1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 43: Dạo phố

      Editor: demcodon



      "Ừ... ừ... trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi." Lâm Lam ngừng gật đầu ở trong ngực của nàng.

      Mặc Thư Kỳ thân mật nhéo nhéo sóng mũi của Lâm Lam, giọng điệu dịu dàng : "Được rồi, Lam nhi, ngoan, đứng lên , xem ta chuẩn bị cái gì cho chàng nè." xong chỉ chỉ bữa sáng bàn.

      Nhìn theo đến chỗ ngón tay của Mặc Thư Kỳ chỉ, Lâm Lam vui vẻ : "Bữa sáng, là Mặc tự mình làm à?"

      "Đương nhiên, Lam nhi nếu như rời giường ta liền đem bữa sáng đưa cho người khác vậy." Mặc Thư Kỳ sủng nịch nhìn .

      " muốn, ta lập tức dậy." xong hoang mang hoảng loạn rời giường rửa mặt.

      * * *
      Lúc này trong gian phòng của Lâm Khiếu Thiên hắc y nhân đứng toàn thân tỏa ra hàn khí liều lĩnh, người này chính là chủ nhân của những hắc y nhân kia. Ả tức giận quét toàn bộ ly trà ở xuống đất, ánh mắt ác liệt nhìn Lâm Khiếu Thiên: "Ngươi làm việc như thế nào mà nhiều người như vậy, tại sao cũng chỉ còn sót lại ba người các nàng?"

      Lâm Khiếu Thiên có chút sợ hãi: "Sao ta biết được, lúc ta và Mặc Thư Kỳ tìm được mảnh bản đồ kho báu ra, những thị vệ kia liền tới, những người kia là vì yểm trợ chúng ta, mới..." tới đây Lâm Khiếu Thiên dừng lại chút: "Có thể là các nàng lực bất tòng tâm, bị những thị vệ kia bắt lấy."

      Hắc y nhân vung tay áo cái: " thể, các nàng đều được ta tỉ mỉ bồi dưỡng được, đối với những thị vệ kia mỗi người đều có thể chặn lại vả trăm người, thể đơn giản như thế liền bị những thị vệ kia đánh bại." Bỗng nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, ả mạnh mẽ nắm chặt nắm tay của mình, nghiến răng nghiến lợi : "Mặc, Thư, Kỳ, nhất định là nàng."

      "Nàng, thể, võ công của Mặc Thư Kỳ mất hết, thể." Lâm Khiếu Thiên phản bác.

      Hắc y nhân xem thường nhìn bà cái: "Ngươi quá khinh thường Mặc Thư Kỳ, coi như có võ công, ngươi chẳng lẽ quên nàng còn là đại phu ư?"

      Nghĩ đến y thuật của Mặc Thư Kỳ, Lâm Khiếu Thiên nghĩ đến tên đệ tử chết thảm kia, khỏi rùng mình cái.

      "Được rồi, thứ đó lấy được chưa?" tiếp tục thảo luận chuyện về Mặc Thư Kỳ, hắc y nhân hỏi đến bản đồ kho báu.

      "Ừ, lấy được." Lâm Khiếu Thiên lấy hai mảnh bản đồ kho báu từ trong ngực ra: "Rất tốt." Ả chăm chú cầm chúng nó, trong mắt chứa đầy tình thế bắt buộc.

      * * *
      Nhà trọ, trong phòng Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ dịu dàng nhìn cái miệng của Lâm Lam nuốt đồ ăn, mặt thỉnh thoảng dính lên chút mảnh vụn thức ăn, Mặc Thư Kỳ cũng để ý chút nào mà lau cho . Sau khi bữa sáng kết thúc, tiểu nhị thu hồi bát đũa, Mặc Thư Kỳ ngồi ở đối diện Lâm Lam, động tác tao nhã lấy ấm trà, rất nhanh ly trà thơm được đưa đến trước mặt Lâm Lam. Lâm Lam đưa hai tay ra nhận ly trà, để tới bên mép miệng uống vài ngụm. Trước đây lúc ở trong rừng trúc Mặc Thư Kỳ cũng từng pha trà cho Lâm Lam, bây giờ đem chuyện cũ về tái diễn lần nữa làm cho hai người cảm giác ấm áp.

      Sau khi nhìn nhau nở nụ cười Mặc Thư Kỳ sờ sờ tóc đen của Lâm Lam, thương tiếc : "Lam nhi, kinh thành là Thành Đô nước Tần, nơi này là phồn hoa, Lam nhi có muốn mua gì ?"

      Lâm Lam có chút chần chờ nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Có thể ?"

      Mặc Thư Kỳ mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên có thể."

      Lâm Lam quay về phía Mặc Thư Kỳ ung dung nở nụ cười: "Ta có cái gì muốn mua, chỉ muốn dạo vòng ở kinh thành."

      "Được." Mặc Thư Kỳ kéo tay Lâm Lam qua kéo đứng dậy khỏi cái ghế, sau khi giúp chỉn chu y phục ngổn ngang tốt, hai người tay trong tay ra ngoài cửa.

      Lúc đến cửa nhà trọ tên đệ tử của Lâm Khiếu Thiên chặn hai người lại: "Mặc... Mặc tiểu thư... ngài... ngài đây là muốn... muốn chỗ nào?" Tên đệ tử kia sợ hãi nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ ôn hòa gật đầu về phía nàng, khẽ mở môi mỏng : "Làm phiền vị tiểu thư này cho trang chủ nhà ngươi, Lam nhi vừa đến kinh thành đối với vật mới mẻ rất là hiếu kỳ, bản tọa muốn ra ngoài dạo vòng với Lam nhi, trước khi trời tối nhất định trở về."

      "Đây...." Đệ tử làm khó dễ nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Trong lúc hai người giằng co, tiếng Lâm Khiếu Thiên từ phía cửa sổ truyền xuống: "Để cho các nàng ." Lâm Khiếu Thiên đứng trước cửa sổ quay về phía tên đệ tử kia .

      Nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ gật đầu ra hiệu với bà sau đó kéo Lâm Lam ra nhà trọ.

      "Để cho các nàng ra ngoài như vậy có được ? Tại sao cho người theo các nàng?" Nhìn bóng lưng hai người Mặc Thư Kỳ rời , Lâm Khiếu Thiên hỏi hắc y nhân bên cạnh sau khi Mặc Thư Kỳ rời mới tới. Lúc này Lâm Khiếu Thiên, hắc y nhân đứng song song ở phía trước cửa sổ nhìn, Tiểu Ngũ yên lặng đứng thẳng ở phía sau hai người.

      " sao, ngươi trước kia quá khinh thường Mặc Thư Kỳ, nàng nếu như muốn mang nam nhân kia rời , chúng ta dù làm sao cũng ngăn được, có thể sai liền sai khi nàng vạn phần để ý nam nhân kia, muốn chịu đến tia thương tổn. Cho nên trước khi độc của nam nhân kia giải hết Mặc Thư Kỳ rời ." Trong mắt hắc y nhân chứa đầy cân nhắc, ả như là vô ý nhìn về Tiểu Ngũ phía sau chút, trong mắt Tiểu Ngũ đều là ưu thương, muốn nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Được rồi, Lâm trang chủ, bản cung cũng nên rời , Tiểu Ngũ, chúng ta thôi." Hắc y nhân chào hỏi về phía Lâm Khiếu Thiên sau đó cánh tay giấu ở phía sau, nhàn nhã rời khỏi nhà trọ.

      * * *
      đường, hắc y nhân tới phía trước bỗng nhiên dừng lại nhìn Tiểu Ngũ phía sau: "Ngươi thích nàng."

      Tiểu Ngũ đột nhiên vừa ngẩng đầu, khó mà tin nổi nhìn hắc y nhân: "Chủ… chủ nhân… thuộc hạ dám."

      "Bản cung khuyên ngươi sớm chút từ bỏ ý niệm này , Mặc Thư Kỳ kia những còn sống lâu nữa, nàng còn tha thiết người kia. Vì , cam tâm tình nguyện uống tán công tán, làm tù binh của bản cung, làm việc cho bản cung, nhắc tới những chuyện này ngươi vẫn còn chưa ư? Bản cung biết ngươi và nàng lúc đó rốt cuộc có dây dưa chuyện gì, chỉ hy vọng ngươi nhìn ràng thân phận của mình, muốn bởi vì những tình cảm cần thiết kia của ngươi mà làm hỏng chuyện lớn của bản cung." xong hắc y nhân lạnh lẽo nhìn Tiểu Ngũ cái, xoay người rời .

      Tiểu Ngũ ngây người ra đứng tại chỗ, trong mắt chừa đầy ướt át: "Mặc Thư Kỳ, thích ta, tại sao còn muốn đối xử dịu dàng với ta như vậy, tại, ta nên làm gì." Trong giọng của chừa đầy yếu đuối.

      * * *
      đường, Mặc Thư Kỳ che chở Lâm Lam, hai người thanh thản tới phía trước. Lâm Lam thỉnh thoảng nhìn quán ven đường, mà ánh mắt Mặc Thư Kỳ từ trước giờ chưa từng rời khỏi người , phảng phất con đường này cũng chỉ có hai người và Lâm Lam như thế, nhìn nụ cười vui vẻ của Lâm Lam, lòng Mặc Thư Kỳ tràn đầy hạnh phúc giống như muốn tràn. giơ tay lên nhàng đặt ở ngực mình, cảm giác trái tim bên trong nhảy lên. thầm tự với mình: ‘Lam nhi, trái tim này sau này chỉ nhảy lên vì chàng, ta, Mặc Thư Kỳ, chỉ sống vì chàng. Vì lưu lại nụ cười của chàng, ta tiếc bất cứ giá nào.’

      "Mặc, nàng nhìn xem." Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam xuất thần Lâm Lam giống như là phát cái gì mới mẻ muốn cho Mặc Thư Kỳ xem.

      Nhìn theo ánh mắt Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ phát tay Lâm Lam là hộp son, gò má hồng hồng, trong mắt đều là ngượng ngùng.

      Nhìn thấy cái hộp son kia, lại nhìn vẻ mặt Lâm Lam có chút tự nhiên. Mặc Thư Kỳ cau lông mày, nhận hộp son từ trong tay Lâm Lam, mở nắp hộp ra, bên trong son màu hồng nhạt toả ra mùi thơm nồng nặc. hỏi đầu đất Lâm Lam: "Lam nhi, chàng thích cái này hả?"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Dịu dàng đặc biệt

      Editor: demcodon



      "Ta… ta… " Lâm Lam có chút do dự biết nên cái gì cho phải.

      Hai tay Mặc Thư Kỳ khoát lên vai , ép buộc ngẩng đầu nhìn mình: "Lam nhi, chàng nhìn vào con mắt của ta, cho ta biết, chàng thích những món đồ này ư?"

      Lâm Lam nhìn vào ánh mắt của Mặc Thư Kỳ có chút né tránh.

      "Lam nhi, nên trốn tránh, ở đời này, ta là người gần gũi với chàng nhất, ta chàng, ham muốn tình , cho nên đối với ta, chàng cần có kiêng kỵ. Nếu phải như vậy, ta rất khó vượt qua." Mặc Thư Kỳ chân thành nhìn Lâm Lam.

      Đối đầu với ánh mắt của Mặc Thư Kỳ, ở trong đó chứa đầy thâm tình. Lâm Lam cảm giác mình sắp bị nhấn chìm, trong mắt Lâm Lam có chút ướt át: "Mặc, ta thích, rất thích." Giống như là chờ đợi hình phạt, Lâm Lam cúi đầu dám lại nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Ai---" Mặc Thư Kỳ thở dài tiếng, ôm Lâm Lam vào trong ngực, đầu cọ cọ ở đầu : "Đứa ngốc, thích cần miễn cưỡng mình."

      "Nhưng mà, Mặc, nàng cảm thấy ta kỳ quái ư, chỉ cần là nam tử bình thường đều thích những son phấn bột nước này. Bọn họ đều muốn mình mặc trang phục tốt, để gương mặt mình đẹp nhất lưu cho người mình . Nhưng là, ta lại thích những thứ này, hơn nữa, rất kỳ quái, ta chỉ cần đụng vào những thứ đồ này toàn thân tự nhiên, như vậy, Mặc ngại hả?" Lâm Lam căng thẳng nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Làm sao lại biết vì Lam nhi như vậy ta mới chung tình, chàng cần vì ta làm chút chuyện mình thích. Lam nhi chính là Lam nhi, ở trước mặt Mặc Thư Kỳ ta chàng có thể thoải mái kiêng dè, coi như người của toàn thế giới đều xem thường chàng, ta cũng . Vì chàng, ta cam nguyện vào trong địa lao, làm tù binh của chàng." Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam liếc mắt đưa tình .

      "Mặc." Lâm Lam kích động lưu lại nước mắt, gắt gao ôm eo Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ đều bị siết chặt có chút thở nổi, nhưng lại đều câu oán hận.

      "Phu nhân, ngài còn có mua son hay ?" Mặc Thư Kỳ bày tỏ thâm tình làm cho Lâm Lam rất cảm động, nhưng là người buôn bán chờ ở bên lại hơi có kiên nhẫn.

      Vốn là người buôn bán này nhìn thấy nam tử bề ngoài xấu xí thế nhưng quần áo hào hoa phú quý đến xem son của mình vẫn còn có chút cao hứng, hơn nữa còn nữ tử trẻ tuổi theo phía sau tên nam tử này khí chất thoát tục. Mặc dù nữ tử đeo mặt nạ, nhưng là khí chất đó, trang phục kia vừa nhìn liền phải tiểu thư nhà bình thường. Vốn tưởng rằng có khách lớn tới cửa hàng buôn bán nhưng chờ đến khi hai người kia ở nơi nào đến cứ cầm son của mình liên tục, hề có chút ý tứ muốn mua. Bà liền khỏi lên tiếng, mua cũng thể quấy rầy chuyện làm ăn của mình chứ.

      "À, xin lỗi." Lâm Lam lau lau nước mắt, muốn lấy hộp son từ trong tay Mặc Thư Kỳ muốn đưa cho người buôn bán , tay vừa đưa đến nửa lại bị Mặc Thư Kỳ chặn lại. Lâm Lam nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ nhận son, thanh toán bạc cho người buôn bán cái kia: "Bao nhiêu đây có đủ hay ?"

      "Đủ, đủ, đủ, đương nhiên đủ rồi, tiểu thư là thương phu lang nhà ngài, ngài nhìn nơi này còn muốn mua cái gì nữa ?" Người buôn bán vội vàng nhận bạc, giống như lo Mặc Thư Kỳ đổi ý. Người buôn bán thầm nghĩ ở trong lòng: ‘Số tiền này có thể đủ cho mọi người trong gia đình bà sinh hoạt lâu, nhìn dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ cũng nghĩ tới muốn đem tiền của mình cho bà lấy.

      " cần, Lam nhi, chúng ta thôi." Trả tiền xong, Mặc Thư Kỳ lôi kéo Lâm Lam rời khỏi quầy hàng. Trước khi , người buôn bán còn ở sau lưng các nàng câu ‘hoan nghênh tiểu thư lần sau trở lại’.

      tới nửa, Lâm Lam dừng bước, cũng ràng buộc kéo Mặc Thư Kỳ ngừng lại: "Làm sao vậy Lam nhi?"

      "Mặc tại sao muốn mua cái kia?"

      Mặc Thư Kỳ khẽ cười tiếng, xoa xoa mái tóc của Lâm Lam: "Chờ chút chàng biết, theo ta."

      Lâm Lam vì sao, chỉ có thể để Mặc Thư Kỳ lôi kéo.

      Hai người tới bên trung tâm thành Kính Hồ, hồ có vài chiếc thuyền con ở phía chạy chầm chậm. thuyền còn có từng đôi từng đôi tài tử giai nhân ngồi, hai người Mặc Thư Kỳ đến chỗ bên hồ có loạt hàng cây Dương Liễu, cây lá cây xanh lục xanh lục, gió còn làm cho những lá liễu kia vung lên rủ xuống, trung xẹt qua từng đường từng đường vòng cung duyên dáng.

      "Mặc, nơi này rất đẹp." Lâm Lam nắm lấy cánh tay Mặc Thư Kỳ, thở dài .

      "Đúng vậy, rất đẹp, có điều mang Lam nhi tới nơi này phải vì thưởng thức phong cảnh, có chuyện quan trọng hơn muốn Lam nhi làm. Này, chàng làm nhanh nhanh ." Mặc Thư Kỳ xong lấy hộp son vừa mới mua được nhét vào trong tay Lâm Lam.

      "Làm gì vậy?"

      Hai cánh tay của Mặc Thư Kỳ vòng qua ôm tay Lâm Lam và hộp son chỗ, nhìn mắt Lâm Lam : "Lam nhi, tại, ta cho chàng biết, ta chàng, chàng có thể cần e dè tiêu xài tình của ta dành cho chàng. Bởi vì phần tình này là có giới hạn, cho dù là ta chết , lòng ta cũng dành cho chàng." đến chết, Lâm Lam có chút ngây người nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Đừng nóng vội, Lam nhi, trước tiên hãy nghe ta hết. Về sau chàng cần vì ta làm chuyện mình muốn, dù cho là chút tình nguyện cũng thể. Mọi việc cần nhân nhượng vì ta, ta câu 'ta chàng' kia ý của ta là ta toàn bộ những gì của chàng. Bất kể là ưu điểm hay là khuyết điểm của chàng. Bởi vì chính những tính cách kia tạo nên Lâm Lam độc nhất vô nhị, cho nên ở trong lòng ta, Lâm Lam cũng là độc nhất vô nhị." đến đây, Mặc Thư Kỳ ngừng chút: "Hộp son này giống như là lần nhân nhượng cuối cùng chàng dành cho ta. Lam nhi, nhìn thấy hồ nước đó , ném nó xuống, ném xuống tất cả chàng 'vì Mặc Thư Kỳ', làm Lâm Lam độc nhất vô nhị, được ?"

      "Dạ." Lâm Lam rưng rưng gật đầu lia lịa, đan tay cầm hộp son lên, nghiêm túc cầm ở lòng bàn tay, nâng tay lên, lại nhìn Mặc Thư Kỳ cái. Mặc Thư Kỳ mỉm cười gật đầu với , nhắm mắt lại, mạnh mẽ vứt hộp son ra ngoài. Hộp son thành hình đường parabol hoàn mỹ nhanh chóng lọt vào trong nước, bắn lên bọt nước tung tóe.

      Nhìn thấy động tác của Lâm Lam, ánh mắt của Mặc Thư Kỳ dịu dàng, khóe miệng cong lên nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, việc mang theo mặt nạ cũng làm mê đảo đám người lớn. Nhưng là bản thân lại để ý chút nào, đây chỉ là dịu dàng của Mặc Thư Kỳ thuộc về mình Lâm Lam.

      "Lam nhi, muốn dạo chơi hồ ?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      "Có thể ?" Lâm Lam chờ mong nhìn Mặc Thư Kỳ, từ sinh trưởng ở trong núi cho nên Lâm Lam từ trước đến nay chưa từng ngồi lên thuyền. Vì vậy đối với thuyền, vẫn là có chút hiếu kỳ.

      Mặc Thư Kỳ cong lên nụ cười tự tin: "Đương nhiên là có thể, chỉ cần là Lam nhi nghĩ tới, Mặc Thư Kỳ bất luận như thế nào cũng thực ." xong, vòng lấy eo Lâm Lam, triển khai khinh công mang Lâm Lam tới chiếc thuyền .

      Bởi vì sợ hãi cho nên lưu ý tiếng kêu to bên tai, trong con ngươi ngăm đen của Lâm Lam chỉ có Mặc Thư Kỳ. Y phục trắng y phục xanh, tóc bạc tóc đen, trung dây dưa cùng nhau, giống như trong tiếng lòng Lâm Lam kể ra: ‘Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam cũng muốn tiếp tục tách ra.’

      Vững vàng rơi vào thuyền , ánh mắt nhà đò tuổi trẻ bị kinh ngạc trước vẻ đẹp đó, Mặc Thư Kỳ chỉ nhàng câu: "Nhà đò, thôi."

      Mặc Thư Kỳ làm cho nhà đò tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, nhưng vẫn là si mê nhìn Mặc Thư Kỳ. Nàng chầm chậm vươn mái chèo lên thuyền, di chuyển ở hồ.
      Last edited: 13/11/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 45: tới trấn Thanh Thủy

      Editor: demcodon



      Buổi tối lúc hai người mới vừa vào cửa nhà trọ liền được đệ tử của Lâm Khiếu Thiên báo là Lâm Khiếu Thiên tìm Mặc Thư Kỳ, là có việc thương lượng. Sau khi đưa Lâm Lam trở về phòng Mặc Thư Kỳ liền gặp Lâm Khiếu Thiên.

      Lúc Mặc Thư Kỳ nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên bà nhàn nhã ngồi ở trước bàn uống trà, sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ vào cũng cầm lấy cái chén khác bàn rót nước trà cho Mặc Thư Kỳ, đẩy ly trà lên trước mắt Mặc Thư Kỳ, làm động tác mời.

      Mặc Thư Kỳ cũng yên lặng nâng chung trà lên, khinh thường cái, tẻ nhạt dùng ngón tay ma sát mép ly trà, chờ Lâm Khiếu Thiên uống xong.

      "Mặc tiểu thư, biết ngày hôm nay chơi có thể coi là tận hứng chứ?" Lâm Khiếu Thiên nhíu mày hỏi.

      "Nhờ phúc của Lâm trang chủ, ngày hôm nay bản tọa chơi rất vui vẻ." Mặc Thư Kỳ khách sáo trả lời bà.

      "Vậy à? Như vậy rất tốt, Mặc tiểu thư đây là xem cũng xem được rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu chút chuyện bản đồ kho báu ." Lâm Khiếu Thiên chậm trễ chút nào dẫn vào đề tài chính.

      Mặc Thư Kỳ dừng lại ngón tay tay thon dài của mình trượt ly trà, rất hứng thú nhìn Lâm Khiếu Thiên: " như thế, Lâm trang chủ là lại tìm được ví trí của tấm bản đồ kho báu nữa?"

      Lâm Khiếu Thiên mặt già đỏ ửng, trầm thấp giọng : "Chuyện này có." Hơi hơi dừng lại chút, đem tầm mắt dừng lại ở người Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư , ngươi là vì lợi ích hợp tác với chúng ta, vậy Mặc tiểu thư phải nên vì chuyện tìm kiếm bản đồ kho báu làm chút cống hiến à?"

      "Vậy à? Lâm trang chủ muốn bản tọa làm cái gì?" Mặc Thư Kỳ để ý chút nào đến ánh mắt của Lâm Khiếu Thiên tự mình tự tự mình nghĩ.

      "Đây là thuốc giải tháng này, độc tháng này của vị người kia của Mặc tiểu thư ngươi cũng sắp phát tác phải ?" Lâm Khiếu Thiên lấy ra viên thuốc đen sì quơ quơ ở trước mắt Mặc Thư Kỳ, khi phát hô hấp của Mặc Thư Kỳ trong nháy mắt ngổn ngang như vậy, bà gian trá nở nụ cười: "Lâm mỗ thương lượng qua với vị kia, cây trâm kế tiếp và mảnh bản đồ liền do Mặc tiểu thư tìm đến. Lâm mỗ chỉ phụ trách theo ngươi, nghe theo Mặc tiểu thư ngươi chỉ huy, tin tưởng Mặc tiểu thư để cho chúng ta thất vọng đúng ?" Vừa vừa nhìn về phía viên thuốc trong tay.

      Mặc Thư Kỳ dường như làm khó dễ chần chờ chút, nhìn chằm chằm viên thuốc kia chớp mắt. Cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được, bản tọa đồng ý với ngài, có điều xuất phát từ thành ý, Lâm trang chủ là có thể cho bản tọa thêm viên thuốc giải đúng , vạn nhất ngày nào đó độc của Lam nhi phát tác sớm, Lâm trang chủ lại ở bên cạnh chúng ta. Lam nhi nếu như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?" Trong giọng của Mặc Thư Kỳ chứa đầy lo lắng, Lâm Khiếu Thiên nghe được đều có chút thay đổi sắc mặt.

      "Được, Lâm mỗ đồng ý với ngươi, nhưng là kính xin Mặc tiểu thư trong vòng tháng hoàn thành nhiệm vụ, để chúng ta nhìn thấy thành ý của ngươi, được ?"

      "Được." Mặc Thư Kỳ sảng khoái gật đầu. Sau khi nhận thuốc, Mặc Thư Kỳ đứng dậy tới cửa, quay đầu lại nhìn Lâm Khiếu Thiên : "Lâm trang chủ, sau ba ngày xuất phát, biết có được ?"

      Nghe được câu này của Mặc Thư Kỳ, ánh mắt của Lâm Khiếu Thiên sáng lên, bà hưng phấn gật đầu, lên tiếng trả lời: "Được."

      "Như vậy rất tốt." Mặc Thư Kỳ lạnh như băng phun ra bốn chữ sau đó hề lưu luyến ra.

      Sau khi rời khỏi gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ cũng có trở về phòng, mà là phòng khác. mình đứng giữa căn phòng trống trải, con ngươi đen kịt trong mắt lóe tia sáng u ám, mở bàn tay ra, hai viên thuốc đen thui nằm vững vàng bên trong. Sau khi cất xong viên trong đó liền cầm viên còn lại chút do dự thả vào trong miệng, nhắm mắt lại, cẩn thận phân tích thành phần bên trong. Cuối cùng tư vị cay đắng lan tràn, nhưng Mặc Thư Kỳ cũng rất là hưng phấn, khép hờ mí mắt lại con ngươi ngừng chuyển động, khi cau mày khi giãn ra, lát sau, mở cặp mắt đẹp ra, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

      Còn lại trong ba ngày, Mặc Thư Kỳ cùng với Lâm Lam dạo hết toàn bộ kinh thành. Lâm Lam mua nhiều chút đồ chơi , hai người còn rất bất ngờ cứu nam tử đáng thương Mộc Điệp Tâm bị gia chủ vứt bỏ. Ở trong mắt Lâm Lam, vị nam tử này tên là Điệp Tâm gả vào nhà thê chủ, ba năm còn chưa có mang thai, cho nên bị nhạc phụ đuổi ra khỏi cửa. Trong lúc hề lưu luyến muốn tự sát Lâm Lam đến giúp đỡ , Mặc Thư Kỳ làm chủ, để Điệp Tâm ở lại bên cạnh Lâm Lam, để làm tiểu thị hầu hạ Lâm Lam.

      Đương nhiên thân thế này của Điệp Tâm chỉ là vì dùng để qua mặt Lâm Khiếu Thiên, thân phận của là ám vệ Mặc Thư Kỳ để Mặc các đơn độc huấn luyện ra bảo vệ Lâm Lam. võ nghệ cao cường, cơ trí nhạy bén, là ám vệ xuất sắc nhất trong tất cả những nam tử khác. Cho nên Mặc Thư Kỳ mới mượn cơ hội lần này đưa đến bên cạnh Lâm Lam, mặt là vì bảo vệ Lâm Lam, mặt khác chính là vì chăm sóc . Mặc Thư Kỳ cũng cho Lâm Lam biết thân phận của Mộc Điệp Tâm, nếu như xảy ra chuyện gì bất ngờ, Mộc Điệp Tâm trở thành lá bài tẩy của .

      * * *
      Dọc theo đường , trong đội ngũ có thêm người là Điệp Tâm, lúc nào cũng ở sau lưng Mặc Thư Kỳ. Vốn là Lâm Khiếu Thiên còn cho rằng Điệp Tâm trở thành phiền toái, cho nên muốn mang theo . Nhưng là Mặc Thư Kỳ lại , Lâm Lam là nam tử cùng đám nữ nhân, người cùng tâm với rất quạnh, mình lại có lúc đến chăm sóc được. Cho nên trong đội ngũ lại có thêm nam tử rất tiện này, làm cho những câu sau này của Lâm Khiếu Thiên cũng có dị nghị.

      Tuy rằng Điệp Tâm gia nhập bớt việc rất nhiều, nhưng là lại cũng gây nên phiền phức quan trọng. Điệp Tâm mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng là ở trong đội ngũ ngoại trừ Lâm Lam là nam tử duy nhất, trong đội ngũ tất cả đều là nữ tử khó tránh khỏi có lúc chịu thiệt.

      Ngày hôm nay, lúc mọi người nghỉ ngơi, Điệp Tâm vào trong rừng cây tiểu tiện, vốn là Lâm Lam cũng định theo, nhưng đói bụng bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản. Lúc này có mấy đệ tử lòng mang ý đồ xấu theo. Lâm Khiếu Thiên và Mặc Thư Kỳ đều chú ý tới, Mặc Thư Kỳ chỉ là nhàn nhạt nhìn các nàng chút, trong mắt đầy mỉa mai; mà Lâm Khiếu Thiên lại ngầm đồng ý, ở trong mắt bà, Mộc Điệp Tâm chỉ là người bị người vứt bỏ như giày rách. Mặc Thư Kỳ để ý, nhưng là lúc bà nhìn thấy nụ cười mỉa mai kia của Mặc Thư Kỳ, trong lòng lại nổi lên cơn linh cảm tốt.

      Quả nhiên, rất nhanh nghe được tiếng hét thảm thiết, tiếp theo sau đó có mấy đệ tử chật vật chạy trở về, các nàng bước tiến ngổn ngang, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.

      Lâm Khiếu Thiên tiến lên nghênh tiếp, phát bắt được người trong đó, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại hoảng loạn như vậy?"

      "Sư... sư... sư phụ, nam nhân kia... ... ... ..... " Tên đệ tử kia vừa gấp gáp thở dốc vừa lắp ba lắp bắp .

      Nhìn thấy dáng vẻ nàng kia trong lòng Lâm Khiếu Thiên tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt thành thép, bà lại hỏi người khá cao tuổi khác chút: "Bình nhi, ngươi ."

      Vị đệ tử tên là Bình nhi này còn chưa mở miệng, Lâm Lam hiếu kỳ nhìn về phía Mặc Thư Kỳ hỏi trước: "Mặc, nàng xem bọn họ là xảy ra chuyện gì thế?"

      Mặc Thư Kỳ dịu dàng vỗ vỗ tay Lâm Lam: " có gì, chỉ là gặp con sâu đáng chút." Mặc Thư Kỳ vừa vừa nhìn về phía những đệ tử vẻ mặt hoang mang kia, trong mắt phượng đẹp đẽ chứa đầy cân nhắc.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Trấn Thanh Thủy

      Editor: demcodon



      Lâm Lam nghe xong lời Mặc Thư Kỳ như hiểu mà hiểu gật đầu, mà Lâm Khiếu Thiên xác thực nghi ngờ nhìn về phía đệ tử bà: "Là như vậy phải ?"

      Bình nhi tỉnh táo lại, giọng điệu vững vàng : "Sư phụ, là nam nhân xấu đói bụng kia gọi Mộc Điệp Tâm đưa sâu tới... Tống sư muội vốn muốn trò chuyện với , nhưng là lại ném bình thuốc bộ về phía Tống sư muội, đưa tới đống sâu lớn bò lên toàn thân Tống sư muội, cắn nàng máu thịt be bét." Bình nhi sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, xem ra chuyện vừa rồi ảnh hưởng với nàng.

      Bình nhi xong, Lâm Khiếu Thiên lúc này mới phát , trong đội ngũ thiếu mất người. Bà liếc mắt thản nhiên nhìn Mặc Thư Kỳ, kiềm chế tức giận, trầm thấp giọng : "Ở chỗ nào, mang ta ?"

      "Dạ, dạ." Bình nhi liền vội vàng gật đầu, dẫn Lâm Khiếu Thiên đến nơi người xảy ra chuyện.

      "Lam nhi, có hứng thú , chúng ta cũng xem xem ." Mặc Thư Kỳ dịu dàng hỏi Lâm Lam.

      "Được." Lâm Lam cũng có chút bận tâm Mộc Điệp Tâm, dù sao là cũng ra ngoài cùng những người kia.

      Bình nhi và Lâm Khiếu Thiên đến trước đầu tiên, Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam đến phía sau, đám đệ tử kia đè nén sợ hãi thôi rụt rè rúc theo phía sau cùng cách Mặc Thư Kỳ khoảng cách rất xa.

      Đến nơi xảy ra chuyện cũng có phát sâu gì, chỉ có mình Mộc Điệp Tâm cuộn mình dưới tàng cây, trong mắt rưng rưng nước mắt, thân thể ngừng run rẩy, xem ra rất sợ hãi. Thế nhưng quên cách vị trí xa có bộ hài cốt trắng, càng thêm có sức thuyết phục.

      Lâm Lam trước tiên chạy đến bên cạnh Mộc Điệp Tâm an ủi , Mặc Thư Kỳ và Lâm Khiếu Thiên đứng bên cạnh bộ xương. Mặt của Mặc Thư Kỳ hề có cảm xúc, mà Lâm Khiếu Thiên lại là tràn ngập lửa giận, đám đệ tử kia của bà đứng chỗ cách bộ hài cốt trắng khoảng cách chỉ chỉ chỏ chỏ, dám đến dựa vào nhau cầu xin.

      Con mắt Lâm Khiếu Thiên có chút đỏ lên nhìn Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, chẳng lẽ cho Lâm mỗ câu giải thích ư?"

      "Câu giải thích gì?" Mặc Thư Kỳ thản nhiên liếc bà cái.

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi dám thuốc của nam nhân kia phải ngươi cho." Lâm Khiếu Thiên chất vấn Mặc Thư Kỳ.

      "Hừ hừ, đúng thế sao, ra cửa ở bên ngoài, bắt bản tọa nên cho chút thuốc phòng thân à? Dù sao cũng là nam tử thể chất yếu ớt bé, phải sao?" Mặc Thư Kỳ nhíu mày .

      "Phòng thân?" Giọng của Lâm Khiếu Thiên bỗng nhiên trở nên rất cao: "Nhưng là tại có chuyện xác thực đồ đệ thương của Lâm mỗ chết, chẳng lẽ Mặc tiểu thư cho Lâm mỗ câu trả lời ư?"

      "Bàn giao?" Mặc Thư Kỳ mỉa mai rên tiếng: "Lâm trang chủ muốn bàn giao chuyện gì? Là muốn biết đệ tử của ngài là làm sao có ý đồ xấu với nam tử đàng hoàng hay là bàn giao đệ tử của ngài tài nghệ bằng người bị nam tử thể chất yếu ớt tay trói gà chặt làm cho chỉ còn lại bộ thi hài?"

      "Ngươi...." Nhìn Mặc Thư Kỳ bình tĩnh châm chọc Lâm Khiếu Thiên lên cơn giận dữ, nhưng là lại thể làm gì nàng, cuối cùng chỉ có thể đem oán khí phát ở người Mộc Điệp Tâm. Nhưng là khi lúc bà muốn tới gần Mộc Điệp Tâm Mặc Thư Kỳ ngăn cản bước tiến của bà.

      "Lâm trang chủ đây là muốn ra tay với nam tử hề có chút sức chống đỡ?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      "Mặc tiểu thư đây là ý gì? Đệ tử của Lâm mỗ chết thảm, chẳng lẽ Lâm mỗ nên báo thù cho ư? là nam tử thế nào, cũng là hung thủ?" Lâm Khiếu Thiên muốn vòng qua Mặc Thư Kỳ, nhưng là Mặc Thư Kỳ để cho bà qua.

      Mặc Thư Kỳ đưa tay chỉ bộ hài cốt trắng kia: "Lâm trang chủ, đệ tử của ngài có ý đồ xấu với người khác trước, tài nghệ bằng người bị người ta hại chết, là nam tử, coi như là nữ tử. Vì tự vệ, ra tay giết người có lòng bất chính với mình sai ư?"

      Lâm Khiếu Thiên bị mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng bà ràng, tên đệ tử này là ra tay được ngược lại bị giết, chính mình lý trước. Mặc Thư Kỳ lại che chở tên nam tử kia, ràng là dụ đệ tử mình vào bên trong. Sau đó diệt trừ tất cả các nàng, cho dù trong lòng có vạn phần cam lòng nhưng Lâm Khiếu Thiên cũng thể phát tác. Bởi vì Mặc Thư Kỳ là người duy nhất có thể mang theo các nàng tìm tới bảo tàng. Nếu như mình đắc tội với nàng, trong cơn tức giận nàng và mình nể mặt mũi, vậy cái được đủ bù đắp cái mất. Cuối cùng chỉ có thể coi như thôi, mặc dù đệ tử của bà cũng vạn phần vui khi biết kết quả này, nhưng là trong hai lần gặp qua uy lực hạ độc của Mặc Thư Kỳ nên đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      * * *
      Theo thời gian trôi qua, đám người cũng càng ngày càng tới gần trấn Thanh Thủy, càng tới gần đường gặp được người di chuyển càng nhiều. Sau khi hỏi thăm mới phát , ra trấn Thanh Thủy xảy ra trận ôn dịch chết rất nhiều người, tại còn có cách nào trị liệu loại ôn dịch này. Triều đình có người đến quản hay , vì mạng sống các nàng thể làm gì khác hơn là xa xứ đến chung quanh trốn ôn dịch.

      Các nàng nghe từ người đệ tử của Lâm Khiếu Thiên muốn đến nơi ôn dịch sau đó đều khiếp sợ muốn . Nhưng là Lâm Khiếu Thiên dùng cao áp dưới đều thể theo, chỉ là trong đội ngũ cũng càng ngày càng nhiều người bất mãn. Mặc dù miệng các nàng , nhưng là có người đều nhìn ra.

      Càng tới gần trấn Thanh Thủy, đường người chết cũng càng nhiều, nhìn những người chết kia trong lòng Mặc Thư Kỳ tia sóng lớn. Mặc dù được người gọi là Y Tiên, nhưng là lại phải là người nào cũng cứu, có thể những người này rất đáng thương, nhưng là đời kẻ đáng thương còn rất nhiều. Tự mình cũng thể mỗi người bệnh đều quan tâm, những người này cũng có quan hệ gì với mình, mình lại phải Quan Thế , tâm địa Bồ Tát.

      Mới vừa lúc mới bắt đầu Lâm Lam nhìn các nàng còn có chút thay đổi sắc mặt, Mặc Thư Kỳ cũng cho Lâm Lam ít thuốc, thỏa mãn tâm nguyện cứu người của , nhưng là người theo càng ngày càng nhiều, chuyện cũng càng ngày càng nghiêm trọng. muốn nhúng tay vào nhưng thể giúp được nhiều người như vậy, chỉ là lẳng lặng theo bên cạnh Mặc Thư Kỳ, được nàng bảo vệ.

      Sau khi gặp được người đầu tiên nhiễm phải ôn dịch Mặc Thư Kỳ liền đến bắt mạch cho, phát đây là loại bệnh rất hiếm, phải hao phí thời gian dài mới có thể cứu trị. người mang theo thuốc cũng chỉ có thể dự phòng, thể trị dứt, tình huống bây giờ khẩn cấp cho nên cứu.

      Trước khi tiến vào trấn Thanh Thủy, Mặc Thư Kỳ cho Lâm Lam ăn viên thuốc ôn dịch dự phòng vào. Sau đó Mặc Thư Kỳ lại cho Lâm Khiếu Thiên viên, tại vẫn chưa thể để cho Lâm Khiếu Thiên chết, còn những đệ tử khác chết sống liền có quan hệ gì với . Nhưng là những đệ tử kia của Lâm Khiếu Thiên ngoại trừ người ban đầu nhiễm phải ôn dịch chết , sau đó cũng còn xảy ra chuyện gì, điều này cũng làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy rất mới mẻ, nhưng là cũng có tra cứu.

      Sau khi tiến vào trấn Thanh Thủy người mất rất nhiều, trong trấn chỉ còn lại ít người gia còn sức lực chạy trốn, và ít dân chúng nghèo khổ. Bọn họ phải là muốn , mà rời khỏi trấn Thanh Thủy có tiền bạc cũng chết, đơn giản nghĩ chết chết ở quê hương của mình. đường phố hai bên có ít xác chết, cũng có người chôn cất, tình cờ cũng có mấy người thoi thóp và mấy người sống dở chết dở.

      Tìm rất lâu mới tìm được ngôi nhà trọ, nhưng là người nơi này nên nhà trống. Bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể tự lực cánh sinh, nghỉ ngơi đêm sau đó lại điều tra.
      Last edited: 13/11/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Nam hài

      Editor: demcodon



      Rạng sáng ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ là bị tiếng kêu rên thê thảm thức tỉnh, Lâm Lam bên cạnh bởi vì bôn ba thời gian dài vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào. quấy rầy Lâm Lam cho nên cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, thu xếp xong tự mình ra ngoài phòng. Ngoài phòng đất trống tiểu hài nhi ôm mẫu thân của mình, khóc rất là thê thảm, sắc mặt của mẫu thân nó biến thành màu đen còn hơi thở, ràng dáng vẻ là chết rất lâu, nhìn màn này trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên tia đau buồn nhàn nhạt. Nhưng là vẫn đứng ở cửa, chút ý nào muốn lên trước. Tiểu nam hài kia nhìn thấy Mặc Thư Kỳ, giống như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, trong mắt ra tia hy vọng, nó vội vàng nhìn về phía Mặc Thư Kỳ, ngoài miệng ngừng kêu: "Giúp ta chút... cứu... cứu mẫu thân của.... van cầu ngài.... cứu... cứu bà...." vừa kêu vừa khóc, có thể là khóc quá lâu, giọng đều có chút khàn.

      Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn bà gì, nam hài buông mẫu thân trong lòng xuống, khó khăn bò đến dưới chân Mặc Thư Kỳ, vươn tay tay kéo lấy vạt áo của Mặc Thư Kỳ. vải vóc thượng đẳng lưu trắng nõn lại dấu vết đen thui: "Tiểu thư... van cầu ngài.... cứu... cứu mẫu thân của ta... chỉ cần ngài có thể cứu bà... ta cái gì cũng có thể làm... cầu xin ngài...?"

      lúc lâu, Mặc Thư Kỳ đều gì, ngay lúc nam hài sắp nản lòng thoái chí bờ môi Mặc Thư Kỳ khẽ mở, tàn nhẫn : "Bà chết rồi."

      Nam hài nghe xong đầu tiên là thân thể run lên, giọng điệu của run rẩy, thể tin tưởng kêu: " .... ngài gạt ta... mẫu thân bà rời khỏi ta... ngài gạt ta..." Nam hài khóc cuồng loạn, vừa khóc vừa lôi kéo vạt áo của Mặc Thư Kỳ.

      "Ngươi biết phải ư? Hà tất gì lại lừa mình dối người như thế?" Mặc Thư Kỳ lạnh nhạt , giọng điệu tia chập trùng.

      Mặc Thư Kỳ chút lưu tình đánh vỡ tia ảo tưởng cuối cùng của nam hài, thế nhưng nghe xong lời lại có gào khóc. Trong nháy mắt yên tĩnh lại, nó cúi đầu yên lặng nằm mặt đất, lâu .

      "Muốn theo ta ?" Tên nam hài nhi này làm cho Mặc Thư Kỳ nhớ tới Thanh lúc trước. Lúc gặp được Thanh, nàng cũng là bất lực ôm mẫu thân của mình ở bên kia gào khóc, ánh mắt trống rỗng, tia hơi thở của con người.

      Nam hài có để ý đến , chỉ là chìm đắm trong thế giới của mình muốn tỉnh lại.

      "Ngươi muốn chết ở đây như mẫu thân ngươi sao?" Mặc Thư Kỳ lên tiếng lần nữa. Nhưng làm thất vọng chính là nam hài vẫn có lên tiếng, ngay khi Mặc Thư Kỳ xoay người muốn rời nam hài giữ vạt áo của lại.

      Mặc Thư Kỳ liếc mắt nhìn nó, chờ nó trả lời.

      "Được, ta theo ngài." xong câu đó nó buông vạt áo của Mặc Thư Kỳ ra.

      Lúc này nam hài lại vất vả bò lại bên cạnh mẫu thân mình, nó dùng ống tay áo của mình nhìn ra màu sắc lau vết bẩn đầy mặt mẫu thân mình cái. Nhưng là bởi vì ống tay áo ngược lại quá bẩn, mặt có lau khô ráo nhưng càng lau càng đen thêm. đau khổ nhìn hai mắt nhắm nghiền của mẫu thân, dòng nước mắt dừng lại xuống mặt tái nhợt của bà. Trong lúc này, cái khăn tay trắng nõn đưa tới trước mắt của nó, tay cầm khăn tay lại đẹp đẽ như vậy, các đốt ngón tay ràng. demcodon-ddlqd Xuôi theo khăn tay nhìn qua là khuôn mặt của Mặc Thư Kỳ mang theo cái mặt nạ, nam hài nhận khăn tay tay cẩn thận đụng tới tay Mặc Thư Kỳ. Nó cảm giác được cái tay kia là lạnh lẽo như vậy, nhưng là cảm giác lạnh lẽo này lại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của nó. Tróng lúc đó cảm giác mất mát mạnh mẽ đánh vào trong lòng nó hồi, thân thể nam hài chấn động, nhanh chóng dùng khăn tay lau chùi khuôn mặt của mẫu thân mình, chờ sau khi nó cho rằng sạch đưa khăn tay thu được cất vào trong ngực của mình, Mặc Thư Kỳ nhìn nó cử động .

      Nó vất vả đứng lên, bước nghiêng ngã tới ngôi nhà bóng người. Lúc ra trong lòng ôm cái chiếu cũ nát, sau khi đem chiếu trải mặt đất, mất công sức kéo thi thể mẫu thân nó chuyển lên phía , mệt đến đầu nó đầy mồ hôi, nhưng nó lại có ngừng lại chút nào.

      về phía sau lại lôi kéo góc chiếu, khó khăn kéo về phía nào đó . Lúc này thân thể gầy yếu của nó chịu nổi phải ra lực nhiều như vậy, chiếu kéo mãi có động, ngược lại là nó ngã cái đồng chổng vó đất. Đại khái là đầu tuôn đầy máu tươi, có lẽ là máu tươi chặn lại tầm mắt của nó, cho nên nam hài đưa tay lau cái ở đầu mình, lại cúi xuống kéo cái chiếu kia , vô số lần ngã chổng vó, vô số lần bò lên, nam hài chút nào nhụt chí, chỉ là toàn tâm toàn ý làm chuyện cho mình bị thương. Mặc Thư Kỳ vẫn ở phía sau nó chút ý nào muốn trợ giúp nó, kỳ phải muốn giúp, mà là thể giúp. Ánh mắt cứng cỏi của tiểu nam hài kia cho biết, nó cần, đây là chuyện cuối cùng nó có thể làm cho mẫu thân nuôi sống nó, nó muốn người ngoài nhúng tay.

      Bởi vì nó quá mức chuyên tâm, cho nên phát từ trong ánh mắt vừa mới bắt đầu bình tĩnh lay động cho đến trong mắt tràn đầy tán thưởng nhàn nhạt của Mặc Thư Kỳ.

      Cứ như vậy, từ sáng sớm đến buổi trưa, tiểu nam hài kia vẫn làm chuyện bình thường, có ngừng lại trong nháy mắt. Mặc Thư Kỳ cũng là câu theo phía sau nó, cũng may là nơi nam hài muốn đến cách nơi ban đầu rời xa, rất nhanh đến nơi nó muốn đến. vùng đất trống trải có cái nấm mồ rất dễ thấy, ngôi mộ này có bia mộ, hơn nữa giống như rất lâu, phía mọc dài ít cỏ , chung quanh nấm mồ cũng có chút đóa hoa màu tím nho biết tên.

      Nam hài đem thi thể mẫu thân mình thả tới nấm mồ bên cạnh, chậm rãi di chuyển qua nấm mồ bên cạnh. Bắt đầu dùng tay đào phần đất đất, có mượn bất kỳ công cụ gì, cho nên đôi tay của nó đầy rẫy vết thương, chờ đến lúc đào xong hai bàn tay của nam hài máu thịt be bét. cái hố đất sâu, đưa thi thể mẫu thân tới gần, thu dọn gọn áo của bà, dùng chiếu úp xuống, lấp đất. Sau khi làm xong những việc này, quay về đầu ngôi mộ giản dị này mới dập đầu lạy ba cái, sau đó ngã về đằng sau.

      Mặc Thư Kỳ vẫn đứng ở phía sau nam hài thuận lợi bắt được nó, giọng nỉ non: "Được rồi, ngủ , chờ lúc tỉnh lại ngươi tiến vào cuộc sống hoàn toàn mới." Đứng ở giữa hai phần mộ Mặc Thư Kỳ cúi đầu cái, ôm lấy nam hài rời khỏi ngôi mộ.

      Sau khi xoay người, cơn gió vung lên, đóa hoa màu tím biết tên nhàng chập chờn ở trong gió.

      Trong lúc Mặc Thư Kỳ muốn cất bước tia bảo kiếm cắt ra truyền tiếng tới khí. Mặc Thư Kỳ ôm nam hài nhanh chóng né tránh, thuận tiện để trống cánh tay, bắn ra thuốc bột màu trắng về phía người tới.

      Người đến sau khi dính vào thuốc bột, thân thể lóe ra cái, tay che mũi miệng của mình, lấy viên thuốc nhét vào trong miệng mình, lại tiếp tục nâng kiếm đâm tới. Mặc Thư Kỳ bình tĩnh duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy kiếm người đâm đến: "Các hạ là ai?"

      "Hừ!" Người đến mỉa mai tiếng, lạnh như băng : "Thả tiểu hài nhi trong tay ngươi xuống, bằng đừng trách tại hạ khách khí."

      Khi nàng muốn rút kiếm của mình về tay Mặc Thư Kỳ hơi dùng sức bẻ gãy thanh kiếm, nhón gót chân, thân hình tránh về phía sau. Sau khi có chút khoảng cách với người kia, mở miệng: "Ngươi là ai, có quan hệ gì với nó?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :