1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Quỷ vương độc sủng sát phi - Phi Nghiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 04: Di nương "hỏi thăm"

      Edit: Mon Miêu


      "Tiểu thư, người uống chút nước ấm ." Nguyệt Trúc nhìn thấy sắc mặt của Lam Lăng Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nên rót chén nước ấm đưa tới trước mặt nàng.

      "Để ở đó , ta khát, Nguyệt Trúc, tại sao sau khi ta tỉnh lại, ta thấy Trang mẫu." Lam Lăng Nguyệt áp dụng chiến thuật hỏi mỗi người mỗi ít để thu thập tin tức.

      "Trang mẫu về nhà thăm người thân, là người cho phép mà, cũng được năm sáu ngày rồi, tính theo thời gian buổi chiều hôm nay trở về." Nhắc tới Trang mẫu Nguyệt Trúc có cảm giác thân thiết thể thành lời, nàng rất nhớ bà ấy.

      "Vậy hả, ha ha, xem trí nhớ của ta này, ta nhớ nhầm rồi, cứ nghĩ rằng bà ấy trở về vào ngày hôm qua." Lam Lăng Nguyệt biểu lộ nụ cười vô tội, mặc dù Nguyệt Trúc là nô tỳ thân cận của mình, nhưng cũng có nghĩa là nàng thành với nàng ấy ngay lập tức, cho nên nàng vẫn phải giả vờ trước.

      lúc sau, Thanh Mai bưng canh bát sâm đến đặt ở bàn, sau đó : "Tiểu thư, nhân lúc còn nóng, người mau uống ."

      "Ừ, sau khi ăn xong bữa sáng, ngươi gọi người tuần tra hôm qua là Vương Khánh đến gặp ta, là người cứu ta, ta phải đích thân cảm ơn ." Lam Lăng Nguyệt vừa thổi bát canh sâm cho bớt nóng, vừa sai bảo Thanh Mai, nàng nhìn ra, Thanh Mai có thể là do kẻ nào đó cố ý sắp xếp vào chỗ của nàng để làm chó săn (MM : tỷ dùng từ đúng chuẩn, tỷ quá), nếu thích làm chó săn như vậy nàng để cho nàng ta làm nhiều việc vặt.

      "Nô tỳ ngay." Sắc mặt của Thanh Mai trở nên mất tự nhiên, miệng lẩm bẩm, dù sao nàng cũng là nhất đẳng nha hoàn, vậy mà còn phải làm công việc của tam đẳng nha hoàn, chỉ hầu hạ nàng ta rửa mặt chải đầu, mà còn phải đến phòng bếp hầm canh, bây giờ còn muốn nàng phải gọi tên Vương Khánh lỗ mãng kia, mình bận trước bận sau, còn Nguyệt Trúc lại nhàn nhã chuyện phiếm với Lam Lăng Nguyệt, dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng để cho con tiện nhân Nguyệt Trúc kia chiếm hết.

      Càng nghĩ, Thanh Mai càng cảm thấy bất công, nhân lúc tìm Vương Khánh, nàng "Tiện đường" đến Mặc uyển tìm Kiều di nương, Lam Lăng Nguyệt để cho nàng sống dễ chịu, nàng thêu dệt chuyện này lên, để cho Lam Lăng Nguyệt biết, nàng phải là người dễ chọc.

      Lúc Kiều di nương nhìn thấy Thanh Mai đến Mặc uyển, sắc mặt của bà ta tốt.

      "Chẳng phải ta với ngươi rồi sao, có chuyện gấp, đừng đến uyển của ta, để Mai Cúc báo lại cho ta biết là được rồi." Kiều Phi Nhi ngồi ở ghế, bà ta mặc bộ váy dệt bằng tơ vàng, hơi giận dữ, nhìn chằm chằm Thanh Mai - người mời mà tới.

      "Kiều di nương, nô tỳ là có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 05: Mâu thuẫn tăng cao

      Nhìn Lam Lăng Nguyệt uất ức chạy ra ngoài, Kiều Phi Nhi thờ ơ, bà ta đau lòng nhìn y phục của mình vừa mới bị Lam Lăng Nguyệt làm bẩn.

      " thôi, hôm nay mất hứng, trở về Mặc uyển." Kiều di nương lấy khăn ra lau tay, sau đó chán ghét ném vào chiếc ghế mà Lam Lăng Nguyệt vừa mới ngồi, mới bị trầy chút da khóc lóc chạy tìm nương, tiểu phế vật này có thể làm ra được chuyện lớn gì, chắc là trời đổ mưa màu đỏ.

      Lam Lăng Nguyệt ôm cánh tay, vừa khóc vừa chạy vào Vân Thanh uyển, chỗ vết thương đau rát.

      "Tiểu thư, người bị sao vậy, sao lại bị trầy da." Vương Nguyệt Nga – người quản lý Vân Thanh uyển chạy ra đón nàng, nhìn thấy người nàng đầy bùn đất, đôi mắt đẫm lệ, bà đau lòng cho Lam Lăng Nguyệt.

      "Nương ở đâu, ta muốn gặp nương." Nàng để ý tới câu hỏi của Vương Nguyệt Nga, chỉ khóc nức nở, kêu gào tìm nương.

      "Sao vậy, chuyện gì xảy ra." Vốn dĩ, Thu Nhược Thủy ở trong phòng ngủ dỗ tiểu Hạo nhi ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt nhi, bà giao Hạo nhi cho Thủy Tinh - nha hoàn thân cận của bà, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

      "Hu hu, nương, Nguyệt nhi rất nhớ người." Lam Lăng Nguyệt cố kìm nước mắt uất ức lại, nghẹn ngào dựa sát vào trong lòng của Thu Nhược Thủy.

      "Nguyệt nhi đừng khóc, sao y phục của Nguyệt nhi lại dính đầy bùn đất vậy, ôi, cánh tay của con bị làm sao vậy, sao lại bị thương rồi." Thu Nhược Thủy hiểu , tính cách của con mình rất trầm lặng, nếu như phải gặp chuyện rất uất ức, con của mình khóc lóc, chạy tới nơi này .

      "Hôm nay di nương thăm Nguyệt nhi, Nguyệt nhi chỉ hâm mộ chuyện tối hôm qua, muội muội bị sốt có phụ thân chăm sóc, nên muốn phụ thân cũng chăm sóc Nguyệt nhi, vậy mà di nương lại tức giận Nguyệt nhi, đẩy Nguyệt nhi xuống đất, hu hu, Nguyệt nhi rất đau, nương, tại sao phụ thân lại thể tới thăm Nguyệt nhi."

      Lam Lăng Nguyệt vừa lau nước mắt, vừa khẽ quan sát vẻ mặt của Thu Nhược Thủy, nàng rất tò mò, trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, trước lúc nàng năm tuổi, nương và cha của nàng - Lam Lôi Ngạo rất nhau, nhưng vào năm nàng năm tuổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ tất cả quyền lực của Lam phủ đều nằm trong tay Kiều Phi Nhi, mà tính cách của phụ thân nàng cũng có thay đổi lớn.

      "Nguyệt nhi ngoan, trước tiên phải bôi thuốc, nếu như để lại sẹo đẹp, phụ thân đến thăm Nguyệt nhi mà." Thu Nhược Thủy nghe thấy vết thương của Lam Lăng Nguyệt là do Kiều Phi Nhi ban tặng, móng tay của bà cắm vào lòng bàn tay, ả ta tác uy tác phúc(*) ở sau lưng bà, bà luôn nhịn, nhưng ả ta lại chạm đến giới hạn của bà cách trắng trợn như thế này, bà thể tha thứ được.

      (*)Tác uy tác phúc: dùng để chỉ người cậy mình có quyền thế, coi ai ra gì.

      "Nương, người đừng giận mà, Nguyệt nhi đau, hôm nay Nguyệt nhi muốn quay về Nguyệt Thanh uyển, Nguyệt nhi muốn ở chỗ này với Hạo nhi và người."

      Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt oán giận của Thu Nhược Thủy, nàng biết, mấy năm nay, bà nhẫn nhịn rất cực khổ, nàng muốn nương của mình bị người ta xem là quả hồng mềm, có thể tùy ý bóp, nàng muốn nương của mình trở thành người mạnh mẽ hơn. Cho nên nàng chỉ có thể dùng khổ nhục kế, mặc dù nàng biết, nếu làm như vậy khiến cho nương khổ sở vì nàng, nhưng cũng còn tốt hơn việc bà ấy tự nhốt mình ở trong uyển này.

      "Nương sao đâu, Nguyệt nhi cũng biết đau lòng cho nương rồi." Nhìn khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, lòng của Thu Nhược Thủy đau xót, bà cảm thấy nàng trưởng thành hơn trước kia.

      Vương Nguyệt Nga dẫn Lam Lăng Nguyệt rửa sạch vết thương, sau khi bôi thuốc xong, bà dẫn nàng đến phòng ngủ của Thu Nhược Thủy để nàng chơi đùa với Hạo nhi vừa mới tròn tuổi.

      **********

      "Phu nhân, người thực suy nghĩ kĩ rồi sao?" Thủy Tinh nghe thấy phu nhân dặn dò bà sau khi ăn xong bữa tối đến Mặc uyển mời lão gia qua đây, bà rất kinh ngạc. Bà theo phu nhân cũng bốn năm, từ lúc phu nhân là người rất được sủng ái, cho đến khi phu nhân còn gì cả, đặc biệt là từ sau khi phu nhân mang thai tiểu thiếu gia, lão gia còn tới Vân Thanh uyển nữa.

      "Ta nghĩ kĩ rồi, thể tránh được cả đời, có số việc nhất định phải đối mặt." Thu Nhược Thủy thở dài, khuôn mặt dịu dàng lên nụ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 06: Lòng dạ đen tối

      Edit: Mon Miêu


      " nữa, vậy mau hầu hạ lão gia tốt ." Lam Lôi Ngạo xong bước tới, bắt đầu xé rách y phục của Thu Nhược Thủy, lần này là bà ấy tự dâng tới cửa, ông mạnh mẽ muốn cho đủ làm sao mà được.

      Xoẹt xoẹt. . . Nhìn y phục màu trắng của mình bị Lam Lôi Ngạo xé rách cách thô bạo, Thu Nhược Thủy hề phản kháng, khóe mắt của bà tràn ra giọt nước mắt trong suốt, Lam Lôi Ngạo mạnh mẽ kéo bà tới giường.

      "Lão gia sủng ái ngươi, vậy mà ngươi cảm thấy uất ức sao?" Ông hung hăng hôn xương quai xanh của Thu Nhược Thủy, nhìn giọt nước mắt trong suốt chảy xuống kia, Lam Lôi Ngạo chau mày, nữ nhân này từng là người ông nhất, tại, bà ấy lại xem ông như người lạ.

      "Sao thiếp lại dám uất ức chứ, thiếp chỉ hi vọng sau ngày hôm nay, người có thể đến Nguyệt Thanh uyển thăm Nguyệt nhi nhiều hơn, cho dù là thỉnh thoảng đến gặp cũng được, ít nhất cũng mong người hãy biểu quan tâm của phụ thân." Thu Nhược Thủy hi vọng ở trong lòng nữ nhi của mình bị ám ảnh, bà muốn cho nàng có được tình thương trọn vẹn của phụ thân.

      "Hừ, tướng mạo của Lam Lăng Nguyệt bình thường, đầu óc ngu ngốc, đến cả chữ cũng biết, giống y như đứa phế vật, ta nuôi nó ăn uống cũng may cho nó lắm rồi." Cứ nhắc tới Lam Lăng Nguyệt, Lam Lôi Ngạo lại phát bực, nhị nữ nhi của ông - Lam Ngữ Yên tướng mạo hơn người, thông minh lanh lợi, đều là nữ nhi của ông, tại sao lại khác nhau trời vực như vậy.

      "Lúc trước, lão đạo sĩ kia có , chỉ cần Nguyệt học tứ thư ngũ kinh, học cầm kỳ thư họa mới có thể sống bình yên cả đời, thiếp cầu nó được sống trong vinh hoa phú quý, chỉ muốn nó được bình yên cả đời, tất cả chuyện này, đều là lỗi của thiếp, nó mới tám tuổi, thiếp muốn bởi vì ân oán của quá khứ mà ảnh hưởng đến trưởng thành của con mình."

      Thu Nhược Thủy sửng sốt nhìn Lam Lôi Ngạo, vẻ mặt của bà hơi hoảng hốt, người nam nhân này nhẫn tâm như thế nào, bà biết rất , thế nhưng hổ dữ cũng ăn thịt con, tại sao ông có thể mở miệng như vậy.

      "Trước tiên, ngươi hãy hầu hạ ta cho tốt, đến ngày nào đó tâm trạng của ta tốt, ta tự đến Nguyệt Thanh uyển thăm nó."

      Tính nhẫn nại của Lam Lôi Ngạo bị Thu Nhược Thủy làm mất hết, ông nhanh chóng cởi vật che đậy duy nhất người bà là chiếc yếm, chạm vào da thịt nhẵn mịn của bà, thô bạo chiếm đoạt thân thể của bà, đối với nữ nhi Lam Lăng Nguyệt này, ông thể nào thương nó nổi.

      Mà lúc này, ở bên ngoài phòng ngủ, Lam Lăng Nguyệt mặc áo khoác đứng ở cửa, từng lời, từng câu của Lam Lôi Ngạo đều khắc sâu vào trong long của nàng.

      "Súc sinh, đồ cặn bã." Lam Lăng Nguyệt nghe thấy những tiếng rên rỉ của Thu Nhược Thủy ở trong phòng, lòng của nàng mơ hồ đau đớn, nàng nghe trộm cuộc
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 07: Di nương giở trò

      Edit: Mon Miêu


      Sau khi Lam Lôi Ngạo ra khỏi Vân Thanh uyển, ông thẳng tới Mặc uyển, lúc này Kiều Phi Nhi sai người dọn đồ ăn sáng, tối hôm qua, đến tận đêm khuya bà mới ngủ, đôi mắt hốc hác.

      "Phi Nhi, ta trở lại, nàng mang thai, sao còn đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng." Vừa bước vào tiền sảnh, ông nhìn thấy Kiều Phi Nhi bưng tô cháo ngân nhĩ đặt lên bàn.

      "Lão gia, người trở lại rồi, thiếp biết là người ăn sáng ở chỗ tỷ tỷ hay chưa, sợ người còn chưa ăn nên thiếp chuẩn bị cháo ngân nhĩ cho người." Lúc Kiều Phi Nhi nghe thấy tiếng ho của Lam Lôi Ngạo ở trước Mặc uyển, bà ta lấy tô cháo từ tay của Đào Hồng, bà muốn người nam nhân này phải phải cảm thấy áy náy về chuyện tối hôm qua.

      "Khiến nàng phải khổ rồi." Lam Lôi Ngạo rất hưởng thụ cảm giác được nữ nhân của mình quan tâm, cảm giác này thể nào có được từ Thu Nhược Thủy, đây là trong những lý do mà ông sủng ái Kiều Phi Nhi.

      "Sao thiếp lại khổ được chứ, người chính là tất cả của thiếp, vì người, thiếp sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện." Kiều Phi Nhi vuốt cái bụng hơi nhô ra của mình, cười với Lam Lôi Ngạo.

      Lam Lôi Ngạo ngồi xuống, nhìn bàn đầy thức ăn, ông hơi nhíu mày, dù sao ông cũng ăn ít ở Vân Thanh uyển rồi, bình thường ông ăn nhiều vào bữa sáng.

      Kiều Phi Nhi phát ông hơi nhíu mày, nên bà chỉ múc cho ông nửa chén cháo ngân nhĩ.

      "Lão gia, người ăn chút cháo cho ấm bụng nha, trưa nay người còn phải kiểm tra các cửa hàng rồi lại phải uống rượu xã giao nữa." Kiều Phi Nhi xong bưng bát cháo để ở trước mặt Lam Lôi Ngạo.

      Lúc Lam Lôi Ngạo bưng chén cháo lên chuẩn bị ăn ông bỗng nhớ tới lúc dùng bữa ở Vân Thanh uyển, cánh tay phải của Lam Lăng Nguyệt bị thương, ông nhìn chằm chằm Kiều Phi Nhi.

      "Phi Nhi, ngày hôm qua nàng đến Nguyệt Thanh uyển, còn khiến cho Nguyệt nhi bị thương ở cánh tay sao." Giọng của Lam Lôi Ngạo chứa đựng chút chất vấn, ông sủng ái bà ta là vì bà ta hiểu đạo lý, biết tiến biết lùi, tuy ông thích Lam Lăng Nguyệt nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của ông, nên vẫn phải có giới hạn.

      "Lão gia, thiếp vốn muốn nhắc tới chuyện này, dù sao Nguyệt nhi cũng vẫn còn là đứa trẻ, bây giờ, người muốn nhắc lại chuyện này, thiếp cũng với người." Kiều Phi Nhi hơi sững sờ, bà biết, nhất định là tiểu phế vật Lam Lăng Nguyệt kia tố cáo bà, bà thầm mỉa mai, nhưng khóe mắt lại ngập nước, nghẹn ngào nhìn Lam Lôi Ngạo.

      "Phi Nhi, tại sao nàng khóc, phải vi phu muốn chất vấn nàng, nếu nàng có chuyện gì oan ức hãy ra , vi phu làm chủ cho nàng." Ánh mắt oan ức của Kiều Phi Nhi khiến Lam Lôi Ngạo mềm lòng, ông an ủi bà, để cho bà động thai khí.

      "Lão gia, hôm qua thiếp nghe Nguyệt nhi bị té xuống nước, lên cơn sốt, dù sao bây giờ thiếp cũng là người quản lý mọi chuyện ở trong Lam phủ, nên thiếp mới định thăm Nguyệt nhi, đem ít thuốc bổ cho nó, lúc đó Nguyệt nhi chơi đùa ở ghế mây, thiếp sợ Nguyệt nhi bị té, nên định bước tới đỡ nó, ngờ Nguyệt nhi lại thiếp là người xấu, thiếp giành người, nó định đẩy bụng của thiếp, lúc đó, thiếp chỉ nghĩ đến việc bảo vệ hài nhi, Nguyệt nhi đẩy được nên bị ngã xuống đất, lão gia, là lỗi của thiếp, nếu thiếp Nguyệt nhi bị thương."
      [​IMG]


      Chương 08: Lại xảy ra rắc rối

      Edit: Mon Miêu


      Lam Lăng Nguyệt ở trong phòng ngủ, lúc nàng nghe thấy tiếng gào thét như sư tử của Lam Lôi Ngạo, nàng rất đau đầu, mới sáng sớm, rốt cuộc ông ta nỗi cơn điên gì vậy.

      "Tiểu thư, sáng nay người dùng bữa ở Vân Thanh uyển, người chọc giận lão gia sao?" Trang mẫu hơi lo lắng, bà mở miệng hỏi, có phải là tiểu thư gây ra họa rồi hay , dù sao tình huống bây giờ cũng rất ràng.

      "Sao con dám chọc giận ông ấy chứ, có lẽ là có người ở Mặc uyển xúi giục gì rồi, chúng ta ra xem thử ." Lam Lăng Nguyệt nhún vai, tay bé mũm mĩm của nàng cầm lấy tay của Trang mẫu, ra khỏi phòng, nàng muốn xem thử, tên phụ thân cặn bã, tinh trùng chạy lên não này định làm chuyện gì. (MM: Qùy! Tỷ ấy chửi hơi bị ác, nhưng mà Mon thích, haha)

      "Phụ thân, có chuyện gì vậy? Sáng nay chúng ta gặp nhau rồi mà, mới có lát thôi mà phụ thân nhớ Nguyệt nhi rồi sao?" Lam Lăng Nguyệt khẽ chớp mắt, giả bộ ngốc nghếch nhìn Lam Lôi Ngạo, nàng thầm nhẫn nhịn, ông ta càng tức giận nàng càng giả vờ vô tội.

      "Ngươi vẫn còn mặt mũi hỏi ta sao, những thứ ngươi ăn, ngươi mặc, cái nào cũng đều là của ta cho ngươi, chẳng những ngươi biết báo đáp, mà còn có tâm địa độc ác, muốn hại di nương của ngươi, ngươi phải là nghịch nữ là cái gì." Lam Lôi Ngạo thấy Lam Lăng Nguyệt ra, ông ta mở miệng chửi mắng nàng.

      "Phụ thân, người là Nguyệt nhi muốn hãm hại di nương sao? Di nương đẩy hài nhi xuống đất, hài nhi cũng có oán giận bà ấy, tại sao bây giờ lại trở thành hài nhi sai?" Lam Lăng Nguyệt rất muốn mắng tên phụ thân cặn bã này, nàng phải là quả hồng mềm, để cho người ta bóp.

      "Còn dám ngụy biện, ngươi sinh lòng đố kỵ, muốn đẩy ngã di nương của ngươi để cho nàng ấy sinh non, nhưng cuối cùng, ngươi lại bị té xuống đất, ngươi cam lòng, cho nên sáng nay, ngươi cố ý nhắc tới việc này với ta, bây giờ tất cả mọi việc ràng, ngươi còn dám chối cãi, nếu bây giờ ngươi nhận lỗi, ta nể tình ngươi mới vi phạm lần đầu mà phạt ngươi." Lam Lôi Ngạo nhìn thấy dáng vẻ của Lam Lăng Nguyệt, ràng ông bảo thủ, phân biệt đúng sai, xử oan cho nó, vì vậy ông càng tức giận hơn.

      "Ha ha, ra phụ thân tin lời của Kiều di nương! Bà ta con muốn mưu hại đứa bé ở trong bụng của bà ta, vậy nên người muốn ép con thừa nhận chuyện này sao?" Lam Lăng Nguyệt ngờ bản lĩnh của Kiều di nương cũng rất lợi hại, bây giờ nàng nghi ngờ chỉ số thông minh của tên phụ thân cặn bã này, nàng hiểu nổi, với chỉ số thông minh như thế này làm sao ông ta có thể trở thành thương nhân lớn như vậy được chứ, ngu chịu được.

      "Gian ngoan mất linh(*), nếu ta dạy dỗ ngươi ngươi biết trời cao đất rộng." Lam Lôi Ngạo vốn là người cực kỳ sĩ diện, thấy Lam Lăng Nguyệt gian ngoan mất linh, ông vươn tay ra nắm lấy cánh tay bị thương của Lam Lăng Nguyệt, kéo nàng ra khỏi Nguyệt Thanh uyển.

      (*)Gian ngoan mất linh: giống như là vừa ngu ngốc vừa ngoan cố.

      "Ngươi thả ta ra, thả ra." Bởi vì Lam Lôi Ngạo dùng lực rất mạnh nên vết thương ở cánh tay phải của nàng bị rách ra, máu thấm ướt ống tay áo, Lam Lăng Nguyệt hoàn toàn tức giận.

      "Mau đến Từ Đường tạ tội với liệt tổ liệt tông." Lam Lăng Nguyệt càng giãy dụa Lam Lôi Ngạo càng giữ chặt hơn.

      Thân thể của Lam Lăng Nguyệt vốn nhắn mềm mại, cho dù nàng có dùng hết sức cũng thể thoát khỏi Lam Lôi Ngạo, nàng nghiến răng, cắn lên cánh tay của Lam Lôi Ngạo, ông ta khiến cho nàng đau, vậy nàng khiến cho ông ta phải đau hơn nàng.

      "A ————, nghịch nữ, ngươi mau nhả ra." Cánh tay kéo Lam Lăng Nguyệt truyền đến cơn đau dữ dội khiến cho Lam Lôi Ngạo phải gào to lên, nhân lúc đó, Lam Lăng Nguyệt mau chóng chạy trốn khỏi Lam Lôi Ngạo.

      Lúc này, cánh tay của Lam Lôi Ngạo dấu răng của Lam Lăng Nguyệt, còn có cả máu nữa, Lam Lôi Ngạo cực kỳ tức giận, ông vươn tay ra, chuẩn bị tát nữ nhi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Chủ tớ bộc lộ tình cảm.

      Editor: Sam Sam


      Nguyệt Thanh uyển.

      “Nguyệt nhi tội nghiệp của ta, là mẫu thân có lỗi với con, nếu phải vì mẫu thân, con bị như vậy…” Thu Nhược Thủy nhìn miệng vết thương chảy máu của Lam Lăng Nguyệt, trong lòng vô cùng khó chịu, nếu phải do bà quá nhu nhược, cũng khiến nữ nhi của mình bị ủy khuất như thế này.

      “Tại sao lại là lỗi của mẫu thân chứ, người đừng đặt toàn bộ trách nhiệm lên người mình, nếu hôm nay mẫu thân đưa nãi nãi tới, chừng Nguyệt nhi gặp phải tai ương đó!” Lam Lăng Nguyệt vừa nhịn đau để Trang mẫu bôi thuốc, vừa an ủi Thu Nhược Thủy, nàng nhận ra mẫu thân mời nãi nãi đến cũng chỉ là chiếc bọc bên ngoài, giải vây cho nàng là mặt, quan trọng hơn là mượn cớ để đánh động đến Kiều Phi Nhi.

      “Nguyệt nhi cần an ủi mẫu thân, nếu mẫu thân có thể hạ mình xuống, lạnh lùng với ông ấy… Kiều di nương ngông cuồng như vậy.” Uy hiếp duy nhất của Thu Nhược Thủy chính là con , Kiều di nương làm vậy, chính là muốn bà phải đau khổ.

      “Mẫu thân, người làm nhiều chuyện rồi, Nguyệt nhi từng muốn người hạ thấp mình làm chuyện gì nữa, hãy dùng kế khôn ngoan, nhìn xa trông rộng, Nguyệt nhi chờ được giáo huấn đây.” Giọng của Lam Lăng Nguyệt trở nên vô cùng lạnh lùng, nếu di nương ra chiêu, nàng cũng chỉ có thể tiếp chiêu, huống cho đời này nàng muốn để cho mẫu thân làm chuyện như vậy.

      “Phu nhân, người đừng trách lão nô lắm mồm, nếu lão phu nhân quyết định vậy, người coi như chuyện này qua , từ nay về sau, lão nô dạy bảo tiểu thư cẩn thận, từ lời đến việc làm, sức khỏe tiểu thư vốn ốm yếu, việc vừa nãy chắc khiến tiểu thư mệt mỏi rồi, để tiểu thư nghỉ ngơi ổn định chút.” Trang mẫu muốn Thu Nhược Thủy điều gì gây kích động đến tiểu thư, nhanh chóng đưa nàng trước.

      “Vậy làm phiền bà chăm sóc.” Thu Nhược Thủy nghe Trang mẫu , định trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt bà nên nữa, dặn dò Lam Lăng Nguyệt dưỡng thương tốt, rồi dẫn Thủy Tinh rời .

      Sau khi mẫu thân khỏi, Lam Lăng Nguyệt nằm giường, nhớ lại ánh mắt Trang mẫu nhìn mẫu thân, hề bình thường, nhưng nàng nghĩ ra, nó kỳ lạ ở chỗ nào.

      “Mẫu, người cảm thấy sau ngày hôm nay, con nên làm thế nào đây?” Lam Lăng Nguyệt thử dò xét Trang mẫu, mặc dù khi mới gặp, người này cho nàng cảm giác thân thuộc, nhưng nàng mới tới thế giới kỳ lạ, thể lơ là được.

      “Trước mắt tiểu thư phải dưỡng thương, sau đó tránh gặp Kiều di nương , bây giờ nô tỳ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :