1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Quỷ Y Quận Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Rốt cuộc dịch chuột cũng được hóa giả, Sở Văn Hiên để ngũ thành binh mã ở lại giúp đỡ thôn dân sống sót sau dịch bệnh, nếu phát ai tái phát, liền dùng dược vật sống chết, để dịch bệnh lan tràn.

      Sở Văn Hiên luôn nghe ngóng tình hình của hoàng thượng, biết người vẫn chưa tìm được hoàng hậu.

      Nghe , ba ngày hoàng thượng ăn ngủ, nghe người như phát điên bỏ mặc triều chính, tâm trạng ngày trầm trọng.

      Sở Văn Hiên cảm thấy sốt ruột, nhớ lại lúc nương nương ở thôn Hà Hoa, sắc mặt tốt, nhưng bọn họ hỏi nương nương, người mình sao. Sau đó Nghiễm Nguyên Tử tới, hai người có gì đó, cảm thấy nương nương khác thường, cuối cùng là chuyện nương nương mắc bệnh, khỏe mạnh bỗng dưng phát bệnh.

      Hai má đỏ bừng, còn có khí đen.

      đúng, dịch chuột cũng phát nhanh như vậy, chỉ lát liền sốt cao, mặt có khí đen. Nên nương nương bị bệnh, nương nương bị làm sao chắc chỉ có Nghiễm Nguyên Tử biết.

      Sở Văn Hiên nghĩ thông, lập tức mạch vào cung.

      Tâm trạng Yến Kỳ tốt, có chút điên cuồng, mắt đỏ rực, cả người bùng sát khí, ba ngày ăn ngủ, vẫn luôn chờ tin trong cung Vân Hoa, nhưng tin tức đưa về tốt lắm.

      Mọi người mở rộng phạm vi ra vài trăm dặm, nhưng tìm được hoàng hậu, xem ra nương nương kiên định để ai tìm thấy.

      Nếu nàng quyết định, chỉ sợ bọn họ tìm được, nhưng hoàng thượng vẫn cố chấp, bắt bọn họ tìm.

      Phương Trầm An nhanh chóng tiến vào cung Vân Hoa.

      “Hoàng thượng, thế tử Cẩm Thân vương tiến cung, ở bên ngoài xin gặp.”

      Yến Kỳ vừa nghe tên Sở Văn Hiê là thấy bực mình, bởi vì Vân Nhiễm biến mất trong tay , bây giờ hoàng thượng đặc biệt chán ghét Sở Văn Hiên cùng thôn Hà Hoa.

      Nếu nhìn thấy ta, chắc mình giữ lại mạng cho , dù lí trí bảo chuyện này liên quan tới Sở Văn Hiên.

      “Bảo cút .”

      Yến Kỳ rống lên, ba ngày ăn, gầy rộc cả người, hốc mắt lõm sâu, tóc tai bù xù, người luôn ưa thích sạch như lúc này lại chả khác gì tên ăn mày, mà cũng buồn quan tâm.

      Phương Trầm An đau lòng khi thấy hoàng thượng như vây, nhưng nhớ tới lời của thế tử, mắt sáng lên, nhanh: “Hoàng thượng, thế tử , nhớ lại số chuyện liên quan tới hoàng hậu, nên mới tiến cung.”

      Yến Kỳ vốn bất động, chợt như cơn lốc xoáy lao ra khỏi cung vọt tới trước mặt Sở Văn hiêm, khuôn mặt tiều tụy, cả người trông tốt chú nào, nếu hoàng hậu xảy ra chuyện hoàng thượng thế nào. Sở Văn Hiên dám nghĩ tiếp, nhanh: “Hoàng thượng.”

      , ngươi nhớ ra chuyện gì liên quan tới hoàng hậu?”

      Sở Văn Hiên trầm ổn : “Thần nghĩ kỹ lại, nương nương mắc bệnh dịch có chút kì lại. ràng lúc tối nương nương vẫn còn khỏe, tới khi trời gần sáng lại mắc bệnh, những thế mặt còn có khí đen, đây là dấu hiệu chỉ có khi mắc bệnh vài ngày, nên thần đoán nương nương phải mắc bệnh dịch.”

      Yến Kỳ ngơ ngẩn, Vân Nhiễm mắc bệnh dịch, vậy sao nàng phải làm vậy.

      Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì đó thể cứu vãn, nên mới làm vậy, trong lòng càng đau, thể gắng gượng được ngã sang bên, Sở Văn Hiên nhanh chóng đỡ lấy Yến Kỳ.

      “Hoàng thượng, trước đó thần phát , thần sắc nương nương có chút khác thường, nương nương sao. Bây giờ nghĩ lại, chuyện bắt đầu từ trước khi hoàng hậu vào thôn, nàng vẫn luôn gạt chúng ta. Mặt khác Nghiễm Nguyên Tử còn bí mật vào thôn, thần nghĩ chừng biết hoàng hậu bị làm sao? Hoàng thượng, chi bừng tới chùa Hộ Quốc chuyến.”

      , lập tức tới chùa Hộ Quốc.”

      Yến Kỳ lạnh giọng, sải buốc rời khỏi cung Vân Hoa, Sở Văn Hiên cùng đám người Phương Trầm An cũng nhanh chóng theo.

      Trong chính đường chùa Hộ Quốc, Yến Kỳ trầm mặt ngồi phía , bên cạnh là phương trượng chùa Hộ Quốc cùng trưởng lão, phía giữa là Nghiễm Nguyên Tử, cung kính hành lễ với Yến Kỳ: “Lão nạp gặp qua hoàng thượng.”

      Yến Kỳ quát lạnh: “Nghiễm Nguyên Tử, ngươi , rốt cuộc hoàng hậu gặp phải chuyện gì?”

      Nghiễm Nguyên Tử sửng sốt, nhớ lại ba ngày trước nhận được tin hoàng hậu mắc bệnh dịch, vì sợ lây cho người khác nên lặng lẽ biến mất, vài người còn đoán nương nương lành ít dữ nhiều.

      đời này chắc chỉ có người biết nương nương trúng sinh tử chú, nên mới phải làm như vậy.

      Ba ngày nay, Nghiễm Nguyên Tử vẫn gắng sức tìm cách phá giải sinh tử chú, đáng tiếc hiệu quả rất , tàng kinh các trong chùa có rất ít sách về sinh tử chú, vài dân tộc thiểu số đề cập tới, nhưng có cách phá giải.

      Nghiễm Nguyên Tử chần chừ, trước khi , nương nương dặn dò , được chuyện nàng trúng sinh tử chú cho hoàng thượng.

      Nàng muốn hoàng thượng đau khổ, mà bây giờ dù biết, hoàng thượng vẫn đau khổ.

      Sở Văn Hiên thấy Nghiễm Nguyên Tử chần chừ, liền giận dữ quát: “Ngươi còn nhanh, nếu ngươi còn chậm trễ, chỉ sợ hại nương nương mất mạng, tới túc đó hoàng thượng nổi giận, chuyện gì cũng có thể làm được.”

      Yến Kỳ thị huyết, trầm lên tiếng: “Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện, trẫm để ngại để tất cả tăng ni phật tử trong chùa Hộ Quốc chôn cùng, đây đều do ngươi tạo thành, ngươi thành tội nhân của chùa.”

      Nghiễm Nguyên Tử hốt hoảng, phương trượng cũng nhịn được lên tiếng: “Nghiễm Nguyên Tử, rốt cuôc xảy ra chuyện gì, ngươi nhanh .”

      Nghiễm Nguyên Tử nhìn Yến Kỳ, nghĩ tất cả đều do tiền duyên nam nhân này phụ nương nương, nương nương sắp chết, muốn để biết vì sợ đau lòng. Nếu muốn biết, mình cần gì phải giấu.

      “Chuyện này lão nạp chỉ cho mình hoàng tượng.”

      Yến Kỳ nghe vậy, lập tức phất tay: “Tất cả lui ra ngoài.”

      Sở Văn Hiên liếc nhìn Nghiễm Nguyên Tử, xác nhận có định ra tay với hoàng thượng, mới dẫn người rời khỏi chính đường, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Yến Kỳ vội vàng : “Hoàng hậu làm sao? Rốt cuộc nàng bị làm sao?”

      Nghiễm Nguyên Tử làm dấu chữ thập, “Hoàng thượng đừng hỏi lão nạp, ta giúp người mở thiên nhãn, nhìn kiếp trước của hai người liền xảy ra chuyện gì?”

      “Mở thiên nhẫn, kiếp trước của chúng ta, chúng ta thế nhưng có kiếp trước, cảm thấy lồng ngực đầy áp lực rất đau đớn, như bị đá đèn nặng khiến thở nổi, rốt cuộc kiếp trước xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên hơi sợ hãi.

      Nhưng muốn biết Nhiễm Nhi bị làm sao nên trầm ổn gật đầu: “Được, mở thiên nhãn cho trẫm, để xem rốt cuộc kiếp trước xảy ra chuyện gì?”

      Nghiễm Nguyên Tử lập tức bố trí kết ấn, lập đàn vẽ bùa, vẩy nước thánh lên giữa trán Yến Kỳ, sau đó làm phép, đột nhiên nổi lên con gió mạnh, còn có tiếng của Nghiễm Nguyên Tử: “Thiên nhãn mở, mời hoàng thượng nhìn quả cầu thủy tinh bàn, kiếp trước ở trong đó.”

      Yến Kỳ nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, chỉ thấy bên trong xuất hình cái đầu heo, chưa tới năm tháng bị người giết, Yến Kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ kiếp trước con heo, vậy sao có thể gặp Nhiễm Nhi.

      “Trẫm nhìn thấy con heo.”

      “Người nhìn về phía trước nữa,” Nghiễm Nguyên Tử hơi cứng người, ngờ kiếp trước của hoàng thượng lại là heo, xem ra tội nghiệt .

      Yến Kỳ tiếp tục nhìn, nhưng vẫn thấy mình và Nhiễm Nhi, ngược lại thấy tên ăn mày, bị người ta đánh chết trong trời tuyết.

      Yến Kỳ có chút tin nổi, đây là kiếp trước của , tiếp tục nhìn về phía trước.

      Ước chừng khoảng chín lần, mỗi kiếp đầu kết thúc thê thảm, chẳng những nghèo khó, thất bại, còn đoản thọ, từ súc sinh tới ăn mày, cái gì cũng từng thử qua. Yến Kỳ đoán, làm ra chuyện công phẫn, cửu thế thể chết già, còn rất thê thảm, phải bị đánh chết, chính là bị hại chết, cũng bị ăn thịt.

