ra kiếp trước Thái tử phải chịu mọi đàn áp từ em, cha đẻ, mẹ ruột thờ ơ, bà vợ ích kỉ vô sỉ. Aizzz thôi dù sao đc làm lại
Vậy xem ra như ý là biến số duy nhất kiếp này của thái tử nén người mới chọn và yeu thương như ý hơn. Vậy cũng tốt, là cho như ý đầu thI ở kiếp này của thái tử chứ ko phải kiếp trước
Chương 47 "Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp muốn hồi cung..." Trong Tiêu phòng cung, nhóm phi tần thấp thỏm ngồi trong đại sảnh, sợ hãi ra mồ hôi ướt cả thái dương, gương mặt tinh xảo biến thành hỗn độn chật vật, thế nhưng ai dám phát ra tiếng động, ánh mắt sợ hãi yếu ớt nhìn đại đao sắc bén, e sợ bị khai đao giống như cung nữ vừa rồi. Thi thể cung nữ bị chém chết được lôi xuống, vết máu cũng được dọn sạch , nhưng trong khí lại tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, làm cho người ta buồn nôn, cũng khiến khí càng thêm áp lực. Cẩn phi lung lay như sắp đổ ngồi xuống ghế, vẻ mặt tái xanh hơn bất kỳ kẻ nào ở đây, người mới chết là cung nữ thân cận nhất của nàng. Nàng còn tuổi, trước khi tiến cung, mặc dù chỉ là nữ nhi quan tứ phẩm, nhưng lại là đích nữ, chưa bao giờ chịu bất cứ ủy khuất nào. Sau khi tiến cung, dựa vào dung mạo kiều diễm và tình tình ngây thơ hồn hiên, được Hoàng Đế sủng ái, gần như chưa từng gặp sóng gió nào, dễ dàng leo lên địa vị cao. Lúc này, trận như vậy, gần như dọa nàng vỡ mật, lúc cung nữ vừa bị chém, nàng liền sợ hãi ghê tởm nôn ra trận, nay nghe mùi máu tươi, nàng cảm thấy mình muốn hôn mê bất tỉnh. Rốt cuộc, nàng chịu nổi giọng than thở với Hoàng Hậu. xong lời này, nàng sợ hãi nhìn thoáng qua những thị vệ cầm đao kia, thanh đao phát ra sánh sáng lạnh lẽo tới mức khiến nàng rùng mình. Hoàng Hậu coi như bình tĩnh, dù sao nàng ngồi địa vị cao mấy chục năm, trước kia cũng phải chưa từng trải qua mưa gió, nhìn ra những thị vệ cầm đao, cũng muốn làm gì các nàng, nếu vừa rồi chỉ chém chết mình cung nữ kia. Nhưng mà, nếu các nàng an phận, nàng cũng dám cam đoan, những thị vệ kia thủ hạ lưu tình. Lúc này nàng mới suy đoán ra nguyên do. Tiêu Phòng cung của nàng, là chủ điện giữa hậu cung, lúc này lại bị bao vây, như vậy, những chỗ khác tất nhiên thể may mắn thoát khỏi. Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì? Đến giờ nàng vẫn cho rằng có người giật giây chuyện này, tất nhiên là Hoàng Thượng, chung quy những người cầm đao, đều là thị vệ. Lúc đầu, nàng có nghĩ tới mình làm chuyện gì mới có thể khiến Hoàng thượng xuống tay với Tiêu phòng cung của nàng, nhưng mà, nàng lại cảm thấy đúng, nếu Hoàng Thượng muốn xuống tay với nàng, tuyệt đối chọn lúc sáng sớm tất cả phi tần đến thỉnh an nàng, cũng chọn hôm nay. Có lẽ, Hoàng thượng muốn làm chuyện gì đó, sợ rằng ảnh hưởng đến hậu cung, cho nên những thị vệ này mới bảo vệ các nàng? Hoàng Hậu yên lặng suy đoán. Nghe được giọng Cẩn phi, nàng nhìn thoáng qua Cẩn phi luôn kiều diễm lúc này gương mặt lại còn chút máu, trong lòng khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn ôn hòa an ủi: "Nấu Cẩn phi thoải mái, liền tới với mấy thị vệ này, bọn họ cùng đến Thiên điện nằm chút !" Vẻ mặt Cẩn phi gần như muốn khóc, lời Hoàng Hậu căn bản phải an ủi nàng, làm sao nàng dám , hơn nữa là thị vệ cùng đến Thiên điện rồi ngủ lại, vậy danh tiết của nàng có còn hay . " cần , thần thiếp... thần thiếp ở trong rất tốt." Cẩn phi giọng câu, cúi đầu tiếp tục nhẫn nại. Phi tử trẻ tuổi lo lắng hãi hùng, phi tử lớn tuổi dường như cùng nghĩ tới điều gì, có lẽ giống với suy nghĩ của Hoàng Hậu, vẻ mặt dần dần thản nhiên, thậm chí cầm chén trà lạnh lên, bắt đầu uống trà. Chẳng qua, tới gần trưa, khi các nàng nhìn thấy người tới, vẻ mặt, lại khó lòng duy trì. Rất xa, bao quanh Tiêu Phòng cung, thị vệ canh giữ ở cửa thu đao, cung kính quỳ xuống hành lễ. Hoàng Hậu cho rằng Hoàng Thượng tới, đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, muốn ra nghênh đón. Mà những phi tần còn lại nhìn thấy động tác của Hoàng Hậu, cũng vội vàng đứng lên theo, bắt đầu sửa sang xiêm y và dung nhan của mình. Rất xa, thấy thân ảnh màu vàng, phía trước là thái giám dẫn đường, phía sau là nghi giá long trọng. Tâm mọi người dần dần thả lỏng, là Hoàng Thượng. Hoàng Hậu đoan trang tươi cười, đứng tại cửa đại sảnh. Thế nhưng, đợi đến lúc thân ảnh màu vàng kia dần dần đến gần, nụ cười mặt Hoàng Hậu xuất vết nứt, gần như nàng phải dựa vào người Vương cung nhân để chống đỡ, mới đứng vững được. "Thái Tử, tại sao lại là ngươi?" Hoàng Hậu cố nén mê muội, ánh mắt rơi vào màu sắc cung phục người Thái Tử, là màu minh hoàng (vàng sáng), nàng có chút choáng váng. Hoàng Thượng, nhanh như vậy thả Thái Tử ra, thậm chí còn chưa biểu sủng hạnh, ban thưởng màu minh hoàng cho Thái Tử. Hoàng Hậu cố gắng khiến mình suy nghĩ theo hướng hợp lý, thế nhưng nàng lại có loại trực giác, phải như thế. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hoàng Hậu dùng hết sức lực toàn thân, nhìn Thái Tử hỏi. "Mẫu hậu sao vậy, nhi thần đỡ người vào phòng!" Ngoài miệng Thái Tử ôn hòa, mặt lại hề xuất tươi cười khiến mọi người ở đây rùng mình cái. Hoàng Hậu đối mặt với tay Thái Tử đưa tới, theo bản năng lui về sau hai bước. Thái Tử thấy vậy, tươi cười mặt chưa biến, chỉ lẳng lặng hạ mi nhìn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu có chút xấu hổ, vừa rồi, nàng lại sợ hãi con trai của mình, nàng mím môi khô khốc, muốn chút gì bổ cứu: "Thái Tử..." Lời nàng ngưng bặt, ánh mắt hoảng sợ rơi vào cung phục màu minh hoàng người Thái Tử. Ngũ Trảo Kim Long... Nàng run run đếm Kim Long cung phục: 1, 2, 3... Cửu điều (chín con)... cửu điều Kim Long. Đó là long bào, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể mặc. Cửu điều Ngũ Trảo Kim Long, ngôi cửu ngũ... "Hoàng Thượng..." Hoàng Thượng làm sao! Nhất thời, Hoàng hậu hồi tưởng lại buổi sáng, sáng nay Hoàng Thượng ra cửa vẫn khỏe mạnh, làm sao có khả năng truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái Tử ngay hôm nay. Nàng nghĩ tới đám thị vệ kia, cái liên tưởng nên liền xuất sống động. Thái Tử mưu phản ... Hơn nữa, còn thành công. Thái Tử làm Hoàng Thượng, nàng chính là Thái Hậu, theo lý trí, nàng nên cao hứng, con trai nàng là Hoàng Đế! Thế nhưng, trong lòng nàng, lại tự chủ được rùng mình cái. Nàng nhịn được dùng loại ánh mắt tiếp nhận được nhìn Thái Tử, nhìn nhi tử trước mắt khiến nàng có chút sợ hãi. "Mẫu hậu gọi nhi thần làm gì?" Khóe miệng Thái Tử tươi cười trào phúng, chống lại ánh mắt hoảng sợ của Hoàng Hậu, thái độ của thập phần thản nhiên. "Phụ hoàng ngươi..." Hoàng Hậu nắm chặt tay, sợ hãi nghe được tin tức giết cha từ miệng Thái Tử. Đế vương trẻ tuổi chỉ mỉm cười, ra tin tức khiến mẫu thân mình sợ hãi: "Bây giờ phụ hoàng là Thái Thượng Hoàng, nhi thần có an bài." xong lời này, nét mặt Hoàng Hậu hơi thả lỏng, rồi lại nghe tiếp: "Phụ hoàng là phụ thân nhi thần, tự nhiên nhi thần phải đối đãi cung kính, mà Thanh Li làm thân đệ nhi thần, tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, nhưng nhi thần vẫn hạ thủ lưu tình." "Ngươi cái gì!" Hoàng Hậu kích động kéo cung phục người Thái Tử, nét mặt dữ tợn. "Mẫu hậu đừng kích động, phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, nằm trong Thái Y viện, cũng có mấy thái y túc trực." xong lời này, Thái Tử chút lưu tình chút kéo tay Hoàng Hậu xuống. "Triệu Thanh Trạch...Sao ngươi ác tâm như vậy, là thân đệ của ngươi!" Hoàng Hậu điên cuồng muốn nhào lên lôi kéo Thái Tử, vẻ mặt Thái Tử u nhìn lướt qua Hoàng Hậu, tùy thị vệ tiến lên kéo Hoàng Hậu vào phòng. Tiếp đó, đưa mắt nhìn về phía phi tần núp phía sau, cười lạnh: "Các vị mẫu phi, bây giờ trẫm phái người đưa các ngươi hồi cung, nhưng mà, ngàn vạn đừng chạy lung tung, nếu bị thị vệ ngộ sát, làm quỷ cũng đừng kêu oan." "Dạ..." Tất cả phi tần, môi run run trả lời. Các nàng hoảng sợ che miệng mình, sợ hãi mình khóc ra tiếng, chọc vị Đế vương trẻ tuổi này vui. "Trở về thu dọn đồ đạc, trẫm lập tức an bài các ngươi chuyển cung !" Triệu Thanh Trạch vừa lòng thu hồi ánh mắt, lần nữa gọi người bãi giá, giống như chuẩn bị rời . Nhưng vào lúc này, hồi thanh huyên náo đột nhiên truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thị vệ tóm nữ tử mặc cung phục màu xanh ngọc áp chế quỳ xuống đất. Thần sắc thản nhiên, muốn thu hồi ánh mắt, nhưng khi chạm đến khuôn mặt nữ tử kia, bước chân lập tức chuyển hướng. Đôi giày thêu tơ vàng của Triệu Thanh Trạch xuất trước mặt Xuân Lan, vươn tay nâng cằm Xuân Lan lên, ngay lập tức, ghét bỏ buông tay ra, rút khăn lau kỹ ngón tay vừa mới tiếp túc da thịt Xuân Lan. Tấm khăn bị ném xuống đất, gió thổi qua, nhàng lăn vài vòng, sau đó bị thổi ra xa. Mà cả trái tim Xuân Lan, nhịn được rơi xuống. Tại sao có thể như vậy, kiếp trước, vào lúc này, Thái Tử vừa được giải trừ quyển cấm, Thái Tử bệnh nặng thân thể gầy yếu được nâng về Đông cung, thậm chí vãn yến tiết vạn thọ, cũng tham dự hoàn chỉnh. Sau hai năm, Thái Tử vượt qua hẳn huy hoàng trước kia, nhưng lần nữa hề dự đoán được lại bị Hoàng Thượng quyển cấm. Lần thứ hai quyển cấm, tất cả nữ quyến Đông cung đều bị chuyển đến Đông Hạng Khẩu. Tất cả các nàng, lần nữa chờ đợi Hoàng Thượng giải trừ quyển cấm cho Thái Tử, thế nhưng sau khi Hoàng Thượng băng hà, lại chọn Vinh thân vương đăng vị... Chuyện triều đình, nàng là tiểu nữ tử hậu viện hiểu, nhưng những chuyện đại , nàng lại nhớ rất ràng, hề có chuyện Thái Tử mưu phản thành Hoàng Thượng! Nàng nắm chặt y phục của mình, nghe Triệu Thanh Trạch thản nhiên : "Ta còn chưa tìm ngươi, ngược lại ngươi tự chui đầu vào lưới !" "..." Xuân Lan hiểu ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt thâm trầm của Triệu Thanh Trạch. Nàng rùng mình cái, lại nhìn thấy ánh mắt Triệu Thanh Trạch giống như muốn đem nàng lăng trì, chậm rãi : "Lâm bảo lâm, ngươi rất có năng lực, ta cũng nghĩ đến, kiếp này ngươi lại có thể dựa vào đệ đệ ta." "Điện... Điện hạ." Xuân Lan sợ tới mức xụi lơ dưới đất, dám tin nhìn Thái tử. " có khả năng! có khả năng!" Xuân Lan lắc đầu, giọng lẩm bẩm. Nàng nguyện ý tin tưởng, cũng thể tin được. Kiếp trước, nàng khá được Thái Tử ân sủng, thậm chí hoài thai đứa , chỉ là hài tử kia trở thành vật hi sinh tranh đấu của hậu viện, nàng cũng tương kế tựu kế, lợi dụng việc mất đứa được Thái Tử thương tiếc, thăng làm bảo lâm. Thế nhưng, vận khí nàng tốt, cuối cùng bị Thái Tử liên lụy, bệnh chết ở Đông Hạng Khẩu. Khi nàng mở mắt lần nữa, nàng phát mình được sống lại lần nữa, nàng trọng sinh vào đêm trước khi nhập Đông cung. Bởi vì bị cung nữ khác ghen ghét, bị đẩy xuống nước rồi sốt cao, biết được nàng bị đưa đến Đông cung, nàng dứt khoát giả bệnh, khiến Như Ý – người trong trí nhớ kiếp này nàng tâm đối đãi nhập Đông cung, xem như giúp nàng tránh kiếp, mà nàng hạ quyết tâm, kiếp này nhất định phải trở thành nữ nhân của Vinh thân vương. Thế nhưng, nàng nằm mơ cũng ngờ, Thái Tử lại giống như nàng. "Điện hạ... Điện hạ... Người hãy bỏ qua cho Xuân Lan!" Xuân Lan khóc rống, ôm chặt lấy chân Triệu Thanh Trạch, mà Triệu Thanh Trạch lại cười lạnh tiếng, mở miệng : "Ngươi yên tâm, ta làm gì ngươi." "Điện hạ..." "Cho dù ngươi có sai ngàn vạn, nhưng có việc, ta vẫn phải cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đưa Như Ý đến cạnh ta." "Như Ý?" Đầu óc Xuân Lan trống rỗng, nhưng trong khắc kia, nàng vui mừng mà khóc: "Đúng! Như Ý! Điện hạ, Xuân Lan cứu Như Ý mạng, Xuân Lan và Như Ý là hảo tỷ muội. Điện hạ, người nể mặt Như Ý, đừng giết ta..." Nàng bừa bãi, đến cuối cùng, chỉ còn lại câu "Đừng giết ta" . Triệu Thanh Trạch cười lạnh đá văng Xuân Lan ra, sai thị vệ kéo người xuống. Triệu Thanh Trạch chậm rãi rời khỏi Tiêu phòng cung, tất cả thủ vệ thị vệ hai bên, buông đao quỳ xuống hành lễ. Toàn bộ Hoàng cung, đều giống như vậy, nằm trong khống chế của , thậm chí là quốc gia này... Nhiều năm như vậy, dốc lòng sắp xếp, nhẫn nhẫn nại, rốt cuộc chờ đến giờ khắc này, thế nhưng, trong lòng , đột nhiên lại có chút trống rỗng. làm Hoàng Đế, nhiều năm cố gắng phấn đấu cuối cùng cũng thực được. Nhưng đột nhiên lại có chút mất phương hướng, thứ dẫn tới mục tiêu, đột nhiên biến mất! "Hoàng Thượng, muốn chỗ nào?" thái giám tới cạnh , mở miệng hỏi. Trong lòng lại thầm suy đoán, chắc Thái Tử muốn hồi Đông cung? Hướng Thái Tử mới hướng, chính là đường về Đông cung. "Về Triều Dương điện." Triệu Thanh Trạch thu hồi ánh mắt mê mang, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Lúc này, tại sao có thể mê mang, tâm nguyện nhiều năm của rốt cuộc được như nguyện, lúc này, nên hưởng thụ thắng lợi mới đúng. "Dạ." Thái giám lui xuống, làm dấu thủ thế với người dẫn đường phía trước. Trong Đông cung, thị vệ canh chừng như cũ, thế nhưng Trần Nguyên Hương hề hoảng sợ. Nàng cố nén xúc động muốn cười to, rồi lại nín được, chỉ có thể vặn vẹo nhéo hai tay mình: "Nhũ nương... ngươi có nghe !" "Nghe! Nghe thấy!" Lưu cung nhân cũng rất vui mừng mà khóc. "Thái Tử là Hoàng Thượng! Thái Tử là Hoàng Thượng!" Nàng lớn tiếng hô, hận thể khiến người khắp thiên hạ đều nghe thấy, rốt cuộc, hét đến kiệt sức, nàng nằm xuống ghế, thở hổn hển, lầm bầm: "Ta là Hoàng Hậu! Ta là Hoàng Hậu!" Nàng cần nhìn sắc mặt mẫu Hoàng Hậu nữa, nàng cần sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng cần hâm mộ mẫu Hoàng Hậu, Tiêu phòng cung, phượng bào... Nàng là nhất nữ tôn quý nhất thiên hạ! P/s: khúc dạo đầu cho chuỗi ngày kinh hoàng của đám người khốn nạn, ta làm chương này mà vừa vừa ức, TT mau trả thù mạnh tay zùm e à.