[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Quá hay, quá nguy hiểm, quá kịch tính. Làm thế nào bây giờ, nữa nữa nữa cơ....
      Chúng tôi muốn thấy cảnh ấy trả thù. Hai kiếp người cộng lại tính ra cũng là thù hận đến mấy chục năm đấy. Thù hận những kẻ đó ăn sâu vào máu rồi.
      song ngư, Byn.SmallCố Huân Nhiên thích bài này.

    2. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      thái tử ghê , làm là quyết liệt luôn. Cũng do thời thế bắt buộc. Có thể thái tử phế thái tử phi rồi :ex10::ex10:
      Byn.Small thích bài này.

    3. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      chờ đợi đến khi mụ thái tử phi bị xử lý.
      Byn.Small thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 49

      "Lan , ngươi nghe tiếng nhạc kia có phải Hoàng Thượng tiếp nhận triều đình hay !"

      Hoàng Hậu tựa vào cửa sổ trong tẩm cung, nghe tiếng nhạc từ xa truyền đến, biểu mặt ra là buồn hay vui, chỉ trưng ra mặt bự phấn, thoạt nhìn hết sức tiều tụy.

      "Nương nương, quả hôm nay Hoàng Thượng tiếp nhận bách quan triều, chỉ chờ tế cáo tông miếu, xã tắc và dân chúng, liền hoàn thành đại điển đăng cơ."

      Vương cung nhân hơi khom người, giọng .

      Khóe miệng Hoàng Hậu hơi cong lên, dường như nhớ lại: "Bản cung từng nghĩ vô số cảnh tượng Thanh Trạch đăng lên ngôi vị Hoàng đế, duy nhất... chưa bao giờ nghĩ qua dùng loại thủ đoạn này."

      "Hoàng Hậu nương nương, suy cho cùng Hoàng Thượng cũng là Hoàng Thượng !"

      Vương cung nhân giọng nhắc nhở.

      Hoàng Hậu thở dài hơi, thu hồi tầm nhìn ngoài cửa sổ: "Đúng, suy cho cùng Hoàng Thượng cũng là Hoàng Thượng ."

      Nàng là mẫu thân thân sinh, nay cũng phải nhìn sắc mặt mà sống, chẳng qua ngày đó mạo phạm, thị vệ canh giữ cửa Tiêu phòng cung, đến giờ còn chưa rời .

      Nghĩ đến đây, nàng lại có loại cảm giác kịp thở, nhịn được che ngực thở dài.

      "Nương nương nên mở tâm, Bệ Hạ là con trai ruột của người."

      Vương cung nhân vội vàng tiến lên, xoa lưng an ủi Hoàng Hậu.

      " tại, bản cung chỉ có thể mở tâm ra mà thôi!"

      Hoàng Hậu hô hấp chậm lại, nặng nề thở dài hơi, từ Thái Tử thân cận với nàng, đương nhiên điều này cũng quan trọng, người trong Hoàng gia, tình cảm vốn mờ nhạt. Chỉ là, từ lúc Thái Tử bị quyển cấm, tiểu nhi tử của nàng được Hoàng Thượng trọng dụng, nàng mới đột nhiên phát , nếu để tiểu nhi tử nàng thương thượng vị, chắc chắn ngày này nàng có thể rất tự tại!

      Đột nhiên, Thái Tử mưu phản lên làm Hoàng đế, nàng luôn có loại cảm giác đại nhi tử đoạt vị trí của tiểu nhi tử, trong lòng rất mất mát. Nhưng nàng cũng biết là mình cố chấp, cũng đến mức đau lòng như thế, chỉ là nàng nằm mơ cũng ngờ, Thái Tử xuống tay với tiểu nhi tử của nàng.

      Đến nay, Thanh Li sống hay chết đều biết? Nghĩ đến đây, lòng nàng khỏi bi phẫn đan xen.

      "Ngươi , tại sao bản cung lại sinh ra nhi tử lòng dạ ác độc như vậy, ngay cả tay chân máu mủ của mình cũng nhẫn tâm xuống tay." Hoàng Hậu cảm thấy trái tim lại đau lần nữa.

      Vương cung người nghe thấy Hoàng Hậu khiển trách, cúi đầu xuống, hồi lâu, đợi đến khi Hoàng Hậu thở lại bình thường, mới mở miệng khuyên giải: "Nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng Thượng đăng cơ, lập tức người trở thành Thái Hậu, ngày lành vẫn còn dài!"

      Thái Hậu!

      Tâm Hoàng Hậu rung động mạnh chút, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, mở miệng : "Lan , ngươi đúng, dù sao Hoàng Thượng cũng là nhi tử bản cung, bản cung là mẫu thân, làm sao có thể trách nhi tử mình!"

      có gì trọng yếu hơn việc nàng thành Thái Hậu, tuy rằng con trai nàng đăng cơ, nàng nhất định là Thái Hậu, thế nhưng nàng muốn làm Thái Hậu chỉ để trang trí. Nàng phải tu bổ quan hệ với Hoàng Thượng.

      Nghĩ tới đây, Hoàng Hậu ngồi thẳng người, với Vương cung nhân: "Ngươi phái người tiếng với Hoàng thượng, bản cung muốn gặp ."

      xong lời này, dường như nàng lại nghĩ tới điều gì, hỏi Vương cung nhân câu: "Bên kia vẫn như cũ?"

      "Gần đây sợ là thu lại!"

      Vương cung nhân giọng trả lời.

      "Hừ!" Hoàng Hậu cười lạnh hừ tiếng, mở miệng mắng câu: "Thứ lên được mặt bàn."

      Vương cung nhân gì, chỉ nghe Hoàng Hậu mở miệng tiếp: "Nếu phải còn phải dùng tới nàng, bản cung muốn dứt khoát phế nàng."

      "Nương nương nhân từ." Vương cung nhân giọng .

      Khóe miệng Hoàng Hậu treo nụ cười trào phúng như cũ, đưa tay ra, đặt vào tay Vương cung nhân vươn ra đỡ nàng, chậm rãi tới bàn trang điểm.

      "Niệm tình nàng là chất nữ bản cung, ngươi phái Lan Trân lại thỉnh nàng đến đây."

      Hoàng Hậu cầm lấy lược, tự mình bắt đầu chỉnh sửa búi tóc.

      "Cuối cùng nháo đủ? Đầu óc thanh tỉnh?"

      Hoàng Hậu ưu nhã dùng thìa khuấy chén cháo tổ yến trong tay, tầm mắt hề dừng lại trước Trần Nguyên Hương quỳ thỉnh an trước mặt.

      " mẫu..."

      Trần Nguyên Hương cố nén khó chịu, lại cúi đầu cầu xin. tiếng này vừa dứt, nàng liền nhịn được bắt đầu tố khổ: "Hoàng Thượng quá ác tâm! Tốt xấu gì ta cũng là Thái Tử phi cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà ngay cả gặp mặt cũng gặp ta lấy lần."

      Điểm này, nàng hoàn toàn đoán được, cũng là hung hăng cho nàng bạt tai, nó cũng là nguyên nhân khiến nàng phải cam tâm quỳ xuống trước mặt Hoàng Hậu.

      "A..."

      Hoàng Hậu chậm rãi đưa cháo tổ yến lên miệng, miệng phát ra tiếng cười trào phúng.

      Trần Nguyên Hương khó chịu cúi thấp đầu xuống cắn chặt môi, hai tay nắm chặt.

      Rốt cuộc, Hoàng Hậu buông cháo tổ yến xuống, nhận khăn Vương cung nhân đưa lên, rửa tay. Sau đó nàng từ đứng ghế lên, tới trước mặt Trần Nguyên Hương, từ cao nhìn xuống, mở miệng : "Đứng lên !"

      "Tạ mẫu."

      Trần Nguyên Hương hít sâu hơi, tùy Lưu cung nhân đỡ nàng, chật vật bò lên từ mặt đất, nàng nhếch miệng cười, muốn nhìn Hoàng Hậu chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Hậu khinh thường nhìn nàng.

      Tươi cười mặt nháy mắt cứng ngắc, nàng mím môi, vẫn nhu thuận kêu tiếng: " mẫu, Nguyên Hương biết sai rồi!"

      "Ngu xuẩn!"

      Hoàng Hậu ngồi lại thượng thủ, nhìn Trần Nguyên Hương chậm rãi phun ra hai chữ này.

      Trần Nguyên Hương nghe vậy thiếu chút nữa ủy khuất khóc ra, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ tươi cười nịnh nọt.

      "Chuyện lúc trước, bản cung so đo với ngươi, chung quy ngươi vẫn là chất nữ bản cung."

      "Đa tạ mẫu."

      Trần Nguyên Hương dám biểu chút ủy khuất, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ tươi cười nịnh nọt.

      "Tốt xấu ngươi cũng là người nhà với bản cung, tự nhiên bản cung nguyện ý nhìn ngươi ngồi lên vị trí Hoàng Hậu." Giọng Hoàng Hậu đều đều, giọng , "Tuy rằng ngươi là Thái Tử phi, thế nhưng, vị trí Hoàng Hậu, nhất định là của ngươi."

      Mắt thấy Trần Nguyên Hương tươi cười có chút đắc ý, Hoàng Hậu châm biếm câu.

      "Dạ, mẫu."

      Trần Nguyên Hương nhu thuận cười đáp, trong lòng lại khinh thường. Nàng là Thái Tử phi cưới hỏi đàng hoàng, vị trí Hoàng Hậu, ngoại trừ nàng còn ai có thể ngồi, nếu phải mẫu nàng nhìn trúng điểm này, lúc này sao có thể hào phóng so đo chuyện lúc trước với nàng.

      Tuy rằng Trần Nguyên Hương ít tâm kế, nhưng ở điểm này, nàng suy nghĩ rất thông suốt.

      Mà tâm tư Hoàng Hậu, đúng là bị Trần Nguyên Hương đoán trúng. Cho dù Trần Nguyên Hương xinh đẹp cũng thông minh, thậm chí có ân sủng của Thái Tử, thế nhưng, dù gì nàng cũng là Thái Tử phi, hơn nữa có lỗi lầm lớn, chỉ dựa vào điểm này, nàng có thể đạp hết nữ nhân khác ngồi lên vị trí Hoàng Hậu. Nhưng nếu phế Trần Nguyên Hương, người ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, có thể thay đổi!

      Nhưng mà, chọn người làm Hoàng Hậu, phải là người chịu nghe lời nàng, nếu Trần Nguyên Hương làm được điểm này, cho dù nàng có là chất nữ của nàng, có hi vọng lớn hơn nữa ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, nàng cũng ngại phế bỏ nàng.

      Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu lạnh lùng cảnh cáo Trần Nguyên Hương: "Nguyên Hương, nếu sau này còn có chuyện như vậy, ngươi đừng trách mẫu tàn nhẫn."

      " mẫu, ta ! Ta thề."

      Trần Nguyên Hương vội vàng sốt ruột cam đoan.

      " mẫu tin ngươi lần này."

      Hoàng Hậu vỗ vỗ tay Trần Nguyên Hương, giống như khôi phục lại thân thiện ngày xưa.

      "Nguyên Hương, đừng trách bản cung thẳng, tại ngươi ngoại trừ là Thái Tử phi, nhưng điểm ưu thế, ngươi có hài tử, cũng có ân sủng. Hơn nữa cũng phải thiếu nữ trẻ tuổi..."

      "Cho nên mới nhờ mẫu giúp ta?" Trần Nguyên Hương bằng lòng nghe cái này, vội vàng lên làm nũng kéo tay Hoàng Hậu.

      "Đám nữ nhân kia Đông cung thế nào?"

      " mẫu yên tâm, các nàng có bay đẳng trời!" tới đây, Trần Nguyên Hương cười đắc ý.

      " thể sơ suất." Hoàng Hậu dặn dò câu, rồi lại cười với Trần Nguyên Hương, "Bản cung phái người mời Hoàng Thượng đến đây, đêm nay ngươi tự mình nắm chắc !"

      "Đa tạ !"

      tiếng này, Trần Nguyên Hương chân thành hơn bất cứ lúc nào.

      Buổi tối Triệu Thanh Trạch đến Tiêu phòng cung.

      Hoàng Hậu và Trần Nguyên Hương sớm ngồi trước bàn đầy món ngon, chờ đến thay món ăn lần lại lần, lại vẫn chờ được Triệu Thanh Trạch đến.

      Cho đến khi trăng lên cao, đèn lồng treo lên, rất xa Triệu Thanh Trạch mới vào cổng Tiêu phòng cung.

      Vốn dĩ Hoàng Hậu và Trần Nguyên Hương có tinh thần, sau khi nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng lên, tới cửa nghênh đón. Trần Nguyên Hương có chút luống cuống tay chân chỉnh lý tóc mình, vất vả mới bình tĩnh được, nàng theo phía sau Hoàng Hậu, nhìn thấy thân ảnh Triệu Thanh Trạch từ xa xa đến, giống như tồn tại, trong lòng trận xót xa.

      Nàng hơi quỳ xuống, giọng hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."

      Ánh mắt Triệu Thanh Trạch hơi liếc nhìn Trần Nguyên Hương cái, sau đó lạnh lùng trả lời câu: "Đứng lên !"

      xong lời này, vào trong điện.

      Trần Nguyên Hương nhịn được cắn cắn môi, trong lòng ủy khuất vô cùng.

      "Còn thất thần làm gì, nhanh chóng vào hầu hạ." Hoàng Hậu đẩy đẩy vạt áo của nàng, trong lòng thầm mắng "Ngu xuẩn".

      Trần Nguyên Hương nghe vậy vội vàng nâng tinh thần, theo phía sau Thái Tử.

      "Bệ Hạ, hôm nay đại điển đăng cơ người bận rộn mệt rồi, thần thiếp hầu hạ người dùng cơm!"

      " cần!"

      Triệu Thanh Trạch lạnh lùng đẩy Trần Nguyên Hương ra, ngữ điệu bình thản : "Trước khi đến trẫm dùng qua, nếu các ngươi còn chưa dùng cơm, vậy trẫm quấy rầy!"

      "Bệ Hạ!" Trần Nguyên Hương vội vàng hô tiếng, muốn ngăn cản.

      Hoàng Hậu nghe vậy cũng có chút luống cuống, vội vàng : "Hoàng Thượng, mẫu hậu tìm ngươi có số việc muốn , ngươi ngồi lát !"

      Triệu Thanh Trạch dừng bước, chẳng qua ánh mắt như cười như nhìn thoáng qua Hoàng Hậu và Trần Nguyên Hương, mở miệng : "Có chuyện gì, cứ , trẫm nhiều giờ như vậy."

      Hoàng Hậu nghe vậy cố nén tức giận, giọng : "Hoàng Thượng, người xem người đăng cơ, người có muốn sắp xếp lại cung nhân trong cung ? Người bận rộn chuyện triều, chuyện hậu cung, cần phải có người đứng đầu chưởng quản hậu cung."

      "Người đứng đầu hậu cung?" Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, lại liếc nhìn Trần Nguyên Hương, có chút khó hiểu cười cười.

      Hoàng Hậu bị Triệu Thanh Trạch cười có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhắm mắt : " có gì, chỗ Từ An cung bản cung sắp chuyển đến, nhiều năm có người ở, cũng có chút rách nát, nên sửa sang lại, đừng chi là mấy chỗ khác..."

      "Đợi chút..."

      Đột nhiên Triệu Thanh Trạch lên tiếng đánh gãy lời Hoàng Hậu, mở miệng : "Lúc nào trẫm qua cho mẫu hậu dời đến Từ An cung?"

      Hoàng Hậu bị nghẹn chút, nhất thời nên lời. Nàng là Thái Hậu, tự nhiên phải ở Từ An cung chỗ của Thái Hậu.

      "Ngươi làm Hoàng Thượng, tự nhiên mẫu hậu phải đến ở Từ An cung." Hoàng Hậu có chút xấu hổ cười mở miệng câu, lời còn chưa dứt, lại thấy Triệu Thanh Trạch cười châm biếm giống như nghe được chuyện gì đó rất nực cười.

      "Mẫu hậu, hình như trẫm có ý định phong người làm Thái Hậu!"

      "Ngươi cái gì!"

      Hoàng Hậu mở to hai mắt, gắt gao trừng Triệu Thanh Trạch, lại nghe từ từ tiếp: "Tại sao Mẫu hậu lại bình tĩnh như vậy, giống như trẫm nhất định phong người làm Thái Hậu!"

      "Trạch nhi, ngươi..."

      Hoàng Hậu há miệng thở dốc, lại nghe Triệu Thanh Trạch vừa cười tiếp: "Về phần người đứng đầu hậu cung, là muốn trẫm phong Hậu sao? Phong ai đó?"

      Ánh mắt Triệu Thanh Trạch rơi vào Trần Nguyên Hương, Trần Nguyên Hương mong chờ ngẩng đầu, nhìn Triệu Thanh Trạch, lại nghe từ miệng lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Ngươi cũng xứng?"

      "Hoàng Thượng!"

      Trần Nguyên Hương cảm thấy bản thân như bị dội chậu nước lạnh, đáy lòng lạnh run.

      Tại sao nàng xứng? Nàng là Thái Tử phi, người danh chính ngôn thuận được chọn làm Hoàng Hậu, nàng xứng, còn ai có thể xứng!

      mặt Trần Nguyên Hương bi phẫn đan xen, ánh mắt bi thương nhìn Triệu Thanh Trạch.

      "Hoàng Thượng, sao người có thể như vậy, người lại đối đãi với mẫu thân và thê tử như thế." Hoàng Hậu run rẩy lên án.

      Lại thấy khóe miệng Triệu Thanh Trạch khẽ nhếch lên cười, ngữ khí thản nhiên : "Tại sao dám, trong thiên hạ này có chuyện gì trẫm dám làm."

      "Ngươi..."

      Hoàng Hậu cố nén mê muội, nhìn dáng vẻ gió mây trôi của Triệu Thanh Trạch, trong lòng cũng hiểu được, dám, ngay cả ngôi vị Hoàng đế, cũng dựa vào mưu phản mà có được, còn có chuyện gì là dám làm.

      Cho dù nàng thường thấy sóng gió, lúc này tâm cũng loạn như ma ra lời.

      Nàng gắt gao bấm tay Trần Nguyên Hương, muốn tìm ra lý do gì khiến Thái Tử bỏ cái ý niệm đáng sợ này . Lại nghe Thái Tử đột nhiên ôn nhu : "Bất quá, nếu tâm tình trẫm tốt, cũng phải thể thưởng cái danh Thái Hậu và Hoàng Hậu cho các ngươi!"

      Phong Thái Hậu và Hoàng Hậu là chuyện rất long trọng, vào miệng Triệu Thanh Trạch, lại giống như ban thưởng thứ rất bình thường. Trong lòng Hoàng Hậu và Trần Nguyên Hương khuất nhục (áp bức và lăng nhục), lại thấy đối phương chuẩn bị rời .

      "Ngày mai, trẫm có chuyện quan trọng phải làm, mẫu hậu và Thái Tử phi, vẫn nên ngẫm nghĩ kỹ, làm cách nào mới có thể khiến tâm tình trẫm tốt!"

      chỗ trong trang viên tại Kinh Giao, Như Ý vừa cho ăn sữa xong, A Man nặng ít nằm người nàng được nàng khẽ đong đưa ru ngủ.

      Từ lúc Thái Tử rời , biết là do lúc Thái Tử rời với nàng chuyện quá mức nghiêm trọng, khiến nàng có cảm giác an toàn, nàng luôn khó có thể vào giấc ngủ, ngẫu nhiên ngủ thiếp , cũng rất hay gặp ác mộng. Tào nhũ nương thấy vậy, liền sai nhũ nương bế A Man đến phòng nàng.

      Khả năng là mẫu tử liền tâm, có A Man làm bạn, Như Ý an tâm ít.

      Nàng ở cữ hơn tháng, mấy ngày trước đây, mới được cho phép xuống giường.

      Lúc trước nàng tổng cảm thấy người mình bẩn, muốn nhũ nương bế A Man đến ngủ cùng nàng, mà là đặt giường bên cạnh giường nàng. Nhưng nhiều ngày nay, nàng đều ôm A Man ngủ.

      Mấy nếp nhăn của A Man sớm biến mất, làn da vốn hồng hồng trở nên trắng nõn bóng loáng, đôi mắt đen to, luôn chớp chớp nhìn người. Khiến tim Như Ý, đều hóa thành bọt nước mềm mại.

      A Man rất thích cười, cười rộ lên luôn lộ hết lợi hông hồng, hết sức đáng , Thái Tử thấy, nhất định cũng thương giống nàng.

      Như Ý thở dài hơi, lúc này Thái Tử thế nào? có chuyện cần làm, đến cùng có có thành hay ...

      Nàng ôm A Man tròng lòng, nghe mùi sữa nhàn nhạt người đứa , tâm tình mới hơi hồi phục lại.

      "Trần phu nhân, Trần phu nhân..."

      Như Ý nghe thấy giọng Đặng Tiên, nàng nháy mắt ra dấu với Thược Dược đứng bên cạnh, sai Thược Dược ra ngoài tiếp đãi.

      "Trần phu nhân, nô tài nghe ngóng được, điện hạ, là Hoàng Thượng!"

      Lời Đặng Tiên , khiến tất cả mọi người sợ ngây người, Như Ý chớp mắt, nhìn Thược Dược ngẩn người bên cạnh nàng, ngây ngốc hỏi câu: "Thược Dược, phải ta nằm mơ!"
      amandatruc, heartheart788, td2n37 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đạp đại 2 người AT nặng kia xuống cho rồi.....mặt dày ko chịu nổi......hazz
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :