Chương 37 Từ trước đến nay Như Ý thích ăn bánh trung thu, mỗi khi đến Trung thu, trong nhà nàng chất đầy bánh trung thu, đủ màu sắc khẩu vị, cổ quái khó thấy. Người khác cho, đơn vị phát... Nhưng nhiều bánh trung thu, ngoại trừ số ít có thể xem như quà đáp lễ, còn dư lại hơn phân nửa, cơ bản chính là chờ đợi vận mệnh quá hạn sử dụng, cho dù bánh trung thu đặt trong hộp trang trí, tinh mỹ dị thường, Như Ý cũng để ý đến. Đến thời đại này, lúc ở ngoài cung, căn bản Như Ý được tiếp xúc với bánh trung thu, lúc nhập cung, lễ tết, dính trong tiểu Trù phòng, ngược lại Như Ý có thể ăn ít, tay nghề Vương cung nhân rất tốt, làm ra bánh trung thu hương vị cũng rất ngon, Như Ý đặc biệt thích bánh trung thu vỏ giòn nhân đậu, thả trần bì, quế hoa vào trong, ngọt ngấy, vỏ lại giòn vừa miệng, Như Ý có thể ăn liên tiếp mấy cái. Nhưng đó là do kích thước , bất quá nhìn cũng chỉ hơn nắm tay trẻ con, lại nhiều, nàng liền ăn vô nữa. Vào lúc này, nhìn trăng tròn đỉnh đầu, Như Ý đột nhiên dị thường tưởng niệm bánh trung thu vỏ giòn trong tiểu Trù phòng do Vương cung nhân làm cho nàng, thậm chí còn tưởng niệm kiếp trước mỗi khi trong nhà tới dịp lễ, mẹ nàng lải nhải thúc giục nàng và cha ăn bánh trung thu thay bữa sáng. Nàng chớp mắt, thân thủ cầm bánh trung thu vỏ giòn nhân đậu đỏ Hoàng Hậu nương nương đưa đến, cắn ngụm, là hương vị trong trí nhớ do Vương cung nhân làm, rồi lại giống như phải. Hương vị vẫn là hương vị đó, nhưng tư vị khi ăn vào miệng miệng, dường như thay đổi. Đột nhiên Như Ý đói bụng, đặt bánh trung thu tay vào đĩa trước mặt, có cử động nữa. Thái Tử nhìn thoáng qua hành động của Như Ý, mở miệng hỏi: " hợp khẩu vị?" " phải..." Như Ý lắc lắc đầu, cười giải thích, "Cơm chiều ăn hơi nhiều, tại bụng tiêu, chỉ là nhìn ngon nên mới muốn ăn miếng." "Gần đây càng nhìn càng thấy tham ăn!" Thái Tử cười nhìn thoáng qua Như Ý, nhìn Tào nhũ nương trêu ghẹo Như Ý. Tào nhũ nương nghe vậy cũng nhịn cười được, : "Tham ăn tốt, có thể ăn chính là phúc." "Lúc trước cho làm xiêm y, phỏng chừng kích cỡ vừa nên muốn đổi rồi, vừa lúc thời bắt đầu chuyển lạnh, nhũ nương và Như Ý làm thêm mấy kiện xiêm y." Tâm tình Thái Tử ngược lại xấu, còn rất hứng thú tới chuyện đổi y phục. Điều này cũng khiến Tào nhũ nương vẫn luôn nặng tâm cũng dần buông lòng, ban đầu bà còn lo lắng mình Thái Tử đón lễ khó chịu. "Vậy xem như lão nô có lợi nhờ Trần phu nhân a!" Vốn dĩ Như Ý có chút thất thần, nghe thấy Tào nhũ nương nhắc tới mình, quay đầu nghi hoặc nhìn. Dáng vẻ có chút ngốc này ngược lại chọc Tào nhũ nương cười, cũng khiến Thái Tử buồn cười. "Điện hạ may y phục mới cho ngươi a!" Tào nhũ nương cười với Như Ý. Như Ý nghe xong trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác, quay đầu nhìn về phía Thái Tử, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Chẳng lẽ Điện hạ muốn Như Ý may y phục mới trao đổi với người! Tay nghề nô tỳ tốt." Thái Tử nghe xong nhịn được cười ra tiếng, thân thủ ký đầu Như Ý cái, cười : "Gần đây càng ngày càng ngốc mà, ngươi , ta còn quên mất chuyện này." "A!" Như Ý buồn rầu nhíu mày, nghe Thái Tử vừa cười vừa tiếp tục : "Nếu Như Ý nhắc, vậy giúp ta làm tiếp kiện y phục !" "Ta có thể cần y phục mới ?" Mày Như Ý gắt gao khóa lại, ánh mắt cầu xin nhìn Thái Tử, Thái Tử nghe vậy vừa cười vừa đứng lên. Tào nhũ nương cũng có chút ngạc nhiên nhìn Như Ý, cảm thấy tính tình Như Ý chuyển biến có chút nhanh, lúc trước vẫn nơm nớp sợ Thái Tử, dè dặt cẩn thận, sau này ngược lại buông ra chút, nhìn cũng có chút dáng vẻ của sủng thiếp, nhưng vẫn khó nén chút cẩn trọng. Nhưng bây giờ nhìn, làm sao cái gì cũng dám a. Bất quá Tào nhũ nương thấy Thái tử giống như là thập phần thích dung túng dáng vẻ này của Như Ý, bà cũng cười cười, trong lòng cũng so đo chuyện này. Tuy rằng bà thích người quy củ, nhưng bên cạnh Thái Tử cũng cần tri kỷ. Đầu này Thái Tử cười xong, quay sang phía Đặng Tiên gật đầu cái, khóe miệng Đặng Tiên khẽ cười lui xuống, chỉ chốc lát sau, tay bưng đĩa thạch lựu lớn tới, đặt xuống gần tay Thái Tử. Thái Tử cười nhìn mắt Như Ý chặt chẽ dõi theo thạch lựu, mở miệng : "Làm y phục cho tốt, thạch lựu liền thưởng cho ngươi." "Điện hạ..." Ánh mắt Như Ý nhịn được càng thêm ai oán. Thạch lựu tự nhiên hết sức mê người, mấy trái này ít nhất còn lớn gấp đôi so với mấy trái trong viện của Tào nhũ nương, nhìn màu đỏ vỏ màu vàng, liền biết mùi vị bên trong phải bình thường, Như Ý nhịn được nuốt từng ngụm nước miếng. Thái Tử giống như chọc Như Ý, thân thủ lấy trái lớn đặt trong bồn băng, hơi dùng sức, thạch lựu liền bị tách ra hai nửa, chỗ vỡ ra, hạt lựu lộ ra giống như ruby trong suốt. cũng ăn, tách từng hạt ra, bỏ vào đĩa . Đĩa làm bằng sứ sáng bóng, làm nổi bật thạch lựu càng thêm mê người. Nước miếng trong miệng Như Ý nhịn được chảy ra, ánh mắt nhìn thạch lựu càng thêm chuyên chú. "Thạch lựu đưa vào lúc nào, sao Như Ý biết?" Như Ý thầm, cẩn thận liếc mắt nhìn Thái Tử. "Được rồi, ăn !" Đĩa trước mặt Thái Tử, chỉ chốc lát sau, liền tích đầy hạt lựu, Thái Tử cười đẩy sang trước mặt Như Ý, từ bi . Trong lòng Như Ý nhảy nhót, nhận lấy đĩa, cầm hạt lên để vào miệng, nhìn biểu tình mặt còn tưởng rằng nàng ăn gan rồng tủy phượng. Đầu này Thái Tử vừa sai Đặng Tiên hầu hạ rửa tay, nhìn dáng vẻ này của Như Ý, cũng nhịn được nhặt hạt bỏ vào miệng, lại nếm ra mùi vị gì. "Khẩu vị ngươi lạ, ăn có gì ngon." Thái Tử tiếp tục, mở miệng Thược Dược đứng phía sau Như Ý, "Hầu hạ chủ tử nhà ngươi ăn nhiều chút!" Thược Dược trầm thấp lên tiếng, rửa tay bắt đầu tách thạch lựu thay Như Ý. "Chẳng những ta thích ăn thạch lựu, quýt, nho đều thích!" Lần đầu tiên Như Ý cảm nhận được hương vị mùa thu, có nhiều hoa quả nàng thích như vậy. "Ngươi thích ăn gì, Thược Dược đều hầu hạ !" Thái Tử cầm chùm nho lại cầm mấy trái quýt bỏ xuống trước mặt Như Ý, nhịn được trêu chọc, "Cẩn thận đừng có ăn thành heo." "Điện hạ đừng trêu Trần phu nhân, để nàng ăn nhiều chút mới tốt." Tào nhũ nương nhìn Như Ý ăn say sưa, chính mình cũng lấy trái nho, chậm rãi bóc vỏ. Trung thu ngắm trăng, kỳ đến cuối cùng, đều biến thành ăn uống. Đợi đến lúc sắp tan trở về phòng ngủ Thái Tử mới tự lấy cái bánh trung thu lớn nhất cắt thành ba miếng, đưa cho Như Ý, Tào nhũ nương và mình mỗi người miếng, sau đó phân phó Đặng Tiên: "Còn dư lại, ngươi cầm chia cho hạ nhân, để mọi người cùng ăn tết trung thu!" "Đa tạ Điện hạ!" Đặng Tiên thay mọi người đa tạ Thái Tử, cẩn thận nhận lấy bánh trung thu. Thái Tử gật gật đầu, xoay người lại, với Tào nhũ nương và Như Ý: "Ăn , về sau hàng năm đều đoàn đoàn viên viên." Tào nhũ nương cười cầm miếng bánh trung thu lên, muốn bỏ vào miệng, ánh mắt dừng lại ngay Như Ý bên cạnh, nhịn được cười : "Điện hạ cho Trần phu nhân miếng bánh quá lớn, biết còn có thể ăn nữa hay ." Thái Tử nghe vậy nhìn thoáng qua Như Ý, sau đó liếc mắt nhìn chồng vỏ và ít mảnh vụn điểm tâm bên cạnh mà Như Ý ăn. theo thói quen chia miếng lớn nhất cho Như Ý. " có việc gì, nuốt trôi!" Bụng Như Ý no căng, nhưng đây là bánh trung thu được chia, nàng cứng rắn cho dù no cũng phải ăn miếng này vào bụng, miễn cho mất hứng. Dứt lời, liền cầm miếng bánh trung thu lên, cắn ngụm lớn, động tác có chút ngốc. Thái Tử mỉm cười thu hồi ánh mắt, bắt đầu chậm rãi ăn miếng bánh trong đĩa của mình. Lúc nửa đêm, Như Ý mới bắt đầu phát tác. Vốn dĩ ngủ say, trong bụng trận quặn đau làm nàng bừng tỉnh, lúc nàng đụng đến trán mình, ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thái Tử cũng bị động tĩnh của nàng đánh thức, đốt đèn gọi người trông chừng bên ngoài, lập tức nhìn thấy sắc mặt NhưÝ tái nhợt, mặt đầy mồ hôi lạnh. "Chỗ nào thoải mái?" Thái Tử nâng Như Ý dậy, còn chưa hỏi được đáp án, Như Ý lại đẩy Thái Tử ra, gắt gao che miệng, chưa mang giày liền chạy xuống giường, đến gian ngoài cầm ống nhổ bắt đầu nôn mửa. Thái Tử thấy vậy cũng đợi người đến hầu hạ mang giày, nhanh chóng mang giày tới gian ngoài. Như Ý nôn xong thở hổn hển, nhìn thấy Thái Tử đến, vội vàng mở miệng : "Điện hạ đừng lại đây, tại Như Ý nhìn rất bất nhã." "Lúc nào rồi, ngươi còn lo lắng cái này." Thái Tử qua, đỡ Như Ý tựa người mình, mở miệng : "Chẳng lẽ buổi tối ăn hỏng thân thể rồi." Dứt lời, liền phân phó người trông chừng đứng bên: " Đặng Tiên thỉnh đại phu lại đây." Đầu này vừa phân phó xong, bụng Như Ý lại bắt đầu nổi lên nước chua, nhưng vừa rồi những gì trong bụng nôn ra hết, muốn nôn rồi lại nôn ra, khiến sắc mặt nàng hết sức khó coi. "Dùng nước súc miệng." Thái Tử đổ ít nước trà, đưa cho Như Ý, Như Ý miễn cưỡng cười chút, tiếp nhận chén, đưa lên miệng uống ngụm, lúc vừa vào miệng, liền cảm thấy vừa đắng lại chát, nàng phun thẳng số nước vừa uống vào ống nhổ, đúng là gần đây tham ăn bị báo ứng mà. Con người ăn cái gì đó, đều nên có định lượng, nàng ngược lại tốt rồi, tham ăn. "Còn muốn nôn sao?" Thái Tử sờ sờ trán Như Ý, may mắn phát sốt. Như Ý cũng có khí lực chuyện, chỉ lắc lắc đầu. "Vậy ta nâng ngươi về giường nghỉ ngơi, đợi lát nữa đại phu tới!" Như Ý cũng có dị nghị, tùy Thái Tử chiếu cố nàng. Nửa đêm Như Ý nháo trận như vậy, ngược lại cũng đánh thức Thược Dược và Tào nhũ nương, hai người cùng nhau đến phòng Thái Tử, nhìn Như Ý có vẻ bệnh nằm giường, trong lòng khỏi lo lắng. "Trước nửa đên còn khỏe, sao bây giờ liền bị bệnh!" Tào nhũ nương tiến lên dò xét trán Như Ý, sau đó mở miệng hỏi Thái Tử ngồi bên giường. " thỉnh đại phu, đợi lúc nữa xem đại phu như thế nào?" Thái Tử cau mày cầm lấy tay Như Ý, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích câu. Đặng Tiên mời đại phu tới rất nhanh, vẫn là lão đại phu lần trước, mặc y phục thái giám như cũ. Thái Tử nhường chỗ, sai Thược Dược hầu hạ Như Ý để đại phu bắt mạch. Đại phu lẳng lặng chẩn mạch xong, mở miệng : "Phu nhân vô , chỉ là ăn gì đó hỏng mà thôi..." Tâm Thái Tử và Tào nhũ nương còn chưa kịp thả xuống, liền bị đại phu câu làm cho kinh ngạc. "Người có thai, đồ ăn có tính hàn nên ít dùng, may mà tràng vị (bao tử và ruột chung) phu nhân mệt mỏi, nôn ra hết, hại đến đứa ." "Mang thai?" Tào nhũ nương giành trước ra nghi vấn, "Đại phu, ngươi chẩn sai mạch! phải ăn đồ hỏng rồi sao?" Đại phu nghe vậy ngược lại là có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Tào nhũ nương, mở miệng : "Phu nhân có thai gần ba tháng, chẳng lẽ các ngươi biết sao?" "Ba tháng..." Lúc này, nagy cả Thái Tử cũng khó giấu được thần sắc mặt. "Hai tháng trước, ngươi vừa tới đây chẩn mạch cho Như Ý, khi đó ngươi có thai..." "Khi đó phu nhân có thai chưa được tháng, lão phu tự nhiên nhìn ra." Như Ý nhịn được nhìn thoáng qua sắc mặt Thái Tử, theo bản năng sờ sờ bụng mình. Nàng mang thai ba tháng, bản thân lại chút cũng biết. "Điện hạ..." Như Ý thân thủ kéo tay Thái Tử lại, trong đáy lòng phức tạp. Nàng nghĩ tới dáng vẻ Thái Tử lần trước lúc biết mình mang thai, trong lòng càng cảm thấy thấp thỏm yên. Thái Tử nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hoảng của Như Ý, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đặng Tiên: "Ngươi bồi đại phu đến bên ngoài mở dược." Đặng Tiên và đại phu hành lễ lui ra ngoài. Thái Tử nắm tay Như Ý, ngồi xuống bên giường, lại lập tức chuyện, nét mặt chút thay đổi, có bất cứ thần sắc nào. Dáng vẻ này của , Tào nhũ nương cũng thấy được thích hợp, vui sướng đều bị chôn sâu vào đáy lòng. "Các ngươi thu thập hành lý, đợi Như Ý tốt hơn chút, ta đưa các ngươi ra ngoài." " nơi nào?" Như Ý theo bản năng nắm chặt tay Thái Tử, mở miệng hỏi lại. "Đưa các ngươi hồi cung." "Điện hạ..." Tào nhũ nương mở to hai mắt, vẻ mặt đồng ý. "Nhũ nương, phiền ngươi thay ta chiếu cố tốt Như Ý." Thái Tử rũ mắt xuống, nhìn hai tay Như Ý nắm chặt tay mình, chậm rãi : "Nơi này điều kiện thô sơ, thích hợp dưỡng thai, hơn nữa Như Ý mang thai là đứa đầu tiên của ta, chung quy Phụ hoàng và Mẫu hậu săn sóc." "Nhưng..." Suy nghĩ trong lòng Tào nhũ nương có chút dao động, chính xác, rất khó Thái Tử có thể ra ngoài hay , nếu Như Ý ở trong này sinh hạ đứa , tin tức truyền vào cung, chẳng lẽ đứa cũng cùng phụ thân ở trong này quyển cấm sao? "Vậy đưa Trần phu nhân và Thược Dược ra ngoài, lão nô cùng Điện hạ." Tào nhũ nương nguyện ý để mình Thái Tử bị quyển cấm trong này. "Nhũ nương, ta tin ai, chỉ có thể tin tưởng ngươi, cũng chỉ có ngươi có năng lực, thay ta bảo trụ đứa này." Thái Tử đáp ứng. "Điện hạ, Như Ý ." Tuy rằng tay vẫn gắt gao nắm tay Thái Tử, nhưng Như Ý lại có loại dự cảm, nếu mình buông cánh tay này ra, về sau, chỉ sợ còn cánh nào nắm được. Thái Tử quay đầu nhìn thoáng qua Như Ý đột nhiên lên tiếng, chỉ thấy mặt nàng tái nhợt, thần sắc lo lắng, ánh mắt cầu xin nhìn mình. Tác giả có lời muốn : Như Ý là người phụ nữ chữa ngốc ba năm, nhưng thời điểm mấu chốt, ngốc. Trước kia ta vẫn tin cách phụ nữ chữa ngốc ba năm, cho đến khi tỷ tỷ mang thai, sau đó liền tin hề nghi ngờ. Quả nhiên bất kể chỉ số thông minh bao nhiêu vẫn bị chỉ số cảm xúc khống chế, trở nên trì độn. Rất nhiều người cảm thấy mỗ Nguyệt đánh đố, nhưng ta lòng dạ a, rất nhiều độc giả đoán được: 1. Thái Tử là trọng sinh. 2. Thái Tử có khúc mắc với đứa . Điều thứ hai có vẻ ai đoán được... Chương tiếp theo phỏng chừng mọi người có thể đoán được. P/s: tung bông bắn pháo hoa, cuối cùng cũng biết chính xác NY có em bé, tác giả lừa tềnh quá, tuy nhiên lừa tềnh rất có logic