[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      mong ngày thái tử đón Như Ý về cung rồi sủng ái, ngọt ngào suốt đời :yoyo36::yoyo36:
      mà chắc thái tử phải xứ lý thu dọn hết tàn cuộc rồi mới yên tâm đón Như Ý và con về :yoyo29::yoyo29:

    2. thongminh123

      thongminh123 Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      30
      Aizz! là thương cảm cho nam 9 nhỉ! Nhiều ng đc trọng sinh nhể
      Byn.Small thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 48

      "Nương nương, cuối cùng người hết khổ rồi!"

      Lưu cung nhân khó nén vui buồn trong lòng, Thái Tử phi trở thành Hoàng Hậu, như vậy, bà chính là nhũ nương Hoàng Hậu, cung nhân quyền lực nhất hậu cung (bà này cũng ảo tượng mạnh dữ).

      "Đúng..." Trần Nguyên Hương nằm ghế, khó nén ý cười mặt, trong lòng mảnh trời trong vạn dặm.

      Nàng cố nén kích động yên lặng nằm trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền với Lưu cung nhân: "Nhũ nương, chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuyển tới Tiêu phòng cung! Nàng lập tức đứng lên, có loại kích động đến thể chờ được.

      "Được, nô tỳ sai người thu thập, chỉ cần Hoàng thượng hạ chỉ chúng ta liền dọn ."

      Lưu cung nhân nghe vậy liên tục gật đầu, muốn xuống phân phó.

      Đột nhiên, lại thấy Lan Trân từ gian ngoài đến.

      Trần Nguyên Hương thâm thúy nhìn thoáng qua Lan Trân, lời.

      Lan Trân lại giống như thấy, cử chỉ tự nhiên quỳ xuống, cung kính hành lễ với Trần Nguyên Hương, mở miệng : "Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương cho mời!"

      Trần Nguyên Hương nghe vậy hơi sửng sốt, theo bản năng nhíu mày. lát sau, lại cười cao ngạo: "Mẫu hậu tìm ta có chuyện gì?"

      Ánh mắt nàng mang theo vài phần chán ghét lướt qua Lan Trân, trong lòng khinh thường, đến lúc này rồi, ngươi còn muốn trung thành với chủ tử kia.

      Lan Trân cúi đầu xuống, giọng : "Hoàng Hậu nương nương có chuyện thương lượng với chủ tử."

      "Mẫu hậu có chuyện gì, chờ ngày mai rồi sau, lâu rồi bản cung chưa gặp Hoàng Thượng, muốn ôn chuyện với Hoàng Thượng trước."

      Lan Trân hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng kịp, Hoàng Thượng trong miệng Trần Nguyên Hương tự nhiên là Thái Tử điện hạ trước đây.

      Trần Nguyên Hương cao ngạo, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, với Lan Trân: "Về sau, mẫu hậu cũng thể thể tiếp tục xưng là Hoàng Hậu nương nương!"

      Thái Tử là Hoàng Thượng, mẫu nàng, làm sao có thể tiếp tục là Hoàng Hậu!

      Lan Trân cúi đầu gì, mắt nhìn giày thêu của Trần Nguyên Hương qua lại trước mặt.

      Lưu cung nhân nghe xong lời Trần Nguyên Hương , hơi hơi nhíu nhíu mày, thế nhưng cũng mở miệng chuyện, đợi đến khi Trần Nguyên Hương trở về phòng, bà mới cẩn thận : "Nương nương, người cự tuyệt Hoàng Hậu nương nương, tóm lại tốt lắm!"

      "Có cái gì tốt." Trần Nguyên Hương còn đắm chìm trong vui sướng về việc mình sắp được làm Hoàng hậu, đương nhiên có dư tâm suy xét chuyện khác.

      "Đây... tóm lại Hoàng Hậu nương nương là mẫu thân Thái Tử, cho dù còn là Hoàng Hậu, cũng là Thái Hậu."

      Tuy rằng Hoàng Hậu là quốc mẫu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng triều đại này vô cùng coi trọng hiếu đạo, cho dù Thái Hậu cầm quyền, Hoàng Hậu cũng vẫn phải tôn kính.

      Trần Nguyên Hương chớp mắt, lại nở nụ cười, với Lưu cung nhân: "Nhũ nương, mẫu thành Thái Hậu, cho dù lớn hơn nữa, cũng thể lớn hơn Hoàng Thượng! Người nhanh chóng đến Thiện phòng xem xem có món canh nào bổ thân dưỡng khí, ta đưa qua chỗ Hoàng Thượng!"

      Nàng mới cần xem sắc mặt mẫu! Bây giờ phu quân của nàng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, vì sao nàng lấy lòng phu quân mình, mà phải chịu đựng mẫu dương quái khí!

      "Nhưng mà..."

      Lưu cung nhân có chút do dự, tuy rằng nhìn thấy Trần Nguyên Hương tươi cười, nhưng nét mặt lại rất cố chấp, hiển nhiên lúc này căn bản nghe vào bất cứ câu nào.

      Triệu Thanh Trạch vừa trở lại Triêu Dương điện, liền có thái giám tiến lên bẩm báo: "Bệ Hạ, Vinh thân vương treo cổ tự sát vừa mới được cứu xuống."

      "Tự sát?"

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy khóe miệng kéo lên độ cong trào phúng, nhìn về phía đám người giam giữ Vinh thân vương, mở miệng : " gãy chân rồi còn an phận."

      "Nếu Triệu Thanh Li muốn chết, các ngươi cũng đừng cản, chỉ cho biết, nếu chết, trẫm chiêu cáo thiên hạ sợ tội tự sát." Triệu Thanh Trạch xong lời này, trong lòng khỏi khó chịu, cảm thấy đám người tung tăng nhảy nhót này, đến giờ còn muốn cho thêm phiền toái.

      Ngữ khí trầm: "Những người khác cũng giống vậy, các ngươi chỉ cần giám thị bọn họ, nếu muốn chết thành toàn cho bọn họ!"

      Triệu Thanh Trạch tin đám người chảy chung dòng máu với , tùy tiện chết, đều là đám lòng lang dạ thú ngu xuẩn!

      "Dạ!"

      Thái giám hồi bẩm nghe ra kiên nhẫn trong ngữ khí của Triệu Thanh Trạch, nhịn được rụt cổ, vội vàng nhận lời. Vị này mưu triều soán vị lên làm Hoàng Đế, tuyệt đối vô hại như vẻ ngoài của .

      "Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng tỉnh!"

      , thái giám từ Thiên điện tới, bẩm báo với Triệu Thanh Trạch.

      "Nhanh như vậy tỉnh?"

      Mắt Triệu Thanh Trạch lóe lên ánh sáng quỷ dị, mặt lại tươi cười, "Nếu phụ hoàng tỉnh, ta làm nhi tử, tự nhiên phải thăm!"

      cất bước , hướng tới Thiên điện an trí Thái Thượng Hoàng.

      Mặc dù là Thiên điện Triêu Dương điện, nhưng phương hướng tính là tốt. Ban ngày vào, trong phòng tia sáng, chỉ có mấy ngọn nến tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, trong phòng vị thuốc tản ra nồng nặc, u.

      Sắc mặt Triệu Thanh Trạch như thường, chậm rãi tới cạnh giường trong phòng.

      Nằm giường là lão nhân thoạt nhìn già rất nhiều, ánh phẫn nộ gắt gao trừng Triệu Thanh Trạch tới, miệng bị nhét mảnh vải ô ô gào thét, hai tay hai chân càng ra sức giãy dụa, nhưng vì xích sắt trói chặt, chút cũng thể nhúc nhích.

      "Phụ hoàng đừng lộn xộn, chịu khổ chính là người!" Triệu Thanh Trạch hảo tâm nhắc nhở.

      Chống lại ánh mắt phẫn nộ của Thái Thượng Hoàng, lại nở nụ cười, ngồi xuống đầu giường, nhàng chuyện: "Phụ hoàng, người xem vì sao người cho trẫm bớt chút chuyện! Nếu sức tàn rồi, vậy cần nhi thần phải sai người trói người lại như vậy, nhìn xem, khó coi!"

      cười khẽ lay xích sắt, nhìn Thái Thượng Hoàng càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn , trong lòng trận vui sướng, mặt tươi cười càng sâu!

      "Phụ hoàng muốn chuyện với trẫm! Cũng được, trẫm sai người lấy gì đó trong miệng người ra, dù sao đợi lúc nữa phụ hoàng cũng phải uống thuốc."

      Triệu Thanh Trạch đứng lên, thái giám bên cạnh lập tức tiến lên bỏ mảnh vải trong miệng Thái Thượng Hoàng ra.

      Mảnh vải vừa lấy xuống, Thái Thượng Hoàng thở hổn hển hít ngụm khí lớn, tức giận chửi rủa Triệu Thanh Trạch: "Nghịch tử, bất trung bất hiếu bất nghĩa, loạn thần tặc tử, năm đó sinh ra ngươi, sao trẫm lại sai người dìm chết ngươi..."

      Thái Thượng Hoàng sử dụng 10 phần khí lực, thanh rít gào cũng tính là quanh quẩn trong Thiên điện, nhưng cũng đủ làm cho thái giám, cung nhân và thái y đứng bên phải cúi đầu.

      Triệu Thanh Trạch lại cười ngồi xuống bàn bên cạnh, mặc cho Thái Thượng Hoàng mắng nhiếc các loại, còn cầm nước trà cung nhân dâng lên uống ngụm.

      biết bao lâu, Thái Thượng Hoàng mắng đến miệng khô lưỡi khô, lúc mệt đến ra lời, Triệu Thanh Trạch mới cười buông chén trà xuống, lần nữa tới bên giường, mặt tươi cười tao nhã như cũ: "Phụ hoàng mắng xong, trẫm còn tưởng phụ hoàng có thể mắng rất lâu a!"

      " ai... ai thừa nhận ngươi!" Thái Thượng Hoàng thở hổn hển, nhắm mắt về phía Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch vẫn tươi cười, gật gật đầu, hảo tâm cầm chén trà hỏi câu: "Phụ hoàng khô miệng muốn uống nước?"

      "Ngươi..."

      "Bất quá lập tức phải uống thuốc, phụ hoàng đừng vội." đưa chén trà cho thái giám phía sau, cười : "Nhân thời gian ngắn ngủi này, bằng trẫm đến bồi phụ hoàng trò chuyện."

      "Nghịch tử!"

      Tươi cười mặt Triệu Thanh Trạch càng gia tăng, giọng : "Phụ hoàng cứ việc mắng chửi, 'Nghịch tử', xưng hô này xuất ra từ miệng phụ hoàng, là đặc biệt dễ nghe."

      "Ngươi... Sao ngươi lại biến thành như vậy?"

      Trong mắt Thái Thượng Hoàng giống như có thất vọng vô tận, lại làm cho Triệu Thanh Trạch lần nữa gật gật đầu, hài lòng : "Phụ hoàng mở đầu đề tài này rất tốt, nhi thần còn suy nghĩ, nên chuyện gì với phụ hoàng a? Vậy trò chuyện lý do nhi thần biến thành như vậy !"

      " đến đây, còn phải đa tạ phụ hoàng quyển cấm nhi thần, nếu phụ hoàng quyển cấm nhi thần, khả năng nhi thần còn muốn chờ thêm chút, chờ cái mười mấy hai mươi năm, nhi thần rất có kiên nhẫn. Nhưng mà, vì sao phụ hoàng biết nhi thần vô tội còn muốn quyển cấm nhi thần, chỉ vì cảm thấy nhi thần đủ nghe lời người, muốn diệt uy phong của nhi thần, người xem cần gì phải làm vậy? Làm thế nào cũng phải ép nhi thần đoạt vị người mới cao hứng!"

      Triệu Thanh Trạch cười từ từ , chuyện mưu triều soán vị, trong miệng có vẻ như gió mây trôi, tựa như nhi tử náo loạn phụ thân mâu thuẫn, ầm ỹ trận mà thôi.

      "Ngươi sớm có tâm mưu phản!"

      Thái Thượng Hoàng trừng mắt nhìn, lại khó lòng bình tĩnh được, rồi lại hưng tợn ra những lời này.

      Triệu Thanh Trạch mỉm cười gật đầu: "Khó có khi phụ hoàng thông minh được chút. Kỳ nhi thần cảm thấy phụ hoàng còn chưa đủ thông minh! Trước kia nhi thần cảm thấy nhi thần làm Thái Tử, khi nào phụ hoàng muốn truyền vị cho nhi thần, nhi thần đều có thể chờ. Cho dù phụ hoàng truyền vị cho nhi thần, nhi thần cũng nên tạ long ân của phụ hoàng, thế nhưng phụ hoàng vì cái gì muốn sỉ nhục nhi thần, khiến nhi thần cảm thấy thể phản!"

      dừng chút, biểu tình mặt, giống như nhớ lại: " phải phụ hoàng nhi thần được thừa nhận sao? Vậy nhi thần liền từng chuyện với phụ hoàng."

      "Hoàng Văn Nhân, mười tám năm trước thi đậu Tiến Sĩ, phụ hoàng phong làm Trạng Nguyên, nay là quan Lễ bộ Thượng Thư, cận thần phụ hoàng coi trọng nhất, vào ba tháng trước, bắt đầu thay trẫm trù bị đại điển đăng cơ. Lục Khang, thứ tử trong nhà Võ tướng tứ phẩm, mười lăm năm trước chỉ là thị vệ nho , bởi vì bất ngờ cứu phụ hoàng tại bãi săn, từ đó về sau long sủng ngừng, cho đến hôm nay là thống lĩnh Đại nội thị vệ phụ hoàng sủng hạnh nhất..."

      "Im miệng!"

      trán Thái Thượng Hoàng lộ đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, ra sức giãy dụa muốn đứng lên.

      "Phụ hoàng đừng kích động, nếu thích nghe những chuyện này, nhi thần liền chuyện khác!"

      Triệu Thanh Trạch cười trào phúng, giọng : "Dĩ nhiên, nhi thần cũng có bản lãnh cao như vậy, có thể lung lạc mọi người, bất quá, nhi thần cũng góp nhặt số tội chứng, bọn họ có thể ngoan ngoãn bị nhi thần nắm mũi dẫn sao? thể , Hoàng gia gia để lại nhóm ảnh vệ cho phụ hoàng, dùng rất được!"

      "Ngươi..."

      Thái Thượng Hoàng há to miệng miễn cưỡng hút khí, dáng vẻ xấu xí khiến Triệu Thanh Trạch chán ghét quay lưng lại.

      "Tán gẫu với phụ hoàng thú vị, nhi thần mới chút, phụ hoàng thành như vậy!" Triệu Thanh Trạch mở miệng phân phó thái y bên cạnh: "Thuốc của phụ hoàng xong chưa, còn mang lên."

      "Thần sai người sắc xong."

      Thái y run run rẩy rẩy quỳ xuống hành lễ.

      "Vậy hầu hạ phụ hoàng dùng thuốc !" Triệu Thanh Trạch cười quay đầu, nhìn về phía Thái Hoàng Thượng, giọng : "Phụ hoàng, người xem, nhi thần quan tâm người nhiều như vậy, sợ tay chân người bị xích sắt trói khó chịu, còn sai thái y mở dược riêng cho người, tay chân người chậm rãi còn bất kỳ cảm giác nào, đến lúc nào đó, người còn chịu khổ!"

      "Ngươi... nghịch tử!"

      "Chẳng lẽ phụ hoàng chỉ biết mắng nhi thần nghịch tử?"

      "Ngươi bị trời phạt, cho dù ngươi có làm Hoàng Đế, ngươi cũng đoạn tử tuyệt tôn, có con nối dõi, ngươi làm Hoàng Đế, sau này còn phải có người kế vị!"

      Thái Thượng Hoàng gào thét, mặt lên nụ cười quỷ dị, đắc ý nhìn Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy, lại đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ngăn cản tiểu thái giám cầm thuốc, tới trước mặt Thái Thượng Hoàng: "Nếu phụ hoàng nhắc nhở, trẫm còn quên với phụ hoàng rồi! Hơn tháng trước, phụ hoàng có thêm hoàng tôn. Là con trẫm, vô cùng khỏe mạnh thông minh. Đương nhiên, nó may mắn hơn trẫm nhiều, trẫm đích thân bồi dưỡng nó, dạy dỗ nó, đợi đến lúc nó có thể tự mình đảm đương, trẫm truyền vị cho nó, trẫm giống phụ hoàng, tham luyến vị trí này."

      mặt biểu tình nhu hòa, ngữ điệu dịu dàng miêu tả.

      "Ngươi lừa trẫm, có khả năng!" Thái Thượng Hoàng lắc lắc đầu, vẻ mặt tin.

      "Nếu phụ hoàng tin, đợi trẫm mang A Mãn đến, liền bế đến cho phụ hoàng nhìn, chẳng qua là, hi vọng, lúc đó thần chí phụ hoàng vẫn còn thanh tỉnh ."

      "Phụ hoàng cũng đừng khiến trẫm thất vọng, cố gắng duy trì thanh tỉnh."

      Triệu Thanh Trạch ngoắc ngón tay, thái giám phía sau bưng thuốc tới trước mặt Thái Thượng Hoàng.

      "Thuốc này là hiếu tâm của nhi thần, phụ hoàng cần phải uống hết mới được. Nhi thần cũng cảm tạ ngày sinh nhật phụ hoàng, triệu các phong vương trọng thần trở về, để nhi thần dễ dàng tiến hành nghi thức đăng cơ."

      Triệu Thanh Trạch xong câu sau cùng, liền rời khỏi thiên điện. Bên ngoài Thiên điện u, là thanh thiên bạch nhật, giống như hai thế giới tách biệt. ngửa đầu nhìn mặt trời rực rỡ cao, nhắm hai mắt lại.

      Tiểu thái giám trong Triêu Dương điện tới bên cạnh Triệu Thanh Trạch, giọng hồi bẩm: "Hoàng Thượng, vừa rồi Thái Tử phi nương nương đến đây muốn xông vào đưa canh cho Bệ Hạ."

      "Trần Nguyên Hương..."

      mặt Triệu Thanh Trạch lên tầng chán ghét, ngữ khí lạnh lùng gọi ra cái tên này. Mặc dù tiểu thái giám chưa từng nhiều lời, nhưng ngẫm nghĩ, liền có thể đủ nghĩ ra tại sao cử chỉ Trần Nguyên Hương có thể kiêu ngạo như vậy.

      Tiểu thái giám thấy vậy vội vàng tiếp: "Nô tài y lệnh Bệ Hạ phân phó, khuyên người trở về. Bệ Hạ có muốn cấm túc Thái Tử phi nương nương trong Đông cung?"

      Tiểu thái giám năng gần như mạo phạm, mặt lại hề thấp thỏm.

      mặt Triệu Thanh Trạch lại xuất nụ cười quỷ dị: " cần cấm túc, xem nàng có thể làm ra chuyện gì. Chỉ cần phái người giám thị, đừng cho nháo đến triều làm mất mặt xấu hổ là được."

      " nay, chuyện quan trọng nhất, là đại điển đăng cơ của trẫm."

      Sau đại điển đăng cơ, tất cả mới bắt đầu.
      Layla06, amandatruc, heartheart78836 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong tiep di ban.dang hay wa a
      Byn.Small thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Vậy là thái tử trọng sinh ấp ủ mưu này phải cả chục năm rồi.
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :