1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sầu triền miên - Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 16: Tâm kế của Nhan Hâm

      Ngoài phòng là trời tối đen như mực, trong phòng, bên cạnh ngọn đèn dầu chính là Lưu Vân Lạc Kỳ ngồi trước bề bộn văn án, tập trung tinh thần cao độ.

      Cửa phòng được nhàng đẩy ra, Nhan Hâm lặng yên vào, người chỉ mặc độc bộ y phục mỏng manh và hơi trong suốt, kiều nhan có chút son phấn, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ như có thể mê hoặc được người khác.

      Lưu Vân Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng cũng theo đó mà ôn nhu ít: " tới rồi à? Đợi bổn vương làm cho xong công việc nhé!"

      Nhan Hâm nhàng cười đáp trả, dáng vẻ thướt tha mềm mại đến phía sau lưng của , đôi tay nhanh nhẹn bò lên đôi vai của , bắt đầu đấm bóp: "Hâm nhi rỗi rãi có việc gì để làm, cho nên đến sớm hơn ngày thường chút, Vương gia ngài cứ tiếp tục làm việc !"

      Lưu Vân Lạc Kỳ gật đầu, chú ý trở lại đến văn án mặt bàn, ước chừng qua hai khắc nữa, cuối cùng cũng giải quyết được hết các công vụ . xoay người vài cái cho thư giãn gân cốt,sau đó ngay lập tức nghiêng người, kéo Nhan Hâm ngồi đùi của , con ngươi đen sáng rực tràn ngập sủng ái và thương: "Hâm nhi, vất vả cho nàng quá!"

      “Được phục vụ cho Vương gia,là phúc phận của Hâm nhi mà.” Nhan Hâm cánh tay lướt lên cao hơn, đặt lên cổ của Lưu Vân Lạc Kỳ, còn cố ý giương tay trái lên cao hơn chút .

      Đúng như nàng định sẵn từ trước, ánh mắt nhanh nhạy của Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức chú ý đến dấu răng cổ tay trắng trẻo của nàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng xem xét kỹ lưỡng "Tay làm sao lại bị thương vậy? Ai cắn nàng sao?"

      Nhan Hâm bày ra điệu bộ vừa muốn nhưng lại thôi.

      “Thôi mà, cho bổn vương biết , là ai làm việc này, bổn vương thay ngươi lấy lại công đạo!"

      Nhan Hâm giả vờ suy nghĩ hồi lâu, mới giọng trả lời: "Là tỷ tỷ!"

      Là nàng ta sao!! trong trí óc Lưu Vân Lạc Kỳ lên hình ảnh Sở Tiêu Lăng vừa có nét quật cường vừa mang nét lạnh nhạt đến rung động lòng người.

      "Hoàng thượng ban thưởng cho tỷ tỷ chiếc vòng hổ phách, Hâm nhi tận tay đem nó tới cho nàng,tình cờ phát ra nàng ta nuôi con vẹt, Hâm nhi hiếu kỳ đến gần để nhìn cho kỹ hơn, ai ngờ con vẹt nhục mạ đến Hâm nhi, Hâm nhi nhất thời tức giận có nắm lấy nó, tỷ tỷ hề xem xét tình gì nắm lấy tay Hâm nhi, hung hăng cắn rất sâu!" Nhan Hâm điềm đạm đáng trình bày việc, giọng điệu tràn ngập ủy khuất.

      Nàng ta nuôi con vẹt? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Còn nữa, nàng ta lại chỉ vì con vẹt mà đả thương người khác sao? Lưu Vân Lạc Kỳ mày kiếm chau lại với nhau.

      Nhan Hâm yên lặng đánh giá tâm trạng của , hơi tỏ vẻ lo lắng: "Hâm nhi sát trùng qua thuốc mỡ, chỉ là do dấu răng quá sâu, biết có thể làm mờ nó , nếu như thể được …….. sau này Hâm nhi phải may tay áo dài ra để che khuất vết sẹo đó! Vương gia, ngài có thể chỉ bởi vì cổ tay Hâm nhi mang vết sẹo này mà ghét bỏ Hâm nhi hay ?"

      "Đồ ngốc, làm sao có chuyện đó được chứ!" Lưu Vân Lạc Kỳ trấn tĩnh lại kéo tay của nàng lên nhàng vuốt ve chỗ có dấu răng lưu lại, còn cúi đầu xuống hôn khẽ.

      Nhan Hâm khôn khéo khép hờ đôi mắt, lát sau, đột nhiên lại lên tiếng, còn giả bộ lo lắng: "Vương gia, Hâm nhi còn có chuyện nữa, biết có nên ra hay đây ."

      "Ừ?"

      " phải là Hâm nhi có ý xem thường tỷ tỷ, mà là cảm thấy nàng ta xuất thân từ nơi hèn kém, tư tưởng chắc chắn là có chỗ bất đồng với chúng ta, đại tỷ của thiếp lần trước khi đích thân tới Vương Phủ, từng qua với Hâm nhi rằng . . . . . . Hoàng thượng đối với tỷ tỷ có hơi. . . . . ." Nàng rất thông minh, hiểu được khi nào nên , khi nào nên dừng lại.

      Quả nhiên, Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, chợt nhớ lại việc của ngày hôm đó giáo trường trong hoàng cung .

      "Hâm nhi cũng phải là do đố kỵ với tỷ tỷ được hoàng thượng coi trọng, mà là. . . . . . Mà là lo lắng cho tỷ tỷ biết cùng hoàng thượng có điều gì đó mờ ám hay , vạn nhất xử lý ổn thỏa : phá hủy tình cảm giữa hoàng thượng và Vương gia, nặng . . . . . ." Nàng tiếp tục than thở, lông mày nhíu lại.

      Sắc mặt Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm thâm trầm, suy nghĩ dần dần nhớ lại đêm yến hội đó tại ngự hoa viên tận mắt nhìn thấy màn đặc sắc. Để tránh việc bị phát ra, lúc ấy chỉ có thể nhìn từ phía xa, nghe được Sở Tiêu Lăng và hoàng huynh chuyện gì với nhau, nhưng có thể nhìn ra được, quan hệ của hai người đó có điểm khác thường, nhất là hoàng huynh đối với nàng ta hẳn là có chút tình cảm đặc biệt nào đó. Tại sao lại như vậy được chứ? Bọn họ chỉ mới gặp mặt nhau có lần, hoàng huynh rất ít khi chú ý đặc biệt đến ai đó, vậy mà đối với nàng ta có hơi. . . . . . Chẳng lẽ, là nàng ta trêu đùa gì với hoàng huynh, cùng với hoàng huynh có điều gì đó mờ ám chăng?

      Lúc này, Nhan Hâm tự biết được mục đích của mình thành công, hy vọng tiếp tục phân tích sâu xa hơn nữa, vì vậy đôi tay nhanh cóng đặt lên đôi lông mày nhăn lại quá mức của , bên vuốt ve bên giả vờ : "Vương gia cũng đừng lo lắng quá, có thể là do Hâm nhi suy nghĩ quá nhiều thôi, chừng bọn họ cũng có làm điều gì mập mờ đâu, hoàng thượng sở dĩ đối với tỷ tỷ đặc biệt như, chắc là do xem trọng đến thể diện của Vương gia mà thôi. Chúng ta đừng vì chuyện này mà sinh ra đa nghi, hãy tin tưởng tỷ tỷ mà."

      Lưu Vân Lạc Kỳ hề có phản ứng, tiếp tục trầm tư.

      Nhan Hâm cũng nhiều lời nữa, mái đầu nhàng dựa vào trước ngực , lợi dụng lúc nhìn thấy được khuôn mặt nàng, khóe miệng ra tia đắc ý và nụ cười giả tạo. . . . . .

      Nhận nuôi con vẹt được chừng nửa tháng, Sở Tiêu Lăng phát ra thức ăn để cho chim điểu ăn còn nhiều nữa, lo lắng phải như thế nào để lấy thêm, lại nghe được tin Triệu Đan Vũ tự mình đưa tới thức ăn để nuôi chim vẹt.

      Vốn chỉ cần sai bảo Cầm nhi lấy là được, nhưng vì biểu lộ thành ý,cho nên Sở Tiêu Lăng quyết định tự mình gặp , còn mang theo Tiểu Vũ đến cho nhìn thấy nữa.

      Lúc này, hai người gặp nhau tại trước cửa lớn bên ngoài Vương Phủ .

      Triệu Đan Vũ nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, đầu tiên là ân cần hỏi thăm sức khỏe, cuối cùng mới chú ý đến con tiểu vẹt,đứng bên cạnh chơi đùa cùng với ,chàng sung sướng : "Tiểu Vũ Vũ à,gần đây ngươi có ngoan hay đó? Có nghe lời Lăng tỷ tỷ hay đây."

      " thông minh, mang lại cho ta ít niềm sung sướng và vui vẻ." Sở Tiêu Lăng vội vàng thay Tiểu Vũ Vũ trả lời, đôi mắt tràn ngập sủng nịnh.

      "Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, nàng gần đây sắc mặt khá hơn trước nhiều,con vẹt cũng đáng hơn so với trước kia, xem ra ta đem nó tặng cho nàng là quyết định chính xác ."

      Sở Tiêu Lăng mím môi, cười nhạt, có số việc chỉ cần trải qua hết rồi, tâm tình tự nhiên tốt lên, dù sao, nàng cũng từ từ quen và thích ứng dần đối với mọi nghịch cảnh trong cuộc sống.

      Phát ra Triệu Đan Vũ nhìn mình chằm chằm, đôi mắt tựa hồ như chứa đựng nỗi niềm và tình cảm khác thường, Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên run động, chẳng lẽ . . . . . . đối với chính mình có tình ý gì chăng. . . . . . Thế nhưng giây sau, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này, nghĩ thầm đời nào lại có khả năng này, chắc là do tự mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi, và đệ đệ của nàng là bạn tâm giao của nhau, chính mình lại cũng được gả cho người khác rồi, như thế nào lại đối với nàng có tình cảm thương chứ!

      Gạt hết những suy nghĩ đâu, nàng tránh ánh mắt cực nóng của , phá vỡ im lặng lên tiếng hỏi: "Ngươi gần đây có khỏe ?"

      "Vẫn như cũ thôi! Mỗi ngày đều cùng Dịch Bân giúp đỡ lẫn nhau trong chuyện học hành, cùng nghiên cứu những chỗ ràng trong bài học, chúng ta cùng thề rằng trong khoa cử lần này nhất định phải được ghi danh bảng vàng!"

      "Ừ, ta tin tưởng các ngươi nhất định làm được điều đó mà, đến lúc đó chắc chắn cả 2 làm rạng rỡ cho tổ tông, vì nước nhà mà cống hiến sức lực!" Sở Tiêu Lăng cũng thản nhiên cười, khuôn mặt hết sức vui vẻ, đột nhiên nhìn đến phía trước, thân mang triều phục chính là Lưu Vân Lạc Kỳ hướng tới phía nàng, càng ngày càng gần hơn. . . . . .

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17: Mệnh lệnh của

      Triệu Đan Vũ cũng chú ý tới người tới, nhận ra đó là Lưu Vân Lạc Kỳ, hành lễ: "Khấu kiến Vương gia!"

      Sở Tiêu Lăng bỗng nhiên mất bình tĩnh chút.

      "Hãy bình thân!" Lưu Vân Lạc Kỳ lạnh nhạt ,đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Triệu Đan vũ, "Ngươi là ai vậy?"

      "Thảo dân là Triệu Đan Vũ, là bằng hữu của Tiêu Lăng!"

      "Bằng hữu? Bằng hữu cái gì chứ? Ngươi biết là nàng ta được gả vào vương phủ của ta rồi sao, mà còn cùng nàng gặp mặt nữa?Lại còn gọi thẳng tên của nàng ấy nữa?"Giọng trầm thấp lạnh như băng làm cho người ta tự dưng rét mà cũng run lên từng hồi.(do ăn phải dấm ý mà)

      "Vương gia xin đừng hiểu lầm. Thảo dân. . . . . . Thảo dân chỉ là mang thức ăn đến cho Tiểu Vũ Vũ mà thôi, Tiểu Vũ Vũ. . . . . . chính là tên của con chim vũ này!"

      Tiểu Vũ? Triệu Đan vũ? Lưu Vân Lạc Kỳ mày kiếm càng thêm nhíu chặt lại với nhau: " Con chim này là của ngươi nuôi?"

      “Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy, vốn là thảo dân nuôi nó từ trước, thảo dân thấy là Tiêu Lăng. . . . . . Vương Phi nương nương cũng rất mến nó, cho nên đem giao cho. . . . . . Vương Phi nương nương!" Triệu Đan Vũ dị thường lắp bắp cẩn thận trong từng lời , sợ rằng chỉ vì mình lỡ lời mà mang đến cho chính mình và Tiêu Lăng phiền toái lớn, trán bắt đầu toát ra mồ hôi hột.(tụi nghịp)

      Lưu Vân Lạc Kỳ im lặng bước tới gần, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, hồi sau, đột nhiên xoay người hướng tới phía cửa ra vào, hất hàm : " phải nhận được điểu lương rồi sao (dịch như vậy cho nó ra cổ đại nhá các TY)?Sao ngươi còn chưa quay về?"

      Sở Tiêu Lăng nghe lên tiếng gọi mình, trong nội tâm dù rất là tình nguyện, nhưng cũng đành phải nghe theo, dùng ánh mắt hướng tới Triệu Đan Vũ thay cho lời tạm biệt, nhận lại con vẹt cùng điểu lương, bước chân quay trở về trong cửa phủ.

      Vừa bước vào Vương Phủ, hai người trước sau, mạnh ai nấy bước tới. Khi đến tới phủ chính, Sở Tiêu Lăng rất tự nhiên rẽ về bên trái, chuẩn bị quay trở về phủ của mình. ngờ, cánh tay bị nắm chặt lại.

      “Vương. . . . . . Vương gia làm gì vậy?" Nàng vô thức giãy dụa ra, trừng mắt nhìn .

      "Đừng có dùng ánh mắt này mà nhìn bổn vương, bổn vương ăn thịt ngươi đâu!" Lưu Vân Lạc Kỳ hừ lạnh. Đối với phản ứng này của nàng, cảm thấy rất vui, thậm chí còn có phần ảo não.(iu òi đó mà LK ngốc)

      "Vương. . . . . . Vương gia nếu còn chuyện gì khác nữa, xin cho nô tì được trở về Đọng Thúy Các!" Sở Tiêu Lăng giọng dần dần bình tĩnh trở lại.

      Lưu Vân Lạc Kỳ càng cảm thấy tâm tư phiền não hơn, những buông tay nàng ra, mà còn kéo tay nàng lôi đến phía trước, bước qua vài hành lang gấp khúc và lầu các, cùng bước vào mái đình.

      —— Ký Phong Các ——

      Đây là chỗ ở của !

      Từ khi được gả đến đây, đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Lăng được bước vào nơi này, Đình viện to lớn có phần u yên tĩnh, hai bên đường có gieo hoa cỏ và khóm trúc, vài cây đại thụ mọc thẳng lên bầu trời, khắp nơi màu xanh lục dạt dào mơn man an lành.

      Trong điện phủ,các cây trụ được sơn hồng, Điêu Long bức tranh Phượng, có các gia cụ cùng nhạc cụ được khắc bằng gỗ lâu năm, đặc biệt vách tường ở giữa có treo hai thanh gỗ lớn có lưu tên và chức vụ quan trọng, kế đó là bức tranh thêu Thiển Hoàng Miêu Hoa, vô cùng hùng vĩ và uy nghiêm. Cách bố trí quá xa hoa phù phiếm, thực rất phù hợp với cá tính lãnh khốc của .

      Lưu Vân Lạc Kỳ bây giờ mới buông tay nàng ra, tự mình vào phía trong thay ra bộ triều phục người bằng bộ y phục màu xanh nhạt, rồi bình thản ngồi xống chiếc ghế dựa lớn cạnh chiếc bàn bằng gỗ đinh hương, nhàn nhã nhấp trà.

      Sở Tiêu Lăng đứng bên cạnh nhìn dò xét, biết phải làm sao nên vẫn đứng yên bên, chỉ biết cúi đầu nhìn đến con vẹt nằm ngực mình.

      "Bắt đầu từ ngày mai trở , ta muốn nhìn thấy nó nữa!" Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng dưng thốt ra câu.

      Sở Tiêu Lăng lập tức ngước mắt lên, trong đôi mắt chứa đầy ngạc nhiên.

      "Ta cho ngươi ba lựa chọn, là vật trả về nguyên chủ, hai là phóng sinh nó , ba là. . . . . ." hết lời, đôi mắt lộ ra tia hung hãn.

      Sở Tiêu Lăng chấn động trong lòng, vô thức ôm chặt con vẹt trong người, hỏi lại: "Vì lẽ gì chứ?"(vì tỷ cho ăn dấm ý mà)

      " tại sao hết! Theo lời bổn vương mà làm , nếu . . . . . . Ngươi sớm biết đến hậu quả thôi!" Thấy nàng đối với con vẹt có bộ dạng ra sức bảo vệ và trân trọng, Lưu Vân Lạc Kỳ càng cảm thấy tức giận hơn nữa, khẽ liếc nhìn nàng, hồi sau đột nhiên đứng dậy đến triều đường .

      Sở Tiêu Lăng ánh mắt chuyển thành bi ai và oán hận, nhìn theo bóng dáng kiên quyết vô tình khuất,chợt nghĩ đến việc gọi ta quay lại, nhưng cuối cùng lại thôi, nên thêm điều gì hết, tốt nhất là cứ như vậy chỉ biết ngơ ngác nhìn tan biến khỏi tầm mắt của nàng.

      Nàng cứ đứng như vậy ngơ ngác thất thần, biết qua bao lâu thời gian mới hồi tỉnh lại, sau đó ôm con vẹt trong tay nội tâm vô cùng lo lắng rời khỏi nơi này, vừa bước ra cửa chính, chợt nhìn thấy Nhan Hâm đột nhiên xuất trước mặt mình, đôi mắt trân tráo, mang theo thõa mãn và dương dương đắc ý.

      Sở Tiêu Lăng thoáng chốc hiểu tình. thể tưởng được, nữ nhân này vẫn chưa chịu buông tha cho chính mình ra! Nàng cảm thấy rất lạ lùng, Lưu Vân Lạc Kỳ chưa từng để ý tới mình, bỗng dưng lại nhọc công hao phí tâm tư để ý đến con vẹt nàng nuôi, nguyên nhân là do Nhan Hâm mách lại!

      " phải con vẹt cực kỳ thông minh sao? Tốt nhất nên cùng nó lời tạm biệt là vừa?" Nhan Hâm hả hê trong lời tràn ngập tà ác.(con mụ nham hiểm)

      Kiềm chế lửa giận trong lòng, Sở Tiêu Lăng liếc qua nàng, lời nào, bước qua người nàng ta thẳng.

      Trừng mắt nhìn theo bóng nàng bước , biểu tình Nhan Hâm khuôn mặt càng thêm khó coi và thâm hiểm, bên trong nội tâm thầm hừ lạnh: Tiện nhân, dám đắc tội với ta hả? Lần sau đến phiên ngươi lãnh đủ đó!

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 18: Được ôm

      Sở Tiêu Lăng chạy về lại Đọng Thúy Các.

      Cầm nhi thể chờ đợi được thêm nữa hỏi thăm ngay: "Tiêu Lăng tỷ, sao mà tỷ lâu như vậy? Có nhìn thấy Triệu công tử ? Có nhận được lương điểu ?"

      Sở Tiêu Lăng gật đầu, ngồi xuống cái ghế, tinh thần hoảng hốt nhìn đến con vẹt nằm trong ngực .

      Cầm nhi nhìn thấy như thế, lại càng thêm lo lắng, " xảy ra chuyện gì rồi sao?"

      Tiếp tục trầm ngâm thêm hồi nữa, Sở Tiêu Lăng mới hoàn hồn, kể lại việc vừa xảy ra.

      Cầm nhi nghe xong, lập tức nổi giận: "Muội biết ngay là nữ nhân xấu xa đó dễ dàng gì mà bỏ qua cho chúng ta đâu, mà Vương gia kia cũng là ngốc mà, lại tin hết những gì nàng ta ra, đôi cẩu nam nữ!"(nice quá Cầm nhi à)

      Cầm nhi hề suy nghĩ ra hết những điều uất ức trong lòng, làm cho Sở Tiêu Lăng phải giật mình, vội vàng lấy tay che miệng nàng ta lại, nhìn lại xung quanh, giọng trách: "Cầm nhi đừng quá xúc động mà, lời này nếu như mà để cho người khác nghe được rồi lọt đến tai Vương gia, tình lại càng thể cứu vãn được đó!"

      "Muội chỉ ra thực thôi mà, bọn họ vốn phải rất đáng giận sao! người lãnh khốc vô tình, thị phi trắng đen phân biệt ràng, còn người kia ỷ vào quyền thế để ức hiếp người khác, đôi mắt khinh bỉ nhìn người nào cũng cho là thấp hèn hết!" Cầm nhi vẫn căm giận và bất bình,sau đó lại chuyển hướng lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải đem Tiểu Vũ trả lại cho Đan Vũ sao?"

      " ta được làm được, có khi nào lại làm cho Tiểu Vũ bị thương tổn , chi bằng chúng ta hãy trả nó lại cho Đan Vũ hơn!"

      “Tỷ bỏ nó được sao? Thiếu nó, tỷ lại tiếp tục quãng thời gian nặng nề nhàm chán tại đây! Tiêu Lăng tỷ à, bằng tỷ cầu xin với lão Vương phi !"

      Cầu xin lão Vương phi ư? sai, nếu như được lão Vương phi ra mặt, Tiểu Vũ nhất định có thể được giữ lại, nhưng nàng lại e sợ việc này làm cho tình mẫu tử giữa lão Vương phi và Lưu Vân Lạc Kỳ xảy ra tranh chấp, kết quả chỉ sợ lại làm cho ta càng thêm chán ghét và làm khó dễ cho nàng thêm mà thôi. Huống hồ, lão Vương phi và mẫu từ tử hiếu, nàng làm sao có thể chỉ vì ích kỷ lo nghĩ cho riêng bản thân mình được, chỉ vì niềm vui riêng của bản thân mình mà phá vỡ tình cảm mẫu tử của họ ư ngàn lần đừng nên?!

      Thôi, đằng nào mình cũng phải là chưa từng trải qua khoảng thời gian u ám nhàm chán này, chi bằng cứ tiếp tục "An phận thủ thường" hơn! Quyết định xong xuôi, Sở Tiêu Lăng điều chỉnh lại tâm tình chút, sau đó phân phó Cầm nhi: "Ngươi chiều nay hãy xuất phủ chuyến, đem Tiểu Vũ Vũ giao lại cho Triệu Đan Vũ !"

      "Tiêu Lăng tỷ. . . . . ." Cầm nhi la to lên, lại nhìn thấy Sở Tiêu Lăng rất cố gắng nhịn xuống bi thương và nỗi niềm thống khổ, đành phải đồng ý chấp nhận, rồi chuyển đề tài: "Đúng rồi, ta chuẩn bị xong bữa ăn trưa, tỷ nhanh ăn ."

      Sở Tiêu Lăng gật đầu, ôm con vẹt cùng đến thiện sảnh, lần đầu tiên cùng với nó ngồi chung bàn ăn, cũng chính là lần cuối cùng. Bởi vì tâm trạng rất vui, nàng ăn được nhiều lắm, ăn cơm trưa xong cũng vội nghỉ ngơi, mà vẫn lẳng lặng ngắm nhìn con vẹt, trân trọng mỗi giây phút được ở cùng nó . Tuy rằng nó chỉ là con chim , thời gian ở chung cũng chưa được bao lâu, nhưng nàng hoàn toàn xem nó như là tri kỷ bên người .

      biết có phải cũng cảm giác được ly biệt bi thương này mà con tiểu vẹt cũng im lặng khác thường, đôi mắt chăm chú nhìn Sở Tiêu Lăng, làm cho nàng càng thêm thương cảm, ảm đạm đến rơi lệ.

      Cầm nhi cũng hề rời nửa bước, khuôn mặt nhắn biểu nỗi đau thương, nàng cũng vội cúi đầu xuống, dùng tay áo lau những giọt nước mắt.

      Đến hơn ba giờ chiều, Sở Tiêu Lăng nhìn Tiểu Vũ Vũ lần cuối cùng rồi đem nó trao cho Cầm nhi, thêm câu: "Cầm nhi, ngươi hãy với Triệu Đan Vũ rằng ta sao đâu, ta kiên cường lên để sống tốt! Còn nữa hãy với rằng phải chăm lo con Tiểu Vũ tốt, tháng sau khi trở về thăm nhà, ta hẹn gặp lại!"

      Mặc dù chưa thực hiểu được hàm ý sâu xa trong lời của Tiêu Lăng, Cầm nhi vẫn hỏi lại, chỉ gật đầu chào Sở Tiêu Lăng, mang theo con vẹt tời khỏi Đọng Thúy Các. . . . . .

      Sau ngày Tiểu Vũ bị đưa mấy hôm, Sở Tiêu Lăng mực rầu rĩ vui, hôm nay, bị Cầm nhi lôi kéo quá nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi Đọng Thúy Các, đến hậu hoa viên trong Vương Phủ.

      Mùa hoa đào nở qua lâu, hôm nay chỉ còn lại gốc đào trơ trọi xác xơ tiêu điều, cả vườn đào ngập tràn khí thê lương ảm đạm, làm cho nàng vốn phiền muộn đau thương trong tâm tư lại càng thêm phần chua xót.

      Nàng vòng quanh gốc đào, yên lòng mà bước thẳng đến phía trong, tiện tay hái xuống chiếc lá, đặt lên miệng thổi ra khúc nhạc. Khúc nhạc vừa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nàng quay đầu lại nhìn, bắt gặp bóng dáng cao lớn bước đến ngược sáng với ánh nắng mặt trời nên nhìn được khuôn mặt

      "Tiến đến Vương Phủ lâu như vậy rồi, ngươi rốt cuộc là có học được chút quy củ nào , hay là cố ý nghe theo lời dặn của bổn vương?" Nàng thờ ơ, làm cho càng thêm tức giận, giải thích được vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng, lại thể khống chế được tình cảm cứ nổi giận dâng trào.

      "Nô tì bái kiến Vương gia!" Sở Tiêu Lăng lúc này mới nhún mình khẽ chào, chờ đợi đến phản ứng của , tự quay đầu lại thẳng.

      Lưu Vân Lạc Kỳ tức giận lại càng sôi sục thêm, bước tới rừng đào, giật mạnh chiếc lá môi Tiêu Lăng ra, dồn hết khí lực làm cho đôi môi đào của nàng bị chiếc lá cắt đường, máu tươi đỏ thẫm ứa ra bên ngoài.

      Tự dưng đôi môi lại bị đau nhức, chảy cả máu, làm cho Sở Tiêu Lăng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng cũng quá để ý tới việc này, chỉ là cảm thấy vị mặn thấm đẫm đôi môi của mình.

      " phải chỉ là con vẹt thôi sao? Ngươi vẫn còn tức giận với bổn vương hả? Nhớ kỹ lại thân phận của ngươi , ngươi là nữ nhân của bổn vương, nếu còn tuân theo quy củ,lại còn nghe theo lời của bổn vương ..., đến lúc đó đừng trách sao bổn vương lại vô tình!" Đôi mày kiếm của nhíu chặt lại,nhìn chằm chằm vào đôi môi tươm máu của nàng, nội tâm tự dưng bực bội, " Tại sao ngươi lại giống như những nữ nhân khác ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng mà lại cố chấp quật cường như vậy, lại còn thường xuyên gây chuyện nữa! Chẳng lẽ là do hận bổn vương đoái hoài gì đến ngươi? Ngươi phản kháng lại có đúng ?"

      , phải là như vậy!! đúng là ta vô tình với mình, nhưng mình chưa từng nghĩ tới việc oán hận mà làm gì, cũng hề nghĩ tới việc tranh giành bất cứ thứ gì với ai! từng qua lần, chính mình mực vẫn nhớ kỹ trong tâm, nàng chẳng qua chỉ cần được chút bình yên trong cuộc sống, vậy mà bọn vẫn chịu buông tha cho chính mình, đặc biệt là Nhan Hâm, khắp nơi gây khó xử cho nàng! Mà cũng chỉ vì Nhan Hâm mà thị phi trắng đen chẳng phân biệt được! Nghĩ đến chính mình bị oan ức liên tiếp, Sở Tiêu Lăng lại nhịn được, nước mắt cứ tuôn trào ra bên ngoài! Chính bản thân mình tự trách cho vô dụng này, có cách nào kiên cường bình tĩnh kiềm chế được yếu đuối trong tâm hồn!!

      Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, từng cho rằng cả đời này chỉ đối với việc Nhan Hâm rơi lệ mới cảm thấy đau lòng, ngờ khi nhìn thấy nàng, tại mang bộ dạng đáng thương rơi lệ, nỗi lòng của xúc động vô cùng! cảm xúc biết tên cứ thôi thúc mãi, làm cho chút nghĩ ngợi nào, ôm chặt nàng vào trong lòng.( gian,thời gian và hoàn cảnh nice quá mà đoạn romantic bắt đầu)

      Đột nhiên bị ôm, đầu tiên Sở Tiêu Lăng toàn thân run lên, cuối cùng lại ngả đầu vào vai luôn, khuôn mặt tèm nhèm nước mắt nước mũi, lên tiếng khóc òa, phát ra hết những áp chế oan ức dồn nén từ tận đáy lòng, nỗi đau khổ nặng nề dần vơi chút .

      Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng cảm thấy xao động, biết nên điều gì trong lúc này, chỉ biết tiếp tục ôm chặt lấy nàng, cho đến khi nàng ngừng khóc hẳn.

      Sau khi khóc xong, cả người tâm trạng cảm thấy tốt lên rất nhiều, ý thức cũng bắt đầu trở về tại, Sở Tiêu Lăng lúc này mới nhận thức được hoàn cảnh giờ, cả người chấn động, nhanh chóng đẩy ra.

      Lưu Vân Lạc Kỳ bị xô bất ngờ kịp chuẩn bị gì, cả người bị đẩy ngược về phía sau, lưng bị cây nhánh cây xẹt qua, mặc dù cách lớp áo bào,và bản thân cũng có tấm lưng rất rắn chắc cứng cỏi, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút đau đớn truyền tới. Đôi mắt bỗng nhiên nheo lại, hướng tới nàng phát ra ánh mắt lạnh lùng.

      Sở Tiêu Lăng trốn tránh nhìn tới, sau khi lui lại, dùng tay áo nhàng chùi vết máu đọng lại môi .

      Tuấn nhan Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm nôn nao tỏ vẻ lo lắng, sau đó đôi mắt lại trở về vẻ lạnh lùng như trước, qua hồi sau để lại câu" biết tốt xấu", rồi tức giận lao ra khỏi rừng cây.

      Lần này, Sở Tiêu Lăng hề quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của , tự tìm tảng đá ngồi xuống, đôi mắt thất thần nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm gợn mây, tâm tư bấn loạn.

      Nàng hề hay biết rằng, ngay sau khi Lưu Vân Lạc Kỳ rời khỏi hoa viên khắc, bóng dáng mềm mại mảnh khảnh cũng bước ra từ phía sau gốc cây đại thụ, dung nhan xinh đẹp tinh tế bởi vì bị phẫn nộ đố kỵ tột cùng mà trở nên méo mó xấu xí . Nàng ta nghiến chặt hàm răng lại, đôi mắt ngừng phát ra tia tàn bạo và độc ác vô cùng . . . .

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 19: Gian kế

      Ngày hôm nay, Sở Tiêu Lăng vừa dùng xong bữa ăn sáng, thơ thẩn dạo trong nội viện nha hoàn Yến nhi đột nhiên vội vàng chạy tới, thở hồng hộc bẩm báo: "Vương Phi, Cầm nhi. . . . . . ấy bị Vương gia bắt rồi!"

      Khuôn mặt Sở Tiêu Lăng đột nhiên biến sắc, đôi chân mày ngay lập tức chau lại. Cầm nhi phải là đến phòng ăn để lấy thứ gì đó sao? Sao lại bị Lưu Vân Lạc Kỳ bắt ?

      Yến nhi bình tĩnh lại, tiếp: "Nghe Cầm nhi dám cả gan xô thứ phi té xuống hồ nước, làm cho thứ phi thiếu chút nữa chết đuối. Vương gia sau khi biết được việc này nổi trận lôi đình giận dữ vô cùng, sai người bắt trói Cầm nhi lại, còn rằng nếu thứ phi xảy ra chuyện gì, bỏ qua cho Cầm nhi đâu!"

      “Cầm nhi? tại ấy ở đâu? Ký Phong Các sao?" Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, nội tâm càng thêm lo lắng.

      ", Vương gia lôi ấy đến Nhã Hâm Các!"

      Nhã Hâm Các? Sở Tiêu Lăng chút nghĩ ngợi gì, chuẩn bị bước đến Nhã Hâm Các.

      Yến nhi vội ngăn cản nàng lại: "Vương Phi, dựa vào kinh nghiệm của nô tỳ, người tốt nhất là nên bẩm báo với lão Vương phi trước, rồi xin lão Vương phi cùng đến đó."

      Đúng vậy, chỉ dựa vào năng lực của mình, nhất định cứu được Cầm nhi. Sở Tiêu Lăng cảm động nhìn Yến nhi thoáng bộc lộ cảm kích, lúc này mới cất bước, nhanh chóng đến Gợn Lan điện, đem tất cả tình huống báo cáo chi tiết lại với lão Vương phi.

      Lão Vương phi sau khi nghe xong, điều gì, vội cùng nàng đến Nhã Hâm Các.

      Nhìn thấy Cầm nhi quỳ ở đó, toàn thân bị trói, tóc tai và quần áo đều ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ giống như phải khóc rất nhiều. Nàng ta nhìn đến Sở Tiêu Lăng, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức khóc rống lên "Tiêu Lăng tỷ, người phải cứu muội, nhất định phải cứu muội!"

      Sở Tiêu Lăng lấy từ trong lòng ngực ra 1 chiếc khăn tay, lau những giọt nước mắt mặt Cầm Nhi, tranh thủ hỏi thăm lại việc xảy ra .

      Cầm nhi khóc sướt mướt,tiếng đứt quãng: "Muội đường đến phòng ăn, bước qua cầu Cửu khúc, nhìn thấy Nhan thứ phi ở đó, nàng ta đột nhiên gọi muội đến gần, muội vừa bước đến gần, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cùng nàng ấy rơi xuống hồ.Sau khi được đưa lên bờ, nàng ấy là do muội cố ý đẩy nàng ta xuống hồ. Tiêu lăng tỷ, muội có đẩy, muội căn bản còn biết tại sao lại bị té xuống hồ cùng 1 lúc với nàng ta mà!"

      Lão Vương phi là người từng trải qua biết bao sóng to gió lớn,sau 1 thoáng suy nghĩ liền hiểu ra được chuyện gì xảy ra, bất quá bà phát biểu hay bình luận gì ngay lập tức, hỏi thăm qua người hầu, biết được Lưu Vân Lạc Kỳ ở trong phòng trong, vì vậy bước đến nâng Cầm nhi dậy cùng vào phía bên trong.

      giường trong, Lưu Vân Lạc Kỳ tự tay cho Nhan Hâm uống thuốc. Nhìn thấy lão Vương phi,còn chưa hết ngạc nhiên, lại nhìn thấy Cầm nhi cũng đứng sau lập tức quát lên: "Bổn vương phải qua rằng được bổn vương cho phép, ngươi vẫn phải tiếp tục quỳ hay sao? Là ai cho ngươi đứng lên? Người đâu . . . . ."

      "Là ta gọi ấy cùng vào đó!" Lão Vương phi ngắt lời .

      "Mẫu thân. . . . . ."

      "Kỳ nhi, đây là việc trong nhà, cho nên mẫu thân phải đích thân xử lý, cần con phải hao tâm tổn trí đâu!" Lão Vương phi vẻ mặt kiên định, nhìn về phía Nhan Hâm, theo lệ hỏi nàng ta tình lúc đó.

      Nhan Hâm tỏ ra bộ dạng đáng thương, ho khan vài tiếng, mới yếu ớt đáp: " Bẩm mẫu phi, con ở bên hồ ngắm cảnh, nha đầu kia tự dưng ngang qua hề tỏ ra tôn kính với con, Tiểu Lan thấy bất bình mới gọi nàng ta lại, chỉ trích nàng ta vài câu. Nàng ta những nghe còn cùng với Tiểu Lan tranh cãi, con đến ngăn cản để hai người bình tĩnh lại, ai ngờ nàng ta nhân cơ hội đó xô con rơi xuống hồ. Con hề có chuẩn bị gì, theo bản năng túm lấy tay nàng ta, cuối cùng cả hai cùng bị rơi xuống hồ."

      "Phải vậy đó? Nhưng ta lại nghe Cầm nhi qua hề có chuyện như thế!" Lão Vương phi tiếng trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Cầm nhi ra lệnh nàng ta bẩm báo lại việc xảy ra lần nữa.

      Nhan Hâm sau khi nghe xong, nước mắt lập tức tuôn trào "Mẫu phi, oan uổng cho con quá! Nàng ta chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu, con như thế nào mà lại dám mạo hiểm cả tánh mạng của mình tranh chấp thiệt hơn."

      " sai,chỉ là tiểu nha đầu quả thực đáng để cho ngươi phải nhọc công như vậy, vấn đề ở đây là, nàng ta là nha đầu của Tiêu Lăng! Ngươi mực tranh chấp với Tiêu Lăng, tất nhiên nghĩ ra cách đả động đến người của nó! ra cũng giống như là việc con vẹt lần trước vậy!"Căn bản lão Vương phi việc gì cũng biết hết!!

      " có, Hâm nhi có làm! Hâm nhi căn bản cần phải làm như vậy mà! Vương gia hàng đêm đều sủng ái con, đối với con thương chăm sóc, con như thế nào mà lại đố kỵ với tỷ tỷ chứ!"

      "Có lẽ về phương diện sủng ái ngươi có đố kỵ với Tiêu Lăng; chỉ bởi vì nàng ta có được danh hiệu mà ngươi vĩnh viễn chiếm lại được, chính vì vậy ngươi đối với nàng ta đuổi cùng giết tận hề biết tiếc thương!’’ Lão Vương phi hiểu rất việc này, trò ngươi lừa ta gạt này, bà năm đó ở hậu cung thấy qua rất nhiều rồi!

      " phải, phải là như vậy đâu, con có làm việc như vậy!!" Nhan Hâm khóc nấc lên, khóc cách là oan ức, đáng thương.

      Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn thấy thế, trái tim đau đớn, ở bên cạnh an ủi cho nàng ta, nhìn lão Vương phi cam đoan: "Mẫu thân, hài nhi khẳng định rằng Hâm nhi phải loại người như vậy đâu, việc này tuyệt đối phải là do lỗi của Hâm nhi! Cầm nhi nha đầu này to gan lớn mật lại dám làm càn, coi ai ra gì hết!"

      , lại tức giận nghiêm nghị phân phó: "Người đâu, lôi nha đầu này ra ngoài, đánh 100 gậy cho ta!"

      trăm gậy? Vậy chẳng phải là muốn lấy mạng của Cầm nhi sao!! Sở Tiêu Lăng nội tâm vô cùng khủng hoảng, vội vàng nghiêng người ra bảo vệ cho Cầm nhi, "! Các người thể để cho Cầm nhi oan uổng như vậy, tôi cũng dùng chính nhân cách của mình ra đảm bảo, Cầm nhi tuyệt đối làm ra những việc như thế này!"

      Sở Tiêu Lăng vừa thốt ra lời này, cả điện đột nhiên yên tĩnh lại, đặc biệt là Lưu Vân Lạc Kỳ, đôi mắt tối sầm lại, gương mặt tỏa ra thô bạo, hung ác, vẻ thâm trầm làm cho người ta sợ hãi .Nha đầu biết tốt xấu này, thể tưởng được dám ra mặt chống đối phản bác lại chính mình! Xem ra, mình thể cứ nhân từ mãi được, hôm nay nhất định phải trừng phạt luôn mới được để nàng ta hiểu việc dám chọc giận đến bổn vương gây ra hậu quả gì!

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 20: Gian kế được thực (phần hai)

      Nhìn thấy tình huống tại, lão Vương phi lo lắng tình càng ngày càng nghiêm trọng, vội vàng ra câu trọng điểm để giải quyết vấn đề: "Dựa vào lời của Hâm thứ phi và Cầm nhi mỗi người có 1 ý kiến riêng, lại có người tận mắt chứng kiến, ai đúng ai sai thể xác thực được, mọi người cũng xảy ra việc gì đáng tiếc, chi bằng hãy bỏ qua việc ngày hôm nay ! Nhan thứ phi, ngươi thấy thế nào?"

      Quả , mọi việc hôm nay đều nằm trong tính toán của Nhan Hâm, vốn cũng hề muốn trách phạt Cầm nhi thêm nữa, vừa nghe qua lời đề nghị này của lão Vương phi có thể gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng ràng là mừng thầm, biểu ra mặt lại giả vờ yếu ớt cùng nhu thuận, "Tất cả đều nghe theo mẫu phi xử lý, Hâm nhi dám có nửa lời dị nghị!"

      ngờ được nàng ta lại nhanh như vậy bỏ qua, lão Vương phi ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, bất quá cũng có ý định truy xét tới cùng, hướng đôi mắt đến Sở Tiêu Lăng, theo lệ hỏi;"Tiêu lăng, con cảm thấy thế nào?"

      "Đa tạ mẫu phi giải vây cứu nguy cho con!" Sở Tiêu Lăng vui mừng, cúi đầu đáp tạ.

      Cầm nhi được đặc xá, cũng tranh thủ liên tiếp dập đầu cảm tạ lão Vương Phi.

      Chỉ có Lưu Vân Lạc Kỳ, rất ràng hề thoả mãn với kết quả này, tuấn nhan như cũ lộ tia hung ác nham hiểm, đôi mắt trũng sâu thâm trầm, còn rất tức giận vì vừa rồi Sở Tiêu Lăng dám lớn mật chống đối lại với .

      Việc này nên trì trệ thêm nữa, lão Vương phi phân phó cho Sở Tiêu Lăng dìu Cầm nhi trở về cung của mình, rồi bà cũng ra luôn, trước khi , ý vị thâm tường liếc nhìn Nhan Hâm .

      Mọi người vừa tản hết, trong điện đường lại khôi phục yên lặng.

      Nhan Hâm nép vào trong ngực Lưu Vân Lạc Kỳ, áy náy : "Vương gia thực xin lỗi, Hâm nhi làm cho ngài tức giận rồi!"

      "Đồ ngốc, liên quan tới chuyện của nàng, bổn vương mới phải là người xin lỗi nàng, nàng bị ủy khuất, bổn vương lại thể thay nàng giải quyết!"

      "Vương gia quá lời rồi, Hâm nhi biết trong nội tâm của Vương gia chỉ thương Hâm nhi thôi, chỉ cần như thế là đủ rồi! Bất quá, Hâm nhi muốn thay Vương gia dạy cho tỷ tỷ bài học về phép tắc quy củ, thể tưởng được là tỷ tỷ lại coi ai ra gì hết, chỉ vì tiểu nha đầu bé mà dám chống đối lại ngài trước mặt tất cả mọi người! Vương gia ngài dù có như thế nào cũng là nhất gia chi chủ, cho dù tỷ tỷ có là chính phi cũng nên coi trọng ngài, ràng là do ỷ vào sủng ái của mẫu phi đối với nàng ta,mà xem thường lời cuả ngài ." Nhan Hâm bên lặng lẽ đánh giá , bên dụng tâm kín đáo kể ra tội lỗi của Tiêu Lăng.

      Lời của nàng ra, hề nghi ngờ gì nữa chạm trúng đến lòng tự trọng và uy nghiêm của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho càng tức giận!

      "Hâm nhi phủ nhận, trong nội tâm cũng ít nhiều có điểm đố kỵ với tỷ tỷ.Được trở thành vợ cả của Vương gia, vẫn là điều mà Hâm nhi tha thiết ước mơ chờ đợi! Hâm nhi vì Vương gia mà phải trả giá hy sinh nhiều như vậy, theo khuôn phép cũ, như thế nào cũng có tư cách làm Vương Phi hơn so với tỷ tỷ, song mọi việc đôi khi lại như mong muốn, chẳng lẽ chỉ bởi vì tỷ tỷ và Vương gia là mệnh định nhân duyên? Hâm nhi vĩnh viễn có cách nào đạt được mong muốn sao? Chỉ là, trời xanh định sẵn, vì sao lại còn để cho Hâm nhi quen biết với Vương gia, cùng Vương gia tìm hiểu nhau rồi nhau? Vì sao lại mang cho Hâm nhi nhiều hi vọng, cuối cùng lại phải để tất cả nỗi hi vọng tan biến hết?" Nhan Hâm vừa dứt lời,lại lần nữa rơi lệ, cả người tỏ ra thê lương thảm não, làm cho người ta càng thêm mến.

      " phải đâu, Hâm nhi, nàng đừng suy nghĩ miên man nữa, cái gì mà mệnh định nhân duyên chứ? Căn bản chỉ là chuyện nhảm nhí! nàng mới là nhân duyên cả đời của bổn vương! Trừ nàng ra, người nào có tư cách để làm thê tử của bổn vương nữa!"( rùi hối hận nha LK huynh cho chừa à) Lưu Vân Lạc Kỳ vội vàng ôm lấy nàng, ôn nhu trấn an cho nàng.

      Nhan Hâm lại rơi lệ ngừng, " tâm tư củaVương gia, Hâm nhi hiểu , chỉ là, chuyện tương lai Hâm nhi dám đoán trước, Hâm nhi lo sợ rằng có ngày, Vương gia chán ghét mà vứt bỏ Hâm nhi,(tất nhiên là có việc này ùi chính xác đó mụ hồ ly) nếu có ngày đó, vậy bằng tại hãy dập tắt hết niềm hy vọng của Hâm nhi , dù bây giờ có đau lòng vẫn hơn là dây dưa về sau lại càng thêm đau đớn!!"

      "Hâm nhi, đồ ngốc này,tại sao nàng lại có ý nghĩ như vậy chứ, bổn vương làm thế nào mà có thể vứt bỏ nàng mà !! Chẳng lẽ nàng quên bổn vương từng hứa hẹn điều gì với nàng rồi sao? Đừng lo lắng nữa, nàng là người vĩnh viễn luôn đứng ở bên cạnh bổn vương!"(ayyyyyy hứa nhiều thất hứa cũng nhiều Lk huynh)

      "Hứa hẹn? Hứa hẹn có là mãi mãi ? Hứa hẹn rồi trở thành thực được hết sao?" Nhan Hâm khuôn mặt lập tức ảm đạm thêm.

      Cái này, thể nghi ngờ gì nữa làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ thẹn thùng!! khỏi thống khổ ra lời xin lỗi, "Thực xin lỗi Hâm nhi, bổn vương biết trong lòng nàng có ai oán, bổn vương nuốt lời, bổn vương thực xin lỗi nàng mà!"

      Nhan Hâm giương cánh tay lên, vuốt đôi mắt và làn môi mỏng, trong mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ, lắc đầu : "Vương gia xin đừng như vậy, ngài có muốn giết Hâm nhi luôn ! Muốn trách, cũng chỉ có thể trách là do Hâm nhi phúc phận chưa đủ mà thôi!!"

      Nhìn nàng thất vọng và bi thương, nhớ tới việc nàng từng liều mình hy sinh để cứu , dù việc này hơn năm, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn lòng như đao cắt mỗi khi nhớ lại, rốt cục ra quyết định: "Hâm nhi, hãy cho bổn vương chút thời gian, bổn vương đem nàng ta trục xuất khỏi Vương Phủ,làm cho nàng chính thức trở thành Vương Phi của bổn vương. Nàng ngàn vạn lần đừng thương tâm nữa, nếu lại ảnh hưởng đến vết thương cũ đó. Tất cả mọi việc hãy giao cho bổn vương, bổn vương sau việc tu sửa Kinh châu xong, ta lập tức bắt tay vào xử lý việc này, bổn vương để cho nàng phải chịu ủy khuất nữa!"

      "Đa tạ vương gia, chỉ là, ngài xác định là có biện pháp thuyết phục mẫu phi đuổi tỷ tỷ sao? Mẫu phi hết mực thương nàng ta, vạn nhất có kết quả tốt, chừng phá vỡ tình cảm giữa ngài và mẫu phi đó!"

      Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, lại thêm hồi trầm mặc, sai, có thể nhìn ra được, mẫu phi rất xem trọng nha đầu kia,luôn bảo vệ và đứng về phía nha đầu kia, nếu tìm được chứng cứ thiết thực, mẫu phi bao giờ thỏa hiệp!

      Nhan Hâm đôi mắt càng ngừng lay chuyển, cuối cùng, quyết định: "Vương gia, Hâm nhi có biện pháp, biết có nên ra hay ?"

      "Ừ? Hâm nhi có thượng sách gì cứ ra đừng ngại!"

      "Vương gia hẳn là vẫn còn nhớ trước kia tỷ tỷ từng buôn bán thứ gì ở ngoài chợ chứ? Mẫu phi vẫn luôn cho rằng nàng ta là nữ tử có nhân cách tốt, chúng ta ngại đúng bệnh kê thuốc, phá hỏng hình tượng của nàng ta trước mặt của mẫu phi . . . . . ." Nhan Hâm kề sát bên tai Lưu Vân Lạc Kỳ .

      Lưu Vân Lạc Kỳ sau khi nghe xong, ngây người bất động!

      "Kỳ , hâm nhi cũng biết được rằng biện pháp này có chút táng tận lương tâm, nhưng quý phi đại tỷ từng qua đây là phương pháp xử lí tốt nhất, còn nhìn qua nhân cách vô liêm sĩ của tỷ tỷ lại có tài dụ dỗ mê hoặc các nam nhân, chừng sớm còn là xử nữ nữa! Việc này chẳng những có thể thuận lợi đuổi tỷ tỷ , còn có thể dẹp bỏ luôn việc hoàng thượng đối với tỷ tỷ có chút cảm giác khác thường!" Kỳ , kế hoạch này là do Nhan Hâm tự mình nghĩ, nhưng nàng lại đem hết trách nhiệm đổ lên người của Nhan quý phi, còn giả bộ là áy náy bứt rứt.

      Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục im lặng, sai, biện pháp này mà được thực Sở Tiêu Lăng hết đường chối cãi, đến lúc đó mẫu phi vì sĩ diện, chắc chắn giữ nàng ta lại, chính mình cũng coi như là giải quyết được phiền não trong lòng, sau này cần phải hổ thẹn và áy náy với Nhan Hâm nữa!(toan tính cho rùi bị phản tác dụng à LK ca oy)

      Chính là, biết vì sao trong lòng của tựa hồ như hề tình nguyện khi phải dùng đến biện pháp này để đối phó với Sở Tiêu Lăng, đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại dùng đến thủ đoạn đê tiện này . sau đó. . . . . . sau đó. . . . . .

      "Vương gia. . . . . ."

      "Hâm nhi,lời đề nghị của nàng, bổn vương ghi nhớ kỹ, hãy cho bổn vương ít thời gian, đừng để bổn vương phải lo lắng thêm điều gì nữa có được ?"

      "Vâng! Hâm nhi biết mà, ngài cảm thấy rất khó xử, nếu như ngài muốn thực ,cũng có sao đâu mà!" Nhan Hâm trong nội tâm rất tức giận, nhưng lại biểu ra bên ngoài giả dối, tỏ vẻ hào phóng thông cảm.

      Kỳ , muốn sủng hạnh tiện nhân Sở Tiêu Lăng kia, mặc dù là vì mục đích có lợi, chính nàng ta cũng hề mong muốn, nhưng có được tất có mất, vì lợi ích lâu dài về sau, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn chút. Huống hồ, nàng rất có lòng tin, chỉ sủng hạnh Tiêu Lăng duy nhất có lần mà thôi, rồi mọi việc có gì thay đổi. Dù sao, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng đâu phải là chưa từng sủng hạnh những nữ nhân khác! Mà Sở Tiêu Lăng, cũng giống như những nữ nhân khác vậy, để lại điều gì đặc biệt cho Lưu Vân Lạc Kỳ, chỉ có mình mới có thể ở giường chinh phục hoàn toàn Lưu Vân Lạc Kỳ mà thôi!!(hơ hơ tự tin con mụ nạ dòng)

      lần nữa nép tại trước ngực của , Nhan Hâm gương mặt lộ vẻ tà ác thỏa mãn với mục đích thực , biểu tình tính toán và thâm hiểm. Nàng rất tin tưởng, nhất định thực theo đúng kế hoạch này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :