1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Quỷ vương độc sủng sát phi - Phi Nghiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 19: Tính kế Lam Ngữ Yên

      “Lam Lăng Nguyệt, ngươi vừa cái gì, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa.” Trước đến giờ toàn là bị mình bắt nạt, Lam Lăng Nguyệt luôn nhẫn nhục chịu đựng ấy vậy lại dám đáp trả mình, Lam Ngữ Yên khỏi sửng sốt, trong đầu ra lời Đào Hồng, lại mình phải đối thủ của Lam Lăng Nguyệt, nực cười.

      “Ta , ngươi đến như nào nhàng cút trở về như thế.” Lam Lăng Nguyệt ngừng trợn mắt, Lam Ngữ Yên và Kiều Phi Nhi hổ là hai mẹ con, tai có vấn đề hết, cái gì cũng cần nàng phải nhắc lại đến hai lần, mệt người.

      “Ngươi dám bảo ta cút, ta thấy ngươi ăn chưa đủ đòn, Lam Khê Thiến tại Trúc Thanh uyển chưa từng chuyện với ta như vậy, có phải ngươi quên ngươi từng chui qua háng của ta hay ! Ta ngại cho ngươi nếm lại lần nữa đâu.” Lam Ngữ Yên càng càng khó nghe, kích động đến nỗi gương mặt nhắn trở nên dữ tợn, đâu giống tiểu nữ oa chưa đầy tám tuổi.

      “Lam Ngữ Yên, ngươi đừng khiêu khích giới hạn của ta, ta vẫn chưa tính món nợ ngươi đẩy ta xuống đầm Bích Thủy, ngươi đừng được voi đòi tiên, ngươi dựa vào đâu Lam Khê Thiến dám? Ha ha làm sao ta nhớ năm đó ngươi bốn tuổi được nàng rửa mặt bằng nước tiểu?” Lam Lăng Nguyệt lục lọi nhanh trong trí nhớ thông tin Lam Khê Thiến, ra nàng là nữ nhi của Tô Mị Nhi tam di nương của tên cha cặn bã, năm nay bảy tuổi rưỡi kém hai tháng so với Lam Ngữ Yên, cùng là hai nữ oa mà đứa độc ác hơn hẳn, bởi vì ký ức sau năm tuổi trống rỗng, cho nên ấn tượng lắm với Lam Khê Thiến kia, hơn nữa nàng xuyên qua lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua nàng.

      “Lam Lăng Nguyệt, ngươi biết kết quả cho việc bắt nạt ta của Lam Khê Thiến ? Nàng và mẫu thân bị đuổi đánh về thôn trang, đoán rằng trong vòng năm năm đừng mơ tưởng quay về, có phải ngươi cũng muốn thử chút hậu quả khi đắc tội ta .” Ngày thường Lam Ngữ Yên theo Kiều Phi Nhi tác oai tác quái thành quen, bản lĩnh bề ngoài thể cực kỳ phù hợp, phần lớn bên ngoài lưu truyền đều là nhị tiểu thư Lam gia tài mạo song toàn, huệ chất lan tâm*, đại tiểu thư Lam gia lại vô mạo vô tài, vô dụng.
      (Huệ chất lan tâm: người con có đức.)

      “Ha ha, thời tiết hôm nay tệ, nếu chúng ta dạo đầm Bích Thủy, thuận tiện hoạt động tay chân chút.” Lam Lăng Nguyệt vốn định đùa giỡn với nàng ta chút, giải buồn khiến nàng phải cuốn xéo, ai ngờ nàng ta lại sán tới như nếp nhăn mặt chó bull nhe nanh múa vuốt. muốn bị hành hạ, vậy cho dù tâm tình nàng tốt cũng có thể giúp nàng ta lần.

      , chẳng lẽ lại sợ ngươi, đúng lúc hôm nay tâm tình ta tốt, coi như ngươi xui xẻo.” Lam Ngữ Yên nhìn thân thể Lam Lăng Nguyệt gầy yếu, hừ lạnh trong lòng khinh bỉ nàng còn chịu nổi đòn, nàng ta còn dám bảo ta cút, đợi lát nữa xem nàng ta có khóc lóc kêu nàng là ***.

      “Thân thể tiểu thư người còn rất yếu, lúc này ngài được trúng gió.” Nguyệt Trúc lo lắng cho thân thể Lam Lăng Nguyệt thể đến nơi ẩm lạnh, sợ thân thể nàng vừa chuyển biến tốt lại có khác thường.

      ngại, mặc áo choàng là được, muội muội có hứng như thế, chơi vui.” Lam Lăng Nguyệt vừa nhìn nét mặt Lam Ngữ Yên, liền biết trong lòng nàng tính toán điều gì, oắt con, còn định diễn lại tuồng xưa cho ta, ngươi cứ chờ biến thành con chuột lội .

      Lam Lăng Nguyệt khoác áo choàng theo Lam Ngữ Yên tới đầm Bích Thủy mênh mông, nhìn nước trong đầm trong vắt, bên trong nuôi rất nhiều loại cá , vô cùng sinh động, cảnh sắc đầm Bích Thủy được xem là nơi phong cảnh đẹp nhất tại Lam phủ, từng đợt gió xuân, hít thở khí trong lành dễ chịu.

      “Lam Lăng Nguyệt ngươi muốn hoạt động tay chân gì với ta, chắc chắn phải cầm kỳ thi họa, đúng rồi công phu mè nheo của ngươi là tuyệt nhất, nếu ngươi biểu diễn trước, nếu như ta xem thoải mái hôm nay gây khó dễ cho ngươi.” Lam Ngữ Yên im lặng đánh giá Lam Lăng Nguyệt, nhan sắc thuộc dạng tầm thường, nô tỳ Lam phủ còn xinh đẹp hơn, còn lại cái gì cũng biết, chả trách cha kêu nàng ta là loại ăn ngồi rồi.

      “Thời tiết hôm nay tồi, biết trong đầm Bích Thủy này ngoài cá còn có cái gì, tò mò.” Lam Lăng Nguyệt cố ý đề cao điệu, như nghe thấy Lam Ngữ Yên cười nhạo, bước từng bước túm lấy áo choàng người lại gần đầm Bích Thủy cúi người, làm ra tư thế muốn nhìn hơn.

      Lam Ngữ Yên thấy Lam Lăng Nguyệt còn cách đầm nước rất gần quay lưng lại với mình, mừng thầm cơ hội đến, từng bước tiến lại gần Lam Lăng Nguyệt, mà Nguyệt Trúc trông thấy Lam Ngữ Yên muốn gây bất lợi cho tiểu thư, vừa định mở miệng ngay lập tức bị Lam Ngữ Yên hung hăng trừng mắt, tiếng động uy hiếp nàng, Lam Lăng Nguyệt tỏ ra nghiêm túc tìm kiếm, hoàn toàn thấy sóng ngầm phía sau.

      Thời điểm Lam Ngữ Yên sắp nhích lại gần mình, đột nhiên thân thể nghiêng sang bên, chân phải dùng lực, Lam Ngữ Yên chuẩn bị đẩy nàng tức khắc hoa dung thất sắc, chỉ nghe ùm tiếng rơi vào đầm Bích Thủy.

      “Ái chà, muội muội, mới chớp mắt cái muội nhảy vào trong đầm nước rồi, chẳng lẽ muội muốn giúp tỷ nhìn xem đầm Bích Thủy ngoài cá còn nuôi cái gì khác sao, muội muội, ngờ muội làm tỷ tỷ cảm động quá.” Lam Lăng Nguyệt làm ra dáng vẻ cảm động, nhìn Lam Ngữ Yên chật vật giãy giụa thi thoảng uống ngụm nước trong đầm Bích Thủy, Lam Lăng Nguyệt nhìn đến vui tai vui mắt, oắt con còn dám đấu với ta , hỏa khí* cao như thế, cho nên trước tiên phải hạ nhiệt độ, để bản thân nếm thử mùi vị đầm Bích Thủy.
      (Hỏa khí = tức giận, cũng có thể hiểu là nhiệt độ trong người dâng cao.)

      “Lam Lăng Nguyệt, ngươi cố ý, nhanh gọi người đến cứu ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, nhất định phụ thân bỏ qua cho ngươi.” Lam Ngữ Yên liều mạng giãy giụa trong nước, trong lòng hận Lam Lăng Nguyệt thấu xương, ngờ chính mình lại bị nàng ta cho vào tròng.

      “Muội muội, muội đừng vội, tỷ lập tức tìm người tới cứu muội, tỷ vừa mới bị trúng gió độc, thân thể có chút yếu, chậm chút, muội nhất định phải chống đỡ nhé.” Lam Lăng Nguyệt vậy, nhưng ở trước mắt Lam Ngữ Yên, bước lại nghỉ nửa bước, làm bộ vô cùng yếu ớt, dùng tốc độ như vậy tìm gia nô tới cứu Lam Ngữ Yên cắn răng nghiến lợi.

      Chương 20: Điềm đạm phản kích.

      Lam Lăng Nguyệt cứ như vậy bước , tính toán canh giờ Lam Ngữ Yên rơi xuống nước, vừa khuất tầm mắt Lam Ngữ Yên, vội tìm chỗ kín ngồi xuống.

      “Tiểu thư, ngài sao thế, có phải vừa mới bị cảm lạnh, thân thể thoải mái , xin lỗi tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy nhị tiểu thư định đẩy ngài xuống nước, nô tỳ thể báo cho ngài biết đúng lúc.” Nguyệt Trúc thấy tiểu thư nhà mình ngồi xuống dưới tàng cây dựa lưng vào gốc cây đối diện đầm Bích Thủy, nhìn tiểu thư thở khó nhọc, trong lòng tự trách bản thân.

      “Ta sao, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngươi là nô tỳ, nàng là chủ tử, cần tự trách, giao cho ngươi nhiệm vụ, ngươi gọi Vương Khánh tới cứu nhị tiểu thư, ta hơi mệt, ngồi ở đây nghỉ ngơi chờ các ngươi.” Lam Lăng Nguyệt nhận thấy Nguyệt Trúc lòng dạ với nàng, chỉ là bản thân mình trong lòng nàng cũng phải chủ tử duy nhất, mặc dù tất cả chuyện mới xảy ra có thể coi là nàng cố ý tính kế Lam Ngữ Yên, cũng nhân tiện thử thách xem Nguyệt Trúc có lòng , chứng minh, mặc dù Nguyệt Trúc mãi mãi phản bội mình, nhưng cũng liều mình bảo vệ chủ.

      “Vương Khánh? Tại sao là ? Lần trước tiểu thư ngài rớt xuống nước là chính cứu được.” Nguyệt Trúc sửng sốt hiểu gia nô Lam phủ nhiều vô kể, vì sao tiểu thư lại muốn gọi Vương Khánh.

      “Ta muốn có thêm chút ấn tượng, chừng lại nhớ tới điều gì đó sao?” Lam Lăng Nguyệt cũng muốn nhiều lời, đúng là nàng có chút hứng thú với Vương Khánh này, nếu biết cách lợi dụng, có thể tố cáo Lam Ngữ Yên trước, khiến nàng ta hoàn toàn câm miệng.

      “Nô tỳ ngay.” Nguyệt Trúc cũng trì hoãn thêm, dù sao nhị tiểu thư bên đó còn trong đầm nước đoán lúc này chỉ còn lại nửa cái mạng, may mà nơi này cách phòng tuần tra rất gần, liền tăng cước bộ.

      Khi Nguyệt Trúc tới cửa phòng tuần tra, thấy Vương Khánh gạt bùn đất dính người mình, luống cuống chạy tới bên cạnh Vương Khánh.

      “Vương Khánh, nhị tiểu thư rơi xuống đầm nước, tại tình hình hết sức nguy nan, ngươi mau gạt công việc sang bên, gấp rút với ta tới cứu người.” Nguyệt Trúc thở ra hơi, chuyện cũng câu còn câu mất, rất sợ chậm nữa xảy ra án mạng.

      "Hả ——? Hiểu rồi, thôi." Đầu tiên Vương Khánh sửng sốt, tình hình như thế cũng để suy nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng theo Nguyệt Trúc chạy tới.

      Lam Lăng Nguyệt ngồi dưới bóng cây nhìn thấy hai bóng người chạy tới từ xa, chậm rãi đứng dậy, thu hồi vẻ hài lòng mới nãy, lông mày nhăn lại, nét mặt vẻ lo lắng.

      “Đại. Đại tiểu thư.” Vương Khánh chạy tới nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt trong bóng cây, lắp bắp thỉnh an, có chút chột dạ nhìn Lam Lăng Nguyệt, bởi vì bản thân biết chân tướng việc nàng bị rớt xuống nước, mà cũng phải ngang qua, thậm chí đến tận lúc này vẫn hoảng hốt khi nhớ lại cảnh tượng đó.

      “Đừng chậm trễ giờ, nhanh cứu muội muội đáng thương của ta .” Lam Ngữ Yên mang hoảng loạn trong lời , giống như chậm chút Lam Ngữ Yên trở thành quỷ chết chìm.

      Vương Khánh vội vàng gật đầu, cần cởi ngoại sam, chạy nhanh đến đầm Bích Thủy ùm tiếng nhảy xuống, còn Lam Ngữ Yên lúc này giãy giụa trong nước sức lực người cơ hồ dùng cạn, uống ít nước trong đầm, cả người có cảm giác sắp chìm, Vương Khánh vòng lấy thân thể của nàng, kéo tới bên bờ.

      “Nhị tiểu thư, tỉnh lại .” Vương Khánh để ý lau khô đầu, ngồi bên cạnh người chết đuối ngừng sơ cứu tại chỗ, cố gắng ép nước trong lồng ngực của nàng ra.

      “Khụ khụ…” Sau khi Vương Khánh ngừng dùng tay ấn lồng ngực, cuối cùng Lam Ngữ Yên phun ra ít nước trong đầm thành tiếng, nhưng do chìm quá lâu, ý thức của nàng lâm vào trạng thái hôn mê, tình hình cụ thể phải mời đại phu.

      “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư phải làm sao bây giờ.” tại Vương Khánh bối rối, bản thân cũng thể đưa .

      tại nhị tiểu thư chết chìm là việc cấp bách, nhanh đưa nàng về Mặc uyển, ngươi hỏi ta, chẳng lẽ muốn ta ôm nàng trở về sao?” Lam Lăng Nguyệt làm ra dáng vẻ khó xử, nhìn bản thân lại nhìn Vương Khánh.

      “Nô tài có ý đó, nô tài là…” Lời này của Lam Lăng Nguyệt khiến Vương Khánh mất lúc biết trả lời như thế nào, có loại cảm giác tuồng cũ diễn mới kỳ quái càng lúc càng mãnh liệt.

      “Người này, hôm nay chỉ muốn ngươi đưa nàng , hơn nữa ngươi còn phải kể cho cha ta và di nương sảy thai là nhị tiểu thư chơi đùa bên cạnh đầm nước cẩn thận ngã xuống, ngươi vừa vặn ngang qua liền cứu nàng, hiểu ?” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên nụ cười lạnh, cảnh sắc thay đổi luân phiên, tiết mục khanh đa* thay nhau diễn.
      (Khanh đa: bẫy, lừa dối.)

      “Chuyện này tiểu thư đừng làm khó nô tài, nô tài ràng theo Nguyệt Trúc tới, nô tài thể dối, trong nhà nô tài có già dưới có trẻ cần phải nuôi sống.” Vương Khánh nghe thấy lời Lam Lăng Nguyệt sau đầu liên tục kêu ù ù, đây là đại tiểu thư mà biết sao?

      “Nguyệt Trúc, lúc ngươi tới phòng tuần tra tìm Vương Khánh có ai khác ở đó ?” Lam Lăng Nguyệt đếm xỉa tới lời cầu xin của Vương Khánh, dò hỏi Nguyệt Trúc bên cạnh.

      “Tiểu thư, lúc nô tỳ tới phòng tuần tra chỉ có mỗi mình Vương Khánh, khi đó gạt bùn đất người.” Nguyệt Trúc nhớ lại tình hình lúc bấy giờ nghiêm túc trả lời.

      “Vương Khánh, tại ngươi chỉ có hai con đường có thể , thứ nhất ta dẫn ngươi tới chỗ phụ thân để tự thú, ngày ta chết đuối là do Kiều di nương phái ngươi tới cứu ta, người đẩy ta xuống nước là Lam Ngữ Yên, ta nắm giữ đủ chứng cứ, đến lúc đó ngươi chỉ có con đường chết; con đừng thứ hai, đưa Lam Ngữ Yên trở về hết sức rằng nàng tự mình rơi xuống nước, nếu như sau khi nàng tỉnh lại liên tục mách do ta đẩy, vậy ngươi phải làm nhân chứng cho ta. Bản thân ngươi nên nghĩ kỹ , Kiều di nương ngầm sai ngươi làm những chuyện dơ bẩn đó ta phải là biết, Thanh Mai hóa điên ngươi có biết ? Tuy nhiên trước khi nàng điên thú nhận mọi tội lỗi rồi.” Lam Lăng Nguyệt cười quan sát Vương Khanh, nhìn tuổi tác phải hơn hai mươi, ngũ quan lộ ra nét hèn mọn và hung tợn, vừa nhìn biết ngay ngày thường làm ít chuyện trái với lương tâm, bản thân mình cứ tiếp tục lừa gạt , tin chịu thỏa hiệp.

      “Đại tiểu thư, người phải khiến nô tài tự tuyệt đường lui sao?” Nghe lời Lam Lăng Nguyệt nhắc đến Thanh Mai hóa điên, mới thực ý thực được ngoan độc của đại tiểu thư, cân nhắc lợi ích liên quan bên trong.

      “Lúc ngươi làm những chuyện dơ bẩn kia sao nghĩ tới có báo ứng, ta chỉ là dùng ngươi gạt bỏ di ngươi tâm độc và thứ muội của ta thôi, chẳng lẽ ta nhân từ bằng Kiều di nương? Thời gian của muội muội ta có hạn, ta cũng mệt.” Lam Lăng Nguyệt vốn phải người kiên nhẫn, nàng cảm thấy hôm nay nhiều rồi.

      Nhận thấy Lam Lăng Nguyệt vui, Vương Khánh hạ quyết tâm, ôm lấy Lam Ngữ Yên, vô cùng kính sợ cười lại với Lam Lăng Nguyệt: “Đại tiểu thư cho tiểu nhân con đường sáng, nhất định tiểu nhân dựa theo lời ngài báo cho Kiều di nương biết, vậy tiểu nhân đưa người ngay đây.”

      Vương Khánh ôm Lam Ngữ Yên cảm giác mỗi bước chân đều nặng nề, sau lưng lạnh dựng tóc gáy, đại tiểu thư này chỉ đánh vào mặt , còn tính kế mọi người, cũng có thể lường trước khi đưa Lam Ngữ Yên tới Mặc uyển có cảnh tượng như thế nào.
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :