Chương 43 biết lòng dạ Như Ý thế nào, trận đau xót, nàng chớp mắt, cố nhịn nước mắt xuống. Đột nhiên nàng có rất nhiều lời muốn với Thái Tử, thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ, lúc này lại có cách nào ra. "Điện hạ..." Như Ý há miệng thở dốc, ánh mắt dừng ở chỗ tay hai người giao nhau. "Chờ ngươi sinh xong hãy với ta, được ?" Thái Tử vẫn giống như thường ngày, nhàng kéo sợi tóc mai bị mồ hôi làm ướt phủ trán nàng ra sau tai, thần sắc ôn nhu. Như Ý cố nén nghẹn ngào, hít mũi, lên tiếng : "Điện hạ, ta sợ..." Ta sợ sau này còn cơ hội . Nàng cũng muốn lời may, nhưng nàng rất sợ mình vượt qua được. "Đừng sợ." Thái Tử cố nén cảm xúc dâng lên trong lòng, biểu tình mặt vẫn ôn nhu, giọng với Như Ý: "Ngươi và đứa , nhất định bình an." dứt khoát đứng lên, buông tay Như Ý, quay lưng lại, phân phó hạ nhân hầu hạ trong phòng: "Hầu hạ Trần phu nhân cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đừng gặp ta!" xong lời này, chân Thái Tử mất trật tự bước ra khỏi phòng. Gần như là Thái Tử chạy ra phòng khách, đứng giữa phòng, mặt ngẩn ra. Vừa rồi, lại sợ hãi, sợ hãi dám đối mặt. Tay Thái Tử tự giác xoa xoa ngực mình, cảm thấy trong lòng đau, nhìn dáng vẻ Như Ý đau đớn như vậy, lại nỡ. Thậm chí sợ phải đối mặt với Như Ý chịu khổ, phải chạy ra ngoài. Loại cảm giác này, khiến cảm thấy có mấy phần sợ hãi. Như Ý... Thái Tử biết, đối với mà , nàng rất đặc biệt. Là biến số kiếp này của , cũng là nữ nhân muốn đối xử tốt, cho dù chưa phát ra nàng. Nhưng ít nhất, Như Ý là nữ nhân thích hợp nhất, mặt khác do cơ duyên xảo hợp, muốn lựa nữ nhân làm bạn bên mình. Bối cảnh nàng hèn mọn, cho dù sinh đứa , cho dù cho nàng vinh sủng đưa nàng lên vị trí cao, nàng vẫn như cũ sâu dựa vào , bởi vì tất cả những gì nàng có đều là cho. Mà nàng, chăm sóc vượt qua bệnh tật, cùng quyển cấm, thậm chí vào lúc buông xuôi, nàng lại mang thai con . Giữa bọn họ tính là lợi dụng, lại là thích hợp nhất. Vậy mà, mới vừa rồi, lại phát , ngoại trừ thích hợp, cũng có cảm tình với nàng (hức, ta chờ hơn 40 chương ms nghe đc bạn TT khẳng định như vậy). Đúng vậy, con người ai có thể vô tình như cây cỏ. Ở chung lâu ngày, lại chăm sóc lúc may, có thể động tình sao? Thân thể Thái Tử cứng ngắc đứng tại chỗ, hạ nhân tới lui, phải vòng qua người , cuống quít hành lễ, dè dặt cẩn trọng bưng trà, cũng khiến lấy lại tinh thần, thẳng đến khi nghe tiếng thét chói tai truyền từ trong phòng ra, tim bắt đầu run lên, nghe ra, đây là giọng Như Ý. Gần như theo bản năng, thân thể vọt tới cửa phòng. Tào nhũ nương bị hành động của Thái Tử làm cho hoảng sợ, ngay sau đó, lập tức ngăn Thái Tử ngoài cửa. "Điện hạ, phòng sinh dơ bẩn, người đừng vào, dứt lời muốn đóng cửa lại. "Nhũ nương, Như Ý..." Giọng Thái Tử lo lắng hỏi, Như Ý ở trong phòng, Thái Tử chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có người đỡ nàng xuống giường. "Trần phu nhân mới bắt đầu đau từng cơn, đến lúc sinh vẫn còn lâu, bây giờ đỡ nàng đứng dậy lại, để đứa trượt xuống." "Mất bao lâu mới có thể sinh xong?" Giọng Thái Tử khàn khàn, hai tay nắm chặt. "Trần phu nhân là thai đầu, quá nhanh, Điện hạ nên chờ bên ngoài!" xong lời này, Tào nhũ nương đóng cửa lại. Thái Tử đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng, được người khác khuyên lần nữa mới ra ngoài chờ. Lúc Tào nhũ nương trở vào phòng, Như Ý được 2 bà đỡ nâng xuống giường, bắt đầu lại trong phòng. Lúc này nàng đau đến chết lặng, cảm thấy thân thể mất hết sức lực, loại cảm giác này, khiến nàng muốn khóc cũng khóc được. lại 2 vòng, Như Ý chịu nổi, nàng khóc kêu lên: "Ta nữa, ta đau đến còn hơi sức." "Phu nhân, thêm vài bước, bây giờ còn chưa tính là đau đâu, chờ đến lúc người sinh, mới đau." bà đỡ nghe Như Ý xong, hề mềm lòng, vẫn bắt Như Ý lại như cũ. Lời này nghe như là khuyên nhủ, thế nhưng Như Ý lại cảm nhận được, nàng cảm thấy bản thân đủ đau, kết quả người ta với nàng, căn bản tính là đau. Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể thở dốc, mặc người sắp xếp. vất vả đủ, rốt cuộc Như Ý cũng được nâng về giường, nàng cảm thấy bụng còn đau hơn. Tào nhũ nương bưng chén mì nóng hôi hổi đến cho nàng. Như Ý có chút vô lực lắc đầu, lúc này nàng đau lợi hại, căn bản có khẩu vị ăn cái gì. Nàng cũng muốn chuyện, chỉ muốn nằm. Nhưng Tào nhũ nương lại sai người đỡ nàng dậy, tự mình gắp đũa, đưa đến miệng nàng. "Tào , ta muốn ăn." Như Ý rất muốn khóc, để nàng im lặng sinh con được sao, vừa muốn nàng xuống giường lại, vừa muốn nàng ăn gì đó. "Sao có thể ăn được, ngươi bây giờ, ít nhất còn phải vài canh giờ nữa mới bắt đầu sinh, đến lúc đó có sức, làm sao sinh được." Dứt lời, lại cố chấp gắp trứng lên, đưa đến miệng Như Ý. Như Ý nhịn được ủy khuất, nhưng nàng nghĩ đến đứa , lại dám ăn, gần như nàng vừa khóc vừa ăn hết chén mỳ trứng vào bụng. Sương mù tan hết, mặt trời lên cao chiếu rọi vào phòng, ngọn nến cháy hơn phân nửa đầy giọt nến (khi đốt nến chảy xuống), thân thể Thái Tử cứng nhắc ngồi ghế, trà được thay lần lại lần, trong phòng thủy chung hề xuất chút động tĩnh. Đặng Tiên bước đến cạnh Thái Tử, mở miệng : "Điện hạ, nô tài gọi người mang bữa sáng lên." Thái Tử vô thức gật gật đầu, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía phòng bên kia. Trong lòng Đặng Tiên thở dài hơi, lui xuống bước, gọi người mang bữa sáng sớm chuẩn bị đặt lên bàn. Thiện thực dọn lên xong, dường như Thái tử lại phát ra, Đặng Tiên lại thở dài hơi, cũng dám lên nhắc nhở Thái Tử. Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tào nhũ nương từ trong phòng ra. Thái Tử ngồi lập tức đứng dậy, dường như là vì ngồi lâu đổi tư thế, bước chân hơi loạng choạng, bất quá Thái Tử vẫn bất chấp, tới trước mặt Tào nhũ nương, mở miệng hỏi: "Như Ý thế nào?" "Lúc này đau ngủ!" Tào nhũ nương bị giằng co đêm, dáng vẻ lúc này cũng có chút chật vật, mặt cũng nồng đậm mệt mỏi, nhưng thấy dáng vẻ này của Thái Tử, liền nghĩ đây là lần đầu tiên Thái Tử làm phụ thân, bà khỏi an ủi: "Người cũng đừng lo lắng, lúc nãy bà đỡ nhìn rồi, Trần phu nhân thai vị chính, khó sinh lắm." xong lời này, Tào nhũ nương nhìn nhìn bữa sáng còn nguyên chưa hề đụng đến bàn, với Thái Tử: "Điện hạ dùng bữa sáng, có chuyện gì xử lý , đợi đến lúc sinh, nô tỳ phái người thông báo Điện hạ." Tào nhũ nương gió mây thưa, nhưng Thái Tử lại choáng váng. Như Ý ngủ, ràng vừa rồi đau như vậy. "Trần phu nhân mới sinh thai đầu có kinh nghiệm, mới hơi đau khẩn trương, cho nên mới cảm thấy đau chịu nổi." Tào nhũ nương giọng giải thích với Thái Tử, mà đầu khác, Đặng Tiên vừa nghe hạ nhân ngoài phòng bẩm báo liền tới cạnh Thái Tử, : "Điện hạ, mọi người chờ ở ngoại viện, người..." "Điện hạ có chuyện !" Tào nhũ nương thấy vậy, lên tiếng . Tuy rằng nữ nhân sinh con vất vả, có trượng phu rất tốt, nhưng lúc này, Trần phu nhân còn chưa sinh, hơn nữa, cho dù sắp sinh, Thái Tử có chuyện quan trọng, chẳng lẽ phải ném mấy chuyện đó sang bên, đến bồi nữ nhân sinh con. Thái Tử gật gật đầu, ăn được vài miếng, liền đến ngoại viện, nhưng mà, mặc dù Thái Tử ra ngoài, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy Thái Tử yên lòng. Đầu này vừa chưa được mấy câu, đột nhiên có hạ nhân tông cửa chạy đến, với Đặng Tiên: "Đặng công công, phu nhân bắt đầu sinh." Đặng Tiên còn chưa kịp do dự có nên vào bẩm báo , Thái Tử vội vàng ra, hỏi Đặng Tiên: "Có phải hay sắp sinh ?" "Dạ." Đặng Tiên vừa dứt lời, trước mặt có bóng người. Kỳ Như Ý vừa mới chợp mắt chốc lát, lúc trước bà đỡ và Tào nhũ nương hướng dẫn, nàng chậm rãi điều hòa cảm xúc, liền cảm thấy phải rất đau, chẳng qua đau có chút lặng người mà thôi, sau khi nàng ăn gì đó xong, liền nghe lời ngoan ngoãn nghỉ ngơi, thế nhưng, còn chưa ngủ được bao lâu, nàng cảm thấy bụng co rút đau đớn càng ngày càng lợi hại, hơn nữa mỗi cơn đau hơn, nàng đau đến mức gần như có cách nào hít thở. Lúc này, rốt cuộc nàng mới biết được lúc trước mình đúng là chuyện bé xé ra to, đau đớn lúc trước và đau đớn tại, quả thực chính là đại vu gặp tiểu vu (vu: phù thủy). Hơn nữa cảm giác càng lúc càng đau, đau đến da đầu nàng bắt đầu run lên. Nàng muốn khóc, cũng khóc được. Bà đỡ trông coi bên cạnh rất có kinh nghiệm, lập tức biết Như Ý sắp sinh Hạ nhân bắt đầu ra vào, chỉ có hai người Như Ý và Thược Dược, người đau có biện pháp suy nghĩ, còn người vô cùng luống cuống. Lúc Tào nhũ nương chạy về, cửa mình Như Ý mở, có thể bắt đầu sinh. Như Ý gắt gao cắn mảnh vải bà đỡ nhét vào miệng, kiếm chế khóc rống. Tuy rằng lúc trước Tào nhũ nương cũng sinh con, lúc an ủi Thái Tử vô cùng bình tĩnh, thế nhưng đến lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Như Ý, cũng bắt đầu luống cuống, bà hoàn toàn chen tay vào được, chỉ có thể đứng bên giường bên an ủi bên khuyến khích: "Đừng sợ, đừng sợ." Như Ý cảm thấy bị tai nạn xe cộ kiếp trước, cũng đau bằng lúc này, nàng cách nào hình dung được cảm giác đau muốn chết lúc này. Nàng giống như con cá mắc cạn, há miệng, khép mở, thở phì phò. Từ buổi sáng đến buổi chiều, nàng biết qua bao lâu, đến lúc nàng cảm thấy sức lực cơ thể sắp dùng hết, ngay cả những câu muốn sinh gì đó cũng ra được, lúc này, đau đớn đột nhiên biến mất. Nàng cũng hết khí lực hôn mê bất tỉnh. "Sinh, là con trai!" Bà đỡ mở miệng ôm lấy người đứa , dùng tã lót bao lại, cười với Tào nhũ nương chân gần như nhũn ra đứng ở bên. P/s: chính thức xác nhận tình cảm TT vs Ny, từ chương sau bắt đầu đổi xưng hô nhé ^^