1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Bản đồ kho báu [2]

      Editor: demcodon



      Đúng, quỷ dị, khoảng cách bên trong địa đạo này dài nhìn như bình thường kỳ khắp nơi tiết lộ bầu khí quái dị. Trong đây Mặc Thư Kỳ bất ngờ xuất loại cảm giác nguy hiểm: "Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi theo sau lưng ta , cẩn thận chút."

      "Ừm." Mặc Vong Trần ngoan ngoãn gật đầu.

      Hai người cẩn thận từng li từng tí đến cuối lối , Mặc Thư Kỳ để ý chung quanh, tốt là ngoại trừ chút cơ quan đơn giả thường gặp có gặp phải vấn đề gì lớn, cho dù là như vậy tâm Mặc Thư Kỳ lại dần dần nâng lên, đáy lòng có cái thanh cho biết: ‘ có đơn giản như vậy’.

      tới khúc quanh cuối cùng hai người bị cánh cửa chặn lại. Cánh cửa này là cánh cửa đá rất bình thường. cửa có ít hoa văn, nhìn kỹ những hoa văn này tạo thành đóa hoa lan, Mặc Thư Kỳ nhìn đóa hoa lan kia, cảm giác nhìn vô cùng quen mắt, giống như là gặp qua ở nơi nào. Tỉ mỉ nghĩ lại, đóa hoa lan này phải là đóa hoa trâm ngọc kia của phụ thân à.

      Mặc Thư Kỳ lấy cây trâm kia từ trong lồng ngực ra, nghĩ đến còn có cây trâm trúc kia Chanh giao cho mình là di vật của phụ thân Lâm Lam. ngơ ngác nhìn cây trâm trúc kia, trong lòng lên nỗi buồn rầu. Mặc Vong Trần bên cạnh nhìn nàng quay về cây trâm kia gương mặt lộ vẻ buồn rầu biết nàng là nhớ tới chuyện gì đau lòng. Vì vậy cũng có quấy rầy nàng, chỉ là yên tĩnh đứng ở bên, có chút lo lắng nhìn nàng.

      Mặc Thư Kỳ phục hồi lại tinh thần điều chỉnh lại tâm tình của mình, bắt đầu nghiên cứu mở cửa đá ra. Nhưng là vẫn luôn có kết quả, Mặc Vong Trần bên cạnh có chút kiên nhẫn, vung tay cái về phía trước. demcodon-lqd Mặc Thư Kỳ muốn ngăn cản chậm, mặt đất rung động hồi, hai người có chút đứng vững, thân thể được mà lay động, Mặc Thư Kỳ sau ổn định nhàng đỡ Mặc Vong Trần, cho lắc loạn.

      Sau khi biết mình phạm lỗi lầm Mặc Vong Trần áy náy nhìn Mặc Thư Kỳ, lúc thấy được người phía sau lắc đầu với mình liền an tâm xuống.

      Chấn động dần dần lắng lại, Mặc Thư Kỳ nhìn khắp bốn phía, hiển nhiên nội lực của Mặc Vong Trần đủ, chỉ là chấn động làm tro bụi từ cửa rơi xuống, cửa đá chút nào buông lỏng.

      Mặc Thư Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cửa đá, vốn là Mặc Vong Trần còn muốn chưởng lại cái, đáng tiếc bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản. Mặc Vong Trần oán hận đạp cửa cước. Nhớ tới Mặc Thư Kỳ còn ở phía sau khỏi rụt cổ cái. Phát người phía sau cũng có đem tầm mắt rơi vào người mình chỉ là nhìn chằm chằm chớp mắt cửa đá phía sau mới thở phào nhõm.

      Sau khi Mặc Vong Trần đánh lên cửa đá làm tro bụi rơi xuống Mặc Thư Kỳ phát ở chính giữa hoa lan có từng cái từng dấu vết nho lõm xuống. tiến lên nhàng quét ra dấu vết tro bụi, quả nhiên là đóa hoa lan thu lại, vừa vặn tay mình cầm cây trâm hoa lan rất khớp hoa lan cửa.

      Mặc Thư Kỳ quan sát kết cấu của nó, suy nghĩ chút, đẩy Mặc Vong Trần về phía sau chút. Sau đó đem cây trâm hoa lan nhàng đút vào vết sâu, sau khi đút vào, có thể cảm nhận trâm hoa lan chuyển động, liền vặn về bên phải cái.

      Sau khi chuyển qua Mặc Thư Kỳ lùi về phía sau mấy bước, đến bên cạnh Mặc Vong Trần. Rất nhanh sau trận rung động cửa đá liền mở ra.

      "Vong Trần, ngươi trước tiên ở lại đây, ta vào xem thử." Mặc Thư Kỳ dặn dò.

      "Tiểu … " Mặc Vong Trần muốn lại thôi, nhàng kéo kéo lấy ống tay áo của Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ trấn an vỗ vỗ tay cánh tay của mình: " cần lo lắng, rất nhanh xong."

      Mặc Vong Trần chần chờ chút sau đó gật đầu: "Ừm, Tiểu ngài cẩn thận chút."

      "Ừm."

      Mặc Thư Kỳ cẩn thận từng li từng tí vào cửa đá, bên trong trống rỗng, chỉ có chính giữa có cái vòng tròn hình bệ đá, đài đá đặt cái hộp gấm . Mặc Thư Kỳ cũng có vội vã đến nhìn cái hộp, mà là để ý vách tường bốn phía.

      Trong đó mặt tường vẽ tranh hấp dẫn ánh mắt của , có năm người được vẽ bề mặt. Bốn nam nữ, bối cảnh là mảnh rừng hoa đào, trong đó nữ tử ngồi ở chính giữa, nàng thân mang trường bào màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh được đoạn vải màu xanh nhạt cột lỏng lẻo, ánh mắt nhu hòa thưởng thức con rối trong tay, bốn người bốn phía phân biệt là: y phục màu đỏ, y phục màu tím, y phục màu xanh và y phục màu vàng. Mỗi người dung mạo khôi ngô tuấn tú, giống nhau chính là tóc của bọn họ đều dùng cây trâm cài lên, cẩn thận đến nhìn liền phát thân cuối cùng của cây trâm này phân biệt có khắc Mai - Lan - Trúc - Cúc.

      Mặc Thư Kỳ phát trâm hoa lan trong bốn cây trâm chính là cây mình vừa mới mở cửa đá kia ra, mà trâm trúc kia chính là cây của phụ thân Lâm Lam, còn hai cây khác đến nay còn chưa từng xuất .

      Bên cạnh bức tranh viết chữ lí nha lí nhí, ở đại lục này Mặc Thư Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy loại chữ này, vốn kiểu chữ thông dụng đại lục này và kiểu chữ cổ đại Trung Quốc gần giống nhau. Cho nên Mặc Thư Kỳ có thể cần học liền biết, nhưng là bây giờ kiểu chữ tường kia làm cho Mặc Thư Kỳ rất là nghi ngờ. Bởi vì đó là chữ viết đặc biệt của dân tộc rất cổ xưa của Trung Quốc, trước đây là bởi vì cảm thấy thú vị cho nên mình mới tìm hiểu chút, chỉ là nghĩ tới ở thời đại này cũng có.

      Mặc Thư Kỳ lòng phân biệt những chữ kia. <<Ta là gia chủ đầu tiên của Mặc gia, cũng là người đầu tiên sáng lập ra Mặc gia, tên gọi là Mặc Lan, nhưng giang hồ mọi người thích gọi ta là Thiên Tâm. Vô cùng chúc mừng ngươi có thể sống tới đây cũng như nhìn thấy chữ ta lưu lại. Điều này ngươi là người tâm tư trống trải, bên ngoài lối ta bày trí bảy bảy bốn mươi chín cơ quan bên trong. Nhưng là mở nó ra lại cần bước ngoặt, khi ngươi mở ra cửa đá cho nên tức giận sử dụng sức lực thô lỗ phá hoại nó cũng là mở ra những cửa cơ quan này. Ta có thể cho ngươi biết, ngươi có thể có mạng thông qua hẳn là phải vì mấy cái này, bởi vì ta đối với cơ quan thuật của mình lại là rất tự tin.>>

      Xem tới đây, Mặc Thư Kỳ đổ cơn mồ hôi lạnh, may là Mặc Vong Trần võ công thấp kém, có hoàn toàn mở cơ quan. Nếu hành động vừa rồi của mình và lại là nguy hiểm. Mặc dù mình rất có tự tin có thể hoàn hảo chút tổn hại ra thông đạo, nhưng là bên cạnh còn có Mặc Vong Trần võ công thấp kém, quả chín phần chết phần sống mà.

      Có điều làm kinh ngạc chính là người lưu lại những chữ này hiển nhiên là Thiên Tâm, cũng chính là chủ nhân cỏ Thanh linh ngàn năm trước, đây là phải độc của mình còn có hy vọng sao. demcodon-lqd Nghĩ tới đây trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng trào hồi, tiếp tục nhìn xuống.

      <<Ta đời đều nghiên cứu cơ quan thuật, muốn sáng tạo ra tác phẩm đời đời cũng có, bởi vậy sáng tạo ra Mặc gia. Trải qua vô số lần sau khi thất bại, rất may mắn khi ta tuổi già rốt cục hoàn thành nó. may công dụng to lớn của nó lại là ở chiến trường, ta có thể ràng cho ngươi biết nhưng chỉ cần có nó là có thể có chút nào lo lắng thống nhất thiên hạ. Có điều cũng bởi vì vậy đưa tới hoàng thất các nước mơ ước. Bất đắc dĩ ta chỉ có thể giả chết thoát thân đem món đồ này chôn dấu bên trong y phục trong quan tài của ta. Nhưng là ta cam lòng, cam lòng đem tâm huyết cả đời mình liền bị long đong như vậy. Vì vậy ta nhìn chút vẽ tờ bản đồ. Nhưng là xuất phát từ tâm tư riêng, ta đem bản đồ này chia làm bốn phần, phân biệt giao cho bốn vị phu lang của ta bảo quản. Cũng xây dựng ra mật thất này, vị trí ngươi tại chính là người trong đó. Tìm được bốn tấm bản đồ kho báu bị tách ra sau đó liền có thể tìm được cái tác phẩm kia của ta. Còn có chút vật quý giá. Đến đó, ta có cái gì tốt nữa, chỉ hy vọng ngươi có thể lương thiện dùng vật kia, tạo phúc cho nhân loại.>>
      Last edited: 5/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Đau lòng

      Editor: demcodon



      Sau khi xem xong những chữ của Mặc Lan, Mặc Thư Kỳ cảm thán hồi, tới bên sân khấu, chậm rãi cầm lấy mặt hộp gấm. Sau khi mở ra lấy ra từ bên trong phần tư tấm bản đồ kho báu, cất giữ cẩn thận sau đó ra nhà đá, vừa mới ra ngoài cửa đá lập tức hạ xuống, trong địa đạo đung đưa kịch liệt, ngừng có tảng đá rơi xuống, ràng chính là sắp sụp xuống.

      Ngoài cửa Mặc Vong Trần nhanh chóng nghênh đón bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ hai lời lôi kéo chạy ra ngoài. Vừa rời khỏi địa đạo lâu, lối vào địa đạo liền bị đóng lại. Hai người nhìn tình hình như thế còn gì để .

      "Như thế nào, Tiểu , tìm được ?" Mặc Vong Trần vội vàng đến gần hỏi.

      Mặc Thư Kỳ lắc đầu lại gật đầu cái.

      Mặc Vong Trần có chút vì sao nhìn nàng.

      "Ngươi xem." Mặc Thư Kỳ dừng chút mở nắm tay ra, mảnh bản đồ nằm ở trong lòng bàn tay của nàng. demcodon-lequydon

      Mặc Vong Trần từ tay nàng cầm qua xoay chuyển nhìn chút: "Bản đồ?"

      "Ừm." Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Bản đồ giống như vậy còn có ba mảnh, tìm thêm những mảnh này mới có thể gom thành tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh. Ta xem qua, ngay cả mảnh bản đồ này căn bản là nhìn ra địa điểm ."

      Mặc Vong Trần chau mày: "Tại sao lại như vậy?"

      Mặc Thư Kỳ hề trả lời , chỉ là lấy ra hai cây trâm ngọc kia từ trong lồng ngực, vẻ mặt nhìn khó lường. Hai cây trâm ngọc được ánh trăng chiếu xuống phản xạ ra vầng sáng đẹp đẽ, lập tức, Mặc Thư Kỳ nhìn có chút ngây dại.

      bên Mặc Vong Trần nhìn hai cây trâm ngọc trong tay nàng, bất giác có chút quen mắt, nhưng là nhất thời lại nhớ ra được mình từng thấy ở nơi nào: "Tiểu biết những mảnh bản đồ còn lại ở nơi nào ?"

      " biết." Mặc Thư Kỳ lắc đầu: "Có điều, có manh mối." Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra tia sáng tình thế bắt buộc: "Ta cảm giác mình rơi vào điều bí tròn, bị người kia từng bước từng bước nắm mũi dẫn . vậy đem mảnh vụn còn lại đến Tề Hậu liền có thể biết. thôi, sắc trời trễ, chúng ta về trước . Ngày mai còn có trận đấu lớn chờ ta đánh đây." xong rời khỏi Mặc gia trang trước, Mặc Vong Trần cùng sau lưng .

      * * *
      Sau khi trở lại Tố Ngọc các, hai người từng người trở lại phòng của mình. Mặc Thư Kỳ người đứng trước cửa sổ, ánh trăng chiếu vào người làm cho khí chất của có vẻ càng càng quạnh quẽ.

      "Chanh." Mặc Thư Kỳ gọi Chanh nấp trong bóng tối ra. Chanh vụt xuất , quỳ gối xuống trước mặt Mặc Thư Kỳ: " tìm Hồng đến đây." Mặc Thư Kỳ dặn dò .

      "Dạ, Các chủ." Chanh nhận lệnh, lắc mình rời .

      lúc sau, Chanh trở về, ở sau lưng nàng còn có Hồng mà Mặc Thư Kỳ muốn tìm, chờ hai người tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Chanh gật đầu như Mặc Thư Kỳ, lại nhanh chóng giấu.

      Sau khi Chanh thân Hồng quỳ gối bên chân Mặc Thư Kỳ chờ nàng dặn dò. Mặc Thư Kỳ gì, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn nàng. Ngay lúc Hồng bị nhìn mồ hôi lạnh ứa ra Mặc Thư Kỳ mở miệng: "Hồng, ngẩng đầu lên đây."

      Hồng nghe lời làm theo, chỉ là khi đối mặt với ánh mắt Mặc Thư Kỳ có chút né tránh. Mặc Thư Kỳ nhìn cái chớp nháy mắt hào khí dung mạo của nàng ta, dung mạo như vậy ở giang hồ cũng có thể nhận ít nam tử xinh đẹp vì đó khuynh đảo đây. mặt của nàng ta lúc này mang theo chút hoang mang, buông xuống nắm tay bên cạnh, như là cực lực khắc chế cái gì. Ánh mắt Mặc Thư Kỳ có chút phức tạp: "Hồng, ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?"

      Nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bỗng nhiên thấy Mặc Thư Kỳ đem tầm mắt dừng lại ở người mình sau đó lại rất nhanh đem đầu cúi thấp xuống: "Thuộc hạ… thuộc hạ…"

      "Thôi, ngươi đứng lên ." Mặc Thư Kỳ thở dài .

      "Dạ." Hồng chầm chậm ngồi dậy, cúi đầu đứng ở trước mặt Mặc Thư Kỳ.

      "Chanh, ngươi ra ngoài trước , có ta dặn dò cho phép vào đây." Chanh đưa mắt nhìn như tức giận rời .

      "Ai..." Mặc Thư Kỳ thở dài hơi, di chuyển qua phía sau Hồng, chậm rãi giơ tay lên ôm vai Hồng. Hồng và Mặc Thư Kỳ thân cao tương đương, cho nên Mặc Thư Kỳ có thể rất tiện vòng lấy ôm nàng. Sau khi ôm lấy Hồng thân thể Hồng có chút run rẩy, trán của nàng càng ngày càng đổ ra ít mồ hôi lạnh. Mặc Thư Kỳ giơ tay nhàng lau mồ hôi cho nàng, đầu chậm rãi tới gần nàng, ở bên tai nàng thân mật mở miệng: "Hồng, ngươi thích ta sao?"

      Nghe vậy, Hồng đột nhiên quay đầu khiếp sợ nhìn Mặc Thư Kỳ, vừa quay đầu môi nàng vừa vặn dán lên môi Mặc Thư Kỳ, hai người đều ngẩn ra. Phản ứng lại trước chính là Mặc Thư Kỳ, nhưng mà cũng nhúc nhích, chỉ là nhàng khép lông mi của mình lại, lông mi dài quét qua gò má Hồng. Hồng cảm thấy ngứa, thế nhưng nàng rất lưu luyến cảm giác này, môi của Mặc Thư Kỳ mềm mại làm cho tâm của nàng dập dờn hồi. Sau khi phản ứng lại Hồng nhanh chóng lui lại bước về phía sau, gấp gáp vội vàng quỳ xuống đất. Cúi đầu dám nhìn vẻ mặt của Mặc Thư Kỳ nữa.

      "Ta nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy ngươi rất lớn mật, như thế nào, tại chính ta đưa tới cửa sao ngươi cũng dám? Vì đưa tới cửa là giá rẻ, cho nên Hồng ngươi xem thường có phải ?" Mặc Thư Kỳ trêu đùa .

      Hồng hoảng sợ hồi. Quả nhiên, buổi tối ngày hôm ấy nàng cũng có say rượu, mình làm những chuyện như vậy nàng đều biết: "Thuộc hạ… tự biết có lỗi… mạo phạm… mạo phạm Các chủ… kính xin Các chủ giết thuộc hạ ." Giọng của Hồng hơi khô sáp cũng có chút run rẩy, sau khi xong nàng gắt gao nhắm hai mắt lại, chờ Mặc Thư Kỳ ra tay.

      "Ngươi ta sao?" Mặc Thư Kỳ để ý đến nàng, chỉ là tự mình cho là giỏi .

      Sau lúc chần chờ, Hồng kiên định mở miệng: "." Dù sao cũng phải chết, bằng trước khi chết cho nàng thấy tâm ý của mình, như vậy mình có chết cũng hối tiếc: "Thuộc hạ tự biết xem thường Các chủ, kính xin Các chủ ban cho cái chết."

      "Ôi Ôi. Ngươi cần phải lo lắng, ta chỉ là hỏi chút, bắt ngươi phải làm như thế nào." Mặc Thư Kỳ cười đùa hồi.

      Sau khi yên lặng hồi Mặc Thư Kỳ thăm thẳm mở miệng: "A, Hồng, ngươi có biết ta Lam nhi bao nhiêu ?"

      Hồng nhớ tới chuyện hai người trước đây , Mặc Thư Kỳ mình Lâm Lam, trong lòng nàng cơn chua xót: "Các chủ là dùng tính mạng Lâm công tử."

      "Đúng vậy, ngươi sai, nếu như có thể ta rất hy vọng có thể cùng tiếp tục , nhưng là vận mệnh cũng cho phép ta hai ở bên nhau." Mặc Thư Kỳ chậm rãi tự thuật : "Hồng, chúng ta đến làm cái ước định ."

      Hồng vì sao nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Ta cho phép ngươi tồn tại ta, đồng thời ta cũng tiếp nhận nó." Mặc Thư Kỳ thản nhiên .

      Hồng khiếp sợ nhìn nàng. Mặc Thư Kỳ đối đầu tầm mắt với Hồng sau đó dịu dàng mỉm cười, cười đến mức vô cùng xán lạn, ở chung với nàng lâu như vậy Hồng liếc mắt là nhìn ra được nàng cười đây là xuất phát từ nội tâm, phải kiểu mỉm cười dưới mặt mạ kia giống như với những người khác. demcodon-lequydon Thế nhưng trong kiểu cười của nàng bây giờ lại chứa đựng nỗi buồn nhàn nhạt: "Tại sao? Tại sao ngài cho phép nó tồn tại, lẽ nào ngài cảm thấy buồn nôn sao?"

      "Bởi vì ta cần loại tình này của ngươi, nó rất chân thành, có thể giúp ta đạt đến mục đích của ta." Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt giải thích.

      "Mục đích gì?" Hồng khô khốc mở miệng.
      Last edited: 5/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Đến hẹn

      Editor: demcodon



      " ai cả đường . Ta tin tưởng ngươi, ngươi ta, người ta , ngươi sâu ta bao nhiêu, bảo bệ người ta bấy nhiêu. Ta nghĩ ngươi sau khi ta rời khỏi thế giới này có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Lam nhi, chăm sóc , bảo vệ , để buồn lo sống qua hết nửa đời sau có ta." Mặc Thư Kỳ đem tầm mắt dời về phía góc nào đó của gian phòng.

      "Chỉ là như vậy sao?" Trong đầu Hồng dâng lên luồng tên là tâm tình khổ sở.

      "Đúng." Mặc Thư Kỳ mở miệng quyết đoán.

      "Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha." Hồng nhịn được cười to lên, trong tiếng cười này pha nhiều loại như là đau lòng và buồn khổ: "Vì Lâm Lam, ngươi cái gì cũng có thể làm à."

      "Đúng." Mặc Thư Kỳ khẳng định trả lời.

      Hồng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn nàng: "Bất luận chuyện gì cũng có thể tiếp nhận."

      " sai, bất luận chuyện gì." Mặc Thư Kỳ nhắm hai mắt lại, có nhìn đến ánh mắt ưu thương của nàng.

      "Được, Mặc Thư Kỳ ngươi rất tốt." Hồng lần này có dùng kính ngữ, mà là trực tiếp gọi ra tên của nàng.

      Bỗng nhiên Hồng mạnh mẽ đẩy Mặc Thư Kỳ lên giường, tiếp theo thân thể cúi xuống, môi mạnh mẽ dán lên môi nàng, cạy ra gắn bó kịch liệt quấn quýt môi nàng. Như là chứng minh lời của mình. Mặc Thư Kỳ cũng có phản kháng, chỉ là nhắm mắt lại tùy ý nàng muốn làm gì làm. Hồng hôn tuyệt vọng, đau buồn, giống như là giải thích mình trong vô vọng, giống như cơn gió dữ mưa xối xả làm cho người sợ đến tim run mất mật. Mặc Thư Kỳ cảm giác gò má của mình ẩm ướt, ràng đây là nước mắt của Hồng, sau đó đáy lòng Mặc Thư Kỳ nổi lên luồng ưu thương và áy náy. Phút cuối cùng, Hồng mạnh mẽ cắn cái ở môi Mặc Thư Kỳ, vị máu rỉ ra dính ở môi hai người.

      Sau khi kết thúc nụ hôn tuyệt vọng này Hồng quỳ đến dưới chân Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, như ngài mong muốn, thuộc hạ đem tình dành cho ngài vẫn tiếp tục kéo dài cũng đưa nó hạn chế sâu sắc thêm, khi ngài… khi ngài rời khỏi thế giới này chuyển nó đến người Lâm công tử, bảo vệ , che chở , để sống vui vẻ qua hết nửa đời sau. Thuộc hạ xin thề, tuyệt phản bội. Kính xin Các chủ có thể cho thuộc hạ ít thời gian, thuộc hạ cần yên lặng chút, chẳng mấy chốc trở về." Sau khi xong giống như chờ Mặc Thư Kỳ phản ứng nàng nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Nhìn bóng lưng Hồng càng càng xa trong lòng Mặc Thư Kỳ cơn hối hận nổi lên: "Xin lỗi, xin lỗi." Khóe mắt Mặc Thư Kỳ rớt xuống giọt nước mắt óng ánh, môi của vệt đỏ bừng, dường như toàn thân đặc biệt thê lương. Mặc Thư Kỳ cũng biết, nếu vừa chết lòng Hồng cũng theo rời cũng dần dần chết theo, như thế nào vẫn có thể ở lại người khác đây.

      Sau khi Hồng rời Mặc Thư Kỳ mình lẳng lặng tới trong sân , leo lên ngồi hàng ghế quay về mặt trăng phát ngốc, toàn thân như mất hồn. Theo thời gian trôi qua sắc trời dần dần sáng lên, y phục của Mặc Thư Kỳ bị nước sương sáng sớm làm cho ướt nhẹp, sắc mặt trắng có chút bình thường. Thân thể bắt đầu khó chịu, trận mê muội kéo đến, trước mắt có chút biến thành màu đen, thân thể bị khống chế té xuống đất, Chanh nhanh chóng thân đỡ lấy , lúc này mới làm cho may mắn thoát khỏi ngã xuống đất.

      Chanh có chút lo lắng nhìn , nàng biết tối ngày hôm qua Hồng và Các chủ xảy ra chuyện gì, thế nhưng mang theo gương mặt màu đỏ khó coi ra ngoài, hơn nữa Các chủ mình u ngồi ở trong sân buổi tối, còn có vết thương ở môi Các chủ kia bình thường. Tất cả những điều này đều cho Chanh biết chuyện cũng có đơn giản như nàng suy nghĩ. Nhưng những chuyện này cũng phải làm là thuộc hạ của nàng có thể cân nhắc: "Các chủ, ngài sao chứ."

      Mặc Thư Kỳ có chút uể oải lắc đầu. Nàng ấn ấn huyệt Thái Dương của mình: "Thu xếp chút, sau đó chờ lát ta muốn đến chỗ hẹn."

      Chanh khó khăn gật đầu.

      Sau khi tắm rửa thay y phục xong Mặc Thư Kỳ cảm giác tinh lực khá hơn chút, sau đó mang theo Chanh chạy về Thanh Phong giản. biết, còn có mưu to lớn hơn đợi .

      * * *
      Ba ngày trước Lâm Khiếu Thiên vừa rời khỏi Lâm gia trang sau đó lâu liền tìm đồng minh của mình, mà Lâm Tố bởi vì những gì mẫu thân mình gây ra nên cảm thấy bất mãn sau đó mang theo Lâm Thanh rời khỏi bà. Bà tức giận nhìn hắc y nhân bên cạnh mình, tên hắc y nhân này người trùm mũ áo bào đen rộng lớn đưa toàn thân nàng che lấp chặt chẽ, lọt chút da dẻ ra bên ngoài có vẻ đặc biệt thần bí. Lâm Khiếu Thiên quay về người này là bốn phần tức giận, năm phần cung kính lại có phần e ngại: "Ngươi có biết hay bởi vì kế hoạch của ngươi ta cái gì cũng đều có, Lâm gia, vị trí Võ lâm minh chủ, nhi nữ, tất cả đều còn, tại ta chẳng là cái thá gì."

      "Đừng nóng vội, ngươi đừng quên chúng ta còn có lá vương bài. Chỉ cần có ở đây, ta bảo đảm Mặc Thư Kỳ nhất định ngoan ngoãn làm việc cho ta." Giọng Hắc y nhân có chút khàn giọng, như là che giấu cái gì.

      "Mặc Thư Kỳ? Là Y Tiên kia?" Lâm Khiếu Thiên khẽ cau mày.

      " sai, từng giao thủ với nàng chính là ngươi, nhưng ngươi thậm chí vẫn biết tên của nàng." Hắc y nhân xem thường nhìn bà cái.

      "Nàng là người Mặc gia?" Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      Hắc y nhân quỷ dị nở nụ cười: "Nàng chỉ là người Mặc gia, chính là người duy nhất đời này có thể dẫn dắt chúng ta tìm bảo tàng, có bảo tàng, ngươi còn quan tâm cái Lâm gia trang nho và hai nữ nhi nghe lời sao?"

      "Bảo tàng, ngươi xác định nàng có thể tìm được?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng.

      "Hừ, Mặc Thư Kỳ thông minh tuyệt đỉnh, chữa bệnh giỏi mà đàn cũng hay, nàng tâm tư kín đáo, hiểu được xem xét thời thế. Nếu như ngay cả nàng cũng tìm được, đời này có người có thể tìm được. tại vừa vặn chúng ta bắt được người trong lòng nàng, chỉ cần có ở đây, ta sợ Mặc Thư Kỳ nghe theo." Hắc y nhân dường như là rất cảm thán tài hoa của Mặc Thư Kỳ.

      Lâm Khiếu Thiên bán tín bán nghi, nhưng bà vẫn nghe hắc y nhân, bởi vì bà còn đường nữa rồi, sống như tang gia chi khuyển* như thế sau khi bị Mặc Thư Kỳ đến Lâm gia trang bức mình rồi cùng nàng kết làm mối thù, đồng thời giữa hai người là chết thôi.

      (*Tang gia chi khuyển: nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang. nay người ta dùng để ví về người có nơi nương thân.)

      "Đúng rồi, cái này cho ngươi." Hắc y nhân bỗng nhiên đưa cho Lâm Khiếu Thiên cái bình bạch ngọc.

      Lâm Khiếu Thiên tiếp nhận: "Đây là cái gì?"

      "Tán công tán, Mặc Thư Kỳ võ công cao cường ngươi và ta đều phải là đối thủ của nàng. Tán công tán có thể làm cho Mặc Thư Kỳ tạm thời mất công lực biến thành người bình thường, như vậy liền sợ nàng chạy trốn từ trong tay ta, còn có, ta đút cho nam nhân Mặc Thư Kỳ thích kia uống độc sâu tình, mỗi tháng đúng giờ cho thuốc giải, mạng lại chịu khống chế ở trong tay ta. Như vậy càng nhiều mục bảo đảm." Hắc y nhân nham hiểm .

      Lâm Khiếu Thiên nhận chiếc bình, lộ ra nụ cười nham hiểm, chỉ lo chìm đắm trong vui sướng khi mình sắp sửa đem Mặc Thư Kỳ đạp ở dưới chân, bà thấy hắc y nhân bên cạnh lộ ra nụ cười châm chọc mình.

      * * *
      Đợi được hai người Mặc Thư Kỳ và Chanh tới Thanh Phong giản là Lâm Khiếu Thiên mang theo Lâm Lam và đệ tử của mình chờ đợi lâu.

      "Mặc tiểu thư cũng là cái giá lớn nha, để cho Lâm mỗ và các vị đệ tử đợi lâu như vậy, hay là nghĩ đến để ý tiểu tình nhân của mình?" Lâm Khiếu Thiên cười lạnh nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ để ý đến lời lẽ vô tình của Lâm Khiếu Thiên, chỉ là đem tầm mắt tập trung lên người nam tử đứng ở phía sau bà. Thân nam tử mang áo vải màu xanh đậm, tóc dài đen nhánh được cây trâm trúc ghim hết ở sau gáy, lông mày tuấn, con ngươi thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi có chút mỏng. Da dẻ là loại màu vàng nhạt khỏe mạnh kia, vóc người thon dài kiên cường.
      Last edited: 5/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Uy hiếp

      Editor: demcodon



      Mặc Thư Kỳ nhìn có chút say mê, quả nhiên Lam nhi của có làm thất vọng, ánh mắt dịu dàng của nhìn Lâm Lam, hơi há miệng: "Lam nhi."

      Trong mắt Lâm Lam hơi ướt át, thâm tình nhìn Mặc Thư Kỳ, muốn đem dung mạo của nàng khắc sâu ở trong lòng, nhưng là lông mày của nhíu chặt, giống như là chịu đựng đau khổ gì, Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng nhìn .

      Lâm Khiếu Thiên nhìn chuyển động cùng lúc giữa hai người khỏi có chút đắc ý: "Mặc tiểu thư, đồ đâu?"

      Mặc Thư Kỳ lưu luyến rời dời tầm mắt khỏi người Lâm Lam, ánh mắt lạnh lẽo của nhìn Lâm Khiếu Thiên, vẫn là tóc trắng như tuyết thêm vào mặt nạ màu bạc, dường như khí chất của Mặc Thư Kỳ càng thêm vượt ngoài thế tục lạnh lẽo.

      Mặc Thư Kỳ lấy ra mảnh của tấm bản đồ kho báu, phất phất tay về phía Lâm Khiếu Thiên: "Thả Lam nhi ra."

      Mắt Lâm Khiếu Thiên giống như ánh sáng đỏ nhìn thấy mảnh bản đồ kho báu này, thô lỗ từ phía sau kéo Lâm Lam ra ngoài, chút do dự đẩy về phía Mặc Thư Kỳ. demcodon-lequydon Mặc Thư Kỳ cũng chần chờ, tiện tay liền ném mảnh bản đồ đó tới.

      Mặc Thư Kỳ nhanh chóng ôm lấy Lâm Lam vào trong lòng, lo lắng để tay lên hai vai của , kiểm tra người : "Lam nhi, ngươi có sao ?"

      Lâm Lam dịu dàng nhìn Mặc Thư Kỳ lắc lắc đầu.

      Mặc Thư Kỳ ôm Lâm Lam vào trong lòng, chăm chú cuốn lại, muốn đem hòa vào trong thân thể của mình: "Lam nhi, ta trốn tránh, chúng ta ở bên nhau ."

      Mặc Thư Kỳ cảm giác được thân thể người trong ngực hơi run rẩy, kéo tay Lâm Lam, cảm giác lạnh lẽo trong tay làm cho Mặc Thư Kỳ hơi hoảng sợ. vội vàng để tay lên cửa mạch của Lâm Lam bên nhìn về phía mặt Lâm Lam, sắc mặt Lâm Lam tái nhợt, đầu ngừng toát mồ hôi lạnh, giống như là chịu được nữa, toàn thân còn sức lực đầu tựa ở vai Mặc Thư Kỳ, đem trọng lượng thân thể cũng bám vào người .

      Mạch tượng của Lâm Lam mạch làm cho tâm Mặc Thư Kỳ dần dần nguội , vội vàng đỡ Lâm Lam ngồi mặt đất, để Lâm Lam dựa ở trong lồng ngực của mình, điểm mấy huyệt ở người , tiếp theo truyền nội lực vào cho .

      "Mặc Thư Kỳ, đây là cái gì, tại sao chỉ có mảnh ?" Lâm Khiếu Thiên tức giận nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Ngươi hạ độc sâu tình vào Lam nhi." Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ phải chất vấn mà là khẳng định.

      "Vậy như thế nào, Mặc Thư Kỳ ta khuyên ngươi đem những mảnh còn lại giao ra đây, ngoan ngoãn quy thuận ta, làm nô lệ của ta." Lâm Khiếu Thiên hung hăng nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Thuốc giải." Mặc Thư Kỳ truyền nội lực vào cho Lâm Lam, mở miệng lạnh như băng.

      Lâm Khiếu Thiên còn chưa mở lời, Lâm Lam vẫn nằm ở trong ngực Mặc Thư Kỳ nhịn được phun ra ngụm máu tươi, dòng máu đỏ thẫm nhuộm đỏ ống tay áo của Mặc Thư Kỳ. Trong lòng Mặc Thư Kỳ căng thẳng, thầm hận mình lúc trước tại sao nghiên cứu phương pháp trị sâu độc, luống cuống dùng ống tay áo trắng như tuyết của mình lau chùi bên mép cho Lâm Lam.

      Lâm Lam dùng ánh mắt an ủi nhìn nàng, nhưng gương mặt kia của có chút nào hồng hào làm cho Mặc Thư Kỳ càng thêm đau lòng.

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi muốn tiểu tình nhân của ngươi liền chết như vậy trong ngực của ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời của ta, bằng , chẳng mấy chốc biến thành bộ thi thể lạnh như băng." Lâm Khiếu Thiên nhìn Mặc Thư Kỳ mỉa mai .

      Bất đắc dĩ, Mặc Thư Kỳ chỉ có thể đem tầm mắt chuyển tới người Lâm Khiếu Thiên, lo lắng mở miệng: "Được, ta đáp ứng ngươi, nhanh cho ta thuốc giải."

      "Coi như ngươi thức thời." xong Lâm Khiếu Thiên tới gần bên cạnh Mặc Thư Kỳ: "Cái này cho ngươi." Lâm Khiếu Thiên lấy ra bình bạch ngọc mà hắc y nhân cho bà: "Muốn có thuốc giải trước tiên ăn cái này ta liền cho ngươi."

      Mặc Thư Kỳ nhận bình thuốc, mở nắp bình ra ở phía dưới mũi ngửi cái, thản nhiên mở miệng: "Tán công tán?"

      " sai. Ăn cái này, ngươi liền có thể lấy được thuốc giải." Lâm Khiếu Thiên quỷ dị nhìn Mặc Thư Kỳ, chờ nàng ăn uống.

      Chanh vẫn canh giữ ở bên cạnh Mặc Thư Kỳ có mở miệng tức giận nhìn Lâm Khiếu Thiên, nhưng là được Mặc Thư Kỳ cho phép nàng lại thể gì ai.

      Mặc Thư Kỳ chút do dự đem thuốc đổ vào trong miệng mình, đem bình thuốc dốc ngược xuống. Sau đó nhìn Lâm Khiếu Thiên: "Ta ăn, đưa thuốc giải cho ta."

      "Được, sảng khoái, cho ngươi." Lâm Khiếu Thiên đem viên thuốc màu đen ném cho Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ sau khi nhận lấy, đặt ở phía dưới mũi ngửi cái, xác định nguy hại đến Lâm Lam sau đó mới đưa viên thuốc vào trong miệng .

      "Thuốc này chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính của , chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, mỗi tháng ta đúng giờ cho ngươi thuốc giải." Lâm Khiếu Thiên bổ sung .

      Trong mắt Mặc Thư Kỳ xẹt qua tia ánh lạnh. Lúc này thuốc tán công tán phát tác, Mặc Thư Kỳ cảm thấy khí lực thân thể của mình dần dần lấy sạch, nội lực bắt đầu tiêu tan. tay ôm lấy Lâm Lam, tay chống đỡ đất. Thể lực trôi làm cho có chút khỏe.

      "Mặc, nàng sao chứ?" Lâm Lam sau khi ăn qua thuốc khôi phục thể lực liền đau lòng nhìn Mặc Thư Kỳ. khẽ vuốt gương mặt của Mặc Thư Kỳ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

      Mặc Thư Kỳ nắm lấy tay , giọng trấn an : " có chuyện gì, cần lo lắng."

      "Các chủ." Chanh tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      " sao." Mặc Thư Kỳ lắc đầu cái, biểu thị mình có chuyện gì.

      "Lam nhi, gần đây có khỏe ? Có chịu ủy khuất gì hay . Chàng làm sao lại ngu như vậy chứ, ở lại thôn Bách Gia tốt sao? Tại sao phải đến tìm ta chứ?" Mặc Thư Kỳ có ngàn cú vạn câu muốn với Lâm Lam, nhưng là thực cũng cho phép, cho nên chỉ có thể ra vài câu ngắn gọn.

      Lâm Lam dịu dàng nhìn Mặc Thư Kỳ, ánh mắt giống như muốn chảy ra nước, lắc lắc đầu.

      "Được rồi, hai ngươi mau tới đây, đúng rồi, Mặc Thư Kỳ, để thị vệ của ngươi trở lại , bằng , liền để nàng ta vĩnh viễn ở lại chỗ này." Lâm Khiếu Thiên thiếu kiên nhẫn .

      Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo nhìn Lâm Khiếu Thiên cái, Lâm Khiếu Thiên bị nàng nhìn thân thể cứng đờ, nhưng vẫn là cố nén áp lực từ Mặc Thư Kỳ.

      "Chanh, ngươi về trước ." Mặc Thư Kỳ nhìn về phía Chanh.

      "Nhưng mà, Các chủ… dạ, thuộc hạ tuân mệnh." Chanh vốn muốn từ chối, nhưng là nhìn thấy ánh mắt nhận từ chối của Mặc Thư Kỳ sau đó thể xoay người rời .

      Nhìn Chanh sau khi rời , Lâm Khiếu Thiên quay về Mặc Thư Kỳ cười đắc ý: "Được rồi, Mặc Đại tiểu thư Mặc Thư Kỳ, đem mảnh bản đồ kho báu còn lại giao ra đây ."

      "Ta có." Mặc Thư Kỳ thẳng thắn trả lời bà.

      Mặc Thư Kỳ làm cho Lâm Khiếu Thiên có chút tức giận, bà tiến lên liền đá cước về phía Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ mới vừa mất nội lực toàn thân còn sức lực, lập tức bị bà đá ngã lăn mạnh mẽ ra đất phun ngụm máu tươi: "Mặc Thư Kỳ, ngươi đừng giở trò gian manh gì, mau đưa bản đồ kho báu giao ra, bằng đừng trách ta lòng dạ độc ác."

      Mặc Thư Kỳ ôm ngực mình, khó khăn mở miệng: "Khụ… khụ… có chính là có." Lâm Lam nhanh chóng nâng Mặc Thư Kỳ dậy, bảo vệ nàng ở trong ngực mình.

      Lâm Khiếu Thiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật nàng trong lòng trận thoải mái: "Chà chà xem kìa, Mặc Đại Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta chật vật trốn ở trong ngực nam nhân như vậy. có cốt khí, các ngươi đúng hay ?"

      Người chung quang Lâm Khiếu Thiên dồn dập phụ họa bà.

      "Các ngươi, đem hai người bọn họ mang về, bản trang chủ ta phải cố gắng thẩm vấn." Lâm Khiếu Thiên chỉ vào đệ tử phía sau .

      ít đệ tử trong hàng trước chấp hành mệnh lệnh của bà, nhưng là bị ánh mặt lạnh như băng của Mặc Thư Kỳ cho làm hoảng sợ. demcodon-lequydon Những người kia cảm giác mình giống như ở trong nơi trời đất ngập tràn băng tuyết, đông lạnh đến phát run.

      " cần, tự ta ." Mặc Thư Kỳ thản nhiên mở miệng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Chu Cầm và Mặc Vong Trần

      Editor: demcodon



      "Mặc Thư Kỳ, ngươi muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, ôi ôi u, bọn tỷ muội, các ngươi nhìn cái, ngươi nhìn khuôn mặt này." Có người sợ chết tiến lên muốn ôm lấy cằm của Mặc Thư Kỳ. Mắt nàng lộ tia bất chánh, dùng sắc mặt buồn nôn kia của nàng tùy ý đánh giá Mặc Thư Kỳ.

      Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra tia sáng lạnh, mấy tên đệ tử kia còn thấy động tác của nàng liền nhìn thấy bàn tay kia của đệ tử bà nằm ở mặt đất. Nàng ôm tay của mình, ngừng khóc thét. Nhìn kỹ, tay của tên đệ tử kia vừa mới đưa về phía Mặc Thư Kỳ biến thành màu đen, lâu tiếng khóc thét của tên đệ tử kia dần dần , mãi đến tận biến mất.

      Lúc này Lâm Khiếu Thiên mới nhớ tới người này chỉ có tâm tư kín đáo, võ công cao cường, còn là Y Tiên tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, vốn tưởng rằng niêm phong võ công của nàng lại là có thể làm mất kiêu ngạo của nàng, nhưng mình vẫn là coi thường nàng: "Mặc Thư Kỳ, ngươi nên quá kiêu ngạo, thu hồi móng vuốt của ngươi, ngoan ngoãn theo ta."

      Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn bà cái: "Ta rồi, tự ta , muốn để cho những đệ tử kia của ngài vô duyên vô cớ chết đừng để cho các nàng tới gần ta." Mặc Thư Kỳ vừa mới xong những đệ tử kia vây quay bên cạnh bà liền dồn dập chạy rất xa.

      Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên cái.

      Lâm Khiếu Thiên vừa tức vừa thể làm gì, bà rất là kiêng kỵ với độc thuật của Mặc Thư Kỳ, dám tiến lên phía trước, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: " cần phải để ý đến nàng, thôi." xong vung tay áo cái, về phía trước. Những đệ tử kia của bà cũng dồn dập đuổi tới.

      Lâm Lam nâng Mặc Thư Kỳ dậy từ từ theo phía sau các nàng, lúc Mặc Thư Kỳ bắt đầu đứng dậy hơi có thâm ý nhìn chút về sườn núi phía sau mình, sườn núi, bụi cỏ độc đung đưa đón gió.

      Khi các nàng rồi, hắc y nhân chậm rãi từ sau sườn núi thân, nàng nhìn nơi Mặc Thư Kỳ rời , phát ra nụ cười dày đặc làm cho người nghe sợ hãi.

      * * *
      Sáng sớm sau khi thức dậy Mặc Vong Trần phát Tố Ngọc các lẳng lặng, chung quanh tìm bóng người Mặc Thư Kỳ, nhưng là khắp nơi cũng tìm thấy, đến sân sau gặp Thôi chưởng quản từ viện Tử Kinh qua: "Thôi chưởng quản, ngươi biết Tiểu đâu ?"

      Thôi chưởng quản sau khi nhìn thấy hơi khom người lại: "Công tử, sáng sớm Các chủ liền ra ngoài vào lúc này còn chưa có trở lại."

      " ra ngoài? Làm gì? Sáng sớm?" Mặc Vong Trần rất nghi ngờ.

      "Các chủ chỗ nào thuộc hạ làm sao biết." Thôi chưởng quản lúng túng mở miệng.

      "À, được rồi được rồi, ngươi trước tiên làm việc ." Bất đắc dĩ Mặc Vong Trần chỉ có thể phất tay cái cho nàng rời .

      Thôi chưởng quản gật đầu cung kính với : "Vậy thuộc hạ liền xuống trước."

      "Ừm ừm, , ." Mặc Vong Trần thiếu kiên nhẫn gật đầu.

      Mặc Vong Trần tẻ nhạt ra Tố Ngọc các, ở đường lắc qua lại, chuyện của Mặc Thư Kỳ thêm vào tiếng ồn ào của buôn bán ven đường làm cho cảm thấy trong lòng hơi buồn rầu, trong lúc loạn lung tung có mục đích bóng người chặn lại tầm mắt của .

      "Vị công tử này chính là công tử Mặc gia?" Chu Cầm bình thản hỏi. Chu Cầm rời khỏi Chu gia khắp nơi tìm kiếm Mặc Thư Kỳ lúc trước mang mẫu thân mình , nhưng là vẫn luôn thu hoạch được gì, trong lúc nàng ngồi ở trà lâu nghỉ ngơi nhìn thấy bóng người Mặc Vong Trần, vì vậy liền xuống tìm .

      "Ngươi là ai?" Người này có dung mạo là đẹp mắt, mặc dù bằng Tiểu , thế nhưng cũng là có phong vị khác, nhìn thấy nàng hỏi mình, Mặc Vong Trần có chút mờ mịt.

      Nhìn ánh mắt Mặc Vong Trần mờ mịt tâm Chu Cầm đột nhiên nhảy cái, nàng vội vã trả lời: "Vậy à? Tại hạ là Nhị tiểu thư Chu gia - Chu Cầm."

      "Là ngươi? Ngươi có chuyện gì ?" Biết nàng là nữ nhi của kẻ thù mình sau đó Mặc Vong Trần lạnh lùng : "Thế nào? Ngươi muốn báo thù hả?"

      " , Mặc công tử hiểu lầm, tại hạ Chu Cầm cũng phải tới báo thù, chỉ là tại hạ muốn đến hỏi những chuyện kia của gia mẫu làm." Chu Cầm giải thích.

      "Ngươi hỏi sai người rồi, ta cũng ràng lắm, ngươi hãy tìm người khác ." Mặc Vong Trần thiếu kiên nhẫn mở miệng, xong tránh khỏi Chu Cầm liền muốn rời .

      Nhìn thấy Mặc Vong Trần để ý tới mình Chu Cầm thể đưa tay ngăn lại: "Mặc công tử xin chờ chút, tại hạ cũng phải là muốn biện hộ cho mẫu thân của mình, chỉ là muốn điều tra nguyên nhân trong đó, kính xin Mặc công tử phối hợp."

      "Ngươi này chuyện gì xảy ra thế, đều rồi ta biết, ngươi còn muốn như thế nào nữa." Mặc Vong Trần buồn bực nhìn nàng.

      "Mặc công tử, ngươi cũng là người có phụ mẫu, cho nên hẳn phải biết làm nữ nhi khó xử như thế nào, ta thể liều mạng với mẫu thân của mình sao, cho nên kính xin công tử có thể cho ta biết chân tướng." Chu Cầm thành khẩn .

      Nhắc tới phụ mẫu, đáy lòng Mặc Vong Trần chìm xuống, căm giận mở miệng: "Phụ mẫu? là buồn cười, phụ mẫu ta bị mẫu thân của ngươi hại chết, ngươi bây giờ lại xin ta thông cảm cho ngươi, ngươi lời này cảm thấy mặt đỏ sao?"

      Sau khi ý thức được mình chạm vào nỗi đau của Chu Cầm vội vàng : "Xin lỗi."

      Mặc Vong Trần nhìn nàng lâu, lâu đến người đường đều bắt đầu quan tâm hai người bọn họ: "Tiểu công tử, ngươi cũng đừng nổi giận với thê chủ nhà ngươi, ngươi nhìn xem, nàng biết sai rồi xin lỗi với ngươi, ngươi liền tha thứ cho nàng , có câu : phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, xem dáng vẻ thê chủ nhà ngươi thành khẩn như thế, ngươi hãy trở về cùng nàng thôi." ông lão khuyên nhủ.

      Mặc Vong Trần bị tức đỏ mặt: "Lão gia gia, ngài hiểu lầm rồi, nàng phải thê chủ nhà ta, ta quen biết nàng."

      "Ai nha, tiểu công tử, ngươi cũng đừng tức giận, ngươi xem thê chủ nhà ngươi lớn lên tuấn phóng khoáng như thế, vừa nhìn liền biết là thê chủ tốt hiếm thấy, ngươi liền cẩn thận quý trọng nàng ." Lại có người đường khuyên .

      "Ta... ta... ta... " Mặc Vong Trần bực mình hồi, mạnh mẽ nhìn Chu Cầm cái: "Đều là ngươi sai, còn mau giải thích."

      "Xin lỗi, Mặc công tử."Chu Cầm vội vàng xin lỗi, biết làm sao vừa mới bị người gặp thành mình và Mặc Vong Trần là hai phu thê trong lòng mình dĩ nhiên có chút vui mừng: "Các vị, các ngài hiểu lầm rồi, tại hạ và vị công tử này chỉ là bằng hữu cũng phải là phu thê, cám ơn lòng tốt của các vị."

      Người vây xem nghe được nàng vậy cũng có hứng thú mà tản ra.

      "Mặc công tử... " Chu Cầm vừa muốn chuyện, lại bị Mặc Vong Trần đánh gãy.

      "Được rồi, Chu tiểu thư, ta biết, ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư ở người ta, tất cả mọi chuyện đều là Tiểu ta..., chủ nhân của ta biết, ta cũng ràng." Mặc Vong Trần vốn muốn tới Tiểu , nhưng là nghĩ tới ở Đại hội võ lâm lúc trước Mặc Thư Kỳ cũng có bại lộ quan hệ của hai người, nhất định là có lý do gì đó. Mình cũng thể làm hỏng chuyện của nàng được, vì vậy liền công bố Mặc Thư Kỳ là chủ nhân của mình.

      Chu Cầm cau mày, nàng nhìn Mặc Vong Trần giống như là dáng vẻ láo: "Chủ nhân Mặc công tử chính là vị nữ tử bạch y kia ngày đó xuất Đại hội võ lâm sao?"

      "Đúng thế." Mặc Vong Trần gật đầu.

      "Vậy Mặc công tử, biết chủ nhân của ngươi ở nơi nào?" Chu Cầm hỏi.

      "Ta làm sao biết."

      "Vậy Mặc công tử có thể mang tại hạ tìm chủ nhân của ngươi ? Tại hạ rất muốn biết chân tướng mọi chuyện." Bất đắc dĩ Chu Cầm thể làm gì khác hơn là hỏi thăm Mặc Thư Kỳ ở đâu.

      "Ta cũng biết..." Mặc Vong Trần mới vừa cho Chu Cầm biết mình cũng biết Mặc Thư Kỳ ở chỗ nào, bỗng nhiên có người ngắt lời .

      "Mặc công tử, ngài tại sao lại ở chỗ này." Chanh cau mày hỏi.
      Last edited: 5/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :