[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 44

      Tâm Tào nhũ nương nhoáng lên cái, mãnh liệt, trong lòng bạo phát vui mừng khôn xiết.

      "Con trai?"

      Bà cảm giác có chút chân , lên tiếng xác nhận lại.

      "Đúng…con trai!"

      Bà mụ dùng tã lót gói kỹ đứa đặt vào tay Tào nhũ nương, Tào nhũ nương cảm nhận đoàn ấm áp trong tay, cúi đầu nhìn xuống, đứa hồng hồng cả người nhăn nheo, nhìn cũng đẹp lắm, nhưng Tào nhũ nương lại cảm thấy, đây là đứa trẻ đẹp nhất đời.

      Miệng bà ngừng lẩm bẩm: "Tiểu hoàng tôn... Tiểu hoàng tôn! Điện hạ có con trai!"

      "Tào , nên bế ra cho Thái Tử nhìn."

      Thược Dược xác nhận Như Ý có chuyện gì, đứng lên quay đầu liền nhìn thấy Tào nhũ nương tay chân cứng nhắc ôm đứa , đứng tại chỗ ngẩn người, nhịn được lên tiếng nhắc nhở câu.

      "Đúng, nên báo cho Điện hạ biết."

      Ngày trước Tào nhũ nương được chọn làm nhũ nương Thái Tử, tự nhiên biết cách bế đứa , lúc nãy là do quá mức kích động, tại mới lấy lại tinh thần, bà theo bản năng điều chỉnh tư thế, sau đó bế tới gian ngoài.

      Toàn bộ phòng ở, đều lát gạch, trong phòng rất ấm, cũng sợ bế đứa ra gian ngoài bị cảm lạnh.

      Thái Tử sớm nghe thấy tiếng khóc của đứa , hoảng loạn đứng lên, sớm đứng chờ ngoài cửa phòng, Tào nhũ nương vừa bế đứa ra cửa, liền nhìn thấy Thái Tử trước mặt.

      Mặt Tào nhũ nương hết sức vui mừng cao hứng, tươi cười với Thái Tử: "Điện hạ, là tiểu hoàng tôn!"

      Vẻ mặt Thái Tử có chút ngây ngẩn, mắt ngơ ngác nhìn đứa Tào nhũ nương bế trong tay.

      Tào nhũ nương cho rằng Thái Tử nghe , vội vàng nhắc lại lần: "Điện hạ, là con người."

      Dứt lời, đưa đứa lại gần Thái Tử.

      Thái Tử theo bản năng muốn tiếp nhận đứa , chẳng qua, ngay lập tức, tay có chút cứng nhắc muốn thu về. Nhưng Tào nhũ nương lại đưa đứa tới tay Thái Tử, đặt vào trong tay .

      Tay chân Thái Tử nháy mắt cứng đờ, cảm nhận đoàn ấm áp mềm mại còn chưa ra hình dáng gì trong tay, dùng lực cũng phải, dùng lực cũng phải.

      Đứa bị ôm thập phần thoải mái, bắt đầu giãy dụa, thế nhưng tay chân vô lực, chỉ có thể nhắm mắt khóc lên, thanh rất , giống như con cừu kêu.

      Tào nhũ nương thấy tiểu hoàng tôn xếp thứ nhất trong lòng mình khóc nức nở, tức giận nhìn thoáng qua Thái Tử, muốn ôm đứa về, lại thấy Thái Tử theo bản năng chịu buông tay, đành phải giúp Thái Tử điều chỉnh tư thế.

      "Điện hạ, tay đỡ người tiểu hoàng tôn, tay đỡ đầu nó."

      Tào nhũ nương bên chỉ bảo, bên thầm suy nghĩ: chỉ sợ Điện hạ làm phụ thân mừng hỏng rồi.

      Rốt cuộc Thái Tử điều chỉnh đúng tư thế bế đứa , đứa khóc nữa. Thái Tử bắt đầu đánh giá đứa cả người đều hồng, thoạt nhìn con giống tiểu lão đầu, mặt mặt chút thay đổi như cũ. Lại nghe Tào nhũ nương bên cạnh giọng khen: "Điện hạ xem mặt tiểu hoàng tôn đẹp, mắt to tròn, da mềm mềm, giống Điện hạ!"

      Thái Tử nghe vậy vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn đứa nằm trong lòng mình, da hồng hồng cả người nhăn nheo, hai mắt còn chưa mở, nhắm chặt, chỉ nhìn thấy hai nếp, mũi lại bẹp bẹp, cái miệng nhắn ngược lại đáng , đóng mở hít thở đều đều, nhưng trán tóc máu dơ bẩn, đủ để phá hư phần đáng này, tổng mà , ngoài trừ hai tay vô cùng nhắn gắt gao nắm chặt khiến cảm thấy hơi xúc động, thế nhưng tuyệt đối có khả năng thừa nhận đứa này lớn lên giống .

      còn nhớ đứa vừa sinh ra, hình như phải dáng vẻ này, tuy rằng có chút đen lại gầy teo, nhưng cả người nên nhăn nheo lại hồng giống như khỉ thế này, cảm thấy giống tiểu lão đầu.

      Thái Tử nín nghẹn, đối mặt với nhũ nương tán thưởng dứt, cũng thấy chột dạ thay con mình. Cuối cùng, uyển chuyển mở miệng câu: "Nhũ nương cảm thấy, dáng vẻ đứa này... có chút xấu." (haha…ta chết cười va a nhà)

      Tào nhũ nương dùng loại ánh mắt như nhìn đứa trẻ hiểu chuyện, liếc mắt nhìn Thái Tử, thân thủ giành lấy đứa , ôn nhu ôm vào lòng, điệu bộ đó hiển nhiên là đồng ý với lời Thái Tử .

      Thái Tử có chút dở khóc dở cười, xấu hổ sờ sờ mũi mình, với Tào nhũ nương: "Nhũ nương, Như Ý thế nào?"

      Mặc dù biết trong phòng truyền ra tin tức khác, cho thấy lúc này Như Ý bình an vô , thế nhưng Thái Tử vẫn nhịn được hỏi câu, chung quy lúc trước Như Ý biểu đau đớn như vậy.

      Từ đầu đứng ngay cửa phòng, kỳ cũng phải vội vã nhìn đứa , mà là muốn nhìn tình huống trong phòng, chẳng qua lúc nhũ nương nhét đứa vào tay , trong đầu lập tức trống rỗng, cái gì cũng nhớ .

      "Trần phu nhân chỉ mất hết khí lực mê man, có việc gì." Tào nhũ nương thuận miệng đáp lời.

      Lại thấy dường như Thái tử muốn vào phòng, bà vội vàng ngăn lại : "Trong phòng còn chưa thu dọn xong, lúc nữa điện hạ hãy vào!"

      Thái Tử điện hạ nghe vậy dừng bước, đều đợi lâu rồi, cảm thấy, lại đợi thêm chút cũng sao.

      Tào nhũ nương có chút bất đắc dĩ nhìn Thái Tử giống y như khúc gỗ đứng trước cửa phòng, trong lòng biết nên gì. Đành phải tự mình gọi Đặng Tiên, phân phó lấy bạc thưởng cho hạ nhân, đặc biệt phải thưởng hồng bao lớn cho 4 bà đỡ, sau đó cầm cung tên treo cửa (tập tục bắn tên sau sinh ở TQ).

      Như Ý cảm thấy, ngủ rất ngon, cũng rất lâu.

      Đợi đến lúc nàng lúc tỉnh lại, phát toàn thân đầy mổ hôi được xử lý sạch , bụng đói bắt đầu kêu lên ùng ục.

      Nàng giật mình nhớ lại mình mới ăn chén mỳ lớn và 2 trái trứng luộc lâu, làm sao bụng lại đói a! Nàng thân thủ sờ bụng mình, lại phát tay cứng nhắc ra hình dáng gì, giống hệt như nàng vừa chạy xong tám trăm mét, toàn thân đều đau nhức, sau khi tay nàng sờ đến bụng, lại phát bụng mình xẹp xuống, bụng còn dùng mảnh vải quấn lại vài vòng.

      "Phu nhân, người tỉnh!"

      Thược Dược nghe được động tĩnh giường, quay đầu lại nhìn vừa lúc Như Ý mở mắt ra, bất giác vui mừng kêu to.

      "Thược Dược."

      Như Ý lên tiếng kêu to, rồi lại phát cổ họng mình được, giọng cũng khàn khàn.

      "Phu nhân, uống nước."

      Thược Dược vội vàng rót nước ấm sớm chuẩn bị, đỡ Như Ý uống.

      Như Ý cảm thấy cổ họng đau, rồi lại khát đến khó chịu, khỏi uống từng ngụm lớn.

      "Phu nhân, còn muốn uống nữa ?" Thược Dược hỏi câu.

      Như Ý lại lắc lắc đầu, mở miệng hỏi: "Đứa đâu?"

      Nàng nhớ ra, mình vừa mới sinh đứa .

      "Nhũ nương bế bú sữa rồi, phu nhân muốn nhìn, nô tỳ bế lại đây."

      Như Ý gật gật đầu, trong lòng giống như có cái gì đó siết lại, khẩn cấp muốn nhìn thấy đứa nàng khổ cực sinh ra.

      "Nô tỳ ngay." Thược Dược muốn , đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại : "Phu nhân ngủ ngày đêm, thuận tiện nô tỳ Trù phòng đưa thiện thực đến."

      Như Ý chớp mắt, nhất thời có chút mê võng, nàng ngủ ngày đêm? Nàng còn tưởng rằng mình chỉ ngủ lát a!

      Thược Dược còn chưa bế đứa đến, Trù phòng thiện thực đến trước.

      Như Ý tùy vài thị nữ đỡ nàng ngồi dậy giường, sau đó bắt đầu ăn mấy món thanh đạm giàu dinh dưỡng.

      Vừa mới ăn mấy miếng, Thái Tử từ ngoài phòng vào.

      Như Ý buông thìa, ngẩng đầu nhìn Thái Tử, đột nhiên biết gì.

      Trái lại Thái Tử vẫn mỉm cười, mấy thị nữ vây quanh lui ra ngoài, cầm chén cháo Như Ý ăn lên, múc thìa, đút tới miệng Như Ý.

      "Điện hạ..." Như Ý hơi xúc động.

      Lại nghe giọng Thái Tử ôn nhu : "Vất vả nàng rồi."

      Như Ý lắc lắc đầu, trong lòng càng xúc động. Ở thời đại này, nữ nhân sinh con xem như bản năng, căn bản vất vả, ngay cả ở đại, cũng có rất nhiều người cảm thấy sinh con là chịu tội.

      Thái Tử có thể với nàng như vậy, rất quan tâm.

      "Đứa rất dẹp, da mền mềm, mắt to tròn ..."

      Thái Tử bên đút Như Ý, bên miêu tả với Như Ý.

      Như Ý nghe xong trong lòng thực muốn tan thành thành vũng nước ấm, có loại xúc động muốn nhanh chóng gặp được con mình. Trong đầu khỏi phác thảo lại hình ảnh những em bé sơ sinh đáng nhìn thấy mạng kiếp trước, trắng trắng mềm mềm giống hệt bánh bao, mắt đen láy to tròn trong veo...

      Thái Tử miêu tả quá tốt, Như Ý tưởng tượng rất đẹp, thế nên lúc Thược Dược dẫn nhũ nương đến, Như Ý nhìn thấy đứa hồng hồng nhăn nheo giống hệt tiểu lão đầu trong lòng nhũ nương, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Hoàn toàn tiếp nhận được!

      "Sao lại xấu như vậy!"

      Bất tri bất giác, Như Ý lời trong lòng mình ra.

      Thái Tử nghe vậy mặt có chút xấu hổ, lại tự mình bế đứa từ tay nhũ nương qua. Thái Tử học rất nhanh, lúc này tư thế bế đứa phi thường thuần thục.

      "Làm sao lại xấu, nàng xem con chúng ta rất đẹp."

      Thái Tử nhìn mặt đứa hồng hồng vẫn nhăn nheo như trước, lời này ra hề chột dạ, lúc này đứa mở mắt, tuy rằng mí mắt hơi sưng, nhưng dễ nhìn hơn mắt chỉ là khe hở da lại hồng hồng nhăn nheo ngày trước Thái tử nhìn.

      Như Ý cẩn thận quan sát đứa Thái Tử đặt vào tay mình, lại vẫn hoài nghi nhìn thoáng qua Thái Tử, thẩm mỹ của có vấn đề !

      Thái Tử bị Như Ý nhìn như vậy, cũng có chút tự nhiên, lúc trước cũng từng đứa xấu với Tào nhũ nương a.

      "A Mãn lớn lên đẹp."

      Thái Tử giọng , mắt cùng nhìn đứa trong lòng Như Ý, chính cũng phát nhu hòa.

      "A Mãn?" Như Ý bị nhũ danh Thái tử họi hấp dẫn.

      "Đúng vậy, đây nhũ danh ta đặt cho đứa , nhũ danh gọi là A Mãn, đại danh gọi là Triệu Tế."

      "Mặt trời làm tan mưa?"

      Như Ý xác định hỏi lại. Thái Tử gật gật đầu.

      "A Mãn... Triệu Tế..." Miệng Như Ý lẩm bẩm, cảm thấy tên này rất hay, ngụ ý tốt, gọi cũng dễ.

      Trái lại đứa giống như phải nàng sinh ra, tên nàng cũng cho ý tưởng, cảm thấy chỉ cần tên dễ nghe là được.

      "Tiểu A Mãn! Tiểu A Mãn!"

      Như Ý đặt ngón tay vào trong tay đứa , tùy nó nắm chặt, cảm nhận được tay mềm mại của đứa gắt gao nắm chặt tay nàng, trong lòng nàng mềm mại đến khó tin.

      Cho dù dáng vẻ đứa có xấu, nàng cũng thấy càng nhìn càng đẹp.

      "Điện hạ, con chúng ta đáng ."

      "Đáng ?" Thái Tử sửng sốt chút, nhưng ánh mắt nhìn đến mẹ con họ, cũng nở nụ cười: "Là động lòng thương!"

      Đứa vừa ra đời, rất ham ngủ, vừa bú sữa hết phân nửa khí lực, lúc này được cha mẹ dỗ chút, A Mãn liền nhắm mắt lại, nặng nề thiếp .

      Như Ý cẩn thận rút tay mình về, nhịn được cúi đầu hôn trán nhăn nheo của đứa , lúc nhũ nương lên ôm đứa xuống nghỉ ngơi, Như Ý vẫn nỡ đưa mắt nhìn theo, nhìn đến khi đứa biến mất khỏi tầm mắt mình.

      Đợi đến khi đứa rồi, Như Ý mới dời lực chú ý đến Thái Tử, nàng mở miệng, khiến Thái Tử có chút bất đắc dĩ: "Điện hạ, có thể đưa A Mãn đến phòng này ?"

      Người mẹ nào sinh đứa ra, trong lòng trong mắt, tất cả đều là đứa .

      Thái Tử rất dễ chuyện, cũng chú trọng Như Ý quy củ, nhưng lúc này lại phản đối : "Như Ý, điều này hợp quy củ."

      Trong lòng Như Ý vô cùng tiếc nuối, những cũng chỉ tiếc nuối mà thôi, hề nhiều lời. Trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm, về sau gọi nhũ nương ôm A Mãn đến đây, chờ nàng ở cữ xong, có thể thường đến phòng A Mãn.

      Như Ý thầm nghĩ, lại biểu lộ hết ra ngoài, Thái Tử nhìn thấy liền biết Như Ý đánh chủ ý gì, chỉ cười cười, lại nhiều lời, ngồi xuống cạnh Như Ý, cầm lấy tay Như Ý bỏ ngoài chăn, hạ mi xuống mở miệng : "Như Ý, thời gian tiếp theo, nàng dưỡng thân thể cho tốt."

      Như Ý có chút mờ mịt, cũng lý giải được ý tứ Thái Tử.

      Lại nghe Thái Tử tiếp: "Ta phải rời thời gian, nếu trở về, đại khái chờ nàng ở cữ xong, ta tới đón ngươi. Nếu trở về, Đặng Tiên mang nàng và đứa nơi khác."

      "Điện hạ!"

      Thái Tử nhàng bâng quơ, trong lòng Như Ý lại nhảy dựng. Mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt bình thản của Thái Tử, trong lòng bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn.

      Trong lòng suy đoán, miêu tả sinh động.

      "Như Ý, tự chăm sóc mình tốt, cũng chăm sóc tốt đứa ."

      Thái Tử để ý đến Như Ý hoảng sợ, chậm rãi tiếp.

      Như Ý nhịn được dùng tay còn lại, nắm lấy tay Thái Tử, mở miệng : "Điện hạ, nhất định phải sao? Chúng ta sống bình an tốt sao?"

      Như Ý biết Thái Tử đáp ứng thỉnh cầu của nàng, nhưng nàng vẫn mở miệng khẩn cầu.

      Thái Tử nhàn nhạt cười, nhìn Như Ý : "Nàng biết mà, thể nào."

      Như Ý há miệng thở dốc, lại phát mình nên lời, nàng biết lúc này Thái Tử còn đường lui.

      "Như Ý, lúc này, ta mang quân bái chưa lật ra, đều cho nàng, nàng..." Thái Tử biết Như Ý là bất đồng, lời ra đến miệng, lại phát dường như có gì cần thiết.

      Như Ý lại cười khổ, dường như hạ quyết tâm: "Điện hạ, người đáp ứng ta, nếu... nếu thành, cũng nhất định phải bình an trở về, ta và A Mãn thể có người."

      Thái Tử chỉ cười cười đáp lại, ý nghĩ này của Như Ý, hiển nhiên là si tâm vọng tưởng, nếu thành, cũng có khả năng lại trở về.

      Như Ý hít sâu hơi, miễn cưỡng cười, mở miệng : "Điện hạ, sau này nếu... Ta vẫn chăn sóc A Man tốt, để nó khỏe mạnh trưởng thành." Là vì chàng, giữ lại đoạn huyết mạch.
      Layla06, amandatruc, heartheart78840 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      chương này cảm động thiệt, phu thê tình thâm ghê lun:yoyo44:
      Byn.Small thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Huhu. Lại sắp có trận chiến xảy ra rồi sao!? Ai da . Mới nghe a Thái tử thổ lộ mà phải chia xa rồi
      Byn.Small thích bài này.

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      bé trai a bé trai à => chị nữ 9 sắp đáp bến thuyền hạnh phúc
      Byn.Small thích bài này.

    5. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      sắp đến đoạn làm hoàng đế rồi. Chương này cảm động ghê
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :