1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Tình thâm

      Editor: demcodon



      Buổi tối, Mặc Thư Kỳ thương lượng với Lâm Khiếu Thiên buổi tối ngày mai lại xuất phát, đường lâu như vậy mọi người cũng đều có chút uể oải, cho nên tất cả mọi người đều có dị nghị.

      Sau buổi cơm tối, Mặc Thư Kỳ để Lâm Lam ở trong phòng tắm rửa, bản thân lặng lẽ tìm chưởng quầy nhà trọ.

      Trong căn phòng thanh nhã của nhà trọ, Mặc Thư Kỳ đứng trước nữ tử còn trẻ tuổi, sắc mặt nàng bình tĩnh nhìn .

      "Gần nhất xảy ra chuyện lớn gì ? Còn có, bọn người Hồng như thế nào rồi?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      "Hồi bẩm Các chủ, ngoại trừ chuyện trước đây ngài ở Đại hội võ lâm đòi nợ cho Mặc gia chính là chuyện bản đồ kho báu. Có lời đồn đãi : người nắm giữ bảo vật này chỉ có thể sở hữu thiên hạ, còn có thể trường sinh bất tử, vũ hóa thăng tiên. tại, chỉ có người giang hồ vì bản đồ kho báu này mà điên cuồng, ngay cả mọi người trong hoàng thất cũng tìm kiếm nó."

      Chưởng quầy trẻ tuổi dừng lại chút: "Còn có Hồng lão đại, nàng gần đây giống như mất tích, khắp nơi cũng tìm thấy bóng dáng của nàng, có điều ngay cả Chanh cũng Hồng vẫn ở bên cạnh nàng, nhưng là phái người ra điều tra đều thấy, cũng biết là hay giả. Đúng rồi, Các chủ, từ sau khi ngài theo Lâm Khiếu Thiên rời Chanh vẫn tìm ngài, cùng với nàng còn có Mặc công tử và Chu tiểu thư - Chu Cầm."

      "Chu Cầm? Nàng ta làm sao lại cùng Chanh còn có Vong Trần nữa?" Mặc Thư Kỳ khẽ nhíu mày.

      Gương mặt chưởng quầy lộ vẻ khó xử, nàng lặng lẽ nhìn Mặc Thư Kỳ cái: "Chuyện này… thuộc hạ biết, có điều có người là Chanh tự mình mời nàng."

      "Như vậy à, được rồi, bản tọa biết rồi, theo các nàng vậy, đúng rồi, cho Chanh biết để cho nàng ta đến kinh thành. Bên này ta tự có sắp xếp, bảo các nàng núi Thanh Phong, tới chỗ nào đó chờ ta. Sau khi xong chuyện bên này bản tọa tự tìm nàng, cho nàng cần lo lắng." xong ánh mắt Mặc Thư Kỳ có chút lờ mờ: "Còn có Hồng, cần phải để ý đến nàng ta."

      "Dạ, thuộc hạ tuân mệnh, như vậy thuộc hạ xin cáo lui." xong chưởng quầy cung kính khom lưng về phía Mặc Thư Kỳ.

      " xuống ." Mặc Thư Kỳ tao nhã vươn vươn ống tay áo.

      Sau khi đàm luận với chưởng quầy xong Mặc Thư Kỳ trở lại gian phòng, gõ gõ cửa, nhưng là cũng nghe thấy Lâm Lam trả lời lại. Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng, nhàng đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt làm cho có chút đau lòng, lại có chút dở khóc dở cười. Dở khóc dở cười là bởi vì Lâm Lam lại ngồi ở trong thùng nước tắm ngủ, đầu dựa vào thành thùng, hơi rủ xuống người, hai mắt nhắm nghiền, nước nhấp nhô rất trước ngực. Đau lòng chính là mình ràng phải chăm sóc tốt lại thể cho theo mình bôn ba mệt nhọc.

      Mặc Thư Kỳ lặng lẽ tiến lên, cầm lấy vải trắng khác thùng tắm, động tác mềm mại nhàng ôm Lâm Lam từ trong thùng ra, cố nén nhìn dị dạng thân thể mà lau khô nước cho , sau đó mang thả lên giường. Sau khi đắp kín chăn Mặc Thư Kỳ hôn cái ở trán , nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng, để tiểu nhị lần nữa tìm cái phòng trống, quét dọn sạch thùng nước. Sau khi lắng lại thân thể khô nóng Mặc Thư Kỳ trở về phòng, động tác nhàng nằm ở bên cạnh Lâm Lam, ôm vào trong lòng mình, chậm rãi khép hai mắt lại, chìm vào giấc mơ.

      Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt của hai người, ngờ ngợ có thể thấy được vành môi hai người cong cong, đêm đó hai người trải qua giấc ngủ cực kỳ ôn hòa. Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Khiếu Thiên để đệ tử đến gõ cửa hai người mới tỉnh lại từ trong mộng, nhìn ánh mắt Lâm Lam mê man, Mặc Thư Kỳ cảm thấy như vậy đáng lạ thường, trong lúc còn chú ý tới, lén lút dùng môi ấm cái lên môi của . Lâm Lam theo trực giác cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt mềm mại dán vào môi mình, trước mắt là gương mặt phóng to của Mặc Thư Kỳ. Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra gương mặt Lâm Lam nhanh chóng trở nên đỏ hồng lên, ánh mắt của Mặc Thư Kỳ lóe lên nụ cười, thoáng rời khỏi môi Lâm Lam, giọng : "Nhắm mắt lại."

      Lâm Lam ngoan ngoãn khép hai mắt của mình lại, môi của Mặc Thư Kỳ đặt lên lần thứ hai. dịu dàng chạm vào bờ môi của Lâm Lam, cái lưỡi linh hoạt tinh xảo cạy hàm răng của Lâm Lam ra, tìm tới cái lưỡi thơm ngọt bên trong kia cùng nhau quấn quýt, hôn Lâm Lam cho đến khi hô hấp thông Mặc Thư Kỳ mới buông tha ra. Hai người tách ra đều thở hổn hển, so với Lâm Lam từng ngụm từng ngụm thở dốc Mặc Thư Kỳ chỉ là nhàng hô hấp có chút dồn dập, nhưng chỉ cần tinh tế nhìn nơi sâu xa trong con mắt của nhiễm phải sắc thái tình dục.

      Sau khi lắng lại Mặc Thư Kỳ đưa tay sửa sang lại quần áo ngổn ngang cho Lâm Lam, đem tóc bay tán loạn trán vén ra phía sau tai . Mặc Thư Kỳ xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của Lâm Lam nhàng : "Lam nhi, ta chải đầu cho chàng nha."

      Lâm Lam ngơ ngác nhìn Mặc Thư Kỳ trong mắt xẹt qua tia tâm tình tên là cảm động, khẽ mở môi, trả lời: "Được."

      Lôi kéo Lâm Lam đến trước gương đồng, để ngồi ở phía dưới ghế. Mặc Thư Kỳ nhàng dùng lược chải lên tóc đen của Lâm Lam, biểu dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy. Sau khi chải kỹ lấy cây trâm hoa lan trong ngực mình ra, chậm rãi cắm vào tóc Lâm Lam.

      "Đây là?" Lâm Lam vuốt cây trâm, nghi ngờ nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Đây là cây trâm phụ thân ta lúc còn sống thích nhất, tại ta đưa nó cho chàng, như vậy, chàng sau này chính là phu lang chưa xuất giá của ta, thể đổi ý." Mặc Thư Kỳ ung dung thong thả giải thích với .

      "Nhưng là?" Lâm Lam có chút chần chờ.

      " có nhưng là, chàng nhìn xem." Mặc Thư Kỳ lại lấy ra cây trâm trúc khác, quơ quơ ở trước mắt Lâm Lam: "Cây này cũng là di vật của phụ thân Lam nhi đúng , tại nó là của ta rồi, vì vậy chúng ta là trao đổi tín vật đính ước. Mặc dù tại bởi vì chút nguyên nhân ta vẫn chưa thể mang nó được, thế nhưng ta cam đoan với chàng, khi mọi chuyện kết thúc, chàng nhất định nhìn thấy nó ở đầu ta."

      Lâm Lam gật đầu, hạnh phúc nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặc dù biết Mặc Thư Kỳ có nguyên nhân gì thế nhưng đồng ý tin tưởng nàng.

      "Được rồi, vậy Lam nhi của đói bụng, tại chúng ta xuống dùng bữa , tới canh giờ này, biết chúng ta là nên dùng đồ ăn sáng hay ăn bữa trưa đây." Mặc Thư Kỳ cười .

      Tiếng của vừa dứt bụng của Lâm Lam liền gọi lên ục ục, đỏ mặt cúi đầu dám nhìn tới Mặc Thư Kỳ.

      "Ha ha, xem ra Lam nhi của đợi kịp, thôi." xong dắt lấy tay Lâm Lam ra ngoài phòng.

      Sau khi ăn xong, Mặc Thư Kỳ đuổi Lâm Lam về trong phòng, gọi chưởng quầy đưa cho Lâm Lam chút sách vở cùng trang giấy, để Lâm Lam mình ở trong phòng giết thời gian: "Lam nhi, chàng xem trước chút sách luyện chút chữ, ta ra ngoài chút, có thể lâu hơn chút, cần lo lắng, ta nhanh chóng trở về."

      "Mặc, gặp nguy hiểm sao?" Lâm Lam lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Yên tâm , sao, ta còn chờ thành hôn với chàng mà, được rồi, ngoan, chờ ta." xong, tao nhã xoay người rời .

      * * *
      Nhà trọ, phòng Lâm Khiếu Thiên.

      "Mặc tiểu thư rốt cuộc đến rồi, là để cho Lâm mỗ chờ được nha." Lâm Khiếu Thiên mặn nhạt , người tinh tường vừa nhìn liền biết bà tức giận.

      Mặc Thư Kỳ giống như là thấy trực tiếp sang chuyện khác: "Đêm nay là được động sao? biết Lâm trang chủ an bài xong chưa?"
      Last edited: 30/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Đêm vào hoàng cung

      Editor: demcodon



      Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ cũng tính nhiều lời với mình, Lâm Khiếu Thiên đơn giản cũng lười tán gẫu chút chuyện quá quan trọng với nàng, liền trực tiếp mở miệng: " chuẩn bị kỹ càng, chờ trời tối mới ." Lâm Khiếu Thiên xong lấy ra phần bản đồ bày ở bàn, bà chỉ chỉ vị trí bản đồ: "Nơi này là cung điện sủng phi của Nữ hoàng, chúng ta nhận được tin tức, cây trâm là ở chỗ đó. Tình huống cụ thể còn phải đến mới biết, còn vị trí mật thất, chúng ta còn phải tìm xem, có điều nó ở gần lãnh cung."

      "Vậy à? Lâm trang chủ làm sao biết được?" Mặc Thư Kỳ rất là 'nghi ngờ' hỏi.

      "Ở trong tài liệu lịch sử ghi chép Thiên Tâm có vị phu lang từng là vị Hoàng tử trong cung được sủng ái. Phụ phi của vị Hoàng tử này vốn là vị cung thị đáng chú ý, biết tại sao lúc đó Nữ hoàng bệ hạ sủng hạnh y, cho nên mới có vị Hoàng tử kia. Nhưng mà cho dù là vị cung thị kia được Nữ hoàng sủng hạnh như vậy cũng có được sủng ái. Sau khi phát sinh quan hệ với y lâu sau liền quên lãng y, sau đó biết làm sao vị cung thị này và nhi tử của y liền bị đưa vào lãnh cung. Trong lúc cung thị kia chết, Hoàng tử dưới giúp đỡ của bằng hữu tốt phụ thân thoát khỏi hoàng cung, lúc này mới quen Thiên Tâm. Mọi chuyện đại khái là như vậy, cây trâm kia tại ở trong hoàng cung, theo chúng ta suy đoán, cái mật thất kia cũng có thể ở trong hoàng cung. Đêm nay chúng ta nhất định phải lấy được cây trâm, tìm tới mảnh bản đồ kho báu kia." Trong mắt Lâm Khiếu Thiên toàn là tình thế bắt buộc.

      "Ồ. Nhưng là Lâm trang chủ dường như quên chuyện, bản tọa uống tán công tán của ngài đưa, tại công lực mất hết, làm được còn trở thành phiền toái của Lâm trang chủ nữa đấy." Mặc Thư Kỳ nhàn nhã .

      "Ngươi cần phải lo lắng chuyện này, có người mang ngươi theo, dù sao chỉ có mình Mặc tiểu thư ngươi biết ràng về mật thất phải sao?" Lâm Khiếu Thiên quay về phía Mặc Thư Kỳ nhíu mày.

      * * *
      Buổi tối, mây đen dần dần che lại ánh trăng, bốn phía màu đen kịt. Mặc Thư Kỳ vẫn là tóc trắng như tuyết, có điều quần áo mặt người bỏ thêm cái trường bào màu đen, giống như áo bào đen trước đây hắc y nhân bên cạnh Lâm Khiếu Thiên mặc. Mũ áo lớn che khuất dung mạo của , nhưng vẫn là có thể từ sau nơi mũ mở ra ngờ ngợ nhìn thấy mặt nạ màu bạc của , ở trong đêm tối có vẻ vừa thần bí lại vừa quỷ dị.

      Cùng với Mặc Thư Kỳ là Lâm Khiếu Thiên thân quần áo bó màu đen, mặt che lại dày đặc vải đen, chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài, giống chính là phía sau bà còn là những đệ tử kia, mà là đám hắc y nhân sát khí lạnh lẽo mặc trang phục giống bà.

      Mặc Thư Kỳ có thể ràng từ người các nàng cảm thấy từng trận sát khí, những sát khí này phảng phất giống như vờn xung quanh cơ thể các nàng, cũng biết có bao nhiêu mạng bị chết ở tay các nàng. Mặc dù võ công tại của Mặc Thư Kỳ dưới giúp đỡ của bản bí tịch võ công thần kỳ kia của Mặc gia khôi phục sáu phần mười, nhưng là cũng dám xác định có thể lần ứng phó với mấy hắc y nhân này như vậy.

      Có điều tốt là cũng có nhiều người, mặc dù thể đánh bại các nàng nhưng lúc công lực mình khôi phục hoàn toàn thể đánh bại các nàng cũng có thể an toàn mang theo Lâm Lam rời . Hắc y nhân như vậy cũng phải có rất nhiều, huấn luyện người như vậy cần công phu rất lớn, người kia cũng thể có rất nhiều công phu bồi dưỡng các nàng. Nghĩ tới đây Mặc Thư Kỳ thầm thở phào nhõm, lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Khiếu Thiên chờ bà an bài.

      "Tiểu Ngũ, ngươi phụ trách Mặc tiểu thư, trong khoảng thời gian nàng ra vào hoàng cung này liền do ngươi chăm sóc." Lâm Khiếu Thiên nhìn về những hắc y nhân kia quay về dặn dò với hắc y nhân trong đó.

      "Dạ." giọng mạnh mẽ truyền ra từ trong đội ngũ. Giọng này tuy là kiên định mạnh mẽ nhưng là lại chứa phần mềm yếu. Nếu là Mặc Thư Kỳ chú ý có thể phát .

      hắc y nhân ở chính giữa rời khỏi đội ngũ tới phía sau Mặc Thư Kỳ, khi lúc bước đến bên cạnh Mặc Thư Kỳ Mặc Thư Kỳ nhíu nhíu mày, mũi của hơi giật giật, ngửi được mùi hương nhàn nhạt người hắc y nhân. Loại mùi hương này từng ngửi thấy quá, hơn nữa còn có ký ức sâu sắc. Mặc Thư Kỳ hơi có thâm ý nhìn vị hắc y nhân tên là Tiểu Ngũ kia chút.

      Nhìn thấy Tiểu Ngũ tới phía sau Mặc Thư Kỳ Lâm Khiếu Thiên thoả mãn gật gật đầu, tiếp theo bà đem tầm mắt dò phòng chuyển tới người Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư có ý kiến sao?" Mặc dù là hỏi Mặc Thư Kỳ, nhưng là trong mắt Lâm Khiếu Thiên toàn là chấp nhận từ chối.

      Mặc Thư Kỳ đơn giản cũng có ý kiến gì, yên lặng gật đầu.

      "Rất tốt, chúng ta xuất phát." Lâm Khiếu Thiên phất phất tay về phía đội ngũ hắc y nhân, nhất thời tất cả tập thể hắc y nhân bay về phía hoàng cung.

      Tiểu Ngũ ở phía sau Mặc Thư Kỳ thuận thế ôm eo Mặc Thư Kỳ, mang theo nàng theo phía sau đám người kia. Khi Tiểu Ngũ vừa mới ôm lên eo Mặc Thư Kỳ Mặc Thư Kỳ đầu tiên là run lên, cưỡng chế thân thể khỏe, thuận theo tựa vào trong ngực của Tiểu Ngũ. Bởi vì Mặc Thư Kỳ cúi đầu cho nên thấy trong mắt Tiểu Ngũ loé ra tia hưng phấn và vui sướng.

      Tuy rằng Tiểu Ngũ mang theo Mặc Thư Kỳ nhưng là lại hề có chút nào rơi vào phía sau đám người kia, mà là theo sát phía sau các nàng duy trì khoảng cách cân đối. demcodon-lqd Lâm Khiếu Thiên ở phía trước dẫn đường, rất nhanh các nàng liền đến chỗ ngoài tường trong cung, giống như là an bài xong nơi này dĩ nhiên thấy người thủ vệ, cũng có đội ngũ tuần tra.

      Mấy người lặng yên tiếng động tiến vào trong cung, mãi đến tận khi vào sân vị sủng phi kia của Nữ hoàng đều có ai phát , mấy người đứng ở nơi bí mật ngoài cung điện. Bên trong truyền đến hồi tiếng nô đùa và tiếng nước thêm vào ít thanh làm cho người mặt đỏ tim đập.

      "Bệ hạ, đến đây ." Trong giọng kiều mị chen lẫn chút mập mờ.

      "Tiểu khả ái của trẫm, ngoan, đến đây, để trẫm hôn cái." Chủ nhân của giọng này vội vàng .

      "Hừ hừ… Bệ… Bệ hạ… a…. chút…" Tiếng thở dốc của nam nữ hòa lẫn vào nhau.

      Nghe những thanh này, trong lòng Mặc Thư Kỳ mảnh bình tĩnh, nhìn về phía Lâm Khiếu Thiên, phát đối phương lộ ra trong ánh mắt chen lẫn ít ở bên ngoài.

      Mặc Thư Kỳ hơi nghi ngờ chút, hiểu Lâm Khiếu Thiên cái gì, là biết đêm nay vị Nữ hoàng lại ở chỗ này sao? Hay là vì những chuyện khác.

      Hay chính là mình nghĩ tới như vậy, vị Nữ hoàng này tuy có chút dâm loạn, nhưng vẫn là người rất biết làm kẻ thống trị. Bà đến nay tại vị hơn ba mươi năm, làm rất nhiều chuyện tốt vì dân chúng của nước Tần. Dân chúng nước Tần cũng rất kính bà, chỉ là bởi vị Nữ hoàng dâm loạn này có ít nam phi dung mạo xinh đẹp, phi tử nhiều, hài tử càng là nhiều hơn nữa. Nữ hoàng có mười người Hoàng nữ, năm người Hoàng tử, trong đó Đại hoàng nữ và Tứ hoàng nữ còn có Tam hoàng tử đều là Hoàng phu sinh ra, những Hoàng tử Hoàng nữ khác lại là do chúng nam phi sinh ra.

      Đại hoàng nữ là người tàn bạo nhẫn tâm, nàng hề có chút nào kế thừa tốt tài năng làm việc chính trị của mẫu thân mình, nhưng kế thừa ở mẫu thân tính cách dâm loạn, còn có chút trò giỏi hơn thầy nữa. Vị Đại hoàng tử này vô cùng dâm loạn, chỉ có tìm nam tử xinh đẹp khắp thiên hạ, còn đặc biệt thích tiểu nữ hài.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Cây trâm

      Editor: demcodon



      Rất nhiều thiếu nữ gia đình dân chúng bình dân đều lo lắng thủ đoạn độc ác của nàng, dân chúng bị vướng bởi thân phận của nàng giận mà dám gì. Cũng có nhiều quan viên thanh liêm chính trực sợ quyền thế, muốn cáo trạng trước mặt Nữ hoàng. Nhưng là thế lực bên dòng tộc phụ thân của Đại hoàng nữ phân bố rất mạnh mẽ, những quan viên kia còn chưa tới trước mặt Nữ hoàng liền hiểu ra sao lại mất tích. Trong lòng dân chúng ràng, những người chính trực kia đời này, cho nên, tại những người dám đối nghịch với nàng có mấy người. Mặc dù gia tộc duy trì bảo bệ Đại hoàng nữ như vậy, thế nhưng đây cũng có nghĩa là các nàng muốn nâng nàng lên ngôi vị Hoàng đế.

      Trong mười nữ nhi của Nữ hoàng: Nhị hoàng nữ khi còn chết trẻ, Tam hoàng nữ, Cửu hoàng nữ các nàng khác thế lực mỏng manh, vì bảo vệ mình và Phụ phi các nàng cho nên tự động từ bỏ tranh cướp ngôi vị Hoàng đế. Thất hoàng nữ và Bát hoàng nữ là công tử bột tiêu chuẩn, các nàng tuy có dã tâm kia nhưng là lại có tài năng kia. Thập hoàng nữ và Thập nhất hoàng nữ bởi vì tuổi , tính vào trong đó.

      Có thể so sánh cùng với Đại hoàng nữ, Tứ hoàng nữ còn có Hoàng phu chỉ còn lại Ngũ hoàng nữ có Phụ phi được sủng ái. Tứ hoàng nữ thiện mưu, là tài nữ hiếm có, nhưng nàng làm người quá mức hung tàn, thủ đoạn độc ác, đối với tỷ muội ruột thịt của mình càng là chút lưu tình. Vì lôi kéo quyền thần càng đem ca ca Tam hoàng tử cùng mẫu cùng phụ thân của mình đưa ra ngoài. Mà Ngũ hoàng nữ làm người hiền lành dễ thân, ôn tồn tao nhã. Lục hoàng nữ lại là phái với Ngũ hoàng nữ. Người đời truyền nhau: nàng thân tỷ tỷ của Nhị hoàng nữ và Phụ phi chết có liên quan đến Tứ hoàng nữ các nàng. Dòng tộc của phụ thân Lục hoàng nữ tuy có quyền thế nhưng bản thân nàng lại có hứng thứ với ngôi vị Hoàng đế, nàng chỉ muốn báo thù sau đó giống như Ngũ hoàng nữ làm Vương gia thong thả.

      Còn năm vị Hoàng tử của Nữ hoàng: Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bị đưa kết giao, Tam hoàng tử cũng chính là ca ca ruột thịt của vị Tứ hoàng nữ, bị Tứ hoàng nữ tự tay đưa cho người dưới quyền mình. Thân thể Tứ hoàng tử yếu ớt nhiều bệnh, ngay cả gió vừa thổi liền cũng bệnh mỹ nhân, quanh năm ở trong tẩm cung của mình rất ít ra ngoài, bởi vậy rất ít người gặp qua dung mạo của . Vị cuối cùng là Ngũ hoàng tử vừa ra đời lâu, còn được Phụ phi của mình ôm vào trong ngực.

      Lâm Khiếu Thiên quay về hắc y nhân bên cạnh liếc mắt ra hiệu, rất nhanh hắc y nhân kia lặng yên tiếng động tiến vào trong tẩm cung.

      Mặc Thư Kỳ thân ở trong bóng tối chờ người rất nhanh nghe thấy giọng nữ tức giận: "Ai đó, người đâu, có thích khách. Bắt lấy ả cho trẫm."

      Tiếp theo hồi thanh đao kiếm chạm nhau, hắc y nhân vừa mới vào mang theo hai hắc y nhân giống nhau bay ra. Nữ hoàng y phục ngổn ngang trốn chạy sau lưng các nàng ra ngoài phòng, con mắt của nàng vẫn để ý động tĩnh của ba người.

      Xử lý ám vệ bên người của Nữ hoàng xong, người của Lâm Khiếu Thiên mang theo hai tên ám vệ kia nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

      Nữ hoàng y phục xốc xếch đứng trước cửa, rất nhanh có thị nữ đưa bà đến màn, thị nữ tuổi già xem ra như là đầu lĩnh chỉn chu y phục cho bà, mới vừa chỉn chu xong nam tử mị y phục màu hồng chạy vội tới trong ngực của bà, ôm bà ríu rít gào khóc, vừa khóc còn vừa : "Ô ô ô… Bệ hạ… ngài có sao chứ, hù chết nô tì…"

      Tên nam tử này y phục cũng ngổn ngang như vậy, vai đẹp trắng như tuyết còn để lộ ở bên ngoài, phía còn có dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn dáng dấp như là cuống quít tròng y phục lên người liền chạy ra. Giọng yểu điệu kia người nghe đều nổi da gà muốn ngã đất.

      "Ái phi, đừng sợ." Nữ hoàng nhìn vai trắng như tuyết lộ ở bên ngoài kia, trong mắt dục hỏa lần nữa dâng lên. Bà nhìn nam tử ai kéo kéo y phục, thương tiếc vỗ người trong lòng bối rối động viên : "Người đâu, bãi giá hồi cung. với trẫm về điện Thần Tiêu của trẫm."

      "Dạ, Bệ hạ." Nam tử y phục màu hồng kích động cung kính khom lưng về phía Nữ hoàng.

      Rất nhanh đám người vội vội vàng vàng rời chỉ còn lại mấy người thị vệ ở chung quanh cung điện tìm thích khách.

      Mấy người tách khỏi thị vệ, lén lút tiến vào trong cung điện. Bên trong trang trí cái gì cũng tệ, chỉ là vật phẩm vô cùng thưa thớt, y phục ném đâu đâu cũng có. đất còn có bãi lại bãi vệt nước, trong khí tràn ngập mùi tình dục nhàn nhạt qua . Mặc Thư Kỳ dùng ống tay áo che lại lỗ mũi, nhìn chung quanh ở trong phòng, Lâm Khiếu Thiên và mấy người hắc y nhân cũng nhìn. Trong lúc này Tiểu Ngũ từ phía sau Mặc Thư Kỳ tới bên bàn trang điểm tìm khắp nơi, quả nhiên hiểu nhất nam nhân vẫn là nam nhân: "Mặc tiểu thư, có phải là cây này ?" Tiểu Ngũ cầm cây trâm mới vừa tìm tới hỏi Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ chầm chậm tới bên cạnh , nhận cây trâm trong tay cẩn thận nhìn chút, trắng giống như tuyết ngọc, phần cuối cây trâm có đóa hoa cúc kiều diễm nở rộ.

      Lúc này Lâm Khiếu Thiên cũng tới, bà câu trước tiên đoạt cây trâm từ trong tay Mặc Thư Kỳ qua, quay về phía ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy toàn thân cây trâm toả sáng, thỉnh thoảng còn ra vầng sang. Lâm Khiếu Thiên trong giọng mang theo vui mừng : "Chính là nó. Chính là nó, cùng vật liệu cùng thợ làm ra với cây trước kia ngươi đưa cho ta xem." Tiếp theo xoay người nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: "Ta sai chứ? Mặc tiểu thư."

      "Đúng thế." Mặc Thư Kỳ khẽ gật đầu, mũ rộng lớn chặn lại khuôn mặt của , làm cho người nhìn thấy nét mặt của bây giờ.

      "Tốt lắm, Mặc tiểu thư, bây giờ chúng ta qua lãnh cung bên kia tìm mật thất." Gương mặt của Lâm Khiếu Thiên mặc dù bị che ở dưới miếng vải đen, nhưng là trong giọng của bà lại là chậm rãi đắc ý và tự mãn: "Tiểu Ngũ, chăm sóc tốt cho Mặc tiểu thư, cũng đừng làm cho nàng xảy ra vấn đề gì."

      Tiểu Ngũ nhìn Lâm Khiếu Thiên cái lại nhìn Mặc Thư Kỳ chút, yên lặng gật đầu.

      Mọi người từ trong cung điện của vị phi tử kia sau đó ra thẳng đến lãnh cung. Lâm Khiếu Thiên vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa dẫn mọi người về phía lãnh cung, càng chạy càng hẻo lánh, càng chạy càng hoang vu. Sau khi đến bên này nhìn thấy người, chỉ có cái cung điện cũ nát um tùm nhưng đứng sừng sững ở nơi đó, chung quanh trầm. Mặc dù có ai, thế nhưng Lâm Khiếu Thiên vẫn cửa chính vào mà nhảy vào từ bên cạnh tường vây tiến vào, hắc y nhân theo sát bà.

      Sau khi vào Mặc Thư Kỳ mới phát , lãnh cung này bên ngoài nhìn hoang vu, bên trong kỳ càng là cũ nát, so với ngôi nhà nát khi mình vừa tới thế giới này ở phủ Thừa tướng kia còn muốn cũ nát hơn. Cỏ trong sân đều là khô vàng, cửa sổ trong gian phòng cũng còn là mảnh hoàn hảo, lại vào trong càng là mạng nhện gắn đầy, tro bụi tích dày đặc tầng. Bên trong trang trí vô cùng đơn giản, cái bàn, cái giường , ngay cả cái ghế cũng có.

      Lâm Khiếu Thiên bịt lỗ mũi của mình, ghét bỏ nhìn nơi này: "Đơn sơ như thế này có mật thất sao?" xong nhìn về phía Mặc Thư Kỳ, chờ nàng trà lời.

      Mặc Thư Kỳ có để ý đến bà, chỉ là cẩn thận quan sát ở trong phòng.

      Nhìn Mặc Thư Kỳ chỉ là lại ở trong phòng có trả lời mình, Lâm Khiếu Thiên giận dữ hồi.

      Mặc Thư Kỳ đến phòng dưới xà nhà, đưa tay sờ sờ tro bụi trong trụ, tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn về phía mặt , sau hồi trầm tư, bình tĩnh với Tiểu Ngũ vẫn ở phía sau lưng mình: "Đưa ta lên đó."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 41: Tìm tới

      Editor: demcodon



      Sau khi xong Tiểu Ngũ lên trước, ôm qua eo vận công bay lên xà nhà. Sau khi đứng vững ở xà nhà Mặc Thư Kỳ ngồi xổm xuống thân cây, nhìn dưới chân của mình, ngoại trừ dấu chân của mình và Tiểu Ngũ ra còn có thêm đôi. dùng tay của mình đo đo hai dấu chân to kia, sau khi xong cúi đầu suy nghĩ chút: "Được rồi, xuống ."

      Bởi thân thể Mặc Thư Kỳ chống đó cho nên Tiểu Ngũ cũng nhìn thấy dấu ấn đôi chân kia. Mặc dù biết nàng tại sao lại làm như vậy, nhưng Tiểu Ngũ vẫn nghe theo. demcodon-lqd Sau khi trở về mặt đất Mặc Thư Kỳ cúi đầu suy nghĩ, ở trong phòng xoay chuyển hai vòng, đến nơi này sờ sờ đến nơi đó sờ sờ, sau khi sờ xong lại ra gian phòng. Vào trong sân, các góc trong sân đều có hắc y nhân bảo vệ, các nàng nhìn thấy Mặc Thư Kỳ sau khi ra ngoài đều yêng lặng có tiếng động, tiếp tục đứng thẳng tắp ở đó.

      Mặc Thư Kỳ tới lui ở trong sân, còn thỉnh thoảng dùng chân giậm đạp đất, bất tri bất giác liền đến phía sau ngôi nhà, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên bên trong đăm chiêu nhìn chằm chằm . Mặc Thư Kỳ đối diện với bà mấy giây sau đó tiếp tục làm chuyện vừa rồi. Sân sau có cây đại thụ, là cây hoa to, cây rất thô, nhìn ra cây này cũng có ngàn năm tuổi.

      Giờ khắc này chính là mùa hạ, cây nở đầy đóa hoa màu hồng, gió vừa thổi qua nương theo cánh hoa bay xuống truyền đến từng làn hương thơm. Mặc Thư Kỳ lấy mũ xuống quay về phía cây ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại tham lam rút lấy hương hoa, có mấy cánh hoa lưu loát rơi vào tóc . gương mặt, ánh trăng màu bạc ở người bắn ra từng tầng ánh sáng chói mắt. Tiểu Ngũ ở trong cửa sổ nhìn, hắc y nhân vừa lên bảo vệ cũng đứng nhìn, ngay cả Lâm Khiếu Thiên đều nhìn có chút thất thần. Vì che giấu thần thái trong nháy mắt của mình, đem tầm mắt chuyển tới người Tiểu Ngũ, nhưng là Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy Mặc Thư Kỳ quay về ánh mắt si mê kia khỏi thấp giọng thầm than câu: ' nghiệt mà, nữ nhân lại xinh đẹp như vậy.' xong cũng đem tầm mắt chuyển đến hướng khác.

      Mặc Thư Kỳ tắm rửa ở trong ánh trăng và cánh hoa cảm giác được có tia tầm mắt hừng hực rơi vào người mình, cái cảm giác này giống như mình là con khỉ sống trong vườn thú bị người xem xét, làm cho vô cùng khó chịu. kiên nhẫn mở mắt ra chuyển tầm mắt qua tường rào, đáng tiếc người kia di chuyển quá nhanh. Mặc Thư Kỳ chỉ nhìn thấy vệt bóng đen lóe qua từ trước mắt mình, căm ghét thu tầm mắt của mình về, lại nhìn cây hoa chút, lưu luyến rời đem mũ đội lại đầu. Trong lòng thầm nghĩ lúc nào có thời gian mang Lam nhi tới nơi này, để tận mắt nhìn thấy.

      Bóng đen lóe qua từ tường rào tại đứng ở trong Ngự hoa viên của hoàng cung. Trong lòng người kia vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, tự giác trước mắt lại lên cảnh đẹp vừa mới nhìn thấy. Da trắng như tuyết tóc bạc, hơn nữa cánh hoa hồng nhạt tô điểm, tất cả đều tốt đẹp như vậy, làm cho người đành lòng phá hoại, muốn đem cảnh đẹp kia vĩnh viễn lưu lại. Nhưng là người kia nghĩ đến đến mình và Mặc Thư Kỳ trong lúc đó thành đôi quan tâm nhau, hơn nữa mình làm những chuyện kia với nàng, giữa các nàng nhất định làm được bằng hữu chỉ có thể là kẻ địch. Sau khi trở lại phòng của mình, hắc y nhân khỏi cầm lấy bút vẽ lại cảnh đẹp vừa rồi, bút bút miêu tả, rất nhanh bức tranh liền hoàn thành.

      Mặc Thư Kỳ mang mũ lên trong lúc vô tình đem tầm mắt đảo qua bên trong song cửa sổ, lơ đãng nhìn thấy bức tranh nhìn thấy ở trong phòng, vừa cẩn thận nhìn cấu tạo của gian phòng chút, ràng có người vận dụng nguyên lý gây ảo giác cho thị giác đem gian phòng này cải tiến nhúc nhích chút. bước nhanh trở vào trong phòng, vừa tới mới nhìn thấy tấm vách tường kia, tay nhàng quét mấy lần ở chỗ, quét ra phía dày đặc tro bụi, quay về mảnh đất kia ngừng xem phen sau đó Mặc Thư Kỳ lùi về phía sau mấy bước, để ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên tường. Nhưng là lại nhìn thấy cảnh tượng vừa mới nhìn thấy ở ngoài phòng, cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ, giống như là suy nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng hơi cong cong: "Tiểu Ngũ, ngươi bên ngoài chỗ ta mới vừa đứng ."

      Lâm Khiếu Thiên và Tiểu Ngũ tuy là nghi ngờ nhưng lại hỏi ra miệng, chỉ là yên lặng nghe nàng dặn dò. Tiểu Ngũ từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đứng chỗ Mặc Thư Kỳ vừa mới ngắm hoa, vị trí sai chút nào.

      "Mặc tiểu thư, được rồi." Giọng của Tiểu Ngũ rất là lạnh nhạt, từ bên trong nghe được chút cảm tình.

      "Ngươi nhìn nơi này, có phát ?" Mặc Thư Kỳ chỉ chỉ vào nơi mình vừa mới lau tro bụi.

      Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm nơi kia lòng nhìn chút, lập tức lắc đầu: " có thứ gì."

      "Được rồi, ngươi vào ." Mặc Thư Kỳ thản nhiên .

      "Dạ." xong lại nhảy vào.

      " thu dọn sạch bức tường này." Mặc Thư Kỳ chỉ vào bức tường đối diện mình. Sau khi xong Tiểu Ngũ đầu tiên là dùng nội lực quét xuống tro bụi ở tường, tiếp theo lại biết từ nơi nào cầm miếng vải lau chùi ở tường. Chờ sau khi mặt tường sạch , Mặc Thư Kỳ dùng tay lại sờ sờ ở phía : " tìm bồn nước đến, phải là sạch ." Mặc Thư Kỳ với Lâm Khiếu Thiên.

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi rốt cuộc giở trò quỷ gì." Lâm Khiếu Thiên hơi kiên nhẫn nhìn nàng.

      "Nếu như muốn tìm đến bản đồ kho báu Lâm trang chủ vẫn là làm theo lời bản tọa ." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn bà cái.

      Vì bản đồ kho báu Lâm Khiếu Thiên chỉ được cưỡng chế kiên nhẫn trong lòng, bà quay về hắc y nhân cách đó xa : "Tìm bồn nước trong sạch đến."

      "Dạ." Lâm Khiếu Thiên dặn dò hắc y nhân xong liền nhảy ra ngoài tường, lâu bưng chậu nước trong sạch tới trước mặt Mặc Thư Kỳ.

      Hắc y nhân sau khi thả chậu nước xuống liền muốn ra ngoài, nhưng là bị Mặc Thư Kỳ gọi lại: "Chờ chút."

      Mặc Thư Kỳ lấy bình sứ trắng như tuyết từ trong ngực ra, sau khi mở nắp bình ra rót chất lỏng màu đỏ sậm từ bên trong vào chậu nước trong, chờ toàn bộ hoàn tan, : "Đem bồn nước này dội vào mặt tường kia."

      Hắc y nhân nghe theo, nước dội lên mặt tường bắt đầu ra cái đồ án nhàn nhạt. Mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy nội dung là đóa hoa cúc to lớn, giống như địa đạo ở Mặc gia trang, ở chính giữa hoa có cái rãnh. Mặc Thư Kỳ khẽ vuốt cái rãnh kia.

      "Đây là cái gì? Vì sao lại xuất cái đồ án án?" Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      Lâm Khiếu Thiên vốn nghĩ tới Mặc Thư Kỳ trả lời mình, nhưng là biết bởi vì tâm tình Mặc Thư Kỳ tốt hay làm sao lại dĩ nhiên trả lời vấn đề của bà: "Mặt tường này dùng loại chất liệu rất đặc thù làm thành, bình thường nhìn qua cũng giống như tường bình thường khác biệt gì. Nhưng là khi ánh trăng chiếu rọi xuống có chút giống, nếu như đem nước thuốc đặc thù dội tới, là có thể nhìn thấy những thứ bị giấu."

      "Ở dưới ánh trăng? Nhưng là vừa mới nãy Tiểu Ngũ cũng nhìn, cũng có phát cái gì giống nhau à." Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng.

      "Là vấn đề thời gian, mỗi khi đến đêm trăng tròn thời khắc nào đó khi ánh trăng chiếu xuống mới có thể nhìn thấy, khi đó chỉ có trong nháy mắt." Mặc Thư Kỳ thản nhiên mở miệng: "Lấy cây trâm ra." Mặc Thư Kỳ quay về phía Lâm Khiếu Thiên duỗi ra cánh tay.

      Lâm Khiếu Thiên biết chuyện này phải là mình có thể làm đành lấy ra cây trâm thả lên tay Mặc Thư Kỳ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Cây trâm hoa mai

      Editor: demcodon


      Sau khi cầm lấy cây trâm Mặc Thư Kỳ thuận lợi mở cửa mật đạo ra. Mật thất cũng trang trí giống như cái lần trước, bức tranh cũng như thế, chữ viết cũng như thế.

      Lâm Khiếu Thiên tới trước bức tranh nhìn bức tranh kia, trong lòng thầm ấp ủ cái gì, tiếp theo bà lại nhìn thấy những chữ tường kia giống như chữ viết mình quen biết, chỉ vào những chữ viết kia: "Ngươi biết những chữ kia ?"

      Sau khi nhìn chút Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Ừ."

      Mặc Thư Kỳ có giải thích cho bà, trong khi Lâm Khiếu Thiên còn nhìn chằm chằm những chữ kia Mặc Thư Kỳ tự mình tới trước sân khấu, cầm lấy cái hộp phía mở ra, lấy mảnh bản đồ kho báu cất ở bên trong ra, tinh tế nhìn qua lần sau đó lại thả trở về. Cầm lấy cái hộp ném cho Lâm Khiếu Thiên: "Đây là thứ ngươi muốn." Hộp mới vừa cầm lấy mật thất liền chấn động rung chuyển, phía mật thất có món đồ gì đó rơi xuống.

      Mặc Thư Kỳ ổn định thân hình, nhìn Lâm Khiếu Thiên sau khi nhận hộp liền : "Mau ra." xong ra khỏi mất thất trước.

      Hai người mới ra mật thất, có người tiến lên đón : "Chấn động mới vừa rồi rất nhiều người đều cảm giác được, tại thị vệ ở trong cung chính chạy về đằng này, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi."

      Lâm Khiếu Thiên gật đầu, khi Mặc Thư Kỳ qua bên cạnh hắc y nhân khác tay liền thầm vung lên cái, động tác rất gần như có người phát . Lâm Khiếu Thiên đầu trước, Tiểu Ngũ ôm Mặc Thư Kỳ theo phía sau, những hắc y nhân khác phía sau cùng. Thị vệ trong cung đến cửa, lập tức liền phát các nàng, ngay khi Tiểu Ngũ ôm Mặc Thư Kỳ nhảy ra ngoài tường tay Mặc Thư Kỳ lóe qua tia ánh bạc. Mặc dù hắc y nhân bên cạnh nhìn thấy, thế nhưng bọn thị vệ đuổi theo ở phía sau lại nhìn thấy.

      Chỉ nghe nữ nhân mạnh mẽ gọi to tiếng: "Thích khách ở nơi đó, đuổi theo."

      Nghe được giọng kia, khóe miệng Mặc Thư Kỳ giật giật, rút ra nụ cười tuyệt đẹp, nhưng là nụ cười này đối với những hắc y nhân kia lại tới báo trước cái chết.

      Bởi vì bọn thị vệ đuổi theo, cho nên Lâm Khiếu Thiên thể lưu lại phần hắc y nhân ngăn cản các nàng kéo dài thời gian, còn mình và Mặc Thư Kỳ mang theo bản đồ kho báu rời trước. Hắc y nhân lưu lại bị bọn thị vệ quấn quít lấy, chỉ có thể trơ mắt thấy các người Mặc Thư Kỳ cách mình càng ngày càng xa.

      Hắc y nhân bị lưu lại như thần chết nóng nảy chút lưu tình thu gặt mạng thị vệ, nhưng là các nàng càng đánh càng cảm thấy hơi thở cố gắng hết sức dần dần trôi qua. Sau khi thể lực tiêu hao hết lúc sắp bị bắt được các nàng thể nuốt kịch độc vào, lâu miệng liền ói máu đen mà chết, hắc y nhân trước khi chết còn suy nghĩ ở trong lòng: ‘Chủ nhân lúc này ngài chọc tới người ghê gớm, chỉ sợ ngài cũng phải bại tay của nàng.’

      Mặc Thư Kỳ, Lâm Khiếu Thiên, Tiểu Ngũ còn có hai hắc y nhân sau khi trở lại nhà trọ Lâm Khiếu Thiên lấy hộp ra đặt lên bàn. Sau khi ngồi xuống bà đưa tay ra về phía cái hộp, lúc vừa muốn đụng vào lại dừng lại. Giống như kiêng kỵ cái gì, thấy cảnh này Mặc Thư Kỳ cười lạnh tiếng, để ý tới ánh mắt Lâm Khiếu Thiên liền cầm lấy hộp mở ra sau đó đặt ở trước mắt Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên có chút lúng túng cầm lấy mảnh trong hộp ra, lại móc mảnh khác từ ngực mình ra, cẩn thận so sánh hồi, muốn đem hai tấm đặt kề nhau, nhưng là bất luận bà làm sao tổ hợp cũng tới cùng: "Lâm trang chủ cũng quá nóng ruột, lúc này mới chỉ có hai tấm, còn phải từ từ tìm những tấm còn mới được." xong xoay người rời khỏi phòng.

      Khi lúc về phía gian phòng của Lâm Lam chưởng quầy nhà trọ gọi lại. Lúc này trời hơi sáng, nghĩ đến bây giờ vào có thể quấy rầy đến giấc ngủ của Lâm Lam, liền cùng chưởng quầy tới gian phòng trước kia.

      "Chuyện gì?" Mặc Thư Kỳ nhìn nàng.

      Chưởng quầy lấy ra hộp gấm hình chữ nhật từ trong tay áo đưa cho Mặc Thư Kỳ: "Đây là lúc trước người của chúng ta tìm tới Chanh, Mặc công tử giao cho chúng ta, là có ích với ngài."

      Mặc Thư Kỳ mở hộp ra nhìn thấy đồ vật bên trong sau đó sửng sốt chút, tiếp theo khóe miệng lộ ra nụ cười sung sướng. cẩn thận tỉ mỉ lấy đồ vật trong hộp ra trong miệng còn lẩm bẩm : "Cái này là của Vong Trần à, làm cho ta kinh hỷ* lớn đấy." Trong hộp chính là cây trâm hoa mai Mặc Thư Kỳ vẫn tìm nhưng vẫn chưa có manh mối.

      (*Kinh hỷ: kinh ngạc + vui mừng.)

      Phía dưới cây trâm có bức thư Mặc Vong Trần viết cho , nội dung trong thư là biết Mặc Thư Kỳ đều mạnh khỏe cũng yên tâm, trước đây lúc hai người ở Mặc gia trang Mặc Thư Kỳ cầm cây trâm kia làm cho mình nhìn thấy rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ chút đây là cây trâm phụ thân mình thỉnh thoảng đeo ở đầu. Sau khi phụ thân qua đời thu dọn vật phẩm của phụ thân phát cây trâm này, biết phụ thân rất là thích vì vậy liền đem vật ấy chôn dưới mộ bia. Bởi vì qua chỗ ở cũ biết vật ấy có ích với Mặc Thư Kỳ cho nên liền đem đào lên.

      Xem xong bức thư Mặc Thư Kỳ thẳng tắp nhìn chưởng quầy: "Ta hỏi ngươi, các ngươi gặp Vong Trần và các nàng ở nơi nào?"

      "Hồi Các chủ, là ở trấn Thanh Thủy." Chưởng quầy cung kính trả lời: "Có điều, khi thám tử bên kia giống như xảy ra chuyện gì tốt cuốn lấy Mặc công tử và các nàng.”

      "Chuyện gì?" Mặc Thư Kỳ nghi ngờ hỏi.

      "Giống như là sau khi công tử và các nàng tới đó bên kia liền xảy ra ôn dịch, cho nên người ở đó giống như coi các nàng là thành gieo vạ, cũng may mấy người ở đó võ công có cái gì quá đáng lo." Chưởng quầy có nề nếp kể lại.

      "Vậy à? Có chuyện như vậy ư? Tại sao Vong Trần có nhắc tới ở trong thư nhỉ?" Mặc Thư Kỳ khẽ nhíu mày.

      "Có thể là công tử muốn làm phiền đến Các chủ." Chưởng quầy suy đoán .

      "Được rồi, ngươi xuống , tự ta suy nghĩ lại." Mặc Thư Kỳ tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Mặc Thư Kỳ cũng cảm thấy có chút uể oải.

      "Dạ." Vừa muốn xoay người , chưởng quầy lắp ba lắp bắp : "Các... Các chủ... mong rằng chú ý giữ gìn thân thể." xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng người nàng hoang mang Mặc Thư Kỳ khỏi có chút buồn cười, dưới mặt nạ con mắt cong cong.

      Lại vừa ý nhìn cây trâm trong tay, đưa nó cất vào trong lòng tốt, cầm lấy bức thư Mặc Vong Trần viết, mới vừa vận khí tờ giấy kia hóa thành bột phấn. Xoay người rời khỏi phòng, nhìn sắc trời bên ngoài liền muốn sáng choang, Mặc Thư Kỳ tới phòng bếp nhà trọ muốn tự mình lo lắng chuẩn bị phần bữa sáng tình cho Lâm Lam.

      Sau khi làm xong bữa sáng Mặc Thư Kỳ bưng mâm thức ăn tìm đến gian phòng của Lâm Lam, nhàng đẩy cửa ra, đặt mâm thức ăn lên bàn, tới bên giường, mở rèm cửa sổ ra treo ở hai bên giường. Lúc này Lâm Lam còn chìm đắm ở trong mơ, đầu còn có chút mồ hôi, xem ra giống như là mơ thấy ác mộng gì. Mặc Thư Kỳ lo lắng nhìn , động tác nhàng tới lau mồ hôi đầu cho , lúc này Lâm Lam giọng gọi: " muốn... muốn..." Vừa gọi còn vừa lắc đầu.

      Mặc Thư Kỳ đành lòng nhìn chìm đắm đau khổ ở trong giấc mộng, liền lắc lắc thân thể : "Lam nhi, Lam nhi, mau tỉnh lại."

      Lâm Lam bị lay thức tỉnh nhanh chóng ngồi dậy, sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ở bên giường mình, nhanh chóng nhào vào trong ngực của nàng, nghiêm túc ôm eo của Mặc Thư Kỳ, mang theo tiếng khóc : "Mặc... ta rất sợ... rất sợ nàng xảy ra chuyện."

      Nghe thấy lo lắng cho mình như thế lòng Mặc Thư Kỳ hơi nổi lên cơn ghen tuông, nhàng vỗ vỗ lên vai Lâm Lam: "Đừng lo lắng, ta phải trở về rồi ư?"
      Last edited: 13/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :