[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      linhdiep17Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      post tiep chuong moi nha ban.co len

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 36

      Đầu này Như Ý nháo trận như vậy, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng gặp người.

      Tuy rằng trong viện chỉ có vài người, nhưng lúc đó Tào nhũ nương hưng sư động chúng, nháo đến mỗi người trong viện đều biết. Xác định chắc chắc được tránh người dưới tán gẫu. Cũng may Như Ý bị cảm nắng nằm trong phòng hai ngày, lúc ra khỏi phòng, ngược lại cảm giác xấu hổ ít nhiều.

      Mà sau khi Như Ý ra khỏi phòng nghe Thược Dược tới tán gẫu, lúc đó mới biết, Tào nhũ nương còn ngại gặp người hơn nàng, đến hôm nay người thẳng thắn hay ầm ỹ lại đau đầu trốn trong phòng.

      Như Ý nghe xong, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Nàng săn tay áo đến trong Trù phòng ninh chén canh táo đỏ ngân nhĩ, tự mình bưng đến phòng Tào nhũ nương.

      Phòng Tào nhũ nương cách chính phòng tương đối xa, cũng bởi vì lúc trước Thái Tử bị bệnh dịch sợ lây qua Tào nhũ nương, cố ý cho người phân phó phòng ra xa, sau này Thái Tử khỏi bệnh, ngược lại vẫn dời qua. Dù sao cũng ở trong viện, bất quá hơn vài bước đường.

      Phòng Như Ý ở lúc trước khá lớn, bất quá bố trí lại mộc mạc, đơn giản.

      Tào nhũ nương đến đây mang theo hạ nhân hầu hạ, tuy có chút chuyện cũng có thể phân phó thái giám cung nữ nơi này làm, nhưng bản thân lại dùng quen, phần lớn Tào nhũ nương đều tự mình động thủ.

      Như Ý vào Tào nhũ nương nằm giường cầm quạt quạt gió, bởi vì tuổi lớn, trong phòng chỉ đặt chậu băng bồn, có chút oi bức.

      Nhìn thấy Như Ý đến, mặt Tào nhũ nương lộ ra thần sắc xấu hổ.

      Như Ý lại cười đặt canh táo đỏ ngân nhĩ tay lên bàn cạnh giường, sau đó mới mở miệng hỏi: "Tào , thân thể khá hơn chút nào ?"

      " có việc gì, người lớn tuổi, luôn bệnh vặt như vậy."

      Lời này Tào nhũ nương ngược lại tự nhiên, xong để mắt nhìn Như Ý bưng gì đó tới, hỏi: "Đây là cái gì?"

      Như Ý cười cười, lấy đến trước mặt Tào nhũ nương, mở miệng : "Nghe Thược Dược khỏe, ta chưng ít canh táo đỏ ngân nhĩ cho ."

      "Là thứ tốt, phu nhân giữ lại cho mình ăn ! Sao ta dám làm phiền phu nhân."

      Trong lòng Tào nhũ nương lại có vài phần động dung, nhưng vẫn đanh mặt .

      "Xem , phải cái gì hiếm lạ, ta lại phải người cao quý gì." Trong cung ngân nhĩ xem như tương đối quý giá, nhưng chỗ Thái Tử ngược lại thiếu, " muốn ăn nóng, hay là để nguội mới ăn."

      Tào nhũ nương nhìn dáng vẻ Như Ý, ngược lại là chân thành, cũng tiếp tục cố ý chối từ, chỉ cười : "Trời nóng như vậy, để nguội !"

      "Được." Như Ý mỉm cười đặt chén xuống bên.

      Đầu này vừa đặt chén xuống, khí lại có chút yên tĩnh, Như Ý nghĩ nghĩ, cười mở miệng: "Chuyện lúc trước, đều do ta tốt, làm mất mặt mũi."

      Tào nhũ nương nghe xong lời này, trầm mặc chút, : "Do ta phân phải trái, chuyện này vốn là ta ra trước, liên quan gì đến ngươi."

      xong, Tào nhũ nương thở dài hơi, nhìn bụng Như Ý, nhíu mày : "Bất quá, ngươi lại quá qua loa, ngay cả ngày quỳ thủy của mình cũng nhớ ."

      Như Ý đoán được Tào nhũ nương lại nhắc tới chuyện này, mặt có chút ngượng ngùng, chỉ cúi đầu : "Ta cũng vừa đến quỳ thủy bao lâu, thời gian luôn chuẩn."

      "Tại sao chuẩn, vậy phải mời thái y nhìn xem, đây chính là quan hệ đến chuyện dựng dục (sinh con) của nữ nhi." Tào nhũ nương thấy dáng vẻ Như Ý cho là đúng, nhịn được thở dài hơi chỉ bảo: "Cũng thể để như vậy."

      Như Ý chỉ giọng : "Ta cho mời người xem qua, đều mấy năm đầu mới có, như vậy cũng là bình thường."

      Kiếp trước Như Ý cũng bị như vậy, vừa mới phát dục, luôn đến được chuẩn, phải hai ba tháng đến lần, liền có khả năng là nửa tháng đến lần, mẹ nàng cũng sợ nàng có bệnh, mang nàng khám bác sĩ phụ khoa, bác sĩ cũng tiểu nữ sinh vừa phát dục thường bị tình huống như vậy, đợi lớn lên liền vô . Sau này cũng chính xác như lời bác sĩ khoa phụ sản, đến lúc phát dục thành thục, ngày cũng liền đúng.

      "Dáng vẻ tốt." Tào nhũ nương vẫn cố chấp, nhìn dáng vẻ Như Ý nho gầy teo, tuy rằng dáng người phát dục khá tốt nhưng vẫn còn chút trẻ con, mở miệng , "Phỏng chừng lúc ngươi còn làm cung nữ nuôi tốt, về sau phải bồi bổ mới được."

      Tào nhũ nương được làm được, ngày thứ hai lúc Như Ý ăn cơm, liền bắt đầu chiếm được ưu tiên của Tào nhũ nương, đến Thái Tử cũng có phần. chén lớn dùng táo đỏ và gà ác hầm thành canh. Cũng khó là vì ở đây khá , Tào nhũ nương còn có thể kiếm gà ác.

      Thái Tử nhìn thấy ngược lại nhịn được cười : "Lúc trước ta nghe nhũ nương tìm Đặng Tiên muốn gà ác, còn tưởng là muốn làm gì, ra là hầm canh cho ngươi."

      Như Ý nhìn chén canh gà lớn tay, giữa ngày hè chỉ cảm thấy rất ngấy, Tào nhũ nương lại cứ thúc giục dặn dò: "Mau uống hết."

      Như Ý phải kiên trì uống hai hớp, hương vị sai, tay nghề Tào nhũ nương cũng rất tốt, nhưng mà nàng nhìn đầu nàng và chén lớn này hình như khác biệt lắm, hơn nữa mặt canh gà còn nổi lơ lửng váng dầu, khiến nàng có chút dở khóc dở cười.

      Lại thấy Thái Tử bên kia ăn lót dạ, còn rất hứng thú dặn dò câu: "Phải uống hết, phụ mảng tâm ý của nhũ nương."

      đều đến nhường này, Như Ý còn có thể cái gì, chỉ có thể ra sức uống.

      Uống xong, nàng cảm thấy trong miệng đều là mùi vị nước canh, trong bụng đầy nước, rốt cuộc cơm ăn vô nữa.

      Chén canh gà của Tào nhũ nương, hiệu quả tuyệt đối là dựng sào thấy bóng, cả buổi chiều Như Ý chỉ ở trong phòng, đến tối, nàng lại kinh ngạc phát quỳ thủy mất tích hai tháng lại đến.

      Như Ý vụng trộm trở về phòng, sai Thược Dược mang đai nguyệt ra thay, lúc bữa tối, lại xuất ở bàn cơm trong phòng Thái Tử, chỉ phái Thược Dược đến chỗ Thái Tử báo thân thể mình khỏe.

      tưởng được, Như Ý nằm giường cử động cũng dám, vậy mà Thái Tử lại đến phòng nàng.

      "Điện hạ."

      Trong lòng Như Ý thầm kêu khổ, muốn xuống giường thỉnh an.

      Lại thấy Thái Tử tay ngăn cản nàng, mở miệng : "Xem ngươi, mặt mũi tái nhợt, ta còn tưởng ngươi giả bệnh muốn uống canh của nhũ nương a! Làm sao, có phải lại bị cảm nắng, có muốn thỉnh đại phu tới xem hay ?"

      " cần."

      Mặt Như Ý có chút đỏ lên, ngượng ngùng.

      "Vậy về phòng ta nằm, chỗ ngươi thích hợp dưỡng bệnh." Thái Tử quan sát gian phòng của Như Ý chút, còn kém hơn phòng nàng ở Đông cung, trong phòng thậm chí còn thả khối băng, nóng bức chịu nổi.

      Thái Tử có hảo ý ân điển, Như Ý lại càng ngượng ngùng chịu nổi, nhưng thấy Thái Tử nhất định kiên trì, cuối cùng chỉ có thể buông xuống : "Người nô tỳ sạch , nên chung phòng với Điện hạ."

      Cổ nhân xem nữ nhân khi đến quỳ thùy là dơ bẩn, cảm thấy ngày này nếu chung phòng với nam nhân, mang đến vận xấu cho trượng phu. Cho nên bình thường người ta rất chú ý, trong mấy ngày này đều hết sức kiêng dè.

      Thái Tử sớm biết, Như Ý vừa ra, tự nhiên hiểu ý.

      Như Ý cho rằng lúc này Thái Tử , ai biết sau khi nghe xong Thái Tử lại cười : "Ngươi bị cái này tính là bệnh, lại thoải mái, nên đến phòng ta nằm thôi!"

      "Điện hạ..."

      Lúc này Như Ý hoàn toàn bị thái độ của Thái Tử làm cho ngây người, "Chuyện này hợp quy củ."

      Quan trọng nhất là, thời đại này, nam nhân bình thường, phải nên đặc biệt kiêng dè cái này sao. Cổ nhân rất mê tín a!

      "Bây giờ, đâu còn cần chú ý nhiều như vậy."

      Thái Tử nguyện ý nhiều lời, chỉ phân phó Thược Dược : "Nâng phu nhân nhà các ngươi đến phòng ta."

      "Dạ."

      Thược Dược dám cãi lời Thái Tử, chẳng qua khó xử nâng Như Ý dậy, "Phu nhân..."

      "Đợi lúc nữa phỏng chừng Tào đến khuyên Thái Tử."

      Như Ý cảm thấy ý tưởng của Thái Tử có thể thực , nàng có năng lực lớn như vậy khiến Thái Tử thay đổi suy nghĩ, hơn nữa cũng dám trái ý Thái Tử, nhưng Tào nhũ nương lại bất đồng, ngoại trừ bệnh dịch lúc trước, Thái Tử cường ngạnh cự tuyệt cầu hầu hạ của Tào nhũ nương, thời điểm còn lại, đều cự tuyệt.

      Bất quá, nằm ngoài Như Ý sở liệu, Tào nhũ nương biết chuyện, tuy rằng mặt đồng ý, nhưng lên tiếng ngăn cản, ngược lại liên tục vài ngày, đều bưng các loại canh bổ huyết bổ thân thể cho Như Ý, cứng rắn khiến Như Ý cảm thấy có chút sợ Tào nhũ nương.

      Mà bên này, Thược Dược vụng trộm cười giải thích với Như Ý: "Tào muốn Điện hạ có đứa muốn điên rồi, hận tình cảm phu nhân và Điện hạ thể tốt hơn nữa!"

      "Đừng bậy."

      Như Ý nghe vậy cho rằng Thược Dược lại lung tung, còn cười trách câu. Như Ý biết Tào nhũ nương mong Thái Tử nhanh có con nối dòng, nhưng tuyệt đối tới trình độ điên cuồng.

      Bất quá, đợi đến khi Như Ý qua quỳ thủy, hai lần ba lượt nhìn thấy Tào nhũ nương nhìn chằm chằm gốc cây kết quả trong viện vừa tưới nước vừa chuyện, Như Ý mới kinh ngạc cảm thấy mình xem trình độ điên cuồng của Tào nhũ nương.

      Cây kia là cây thạch lựu, lúc trước mới trồng nên chưa nhận ra, tại hoa tàn bắt đầu kết quả, mới biết được đây cây thạch lựu.

      chung, cổ nhân đều mê tín thạch lựu tượng trưng nhiều con. Nữ nhân cầu tử thường trồng trong viện, màn che giường cũng thêu nhiều thạch lựu, là muốn cầu nhanh được.

      Chăn đệm trong phòng Thái Tử cũng sớm bị đổi thành Tào nhũ nương tự tay thêu hoa văn thạch lựu, cây thạch lựu trong viện cũng bị Tào chiếu cố. Quả thực càng lúc càng lớn, chậm rãi phát triển trái to hơn nắm tay Như Ý, sau đó to ra nữa, chỉ là màu xanh bên ngoài từ từ nhiễm lên màu đỏ.

      Mà bất tri bất giác mùa hạ cũng qua.

      Như Ý uống canh Tào nhũ nương hầm cũng sắp hai tháng, tuy rằng Tào nhũ nương cũng biến đổi khá đa dạng, nhưng miệng Như Ý uống lại cảm thấy vĩnh viễn đều là vị như vậy, cho nên tại Như Ý cũng bất giác bắt đầu chán ăn, mỗi lần đến giờ cơm, trong đầu nghĩ đến đều là mùi vị canh Tào nhũ nương nấu, nhịn được bắt đầu ghê người.

      Nước canh tuy ghê người, nhưng Như Ý thể thừa nhận, hiệu quả nước canh vẫn có, khỏi phải sắc mặt Như Ý hồng nhuận lên, lúc nằm giường, ngay cả Thái Tử cũng ngẫu nhiên chọc Như Ý đầy đặn rất nhiều.

      phải là đầy đặn, ban đầu Như Ý làm mấy kiện tiểu y, eo ngực đều cảm thấy trướng đến hoảng, chỉ có thể sai Thược Dược hỗ trợ sửa lớn lơn.

      Mặt khác, gần đây Như Ý lại là mê luyến loại đồ ăn khác, là thạch lựu Tào nhũ nương tự mình chăm sóc.

      Lúc Như Ý ở đại rất thích ăn thạch lựu, trong siêu thị bán thạch lựu cũng phải quý, đến mùa, tan tầm Như Ý mua 2 trái mang về nhà, cơm nước xong ngồi trước TV, cả đêm mình có thể giải quyết 2 trái lớn. Đến nơi này, ngược lại có cơ hội ăn nữa.

      Nay nhìn thạch lựu sắp chín, khỏi phải Như Ý có bao nhiêu thèm.

      Đợi đến khi trái thạch lựu đầu tiên nứt ra, Như Ý thèm ăn cực kỳ, nhìn chằm chằm nhịn được chảy nước miếng.

      Ngẫu nhiên, nàng lại xúc động bắt đầu ám chỉ với Tào nhũ nương. Ai biết Tào nhũ nương nghe xong, lại có ý tứ quý giá gì trái thạch lựu kia, cười với Như Ý: "Thích hái . Chỉ là cây ăn quả, thạch lựu rất chua a."

      Như Ý được cho phép, liên tục cười : "Ta có thể ăn chua!"

      Dứt lời, dẫn Thược Dược hái trái thạch lựu nứt ra kia. Cũng đợi Thược Dược tách hạt ra giúp nàng, Như Ý liền khẩn cấp dùng hai tay mình tách mở từ khe nứt, trực tiếp cầm hạt rơi ra ném vào miệng.

      Vừa chua lại vừa ngọt, lập tức gợi lại tư vị trong trí nhớ Như Ý.

      Như Ý nhịn được lại lấy xuống hai hạt ném vào miệng, dáng vẻ tham ăn này, cũng khiến Thược Dược ở bên cạnh nhìn cũng thèm ăn theo.

      "Phu nhân ăn có ngon như vậy ?"

      "Ngươi cũng nếm thử." Như Ý quen hào phóng với hạ nhân, bẻ cho Thược Dược nửa.

      Thược Dược vội vàng cười cảm tạ Như Ý, sau đó cầm nửa tay, nhặt lên viên ném vào miệng, chỉ trong nháy mắt, liền nhíu mày, bị chua mặt nhăn tít lại.

      "Sao vậy, ăn ngon?"

      Như Ý có chút kỳ quái lại bỏ vào miệng mình hai hạt, hương vị rất ngon a!

      Dù sao thạch lựu với Thược Dược cũng là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

      "Nô tỳ ăn chua được, chỉ thấy răng đều ê hết!"

      "Vậy chỉ có ta có thể độc hưởng!" Như Ý cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân nàng cũng là người ăn chua rất được, trước kia ở đại, lúc chợ mua quýt, ba mẹ nàng cũng muốn ăn, Như Ý liền tự mình ra chợ mua quýt ăn, còn càng ăn càng cảm thấy ngon.

      Hai nửa thạch lựu, Như Ý thu mang về phòng, dưới ánh mắt của Thái Tử, bắt đầu ăn từng hạt từng hat. Thái Tử nhìn dáng vẻ nàng quý trọng, nhịn được giễu cợt nàng rất có cốt cách bảo hộ đồ ăn.

      Ngược lại Như Ý có nhiều cảm giác lắm, hơn nữa ăn thạch lựu khai vị, đến bữa tối, Như Ý cứng rắn uống hết canh của Tào nhũ nương xong, còn ăn thêm nửa chén cơm.

      Hiếm khi ăn được lượng như vậy, khiến Thái Tử cũng nhịn được ghé mắt, cười với Tào nhũ nương: "Nhũ nương thạch lựu ngược lại là thứ tốt, về sau mỗi ngày hái cho Như Ý trái, cũng khiến nàng ăn thêm chút cơm."

      Tào nhũ nương cúi đầu đáp ứng, thạch lựu trong viện vốn có ai thích ăn, bà trồng cũng là để cầu điềm tốt, nay cho Như Ý ăn, ngược lại đáp lại điềm tốt bà cầu a.

      Huống chi, Trung thu tới gần, trong lòng mọi người đều chứa chút chuyện.

      Từ trước tới giờ Trung thu là tết đoàn viên, cũng biết Hoàng Thượng, có thể niệm tình thân, cho phép Thái Tử hồi cung hay .

      Mà hạ nhân lại cảm thấy, Thái Tử điềm nhiên như có việc gì, mà Như Ý lại càng chú ý đến chuyện này.

      Thẳng đến khi Hoàng Hậu nương nương đưa bánh trung thu đến mới biết Trung thu nhanh đến.

      Mà mọi người, cũng mang tâm chờ mong đặt vào đáy lòng, cho đến lúc này, trong cung Hoàng Thượng có bất cứ biểu nào, chỉ có Hoàng Hậu đưa gì đó qua, sợ là thể trông cậy vào.

      May mắn, người trong viện nhiều, đãi ngộ cũng kém, nhân tâm cũng hoảng sợ. Biết thể trông cậy vào, ngược lại an tâm chuẩn bị Trung thu .

      Sau bữa tối ngày rằm, trong sân đặt cái bàn, bàn đặt bánh trung thu đồ ăn vặt cùng với hoa quả theo mùa, Thái Tử và Như Ý, còn có Tào nhũ nương ba người ngồi trong sân xuyên thấu qua viện bị vây tường vây quanh, thưởng trăng.
      Layla06, amandatruc, heartheart78830 others thích bài này.

    4. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Tuyệt quá. Thế là bạn up theo kịp lúc trước rồi. Cứ tưởng phải đợi 1 lúc lâu mới có chương mới chứ. Sao bạn nghĩ Như Ý thích ăn chua thế này thây giống có thai hơn nhỉ? Thanks nàng.
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co thai diiiiiii ma

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :