Chương 51 Chiêu Dương điện rất lớn, rất đẹp, cũng rất huy hoàng. Như Ý nhìn chuyển mắt, A Mãn lại buồn ngủ, tại thị lực của bé còn hữu hạn, chỉ có thể mơ hồ nhận biết hai màu trắng đen của thế giới bên ngoài. Bé há miệng, đánh cái ngáp nho , khẽ động trong lòng Chiêu Võ đế cái, hé mắt bắt đầu ngủ. Đợi đến khi Chiêu Võ đế và Như Ý phát bé ngủ say, hô hấp nhàng, miệng hơi hơi mở ra, hồn nhiên nhiễm chút tà niệm. "Sai nhũ nương bế nó ngủ ! Như vậy nó cũng ngủ ngon." Như Ý ôn nhu nhìn con trai mình, với Chiêu Võ đế. A Mãn còn , lần này hồi cung, Như Ý quấn tã cho bé dày, sợ bé bị lạnh, nhưng quấn nhiều như vậy, lại dày, hiển nhiên thoải mái. Chiêu Võ đế gật gật đầu, giao A Mãn cho nhũ nương. A Mãn vừa bị bế , Chiêu Võ đế liền tiến lên ôm lấy Như Ý, ngữ khí ôn nhu mở miệng hỏi: "Còn muốn dạo nữa ?" Như Ý lắc lắc đầu, vừa rồi kỳ dạo được khá nhiều, Chiêu Dương cung quá lớn, mà Như Ý lúc, hay là dạo hết mọi nơi, cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, dù sao nàng vào ở, ngày sau còn rất nhiều thời gian và cơ hội. "Tốt lắm, ta dẫn nàng nơi cuối cùng." Chiêu Võ đế cười nắm tay Như Ý, lôi kéo nàng vào hậu điện Chiêu Dương điện, vòng qua chính sảnh, vào tẩm cung, đẩy cửa phòng nơi dễ khiến người khác chú ý, gần như trong nháy mắt, hơi nước dày đặc trong phòng liền bay ra. Như Ý giật mình mở to hai mắt nhìn, lại nhìn Chiêu Võ đế, Chiêu Võ đế kéo Như Ý vào gian phòng đó, hay có thể là dục phòng (phòng tắm). Toàn bộ phòng bài trí đơn giản, chỉ có bình phong và giường, mà chính giữa, lại là cái ao to, giống hệt bể bơi , trong ao đổ đầy nước, hơi nước nóng hôi hổi bốc lên bao phủ khắp dục phòng khiến nó mờ mịt, nước vài đóa hoa dập dềnh tản mát ra cỗ hương thơm nhàn nhạt. "Đây... Đây..." Đừng trách lúc này Như Ý ra lời, đây cũng quá xa xỉ ! ao nước này, phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực, ở thời đại này chỉ toàn dựa vào sức người a. "Thích ?" Chiêu Võ đế cười hỏi. Như Ý liên tục gật đầu, rồi lại có vài phần thấp thỏm: "Có phải... quá lãng phí hay ?" Vốn chỉ cần thùng tắm là có thể tắm xong, nay công dụng gấp trăm lần, nhưng nàng rất thích, bây giờ ra được lời nào để từ chối. "Dọc đường nàng cũng mệt mỏi, tại phải tắm rửa cái, nếu thích, bữa khác ta dẫn nàng hành cung tắm ôn tuyền." "Được!" Như Ý cảm thấy mình hoàn toàn bị Chiêu Võ đế cho viên kẹo bọc đường ăn mòn, thậm chí nàng còn có da mặt hơi chờ mong nhìn về phía Chiêu Võ đế, biết đối phương có tắm cùng nàng hay . Lúc này, nàng vô cùng cảm tạ Tào nhũ nương thay nàng lấy vải bố quấn bụng sau hậu sản, ít nhất khiến nàng sau khi ra tháng, dáng người ngoại trừ có chút đẫy đà, thoạt nhìn tốt hơn. Eo mảnh khảnh hoàn toàn nhìn ra dấu vết vừa sinh xong, ngay cả lưng và bụng cũng có chút dấu vết bị lỏng. Chiêu Võ đế cười nhìn Như Ý chờ mong lại xấu hổ liếc mắt nhìn mình, dáng vẻ cúi đầu xuống động lòng người, muốn chuyện, lại nghe Đặng Tiên bên ngoài giọng bẩm báo. biết, nếu phải có chuyện quan trọng, tuyệt đối Đặng Tiên tới quấy rầy , chỉ có thể mất hứng sờ sờ khuôn mặt Như Ý, mở miệng : "Nàng tắm rửa trước, đợi lúc nữa ta đến." Dứt lời, phân phó cung nữ đứng thẳng lưng ở hai bên: "Hầu hạ cho tốt." Như Ý nhìn Chiêu Võ đế ra cửa, trong lòng thở dài nhõm hơi, đến cùng nàng cũng biết mình là thả lỏng hay là thất vọng nữa. Chiêu Võ đế ra cửa, nhìn thấy Đặng Tiên đứng ở ben, thần sắc nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Chuyện gì?" "Tiên hoàng hậu và Tiên Thái Tử phi xin cầu kiến chờ ngoài Chiêu Dương điện." Nay Chiêu Võ đế đăng cơ, là mẫu thân và thê tử Chiêu Võ đế tự nhiên thể tiếp tục xưng Hoàng Hậu và Thái Tử phi, thế nhưng đến nay Chiêu Võ đế tỏ thái độ phong danh hiệu cho hai vị này, tại người trong cung chỉ có thể ăn ý thêm chữ “Tiên” đằng trước hai vị này mà thôi. "Hai nữ nhân yếu đuối, các ngươi còn ngăn được?" Khóe miệng Chiêu Võ đế cười lạnh, trong lòng chán ghét. Đặng Tiên cúi thấp đầu, mở miệng giải thích: "Thị vệ ngoài điện dám ngăn cản." phải ngăn cản được, mà là dám ngăn cản, chung quy trong mắt người ngoài, hai vị này có quan hệ thân cận với Chiêu Võ đế nhất, nếu các nàng xông vào, đúng là dám ngăn cản. Chiêu Võ đế nhíu nhíu mày, rốt cuộc thêm gì, thẳng đến ngoài Chiêu Dương điện. Lúc này, Tiên Hoàng hậu và Tiên Thái Tử phi có chút luống cuống, hôm qua biểu Chiêu Võ đế đối với các nàng hề giả, tồn tại trong lòng các nàng. Các nàng cũng dám dám chắc bản thân có thể lên làm Thái Hậu và Hoàng Hậu. Đêm hôm qua, trằn trọc trăn trở, gần như cả đêm ngủ. Nếu các nàng thể ngồi lên ngôi vị Thái Hậu và Hoàng Hậu, vậy biến thành trò cười. Càng nghĩ như vậy, các nàng lại càng thêm hoảng loạn. Lúc này hai người cũng còn cố so đo ai áp chế ai, mà đoàn kết lại, bất kể như thế nào, cũng phải xác định danh phận vị phần cho trước. Gần như trời vừa mới sáng Trần Nguyên Hương chạy đến Tiêu phòng cung cầu chủ ý, mà Tiên Hoàng hậu cũng vừa mở mắt, liền phái người đến chỗ Chiêu Võ đế mời người. Chẳng qua Chiêu Võ đế sớm xuất cung, người của Tiên Hoàng hậu tới chậm bước, mời được. Như vậy rất tốt, trong lòng Tiên hoàng hậu càng thêm luống cuống, dứt khoát tự mình ra cửa Tiêu phòng cung, đuổi tới Triêu Dương điện, thủ vệ Triêu Dương điện dày đặc, lại có chút nhân khí. Tiên hoàng hậu và Tiên Thái Tử phi chờ đợi ngoài cửa hồi lâu, hoàn toàn xông vào được, sau đó có người ra từ nay về sau Triêu Dương điện bỏ hoang, Chiêu Võ đế ở nơi khác, hai người mới buông tha trở về Tiêu phòng cung. Hai người trở lại Tiêu phòng cung tiếp tục chờ đợi, đầu óc suy nghĩ vô số lần khi nhìn thấy Chiêu Võ đế nên khuyên giải như thế nào, càng nghĩ càng là nóng lòng. Cho đến khi hai người ngồi nổi nữa cung nhân truyền tin tức mới báo cho biết là Chiêu Võ đế hồi cung. Tất nhiên Tiên hoàng hậu và Tiên Thái Tử phi hai lời, sửa sang trang điểm lại lập tức chạy tới. Hai người bị ngăn cản ngoài điện, cận vệ kim khôi thiết giáp rút đao ngăn cản, Tiên Hoàng hậu và Tiên Thái Tử phi lại là dáng vẻ bất chấp tất cả, kể từ đó, nhóm cận vệ lại dám hạ thủ, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hai người ở ngoài điện. Chiêu Võ đế ra liền nhìn thấy tình huống giằng co này. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai người, mặt nâng lên tươi cười trào phúng, lạnh lùng : "Hai vị đúng là sợ mất mặt xấu hổ." Trước Chiêu Dương điện, thị vệ, triều thần cũng kiêng dè gì. đúng là xem hai vị có bản lĩnh dọa người này, có thể đến Tiền triều làm trò, rất có bản lãnh a! Tiên hoàng hậu nghe được giọng Chiêu Võ đế, lại nhìn thấy Chiêu Võ đế từ cao nhìn xuống các nàng, có chút xấu hổ, mà Trần Nguyên Hương lại bị ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Võ đế nhìn chằm chằm làm cho trái tim đóng băng, sợ hãi núp phía sau Tiên Hoàng hậu. "Trạch nhi, mẫu hậu..." Ngữ điệu của Tiên hoàng hậu ôn nhu từ ái, giống như muốn kêu gọi hiếu tâm của Chiêu Võ đế. "Nếu mẫu hậu có chuyện, ngày mai lại , bây giờ trẫm rảnh." Chiêu Võ đế lạnh lùng đánh gãy, dáng vẻ muốn nhanh chóng hồi Chiêu Dương điện. "Trạch nhi, bản cung là mẫu hậu của ngươi!" Khuôn mặt Tiên Hoàng hậu bi thương, đau khổ . "Mẫu hậu, nếu nguyện ý muốn làm bạn với phụ hoàng, có thể nghe mệnh lệnh của trẫm." Chiêu Võ đế cười lạnh, nhìn nàng. Lòng Tiên Hoàng hậu nhảy dựng, phẫn nộ lại thương tâm, nghịch tử Triệu Thanh Trạch này, cho dù làm Hoàng Thượng, nàng cũng là mẫu thân của . Có đứa nào lại hiếu thuận mẫu thân của mình. Nhưng mà, Tiên Hoàng hậu dám khiêu chiến trước mặt nhi tử nàng nhìn thấu, chỉ có thể cầu xin hỏi: "Vậy tới lúc nào Hoàng Thượng mới tới gặp bản cung." "Ngày mai trẫm tới." Chiêu Võ đế có khẩu vị trả treo với đối phương, dứt khoát trả lời, chỉ là xong lời này, lại lạnh lùng thêm: "Trẫm phái người hộ tống mẫu hậu trở về, mẫu hậu đừng chạy loạn, nếu trẫm phải nhìn người như thế nữa, đừng trách trẫm phái đám người mới rời hôm qua quay lại chỗ người." đội thị vệ chạy chậm tiến lên, vây quanh người Tiên Hoàng hậu, Tiên Hoàng hậu cảm thấy mình gần như kịp thở, đây đâu phải hộ tống, ràng chính là áp giải, còn có chỗ nàng là hậu cung, vậy mà có thể để đám ngoại nam này vây quanh. Tiên Hoàng hậu có được đáp án, thế nhưng cũng dám lên tiếng nữa, e sợ lại chọc giận Chiêu Võ đế, ngược lại mất nhiều hơn được. Trần Nguyên Hương đứng tại chỗ, nhìn Tiên Hoàng hậu bị hộ tống , nàng do dự nhìn về phía Chiêu Võ đế, muốn vài câu, chung quy, nàng luôn cảm thấy Chiêu Võ đế hẳn là có tình cảm với nàng, nàng cũng làm chuyện gì có lỗi với Chiêu Võ đế, ngay cả lúc quyển cấm, nàng còn nhờ Vinh thân vương đưa y phục mình tự may đến. "Hoàng Thượng..." Nàng há miệng thở dốc, muốn gọi Chiêu Võ đế chuẩn bị trở về điện. Chiêu Võ đế dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương, chỉ : "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn trẫm phái người đưa ngươi trở về." "..." Trần Nguyên Hương lắc đầu liên tục. Nếu để người ép trở về Đông cung, nàng thành trò cười, nàng vội vã cự tuyệt: "Thần thiếp tự mình trở về, tự mình trở về..." xong lời này, nàng lại cẩn thận lưu luyến bước . Chiêu Võ đế chán ghét nhìn thoáng qua chỗ Tiên Hoàng hậu và Trần Nguyên Hương vừa đứng, phân phó Đặng Tiên bên cạnh: "Sai người thanh tẩy nơi này." "Dạ." Đặng Tiên cúi đầu nhận lời. có thể cảm nhận được, lúc này tâm tình Chiêu Võ đế vô cùng xấu. nhìn Chiêu Võ đế qua trước mặt , mà phương hướng, chính là chỗ vừa mới gọi Chiêu Võ đế đến, lúc này mới thở dài nhõm hơi. Có Trần phu nhân, ngược lại cần phải lo lắng bệ hạ đợi hồi lâu tâm tình tốt. chống thân thể lên, phân phó tiểu thái giám theo bên cạnh : "Bệ Hạ hạ lệnh, còn mau làm!" Lúc rời , còn liếc mắt đánh giá nơi này chút, bậc thang gần như nhiễm hạt bụi , lại nhịn được lắc lắc đầu. Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Chiêu Võ đế thần thanh khí sảng lâm triều. Đặng Tiên cùng Chiêu Võ đế lâm triều xong, lại cùng Chiêu Võ đế trở về Ngự Thư phòng, cung nữ dâng trà vừa mới đưa nước trà lên, lại thấy Chiêu Võ đế cầm hai thánh chỉ vừa mới viết xong, ném tới cho . "Bệ Hạ?" Đặng Tiên hiểu nhìn thoáng qua Chiêu Võ đế. Chiêu Võ đế lại mở miệng : "Cầm, bãi giá Tiêu phòng cung." "Dạ!" Đặng Tiên nơm nớp lo sợ vội vàng nhận lấy hai thánh chỉ này, tò mò trong lòng lại nhịn được bốc lên, Bệ Hạ muốn làm gì a. Trong Tiêu phòng cung, Tiên Hoàng hậu sớm rửa mặt chải đầu ngồi tại đại sảnh chờ Chiêu Võ đế. Nhìn thấy Chiêu Võ đế vào, mặt Tiên hoàng hậu liền nâng lên nụ cười từ ái, tiến lên nghênh đón, nàng quyết định nhất định phải sửa chữa quan hệ với Chiêu Võ đế. Trong đầu nàng nghĩ nghĩ, Chiêu Võ đế như thế đối với nàng, chỉ sợ là vì cho rằng lúc bị quyển cấm mình vứt bỏ , nhưng cái này dễ dàng, lúc bị quyển cấm, nàng cũng thường xuyên tặng đồ cho Chiêu Võ đế, thêm vài lời là được! Nghĩ như vậy, nàng tin tưởng mười phần, mặt đoan trang mà từ ái nhìn Chiêu Võ đế, còn tự tiếp nhận trà Vương cung nhân đưa lên, bỏ xuống bên tay Chiêu Võ đế. "Hoàng Thượng, nay ngươi làm Hoàng Thượng, trong lòng mẫu hậu cao hứng thay ngươi, lúc trước ngươi bị quyển cấm, mẫu hậu rất lo lắng..." Giọng Tiên hoàng hậu nhu hòa, từ từ . Chẳng qua, Chiêu Võ đế nghe ra ý tứ của nàng. "Mẫu hậu, trẫm muốn hỏi người câu? Trong lòng người Trẫm và Triệu Thanh Li, người coi trọng ai hơn?" Tiên hoàng hậu sửng sốt, ngờ Chiêu Võ đế lại hỏi vấn đề này, bất quá nàng lại lập tức giương lên tươi cười ôn hòa, mở miệng : "Trạch nhi, ngươi gì vậy, ngươi và Thanh Li đều là xương thịt rớt xuống từ người mẫu hậu, mẫu hậu đương nhiên đều thương ." Trong lòng nàng nhịn được nghĩ, chẳng lẽ... chẳng lẽ Hoàng Thượng đối xử với nàng như vậy, chỉ là vì cảm thấy nàng thương Thanh Li hơn cho nên khúc mắc. Nghĩ tới đây, nàng lại mở miệng : "Thanh Li là tiểu nhi tử, mà ngươi là trưởng tử mẫu hậu đặt hy vọng nhiều nhất, mẫu hậu càng coi trọng ngươi, chỉ là biểu đạt thương ngươi ra ngoài mà thôi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mẫu hậu thương ngươi!" Chiêu Võ đế nghe vậy cười , đậy nắp chén trà vừa thưởng thức đặt lên bàn, hỏi câu: "Mẫu hậu nhất định rất hi vọng, trẫm có thể thả Thanh Li ra?" Trong lòng Tiên Hoàng hậu nhảy dựng, mặt lại bất động thanh sắc vẫn duy trì tươi cười, ôn nhu : "Đương nhiên hy vọng, mẫu hậu , ngươi và Thanh Li đều là đứa của mẫu hậu, mẫu hậu đều đau, cũng hi vọng huynh đệ các ngươi có thể hòa hoà thuận thuận ..." "Nếu muốn thả Thanh Li ra, cần mẫu hậu trả giá chút, mẫu hậu nguyện ý sao?" Đột nhiên Chiêu Võ đế nhìn về phía Tiên Hoàng hậu, lên tiếng hỏi. "Trả giá..." Vẻ mặt Tiên hoàng hậu chưa biến, khuôn mặt nhu hòa từ ái nhìn Chiêu Võ đế, cười : "Vì đứa , làm phụ mẫu nào có cái gì nguyện ý, nếu đổi lại là Trạch nhi, mẫu hậu cũng nguyện ý." "Tốt!" Chiêu Võ đế cười đứng lên, mở miệng : "Mẫu hậu, nơi này trẫm có hai ý chỉ, nhưng người chỉ có thể lấy trong đó, mẫu hậu có thể chọn bỏ ." Đặng Tiên đặt hai thánh chỉ xuống trước mặt Tiên Hoàng hậu, Chiêu Võ đế cười chỉ vào : " phần, là thánh chỉ phong Thái Hậu; còn phần, là phóng thích Thanh Li, hơn nữa còn có ý chỉ khôi phục danh hiệu Vinh thân vương, trẫm còn cho chọn nơi giàu có sung túc ở Trung Nguyên làm đất phong, mẫu hậu có thể theo Thanh Li đến chỗ đó hưởng phúc." "Đương nhiên, nếu mẫu hậu lựa chọn như vậy, tin tưởng Thanh Li nhất định rất hiếu thuận với mẫu thân buông tha ngôi vị Thái Hậu mà bảo vệ ." Chiêu Võ đế đến gần Tiên hoàng hậu, giọng . "Ngươi..." Tiên hoàng hậu nhìn về phía Chiêu Võ đế, lạnh lùng : "Bản cung chọn!" Nàng xoay lưng lại, muốn trốn tránh hai đạo thánh chỉ trước mắt này. "Mẫu hậu xác định chọn?" Chiêu Võ đế cũng tức giận, mặt cười nhạt , "Hôm nay, nếu mẫu hậu chọn, vậy cái gì cũng có. Mẫu hậu chỉ có cơ hội ngày hôm nay." Chiêu Võ đế ra hiệu cho Đặng Tiên tiến lên thu hồi hai đạo thánh chỉ, dường như muốn xoay người rời . Đặng Tiên tiến lên, muốn cầm về, đột nhiên tay Tiên Hoàng hậu đặt lên hai thánh chỉ bàn, ánh mắt nàng cầu xin nhìn Chiêu Võ đế, giống như muốn thay đổi quyết định lúc trước. Chiêu Võ đế chỉ liếc xéo nàng, thấy nàng lâu có phản ứng, liền nhìn về phía Đặng Tiên. "Đừng..." Tiên hoàng hậu gắt gao cắn môi, mở miệng : "Bản cung chọn, bản cung chọn..." "Mẫu hậu chọn cái nào?" Tiên hoàng hậu gì, chỉ cúi đầu, cầm thánh chỉ phong Thái Hậu ra. Chiêu Võ đế nở nụ cười: "Quả nhiên giống y như trẫm đoán, đối với mẫu hậu mà , nhi tử tính cái gì!" Chiêu Võ đế cười lớn rời khỏi Tiêu phòng cung, lớn tiếng phân phó hạ nhân: "Mẫu hậu là Hiếu Từ Thái Hậu, còn nhanh chóng giúp mẫu hậu dời cung!"
Tình mâu tử sâu đậm quá! Túm lại là thà bỏ con chứ thể bỏ ngôi vị, Thái hậu này đúng là ích kỷ bậc nhất. Còn về bạn Như Ý, tức là từ giờ Ở HẬU CUNG đúng ? Vì "nhà riêng" của vua đâu có gọi là hậu cung.
Khinh thường vô cùng, độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà, phải tự hào ko ta.............cố. gắng nghĩ ngơi nhiều nha , .....truyện. từ từ có cũng được