Chương 35 Như Ý vỗ về bụng ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Thái Tử xa, hai tay bất giác nắm chặt. Nay nàng mang thai, đối với Thái Tử đến nay chưa có con mà , hẳn là chuyện tốt, ít nhất phản ứng của Tào nhũ nương mới xem như bình thường, nhưng mà, tại sao lần này Thái Tử có biểu như vậy. Đối với đứa bé trong bụng nàng, tránh kịp. Trong đầu Như Ý chợt lóe vô số ý niệm, thủy chung nghĩ mãi xong. Chẳng lẽ Thái Tử cho rằng đứa phải của ? Như Ý nghĩ ra người nam nhân tại sao lại mong ngóng đứa của mình, trừ phi là nguyên nhân này. Nhưng mà, Như Ý cảm thấy ý nghĩ này của mình vừa quỷ dị lại buồn cười. Thái Tử làm sao có thể cho rằng nàng cho đội nón xanh (cho cắm sừng)! Đến nơi này, chân chính trở thành nữ nhân hậu viện của Thái Tử, Như Ý mới biết được kiếp trước trong phim truyền hình nào đó khả năng phi tần cho Hoàng Đế đội nón xanh là có. Trước đến nữ nhân hậu viện cơ bản có cơ hội nhìn thấy ngoại nam, nếu ngẫu nhiên may mắn bởi vì nguyên nhân nào đó gặp được ngoại nam, tỷ như thái y thị vệ, cũng có khả năng châu thai ám kết. Nguyên nhân thứ nhất, ngươi thể nào mình tiếp xúc với những ngoại nam này; thứ hai liền là, Hoàng thất đối với con nối dòng rất chú ý, mà những người trong Hoàng thất cũng phải người ngu, đứa trong bụng rốt cuộc có phải của mình hay , chỉ cần chẩn mạch suy tính thời gian, liền ràng thấu đáo. Hơn nữa, ý nghĩ của người khác Như Ý biết, dù sao phương diện này Như Ý dám nghĩ, mạo hiểm quá lớn, có thể nắm chắc rất khó. Đẩy lui suy nghĩ quỷ dị cuối cùng trong đầu, Như Ý sâu thở dài hơi. Lúc Tào nhũ nương vào phòng, nhìn thấy Như Ý còn vỗ về bụng đứng tại tại chỗ ngẩn người. "Ngươi đứa này, có bầu còn nằm xuống." Tào nhũ nương cho rằng Như Ý giống mình kinh hỉ hỏng rồi, đến đây lát còn chưa phục hồi lại tinh thần, vội vàng sai Thược Dược hỗ trợ đỡ Như Ý nằm xuống giường. Như Ý nhìn Tào nhũ nương dáng vẻ lo lắng yên, mặt ngược lại nhịn được lộ ra tươi cười: "Tào , ta sao, ngươi quá cẩn thận rồi!" "Cẩn thận chút luôn đúng." Tào nhũ nương đối với Như Ý qua loa lộ ra sắc mặt đồng ý, nàng cẩn thận đỡ Như Ý nằm xuống giường, sau đó nhìn quanh phòng chút, có chút kỳ quái hỏi: "Điện hạ đâu?" Như Ý nghĩ đến ánh mắt u ám của Thái Tử vừa rồi, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Điện hạ thỉnh đại phu cho ta." "Là nên! Là nên!" Tào nhũ nương giống như bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu, "Người hoài thai trong bụng là hài tử đầu tiên của Thái Tử, là trưởng tôn của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, Điện hạ nên vào Chiết tử." "Tào , này còn chưa xác định đâu!" Như Ý thấy Tào nhũ nương dáng vẻ chắc chắn trong bụng nàng có đứa , hơn nữa khẳng định là nam hài, có chút dở khóc dở cười. "Vậy cũng phải cẩn thận!" Ánh mắt Tào nhũ nương khát khao nhìn bụng Như Ý, giọng , "Đây chừng là cái phúc oa (đứa trẻ mang may mắn), Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nếu nghe Thái Tử có hài tử, chừng liền giải trừ quyển cấm Điện hạ." "Tào ..." Như Ý cảm thấy đối phương càng càng khoa trương, nhịn được lên tiếng đánh gãy. "Được rồi, ta nhiều, ta nhiều." Tào cũng biết mình có chút lỡ, đứa này còn , nhiều lời sợ mất phúc khí đứa . "Đúng rồi, triệt hạ băng bồn , đứa này cũng thể bị cảm lạnh!" Tào dừng lại đề tài này, lại nhìn bày biện trong phòng bắt đầu chỉ huy, "Thược Dược, chủ tử nhà ngươi mang thai, nhiệt độ cơ thể tăng, lại là ngày hè oi ả, ngươi coi chừng đừng dùng băng, nóng ngươi liền quạt." "Nô tỳ biết." Thược Dược nghe được công việc phân cho mình, cũng hề có lời oán hận, ngược lại vui sướng đáp ứng. Mà Tào nhũ nương nghe vậy gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn gia cụ bài trí trong phòng: "Trong phòng gia cụ có sừng nhọn phải được thay thế, vạn nhất đụng phải ... Phi phi! Xem ta cái gì này!" Tào nhũ nương mình thần bí lẩm nhẩm niệm, lúc này, ngoài phòng lại vang lên thanh của Đặng Tiên. "Trần phu nhân, Điện hạ phân phó nô tài thỉnh đại phu đưa đến." Nhanh như vậy! Trong lòng Như Ý và Tào nhũ nương cũng có chút ngạc nhiên, nhịn được hai mặt nhìn nhau. Muốn biết tại bọn họ bị quyển cấm, muốn liên lạc với bên ngoài thập phần khó khăn. Cho dù Thái Tử viết Chiết tử sai người bên ngoài trình lên, cũng nhanh như vậy. Mà Tào nhũ nương nghĩ sâu hơn Như Ý tầng, thái y đến nhanh như vậy, có phải chứng minh Hoàng Thượng và Hoàng Hậu coi trọng việc này hay . mặt bà nhịn được tươi cười sâu hơn, tự mình mở cửa, nhưng tươi cười khi nhìn đến người ngoài cửa lại rớt xuống. Người đằng sau Đặng Tiên Tào nhũ nương cho rằng là thái y, lại là lão nhân mặc y phục thái giám. Sở dĩ Tào nhũ nương liếc mắt nhìn liền nhận ra người này cũng phải thái giám , là bởi vì Tào nhũ nương lưu lại trong cung lâu, biết thái giám lớn tuổi cơ bản mặt cũng có râu, mà lão nhân trước mắt này, tuy rằng cạo râu cẩn thận, nhưng dõi mắt nhìn, liền biết cũng phải là lão thái giám. " phải mời thái y sao? Như thế nào..." Tào nhũ nương có chút nghi hoặc, nhìn Đặng Tiên. Đặng Tiên chỉ cúi đầu, giọng : "Điện hạ sai nô tài đến bên ngoài mời đại phu." "Thỉnh bên ngoài?" Tào nhũ nương miệt mài theo đuổi cánh làm thâm sâu của Thái Tử, chỉ cau mày có chút do dự, "Đại phu bên ngoài có thể tin được ?" Trong lòng càng tín nhiệm, đại phu bên ngoài nào có y thuật tốt như thái y trong cung. "Nhũ nương, vô , để đại phu xem cho Như Ý trước !" Thái Tử từ thư phòng tới, nhìn thấy người chặn cửa chận, mở miệng . "Điện hạ..." Tào nhũ nương thấy Thái Tử lên tiếng, cũng là ngăn ở cửa nữa, tuy rằng trong lòng vẫn có do dự, nhưng vẫn tránh thân mình ra. Dường như là vì giản lược, lão đại phu cũng mang dược đồng, mình tự cõng hòm thuốc đến, xác nhận đối tượng là Như Ý nằm giường. hai lời, dứt khoát lưu loát buông hòm thuốc, đỡ lấy tay Như ý từ trong tay Thược Dược đặt lên đệm, lại lấy mảnh vải trùm lên cổ tay Như Ý, sau đó đưa tay đặt lên mảnh vải, nhắm mắt bắt đầu chẩn mạch. Toàn bộ quá trình, chẳng những động tác thuần thục, hơn nữa cực kỳ quy củ, hề thua kém thái y. Tào nhũ nương thấy vậy ngược lại hơi hơi thở dài nhõm, nhưng ai biết vị lão đại phu này câu, liền thiếu chút nữa làm Tào nhũ nương giơ chân. "Vị phu nhân này chỉ là bị say nắng, cũng lo ngại." "Say nắng..." Chẳng những là Tào nhũ nương, ngay cả Như Ý cũng nhịn được ngồi dậy, có chút dám tin. "Đại phu, ngươi chẩn sai !" Trong mắt Tào nhũ nương chịu tin tưởng, tràn đầy hoài nghi, "Tại sao phải mang thai, vừa rồi phu nhân ngửi thấy mùi cá liền ghê tởm!" "Lão phu y thuật tuy tốt, nhưng hoạt mạch và bị cảm nắng vẫn có thể nhìn ra được khác biệt." Lão đại phu ngược lại có sinh khí, giải thích câu. Thế nhưng, Tào nhũ nương vẫn còn có chút cam lòng, bà nguyện ý tin tưởng đứa vốn dĩ bà sớm chắc chắn nằm trong bụng Như Ý, liền bị này lão đại phu câu có. "Đại phu, hay người chẩn lại chút?" "Nhũ nương, đừng khó xử đại phu!" Ánh mắt Thái Tử rơi vào bụng Như Ý, liếc nhìn liền cúi đầu Như Ý biết là vẻ mặt, phân phó Đặng Tiên : "Đợi lúc nữa ngươi đưa đại phu ra ngoài, thuận tiện lấy dược giải nhiệt đến cho Trần phu nhân." "Dạ!" Đặng Tiên cúi đầu trả lời. Lão đại phu lần nữa thu hồi hòm thuốc, cung kính hành lễ với Thái Tử, thối lui xuống. Sau khi Lão đại phu lui ra, trong phòng ai cũng gì thêm, chỉ yên tĩnh cách khó hiểu. Như Ý càng xấu hổ chịu nổi, ban đầu cho rằng trong bụng có đứa , tuy rằng Thái Tử mất hứng, nhưng bao nhiêu người vẫn hi vọng, nay nghĩ tới náo loạn trận, khiến nàng có chút khó có thể gặp người. Đặc biệt là Tào nhũ nương vừa rồi biểu cao hứng như thế. Về phần Thái Tử bên này, Như Ý cũng biết nên đối mặt thế nào, trong lòng nàng thậm chí có chút cam chịu nghĩ: vừa rồi dáng vẻ Thái Tử vui khi nàng có đứa , có lẽ nàng có đứa , ngược lại khiến Thái Tử cao hứng. "Nhũ nương, sắc trời còn sớm, về nghỉ ngơi !" Ngữ khí Thái Tử nhàn nhạt phân phó. Trong lòng Tào nhũ nương khó chịu, lại hối hận, chuyện này ngẫm lại cũng do miệng bà quá nhanh, nay ngược lại khiến Thái Tử cao hứng hụt trận. "Điện hạ, đều do lão nô có đầu óc, hưu vượn." "Nhũ nương, có chuyện gì." Mặt Thái Tử mỉm cười, nhìn ra nửa phần cảm xúc. Nhưng mà trong lòng Tào nhũ nương nhận định như vậy, dáng vẻ Thái Tử, ngược lại làm cho bà cảm thấy Thái Tử cố nén giấu thất vọng an ủi bà. Bà cũng thể da mặt dày tiếp tục ở chung, vì thế an ủi Thái Tử: "Điện hạ, người còn trẻ, hài tử cũng là chuyện sớm hay muộn." Dứt lời, lại là nháy mắt ra dấu với Thược Dược: "Lão nô lui xuống." Thược Dược vội vàng đuổi theo Tào nhũ nương cùng nhau thối lui ra khỏi phòng. Người đều hết, lúc này Như Ý mới dám ngẩng đầu vụng trộm liếc mắt nhìn Thái Tử, lại vừa vặn thấy Thái Tử nhìn nàng chằm chằm, bất giác sợ tới mức thu hồi ánh mắt. Nàng vất vả thổi dũng khí lên, chuyện ấp úng đến cả nàng cũng phát : "Điện hạ..." "Nghỉ ngơi tốt ! Thân thể của mình cũng để ý, thời tiết nắng nóng cũng biết." Thái Tử hề đề cập đến trận náo loạn vừa rồi, chỉ cười trách mắng Như Ý sơ ý. "Buổi chiều hái rau trong vườn, sợ là lúc ấy thời tiết nóng." Trong đầu Như Ý nghĩ nghĩ lại, chỉ cảm thấy có lẽ là vừa ra thư phòng mát mẻ, đứng dưới mặt trời hái rau mới có thể như thế. "Về sau trời nắng quá đừng ra khỏi phòng !" Thái Tử ngồi xuống bên giường Như Ý, giọng dặn dò. Như Ý nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thái Tử, lại thấy trong mắt Thái Tử, mang theo nhu tình giống như lúc nhìn nữ tử trong bức họa ở thư phòng. Nàng mím môi, cầm tay phải Thái Tử, tựa đầu vào vai Thái Tử. Động tác của Như Ý, khiến Thái Tử nhịn được nghiêng đầu nhìn nàng cái, lại đẩy ra, ngược lại mặc kệ hưởng thụ thời khắc ấm áp hiếm có này. Uống qua dược giải nhiệt Đặng Tiên cầm về, Như Ý rửa mặt chải đầu xong, lần nữa trở về giường nằm. Thái Tử còn ở bên ngoài rửa mặt chải đầu, Như Ý nghe tiếng nước, đầu óc có chút suy nghĩ xa xăm. Kỳ tỉnh táo suy nghĩ lại chút, có đứa , ngược lại cũng là chuyện may mắn. Lúc trước nàng chỉ lo kinh ngạc với chuyện mình mang thai, lại thấy Thái Tử biểu ra thích đứa , theo bản năng muốn bảo hộ đứa này, ngược lại nghĩ kỹ càng. Nay, nàng đột nhiên nghĩ đến, thân thể nàng bây giờ mới chỉ mười bốn tuổi, gầy teo nho , phát dục còn chưa hoàn toàn. Sinh con ở cổ đại, là chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng nữ nhân mười bốn tuổi làm mẹ cũng ít, nhưng nữ nhân vì vậy mà chết cũng ít. Thời đại này nữ nhân lập gia đình sớm, sinh con sớm, đây bất quá là quy củ rất bình thường, thậm chí rất nhiều người còn mê tín, cảm thấy mười bốn mười lăm tuổi, chính là tuổi mang thai đứa tốt nhất. Nhưng đối với Như Ý người từng sống ở thời đại phổ biến kết hôn muộn sinh con muộn mà , mười bốn mười lăm tuổi, vẫn chỉ trẻ nít học sơ trung (cấp 2), sinh con quá sớm. Hơn nữa, nàng ràng cảm nhận được, trận này náo loạn qua , thái độ Thái Tử đối với nàng, dường như lại có vài phần bất đồng, hơn mấy phần nhu tình chân . Nàng cũng phải đứa ngốc, lúc trước Thái Tử đối tốt với nàng, lại tốt đến có chút quá mức, có chút giả, thậm chí rất nhiều lúc, nàng cảm nhận, dường như Thái tử dùng loại đối đãi tốt như vậy để dạy nàng, sửa đổi nàng, biến nàng thành nữ nhân như muốn. Mà nàng, trực giác lại kháng cự, nàng kháng cự Thái Tử đối tốt với nàng, nàng chỉ sợ hãi, nàng biết mình biến thành loại người Thái Tử hy vọng, đôi khi nàng rất hiểu Thái Tử, nàng sợ nếu mình làm chỗ nào tốt, Thái Tử giận dữ, mà có hi vọng lại thất vọng lớn, bản năng nàng cảm thấy mình chịu nổi. Như Ý nhắm hai mắt lại, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ, có lẽ như vậy cũng rất tốt, coi như nàng chó ngáp phải ruồi thay đổi Thái Tử. Uống thuốc Như Ý ngủ cũng an ổn, lúc Thái Tử lên giường ngủ nàng còn thấp giọng nỉ non chút, bất quá tỉnh lại. Thái Tử nhìn Như Ý ngủ nhưng lại nhăn mày, tay ấn lên giữa mi tâm nàng, thế nhưng, ánh mắt lại kìm lòng đậu, mơ hồ rơi vào Như Ý, mà tay kia, chính cũng phát tự chủ, phủ lên bụng Như Ý. Tư thế kia, giống như buổi chiều tay Như Ý lôi kéo tay đặt lên bụng nàng, cũng khiến lòng Thái Tử xúc động. "Đứa ... Hài tử!" Miệng Thái Tử nhàng lẩm bẩm hai từ này, mặt tươi cười lại chua xót cùng tự giễu, còn có chờ mong chính cũng phát .