[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Nàng khỏe hẳn chưa, bảo s dạo này ta ko thấy nàng đâu, ́ hết bệnh nha, ta sẽ chờ ko giục truyện đâu, 2c ms rất tuyệt nha:2one:
      P/s: s ta thấy cái danh Hiếu Từ thái hậu nghe cứ như mỉa mai bà thái hậu thế nhỉ:yoyo38:
      Byn.Small thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nàng ốm nghỉ ngơi cho khoe .bua sau bù lại cũng đc ma.chúc nàng mau chong khỏi bệnh nha

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chờ mong nàng mãi. Nàng nghỉ ngơi nhiều cho khỏe lại rồi tăng năng suất sau cũng đc. Truyện này có vẻ sủng quá phải, trái với truyền thống cổ đại xưa. Bà thái hậu nghĩ làm thái hậu rồi có quyền lực chắc, mơ nha :yoyo43::yoyo43:
      Byn.Small thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 52

      Như Ý vừa tỉnh dậy, nàng cảm thấy toàn thân đau mỏi, đúng là cảm giác bị xe ngựa dày vò

      Nàng lật người, mở to mắt, muốn chống tay ngồi dậy, đột nhiên đôi tay vươn tới, đỡ nàng từ giường dậy.

      Như Ý hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Thanh Trạch ngồi giường nhìn nàng.

      "Thanh... Thanh Trạch."

      Như Ý kinh ngạc chớp mắt, "Chàng vào triều sớm sao?"

      ràng buổi sáng lúc rời giường, nàng có phát , còn vỗ vỗ lưng nàng dỗ nàng mơ mơ màng màng ngủ.

      "Lâm triều sớm xong ."

      Triệu Thanh Trạch nghe xong lời Như Ý , mặt nhịn được cười chút, nhưng ý cười lại rất nhanh biến mất, ôn nhu : "Nàng xem, bên ngoài mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi."

      Đó phải là giữa trưa sao! Sắc mặt Như Ý khẽ biến, lập tức ngồi thẳng người.

      "Đừng nóng vội, cũng có chuyện gì, ngủ thêm lát cũng có việc gì."

      Triệu Thanh Trạch thấy nàng bối rối, vội vàng lôi kéo an ủi nàng.

      "Nhưng mà..." Như Ý có chút do dự, nàng xác định được mình có cần thỉnh an hay , nhưng hồi cung, nàng cảm thấy trong lòng có cái gì đó bị kéo căng ra.

      "Đừng nghĩ nhiều, về sau nàng ở trong Chiêu Dương điện, nếu cảm thấy suốt ngày ở chỗ này quá buồn chán, ta dẫn nàng dạo Ngự Hoa viên, hoặc rảnh rỗi, ta dẫn nàng đến hành cung chơi."

      Giọng Triệu Thanh Trạch nhàng chậm rãi xong, thấy vẻ mặt Như Ý còn chút do dự, lại mở miệng thêm: "Ngoan ngoãn nghe ta an bài, đừng tự mình suy nghĩ miên man."

      Tuy rằng Như Ý cảm thấy đúng và phân vân, nhưng nàng vẫn gật gật đầu. Lúc nàng gật đầu xong, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tổng cảm thấy Triệu Thanh Trạch lúc này, dường như có chút thích hợp.

      "Thanh Trạch, chàng... sao vậy?"

      Sắc mặt Triệu Thanh Trạch hơi chút lãnh đạm, nghe thấy Như Ý hỏi, lắc đầu cái, mặt nhàn nhạt tươi cười, lại càng giống như miễn cưỡng.

      "Thanh Trạch..."

      Nhìn thấy dáng vẻ này của , trong lòng Như Ý nhịn được xiết lại chút, nàng vươn tay nắm lấy tay , mở miệng : "Có chuyện gì, thể với ta sao?"

      " có..."

      Triệu Thanh Trạch có chút yên lòng sờ sờ khuôn mặt Như Ý, trong giọng mang theo vài phần trầm thấp: "Chỉ là đột nhiên trong lòng có chút trống rỗng."

      Như Ý nghe xong lời này, nhất thời, trong đầu cũng nghĩ ra nên an ủi thế nào.

      Nàng có chút hiểu ý của , là tâm tình tốt? Hay là cái gì khác...

      Cũng đợi Như Ý chuyện, Triệu Thanh Trạch tiếp tục nhìn Như Ý giọng hỏi: "Như Ý, ta nhớ lúc ở ngoài cung nàng từng với ta, chỉ muốn sống bình an..."

      Như Ý gật đầu cái, thời gian qua hơi lâu, nàng cũng nhớ lời mình, nhưng đây chính là nguyện vọng của nàng.

      "Nàng cam nguyện làm người thường, bỏ qua vinh hoa phú quý trong cung, thậm chí là thứ có thể đưa nàng lên địa vị cao?"

      Triệu Thanh Trạch giống như hiểu suy nghĩ của Như Ý, lên tiếng hỏi.

      Như Ý nhíu mày cái, lại cười ra: "Thực ta vốn là người thường, cảm thấy cuộc sống người thường cũng có gì tốt. Hơn nữa đều hiểm trung cầu phú quý (cầu phú quý trong nguy hiểm), nếu phú quý quá mạo hiểm, ta cảm thấy chi bằng bình an sống chung chỗ."

      xong lời này, Như Ý nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Triệu Thanh Trạch, nàng tưởng lời mình lọt tai, vội vàng tiếp: "Bất quá, tựa như lúc trước ta ở thôn trang kia chờ chàng, nếu chàng muốn làm việc gì, ta phản đối. Nam nhân và nữ nhân giống với, nam nhân nên có chí tiến thủ..."

      Như Ý còn chưa xong, Triệu Thanh Trạch lại đột nhiên tươi cười, nắm tay nàng, giọng : "Quả nhiên, nàng giống như vậy."

      thanh rất , Như Ý nghe , nàng chớp mắt, hỏi: "Thanh Trạch, chàng vừa gì?"

      " có gì." Triệu Thanh Trạch từ giường đứng lên, chuyển đề tài: "Chỉ là ta nhớ lại lúc nàng sinh A Mãn, lúc đó ta sợ nàng để ý bản thân sinh hạ A Mãn."

      Như Ý nghe xong lời này, cũng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nàng cười cười: "Lúc ấy dường như rất thống khổ, nhưng bây giờ nhớ lại, kỳ cũng đau đớn như vậy. Hơn nữa, Tào , ta xem như là thuận lợi."

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy, chỉ thản nhiên cười cười, tiếp tục hết, lại hỏi Như Ý: "Có muốn ngủ thêm lát ?"

      " được." Như Ý khoát tay, xốc chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.

      Triệu Thanh Trạch thấy vậy, liền gọi Thược Dược và cung nữ tiến vào hầu hạ, bản thân lại quay người rời khỏi phòng.

      Như Ý khó hiểu nhìn cử chỉ khác thường của , mở miệng hỏi Thược Dược vừa vào câu: "Hoàng Thượng sao vậy?"

      Thược Dược lắc lắc đầu, "Phu nhân, nô tỳ hầu hạ người dậy rửa mặt chải đầu!"

      Như Ý gật gật đầu, nhất thời để ý, chẳng qua khi ánh mắt nàng chạm đến y phục Thược Dược chuẩn bị mặc lên người nàng, lúc này nàng mới hoảng sợ.

      "Y phục này lấy từ đâu đến?"

      Màu đỏ cũng có gì, chỉ là áo thêu viền vàng, đây đúng là hoàn toàn vượt quá.

      "Là Hoàng Thượng đưa tới cho phu nhân."

      Thược Dược cười cong mắt cong môi, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, mở miệng : "Xem miệng nô tỳ này, cũng thể tiếp tục gọi phu nhân, phải gọi là nương nương!"

      Về phần nương nương là cái gì, trong lòng Thược Dược nghĩ, nay phu nhân là người Hoàng Thượng sủng ái nhất, lại sinh được hài tử duy nhất cho Hoàng Thượng, tần vị đứng đầu cung nằm chắc trong tay, phong phi cũng phải thể tưởng tượng.

      Chỉ tiếc phu nhân xuất thân quá thấp, lại là xuất thân cung nữ, phi vị sợ rằng ổn, Thược Dược thở dài trong lòng.

      Thược Dược vừa vừa chậm rãi chải tóc Như Ý, nàng ngược lại là chân tâm thực lòng, chỉ là Như Ý nghe xong, lại hoảng sợ.

      "Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ý chỉ Hoàng Thượng chưa hạ, ngươi liền bắt đầu hưu vượn!"

      Như Ý cau mày trách cứ.

      Thược Dược bị Như Ý đột nhiên phát tác làm cho hoảng sợ, vội vàng buông lược quỳ xuống thỉnh tội. Tuy rằng nàng cảm thấy lời mình có bao nhiêu vấn đề, nhưng thực có quy củ.

      Sắc mặt Như Ý thản nhiên, tuy rằng Thược Dược ở trong lòng nàng, cùng nàng trải qua hoạn nạn ở Đông Hạng Khẩu, phải là cung nữ bình thường, thế nhưng, miệng nàng tiếp tục chừng mực như vậy, tự hại mình.

      Chuyện hôm nay, tuyệt đối thể dễ dang buông tha như vậy.

      Trong đầu nàng suy nghĩ nên răn đe Thược Dược thế nào, mà phương pháp lại đến mức khiến nàng chịu khổ. Lúc này nàng lại nghe Triệu Thanh Trạch cười đến, mở miệng : "Thược Dược cũng sai, đứng lên !"

      Câu này, là Thược Dược.

      "Hoàng Thượng..."

      Như Ý nghe vậy có chút trách cứ khoan dung, nhưng mắt thấy đầu này đưa thang, nàng cũng muốn phạt Thược Dược, liền theo xuống: "Thược Dược, nếu Hoàng Thượng lên tiếng, vậy ngươi đứng lên !"

      "Là nô tỳ quy củ, thỉnh Hoàng Thượng và phu nhân trách phạt."

      Thược Dược lắc lắc đầu, lại vẫn nhu thuận quỳ.

      "Ngươi, cung nữ này, ngược lại quy củ." Triệu Thanh Trạch cười cười, rồi lại lạnh giọng : "Làm cung nữ chẳng những phải quy củ, quan trọng nhất là phải nghe lời chủ tử ."

      Thược Dược hoảng sợ, nàng tâm muốn nhận trách phạt, nhưng Hoàng Thượng có vẻ hài lòng hành động của nàng.

      "Dạ, nô tỳ lập tức đứng lên."

      Nàng vội vã đứng lên, nhưng tim lại đập liên hồi, dáng vẻ tinh thần bất định.

      "Được rồi, ngươi xem A Mãn !"

      Như Ý đành lòng nhìn dáng vẻ này của Thược Dược, cười đuổi nàng , tiếp đó cười với Triệu Thanh Trạch: "Hoàng Thượng, chàng làm gì phải dọa nàng."

      "Tại sao lại bắt đầu gọi Hoàng Thượng?"

      Triệu Thanh Trạch cầm lọn tóc của Như Ý lên thưởng thức, nhìn gương mặt tròn tròn chưa son phấn trong gương, cười cười.

      " phải do có người ở đây sao, xưng hô này, chúng ta ngầm gọi."

      Như Ý cười giải thích, nàng cũng muốn mọi người nghị luận vấn đề nàng gọi Hoàng Thượng.

      "Được rồi!" Triệu Thanh Trạch rất hài lòng loại thân mật ngầm này, cũng so đo. cười lấy xấp giấy đỏ ra, bỏ xuống trước mặt Như Ý: "Nàng cũng biết chữ, tự chọn phong hào ."

      Tầm mắt Như Ý rơi vào xấp giấy đỏ viết đầy chữ, chớp mắt, nhìn mấy dòng bên đầu bắt đầu đọc: "Hiền lương thục đức, đoan trang dịu dàng..."

      Nàng nhịn được cười lên: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ chữ giấy đều sao từ nữ giới nữ tắc ra."

      Lúc trước Triệu Thanh Trạch còn chưa nhận thấy, bị Như Ý như vậy, tự cũng nhịn được nở nụ cười. nhặt tờ giấy kia lên, nhìn nhìn mấy chữ bên , ở chính giữa là chữ "Trân (báu vật)" và chữ "Thần (nơi vua ở)" bị vây lại.

      "Hai chữ ngược lại sai, đủ đặc biệt, ngụ ý cũng tốt."

      Như Ý nhìn theo tay Triệu Thanh Trạch, trong lòng yên lặng nhắc lại: quả là đủ đặc biệt, ngụ ý cũng tốt, thế nhưng sủng phi của Hoàng Đế mới có phong hào, chỉ là kết cục của hai vị sủng phi đỉnh đỉnh kia tốt chút nào, người bị chìm giếng, người hồng nhan bạc mệnh.

      Tuy rằng nghĩ như vậy, Như Ý cũng có cảm giác gì, nàng luôn tin lắm, cho nên nàng chỉ cười : "Hoàng Thượng quyết định là được!"

      "Phong hào của mình, cũng quan tâm." Triệu Thanh Trạch nhéo mũi Như Ý chút, nhìn hai phong hào trong tay được chọn ra, đột nhiên lắc lắc đầu, "Hai phong hào này, biết lúc trước có người được phong qua chưa, cũng có chút !"

      Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Thanh Trạch, chẳng lẽ ở thời đại này, cũng có Trân phi và Thần phi, hơn nữa kết cục tốt sao?

      Như Ý hỏi ra, đối với chuyện Triệu Thanh Trạch nàng để bụng lắm, Như Ý cũng có cảm giác gì, ngay cả việc Triệu Thanh Trạch cho nàng vị phần gì cũng quan tâm, bất quá nàng muốn biết có bao nhiêu tần vị bên , chung quy đáp ứng A Mãn chỉ nhận nàng là mẹ, cũng chỉ có tần vị đứng đầu cung mới có tư cách nuôi nấng đứa . Bất quá, nhìn dáng vẻ hứng trí bừng bừng của Triệu Thanh Trạch lúc này, nàng cảm thấy đại khái là phi vị.

      Triệu Thanh Trạch biết suy nghĩ trong đầu Như Ý, thu hết giấy đỏ lại, mở miệng : "Nếu muốn chọn phong hào, phải chọn cái độc nhất vô nhị mới được!"

      Như Ý nhìn ra Triệu Thanh Trạch thập phần để bụng chuyện phong hào của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn biết để bụng như thế, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn vội mấy miếng, sau đó trở về thư phòng thảo luận với quan lại Khâm Thiên Ti.

      Như Ý tự mình dùng bữa trưa xong, người cũng nhàm chán, liền gọi nhũ nương bế A Man đến.

      A Mãn được bế tới khóc, khuôn mặt nhắn khóc đỏ bừng, mấy sợi tóc mềm trán đều bị mồ hôi thấm ướt.

      "Đây là thế nào?"

      Như Ý đau lòng tiếp nhận A Mãn, ôm vào trong ngực nhàng dỗ dành, "Có phải bị bệnh hay ?"

      Nàng nhìn nhũ nương mở miệng hỏi.

      Nhũ nương vội vàng lắc đầu: " thỉnh thái y, thái y có việc gì. Sữa cũng cho ăn, cũng tè dầm."

      "Có phải Tiểu A Mãn bướng bỉnh ?" Như Ý nhàng vuốt lưng A Mãn, nhàng an ủi.

      biết có phải do được ôm vào lòng mẫu thân mình hay , A Mãn khóc thêm chốc lát, sau đó từ từ ngừng khóc, thở hổn hển hít hít mũi.

      Như Ý sai người giặt khăn ấm, đặt A Mãn lên tháp, bắt đầu lau khuôn mặt nhắn của A Mãn, sau đó cầm lấy trống bỏi, chọc cười A Mãn.

      A Mãn khóc xong, rốt cuộc bình tĩnh lại, bắt đầu tươi cười, mắt cong cong nhìn chằm chằm trống bỏi trước mắt.

      "Chắc Tiểu hoàng tử muốn mẫu thân!"

      Nhũ nương giọng nịnh hót Như Ý, Như Ý chỉ cười cười, cũng cho là đúng. A Mãn là đứa rất ngoan, từ khi sinh ra nhũ nương liền bồi bên cạnh A Mãn, A Mãn thân cận với nhũ nương, kỳ hề thua nàng - người làm mẹ này.

      Bất quá, nàng nguyện ý nhìn đứa của mình thân cận với người ngoài hơn mẹ ruột, tình cảm gia đình trong Hoàng gia vốn rất hời hợt, Như Ý hy vọng con mình cũng như vậy.

      Nàng nhìn thoáng qua nhũ nương, giọng : "Về sau, nếu A Mãn khóc, ngươi liền bế đến chỗ ta."

      "Dạ, lúc trở về nô tỳ dặn dò các nhũ nương khác."

      Nhũ nương của Tiểu A Mãn tổng cộng có tám người, căn bản là hai người tổ thay phiên trông nom.

      Đầu này A Mãn vừa được dỗ xong, dường như rất hứng trí, y nha y nha vung tay , Như Ý cho rằng A Mãn muốn trống bỏi, liền nhét trống bỏi vào tay A Mãn, A Mãn lại bướng bỉnh ném nó sang bên cạnh.

      Miệng kêu a a như cũ.

      "A Mãn muốn cái gì?" Như Ý kỳ quái nắm tay mềm mại của A Mãn, giọng hỏi.

      "A a!" A Mãn chỉ biết kêu như vậy, Như Ý nghe ra ngôn ngữ của trẻ sơ sinh.

      "Chẳng lẽ Tiểu hoàng tử muốn ra ngoài dạo?"

      Nhũ nương nhìn nhìn, giọng với Như Ý.

      "Nó như vậy, sao lại muốn ra ngoài dạo được?" Như Ý cảm thấy lời nhũ nương có chút ngốc, A Mãn sinh ra đến bây giờ, bởi vì thời tiết bên ngoài lạnh, cơ bản đều ở trong phòng ấm áp, hôm qua hồi cung coi như cho A Mãn phá giới.

      Bất quá, Như Ý vừa ôm lấy A Mãn, A Mãn liền dừng y nha lại, hai mắt mở to nhìn bên ngoài.

      " đúng là muốn ra ngoài?"

      Như Ý có chút ngạc nhiên, ôm A Mãn đứng lên bước về phía cửa phòng hai bước, thế nhưng A Mãn há to miệng bắt đầu cười ra tiếng.

      "Bên ngoài quá lạnh, chúng ta đừng , đợi A Mãn lớn rồi ?" Như Ý hôn hôn khuôn mặt nhắn của A Mãn, trưng cầu ý kiến.

      Dường như A Mãn hiểu được lời Như Ý , hoặc có lẽ do thấy Như Ý dừng bước, bé lại y nha y nha duỗi tay hướng ra bên ngoài.

      May mắn thân thể A Mãn còn , Như Ý còn ôm nổi.

      " là tiểu tổ tông!" Như Ý bất đắc dĩ, "Lúc trước mới bế ngươi ra ngoài lần, ngươi liền nhớ kỹ a!"

      Nàng bất đắc dĩ bế A Mãn tới ngoại sảnh, cũng có ý định ra khỏi phòng, chỉ là vừa mới đến ngoại sảnh, liền gặp Triệu Thanh Trạch quay về.

      Triệu Thanh Trạch nghe xong Như Ý kể, lại nở nụ cười, mở miệng : "Nếu A Mãn muốn ra ngoài, liền bế nó ra ngoài, nó ra tháng, đâu nhất định phải ở trong phòng, nàng quá cưng chiều nó rồi!"

      Dứt lời, lại ôm lấy A Mãn tới hoa viên bên ngoài. Lúc trước A Mãn còn có chút kháng cự Triệu Thanh Trạch ôm bé, nhưng thấy người ôm bé lại chịu chỗ bé muốn, liền an an phận phận bắt đầu chỉ huy phương hướng.

      Như Ý nhìn đôi phụ tử hồ nháo, chỉ có thể lắc đầu đuổi theo.

      Phạm vi nhìn của A Mãn bây giờ còn giới hạn, rất mơ hồ, hoàn toàn là chỉ lung tung, vung tay đại, thế nhưng chó ngáp phải ruồi, ra khỏi Chiêu Dương điện.

      Bước chân Triệu Thanh Trạch rất dài, Như Ý đuổi theo thở hồng hộc, căn bản kịp ngăn cản.

      Đợi đến khi nhìn đến người trước mặt, nàng mới giật nảy mình.

      Làm sao Trần Nguyên Hương lại ở ngoài Chiêu Dương điện!
      Layla06, amandatruc, heartheart78836 others thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Đúng khúc gây cấn:th_4:chương sau có rắc rối r đây
      FangYu69Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :