Chương 41 Y phục mới màu đỏ may xong trước tết nửa tháng được đưa tới, ngoại trừ mấy kiện cung trang, có khác kiện áo choàng lông chồn màu đỏ, Như Ý lấy đến tay, cũng có chút hết chỗ . Phản ứng đầu tiên trong đầu là, kỹ thuật nhuộm lông ở cổ đại tài! Nàng còn tưởng rằng chỉ có ở đại mới có a! Phản ứng thứ hai liền là, kiện lông lớn may thành đại y, nhuộm thành màu đỏ thẫm, điều này sao lại có thể mặc người nàng! Lúc Như Ý ở đại, tuy rằng nghề nghiệp danh giá, nhưng thu nhập kỳ rất bình thường, giống như áo khoác lông chồn rất mắc tiền, cũng chỉ có thể xem cho đỡ nghiện mà thôi. Lúc trước nghe Tào nhũ nương Thái Tử lấy lông chồn từ trong khố phòng ra làm y phục cho nàng, trong lòng nàng cũng có chút thầm chờ mong. Ai biết, lấy đến tay, còn là màu đỏ thẫm... Da lông cổ đại giống đại, làm thành kiểu dáng gì đặc biệt, trực tiếp làm thành áo choàng dày, có thể bao trọn cả người Như Ý lại. Nàng sờ da lông mềm mại, trong lòng thầm tiếc rẻ. Mà Thược Dược ở bên lại cổ động Như Ý nhanh chóng mặc thử lên người. Như Ý luyến tiếc thứ tốt bị lãng phí, đương nhiên cũng muốn cảm nhận chút xúc cảm mềm mại của da lông, mặt pha chút miễn cưỡng, sai Thược Dược đỡ nàng đứng trước gương trực tiếp mặc vào người. Vừa mặc lên người, Như Ý liền 囧 (icon gương mặt ). Tiên lượng đúng là hề thiếu, da lông dày có thể bao cả người Như Ý lại, phụ trợ cho thân thể Như Ý vốn dĩ dưỡng có chút mượt mà càng thêm ngây thơ khả ái. Vấn đề là, da lông màu đỏ thẫm này, vốn dĩ nên duyên dáng sang trọng, mặc lên người Như Ý nhìn sao cũng có chút thích hợp. "Phu nhân, đẹp mắt!" Tay Thược Dược ngừng nương vào cơ hội thay Như Ý sửa sang lại y phục, sờ sờ da lông, mặt lộ ra tươi cười thoải mái. Như Ý có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua chính mình trong gương, lại nhìn dáng vẻ Thược Dược, trong lòng nhịn được thầm: nơi nào nhìn đẹp, ràng là sờ thoải mái. Bất quá, dự liệu tuyệt đối chuẩn, Như Ý cảm thấy còn thoải mái hơn cái năm đó nàng mặc thử được yết giá trong cửa hàng Lục Vị, chỗ cổ áo tiếp xúc với cổ nàng mềm, khiến nàng nhịn được dán mặt vào. "Sao lại biến thành màu đỏ?" Thái Tử từ gian ngoài vào, nhìn thấy Như Ý hơi sửng sờ, nhìn áo choàng người nàng, mặt biểu tình sâu xa, rồi lại buồn cười cười bật lên. Dáng vẻ Như Ý khoác thân áo choàng lông chồn màu đỏ có chút buồn cười. "Điện hạ..." Như Ý cảm thấy mình bị cười nhạo, bất quá nhìn mình trong gương, nàng cũng cảm thấy hẳn là bị cười, khỏi có chút tức giận, đợi Thược Dược hỗ trợ, tự mình liền muốn động thủ bỏ áo choàng này xuống. "Ngươi đừng nhúc nhích." Động tác của Như Ý, hù Thái Tử nhảy dựng, vội vàng đến đỡ lấy Như Ý sau đó mở miệng : " thích thay ra, ta sai người làm kiện khác cho ngươi." Dứt lời, gọi Thược Dược tiến lên giúp Như Ý cởi áo ra. " phải ta sợ lãng phí thứ tốt sao?" Giọng Như Ý mang theo vài phần tức giận, tùy Thái Tử đỡ nàng lần nữa ngồi xuống tháp. " phải kiện áo lông thôi sao, đáng để ngươi như vậy." Thái tử đến tiền tài mà hề thở mạnh, Như Ý nhịn được vụng trộm trợn trắng mắt. Cuối cùng, kiện áo choàng lông chồn màu đỏ diễm lệ vẫn bị Như Ý gác xó, ít nhất nay mang bụng to, nàng đủ phúc hậu, mặc áo lông chồn đó mặt cũng đủ phúc hậu rồi. Thái Tử lấy sấp da lông khác từ khố phòng ra sai người may gấp cho Như Ý kiện màu áo choàng màu tím nhạt trước khi qua năm mới, đương nhiên, mà ban đầu, Thái Tử cũng có ý tứ lấy da lông màu đỏ, là hạ nhân thấy Thái Tử chọn mấy sấp vải màu đỏ thẫm để may y phục mới phỏng đoán sai ý tứ Thái Tử. Tối muộn 30 tết, mọi người đều tụ trong chính phòng đón năm mới, Như Ý chịu đựng nổi quá mười hai giờ, sớm ôm đồ ăn nằm tháp thiếp . Ngày mùng tết, Như Ý ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, Thái Tử còn ngủ nàng mở to mắt ôm bụng ngẩn người giường. Nàng phát ra động tĩnh lớn, thế nhưng vẫn đánh thức Thái Tử. Giọng Thái Tử còn ngái ngủ, hàm hồ ôm Như Ý vào lòng, hỏi: "Sao ngủ thêm lúc nữa?" " muốn ngủ." Như Ý thấy dáng vẻ Thái Tử mờ mịt còn buồn ngủ, có chút áy náy, giọng . Thái Tử mở to mắt, nhìn nhìn Như Ý, thấy dáng vẻ nàng đích là ngủ no giấc, liền buông tay ra mở miệng : "Vậy đứng lên rửa mặt chải đầu !" Như Ý tùy Thái Tử đỡ nàng xuống giường, sau đó gọi Thược Dược ở gian ngoài mang nước vào hầu hạ rửa mặt chải đầu. Thái Tử bị nháo như vậy, cũng còn buồn ngủ, dứt khoát tự mình đứng lên mặc y phục, cũng gọi tiểu thái giám hầu hạ rửa mặt chải đầu. Tào nhũ nương tự mình dẫn người bưng sủi cảo nóng hầm hập vừa ra lò đến, cửa phòng vừa mới mở ra, Như Ý đứng gần đó, liền cảm nhận trận khí lạnh bên ngoài lùa vào, lại nhìn khoảng trắng xoá bên ngoài, nhịn được hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi?" "Đêm qua Trần phu nhân ngủ sớm, gần sáng tuyết rơi, giờ tích tầng, lại vì năm mới muốn hạ nhân quá bận rộn, nên sáng sớm sai bọn họ dọn tuyết. Hôm nay Trần phu nhân liền ở trong phòng, bên ngoài đường trơn đừng ra ngoài!" Mặt Tào nhũ nương tươi cười mang theo hòa khí, giọng dặn dò. "Được." Như Ý gật gật đầu, trời lạnh như vậy, người nàng lại cồng kềnh, nàng lại thích ra ngoài, cũng là do Thái Tử buộc nàng phải ra ngoài vận động a. "Nhũ nương ngươi câu này xem như đúng ý Như Ý, nàng cầu còn được!" Thái Tử cười gắp cái sủi cảo bỏ vào chén Như Ý, tiếp, "Tối qua ngươi ngủ sớm, kịp ăn sủi cảo, bây giờ ăn lấy điềm lành." Cơm chiều hôm qua, Như Ý động trước mấy đũa, tay chỉ chực duỗi tới đĩa sủi cảo, Thái Tử sợ Như Ý ăn sủi cảo no, ăn được cái khác, liền hạn chế chỉ cho Như Ý ăn 2 cái, tự nhiên ăn ra điềm lành gì. Đợi đến khi sủi cảo ăn khuya bưng lên, Như Ý ngủ, tự nhiên liền đánh thức nàng dậy ăn. Dù sao sớm tinh mơ ăn cầu điềm lành, cũng giống bây giờ ăn thôi. Kết quả Thược Dược đưa đũa cho Như Ý, gắp cái sủi cảo Thái Tử bỏ vào chén nàng, đưa lên miệng cắn ngụm, nhân bánh ngoại trừ bỏ cải thảo thịt heo, còn có mùi vị táo đỏ. Nàng bỏ vào nửa cái còn lại vào chén, quả nhiên bên trong có trái táo đỏ. "Trần phu nhân ăn trúng táo đỏ. Đây chính là ngụ ý thể tốt hơn." Tào nhũ nương ở bên cạnh nhìn, cười đến nếp nhăn khóe mắt cũng ép ra ngoài, "Ngọt ngọt ngào ngào, sớm sinh quý tử." "Đa tạ nhũ nương chúc lành." Tuy rằng Như Ý cảm thấy hương vị táo đỏ trong sủi cảo có chút lạ, nhưng nàng vẫn cười ăn hết. Tiếp tục ăn tiếp, ngược lại Như Ý ăn được điềm lành gì, chỉ ăn ra sủi cao nhân bình thường. Ngược lại Thái Tử bên này, ăn ra Kim Nguyên Bảo nho . Như Ý nhìn khối Kim Nguyên Bảo chỉ lớn hơn móng tay cái của nàng, ngược lại nhìn đỏ mắt, cũng biết thợ thủ công làm ra thế nào, khối Kim Nguyên Bảo như vậy cũng có thể làm tinh xảo. Thái Tử nhìn thấy dáng vẻ trông mong của Như Ý, tự mình cầm khăn lau sạch dầu mỡ bên ngoài, sau đó bỏ vào tay Như Ý, cười : "Lỳ xỳ năm mới cho ngươi." Như Ý cười cong mắt, cảm thấy mỹ mãn. Đầu này Như Ý và Thái Tử dùng xong bữa sáng, lúc Thái Tử đỡ Như Ý chậm rãi lại trong phòng, Đặng Tiên lại đột nhiên vào, bẩm báo với Thái Tử: "Điện hạ, Hoàng Thượng phái người đưa chữ phúc đến." Thái Tử nghe vậy cũng có bất kỳ khác thường nào, vẫn chậm rãi đỡ Như Ý hết vòng, sau đó đỡ Như Ý ngồi xuống tháp xong, mới mở miệng : "Ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta ra ngoài nghênh đón." Như Ý gật gật đầu, nhìn Thái Tử vừa vừa sửa sang lại y quan chậm rãi rời khỏi phòng. Thời gian Như Ý ở trong cung cũng ngắn, biết năm mới đến, Hoàng Thượng viết phúc chữ, đây là quy củ chúc phúc. Nhưng hàng năm Hoàng Thượng viết nhiều, ngoại trừ ban tặng Hoàng Hậu cùng với giữa mấy vị phi tử hậu cung được sủng ái, liền là mấy đại thần thân cận. Đương nhiên Thái Tử con trai của Hoàng thượng, bình thường Hoàng Thượng cũng ban tặng. Nhưng năm nay Thái Tử còn có thể nhận được chữ "Phúc", lại khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái. Thái Tử bị Hoàng Thượng quyển cấm, theo lý ý tứ Hoàng thượng chính là chán ghét Thái Tử, đương nhiên chúc phúc biểu thị sủng hạnh. Nhưng lần trước vào sinh nhật Thái Tử Hoàng Thượng cũng phái người tặng lễ vật, năm mới lại chúc phúc Thái Tử, đây là điềm báo phụ tử muốn hòa hảo sao? Như Ý buông mi trầm tư, đây cũng phải điềm báo Hoàng Thượng muốn giải trừ quyển cấm cho Thái Tử. Nếu ra ngoài, cuộc sống yên ổn an nhàn này, Như Ý luyến tiếc. Nhưng mà, nàng có cái ý nghĩ này, có phải quá ích kỷ hay . Thái Tử là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân xuất thân tôn quý, nam nhân như vậy làm sao có dã tâm, cam tâm đời bị quyển cấm, có lẽ ngày hai ngày, năm hai năm có thể chịu đựng được, nhưng lâu dài, khiến sống bằng chết! Vấn đề quá phức tạp, Như Ý suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy đau đầu hao tổn tinh thần, dứt khoát nghĩ nữa, cầm điểm tâm Trù phòng vừa đưa đến đặt ở bên lên bắt đầu ăn. Lúc Thái Tử trở về, Như Ý vừa ăn xong hai khối, còn vài mảnh vụn vương lại. Thái Tử tiếp nhận khăn ướt Thược Dược đưa lên, nắm lấy tay Như Ý, thay nàng lau sạch vụn điểm tâm, cười mở miệng : " phải vừa ăn sáng sao, sao còn ăn nữa?" "Nhàn rỗi buồn chán." Như Ý lời , bụng nàng quả cảm thấy đói, nhưng lại cảm thấy phải ăn vô, thuần túy nhìn liền muốn ăn. "Nhìn bụng người càng lúc càng lớn!" Thái Tử cười sờ bụng Như Ý chút, trêu ghẹo câu. Ngược lại Như Ý đáp lại, nhìn quanh phía sau Thái Tử chút, nhìn thấy chữ phúc Hoàng Thượng ban thưởng, có chút tiếc nuối, bất quá ngẫm lại Hoàng Thượng ban thưởng gì đó thường được cúng bài, đương nhiên có khả năng dán lên giống như chữ bình thường. Nghĩ như vậy, Như Ý cũng biết làm sao, ma xui quỷ khiến, miệng liền kịp cân nhắc, hỏi ra nghi vấn giấu trong lòng: "Điện hạ, có phải rất nhanh chúng ta có thể ra ngoài?" Ngược lại Thái Tử cũng ngờ Như Ý hỏi câu này, nhìn thoáng qua Như Ý, cũng trả lời. Như Ý cũng trầm mặc theo, biểu tình mặt lộ mất mát khổ sở. Thái Tử thở dài hơi, ngồi xuống cạnh Như Ý, thân thủ nắm lấy tay nàng, mở miệng : "Như Ý, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ tương lai thế nào, ngươi thủy chung đều đặc biệt ." Mắt Như Ý đối diện ánh mắt nghiêm túc của Thái Tử, gật đầu cười. Như Ý cảm thấy mình là người thập phần suy nghĩ nông cạn, rất nhiều chuyện, cũng chỉ suy nghĩ cái trước mắt, tựa như mồng đầu năm lúc ngẫu nhiên suy nghĩ đến số chuyện tương lai, nhưng chỉ trong chốc lát, Như Ý liền quăng ra sau đầu. Tết nguyên tiêu 15 tháng giêng, cũng là sinh nhật Như Ý. Như Ý sớm quên câu hỏi hỏi Thái Tử đêm đó còn mảnh, nàng cũng có ý tưởng mở tiệc sinh nhật, buổi sáng thức dậy vô cùng đơn giản nếm qua tết Nguyên Tiêu xong, liền giống như ngày thường ngồi tháp tán gẫu với Thược Dược, ngẫu nhiên ăn chút điểm tâm. Mà Thái Tử cũng giống như bình thường có gì khác biệt. Thẳng đến khi xong bữa tối, Thái Tử tự mình lấy áo choàng lông chồn màu tím may trước tết cho Như Ý từ trong ngăn tủ ra phủ thêm lên người nàng, lúc này Như Ý mới phát giác được có chút kỳ quái. "Điện hạ đây là..." Như Ý cho rằng Thái Tử đỡ nàng ra ngoài dạo, nhưng ngẫm lại cảm thấy ra ngoài dạo trong chốc lát, cũng mặc y phục dày hơn chút, nhưng căn bản cần phủ thêm áo choàng lông chồn. Huống chi, Thái Tử còn gọi Thược Dược tới búi tóc lại cho nàng. Đoan đoan chính chính, giống như muốn ra cửa. Thái Tử cười mà , mang Như Ý ra ngoài phòng, Như Ý triệt để ngây ngẩn cả người, trong viện có cỗ xe ngựa. "Điện hạ, người muốn đưa Như Ý đâu?" Như Ý có chút trì độn quay đầu lại, mở miệng hỏi Thái Tử, nàng cho rằng Thái Tử lại muốn đuổi nàng về cung. "Như Ý muốn hồi cung, Điện hạ, phải chúng ta rồi sao?" Nàng có chút nóng nảy, lôi kéo tay Thái Tử, mặt lộ ra cầu xin. "Ngươi muốn đâu, ta mang ngươi xuất cung." Thái Tử cười đỡ eo Như Ý, lại : "Hôm nay sinh nhật ngươi, ta muốn tặng ngươi lễ vật." Tim Như Ý run lên bần bật, có chút dám tin nhìn Thái Tử. Chẳng lẽ Thái Tử muốn dẫn nàng xuất cung chơi, thể nghiệm cuộc sống bình dân, sau đó xem như cái này thành lễ vật tặng nàng. Trong đầu nàng thể tránh khỏi nghĩ tới tiểu thuyết cùng loại kiếp trước từng đọc. Sợ hãi mặt biến mất, thay vào đó, là nụ cười ngọt ngào. "Đứng bên ngoài lạnh, nhanh lên xe ngựa!" Thái Tử thúc giục, Như Ý có chút ngượng ngùng cắn cắn môi, cúi đầu để người đỡ lên xe ngựa. Ngồi vào trong xe ngựa, Như Ý mới phát Tào nhũ nương sớm ngồi bên trong cười chờ nàng, gian trong xe ngựa rất lớn, còn đặt bếp lò, cảm giác hết sức ấm áp thoải mái. Như Ý ngồi xuống chiếm gian lớn nhất, Thái Tử cũng đến, ngồi bên cạnh nàng. Như Ý nhịn được nhấc rèm lên nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Thược Dược và Đặng Tiên ngồi ở vị trí xa phu, thay xa phu đánh ngựa. Mắt nàng nhịn được nhìn về phía Thái Tử, trong lòng có rất nhiều nghi vấn: ràng quyển cấm, làm thế nào Thái Tử có thể mang nàng ra ngoài, hơn nữa còn quang minh chính đại dùng xe ngựa mang nhiều người ra ngoài như vậy? Nhưng, tất cả nghi vấn khi nàng nhìn đến mặt Thái Tử đều mỉm cười, toàn bộ lại chôn vào trong lòng. Nàng cần biết, nàng chỉ cần tín nhiệm Thái Tử. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Như Ý vẫn nhịn được có chút lo sợ bất an, đám cấm quân thị vệ đứng bên ngoài viện, phải để trang trí, hơn nữa đoạn đường ra ngoài này, Thái Tử còn chưa được giải trừ quyển cấm, nếu bị phát , làm sao bây giờ? Nàng khẩn trương nuốt nước miếng, muốn vén rèm lên xem tình hình bên ngoài, rồi lại dám. biết qua bao lâu, Như Ý cảm thấy bên tai vang lên tiếng người náo nhiệt, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng ầm ĩ. Nàng nhìn thoáng Thái Tử vẫn ngồi, lại liếc nhìn Tào nhũ nương, nhịn được nghiêng người xốc rèm xe lên nhìn lại. Đây là... Như Ý vừa vén rèm lên, nhìn tình cảnh bên ngoài, hoàn toàn sợ ngây người. Ven đường là hàng dài hàng quán của tiểu thương, đèn lồng rực rỡ muôn màu, còn có người đường tới lui nối liền dứt. Nàng ở trong cung từng nghe tiểu thái giám miêu tả qua đường phố kinh thành. , có lẽ còn phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều. Mắt nàng tham lam nhìn bên ngoài, thần sắc kích động mặt. Thái Tử cười thay Như Ý xốc rèm lên, mở miệng : "Trước đây Phố Đông cũng rất náo nhiệt, bất quá hôm nay là tết nguyên tiêu, phỏng chừng người trong kinh đều xem hoa đăng." "Điện hạ, chúng ta cũng xuống xe dạo !" Ngồi xe ngựa dạo có ý nghĩa gì, dạo phố phải xuống xe dạo mới đúng, vẻ mặt Như Ý mê mẩn, ở thời đại này, đây là lần đầu tiên nàng xuất môn dạo phố. Cho dù nàng ôm bụng gần tám tháng to như trái cầu lớn cũng thể đánh mất hưng trí của nàng. " được!" hề nghĩ ngợi, Thái Tử câu tưới tắt hưng trí của Như Ý. "Điện hạ..." Như Ý giật mình á khẩu trả lời được, chớp mắt khó hiểu nhìn Thái Tử. " tại người mang thai tám tháng, đường nhiều người như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm thế nào!" Thái Tử dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt, mắt nhìn Như Ý giống như nhìn đứa hiểu chuyện. Như Ý lại có loại cảm xúc khó giãi bày. Chẳng lẽ bắt nàng ngồi xe ngựa xem đèn đuốc, đây chính là quà sinh nhật tặng nàng, còn bằng tặng a! Trong lòng nàng có chút tức giận, rồi lại dám phát ra, chỉ có thể yên lặng ngồi trong xe hờn dỗi. "Đây là vì tốt cho ngươi, nghe lời!" Thái Tử sờ sờ đầu Như Ý, mở miệng tiếp: "Nếu muốn xem, sang năm lại đến cùng ngươi, tại xem lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi trước có được ?" Thái Tử giọng khuyên giải, Như Ý lại có chút ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ mang nàng ra ngoài chơi phải tặng nàng lễ vật, là nàng hiểu lầm? "Điện hạ, lễ vật của người..." Như Ý há miệng thở dốc muốn hỏi, muốn rồi lại thôi, vì mình vừa mới suy nghĩ lung tung mà có chút ngượng ngùng. Dáng vẻ này của nàng, lại khiến Thái Tử hiểu lầm. Thái Tử giống như bất đắc dĩ cười chút, mở miệng với Đặng Tiên bên ngoài: "Dừng xe lại chút." Đặng Tiên lập tức siết chặt dây cương, dừng xe lại. Từ trong xe Thái Tử nghiêng người đứng lên, với Như Ý: "Ngươi chờ trong xe." Dứt lời, từ trong xe xuống, Như Ý thò đầu từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy Thái Tử tới nơi quán gần chỗ mới dừng xe, sau đó tay cầm cái đèn lồng thỏ trắng quay lại xe ngựa. Sau khi Thái Tử lên xe, liền đưa đèn lồng cho Như Ý, cười : "Cái này vừa lòng chưa!" Thần thái kia, giống hệt dỗ tiểu hài tử. Tào nhũ nương cười cười nhìn vẻ mặt mừng thầm của Như Ý khi tiếp nhận đèn lồng thỏ trắng sau đó chăm chú nhìn trái nhìn phải, nhịn được cười với Thái Tử: " đúng là tiểu hài tử." Lúc này bị thành tiểu hài tử Như Ý cũng biện giải, trong đầu sớm quên mất lễ vật Thái Tử , nàng cảm thấy, đèn lồng này là món quà sinh nhật được lắm rồi. Xe ngựa "Lộc cộc lộc cộc" hồi lâu, tiếng người ầm ĩ đường tắt dần, tiếp đó chạy đến con đường yên, lại chạy tiếp đoạn nữa, rốt cuộc cũng dừng lại. Tào nhũ nương theo bản năng nhấc rèm lên, nhìn ra bên ngoài, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn Thái Tử: "Đây là... Kinh Giao?" Tào nhũ nương vốn cũng là tiểu thư nhà quan, về sau gả vào nhà cũng hiển hách như vậy, trong kinh thành tấc đất tấc vàng, trừ phi bên ban ân, bằng gia trạch quan viên, diện tích cũng ít rộng rãi, cho nên rất nhiều quan viên đều thích kiến trúc phòng ốc Kinh Giao, hoặc là xây điền trang để trồng trọt. Bất kể là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng Tào nhũ nương đều ngoại lệ, cho nên lúc này nhìn thấy, trong đầu cũng có chút ấn tượng. Thái Tử gật đầu cười, lại lên tiếng giải thích. Đặng Tiên xuống xe gõ gõ cửa nhà ngay chỗ mới dừng xe, rất nhanh liền có người ra nghênh tiếp, mở cổng. Đặng Tiên lại bò lên xe ngựa, thúc ngựa, chạy xe vào.
Sáng dậy có chương mới để đọc rồi! thích! Thái tử này cưng chiều như ý quá. Vậy là Như Ý mang thai 8 tháng rồi! biết là trai hay nhỉ? là ngọt ngào mà. Thanks nàng.
Nếu thái tử đúng là trọng sinh truyện này tổ hợp quá cường đại, 1 xuyen , 2 trọng sinh. Như bộ sủng phi kia cũng vậy. Bao kịch tính. Cảm ơn nàng dã edit nha, cố gắng duy trì nha.