      Qua chín kiếp, rốt cuộc thấy được mình và Nhiễm Nhi, nử tử năm đó cập kê sáng như châu ngọc, vừa nhìn bị hấp dẫn, cũng may nữ tử như hoa như ngọc lại thích , nam tử gia thế, bối cảnh. Với địa vị của nàng lúc đó, hoàn toàn có thể cho tướng quân, vương hầu.

      Nhìn dung nhan diễm lệ hoạt bát kia, Yến Kỳ nhịn được muốn sờ, như thể người vẫn đứng trước mặt mình.

      Thủy tinh cầu nhanh chóng xoay chuyển, và Đan Nhi nhau, thành thân, phu xướng phụ tùy, ân ái hòa hợp, Đan Nhi tài mạo song toàn, văn có thể đề thơ, võ có thể lên ngựa, trong lòng chứa ba ngàn mưu lược, có thuận lợi leo lên vị trí đại tướng quân nửa công sức là của Đan Nhi.

      Cảnh tiếp tục chuyển tới thời kì triều đình hỗn loạn, cùng hai bằng hữu Yến, Vân bí mật bàn bạc lật đổ triều đình, thành lập tân quốc, hai nhà đồng ý nâng thượng vị, hơi do dự về xin ý kiến Đan Nhi, nàng thoải mái .

      Nam nhân của ta dư sức làm hoàng đế, huống hồ còn có ta.

      Sở, Yến, Vân liên hợp lật đổ triều chính, trong trận chiến đẫm máu trước cửa cung, Đan Nhi dẫn thiên quân vạn mã chém tướng, phá thành xông vào cửa Đông, dẫn quân qua cửa Tây, hai người từ xa nhìn thấy nhau, Đan Nhi cười tươi như hoa, mà ma xui quỷ khiến lại dùng cây cung màu vàng bắn Đan Nhi.

      Yến Kỳ cảm thấy tim mình thắt lại, chỉ vào thủy tinh cầu mắng chính mình: “Sở Nguyên , ngươi điên rồi sao, vì cái gì muốn giết nàng, vì sao?”

      Mắt ướt sũng, nước mắt nóng bỏng, thấy được tuyệt vọng của Đan Nhi, tim như bị đập vỡ, đau đớn sống bằng chết.

      Hóa ra kiếp trước phụ bạc nàng, nàng thương , giúp , lại sợ năng lực của nàng mà giết nàng.

      Khó trách sử sách ghi lại hoàng hậu khai quốc Đại Tuyên Phương Hàm Đan bất hạnh mất mạng trong trận chiến cuối cùng.

      Hóa ra chính tay mình giết nàng, đáng chết.

      Yến Kỳ như bị sét đánh ngơ ngẩn tại chỗ, hình ảnh lại thay đổi, Đan Nhi bị nhốt trong mật thất dưới lòng chùa Tướng Quốc.

      Đan Nhi chưa chết, nàng bị nhốt trong mật lao.

      Yến Kỳ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đan Nhi, liên tục xin lỗi: “Đan Nhi, xin lỗi, là lỗi của ta, ta đáng chết, ta đáng chết.”

      Đan Nhi ở trong mật lao, còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng gầy yếu, tựa như đóa hoa sớm nở tối tàn, tốc độ suy nhược kinh người, Sở Nguyên hối hận, tim đau như đao cắt, cầu xin nàng tha thứ, cầu xin nàng trở lại bên cạnh , cho cơ hội.

      Nhưng Đan Nhi kiêu ngạo, nàng thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, nàng tình nguyện chết cũng cần tình có vết đâm.

      Cuối cùng nàng chết trong lòng , trước khi chết, nàng cười .

      “Sở Nguyên , chỉ mong kiếp sau đừng gặp, nếu ta còn ngươi, để cho ta hộc máu mà chết, hồn phi phách tán, trọn kiếp thể luân hồi.”

      Nàng hận tới mức dùng máu hạ sinh tử chú, tình nguyện trọn kiếp gặp, tình nguyện hồn phi phách tán.

      Cuối cùng Yến Kỳ hiểu Nhiễm Nhi bị làm sao, sinh tử chú nàng hạ ứng nghiệm, nên nàng mới lặng yên rời khỏi , lặng yên chết , mình hồn phi phách tán.

      Tất cả đều là lỗi lầm của , vì sao lại để Đan Nhi cùng Nhiễm Nhi nhận quả.

      Yến Kỳ điên cuồng gào rống, tê tâm liệt phế, hóa ra phụ Đan Nhi, nên kiếp này ứng nghiệm lên người Nhiễm Nhi. Tất cả đều là , người đáng chết là , quả đắng lại do Nhiễm Nhi gánh chịu. Nghĩ tới cảnh nàng ở nơi nào đó chịu đựng giày vò của sinh tử chú, cuối cùng hồn phi phách tán, sau này còn ai là Nhiễm Nhi, Yến Kỳ đau tới mức muốn chết.

      “Nhiễm Nhi, ta mới là kẻ đáng chết.”

      điên cuồng gào thét, tóc đầu chớp mắt bạc mất nửa, trắng đen xen lẫn kinh hoàng.

      Nghiễm Nguyên Tử sợ hãi hét lên: “Hoàng thượng.”

      Yến Kỳ cười điên cuồng: “Ha, ha, ha, trẫm mới là tên khốn đáng chết nhất, tại trẫm phụ bạc nàng, trẫm đáng chết.”

      Nghiễm Nghiêm Tử kinh hãi nhìn hoàng thượng như phát điên, muốn lên tiếng lại thấy thủy tinh cầu lóe sáng, hình như vẫn còn chuyện xảy ra, run rẩy: “Hoàng thượng, mau nhìn, thủy tinh cầu còn có chuyện.”

      nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong chỉ mình đương mới xem đươc, tưởng mọi chuyện kết thúc, ngờ thủy tinh cầu vẫn còn sáng, chứng tỏ sau đó còn có chuyện.

      Yến Kỳ đau đớn nhìn về phía thủy tinh cầu, thấy cao tăng lập đàn, người kia trống rất ra dáng tiên phong đạo cốt, ông ta nghiêm túc nhìn Sở Nguyên : “Hoàng thượng xác định muốn làm như vậy sao? Dùng tuổi thọ chín kiếp để phá giải sinh tử chú, chì vì muốn triệu hồi nàng, nàng kiếp, vì muốn nàng hồn phi phách tán.”

      Sở Nguyên do dự gật đầu, kính trọng nhìn cao tăng: “ có nàng, trẫm cảm thấy cuộc sống còn viễn mãn, vạn dặm giang sơn cũng chỉ là hư vô, vốn do trẫm phụ nàng, trẫm nguyện dùng tuổi thọ chín kiếp, trải qua chín kiếp nạn chỉ để triệu hồi nàng kiếp, cầu xin nàng tha thứ.”

      Vi cao tăng thở dài nhìn hoàng đế khai quốc, nếu tâm ý hoàng thượng quyết, vậy ông chỉ có thể nghe lệnh làm việc, dùng tuổi thọ chín kiếp của hoàng thượng để sửa mệnh, ại dùng chín kiếp nạn thi triển long hồi đại pháp, có thể triệu hồi linh hồn của hoàng hậu, những thế bên trong còn có hồn của hoàng đế, có khả năng hóa giải sinh tử chú.

      Sau khi cao tăng đắc đạo thi triển long hồi đại pháp xong, cả người tái nhợt, ông sử dụng cấm thuật, bị thương chân nguyên, nặng mất mạng, nhưng vì hoàng thượng bị thương có làm sao.

      “Hoàng thượng, long hồn đại pháp thành, ngày nào đó, hoàng hậu trở về Đại Tuyên đoàn tụ với hoàng thượng.”

      Lúc này Sở Nguyên nhợt nhạt chẳng kém cao tăng, giống như bị bệnh nặng, suy yếu ôm quyền nới với cao tăng kia: “Tạ đại sư.”

      dám, chỉ là bệ hạ nên sớm sắp xếp, rất nhanh người về địa phủ, sau đó là chín kiếp nạn, biết hoàng thượng có hối hận .”

      “Nếu được chọn lựa thêm lần nữa, trẫm vẫn làm như vậy.”

      Sở Nguyên cười, dẫn cao tăng đắc đạo kia ra khỏi bí đạo trong cung.

      Mười ngày sau Sở Nguyên qua đời trong tẩm cung, thọ dương ba mươi tuổi, để lại di chiếu lập thái tử Sở Yến làm tân đế tam đại nguyên lão trong triều phò trợ đăng cơ.

      Cảnh tượng tới đây là chấm dứt, chỉ còn lại màu đen ảm đạm, Yến Kỳ thấy đau lòng vì kiếp trước mình phải chịu khổ, đó là đáng phải nhận, nếu ngày đó bắn Đan Nhi, cả đời tốt đẹp vui vẻ, tất do tự làm tự chịu.

      Nhưng bây giờ cao hứng nhất là mình thiết lập long hồn đại pháp, dùng long hồn của mình để phá giải sinh tử chú, như vậy Nhiễm Nhi cần phải chết.”

      Vừa nghĩ tới chuyện này, Yến Kỳ muốn hét lên.

      cao hứng nhìn Nghiễm Nguyên Tử: “Tốt quá, kiếp trước trẫm mời cao tăng dùng tuổi thọ của mình sửa lại mệnh của hoàng hậu, dùng chín kiếp nạn thiết lập long hồn đại pháp, có thể phá giải sinh tử chú.”

      Nghiễm Nguyên Tử cũng cao hứng: “Lão nạp chúc mừng hoàng thượng, có điều hoàng thượng cần phải nhanh chóng tìm được hoàng hậu, nếu để sinh tử chú ứng kiếp, dù có long hồn cũng thể độ kiếp cho nàng.”

      Yến Kỳ tỉnh táo lại, chợt lao người ra ngoài.

      Nghiễm Nguyên Tử làm dấu chữ phật niệm a di đà phật, cặp si tình, chỉ mong hai người vượt qua kiếp nạn, sau này cả đời hạnh phúc lo.

      Yến kỳ lao , Sở Văn Hiên cùng Phương Trầm An nhanh chóng đuổi theo.

      Yến Kỳ cúi đầu nhìn tóc mình bạc nửa, nghĩ lại chắc vì bị đả kích quá nặng nề, nhưng quan tâm, chỉ muốn biết Nhiễm Nhi ở đâu.

      Yến Kỳ rời khỏi chùa Hộ Quốc, Sở Văn Hiên truy hỏi: “Hoàng thượng, mọi chuyện thế nào rồi.”

      ai biết Nghiễm Nguyên Tử gì với hoàng thượng, khiến ngài bạc cả đầu, xem ra là chuyện quan trọng.

      Yến Kỳ nhanh: “Hoàng hậu trúng sinh tử chú, bây giờ ta cần phải nhanh chóng tìm được nàng, nếu sinh tử chú ứng nghiệm, chỉ sợ thần tiên cũng cứu được.”

      Vừa nghĩ tới điều này, Yến Kỳ nghẹt thở, nắm chặt tay, Nhiễm Nhi, nàng nhất định phải khỏe mạnh, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin nàng.’

      Lúc mọi người sắp , phía sau có tiểu hòa thượng vội vàng đuổi theo, nhanh chóng đưa tấm bùa gỗ cho Yến Kỳ: “Hoàng thượng, đại sư giao cho người, có thể bảo vệ tâm mạch của hoàng hậu trong năm ngày.”

      Yến Kỳ cầm lấy bùa, nhanh chóng rời khỏi chùa Hộ Quốc, Sở Văn Hiên trầm trọng: “Hoàng thượng, thiên hạ lớn như vậy, chúng ta biết đâu tìm nàng.”

      Tuy rằng rất nóng lòng, nhưng Yến Kỳ nhanh chóng tập trung suy nghĩ, những nơi nàng có khả năng tới nhất, theo lý là Lãm Y cốc, nhưng trưởng công chúa cùng các con ở đó, nàng tới. Như vậy còn lại nơi nào? Trong đầu Yến Kỳ chợt lóe lên nơi, lần đầu tiên gặp nàng, nhà trúc bên hồ ở Phượng Thai Huyền, nơi đó có sư phụ của nàng, nhất định nàng tới đó.”

      “Trước Phượng Thai Huyền.”

      Yến Kỳ nhảy lên ngựa, vài người theo sát phi thẳng về phía quận Hoài Nam.

      ....

      Sương mù giăng giăng núi rừng, nhà trúc chìm trong màn sương mỏng manh tựa như ảo mộng.

      mặt sông trong suốt có bè gỗ màu son trôi bồng bềnh, nữ tử mặc áo đỏ ngồi ngay gắn bè, bàn tay trắng nõn gảy dây đàn, tiếng đàn hời hợt, thiếu sức sống, trống rỗng vô vọng, mặt nàng tái nhợt giọt máu, cả người mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại ngủ. Nhưng nàng biết chỉ cần mình nhắm mắt, cả đời thể tỉnh lại.

      Nữ tử này chính là Vân Nhiễm, dọc đường , sinh tử chú phát tác vài lần, bây giờ rất nghiêm trọng, nàng liên tục hộc máu, nàng biết ngày chết của mình mỗi lúc gần, nên quyết định trước khi chết đàn lần cuối.

      Kí ức của nàng như thủy triều ùa về, lần đầu hai người gặp mặt, chàng đè nàng vào góc tường, cưỡng đoạt hôn, vòng lớn cả hai lại nhau. Nhưng nàng ngờ kiếp trước cả hai rối rắm hận, còn hạ sinh tử chú. Có lẽ nàng từ thế kỷ hai mốt xuyên tới đây cũng là do vận mệnh triệu hồi, nên mới gặp , có kiếp này.

      Vân Nhiễm cười vô vọng, bàn tay còn sức gảy đàn, cả người yếu ớt đổ xuống bè gỗ, nàng cố gắng mở mắt nhìn xuyên qua cành lá chỉ thấy sương mù, nàng cười thản nhiên. Như vậy cũng tốt, chết ở nơi phong thủy hữu tình, gần đó còn có sư phụ nàng có thể gần người.

      Trước khi chìm vào bóng tối, nàng nghe thấy có tiếng gầm, còn cảm nhận được, có người ôm chặt lấy mình, ấm áp kia khiến cho nàng tham luyến, cố gắng níu lấy, cảnh tượng trong mơ tốt.

      Người ôm Vân Nhiễm chính là Yến Kỳ, khắc cuối cùng đuổi tới, có lẽ ông trời tạo cho bọn họ quá nhiều đau khổ, nhưng cũng cho bọn họ cơ hội, đúng khắc cuối thừa thiếu. Yến Kỳ nhìn thấy bóng người ngã xuống bè gỗ, tim thắt lại, điên cuồng lao tới ôm lấy nàng, hô thất thanh; “Nhiễm Nhi, ta đưa nàng về kinh, nàng chết, chúng ta sao, tất cả mọi người đều sao.”

      Thấy nàng hôn mê, Yến Kỳ nhanh chóng lấy bùa Nghiễm Nguyên Tử đưa cho đeo lên trước ngực bảo vệ tâm mạch của nàng, ôm chặt lấy nàng, dùng khinh công vượt sông bay lên ngựa, Sở Văn Hiên cùng Phương Trầm An thấy hoàng thượng ôm hoàng hậu tái nhợt ngất , nhanh chóng đuổi theo về hướng Lương Thành.

      Lộ trình mười ngày, Yến Kỳ chỉ dùng năm ngày, bởi vì Nghiễm Nguyên Tử từng , bùa gỗ chỉ có thể bảo vệ tâm mạch năm ngày, nếu qua thời gian này thể cứu được.

      tuyệt đối để Nhiễm Nhi có chuyện, Yến Kỳ cưỡi ngựa đưa Vân Nhiễm về kinh, dọc đường chết vài con ngựa, khắc dừng, chỉ ăn qua ba lần, còn là dùng bánh bao cầm hơi, chạy mạch tới chập tối về tới Lương Thành.

      Nghiễm Nguyên Tử chờ ở cửa thành, tin tưởng hoàng thượng đưa hoàng hậu về đúng thời gian.

      Bởi vì hoàng thượng dùng tuổi thọ của mình để sửa lại mệnh của hoàng hậu, nàng chết.

      “Hoàng thượng, người trở lại.”

      Nghiễm Nguyên tử lập tức hành lễ với Yến Kỳ, Yến Kỳ gật đầu cái, ôm Vân Nhiễm vào hoàng cung, biết bí đạo trong cung, hơn nữa qua thủy tinh cầu, cũng biết cấu tạo bên trong, phải như thế nào, nơi đó có long hồn đại pháp, bên trong có long hồn của , chỉ cần phá sinh tử chú, Nhiễm Nhi sao.

      Những người liên quan nhanh chóng tiến vào hoàng cung, Yến Kỳ ra lệnh cho Sở Văn Hiên cùng Phương Trầm An bảo vệ lối vào bí đạo cho bất kì kẻ nào xâm nhập.

      Chính giữ bí cung có đại điện, bên trong thiết lập long hồn đại pháp. Trận pháp như quả cầu thủy tinh trong suốt, chính giữa như có con rồng lơ lửng, đây là long hồn do Sở Nguyên lưu lại, vẫn trong trạng thái ngủ say, chưa thức tỉnh.

      Yến Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm long hồn, Nghiễm Nguyên Tử nóng vội lên tiếng: “Hoàng thượng, mau dùng máu thúc giục long hồn thức tỉnh, nếu chỉ sợ hoàng hậu được.”

      Bùa gỗ hết tác dụng, nếu còn phá sinh tử chú chắc chắn hoàng hậu chết.

      Yến Kỳ nghe vậy cũng dám lơ là, nhanh chóng cắn ngón tay, máu lên long hồn.

      Vì có máu của , long hồn ngủ từ từ thức dậy, đại điện rung lắc mạnh, long hồn rít gào.

      Nghiễm Nguyên Tử thúc giục Yến Kỳ: “Hoàng thượng, mau ôm lấy hoàng hậu vào trận pháp, long hồn sắp khởi động.”

      Yến Kỳ lập tức ôm Vân Nhiễm ngồi vào chính giữa.

      Long hồn quay cuồng như sóng, lúc Vân Nhiễm tiến vào trận pháp, đột nhiên tĩnh tia từ từ rơi xuống, biến thành hình ảnh, dáng vẻ rất giống Yến Kỳ, Yến Kỳ biết là kiếp trước của mình, hoàng đế khai quốc Sở Nguyên .

      Sở Nguyên tiêu sái tới trước mặt hai người, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Nhiễm, cười thản nhiên.

      “Đan Nhi, đừng giận ta, ta hối hận, luôn hối hận, ta dùng tuổi thọ của mình để triệu hồi nàng tới Đại Tuyên, dùng chín kiếp độ long hồn phá giải sinh tử chú của nàng, chỉ cầu xin nàng tha thứ cho ta.”

      xong, Sở Nguyên lại biến thành con rồng bay thẳng vào ngực Vân Nhiễm.

      Trong trung còn văng vẳng câu.

      “Yến Kỳ, ngươi là đời sau của ta, xin hãy đối tốt với nàng, nàng gấp bội.”

      Long hồn nhập vào người Vân Nhiễm, sắc mặt như tro tàn dần trở nên hồng hào, tử khí rút lui, nàng nhàng như vô thức thốt ra câu, Nguyên , ta tha thứ cho ngươi, sớm tha thứ cho ngươi.

      Là nàng quá kiêu ngạo, nên mới hại bản thân, hại Sở Nguyên .

      Ánh sáng biến mất, đại điện trở nên yên lặng, long hồn đại pháp mất, sinh tử chú giải, Nhiễm Nhi sao.

      Nàng nằm trong lòng Yến Kỳ từ từ mở mắt, Yến Kỳ sung sướng như điên, ôm chặt lấy nàng: “Nhiễm Nhi, tất cả qua, chúng ta sao, sau này chúng ta luôn ở cạnh nhau, vĩnh viễn tách ra.”

      Vân Nhiễm yếu ớt gật đầu, tuy rằng hôn mê, nhưng nàng vẫn chìm vào trong mơ, nàng hiểu tiền căn hậu quả, Sở Nguyên dùng tuổi thọ triệu hồi nàng tới Đại Tuyên, dùng cửu kiếp của độ long hồn xuất thế phá giải sinh tử chú của nàng.

      Nàng ngờ qua đời lúc mới ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy lại vì phá sinh tử chú cho nàng mà chết.

      Vân Nhiễm thầm. Nguyên , ta tha thứ cho ngươi, ngươi yên nghỉ .

      Nghiễm Nguyên Tử tiến tới cung kính hành lễ: “Lão nạp chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu, đại kiếp nạn qua, sau này hai người bình an ân ái cả đời.”

      “Tạ đại sư cát ngôn.”

      Vân Nhiễm cười khẽ, nâng mắt nhìn khuôn mặt gầy yếu của Yến Kỳ, còn cả đầu tóc bạc, nàng đau lòng khẽ vuốt tóc : “Yến Kỳ, chàng chịu khổ.”

      Yến Kỳ ôm chặt nàng lắc đầu: “ sao, tất cả qua, sau này chúng ta hạnh phúc.”

      nắm chặt tay Nhiễm Nhi nở nụ cười, Nghiễm Nguyên Tử ở bên cạnh cũng cười, ánh mắt nhu hòa.

      ....

      Năm năm sau.

      Sinh nhật ba mươi tuổi của hoàng đế Đại Tuyên, Đông Viêm, Nam Ly, Tây Tuyết đều tới chúc mừng , đồng thời có ý kết đồng minh, trọn đời giao hảo, sớm phái người bàn bạc, lúc này tới chỉ việc kí hiệp ước, lần này đảm bảo thiên hạ trăm năm thái bình.

      Lần này sứ thần tới khiến kinh đô Đại Tuyên náo nhiệt dị thường, bởi vì các nước đều do đích thân hoàng đế dẫn đoàn.

      Đông Viêm là Cơ Tinh Hà thanh nhã như trúc.

      Nam Ly là Tần Lưu Phong sáng như trăng.

      Tây Tuyết là Tiêu Hoài Cận sáng rực như qua, cả ba đều là nam nhân tuyệt sắc.

      Dân chúng Đại Tuyên sôi nổi bàn tán, náo nhiệt như tết.

      Trong cung cũng rất náo nhiệt, triều thần tập trung ở điện Phụng Thiên nơi hoàng đế dùng để tiếp đón khách khứa.

      Ai cũng cười , tâm trạng hưng phấn, vì sứ thần các nước tới kí hiệp ước đồng minh, rất nhanh thiên hạ thái bình, cần lo khói lửa chiến chân, đây là chuyện tốt nhất với dân chúng.

      Đại Tuyên có hoàng đế, hoàng hậu, trước mắt trở thành đại quốc, thái bình thịnh thế.

      Làm thần tử như bọn họ dĩ nhiên cao hứng, hoàng thượng cùng hoàng hậu chính là minh quân được thiên hạ ca tụng.

      Trong điện Phụng Thiên quân thần cùng vui, ai cũng chúc mừng, hoan hô cười, cần sợ hãi như trước đây. Hoàng thượng là minh quân, lạm sát người vô tội, nên cần lo mình lỡ lời chọc họa sát thân, nên bọn họ thoải mái hơn chút.

      Phương Trầm An tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, sứ thần tam quốc tới ở cung Vĩnh Ninh.”

      Đêm nay yến tiệc cử hành tại cung Vĩnh Ninh.

      Yến Kỳ cười cười, chậm rãi đứng dậy, dẫn quần thần về cung Vĩnh Ninh.

      muốn tới cung Vân Hoa đón Nhiễm Nhi, nhưng nàng truyền lời tới bên đó có nhiều nữ quyến, qua tiện, tới cung Vĩnh Ninh chiêu đãi sứ thần là được.

      Cung Vân Hoa lúc này rất náo nhiệt, các vị phu nhân đều tới thỉnh an.

      Vân Nhiễm nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa nhìn mọi người, năm năm trước sau khi sống lại, nàng phá lẹ rất quý trọng hạnh phúc mình có.

      Vân vương phi quét mắt nhìn mọi người, thấy Chiêu Dương đâu nên hỏi: “Chiêu Dương đâu.’

      Vân Nhiễm cười rộ lên: “Bây giờ Chiêu Dương là đại nương, biết xấu hổ rồi.”

      Chiêu Dương mười ba, tuổi dậy , sắp tới cập kê tới tuổi ban hôn.

      Vân Nhiễm vừa xong, có người tiếp lời: “Mẫu hậu, người ta có xấu hổ, ta trang điểm cho muội muội.”

      Hai bóng dáng thướt tha tiến vào, công chúa Chiêu Dương mười ba, Duyên Khánh mười tuổi, hai tiểu nha đầu thời kì trổ mã, tinh khiết, đáng , tuy rằng các nàng là nữ nhi của Sở Dật Kỳ, nhưng bây giờ nhận Vân Nhiễm làm hoàng hậu, các nàng chính là công chúa cành vàng lá ngọc.

      Hai người vừa xuất có người khen: “Chiêu Dương ngày đẹp.”

      “Đúng vây, Duyên Khánh cũng lớn, biết hai đóa hoa này rơi vào nhà ai.”

      Các vị phu nhân khiến hai tiểu nha đầu xấu hổ đỏ bừng mặt nhanh chóng chạy tới sau lưng Vân Nhiễm.

      Vân Nhiễm khoái trá: “Đúng vậy, Chiêu Dương cùng Duyên Khánh đều lớn, biết tiện nghi cho thiếu niên nhà ai.”

      Vân Nhiễm lại cười, ánh mắt dừng người An Nhạc, kỳ lạ cuối cùng nàng gả cho Long Nhất. Bây giờ còn là thị vệ của nàng, là phò mã, nên hoàng thượng giao cho phụ trách đại doanh kinh thành, thống lĩnh thị vệ bảo vệ kinh thành.

      Đường Tử Khiên cưới quận chúa Nhược Uyển, ai cũng ngờ nam nhân từng tổn thương An Nhạc bây giờ lại trở thành nam nhân tốt, rất quan tâm quận chúa Nhược Uyển, hai người rất tình cảm, khiến bao người hâm mộ.

      Tất cả đều tốt đẹp.

      Hứa An nhanh chóng tiến vào: “Hoàng hậu, sứ thần tam quốc tới cung Vĩnh Ninh, yến tiệc sắp bắt đầu.”

      Vân Nhiễm đứng dậy, phượng y hoa lệ như phượng hoàng giương cánh, nàng nhìn mọi người: “Được rồi, chúng ta di giá tới cung Vĩnh Ninh.”

      “Chúng thần phụ xin nghe theo hoàng hậu.”

      Mọi người rời khỏi cung Vân Hoa tới cung Vĩnh Ninh.

      đường đụng phải Yến hoàng đế dẫn triều thần tới, bỏ mọi người lại phía sau, coi ai ra gì nắm tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, sứ thần tam quốc tới, chúng ta gặp bọn họ.”

      Mọi người tập mãi thành quen, đế hậu lúc nào cũng tình cảm, hoàng thượng sủng hoàng hậu có gì đáng ngạc nhiên, ai cũng bình thản theo đế hậu tới cung Vĩnh Ninh.

      Thái giám thấy đế hậu tới, liền the thé hô: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”

      Sứ thần tam quốc đều quay đầu nhìn về phía cửa điện, đôi thần tiên quyến lữ tiến vào, ánh sáng rực rỡ lóa mắt người.

      Cơ Tinh Hà, Đông Viêm, Tần Lưu Phong, Nam Ly, Tiêu Hoài Cận, Tây Tuyết đều đứng dậy ra đón, ba nam nhân đồng loạt nhìn Vân Nhiễm, bỏ qua hoàng đế.

      “Lãm Nguyệt, nàng có khỏe .”

      “Sư muội, gần đây có nhớ ta .”

      “Tiểu Nhiễm Nhi, nhớ nàng muốn chết, chúng ta ôm cái.”

      Tiêu Hoài Cận dang tay ra muốn ôm Vân Nhiễm.

      Vân Nhiễm nhìn Yến hoàng đế bên cạnh, ôm Nhiễm Nhi né sang bên, trực tiếp đẩy Tiêu Hoài Cận, nếu là người khác, ngại trục xuất kẻ đó vài năm. biết xấu hổ, dám nhớ thương nữu nhân của .

      Vân Nhiễm gật đầu với ba nam nhân xem như chào hỏi.

      Ba nam nhân kia thấy Yến hoàng đế nghẹn khuất liền cười rộ lên, trong lòng vui sướng.

      Thấy Yến hoàng đế ghen, bọn họ sảng khoái vô cùng.

      Ba người theo Yến hoàng đế vào điện, giọng thái giám lại vang lên: “Thái tử giá lâm, công chúa giá lâm.”

      Mọi người quay đầu theo bản năng, thấy đôi kiêm đồng ngọc nữ tới, tiểu kim đồng là thái tử Sở Dịch Thần, công chúa dĩ nhiên là muội muội song sinh Sở Tịch. Hôm nay hai người đáng , mặc cẩm y cổ trang mặc tây trang, thái tử mực sơ mi cổ có nơ bướm, tóc dài cắt bớt đẹp trai ngời ngời, phù hợp với khí chất lạnh lùng của nhóc.

      Tiểu công chúa mặc váy tay bồng, cổ áo cùng tay áo đính nhiều đăng tên, giữa có xếp li khiến nhấn mạnh phần eo tinh tế, tóc vấn lên để lộ cần cổ xinh đẹp, tựa như ngự tỷ.

      Hai nhóc vừa tiến vào, trong điện vang lên tiếng thanh ngừng.

      “Trời ạ, thái tử đẹp, trưởng thành nhất định là mỹ nam tử.”

      “Đúng vậy, tiểu công chúa cũng đẹp.”

      Cơ Tình Hà, Tần Lưu Phong, Tiêu Hoài Cận nhìn hai tiểu kim đồng kia, hâm mộ rời mắt, Vân Nhiễm lên tiếng: “Thế nào, hâm mộ sao, nếu hâm mộ nhanh chóng sinh đứa, các ngươi cũng nên lập hậu rồi.”

      Đừng tàn nhẫn như thế chứ.

      Cơ Tinh Hà cùng Tiêu Hoài Cận nhìn chằm chắm nữ tử cười như hoa, hai má đỏ hồng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Bọn họ mất mát, cũng tâm chúc phúc nàng, phải bọn họ tìm, chỉ là chưa tìm được.

      Cơ Tinh Hà cùng Tiêu Hoài Cận đồng thanh: “Chúng ta còn chưa gặp người thích hợp, thể cưới lung tung.’

      Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm chuyện với hia tên gia hỏa kia, nhanh chóng kéo nàng tới chỗ ngồi, rất nhanh mọi người cũng tự tìm vị trí theo vai vế. Bên cạnh Vân Nhiễm là Sở Dịch Thần, Sở Tịch, Chiêu Dương, Duyên Khánh.

      Tiểu thái tử tới bên cạnh Vân Nhiễm thầm: “Mẫu hậu, con có thể cười .”

      Hóa ra trước đó Nhiễm Nhi vì muốn con mình trông lạnh lùng hơn chút, lại muốn Tiểu Tịch dịu dàng hơn chút, nhưng tiểu thái tử chịu nổi nữa, thích cười bắt lạnh lùng mệt mỏi.

      Vân Nhiễm gì trợn mắt, tiểu thái tử sung sướng quay ra cười với hoàng tỷ Chiêu Dương: “Hoàng tỷ, đêm nay nhiều ngươi, chơi vui.”

      Tiểu Tịch lạnh lùng hừ tiếng: “Nhàm chán.’

      Vân nhiễm đau đầu nhìn hai người như bị đánh tráo, đúng ra phải là nam lạnh lùng, nữ dịu dàng đáng .

      Hoàng đế ra lệnh: “Bắt đầu cung yến.”

      Trong điện tràn đầy thanh vui mừng, thiên hạ thái bình, thịnh thế tới, hạnh phúc dang tràn đầy.


      Hoàn

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :