[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Nàng ơi bộ này vs bộ độc sủng ta thấy bđ thì ko s nhưng ta nghĩ về sau nàng thử đổi xưg hô thành ngươi -> nàng xem s, như zậy nghe thân mật hơn nhìu

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Hương ThảoCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      hy vọng bạn Ý sinh dc 1 bé trai, a Thái tử bạn ấy hơn
      chau007153Byn.Small thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 40

      Sinh Thái Tử sinh nhật vào trung tuần tháng mười .

      Đầu này Như Ý nỗ lực phen, đến cùng cũng thể khiến Tào nhũ nương cho phép, cho nàng đến Trù phòng nấu mỳ trường thọ.

      Sau khi Thái Tử biết, chỉ cười Như Ý cần tự làm khổ mình, dưỡng thai cho tốt mới đúng, về phần lễ vật... sang năm bù thêm là được.

      Như Ý nghe xong cũng gì, lúc ấy thần sắc Thái Tử với nàng quá mức ôn nhu, nàng còn tưởng rằng Thái Tử , đứa bé trong bụng nàng chính là lễ vật tốt nhất. Kết quả hoàn toàn do nàng tưởng tưởng quá lãng mạn.

      Sinh nhật Thái Tử, nếu vào thời điểm bình thường, tự nhiên được chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ, muốn chuẩn bị náo nhiệt, cũng có đủ điều kiện, tay Tào nhũ nương chủ trì, cũng chỉ có thể khiến tiểu viện, thêm chút khí vui mừng.

      Ngày sinh nhật, hạ nhân được lĩnh đại hồng bao từ chủ tử, lại quỳ trong viện tạ ơn chúc mừng Thái Tử xong, Tào nhũ nương liền chuẩn bị bàn thọ yến.

      bàn bày đầy thức ăn, còn có tô mỳ trường thọ Tào nhũ nương nấu.

      Thái Tử đỡ Như Ý ngồi xuống, cười cảm tạ Tào nhũ nương vất vả.

      bàn còn đặt bình rượu hoa quế, cũng phải rượu mạnh, Như Ý là dựng phụ, cũng có thể uống ly .

      Đầu này Như Ý rót ly rượu, cùng Tào nhũ nương kính Thái Tử xong, nhấp nửa ly, xem như nóng bụng.

      " hôm nay uống thêm mấy ly với Điện hạ, ta ăn thêm chút."

      Như Ý để ly rượu xuống, cố ý cười .

      "Nên ăn nhiều chút, mọi người đều ăn nhiều chút!" Tào nhũ nương vui cười hớn hở, đẩy đồ ăn Như Ý thích đến trước mặt Như Ý, lại đứng lên, rót rượu cho Thái Tử.

      Tào nhũ nương bận rộn đến bất diệc nhạc hồ (ý biết trời đất gì hết), Thái Tử và Như Ý trao đổi ánh mắt, có chút bất đắc dĩ, muốn khiến Tào nhũ nương ngồi xuống thoải mái ăn chút, đột nhiên bên ngoài truyền đến trận động tĩnh, sau đó Đặng Tiên liền vào, bẩm báo với Thái Tử: "Điện hạ, Vinh thân vương mang người đem hạ lễ (quà mừng) của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương tới!"

      Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phái người tới tặng quà, tự nhiên muốn Thái tử tự mình ra cửa nghênh đón.

      Như Ý vội vàng gọi Thược Dược đến đỡ nàng, bụng nàng sáu tháng, bình thường đứng dậy có chút khó khăn.

      Mặt Thái Tử lạnh băng, nhìn đến Như Ý muốn đứng lên, kéo Như Ý lại, giọng : "Ngươi lại bất tiện, đừng ra ngoài, đợi hồi phỏng chừng còn phải quỳ xuống, ngồi lại trong phòng !"

      Như Ý có chút do dự, chung quy dựa theo quy củ, người trong viện đều phải ra hết, nhưng lúc này, Như Ý vẫn gật đầu, cho dù Hoàng Thượng lớn hơn nữa, bây giờ đối với Như Ý mà , vẫn là nghe lời Thái Tử có vẻ tốt hơn.

      "Thược Dược, ngươi cũng đừng ra ngoài, ở trong phòng chiếu cố tốt phu nhân nhà ngươi."

      Thái Tử phân phó Thược Dược, sau đó mang theo những người khác trong phòng, ra bên ngoài.

      Như Ý ngồi trong phòng ấm áp, nhìn thức ăn đầy bàn, bản thân lúc này lại có khẩu vị.

      Hoàng Thượng đến tặng lễ vật sinh nhật cho Thái Tử, tuy rằng khiến Như Ý giật mình, nhưng nghĩ sang hướng khác được, từ lần trước và sau tết Trung thu Hoàng Thượng vẫn biểu gì, người trong viện, cũng giống như Như Ý, tạm thời đối với việc Thái Tử có thể ra ngoài, ôm hy vọng quá lớn.

      Bất quá, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng biểu với Thái Tử, có phải biểu hay , cũng là muốn hâm nóng lại quan hệ với Thái tử?

      Như Ý miên man suy đoán, cũng đứng lên đến cửa sổ xem tình hình trong viện.

      ngồi, đột nhiên bụng truyền đến trận động tĩnh, nàng thân thủ sờ sờ bụng mình, cúi đầu xuống nhìn, liền cảm thấy dường như đứa trong bụng nàng trở mình đạp mạnh, thậm chí bụng nàng lồi lên chút.

      Bởi vì gần đây máy thai thường xuyên, Như Ý còn ngạc nhiên như lần đầu tiên, bất quá nàng cảm thấy khí lực đứa lớn hơn chút, trước kia máy thai bụng có cảm giác quá lớn, lần này lại cảm thấy có chút đau, nhưng đau lắm.

      Lúc Thái Tử trở về, Như Ý ngồi ghế cúi đầu nhìn bụng mình.

      "Sao vậy?" tới cạnh Như Ý, giọng hỏi.

      ", chỉ là đứa trong bụng động." Như Ý ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

      Thái Tử nhìn dáng vẻ của Như Ý, mở miệng : " phải là máy thai sao? Đáng để ngươi ngạc nhiên như vậy."

      như vậy, Thái Tử lại đưa tay lại gần lò sưởi đặt bên cạnh sưởi ấm, sau đó sờ lên bụng Như Ý.

      Tuy rằng ở trong phòng, nhưng Như Ý cũng mặc hai kiện y phục, cộng thêm áo choàng, cách lớp y phục dày, Thái Tử cũng thể cảm nhận được đứa trong bụng Như Ý có gì khác thường, có thể cảm nhận được động tĩnh, thậm chí so với buổi tối ngủ Thái tử sờ bụng, còn yếu hơn.

      Như Ý cười cười có chút ngốc, vui vẻ : "Ta cảm thấy, khí lực đứa dường như lớn hơn chút, trước kia lúc nó đạp ta, ta có cảm giác quá lớn, lần này cảm giác có chút đau."

      Khí lực đứa lớn, ý nghĩa đó là đứa bé trong bụng nàng phát triển khỏe mạnh. Mặc dù đại phu phu 1 ngày chẩn ba lần, sau đó đều cho nàng biết đứa trong bụng nàng rất tốt, nhưng chỉ thông qua từ miệng đại phu mới biết được, cùng cảm thụ lúc này tự nàng cảm nhận được hoàn toàn khác nhau.

      "Có thể đạp đau bụng nương ngươi, xem ra là nam hài." Tào nhũ nương đứng bên nghe được mặt cười ra hoa, bà vẫn luôn cảm thấy trong bụng Như Ý hẳn là nam hài, trước gai đoạn đầu Như Ý có thai liền thích ăn chua, sau này, lúc mang thai bốn năm tháng, mặt lại nổi ban, đợi khi chân nàng bị chuột rút đau nhức, đại phu mỗi ngày phải uống canh xương mới chậm rãi hết, rồi đến nay nhìn chính là bụng tròn đầy.

      Nếu phải nam hài, cũng ai tin.

      "Xem , nữ hài cũng có khí lực lớn." Như Ý cũng dám cam đoan, tuy rằng nhũ nương và Thược Dược nhìn bụng nàng liền là con trai, mà chính nàng cũng cảm giác triệu chứng mang thai tương tự vài đại tỷ cùng đơn vị, nhưng nàng cũng dám như vậy.

      Ở cổ đại, con trai con khác biệt rất lớn, tuy rằng Thái Tử chưa bao giờ đề cập chuyện sinh con linh tinh ở trước mặt nàng, nhưng nàng cũng biết, nếu sinh ra là con , tuyệt đối giống như chưa từng có con.

      "Nam hài nữ hài đều tốt." Tào nhũ nương nghe xong Như Ý như vậy, cũng cảm thấy mình có chút lỡ. Như Ý thích đề cập đến giới tính đứa , bà cũng hiểu tại sao Như Ý băn khoăn, vạn nhất phô dương khắp nơi là nam hài, kết quả sinh ra nữ hài, tuy rằng tính chê cười, cũng tốt.

      "Nở hoa trước kết trái sau cũng tốt." Tào nhũ nương lời này rất chân thành, bà ngẫm lại, chỉ cần Như Ý có thể sinh hạ đứa này, cho dù là nữ hài, cũng có chuyện gì, chỉ cần có thể sinh ra khỏe mạnh, có thai lần thứ nhất còn sợ có thai lần thứ hai sao?

      Như Ý hàm súc cười chút, cũng tiếp. Cúi đầu nhìn bụng mình, cảm thụ bụng mình có động tĩnh, tươi cười lại mang theo chút ngốc.

      Nàng dám con trai con đều giống nhau, nhưng đối với nàng mà , có thể sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh mới là trọng yếu nhất.

      "Xem dáng vẻ ngốc của ngươi, đứa đạp ngươi đau, ngươi còn cười cao hứng như vậy."

      Thái Tử thu tay, nhìn dáng vẻ Như Ý còn si ngốc nhìn bụng mình, nhịn được cười nhéo nhéo mũi nàng chút.

      "Chẳng qua đau chút thôi!"

      Như Ý sờ sờ mũi mình, có chút ngượng ngùng.

      Bởi vì ba người ăn, thọ yến Thái Tử liền chậm hơn bữa tối thường ngày chút, nhưng rất nhanh liền kết thúc.

      Hạ nhân dọn hết này nọ xuống, Tào nhũ nương liền rời , Như Ý tùy Thược Dược hầu hạ rửa mặt chải đầu, Thái Tử trở lại thư phòng.

      Như Ý cũng để ý, sau đêm đó, đối với vài chuyện của Thái Tử, Như Ý rất ăn ý.

      Tỷ như đôi khi nửa đêm Thái Tử lại ở trong phòng, mà ở trong thư phòng, Như Ý phát giác cũng chỉ như bình thường câu: " về!" Sau đó như cũ hề hỏi đến Thái Tử làm cái gì.

      tại sau bữa tối, Thái Tử thư phòng cũng là bình thường.

      Như Ý được Thược Dược hầu hạ xong, theo thói quen liền ngáp cái, nằm tháp câu được câu với Thược Dược, đợi đến khi Thược Dược thu dọn đồ đạc xong, lúc quay đầu lại nhìn Như Ý, mặt xuất biểu tình dở khóc dở cười, mắt Như Ý, giống như nhựa cao su dính chặt vào nhau, mơ mơ màng màng khép lại.

      "Phu nhân, nô tỳ đỡ người lên giường nghỉ ngơi."

      Như Ý cũng có phản đối, tùy ý Thược Dược bài bố, đỡ nàng lên giường, chỉ chốc lát sau, liền nặng nề thiếp .

      Thược Dược thấy Như Ý ngủ, cẩn thận thổi tắt ngọn nến đặt cạnh giường, lui ra khỏi phòng.

      Chính phòng ngay cạnh thư phòng, Thược Dược ra, vừa vặn nhìn thấy Đặng Tiên đứng bên ngoài cửa thư phòng, nàng tiến lên đánh tiếng chào hỏi: "Đặng công công."

      "Thược Dược a!" Đặng Tiên quay đầu nhìn thấy là Thược Dược, hỏi lại câu: "Trần phu nhân ngủ?"

      "Dạ, chủ tử mang thai nên ngủ nhiều."

      Thược Dược và Đặng Tiên quyển cấm trong viện nên gặp nhau nhiều hơn, cũng quen thuộc, cho nên chuyện có chút tùy ý.

      "Vậy ngươi cũng trở về nghỉ ngơi , hầu hạ Trần phu nhân nhà ngươi cho tốt, về sau ngươi có chỗ tốt."

      Mặt Đặng Tiên hớn hở cười tủm tỉm, dặn dò Thược Dược.

      Thược Dược nghe vậy cười cảm tạ hảo ý của Đặng Tiên: "Nô tỳ hiểu ."

      Thược Dược từ từ trở về phòng, Đặng Tiên tiếp tục trở về đứng trước cửa thư phòng, trong lòng trầm tư: Thược Dược này tư sắc quá mức tầm thường, lúc này Trần phu nhân mang thai, chừng nàng có thể may mắn trở thành người hầu hạ bên cạnh Thái Tử. Tuy rằng quý giá bằng Trần phu nhân, nhưng dầu gì cũng cùng hoạn nạn với Điện hạ ... Về sau hồi cung ít nhiều cũng có lợi.

      Lại Trần phu nhân, tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng xuất thân lại giống như Thược Dược, nhưng số người ta tốt, từ khi bệnh tật cho đến lúc này mang thai, chặt chẽ chiếm được lòng Thái Tử, ngay cả Tào nhũ nương đưa ra đề nghị đưa người khác tới hầu hạ Thái tử đều bị gạt bỏ.

      Sau này, dựa vào ngọn gió đông này, chỉ sợ đường lên mây.

      Trong lòng Đặng Tiên suy nghĩ trận, lại nhìn thư phòng vẫn sáng đèn, nhịn được hà hơi vào lòng bàn tay mình sưởi ấm.

      Bên trong thư phòng, bàn, lễ vật được mở ra phân tán bàn, vừa nhìn liền biết thái độ của chủ nhân đối với những lễ vật này.

      Bảo Ngọc kỳ thạch trân quý, tranh chữ của học giả tiếng tăm thậm chí là bộ sách bản (sách chỉ còn bản vì bị thất lạc) đến lễ đơn giản trọng tình cảm là đôi hài... Chỉ đổi lấy nụ cười lạnh trào phúng từ miệng Thái Tử.

      Hồi lâu, Thái Tử ra cửa phòng, phân phó Đặng Tiên đứng ở cửa : "Thu thập!"

      "Dạ."

      Đặng Tiên rụt cổ, cũng biết là vì thời tiết rét lạnh, hay là vì lãnh ý trong giọng của Thái Tử.

      nghiêng người hồi lâu, mới vừa nâng lên thân người, nhìn Thái Tử vào chính phòng.

      Thái Tử trở lại trong phòng, lập tức lên giường, đứng ở gian ngoài tùy tiểu thái giám hầu hạ rửa mặt chải đầu, lại đứng trước bếp lò sưởi trong chốc lát, cho đến khi người ấm lên, mới lên giường.

      Bất quá, tiểu động tĩnh lúc này, ngược lại khiến Như Ý mơ mơ màng màng có chút tỉnh lại, nàng mở mắt ra, ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, liền dựa đầu vào ngực Thái Tử.

      Thái Tử sờ sờ đầu Như Ý, đầu gối lên gối, mắt mở to, dường như lại rơi vào trầm tư.

      lát sau, biết như thế nào, Như Ý lại ngủ lại, mở mắt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thái Tử, trong giọng còn mang theo vài phần ngái ngủ: "Điện hạ, sao còn chưa ngủ?"

      Thái Tử cúi đầu nhìn thoáng qua Như Ý, chỉ cười cười, : " có chuyện gì, đợi hồi liền ngủ."

      Chẳng qua giải thích nhưng trong mắt lại chút ý tứ như vừa mới .

      Lúc này Như Ý cũng thanh tỉnh, lại gì, mở mắt cùng Thái Tử.

      Lúc này, đột nhiên Thái Tử lại mở miệng hỏi câu: "Sinh nhật người là lúc nào? "

      "A..." Như Ý có chút khó hiểu, nâng đầu lên nhìn nhìn Thái Tử, lại thấy Thái Tử mỉm cười nhìn nàng, nàng chớp mắt, giọng đáp: "Mười lăm tháng giêng."

      "Tết nguyên tiêu?" Thái Tử hỏi câu.

      Như Ý gật gật đầu.

      Thái Tử nhịn được cười chút: "Sinh nhật ngươi cũng bớt việc, trải qua trùng với ngày lễ!"

      Như Ý gì, chỉ chôn đầu vào lòng Thái Tử.

      Sinh nhật theo lời nàng, là sinh nhật nàng kiếp trước, về phần sinh nhật kiếp này, chính nàng cũng biết, bởi vì lúc ở ngoài cung, cha mẹ nàng chưa bao giờ nghĩ tới nàng, cũng chưa bao giờ nhắc tới.

      Kiếp trước, tết nguyên tiêu là ngày lễ rất náo nhiệt, đến đêm hôm đó, quảng trường bắn pháo hoa, còn có nhiều đèn lồng treo lên để đoán đố đèn, người đến người , hết sức náo nhiệt.

      Lúc còn mẹ Như Ý thường trêu ghẹo nàng, lúc bà mẹ này của ngươi đến quảng trường xem bắn pháo hoa, bởi vì quá nhiều người ép nên sinh ra ngươi ở Quảng Trường.

      Như Ý tin là , lúc còn còn khoe khoang với bạn bè là mình được sinh ở Quảng Trường. Đến khi lớn lên chút mới biết được, mình mắc mưu bị lừa gạt, mẹ nàng căn bản chính là ăn xong cơm chiều chuẩn bị ra cửa xem pháo hoa liền đau bụng sinh, cha nàng vừa vặn mặc chỉnh tề trực tiếp chạy ra ngoài cửa gọi xe đưa đến bệnh viện.

      Như Ý nhịn được nhàng đặt tay lên bụng, quyến luyến nghĩ, biết cha mẹ thời khác bây giờ như thế nào, nữ nhi hai người cũng sắp sinh đứa .

      Qua sinh nhật Thái Tử, bất quá Tào nhũ nương vẫn như cũ có cách nào rảnh rỗi, bởi vì tết lịch sắp đến.

      Việc chuẩn bị tết lịch, chút cũng thể thiếu như lúc chuẩn bị sinh nhật Thái Tử, quét tước phòng ở, may y phục mới, cùng với mua sắm chuẩn bị số thứ lung tung khác, những điều này đều phải chuẩn bị xong trước tết lịc trước.

      May y phục mới, từ xuống dưới, toàn bộ trong viện, từ chủ tử đến nô tài, mỗi người đều có phần.

      Tào nhũ nương mang theo vải vào phòng Như Ý, cười Như Ý chọn vải may y phục mới năm nay, Như Ý liên tục chối từ. Lần trước Thái Tử cho làm y phục mới cho nàng còn chưa quá tháng, y phục mới may, nàng còn có vài bộ chưa mặc, căn bản cần may thêm

      "Nhũ nương đến lúc này còn biết Như Ý, muốn may y phục mới cho nàng, nên đến tìm ta."

      Thái Tử cười buông sách xuống, đứng lên, tới trước mấy sấp vải kia, bắt đầu chọn lựa, dường như chọn đươc sấp vừa lòng, với Tào nhũ nương: "Tại sao có vải màu đỏ thẫm, ta nhớ trong khố phòng hẳn là có."

      "Khả năng... là lấy đến đây!" Tào nhũ nương có chút sửng sốt, do dự .

      Trong khố phòng đích là có, nhưng bất kể là Đặng Tiên, hay là Tào nhũ nương, lúc may y phục cho Như Ý, đều theo bản năng tránh màu đỏ thẫm.

      Màu đỏ thẫm, chính là màu đỏ, đây chính là màu chính thất mặc.

      Nữ nhân Hoàng gia, cũng chỉ có phi tần địa vị cao mới dám mơ tưởng mặc màu đỏ thẫm, tại Như Ý chỉ là thị thiếp Thái Tử, đến cùng, kỳ chính là có tư cách mặc y phục màu này.

      "Sắp đến năm mới, nên mặc mới có khí vui mừng, lấy mấy sấp vải màu đỏ thẫm may y phục mới cho Như Ý !" Thái tử giống như chút cũng cảm thấy được Tào nhũ nương tự nhiên, mở miệng phân phó.

      Bản thân Như Ý nghe xong ngược lại cảm thấy có chút thích hợp, do dự đưa ra ý kiến với Thái Tử tùy hứng làm bậy: "Điện hạ, việc này hợp quy củ!"

      Thái Tử chỉ như cười như nhìn thoáng qua Như Ý, với Tào nhũ nương: "Liền ấn theo ý ta mà làm."

      Như Ý hết , giảng quy củ với Thái Tử bây giờ, nàng vẫn nên ngoan ngoãn ăn no ngủ kỹ dưỡng thai cho tốt mới tương đối thực.
      Layla06, amandatruc, heartheart78831 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cổ đại rắc rối có mỗi cái màu áo mà cũng phải đắn đo.po tay luôn
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :