh hãi. "Hoàng Thượng, A Mãn bị nhìn thấy, có thể..." Nàng nhịn được lên tiếng hỏi Triệu Thanh Trạch. Triệu Thanh Trạch sờ sờ khuôn mặt nhắn của A Mãn, cười với Như Ý: "Ta rồi, ta bảo vệ nàng và A Mãn, A Mãn cũng chỉ nhận nàng là mẫu thân, chẳng lẽ nàng tin ta?" "Tin." Như Ý gật gật đầu, nàng cũng chỉ có thể tin ! Có lẽ do chuyện ban ngày ảnh hưởng, Như Ý nằm giường hồi lâu, cũng hề thấy buồn ngủ, nhưng nàng vẫn nằm, nhắm mắt suy nghĩ việc. Triệu Thanh Trạch cũng ngủ, Như Ý ngủ bên cạnh , cũng có thể cảm nhận được hít thở ổn định của . Như Ý do dự biết có nên mở miệng chuyện hay , Triệu Thanh Trạch lại đột ngột ngồi dậy, đứng dậy xuống giường. "Thanh Trạch..." Như Ý mở to mắt ngồi dậy theo, nhìn Triệu Thanh Trạch đứng dậy tự mình mặc y phục, vẻ mặt kinh ngạc. " trễ thế này, chàng muốn đâu?" "Đánh thức nàng!" Tay Triệu Thanh Trạch chưa dừng động tác lại, hỏi đằng trả lời nẻo. " có." Như Ý lắc lắc đầu, lại hỏi câu: "Muộn như vậy còn dậy, có chuyện gì chưa xử lý sao?" Triệu Thanh Trạch chỉ cười cười, mặt lại toát ra hưng phấn khác thường. "Nàng ngủ trước ngủ , ban đêm có khả năng ta trở lại." Triệu Thanh Trạch mặc xong y phục, vội vàng ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc của Như Ý. là Như Ý nghĩ nhiều, chẳng qua trễ thế này, Triệu Thanh Trạch còn muốn ra ngoài, hơn nữa trở lại, nàng rất khó liên tưởng đến tam cung lục viện của tại Đông cung, ở đó còn có vị dung mạo xuất chúng, Diệp lương đệ vẫn nhận được ân sủng của Triệu Thanh Trạch. Nàng cười khổ lần nữa nằm xuống giường, lúc này càng khó vào giấc ngủ, tuy rằng nàng biết bây giờ Triệu Thanh Trạch là Hoàng Thượng, có khả năng chỉ có mình nàng, nhưng mà, trong khoảng thời gian này, đối với nàng quá tốt, tốt đến mức khiến nàng quên mất việc này. Đợi đến khi chuyện xảy ra, trong lòng nàng vẫn khó chịu, hơn nữa còn là nửa đêm bò dậy từ giường nàng. Như Ý mở mắt, suốt đêm nằm giường hề chợp mắt, ngày hôm sau, lúc Thược Dược hầu hạ nàng rời giường, nàng nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong, vô thanh thở dài hơi. "Tối qua hình như phu nhân nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có chút tiều tụy, nô tỳ thêm chút son phấn giúp phu nhân!" Như Ý gật gật đầu. Thược Dược cầm lấy hộp phấn mới tinh còn chưa mở, sau khi mở ra, nhàng thoa lên mặt Như Ý, Như Ý ngơ ngác nhìn phấn Thược Dược cầm tay, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ xa xôi bao lâu rồi mình dùng đến son phấn. Suốt ngày để mặt mộc, khó trách Triệu Thanh Trạch chán. Nàng suy nghĩ có chút khổ sở, Tào nhũ nương lại bế A Mãn tới cạnh nàng, Như Ý quay đầu lại nhìn, chỉ thấy A Mãn y y nha nha vươn tay về phía nàng, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng vẫn ngây ngô như cũ, mắt môi cười cong cong. Miệng chảy nước miếng cũng biết. Như Ý cười cầm khăn tay của mình lên, xoa xoa nước miếng khóe miệng A Mãn, thân thủ nhận lấy A Mãn từ tay Tào nhũ nương. Cảm thụ thân thể nho mềm mềm của A Mãn, đột nhiên nàng cảm thấy có chút buồn cười vì vừa rồi mình bi thương. Nàng cũng là lo sợ đâu! Nghĩ thông suốt, tâm tình Như Ý cũng khá lên rất nhiều, nàng nhìn Tào mở miệng : "Sao ngủ thêm lát, sớm như vậy chiếu cố A Mãn?" Tào nhũ nương cười nhìn A Mãn, trả lời: "Tuổi lớn, ngủ ít, chi bằng năng xem tiểu Hoàng tử điện hạ, nô tỳ nhìn tiểu Hoàng tử khỏe mạnh, trong lòng cũng cao hứng." xong câu này, Tào nhũ nương lại nghĩ tới điều gì, với Như Ý: "Các ngươi còn trẻ phải bảo trọng thân thể, cũng thể ngủ ít. Ta thấy tối qua Bệ Hạ ở trong thư phòng đêm, sáng nay chưa chợp mắt lâm triều, cũng biết thân thể có chịu nổi , ngươi nên khuyên giải chút." "Đêm qua Hoàng Thượng ở thư phòng?" Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tào nhũ nương. Tào nhũ nương gật gật đầu, kỳ quái hỏi: "Sao ngươi lại biết? phải Hoàng Thượng đều ngủ trong tẩm cung sao?" "Đêm qua ta chỉ biết Hoàng Thượng ra ngoài, chỉ là có chuyện phải làm, vẫn chưa với ta là chuyện gì, chỗ nào..." Như Ý nghĩ nghĩ, mở miệng : "Đợi lúc nữa ta sai Trù phòng đưa canh dưỡng sinh an thần đến." "Ngươi chăm sóc cũng là!" Tào nhũ nương cũng nhiều, đến cùng bà vẫn còn chút đúng mực, nay hồi cung, thân phận mọi người đều bất đồng, chuyện của chủ tử, bà làm nô tài nên ít nhúng mũi vào mới tốt. Mà Như Ý lại rơi vào trầm tư, rốt cuộc là việc gấp gì, hơn nửa đêm lại khiến Triệu Thanh Trạch phải đến thư phòng bận rộn đêm. Nếu là chuyện khẩn cấp? Như Ý nghĩ nghĩ, lại phủ định ý nghĩ này, ràng đêm qua Triệu Thanh Trạch rất hưng phấn, hình như là có chuyện gì tốt. Thẳng đến khi lâm triều chấm dứt, Như Ý mới biết được rốt cuộc đêm qua Triệu Thanh Trạch làm việc gì. Ngược lại phải nàng cố ý hỏi thăm chuyện triều, mà là viết liền tám tội chiếu, gần như kinh động triều đình và dân chúng, nay phỏng chừng truyền khắp trong ngoài cung. Tám đạo tội chiếu, gần như lưới bắt hết tất cả huynh đệ trưởng thành và phụ tá, mỗi đạo tội chiếu đều có chứng cứ, hơn nữa tội danh tội chiếu, đủ để tru diệt cửu tộc. Đương nhiên chủ mưu đều là hoàng tộc, tất nhiên có khả năng tru di cửu tộc. Cuối cùng Triệu Thanh Trạch tự mình xử phạt, cũng khiến triều thần kinh ngạc, quá nhàng! Ngoại trừ Vinh thân vương bị quyển cấm ở ngoài, còn lại chỉ tước tước hiệu thân vương, cách chức làm hầu tước. Mà việc Vinh thân vương vẫn bị xử phạt quyển cấm, Triệu Thanh Trạch giải thích, Vinh thân vương bất trung bất nghĩa bất hiếu, mưu hại Thái Thượng Hoàng. Được rồi, tuy rằng đứng tâm lý của đa số người đều ràng minh bạch, đến tột cùng Thái Thượng Hoàng từ Hoàng Thượng biến thành Thái Thượng Hoàng như thế nào, mà thần chí Thái Thượng Hoàng nay cũng rốt cuộc là do đương kim Thánh Thượng hay là Vinh thân vương làm hại. Thế nhưng cũng hề trở ngại việc bọn họ đồng loạt quỳ xuống ca ngợi đương kim Thánh Thượng chí thuần chí hiếu, nhân hậu khoan dung. Chung quy trong mắt lê dân bách tính trong thiên hạ, đương kim Thánh Thượng rửa sạch oan khuất người, danh chính ngôn thuận có thánh chỉ của Thái Thượng Hoàng mới lên đế vị. Triệu Thanh Trạch trở về tẩm cung, Như Ý hầu hạ uống xong canh dưỡng tâm an thần Trù phòng đưa lên, nhìn mắt thâm đen, liền lôi kéo muốn nghỉ ngơi. Chẳng qua, vào lúc này, dường như Triệu Thanh Trạch hết sức hưng phấn. Ít nhất, lúc này muốn ngủ, tuyệt đối ngủ được. với Như Ý khi có khi tới. "Như Ý, nàng có biết vì sao ta có quyển cấm bọn họ ?" "Vì sao?" Như Ý hơi hơi ngáp cái, vẫn nể tình lên tiếng hỏi lại. "Đám Hoàng đệ kia đều quá mức với vụng về, quá dễ dàng nắm trong tay, căn bản cần thiết quyển cấm, chi bằng thả bọn họ ra ngoài, lợi dụng phế vật, thay ta làm việc, mỗi ngày quỳ lạy ta, đó mới cách tra tấn bọn họ tốt nhất." Như Ý khẽ gật đầu, nàng cảm thấy mí mắt mình đánh nhau, nàng cố nén mệt mỏi, mơ mơ màng màng hỏi câu: "Vậy vì sao muốn quyển cấm Vinh thân vương?" Triệu Thanh Trạch đáp lại, Như Ý cũng để ý, nàng sắp ngủ. Trong lúc buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng nghe được: "Chẳng qua ta trải qua, cũng muốn thử qua lần mà thôi!" Triệu Thanh Trạch xong lời này, thần sắc cũng có vài phần mê võng, cúi đầu nhìn về phía Như Ý, lại thấy nàng ngủ. Trong lòng còn chút dư vị hưng phấn, nhìn thấy Như Ý như vậy, khóe miệng nhàng lên nụ cười nhàn nhạt, kéo chăn lên người Như Ý, bàn thân lại mở mắt, có chút buồn ngủ.