1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Kết bạn

      Editor: demcodon



      "Nhị tỷ, rồi gọi ta là Tiểu Trần, đúng rồi, tỷ làm sao lại ở chỗ này, Tiểu... chủ nhân đâu?" Mặc Vong Trần hiếu kỳ hỏi, còn nhìn ở sau lưng nàng chút.

      Chanh nhìn Chu Cầm ở bên cạnh Mặc Vong Trần cái: "Chủ nhân có việc làm, nàng cũng ở nơi này. Mặc... Tiểu Trần, vị tiểu thư này là?" Chanh đương nhiên biết nàng ta là ai, nhưng là ở trong tình huống như vậy chỉ có thế giả ngu.

      Mặc Vong Trần trợn mắt nhìn Chu Cầm cái: "Nhị tỷ, vị này chính là tiểu thư Chu gia - Chu Cầm."

      "Chu tiểu thư, ngươi khỏe, tại hạ Mặc Thành, Tiểu Trần gây thêm phiền phức cho ngươi, biết Chu tiểu thư tìm Tiểu Trần có chuyện gì ?" Chanh khách khí với Chu Cầm.

      "Thành tiểu thư, ngươi khỏe, tại hạ tìm Mặc công tử là vì hỏi ràng năm đó gia mẫu rốt cuộc làm những chuyện gì." Chu Cầm nhìn Chanh, nàng chính là ám vệ lúc trước đứng ở phía sau vị nữ tử bạch y kia.

      Nghe được lời Chu Cầm, trong lòng Chanh suy nghĩ hồi. Sau khi cân nhắc xong Chanh nghiêm túc mở miệng: "Chu tiểu thư có thể tìm nơi để chuyện hay ?"

      Chu Cầm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng liền biết nàng có lời muốn với mình: "Được, tại hạ vốn ở trà lâu bên kia nghỉ chân, ngại cùng ngồi chút." Chu Cầm chỉ chỉ trà lâu mình vừa mới ra kia.

      "Ừm, Tiểu Trần, hãy trước ." Chanh quay về Mặc Vong Trần bên cạnh .

      Ba người sau khi tới trà lâu, sắc mặt Chanh nghiêm nghị, Mặc Vong Trần nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia của nàng trong lòng khỏi lên luồng dự cảm tốt.

      "Chu tiểu thư, dám giấu giếm, chủ nhân của ta tại gặp phải chút phiền toái." Chanh vừa vừa lưu ý sắc mặt của Chu Cầm.

      "Cái gì, Chanh tỷ tỷ, Tiểu... chủ nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mặc Vong Trần lo lắng hỏi.

      So với Mặc Vong Trần gấp rút, vẻ mặt của Chu Cầm chỉ là nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

      Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng ta Chanh gật gật đầu ở trong lòng, kỳ nàng cũng biết đem chuyện này cho nàng ta biết rốt cuộc có đúng hay . Nhưng là tình huống bây giờ khẩn cấp, trải qua hiểu biết của mình đối với Chu Cầm nàng ta là người đáng tin cậy, giống với mẫu thân của nàng ta là người tiểu nhân vô liêm sỉ như thế, huống hồ Các chủ giống như cũng thưởng thức nàng ta. Lúc trước ở chung đoạn thời gian đó, có lúc Chanh nghĩ, Chu Cầm rốt cuộc có phải là thân nữ nhi của Chu Phong Tuyết hay . Tại sao tính cách của mẫu nữ lại khác biệt nhiều như thế, thôi, tình huống bây giờ khẩn cấp, thử lần cũng sao, dựa vào tiếng tăm của Chu Cầm ở giang hồ có lẽ đến giúp được Các chủ cũng khó .

      "Tiểu Trần đừng vội, mời nghe ta từ từ ." Chanh ra hiệu cho Mặc Vong Trần bình tĩnh đừng nóng: "Sáng sớm hôm nay. . . ." Chanh ra chuyện xảy ra sáng sớm cho hai người biết.

      "Đùng ——" Sau khi nghe xong, Mặc Vong Trần rất là tức giận vỗ xuống bàn: "Tại sao có thể có người ghê tởm như vậy."

      Chu Cầm cúi đầu suy nghĩ: " biết tiểu thư Mặc Thành muốn tại hạ làm chuyện gì đây?" Nàng bình tĩnh phân tích sau đó mới mở miệng: 'Mục đích người này đem chuyện này với mình khẳng định trong sáng.'

      "Được, Chu tiểu thư quả nhiên là người thông minh." Chanh hề che giấu chút nào khen ngợi: " dối gạt tiểu thư, chủ nhân của ta trong lúc ám chỉ tại hạ làm lớn chuyện bản đồ kho báu, điểm ấy, tự Thành liền có thể làm được. Nhưng là tại hạ rất lo lắng cho an toàn của chủ nhân, dù sao võ công tại của nàng hoàn toàn biến mất lại rơi vào trong tay tên tiểu nhân Lâm Khiếu Thiên kia. Nhưng là Các chủ lại cho tại hạ theo, cho nên tại hạ muốn Chu tiểu thư lấy cớ tìm Các chủ hỏi ràng thực, tìm bọn người Lâm Khiếu Thiên, như vậy tại hạ cũng là có lý do theo sau bảo vệ chủ nhân."

      Chu Cầm nhìn ánh mắt chơi đợi của Mặc Vong Trần chút, lại suy nghĩ chút lợi hại trong đó khỏi gật đầu đồng ý: "Được, ta đồng ý với ngươi."

      Chanh liếc nhìn Mặc Vong Trần lại liếc nhìn Chu Cầm, trong mắt lộ ra phần hiểu : "Tốt lắm, Chu tiểu thư xin cho tại hạ chút thời gian, tại hạ dọn dẹp chút rất nhanh lại đây, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở cửa thành."

      "Được." Chu Cầm đồng ý.

      "Tiểu Trần, chúng ta về trước thu dọn chút, đợi lát nữa tới." Chanh quay về phía Mặc Vong Trần dặn dò.

      Hai người cứ như vậy về phía Tố Ngọc các. Chu Cầm nhìn bóng lưng hai người rời đăm chiêu.

      * * *
      Sau khi trở lại Tố ngọc các, Mặc Vong Trần nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, mà Chanh lại sau hậu viện.

      tới bên núi giả của hậu viện, Chanh quay về phía núi giả thản nhiên mở miệng: "Ta biết ngươi và Các chủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng nghĩ tới hỏi. Ta đến chỉ là muốn cho ngươi biết chuyện Các chủ vì cứu Lâm công tử bị Lâm Khiếu Thiên mang , võ công của nàng tại hoàn toàn biến mất, rất nguy hiểm. Lâm Khiếu Thiên rất có thể mượn cơ hội này trả thù Các chủ, ta và Mặc công tử còn có tiểu thư Chu gia trang - Chu Cầm chuẩn bị tìm các nàng." xong Chanh xoay người rời .

      Chanh bao lâu sau đó Hồng từ núi giả nhảy xuống, lúc này khuôn mặt Hồng tiều tụy, đáy mắt tràn đầy uể oải. Tối hôm qua nàng nghĩ đến rất lâu, Mặc Thư Kỳ sai mình liền , dù cho người kia chỉ đem tình của mình xem như là loại công cụ mình cũng chấp nhận, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc là được rồi, tất cả kỳ vọng của nàng ấy mình cũng làm được. Giống như Chanh vừa mới với mình, nàng ấy là vì cứu người trong lòng mình cam tâm tình nguyện làm tù binh cho người khác, khắc đó trong lòng mình giống như có cái gì thả xuống, phải sao, mình chính là nàng ấy như vậy. Bất luận người nào vì muốn đạt đến mục đích, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành thẻ đánh bạc, bao gồm bản thân nàng ấy. Sau khi nghĩ ràng Hồng về phòng của mình.

      Sau khi Chanh an bài xong về phía cửa lớn, nàng rất xa nhìn thấy Hồng chờ ở nơi đó, còn có nụ cười thoải mái. Sau khi đến gần, nàng nghe được Hồng : "Các ngươi trước, ta theo sau các ngươi, Chu Cầm thấy qua dung mạo của ta, ta sợ bị nàng nhận ra."

      " bị phát chứ?" Chanh lo lắng hỏi câu.

      " , chỉ cần giữ đúng khoảng cách bị phát ." Hồng lắc đầu.

      "Chanh tỷ tỷ." Bỗng nhiên xa xa Mặc Vong Trần gọi lên tiếng. Từ tiếng Mặc Vong Trần vang lên bóng người cũng đến gần.

      " cần cho công tử." Sau khi Hồng dặn dò liền nhanh chóng giấu .

      Chờ lúc Mặc Vong Trần và Chanh chạy tới cửa thành Chu Cầm đợi rất lâu: " để cho Chu tiểu thư đợi lâu." Chanh xin lỗi .

      "Cũng bao lâu, tiểu thư Mặc Thành biết chúng ta nên hướng nào?" Chu Cầm hỏi.

      "Cái này... " Sau khi Chanh suy tư phen: "Trước tiên ba người chúng ta Thanh Phong giản, ta nghĩ đến đó nhìn xem, có thể chủ nhân lưu lại manh mối."

      "Ừ, tốt lắm." Chu Cầm gật đầu đồng ý, nhưng mà nàng cũng có phát Hồng giấu ở cách đó xa.

      * * *
      bên khác, bởi vì võ công Mặc Thư Kỳ hoàn toàn biến mất, Lâm Lam lại chút võ công, cho nên hai người rất chậm, bởi vì nhường nhịn các nàng, Lâm Khiếu Thiên cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng chậm lại, cũng may là mục đích đến xa. demcodon-lequydon Đây là biệt trang mà Lâm Khiếu Thiên mua trước đây, rất bí mật, cho nên ngay cả Mặc Thư Kỳ cũng có phát . Biệt trang này tuy rằng lớn, nhưng được ở chỗ phong cảnh tươi đẹp.

      "Lâm trang chủ, sắp xếp cho chúng ta gian phòng , có chuyện gì ngày mai lại ." Mặc Thư Kỳ tựa vào người Lâm Lam thản nhiên mở miệng.

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, đây là địa bàn của ta còn cho phép ngươi đến ngang ngược." Lâm Khiếu Thiên tức giận mũi đều sai lệch.

      " sao? Lâm trang chủ muốn những mảnh 'bản đồ kho báu' còn lại sao?" Mặc Thư Kỳ cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘bản đồ kho báu’.

      "Ngươi... " Trong lòng Lâm Khiếu Thiên tự với mình vì bản đồ kho báu nhất định phải nhịn xuống: "Người đâu, dẫn các nàng xuống dưới nghỉ ngơi." Bà xoay người quay về thị nữ trong trang dặn dò.
      Last edited: 5/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Giao tâm

      Editor: demcodon



      Trước khi Mặc Thư Kỳ khiêu khích nhìn Lâm Khiếu Thiên cái: "Vậy Lâm trang chủ, ngày mai chúng ta gặp lại." xong nắm lấy tay Lâm Lam cũng quay đầu lại mà .

      "Mặc, Thư, Kỳ." Lâm Khiếu Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại thể làm gì. Bà đánh quyền về phía khung cửa, khung cửa rắn chắn cứ như vậy tan nát.

      Thị nữ mang hai người đến gian phòng bố trí thanh lịch sau đó quay lại chào Mặc Thư Kỳ cái: "Tiểu thư còn có cần chuyện gì nữa ? Nếu như có chuyện gì nô tỳ liền xuống vậy."

      " ." Mặc Thư Kỳ kéo tay Lâm Lam vào gian phòng, chờ thị nữ rồi, Mặc Thư Kỳ đóng cửa lại, mạnh mẽ đến ôm lấy Lâm Lam vùi đầu ở vai : "Lam nhi, Lam nhi, xin lỗi, đều là ta tốt, để chàng chịu oan ức."

      Lâm Lam dịu dàng lắc đầu cái, cũng vòng tay ôm lấy eo Mặc Thư Kỳ: "Mặc, ta rất nhớ nàng. Sau khi nàng rời khỏi thôn Bách Gia sau ta rất khó vượt qua, buổi tối ngày hôm ấy trơ mắt nhìn nàng rời ta lại cái gì cũng làm được. Sau khi nàng khi rời , trong lòng ta trống rỗng, còn có người dạy ta , đánh đàn cho ta nghe."

      "Xin lỗi, xin lỗi." Mặc Thư Kỳ chỉ là hung hăng xin lỗi.

      " qua, đúng rồi, Mặc, nếu như phải vì ta, nàng cũng cần bị Lâm trang chủ kia khống chế. Lúc trước bị các nàng bắt , biết các nàng muốn dùng ta để uy hiếp nàng, ta vốn định chết trước, như vậy mang đến phiền toái cho nàng. Nhưng là Mặc, ta nỡ, ta muốn rời khỏi nàng, muốn mình đến thế giới có nàng, Mặc, ta có phải là rất mềm yếu hay ?" Trong mắt Lâm Lam lưu lại giọt nước mắt.

      Mặc Thư Kỳ nhàng lau cho , dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Lam: "Đứa ngốc, chỉ cần chàng có chuyện gì, như thế nào cũng được. Chuyện lần này có thể là do ông trời trừng phạt vì ta rời khỏi chàng, ta cam tâm tình nguyện. Lam nhi, ta nghĩ thông suốt, sau này cũng tiếp tục rời khỏi chàng nữa, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta liền thành hôn có được hay ?"

      "Thành hôn?" Lâm Lam trợn to hai mắt.

      Mặc Thư Kỳ buồn cười nhìn : "Đúng, thành hôn, Lam nhi gả cho ta, làm phu lang của ta có được ?"

      "Nhưng là… nhưng là ta…" Lâm Lam gập ghềnh trắc trở .

      " có nhưng là, đồng ý với ta, có được ?" Mặc Thư Kỳ chân thành nhìn Lâm Lam.

      "Được, ta đồng ý với nàng. Chúng ta thành hôn." Lâm Lam xong, nghiêng người tựa đầu ở vai Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ ôm lấy , vui mừng nhàng hôn tiếp cái ở trán của : "Lam nhi, cho đổi ý nha."

      " biết." Lâm Lam ngượng ngùng gật đầu.

      Hai người cứ như vậy, lẳng lặng đứng lâu cũng gì.

      "Đúng rồi, Lam nhi, có đói bụng ?" Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến từ sáng sớm đến bây giờ hai người đều còn chưa ăn cơm, tự mình là cảm giác, nhưng là cũng thể để Lam nhi đói.

      Lâm Lam vốn định lắc đầu, nhưng là cái bụng của mình lại hăng hái gọi dậy. Lâm Lam đỏ mặt hồi, gò má của hồng hồng cúi đầu.

      "Đứa ngốc, trước đây đều là chàng chăm sóc ta, tại đến lượt ta. Lam nhi, chàng trước tiên ngồi ở chỗ này, chờ ta." Mặc Thư Kỳ đẩy Lâm Lam lên ghế ngồi bên trong, mình ra ngoài. demcodon-ddlqd Lâm Lam nhìn bóng người nàng rời , trong lòng ngọt ngào hồi.

      Rất nhanh Mặc Thư Kỳ bưng cái khay vào, mặt phát ra hai tia sáng thức ăn tinh xảo và chén cháo, để đồ ăn ở trước mặt Lâm Lam xong Mặc Thư Kỳ đưa cho đôi đũa: "Thử chút xem, lâu có làm. Tuy rằng sánh được với chàng, nhưng là cũng kém."

      Lâm Lam cầm đôi đũa lên ăn miếng, nhất thời con mắt sáng lên: "Ăn ngon."

      "Có , ăn ngon là tốt rồi, sau này chỉ làm cho mình chàng." Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam dịu dàng .

      "Được." Lâm Lam nhìn Mặc Thư Kỳ si mê hồi.

      "Được rồi, đứa ngốc, nhanh ăn , ăn xong nghỉ ngơi tốt, ngày mai còn có trận cần phải đánh đây." tới chỗ này ánh mắt Mặc Thư Kỳ tối sầm lại.

      Lâm Lam lấy tay của mình vỗ vỗ lên tay của Mặc Thư Kỳ: "Mặc, ta vẫn theo ở bên cạnh nàng."

      Lâm Lam làm cho trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên dòng nước ấm, xoa xoa tóc của Lâm Lam: "Được."

      Sau khi ăn cơm xong, có thị nữ đưa tới hai bộ quần áo, bộ nam trang và bộ nữ trang. Mỗi bộ đều do thợ khéo bất phàm làm ra, nữ trang là màu trắng Mặc Thư Kỳ thường xuyên mặc, nam trang là màu xanh, nhìn này hai bộ quần áo, Mặc Thư Kỳ cúi đầu suy nghĩ: 'Dựa theo tính cánh của Lâm Khiếu Thiên và xem như kẻ thù căn bản thể đưa quần áo lại đây, như vậy người này cũng chỉ có thể là độc thủ vẫn núp ở sau màn, ả đây là muốn lấy lòng à.'

      Kỳ Mặc Thư Kỳ đoán sai, người kia chính là muốn lấy lòng , ả phải là Lâm Khiếu Thiên có đầu óc kia, chỉ là ả tại còn chưa thuận tiện lấy thân phận gặp Mặc Thư Kỳ, cho nên Lâm Khiếu Thiên liền thành cầu nối câu thông hai người.

      "Mặc tiểu thư, Lâm công tử, mời theo nô tỳ rửa mặt." Thị nữ đưa quần áo cung kính .

      "Ừ, Lam nhi, thôi."

      Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam theo thị nữ tới chỗ suối nước nóng: "Mặc tiểu thư, Lâm công tử, mời dùng thong thả, nô tỳ xin cáo lui."

      Nhìn suối nước nóng kia, Lâm Lam lúng túng hồi, Mặc Thư Kỳ cũng chẳng có gì, sớm đoán được có cảnh này, độc thủ sau màn này muốn lấy lòng mình tất làm những việc gì: "Lam nhi, chàng trước , ta ở chỗ này chờ chàng."

      "Được." Lâm Lam đỏ mặt bước nhanh vào suối nước nóng. Mặc Thư Kỳ xoay người, ngồi ở bên cạnh vườn cây đào, quay lưng về phía Lâm Lam.

      Sau khi nghe tiếng ma sát quần áo và tiếng nước phía sau, nhịp tim Mặc Thư Kỳ đập nhanh có chút quá đáng. cảm giác người có cơn khô nóng phun trào, thầm nghĩ, nữ tử thế giới nữ tôn này đúng là kém hơn nữ tử thế kỷ hai mươi mốt quá nhiều, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. nỗ lực đè xuống thân thể xao động, đem tinh lực chuyển đến người mình, thầm vận khí, phát nội lực sớm bị khóa lại có tia buông lỏng, tất nhiên là do võ công bí tịch đặt thù của Mặc gia kia trợ giúp mình.

      Mặc Thư Kỳ lẳng lặng khoanh chân vận công, quên thanh nhiễu loạn tâm mình phía sau, thời gian lặng lẽ trôi qua. Trong lúc Mặc Thư Kỳ chuyên tâm vận công, giọng phía sau làm cắt đứt tập trung của : "Mặc, ta xong rồi."

      Mặc Thư Kỳ mở mắt ra xoay người về phía sau, Lâm Lam vừa mới tắm rửa xong mái tóc đen dài chảy xuống như thủy châu, sắc mặt lộ ra phấn hồng nhàn nhạt, tại sắc đẹp có thể thay cơm, bộ trường bào màu xanh nhạt rộng lớn làm cho vóc người của càng thon dài.

      Mặc Thư Kỳ hơi khô khát, nhanh chóng dời tầm mắt của mình, nỗ lực duy trì giọng bình tĩnh: "Lam nhi, chàng trước tiên ở chỗ này chờ ta hồi, ta lập tức trở lại." xong Mặc Thư Kỳ bước ngổn ngang, gập ghềnh trắc trở vào suối nước nóng.

      Sau khi rửa mặt xong Mặc Thư Kỳ mặc bộ y phục màu trắng tung bay, mái tóc dài màu trắng thẳng tắp buông xuống eo , thỉnh thoảng đong đưa qua lại. Lúc này Mặc Thư Kỳ vẫn mang theo mặt nạ màu bạc, toàn thân có vẻ đặc biệt lạnh lùng, nhưng tầm mắt dịu dàng vẫn quên ở người Lâm Lam như cũ.

      Lâm Lam tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, tay khẽ vuốt mái tóc dài trắng như tuyết của nàng, nghẹn ngào : "Mặc… tóc… tóc tại sao lại trắng như thế?"

      Mặc Thư Kỳ kéo tay qua: " có gì, Lam nhi chú ý sao?" Mặc Thư Kỳ thấp thỏm nhìn Lâm Lam, dù sao đây là ở cổ đại, những người này và thẩm mỹ quan sát giống mình. Giống như đặt ở đại tóc trắng này gọi là cá tính, nhưng ở cổ đại chính là quái vật.
      Last edited: 30/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Hợp tác

      Editor: demcodon



      "Sao lại thế." Lâm Lam đau lòng nhìn nàng: " biến thành như vậy nhất định là có nguyên nhân, Mặc lúc đó nhất định rất đau khổ, nhưng là ta lại ở bên cạnh nàng."

      "Mặc kệ như thế nào, tại chàng trở lại bên cạnh ta, đồng ý với ta, sau đó có chuyện gì chúng ta cùng nhau chia sẻ, được ?" Mặc Thư Kỳ giọng an ủi.

      "Được."

      Sau khi trở lại phòng. Hai người lại gặp phải vấn đề, phòng chỉ có giường, nhưng là lại có hai người, cũng may còn có cái giường .

      "Lam nhi, chàng ngủ giường, ta ngủ giường được ?" Mặc Thư Kỳ hỏi dò ý kiến của Lâm Lam.

      Lâm Lam kéo lấy ống tay áo của Mặc Thư Kỳ: "Mặc… chúng ta… chúng ta… ngủ chung ."

      Mặc Thư Kỳ ngẩn ra, giống như là nghĩ đến chuyện gì vui đến mức lộ ra nụ cười xán lạn: "Được!" xong lôi kéo Lâm Lam đến bên giường: "Lam nhi ngủ bên trong ."

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ chăm sóc Lâm Lam ngủ, lại trở về bên cạnh bàn thổi tắt ngọn nến. Sau khi trở lại nằm bên cạnh Lâm Lam, Lâm Lam dựa đầu lên cánh tay Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ sau khi đắp chăn cho mình và xong, giọng : "Ngủ ."

      * * *
      đêm mộng, lúc Mặc Thư Kỳ tỉnh lại trời sáng choang, Lâm Lam bên cạnh vẫn chìm đắm ở trong mộng đẹp của mình, giống như là mơ thấy chuyện gì vui tươi, môi Lâm Lam hơi nhếch lên. Mặc Thư Kỳ cố gắng hết sức kinh động đến Lâm Lam, cẩn thận từng li từng tí nghiêng thân thể, hai mắt chăm chú nhìn Lâm Lam, lông mày đen sì, con ngươi dài , lông mi dài bao trùm lại, sống mũi tuấn, thêm vào đôi môi mỏng, nhìn như thế nào cũng làm cho lòng vui vẻ, tóc dài đen nhánh che khuất gần nửa bên mặt , điềm tĩnh ngủ. Tuy rằng cánh tay của mất cảm giác, nhưng là Mặc Thư Kỳ đành lòng quấy rầy đến Lâm Lam ngủ say sưa.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời lên rất cao, ngay cả Lâm Khiếu Thiên cũng chờ đến hơi kiên nhẫn. Lâm Lam rốt cuộc cũng tỉnh táo, sau khi tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là mắt phượng hẹp dài của Mặc Thư Kỳ, mặt mũi ngăm đen, con ngươi tỏa ra ánh sáng lung linh, bao hàm dịu dàng hết. Lúc này Mặc Thư Kỳ có mang mặt nạ, làn da của nàng trắng nõn như ngọc, Lâm Lam nhìn muốn sờ cái, thực tế cũng làm như vậy rồi, khẽ vuốt gò má của Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ cảm giác ngứa, kìm lòng được sượt sượt tay , giống như tiếng con mèo cào.

      Lâm Lam hiển nhiên ngờ rằng nàng làm như vậy, hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Lâm Lam nở nụ cười bên mép lên hai lúm đồng tiền nho , vô cùng đáng . Mặc Thư Kỳ nghịch ngợm dùng ngón trỏ của mình đâm đâm.

      " tốt, Mặc có thể nhìn thấy." Lâm Lam khẽ vuốt lên con mắt của Mặc Thư Kỳ.

      "Ừ, nhìn thấy." Mặc Thư Kỳ giọng trả lời Lâm Lam: "Được rồi, đứa ngốc Lam nhi, nên rời giường, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi."

      Mặc Thư Kỳ sau khi xong, gò má Lâm Lam ửng đỏ từ trong lòng Mặc Thư Kỳ bò dậy.

      Lâm Lam sau khi đứng dậy Mặc Thư Kỳ cũng đứng theo lên, né qua Lâm Lam nhịn được xoa xoa cánh tay của mình. Đợi hơn chút sau, Mặc Thư Kỳ gọi thị nữ bưng nước tới đứng chờ từ sớm ở ngoài cửa. Hai người sau khi rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, Mặc Thư Kỳ để Lâm Lam ở lại trong phòng luyện chữ, tự mình gặp Lâm Khiếu Thiên.

      Lúc này, Lâm Khiếu Thiên chờ đợi rất lâu, chờ lúc Mặc Thư Kỳ đến Lâm Khiếu Thiên cũng uống vài ấm trà, sắc mặt bà biến thành màu đen nhìn Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư vẫn là để Lâm mỗ chờ tốt nha."

      "Cũng còn tốt." Mặc Thư Kỳ nhìn bà chê cười.

      Lâm Khiếu Thiên giận dữ hồi: " như vậy Lâm mỗ liền vào thẳng vấn đề thôi, Mặc Thư Kỳ đem những mảnh bản đồ kho báu còn lại lấy ra ."

      Mặc Thư Kỳ thảnh thơi bưng ly trà bàn lên uống, sau đó mới mở miệng : " có, chỉ có mảnh kia."

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi… " Lâm Khiếu Thiên mạnh mẽ trừng mắt nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ đánh gãy lời bà: " cho ngài biết vậy, có, có điều…" Mặc Thư Kỳ muốn lại thôi.

      "Có điều như thế nào?" Lâm Khiếu Thiên căng thẳng nhìn nàng.

      "Kỳ bản đồ kho báu tổng cộng có bốn mảnh, trong tay ngươi mảnh, ba tấm còn lại biết sống ở trong góc nào chờ chúng ta tìm đây." Mặc Thư Kỳ thản nhiên : "Lâm trang chủ, chúng ta đến làm ước định ."

      Lâm Khiếu Thiên đè xuống lửa giận: "Ngươi cứ ."

      "Lâm Khiếu Thiên ngài muốn bản đồ kho báu đơn giản chính là vì bảo tàng bên trong chứ gì." Vừa vừa nhìn kỹ vẻ mặt Lâm Khiếu Thiên.

      "Đúng vậy." Lâm Khiếu Thiên hào phóng thừa nhận.

      "Vị kia phía sau ngài vậy cũng là vì thứ bên trong." Mặc Thư Kỳ nhíu mày.

      "Món đồ gì?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ hồi, người kia muốn cái gì mình cũng biết, nghĩ tới Mặc Thư Kỳ lại biết.

      "Món đồ gì, lẽ nào ả cho ngài sao? Ha ha, xem ra ả đối với ngài cũng phải tín nhiệm như thế." Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên: "Cho nên món đồ gì, Lâm trang chủ hay là hỏi vị kia phía sau ngài ."

      Mặc Thư Kỳ nhìn như đơn giản lại câu làm cho Lâm Khiếu Thiên và hắc y nhân hợp tác mua lại hạt giống, đợi đến lúc cây này mọc rễ nẩy mầm, chính là lúc Mặc Thư Kỳ thu lưới.

      Lâm Khiếu Thiên cúi đầu đăm chiêu: "Vậy còn ngươi, ta hợp tác với ta, vậy bên trong bảo tàng kia cũng có thứ mà ngươi cần ."

      "Bốp —— bốp —— bốp ——" Mặc Thư Kỳ keo kiệt mà cho bà tràn pháo tay: "Có thể đoán được mục đích của bản tọa, Lâm trang chủ cũng hổ làm minh chủ lâu như vậy."

      Trong lòng Lâm Khiếu Thiên có chút đắc ý, nhưng mặt lại nhìn ra chút nào vẻ mặt đắc ý: " , ngươi muốn cái gì? Những mảnh còn lại như thế nào mới có thể tìm được."

      "Sảng khoái, nếu như vậy bản tọa cũng giấu nữa, Lâm trang chủ đoán sai, ở trong đó quả có thứ bản tọa muốn, nhưng là thứ này mang đến bất kỳ tổn thất gì đến Lâm trang chủ. Còn những mảnh còn lại, kỳ bản tọa ít manh mối." Mặc Thư Kỳ hề che giấu chút nào ra mục đích của mình.

      "Đầu mối gì?"

      Mặc Thư Kỳ từ từ lấy ra cây trâm hoa lan từ trong ngực mình: "Lâm trang chủ mời xem. Kỳ những mảnh bản đồ kho báu cũng bị người chủ nhân kia giấu vào trong cái mật thất bí mật, mỗi nơi đều phải có chiếc chìa khóa mới có thể mở ra. Cây trâm hoa lan này chính là cái trong đó, còn lại còn có mai trâm, trúc trâm và cúc trâm, tương xướng với Mai Lan Trúc Cúc. Những người nắm giữ đều là phu lang của chủ nhân bảo tàng, tại chúng ta cần phải làm là tìm tới những cây trâm còn lại mở ra mật thất giấu những mảnh bản đồ kho báu."

      Lâm Khiếu Thiên nhìn cây trâm trong tay Mặc Thư Kỳ đăm chiêu. Cây trâm kia làm cho bà cảm thấy có chút quen mắt, nhưng là trong lúc nhất thời lại nhớ nổi gặp qua ở nơi nào.

      * * *
      Bên này Lâm Khiếu Thiên nghĩ ra, bên khác Mặc Vong Trần lại nhớ đến.

      Trong lúc Mặc Vong Trần và Chu Cầm còn có Hồng kết bạn đường vô tình nhìn thấy người nam tử thân y phục màu xanh đầu cắm vào cây trâm màu xanh lục, liền nhìn chút y phục và cây trâm đều có màu xanh tương tự. Mặc Vong Trần nhớ tới cây trâm của người thợ làm ra của Mặc Thư Kỳ giống như là gặp qua ở đầu phụ thân mình.

      Phụ thân Mặc Vong Trần là Sở Tư Hành luôn luôn thích mặc trang phục màu xanh, bởi vì đó là màu sắc mẫu thân Mặc Vong Trần thích nhất. Tóc của y dài đen nhánh dài dùng cây trâm hoa mai cài lên, chính là giống như cây trâm hoa lan kia là cùng người thợ làm ra. Trước đây Mặc Vong Trần còn hỏi qua Sở Tư Hành tại sao y lại thích cây trâm hoa mai kia như vậy, Sở Tư Hành cho biết, đó là khi y xuất giá phụ thân để lại cho y, cho nên y vô cùng quý nó.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Thân thế của Lâm Lam

      Editor: demcodon



      Chu Cầm tới lui chợt phát Mặc Vong Trần tới, nàng vừa nhìn về phía sau, Mặc Vong Trần cũng nhìn về cách chỗ mình xa trước quầy hàng có người nam tử tuổi còn trẻ đứng đờ ra. Chu Cầm vừa nhìn nam tử kia, cũng phát cái gì đúng, nàng nhàng vỗ vỗ vai Mặc Vong Trần: "Làm sao thế?"

      Mặc Vong Trần chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình bị dọa sợ hết hồn: "Ừ, có chuyện gì, thôi." xong nhanh chóng chạy về phía trước.

      Chu Cầm nhìn bóng lưng của trong mắt xẹt qua tia đau buồn nhàn nhạt.

      * * *
      "Mặc tiểu thư, những cây trâm còn lại…" Lâm Khiếu Thiên nhìn Mặc Thư Kỳ, chờ lời giải thích của nàng.

      "Hừ hừ, còn lại đương nhiên muốn mọi người chúng ta cùng tìm rồi." Mặc Thư Kỳ nhìn bà, chuyện đương nhiên.

      Lâm Khiếu Thiên sắc mặt lạnh lẽo: "Mặc tiểu thư là đùa sao?"

      Mặc Thư Kỳ ung dung thong thả đặt ly trà xuống, nghiêm mặt : "Lâm trang chủ, ngài nhìn dáng vẻ của bản tọa giống như là đùa sao?"

      "Vậy phải làm sao?" Lâm Khiếu Thiên trợn mắt nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Lâm trang chủ đừng nóng vội mà, bản tọa tuy biết những mảnh bản đồ kho báu còn lại ở nơi nào, cũng biết những cây trâm còn lại kia ở nơi nào, nhưng là Lâm trang chủ hẳn biết đấy, còn có, người kia phía sau ngài cũng hẳn biết." Mặc Thư Kỳ động viên .

      "Ta biết? Có ý gì?" Lâm Khiếu Thiên trong lòng tràn đầy nghi vấn.

      Mặc Thư Kỳ hơi có thâm ý nhìn Lâm Khiếu Thiên cái: "Theo bản tọa biết, hai mươi năm trước cây trâm trúc từng xuất , người kia và Lâm trang chủ ngài quan hệ còn rất thân mật đấy."

      "Là… Lam Huân?" Lâm Khiếu Thiên chần chờ mở miệng.

      Kỳ người Lam Huân này chính là phụ thân của Lâm Lam, cách khác, Lâm Khiếu Thiên chính là mẫu thân thân sinh của Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ cũng là lúc trước Chanh đem trâm trúc giao cho mình thăm dò lại thân thế của Lâm Lam, tư liệu cũng là buổi sáng hôm đó trước khi tới gặp Lâm Khiếu Thiên mới cầm tay biết được. Lúc đó Mặc Thư Kỳ còn cười chính mình, dĩ nhiên đánh bậy đánh bạ liền lấy họ 'Lâm' cho Lâm Lam. Nhưng là cũng chưa hề nghĩ tới phải đem chân tướng cho Lâm Lam và Lâm Khiếu Thiên biết.

      Hai mươi năm trước Lâm Khiếu Thiên còn chưa lên làm Võ lâm minh chủ cùng Lam Huân chính là đôi, có vẻ như Lâm Khiếu Thiên còn rất y. Thế nhưng giữa quyền lợi và tình trước mặt tình đều thành nhược điểm. Vì vị trí Võ lâm minh chủ, Lâm Khiếu Thiên vứt bỏ Lam Huân, mà thành hôn với phu lang tại của bà là Vân Dật cũng chính là phụ thân của Lâm Tố và Lâm Thanh. Vân Dật là người nam tử rất dịu dàng rất mềm yếu, khi lần đầu nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên liền đơn phương hứa hẹn với bà, Lâm Khiếu Thiên cũng chính là mượn điểm này trở thành hiền tế* của Vân Trung Tử.

      (*hiền tế: con rể.)

      Tuy rằng thành hôn với Vân Dật thế nhưng trong lòng Lâm Khiếu Thiên vẫn là còn Lam Huân chút. Sau khi bà nắm giữ quyền lực quay đầu lại tìm Lam Huân tìm được. Khi có quyền lực rồi, Lâm Khiếu Thiên liền dần dần lạnh nhạt với Vân Dật, Vân Dật giống như là phát điều gì, cả ngày buồn rầu uất ức, cho nên sau khi sinh ra Lâm Thanh bao lâu liền qua đời.

      Mà Lam Huân được Lâm Khiếu Thiên ghi nhớ là người nam tử rất hiếu thắng, cũng từng là Đại thiếu gia của gia tộc thư hương môn đệ*, chỉ là bởi vì gia cảnh sa sút mẫu thân và phụ thân còn có người thân đều lần lượt qua đời, cho nên mới thể ra lang bạt. Nhưng là ai nghĩ đến lại gặp người quen, khi lúc biết Lâm Khiếu Thiên vì quyền lực muốn thành hôn với Vân Dật nên thân mình rời khỏi Lâm Khiếu Thiên. Nhưng là sau khi rời mới phát mình có thai, vốn có người thân nên rất là chờ mong hài tử kia, nhưng việc mẫu thân hài tử có tội nhưng là hài tử xác thực vô tội. Bởi vậy mai danh tích đến thôn Bách Gia, ở đó sinh ra Lâm Lam lâu liền sinh bệnh qua đời.

      (*Thư hương môn đệ: con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.)

      Mặc Thư Kỳ muốn để cho Lâm Lam nhận người mẫu thân này, mặt là Lâm Khiếu Thiên đối với Lâm Lam cũng có công ơn nuôi dưỡng, bà chỉ là phụ trách gieo thôi, chăm sóc Lâm Lam chính là phụ thân của - Lam Huân chỉ có chính tên Lâm Lam kia là cùng họ với Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên ngoại trừ có huyết thống là mẫu thân của Lâm Lam chẳng là cái thá gì. Mặt khác chính là dựa theo tính cách của Lâm Lam, sau khi biết được mình là nhi tử của kẻ thù Mặc Thư Kỳ nhất định hổ thẹn với Mặc Thư Kỳ, cứ như vậy cho dù hai người ở bên nhau Lâm Lam cũng vui vẻ. Còn Lâm Khiếu Thiên nếu như đồng ý tra ra được gì đồng thời có thể nhận được tha thứ của Lâm Lam để sau hãy .

      "Đúng rồi, nghĩ tới Lâm trang chủ còn nhớ cái tên của nam tử đáng thương Lam Huân kia." Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn bà.

      Lúc này tinh thần Lâm Khiếu Thiên có chút hoảng hốt, bà nhớ lại ngày tháng lúc trước ở bên Lam Huân. Trong lúc đó bà là thiếu niên chí khí, cõi lòng đầy hoài bão, mong muốn làm ra chuyện lớn phen. Mặc dù mình trải qua ngày tháng ở bên cạnh Lam Huân rất vui vẻ, nhưng là lúc trước trong mắt của mình, nam nhân có quyền lực nên quan trọng. Bởi vậy ở giữa tình và địa vị bà lựa chọn địa vị, nhưng là khi lúc chiếm được thứ mình muốn nhưng lại nhớ tới Lam Huân dịu dàng. Nhưng là khi đó muộn, người tham lam sau khi chiếm được thỏa mãn, đều có dấy lên dục vọng mới, đều càng muốn nhiều hơn, Lâm Khiếu Thiên chính là người như vậy.

      "Ngươi cây trâm trúc ở người ?" Lâm Khiếu Thiên chớp mắt cái trợn lên nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Đối đầu với tầm mắt của Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ gật đầu.

      "Nhưng mà, y mất tích rất lâu." Kỳ còn có ý nghĩ, nhưng Lâm Khiếu Thiên dám nghĩ tới.

      Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn Lâm Khiếu Thiên cái : " phải mất tích, là qua đời."

      "Qua… đời… ngươi là y qua đời?" Kỳ đáp án rất ràng phải sao, nhưng mà Lâm Khiếu Thiên chính là muốn suy nghĩ về khía cạnh kia.

      "Đúng vậy, cho nên, manh mối lại đứt đoạn, biết Lâm trang chủ có biết thân thế của Lam Huân hay ?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      Thân thể của Lâm Khiếu Thiên cứng đờ, trong lòng u, thân thế của Lam Huân, mình quả biết: " biết."

      "Vậy à? Nếu là như vậy, Lâm trang chủ cũng là vô tình nhỉ, dù sao cũng là lam nhan tri kỷ của Lâm trang chủ ngài đây. Ai… như vậy liền có cách nào." Mặc Thư Kỳ làm bộ hao tâm tổn trí.

      "Là, sao?" Lúc này tâm tư Lâm Khiếu Thiên rất loạn, bà phản bác Mặc Thư Kỳ chê cười mình.

      " như thế, vậy chờ sau khi Lâm trang chủ tìm tới vị trí cây trâm khác hãy tìm đến bản tọa , bản tọa trước tiên nghỉ ngơi." Sau khi đạt được mục đích Mặc Thư Kỳ lặng yên lùi .

      Lúc này tâm tư của Lâm Khiếu Thiên người Mặc Thư Kỳ, bà chìm đắm ở trong trí nhớ của mình, cho nên đối với lời từ biệt của Mặc Thư Kỳ bà chỉ tùy tiện trà lời tiếng: "Ừ."

      Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn bà cái, sau đó lặng yên rời . Trong đại sảnh, Lâm Khiếu Thiên ở lại mình chìm đắm trong suy tư.

      * * *
      Sau khi trở lại phòng, Lâm Lam luyện chữ, cánh tay thon dài chỉ nghiêm túc cầm cây bút, bút miêu tả ra nét, rất là tập trung, ngay cả Mặc Thư Kỳ tới bên cạnh cũng có phát .

      Nhìn vất vả giống như sắp chết Mặc Thư Kỳ lặng lẽ nắm lấy cái tay cầm bút kia, tay cầm tay dạy , sau khi viết xong tờ Lâm Lam xoay người lại nhìn Mặc Thư Kỳ nhợt nhạt nở nụ cười: "Trở về."

      Giọng Mặc Thư Kỳ dịu dàng trả lời : "Đúng vậy." cầm lấy Lâm Lam viết chữ tinh tế nhìn lần: "Có tiến bộ, chữ viết của Lam nhi tại chính là càng ngày càng tốt nha."

      Lâm Lam bị đỏ mặt trả lời: "Là Mặc dạy tốt."
      Last edited: 30/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Ra

      Editor: demcodon



      Nhìn Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ nghĩ đến thân thế của , nhàng vòng tay ôm lấy . Lâm Lam cũng rất ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Mặc Thư Kỳ, tựa đầu lên vai của nàng: "Lam nhi, nếu như có ngày chàng phát số việc ta biết ràng nhưng lại giấu chàng, chàng trách ta ?"

      Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Mặc Thư Kỳ: " , bởi vì ta biết Mặc làm chuyện gì nhất định là vì muốn tốt cho ta."

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ nắm chặt cánh tay của mình vùi đầu ở trong cổ của Lâm Lam, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát truyền vào chóp mũi của . Trong lòng Mặc Thư Kỳ chạy tới tia ấm áp, cảm giác giống như có gì đó muốn tràn ra.

      * * *
      Hai người ở biệt viện của Lâm Khiếu Thiên lẳng lặng mà vượt qua hai ngày, hai ngày nay Mặc Thư Kỳ đều và Lâm Lam ở bên nhau giống như lại trở về ngày tháng lúc trước ở rừng trúc thôn Bách Gia. Sáng sớm ngày thứ ba có thị nữ đến mời Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, trang chủ mời ngài qua."

      Lâm Lam lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ sửa sang lại mái tóc cho Lâm Lam, an ủi : " có chuyện gì, trong chốc lát ta trở về, ở chỗ này chờ ta."

      Cũng nơi đó, vẫn là cái phòng khách kia, lần này Lâm Khiếu Thiên ngồi ở trước bàn lẳng lặng mà uống trà, có táo bạo như trước đây: "Xem ra hai ngày nay Mặc tiểu thư sinh sống tốt nhỉ?"

      "Đây vẫn là dựa vào phúc của Lâm trang chủ." Mặc Thư Kỳ thản nhiên trả lời.

      " những chuyện này, ngày hôm nay mời Mặc tiểu thư tới là muốn cho Mặc tiểu thư biết tìm được cây trâm trong đó." Lâm Khiếu Thiên ý của mình.

      "Vậy à? Lâm trang chủ nhanh mà, biết là cây trâm nào trong ba cây còn lại?" Mặc Thư Kỳ giống rất tò mò hỏi.

      "Mặc tiểu thư quá khen, là trâm cúc trong Mai Lan Trúc Cúc."

      "Vậy… cây trâm đó rốt cuộc là ở nơi nào?" Mặc Thư Kỳ rất hứng thú hỏi. Kỳ rốt cuộc ở nơi nào Mặc Thư Kỳ có chút manh mối, chỉ là muốn nhìn chút thế lực của người sau lưng Lâm Khiếu Thiên rốt cuộc là lớn bao nhiêu, có phải là như suy nghĩ của mình . vốn là cũng hy vọng Lâm Khiếu Thiên có thể tự mình thăm dò, dù sao bà bây giờ giống như người nhà, còn có thế lực gì thăm dò đây.

      Lâm Khiếu Thiên hơi chần chờ chút: "Ở… ở hoàng cung."

      "Hoàng cung? nghĩ tới thế lực của Lâm trang chủ lớn như vậy nha, ngay cả vật kia ở hoàng cung cũng điều tra ra." Mặc Thư Kỳ bên ngoài nhìn như bình tĩnh kì nội tâm sóng ngầm cuồn cuộn. Kỳ rất ràng phải sao, cảm thấy hứng thú với bảo tàng như vậy, cũng phải là bởi vì tài sản bảo vật bên trong, thể nghi ngờ chính là vì những thứ đó, có lẽ đối với tài sản bảo vật cũng có. Ngoại trừ bản thân lại có ai đây, mặc dù là như thế Mặc Thư Kỳ vẫn chịu tin tưởng, việc này dính đến hoàng tộc, người ngoại lai như mình với cái thế giới này luôn luôn đều là tránh xa hoàng tộc, nhưng là nghĩ tới vẫn là liên lụy đến trong đó. Mặc Thư Kỳ thầm thở dài hơi: 'Là họa tránh khỏi, chỉ sợ đại lục này liền muốn loạn lên.'

      "Được rồi, nữa, Mặc tiểu thư đêm nay trước tiên nghỉ ngơi tốt , ngày mai chúng ta liền tìm mảnh kia, mong rằng Mặc tiểu thư cố gắng phối hợp." ràng Lâm Khiếu Thiên muốn tới chuyện này, bà nhanh chóng sang chuyện khác.

      Mặc Thư Kỳ 'chân thành' cười lên: "Đương nhiên, dù sao nơi đó cũng có thứ bản tọa cần."

      "Vậy quyết định như thế, vậy Lâm mỗ liền quấy rầy Mặc tiểu thư, Mặc tiểu thư xin mời." Lâm Khiếu Thiên mỉm cười đưa tay chỉ hướng cửa.

      Mặc Thư Kỳ rồi sắc mặt Lâm Khiếu Thiên nhanh chóng lạnh xuống, ngay đó cái bóng đen nhanh chóng đến gần trong nháy mắt, Lâm Khiếu Thiên nhìn người đến, có chút hiểu : "Ta hiểu, nếu Mặc Thư Kỳ ra tất cả những chuyện bản thân nàng biết, chúng ta tại sao còn phải muốn giữ lại nàng, còn lại chúng ta hoàn toàn có thể tự mình tìm."

      Hắc y nhân vung tay áo, lạnh nhạt tiếng: "Ngu xuẩn, ngươi biết chủ nhân cái bảo tàng kia là ai ?"

      Lâm Khiếu Thiên gật đầu vì sao nhìn y.

      "Nếu biết, vậy ngươi cũng hẳn phải biết Thiên Tâm ở giang hồ có danh tiếng là dùng cơ quan thuật, lúc chúng ta tìm bảo tàng tất nhiên gặp phải, có Mặc Thư Kỳ, chúng ta liền có thêm phần thắng." Hắc y nhân bình tĩnh lại.

      Lâm Khiếu Thiên hiểu gật đầu, bỗng nhiên bà nghĩ tới những lời Mặc Thư Kỳ : ["Vị kia phía sau ngài vậy cũng là vì những thứ bên trong." "Món đồ gì?" "Món đồ gì, chẳng lẽ ả cho ngài sao? Ha ha, xem ra ả cũng tín nhiệm ngài đến mức như vậy nha." "Muốn biết là món đồ gì, Lâm trang chủ hay là hỏi vị kia phía sau ngài ."] “Mặc Thư Kỳ trong bảo tàng có thứ ngươi muốn, rốt cuộc là cái gì?"

      Hắc y nhân sững sờ, ràng nghĩ tới Lâm Khiếu Thiên hỏi như vậy, y lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Thiên cái: "Ngươi cần biết, ngược lại vật kia đối với ngươi vô dụng." Trong mắt hắc y nhân là tràn đầy tình thế bắt buộc.

      Lâm Khiếu Thiên sau khi nghe có chút bất mãn, bà tin tưởng ả như vậy, vì ả tại là bằng hữu xa lánh cửa nát nhà tan, nhưng là ả lại để lại phần mưu tính với mình. Trong mắt Lâm Khiếu Thiên xẹt qua tia hung tàn, bà tự nhủ: 'Nếu ngươi tin ta, vậy coi như đừng trách ta."

      Hai người mỗi người ý, ngoại trừ chính các nàng, cũng ai biết các nàng suy nghĩ gì.

      * * *
      Ngày hôm sau vừa rạng sáng Mặc Thư Kỳ thu dọn xong mang theo Lâm Lam đến cửa tập hợp với bọn người Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên và các đệ tử của bà chờ ở nơi đó, những đệ tử kia lưng mỗi người đều cõng lấy bao quần áo, hoặc lớn hoặc , mấy người đều ngồi ở lưng ngựa, còn có con trống , xem ra là để cho Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ kéo Lâm Lam yên lặng về phía con ngựa, phóng khoáng xoay người lên ngựa, y phục trắng ngựa đen nhìn như thấy thế nào cũng tốt. duỗi ra cánh tay về phía Lâm Lam đứng đất, Lâm Lam hiểu ý đưa tay ra cho Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ nở nụ cười xán lạn với , kéo vào trong ngực của mình.

      Lâm Khiếu Thiên sau khi nhìn thấy vẫn nhìn kỹ Mặc Thư Kỳ, quay đầu : "." Sau đó điều động con ngựa về phía trước. Tiếp theo là chúng đệ tử, hai người Mặc Thư Kỳ phía sau cùng, mọi người bắt đầu chạy về phía kinh thành vị trí hoàng cung.

      liên tục trong nửa tháng, ngoại trừ nghỉ ngơi đều chạy , dọc theo đường tình cảm của Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam càng thêm sâu đậm. Bọn cũng phải muốn ân ái, là do khí sát của Lâm Khiếu Thiên và những đệ tử kia của bà làm lúc Lâm Lam đói bụng khát nước, Mặc Thư Kỳ mỉm cười chuẩn bị thức ăn nước uống cho ; làm Lâm Lam mệt mỏi, Mặc Thư Kỳ thương tiếc ôm vào lòng, để tựa lên vai của mình dỗ ngủ. Những đệ tử này mỗi người đều là độc thân, nhìn ra được cái gọi là hâm mộ ghen tỵ. Đáng tiếc Mặc Thư Kỳ ngay cả ánh mắt dư thừa cũng muốn cho các nàng, các nàng duy nhất nghe lời Mặc Thư Kỳ với các nàng chính là: "Nên chạy ." "Mệt mỏi, xuống nghỉ ngơi ." Hai câu này làm cho các nàng nghe qua là có tức giận nơi phát, nhưng là sư phụ mình cũng oán giận gì, làm đệ tử lại có cái gì đáng oán hận, cho nên mọi người chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

      Lâm Khiếu Thiên sở dĩ yên tĩnh như vậy là có hai khía cạnh: mặt là bởi vì đối xử với nàng theo như lời của hắc y nhân, mặt khác là hai người Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam làm cho bà nhớ tới ngày tháng mình và Lam Huân ở bên nhau.

      Sau khi đến kinh thành, mọi người nghỉ chân ở gian phòng xem ra cũng tệ lắm ở trong nhà trọ. Nhà trọ là Mặc Thư Kỳ chọn, bên trong trang trí cái gì cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của , có điều này cũng là đương nhiên, đây là Mặc các dưới cờ nhà trọ của , chỉ là việc này Lâm Khiếu Thiên cũng biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :