Chương 38 Mắt Thái Tử lóe lên, nhìn vào mắt Như Ý, cuối cùng rũ mắt xuống, nhàn nhạt cười. "Đừng nhảm." "Điện hạ..." Môi Như Ý tái nhợt giật giật, còn muốn thêm gì nữa. "Như Ý, nếu bây giờ ngươi muốn gì, bản thân cũng phải suy nghĩ kỹ càng." Ngữ khí Thái Tử bình thản, nhưng trong lời toát ra ý vị thâm trầm, lại khiến Như Ý bất giác sửng sốt, cũng khiến cho lời vốn dĩ ra đến miệng, cứng rắn ngừng lại. Thái Tử trầm mặc nhìn thoáng qua Như Ý, lại quay đầu nhìn về phía Tào nhũ nương, thản nhiên : "Nhũ nương, trở về nghỉ ngơi, nếu ngủ được, có thể thu thập trước." "Được! Được!" Tào nhũ nương gật gật đầu, muốn lại thôi, nhìn thoáng qua Như Ý, cuối cùng cước bộ do dự muốn lôi kéo Thược Dược ra ngoài. Lại nghe Thái Tử mở miệng : "Thược Dược lưu lại chiếu cố chủ tử nhà ngươi." Tào nhũ nương nhịn được nhìn thoáng qua Thược Dược, cuối cùng buông tay, chính mình từ từ thối lui ra khỏi phòng. Sau khi Thái Tử nhìn Tào nhũ nương rời , quay đầu nhìn Như Ý, cuối cùng ánh mắt rơi vào tay Như Ý vẫn gắt gao nắm ngược tay , theo bản năng buông lỏng tay ra, muốn từ bên trong rút ra. Ai biết, Như Ý lại càng thêm dùng sức cầm tay . "Như Ý, đêm nay ta nghỉ tại thư phòng, Thược Dược cùng ngươi, cũng tiện chiếu cố ngươi." Thái Tử dám dùng sức sợ thương tổn Như Ý, chỉ có thể giọng chậm rãi khuyên nhủ nàng. " cần..." Như Ý cắn cắn môi dưới, thủy chung chịu buông tay. "Như Ý, đừng tùy hứng hồ nháo." "Điện hạ xem như ta tùy hứng hồ nháo !" Như Ý cắn chặt môi, ngẩng đầu lên, lệ sớm rơi đầy mặt. "Ngươi..." Thái Tử đột nhiên phát mình lại dám nhìn thẳng Như Ý khóc đỏ hai mắt. Trong lòng thở dài hơi, vươn tay còn lại ra, dùng ngón tay nhàng lau nước mắt mặt Như Ý. "Đừng khóc." "Điện hạ, có phải ngươi muốn đứa trong bụng ta đúng ?" Như Ý vừa vừa khóc. Thân thể Thái Tử hơi cứng nhắc, nhưng thần sắc mặt lại trước sau như , chỉ thấp giọng : "Đừng nghĩ ngợi lung tung." "Ta nghĩ ngỡi lung tung, nếu Điện hạ muốn, vậy ta liền sinh, dù sao đứa này khỏe mạnh hay đều nhất định..." Gần như những lời này vừa ra khỏi miệng Như Ý, Thái Tử liền trách mắng: " hưu vượn cái gì." "Ta bậy." Như Ý xong câu đó, liền nằm giường yên lặng rơi lệ, hề thêm câu nào nữa. Thái Tử thấy vậy, nhịn được lại thở dài hơi, ngồi xuống cạnh Như Ý, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ta đưa ngươi ra ngoài, là vì tốt cho ngươi và đứa , chẳng lẽ ngươi muốn đứa và ta cùng bị quyển cấm trong này sao?" Như Ý cúi đầu, như cũ tiếng. "Nếu ngươi lo lắng ra bên ngoài có người hại đứa , ta nhũ nương và Mẫu hậu bảo vệ ngươi." Thái Tử thẳng thắn ra hết, Như Ý vẫn như cũ lời, cũng khiến Thái Tử kiên nhẫn chậm rãi mất dần. Lúc này, Như Ý lại đột nhiên mở miệng câu: "Điện hạ, ngươi căn bản muốn đứa này." Như Ý khẳng định, thậm chí mang theo vài phần mạo phạm. Mà Thái Tử lại bị trúng tim đen thẹn quá hóa giận, ngược lại nhìn vào mắt Như Ý, định phản bác lời vừa rồi, lại chột dạ nên lời. "Nhân lúc, Như Ý còn cảm giác. Nếu Điện hạ muốn đứa này, ta cũng dám cam đoan có thể sinh đứa này ra, chi bằng đại phu cho chén thuốc xóa sạch hết ..." "Ngươi hưu vượn cái gì!" Như Ý còn chưa xong, Thái Tử liền tức giận trách cứ, "Có người làm mẫu thân như vậy sao?" "Dù sao phụ thân của nó cũng thích nó, mẫu thân nó lại có năng lực bảo hộ nó, chi bằng bỏ , miễn cho sinh ra đời lại chịu khổ." "Ai ta cần nó..." Theo bản năng, lời phản bác từ miệng Thái Tử ra, cũng khiến Thái Tử có chút trầm mặc. Như Ý lại để yên, trầm giọng : "Điện hạ chỉ cho phép nó được sinh ra đời, căn bản chưa bao giờ muốn thích nó." Trong giọng của nàng mang theo lên án, mà Thái Tử lại trầm mặc. Hồi lâu, giọng Thái Tử mang theo vài phần khó khăn, chậm rãi : "Như Ý, đừng đùa giỡn tâm tư ta." Môi Như Ý gợi lên nụ cười lạnh, giọng : "Như Ý thừa nhận, muốn đứa này. Nhưng Như Ý cũng dối, nếu Điện hạ cần đứa này, Như Ý nguyện ý bỏ , dù sao Như Ý cũng có năng lực bảo hộ nó." "Hơn nữa, Điện hạ có nhớ hai tháng trước Như Ý đến quỳ thủy , đại phu Như Ý mang thai ba tháng, phỏng chừng khi đó cũng phải quỳ thủy, đứa này cũng nhất định có thể lưu lại, bằng tại bỏ , miễn cho Điện hạ muốn đuổi ta ." "Ngươi..." Ánh mắt Thái Tử dừng lại bụng Như Ý, muốn lại thôi. tay Như Ý nhàng vỗ về bụng mình, môi thủy chung vẫn treo nụ cười lạnh, lại khiến Thái Tử kinh hãi thôi. "Thỉnh đại phu đến đây." Tay Thái Tử run run chạm vào bụng Như Ý, vẻ mặt tự chủ toát ra tia hối hận. "Đứa bảo trụ ." Cuối cùng, Thái Tử chỉ phun ra câu như vậy. Như Ý lại gì. Lão đại phu vẫn chưa , nghe Thái Tử truyền triệu, còn tưởng rằng Như Ý xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm hòm thuốc từ bên ngoài vào. Lúc đến thấy sắc mặt Như Ý tuy rằng tái nhợt, nhưng nhìn lại thấy hề tốt, lúc này mới thở phào nhõm, muốn hành lễ với Thái Tử, lại thấy Thái Tử đứng qua bên, với lão đại phu: "Trì hoãn cái gì, còn đến bắt mạch." Lão đại phu hoảng sợ, tuy rằng Thái Tử nhìn , nhưng giọng nôn nóng và trầm, lại khiến rét mà run. "Thỉnh phu nhân..." Lão đại phu chậm rì rì lấy khăn trong hòm thuốc và đệm kê ta ra, lại thấy Thái Tử sớm kiên nhẫn trừng . Trong lòng chấn động, nhanh tay đưa những vật này cho Thược Dược đứng bên giường. Thái Tử phen đoạt lấy, trực tiếp tự mình đặt lên tay Như Ý. Lão đại phu dám , vội vàng lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên cổ tay Như Ý, bắt đầu chẩn mạch. Xem hồi lâu, trán lão đại phu khỏi toát ra mồ hôi lạnh, ràng mạch tượng bình thường, ngoại trừ thân thể có chút hư nhược, phen giày vò vừa rồi cũng là bình thường, đứa và mẹ đều giống có vấn đề gì a. thu tay, lau mồ hôi lạnh trán mình, ấp úng mở miệng hỏi: "... biết... Phu nhân có vấn đề gì?" "Hai tháng trước, Như Ý từng có tượng xuất huyết." Thái Tử trầm giọng mở miệng . Lão đại phu nghe vậy lại thở dài nhõm hơi, mở miệng : "Lão phu vừa xem qua mạch tượng của phu nhân, có vấn đề gì." Thấy ánh mắt Thái Tử lộ ra bất mãn, dường như tín nhiệm y thuật của , vội vàng tiếp: "Kỳ , có số phụ nhân lúc mới mang thai xuất tượng xuất huyết, cũng kỳ quái, đợi đến lúc đứa trong bụng lớn dần, sẻ xuất loại tượng này nữa. Hơn nữa đứa sinh ra cũng có chỗ thiếu hụt nào." "Ngươi là ." Tuy rằng lo lắng trong lòng Thái Tử buông xuống, lại vẫn có chút tín nhiệm. "Lão phu làm nghề y nhiều năm, cũng gặp qua phu nhân bị tình trạng như vậy lúc mang thai, cuối cùng chỉ cần cần xuất việc gì ngoài ý muốn, đều có thể sinh hạ đứa khỏe mạnh." "Vậy những ngày này, ngươi liền lưu nơi này chiếu cố." Thái Tử phân phó Đặng Tiên: "Ngươi thu thập phòng, an bài đại phu vào ở." "Dạ." Đặng Tiên đáp lại hành lễ, mang lão đại phu xuống. "Điện hạ..." Nhìn thấy đại phu rời , Như Ý đột nhiên có chút ngượng ngùng, lời lúc trước , nửa nửa giả, nàng cũng sợ Thái Tử cần đứa , lại lo lắng nếu đứa thực có vấn đề gì, cho nên viện cớ phát tiết, tại đột nhiên lo lắng còn, nhất thời nàng biết nên đối mặt với Thái Tử thế nào. "Bây giờ có thể yên tâm!" Ngược lại Thái Tử trách móc chuyện vừa rồi, chỉ nhìn Như Ý chậm rãi : "Ngươi dưỡng thai cho tốt, ra bên ngoài, cũng cần nghĩ ngợi lung tung." "Điện hạ... Vì sao còn muốn đưa Như Ý ." Như Ý thay đổi sắc mặt, vừa rồi nàng thấy Thái Tử quan tâm nàng và đứa phải giả, còn tưởng rằng khiến Thái Tử cho nàng ở lại nơi này. "Ngươi ra bên ngoài chờ dưỡng thao, tốt cả ngươi và đứa ." Dường như Thái Tử nghĩ lại đề vấn đề này, đơn giản giải thích câu. "Như Ý sợ chịu khổ. Hơn nữa Như Ý cảm thấy điều kiện nơi này kém." Như Ý là lời , ở trong này dưỡng thai, tốt hơn bên ngoài nhiều. Hơn nữa, cho dù ở trong này mỗi ngày ăn rau nhưng an an ổn ổn dưỡng thai, còn hơn ở trong cung mỗi ngày ăn bào ngư vi cá lại lo lắng dưỡng thai. " chỉ điều kiện có vấn đề. Nếu đứa sinh ra trong này, Phụ hoàng lại vẫn giải trừ quyển cấm cho ta, khả năng đứa cũng bị quyển cấm theo. Nếu ngươi trở lại trong cung dưỡng thai, sau khi sinh đứa , cho dù ta vẫn bị quyển cấm, Phụ hoàng và Mẫu hậu, cũng bạc đãi đứa . Về sau mặc kệ đứa là nam hài hay nữ hài, ngươi là mẫu thân thân sinh của đứa , cũng bị bạc đãi." "Cho nên vì đứa , ý Điện hạ là, Như Ý phải hồi cung." "Đúng vậy." Thái Tử gật gật đầu, giọng : "Còn hơn theo ta phế nhân bị quyển cấm trong này." "Vậy Điện hạ có nghĩ tới, đứa theo Như Ý trở lại trong cung hưởng phú quý, lại để phụ thân nó ở trong này chịu khổ, người ta nghĩ sao về đứa này." " , ta cam đoan với ngươi, nó vẫn là đứa ta thương ." Thái Tử lời này, là nhìn thẳng vào mắt Như Ý mà . Như Ý biết Thái Tử lừa mình, nhưng nàng lại cười cười, lôi kéo tay Thái Tử, đặt lên bụng mình, giọng : "Vậy Như Ý càng thể mang đứa hồi cung, đời nào có chuyện dễ dàng như vậy, chuyện gì tốt đều nhường nó chiếm, bỏ lại Điện hạ hồi cung hưởng phú quý, còn được Điện hạ sủng ái, ta người mẫu thân này, cảm thấy thể nhường đứa hưởng nhiều chuyện tốt như vậy." "Như Ý..." "Ta là mẫu thân đứa , cho nên ta tin tưởng đứa lòng với ta." Như Ý cắt lời Thái Tử, chậm rãi : "Đứa này, có thể đầu thai làm con Điện hạ, là tốt số, thể cầu quá nhiều." Thái Tử cố nén cảm xúc, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi có nghĩ tới, nếu nó theo ta sinh ra ở trong này, có ngày biết mình kỳ còn có thể sống cuộc sống khác, vậy nó có hận ngươi người làm mẫu thân tự quyết định lúc này ?" Như Ý cười cười, cần nghĩ ngợi liền trả lời: "Vậy ta cũng nhận, chỉ là ta sinh bạch nhãn lang (ý nhìn việc gì cũng bằng 1 con mắt). Như Ý cảm thấy, cuộc sống khác trong miệng Thái Tử điện hạ, cũng phải dựa vào nó mới có thể hưởng thụ. thể cho nó, vậy làm phụ mẫu dưỡng dục nó thành người, nó cũng biết ơn." "Ngươi làm mẫu thân, ngược lại nhẫn tâm." Trong giọng Thái Tử lại hề trách cứ, ngược lại hết sức ôn nhu. "Đứa này, ngươi nó, ngươi nguyện ý vì nó..." Thái Tử tiếp, mà Như Ý cũng chú ý đến Thái Tử giống như khống chế cảm xúc, nàng do dự chút, lại kiên định trả lời: "Ta đứa này, thậm chí ta cũng nguyện ý hi sinh vì nó. Nhưng mà, có số việc, ta lại nguyện ý làm vì nó." "Đừng nữa..." Thái Tử ngăn Như Ý tiếp, chớp mắt, thấp giọng : "Chỉ mong ngươi hối hận quyết định hôm nay." xong câu đó, thậm chí Như Ý kịp giữ lại, Thái Tử liền khỏi phòng. "Phu nhân..." Đợi đến lúc Thái Tử rời Thược Dược đứng bên giường mới nhịn được mở miệng, "Vì sao người muốn hồi cung? Chẳng lẽ..." Chẳng lẽ là điện hạ, cho nên nguyện ý chịu khổ cùng Điện hạ. Trong mắt Thược Dược lộ ra đồng tình, nếu suy nghĩ vì mình, cũng nên suy nghĩ vì đứa trong bụng. Thái Tử chủ động mở miệng đưa các nàng hồi cung, vì cái gì lại muốn cự tuyệt! "Thược Dược, vất vả ngươi rồi!" Như Ý trả lời vấn đề, chỉ nhàng câu như vậy. Thược Dược nghe đến câu này, có chút kinh hãi, bất mãn trong lòng, cũng dần dần tiêu tan. "Kỳ , nô tỳ hề khổ, ở trong này thoải mái hơn bên ngoài..." "Đúng, thoải mái hơn bên ngoài." Như Ý buông mí mắt xuống, giọng câu. Nàng có dã tâm gì lớn, bởi vì nàng biết câu , cầu phú quý trong nguy hiểm. Chung quy hai người hỗ trợ lẫn nhau. Nàng nghĩ rất đơn giản, chỉ cần bình an sinh hạ đứa này, chuyện khác, nàng suy nghĩ nhiều như vậy. Thái Tử trở về thư phòng, lẳng lặng ngồi đêm, thẳng đến khi sắc trời tờ mờ sáng, mới lên tiếng gọi người tới hầu hạ. Người tiến vào, là Đặng Tiên. cung kính hành lễ với Thái Tử, sau đó hầu hạ Thái Tử thu thập bởi vì đêm ngủ mà dáng vẻ có chút chật vật. "Thu xếp đại phu xong chưa?" "Thu xếp xong." Đặng Tiên cung kính trả lời. Thái Tử đưa khăn mặt cho Đặng Tiên, do dự chút, mở miệng : "Ngươi với đại phu, trước lúc Trần phu nhân sinh hạ đứa , ở lại nơi này." "Điện hạ..." Đặng Tiên nghe được ý tứ, đây là ý tứ cho phép Trần phu nhân ở lại nơi này sao? "Mặt khác, ngươi lặng lẽ hỏi đại phu chút, nếu người trước khi có thai, thường xuyên tiếp xúc dược vật tránh thai, có ảnh hưởng tới đứa hay ." "Dạ." Đặng Tiên nghiêng người, cúi đầu nhận lời. hỏi dược vật tránh thai gì, bởi vì biết, Thái Tử có khả năng chỉ nửa câu. Tào nhũ nương dùng xong bữa sáng, mới biết quyết định của Thái Tử. Bà cũng tính toán rời , chỉ là lúc biết được quyết định này, nghĩ đến đứa trong bụng Như Ý, trong lòng lại có vài phần khó xử. Chung quy rời , đối với mẫu tử Như Ý, cũng phải chuyện gì tốt. Đến khi nghe Thược Dược là do Như Ý cầu mãi Thái Tử mới lưu lại, trong lòng lập tức biết là tư vị gì. "Sáng nay phu nhân mới ngủ, nghe Đặng công công , Điện hạ cũng đêm ngủ, bây giờ còn trong thư phòng." "Phải !" Tào nhũ nương như có đăm chiêu, vén hạ tay áo, với Thược Dược: "Ngươi hầu hạ phu nhân, ta đến xem Điện hạ." Lúc Tào nhũ nương đến thư phòng, Thái Tử đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài viện, nhìn thấy Tào nhũ nương tiến vào, còn cười, tâm tình dường như cũng kém. "Điện hạ, nô tỳ nghe người tính giữ Trần phu nhân lại." Tào nhũ nương hành lễ xong, giọng hỏi. "Đúng vậy." Thái Tử nhanh chóng trả lời vấn đề này. Ngược lại, nhất thời Tào nhũ nương biết nên tiếp như thế nào, chỉ có thể cười : "Vậy cũng tốt, nô tỳ trở về cung, cũng nhất định có thể bảo hộ Trần phu nhân." Thái Tử chỉ cười cười, gì. Tào nhũ nương biết nên tiếp chuyện gì, muốn cáo lui, lại thấy Thái Tử đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nhũ nương, Như Ý có bất cứ gia thế bối cảnh gì, đời này, có phải chỉ có thể dựa vào mình ta phải ?" "Nữ nhân đều xuất giá tòng phu, đừng Trần phu nhân gia thế hèn mọn, ngay cả Thái Tử phi nương nương cũng vậy, nàng cũng phải dựa vào trượng phu." Tào nhũ nương hiểu ý của Thái Tử, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Thái Tử. Lại thấy Thái Tử gì thêm, lần nữa đứng trước cửa sổ. Tào nhũ nương biết hỏi ra đáp án, hành lễ, chậm rãi cáo lui. Nàng cũng biết, sau khi nàng rời , khóe miệng Thái Tử lại treo nụ cười trào phúng, như là phản bác lời của nàng, tự mình: "Xuất giá tòng phu, nếu là sinh tử lại khác."