1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sầu triền miên - Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 10 : Chịu nhục ( thượng )

      Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày hoàng triều chúc mừng tròn 190 năm.

      Trưa hôm nay, Sở Tiêu Lăng làm nghỉ ngơi sớm, giờ Thân ( ước chừng buổi chiều 3 giờ ) liền bắt đầu chỉnh trang ăn mặc.

      Giờ phút này, nàng mặc bộ xiêm y màu tím nhạt ,khoác áo bào thuê hình chim phượng hoàng, mặt trang điểm chút phấn phớt hồng, hề nhợt nhạt , làm cho người nhìn cảm thấy như sáng hài hòa của trăng soi bên ngàn sao, đẹp rạng rời lại quá chói mắt. bộ váy màu tím cầu kì sang trọng thể đúng uy nghiêm của chánh phi vương thất.Trâm cài đầu hình đáo Mẫu đơn, tóc được búi cao nhờ cây trâm trân châu hình hoa phượng, bên cạnh còn điểm thêm vài viên Nam Hải Dạ Minh Châu. Gương mặt vốn thanh cao sang trọng, kết hợp với những viên ngọc châu và trâm cài vô cùng hòa hợp, càng thêm cao quý diễm lễ.

      Da trắng nõn nà, phớt hồng , dịu dàng như băng ngọc, óng ánh trong suốt, đôi mắt trong suốt sáng long lanh,nhìn tổng quát hết sứa thanh nhã và có khí chất, làm cho người khác cảm thấy thua kém, tự ti mặc cảm, lại dám tỏ ra khinh thường.

      Hết thảy gần như hoàn mỹ, nhưng mà nàng vẫn đứng ngồi yên, bình tĩnh nhìn vào trong gương rồi đột nhiên gọi lớn : "Cầm nhi, nơi này phấn dường như đủ hồng, còn có đôi môi màu sắc có chút hơi nhạt! Mau, ta muốn bôi thêm nhiều phấn chút!"

      Trước kia, nàng trang điểm rất tùy tiện qua loa, hôm nay có thể là lần đầu để ý như vậy. Nhưng bởi vì khẩn trương mà ra nhiều mồ hôi, Cầm Nhi nhịn liền trấn an: "Tiêu Lăng tỷ, ngươi phải buông lỏng, ngươi thể chảy mồ hôi nữa, nếu trôi lớp trang điẻm!"

      Ai ngờ, Sở Tiêu Lăng vừa nghe,lại thêm lo lắng liền bảo: "À? Vậy mau tranh thủ trang điểm lại cho ta!"

      " tại hoàn hảo! cần trang điểm! Ta là ngươi thể lại ra mồ hôi, nếu trang điểm thêm cũng như , chẳng lẽ nàng muốn ta theo nàng đến yến hội giúp nàng trang điểm lại sao?"

      "Đúng, vương phi đừng quá đừng lo, người bẩm sinh có khí chất diễm lệ hơn người rồi, bây giờ nhìn lại rất xinh đẹp!" người nha hoàn khác cũng lên tiếng an ủi.

      Vậy sao? rất tốt sao? Sở Tiêu Lăng tiếp tục nhìn mình trong gương suy nghĩ . khẩn trương là dối! Mặc dù mấy ngày nay nàng nghe lão Vương phi tỉ mỉ giảng giải cùng Lưu má má kiên nhẫn dạy, còn cố gắng luyện tập , lễ nghi thành vấn đề, nhưng biết tại sao , nàng chính là cảm thấy bất an cùng e ngại,thiếu tự tin.

      Nàng đăm chiu hồi, cho đến khi lão vương phi phái người tới nhắc nhở, tinh thần hoảng hốt rời tẩm cung, tới đại viện vương phủ.

      Xe ngựa rộng lớn xa hoa, bên cạnh là lão Vương phi cùng Lưu Vân Lạc Kỳ, còn có. . . . . . Nhan Hâm. Nhan Hâm biết dùng biện pháp gì, thế nhưng khiến cho nhan Quý Phi tự mình muốn mời nàng tham gia yến hội tối nay.

      Tối nay, nàng mặc trang phục cực kỳ tươi đẹp , rất xứng với thần thái của nàng. đôi mắt đẹp,nụ cười tươi như hoa, môi đỏ mọng khẽ nhếch,mê đắm người đối diện giống như tiểu nữ, động tác vô tình mà như dụ dỗ, tác động đến lòng nam nhân.

      ra , đều là Sở Tiêu Lăng hâm mộ cùng ghen ti với Nhan Hâm, dáng vẻ bình tĩnh cùng thong dong, còn chính mình lại thấp thỏm cùng hốt hoảng.

      Tất cả mọi người quan sát lẫn nhau lượt, ngay sau đó lên xe ngựa . Sở Tiêu Lăng cùng lão Vương phi ngồi phía, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm ngồi vào bên kia. Dọc đường , hai người lời nhuận ngữ, giọng nỉ non, nếu có người khác nhìn vào thấy thái độ thân mật có chút mờ ám của hai người.

      Lão Vương phi nhìn, cũng vừa mắt, lại thấy nhi tử thích thú, liền cũng tiện , cũng bắt đầu cùng Sở Tiêu Lăng tám chuyện nhà.

      Nhìn ra hảo ý của bà, Sở Tiêu Lăng khắc sâu trong lòng, ngoại trừ trong lòng cũng có chút buồn bã, cũng nhiều tâm , bởi vì nàng sớm nhủ với chính mình, được phép tự mình chuốc lấy cực khổ địa , để ý người nam nhân trước mắt này , chỉ là phu quân danh nghĩa ! Vì vậy, vô luận với ai thân thiết, nàng đều cảm thấy thương tâm hoặc khổ sở.

      Ước chừng hai khắc, xe ngựa chậm rãi dừng lại, mấy người tiến vào yến hội trường, trước tiên là thỉnh an hoàng đế.

      "Nô tì bái kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương, các nương nương thỉnh an!" Sở Tiêu Lăng nhớ các lễ nghi mà Lưu má má dạy , cẩn thận hành lễ,giọng hơi run cho thấy nội tâm nàng rất khẩn trương.

      "Bình thân!" Lưu Vân Lạc Trinh bình tĩnh đáp câu, đợi Sở Tiêu Lăng ngẩng đầu, thấy ràng Tiêu Lăng trước mặt, trong mắt bỗng nhiên thoáng qua tia kinh ngạc, ngay sau đó cười chế nhạo Lưu Vân Lạc Kỳ: "Khó trách ngươi gần đây lui hoàng cung rất sớm, nguyên lai là vì có mỹ nhân bên cạnh làm bạn, hoàng đệ, ngươi có diễm phúc lớn!"

      Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt luôn luôn nhạy cảm thông minh, bắt được Lưu Vân Lạc Trinh trong mắt kia có ánh nhìn khác thường, đáy lòng chợt cảm thấy vui mừng. vốn nên giải thích, nhưng tựa hồ có điều gì thôi thúc, cuối cùng, lên tiếng, chẳng qua là bĩu môi.

      Lưu Vân Lạc Trinh bên cạnh nhan Quý Phi —— Nhan Hâm đại tỷ, đột nhiên câu: "Cứ nghe Kỳ vương phi gả vào vương phủ trước đây bán đậu hũ mà sống? Thường xuyên xuất trong chốn hỗn tạp đông người trong chợ hả?"

      Mọi người tại đây vừa nghe, khỏi nhất thời kinh động, bàn tán xôn xao

      nghĩ tới nhan Quý Phi ở trước mặt nhiều người như vậy về thân phận của mình, Sở Tiêu Lăng khuôn mặt chợt biến sắc,mồ hôi như ướt đẫm, nhất thời biết làm sao, theo bản năng cúi đầu.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 11: Bị lăng nhục (hạ)

      "Kỳ Vương Phi, làm sao vậy? nghe thấy Bổn cung gì sao? Nghe qua mà hiểu lời Bổn cung sao..., hay là, khinh thường lời Bổn cung nên trả lời?" Nhan quý phi hỏi lại, khóe môi nhếch ra tia khinh miệt và đùa cợt.

      “Khởi bẩm quý phi nương nương, . . . . . . phải! Ta. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì. . . . . ." Sở Tiêu Lăng đầu lưỡi thắt lại, năng lộn xộn, vô thức nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, hi vọng có thể giúp cho mình lần.Có thể làm gì được chứ, tuấn nhan bình tĩnh, thể nào nhận ra suy nghĩ điều gì, chỉ biết là tựa hồ muốn mở miệng.

      "Kỳ Vương Phi " Nhan quý phi đề cao tiếng , lộ ra giận dỗi, nội tâm kì thực cười thầm, rất hài lòng khi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng bị bẽ mặt.

      May mắn thay, lão Vương phi kịp thời ra mặt hỗ trợ: "Chức vụ cao sang hay phân biệt được nhân phẩm của con người, Tiêu Lăng tự lực cánh sinh nuôi gia đình, cũng có gì là bất ổn cả!"

      "Chức vụ phân biệt, nhưng thân là nhi nữ đáng lý ra nên thủ tại khuê phòng, chứ phải là đến chỗ chợ đen hỗn tạp xuất đầu lộ diện, chịu đủ mọi kinh thường của các nam nhân!" Tuệ Tâm thái hậu cũng chen vào , vẫn dương dương tự đắc, liếc nhìn lão Vương phi, "Nghe việc hôn nhân này là do Hiền thái phi ngươi tự mình chọn lựa?"

      “Khởi bẩm thái hậu tỷ tỷ, đúng là như vậy! Tiêu Lăng và Kỳ nhi đích thực là mệnh định nhân duyên, nàng xuất giá làm chánh phi của Kỳ Vương Phủ, là điều thích hợp nhất!" Lão Vương phi kiêu ngạo xu nịnh, cũng hề hoảng hốt hay vội vàng đáp.

      "Mệnh định nhân duyên? Có chuyện này nữa sao? Kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ? Ta Hiền thái phi nha, ngươi bị gạt bạc là chuyện nhưng mang tai tiếng lại cho Kỳ Vương gia chính là đại đó! Kỳ Vương gia vĩ đại ra sao mọi người đều biết, hề xứng với nữ nhân đê tiện hèn mọn như vậy!" Thái hậu biểu ra bên ngoài chửi bới thẳng đến Sở Tiêu Lăng, nhưng kì thực bên trong là ý đồ công kích lão Vương Phi, châm ngòi rạn nứt tình cảm mẫu tử giữa lão Vương phi và Lưu Vân Lạc Kỳ.

      Cảm giác được Sở Tiêu Lăng toàn thân run rẩy, lão Vương phi đau lòng rồi lại còn phải kìm nén cơn tức giận căm phẫn. Dù rằng đây phải là lần đầu bà bị Tuệ Tâm thái hậu móc, cố gắng nhẫn nhịn xuống như thói quen, thế nhưng hôm nay, bà cách nào có thể tận mắt chứng kiến người con dâu do chính mình chọn lựa bị vào liên lụy việc này!!

      Vì vậy, khuôn mặt bà đanh lại lạnh lùng đáp: "Đây phải là đạo sĩ tiểu tốt gì cả mà là Tĩnh Tâm Vô Vi đại sư, từng nhiều lần chỉ ra sai lầm và cách khắc phục cho tiên đế, giúp tiên đế giải quyết ít vấn đề lớn!!"

      Tuệ Tâm thái hậu sau khi nghe xong, thần sắc đột nhiên thay đổi, cứng miệng gì đôi mắt lộ tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

      Chung quanh hào khí lập tức xôn xao hẳn lên, Lưu Vân Lạc Trinh thấy thế, rốt cục nhịn được mở miệng phân giải: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, mọi người ai nấy đều có vị trí và cương vị riêng mau chóng ổn định chỗ ngồi !"

      Mọi người tạm thời lắng xuống, đều hướng đến hoàng thượng cúi đầu đáp lại, rồi lục đục di tản .

      Kế tiếp, lễ mừng chính thức bắt đầu, chia làm hai phần, phần thứ nhất là thưởng thức ca múa, phần thứ hai là hoạt động ăn uống, mỗi bàn bày đầy các loại đồ ăn cùng điểm tâm cung đình, làm cho mọi người mặc sức nhấm nháp và thoải mái chuyện phiếm với nhau.

      thượng đài các vũ nữ ca múa rất hay và đẹp, Sở Tiêu Lăng chưa từng xem bao giờ, nên nàng thỏa mãn thưởng thức, tất cả tâm tư tập trung vào màn ca vũ này.

      Nàng biết Nhan quý phi kia chỉ vì bênh vực cho Nhan Hâm mà nhằm công kích vào mình, thái hậu lợi dụng đến nàng để đả kích và chế nhạo lão Vương phi. Mình bị nhục nhã 1 chút cũng sao, chỉ sợ là việc này ảnh hưởng đến danh dự của Vương Phủ. Nhớ tới lạnh nhạt của Lưu Vân Lạc Kỳ vừa rồi, nàng thậm chí còn lo lắng có hay bởi vì việc này mà tức giận đem mình trục xuất khỏi vương phủ, nếu chính mình bị đuổi , thương tâm nhất vẫn là mẫu thân của nàng.

      Cứ như vậy, nàng bất an nguôi, yên trong lòng cho đến khi màn ca múa chấm dứt. Lão Vương phi bị vài lão tỷ muội kéo ôn chuyện, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm chẳng biết đâu mất, chỉ còn lại nàng mình bóng đơn.

      Đối với các món ngon vật lạ trước mắt nàng hề muốn ăn, cuối cùng lựa chọn giải pháp ra khỏi đại điện. khí bên ngoài mát mẻ làm cho tâm tình nàng tốt hơn nhiều, nàng đến gần vườn hoa, tập trung nhìn ngắm các loại hoa tươi trong thượng uyển, quá nhập tâm đến thế giới trầm mặc của riêng mình, đến nỗi có người tới gần cũng hề hay biết.

      "Đêm nay yến hội làm kỳ Vương Phi buồn bực nhiều rồi phải ?" Thuần hậu tiếng hết mực dịu dàng vang lên.

      Sở Tiêu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người thân mặc long bào tới, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó quỳ lạy: "Nô tì khấu kiến hoàng thượng."

      "Hãy bình thân, cần đa lễ!"

      "Tạ hoàng thượng!" Sở Tiêu Lăng đứng thẳng lưng, vẫn tiếp tục cúi đầu.

      Lưu Vân Lạc Trinh yên lặng nhìn nàng, lát sau mới : "Vừa rồi Nhan quý phi cùng mẫu hậu ta lời có hơi quá đáng..., hi vọng Kỳ Vương Phi chớ để ở trong lòng."

      Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên chấn động. Nàng thể tưởng tượng được, cao cao tại thượng là vua của nước, lại ôn hòa cùng tinh tế đến như thế này! Nàng vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên, vừa vặn rơi vào ngay chính giữa đôi mắt đen láy sáng vô cùng như sao trời.

      Lưu Vân Lạc Trinh cũng nhìn chớp mắt, con ngươi đen nhấp nháy. biết có phải quá chán ngán những cung tần trong hậu cung hay mà, giờ đây chàng phát ra người con ở trước mắt có cảm giác thân quen vô cùng chứ hề xa lạ, làm cho chàng xúc động ngớt, và còn có cả nỗi đau lòng và thương tiếc nguôi. Bất quá, chàng biết , nàng chính là Vương Phi của hoàng đệ thân nhất của mình. Chàng cũng biết , nàng căn bản thích hợp với cuộc sống trong hậu cung vốn chỉ toàn ganh ghét đấu đá tranh giành lẫn nhau mà thôi.

      Lần đầu bị nam tử nhìn chằm chằm như vậy, huống hồ còn là thiên tử chí tôn thân phận cao quý, Sở Tiêu Lăng cảm thấy bất an, tâm ý hết sức hoảng loạn vội vàng lên tiếng phá vỡ khí kì lạ này: "Hoàng triều có được hoàng thượng thánh quân minh như vậy, là phúc khí cho con dân bá tánh!"

      Lưu Vân Lạc Trinh ngạc nhiên, lập tức nhàng cười: "Trẫm còn tưởng rằng Kỳ Vương Phi khéo léo trong việc ăn , thể tưởng được là nàng rất biết cách chuyện sao cho phải đạo!"

      "Ách, thần… Nô tì biết tội!"

      "Ha ha, cần bối rối như vậy, nàng cứ ra những lời lòng làm sao lại có tội để mà trách cứ chứ!" vẫn như cũ mang khuôn mặt tươi cười thoải mái, giống ánh mặt trời rực rỡ giữa trời đông giá rét.

      Nhìn qua chàng, Sở Tiêu Lăng thầm so sánh với người khác, người kia và hoàng đế trước mắt có vài nét tương đồng, tuy nhiên người kia lớn lên càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo ảm đạm, chỉ cần nghĩ đến làm cho nàng khổ tâm thôi nam nhân đó chính là phu quân của nàng!

      Lưu ý đến vẻ lặng yên của nàng, Lưu Vân Lạc Trinh càng cách nào lắng xuống nỗi đau lòng, cánh tay vô thức nâng lên, cuối cùng lại dừng ở giữa trung.

      Trong nội tâm đăm chiêu hai người rơi vào im lặng, hề hay biết rằng tại đây chỉ có bọn họ, cách đó xa có hai bóng người khác ở phía sau cây đại thụ nhìn tới (hai kẻ núp lùm).

      Trong đó người cao lớn, tuấn mỹ tuyệt luân khuôn mặt được ánh trăng soi từng đường nét đôi mắt trầm sâu lãnh sáng ngời tựa như có ngọn lửa thiêu đốt.(ăn dấm chua đó cho chừa)

      bóng người khác nữa, xinh xắn lanh lợi, trang phục cầu kỳ mĩ lệ, dung nhan cũng mang vẻ mặt rất phức tạp . . .(mềnh gọi đó là nham hiểm=.:)

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 12: Bị hàm oan

      việc trong đêm yến hội tưởng như qua và lắng xuống, thế nhưng chuyện này lại vẫn còn chưa chấm dứt.

      Nhan Hâm ngày hôm sau liền đem việc này đồn đại khắp nơi, nàng ta tranh thủ tìm "Người ủng hộ"lan tin đồn rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn cả Vương Phủ đều biết đến việc này.

      Sở Tiêu Lăng và nàng cùng ngày bước vào cửa phủ, người là chánh phi rất được lão Vương phi mến, người lại rất được Vương gia sủng ái bên cạnh là thứ phi, người nào sáng suốt đều biết ai là người được chủ nhân sủng ái, ai mới là người thắng cuộc cuối cùng.

      Những thị thiếp của Lưu Vân Lạc Kỳ sớm hướng đến nịnh nọt Nhan Hâm, Nhan Hâm vui vẻ tiếp nhận, còn chọn lựa ra vài người làm tâm phúc của mình, nhằm phục vụ mục đích riêng cho chính bản thân mình, việc xảy ra yến hội lần này căn bản là do miệng của các nàng kia tuyên bố ra bên ngoài.

      Lời đồn đãi cũng truyền đến tai Sở Tiêu Lăng, bất quá nàng cũng hề để ý đến, chỉ hy vọng thời gian làm mọi người quên .

      Ngày hôm đó, nàng như thường ngày cùng Cầm nhi dạo khắp nơi trong Vương Ph, vừa đến Bát Giác Đình phát ra Nhan Hâm và các thị thiếp khác vây quanh lại chỗ, cười cười , để tránh rước lấy phiền toái, nàng quyết định đường vòng .

      Nhan Hâm chú ý nhìn thấy nàng, lên tiếng trước, giả vờ chào hỏi: " Tỷ tỷ nha, làm sao vừa nhìn thấy chúng ta bước vậy!"

      Những nữ nhân kia ỷ vào Nhan Hâm cũng phụ họa theo, trong đó tâm phúc của Nhan Hâm Lâm Phỉ Phỉ cũng nhân cơ hội này làm ra vẻ mỉa mai: "Tỷ tỷ tới đây ngồi chút, nhân tiện dạy bảo cho chúng ta biết cách làm ra đậu hũ vừa trơn lại vừa non, làm cho những vị khách đến mua lưu luyến đến quên cả lối về!" hai chữ khách hàng, nàng cố ý cách rất mập mờ.

      Sở Tiêu Lăng sắc mặt đột nhiên biến đổi, cuối cùng nhịn xuống, để ý tới các nàng làm gì nữa.

      Nhan Hâm ràng dễ buông tha cho nàng, chen qua đám đông đến trước mặt Sở Tiêu Lăng, giả vờ hành lễ, Lâm Phỉ Phỉ lại lên tiếng nhắc nhở: "Ai nha Hâm tỷ tỷ, Vương gia qua là người cần phải hành lễ với nàng ta rồi mà! Ngươi như thế nào lại mau quên vậy?"

      Nhan Hâm khóe môi cong lên, đứng thẳng người dậy, vừa hướng đến tâm phúc cái nhìn thoả mãn.

      Đột nhiên, tâm phúc khác bắt đầu đem chủ đề yến hội nhắc lại, giọng điệu mang theo lo lắng, "Yến hội đêm đó có nhiều người như vậy, có thể thấy được Vương gia rất mất mặt đó nha!"

      "Đâu chỉ như vậy, nghe ngài ấy tức giận đến tái mặt! Ngươi suy nghĩ chút , đường đường là chánh phi của Vương Phủ, lại là loại xuất thân này!"

      "Nếu như là ta, sớm tránh mặt ở trong đình viện rồi, chứ phải là ra bên ngoài làm chi để bị bêu xấu, làm cho Vương gia và Vương Phủ mất mặt!"

      ", tốt nhất là nên biến mất! Bất quá phải hôm nay cũng là ngày nào đó tự giác, vô luận như thế nào cũng chịu , mới làm mất mặt Vương Phủ đó!"

      "Đó là do ở đây việc gì cũng cần làm mà vẫn có cơm ăn, so với trước kia trưng nhan sắc ra đứng bán ở ngoài đường, cánh tay ngọc ngà rỗi rãi thoải mái hơn so với trước kia chứ!"

      Nghe các nàng mỗi người câu, càng càng quá đáng, khó nghe vô cùng, Sở Tiêu Lăng đầy ngập lửa giận, khuôn mặt cố nén giận xuống, hận thể lên tiếng phản bác lại với các nàng.

      Tuổi còn quá trẻ nên Cầm nhi, lo lắng nhiều đến như vậy, nàng chỉ biết là thể trơ mắt nhìn Sở Tiêu Lăng bị những bà đáng giận này nhục mạ và khi dễ, vì vậy xúc động hét: "Các ngươi im miệng hết , ở đây hưu vượn chú ý coi chừng kẻo miệng tự dưng biến nát biến thối!"

      “Vô lễ!!" Nương theo tiếng quát mắng là tiếng bạt tai, mặt Cầm nhi ngay lập tức ra lằn đỏ in dấu năm ngón tay.

      " tiểu nô tỳ đê tiện mà dám làm càn, ta đánh nữa!" Nhan Hâm cuối cùng lên tiếng, điều nàng chờ chính là đây!

      Lâm Phỉ Phỉ nghiêm mặt, tiếp tục giơ cánh tay lên, tát mạnh vào mặt Cầm nhi .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Cầm nhi trong tình trạng thê thảm vô cùng, Sở Tiêu Lăng rốt cuộc thể chịu đựng được nữa, chút nghĩ ngợi nào giơ cánh tay lên, chuẩn bị phản kích lại .

      ngờ, tay vừa giơ lên bị bàn tay to lớn khác nắm lại, khiến cho nàng thể động đậy.

      !! Chỉ thấy tuấn nhan thâm trầm, đầy vẻ lo lắng trừng mắt nhìn nàng.

      "Tham kiến Vương gia!" Những người khác đều hành lễ.

      Sở Tiêu Lăng lại rất tức giận, "Thả tay ta ra!"

      "Gả đến Vương Phủ lâu như vậy lại học được quy củ nào hết, hay là ngươi bị đần vậy!" Lưu Vân Lạc Kỳ lên tiếng hề mang theo chút cảm tình nào, thả tay của nàng ra.

      Nếu là khi khác, Sở Tiêu Lăng nhẫn nhịn cơn giận xuống, nhưng hôm nay, nàng lựa chọn cách cãi lại: "Các nàng ấy gây chuyện trước, dựa theo danh hiệu và cấp bậc các nàng ấy là kẻ dưới cấp phạm thượng, các nàng còn dám đánh Cầm nhi nha hoàn của ta, chẳng lẽ ta nên đánh trả lại sao?"

      "Kẻ dưới phạm thượng? Ngươi ỷ vào ngôi vị chánh phi để giáo huấn các nàng ấy sao?" Lưu Vân Lạc Kỳ che dấu tình ý.

      Cái gì giáo huấn, bảo vệ mình và nha hoàn cũng coi như là giáo huấn sao? là mắt bị mù mà đồ nam nhân vô liêm sỉ!(chửi hay quá like mạnh)! Vì Nhan Hâm của dám lật ngược phải trái trắng đen!! Sở Tiêu Lăng hai hàm răng cắn chặt, đối với phát ra niềm oán hận và phẫn nộ.(ghét nhìu vào ủng hộ tỷ)

      Lưu Vân Lạc Kỳ đôi mắt rất nhanh lên tia khác thường, lát sau, lại lần nữa lên tiếng: "Trở về Thúy Các, rồi ta xem xét lại!"

      Xem xét lại? Chính mình phạm phải lỗi gì mà đòi xem xét lại? Vì cái gì mà mà gọi Nhan Hâm kia trở về xử lý lại chứ? Sở Tiêu Lăng liếc lần cuối cùng bằng cái nhìn tức giận, lập tức xoay người, dìu Cầm nhi rời .

      được đoạn,nàng vẫn nghe được lời của Lưu Vân Lạc Kỳ và Nhan Hâm bên tai .

      "Thô tục đê tiện vẫn là thô tục đê tiện, dám ra mặt chống đối Vương gia!"

      " biết như vậy, ngươi cần gì phải cùng nàng ta so đo làm gì?"

      "Ta. . . . . ."

      "Ngươi cũng trở về ! Còn các ngươi nữa, toàn bộ lui ra!!"

      . . . . . .

      Rời khỏi Bát Giác Đình Sở Tiêu Lăng cũng trở về Thúy Các ngay mà đến hậu hoa viên, đến nơi yên tĩnh này, đối với nàng nơi này chỉ có thể làm cho nàng thanh thản tâm tư được chút, mà lại còn có thể mang đến cho nàng yên tĩnh tuyệt đối thả lỏng tâm tư nặng nề ra.

      "Tiêu Lăng tỷ, thực xin lỗi, làm cho nàng bị mắng oan rồi!" Cầm Nhi hối hận và lo sợ .

      Sở Tiêu Lăng trầm tư, nhìn qua nàng ta mang khuôn mặt bị sưng đỏ, đau lòng thôi, " liên quan gì đến ngươi, người mà các nàng ấy muốn đối phó là ta, đem ngươi liên quan gì cũng bị liên lụy, ta mới là người phải xin lỗi ngươi! Đúng rồi, ngươi trở về trước để bôi thuốc lên vết thương."

      "Ta sao, tại. . . . . . hết đau rồi!"

      Sở Tiêu Lăng biết nàng ấy cố nén đau, khỏi càng thêm chua xót, "Đừng gượng gạo chống đỡ nữa, trở về trước , nhân tiện phân phó các thị nữ khác chuẩn bị thức ăn trưa cho ta. Nếu ta với ngươi cùng trở về lượt !"

      "Ách, cần, ta tự mình trở về được rồi, nàng ở lại hồi nữa cũng được!" Cầm nhi biết Sở Tiêu Lăng rất thích nơi này, cũng biết chỉ khi đến nơi này nàng mới có thể xoa dịu sầu bi cùng đau thương được.

      Đưa mắt nhìn Cầm nhi cuối cùng cũng rời , Sở Tiêu Lăng chậm rãi vào vườn hoa đào.

      Tháng Tư rồi, chỉ còn có 1 vài đóa hoa bắt đầu héo úa, nhìn thấy cây đào dần dần khô héo , trong lòng nàng mang phần phiền muộn cùng thương cảm. Trước đó vài ngày, hoa đào còn rất tươi đẹp, nở rộ long lanh, nhưng bây giờ lại ảm đạm chút ánh sáng, cánh hoa rơi xuống mặt đất lâu ngày chuyển thành từng mảnh héo khô tàn úa.

      Nó cũng giống như chính nàng vậy? Nàng chỉ mới 18 tuổi, là độ tuổi tươi trẻ căng tràn sức sống, chẳng lẽ lại cứ như vậy ở tại Vương Phủ, trải qua 1 cuộc sống mong muốn cũng chẳng ham cao sang gì nữa, cứ như thế sống hết quãng đời còn lại sao? Bất quá như vậy cũng được, đời này đại khái các nam nhân khác cũng giống y như Lưu Vân Lạc Kỳ, chỉ sợ rốt cuộc tìm mãi cũng thấy được 1 người đàn ông nào chân cả đời chỉ thương chăm sóc cho mỗi mình nàng, làm người bạn đời cùng nàng ân ân ái ái suốt kiếp.

      Thở dài tiếng, nàng hái xuống chiếc lá, đặt lên miệng. Làn điệu nhàng, tràn ngập ai oán và ủy khuất, thương cảm ưu sầu, còn có chút u ám và nỗi niềm bàng hoàng.

      Còn tưởng rằng, chỉ cần mình đụng chạm đến ai, có thể được an bình. Ai ngờ người ta lại vẫn buông tha cho nàng ra.

      Còn tưởng rằng, nàng có thể vì người nhà, vì lão Vương phi mà nhẫn chịu đựng. Ai ngờ vẫn được, có lẽ nàng tự đánh giá cao trình độ nhẫn nại của mình mà thôi.

      Sau khúc nhạc cuối cùng, nàng cảm giác khóe miệng lưu lại hương vị mặn đắng,đôi mắt bỗng chốc ước đẫm nước mắt chảy xuống gương mặt mới hay rằng, nàng khóc!

      Cách đó xa, bóng người cao lớn đứng lẳng lặng phía sau gốc cây, ánh mắt sáng ngời lập loè ánh lửa, biểu gương mặt 1 nỗi niềm phức tạp cùng khó hiểu hoang mang. . . . .

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 13: Ghen tị chăng? (LK CA ĐƯỢC ĂN HAI BÌNH DẤM SUNG SƯỚNG NHỚ)

      tháng nữa lại trôi qua, Sở Tiêu Lăng rốt cục cũng chờ được đến lần thứ hai để về thăm nhà mẹ đẻ.

      Nàng ở nhà cùng mẫu thân ăn cơm trưa xong, liền cùng đệ đệ Dịch Bân, Triệu Đan Vũ và Cầm nhi, bốn người chuyến tới vùng ngoại ô "Ngọc Bình Hà".

      Trước đây bọn họ từng ghé qua rồi, cứ hai tháng là lại tới, nơi này Sơn Minh thủy tú, cảnh sắc đẹp vô cùng.

      Sở Dịch Bân và Cầm nhi bắt cá sông, Sở Tiêu Lăng ngồi bên cạnh bờ tảng đá lớn, dung nhan thanh lệ vẫn thoáng nét u sầu.

      "Lăng, sao xuống dưới đó chơi đùa cùng bọn họ ?" Triệu Đan Vũ đột nhiên tới, và Dịch Bân là bạn bè với nhau, lẽ ra phải như Dịch Bân gọi Sở Tiêu Lăng là tỷ tỷ, thế nhưng căn cứ vào tuổi tác so với Sở Tiêu Lăng còn lớn hơn mấy tháng, cho nên mực kiên trì gọi thẳng tên của Sở Tiêu Lăng.

      Sở Tiêu Lăng hoàn hồn, hướng nhàng cười, , chỉ lo đùa với con vẹt trong tay nàng.

      Triệu Đan Vũ chăm chú nhìn nàng, lại tiếp: " Hay là . . . . . . Nàng hãy đem Tiểu Vũ Vũ mang theo đến Vương phủ ."

      Sở Tiêu Lăng dừng tay lại chút, lần nữa nhìn về phía , đôi mắt sáng lộ ra tia hoang mang cùng khó hiểu.

      Triệu Đan Vũ trầm ngâm, lát sau, dứt khoát : "Có bầu bạn bên người, thời gian nàng ở trong Vương Phủ cũng còn khổ cực nhiều như vậy nữa, lúc nào cũng luôn buồn bực và ưu sầu."

      Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, càng thêm kinh ngạc, thậm chí có nhiều phần khiếp sợ. . . . . . . Lời này ra là có ý tứ gì? Chẳng lẽ biết việc mình ở trong Vương Phủ bị ủy khuất cùng sầu bi? Chỉ là, chính mình và mẫu thân cùng đệ đệ đều tới, như thế nào lại biết như vậy? Chẳng lẽ ánh mắt của mình đủ để che dấu ưu tư, đến nỗi cẩn thận để nhìn ra tâm tư trong lòng?

      "Ta có người bác làm việc tại Vương Phủ, ông qua cho ta nghe hết tình của nàng rồi. Bất quá nàng yên tâm , trừ ta ra, có người nào khác biết được điều này, ta còn dặn dò ông rằng đừng để lũ người hầu rêu rao khắp nơi!" Thoáng nhìn ra trong lòng của nàng nghĩ gì, Triệu Đan Vũ giải thích .

      Sở Tiêu Lăng lúc này mới hiểu ra, trong lòng bỗng nhiên trăm ngàn nỗi niềm, khỏi thở dài hơi.

      Cảm thấy nàng ưu tư cùng chua xót, Triệu Đan Vũ càng đau lòng và thương tiếc hơn, nhịn được : "Lăng, kỳ nàng có bao giờ nghĩ tới việc quay trở về Sở gia? Ý của ta là. . . . . . Rời khỏi Vương Phủ."

      Lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, năm trước đây, lúc ấy ngay lập tức bị nàng hấp dẫn, trải qua thời gian ngắn thân thiết, càng thêm mê muội, nôn nóng muốn lập được công danh hiển hách, còn nghĩ tới việc, sau khi dự thi khoa cử đạt được danh hiệu, ngày đó chính là lúc cầu hôn nàng, chỉ tiếc rằng, nàng lại nhanh như vậy được gả cho Lưu Vân Lạc Kỳ. Vốn dĩ khi nàng được gả vào Vương Phủ, nên vui mừng thay cho nàng, nhưng sau khi biết được nàng ở tại Vương Phủ thực tế bị đau khổ và tổn thương ra sao, tình cảm bị áp chế lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

      Trong khí yên lặng, Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn mông lung về phía xa, nửa tiếng sau cũng lên tiếng, dù là ai chăng nữa cũng cách nào nhìn ra được trong nội tâm của nàng suy nghĩ điều gì. biết qua bao lâu thời gian, chú ý của nàng trở lại bên"Tiểu Vũ Vũ", tiếp tục vui đùa với nó.

      Triệu Đan Vũ thấy thế, cũng thêm gì nữa, đem chủ đề chuyển tới con vẹt người: "Cứ quyết định như vậy , hai người cứ mang Tiểu Vũ Vũ về, khi nào chơi chán hãy trả lại cho ta!"

      Nhìn bộ dạng thân tình, Sở Tiêu Lăng tự chủ : "Ta giúp ngươi nuôi nó mấy tháng, để ngươi có thể yên tĩnh tập trung cho việc đèn sách, ngươi muốn lấy lại lúc nào cứ cho ta biết. Còn nữa ngươi yên tâm , ta chiếu cố tốt đến nó!"

      Sở Tiêu Lăng vừa dứt lời, Cầm nhi và Dịch Bân đột nhiên chạy lên bờ, rằng kéo nàng xuống.

      chống cự lại được với bọn họ, Sở Tiêu Lăng đành phải mang theo con vẹt, cùng bọn xuống sông. Triệu Đan Vũ cũng theo nhập bọn.

      mặt sông, lập tức tràn đầy tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng cười vẳng bên tai dứt. . . . . .

      Dưới bầu trời xanh, giáo trường trong hoàng cung.

      Hai con tuấn mã truy đuổi nhau rất gắt gao, khoảng cách phân biệt được cao thấp. Vượt qua vài vòng lúc sau,con ngựa màu đen đến đích đầu tiên.

      "Hoàng đệ quả nhiên rất khá!" Theo con tuấn mã màu đồng chậm rãi dừng lại, Lưu Vân Lạc Trinh chậm rãi nhảy xuống lưng ngựa.

      "Thần đệ vẫn còn thua kém người mà..., hoàng huynh yên tâm thiên quân vạn mã cứ giao hết cho thần đệ!" Lưu Vân Lạc Kỳ cũng khiêm tốn, nhảy xuống, cả người và tuấn mã đều màu đen.

      "Đúng vậy đúng vậy! Những năm gần đây nhờ có ngươi thay trẫm mang binh bảo vệ Hà Sơn, Lưu Vân hoàng triều mới có thể phồn vinh, yên ổn hưng thịnh như bây giờ!" Lưu Vân Lạc Trinh hề quá hay tán thưởng suông, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng, có chút nào là ganh tỵ, ghen ghét hay phòng bị.(huynh fair play quá iu ghê)

      "Hoàng huynh quá khen, thần đệ hẳn là rất vinh hạnh đó. Huống hồ, hoàng triều đạt được cường thịnh. nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ vào hoàng huynh có tài quản lý đó chứ!" Lời ra tuy rằng là như thế, nhưng Lưu Vân Lạc Kỳ cũng rất lòng, có bất kỳ a dua cùng nịnh nọt.(hai người tự khen qua khen lại kìa ôi…….)

      Mà đúng là Lưu Vân Lạc Trinh cũng cần nghe những lời này, tại triều đường thường thấy văn võ bá quan kính sợ và nịnh nọt, muốn nghe ai đó có can đảm những lời lòng với mình, người này, chỉ có thể là kẻ đứng trước mình, luôn tuân theo ý mình và trung thành, tận tâm hoàng đệ của chàng .

      Bọn họ quay trở lại nghỉ ngơi trước đình, đem ngựa giao cho cung nô, sau đó cùng ngồi xuống nhấm nháp trà bánh.

      Dường như nhớ lại điều gì đó, Lưu Vân Lạc Trinh đột nhiên nhắc đến Sở Tiêu Lăng, "Đêm đó việc xảy ra yến hội việc biết có mang đến phiền não cho Kỳ Vương Phi , nàng ta. . . . . . Mấy hôm nay tâm trạng có tốt ?"

      Lưu Vân Lạc Kỳ nhàng đặt chén trà trong tay hạ xuống, ly nước trà sánh ra bên ngoài những hạt nước , trầm mặc chút, mới lạnh nhạt đáp: " có việc gì đâu!"(chuẩn bị ăn 2 bình dấm ngon nha LK ca)

      "Nghe việc hôn nhân này cũng phải là chủ ý của ngươi, đừng trách hoàng huynh nhiều lời, Kỳ Vương Phi là tốt lại tử tế, hi vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng ấy!" Lưu Vân Lạc Trinh tiếp, giọng rất bình tĩnh, nhưng khi nghe cẩn thận có thể nhìn ra chút khác thường. Đó là ân cần, lo lắng, còn có. . . . . .(hớ hớ chắc là love đó)

      Lưu Vân Lạc Kỳ cầm chén trà trong tay nắm chặt lại, mu bàn tay vài sợi gân xanh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh đáp, "Hoàng huynh chỉ ở điện gặp qua nàng có lần, nhưng hình đối với nàng rất thân thiết nhỉ?" xong, con ngươi đen cực nóng nhìn chằm chằm vào Lưu Vân Lạc Trinh, tựa hồ như chờ lời giải thích thẳng thắn và chân .

      Thế nhưng Lưu Vân Lạc Trinh lại chỉ hé miệng cười, đáp.(nice huynh)

      Điều này càng làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ giận tối mắt, tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc mà trước giờ chưa từng thấy qua, yên lặng hồi, lần nữa lên tiếng, "Hoàng huynh hậu cung mỹ nữ có tới mấy trăm người, quốc sắc thiên hương có Nhan quý phi, chim sa cá lặn có Hiền phi, xinh đẹp tinh tế có Dung Tần, xinh đẹp nao động lòng người có Lý Tu quý nhân, khéo hiểu lòng người có Ngọc Ngà . . . . . . có thể mỗi người đều toàn diện, mỗi người mỗi vẻ đẹp, theo lý hẳn là đáp ứng xuể, thần đệ tuyệt đối thể tưởng tượng ra ngài còn có thể rỗi rãnh bận tâm để đối xử ân cần với người khác, thần đệ có hay nên cảm tạ vị hoàng huynh dấu này đây?"(bắt đầu sùng me ùi cố gắng phát huy nha LK ca)

      Lưu Vân Lạc Trinh tư chất thông minh, ngay lập tức hiểu được vui thông qua giọng , chỉ là, chàng thể giải thích được vì lẽ gì, mà vẫn tiếp tục chế nhạo : "Làm sao vậy? Hoàng đệ ghen hả?"

      Ghen? Có sao? vậy sao? Lưu Vân Lạc Kỳ đầu tiên là sững sờ, sau đó ngay lập tức từ trong nội tâm phát ra nụ cười lạnh nhạt cùng khinh thường.

      Lưu Vân Lạc Trinh cũng gì thêm, trong nội tâm đều hiểu , đột nhiên đứng dậy, hướng lên đến phía trước chỗ trường bắn tên lưu lại câu rất có hàm ý "Trẫm lâu bắn tên rồi, trình độ chỉ sợ làm tên rơi xuống đất ít, hoàng đệ lần này cần phải giúp cho trẫm, đừng để cho trẫm thua quá mất mặt!"

      Lưu Vân Lạc Kỳ y nguyên vẫn ngồi yên lặng, biểu lộ mặt càng ngày càng phức tạp và trầm trọng hơn, như có điều suy nghĩ chằm chằm vào dáng lưng của Lưu Vân Lạc Trinh, hồi lâu, mới đặt chén trà xuống, đứng dậy về. . . . . .(vui chưa LK huynh=.= có phước mà hem bit tận hưởng)

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15: Con vẹt Tiểu Vũ Vũ

      Hôm nay mới sáng sớm, Sở Tiêu Lăng vừa mở mắt dậy, theo thói quen hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mặt trời sáng chói lọi, còn kèm theo giọng hót lảnh lót dễ nghe của con chim .

      Trong óc ngay lập tức lên vật, nàng nhanh chóng đứng dậy, vẫn mặc độc 1 bộ đồ ngủ hơi mỏng manh, xõa tung mái tóc dài ra đến đại sảnh.

      Cầm nhi cho con tiểu vẹt ăn, nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, vừa đút viên thức ăn gia súc cho tiểu vẹt, vừa : "Tiểu Vũ láu lỉnh, nhanh thỉnh an Vương Phi , thỉnh Vương Phi vạn phúc!"

      "Vương Phi vạn phúc! Vương Phi vạn phúc!" Tiểu vẹt cực kỳ linh động, nhanh nhạy ra.

      Sở Tiêu Lăng bị chấn động chút, thể chờ đợi được hơn nữa cầm thức ăn cho vẹt trong tay Cầm nhi, ngồi sang bên cạnh đút cho ăn.

      "Tiêu Lăng tỷ, con chim Tiểu Vũ này thông minh quá , ta vừa dạy nó lời gì, nó đều lại được, là quá lợi hại rồi!"

      "Phải đó? Vậy ngươi còn dạy cho nó câu gì nữa?" Sở Tiêu Lăng tiếp tục cười vui vẻ. Đúng là những ngày này nhờ có nó bầu bạn, chính nàng tâm tình cũng thư thái ít.

      "Ta với nó Nhan Hâm là nữ nhân xấu xa, có thể nghe qua trong lời Cầm nhi rất vui vẻ lại thêm sắc mặt hôm nay của nàng ta cũng rất tốt!" Cầm nhi dương dương tự đắc.

      Nàng giọng vừa mới thốt ra, tiểu vẹt học được ngay: " Nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa!"

      Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp đột nhiên mở lớn, vô cùng ngạc nhiên, lại như vừa nghĩ đến điều gì đó, lay tay Cầm nhi: "Ngươi đó tiểu nha đầu kia, chỉ được ở trong phủ này giáo huấn cho nó, ngàn vạn lần đừng đem nó ra bên ngoài hay những lời như vậy nữa, kẻo lại tự rước lấy phiền toái cho bản thân!"

      "Ừ, ta biết rồi!"

      Cho con chim ăn hết đồ ăn, Cầm nhi vừa mới chuẩn bị rửa mặt cho Sở Tiêu Lăng nhìn thấy có vị khách mời mà đến từ xa bước vào trong phủ.

      Sở Tiêu Lăng cũng nhìn thấy, đột nhiên ngẩn người, lo lắng tới việc vừa rồi cùng Cầm nhi chuyện biết có bị Nhan Hâm nghe thấy .

      "Tỷ tỷ như thế nào mà lại biểu lộ ra gương mặt này vậy, chẳng lẽ là chào đón muội muội đến thăm sao?" Nhan Hâm mặt mang vẻ phức tạp, bề ngoài cười nhưng trong lòng hề cười.

      Sở Tiêu Lăng thầm hít sâu hơi, lạnh lùng nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Bị nàng đối xử lạnh lùng, Nhan Hâm trong nội tâm tức giận, thế nhưng nàng ta hề phát tác ra bên ngoài, chỉ đưa ra chiếc hộp gấm: "Hoàng thượng ban cho tỷ nè!"

      Hoàng thượng? Sở Tiêu Lăng trong đầu lập tức nhớ ra hình ảnh của nam nhân tuấn, nụ cười nhàng tiếng dịu dàng .(cũng có ấn tượng tốt like ghê) Nàng tiếp nhận chiếc hộp gấm, phát ra bên trong là chiếc vòng ngọc. Nàng cẩn thận cầm lên, chiếc vòng trong suốt sáng long lanh, giá trị xa xỉ mang màu hổ phách.

      "Tỷ tỷ rất lợi hại đó nha, chỉ cùng hoàng thượng gặp qua có lần có thể làm cho hoàng thượng ban thưởng đồ vật cho nàng rồi!" Nhan Hâm liếc xéo nàng, giọng điệu hàm vị chua ngoa, còn kèm theo nỗi phẫn hận.

      Sở Tiêu Lăng cất lại chiếc vòng hổ phách, giọng vẫn như cũ mang chút cảm tình nào: "Phiền muội muội thay ta gửi lời cảm tạ đến Nhan quý phi, thay ta cảm tạ long ân của hoàng thượng!"

      “Điều này ta đương nhiên là truyền đạt lại! Bất quá chỉ là do ta vẫn còn tò mò về việc tỷ tỷ và hoàng thượng rốt cuộc làm qua việc gì vậy? Mà lại làm cho hoàng thượng hậu đãi ngươi đến như thế chứ?"

      Sở Tiêu Lăng hề để ý đến nàng ta, đơn giản : "Muội muội cứ tự nhiên suy nghĩ nếu còn chuyện gì khác nữa mời ngươi quay trở về! Ta vừa mới rời khỏi giường, muốn rửa mặt, thứ cho việc tiễn nha!"

      “Mặt trời lên cao tỷ mới rời khỏi giường, vậy suốt đêm qua tỷ làm việc gì vậy? Muội muội cứ nghĩ là mình sau khi phục vụ cho Vương gia xong, thức dậy là muộn lắm rồi ngờ so sánh với tỷ tỷ vẫn còn sớm hơn chút!" Nhan Hâm tranh thủ cười nhạo và khoe khoang.

      Sở Tiêu Lăng nội tâm vẫn lạnh lùng, nàng trở lại bồn rửa mặt bên cạnh, tiếp nhận nước súc miệng từ tay Cầm nhi.

      Nhan Hâm tự cảm thấy quá vô vị, nhưng lại muốn rời , đôi mắt quét qua 4 phía, trong lúc lơ đãng ngắm đến con chim vũ, liền tới: "Đây là chim gì? Ở đâu mà lại có nó vậy!"

      Cầm nhi sớm tức đầy bụng, bà Nhan Hâm này chẳng những vũ nhục Sở Tiêu Lăng, đến con vẹt mà cũng buông tha, nhịn được cãi lại: "Nó phải tên gì đó, nó tên gọi là Tiểu Vũ Vũ, là con chim cực kỳ thông minh!"

      "Tiểu Vũ Vũ?" Nhan Hâm cười nhạo, trừng mắt nhìn con vẹt, "Quả nhiên là vật hợp theo loài, chỉ có nô tài thô kệch, mà ngay cả nuôi điểu cũng có nhân cách!!"

      Cầm nhi càng thêm đầy ngập lửa giận, vì vậy đến gần đó cầm lấy vài viên thức ăn đút cho con vẹt, còn dùng miệng ra ám hiệu cho nó.

      Y như nàng mong muốn, con vẹt lập tức hô ra lời trách mắng: " Nữ nhân xấu xa!"

      Nhan Hâm vừa nghe xong, đôi mắt trừng lớn, "Ngươi mới vừa cái gì? Ngươi dám mắng ta sao? Ngươi là cái thứ gì mà dám mắng ta?"

      “Nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa!" Vẹt tiếp tục thét to đối với nàng.

      Nhan Hâm tức giận đến mặt mũi tái xanh, dùng tay vặn chặt cổ của con vẹt, "Đồ đáng chết, dám làm càn như vậy hả, ta hôm nay bóp chết ngươi, ta còn mang họ Nhan nữa!"

      Cầm nhi thấy thế, lập tức la hét: "Ngươi muốn làm gì vậy, nhanh buông nó ra mau lên, . . . . ."

      "Buông nó ra sao? Chờ cho nó tắt thở xong ta tự nhiên buông ra ngay!" Nhan Hâm bàn tay càng thêm ra sức bóp cổ con vẹt.

      Sở Tiêu Lăng cũng vội chạy tới, lớn tiếng ra lệnh nàng buông con vẹt ra, ngờ Nhan Hâm giống như 1 người lên cơn điên, căn bản buông ra cũng nghe thấy điều gì nữa.

      Trong mắt nhìn thấy hình ảnh con vẹt ra sức giãy dụa ngày càng yếu dần , Sở Tiêu Lăng trong lòng nóng như có lửa đốt, để ý đến việc gì nữa, rất nhanh nắm lấy tay Nhan Hâm cúi đầu dùng sức cắn mạnh xuống.

      Nương theo hồi thê lương đau đớn, Nhan Hâm cuối cùng cũng buông tay ra, con vẹt được đường thoát ra, nhanh chóng vỗ cánh bay .

      "Đồ chết tiệt nhà ngươi. . . . . . Ngươi dám cắn ta sao?" Nhan Hâm hướng tức giận chuyển tới ngừơi Sở Tiêu Lăng, đôi mắt lộ ra hung hãn, tựa như muốn đem Sở Tiêu Lăng xé ra thành trăm mảnh cho thỏa mãn vậy.

      Tạm ổn định kinh hoảng trong lòng xuống, Sở Tiêu Lăng vội giải thích: "Ta có kêu nữa ngươi vẫn chịu buông tay ra mà!"

      Nhan Hâm nghiến răng nghiến lợi, nhìn cổ tay trắng nõn của mình giờ đây khắc sâu hàng dấu răng, cuối cùng có phát tiết nữa, chỉ biết trừng mắt liếc nhìn Sở Tiêu Lăng, vừa thở hồng hộc vừa rời .

      Nhìn thấy bóng Nhan Hâm dần dần khuất xa, khuôn mặt nhắn của Cầm nhi dần lên lo lắng: "Tiêu lăng tỷ, thực xin lỗi mà,lỗi đều là tại ta, sớm biết như vậy dạy Tiểu Vũ Vũ mắng nàng ấy."

      Sở Tiêu Lăng cũng rất là lo lắng, đối với việc Nhan Hâm nổi điên lên rồi rời trong sững sờ, chính mình dồn hết sức lực để cắn tay nàng ấy, nàng có nên ra ra mặt giải quyết lại hay đây!

      "Tiêu Lăng tỷ, tỷ thử xem nàng ta có khi nào chạy đến chỗ Vương gia mách lại việc này, Vương gia mà nổi cơn thịnh nộ lên có khi nào lại trừng phạt chúng ta ? Hay là xử lý với Tiểu Vũ Vũ? Làm sao bây giờ, viêc này phải giải quyết ra làm sao đây? Vương gia sủng ái nàng ta như vậy, chắc chắn buông tha dễ dàng cho chúng ta!" Nghĩ tới Lưu Vân Lạc Kỳ bộ dạng thâm trầm lãnh khốc, Cầm nhi sợ đến mức sắp khóc thành tiếng.

      " sao đâu mà, xử lý công bằng mà, biết tới đạo lý. . . . . ." Sở Tiêu Lăng trong lòng càng thêm lo lắng yên, tự ra những lời này, chỉ là để an ủi cho Cầm nhi, mà còn là an ủi cho chính bản thân mình!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :